Mấy đồng nghiệp đều đang đợi cô. Tần Hoan vộikhóa cửa đi xuống cầu thang, đều là các thầy cô giáo trẻ, trong đócó hai người còn vừa ra trường đang trong thời gian thực tập. Cả nhómvui vẻ vừa đi vừa trò chuyện, kể những chuyện thú vị xảy ra trongthời gian gần đây, cho đến cổng sau, mới có người đột nhiên dừng lại,khẽ “Ý” một tiếng, rồi nói: “Tần Hoan, xe kia đang đợi cậu đúngkhông?”
Tần Hoan quay ra, chẳng phải chính là chiếc xesáng nay đưa cô đi làm sao. Lúc này lại đang đỗ yên lặng bên đường,một người đàn ông đứng bên xe, nhìn về phía cô.
Cũng tại dạo này Cố Phi Trần đưa đón cô khánhiều lần, mấy lần bị các đồng nghiệp quen nhìn thấy. Xe của anhlại rất bắt mắt, lần nào cũng nghênh ngang đậu ở ngay chỗ đông ngườiqua lại nhất. Trong trường nhiều người trẻ tuổi, hiểu về xe cộ cũngnhiều, lâu ngày cũng khiến mọi người ghi nhớ, mới nhiều lần tìmhiểu ở chỗ Tần Hoan, mong moi được chú thông tin để buôn chuyện.
Tiểu Lưu dập nửa điếu thuốc đang hút dở, chủđộng đi về phía cô, gật đầu nói với Tần Hoan: “Có thể đi được chưa?”
Dáng vẻ của anh hơi giống với đám vệ sĩ củaCố Phi Trần, nghiêm trang cứng nhắc, đến giọng nói cũng cực kỳ điềmtĩnh, không có hề lên giọng xuống giọng, chỉ thiếu mỗi cặp kính đenđeo trên sống mũi.
Tần Hoan quả có chút ngượng ngùng, bởi côkhông ngờ anh lại đợi ở đây. Xung quanh đều là đồng nghiệp, cô giả nhưkhông hiểu, khẽ nói: “Tôi mời mọi người đi ăn.”
Tiểu Lưu vẫn nghiêm chỉnh nói: “Vậy tôi đưamọi người đi.”
Nhà hàng bọn họ đặt quả cũng hơi xa trường,lúc này gọi xe lại không tiện. Mấy đồng nghiệp nghe thấy có tài xếmiễn phí, lại hiếm khi được ngồi chiếc xe sang trọng thế này, lậptức nhìn Tần Hoan với ánh mắt chờ đợi. Thậm chí có đồng nghiệp namcòn trêu đùa bảo: “Cho chúng tôi thơm lây một cái, đừng có mà ki bo.”
Đúng là “gặp địch sau lưng”, cuối cùng TầnHoan cưỡi lên lưng hổ khó xuống, chỉ đành gật đầu bảo: “Thôi được.”
Một hàng năm người, ngồi vào cũng không bịchật.
May sai đến nhà hàng, mới có người “giởquẻ”: “Chủ nhân chiếc xe này có quan hệ gì với cậu, khai mau.”
Tần Hoan nhìn ra ngoài cửa kính, bầu trờinhập nhoạng tối, mặt trời đã lặn sau các tòa nhà cao tầng, khắp nơiđều nhòa tối. Bãi đỗ xe ở phía ngoài, người và xe đều đang yên lặngchờ đợi, đúng kiểu hôm nay phải đón cô về bằng được.
Cô bỗng đau đầu, không khỏi lấy tay day dayhuyệt trên trán nói: “Một người họ hàng.”
Nhưng lập tức bị một đồng nghiệp nữ tiếplời: “Tớ nhìn thấy anh ấy một lần rồi.” “anh ấy” đương nhiên là chỉCố Phi Trần: “Rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất tớ từng gặp.”
“Chắc cậu hoa mắt thôi.” Đồng nghiệp nam ngồibên cạnh cô bình phẩm một cách thẳng thừng.
“Thèm vào nói với cậu. Không tin cậu hỏinhững người hôm đó mà xem. Ai da, Tần Hoan, cậu nói xem, chủ nhân củachiếc xe có phải như mình miêu tả không?”
“Cứ coi là đúng đi.” Lúc này đến cả đườnggân trên trán cũng bắt đầu nhảy lên, Tần Hoan uống một ngụm trà, rồicố nén lại.
Nhưng cả bữa cơm sau đó, cô cứ thắc thỏm vìTiểu Lưu ở bên ngoài, nên ăn cũng không tập trung.
Sau khi bữa ăn kết thúc, mọi người chia tay ởngoài cửa tiệm
Trong bóng tối, chỉ thấy ánh đèn sáng lên ởmột vị trí nào đó, Tần Hoan biết mình không né kịp, đành chau màybước qua bên đó.
“Cố Phi Trần hôm nay không cần anh sao?” Ngồivào trong xe, cô xị mặt ra, “Sao anh lại rảnh thế?”
Nhưng người lái xe hoàn toàn không đáp lại,cứ thế đưa cô ra khỏi thành phố.
Lúc tối Tần Hoan có uống hớp rượu, công thêmtâm trạng không đươc thoải mái, ngồi trong xe ngột ngạt một lúc bỗngcó cảm giác say. Cô kéo cửa xe xuống, bên ngoài không khí vẫn phảngphất hơi nóng, ùa vào trong xe, khiến cô càng tấm tức nơi lồng ngực.
“Uống rượu xong không nên hóng gió.” Tiểu Lưunói.
Cô dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn sang, nóigiễu: “Tôi cứ tưởng anh câm rồi. Ở cùng ông chủ lâu ngày, anh cũng lâycái tính của anh ta.”
Tiểu Lưu như “Hừm” một tiếng trong ánh sángnhập nhoạng của trời chiều. Vì không có ai nói chuyện, nên trong xelại trở về trạng thái yên lặng như cũ. Tần Hoan cảm thấy mí mắtdần sụp xuống, tư duy cũng trở nên hỗn độn, không nghe theo sự điềukhiển của bản thân. Nên cô biết rõ xe đang chạy về hướng nào, tronglòng không thoải mái lắm, nhưng họng như nghẹn lại, mãi cũng chẳnghề tỏ ý phản đối.
Cuối cùng xe cũng vào trong sân, còn cách mộtquãng xa, đã nhìn thấy có người đứng đón ở hành lang trước cửa. Tầnmột đèn bật sáng trưng, tần hai chỉ có cửa sổ phòng đọc là phát raánh sáng.
Lúc này cô Triệu đã bước ra đón, miệng nóikhẽ: “Cháu về rồi.”
Trong giây lát, Tần Hoan bỗng có một ảo giác.Cảm giác như nhiều năm trước, cô từ trường về nhà, cũng là cảnhtượng như vậy, cô Triệu đợi mở cửa, cầm lấy cặp sách cho cô, cườinheo cả mặt bảo: “Cháu về rồi.” Vừa nhường bước cho cô vào nhà, vừadặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn.
Cô đã coi đây như nhà của mình, hầu như ngàynào tâm trạng cũng vui vẻ, không chỉ bởi không khí trong nhà luôn đầmấm hòa hợp, mà còn bởi ở đây có người đàn ông cô yêu thương.
Cô từng nghĩ mình thật may mắt, còn chưa kếthôn đã có thể quang minh chính đại sống cùng người mình yêu trong mộtngôi nhà.
Hàng sáng cùng nhau ăn sáng là quãng thờigian cô thích nhất, nhưng Cố Hoài Sơn có lúc cũng ở nhà, cô và CốPhi Trần không tiện thể hiện quá rõ rệt, nên cô thường hay làm mấytrò nghịch ngợm dưới gầm bàn. Như lấy chân đá đá chân anh, hoặc mộttay luồn xuống dưới bàn, khẽ véo anh như trong kịch.
Còn Cố Phi Trần rất giỏi giả bộ, anh vẫn nhưchăm chú dùng bữa, khuôn mặt thanh tú khẽ cúi xuống, mắt nhìn mũi,mũi nhìn tim, động tác thong thả từ tốn, dáng điệu cử chỉ vô cùngnho nhã.
Cho đến tận khi lên xe đi làm, anh mới quàngtay ôm lấy cô. Đôi mắt anh sáng như sao, đứng ở khoảng cách gần nhưvậy, cô dường như nhìn thấy được cả hình bóng mình trong đó mộtcách rõ nét. Anh còn chưa động tay, cô đã bật cười năn nỉ: “Xin lỗi,em sai rồi...” Nhưng anh mặc kệ, vẫn giơ tay véo má cô, nhướn mày lênbảo: “Vừa nãy nghịch có vui không?”
Anh hình như rất thích véo má cô, có lần côsoi gương xong liền chau mày than thở: “Anh xem, mặt em bị anh véo sưnglên rồi đây này.” Thực ra cô mập lên, đúng là tâm trạng vui vẻ nênngười cũng tăng cân, bởi quãng thời gian này đúng là hạnh phúc.
Rồi sau này, khi có lần cô đứng ở cửa tầnghai, nhìn anh bước vào nhà cùng một người con gái khác, cô chợtnghĩ: “Không biết anh có làm những động tác thân mật như vậy với côấy hay không?”
Cô Triệu bưng lên một bát chè hạt sen rấttrong, dặn Tần Hoan: “Vừa hâm nóng, cháu ăn nhanh cho nóng.” Rồi nhưchợt nhận thấy điều gì khác thường, cô nhìn kỹ lại lần nữa rồinới hỏi: “Tối nay cháu uống rượu?”
Ôn Như Thanh cũng ở đó, vừa ăn bát chè vừacười nói: “Chị đoán thể nào tối nay em cũng về.”
Tần Hoan vẫn còn cảm giác hoang mang, lúc saumới quay lại hỏi: “Tại sao?”
“Trực giác mà.” Ôn Như Thanh sắc sảo lại kỹtính, phát hiện ngay ra tối nay Tần Hoan có chút không giống bìnhthường, nên cũng không nói năng dài dòng, chỉ ngước mắt nhìn lên lầu:“Có người còn đang làm việc, nếu em không lên khuyên nhủ, chị em lànửa đem sẽ bị tiếng còi xe cứu thương đánh thức dậy mất.”
Tần Hoan chỉ ngây ra rồi hiểu ngay lập tức,nói: “Liên quan gì đến em.”
Cô cúi xuống múc từng thìa chè hạt sen.
Tối nay cô vốn không hề muốn ăn, nhưng giờ chỉcó việc này mới có thể khiến cô che giấu được tâm trạng của mình.
Cô khẽ cúi đầu, đôi lông mi dày che phủ sóngmắt đang khẽ lay động.
Cô thực sự không hiểu, Ôn Như Thanh mới quenbiết cô có một ngày mà như đã hiểu cô rất rõ. Trên thực tế, cô quayvề đây hoàn toàn là do rượu làm tê liệt suy nghĩ, cộng với việcTiểu Lưu cứ lải nhải không ngớt, khiến cô không sao dứt ra được, đànhphải nghe theo.
Nhưng điều này không có nghĩa cô sẽ gặp aiđó.
Hơn nữa, anh làm việc hay không thì có liênquan gì đến cô.
Cô thấy thấm mệt, hơi rượu bốc bên đầu, ánhđèn sáng rõ trong phòng khách làm mắt cô sụp xuống. Cuối cùng, côchỉ ăn nửa bát chè rồi lấy cớ buồn ngủ, về phòng đi tắm.
Phòng tắm có lắp hệ thống âm thanh của Đức,vừa bật điều khiển, tiếng nhạc dịu dàng tỏa khắp căn phòng.
Lúc trước là do cô thích hưởng thụ, lại rấtthích tắm, thường cứ nằm cả ngửa ngày trong bồn tắm không chịu ra,nên Cố Hoài Sơn cho người lắp riêng bộ âm thanh này. Cả nhà ai nấyđều nhận thấy rõ Cố Hoài Sơn yêu thương cô đến chừng nào, thật cònhơn cả thương con đẻ, bởi Cố Phi Trần có lúc còn bị mắng, chỉ duynhất có cô, người đứng đầu cả tập đoàn Cố Thị, thông thạo cả quantrường lẫn thương trường, hô phong hoán vũ, nhưng lại coi cô như bảobối, đến cả một cái chau mày cũng chưa từng có với cô.
Nên có những lần cô cãi nhau với Cố Phi Trần,liền cố tình nói: “Em đi mách ba nuôi.”
“Đi đi, rồi nói luôn cho ông ấy biết mối quanhệ của mình.” Cố Phi Trần tỏ ra chẳng hề quan tâm, chỉ giương mắtnhìn lại cô.
Thực ra, thời gian hai người bên nhau cũng chưaphải dài, nhưng cũng không ngắn, tuy thế cả hai vẫn giấu Cố Hoài Sơn.Lúc đầu cô chỉ muốn mau mau chóng chóng công khai, nhưng đến khi Cố PhiTrần đồng ý, cô lại thay đổi quyết định.
Vốn tính trẻ con, cảm giác quả cấm bao giờcũng ngọt, nhất là khi mọi người cùng chung sống trong một nhà, mỗilần ở trước mặt Cố Hoài Sơn, cô đều cảm giác như đang làm việc dướiđường hầm, âm thầm thực hiện một sự nghiệp bí mật mà vĩ đại. Cảmgiác đó vừa ngọt ngào vừa kích động khiến cuộc sống của cô tăngthêm niềm vui bất ngờ.
Nhưng thực ra, cô nghĩ Cố Hoài Sơn biết. Bởimẹ cô đã biết, sẽ khó mà giấu ông. Huống hồ, một người từng trảinhiều kinh nghiệm như Cố Hoài Sơn, làm sao không nhìn ra trò trẻ concủa cô?
Nhưng Cố Hoài Sơn không bao giờ tỏ ra đã biết,cũng không biết có phải đang phối hợp cùng cô trong trò chơi này haykhông. Nên cô càng an tâm, vui đùa thỏa thích.
Phòng ngủ của cô nối liền phòng đọc, mà CốPhi Trần nhiều năm ở lại đây đã quen với việc đi ngủ sớm, cứ đúng 10giờ tối là về phòng, bởi thế cô tính đúng thời gian, khẽ khàng mởcửa, nhẹ nhàng sang gõ khẽ cửa phòng.
Thông thường Cố Phi Trần sẽ ở trong phòng, nhưthể việc của công ty làm mãi chẳng hết.
“Ngồi cùng em một lát được không?” cô lúc nàocũng chớp mắt với bộ dạng đáng thương, “Em không ngủ được.”
Cô không thích đi dép lên, cứ trần trần dẫmlên tấm thảm mềm mại, lộ ra gót chân trắng mịn và bắp đùi nhưtuyết, như con thú nhỏ bị lạc đường, chớp chớp đôi lông mi dài dướiánh đèn khiến người ta rung động.
Cô biết anh thích kiểu này, nên chỉ cần đợianh vẫy tay, cô sẽ ùa đến, cười hi hi rồi ôm cổ anh, cả người ngồilọt vào vòng tay anh.
Vòng tay Cố Phi Trần rất đáng tin cậy, quầnáo luôn có một mùi thơm mát, khiến cô không muốn rời, cô hít hà mộtcách ngốc nghếch, còn anh lúc đó dường như cực kỳ bao dung, chỉ coicô như con bạch tuộc chỉ biết bám anh nhằng nhẵng, nhưng vẫn giảiquyết được công việc một cách hiệu quả.
Cô thường bám lấy anh như vậy, nhắm mắt lạinghĩ, giá mà cả đời như vậy thì tốt.
Nhưng cuộc đời còn rất dài.
Khi anh đứng trước mặt cô, nhìn cô với vẻ mặtlạnh lùng, cô lại như quay về quãng thời gian khổ sở khó khăn khi haingười bên nhau. Ánh mắt anh sắc như dao, đã chặt đứt thế giới mộngtưởng của cô thành từng mảnh vụn.
Anh có bản lĩnh như vậy, có thể đưa cô lênthiên đường, lại dễ dàng vùi cô xuống địa ngục.
Nhanh không kịp trở bàn tay, nên mọi thứ vỡtan không còn mảnh vụn.
Anh nói: “Em yêu nhầm người rồi.” Thì ra trênđời lại có người đến cả giọng nói cũng lạnh lùng.
Cô ngây ngây ngô ngô nhìn anh, cũng chỉ có thểnhìn anh như thế. Cuối cùng anh quay mặt bước đi, cái dáng cao caonhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của cô, không hề dừng bước.
Sau ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng biết, thìra cuộc đời còn rất dài, dài đến nỗi khiến người ta không thể nảysinh thêm chút hy vọng nào nữa.
Có thể bởi âm thanh quá dễ chịu, mới khiếncô chìm vào trong hồi ức như vậy. Vùng vẫy hồi lâu, như thể conthuyền đơn trôi dạt trên mặt biển, nhấp nhô không dựa được vào bờ.
Cho đến khi nước đã chuyển lạnh, Tần Hoan mớimở bừng mắt.
Bước ra khỏi bồn tắm, da cô đã trắng nhợt,mười đầu ngón tay khẽ se lại. Hơn nước bám lên mặt gương mờ ảo, côvẫn còn cảm thấy uể oải, tinh thần còn tệ hơn trước, nên vớ đạichiếc khăn tắm bước ra khỏi phòng.
Do uống rượu, cô Triệu sợ cô bị lạnh, nên cốtình tắt điều hòa trong phòng. Lúc này cửa sổ lại mở, rèm cửa khẽlau trong gió nhẹ, phảng phất trong gió có chút khí lạnh. Cô vẫn chưalau khô người, tóc ướt rượt đang rỏ nước xuống dưới, bị gió thổilướt qua, bỗng nhiên sởn gai ốc.
Cô không khỏi ngây ra ngay cửa phòng tắm.
Không phải hoàn toàn do lạnh, mà vì pháthiện ra trong phòng có một người đang tồn tại.
Người đàn ông đứng bên cửa sổ, chỉ mặc chiếcquần dài, hai mắt sâu như biển đêm. Anh xuất hiện lặng lẽ như vậytrong phòng ngủ của cô, khiến cô giật bắn mình. Hơn nữa nhìn thấy côbước ra, anh cũng chỉ khẽ liếc mắt, trượt từ trên chiếc cổ trắngngần của cô, lướt qua phần ngực eo rồi đùi, cuối cùng mới dừng lạiở đôi chân trần của cô.
Những giọt nước bám trên chân cô khẽ lăn xuốngmặt thảm, trong phút chốc biến mất, chỉ còn lưu lại vài vết chân mờmờ.
Cô mãi lúc sau mới định thần lại được, vừagiữ khăn trước ngực cho khỏi tuột, vừa hỏi: “Có việc gì?”
Cố Phi Trần không trả lời, chỉ quay ngườiđóng cửa sổ lại.
Nhân lúc anh quay người đi, Tần Hoan mới ngướcnhìn anh, nhưng chẳng hề nhìn thấy thần sắc ốm yếu của anh. Cô ngờrằng lúc trước mọi người khuếch đại lên, cố tình tô vẽ tình trạngcủa anh thật thê thảm, để cô phải động lòng. Lúc này nghĩ ra, khôngkhỏi có cảm giác bị lừa, bèn buột miệng hỏi: “Anh bị ốm?”
Thực ra cô cố tình nói thật lơ đãng, nhưngđang nói về vấn đề mình không hề quan tâm, chỉ hoàn toàn là muốnchứng thực sự phán đoán của mình.
Quả nhiên, Cố Phi Trần vẫn giữ khuôn mặt thảnnhiên, nhìn cô rồi nói: “Không có vấn đề gì”
“Tôi cũng nhìn thấy vậy.” Cô cười như không đểtâm, giọng nói hơi chế giễu: “Nếu không làm sao có thể xông vào phòngngủ của tôi giữa đêm thế này?”
Cứ như thế, chỉ sau chưa đầy ba phút, cô vàanh lại quay về thế đối đầu nhau.
Nhưng Cố Phi Trần tối nay dường như không đểtâm, chỉ nhìn cô không chớp mắt: “Anh nghe cô Triệu nói em vào đây đãlâu.”
“Nên anh mới tới thăm tôi? Chẳng lẽ anh lo tôibị chết đuối trong bồn tắm hay sao? Hay là sợ tôi chết rồi, giao kèobị vứt bỏ, anh không thu lại được món tiền đầu tư về?”
“Em có nhiều ưu điểm, trong đó nổi bật nhấtlà rất thông minh.” Anh nhếch môi như thể đang cười.
Cô nói: “Cảm ơn anh quá khen. Nhưng tôi vẫn cảmthấy mình rất ngốc. Nếu không làm sao lại cứ bị anh đùa cợt đếnchóng cả mặt.”
Nước đọng trên người đã không hết không khítrong phòng không đến nỗi ẩm ướt, bởi làn da để trần ra bên ngoàikhẽ khô nhăn lại. Giọng cô cứng lại, nói tiếp: “Anh biết không, nhiềunăm nay có một câu hỏi cứ đi theo tôi, tôi không sao hiểu nổi, anh nóicó phải tôi quá ngốc nghếch hay không?”
“Việc gì vậy?” anh hỏi theo lời cô nói.
“Anh thật sự muốn biết sao?”
“Nói đi.”
Anh ho khẽ một tiếng hai tay đút vào túiquần, dáng đứng không hề thay đổi, khẽ đợi câu trả lời của cô.
Tối nay anh dường như khá nhàn rỗi, nên mớiđứng ở đây để cô tính nợ cũ. Nhưng Tần Hoan cũng cảm thấy mình quárỗi việc, chuyện của nhiều năm trước, thực ra đã nên vứt lại phíasau từ lâu, nhưng không biết sao, bỗng nhiên lại cứ nghĩ đến nó.
“Cố Phi Trần”, cô nghĩ ngợi một hồi, rồibỗng gọi tên anh, “Thực ra anh rất ghét tôi, đúng không. Kể từ khi tôibước chân vào cái nhà này, anh đã không thích tôi. Sau này cũng vậy,nên mới chia tay với tôi. Thực ra tôi rất tò mò, ở giai đoạn giữa đóanh làm sao vậy, bỗng dưng lại chịu cùng tôi chơi trò đùa tình ái.”
Câu hỏi trong suốt bao nhiêu năm, cho đến tậnngày hôm nay, cô mới nói ra. Năm đó còn trẻ, lòng tự trong rất lớn,thà chết cũng không chịu hỏi một câu tại sao. Anh nói cô đã yêu nhầmngười, anh bước đi tuyệt tình đến vậy, thậm chí còn có ngay bạn gáimới. Anh thậm chí còn không buồn nhìn lại cô, đường đường là TầnHoan làm sao có thể kéo tay anh lại để hỏi tại sao không cần em nữa?
Anh làm tổn thương cô đến mức không sao bù đắplại được, không kể đến cả lòng tự trọng còn sót lại cũng mất nốt.
Nên cô không hề biết, anh rốt cuộc là vì lýdo gì? Cho cô một quãng thời gian đẹp đẽ ngọt ngào, rồi nhanh chóngbứt ra, lạnh lùng nhìn cô vẫy cùng trong đau khổ và tuyệt vọng nhưmột con ngốc.
Cô thực sự muốn nổ tung, dao cứa vào da thịtcũng không cảm nhận được, dường như cả người đều đã mê muội, dườngnhư đã làm tất cả mọi người kinh sợ, chỉ trừ anh.
Bao nhiêu đêm mất ngủ, cô nghĩ hết lần này tới lần khác. Nếu sớm biết là kết thúc như vậy, cho dù bản thân mình có yêu anh nhiều thế nào, cũng không bao giờ lựa chọn từ khi bắt đầu.
“Là để giết thời gian sao?” Cô cuốn khăn tắm vào người cười giễu, đôi mắt đen tuyền như phủ một lớp sương mù, khẽ nghiêng đầu vừa nhìn anh vừa đoán, “Hay anh thương hại tôi, muốn làm thỏa mãn tâm trạng của một thiếu nữ đang yêu thầm.”
Ngoại trừ những điều đó ra, cô thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Nhưng vừa nói dứt lời, Cố Phi Trần cũng chỉ khẽ mím chặt môi, không trả lời.
Cô không hiểu anh đang nghĩ gì, không nhìn ra được thái độ yêu thích hay chán ghét. Ánh mắt lạnh lùng như biển nước, như cố che giấu chân tướng sự việc xuống tận cùng đáy sâu.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên lặng đó.
Tiếng nhạc vui nhộn thu hút sự chú ý của Cố Phi Trần, anh khẽ cúi đầu liếc nhìn màn hình di động đang vứt ở góc giường, Tần Hoan bước nhanh tới cầm điện thoại chuyển sang chế độ im lặng.
Anh ngước mắt lên hỏi: “Sao không nghe?”
Đây hình như là làn thứ hai Nghiêm Duyệt Dân gọi đến đúng lúc anh có mặt. Lần trước là ở trong khách sạn, lúc đó anh bỏ ngay đi lập tức.
Cô vứt điện thoại lại vào giường, cười khẩy: “Cuộc gọi thế này, có mặt người ngoài có tiện nghe không?”
“Người ngoài.” Cố Phi Trần khẽ lặp lại từ này, khẽ cười nhạt, đôi môi mỏng nhếch lên, hỏi đột ngột: “Là ma xui quỷ khiến.”
“Cái gì?” cô không hiểu.
“Chẳng phải em hỏi anh nguyên nhân sao? Lúc đó chỉ là ma xui quỷ khiến.” Anh vừa nói vừa bước nhanh ra cửa, khi ngang qua cô, khóe miệng lại bình thường trở lại, “Gọi điện xong qua phòng đọc sách gặp anh.”
“Gọi điện xong tôi còn phải ngủ.” Cô cũng sa sầm mặt lại. Chỉ là ma xui quỷ khiến? Đúng là một lý do hay.
“Tùy em. Nếu em không quan tâm đến việc công ty của bố em thực sự bị người ngoài chiếm mất.” Anh không hề quay đầu lại, ném lại một câu đó rồi bước ra ngoài phòng.
Tần Hoan đứng ngây ra bên thành giường, cho đến khi di động sáng lên lần nữa, cô mới nhấc lên nghe.
Giọng Nghiêm Duyệt Dân nghe rất xa xôi: “Em đang làm gì vậy?”
Cô lúc này mới nhớ ra, hình như anh đã về nhà một thời gian khá dài, nhưng hai người rất ít khi liên lạc. Cô chỉ lấy lý do là nhà anh có việc, lại vì thời gian chênh lệch nhau, nên gọi điện trở thành một việc xa xỉ.
Nhưng thực tế thì sao? Cô không muốn thừa nhận bản thân mình thực sự không mấy khi nghĩ tới anh, còn không gọi điện thoại đâu có gì khó khăn? Không phải cô chưa từng làm những viêc tương tự. Lần đó Cố Phi Trần đi Toronto công tác, cô gọi điện trò chuyện đến 3 giờ đêm vẫn chưa ngủ, chỉ là để nghe giọng của anh. Thời gian đó lại đúng vào tuần thi học kỳ, khiến cô suýt nữa trượt một môn, chỉ vượt qua với số điểm chạm sàn là 60.
Sau khi Cố Phi Trần quay về, cô liền nhân cơ hội đòi anh bồi thường, yêu cầu anh dẫn cô đi Châu u chơi vào dịp nghỉ hè.
Không được nhớ nữa.
Trước khi để mình lại rơi vào vực sâu thẳm, Tần Hoan đã kịp thời nghĩ sang việc khác.
Bên tai lại vang lên tiếng Nghiêm Duyệt Dân: “Nên có lẽ một thời gian nữa anh mới về nước.”
Lý do trước đó cô mất tập trung nên không nghe rõ, lúc này cũng không tiện hỏi lại, chỉ trả lời một cách mơ hồ: “Vâng, khi nào anh quyết định về thì báo lại cho em.”
“Ừm” Nghiêm Duyệt Dân lại hỏi cô: “Thế em dạo này thế nào?”
Cô chỉ chọn mất chi tiết thường ngày để trả lời anh, giấu đi những việc liên quan đến Cố Phi Trần. Cuối cùng cô che miệng ngáp: “Em hơi mệt, muốn ngủ sớm.”
“Thế em ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
“Tạm biệt!”
Ngắt điện thoại, Tần Hoan nghĩ giây lát rồi bỏ khăn tắm ra khỏi người, mặc chiếc áo ngủ rồi ra khỏi phòng.
Đèn phòng đọc sách vẫn sáng.
Cô đẩy cửa bước vào, đúng lúc gặp Cố Phi Trần đang ngồi hút thuốc ở ghế. Thấy cô xuất hiện, anh chẳng nói một lời, chỉ tiện tay dụi đầu thuốc vào gạt tàn.
Cô không khỏi chau mày, nhìn chằm chằm vào khói thuốc trắng mờ bay tỏa trong phòng, thấy không sao chấp nhận nổi. Trong lòng thầm nghĩ, con người này càng ngày càng bất cần, rõ là phổi không khỏe, lại còn hút thuốc nhiều hơn trước, rượu cũng uống không ít, bệnh hen không tái phát mới là chuyện lạ.
Cố Phi Trần thấy cô đứng ngây ra, cười khẽ bảo: “Sao rồi, điện thoại gọi gì mà nhanh thế?”
Tuy đang cười, nhưng mắt lại không cười. Mắt anh dài và sâu, qua làn khói thuốc, tỏ ý giễu cợt rất rõ rệt. Cô cũng cười theo: “Không có ai làm phiền bên cạnh, những gì muốn nói đã nói rồi.”
“Thế sao.” Anh rít một hơi thuốc nhẹ nhàng phả ra, khuôn mặt không hề có biểu hiện gì.
Cô đi thẳng vào vấn đề: “Ban nãy anh nói có ý gì?”
“Em hỏi câu nào?” Anh hỏi lại, “Ma xui quỷ khiến, hay là việc người ngoài nuốt mất công ty của bố em?”
Những chữ đó nghe thật chói tai, cô nghiến chặt răng: “Việc của công ty!”
Cố Phi Trần lại nhìn cô, nói một cách chậm rãi: “Chú của em cờ bạc thành tính, tài sản của bố em để lại chỉ còn lại cái vỏ rỗng không.”
Thật không ngờ mọi việc lại nghiêm trọng đến vậy, Tần Hoan không khỏi ngây người.
“Theo anh được biết, chú em gần đây kết giao với một người ‘bạn tốt’, một tay cờ bạc nổi tiếng. E rằng với kiểu của chú em, cuối cùng sẽ bị người ta ăn đến xương cũng chẳng còn.”
“Vậy phải làm sao?”
“Anh cũng không biết.”
“Làm sao có thể vậy được?” Tần Hoan bước lên phía trước vài bước, ngón tay bám vào mặt bàn, nhìn đối diện vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông chỉ qua một chiếc bàn, “Cố Phi Trần, nếu những lời anh nói là sự thật, vậy anh nhất định có cách cứu vãn công ty.”
“A...” Cố Phi Trần như muốn bật cười, nhưng lại quay đi ho khẽ.
Điếu thuốc đang hút dở hơn một nửa, anh ho đến rung cả vai. Tần Hoan không khỏi chau mày, động tác còn nhanh hơn cả suy nghĩ, trước khi chính mình kịp phản ứng thì cô đã giơ tay ra, cầm lấy điếu thuốc đang kẹp giữa hai ngón tay anh.
Cố Phi Trần tỏ vẻ bất ngờ, nín cơn ho rồi ngước lên nhìn cô.
Cô dập mạnh điếu thuốc, cúi xuống giọng cứng nhắc: “Anh không cần sống thì mặc anh, nhưng đừng để tôi phải ngửi mùi thuốc lá... không chịu được.” Rồi như vẫn chưa đủ, cô lại bổ sung thêm: “Kể cả là muốn chết, cũng đợi chúng ta thanh toán xong rồi hẵng chết.” Nói rồi lại cúi đầu xuống không nói một lời.
Chút ánh sáng đỏ rực nhanh chóng tắt rụi trong chiếc gạt tàn pha lê.
Cố Phi Trần không hề ngăn cản lại, chỉ khẽ nhìn cô chăm chú. Thực ra cái dáng vẻ chau mặt nhăn mày của cô làm anh có cảm giác mơ màng, như gợi lại kỉ niệm xa xôi nào đó, khiến người luôn biết không chế cảm xúc như anh cũng phải xao lòng.
Có lẽ do sánh sáng, nên khi cúi xuống, lông mi cô trông rất dài và dày, như hai cánh quạt, rủ thành hình vòng cung mờ mờ trên mặt. Cô vừa tắm xong, tóc rủ xuống bờ vai mềm mại, đôi môi hồng phớt tự nhiên, da vẫn trắng mịn như thời thiếu nữ.
Anh vẫn nhớ cảm giác chạm da thịt cô, tuy đã từ rất lâu, nhưng anh nhớ đến từng chi tiết. Mỗi lần anh ve vuốt cô, đều như vuốt ve tấm vải lụa thượng hạng, khiến lòng lưu luyến khó rời.
Anh nói không sai, bởi thật sự như bị ma xui quỷ khiến.
Anh im lặng giây lát, rồi từ từ đứng dậy, nhìn cô như có tâm sự: “Chi bằng chúng ta lại làm một cuộc trao đổi.”
Cô dường như chưa kịp phản ứng, thì anh đã giơ tay ra, chạm vào khuôn mặt cô.
Động tác của anh rất nhẹ, đầy vẻ trân trọng, giống như đang chạm vào đồ gốm sứ quý giá nhất trên đời này, đến cả việc mạnh tay một chút cũng không nỡ.
“Chúng ta lại làm một cuộc trao đổi, anh có thể giữ lại thứ mà em muốn.”
Giọng nói sắc lạnh, chậm rãi thốt ra từ đôi môi mỏng, như có sức mạnh sai khiến lòng người. Cô không khỏi ngây ra, như mất hồn, lại như quên cả né tránh, cứ để mặc cho đôi tay lành lạnh đó vuốt ve má mình.
Thực ra, cô đã quá quen với sự động chạm của anh, cho dù trong lòng cô đã hận anh đến nhường nào, nhưng cơ thể không chịu lừa dối cô một vuông một thước. Ngón tay anh, hơi ấm của anh, dường như đã ngấm sâu vào trong xương tủy, tạo thành dấu vết không bao giờ thay đổi, chẳng hề liên quan đến thời gian, cũng chẳng liên quan đến không gian. Chỉ bởi là anh, cơ thể cô sẽ không bao giờ quên được.
“Trao đổi gì?” Cô đứng yên một chỗ, hơi ấm đã rời bỏ cô từ rất lâu, như cách xa cả hàng trăm triệu năm, bỗng lại xuất hiện khi cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nên cô như trúng tà, đứng yên không hề nhúc nhích.
“Chúng ta hãy sống với nhau thật tốt trong vài ngày, giống như trước khi chia tay.”
Khi nói câu này, Cố Phi Trần như đang nghĩ ngợi, thậm chí ngay cả anh cũng nghi ngờ rằng mình đã mất lý trí. Nhưng anh lại không nỡ buông tay, ngón tay vẫn vương vấn giữa làn da trắng mịn như sứ và đôi môi hồng như cánh đào trên khuôn mặt cô, anh nhận ra mình không thể nào rời xa cô được.
Khi còn là cô gái 20 tuổi, với vẻ đẹp yêu kiều nụ cười như gió mùa xuân, Tần Hoan thích dựa vào anh, như chú mèo nhỏ đang làm nũng...Từng hình ảnh trước kia của người phụ nữ đang đứng trước mặt đều hiện trõ mồn một, như một bộ phim quay chậm. Mọi thứ đã qua đi, không nên nghĩ lại, không nên nhớ, nhưng anh lại nhớ rõ như in và không thể để mặc mọi thứ tốt đẹp lại rời bỏ anh thêm lần nữa.
Vùng vẫy trên thương trường bao năm, anh rất rành về kỹ năng đàm phán, lúc này lại vận dụng ngay với cô: “Nửa tháng, làm tiếp những việc trước kia chưa làm hết, sau nửa tháng, em sẽ nhận được những gì em muốn.”
“... Là như vậy?” Ánh mắt cô như đá thủy tinh đen sẫm, lấp lánh dưới ánh đèn, như muốn nhìn xuyên qua anh, hướng về một nơi còn xa hơn nữa.
Đây là lần đầu tiên anh không đoán được cô đang nghĩ gì. Anh ngập ngừng rồi nói khẽ: “Là như vậy.” Một chút lý trí cuối cùng biến mất, anh lúc này mới nhận ra, người phụ nữ này luôn có cách khiến chính anh cũng không sao nhận được ra mình.
Còn cô vẫn yên lặng, khuôn mặt xinh đẹp như phủ một làn sương mờ. Cho đến khi chiếc đồng hồ để bàn chuyển sang giờ tiếp sau, cùng với tiếng chuông khe khẽ, cô mới gật đầu, giọng rất nhẹ, như đang chìm trong mơ, thậm chí khiến người ta không biết cô có đang tỉnh táo hay không.
Nhưng nghe anh vẫn nghe rõ lời cô nói.
“Được thôi. Giống như chúng ta chưa hề chia tay, nửa tháng.”
Ánh mắt lành lạnh, như chìm trong đáy nước, từng giây từng phút, cuối cùng cũng làm tan khói mờ phủ khắp gian phòng bao lâu nay.
Cô bỗng chợt cười với anh, nụ cười như phủ trong màn sương, đẹp khiến người ta ngộp thở: “Anh nói phải giữ lời.”
“Anh biết.” Anh không hề chớp mắt, chỉ trả lời khẽ.
Trong giây phút đó, anh thật sự cảm thấy Tần Hoan của sáu năm trước đã quay trở lại.
Nửa đêm hôm đó, trời bỗng mưa rả rích.
Cơn mưa đầu mùa thu cuối cùng cũng đổ xuống, đập vào cửa sổ, tuy chỉ là âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn khiến Tần Hoan giật mình tỉnh giấc.
Cô mở to mắt trong bóng tối.
Nhờ chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ, cô lờ mờ nhìn thấy bóng người đàn ông nằm bên cạnh. Anh như ngủ rất say, hơi thở đều đều, một tay kê dưới cổ cô, một tay quàng ôm lấy eo cô.
Nhưng mới chỉ hai tiếng trước, anh vẫn còn rất tỉnh táo, trong giây phút ngắn ngủi đó, anh nhìn cô từ đầu tới cuối, ánh mắt vừa sâu vừa sáng. Nụ hôn của anh phủ kín người cô, như những giọt mưa ngoài cửa sổ, không bỏ sót một khoảng nào trên người cô, như trò đùa tinh nghịch cực kỳ kiên nhẫn, đốt cháy ngọn lửa nhen nhúm trong cô, cho đến khi cô không kiềm chế được những khát khao của cơ thể, chỉ mong anh đừng dừng lại.
Anh rất thành thục, trí nhớ lại rất tốt, cho dù đã xa nhau bao lâu, anh vẫn nhớ tất cả thói quen của cô, nên nhanh chóng khiến cô mê mẩn, cả người như chìm trong mây, bồng bềnh bồng bềnh, không còn biết gì tới hiện tại.
Cô thực sự đã quên.
Cái giây phút anh đi sâu vào trong cô, cô hoàn toàn quên mất mình là ai, cũng quên anh là ai, lại càng không nhớ tới lý do khiến bản thân mình đồng ý sự trao đổi này. Những ân oán giằng xé, những yêu và hận dày vò cô suốt bao ngày bao tháng, lúc này đều bay biến, không còn dấu vết.
Cô cảm nhận được hơi ấm của anh, cơ thể của anh, dường như mỗi một cái dướn người của anh đều chạm vào nơi sâu kín nhất trong cô. Ngón tay anh bám chặt vai cô, mạnh mẽ, như sợ cô biến thành khói sương, lại như muốn ôm chặt cả người cô trong vòng tay anh.
Rồi cuối cùng cũng kết thúc, anh cúi xuống hôn môi cô, trên trán anh còn lấm tấm mồ hôi, lóng lánh trong màn đêm. Còn cô vẫn cảm thấy mơ màng, bèn cố tình giơ tay chạm vào người anh.
Nhưng động tác mới được một nửa, đã giật mình tỉnh ra.
Tay cô như cứng lại trong không trung, giọng anh khàn đi: “Em sao vậy?” m thanh như vờn quanh cô, trong bóng đêm, cảm giác cô cùng ấm áp.
Cô lắc đầu nói: “Không sao.” Thật không nỡ rời xa, chỉ là bởi mọi thứ không dễ dàng, giấc mơ đẹp nhất như đã chạm vào tay, khiến cô không đủ dũng cảm làm hỏng nó. Nên cô buông thả và nuông chiều cơ thể, chịu làm một việc vô cùng nguy hiểm.
Như uống thuốc độc cho đỡ khát, uống xong ngụm đầu tiên, chất độc ngọt ngào, đã ngấm vào tận xương tủy.
Sự trao đổi này, rốt cuộc là ai lừa dối ai?
Cô thấy mình như Eva bị rắn dẫn dụ, vào thời điểm gật đầu đồng ý, cô đã rơi vào vực sâu thẳm không còn trách được ai.
Trong đêm tĩnh lặng, cô chạm tay vào khuôn mặt anh, nhắm chặt mắt, bất chợt gọi tên anh: “Cố Phi Trần?”
“Ừ?”
“... Đây là mơ sao?”
Cô nhắm mắt, lẩm bẩm trong miệng, hình như anh nghe không rõ, bởi cho đến khi chìm vào giấc ngủ, cô không hề nghe thấy anh trả lời.
Ngoài cửa mưa ngày một dày hạt, cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Thực ra cô hiểu rất rõ, đây chỉ là một giấc mơ. Bởi anh đưa ra đề nghị trao đổi, bởi cô đồng ý, nên hai người cùng nhau mơ một giấc mơ.
Mà nửa tháng, chính là khoảng thời gian của nó.
Kể từ đêm đó, cô cảm thấy mỗi bước đi của mình đều vô cùng nguy hiểm. Nhưng đó là con đường cô lựa chọn. Vẫn biết dưới chân là vực sâu thăm thẳm, nhưng cô mới là ma xui quỷ khiến, chỉ là để giơ tay chạm lấy cái thiên đường mà cô từng sở hữu.
Thiên đường cuối cùng đã vỡ tan như bong bóng xà phòng, có lẽ cô cũng vỡ tan như vậy.
Trời gần sáng Cố Phi Trần mới tỉnh giấc, thấy Tần Hoan đang nghiêng người với quần áo rơi dưới đất. Anh bèn quàng tay ôm cô vào lòng nói khẽ: “Dậy sớm vậy.”
“Ừm, em muốn về phòng.”
Môi anh đã kề sát tai cô, là nơi nhạy cảm của cô, hơi thở ấp áp lướt qua, khiến cô khẽ rùng mình, giọng nói cũng run lên: “Đừng để mọi người nhìn thấy.”
Anh dường như cũng nhận ra giọng cô hơi run, không khỏi khẽ cười một tiếng, hôn nhẹ lên đôi tai trắng nhỏ xinh xắn, vừa nài nỉ mơ màng: “Nằm thêm một lúc nữa.”
“Không được.” Cô muốn tránh, nhưng làm sao tránh được. Cánh tay anh mạnh mẽ rắn chắc, ôm chặt cô vào lòng, hai chân kẹp lấy cô, như ôm chiếc gối bông.
“Cố Phi Trần!” Cô cuống lên, giọng nũng nịu không sao chế ngự nổi, dịu dàng như nước chảy: “Em làm sao... làm sao lại không biết anh hư thế này?”
“Ồ!” Giọng nói lướt qua cổ, như kéo dài ra, như giọng người say, lại như ngái ngủ vào sáng sớm: “Thế hôm nay anh sẽ cho em biết.”
Trước khi trời sáng, anh lại kịp “dày vò” cô thêm lần nữa, đến khi cô bước xuống giường mặc quần áo, mới phát hiện hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì vấp ngã ra tấm thảm.
“Cẩn thận một chút.” Người đàn ông một tay chống đầu, nghiêng người nhìn cô.
Cô không để ý tới anh, chỉ quay đầu lườm một cái, rồi nhặt vội áo ngủ mặc vào người, chân trần chạy nhanh về phòng.
Rốt cuộc vẫn chưa thích nghi được. Chỉ là một đêm ngắn ngủi, nếu để người làm nhìn thấy anh và cô đã làm lành, có phải sẽ kinh động mọi người hay không?
Huống hồ cô vẫn chưa có sự chuẩn bị cẩn thận. Ra khỏi giường của Cố Phi Trần, cô dường như mới dần dần tỉnh lại.
Đây chỉ là một cuộc trao đổi, hoặc chỉ là một vở kịch, nhưng cô chưa từng phát hiện ra mình lại có năng khiếu làm diễn viên, bởi chỉ có một đêm, cô dường như đã diễn lại vở kịch từ đầu.
Những cái còn lại, bỗng không còn muốn nghĩ tiếp. Cô thực sự muốn diễn hết vở kịch này.