Đọc truyện

Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh - Phần 2


Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh - Chương 02: Hấp dẫn 1

Ánh mắt của cô như sững lại, ngón tay khẽ co vào,thiếu chút nữa là nhoài ra, chỉ để chạm vào vị thần xa vời vợi đó.

Chờ đợi là cảm giác vừa ngọt ngào vừa khókhăn. Sáng hôm sau Tần Hoan tỉnh dậy, hai mắt thâm quầng, cả người uểoải, cô giúp việc họ Triệu nhìn thấy cũng phải bật cười: “Sao vậy,tối qua cháu không ngủ được à?”

Cô che miệng ngáp một cái, lười biếng thảmình xuống sofa, uống cốc nước mơ cô Triệu pha sẵn, mắt nhìn xungquanh như vô tình hỏi: “Cố Phi Trần không có nhà hả cô?”

“Đi từ sáng rồi, cậu ấy không giống cháu,chưa được nghỉ hè.” Cô Triệu cười tủm tỉm, rồi hỏi tiếp: “Thế trưacháu định ăn gì để cô bảo nhà bếp làm, trưa nay chỉ có mình cháu ănthôi.”

“Anh ta bận như vậy sao?” Tần Hoan khẽ lẩm bẩmtrong miệng, rồi uống một hơn cạn sạch cốc nước giải khát.

“Trời cháu uống chậm thôi, cẩn thận sặc, côbé!” Cô Triệu khẽ chau mày, âu yếu nhìn Tần Hoan, cầm lại chiếc cốcrồi quay đi làm việc.

Kỳ nghỉ hè thực ra rất nhàm chán.

Người giúp việc trong nhà không ít, nhưng bọnhọ chẳng ai trò chuyện với Tần Hoan. Cố Hoài Sơn không ở nhà, Cố PhiTrần đi làm. Anh hơn cô năm tuổi, vừa tốt nghiệp đại học đã bắt tayvào giúp gia đình làm kinh doanh. Cô không hiểu nhiều về thương trường,cũng chẳng hề quan tâm, từ nhỏ tới lớn chưa từng phải lo lắng chuyệntiền nong, cũng chẳng hứng thú đi tìm hiểu tiền từ đâu mà có.

Hai năm nay, sự nghiệp của bố cô sụp đổ, cômuốn giúp đỡ cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa bố mẹ luôn coi cô nhưtrẻ con, hoàn toàn không muốn nói cho cô những chuyện rắc rối đó. CốHoài Sơn lại không như vậy, chỉ cần cô muốn là sẽ đáp ứng, cô hỏisẽ trả lời, yêu thương cô vô cùng. Qua vài lần trò chuyện, cô đượcbiết Cố Phi Trần tuy vào hội đồng quản trị chưa lâu, nhưng rất đượccác thành viên hội đồng quản trị cũ tín nhiệm và ưu ái. Cố HoàiSơn từ trước tới giờ yêu cầu con trai rất nghiêm khắc, nhưng nhắc tớithành quả làm việc cũng không khỏi tán thưởng, tự hào.

Nhờ một vài chiêu quảng bá của giới truyềnthông trong lĩnh vực tài chính, Cố Phi Trần – người thừa kế duy nhấtcủa gia đình họ Cố, mới 24 tuổi, đã trở thành ngôi sao đang nổi lênvới tốc độ nhanh chóng trong giới kinh doanh, từng bước vững chắcchiếm lấy vị trí đầu bảng mới trong giới thương mại của thành phốbằng khả năng siêu việt, cái nhìn nhạy bén và phương thức làm việcvượt tầm tuổi tác, là trường hợp hiếm có trên thương trường.

Bởi thế mà anh có quyền coi thường cô? Đếncả một cái nhìn đoàng hoàng cũng không có.

Câu hỏi này cứ thỉnh thoảng lại dày vò TầnHoan, khiến cô đau đầu mệt óc. Trước nay cô chưa từng nịnh nọt ai, đànông thì đều chủ động quan tâm, chăm sóc cô. Nhưng anh thì ngược lại,mềm mỏng không chịu ngọt nhạt cũng không, lúc nào cũng tạo bộ mặtxa cách đến cả hàng trăm dặm.

Cô không phục, hơn nữa càng nghĩ càng không camlòng, thầm hứa sẽ tạo cơ hội thay đổi tình thế chẳng qua cũng chỉvì thể diện của bản thân mà thôi.

Nói chung là do đang nghỉ hè nên cô có thừathời gian để nghĩ ngợi lung tung. Tần Hoan ăn trưa xong, ngoài trờibỗng tối sầm lại như sắp có trận mưa lớn. Không đi chơi được, cô đànhlên gác đánh vài bản nhạc cho đỡ buồn.

Chiếc đàn piano từ Đức gửi về là món quànNoel Cố Hoài Sơn tặng cô năm ngoái, khi đó cô mới dọn về đây, nhậnđược quà, nên vô cùng sung sướng. Cô từ nhỏ đã được học mấy loại nhạccụ, về lĩnh vực này, mẹ cô không hề tiếc sức lực, dường như nhấtđịnh phải nuôi dưỡng cô trở thành một thục nữ theo đúng tiêu chuẩnmới cam lòng. Cô thông minh nhưng tính khí lại thất thường, chỉ chịutốn sức cho những gì mình ưa thích, những thứ khác thì đa phần làmqua quýt cho xong chuyện, chỉ cần qua cửa ải thầy cô giáo là được.Nên trong những nhạc cụ mẹ muốn cô theo học, cô chỉ thông thạo piano,cho nên đến tận khi trưởng thành vẫn có hứng thú thỉnh thoảng chơivài bản để giết thời gian.

Tần Hoan còn nhớ, tối hôm nhận được đàn, côvui sướng tới mức ở lì trong phòng tập đàn liền hai tiếng đồng hồcho đến khi Cố Phi Trần gõ cửa.

Cô lúc đầu còn nghĩ anh tới nghe cô chơi đàn,ai ngờ chỉ thấy anh lạnh nhạt chau mày nói: “Cô phá rối giấc ngủcủa tôi rồi.”

Nụ cười của cô phút chốc cứng đờ ra trênkhuôn mặt, nhưng anh dường như không thấy, chỉ khẽ gườm gườm nhìn côrồi quay lưng đi mất.

Làm cô mất mặt như vậy, có lẽ bởi anh ghétcô, nên bất cứ việc gì cô làm cũng khiến anh khó chịu

Cô ấm ức vô cùng, rốt cuộc mình đã sai chỗnào?

Cũng từ hôm đó, cô mới dần ý thức được việcanh luôn bài xích cô.

Nhớ lại những chuyện đó, Tần Hoan không khỏimất tập trung, cho đến khi ngón tay rơi mạnh lên phím đàn theo nhịpđiệu cao trào của bản nhạc, cô mới bừng tỉnh, chán nản ngưng lại,dừng đàn.

Phòng tập đàn sát vách với phòng xem phim,bên trong không biết bao nhiêu đĩa phim cũ, đã phần là những bộ phimhay nhất đã đoạt giải Kim Tượng, giải Oscar, cũng có một số là phimkén khán giải chưa từng nghe thấy tên, nội dung cũng cực kỳ trừutượng khó hiểu, lại có một số đĩa phim thậm chí sớm đã không cònphát hình trên thị trường, có bỏ tiền tấn cũng khó lòng mua nổi.

Theo cô Triệu nói, những thứ này đều là CốPhi Trần kiếm về.

Nhưng thường ngày chẳng bao giờ thấy anh bướcvào phòng, hình như những thứ này chỉ là để thỏa mãn sở thích vàham muốn sưu tầm nào đó mà thôi.

Người như anh ta mà cũng có sở thích?

Nghĩ tới đây, Tần Hoan tự nhiên bĩu dài môi.Với cô, con người lạnh lùng không gì xâm phạm tới được như anh chẳngthể có được niềm yêu thích đặc biết được với bất cứ thứ gì. Bởicó tình yêu và ham muốn, tất sẽ có điểm yếu, mà với tính cáchchắc chắn kiên trì như Cố Phi Trần, đúng lý sẽ chẳng có điểm yếunào. Nhưng nỗi lần Tần Hoan nhìn đống băng đĩa xếp đầu cả một mảngtường, đều không khỏi nheo mắt lại – cái gọi là fan cuồng trên mạngthường nhắc tới chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Buổi chiều hôm đó, Tần Hoan dành toàn bộthời gian vào chiếc mành hình chiếu cực lớn. Đĩa phim quá nhiều,nhìn hoa cả mắt, cô đành nhắm mắt vớ bừa, được cái nào xem cái đó.Tính cô vốn không nhẫn nại, có một vài đĩa xem được nửa tiếng, saukhi đoán được đoạn kết liền chẳng có hứng thú tiếp tục ngồi kiểmchứng, còn một vài bộ phim, không đến 10 phút đã khiến cô thiu thiungủ.

Nên cả buổi chiều, cô không ngừng đổi đĩa,nhét vào đầu đĩa, ngừng chạy đĩa, rồi lại đổi đĩa...

Tần Hoan tay cầm điều khiển bận rộn khôngngớt, những bộ phim xem không hết thuận tay vứt xuống đất, đến cả tênphim cũng không buồn nhìn kỹ.

Cuối cùng thì cô Triệu cũng vào gọi cô đi ăntối, cô thì đang dán mắt vào màn hình, không có cả thời gian trảlời khi nghe tiếng ngõ cửa.

Bộ phim đang chiếu, đã được 1 tiếng 43 phút,là bộ phim duy nhất cô xem gần như hoàn chỉnh trong suốt buổi chiều.

Tần Hoan đã tháo giầy, cuộn tròn trong chiếcsofa hình trong có tựa lưng vô cùng mềm mại, vì kéo rèm cửa che ánhsáng, nên cô rơi vào không gian mờ mờ, chỉ có ánh sáng phát ra từmàn hình phản chiếu trên gương mặt cô.

Cô xem quá say sưa, có người vào cũng khôngnhận ra. Cho đến tận khi người đó bước tới sau lưng cô, cô cũng chẳngquay đầu lại, chỉ nói: “Cô Triệu, lát nữa cháu mới ăn.”

“Không đói sao?” Một giọng đàn ông lạnh lùngdội từ phía đỉnh đầu xuống.

Cô giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Trong ánh sáng lờ mờ, cô không nhìn rõ mặtanh, nhưng trong thoáng chốc, cô cảm giác như mình đang ngước nhìntượng thần Hy Lạp đẹp đến nao lòng.

Rõ ràng anh đang đứng rất gần, nhưng lại xavời như không sao với được.

Ánh mắt cô thoáng chốc như ngưng lại, ngón taykhẽ có về phía bên người, thiếu chút nữa nhoài ra, chỉ để chạm vàovị thần xa vời vợi đó.

“Nhìn gì?” Cố Phi Trần cắt đứt suy nghĩ củacô.

Cô khẽ liếm môi, như có chút ngượng ngùng,vừa nghịch điều khiển trong tay vừa nói: “Không để ý tên phim”

Thực ra Cố Phi Trần không hỏi đến phim, biếtrõ cô hiểu nhầm, nhưng lại chỉ nhướn mày, không hỏi gì thêm khác.

Anh vốn đã cao, lúc này lại cúi đầu nhìn cô,còn cô thì bó gối ngồi trên sofa cả người cuộn trong nên trong ghế tưthế vô cùng thoải mái, đồng thời cũng lộ rõ vẻ nhỏ nhắn yêu kiều.

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa chắn sángphát huy hiệu quả tối đa, phim đang chiếu trên màn hình, cô vừa vặnrơi vào ranh giới giữa sáng và tối, trong ánh sáng liên tục thay đổitrên màn hình, khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng sáng lên theo đó, đôimắt đang chăm chú nhìn anh, như dải ngân hà vô tận, phản chiếu vô vànánh sao lấp lánh.

Buổi trưa trong lúc đãi khách, anh uống khánhiều rượu, sau khi nghỉ vài tiếng ở công ty, anh nghĩ mình đã tỉnhrượu, nhưng lúc này bỗng lại cảm thấy một cơn choáng váng nhẹ, nhưngkhông phải đau đầu, chỉ là trong lồng ngực bỗng thấy nóng bừng, tưngtức, nói tóm lại là cảm giác hội hộp không diễn đạt nổi thànhlời, cuối cùng như ma xui quỷ khiến, anh ngã xuống bên cạnh Tần Hoan,ngồi gọn vào một chiếc sofa khác.

Trước kia đời nào anh làm những việc như vậy?

Tần Hoan tỏ vẻ ngạc nhiên, mở to mắt nhìnanh, buột miệng hỏi: “Anh cũng muốn cùng xem hay sao?”

Cố Phi Trần điểu chỉnh lại tư thế ngồi chothoải mái nhất rồi mới quay qua nhìn cô nói: “Không được sao?”

Mắt anh sâu thẳm, cho dù đang ở trong bóngtối, khóe mắt dường như vẫn ẩn chứa ánh sáng long lanh.

Tần Hoan nghẹn lại, tim đập thình thịch nhưtrống trận. Cô trước nay chưa từng như vậy, chưa từng lúng túng khinói chuyện với người khác giới, nhưng lúc này lại như có cái gìchặn ở cổ họng, muốn lên tiếng mà không thể.

Tình huống này quả thật khác thường, mãi saucô mới trần tĩnh đươc, cố tập trung vào màn hình chiếu phim.

Có lẽ bởi cô vừa lơ đãng vài phút nên tìnhtiết trên phim tiếp theo đó có phần khó hiểu. Tần Hoan như vô tìnhhỏi: “Bộ phim này anh đã xem chưa?”

Trong bóng tối, âm thanh vọng lại từ phía bênphải có phẩn uể oải: “Chưa, phim nói về cái gì vậy?”

“Một cô gái dũng cảm theo đuổi tình yêu đíchthực của mình.”

“Ồ, lại là mô tuýt cũ.”

“Đúng vậy” Tần Hoan lúc này mới nhận ra, đâyđúng là bộ phim kiểu cũ, nhưng cô đã sắp xem đến phần kết thúc.

Đoạn kết bộ phim theo kiểu có hậu. Cô thiếunữ có dung nhan bình thường nhưng tấm lòng nhân hậu đã làm mọi cách,cuối cùng cũng lay động được chàng trai bằng tình yêu chân thành, côdùng trái tim của mình để đổi lấy trái tim người cô yêu mến.

Thực ra từ lúc Cố Phi Trần bước vào phòngchiếu phim đến lúc kết thúc, chỉ khoảng mười phút ngắn ngủi.

Thời gian quá ngắn.

Tần Hoan cũng cảm thấy quá nhanh, sao thoángchốc đã hết phim? Cô không khỏi thầm oán trách, hơn nữa trong lònglại dấy lên cảm giác nuối tiếc. Cho đến tận khi dòng chữ kết thúcphim hiện lên trên màn hình, ngón tay đặt trên phím điều khiển vẫnkhông hề động đậy.

Một lúc sau, cô mới như bừng tỉnh, tắt mànhình, đứng dậy. Lúc này mới nhận ra Cố Phi Trần đã ngủ say, anh tangả người vào sofa, say sưa giấc nồng.

Cô đứng ngây ra bên cạnh.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn anh ngủ, tuy ánhsáng lờ mờ, phải đứng sát vào, gắng hết sức mới nhìn rõ đườngnét trên khuôn mặt anh, nhưng dù như vậy, cũng nhận thấy rõ vẻ lạnhlùng rắn rỏi thường ngày đã mềm mại đi rất nhiều. Hơi thở của anhđều đặn, tư thế có chút thoải mái, cơ thể hoàn toàn thả lỏng, hơnnữa lại còn đang thể hiện ngay trước mắt cô.

Nghĩ tới đây, Tần Hoan thấy tin mình đập rấtmạnh. Cô không dám tiến sát lại gần, sợ làm anh tỉnh giấc, nhưngtrong khoảng khắc nào đó lại như bị ma ám, không sao nhấc chân lênnổi.

Mãi sau này, Tần Hoan vẫn nhớ như in buổi tốihôm đó, cô thường nghĩ, giá như lúc ấy bóng tối bao trùm tất cả thìtốt biết mấy.

Lúc sau nhờ chút ánh sáng yếu ớt, cô lầntìm được tấm chăn trong tủ tường. Khi đắp lên người Cố Phi Trần, anhvẫn không tỉnh giấc, có vẻ ngủ rất say. Đứng sát bên cạnh, cô mớingửi thấy hơi rượu phảng phất và hơi thở thơm nhẹ mùi bạc hà lànhlạnh của anh.

Ở nhà, cô vốn là đại tiểu thư mười ngón taychưa từng nhúng nước, chưa từng tự mình chăm sóc ai, nhưng cô nhẹnhàng đắp chăn cho anh, mà kỳ thực điều hòa đang để nhiệt độ vừaphải, nhưng cô vẫn lo anh bị lạnh.

Những thứ mà trước kia cô không bao giờ phảinghĩ tới, chỉ trong giây phút, vì anh mà mọi thứ đều trở thành lẽđương nhiên.

Chẳng lẽ suy đoán của Trần Trạch Như làđúng? Tần Hoan giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, bèn nhanhchóng rời khỏi căn phòng. Cô Triệu dọn vệ sinh ở phòng khách, thấycô cuối cùng cùng chịu ra ăn cơm, liền vội vàng thông báo nhà bếp.Nhưng cô liền xua tay, chạy thẳng về phòng riêng đóng chặt cửa.

Tối đó Tần Hoan ôm bụng đói, chỉ vì một cảmgiác lo lắng xấu hổi. Cô cũng không hiểu rõ bản thân mình rốt cuộcsợ hãi điều gì, sáng hôm sau tỉnh giấc, liền nghĩ ngay tới việcxuống lầu nghe ngóng.

Ban công phòng cô đối diện ngay với gara ô tô,sau khi chắc chắn Cố Phi Trần đã ra khỏi nhà, cô mới thay quần áoxuống gác ăn sáng.

Cô Triệu không kìm được nói: “Cháu đã đủ gầyrồi, sao còn nghĩ tới việc nhịn ăn để giảm cân cơ chứ? Thật chẳngnên chút nào.”

Tần Hoan nhoẻn miệng cười, cũng không giảithích. Một lúc sau như nhớ ra việc gì, hỏi cô Triệu: “Tối qua, anh tacó nói gì không?”

“Anh ta? Ai vậy?” Cô Triệu nhất thời chưa phảiứng kịp.

Tần Hoan vội chuyển hướng, cố gắng tỏ rabình tĩnh nói: “À, là Cố Phi Trần. Cháu làm bừa đồ đạc của anhấy, chắc anh ấy không vui?” Những đĩa phim tối qua vứt dưới đất đềulà đồ sưu tầm của Cố Phi Trần, nhưng lúc đó cô thực sự quá hồi hộpnên quên chưa thu gọn lại.

Cô Triệu vẫn không hiểu ra: “Không thấy, thếcháu làm bừa đồ đạc gì của cậu ấy?”

Tần Hoan nghĩ ngợi đôi chút rồi lắc đầu nói:“Thôi, không có gì.”

Sau khi ăn sáng, cô liền chạy thẳng thới phòngchiếu phim, quả nhiên, băng đĩa đã dọn về chỗ cũ, nhưng tấm chăn vẫnnằm y nguyên trên ghế chứng tỏ cô Triệu chưa bước vào phòng.

Đối với cô gái 19 tuổi như Tần Hoan, ngày hômđó quả như kéo dài vô tận.

Trong một ngày hè sáng rỡ như thường lệ, rõràng chẳng có gì thay đổi nhưng lại như có điều gì đó đang thay dầnthay đổi.

Thực ra cô dậy không sớm, trong nhà cũng cóđủ các thiết bị tập luyện thể dục thể thao và vui chơi giải trí,hoặc có thể chơi vi tính hay đọc sách, nhưng cô lại cảm thấy thờigian trôi qua chậm. Cô không biết mình đang chờ đợi điều gì, hoặc đangmong đợi điều gì.

Cô cứ đi ra đi vào một cách nôn nóng, đến mứclàm cô Triệu hoa cả mắt, không nhịn được phải ngừng đan và bảo:“Tiểu thư của tôi ơi, sáng nay cô làm sao vậy?”

Cô Triệu đang đan chiếc áo len cho trẻ con, màulông gà non, Tần Hoan nghe nói cô có một đứa cháu ngoại nhanh nhẹnhoạt bát, chiếc áo này là đan cho cậu bé.

Tần Hoan ngồi xuống bên cô Triệu, giọng phấn khởilạ thường: “Đan áo len có khó không cô? Mẹ cháu không biết đan, cháuchưa từng thấy mẹ làm công việc này.”

Cô Triệu bật cười thành tiếng: “Giờ ít ngườitự đan rồi. Đừng nói là mẹ cháu, theo như cô nghĩ, xung quanh cháu đãchẳng còn ai làm việc này.”

Tần Hoan gật đầu bảo: “Đúng vậy.”

“Nhưng tự mình đan sẽ ấm áp hơn, nhất là đancho trẻ, vừa mềm vừa giữ ấm tốt.”

Cô Triệu trải bằng một nửa tấm áo đang đandở cho Tần Hoan xem, vừa cười bảo: “Cô là người thế hệ cũ, nhớ khicon gái con trai cô còn nhỏ, quần áo đều do cô đan cả.”

“Thật vậy không? Cô thật giỏi quá!” Tần Hoanca ngợi một hồi, đang định cầm chiếc áo len nhỏ ướm thử vào người,thì nghe tiếng còi ô tô từ bên ngoài vọng lại.

m thanh đó làm cô giật mình, liền đứng bậtdậy, quên mất đang cầm thứ gì trong tay, đi vài bước mới nghe cô Triệugọi: “Tiểu thư, cuộn len...”

Thì ra khi cô đứng dậy, cuộn len trên ghế cũnglăn theo. Cô quay đầu nhìn, “A” lên một tiếng rồi dừng lại.

“Cháu hôm nay làm sao vậy? Lóng nga lóngngóng” cô Triệu vừa lắc đầu vừa nói, rồi nhận lại cuộn len từ tayTần Hoan.

Tần Hoan thở mạnh một tiếng, như cũng phiềnlòng vì sự bất thường của chính mình.

Hai người đang trao đổi thì Cố Phi Trần bướcvào phòng.

Nhìn cô Triệu và Tần Hoan thu lại cuộn len bịtuột trong phòng khách, anh khẽ dừng bước, ánh mắt lướt qua khuôn mặtmột người nào đó, rồi tiếp tục đi lên gác.

“Cậu đã ăn cơm chưa?” – cô Triệu chạy theo hỏi.

Anh dựa vào thành cầu thang, hạ giọng xuống,đều đều: “Không ăn, tôi ngủ một chút.”

Cho đến khi bóng Cố Phi Trần khuất sau chỗ rẽở tầng hai, Tần Hoan mới cụp mắt lại. Tài xế họ Lưu cùng lúc đóbước vào sau khi đã đỗ xong xe, nói với cô Triệu: “Trong nhà có thuốccảm không? Cậu Cố hình như bị ốm.”

Chỉ một câu nói, lập tức mọi người bận rộncả lên.

Cô Triệu vội đi tìm thuốc, một người giúpviệc khác trong gia đình gọi điện mời bác sĩ đến gấp, rồi lại kêunhà bếp chuẩn bị đồ hầm và cháo. Tần Hoan thấy khó hiểu, cô cũngthường xuyên bị cảm, lúc nhỏ cơ thể yếu đối, uống thuốc tiêm thuốclà chuyện thường ngày, người nhà cũng chưa bao giờ quá quan tâm nhưvậy. Huống hồ Cố Phi Trần là một người đàn ông trưởng thành, ngàythường trông rất khỏe mạnh, cô từng có lần vô tình nhìn thấy anhtrong phòng tập, tuy chỉ là sau lưng, nhưng cơ thể anh cường tráng tớimức khiến người khác ghen tị tới chảy máu mũi.

Giờ chỉ là cảm mạo thông thường, có cần quantrọng hóa tới mức đó không?

Tuy không thật hiểu, nhưng nhìn mọi người tấtbật như vậy, cô bỗng thấy mình lóng ngóng chẳng có việc để làm, hơnnữa lại không đủ quan tâm tới Cố Phi Trần nên Tần Hoan nghĩ ngợi đôichút, rồi thong thả đi lên gác.

Phòng ngủ của Cố Phi Trần cách phòng cô mộtđoạn. Thực ra ban đầu cô nghĩ, chi bằng trốn tiệt vào phòng mình mặccho mọi người bận rộn, nhưng suy nghĩ đó chỉ mới tồn tại một giâyliền bị cô dập tắt, hay đúng hơn là đôi chân cô đã hành động trướckhi bộ não kịp ra lệnh.

Cô dừng lại trước cánh cửa màu sẫm, hít mộthơi thật sâu rồi mới gõ cửa.

Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh - Chương 02: Hấp dẫn 2

Không lâu sau, bên trong vọng ra tiếng Cố Phi Trần.

Cô đẩy cửa bước vào, anh đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, không buồn mở mắt, có vẻ như tưởng cô là người giúp việc.

Cô bỗng thấy bối rối.

Thực ra sống ở nhà anh đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng anh, cũng là căn phòng duy nhất của một người đàn ông trẻ tuổi độc thân mà cô từng ghé chân.

Không gian riêng này thuộc về Cố Phi Trần, nên không gian nơi này đều là của anh, rất giống mùi vị trên người anh, thơm mát lành lạnh.

Tần Hoan ngầm đánh giá căn phòng với gam chủ đạo là hai màu đen trắng, cho đến khi chủ nhân của nó mở miệng nói: “Cô làm sao vào được.” Chẳng giống một câu hỏi chút nào. Cố Phi Trần dựa lưng vào thành giường, cặp mắt sâu hun hút lặng lẽ dừng trên gương mặt của cô.

Cô hơi khó xử, bèn bịa lý do: “Tôi muốn mượn một cuốn sách.”

“Ở đây không có sách, cô sang phòng đọc xem, thích cuốn nào lấy cuốn nào lấy cuốn đấy.”

Nói một lúc, cô mới phát hiện ra giọng anh hơi khàn, hơi thở rất nhẹ, dường như rất mệt mỏi, nói xong lại khẽ nhắm mắt, ngực phập phồng.

Cô vừa nhìn sắc mặt anh, vừa hận không thể cắn đứt lưỡi mình. Quả thực, đây đúng là một lý do quá tệ.

May cho cô nhanh mắt, liếc thấy có quyển tạp chí trên tủ đầu giường, bèn vội nói dối: “Tôi muốn xem quyển này.”

Cố Phi Trần khẽ chau mày, ngước nhìn theo ánh mắt của cô, dừng lại vài giây rồi quay lại phía cô: “Tuần san Tài Chính?”.

Trong giây lát, cô dường như nhìn thấy nụ cười của Chúa Giê-su khóe mép anh, nhưng liền ngay đó lại ngờ bản thân mình có tật giật mình, bởi câu tiếp theo anh nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Cô có hứng thú thì cứ lấy xem.”

Nhưng ai cũng biết, cô không hề quan tâm tới những việc trên thương trường, lại càng chẳng quan tâm tới những số liệu kinh tế lạnh lùng như giá trị sản phẩm và mức tiêu thụ quốc dân.

Nhưng đã cưỡi lên lưng hổ thì khó xuống, cô cầm cuốn tạp chí có lẽ cả đời chẳng bao giờ động tới, đang chuẩn bị rời khỏi phòng thì Cố Phi Trần chợt bảo: “Tạp chí kỳ này có vài bài khá hay, chi bằng cô ngồi đây xem, nhân tiện nói suy nghĩ của cô, hoặc là chúng ta có thể thảo luận một chút.”

Lần này cô thực sự nghĩ rằng anh đang giễu cợt cô.

Thảo luận?

Với thân thế và địa vị của anh,lại đưa ra đề nghị thảo luận một vấn đề tài chính nghiêm túc khô khan với một con bé còn chưa ra khỏi cổng trường đại học?

Cô không khỏi mở to mắt nhìn anh, định tìm trên đó dáng vẻ giễu cợt nào đó.

Nhưng đáng tiếc là không thấy.

Hoặc giả anh quá biết cách che đậy, nên đến hành động nhếch mép cũng chỉ hiện lên thoáng chốc rồi lại nhanh chóng thu về như cũ. Nên Tần Hoan chỉ thấy anh lấy tay che miệng, nghiêng đầu sang một bên ho khẽ, lông mày nhíu lại, xem ra không được dễ chịu cho lắm.

Cô tuy từ nhỏ đã là càng vàng lá ngọc, tính cách lại ngang bướng nhưng thực rất dễ mềm lòng, không quen nhìn cảnh người ốm, nên cũng không thích tới bệnh viện, bởi ở đó quá nhiều người bệnh, khiến cô không sao thích nghi được. Dáng vẻ của Cố Phi Trần lúc này khiến cô khẽ co người lại, ôm quyển tạp chí trước ngực, bắt đầu đắn đo có nên rời khỏi phòng hay không. Vừa lúc đó cô Triệu dẫn theo bác sĩ bước vào.

Nhìn thấy cô, cô Triệu tỏ ra ngạc nhiên, vị bác sĩ lại chẳng hề quan tâm, bước thẳng tới đầu giường.

“Bị cảm à? Có sốt không, có Triệu chứng gì khác không?” Vừa hỏi, bác sĩ vừa cầm nhiệt độ và áp ống nghe sát vào người Cố Phi Trần.

“Anh đến làm gì?” Đáng tiếc cho vị bác sĩ nhiệt gặp phải bệnh nhân khó tính, tay của anh bị Cố Phi Trần gạt ra không thương tiếc.

Bác sĩ không hề tức giận, chỉ cất giọng bình tĩnh lạnh lùng, đứng thẳng người nhìn Cố Phi Trần: “Tôi chỉ sợ cậu xẩy ra chuyện gì trong tay tôi, sẽ hủy hoại tiền đồ của tôi thôi.”

“Cảm thường thôi”, Cố Phi Trần quay đầu lại, khóe miệng mỏng mím chặt lại, nhìn về phía Tần Hoan, nói một cách cương quyết với vị bác sĩ nhận được thông tin nhanh chóng, “Lần này không cần tới anh.”

“Cậu chắc chắn chứ?”

“Ừ!”

“Được thôi, tùy cậu.”

Tần Hoan cảm thấy vị bác sĩ này tuy trẻ nhưng được giáo dục rất tốt, vẫn rất nhẹ nhàng nói: “Vừa may tôi còn có bệnh nhân khác đang xếp hàng, tiền khám bệnh lần này nhớ tính cho tôi.” Nói rồi lại cúi người xuống, ghé sát tai Cố Phi Trần nói điều gì đó.

Tần hoàn đứng khá xa, nên không nghe rõ nội dung, chỉ thấy sắc mặt Cố Phi Trần càng lạnh hơn, từ trong miệng vọt ra một tiếng: “Cút!”

Vị bác sĩ vẫn giữ vẻ ngoài nho nhã như không nghe thấy điều gì, vẫn dặn dò cô Triệu: “Đừng cho cậu ấy uống thuốc tây vội, thuốc đông y lần trước tôi mang tới vẫn còn chứ, sắc lên cho cậu ấy uống.” Giọng điệu có chút gì đó như trả thù, không quên nhắc nhở kỹ lưỡng: “Sắc đặc một chút, hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Sau đó cô Triệu tới phòng bếp giúp sắc thuốc, còn Cố Phi Trần xem ra không được khỏe, Tần Hoan bèn mạnh dạn ở lại chăm sóc anh.

Cô thấy mình như có ma xui quỷ khiến, mới dám chủ động như vậy. Thực ra cô thì làm được gì? Trước nay chỉ toàn người khác chăm sóc cô mà thôi.

“Thế nào, cô vẫn thực sự muốn thảo luận vấn đề kinh tế?” Người đàn ông rất đẹp trai đang nửa nằm ngửa ngồi trên giường, thần sắc đầy vẻ mệt mỏi, khóe mắt khẽ liếc nhìn cô, như thể ngạc nhiên về sự nhiệt tình của cô.

Tần Hoan thấy mình không có đường rút lui, chỉ cảm giác đôi mắt của đối phương quá sâu và quá sắc, như nhìn xuyên thấu mọi thứ. Cô thiếu chút nữa là quay đầu bước đi, nhưng đắn đo vài giây lại mạnh dạn tìm chiếc ghế ngồi xuống nói: “Tôi muốn ngồi đây xem sách, thì sao nào?”

Thực ra cô quên mất, đây rõ ràng là phòng ngủ của anh. Anh hoàn toàn có quyền đuổi cô ra khỏi phòng. Nhưng cô cũng quen thói tiểu thư, hễ đã thích là bất chấp thất cả, nghĩ rằng bất kể mình làm gì cũng là lẽ tự nhiên, đều sẽ được chấp nhận hoặc tha thứ, đến cả việc từ trước tới giờ luôn bị Cố Phi Trần đối xử lạnh nhạt, cũng nhất thời quẳng lại sau lưng.

Nhưng lần này, cô quả nhiên đã được chấp nhận. Ít ra thì sau khi cô ngồi lại, người chủ căn phòng cũng không hề tỏ ra phản đối, mặc dù nét mặt anh có đôi chút khó coi.

Cô thầm vui sướng, xem ra bản thân mình cũng không đến nỗi bị anh ghét bỏ.

Mãi nhiều năm sau này, hồi tưởng lại tâm trạng năm xưa, cô mới giật mình nhận ra bản thân mình lúc ấy thật thấp hèn. Chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy, cũng đủ làm cô vui sướng cả ngày trời, trong lòng như có vô vàng đó hoa đang nở, lung linh rực rỡ, hơn cả ánh mặt trời kiêu hãnh và diễm lệ bên ngoài khung cửa.

Nghĩ lại khi đó, anh không để cô nhìn thấy sắc mặt đã là ân huệ lớn cho cô rồi.

Buổi chiều hôm ấy, Tần Hoan ngoan ngoãn ngồi trong phòng ngủ của một người đàn ông trẻ tuổi, mặc dù trong tay cầm quyển tạp chí, nhưng tâm trạng hoàn toàn không đặt lên trang giấy. Cô chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn, còn Cố Phi Trần dường như mệt thực sự, cứ nhắm chặt mắt nghỉ ngơi.

Anh không để ý tới cô, cô cảm thấy vô vị, nhưng lại không thèm lên tiếng. Trong suốt cuộc đời của cô, có lẽ chỉ có quãng thời gian ngắn ngủi đó là cô cẩn thận và nhường nhịn hơn cả.

Thời gian chầm chậm trôi qua, kim đồng hồ lặng lẽ điểm từng giây từng phút, ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã tắt dần, nhưng trong lòng cô như đang có hạt mầm chồi lên, tuy còn rất nhỏ, nhưng lại cứ lớn dần, khiến cô có một cảm giác hoàn toàn mới mẻ và xa lạ, đến mức lồng ngực cứ căng ra, tưng tức.

Trong buổi chiều mùa hạ dài như vô tận ấy, cô cứ nhìn anh, chỉ cần nhìn anh, trong lòng đã dâng trào lên một cảm xúc thật khó gọi tên, chỉ thấy ngập tràn hạnh phúc.

Đến khi cô Triệu bưng thuốc đã sắc xong vào phòng, cô mới biết thì ra Cố Phi Trần không hề ngủ.

Ngửi thấy mùi thuốc bắc, anh ngồi ngay dậy, khẽ chau mày, tỏ vẻ phản đối rõ ràng.

Cô Triệu giúp việc trong nhà họ Cố đã nhiều năm, đối xử với anh như với con cháu mình, nhẫn nại nói: “Cậu cố uống đi, chẳng may bệnh hen tái phát thì lại khổ.”

Cố Phi Trần nhíu mày, cuối cùng cũng uống hết bát thuốc trên tay.

Nhìn dáng vẻ khổ sở của anh ta, Tần Hoan bất chợt cảm thấy không nỡ, đợi Cố Phi Trần đặt bát thuốc xuống, cô liền tự mình mang một cốc nước tới: “Này, anh uống đi.”

Người đàn ông ngồi trên giường ngước mắt nhìn cô, rồi lại nhìn cốc nước trong tay cô. Có thể là do đang ốm, sắc mặt anh ta có phần tối tăm, ngay đến cả màu mắt cũng trở nên u ám dị thường. Anh ta nhìn lại cô vài giây, cũng bằng ánh mắt như vậy, một sắc thái nào đó ánh lên từ đáy mắt, nhưng cô lại hoàn toàn không để ý tới, chỉ là trề môi ra tỏ ý ngần ngại, khẽ cao giọng nói: “Thế nào?” Cô vẫn không quen chăm sóc người khác, những việc rót nước pha trà, từ nhỏ tới lớn chưa chủ động được mấy lần.

Cố Phi Trần khẽ nhướn mày, nhưng không nói gì, chỉ không biết có nên chìa tay ra đỡ lấy cốc nước hay không, sau khi uống vài ngụm liền thuận tay đặt ở tủ phí trên đầu giường, nằm xuống nói: “Tôi muốn ngủ một chút.” Đến cả câu cảm ơn cũng không có, hơn thế thái độ lại còn quay ngoắt 180 độ.

Anh khép chặt mặt, vẻ mặt trong phút chốc trở nên bình thản, lạnh lùng. Anh chính là kiểu người như vậy, tâm trạng anh dường như có thể dễ dàng ảnh hưởng tới cảm giác của những người xung quanh, bởi chỉ ngay sau đó, đến cả nhiệt độ trong phòng cũng như giảm hẳn xuống.

Lại là cái dáng vẻ xa cách đến cả nghìn dặm.

Tần Hoan ngây ra, cô Triệu đứng ở bên cạnh thì chẳng hề để ý, xếp gọn lại chăn ở cuối giường, rồi nhẹ nhàng kéo tay cô, khẽ nói: “Chúng ta ra ngoài thôi, để cậu ấy ngủ.”

Quay lại phòng khách, cô Triệu mới phát hiện sắc mặt Tần Hoan không vui, bèn hỏi: “Có gì buồn vậy cháu?”

“Không có gì.” Tần Hoan thực sự có chút ấm ức, rõ ràng mới một tiếng trước, anh dường như còn rất vui vẻ. Cô vứt quyển tạp chí khô khốc, đổ xuống ghế như đang trút cơ giận.

Cô Triệu chợt cười cười, ngồi xuống cạnh cô hỏi: “Ở trường cháu đã có bạn trai chưa?”

Đối với Tần Hoan, cô Triệu giống như bố mẹ mình, trước nay cô đều tôn trọng, nhưng cũng không ngờ rằng cô ấy lại bất chợt hỏi như vậy.

Tần Hoan trợn trọn mắt khiến cô Triệu bật cười, như nhìn thấu tâm can cô, nên cố ý hỏi tiếp: “Cháu thích bạn trai như thế nào?”

“Không có, cháu chưa thích ai.” Tần Hoan chợt ngây ra, vội vàng giải chích đầu lắc liên hồi.

Hành động trẻ con của cô lọt vào mắt cô Triệu, càng khiến cô tức cười, nhưng cô không trêu đùa Tần Hoan nữa.

Bữa tối Cố Phi Trần không xuống nhà ăn cơm, cô Triệu thấy Tần Hoan rảnh rỗi nên định nhờ cô mang giúp cơm lên cho anh. Nhưng cô nghĩ một chút rồi tở ý từ chối. Sau khi ăn qua loa vài miếng, cô liền về thẳng phòng mình, không hề ló mặt ra ngoài.

Mấy ngày tiếp theo đó, hễ cứ nơi nào Cố Phi Trần xuất hiện, cô đều tránh mặt.

Thực ra cô biết, anh sau khi uống thuốc và nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể đã phục hồi được bảy, tám phần, lại quay về thói quen đi sớm về muộn, bận tới mức không còn nhìn thấy bóng dáng.

Nhưng những điều này đều là nghe cô Triệu nói lại.

Thực ra căn nhà này to như vậy, nếu thực lòng muốn trốn tránh người nào đó là việc dễ như trở bàn tay.

“Cậu đang làm trong gì vậy?” Mười giờ tối, Trần Trạch Như cười hi hi trên màn hình vi tính hỏi.

“Mình chỉ là không muốn nhìn thấy anh ta.” Tần Hoan chống khuỷu tay lên bàn, mệt mỏi ôm lấy đầu, trong lòng không khỏi tức tối. Cô có chỗ nào không phải? Đã có lòng tốt mang nước cho anh, ngược lại bị đối xử như thể phạm phải tội lỗi tày trời, anh trở mặt nhanh như cắt, chẳng có chút tình cảm nào. Nên giờ cô thấy ghét anh, không muốn nhìn bộ mặt đẹp trai đáng ghét đó, cũng không muốn nghe giọng nói lạnh lùng đáng ghét đó.

“Như à, cậu thấy mình có xinh không?” Im lặng hồi lâu, Tần Hoan chợt buột miệng hỏi.

Trạch Như ở bên kia màn hình gật gật đầu: “Cậu là mỹ nhân, đã được công nhận.”

“Đàn ông chẳng phải đều thích mỹ nữ hay sao...” Tần Hoan khẽ lẩm bẩm trong miệng, rồi đập tay một phát vào bàn, khiến cô bạn đang cách xa nghìn dặm cũng phải giật mình.

“Sao thế?”

“Tớ quyết định, ngày mai sẽ đi hẹn họ.” Tần Hoan vênh vênh khuôn mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp, rõ ràng là đang giận dỗi, “Cái gã họ Cố thì có gì ghê gớm, tớ chẳng thèm!”

Trần Trạch Như khẽ thở dài một tiếng, ngáp một cái, chảy cả nước mắt nói: “Được rồi, chúc cậu mã đáo thành công, tớ buồn ngủ chết mất, hôm khác mình nói chuyện tiếp nhé, bye bye.”

“Bye bye!”

Tắt máy tính, Tần Hoan quả là nói được làm được, cùng với ý tưởng vừa bộc phát, cô liền mở danh bạ điện thoại trong máy di động.

Thực ra các bạn trai thích Tần Hoan nhiều không đếm xuể, ở trường cách vài ngày cô lại nhận được hoa hay thư tình của anh chàng nào đó. Cô học ở trường Nhân văn thuộc tốp đầu trong nước, nam sinh của trường cả trăm năm nay đều được ca ngợi bởi sự lãng mạn đa tình, phương thức theo đuổi bạn gái của họ nhiều không kể xiết, hơn nữa tặng hoa cũng thường xuyên thay đổi kiểu dáng, mẫu mã.

Đã từng có một mùa đông, ngoài trời tuyết rơi dày, nửa đêm cô phải thò đầu ra ngoài vì có người gọi từ phía dưới, kết quả chỉ nhìn thấy một vòng ánh nến giữa tuyết giá, làm thành hình trái tim, một cậu sinh viên cao lớn đứng giữa vòng ánh nến, không màng tới ánh mắt của mọi người xung quanh, say sưa nghiêm túc đọc cho cô nghe một bài thơ.

Đó là bài thơ cô yêu thích nhất trong chùm thơ của Puskin.

Trong ánh nến lờ mờ đêm đó, cô đứng trên gác cách cũng khá xa, căn bản không nhận ra người đối diện, nhưng đối phương đã biết rõ mười mươi sở thích của cô.

Nhưng hành động tỏ tình hiểu này vốn đã trở nên vô cùng quen thuộc trong ngôi trường đại học đầy chất văn chương này. Lúc đó có người khen ngơi, có người huýt sao, còn có người vỗ tay, nhưng đợi đến khi người trong cuộc tỏ tình xong, mọi người lại nhanh chóng tản ra, nhiều lắm là bàn luận thêm nửa tiếng, rồi lại tắt đèn đi ngủ.

Những việc kiểu như vậy xẩy ra với Tần Hoan cũng nhiều, nên cô và các bạn cùng phòng cũng không mấy quan tâm. Cho tới hai tuần sau đó, trong một kỳ thi môn tự chọn, cậu nam sinh đó mới lại xuất hiện trước mặt Tần Hoan.

Là kỳ thi không được giở sách, trong tiết học cuối cùng khoanh trọng điểm ôn tập, Tần Hoan lại đến muộn, nên chỉ kịp chép đoạn sau, mấy câu hỏi sau cùng của đề thi lại đúng vào phần cô chưa khoanh kịp, đành mượn của bạn cùng bàn để chép.

Cậu nam sinh đó đưa bài thi của mình về phía cô, dừng lại ở một vị trí phù hợp nhất, vừa để cô có thể chép được, lại vừa không quá khiến mọi người chú ý.

Hoàn toàn nhờ vào cậu ta, Tần Hoan mới nộp bài thi đúng giờ, nếu không cũng chẳng đạt điểm trung bình, học phần này coi như uổng công. Sau khi thi cô tỏ ý cảm ơn đối phương, cậu nam sinh chỉ cười cười bảo: “Puskin cũng là nhà thơ mình yêu thích.”

Cô ngây ra, nghĩ ngợi trong giây lát rồi chợt hiểu. Khả năng nhận ra người quen của cô không tốt lắm, nhưng khả năng nhận biết âm thanh lại vô cùng nhậy cảm. Giọng nói này, đã từng đọc rất rõ ràng bài thơ tình trong ánh nến giữa một đêm tuyết rơi.

Cậu nam sinh quan sát sắc mặt cô, biết cô đã nhận ra, cũng nhìn thấy được vẻ cảm kích của cô, liền nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đi cùng cô từ phòng thi tới nhà ăn sinh viên, nói chuyện suốt dọc đường, cuối cùng đã trao đổi được phương thức liên lạc một cách thuận lợi.

Đến giờ số điện thoại của cậu ta vẫn nằm trong danh bạ điện thoại của cô. Người theo đuổi cô nhiều như vậy, nhưng thực sự trao đổi số điện thoại, cũng chỉ có một người đó. Ý thức được sự thật ấy, dù trong lòng đang muốn “Báo thù” nhưng Tần Hoan cũng ngay lập tức chùng hẳn xuống.

Thực ra cũng chỉ là tự mình tưởng tượng, còn để cô chủ động liên lạc với một người bạn trai mà bản thân không hề hứng thú, cô vẫn không sao làm được.

Nhưng người cô có hứng thú thì sao? Chẳng phải có ai đó đã không tiếp nhận tình cảm của cô hay sao?

Cô thừa nhận bản thân mình lúc đó có suy nghĩ phá phách, ngón tay lướt nhanh trên phím điện thoại, cuối cùng tìm thấy một số để gọi.

Người cô hẹn gặp là một bạn gái cùng lớp, tên là Bạch Tuyết, tên nào người nấy, làn da cô ấy trắn mịn như tuyết. Còn nhớ ngày đầu mới vào trường tham gia tập quân sự, người nào cũng bị ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu đen thui, đã số nữ sinh mặt đều như bôi tro, chỉ riêng Bạch Tuyết là ngoại lệ, dưới ánh nắng mặt trời, ai nấy mồ hôi đầm đìa, chỉ riêng gương mặt trái xoan của cô ấy vẫn trắng hồng, khiến ai cũng không khỏi ngưỡng mộ.

Tần Hoan và Bạch Tuyết có thể nói là khá thân nhau,bởi lúc tập quân sự hai người đứng sát cạnh nhau, có đôi lúc đi mua cơm ở nhà ăn sinh viên như cùng hội cùng thuyền, tình bạn của nữ sinh đa phần được xây dựng nên trong lúc ăn uống và mua sắm.

Chỉ có điều Bạch Tuyết ham chơi, rất nhiều bạn bè, còn Tần Hoan lại có chút kiêu ngạo của tiểu thư, không thích chỗ ồn ào, nên muối quan hệ giữa hai người sau năm thứ hai dần trở nên xa cách.


Đọc tiếp: Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh - Phần 3

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Disneyland 1972 Love the old s