- Có điều gì không ổn sao? - Dương Kha tò mò hỏi khi nhìn thấy dáng điệu trầm tư khác ngày thường của cô.
An Vi lắc đầu:
- Không phải. Tao chỉ vừa gặp chủ nhân của căn phòng đó thôi. Và ngạc nhiên vì anh ta đẹp trai quá. - Cô cười phá lên trước câu nói tự cho là hài hước của mình. Nhưng Dương Kha không cảm thấy thế.
- Hay cậu nghỉ việc đó đi!
- Không đến nỗi phải nghỉ việc chứ? Công việc đó rất tốt và hợp đồng thì còn những hai tháng nữa. Nếu tao phá bỏ hợp đồng thì số tiền phải chi ra là không hề nhỏ đâu. – An Vi xiên chiếc dĩa vào miếng táo đặt trên bàn. - Tao sẽ ngầm nhắc nhở anh ta về án phạt tù chung thân hay tử hình. Và có lẽ, anh ta cũng hi hữu lắm mới về nhà một lần.
Dương Kha thở dài. Việc anh làm lúc này cho cô chỉ có thể là lo lắng.
- Vậy làm xong cậu nhất định phải nghỉ đấy nhé!
- Cũng không thể cứ tạm bợ bằng những công việc như thế được! - An Vi vuốt nhẹ mái tóc của mình. Cô ngẩng mặt nhìn Dương Kha với ánh mắt quả quyết. - Tao cũng là người có ước mơ và hoài bão mà.
***
- Lọ hoa này là cô mang đến sao? - Hữu Uy hết nhìn An Vi lại quay sang lọ hoa màu hồng phấn đang đặt trên bàn.
- Nếu anh không thích, tôi có thể bỏ. - An Vi hơi chút dửng dưng với người đàn ông trước mặt. Anh ta còn nhiều chuyện hơn cả Dương Kha – cô thầm nghĩ.
Hữu Uy hơi khó chịu vì thái độ của cô gái trước mặt. Anh đã quá quen với việc các cô gái vây quanh mình, hết lời ngọt ngào lại sang tán tỉnh. Vậy mà một cô giúp việc lại dùng thái độ này đối với anh. Có phải mấy ngày qua anh đã quá hiền lành, khiến cô ta có cảm giác căn nhà này là của cô ta chứ không phải của anh?
- Tôi không thích, cô bỏ đi. - Hữu Uy quăng mình xuống sofa, mở báo ra đọc.
"Vô công rỗi nghề, không hiểu tại sao dạo này anh ta lại hay xuất hiện ở nhà đến như vậy?" - An Vi bực tức lẩm nhẩm. Cô gói cả bó hoa bỏ vào thùng rác. Một người đàn ông đến con gián cũng sợ mà khiến cô nể phục sao? Thật là nực cười! Cô nhớ đến điệu bộ anh ta cuống quýt khi nhìn thấy con gián đang bò lên chân tường mà bật cười thành tiếng. Đó chính là lý do cô không cảm thấy anh ta đáng sợ nữa.
- Cô cười gì đấy? - Hữu Uy đặt tờ báo xuống bàn. Nghe thấy giọng cười của An Vi, sự xấu hổ ban nãy ùa tới. Anh cá là cô ta đang cười chuyện vừa rồi. Và anh như phát điên lên. Hình ảnh một người đàn ông quý phái, lịch lãm trong anh đã sụp đổ khi bắt gặp một con gián? Nếu không phải anh đã mắc một sai lầm “nho nhỏ” trong điều hành thì chắc chắn là bây giờ anh không phải ngồi một chỗ cũng với “bà cô giúp việc” lắm chuyện này. Và anh khẳng định khi cô ta nghe được “thiên tình sử” của anh thì sẽ không dám tỏ vẻ nữa…
- Cười ai đó hèn nhát thôi! – An Vi nhún vai một cái tỏ vẻ không quan tâm. Hữu Uy ngược lại, anh cảm thấy khí nóng đang dâng lên não. Anh nhất định phải cho cô một bài học ra trò.
- Nói tôi hèn nhát à? - Hữu Uy hùng hổ lao tới chỗ An Vi. Anh chưa biết sẽ phải làm gì nhưng cứ tiến gần lên đã, rồi sẽ trừng trị cô ta sau.
- Anh định làm gì? - An Vi quay người hét lên khi thấy Hữu Uy tiến dần đến chỗ cô.
- Rồi cô xem tôi sẽ… - Hữu Uy chưa kịp nói hết câu, anh đã bị trượt chân ngã nhào vào lòng An Vi. Chút nước rửa chén dây ra nhà An Vi chưa kịp lau đã hại anh ta – và hại cả cô nữa.
Cả cơ thể Hữu Uy áp sát vào người An Vi, tay anh bám vào vùng eo thon nhỏ của cô. Anh có thể ngửi thấy mùi hương thơm con gái rất dịu dàng từ cô. Hương thơm tự nhiên, khác hẳn với thứ son phấn của những cô gái anh thường gặp. Bờ môi Hữu Uy đọng lại trên má An Vi bỏng rát. Mọi suy nghĩ của anh đã bị chế ngự bở hương thơm tỏa ra từ phía cô.
Trái với những cảm nhận của Hữu Uy, An Vi bực mình vì eo rất đau do va mạnh vào bàn bếp. Cái gã đáng ghét này thật không được tích sự gì cả. An Vi nhăn mặt.
- Thực ra cô cũng đáng yêu đấy chứ?- Hữu Uy mơ màng nói trong vô thức, bàn tay anh mỗi lúc một xiết chặt chiếc eo nhỏ của An Vi, cánh môi định lần xuống đi tìm bờ môi cô. Dòng máu Don Juan vẫn luôn cuộn chảy trong người anh. Chưa có cô gái nào gần anh mà lại từ chối sự ma mị của anh. Một cô gái dễ thương như thế này, kể ra cũng không tệ.
- Bốp...- Năm ngón tay của An Vi in hằn trên má Hữu Uy. Anh ôm má, tròn mắt nhìn cô. Đến cả mẹ anh cũng chưa bao giờ tát anh. Vậy mà cô ta dám?
An Vi nghiến răng, chỉ tay vào mặt Hữu Uy. Những gã công tử nhà giàu đều là những kẻ ngông cuồng. Nếu hôm nay cô không giáng cho hắn một đòn thì có lẽ bản thân cô cũng thấy bực tức với chính mình.
- Anh đúng là đồ tồi.
- Cô dám đánh tôi cơ đấy.
Hữu Uy khoanh tay trước ngực, nhìn vào mắt An Vi. Đôi mắt đen của cô ta không một chút áy náy mà tràn đầy tức giận. Anh chờ đợi từ phía cô một lời xin lỗi nhưng chắc chắn là cô sẽ không làm thế. Mẹ anh đã tìm cho anh một cô gái giúp việc thật là thú vị. Cứ để xem cô ta sẽ ương bướng được bao lâu.
An Vi cởi phăng chiếc tạp dề, vứt lên bàn bếp.
- Tôi nghỉ việc.
Nói rồi, cô qua dãy ghế sofa và lao nhanh về phía cửa. Phải chạy trốn thật nhanh trước khi con người kia nổi điên.
Thế là mất toi một công việc tốt. - An Vi tát tát vào mặt mình. Giá như biết kiềm chế hơn một chút. Nhưng cô biết rõ với tính cách của mình thì công việc đó cũng không thể bền được. Cô vung chiếc túi xách lên. Thôi, cứ coi như không may đi.
Trong khi đó Hữu Uy ngồi thừ trên chiếc ghế cạnh bàn ăn. Chiếc bồn rửa bát bên cạnh vẫn còn ngổn ngang những ly chén An Vi để lại. Anh rờ tay lên má mình rồi bất giác mỉm cười. Anh sẽ không để cô ta bước ra cuộc sống của anh dễ dàng như thế.
- Mẹ có ký kết hợp đồng với cô gái giúp việc cho con không mẹ? - Hữu Uy hỏi chỉ là để mở đầu bởi anh tin chắc câu trả lời của mẹ anh sẽ là có. Tính bà vốn rất cẩn thận, mọi cuộc trao đổi đều phải thông qua hợp đồng.
- Mẹ có nhưng sao thế con trai? Cô ấy không đến như đã hứa à? - Bà Lan ngạc nhiên hỏi Hữu Uy.
- Mẹ chuyển lại ngay cho con bản hợp đồng nhé. Có vài chuyện con cần gấp.
- Vậy để lát mẹ gửi cho. Mà con này – Bà Lan hơi chút ngập ngừng... – chừng nào ba con hết giận, mẹ sẽ lựa lời nói lại để con tiếp tục công việc nhé.
Hữu Uy thả lỏng cơ thể. Ánh sáng xuyên qua những tấm kính trắng chiếu lên gương mặt rạng rỡ.
- Cứ coi như là con đang nghỉ ngơi thôi mà mẹ.
Email đến, Hữu Uy đọc lướt qua một lượt rồi vui vẻ ấn dãy số điện thoại trên hợp đồng. Những tiếng tút vang lên dài hơn anh mong đợi. Nhưng cuối cùng thì cô gái đó cũng bắt máy, alô một tiếng đầy dịu dàng. "Đúng là giọng nói dễ lừa người” - anh lẩm nhẩm.
- E hèm, cô có phải là… An Vi? -Anh hạ giọng xuống thấp hơn một chút ở tên cô.
An Vi thoáng chút ngỡ ngàng rồi rất nhanh sau đó, cô nhận ra giọng nói của Hữu Uy. Đồ chết tiệt này gọi cô có việc gì? Nửa tháng lương của cô, cô cũng chịu thiệt không lấy, hà cớ gì anh ta còn gọi điện cho cô nữa? Không phải anh ta cố tình bịa các lý do là cô đã lấy cắp hay làm hỏng thứ gì để bắt vạ đó chứ?
- Tôi đã nói là tôi nghỉ việc rồi cơ mà. - An Vi cao giọng. -Thật là bực mình với những gã nhiều chuyện.
- Nhưng cô đã quên mất những điều khoản trong hợp đồng. Cô sẽ bị phạt nếu như cô không làm đủ ba tháng. Mà xem ra, cô cũng chẳng phải người có tiền?
An Vi dường như nghe thấy nụ cười ruồi đặc trưng của anh ta. Cô bặm môi. Những điều khoản trong hợp đồng, sao cô có thể quên được cơ chứ? Đúng là cô chưa thể dễ dàng thoát được con người điên rồ này. Suýt chút nữa nụ hôn môi đầu đời của cô đã bị anh ta cướp đi. Vậy mà bây giờ vẫn phải đối diện với anh ta.
- Cô quay lại đây ngay cho tôi! - Hữu Uy vắt chân nở một nụ cười đắc thắng. Rồi anh lẩm bẩm: “Cô chết chắc rồi”.
- Anh đã quên mất những điều khoản trong hợp đồng? - An Vi nhắc lại. -Trong hợp đồng có ghi rõ là tôi có thể đến vào bất cứ thời gian nào, miễn là xong công việc trước mười chín giờ tối – hoàn toàn không bị ép buộc phải nghe theo lệnh của ai cả.
Hữu Uy ngồi thẳng người dậy. Anh lôi máy tính lại gần, liếc nhanh những dòng chữ trên màn hình rồi nheo nheo mắt cười.
- Nhưng cô đã xong công việc đâu, còn những chiếc ly chưa rửa xong. Và bây giờ đã là mười tám giờ ba mươi chín phút. - Hữu Uy thì thào. Lần này thì anh chắc chắn giành phần thắng.
An Vi thở hắt một hơi:
- Tôi sẽ không phá bỏ hợp đồng nhưng tôi chấp nhận trừ lương vì đã không hoàn thành công việc. Thế nhé. Chào anh.
An Vi nhanh chóng tắt máy. Con người này quả thực làm cô thấy muốn phát điên lên.
Hữu Uy ngây người khi nghe những tiếng tút tút kết thúc cuộc gọi. Cô ta dám chơi mình cơ đấy, thật là giỏi. Anh vỗ vỗ trán. Để xem ngày mai, tôi sẽ xử lý cô như thế nào. Giờ thì cũng không vội. Anh tiến đến phía bồn rửa, tráng nốt những chiếc ly vẫn còn bám đầy bọt xà phòng, xếp lên giá, trong lòng cảm thấy có chút phấn khích. Chưa bao giờ anh mất công chờ đợi một người phụ nữ nào khác, ngoại trừ mẹ anh.
***
- Có điều gì đó không ổn sao?
Trông dáng điệu của An Vi, Dương Kha đoán biết ngay là có điều gì đó. An Vi uể oải rút khăn lau mặt.
- Chẳng có chuyện gì cả đâu.
- Thật chứ? - Dương Kha nhìn An Vi với con mắt dò hỏi. Cô liếc anh một cái.
- Đã bảo không là không mà, nhiều chuyện.
An Vi không muốn ngày nào Dương Kha cũng phải lo lắng cho mình. Giữa cô và anh chỉ là quan hệ bạn bè, ai cũng có cuộc sống riêng, không nhất thiết phải làm phiền nhau vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Chợt nhớ ra câu chuyện ban sáng, Dương Kha hỏi An Vi:
- Tớ có một bạn nữ đồng nghiệp đang kiếm chỗ làm, phòng cậu rộng, có định ở ghép không? Bạn ấy xem chừng cũng rất tốt.
- Được thế thì còn gì bằng, tiền nhà đắt đỏ ghê cơ. - An Vi vắt nước từ chiếc khăn tay - Bạn ấy đã biết phòng này chưa?
Dương Kha gật đầu:
- Bạn ấy đã đến chơi một lần và biết rồi. Nếu cậu đồng ý thì bạn ấy sẽ sớm chuyển thôi. Ừm, có thể là ngay ngày mai.
An Vi phơi khăn lên dây rồi quay sang nhìn Dương Kha với ánh mắt trìu mến.
- Cám ơn mày!
Dương Kha hơi ngạc nhiên với ánh mắt này của An Vi. Anh thấy chút bối rối. Hiếm khi An Vi nhìn anh như thế. Anh cố kìm lại những nhịp tim đang run rẩy trong lồng ngực. Anh vờ quay mặt đi tìm kiếm một thứ gì đó.
- Cảm ơn gì chứ? Lại khách sáo rồi.
***
Thảo Ninh nhìn người con gái trước mặt thầm đánh giá. Cô ta không quá xinh, dáng người cũng không quá chuẩn, chỉ có điểm thu hút là đôi mắt luôn lấp lánh cười.
- Chào bạn. Chúng mình sắp tới sẽ ở cũng nhau. Bạn đưa đồ đây mình đỡ cho.
Thảo Ninh cũng mỉm cười xã giao đáp lại. Lý do cô đến đây, đơn giản chỉ là ở gần Dương Kha. Cô thích anh ngay từ lần đầu tiên gặp mặt ở chỗ làm. Ân cần và biết quan tâm, đó là những điều khiến Thảo Ninh rung động. Dương Kha không dùng những lời lẽ êm tai để tán tỉnh cô như những cậu trai từ trước đến nay cô vẫn biết. Anh điềm đạm và chín chắn, luôn nói ít làm nhiều, và khi đã nói ra, nhất định là sẽ làm được. Một tiểu thư như cô thuyết phục bố mẹ cho mình ra ngoài tự lập trong một năm, cũng chỉ vì tình cảm này với anh.
- Để tớ giới thiệu hai người với nhau nhé!
- Thôi, để bọn tôi tự tìm hiểu, ở chung với nhau mà, không cần người giới thiệu đâu. Phải không bạn? -An Vi ngắt lời Dương Kha, quay sang nhìn Thảo Ninh, đôi mắt hấp háy cười tìm sự đồng tình.
- Đúng thế đó Dương Kha, để bọn mình tự nói chuyện với nhau thì hay hơn. - Thảo Ninh dịu dàng nói.
Ba người cùng nhau dọn đồ. Căn phòng của An Vi tuy cũng không rộng lắm, nhưng hai người ở thì cũng đủ thoải mái. Thảo Ninh luôn đưa mắt nhìn về phía Dương Kha. Cô thấy hạnh phúc khi được ở gần người mình yêu thương.
Những giọt mồ hôi đã lấm tấm trên trán anh. Thảo Ninh rút chiếc khăn tay từ trong túi xách, nhẹ nhàng lau cho Dương Kha:
- Cậu vất vả quá, đổ mồ hôi hết rồi.
Dương Kha ngại ngùng, ánh mắt vô thức liếc nhìn An Vi.
- Để mình tự lau được rồi. - Anh đón lấy chiếc khăn từ bàn tay Thảo Ninh, lau nhẹ lên vầng tráng cao rộng. Thảo Ninh có cảm giác không ổn trong cái nhìn của Dương Kha, một chút lửa ghen nhen nhóm trong lòng cô. Liệu có phải Dương Kha luôn tìm cách lảng tránh cô chỉ vì cô gái này?
An Vi không biết những gì đang diễn ra. Cô vui vẻ sắp đồ như một đứa trẻ. Rồi chợt nhớ ra, cô liếc nhìn đồng hồ. Đã gần năm giờ chiều, làm giúp việc không có ngày chủ nhật.
- Hai bạn dọn nốt giúp mình nhé! – An Vi cười cầu hòa – Mình đến giờ phải đi làm việc rồi.
An Vi phủi phủi hai bàn tay vào nhau, bước ra phía cửa lấy túi xách. Bất giác Dương Kha nắm lấy cánh tay cô trước vẻ mặt thoáng tối lại không ai hay biết của Thảo Ninh:
- Cậu cẩn thận đấy!
An Vi đẩy cánh tay Dương Kha, xỏ chân vào chiếc giày đế bệt.
- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Đoạn cô quay lại vẫy tay chào:
- Lát nữa mình sẽ về thôi. Dương Kha không được bắt nạt Thảo Ninh đấy nhé.
- Cô ấy thật là một cô gái vui vẻ. - Thảo Ninh cầm lấy chiếc khăn trong bàn tay Dương Kha dò hỏi.
- Cô ấy rất thoải mái mà, rồi cậu sẽ thấy. - Ánh mắt Dương Kha sáng lên. Mỗi lần cậu nói chuyện về An Vi, người ta đều có thể dễ dàng bắt gặp ánh mắt này nơi anh.
Thảo Ninh cảm thấy có chút đau nhói trong lồng ngực. Cô không nghĩ khi chuyển đến bên cạnh anh, cũng là lúc cô chuyển đến bên cạnh “đối thủ” của mình. Nhưng điều đó cũng tốt, cô sẽ có cớ gần anh hơn và cô sẽ tìm cách chia rẽ hai người. Trong tình yêu, hoàn toàn không có sự nhượng bộ.