San không liên lạc với Lâm nữa, cô đến hội tình nguyện nhưng tránh những ngày có mặt anh, cũng để tránh nhìn thấy cảnh Lâm và Mai Chi bên nhau. Cô buồn bã như bị ai đó lấy đi một thứ gì đó thật quý giá.
Những ngày khủng hoảng chỉ có duy nhất Rượu Vang bên cô, anh thấu hiểu và trầm ngâm lắng nghe mọi điều San nói cho dù đó là những câu chuyện không đầu không cuối. San hết cười rồi lại khóc, hết vui rồi lại buồn... Lâm đã làm cô tổn thương quá lớn. Nhưng cũng chỉ có duy nhất Rượu Vang chứng kiến được cảnh ấy. Đôi khi San thấy nếu không có Rượu Vang có lẽ cô sẽ đơn độc và bị bỏ rơi tàn tệ trong cuộc sống tẻ nhạt của chính mình.
San không đến lớp, San tìm đến thứ mà khi buồn người ta thường tìm đến, là rượu. San triền miên trong những cơn say. San muốn quên đi mọi thứ về Lâm, muốn uống để những hình ảnh về Lâm tan biến hết. Lần đầu tiên San biết được cảm giác tình yêu làm cho con người ta đau khổ thế nào.
Quán rượu vắng tanh, trước kia chỉ có Hạ hay đến đây, rồi San là người dìu Hạ về. Nhưng lần này chính San lại tìm đến đây. Cô uống thật nhiều, chẳng cần biết có bao nhiêu rượu được tống vào cổ họng nữa. San say và khi chẳng thể nào đứng vững được thì Rượu Vang lại xuất hiện và đưa cô về. Rượu Vang chẳng hề nói gì, chẳng hề trách mắng cho dù trong cơn say San lải nhải đủ thứ trên đời, thậm chí nói anh chẳng ra gì.
- Anh buông tôi ra, anh là đồ tồi, anh cũng giống như anh ta thôi, đồ đểu.
***
Sáng thức dậy, đầu San đau như búa bổ, cô thấy mình trong căn phòng của Rượu Vang, anh gục bên cạnh cô, có lẽ vì đêm qua anh đã thức trông cô. Nhìn bộ dạng của anh, San cảm thấy mình như một đứa trẻ mắc lỗi.
Nhưng anh chẳng hề trách mắng, cũng chẳng hề nói gì đến việc đã xảy ra hôm qua.
- Cháo anh nấu trên bếp, tý dậy rồi ăn nhé, anh đi làm đây!
Cô gật đầu, chẳng dám nói thêm điều gì, cô định nói lời xin lỗi anh nhưng lại thôi.
Khi Rượu Vang đi rồi, San bật dậy, đầu cũng đã đỡ đau hơn. San nhìn mình trong gương, trông thật tệ hại. Cô thở dài. Cô không muốn mình sống như thế này nữa, cô muốn sống thanh thản hơn, không phải chờ đợi hay hy vọng vào bất cứ một ai nữa. San bắt đầu có những suy nghĩ khác, mạnh mẽ và quả quyết hơn.
Căn phòng của Rượu Vang sạch sẽ, ấm áp, gió ùa vào thổi tung những tấm rèm trắng và nắng ngập tràn, San mở cửa sổ hít một hơi thật sâu. Dường như mọi u sầu cũng phần nào tan biến. San tự dưng thích căn phòng này, thích cái cách mà Rượu Vang bài trí mọi thứ, tất cả mang lại cho cô cảm giác vui vẻ và yên bình. Dù anh đang không ở bên cô nhưng rõ ràng cô vẫn nhận thấy cảm giác được chở che trong chính căn phòng của anh.
San đi lại xung quanh và nhìn ngắm mọi thứ. Trên giá tủ, San bỗng bật cười vì những thứ nhỏ nhặt mà có lần San tặng cho Rượu Vang được anh cất cẩn thận, mấy bức ảnh chụp cùng anh khi hai đứa lang thang cũng được anh lồng trong khung ảnh rất trang trọng.
“Anh ấy thật tốt với mình" - San tự nhủ, không hiểu tại sao nhưng San có cảm giác tội lỗi với Rượu Vang.
Cả ngày hết đứng lại nằm, San bắt đầu thấy chán nản nhưng San chẳng muốn đi đâu và cũng chẳng có chỗ nào để đi. Về nhà ư, căn nhà trọ ấy thì cũng đâu có khá khẩm gì hơn ở đây? Chị gái San đi công tác hàng tháng trời vẫn chưa về. San đã cảm thấy đỡ buồn hơn và dường như hình ảnh Lâm không còn vương vấn gì nữa. Sau mọi chuyện xảy ra, San tự nhủ lòng mình sẽ quên Lâm bởi, cô và anh là hai thế giới khác biệt. Thật khó khăn để San có thể bước vào thế giới ấy.
Để cảm ơn những gì Rượu Vang đã làm cho mình, San quyết định đi chợ mua đồ và nấu cho Rượu Vang một bữa thật ngon coi như lời “xin lỗi” anh. Cô sẽ nói cho anh biết rằng, cô sẽ thay đổi, sẽ không buồn nữa và chắc chắn sẽ phải sống khác đi. Cô sẽ quên và vứt bỏ hình ảnh Lâm ra khỏi cuộc sống của mình.
San đi chợ, chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng rồi hì hục nấu nướng. Đã lâu rồi San không nấu ăn nhưng cô thấy thật vui khi những món ăn vẫn rất ngon và đẹp mắt. San bày ra bàn và nhìn ngắm mọi thứ, thích thú với cái cảm giác khi anh sẽ nếm từng món ăn này do chính tay cô nấu.
Trời mùa Đông tối đến thật nhanh, nhìn dòng người hối hả, San từ trên ban công nhìn xuống xem có khi nào là Rượu Vang đang hòa vào dòng người ấy chăng? Cô đợi anh về, có lần anh nói với cô rằng anh rất thích ăn những món nấu ở nhà. San nhìn mâm cơm, vui với cảm giác là Rượu Vang sẽ ăn từng món và thích thú.
San đợi, đợi mãi...
Những ánh đèn đêm leo lắt.
San đợi… dòng người đông đúc nhưng không có bóng dáng quen thuộc của Rượu Vang.
10h đêm… San không thấy anh về. Mâm cơm ảm đạm và lạnh lẽo.
“San à, mày đang đợi chờ điều gì thế này?”.
Cô giật mình với suy nghĩ ấy.
San đóng cửa cẩn thận và đi về. Nhìn lại mọi thứ trong căn phòng, cô thấy trống trải…
Những cảm xúc hỗn độn khó diễn tả thành lời.
***
Đã gần một tuần kể từ lần cuối San gặp Rượu Vang, cũng không thấy anh liên lạc với cô. Cô vẫn thỉnh thoảng nhìn điện thoại nhưng chẳng hề có số quen thuộc gọi đến, cũng chẳng có một tin nhắn nào. Dường như Rượu Vang đang muốn tránh mặt cô? San có nhiều điều muốn nói với anh nhưng giờ cũng chẳng còn cơ hội. San định đi tìm anh nhưng rồi lại có một cái gì đó ngăn cô lại.
Dường như San đã quen nhận được sự quan tâm của anh và bây giờ, khi không có anh bên cạnh, cô có cảm giác hụt hẫng và trống trải vô cùng. Cảm giác như mọi thứ xung quanh đều rời bỏ cô. Lâm, người đã từng làm cho cuộc sống của cô đảo lộn giờ cũng không có ý nghĩa gì nữa. Hạ, đứa bạn thân nhất giờ cũng đang ở một nơi xa lắc mà chẳng hề có một sự liên lạc nào và Rượu Vang, nơi vững chãi và yên bình mỗi khi San mỏi mệt giờ cũng biến mất và rời xa cô. San chán ngán với những suy nghĩ ấy. Trống trải và đơn độc biết chừng nào.
San đến lớp học, sự trở lại sau một tuần nghỉ học làm đám bạn có vẻ quá khích khi thấy bộ mặt của San. Lấy lý do là "có việc riêng" nên đám bạn cũng chẳng tra hỏi gì thêm. Vài chuyện nhí nhố của đám bạn làm cho San cười thích thú. Nhưng sau đó, nụ cười của San sao cứ nhàn nhạt. Hình như San thấy thiếu thiếu một điều gì đó và nhớ nhớ một thứ thật thân thuộc nhưng cô vô tình quên mất đó là gì...
Cuộc sống của San quay về với những thứ trước đó: giảng đường, về nhà ôm mặt với máy tính, vài người bạn chẳng mấy thân thích, gia đình ở xa và chỉ qua quýt bằng vài cuộc điện thoại.
San vẫn mở máy điện thoại hàng đêm nhưng chẳng hề thấy có số gọi đến…
Day dứt…
Khó hiểu…
Cảm giác khó chịu cứ thế len lỏi trong người San.
***
Chiều Đông ảm đạm. Tiết học cuối ngày làm cho đám sinh viên khá mệt mỏi. Xe bus chen lấn, tắc đường. Mọi thứ xung quanh khiến San chán ngán đến tận cổ.
Về nhà, thấy sáng đèn. Hình như chị gái San đã đi công tác về. Gần một tháng nay chị đi vắng cũng chỉ có mình San đi đi về về với căn nhà này. Những chuyến công tác dài ngày và bất thường của chị gái đã là điều khá quen thuộc với San. Mọi thứ có vẻ như chị mới đi về. San vui mừng định mở cửa bước vào thì thấy tiếng ồn phát ra. Có vẻ như là một cuộc tranh cãi khiến San chùn lại lắng nghe.
Sau cánh cửa là chị gái San và một người phụ nữ trung tuổi. Cái dáng quen thuộc ấy khiến San nhanh chóng nhận ra đó là người bạn của chú mà San đã gặp và gọi cô ấy là “dì Vy” . Chị gái San giữ vẻ mặt lạnh lùng và tức giận, còn người phụ nữ kia như đang khóc lóc, cầu xin. Tiếng cãi vã chợt to dần lên.
- Cô hãy tránh xa gia đình cháu ra, từ trước tới giờ mọi thứ như thế nào thì cô hãy để nó trôi đi như thế. Đừng cố làm đảo lộn mọi thứ.
- Cô xin cháu, cô muốn gặp con gái cô, cô muốn nó biết rằng cô là mẹ nó.
- Cô không phải là mẹ nó, cô đã bỏ nó và người chú đáng thương của tôi để chạy theo người khác. Bây giờ cô đừng về đây mà giả ân nghĩa nữa.
- Cô biết cô có tội với gia đình cháu, với chú nhưng SanSan vẫn là con gái cô và nó có quyền biết điều ấy.
- Khi chú còn sống, chú đã không muốn SanSan biết cô là mẹ nó và cũng không muốn nó phải chứng kiến cảnh chú ra đi. Cô đừng gây thêm chuyện nữa, tốt nhất hãy để SanSan có bố, có mẹ và có gia đình như bây giờ. Cô đi đi.
San lặng đi “SanSan… là mình!”. Trong một giây, San lờ mờ nhận thức được những gì họ đang nói nhưng mọi thứ lẫn lộn...
Trong tâm trí San là hình ảnh chiếc bút mực chưa kịp đậy nắp và người chú chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, là hình ảnh người phụ nữ đã rời bỏ đứa con của mình. “Họ chính là bố mẹ của mình sao?”- San kịp nhận ra tất cả những điều họ vừa nói, rồi như vô thức cô chạy đi, nước mắt nhòe mọi thứ... Phía sau là tiếng hai người phụ nữ đang cố đuổi theo San.
San chạy, chạy mãi, chân nhừ đi và rồi đổ sụp xuống. Đường phố vắng tanh, đèn léo lắt, bóng đêm bao xung quanh đáng sợ.
Mọi thứ lẫn lộn trong tâm trí San dần dần ghép lại. Những mảnh quá khứ và hoài niệm chắp vá. Cuộc sống vốn dĩ trước đây dường như đang vụn vỡ, những con người xung quanh, cuộc sống San đang sống lúc này hóa ra chẳng thuộc về San. Sự thật và dối trá lẫn lộn, San đã sống 20 năm qua trong sự giả dối ấy. Nhìn lại mình, San có gì? Chẳng có gì hết, người cha đã mất, người mẹ đã bỏ rơi mình, gia đình của San giờ chẳng còn thuộc về San, người con trai mà San thầm yêu chẳng dành cho San mảy may dù chỉ là ánh mắt nhìn, đứa bạn thân giờ chẳng biết nơi nào. Còn người duy nhất là Rượu Vang giờ cũng rời bỏ cô. Mọi thứ đều rởi bỏ cô, đắng cay và đau đớn đến tột cùng !
Nước mắt cứ thế chảy, San ôm lấy thân mình. Sao cô đơn độc thế này? Sao cuộc sống cứ trêu đùa cô mãi thế? Hai mươi năm đối diện với sự thật rằng, cô không phải con đẻ của bố mẹ đã nuôi nấng cô. Bố mẹ đẻ của cô người đã chết, người ruồng rẫy khi cô còn chưa biết gì về thế giới này. Ai đã tạo nên cuộc sống của cô? Cô muốn đi thật xa, muốn những điều vừa xảy ra đây thôi chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi thứ vẫn hiện hữu và cấu xé đau đớn.
Những mảng chắp vá, quá khứ và hiện tại đan xen…
Những mảnh vỡ…
Những giọt nước mắt…
Những kí ức…
Tất cả vá víu thành nỗi đau….