Trương Thần là trưởng phòng ở công ty trước đây của tôi, giữa hai chúng tôi thực sự có phát sinh tình cảm, chỉ đáng tiếc là vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt.
Tình cảm chưa đến mức sâu đậm, khắc cốt ghi tâm, khi mất đi rồi cũng không đến mức lưu luyến, đớn đau.
Vậy nên, mọi cảm giác kỳ lạ của tôi hiện nay có lẽ chẳng liên quan gì đến Trương Thần, không thì lúc đầu chia tay với anh chắc chắn sẽ buồn...
Dù sao, đó cũng là một cuộc tình mà tôi muốn lưu lại, thứ tình cảm bỗng nhiên bị kết thúc, theo lý thì ít ra, dù thế nào cũng sẽ thấy đau đớn lắm, tại sao trong trí nhớ của tôi lại chỉ còn một chút mất mát nhạt nhòa.
Mấy tháng đó, như bây giờ nghĩ lại, ngày nào cũng đi làm, tan làm, ăn ngủ đúng giờ, việc làm và nghỉ ngơi không có gì đặc biệt. Những việc xảy ra tôi đều nhớ tương đối rõ, không có khoảng thiếu sót lớn nào.
Chỉ có điều, tôi luôn cảm giác có gì đó không bình thường.
Ví dụ như mọi tâm trạng đều bình lặng, không chút xáo động nào. Ví dụ như, mọi hình ảnh dường như chỉ có hai màu là đen và trắng, chẳng có màu sắc gì khác...
Hay là trong thời gian đó, tôi bị bệnh mù màu tạm thời nhỉ?
Cục đường sắt năm ngoái hứa là năm nay nhất định sẽ giải quyết tốt vấn đề mua vé về quê ăn Tết của người dân. Họ thực sự đã làm được, năm nay mua vé đúng là không khó mà là... cực kỳ khó!
Liên quan đến việc này, tôi đành phải xót xa xin nghỉ sớm bảy ngày, tiêu mất hơn một nghìn Nhân dân tệ. Tôi cùng ba người nữa là Lâm Lỗi - một công chức nhà nước, được nghỉ phép nửa tháng về thăm nhà, Trứng muối - một học viên đang được hưởng một tháng nghỉ đông, và cả ông chủ quán thịt nướng, người thích nghỉ bao lâu thì tùy, cùng nhau về quê.
Đây chính là sự khác biệt về giai cấp, sự phân biệt giàu nghèo. Đây cũng chính là máu và nước mắt của người làm công ăn lương là tôi...
Trứng muối và Ngưu Bôn, mới đầu là một cặp gian tình, rồi sau đó thì đính ước, nảy sinh cảm tình thật, hai người dính vào nhau cả ngày, không rời ra lúc nào.
Ngưu Bôn nói năm nay không về nhà ăn Tết nên Trứng muối lập tức kéo anh ta lên chuyến tàu cùng về quê với mình.
Suốt dọc đường, hai người cứ vợ vợ chồng chồng, anh anh em em, xoắn xuýt như thể không thấy tôi và Lâm Lỗi đang ngồi đối diện.
Tôi nhìn họ mà thấy nóng mắt, nói:
- Đúng là gian phu dâm phụ, thể nào cũng có ngày bị Tổng cục Phát thanh truyền hình tiêu diệt.
Trứng muối hôn lên quả táo Adam1 của Ngưu Bôn, sau đó liếc mắt, nhướn mày vẻ khiêu khích, nói:
- Không phục thì hai người cũng làm thế đi, có ai cấm đâu. Trước mặt Trứng muối này mà còn phải giả bộ nghiêm chỉnh, thanh khiết sao? Dù sao thì Đậu phụ già à, mày cũng "mất" từ lâu rồi còn gì.
Tôi bóp mạnh quả quýt trong tay, nói:
- Ai "mất" hả? Vớ vẩn! Tao đây vẫn là gái trinh.
Trứng muối ngạc nhiên:
- Không phải chứ? Sao tao nhớ là mày đã từng ngủ với ai đó rồi? Còn làm ghế sofa dính đầy máu...
Tôi tức giận:
- Cái gì mà ghế sofa dính đầy máu? Mày không nghĩ đó là hiện trường giết người hoặc sản phẩm của dì cả2 hay sao?
Trứng muối cẩn trọng suy nghĩ một lát, vẻ mặt có chút hoang mang:
- Vậy sao tao lại có ấn tượng đó trong đầu nhỉ...
Ngay lúc ấy, Ngưu Bôn đã bóc xong quả quýt bị tôi lấy ra bóp, anh chàng ăn một múi, rồi dùng miệng mớm cho cái miệng đang há ra của Trứng muối, bịt lại dòng hoang tưởng như sấm dậy của cô nàng.
1 Quả táo Adam: Yết hầu.
2 Dì cả: Từ lóng Trung Quốc, chỉ kỳ kinh nguyệt của phụ nữ.
Sau đó, họ lại tiếp tục những cảnh mà trẻ em không được nhìn...
Tôi không thèm nhìn họ nữa, khẽ quay đầu sang phía Lâm Lỗi đang ngồi bên cạnh. Anh đang chú ý nhìn phong cảnh lướt qua như bay bên ngoài cửa sổ, như thể hoàn toàn không nghe thấy đoạn đối thoại vừa nãy.
Tôi nhìn khoảng cách giữa mình và anh, không biết từ khi nào chúng tôi đã ngồi cách nhau một khoảng.
So sánh với Trứng muối và Ngưu Bôn, chúng tôi thật không giống một đôi tình nhân đang yêu nhau say đắm. Nhưng có lẽ, sau nhiều năm yêu nhau đến vậy, cả hai nên ở trong trạng thái bình thản như cặp vợ chồng lâu năm. Thế nhưng cũng chẳng giống cặp vợ chồng lâu năm, giống đôi chim non thì đúng hơn...
Tôi nghĩ mãi mà chẳng có kết quả gì, đành lặng lẽ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Ngưu Bôn đang nghỉ hôn giữa hiệp, anh chàng vội vã thu lại ánh mắt vừa chằm chằm nhìn tôi. Đôi mắt ấy không phải u ám, đẫm nước và có phần mù mờ thế sự như tôi vẫn thấy, mà lúc này, chúng rất trong, rất sáng, sáng đến nỗi trái tim tôi vô cớ xáo động...
Trước Tết vài ngày, tôi bận với việc giúp bố mẹ bày biện, quét dọn nhà cửa, đi thăm họ hàng, bạn bè, rồi cả việc tụ tập với lũ bạn nữa.
Dù bố mẹ Lâm Lỗi không ở trong nước nhưng ông bà nội ngoại, cô dì chú bác của anh đều vẫn ở đây, nên anh cũng bận tối mắt giống hệt tôi.
Chúng tôi chỉ có thể gặp nhau gấp gáp vào hôm họp lớp. Lúc này, mọi người đều vô cùng thoải mái, ai cũng say bí tỉ, chẳng thể nhớ nổi ai đã nói gì làm gì.
Tình trạng hỗn loạn này kéo dài đến tận hôm Hai mươi chín Tết mới có vẻ tạm lắng.
Chiều hôm đó, Trứng muối và Ngưu Bôn đến nhà tôi, coi như là chúc Tết bố mẹ tôi trước. Lâm Lỗi không bận việc gì nên cũng cùng đến.
Giàn hoa trong sân nhà tôi mấy hôm trước bị tuyết rơi nhiều đè xuống nên hơi lung lay, bố tôi không hề khách sáo, vội tóm lấy hai thanh niên vạm vỡ ra giúp một tay.
Trứng muối sợ lạnh nên chạy vào phòng của tôi. Cô nàng ngồi một lúc thì thấy có phần vô vị, tôi đang đọc chương kết của cuốn tiểu thuyết nên không tiếp chuyện mà để cô nàng tự mở máy tính ra tìm phim xem.
Chưa đầy mấy phút sau, tôi liền nghe thấy Trứng muối thốt lên:
- Ôi trời đất ơi, Đậu phụ già, mày lên giường với người đàn ông tuyệt sắc này khi nào vậy?
Tôi rất ngán ngẩm với cách ăn nói không suy nghĩ trước sau của Trứng muối nên chẳng thèm quan tâm. Lúc lật trang, tôi vô tình ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt không sao thu lại được.
Trên màn hình máy tính là một tâm ảnh, trong đó cách chụp, góc chụp, ánh sáng chụp đều rất lạ. Tuy nhiên lại có thể rõ ràng nhận ra, khung cảnh chính trong căn phòng tôi đang ngồi, chính ở vị trí tôi đang ngồi khoanh chân này, có một người đàn ông nằm nghiêng, chống tay lên trán, đang lật giở xem cuốn album ảnh.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn đến khuỷu, mái tóc vừa đen vừa dày trông rất tinh khôi, lông mày anh ta dài, rậm, sông mũi cao, thẳng, trong cái miệng đang cười lớn là hai hàm răng trắng, đều đặn.
Vì lông mi anh ta cụp xuống nên không nhìn được rõ đôi mắt, nhưng tôi nghĩ, mắt anh ta chắc chắn rất đẹp, như là... mà đúng rồi, đẹp như những hạt huyền mà tôi từng ví lúc ban đầu.
Lúc ban đầu?
Rõ ràng chưa từng gặp người đàn ông này, sao tôi lại nghĩ đến ba chữ đó nhỉ?
Thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải của tấm ảnh là ngày mùng 5 tháng 5 năm 2010, 15 giờ 47 phút.
Đúng là mùng Một tháng Năm năm ngoái tôi có về nhà, nhưng tôi chẳng hề nhớ gì người đàn ông này. Hơn nữa, cứ cho đó là người rất thân thiết với bố mẹ tôi thì cũng không thể nào vào phòng tôi rồi nằm trên giường lật xem cuốn album của tôi như thế.
Còn nữa, thời gian in trên tấm hình cũng chính là ngày tôi tình cờ phát hiện ra bệnh tình của Lâm Lỗi, rồi sau đó hai chúng tôi hóa giải mọi hiểu lầm trước đây.
Ánh mắt tôi dán chặt vào người đàn ông trong ảnh, nhịp tim của tôi là một trăm tám mươi nhịp mỗi phút, tai tôi ầm ù như có vô số chiếc máy bay lao qua.
Tôi biết người đàn ông này, dù tôi không còn nhớ anh ta nhưng tôi biết anh ta.
Kết luận này rất hoang đường và chẳng hề logic, nhưng so với câu nói tiếp đó của Trứng muối, rõ ràng kết luận của tôi được coi là nghiêm chỉnh, không hề hàm hồ.
Trứng muối chỉ tay vào màn hình máy tính, quay người lại nhìn tôi, nói như đinh đóng cột:
- Tao đã từng gặp người này. Lúc đó, anh ta, Ngưu Bôn và cả mày nữa đang chơi trò "yêu tập thể", do vậy mới có vết máu trên ghế sofa.
Dù tôi rất muôn lây cục gạch đập chết con bạn ăn nói vô tổ chức từ lúc còn trên tàu này, nhưng cuối cùng tôi lại vô cùng điềm đạm hỏi một câu:
- Vớ vẩn. Mày nằm mơ đấy à?
Không ngờ Trứng muối lại gật đầu biểu thị đồng tình:
- Chắc thế, đêm đó khi thân thể tao và Ngưu Bôn hòa thành một, trong đầu bỗng hiện lên rất nhiều chuyện, như thể tao và anh ấy đã quen nhau từ rất lâu. Trong đó còn có mày và cả người đàn ông này nữa. Tao vốn nghĩ giấc mơ chỉ là hão huyền, giờ xem ra, có lẽ khi tao lên đến cao trào, linh hồn bỗng trở nên phi thường, có thể nhìn thấy những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Biết đâu... đó là một không gian nào đấy tồn tại song song với thế giới hiện thực của chúng ta?
Chủ đề này vượt quá phạm vi hiểu biết của mình nên tôi chỉ có thể thộn mặt ra nghe.
Trứng muối nghĩ ngợi một lát rồi đưa ra đề nghị vô cùng chân thành:
- Tao cảm thấy hình như Ngưu Bôn có khả năng đặc biệt, đương nhiên, cũng có thể do tiếp xúc thời gian dài với chất phóng xạ hạt nhân nên dẫn đến sự biến đổi nào đó. Ví dụ như, cơ thể của tao lại tự động nhớ anh ấy, còn chỉ có thể tiếp nhận anh ấy. Nếu mày không tin thì thử ngủ với Ngưu Bôn mà xem, có khi lại tìm ra được những thứ khoa học không giải thích được, thoát khỏi sự mê muội.
Tôi đang ngớ người ra, vẫn chưa kịp nói gì thì nghe thấy âm thanh lớn như thể đầu ai đó đập vào cánh cửa.
Tiếp đó là giọng nói yếu ớt và có phần run rẩy của Ngưu Bôn:
- Lâm Lỗi, anh cũng nghe thấy cả rồi đấy. Thực sự không liên quan gì đến tôi...
Tôi và Trứng muối im bặt.
Lâm Lỗi đoán chừng cũng chẳng thể thốt ra lời.
Ba mươi Tết, đại gia đình mấy mươi người nhà tôi vừa ăn tất niên ở nhà hàng vừa xem chương trình chào xuân. Trong khi chị Chí Linh1 đang yểu điệu so bì với Đổng Khanh2 xem ai là người câu giờ giỏi hơn, thì Lâm Lỗi gửi đến một tin nhắn, hẹn sau khi ăn xong thì đến sân vận động của trường gặp anh.
Chúc rượu, chào hỏi mãi, các vị trưởng bối mới tha cho tôi đi, lúc này đã hơn mười một giờ.
Để tranh thủ thời gian, lần này tôi không trèo tường nữa mà chọn một phương thức thích hợp với mình là chui qua lỗ chó...
Sân vận động phủ một lớp tuyết dày, trên trời là một vầng trăng đầy đặn, không khí nồng nặc mùi khói pháo.
Lâm Lỗi mặc một chiếc áo lông vũ màu xanh, vừa giậm chân vừa phả hơi vào lòng bàn tay, khuôn mặt anh lạnh đến trắng bợt, mũi cóng đến nỗi đỏ ửng, có lẽ anh đã đợi từ râ't lâu.
Tôi vội chạy lại, đang định xin lỗi vì đến muộn thì anh đã dang rộng tay ôm chặt lấy tôi.
1 Chỉ Linh: MC, diễn viên, kiêm ca sĩ của Trung Quốc.
2 Đổng Khanh: MC nổi tiếng của Trung Quốc.
Do vậy, hai chúng tôi cứ ôm nhau như thế, dần xoay thành một hình tròn. Tiếng pháo quanh đó không dứt, át đi tiếng chân giẫm lên tuyết, át cả tiếng thở và nhịp tim của hai chúng tôi.
Không lâu sau, tiếng pháo bỗng nhiên rộ lên, âm thanh vang tới từng đợt nghe chói tai. Mười hai giờ đêm, năm Dần đã qua.
Lâm Lỗi từ nãy chẳng hề nói gì, lúc này giọng anh mới khe khẽ bên tai:
- A Phúc, chúc mừng sinh nhật em.
Tôi nói:
- Cảm ơn anh.
Lâm Lỗi nói:
- A Phúc, em có đồng ý sống một đời với anh không?
Tôi muốn nói là tôi đồng ý.
Có lý do gì để từ chối đâu? Đây là chàng trai tôi thích từ hồi học lớp Bảy. Trong đầu tôi bỗng lại xuất hiện bức ảnh ngày hôm qua, người đàn ông đó...
Vòng tay Lâm Lỗi siết chặt rồi lại từ từ thả lỏng ra, anh lùi lại nửa bước, khẽ nghiêng đầu nhìn tôi, anh vẫn cười, dịu dàng nói:
- Dù anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết, người em muốn sống chung cả đời, không phải là anh, nói cách khác thì, đã không còn là anh nữa. - Anh vuốt mái tóc rốì bù của tôi, hơi thở phả ra khiến khuôn mặt anh mơ hồ: - Tóc cắt ngắn rồi, có thể dài ra, nhưng tình cảm đứt rồi, khó mà tìm lại được. A Phúc, lúc đầu anh đã dối em, đẩy em rời xa, lúc này anh thực sự rất ân hận. Nhưng, nếu để anh lựa chọn lại lần nữa, anh chắc chắn vẫn làm như thế vì đau một lần còn hơn đau âm ỉ. Anh xin lỗi, cho dù có lựa chọn thế nào cũng đều khiến em buồn.
Đầu óc tôi nhất thời không kịp phản ứng:
- Anh... Ý anh là... lại muốn chia tay với em sao?
Lâm Lỗi tỏ vẻ ngạc nhiên rồi khẽ cười thành tiếng:
- Đúng là "lại", nhưng lần này không giống lần trước. Lần trước, anh giấu giếm, lần này, anh thẳng thắn. Lần trước, anh chỉ muốn tìm chỗ nào đó yên tĩnh rồi chết. Lần này, anh muốn làm rất nhiều việc, tốn rất nhiều năm. Lần trước, em rất đau lòng, lần này... có lẽ ít nhiều cũng có một chút luyến tiếc, nhưng anh tin là sẽ qua nhanh thôi. - Anh ngừng một lát, trong giọng nói có phần áy náy: - Cả hai lần đều giống nhau ở chỗ, anh quyết định mà không hỏi ý kiến của em, chỉ độc đoán quyết một mình.
Cuổi cùng, tôi cũng hiểu rõ tình hình, nhưng vì quá bất ngờ nên mất khả năng ngôn ngữ, cứ ngẩn người nhìn anh, nghe anh nói.
Lâm Lỗi nói:
- A Phúc, hãy đi tìm người em thực sự muốn sống cùng cả đời đi.
Tôi hoang mang:
- Đi tìm ở đâu? Chẳng biết có thực sự tồn tại một người như vậy không, chẳng nhẽ lên chùa thắp hương khấn Phật, mong được Bồ Tát chỉ lối.
- Mong thánh thần chỉ đường dẫn lối, điều đó không phải là không thể. Dù trước đây anh bị ốm một trận, rồi sau đó được chứng minh là chẩn đoán nhầm, nhưng trên thực tế, trong quãng thời gian đó, anh thực sự cảm thấy toàn cơ thể mình đã ở bên bờ vực thẳm, thực sự sắp phải lìa xa cõi đời. Vậy nên việc hồi phục sức khỏe bất ngờ vào phút cuối đó có thể gọi là kỳ tích, hoặc cũng có thể coi là thần kỳ.
Anh chớp mắt nhìn tôi, nụ cười vốn nho nhã bỗng trở nên khác lạ:
- A Phúc, em hãy ghi nhớ, thần tiên và người có khả năng khác thường, đôi khi có lẽ chỉ cách nhau một gang tấc.
Tóm lại, vào hôm mùng Một Tết, chính là sinh nhật của tôi, tôi lại thất tình lần nữa.
Bị cùng một người, trong cùng một ngày, đá hai lần. Điều này thật khiến tôi cảm thấy... vinh hạnh.
Mấy ngày sau, tôi bận bịu với việc đi chúc Tết và được chúc Tết, thời gian rảnh thì ngồi đần ra hồi tưởng cuộc tình đã qua.
Mùng Sáu Tết, vẫn là bốn người chúng tôi đồng hành về Thượng Hải, lúc về và lúc đi không có gì khác.
Chỉ khác là Lâm Lỗi không còn hướng mắt ra ngoài nhìn phong cảnh nữa, tôi cũng chẳng cần phải băn khoăn về khoảng cách giữa hai người.
Những ngày ở Thượng Hải của tôi vẫn trôi qua một cách bình lặng, Trứng muối đã quay về trường chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, Ngưu Bôn vẫn là anh bạn trai cả ngày không rời cô nàng nửa bước, Lâm Lỗi thỉnh thoảng gọi điện thoại kể về tình hình gần đây.
Mùa xuân qua đi, từ thất tình, tâm trạng của tôi giờ đã đầy sức sống. Tôi dùng mọi phương pháp, thậm chí còn gửi cả ảnh lên các trang web lớn để tìm người mà vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về người đàn ông đó.
Tháng Bảy, Trứng muối cùng Ngưu Bôn đi du lịch một vòng, cả hai đều bặt vô âm tín, đến tận đầu tháng Mười hai mới lại xuất hiện ở Thượng Hải.
Ngày hai tên đó về Thượng Hải, tôi liền giận dữ đến tìm, rồi đẩy Trứng muôi ra ngoài trước, sau đó khóa trái cửa lại để tiện hành hung Ngưu Bôn.
Tôi dồn Ngưu Bôn vào tường, ấn một tay vào ngực anh ta, tay còn lại vỗ vào mặt anh ta, nói:
- Anh biết là tôi muốn biết điều gì, mau kể những điều anh biết cho tôi nghe, nếu không, tôi sẽ ngủ với anh đấy.
Ngưu Bôn sợ hãi như thể sắp khóc, nói:
- Cô... cô không được làm như vậy, cô... cô không được làm điều có lỗi với Trứng muối...
Tôi cười hung hãn nói:
- Trứng muối là chị em tốt của tôi, chị em tốt có nghĩa là, cái gì cũng có thể chia sẻ, kể cả đàn ông.
Thấy anh ta vẫn tỏ ra ngoan cố, tôi không phí lời thêm nữa mà ra tay chuẩn bị xé quần áo.
Anh ta tủi hờn như con nhà lành bị đồ vô lại bắt nạt, lông mày nhăn lại, răng cắn vào môi, chỉ thiếu nước bật khóc nức nở. Anh ta vừa giãy giụa vừa cầu xin vẻ đáng thương:
- Chị dâu, chị đừng ép tôi...
- Anh ép tôi mới đúng. - Tôi bỗng dừng tay: - Chị dâu à? Trước đây anh có gọi tôi như thế đâu.
Ngưu Bôn không giãy giụa nữa, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vừa trong vừa sáng rồi khẽ thở dài nói:
- Phải nói là trước đây tôi luôn gọi chị như thế mới đúng.
Năm 2012, ngày tận cùng của thế giới như trong truyền thuyết nói sắp đến, người dân chúng tôi vẫn hát, vẫn múa và giá nhà thì vẫn tăng đều.
Ngày Hai mươi hai tháng Một, tức Ba mươi Tết.
Toàn bộ đại gia đình tôi tập trung đầy một phòng, theo tục lệ hằng năm, tất cả hợp lại ăn uống, chuyện trò. Ăn được nửa chừng, tôi vào nhà vệ sinh.
Trên đường quay lại, tôi thấy một thằng nhóc tầm bảy, tám tuổi đang đứng khoanh tay, dựa vào tường trong tư thế rất "hoành tráng", môi nó đỏ, răng nó trắng, trông rất đáng yêu.
Dáng vẻ trẻ con của nó thực sự dễ thương, tôi liền giơ tay ra vuốt mái đầu rậm của nó, cố thu lại cái miệng đang ngoác ra như bà cô quái thai, sắc mặt tôi vui vẻ, hỏi:
- Anh bạn nhỏ, sao em lại ở đây có một mình?
Không ngờ, nó lại hất tay tôi ra, giọng trẻ con tức giận nói:
- Đầu của người ta, ai cho tùy tiện sờ?
Tôi cũng bực, véo vào hai má nó, nói:
- Chị không chỉ sờ mà chị còn véo. Thế nào? Không phục thì cắn chị đi.
Sau đó, nó liền cắn tôi thật...
Thời gian quay ngược lại, mọi hình ảnh lướt qua rất nhanh.
Những ngày đen tối lại bừng lên sắc màu rực rỡ.
Trí nhớ trong cuộc đời này của tôi, cuối cùng đã hoàn chỉnh.
Thằng nhóc cắn tôi một cái, sau đó nhe răng ra cười, nói:
- Người đẹp, có muốn nghe kể chuyện không? Một câu chuyện rất dài, rất dài đây!
Tôi tát nó một cái, quát:
- Nhóc con, trêu chị à? Gọi bố nuôi của em ra đây cho chị.
Thằng bé đó cong cớn hứ một tiếng rồi quay người chạy biến.
Mấy phút sau, có lẽ cũng không đến mấy phút, hình như chỉ trong nháy mắt, rất ngắn ngủi thôi.
Một người đàn ông chững chạc đi đến trước mặt tôi, anh ta nhướn mày, trên môi phảng phất nụ cười, hỏi:
- Nghe nói, em tìm anh?
Tôi đưa tay lên, đầu ngón tay lần lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt anh ta, gật đầu, nói:
- Người ta muốn tìm anh để ngủ cùng!
Đêm hoa chúc động phòng, thời khắc cởi đồ đi ngủ.
Trước đây đã từng bên nhau nhiều lần mà chưa làm gì được, Thương Ngô lần này áp dụng chiến thuật làm nhiều, nói ít, đi thẳng vào vấn đề.
Khóa cửa, kéo rèm, tắt máy di động, ngắt điện thoại bàn, anh nhanh chóng cởi hết quần áo của tôi rồi đến quần áo của mình, sau đó ôm chầm lấy tôi.
Một tay anh đỡ lấy gáy tôi, tay kia kích thích vùng size 36C, đụng chạm da thịt, nhẹ nhàng mơn chớn khắp cơ thể.
Nụ hôn say đắm, nóng bỏng từ trán tôi kéo xuống dưới bụng rồi lại trở lên cổ.
Tôi co người, rướn cổ lên, cổ họng khát khô, thở hổn hển, đầu óc mê loạn, râm ran khó cưỡng.
Sau đó, tôi sực nhớ ra một vấn đề:
- Đúng rồi. Trước đây anh có để lại một dấu vết trên cổ em, cái đó dùng để làm gì vậy?
Động tác của Thương Ngô vẫn không dừng lại, anh cắn vào da tôi, cười nói:
- Anh chia nguyên thần vào cơ thể em, làm như vậy để nếu có ai hại em, anh sẽ lập tức biết. Còn nữa, dù là khi nào, dù qua bao nhiêu luân hồi, anh vẫn có thể tìm thấy em.
Thảo nào, Mạc Linh vừa mới đến địa phủ, vẫn chưa kịp thực hiện kế hoạch, đã bị Thương Ngô phát giác và kịp thời ngăn chặn. Cô Mạc Linh ấy thật đáng thương, đáng thương vô cùng. Nếu không có Mạc Linh, Lâm Lỗi sẽ phải chết, vậy nên tôi vẫn thực sự cảm ơn cô ta.
Tiếp đó, tôi lại nghĩ đến một vấn đề nữa:
- Tại sao anh lại xóa hết những dấu vết của Ngưu Bôn ở trần gian?
Ngọn lửa trong Thương Ngô đã bắt đầu cháy rực, chìm đắm trong những chuyển động nhịp nhàng, nên anh chỉ trả lời qua loa bằng hai chữ:
- Tiện tay.
- ... Chắc chắn Ngưu Bôn rất biết ơn anh, biết ơn cả nhà anh... Còn nữa, tại sao Trứng muối hễ nhìn thấy Ngưu Bôn, cơ thể lại lập tức có phản ứng?
- Vì lệnh phù tộc trưởng của Ngưu Bôn để lại trong cơ thể của Trứng muối, đương nhiên là có phản ứng rồi.
Trời, không ngờ anh chàng Ngưu Ngưu trông yếu ớt, vô hại thế mà có dã tâm sâu xa.
- Ồ... ra thế...
Cuối cùng, Thương Ngô không kìm nổi nữa, anh nghiến răng uy hiếp:
- Tiểu Tường, đừng ép anh phải bịt cả miệng em lại.
Tôi yên lặng một lát sau đó lại cất giọng nhỏ nhẹ, đáng thương:
- Ông chồng hổ ơi, em vẫn còn một câu hỏi cuối cùng, đảm bảo là câu cuối cùng.
Thương Ngô không biết làm sao, đành thở hổn hển tạm dừng động tác, nói:
- Em mau hỏi đi.
Tôi tìm từ dưới gối ra một chiếc thước, tỏ vẻ ngây ngô nói:
- Em muốn đo xem anh có phải là người đàn ông lý tưởng không?
- Tức là sao?
- Tiêu chuẩn của đàn ông tốt ngày nay là phải có mấy cái đạt 180, ví dụ IQ 180, EQ 180, nhà ở 180m2, và cả... - Tôi nhìn xuống, nghiêm túc nói: - Cái này không biết có đạt cỡ 180 và thời gian mỗi lần có đạt 180 không.
Không biết Thương Ngô đau khổ hay khoái cảm mà bật ra một tiếng rên, anh nâng cằm tôi lên. Làn nước trong đôi mắt anh bị ngọn lửa tình chiếu đỏ rực, anh nói:
- Muốn biết thì hãy dùng cơ thể của em đo.
Đêm xuống, cảnh xuân lồng lộng, đất trời mênh mang, tương lai rộng mở.
Thương Ngô dùng hành động thực tế khiến cơ thể tôi phải luôn đinh ninh rằng, anh là một người đàn ông vượt tiêu chuẩn.
Người đàn ông siêu lý tưởng này sẽ cùng tôi sống trăm năm, đời đời kiếp kiếp.
Những gì chúng tôi có, sẽ là mãi mãi.
Tình cảm giữa Ngưu Bôn và Trứng muối là từ gian dâm mà ra, sau đó trở thành hàng thật giá thật, già trẻ không ai bị lừa.
Vào tối hôm hai người gặp nhau lần đầu, Trứng muối uống hết hai két bia khiến Ngưu Bôn bị knockout, sau đó cô nàng còn tỏ ra phong độ đưa Ngưu Bôn về, nhân tiện ngủ miễn phí một đêm.
Trứng muối kéo anh chàng bất tỉnh nhân sự là Ngưu Bôn về phòng, đẩy anh chàng lên giường, việc này khiến cô nàng mệt đến nỗi mồ hôi túa khắp người. Cô nàng nghĩ anh chàng này nhìn gầy như cọng giá, vậy mà không ngờ toàn thịt là thịt, nặng chết đi được. Còn nữa, khi giúp anh chàng cởi áo khoác ngoài ra, Trứng muối cảm thấy cơ thể nhìn tưởng mỏng manh kia lại rất săn chắc, đúng là con người không thể chỉ dựa vào vẻ ngoài mà có thể đánh giá, ngực bằng chưa chắc đã là ngực nhỏ...
Trứng muối vào nhà vệ sinh nôn, cảm giác họng khô khốc, định vào bếp rót một một cốc nước thì nhìn thấy trên bàn có một két nước ngọt. Do đó cô nàng tiện tay mở một chai, không cần nhìn xem nó là thứ đồ uống gì mà cứ thế ngẩng cổ lên tu sạch.
Sau đó, đầu óc choáng váng.
Ngưu Bôn từ trước đến nay không hề uống rượu, nhưng thường được người khác biếu, làm kinh doanh mà, khi nào cũng cần có quà cáp qua lại.
Két đồ uống đó là do một người chuyên cấp hàng cho quán thịt nướng mang đến, những chai rượu tây loại mạnh.
Trứng muối vốn chỉ say năm sáu mươi phần trăm, giờ lại uống thêm rượu tây mạnh, hơn nữa còn uống gấp nên không say khướt ngay tại trận mới lạ.
Dù say mềm nhưng Trứng muối vẫn còn chút lý trí, biết được tình trạng không ổn của mình nên muốn lập tức về phòng ngủ. Kết quả vì là lần đầu đến nên không quen địa thế dựa vào trí nhớ ban nãy, cô nàng chỉ biết mỗi đường cũ nên mò vào phòng ngủ của Ngưu Bôn.
Lúc này, men rượu trong người Ngưu Bôn đã lên não, khắp người nóng ran. Anh chàng khó chịu, rên rỉ, lăn lộn trên giường, đạp chăn, để lộ ra một cơ thể bọc hờ hững trong chiếc sơ mi mỏng tang. Vì cứ lăn lộn nên cổ áo bật ra, do men rượu nên trên làn da trắng bóc của anh chàng xuất hiện một lớp màu hồng nhàn nhạt.
Sau khi Trứng muối đi vào, cô nàng nhìn thấy một thân hình mỏng manh, cuốn hút, áo quần xộc xệch.
Cổ nhân có câu, rượu rất dễ khiến người ta làm loạn, cổ nhân nói quả không sai.
Trứng muối nhìn cơ thể đó đến nỗi chút lý trí cuối cùng cũng tiêu tan, cảm thấy người đang nằm trước mặt như một món ăn ngon, chỉ muốn nuốt nhanh vào bụng.
Cô nàng đi đến, leo lên giường, đè lên cơ thể của người đó, mắt nhắm nghiền, hôn, rồi mọi thứ diễn ra theo bản năng.
Chẳng gì thì Ngưu Bôn cũng là thần tiên, dù không cưỡng nổi men rượu dẫn đến say mềm nhưng thần trí trong anh chàng vẫn còn chút tỉnh táo, ý thức cũng có thể coi là rõ ràng.
Anh chàng mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng nên cố gắng mở mắt ra thì trông thấy một người con gái, quần áo tuột đến ngang đùi đang nằm ở trên và đang hôn cuồng nhiệt lên bờ ngực trần của mình. Nhìn kỹ thì hóa ra đó là cô bạn thân của Đậu Phù, sắc mặt Ngưu Bôn lập tức tái nhợt.
Muốn trở mình ngồi dậy nhưng thứ nhất là đầu choáng, mắt hoa, toàn thân không còn chút sức lực nào, thứ hai là Trứng muối cứ ôm chặt, không chịu buông, hơn nữa sức của cô nàng lại mạnh đáng kinh ngạc. Ngưu Bôn thử ngồi dậy vài lần nhưng đều thất bại.
Ngưu Bôn muốn đẩy Trứng muối ra, nhưng hễ đẩy ra, cô nàng lại sán tới khiến quần áo cũng vô tình bị cởi hết, ngọc thể phơi bày.
Ngưu Bôn đần người.
Anh chàng đành giơ hai tay lên làm tư thế đầu hàng, không dám động vào người Trứng muối nữa, cơ thể anh chàng cứng đờ để mặc Trứng muối giày vò trên đó.
Trứng muối chưa từng có người yêu, những hiểu biết về cơ thể đàn ông của cô nàng đến từ những bộ phim đồng tính nên rất luống cuống trong tình huống thực tiễn. Cô nàng chỉ biết sờ soạng, hôn hít, chứ không biết động tác nào quan trọng, động tác nào không quan trọng, khiến Ngưu Bôn khổ cực vô cùng.
Một lúc sau, Ngưu Bôn không thể chịu đựng thêm sự kích thích chết người này nữa, anh chàng cắn răng, tóm chặt đôi vai trần của cô nàng để cô nàng dừng lại, ngẩng đẩu lên nhìn cơ thể của mình. Ngưu Bôn hét to hết cỡ để Trứng muối khôi phục lại thần trí:
- Trứng muối, mau tỉnh lại. Cô làm thế này là sao?
Lúc này, trong đôi mắt mờ mịt vì hơi rượu của Trứng muối chứa đầy dục vọng nên đã chẳng còn nhìn thấy gì. Đầu óc đã mất lý trí sao còn biết phân tích, phán đoán hay trả lời câu hỏi của người khác. Do đó cô nàng chỉ mơ màng trong một giây ngắn ngủi rồi lại tức tốc nhào tới, cơ thể lại vặn vẹo, cọ xát vào thân hình đang mất dần sự kiểm soát...
Mặc dù Ngưu Bôn đã sống hơn một nghìn năm nhưng phần lớn thời gian của anh chàng là dùng vào việc tập trung tu hành. Năm ngoái, lần đầu tiên anh chàng được cử xuống nhân gian làm nhiệm vụ bảo vệ loài người, vậy nên về nguyên tắc, thực ra anh chàng còn "non" hơn cả Trứng muối. Trước tình huống như thế này, chân tay Ngưu Bôn đã sớm trở nên luống cuống, mất kiểm soát. Do vậy, khi cơ thể xuất hiện phản ứng, lý trí cũng hoàn toàn vô tác dụng. Cuối cùng, khi Trứng muối cắn một miếng lên cơ thể, chàng trai còn trinh trắng hàng nghìn năm nay kêu lên một tiếng đau đớn, tuyên bố đã không còn...
Vì hoàn toàn không có kinh nghiệm nên anh chàng không biết thể chất của mình khi kết hợp với người phàm sẽ xảy ra kết quả gì. Vào phút gay cấn cuối cùng, Ngưu Bôn nhớ ra tấm lệnh phù tộc trưởng có pháp lực bảo hộ mạnh nhất, hy vọng chuyện bất ngờ không hề được chuẩn bị này sẽ không gây ra cho Trứng muối bất kỳ sự thương tổn nào.
Sự thực sau này chứng minh, anh chàng đã đánh giá quá thấp sự mạnh mẽ của con người.
Một đêm mấy mưa quấn quýt...
Sau khi xong việc, Ngưu Bôn đi sang phòng khác ngồi, điều hòa nhịp thở, vừa để hồi phục thể lực vừa nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.
Thực ra cũng chẳng có gì khó nghĩ, đã hái một bông hoa tinh khôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, cho dù là người hay thần tiên, từ trước đến nay, điều đó đã trở thành quy luật cơ bản rồi.
Chỉ có điều, vốn định ở lại nhân gian một năm rưỡi rồi về, nhưng giờ xem ra, ít nhất cũng phải kéo dài thời gian so với dự định lên đến năm sáu mươi lần.
Kết hôn rồi sống cùng Trứng muối, có lẽ cũng ổn.
Nhớ lại hào khí của Trứng muối trên bàn rượu, sự hoang dại trên giường và cả sau khi mọi việc đã kết thúc, dáng vẻ ôm gối cong môi ngủ rất gợi cảm và đáng yêu của cô nàng, đôi mắt đang khép chặt của Ngưu Bôn bỗng hơi cong lên.
Thế nhưng, khi anh chàng quay lại phòng ngủ định bàn với Trứng muối về kế hoạch tương lai thì phát hiện đương sự đã không còn ở đó.
Chỉ để lại đống giường chiếu lộn xộn và trên tấm ga giường màu nhạt, còn có cả vệt đỏ rất nổi bật nữa...
Ông trời thường rất công bằng, ví dụ như có người được ban vẻ đẹp mê hồn nhưng lại không có giọng nói hay, có người được tình yêu hoàn mỹ nhưng lại không có sự nghiệp thành công... Vậy nên, Trứng muối được sở hữu chỉ số IQ cực cao thì cô nàng lại chỉ có thể có một chỉ số EQ dưới mức trung bình.
Trong con mắt của Trứng muối, đàn ông, tình yêu hay gì đó đều xa tít chân trời, không đáng yêu như máy móc trong phòng thí nghiệm, sờ vào còn có cảm giác chân thực, kết quả chúng đưa ra đều là chính xác từng li từng tí, chẳng hề tốn công sức và phiền toái gì.
Vì thế, khi mới bắt đẩu tỉnh dậy, cô nàng đập đầu vào tường mấy cái rồi nhanh chóng đưa ra quyết định, coi trận cuồng loạn trong cơn say chỉ là mây bay gió thoảng, thổi qua rồi là xong.
Có điều, cô nàng có thể bỏ qua, còn Ngưu Bôn thì không. Cứ cho rằng Ngưu Bôn cũng muốn bỏ qua nhưng không có cách nào, vì lệnh phù tộc trưởng của anh chàng còn ở trên người cô nàng, dù gì cũng phải lấy lại...
Lần này, Trứng muối tham gia một dự án nghiên cứu quy mô lớn, do liên quan đến chuyện quân sự cơ mật nên việc quản lý rất nghiêm ngặt.
Dù Ngưu Bôn là thần tiên, nhưng nếu không dùng đến pháp lực thì không sao vào được. Do vậy, anh chàng chỉ có thể tìm nhà nghỉ ở một thị trấn gần đó để ở tạm, nhờ sự cảm ứng của lệnh bài để nắm bắt tình hình của Trứng muối, thực chất nói trắng ra, chính là nhìn trộm...
Như vậy, anh chàng lại có thể thấy những mặt khác trong con người Trứng muối. Một cô gái mặc áo trắng nghiêm túc làm việc giữa các thiết bị máy móc hiện đại. Cô nàng búi tóc, đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc, thái độ cẩn trọng, phản ứng nhanh nhẹn, lời nói mạch lạc, cử chỉ thành thục.
Thật khó tưởng tượng, cô gái đang hăng say làm việc lúc này lại chính là người con gái hung mãnh, hành động kỳ quặc ngày hôm đó.
Thời gian trôi rất nhanh, thoắt cái đã đến đầu tháng Năm, khí hậu ở vùng đất hoang cũng ấm dần lên.
Một hôm, Trứng muối nhận được lệnh đi ra thị trấn giải quyết công chuyện. Ở trong vùng quản lý quân sự hóa quá lâu, nay được ra ngoài, tâm trạng cô nàng có thể dùng một câu rất xưa cũ để ví là "như chim xổ lồng", nhìn gì cũng cảm thấy tươi mới, nhìn ai cũng thấy thân thiết, hận là không thể tóm được ai để ôm, để cắn.
Đến khi nhìn thấy một người xuất hiện, tâm trạng phơi phới của cô nàng bỗng tiêu tan.
Nói một cách chính xác, Trứng muối đã gần như quên người này rồi, cộng thêm với việc, cô nàng chưa bao giờ nghĩ, tại nơi hẻo lánh nhất của tổ quốc lại có thể gặp anh chàng.
Sở dĩ vừa trông thấy mặt là nhận ra anh chàng ngay, hoàn toàn là vì, so với những người đàn ông thô ráp, hoang dại nơi đây, anh chàng rõ ràng là một sự tồn tại không hài hòa, khiến cô nàng khó giả vờ không nhìn thấy, không nhận ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, dáng vóc mỏng manh, yếu đuối...
Trứng muối muốn lên tiếng hỏi trời xanh, khi đó say đến mức nào mà lại ngủ với anh chàng này.
Trông thấy Trứng muối, Ngưu Bôn hoàn toàn không tỏ ra bất ngờ. Anh chàng đi đến trước mặt nhìn vẻ ngạc nhiên của cô nàng, bỗng nhiên bản thân cũng thấy có phần căng thẳng.
Khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, Ngưu Bôn đang định cất lời chào thì Trứng muối đã cướp lời:
- Dù anh có theo đến đây cũng chẳng tác dụng gì đâu. Đừng ảo tưởng, tôi quyết không chịu trách nhiệm!
Ngưu Bôn ngẩn người ra, nghĩ một lát, thần trí mới dần khôi phục, nói:
- Anh đâu muốn em pliải chịu trách nhiệm mà là anh muốn có trách nhiệm đổi với em.
Trứng muôi cũng ngẩn người ra.
Nhìn kỹ ngũ quan của anh chàng, nhỏ nhắn tinh tế nhưng không hề yếu đuối. Lông mày, mũi đều rất hùng khí, đôi mắt to, sáng như có thể nhìn thấu tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn người đối diện.
Còn nữa, giọng nói của anh chàng rất nhỏ nhẹ nhưng cuốn hút, dễ nghe giống như lông vũ vờn qua tai, lướt qua tim...
Trứng muối nghĩ, có lẽ thời gian mình ở trong phòng thí nghiệm quá dài, lâu lắm rồi không nhìn thấy một người đàn ông, nên mới dẫn đến việc đối mặt với một mẫu người trước đây mình không hề thích mà trái tim cũng rung rinh.
- Anh muốn có trách nhiệm đối với tôi sao? Là như thế nào?
- Lấy em làm vợ.
- Chỉ vì chúng ta đã ngủ cùng nhau nên muốn lấy tôi?
- Còn vì đó là lần đầu tiên của em.
Về vấn đề này, dù có bất cần đến đâu thì lúc này mặt cô nàng cũng hơi nóng lên, từ ngượng ngập trở thành tức giận:
- Lần đầu thì sao? Bây giờ, chỉ cần chỉnh sửa cái ngàn vàng, mất mấy chục tệ là giải quyết xong, đêm đầu tiên đã không còn giá trị nữa rồi... - Nói đên đây, thấy Ngưu Bôn trợn tròn mắt, mặt đỏ lừ, Trứng muối bỗng nhân từ hỏi: - Anh cũng là lần đầu tiên à?
Ngưu Bôn ngượng ngùng, cắn môi, gật đầu.
Trứng muối vỗ vai anh chàng cười một hồi lâu rồi nói:
- Như vậy thì hai chúng ta hòa, bằng nhau, không ai thiệt, không ai phải chịu trách nhiệm đối với ai, ok?
Ngưu Bôn khẽ cau mày, nói:
- Sao có thể coi như vậy? Việc này, dù sao đi nữa, thân gái cũng bị thiệt.
- Thời đại nào rồi...
- Thời nào cũng vậy.
Trứng muối có phần ngạc nhiên.
Vì khi nói câu nói này, khí thế của Ngưu Bôn không hề yếu đuối, mà rất mạnh mẽ. Sự mạnh mẽ như thể từ trong máu của anh chàng, không hề có ý phô diễn, tuy lạnh lùng nhưng lại khiến Trứng muối có cảm giác muốn nghe theo.
- Vậy... anh kiên quyết chịu trách nhiệm đối với tôi?
- Đúng thế.
- Nhất định muốn lấy tôi.
- Đúng vậy.
Trứng muối ngẩng đầu lên bầu trời, mây trắng, tâm hồn rộng mở, trong thoáng chốc, cô nàng cảm thấy chưa bao giờ yên lòng đến thế.
Sớm muộn gì cũng phải tìm người kết hôn, người đang ở trước mặt đây, chẳng có gì là không ổn.
Dù gì cũng đã ngủ cùng nhau rồi thì tiếp tục ngủ cùng thôi.
Do đó, Trứng muối dứt khoát tổng kết lại:
- Cũng được. Đợi đến khi dự án của tôi ở đây kết thúc, chúng ta sẽ cưới nhau.
Ngưu Bôn sững sờ, rồi bật cười.
Làn gió ấm áp táp vào mặt, xuyên qua da thịt, đi vào mạch máu, do vậy trái tim cũng ấm lên, nhẹ bẫng và có phần râm ran.
Ngưu Bôn nghĩ, cảm giác thích một người thì ra là như thế này.
Trứng muối phải quay lại điểm cơ mật ngay trong ngày, sang đến ngày thứ hai, cô nàng quên khuấy luôn anh chàng Ngưu Bôn và lời hẹn ước giữa hai người.
Về việc này, Ngưu Bôn cảm thấy muốn khóc mà nước mắt không rơi nổi.
Vì đối với tên đầu sỏ, anh chàng không những không thể hỏi tội mà còn phải tươi cười, lời lẽ ngọt ngào và còn phải đi theo để thu dọn hậu quả.
Biết làm sao được, ai thất tình, người đấy lớn hơn.
Khi giúp con hổ bị thương thu dọn xong một loạt các loại phiền toái thì đã là tháng Một lạnh giá của loài người.
Ngưu Bôn không đi Tây Bắc nữa mà đến Thượng Hải, nơi mọi thứ đều bắt đầu ở đó.
Anh chàng tìm thấy Đậu Phù, rồi mở một quán thịt nướng gần nhà cô vì muốn xem Đậu Phù có thực sự được hạnh phúc như Thương Ngô mong muốn sau khi đã trải qua mối tình sâu sắc nhường ấy.
Lý do nữa là vì, anh chàng biết, Trứng muối chắc chắn sẽ xuất hiện ở đây.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó Ngưu Bôn đã gặp lại Trứng muối. Quả nhiên, Trứng muối không nhận ra anh chàng.
Thế nhưng, Trứng muối vẫn nhớ đến Ngưu Bôn dù chỉ là vì cảm ứng giữa sự tồn tại của lệnh phù tộc trưởng và cơ thể cô nàng.
Nhưng điều này có liên quan gì? Cùng lắm là làm lại lần nữa.
Cơ thể và tâm hồn hòa hợp.
Trứng muối đưa tay lên sờ khuôn mặt đẫm mồ hôi của người đàn ông, nói:
- Em phải có trách nhiệm đối với anh, vậy chúng mình kết hôn nhé.
Giống như lần trưóc, Ngưu Bôn lại thần người ra rồi bật cười. Sau đó anh chàng cúi đầu hôn lên giọt mồ hôi trên mũi cô nàng, nói:
- Đồng ý, anh lấy em!