Snack's 1967
Đọc truyện

Tóc tựa tuyết - phần 5


Đêm khuya tĩnh lặng.

Một bóng đen xuất hiện, cẩn thận mở cửa, sau đó rón rén đi xuống cầu thang. Tuy bóng đêm đen như mực nhưng từng bước di chuyển của người này lại rất chuẩn xác, trừ những âm thanh “lách cách” rất nhỏ phát ra lúc ở trên cầu thang ra thì ngay cả một cái bàn cũng không hề đụng phải.

Bóng đen kia đi xuyên qua đại sảnh, nhẹ nhàng nhấc tấm mành làm bằng vải thô ở cửa bếp lên, thân ảnh khi bước vào nhà bếp chợt lóe sáng, đi qua bếp lò trong nhà bếp, thuận tay lấy một vài vò rượu để vào trong chiếc giỏ xách mang theo bên người, rồi nhân lúc ánh trăng bị mây mờ che phủ mà vội vã đi qua sân, mở cửa gỗ ở sân sau ra một cách thuần thục vô cùng.

“Cách____Cách____”

Cửa gỗ xưa cũ theo ma sát mà phát lên những thanh âm quỷ dị, cửa gỗ mở ra lại nhanh chóng được đóng lại. Phía ngoài là một hẻm nhỏ vắng vẻ, bóng đen cảnh giác quan sát xung quanh một lúc, sau đó mới cất bước, biến mất trong bóng đêm...

Lúc này, một trận gió đột nhiên thổi qua, thổi tan tầng mây thật dày kia, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống sân, xua đi bóng tối ẩn dưới mái hiên. Một người đàn ông mặc trường sam bước ra khỏi bóng tối, chiếc quạt trong tay chợt mở ra, ánh mắt rơi trên cánh cửa gỗ khép kín, sâu xa đến khôn cùng.

Gió thu thổi thật mạnh, cuốn tung bay những chiếc lá khô nằm vương vãi trên mặt đất, lại lần nữa đẩy mặt trăng vào trong lòng của những đám mây, tia sáng cuối cùng của mặt trăng cũng bị bóng tối nuốt chửng, mọi thứ lại biến thành một mảnh hỗn độn.

“Thời tiết hanh khô___ Cẩn thận củi lửa___”

Cùng với tiếng gõ chiêng là lời nhắc nhở được kéo ra thật dài của người điểm canh, sự tĩnh lặng của trấn Bạch Vân mang theo âm vọng của tiếng chiêng trở lại.

Bầu trời phía Đông đã bắt đầu xuất hiện những tia sáng, nhưng bóng đêm vẫn chưa chịu lui đi, Thần ngủ vẫn ở trong từng gian phòng của những người ở trấn Bạch Vân, ra sức nắm chặt thời gian còn lại.

Bất chợt, sân sau của khách sạn Vân Long lại truyền đến một hồi thanh âm mỏng manh, ngay sau đó, cánh cửa gỗ vẫn luôn khép kín hơi rung lên.

“Cách___ Cách___”

Âm thanh mở cửa khe khẽ vang lên, cánh cửa từ từ được mở ra, một cái đầu nho nhỏ thò vào dò xét, sau khi xác định không có ai thì một thân thể nhỏ gầy mới nhanh chóng chui qua khe cửa, vội vàng quay người đóng cửa, thành thạo khóa lại.

Tiếp đó bóng người nhỏ gầy mặc quần áo thô sơ, màu sắc tối tăm kia mới chậm rãi xoay người, cầm giỏ đi vào nhà bếp giống như chưa hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, nàng vẫn cẩn thận như cũ, nhưng bước chân rõ ràng là chậm hơn rất nhiều, gấu quần đung đưa theo từng nhịp bước vững vàng.

Nàng xốc mành cửa lên, theo đường đi mới nãy mà bước lên lầu, cầu thang lại phát ra từng tiếng cọt kẹt theo nhịp chân.

Âm thanh kia đột nhiên ngưng lại cùng với bước chân.

“Thất Nương, đi đâu mà sớm vậy?” Sở Khanh Vũ tựa trên lan can gỗ của cầu thang, y cười cười, trong giọng nói có chút biếng nhác.

Thất Nương ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền đáp lại,“Sở đại nhân nói gì vậy? Ta chỉ thức dậy sớm đi xem xét số vò rượu ở dưới hầm thôi.” Thất Nương nói, cúi đầu muốn bỏ đi.

Sở Khanh Vũ nhanh chóng chặn lối đi hẹp kia lại, “Thất Nương thật vất vả quá, chỉ vì mấy vò rượu mà phải dậy sớm thế.”

“Đại nhân chê cười, lần trước rượu bán ra cũng được nên ta phải đi kiểm tra một chút, xem thử còn bao nhiêu hàng trữ.” Sắc mặt Thất Nương rất lạnh nhạt, giọng nói cũng lạnh lẽo vô cùng.

“Thế à?” Sở Khanh Vũ cười mà như không, khẽ lay chiếc quạt, “Tuy nói là Sở mỗ đã uống bao nhiêu rượu ngon của khách sạn như vậy, nhưng vẫn không biết thì ra hầm rượu nằm ở sân sau đó…”Ánh mắt y tựa như lộ ra ý cười, kì thực lại sắc bén như chim ưng đi săn mồi vậy.

“Đại nhân đang tra hỏi ta sao?” Thất Nương đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tươi cười của Sở Khanh Vũ,“Không biết Thất Nương đã đắc tội gì với Sở đại nhân mà ngay cả đếm rượu xong đi dạo trong sân cũng phải giải thích với đại nhân?” Nàng không nói lớn nhưng lại rất cứng rắn, mang theo ý chất vấn.

Sắc mặt Sở Khanh Vũ không hề thay đổi, phe phẩy chiếc quạt trong tay, “Thất Nương nghĩ oan cho Sở mỗ rồi, chỉ là tối qua Sở mỗ nghe thấy trong sân sau có tiếng động, sợ là chuột quậy phá hầm rượu nên có ý nhắc nhở thôi, Thất Nương cần gì tức giận chứ?”

“Đại nhân là bộ đầu nổi danh ở kinh thành, mấy con chuột nhắt đó thì có tài cán gì mà có thể lọt vào mắt thần của đại nhân thế? Kính xin đại nhân đem tâm tư để ý đến lũ trộm lũ cướp kia, lũ chuột nhắt không ra ngoài sáng được cũng sẽ tự sinh tự diệt thôi.”Thất Nương nói rồi nghiêng người vòng qua Sở Khanh Vũ, đi thẳng đến trước cửa phòng mình, nhanh nhẹn đẩy cửa phòng ra.

“Chờ đã!”

Bước chân Thất Nương dừng lại trên bậc cửa, “Đại nhân còn có chuyện gì sao?”

“Sở mỗ khuyên Thất Nương, chuột tuy nhỏ, nhưng nếu dám náo loạn thì cũng phải chịu tội…”

Thân mình Mạc Thất Nương chợt đông cứng, nhưng ngay sau đó liền cười khẩy một tiếng, “Chuột này sống trong sân đã lâu, Thất Nương cũng quen rồi, ngược lại, Thất Nương cũng có lời khuyên cho đại nhân, bỏ mặc lũ trộm cướp hoành hành mà ở trong khách sạn nhỏ bé này quản mấy con chuột, thật đúng là lãng phí nhân tài. Đừng nói đại nhân không xen vào, cho dù có muốn quản thì cũng chỉ rước lấy bẩn thỉu vào thân, cần gì phải thế?” Dứt lời, cũng không thèm quay đầu lại mà bước thẳng vào phòng.

Cánh cửa bị đóng sập lại, nụ cười trong đáy mắt Sở Khanh Vũ cũng vụt tắt, trong đôi mắt sâu thẳm kia ẩn giấu những ý nghĩ mà người ta không tài nào đoán được.

Thất Nương, rốt cục trong lòng nàng đang cất giấu điều gì vậy?

-----------------------------------------

Hôm sau.

Thất Nương vẫn dựa vào bậc cửa của khách sạn Vân Long như thường lệ, cả ngày nàng cũng không thấy bóng dáng Sở Khanh Vũ đâu.

Đi rồi sao?

Thất Nương nhấm nháp một ngụm rượu, khẽ thì thầm, quả đúng là một thằng nhóc vẫn chưa trưởng thành, sớm ra đi thì mới không đi sai đường, chọn sai người… Nàng lại nhìn về phía cuối con đường.

Kỷ Hình Phong, chàng thấy không, người con gái của chàng mặc dù đã hai mươi lăm tuổi rồi nhưng vẫn rất được kẻ khác hoan nghênh đó, nếu chàng còn không chịu trở về mau đi thì có khác gì muốn bị kẻ khác đoạt mất người hả…

Cùng lúc đó, Sở Khanh Vũ đến nha môn tìm gặp Kim Mục Bắc.

“Sở đại nhân?” Trong giọng nói của Kim Mục Bắc chứa đầy sự kinh ngạc, hắn nghe nói Sở Khanh Vũ vẫn cứ ở lì trong khách sạn Vân Long, mãi không chịu đi, sao giờ lại đến nha môn rồi? Vậy không phải là muốn quay về kinh chứ?

Bạn đang đọc tiểu thuyết tại [ 15giay. xtgem. com ] - Thân mến!

“Kim bộ đầu.” Sở Khanh Vũ mang theo nét tươi cười thường trực,“Kim bộ đầu có thời gian rảnh không vậy?”

Kim Mục Bắc không khỏi sửng sốt, “Rảnh, đương nhiên là có thời gian rồi, không biết Sở đại nhân tìm hạ quan có chuyện gì thế?”

Sở Khanh Vũ nhìn thẳng vào mắt Kim Mục Bắc, trong đáy mắt có chút suy nghĩ sâu xa mà Kim Mục Bắc không tài nào đoán ra được,“Ta tới là vì muốn hỏi Kim bộ đầu chút chuyện…”

Chớp mắt, ánh hoàng hôn lại lần nữa nhuộm đỏ chân trời, cũng nhuộm đỏ khuôn mặt xinh đẹp của người con gái đang say rượu kia.

Thất Nương vẫn dựa vào bậc cửa của khách sạn Vân Long như trước, rượu đã uống hết, chỉ còn lại chiếc vò rỗng không.“Ai…” Nàng khẽ thở dài một tiếng, có trở về không? Kỷ Hình Phong, chàng thật đáng đánh! Nàng đưa mắt nhìn về phía cuối đường thêm lần cuối, trở về, hay là không…

Bỗng nhiên! Một bóng dáng thoáng nhiễm gió bụi đi tới từ phía cuối đường, tim nàng đập thật mạnh, trong đôi mắt mơ màng lóe lên tia mong chờ.

Gần hơn, gần hơn nữa…

Tại sao lại là y?

Đôi mắt Thất Nương lại lần nữa trở nên ảm đạm, thê lương, cô đơn, hòa lẫn với tuyệt vọng.

“Sao vậy? Thất Nương ở đây đợi ta về à?” Sở Khanh Vũ trêu chọc, khi y nhìn thấy sự mất mát trong mắt nàng liền vô thức cau mày.

“Thất Nương còn tưởng là đại nhân sẽ không về nữa ấy chứ!”Mạc Thất Nương đứng dậy khỏi bậc cửa, men say khiến cho cơ thể nàng có chút lảo đảo, Sở Khanh Vũ vội tiến đến đỡ nàng.

“Tránh ra!”

Mạc Thất Nương mạnh tay đẩy y sang một bên, tự mình bước đi loạng choạng mà va phải cánh cửa, cái va chạm này xua tỉnh men say của nàng, lúc này nàng mới nhận thấy có phần không ổn, cố đeo lên nụ cười thật quyến rũ, nhẹ giọng nói:

“Xin đại nhân chớ trách, Thất Nương có chút say...”

Đôi mắt đen thẳm, sâu hun hút không thấy đáy của Sở Khanh Vũ nhìn xoáy vào nàng, không nói gì, dường như muốn nhìn rõ được lòng nàng vậy.

Một lúc lâu sau, Thất Nương cảm thấy có hơi lúng túng liền cười cười như thể đang tự giễu bản thân mình, “Một người con gái mà tối ngày say xỉn thật đúng là không giống ai!” Rồi sau đó ra dấu chào với Sở Khanh Vũ, có chút loạng choạng mà xoay người, lại lẩm bẩm nói một mình, “Xem ra ta phải lên lầu làm một giấc rồi, nếu không đợi lát nữa Xú Đậu Hũ nhìn thấy lại mắng ta cho coi…”

Ánh mắt Sở Khanh Vũ dõi theo bóng hình Thất Nương dần tan biến phía cuối cầu thang, dù chỉ là một lần cũng không hề dời mắt đi…

Lần này Sở Khanh Vũ lại thua rồi, Mạc Thất Nương vẫn không quên được Kỷ Hình Phong.

 “Rốt cuộc phải làm thế nào…” Mạc Thất Nương mệt mỏi, ngồi co ro bên cánh cửa phòng vừa được đóng kín, đau đớn nhắm mắt lại, lòng bàn tay vẫn còn toát ra mồ hôi lạnh.

 Kỷ Hình Phong, cho dù cả đời này chàng không về đi chăng nữa, thiếp tuyệt đối không quên chàng đâu!

 Gió thu cuốn rơi chiếc lá tàn cuối cùng trên cành, hơi thở của mùa đông ẩn núp dưới sự lạnh lẽo của ngọn gió…

Bạn đang đọc tiểu thuyết tại [ 15giay. xtgem. com ] - Thân mến!

Song, Mạc Thất Nương đã lầm.

Sở Khanh Vũ hoàn toàn không có ý muốn ra đi, y vẫn ở đó giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, mỗi ngày vẫn có đủ loại nữ nhân đến để được thấy bóng hình của Sở đại bộ đầu. Vì thế Thất Nương bắt đầu vô ý lẫn cố ý mà tránh né y, hy vọng một ngày nào đó y có thể tìm được người mình yêu thích giữa những mỹ nữ kia rồi đem sự chú ý dời khỏi người nàng.

Sở Khanh Vũ mỗi ngày đều cùng những cô gái kia chơi đùa, khóe miệng chỉ cần cong lên thành một nụ cười nhẹ là đã có thể mê hoặc được cô nương đối diện rồi, chỉ cần vậy là đủ để họ có thể bày ra bộ dáng vì y mà sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng. Vậy nên càng lúc càng có thêm nhiều cô nương đặt chân đến khách sạn Vân Long, số các cô nương bước qua cửa khách sạn thậm chí còn nhiều hơn số đàn ông.

Một tháng nữa lại trôi đi, thời tiết lại lạnh hơn nhưng Sở Khanh Vũ vẫn chưa rời đi. Thất Nương cũng quen dần với sự có mặt của y, nhìn y mỗi ngày lại cười cười nói nói với một cô nương khác nhau, nàng cũng cảm thấy y đã quên mất nàng rồi, không để tâm đến nàng nữa rồi. Cho nên nàng lại bắt đầu ra ngồi ở bậc cửa mỗi ngày, mỗi ngày đều chờ đợi một người đàn ông mà chẳng biết bao giờ sẽ trở về...

Thời tiết hôm nay thật u ám, nhưng không khí trong khách sạn Vân Long vẫn chẳng thay đổi. Ngoài những người đàn ông ngày nào cũng đến để nhìn ngắm Thất Nương xinh đẹp thì còn có thật nhiều những thiếu nữ với khuôn mặt ngượng ngùng e ấp hoặc là tươi cười vui vẻ, ánh mắt của các nàng đều siết chặt trên người Sở Khanh Vũ, trong mắt ai nấy đều lộ ra si mê thật sâu nồng.

“Sở đại nhân!”

Một giọng nữ nũng nịu vang lên, mềm dịu đến mức khiến cho kẻ lão luyện tình trường như Sở Khanh Vũ cũng phải có chút sợ hãi, “Có phải là ngài ở trấn Bạch Vân để tra án tử không vậy? Nếu không thì sao chả bao giờ đi đâu vậy?” Giọng của cô gái kia mềm đến độ có thể vò nát được bao nhiêu trái tim của những người đàn ông khác, nhưng trong mắt Sở Khanh Vũ chỉ nhìn thấy một bóng dáng cô đơn ngoài bậc thềm kia. Trời lạnh như thế này, sao nàng không mặc thêm áo quần kia chứ?

Y bất đắc dĩ mà đưa mắt nhìn cô gái đang đứng phía trước, cô gái kia có một khuôn mặt xinh đẹp vô cùng, cặp mắt có thể đoạt mất hồn người kia nhìn thẳng vào y, giống như muốn đem y ăn tươi nuốt sống vậy. Chẳng biết tại sao, Sở Khanh Vũ chợt nhớ tới một câu nói: “Có những cô gái nhìn qua thì có vẻ không ra gì, thật ra trái tim so với bất cứ kẻ nào cũng đều thuần khiết hơn cả, nhưng lại có những cô gái nhìn thì trong sáng, thuần khiết, nhưng trong lòng so với bất cứ ai cũng đen tối hơn, thâm độc hơn, lăng loàn hơn.” Hiển nhiên, cô ả đang đứng trước mặt y là loại thứ hai rồi. Y thầm cười giễu một tiếng, “Không, chỉ là ta thấy trấn Bạch Vân này rất xinh đẹp, muốn ở lại một thời gian thôi.”

“Thế sao?” Nụ cười của cô ả càng thêm phần quyến rũ, “Trấn Bạch Vân đẹp đến vậy sao?” Ả hỏi, trong mắt hiện lên sự kỳ vọng, dĩ nhiên là ả hi vọng có thể nghe được câu trả lời hợp với ý của ả rồi. 

“Cảnh đẹp, nhưng người còn đẹp hơn…” Sở Khanh Vũ nói đầy ẩn ý, ánh mắt y lại lần nữa lưu luyến đưa đến phía cửa, thanh âm của y thật ấm áp, thật dịu dàng, thoáng chốc đã bóp nát trái tim của các cô nương. Có rất nhiều cô nương đã sớm vui mừng đến mở cờ trong bụng, “Là ai vậy? Đại nhân thấy ai đẹp thế ạ?” Các nàng liền nhao nhao lên, thật giống một đám người hung ác.

Sở Khanh Vũ đành thu lại ánh nhìn dịu dàng kia, “Rất đẹp, đều rất đẹp…” Y đột nhiên nói, “Ngay cả một bà chủ khách sạn của trấn Bạch Vân còn xinh đẹp như vậy, huống chi là các cô nương đây chứ!” Y nói không lớn lắm, nhưng lại cố ý nâng cao giọng, nhanh chóng thu hút được sự chú ý Mạc Thất Nương mới rồi còn đang lơ đãng về phía y.

“Đúng vậy!” Trong giọng của cô ả mới nãy có chút ghen tức, mình cùng người đàn ông này nói nhiều như vậy, cuối cùng y lại chỉ nhắc đến một mình Mạc Thất Nương, chuyện này có thể không làm cho ả khó chịu hay sao? Thế nhưng câu sau của y quả không sai, bất cứ ai trong trấn này cũng đều xinh đẹp hơn con đàn bà điên kia.

“Xinh đẹp thì có ích gì đâu? Cứ ngu ngốc mà chờ đợi một kẻ đã chết trở về!” Ả không nói nhiều, chỉ là muốn nói cho hả nỗi giận dỗi trong lòng, không ngờ sắc mặt Sở Khanh Vũ lại hóa đen.

Một loạt thanh âm vỡ vụn của đồ sứ đột nhiên vang lên , mọi người đều kinh sợ, nhao nhao ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Mạc Thất Nương lúc nãy còn đang tựa trên bậc cửa giờ đã đứng trước mặt cô ả nói năng lung tung kia, vò rượu trong tay vỡ nát trên mặt đất, rượu bắn tung tóe.“Chàng chưa chết!” Đôi mắt Thất Nương lạnh lẽo, giống như muốn dùng ánh mắt mà nghiền nát cô ả kia vậy.

“Hừ!” Cô ả kia thầm sợ hãi, nhưng vẫn không chịu yếu thế, “Ngươi đừng tự lừa mình gạt người nữa, cha ta chính là Tổng tiêu đầu của Tiêu cục Thanh Phong, ông nói Kỷ Hình Phong đã chết cách đây hai năm rồi! Con mụ điên nhà ngươi còn ở đây mà ngày ngày chờ đợi hắn, đêm ba mươi lại còn mặc y phục tân nương, ngươi thèm đàn ông đến phát điên luôn rồi à?”

“Bốp!”

Trên khuôn mặt của ả liền in dấu năm ngón tay đỏ ửng, Mạc Thất Nương đỏ mặt tía tai, “Chàng không có chết!” Trong giọng nói của nàng mang theo mấy phần kích động, thân thể yếu đuối khẽ run lên vì tức giận.

“Con mụ chết tiệt nhà ngươi dám đánh ta à!” Cô ả cất lên một tiếng thét chói tai, theo đó là một trận thanh âm vỡ vụn loảng xoảng, cô ả giống như chó điên cắn càn mà lao tới, móng tay thật dài cấu xé khuôn mặt trắng nõn, mềm mại của Thất Nương, “Con mụ điên nhà ngươi! Cái mồm thối tha nhà ngươi!” Tiếng chửi rủa kia câu sau lại càng khó nghe hơn câu trước, cánh tay vung lên sắp đánh xuống mặt Thất Nương.

Bỗng nhiên, cánh tay đang vung lên kia bị bóp chặt, rồi thanh âm lạnh lẽo đến mức khiến người ta cũng muốn đóng băng của Sở Khanh Vũ vang lên, “Đủ chưa vậy? Ta ghét nhất là loại đàn bà thích chửi mắng người khác, giống y như chó điên vậy!” Ánh mắt của y giống như lưỡi dao sắc nhọn, đâm cho cô ả kia một trận run rẩy.

“Ngươi, ngươi...” Một giây sau đó, đôi mắt to tròn, xinh đẹp của cô ả kia thoáng chốc đỏ lên, những giọt nước mắt thật lớn thi nhau tràn ra như nước triều dâng, “Ô ô ô... Ô ô ô...” Cánh tay mới rồi còn muốn đánh người của ả giờ đây đang bưng lấy khuôn mặt kiều diễm, nghiễm nhiên đã khóc không ra tiếng.

“Cút!” Sở Khanh Vũ lạnh lùng phun ra một chữ, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Thất Nương nhưng không thấy Thất Nương đâu!

Cô gái phải nhận nỗi sỉ nhục to lớn vội vã chạy ra khỏi cửa, Sở Khanh Vũ tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thất Nương đâu. Nàng đã đi đâu? Nỗi hoảng sợ cùng bất an chất đầy trong lòng y, y sợ cô gái ngốc kia sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu chữa được, sớm biết vậy y sẽ không ở đó mà dung túng cho mấy cô ả kia! Bỗng nhiên, y nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Xú Đậu Hũ đang nhìn chằm chằm vào tấm mành cửa treo ở góc đại sảnh, trong lòng y liền tìm được manh mối.

Mạc Thất Nương đứng ngây ra bên giếng nước ở sân sau, dường như tim của nàng đã bị người ta khoét mất, giống như một cái xác không hồn, chỉ có đôi môi vẫn đang lẩm bẩm, “Chàng không có chết, không có chết, không có...” Một đôi tay mạnh mẽ mà có lực đột nhiên bao lấy bờ vai nàng, phiến môi ẩm ướt kia áp vào vành tai nàng, cố sức hít thật sâu, tựa như muốn cướp lấy tất cả mùi vị trên cơ thể nàng.

“Nha đầu, muốn khóc thì cứ khóc đi…”

Lưng Mạc Thất Nương thoáng chốc run rẩy, đôi mắt nàng mở ra thật to, trong mắt hiện lên một trận hoang mang cùng với sợ hãi, rồi nước mắt rơi xuống trong lặng yên. “Nha đầu” là tiếng gọi quen thuộc đến nhường nào? Nàng còn nhớ rõ người đàn ông kia rất thích gọi nàng như vậy, là mỗi lúc họ cười với nhau, là mỗi lúc ôm lấy nhau, là mỗi lúc vui vẻ, là mỗi lúc…

Sở Khanh Vũ đem cô gái trong lồng ngực quay mặt về phía mình, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng hôn sự yếu đuối mà nàng chưa từng để lộ ra trước mắt người ngoài. Rất đắng, thật sự rất đắng… Môi y chạm lên đôi môi tái nhợt, khô khốc của nàng, bờ môi mà y đã khao khát bấy lâu, nhưng sao khi hôn lên lại chỉ thấy nỗi đau xót trào ra từ trong tim thế này?

Nha đầu, tại sao nàng cứ phải tự lừa dối bản thân mình như vậy? Tại sao?

Khi y lần đầu tiên nhìn thấy bức thư tự tay Kỷ Hình Phong viết cho Thất Nương thì từ tận đáy lòng y đã bắt đầu gọi nàng là “Nha đầu”, y chưa từng quên cái tên gọi ấy, dù chỉ là một lần. Tối đó, y cũng gọi nàng như thế, chỉ là nàng đã thiếp đi, nói mớ mà đáp lại y một tiếng, khóe miệng chứa đựng nụ cười hạnh phúc.

“A!”

Mạc Thất Nương giật mình tỉnh giấc giữa lòng hồi ức, nàng lập tức đẩy kẻ đang ôm siết lấy cơ thể nàng ra. Lần đầu tiên nàng còn có thể tha thứ mình, nhưng nàng lại để cho y hôn lần nữa! Chuyện này tuyệt đối không thể!

“Nha đầu!” Bị đẩy ra khiến cho tim Sở Khanh Vũ nhói lên một tia mất mát, lồng ngực trống rỗng, trong lòng đột nhiên cũng trở nên trống rỗng, “Đừng tự gạt mình nữa, được không? Nha đầu...”

Bạn đang đọc tiểu thuyết tại [ 15giay. xtgem. com ] - Thân mến!

“Không được! Không được gọi ta là nha đầu! Ta không phải là nha đầu của ngươi!”

Mạc Thất Nương gào thét, chạy đến đánh vào lồng ngực y, khuôn mặt bị nước mắt che phủ, như trái tim nàng, sớm đã nứt ra thành trăm mảnh, “Rốt cục ngươi là ai? Rốt cục ngươi là ai hả? Sao ngươi lại gọi ta như thế? Ta không phải là nha đầu của ngươi! Không phải! Có phải vì Kỷ Hình Phong chưa trở về nên các ngươi mới hùa nhau bắt nạt ta hay không? Các ngươi chỉ muốn hành hạ ta mà thôi! Các ngươi là đồ khốn kiếp! Khốn kiếp...”

Giọng nàng khàn hẳn đi, cả cõi lòng đều tan nát.

“Nha đầu...” Y nhẹ giọng gọi.

“Cút! Ngươi cút ngay cho ta!”

 Mạc Thất Nương giống như phát điên mà ra sức đẩy người đàn ông kia, là y chỉ ra vết thương của nàng, là y rắc muối lên miệng vết thương của nàng, là y cứ từng chút, từng chút một dùng hai chữ kia xé rách lòng nàng, để cho lòng nàng rỉ máu, từng giọt không ngừng trào ra.

 Sở Khanh Vũ ngây ra mà nhìn cô gái đang phát điên trước mắt, tóc nàng rối bù, son phấn trên mặt cũng nhòe hết, không còn là Thất Nương xinh đẹp như hoa như ngọc trong suy nghĩ của những người đàn ông nữa. Nhưng cho dù nàng có như vậy đi chăng nữa thì y cũng không cách nào dời mắt khỏi nàng được.

 Mới hay tim y từ khi nhìn thấy cô gái này đã từng chút, từng chút bị nắm giữ, vì vẻ ngoài kiên cường bao bọc lấy sự yếu đuối của nàng, vì nàng khi thì mỉm cười, hờn dỗi như trẻ con, đôi lúc lại buồn bã đưa mắt quyến luyến nhìn về phía cuối đường, vì chỉ cần nhắc đến Kỷ Hình Phong là hạnh phúc liền đong đầy trong mắt nàng, vì ánh mắt cô đơn của nàng, vì nàng đợi không được…

 Từng chút, từng chút ấy, y nhìn trong mắt nhưng lại tích lũy trong lòng.

Mãi cho đến khi cô ả điên kia cấu xé khuôn mặt nàng, tình cảm tích lũy trong lòng y mới mãnh liệt trào dâng, y nhận ra, y đã không cách nào rời bỏ nàng được nữa rồi.

 Nhưng mới rồi, y lại vì sự giận dỗi nhất thời của mình mà tổn thương nàng…

 Sở Khanh Vũ ngây ngốc lùi lại một bước, chỉ là một bước thật nhỏ thôi nhưng lại tựa như gần nhau trong gang tấc mà phân cách giữa biển trời, cô gái này khiến cho y đau lòng, để cho y không muốn thấy nàng đau lòng, không muốn thấy nàng khóc. Chợt, y xoay người rời đi, nỗi đau trong lòng y đâu phải nhìn thấy nước mắt của nàng là có thể giảm bớt được, làm nàng đau, y còn đau hơn gấp vạn lần.

 Nha đầu, nói cho ta biết, ta phải làm thế nào với nàng mới đúng đây?

 Bầu trời u ám, những đám mây đen dày đặc kia đem tất cả buồn đau giấu vào trong. Một tia chớp đột nhiên rạch ngang qua bầu trời, một lúc sau, từng trận sấm vang rền truyền đến. Tiếng sấm trầm thấp, vang vọng thật lâu, thật lâu, một giọt mưa cứ như vậy mà rơi xuống khuôn mặt vương đầy nước mắt của Thất Nương.

 Lại một giọt…

 Hai giọt

 Ba giọt

 ...

 Mưa hòa lẫn nước mắt lăn dài trên mặt nàng, thấm vào nỗi đắng cay trong lòng nàng.

 Kỷ Hình Phong, chàng trở về đi mà, được không vậy? Chàng không chết, không có, thật sự không có, không có…


Đọc tiếp: Tóc tựa tuyết - Phần 6

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Tóc tựa tuyết
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com