Một tháng trôi qua rất nhanh, nhoáng 1 cái đã là ngày cuối cùng. Mấy hôm trước hắn hẹn nàng ăn tối.
“Nhà hàng này nhất định phải đi cùng vợ yêu, nếu không sẽ rất đáng tiếc nha !…..”
Nàng âm thầm mừng rỡ đáp ứng, không nghĩ tới nơi hắn đặt là nhà hàng lúc trước khi 1 năm ngày cưới nàng 1 mình ngồi ở nơi này.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, nhớ rõ nơi này và cảm giác lúc đó,…
Kỳ thật chọn ở chỗ này dùng cơm, cũng coi như chuộc lỗi, gặp nahan viên phục vụ, nàng có vẻ lúng túng…….Uống lấy chén nước, nhưng 2 giờ đã qua…
” Xin lỗi tiểu thư, nhưng sắp đến giờ nhà hàng chúng tôi đóng cửa rồi, cô muốn gọi món không ?” Vẫn là câu nói đó, thật là bi thương….
“Không…. chờ thêm chút nữa.” Nàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi nhưng lại ném nó vào trong túi.
Dựa vào cái gì nàng phải gọi chứ. Rõ là hắn hẹn mình ăn cơm mà, kết quả đợi lâu như vậy sẽ không phải quên chứ ? Lúc trước hắn cũng từng vì bận rộn công việc mà quên đó thôi ! Không có khả năng như vậy chứ….
Tô Nhã An càng nghĩ càng giận đầu muốn bốc hơi, không biết lí do hắn thất hẹn là gì ? Càng chờ càng nổi giận!
Rốt cục nàng cũng gọi điện, nhưng không ai nghe cả..lại nghe giọng của phục vụ
“Tiểu thư xin lỗi chúng tôi chuẩn bị đóng cửa.”
Nụ cười tê tái, cứng lặng chậm rãi đứng dậy, đi ra khỏi nhà hàng….Có thể cảm nhận thấy ánh mắt soi mói của phục vụ, có người hiếu kỳ, có người thông cảm…. ghé tai nhau. Không nghĩ hoàn cảnh đang lặp lại…nước mắt lã chã rơi
“Tô Nhã An, đây đều là tự bản thân ngươi , đáng đời ngươi……” Nàng lẩm bẩm tự nói, nước mắt rơi tự trách mình chính, ngây ngốc ôm ấp hi vọng, tự làm tự chịu. Nàng tức giận vi mình ngu xuẩn! Lại giao trái tim cho anh ta, lại muốn cùng hắn vẫn là vợ chồng nữa chứ.
“Ngươi không được khóc…… Không được khóc!” Nàng dùng sức hút mũi, mắng chính mình. Bây giờ phải đối mặt lại thực tế thôi……
Nàng gọi xe tắc xi, hết hy vọng hoàn toàn đi về nhà, ngày mai sẽ ly hôn. Không được mềm lòng nữa.
Bất quá một giờ sau, cái quyết định này lại bị Đảm Nhiệm Khải gọi điện thoại làm thay đổi mọi việc.
“Anh nói gì…… Tai nạn xe cộ á ?!”
Nàng hai chân như nhũn ra tay phát run, không thể tin như sét đánh giữa trời quang!Hắn thề sẽ ở bên nàng cơ mà… sao lại dám bay đi….
Hai mươi phút sau, Tô Nhã An gặp Nhiệm Khải ở bệnh viện.
“Anh ấy ở nơi nào? Bị thương có nặng không?” Nàng lo lắng hỏi, trên mặt tái nhợt lộ vẻ hoảng loạn.
“Xương bắp chân gãy, tay trật khớp, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, em đừng quá lo lắng.” Đảm Nhiệm Khải trấn an, cùng nàng vào phòng bệnh vip.
Giản Thư Hòa phải phẩu thuật, vẫn đang hôn mê. Trên đầu là đầy băng gạt trắng xoá, chân bó thạch cao, khuỷu tay cũng quấn đầy băng gạt ( L : anh đã là thương binh rồi …) Tuy nói không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng làm cho Nhã An nước mắt rơi lã chã.
“Tại sao có thể như vậy…… Anh ấy không phải óc lái xe hay sao, sao lại bị xe đụng cơ chứ ?” Nghe nói hắn là tại nạn ngoài ý muốn, sao lại bị thương thành như vậy chứ.
“Lái xe nói hắn muốn đi mua hoa, khi về gặp 1 chiếc xe, lái xe say rượu, vốn tránh được nhưng cứu 1 đứa trẻ nên mới bị đụng phải.” Đảm Nhiệm Khải chỉ vào bó hồng đỏ ở bên cạnh, giải thích việc bạn tốt làm viêc nghĩa.
Tô Nhã An cầm lấy bó hoa hồng đỏ kia, những cnahs hoa đang rơi xuống, nước mắt nàng cũng vậy. Thì ra hắn không quên, còn mua hoa chuẩn bị tặng nàng nữa. Đôi mắt vừa khóc, lại vừa mỉm cười, anh ta quả là làm điều thừa rồi. Ngốc quá, mua hao làm gì cơ chứ ? chỉ cần hắn đến, chỉ cần hắn bình an thôi…
“Hắn không muốn tôi thong báo cho cô, sợ cô lo lắng, nhưng ta nghĩ hắn bị thương nặng như vậy không nói cho cô biết thì có vẻ không tốt, nên thông báo cho cô” Lái xe nói trước khi chủ tịch xỉu đã nói như vậy.
Đảm Nhiệm Khải cùng với cảnh sát phối hợp điều tra tai nạn, phong toả tin tức sợ giới truyền thông biết được, lại vừa lo lắng kết quả cuộc phẫu thuật.
“Cám ơn anh.” Nàng ngồi ở bên giường nắm chặt tay chồng, không rời mắt. Đảm Nhiệm Khải biết ý để lại không gian cho vợ chồng họ ra ngoài.
Đêm khuya, hiệu quả thuốc mê đã hết, đau nức mà tỉnh dậy, Giản Thư Hòa tỉnh lại, mở mắt thấy vợ ngồi bên cạnh, nhăn mày
“Ai nói với em anh ở đây?”
“Đảm Nhiệm Khải.”
“Tên miệng rộng.” Hắn giãy giụa, muốn ngồi dậy uống nước.
Nàng ngăn cản hắn lộn xộn, giúp hắn dựa người dậy, rồi lấy nước cho chồng.
“Anh mới kỳ quái, gặp chuyện không may phải để cho em biết chứ ? Để em ngồi như con ngốc nhà hàng chờ anh”
“Thực xin lỗi, anh….”
“Anh đừng nói xin lỗi nữa, anh là người xấu…. không giữ lời hứa….” Nghĩ tới hắn phải cấp cứ, tính mạng thì nguy cấp, nàng lại không hay biết gì, trong lòng lại nghĩ hắn quên, oán giận muốn ly hôn nữa chứ…Tô Nhã An mắt đỏ lừ khóc.
“Đừng khóc anh sợ em lo nên mới không nói, hơn nữa lúc trước anh cũng để em ở 1 mình trong bệnh viện coi như quả báo” Thà vợ mắng hắn còn hơn khóc, hắn không nỡ long. Chắc cô ấy đã khóc rất nhiều khi ở nhà hàng ngồi chờ. Hắn không đáng để nàng lãng phí nước mắt, nhẹ lau giọt nước mắt roi trên má vợ.
“Anh thật đáng ghét, giả bộ không quan tâm đến em, lại không chịu gọi điện coi me là người ngoài hả ? lại còn anh hùng cứu người nữa chứ ?….. Vạn nhất em biến thành quả phụ thì làm sao bây giờ? Anh nói đi ?” Vươn tay lấy giấy lau nước mắt, quở trách hắn, oán trách không kìm được nước mắt.
“Vậy thì em sẽ được thừa kế tài sản của anh, trở thành ngươi đại phú bà.” Hắn khôi hài nói, trêu chọc cho nàng vui.
Tô Nhã An quả thật dừng lại không khóc, hai mắt hung hăng trừng hắn.
“Anh nói đùa thôi mà, vợ đừng giận mà” . Hắn vội vàng nói. Kỳ thật lúc ấy hắn mất đi ý thức, chưa nghĩ ra cảm nhận của nàng sẽ thế nào, giờ cô ấy như này khiến hắn rất cảm động.
“Hiện tại mấy giờ?”
“Hơn hai giờ.” Nàng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, không tự nguyện trả lời, không hiểu hắn làm chi đột nhiên quan tâm đến giờ giấc.
“Vạy có nghĩa em sẽ ở bên cạnh, làm vợ anh sao ?” Hắn nhếch miệng cười nói, vui vẻ. Một tháng đã qua, nàng vừa rồi còn khóc nói không muốn làm quả phụ mà!
“Chỉ là kéo dài thời kì quan sát mà thôi.” Nàng không muốn làm cho hắn quá đắc ý, ai kêu hắn hại nàng đêm nay đứng ngồi không yên.
“Cám ơn em.” Hắn nguyện ý làm cho nàng “xem” cả đời, cảm kích cầm tay của nàng, nội tâm không nói lên lời, hắn rất cảm ơn vợ hắn đã tha thứ cho hắn, nguyện ý ở bên người chồng từng phạm phải sai lầm như hắn.
“Xin lỗi, anh bây giờ trở thành bộ dạng khó coi thế này làm cho em buồn, sau này anh sẽ đền bù….” Nếu không phải vừa bị tai nạn khó cử động thì thật muốn ôm chặt vợ hắn.
N
àng bĩu bĩu môi, dù không cam lòng bị hắn kích động như vậy.
“Sau này đừng chọn nhà hàng đó nữa, em không còn mặt mũi vào đó nữa”
“Tất cả nghe theo em, vợ yêu! .” Hắn vui vẻ vô cùng hôn tay nàng, không chỉ là vui vẻ, mà là chân thành hứa hẹn. Cuộc sống về sau, hắn sẽ quý trọng nàng chuộc lại nỗi đau trong quá khứ…….Sẽ không bao giờ buông đôi tay này nữa.
Một tháng sau –
Kể từ khi xảy ra tai nạn xe cộ, Giản Thư Hòa nghỉ dài hạn ở nhà dưỡng thương, công việc toàn bộ giao cho Đảm Nhiệm Khải thay hắn xử lý ( Khải : sao số mình khổ thế, mình cũng muốn có vợ, muốn ở nhà dưỡng bệnh nha!) , thư ký thì mỗi ngày đưa tới văn kiện cho hắn xem qua, báo cáo công việc…..
Tô Nhã An vì chăm sóc chồng,nên cũng có ít thời gian ở cửa hàng hơn, thuê thêm mấy sinh viên làm ca, còn mình thì ở nhà. Tự mình xuống bếp lo bữa trưa, bữa tối, bổ sung dinh dưỡng cho hắn.
“Vợ ơi, vợ ơi……” Chiều muộn, trong phòng ngủ nghe thấy tiếng Giản Thư Hòa la lên. Trong phòng bếp nữ nhân kia chạy nhanh như bay đến
“Anh làm sao vậy, chân lại đau sao?” Nàng đẩy cửa vào, khẩn trương kiểm tra vết thương của chồng, trong khoảng thời gian này như chăm sóc 1 đứa trẻ vậy , hắn mà kêu thì phải chạy đến ngay.
Hắn lắc đầu, ôn nhu kéo hai tay của nàng thâm tình nói:
“Anh nhớ em.” ( L : ….. ko đỡ đc…)
Nàng thất thần, khóe mắt khẽ rung động…… Không phải là trúng gió…… Nàng hất tay của hắn ra, tức đến máu lên não
. “Giản Thư Hòa! Anh lại thế nữa, không có việc gì đừng gọi em như thế chứ”
Nam nhân này cứ 10 phút lại gọi nàng 1 lần, nhớ gì kì vậy! ( L : …bó cả 2 tay vs ông này)
“Anh muốn ra ngoài, ở bên cạnh em, ở đây rất buồn chán” Hắn giờ không thích ti vi, không thích báo thích vợ cơ .. … ( L : @@)
“Không được, anh ở cạnh sẽ làm em phân tâm, hơn nữa thương tích của anh không thể di chuyển được” . Anh ta làm nàng nhiều phen hoảng hồn rồi, với với ngã lăn nhào, lo chết được
“Vậy anh sẽ không nói gì cả, chỉ ở cạnh bên em thôi được không ?” Hắn như đứa trẻ hứa hẹn, gần đây niềm vui thú lớn nhất chính là “bám lấy vợ “, mở mắt ra hắn muốn phải nhìn thấy mặt vợ, nếu không sẽ kêu than cho thấy mặt vợ thì thôi. ( L : tác giả này.. đoạn này sến quá… tg : thì hạnh phúc….mà….cho vào cho có vị…. L : chẹp…))
“Không được anh sẽ làm em phân tâm” Hắn còn dám nói, cứ muốn yên ổn 1 lát hắn lại tay chân không an phận quấy nhiễu nàng, ánh mắt thì chớp không rời, làm lòng nàng nhiễu loạn lòng người.
Nàng sẽ không lại bị lừa!
Tô Nhã An đứng dậy rời đi, hắn thì giữ chặt nàng. Nàng thở phì phì quay đầu lại, hắn lập tức vẻ mặt đáng thương, cộng thêm tay chân đều quấn quít lấy băng gạc bộ dáng, luôn hại nàng mềm lòng. ( L : anh sử dụng khổ nhục kế hay mĩ nam kế vậy)
“Ăn cơm trước đi đã.” Nàng lại bị trượng phu “đánh bại”, nghĩ thầm may là bản htiets kế sửa xong rồi….
Hắn lập tức lộ ra nụ cười, vui vẻ buông tay.
Nàng trở lại trong phòng bếp, rất nhanh chuẩn bị vài món ăn, lại bưng trở về phòng cùng nhau dùng cơm.
Bởi vì hắn thuận tay phải, nhưng bị thương nên nàng phải giúp hắn gắp thức ăn, cầm thìa đút cho hắn, 2 vợ chồng 1 tháng này tình cảm có nhiều gần gũi hơn.
Ngay từ đầu nàng không có thói quen như vậy bị hắn hôn suốt, bất quá được 1 thời gian thích ứng thấy cực kỳ ngọt ngào, thi thoảng đấu khẩu no nhỏ tán gẫu.
“Thực xin lỗi trong khoảng thời gian này đều phiền em phải chăm sóc cho anh.” Hắn nhìn vợ ôn nhu, cầm trái cây ăn nói lời cảm tạ lão bà. Thời gian này bị thương, mới hiểu được có người ở bên người dốc lòng chăm sóc là chuyện cực kỳ hạnh phúc, trong hoạ có phúc .
“Nếu là em bị thương, anh cũng sẽ như vậy chiếu cố em.” Nàng cười cười. Kỳ thật có thể được gàn người mình yêu, cũng là một hạnh phúc. Chỉ là nàng hi vọng hắn về sau đừng bao giờ bị thương thế này, làm nàng rát lo lắng.
Giản Thư Hòa ngưng mắt nhìn thê tử nét mặt ôn nhu uyển chuyển hàm xúc tươi cười, bị nàng làm cảm động thật cám ơn ông trời đã mang lại cho hắn 1 thiên thần xinh đẹp như vậy, người mà hắn yêu…
“Vậy cũng được, anh nhất định sẽ thật tốt giúp em tắm rửa, từ đầu đến chân phải thơm ngào ngạt.” Hắn trực tiếp nằm ở trên vai nàng sám hối.
“Không đứng đắn!” Nàng huýt hắn 1 cái, đẩy ra hắn.
“Đừng… anh nói thật…… để anh sẽ nhớ kỹ mùi thơm này……” Hắn ôm eo của nàng không tha, tham lam ngửi mùi hương thoang thoảng trên người nàng. Hắn muốn từ từ mà ghi nhớ mùi thơm của nàng, không như trước thô lỗ cướp đoạt.
“Thư Hoàn ?” Không khí đột nhiên trở nên có chút lạ, nàng phát giác được trượng phu không phải là đang đùa.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám, trầm ngưng trên nét mặt mê hoặc.
“Anh hôn em được chứ vợ yêu ?” Môi của hắn gần trong gang tấc, nhưng không có chính thức tiếp xúcchỉ dùng lòng ngón tay thay thế, truyền lại khát vọng trong lòng.
Cặp mắt đen nhìn hắn, không rõ hắn đang hỏi hay dụ dỗ. Nàng không nói, hôn hắn.
Bọn họ lập tức nhiệt liệt đáp lại, môi mềm mại gắn chặt vào nhau, càng hôn càng triền miên, khiến nàng suy nghĩ mê nguội.
Hắn ôm nàng thật chặt, say đắm hơi thở ngọt ngào, kìm long không được vuốt ve da thịt nàng. Bàn tay mơn trớn, càng lúc càng nóng lên. Nàng rất nhanh phát giác hắn muốn không chỉ là một cái hôn, đột nhiên tách môi ra–
“Thương thế của anh còn chưa khỏi.” Nàng thở dốc cảnh cáo, không thể không quan tâm thương thế của hắn.
“Em có thể ở trên.” Hắn câu dẫn, lơ đễnh cười khẽ, trong đầu đã hiện lên một cảnh tượng. Nàng mỗi lần giúp hắn tắm làm hắn khó mà kiềm lòng, nêu không phải bị thương thật muốn ngay lúc đó đè ngã nàng.
“Cái gì?” Nàng hai gò má ửng hồng, không dám nghĩ trong đầu, nhưng ở trên mặt……
Hừm!
“Anh sẽ dạy em……” Hắn đem nàng ôm vào trong ngực, bên tai nàng tỉ tê….
“Đó… chính là như vậy.”
“……”
Nàng căn bản không mặt mũi trả lời, không nghĩ mình chủ động. Anh ta bình thường nhã nhặn, lên giường 1 cái cái gì cũng dám làm
“Thả lỏng.”
Hắn trầm thấp khêu gợi ma lực, bồi hồi tại nàng giữa hai chân nàng ngón tay quấy phá
“Anh thật sự có thể?” Còn sót lại lý trí, nàng cũng chỉ biết lo lắng thân thể của hắn.
“Em sẽ biết ngay thôi……” Hắn thống khổ cười một tiếng
Bọn họ chặt chẽ kết hợp, không chỉ là thân thể phấn khích, 2 tâm hồn hoà làm
“Em thật là đẹp.” Mái tóc dài của nàng xõa xuống, làn da trắng phiêu động, làm hắn say mê . Tay của hắn còn vuốt ve trêu trọc nàng.
“Tay của anh ?!” Nàng nhìn thấy 2 bàn tay hắn rỗ rằng đang đặt ở trên ngực nàng, quần áo của mình cũng bay hết.
Hắn lừa gạt nàng!
“A –”
Hắn cố ý mãnh lực, làm chuyện xấu phân tán chú ý của nàng, làm cho hai người kết hợp thêm kỹ càng,……
Nàng cắn chặt răng cũng không nhịn được xấu hổ muốn chết chao đảo. Hắn chậm một chút đuổi kịp, chế ngự thân thể nàng, trong cơ thể dục vọng được thỏa mãn, nhưng nhìn nàng mặt ửng hồng ngã xuống khi hắn trong ngực. Hắn nghĩ, vậy hẳn là hạnh phúc.
Giản Thư Hòa trìu mến khẽ vuốt khuôn mặt vợ đỏ hồng, nhưng nàng đã khoi phục tinh thần nhớ ra, cho hắn 1 quyền.
“Rõ ràng gạt em! Anh xấu lắm……”
“Là tình yêu của me giúp anh khỏi liền.” Hắn dõng dạc, nắm tay của nàng cười to, sợ nàng đánh lâu tay sẽ đau.
“Nói hưu nói vượn, rõ ràng là anh cố ý gạt em để em phải bận rộn” Tô Nhã An vừa nghĩ tới chính mình mỗi ngày nghiêm túc chiếu cố hắn, vừa rồi còn uy hắn ăn cơm, ăn trái cây, cuối cùng ngay cả mình cũng bị hắn “ăn hết” trong lòng đã cảm thấy thật không cam lòng.
Không trách được tay của hắn rõ ràng bị thương không nặng nhưng vẫn không tốt lên, thì ra là làm bộ !
Lại ôn nhu hôn nàng, hắn tham lam sự chăm sóc của nàng, thoải mái khi vợ yêu ở bên. Hôn như vậy làm nàng bị nhột, khó chịu la
“Ha ha……Anh…… đáng.” Nàng cười mắng, bởi vì cổ nhột không chịu nổi, đành đầu hàng, quy thuận nằm trong ngực chồng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chồng không muốn gạt nàng, chỉ muốn ở bên nàng. ” ngốc”
Không 1 tiếng động, ôm vợ cười dịu dàng
“Vợ à, đừng uống thuốc tránh thai, có con sẽ sinh được không ?” Hắn đột nhiên vuốt bụng của nàng, muốn nàng ngày mai không cần uống thuốc .
“……”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt hoài nghi, lửa giận.
“Anh không phải muốn dùng con để trói buộc em đâu, anh yêu em, cũng sẽ yêu con của chúng ta.” Hắn ôn nhu hôn mi nàng, biết rõ ái thê đang nghĩ sai.
Dù trước kia hắn đã từng có ý nghĩ đó, nhưng hắn muốn nàng phải tự nguyện, hắn sẽ bòi đắp tình cảm của mình, làm cho nàng thật thoải mái, thật hạnh phúc như vậy bọn họ mới sóc thể ở cạnh nhau thật lâu, thật lâu. Dưỡng bệnh làm cho hắn suy nghĩ cùng trưởng thành hơn.
“Thật chứ ?”
Giọng nói của nàng vẫn có chút hoài nghi, nhưng trong lòng rất vui mừng .
“Chúng ta sẽ nhanh có con, lúc đó em sẽ biết” Hắn tin mình có thể làm 1 người cha tốt, mong đợi vợ có mang.
Nhưng mà nhìn hắn nghiêm túc cùng tự tin, cũng làm cho sắc mặt của nàng có chút khó coi.
“Em chưa muốn sinh con sớm như vậy, 2 năm nữa được không em muốn chuyên tâm vào công việc hiện tại.”
Không thẻ cứ thế vứt bỏ bạn bè được, phải có trách nhiệm với công việc.
“Anh không vui ?”
Giản Thư Hòa trầm mặt, trầm ngâm trong chốc lát.
“Dù thế nào anh cũng tôn trọng quyết định của em, nhưng như vậy em sẽ ít có thời gian ở bên, anh cũng rất buồn nha” Hắn muốn được ôm vợ yêu cơ ! Hắn muốn ích kỷ Bọn họ mới “hợp lại” không lâu, mùa xuân đang bắt đầu……
Tô Nhã An suýt nữa mắt trợn trắng, không nghĩ tới chồng nàng nghĩ thế….
Hắn sít sao ôm lấy thê tử — cả đời này hắn quyết sẽ yêu nữ nhân này.
“Vợ à, cám ơn em đã ở lại bên cạnh anh.”
“Không khách khí, nếu đối xử không tốt em sẽ chạy đó!” Nhắc nhở chòng, không được phớt lờ trong hôn nhân.
“Anh sẽ ghi nhớ.” Trải qua 1 lần hắn thấy đủ là bài học lắm rồi, nếu làm cho nàng chạy mất quả là sỉ nhục lớn
“Còn có một câu.”
“Câu gì ?”
“Em yêu anh.” Hôn nhẹ, tình cảm cũng rất sâu.
Hắn cười nắm tay của nàng.
” Anh cũng rất yêu em, vợ yêu à!” ( L : …..sến)
Giờ khắc này, hai người đều xác định được đây là người họ sẽ nắm tay cho đến cả cuộc đời, cũng may hoạn nạn bọn họ mới nhân thấy rõ giá trị của tình yêu, của hôn nhân, biết trân trọng mọi thứ. Duyên phận này họ sẽ không bao giờ buông tay.
HẾT.