Tiếng gào khóc và những thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng keng vào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đang chảy máu.
Như đã không còn cơ hội gặp Vũ nữa rồi. Kể từ khi người ta tìm thấy xác cậu trong phòng ký túc xá vương vãi toàn thuốc an thần và loang lổ vệt máu rỉ ra từ cổ tay. Như đón cậu ở sân bay hoàn toàn là chiếc bình vô tri lạnh ngắt được phủ một tấm vải lụa trắng. Mẹ Vũ như người mất hồn, còn bố cậu chỉ sau hai ngày bỗng chốc già sọm đi. Cái ngày thời tiết ảm đạm, chỉ có gió ùa về thổi tung hết cả một khoảng trống trong đầu Như, để lộ ra khoang ký ức tràn ngập hình ảnh khi xưa của Vũ.
Tiếng gào khóc và nhưng thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng keng vào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đang chảy máu. Cô nghe thấy tim mình vỡ vụn, phảng phất như rơi xuống một chiếc hố đen ngòm mà không tìm thấy cách nào lên trở lại mặt đất.
Như thậm chí còn không thể khóc. Dường như cô không thể đành tâm nhận lấy sự thật khốc liệt ấy. Vũ chết rồi ư? Khi chẳng kịp để lại cho cô cái gì. Kể cả một lời tạm biệt, hay nhắn nhủ, kể cả một vật kỷ niệm. Tất cả đều không. Một người mà mới vài ngày trước thôi vẫn gọi điện thoại đường dài quốc tế với cô, buôn đủ thứ về chuyện sinh hoạt, học hành, nghe cô ca cẩm về thời tiết cũng như những chuyện điểm chác nhỏ nhặt, về khoản học bổng mới trượt khỏi tay, về những ý định còn mịt mờ xa tít tắp.
Một người bạn thân thiết như thế, một người mà có thể san sẻ mọi điều mà không cần dè chừng như thế, ấy vậy mà trong khoảnh khắc đã biến mất khỏi cuộc đời cô, không dấu vết.
Không cách nào để níu kéo, hay kiếm tìm.
Cũng không cách nào để coi đây là một cơn ác mộng để gắng sức lôi tâm thức tỉnh lại. Chỉ là một sáng chợt tỉnh dậy mới cảm nhận được rõ rệt sự mất mát là như vậy.
Tự tử!
Có hàng trăm lý do để con người ta tự tử, cũng có hàng trăm lý do để con người ta sẵn lòng bỏ lại tất cả những người thân để đột ngột ra đi vĩnh viễn như thế. Ra đi một cách đơn độc, và cô đơn biết chừng nào.
Thậm chí Như cũng không thể tưởng tượng ra hình ảnh của Vũ khi đưa dao lam lên mạch máu xanh ngắt ở cổ tay, rạch một đường sắc nhọn để nhìn máu chảy xuống cho đến lúc tim ngừng đập. Chính vì không biết nên cô không ngừng tưởng tượng hình ảnh ấy. Rồi sau cùng là đau lòng, và mệt mỏi đến suy kiệt.
Mặc cho mọi sự phản đối của gia đình, cộng thêm sự ngăn cấm của Huy – bạn trai của Như, cô vẫn quyết tâm đặt vé máy bay đi Úc. Để ít nhất có thể tìm thấy những thứ còn sót lại cuối cùng của Vũ, ở đấy, dù chỉ là một chút thôi. Để ít nhất có thể biết lý do rõ ràng nhất cho việc cậu ra đi. Để ít nhất có thể giữ lại được một vài hình ảnh của cậu ấy, rồi mới đủ tự tin luyện tập cách dũng cảm chấp nhận sự thật.
- Như, em đừng như thế, Vũ đã chết rồi, đó là sự thật và em kể cả có cố gắng không muốn tin, thì đó cũng là sự thật!
- Em biết chứ, Huy, nhưng em không thể thuyết phục được bản thân mình. Em luôn nghĩ rằng có thể cậu ấy chỉ là đang đùa với em thôi, hoặc cậu ấy đang giận dỗi mọi người. Lúc nào em cũng có cảm giác cậu ấy ở quanh quẩn đâu đó quanh đây, nhìn em cười, nhìn em khóc.
-…
- Những ngày này em không ngủ nổi, vì cứ chợp mắt lại là nhìn thấy cậu ấy đang giơ tay về phía em, đang cười với em, gọi tên em. Vậy thì làm sao em có thể chấp nhận nổi sự thật này đây?
- Anh biết, em đã rất mệt mỏi, nhưng đó chỉ là trạng thái cảm xúc tạm thời thôi, em đừng tiếp tục dằn vặt bản thân như thế!
- Nhưng nếu em không trực tiếp đối mặt với sự thật, em sẽ không thể từ bỏ được, Huy, hãy cho em đi!
Rồi cuối cùng thì Như cũng chiến thắng. Không biết là do sự cố chấp của bản thân, hay là do vốn dĩ đó là kết thúc của mọi sự mệt mỏi của những người xung quanh cô. Hôm ra sân bay, bố mẹ Như không theo cô ra tiễn, chỉ có Huy trao cho cô chiếc vali hành lý nhẹ tênh cùng ánh mắt phức tạp khó diễn tả thành lời.
- Hay là anh đi cùng em? Làm sao anh có thể an tâm để em đi một mình đến nơi xa như thế?
- Đừng, chỉ một mình em thôi, một mình em đi, và em sẽ trở lại. Vũ cũng đã từng một mình tới nơi ấy như thế, em cũng sẽ làm được thôi!
- Lỡ em không giữ lời hứa với anh, không trở lại nữa thì sao?
- Đừng ngốc vậy Huy, em có lý trí, em sẽ không như vậy đâu, em sẽ không chết theo Vũ, em chỉ muốn tìm hiểu lý do cậu ấy ra đi, rồi em sẽ trở lại, sống thật tốt, và để cho cậu ấy yên nghỉ.
- Anh có thể tin em không? Anh không thể an tâm để em đi như thế được, dù là lý do gì và dù em có hứa hẹn thế nào.
- Em đâu phải là đứa trẻ con, em có trách nhiệm với lời nói của em. Huy, nếu yêu em thì xin anh hãy tôn trọng quyết định của em.
- Vậy được, hứa với anh, sẽ sớm trở về.
- Em hứa!
***
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Canberra của nước Úc, Như xốc lại cổ áo, từng đợt gió mang theo hơi tuyết thổi đến hất tung mái tóc dài. Canberra đang ở thời điểm cuối mùa đông, nhưng mùa đông ở đây không quá rét mướt, không quá lạnh lẽo như Như vẫn tưởng. Chỉ là những đợt gió tuyết li ti bám vào áo khoác, trải dọc những con đường trắng xóa ở mọi ngóc ngách bình lặng nhất nước Úc. Mùa đông nhuốm màu đơn độc và chỉ khiến con người ta nảy sinh cảm giác mong muốn tự bấm bàn chân qua từng lớp tuyết mỏng để một mình bước qua khắp nẻo đường Canberra.
Trong bản kết luận điều tra cục cảnh sát Canberra (Úc) cung cấp, Vũ tự sát sau một thời gian dài sử dụng quá liều thuốc an thần để điều trị chứng hoang tưởng do sử dụng ma túy tổng hợp, cơ thể rơi vào trạng thái suy nhược, mệt mỏi, sinh ra tâm lý hỗn loạn không thể điều chỉnh, cộng thêm áp lực trong nhiều ngày.
- Hoang tưởng? Ma túy tổng hợp? Tại sao cậu ấy lại dính vào những thứ đó? Còn nữa, rõ ràng khi liên lạc về nhà, cậu ấy vẫn rất bình thường cơ mà?
Như sửng sốt khi nhận kết quả từ phía cảnh sát. Một thời gian dài khi trước, Vũ đã mắc chứng hoang tưởng do sử dụng ma túy và đã phải trải qua quá trình trị liệu ư? Tại sao cô không hề biết, thậm chí cậu còn không để lộ bất cứ điểm nghi ngờ nào cho Như biết.
- Lý do cậu ta bị hoang tưởng cũng như sử dụng ma túy không nằm trong phạm vi cần điều tra của chúng tôi, thưa cô. Và rõ ràng đây là một vụ tự sát, không phải mưu sát. Hơn nữa, đã từng có nhiều du học sinh không chịu được áp lực học hành hay cuộc sống xa đất nước nên đã tự sát, không có gì khó lý giải. Vì vậy chúng tôi đã đóng hồ sơ và quyết định không điều tra gì thêm. Mong cô hiểu cho.
Viên cảnh sát nhún vai giải thích chậm rãi cho Như. Rõ ràng với những người ở đây thì việc tự sát không phải là vấn đề nghiêm trọng gì lắm, hơn nữa, lại còn là một du học sinh nước ngoài, họ hoàn toàn có quyền làm qua quýt rồi xếp lại một chỗ.
Như tìm đến ký túc xá của Vũ, mở cửa đón cô là một cậu bạn người Trung Quốc khá kiệm lời và tỏ vẻ xa cách rõ rệt. Mặc dù có vẻ đang bận việc gì đó nhưng cậu vẫn dẫn cô vào phòng ở chung của họ, chỉ cho cô vị trí mà gần nửa tháng trước vẫn thuộc quyền sở hữu của Vũ. Anh ta mang những nét đẹp thường thấy của người con trai Á Đông, từng đường nét trên khuôn mặt tuy sắc đến lạnh người nhưng lại rất cuốn hút. Anh ta là Lâm Chính.
Dường như mọi thứ của Vũ vẫn còn được giữ lại y nguyên kể từ sau khi cậu ấy mất, chiếc ga trải giường màu lam là màu ưa thích của cậu, chiếc gối ôm Như tặng lúc hai người từ biệt ở sân bay, tấm hình chụp chung với bố mẹ, và tấm hình chụp chung với cô được đặt gọn gàng trên chiếc bàn nhỏ dùng để đọc sách. Cả chiếc mô hình máy bay mà cậu quý nhất cũng được đặt ở đó. Như có thể tưởng tượng Vũ đã từng đi ra đi vào nơi đây, đọc sách, nghe nhạc, ngắm những người thân của mình, nhớ đến cô.
Một cuốn sách rơi xuống khi cô cầm chiếc gối ôm lên, hình như là cuốn “Cuốn theo chiều gió” mà cô đã từng rất thích, phía mép phải lộ ra một tấm thiệp mỏng. Chưa kịp cầm lên đã bị một bàn tay giật lấy.
- Đừng tùy tiện động vào đồ đạc ở đây, cuốn sách này là Vũ để lại cho tôi!
Bất ngờ, một giọng nữ khá cao vang lên từ ngoài cửa. Như giật mình nhìn ra, là một cô gái Việt Nam dáng người nhỏ bé đang đứng dựa vào thành cửa.
- Ồ, nghe nói có bạn của Vũ đến đây, là cậu sao?
Cô gái mặc một chiếc quần bò thụng, và chiếc áo khoác có phần hơi bụi so với hình dáng và khuôn mặt. Chiếc mũi hơi hếch lên và gò má lộ rõ lúm đồng tiền, lúc nào cũng như đang cười chính là điểm thu hút ngay từ khi người ta nhìn thấy cô. Nhưng rõ ràng gương mặt có phần nhợt nhạt và cặp mắt lộ thần sắc mỏi mệt đã không thể che giấu tâm trạng hiện giờ của cô lúc này. Như thầm đánh giá cô bạn một lượt, chắc hẳn là một trong số những người bạn của Vũ ở đây.
- Gọi tôi là An, trong thời gian tới có chuyện gì cần cứ tìm tôi. Nhưng hãy nhớ, tất cả những gì cậu biết chỉ là vỏ bọc bề ngoài, sự thật mà cậu còn chưa rõ ấy đáng sợ hơn cậu tưởng rất nhiều. Nếu không muốn rơi vào nguy hiểm, hãy quay về đi.
An đảo mắt nhìn sang Lâm Chính, một tia lửa như bùng lên rồi lại nhanh chóng được nén xuống. Trong đó có cả sự phẫn nộ, sợ hãi, đau đớn và cả hoảng loạn. Nhưng tất cả chỉ xảy ra rất nhanh, sự xáo trộn Như đã cảm nhận được bỗng biến thành ảo ảnh để đánh lừa thị giác. An chỉ giới thiệu ngắn gọn và rời đi, như thể một nghĩa vụ phải làm, như thể người mộng du.
- Cô ấy trước đây đã từng là bạn gái của Vũ một thời gian, có lẽ sau sự ra đi đột ngột của Vũ nên rơi vào khủng hoảng, hay nói năng linh tinh và có những hành động điên rồ. Cô đừng nên nghĩ nhiều làm gì.
Lâm Chính quẳng lại một câu, rồi lại tiếp tục công việc của mình trước khi Như đến. Cuốn truyện cũ đã biến mất khỏi tay cậu ta từ lúc nào. Dường như nơi đây chứa quá nhiều điểm kỳ lạ, những nghi vấn cứ xuất hiện đột ngột trong đầu Như khiến cô hoang mang. Và cái chết của Vũ, có thể sẽ không đơn giản chỉ là tự tử, có thể sau đó là những chuỗi khúc mắc nữa. Trong ánh mắt hoảng loạn một thoáng chốc của Lâm Chính, trong đôi mắt thất thần vô hồn của An và cả thái độ của cô với anh bạn cùng phòng Vũ kia, trong cách nói chuyện của hai người họ. Nhất định, có cái gì đó không bình thường.
“Nhất định có một bí mật lớn đằng sau cái chết của Vũ!”