Trong điện đèn cầy cực sáng, nhiệt tình của hắn quét qua thái độ trong trẻo lạnh lùng trước kia, làm ta lập tức sợ hãi muốn thối lui về sau. Nhưng mà nam nhân ôm chặc ta gắt gao không chịu buông lỏng, bàn tay vịn chặt cái ót của ta, hai người môi dán môi, thân thể dán thân thể, đều là nóng hổi, cách áo bào dày, lại có thể cảm giác được tim đập kịch liệt của đối phương, dán gần như vậy, quả thực khiến người hận không thể sinh ra ý tưởng thiên trường địa cửu. . .
Nhưng mà đáy lòng không biết sao có có chút bất an, lý trí cơ hồ muốn sụp xuống, ta làm vùng vẫy giãy chết cuối cùng, giãy đầu của mình ra khỏi bàn tay giữ thật chặt của hắn:"Điện. . . Điện hạ. . . Ngươi không thể như vậy. . ."
Giờ khắc này mắt phượng hẹp dài của hắn tựa hồ lung linh tràn ngập các loại màu sắc, u sáng bức người, khiến ta trong khoảnh khắc liền cà lăm.
"Vì sao ta không thể như vậy?" Hắn đem trọn cái đầu bu lại, dùng sức vừa hôn vừa cọ, cọ rồi lại cắn trên cổ ta, hàm hồ hỏi lại.
Phượng Triêu Văn lười biếng mà buông lỏng như vậy, và thái tử điện hạ ngồi ngay ngắn trong lều quân mặt lạnh khắc nghiệt thưởng phạt phân minh tưởng như hai người, bộ dáng nịnh nọt ta vận dụng thành thạo trước đó vài ngày thật sự là không dùng được. . . Ta hận giờ phút này không thể đi trước lật xem Tôn Tử binh pháp, mài đao lâm trận, tìm kế sách có thể dùng.
Đáng tiếc thân thể bị hắn siết chặt trong ngực, không có nửa phần khả năng tránh ra, trán ra mồ hôi, đầu óc thắt lại, chỉ cảm thấy nơi đây nguy hiểm, thanh âm phát ra cơ hồ đều mang theo tiếng khóc:"Ngươi và ta. . . . Ta với ngươi. . . ." Lần này thật sự sợ hãi rồi, cái đầu gần đây không quá nhanh nhạy của ta thật sự tìm không ra cớ lẽ thẳng khí hùng cự tuyệt.
Tay của hắn lục lọi, sau đó vừa hôn vừa an ủi bên tai ta:"Tiểu Dật chẳng lẽ đã quên, ngươi chính là lưu luyến si mê ta mấy năm. . . Cho dù trở về, ngươi và ta nằm chung cùng giường nửa năm, làm sao còn có thể gả ra ngoài?"
Ta kỳ thật đối với sự kiện này, từ lúc bắt đầu thủy chung đều cảm thấy mờ mịt không chân thực. Nhưng lưu luyến si mê một người, tựa hồ thường thường suy nghĩ nhiều cũng sẽ cảm thấy trong nội tâm chua xót không thôi, hầu hết thật sự.
"Ta. . . . Ta chưa từng nghĩ gả cho điện hạ a!"
Mắt phượng nguy hiểm của hắn quét một vòng trên mặt ta:"Ngươi lưu luyến si mê ta như điên, không gả cho ta chẳng lẽ làm ni cô?" Tay lưu loạt cởi ra nút cài ở cổ áo.
Ách. . . . Làm ni cô không có thể ăn thịt, ta không biết có thể chống được hay không.
Cái này thật sự là khảo nghiệm nghiêm trọng trước nay chưa có đối với cuộc sống và khẩu vị của ta!
Trên mặt hắn chợt lóe vui vẻ, mắt phượng lại nghiêm khắc trừng tới:"Đây là quân lệnh!" Ta co rúm lại một chút, hắn vội vàng bổ sung một câu nữa:"Ngoan, không nghe lời bị đánh quân côn !" Một câu sau mềm mại rất nhiều, tay đã cởi ra hết nút ở cổ áo ta, lộ ra một mảng da lớn.
Vô sỉ! Ta trừng trở về, nhanh chóng không lựa lời nói:"Nếu là quân lệnh, sao ngươi không hạ lệnh gọi Vũ Khác tướng quân đến?" Duỗi ra móng vuốt, liều mạng đẩy bàn tay to không an phận nhích tới nhích lui của hắn.
Hắn ngẩng đầu lên cười hì hì cắn mũi của ta,"Diện mạo Vũ Khác tướng quân quá xinh đẹp, ta không đành lòng đạp hư!" Bàn tay to đã không biết vuốt ve tới nơi nào đi.
Ta nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin tưởng đây là nam nhân vừa rồi nghiêm mặt muốn đánh ta bằng quân côn. Nhưng đối với thái tử điện hạ như vậy, đánh không lại mắng không đi, chỉ có thể đấu lý:"Điện hạ, chức trách của hạ quan cũng không có thị tẩm!"
Giờ phút này mặt mày hắn ôn nhuận như kỳ tích, có lẽ là vui vẻ đầy mặt, cả khuôn mặt đều kỳ dị giảm vài phần sát khí lạnh như băng trên chiến trường, ôm thân thể của ta mềm giọng cầu khẩn:"Ngoan, tối nay là Bổn cung thị tẩm cho tiểu Dật. . . Bổn cung là người của ngươi. . ."
Loại chuyện cúi thấp làm thiếp này, thái tử điện hạ cũng có thể làm thuận buồm xuôi gió sao?
Hôm nay thật là mở to mắt!
Ta giãy giụa không được, thân thể ở dưới bàn tay to của hắn dần dần mềm nhũn ra, hắn thấy thái độ ta có chỗ mềm hóa, mặt mày càng thêm sinh động, xoay người bế ta lên, xoải bước đi về phía giường, ta rốt cục lâm nguy không sợ, vùng vẫy giãy chết hợp với ích lợi bản thân lần cuối.
"Điện hạ, ta muốn thăng quan!"
Đã tránh không khỏi, chỉ có tranh thủ ích lợi mới tốt nhất!
Cánh tay hắn ôm ta cứng lại, cả lông mày đều ra phát vui vẻ ra ngoài, ngăn cản cũng ngăn không được, không giống trước kia, chỉ là khóe môi hơi cong, giờ phút này nét mặt tươi cười đang thịnh, hoa trăng vừa vặn, khiến ta nhất thời nhìn mắt chóang váng.
Hắn vừa đi vừa liên tục gật đầu:"Được, được, Bổn cung cho ngươi thăng quan! Thăng quan! Bay lên làm Thái Tử Phi!"
Ta còn muốn chống lại một phen, quá trình thăng quan này của hắn không đúng, võ tướng là không thể nào lên tới hậu cung. . . . Trên người mát lạnh, đã bị hắn đặt ở trên giường, khóe môi bị hắn phong bế. . . .
Ở đâu còn có chỗ nói chuyện?
Một đêm này ta bị đánh tơi bời, thua chạy mất thành, cắn góc chăn trầm thống ai điếu quốc thổ thất thủ, quân địch hung hãn xâm nhập, công thành đoạt đất, uy bức lợi dụ, vừa đấm vừa xoa, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thủ đoạn của hắn thảm thiết, hành vi ác liệt, đủ làm người nghe đỏ tai, người thấy che mặt. . . .
Góc tường Đông cung có lẽ không người dám nghe, một câu cuối chính là ta tự tưởng tượng.
Do đó ngày thứ hai mặt trời đỏ cao chiếu, ta từ trong chăn đứng lên liếc cảnh hoàng tàn đất khô cằn khắp nơi sau chiến tranh, thiếu chút nữa xoay lưng tức đi, hận không thể đem trọn thân thể và đầu chôn ở chăn phủ gấm trên giường, sẽ không cần gặp người.
Thái tử điện hạ hắn. . . . Hắn quá mức cầm thú rồi!
Tên cầm thú giờ phút này đang đầu đội nón vàng, người mặc áo khóac cáo đen, chỉnh lý thỏa đáng, dễ dàng mò ra đầu của ta từ trong chăn phủ gấm, lung tung hôn mấy cái trên mặt ta một phen,"Tiểu Dật ngoan ngoãn ở nhà chờ Bổn cung, hôm nay phải đi ngoài thành khao quân, buổi tối trở về cùng ngươi!" Bàn tay chà xát hai cái trên đầu ta, không đợi ta trả lời đã vội vàng đi.
Ta ngơ ngác ngồi ở trên mặt giường lớn, trong nội tâm nói không nên lời là cảm giác gì, chính là cuộc sống an nhàn như vậy tựa hồ lại không có gì không tốt, làm cho người sinh ra ý nghĩ muốn một mực sa vào.
Nam nhân quá mức tuấn mỹ, lại giàu có nhất nước không, tương lai cả quốc gia đều là của hắn, ta duỗi bàn tay của mình ra, hơn nửa năm nay chưa từng cầm đao kiếm, tuy nốt chai trước kia nơi bàn tay đã mềm nhũn ra, nhưng tay trắng nõn mềm mại như thế có thể cầm được tất cả trước mắt?
Hình như lúc trước có người ở bên cạnh tai ta dùng sức cằn nhằn:". . . Chỉ có tất cả đều giữ tại trong tay mình. . . ."
Thời khắc ngọt ngào sung sướng như vậy, tâm nguyện được đền bù, thân gặp loạn thế đã có người bảo hộ, ta trầm thấp cười, quả nhiên là ta nghĩ nhiều. . . .
Qua tháng giêng, sắc trời dần dần trở nên ấm áp, phía nam Đại Trần, hoàng đế bệ hạ Đại Tề ban xuống thánh chỉ, Phượng Triêu Văn chờ xuất phát, sẵn sàng một lần đoạt được Đại Trần, nhất thống giang sơn.
Ta ngồi ở trong xe ngựa, cơ hồ bị xóc đến nát xương.
Ở bên cạnh thái tử điện hạ lâu như vậy, dần dần nuôi ra chút ít tật xấu không tốt, tỷ như sợ khổ sợ mệt, ham ăn biếng làm, ngay cả đống da thịt cũng nuôi trắng trắng mềm mềm, sờ cực kỳ trơn bóng, ta níu lấy thịt thừa trên bụng nhỏ của mình, đều có chút không dám tin tốc độ tăng thịt này.
Phượng Triêu Văn đã lấy được 5 châu 30 huyện của Đại Trần, năm nay không đến tháng Tư, hắn đã lấy xuống sáu châu còn lại, thẳng bức đến quốc đô Đại Trần.
Ta bị hắn ôm ở trong ngực, cùng cưỡi một con, xa xa nhìn qua tường thành kinh đô Đại Trần, hoang mang vô cùng:"Cái chỗ này ta đã từng tới trong mộng." Lại chân chó xoay người sang chỗ khác thân mật ôm cánh tay thúc ngựa của hắn:"Địa phương ta từng tới trong mọng, tất nhiên biểu thị điện hạ thắng ngay trận đầu, mã đáo thành công, một lần đoạt được Đại Trần!"
Thấy sắc mặt hắn có chút khó coi, nghĩ lại chiêu của mình cũng không có đập sai, dù sao gần đây dưới hành vi cầm thú của hắn, ta đã không hề sợ hắn, yên tâm lớn mật xoay người lại, tiến sát vào lòng ngực của hắn, quay đầu đi nhìn binh lực bố trí canh phòng của Đại Trần đối diện.
Trên cổng thành vốn chỉ có vài quân tốt gác, trôi qua một lát, đã thấy một tiểu tướng áo trắng ló đầu ra từ lỗ châu mai[1] trên tường thành, ánh mắt thẳng tắp hướng bên này nhìn tới.
Ta quay đầu, kéo cánh tay Phượng Triêu Văn mừng rỡ:"Điện hạ điện hạ, người này ta cũng nhìn quen mặt." Thấy trên mặt hắn sa sầm chết đi, nhưng ánh mắt nhìn ta cực kỳ phức tạp, ta nới lỏng móng vuốt, ngượng ngùng vò đầu.
Hôm nay thái tử điện hạ quá khác thường.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Tiểu tướng quân thiếu niên áo bào trắng ta thấy quen mặt bị một giáo của Phượng Triêu Văn nện rơi xuống ngựa trên chiến trường, chúng tướng Đại Trần hợp lực đưa hắn trở về.
Sau khi thái tử điện hạ trở lại doanh tâm tình rất tốt.
Ta chắn Điền Bỉnh Thanh ở ngoài lều sóai nói bóng nói gió:"Điện hạ nổi lên lòng yêu tài đối vị với vị tiểu tướng áo trắng này?"
Điền Bỉnh Thanh trừng mắt ta, một bộ dạng gỗ mục không thể điêu, vượt qua ta thẳng bưng nước trà tiến vào.
Ta trăm mối vẫn không có cách giải, lại xét lại mình gần đây làm việc luôn theo thái tử điện hạ, cũng không khư khư cố chấp làm ra cử chỉ kháng nghị kịch liệt, cũng không biết ở đâu chọc hai người chủ tớ tính cách cổ quái này, làm cho hôm nay đều kỳ cục với ta.
Vũ Khác dắt chiến mã mắt nhìn thẳng từ lều sóai đi về trước, bị ta tay mắt lanh lẹ nắm chặt tay áo một phen:"Tướng quân đi đâu?"
Hắn ra sức giãy tay áo của mình ra từ trong tay của ta:"Tắm ngựa." Cổ hướng phía bên kia uốn qua, keo kiệt không chịu nhìn ta nhiều.
Ta sờ sờ mặt của mình, thật ra thì ta quên nói, dáng dấp Vũ Khác tướng quân cực kỳ xinh đẹp, so với vị tiểu tướng áo trắng của Đại Trần quốc kia càng nhiều mấy phần khí âm nhu, nhưng hành quân bày trận lại lợi hại vô cùng, thật khiến người cảm khái một tiếng tạo hóa vô thường.
Ta ỷ vào Phượng Triêu Văn thiên vị, lúc nào cũng khi dễ hắn khắp nơi, làm cương quan hệ với đồng nghiệp, thật ra thì cũng là một chuyện không khôn ngoan. Tỷ như khi cấp trên chán ghét ngươi, rất dễ dàng biến thành người cô đơn, ngay cả một người óan trách tính tình cấp trên cổ quái khó khăn hầu hạ cũng không có.
Hôm nay ta liền ngượng ngùng nói với hắn, bởi vì không muốn nhìn thấy mặt hai âm dương quái khí (quái gở) của thái tử điện hạ mà không muốn vào lều sóai.
Ta vỗ cái mũ sau ót của hắn cười cười:"Vũ tướng quân, ta cũng muốn đi tham gia náo nhiệt." Hắn mặc dù không có nhìn thấy, tuy thuộc về lễ nghĩa không sai.
Vũ Khác buồn bực không lên tiếng dắt chiến mã đi về phía trước, ta ở phía sau đi sát theo, thử nói mấy câu chuyện cũng không từng thành công nhắc tới hứng thú của hắn, vạn bất đắc dĩ làm câm.
Ngoài doanh có con sông nhỏ, thời điểm Vũ Khác đến, nơi đó có mấy binh sĩ tụm năm tụm ba, mới từ trên ngựa xuống, trong sông đang có sáu bảy nam tử cánh toa loã lồ ra sức làm việc, bọt nước văng lên theo bắp thịt màu mật ong căng phồng to lớn tích tích xuống, ta nhìn ngây người, Vũ Khác lạnh lùng châm chọc"Lau nước miếng đi."
. . . . Thật ra là ta cảm thấy mấy nam tử trẻ tuổi lộ cánh tay nhìn có chút quen mắt thôi.
Ta dựa vào tấm lòng bao la bất kể ác nhỏ, không để mắt đến ác ý khiêu khích của Vũ Khác, từ trong tay hắn đoạt cương ngựa tới đây, khẽ mỉm cười:"Ta thay tướng quân đi tắm ngựa." Đi về phía đám nam nhân đang tạt nước tắm ngựa.
Những người đó thấy ta, giống như không khí trong nháy mắt cứng lại, cũng thối cả gương mặt ra sức tắm ngựa, một tên nam tử trẻ tuổi cao gầy trong đó quái gở nói:"Ơ, ta cho đây là người nào a, nguyên lai là Nghiễm Vũ tướng quân a, khó được tướng quân có rãnh rỗi chạy tới tắm ngựa."
Ta cho là, hôm nay ra ngoài không có nhìn hoàng lịch, trước có chủ tớ thái tử điện hạ, lại có những người tắm ngựa này, khẩu khí hướng về phía ta cũng kỳ quái.
Bên cạnh có người nhỏ giọng khuyên:"Tô Nhân, chớ lắm mồm! Ngươi xem đây là Đại Trần a?"
Cái tên này ầm ầm nổ tung trong đầu ta, giống như có chuyện gì miêu tả sinh động, ta miễn cưỡng cười cười:"Người đó. . . . Nghiễm Vũ tướng quân là ai?"
Người tên là Tô Nhân châm chọc nói:"Đại trần Nghiễm Vũ tướng quân An tiểu lang, ngươi giả bộ ngu gì chứ?" Ý khi dễ vừa nhìn liền biết.
Trong nháy mắt ta cảm thấy máu như chảy ngược, trong đầu vạn ngựa chạy nhanh, vô số ý niệm nườm nượp tới, toàn thân như rơi vào hầm băng, thường ngày ở trong doanh và trong Đông Cung Đại Tề bị ánh mắt kỳ quái đều có giải thích. Chung quanh mờ mịt, quân lính mặc phục sức Tề tụm năm tụm ba bốn phía đứng ở bên bờ cách đó không xa nhìn chằm chằm mấy người đang làm việc.
Thấy bọn họ ngừng lại, một quân tốt nơi xa nhất xách theo roi xa xa quát lên:"Còn không mau tắm, lười cái gì?"
Vũ Khác từ đàng xa vượt qua, trong đôi mắt đều là vẻ kinh hãi:"Các ngươi nói với nàng cái gì?" Nắm cánh tay của ta:"An tiểu lang, sao ngươi thế này rồi? Sao mặt trắng như qủy?"
Mấy người kia cũng cảm thấy lẫn lộn nhìn ta, ta cảm thấy chính mình còn giải thích được tốt, chỉ chỉ đầu của mình:"Chỗ này của ta có chút hồ đồ." Dũng sĩ chân chính, dám nhìn thẳng vào cuộc sống u ám, dám nhìn thẳng hồ đồ của mình.
Tô Nhân cũng không từng lộ ra vẻ mặt kính nể dũng sĩ, làm ta hết sức thất bại. Hắn ngược lại kêu lên một tiếng:"Chẳng lẽ là trận chiến Hoàng Hà cốc bị đập hư đầu óc?" Lại chỉ vào Vũ Khác nói:"Đều là ngươi đập hắn một búa. . . . Giờ giả bộ người tốt cái gì?"
Ta thật ra vẫn chưa từng hỏi mình bị người phương nào đập.
Đầu bị người đập, hoặc là địch nhân hoặc là đồng sự.
Bị địch nhân đập nói rõ ta là hạng người vô năng, tướng bên thua, sao tốt chung quanh tuyên dương?
Bị người mình ám tóan chỉ có thể nói rõ ta không được ưa chuộng, ngay cả người mình cũng sẽ thình lình đập ta một búa.
Chỉ cần không phải bị Phượng Triêu Văn đập một búa hồ đồ, đám người còn lại đều không phải là vấn đề lớn.
Hôm nay ta cảm thấy thế giới của ta sao mà hỗn loạn. Buổi tối không thể tránh khỏi mơ ác mộng, thời điểm thức tỉnh bên cạnh cũng không có người, ánh sáng bên trong lều vô cùng tối, ánh trăng xuyên qua một kẽ hở từ rèm vào trong góc lều, giống như có ký ức gì rất xưa đang thức tỉnh, ta bị qủy thần xui khiến từ dưới gối trên mặt chăn đệm lấy ra môt cây chủy thủ, tựa hồ là một thói quen, hướng bắp đùi của mình đâm xuống, chỉ nghe một tiếng quát:"Ngươi làm cái gì?" Đã có người từ trong bóng ma đánh tới.
Ta kinh hãi, chủy thủ đã đâm xuống, chỉ nghe một tiếng hét thảm, ta ngược lại bị sợ giật mình, hoàn toàn thức tỉnh, vứt chủy thủ nhảy lên đi đốt đèn, đợi đến ngọn đèn dầu sáng lên, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay Phượng Triêu Văn đã bị chủy thủ xuyên qua. . . . Ta bụm mặt, không thể nào giải thích. . .
Thật sự là ngủ hồ đồ.
Hắn giận trừng ta một cái,"Ngươi là muốn hành thích Bổn cung sao? Còn không mau đi lấy thuốc và vải bông tới băng bó."
Ta cảm thấy phải, đã từng có người, cũng giận dữ như thế, đối với ta không phải là mắng thì đánh, nhưng trong trí nhớ lại hoàn toàn không có cảm giác e ngại. Ta yên lặng cầm bông y tế, rút chủy thủ tới băng bó, ngẩng đầu nhìn ngũ quan anh tuấn của Phượng Triêu Văn, bật thốt lên một câu:"Điện hạ, ngươi nóng giận thật giống cha ta!"
Thái tử điện hạ hai mắt giận trừng, giống như một đao của ta không phải đâm tay hắn, mà là tim của hắn, còn là máu chảy đầm đìa....
... Ta thật không phải là cố ý!
Bất quá hình dạng cha ta thế nào, ta thật chưa nhớ ra.
Một hồi lâu hắn mới nói:"Ngươi đều nhớ tới tất cả?" Nói không ra cao hứng hay là mất hứng.
Ta lắc đầu một cái, đứng lên chuẩn bị vòng qua hắn đi ngủ, lại bị hắn nắm cổ tay:"Vậy là cái gì?" Cúi đầu nhìn, trên mặt bắp đùi dưới quần lụa màu trắng đang có tầng tầng máu thấm ra, nghĩ là thanh chủy thủ kia quá bén, chẳng những đâm qua lòng bàn tay của hắn, hơn nữa ở đâm cái lỗ trên đùi ta.
Hắn chợt giận dữ:"Chẳng lẽ ngươi không cảm giác đau?"
Ta vô tội nhìn hắn, không hiểu hắn vì sao hắn chợt nổi giận như vậy.
Hắn càng phát tức giận, một phen lột quần lụa xuống, ta kêu lên một tiếng, đã bị hắn vững vàng bắt được cánh tay, sau đó. . . Ta hoảng sợ phát hiện chỗ đang chảy máu của mình còn có mấy vết sẹo rõ ràng. . .
Phượng Triêu Văn cũng ngơ ngác nhìn vết thương trên đùi ta, chợt ngẩng đầu thật sâu nhìn ta một cái.
Ta nói không ra trong ánh mắt này ẩn chứa gì, nhưng ta tin chắc từng có người nhìn ta như vậy.
Ta chỉ vào mặt của hắn, câu nói đầu tiên xông ra:"Điện hạ ngươi trông ngươi xem, ngươi càng lúc càng giống cha ta. . . ."
Gương mặt tuấn tú của hắn đen thùi rồi, cầm lấy bông y tế nặng nề băng bó thay ta, bất quá càng về sau tay càng nhẹ, nhưng mặt như cũ là vừa đen vừa thối.
Ta chỉ an ủi hắn:"Thật ra thì điện hạ ngươi khẳng định trẻ tuổi anh tuấn hơn cha ta rất nhiều. . . ."
Ánh mắt hắn nhìn ta giống như muốn giết người!
Bất quá ngày thứ hai ta vẫn hoàn hảo không tổn hao gì từ trong lều sóai bò ra ngoài. Thật không dễ dàng.
Từ trước ta không biết chân tướng, sau đêm hôm qua, trong đầu dần dần rõ ràng, mặc dù cũng không nhớ ra toàn bộ dung mạo, nhưng trơ mắt nhìn nước mất nhà tan cũng không phải chuyện vui gì. Lên trận giết địch thật ra thì cũng không bao nhiêu quan hệ với kẻ tù binh như ta, thừa dịp Phượng Triêu Văn xuất chinh, ta mò tới địa phương nhốt tù binh.
Thủ vệ hiển nhiên thấy ta theo Phượng Triêu Văn đi khắp nơi, đối với ta cũng không ngăn trở nhiều, khi ta âm thầm đi vào, mười nam tử trẻ tuổi đang ở nơi đó lớn tiếng kêu la, đều ở đây đánh cuộc rốt cuộc là Đại Trần thắng hay Đại Tề thắng, cảm xúc kịch liệt như vậy, một chút không giống nô lệ vong quốc sắp nước mất nhà tan, ta cảm thấy rất là ngạc nhiên.
Làm sao còn có người có thể giống ta vô liêm sỉ sống ở cõi đời này, chỉ quan tâm áo cơm ấm no của mình?
Tô Nhân sớm nhìn đến ta nhất, lập tức kêu lên:"Triệu Dũng Triệu Dũng, con khỉ phản quốc nhà ngươi tới."
Ta lập tức bị một nam tử trẻ tuổi cao lớn kéo qua, bị đè ngồi xuống sát hắn.
Hắn quan sát trên dưới ta tỉ mỉ một phen, rốt cục thở dài một cái:"Cuối cùng còn sống, khí sắc không tồi, trừ hồ đồ chút, cũng không còn bệnh khác."
Lòng của ta rơi xuống một cái.
Bị đồng loại bài xích, làm một người phản chủ cũng phải có dũng khí khổng lồ, ta cũng không phải là loại người dũng cảm đó, phải cẩn thận sống mới an toàn.
Tô Nhân cười hắc hắc, ác độc cười một tiếng:"Triệu Dũng, ngươi dĩ nhiên không nhìn ra con khỉ của nhà ngươi bệnh nặng, hôm nay hắn có thể có bệnh nặng. . . Có thể từ trên giường thái tử Đại Tề đầy đủ bò xuống. . . . Hắc hắc. . . ."
Ta đỏ mặt, hung hăng đạp hắn một cước, tiếng kêu thảm thiết như giết heo, người ngồi cả nhà cười ầm.
Triệu Dũng cũng nhìn hắn chằm chằm:"An tiểu lang hồ đồ ở bên trong lều Đại Tề thái tử dưỡng thương, đó là Đại Tề thái tử nhân hậu, ngươi cũng đừng nghĩ sai." Tô Nhân cười quái dị hướng về sau lui hai bước, Triệu Dũng lại nói:"Coi như An tiểu lang có ý kiến gì, nhưng Đại Tề thái tử người như vậy, chắc chắn sẽ không để cho tiểu lang như nguyện. . . ."
Ta nhìn Triệu Dũng chằm chằm. . . Ca ca ngươi là người Đại Tề sao?
Người ngồi trong lều nhất thời vỗ bàn đấm ghế, cười đến rất vui sướng.
Ừ, ước chừng là ta ở trong lều Phượng Triêu Văn ngây ngô quá lâu, không nghe thấy thế sự, lại không biết mất nước cũng có thể mất sung sướng như vậy.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Ta tổng kết hai chiêu thu phục tù binh và pháp tắc chế địch của Phượng Triêu Văn.
Thứ nhất là dùng quân uy hiếp, chiêu này không cần nói năng rườm rà, trong thiên hạ đều biết trong tay thái tử Tề kỵ binh mấy vạn, quét ngang các nước.
Thứ hai là công tâm làm đầu, hiểu là dùng tình khuyên nói ý, dùng sự thật cảm hóa giáo dục, dùng hành động lấy tín nhiệm của địch, dùng tự do ấm no dụ dỗ.
Chiến dịch Hoàng Hà cốc, lúc ấy tuy Hoàng Giới tướng quân bị chư tướng quân Tề hợp lực vây công, không địch lại bị bắt, nhưng sau đó tuyệt thực kháng nghị, tuyệt không chịu hàng địch, nguyên vẹn cho thấy tình cảm sâu đậm trung quân ái quốc thà chết chứ không chịu khuất phục của tướng quân Đại Trần ta. Bọn Triệu Dũng Tô Nhân cũng như Hoàng Giới tướng quân, đều tham dự đấu tranh chính trị tuyệt thực kháng nghị lần này, cũng tiến hành đấu tranh bất khuất phía sau kẻ địch.
Bất quá thái tử Phượng Triêu Văn bên địch quân trí tuệ rộng lớn, công phu hàm dưỡng hạng nhất, cũng không từng làm ra việc chôn giết tù binh, cũng chưa từng xuất hiện ngược bắt gièm pha, mà là còng những tù binh này lại rèn luyện, tập trung đông đủ đi tới mảnh đất nông thôn rộng lớn đã chiếm lĩnh tiếp nhận giáo dục lại.
Không thể không nói hành động đối đãi tội phạm chính trị của Đại Tề lần này lấy được hiệu quả rõ rệt, thậm chí Tề dựng quốc hai trăm năm, đều noi theo loại này trao quyền cho quốc sách phái tới nông thôn làm cho con cháu quý thích quyền tước tiếp nhận giáo dục lại về bần nông và trung nông, chính phủ nhiệm kỳ trước thương cảm việc đồng áng của dân chúng không dễ, quan dân thân như cá nước.
Triệu Dũng người thể nghiệm thứ nhất cảm khái nói, tiếp nhận hết giáo dục lại về bần nông và trung nông, lúc ấy hắn liền tuyệt hẳn lòng muốn chết, hận không thể chắp cánh bay về quê quán trồng trọt ba mẫu sáu phần nhà mình.
Hắn là người thành thật.
Tô Nhân người thể nghiệm thứ hai thì cay nghiệt hơn:"Thái tử Tề âm hiểm xảo trá, dùng cuộc sống an ổn đời này mềm hóa lý tưởng chúng ta theo đuổi và tình cảm niềm tin hy sinh trung quân ái quốc! Thật là một tiểu nhân!"
Ta bay lên một cước đá hắn:"Vậy bây giờ sao ngươi không đi chết?"
Hắn nghiêm trang thở dài:"Nghĩ tới Tô gia ta tám đời bần nông, là con một sau chín đời, lão phụ tuổi già, hương khói điêu tàn, muốn chết dù thế nào cũng phải lấy thiếu nữ xinh đẹp truyền thừa hương khói rồi hãy chết a!"
Ta:"..." Sao ngươi không thừa nhận chính mình ham sắc đẹp?
Bởi vì Hoàng Giới tướng quân ngay thẳng, binh dưới tay hắn đều là con cháu nghèo khó, mấy năm liên tục chiến tranh, áo cơm không đủ, lúc này mới mang theo đầu vì phần cơm ăn mà quăng quân.
Tề quân quét ngang các nước dân chúng hôm nay đều họ Tề, an cư lạc nghiệp, hái trà trồng dây, ai không hướng tới một phần cơm ăn an ổn?
Buổi tối tiếp nhận hết giáo dục trở lại doanh địa Tề quân, Hoàng Giới tướng quân liền tự sát.
Hắn lưu lại một câu duy nhất với bọn quân sĩ mình tự tay mang theo ra sống vào chết:"Hảo hảo còn sống về quê nhà đi." Lời nói thấm thía, tình thật ý thật!
Hoàng Giới tướng quân cả đời trung dũng yêu nước, chinh chiến sa trường, nhưng mà phe phái trong quân đấu tranh dị thường kịch liệt, không thua gì triều đình. Trên triều đình, thái hậu nắm quyền, văn thần võ tướng đều không nhường cho, duy tiểu hoàng đế lại hồ đồ lợi hại, dân chúng chịu thuế nặng, bụng ăn không no, dân gian có lời óan thán với người cầm quyền, hai mươi năm sau, thiên hạ Đại Trần không còn chút hy vọng nào.
Hắn cũng sinh ra ở nhà nghèo, trung quân yêu dân, nghĩ đến khó cả đôi đường, đơn giản cắt cổ xong hết mọi chuyện.
Phượng Triêu Văn cũng không biết là thiệt tình kính trọng thái độ làm người của Hoàng Giới tướng quân, hay là vì làm những tù binh này không tiếp tục lòng phản, cử hành tang lễ đơn giản long trọng cho Hoàng Giới tướng quân, khi đó ta đang mơ hồ dưỡng thương ở trong lều của hắn, cũng chưa từng nhìn thấy một màn kia. Nhưng về sau hơn vạn tù binh đã tham gia trận tang lễ này đều đổi mới với vị thái tử điện hạ Đại Tề này, tuy chưa từng sinh ra ý nghĩ chuyển đi theo địch quân, nhưng ở trong doanh làm tạp dịch, đều một lòng chờ thiên hạ nhất thống về nhà làm ruộng.
Thái tử Tề có nói, phàm là người đi lính trong doanh, chỉ chờ thiên hạ nhất thống, đều có thể theo người nhà được chia đất trồng trọt cũng đủ ấm no.
Chờ Phượng Triêu Văn trở lại doanh trướng, ta nhắc tới việc Hoàng Giới tướng quân, lại hiếu kỳ vì sao hắn chưa từng giết chết những tù binh này, hắn nhìn chiến báo chằm chằm, ánh mắt chưa từng chuyển động, không đếm xỉa tới nói:"Binh thiên hạ không phải là tai hoạ, những thanh niên này tương lai là nhà cung cấp lương thực cho Đại Tề quốc ta. Giết, lại có ích lợi gì cho ta? Bất quá nhiều thêm vạn cổ thi thể thôi!"
Ta sâu chấp nhận. Lại cảm thấy Hoàng Giới tướng quân chết đi đối với ta khó tránh khỏi có cảnh báo, thích thú hỏi:"Nếu bắt được hoàng đế Đại Trần, cũng muốn đày đến đồng ruộng giáo dục lại một phen?"
Hắn từ trong chiến báo dày đặc ngẩng đầu lên, nhìn ta thật sâu, ý điều tra trong mắt phượng thật rõ ràng:"Ngươi nghĩ đến cái gì đây?"
Ta cảm thấy, kỳ thật nói dối với hắn giống như cũng không quá tốt, lắc đầu,"Nghe bọn họ nói, ta là thư đồng của hoàng đế Đại Trần, từ nhỏ lớn lên cùng nhau." Cái gọi là thanh mai trúc mã đại khái như thế.
Hắn chăm chú nhìn ta, cuối cùng gằn từng chữ:"Ta không muốn lừa dối ngươi! Các triều đại đánh bại nước khác, sẽ không có đạo lý cho hoàng đế vong quốc còn sống. Cho dù hắn cũng không muốn phục quốc, người bám vào bên cạnh hắn cũng sẽ không dừng tay. Câu nhổ cỏ tận gốc ngươi nghe qua rồi chứ?"
Trong nội tâm của ta nhảy rộn, trong đầu không ngờ nổi lên gương mặt mập mạp hình cầu, chất đầy tươi cười vui sướng. . . . Giờ khắc này ta cảm thấy các loại trí nhớ của ta đang chậm rãi nổi lên mặt nước, không hề yên lặng ở biển sâu.
Tối hôm đó ta theo thường lệ ngủ sớm, không đợi Phượng Triêu Văn xem hết chiến báo liền chui vào chăn mềm.
Khi tỉnh lại, trong màn một mảnh hắc ám, bên cạnh không người, ta cảm thấy ban ngày ở lều của tù binh quá mức kích động, nói quá nhiều..., cả nửa đêm ngủ cũng sẽ miệng khô, đi chân trần xuống giường, sờ lên ấm trà trên bàn nhỏ, lại trống không, chỉ phải sờ trở lại bên giường một lần nữa, mặc quần áo ra trước màn tìm miếng nước uống.
Trước rèm tuy có ánh nến, nhưng Phượng Triêu Văn cũng không ở, lúc này hơn nửa đêm cũng không biết hắn đi ở đâu. Ta ôm lấy ấm trà, miệng mãnh liệt rót một mạch nước, đột nhiên nghe thấy tiếng nói trầm thấp ngoài lều, hình như là Phượng Triêu Văn và Vũ Khác, hơn nửa đêm không ngủ, nói nhỏ với trăng sáng.
Ta xoa xoa con mắt, chuẩn bị trở về tiếp tục ngủ, đã có mấy chữ đứt quãng truyền vào trong tai:". . . Nói cho cha con Yến gia, trong vòng 3 ngày phải nghĩ cách mở cửa thành ra. . . Người trong nội cung một mực không cần tru sát. . . . Chỉ bắt sống hoàng tộc. . . ."
Thẳng đến nằm ở trên giường, đắp lên cái chăn dày, mặc dù thời tiết dần dần ấm, ta vẫn cảm thấy toàn thân rét run.
Qua thật lâu, Phượng Triêu Văn nhẹ tay nhẹ chân đi vào, cởi áo cởi giày, sờ lên giường, xốc lên chăn mền, sờ soạng một cái trên đầu ta:"Ngày nóng gắt cũng có thể đắp cái chăn dày như vậy, một đầu đầy mồ hôi, cũng không sợ nóng?"
Ta nhắm mắt lại ừ hai tiếng, cảm giác trên ót có cái khăn nhẹ nhàng lau, đột nhiên trong lúc đó cảm thấy đặc biệt hiểu Hoàng Giới tướng quân.
Chỉ là cách làm bất đồng mà thôi.
Hắn đã muốn trung quân cũng muốn yêu dân. Chính là với ta mà nói, dân chúng trong thiên hạ dù cho sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng, cũng không liên quan quá lớn với ta. Loại tình cảm trung quân ái quốc sâu đậm quá mức vĩ đại, phụ thân nói, ta người như vậy vẫn không nên cầu tốt, miễn cho làm dơ mấy chữ này.
Hắn nói có lý.
Ta chỉ muốn bảo vệ một người, viên thịt mập mạp hình cầu kia từ nhỏ cùng nhau lớn lên với ta, giống đệ đệ ruột của ta, cùng ta đi qua cuộc sống thiếu niên.
Hoàng Lương một giấc chiêm bao, hôm nay mới tỉnh.
Trong mộng nước chưa từng bại, nhà chưa từng vong, lão phụ cũng chưa từng mất.
Trong mộng ta từng được người sủng nịch trân ái, nhẹ hứa hẹn, một đời một thế.
Trong mộng hắn dắt tay của ta, lau mồ hôi trên trán ta, làm cơn ác mộng cảy ta sợ chạy, dùng lồng ngực ấm áp tâm lạnh như băng của ta. . . .
Tuy hắn bá đạo ngang ngược, đối với ta luôn căng cứng mặt răn dạy, tranh chấp với ta cũng không nhường cho nửa phần, tổng yếu chiếm hết thượng phong, nhưng ta nhớ được ấm áp ở đầu ngón tay và nhu tình trong mắt hắn. . . .
Một giọt lệ, chậm rãi chảy xuống, ở chỗ hắn nhìn không thấy, rơi rụng trên gối trúc đang ngủ chung với hắn. . . .
coi như, ta chưa bao giờ biết rõ cái tốt của ngươi.
Ngày thứ hai, sau khi ta dậy, liền dâng một thẻ cho Phượng Triêu Văn, để ta vào trong thành chiêu hàng.
Hắn cự tuyệt không đồng ý, ta ở bên cạnh hắn tốn rất nhiều thời gian, không tiếc giận dỗi sân si, rốt cục mài đến đồng ý của hắn.
"Trong thành đều là thuộc hạ bạn cũ của phụ thân, có gì đáng sợ?"
Vẻ lo lắng trong mắt hắn rất đậm:"Ngươi sẽ không đi rồi không trở về chứ?"
Ta cười đập vai của hắn:"Thái tử điện hạ ngươi thấy ngu chưa? Đại Trần quốc này đều bị mười vạn ngựa sắt của ngươi vây như thùng sắt, nếu ta có thể chắp cánh bay đi, nghĩ đến hoàng đế bệ hạ Đại Trần tự nhiên cũng có thể."
Hắn từ trước đến nay có lòng tin với kỵ binh của mình, khóe môi hơi cong, không còn nghiêm mặt:"Như thế. Hôm nay kinh đô Đại Trần này thậm chí cả con ruồi cũng bay không ra."
Hắn gọi một trăm kỵ binh hộ tống ta đi kinh đô Đại Trần.
Ta đứng ở dưới thành, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hướng về đầu tường kêu gọi đầu hàng, bởi vì chắc chắc cha con Yến gia tất nhiên sẽ mở cửa thành cho ta đi vào, ngược lại chưa từng lo lắng hôm nay không gặp được Tiểu Hoàng.
Một câu nhẹ nhàng ngoài lều, nói hết kỳ quặc về trận Hoàng Hà cốc.
Ta nghĩ đến trước trận chiến ở Tuy thành, Yến Bình đứng ở trước ngựa của ta, biểu lộ trên mặt lúc ngăn trở ta xuất chinh.
Hắn biết rõ.
Cha con Yến gia sớm đã âm thầm lệch Đại Tề, hai bên hô ứng, lúc này mới có Đại Trần binh bại như núi đổ. Yến Bình đứng ở phía trên cửa thành, tự mình mở thành nghênh đón ta trở lại thủ đô, ta phất phất tay với trăm tên lính Phượng Triêu Văn phái theo sau lưng:"Các vị trở về đi, chuyển cáo thái tử điện hạ, An Dật nhất định không nhục sứ mạng!" Một mình cỡi ngựa bước vào một tòa cô thành cuối cùng này của Đại Trần.
Yến Bình xuống dưới thành, đứng ở trước ngựa của ta, tựa hồ có chút cao hứng, lại nhìn về phía ta, cả hai ngầm hiểu nhau, hắn nhìn ta thản nhiên cười:"Yến Tướng quân, đã lâu không gặp!"
Quân hàm của hắn cao hơn ta, nhưng ta không muốn xuống ngựa.
Trong trí nhớ ta một mực hèn mọn ngửa đầu, nhìn bộ dáng của hắn, thật sâu tuyên khắc vào trong tâm.
Lưu luyến si mê một người, không phải sai, sai chính là ta tìm nhầm người dùng sai phương thức.
Nhưng hôm nay tất cả đều không còn quan trọng, yêu và không thương, nước đã mất rồi, người cũng đã đi, truy cứu lại có ý nghĩa gì đây?
"An Tướng quân, ngươi hình như đã ở Tề doanh, vì sao còn muốn trở về?"
Hắn tất nhiên cho ta đã lệch phản quốc, làm quân bán nước giống hắn. Chính là ta để tay lên ngực tự hỏi, có khác nhau à?
Ta nhìn lại bốn phía, bên cạnh hắn chỉ có một đội vệ binh, chắc là thân vệ Yến phủ, vì vậy cười nói:"An mỗ phụng mệnh thái tử điện hạ Đại Tề, tiến đến chiêu hàng bệ hạ, kính xin Yến Tướng quân thông truyền thay!"
"Ngu xuẩn!" Hắn trừng ta.
Ừ, kỳ thật ta cũng vậy cảm thấy ta đặc biệt ngu xuẩn. Bất quá chuyện cho tới bây giờ cũng không phải thời điểm so đo.
Ta theo Yến Bình vào cung, tìm được Tiểu Hoàng vùi ở Trọng Hoa điện.
Lúc đó hắn say sưa ngủ như heo, hơn nửa năm không thấy, lại mập ra. Có thể thấy được chiến tranh cũng không ảnh hưởng chất lượng thức ăn trong nội cung.
Hai tay ta níu lấy má của hắn dùng sức kéo ra bên ngoài, hắn từ trong mộng bừng tỉnh, từ trên giường rồng nhảy xuống, đi chân trần kêu to trong điện:"Quân Tề đánh vào? Quân Tề đánh vào?"
Ta đột nhiên tìm được ý nghĩ giống nhau từ thằng bé mập này.
Mặc dù trời sập đất sụt nước mất nhà tan, có liên quan gì với thằng bé mập này?
Chỉ sợ hắn chỉ cần ba bữa cơm ấm no, ăn có cá ở có phòng, vẫn ngủ được thật ngon.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Ta và Tiểu Hoàng ngồi ở lầu ba Cẩm Tú các, nghe cửa thành bị đánh từng cái, thủ đô bị chiếm đóng,ngai vàng mấy chục năm của Đại Trần hôm nay kết thúc. Quân Tề rất nhanh công vào Hoàng Thành, tiếng thiết kỵ vang lên, hẳn là đã đến cây câu nhỏ bên kia rừng bích đào.
Rừng bích đào không biết nỗi lo của nhân gian, nhuộm hết son sắc giang sơn. Cũng không biết thiết kỵ của Phượng Triêu Văn đi qua vẻ đẹp này có từng chậm lại bước chân chinh chiến?
Dưới lầu nhóm cung nhân đang lục tục chạy vào đám củi dưới Cẩm Tú các, nghe được thiết kỵ bước vào cung thành, mặt đất rung động, thất kinh, ở đâu còn nghe hoàng mệnh, sớm né ra tứ tán.
Cẩm Tú các là một toà lầu gỗ nhỏ, cho dù phía dưới không chất đầy củi, nếu đốt chỉ sợ cũng khó cứu. Tiểu Hoàng níu lấy tay áo của ta khàn cả giọng gọi:"Tiểu Dật không muốn a. . . . Ta còn không muốn chết. . . Ta còn chưa ăn đủ bánh lá sen bánh hạt sen bánh hoa cúc trong nội cung. . ."
Ta nhặt lên một khối điểm tâm trong mâm trên bàn kế cửa sổ nhét vào trong miệng hắn, ngưng loại kịch vô vị này của hắn.
"Ngoan ngoãn ngồi, một hồi ta mang ngươi đi."
Hắn nhai nhai khối điểm tâm, hết sức nuốt xuống, đôi mắt trông mong nhìn ta:"Tiểu Dật sẽ không gạt ta? Không phải muốn đốt chết ta?"
Đầu ta đau trừng hắn, thấy trên mặt mập mạp mượt mà của hắn toàn là mù quáng và ỷ lại, nước mắt cũng không từng lau khô, lại hàm chứa nước mắt nở nụ cười, vỗ móng vuốt không công mập mạp cười đến đặc biệt vui vẻ:"Chỉ cần tiểu Dật chịu dẫn ta đi là tốt rồi, ta sắp bị mẫu hậu phiền chết. . . ."
Hai ngày này ta ở Trọng Hoa điện cùng Tiểu Hoàng, quốc nạn lâm đầu, hình như đã quên thái hậu. Tiểu Hoàng tuy ngốc chóang chút ít, nhưng đến giờ vẫn là con trai của lão nhân gia nàng, thật sự là xin lỗi cực kỳ!
Bất quá, thái hậu sống hay chết, tất cả trong tay mình, cũng không có nửa phần liên quan với ta.
Ta cầm cây đuốc đã sớm đốt lên trong tay, sờ lên tóc đen mềm mại trên đầu hắn,"Bệ hạ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, một hồi ta sẽ trở lại." Chạy xuống lầu đốt những bó củi đã chồng chất thật cao chung quanh, thuận tiện đóng kỹ cửa, đi từ từ lên trên lầu ba, Tiểu Hoàng còn đang ở lầu ba chờ ta.
Hắn thấy ta lại chạy trở về, thân thể mập mạp chạy lên một phen nắm chặt tay áo ta, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc:"Bây giờ Tiểu Dật sẽ không bỏ lại ta. Ngươi đi hơn nửa năm, cuộc sống của ta trôi qua thật khổ cực."
Ta nhịn không được cười lên, đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa trêu chọc hắn:"Ngươi mỗi ngày ngồi ở trên điện Kim Loan ngủ gà ngủ gật, có cái gì vất vả? Vất vả chính là thần!"
Hắn vén tay áo lên, phía trên cánh tay trắng béo có thật nhiều vết nhéo, giống như chỗ véo do móng tay dài của nữ tử, nhìn thấy mà giật mình.
"Đây là... Thái hậu..."
Thái hậu người làm nương này không khỏi quá mức nhẫn tâm chút ít! Nhi tử mặc dù ngốc, nhưng tốt xấu là mình sinh, nếu không phải nàng làm bậy quá nhiều, sao sinh ra nhi tử ngốc chứ?
Tiểu Hoàng lắc đầu, con mắt trong nháy mắt ướt sũng như muốn khóc lên:"Tuệ biểu tỷ a, mỗi lần nàng tiến cung thỉnh an, đều vụng trộm véo ta. Bọn người trong Trọng Hoa điện cũng biết việc này, nhưng không ai dám trông nom. Cả mẫu hậu cũng nói muốn ta nghe lời Tuệ biểu tỷ!"
Đối với vị Tuệ cô nương cực kỳ dũng mãnh đến dám véo cánh tay béo trắng của hoàng đế bệ hạ thành một mảnh tím xanh, ta sâu sắc kính nể!
Nàng là cháu gái ở nhà mẹ đẻ thái hậu nương nương, nghe nói cậu Tiểu Hoàng chỉ có một nữ nhi này, cực kỳ sủng ái. Chỉ là thời điểm bình thường mặc dù nàng không thích Tiểu Hoàng ngu si, cũng không ra tay hung ác thế này chứ?
Tiểu Hoàng bẹt miệng:"Mẫu hậu muốn ta lấy nàng vào cung làm hoàng hậu, nàng nhiều lần dựa vào thỉnh an đến trong nội cung véo ta, còn mắng ta là người ngu. . . . Bất quá bây giờ tốt lắm," Hắn nóng bỏng nhìn ta:"Tiểu Dật dẫn ta đi rồi, ta liền không cần lấy nàng, tùy tiện nàng sau này muốn gả ai thì gả, muốn véo ai thì véo!"
bệ hạ của ta nha, trọng điểm ngài nên chú ý không nên ở trong đây chứ?
Thời gian chúng ta nói chuyện, thế lửa hừng hực, sóng nhiệt bên cửa sổ đập vào mặt, ta nắm tay Tiểu Hoàng đang chuẩn bị lên lầu tiếp, chỉ nghe tiếng gót sắt như sấm sét, từ xa đến gần, một người ở trước áo khoác tung bay, cưỡi ngựa qua hoa cỏ, đảo mắt đã đến trước Cẩm Tú các, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hoàng cùng ta sóng vai mà đứng bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú lập tức tái nhợt, tiếng đều cứng:"An Dật, ngươi leo đến trên đó làm cái gì?"
Ta nghĩ, ít nhất giờ khắc này thái tử điện hạ Đại Tề Phượng Triêu Văn quan tâm sinh tử của ta. Cách đại hỏa rào rạt, ta cười cực kỳ thư thái:"Hơn nửa năm nhờ thái tử điện hạ chiếu cố, An Dật vô cùng cảm kích, lúc này tạ ơn, cách biệt với quân, mong quân trân trọng!"
Loại kiểu cách văn chương này đã lâu chưa làm qua rồi, thật sự là không thói quen vô cùng. Kỳ thật ta càng muốn nói là:"Từ nay về sau ta với ngươi cầu về cầu đường về đường, cả đời không qua lại với nhau! Ngươi đừng trăm phương ngàn kế nghĩ gạt ta nữa, làm ra một bộ dạng thâm tình chân thành, ta cũng không phải chưa từng bị lừa gạt!" Bất quá xét thấy chuyện đó khá riêng tư, đang tại mấy trăm danh thiết kỵ hộ vệ, ta cuối cùng vẫn chú ý chút mặt mũi, mới ngượng ngùng hô ra miệng.
Làm tù binh làm đến loại trình độ như ta, lại đi theo địch, đến cuối cùng còn kém chút bị hắn tẩy não, lại ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ lại làm việc ngốc nữa, xem vị thái tử điện hạ này như phu quân, ngộ nhỡ chết ở trong cung đầu, không phải là oan?
Yến Bình bên cạnh hắn gắt gao chằm chằm vào ta, lúc này ta phát hiện chỗ tốt khi từ trên nhìn xuống, mặt Yến Bình trắng giống đã gặp qủy, một câu cũng nói không nên lời.
Phượng Triêu Văn hổn hển, cỡi ngựa muốn xông vào biển lửa, ta trợn mắt há hốc mồm: điện hạ ngài không phải đến thật chứ? Đại hỏa này thật sự sẽ hủy dung a!
Bao nhiêu thiếu nữ Đại Tề trăm phương ngàn kế, chỉ vì gương mặt này của thái tử điện hạ. . . Ta mạnh mẽ run rẩy, cảm giác mình lập tức trở thành tội nhân thiên cổ rồi!
Cũng may trăm tên hộ vệ cưỡi ngựa kia kéo chặt, hắn mới chưa xông vào biển lửa.
Yến Bình thẳng ngửa đầu nhìn ta, ánh mắt này chặt chẽ kỳ quái, nhưng hôm nay ta thật sự là nửa phần cũng không muốn biết rõ hắn đang suy nghĩ gì.
Ánh mắt Tiểu Hoàng đánh chuyển trên người Phượng Triêu Văn, lại trở lại bên cạnh ta, lại đánh chuyển, ngạc nhiên nói:"Thái tử điện hạ Đại Tề này cũng muốn trốn chung với chúng ta sao? Ta không thích hắn! Chết cũng không muốn đi với hắn!"
Ta không nói gì trừng mắt hắn, một điểm cảm động trong lòng vừa rồi bị hắn làm kinh hãi không biết tung tích, quay đầu tận tình khuyên bảo Phượng Triêu Văn:"Hôm nay Điện hạ lấy được Đại Trần cung này, còn phải dứt khóat hẳn hoi trừ lừa đảo thay đổi chế độ xã hội, cho thiên hạ dân chúng một sơn hà thanh bình, sao có thể làm ra loại chuyện tự hủy tương lai này?"
Hắn chợt xoay tay lại từ trên lưng ngựa xách xuống một cây cung, giương cung lắp tên, mắt lộ ra sát khí, lạnh lùng quát:"Ngươi xuống hay không? Không xuống hôm nay ta liền bắn ngươi chết trên lầu!"
Yến Bình xông lên, lôi kéo chặt cánh tay của hắn:"Điện hạ. . . Điện hạ, An Dật tính tình bướng bỉnh, nên hảo hảo khuyên bảo. . ." Bị hắn hung hăng đá văng ra:"Tên không có lương tâm này, nên bị một mũi tên của Bổn cung xuyên tim!"
Ta sợ run cả người, Phượng Triêu Văn nói nghiến răng nghiến lợi, xem ra không phải giả dối.
Tiểu Hoàng dắt tay áo của ta sợ gọi:"Tiểu Dật tiểu Dật, hắn thật sự sẽ giết người !" Ngũ quan trên mặt béo trắng đã nhăn tại một chỗ, mắt nhìn sắp bị dọa khóc.
Ta sờ đầu Tiểu Hoàng, dùng bày ra an ủi, còn chưa đưa tay, mũi tên nhọn phá không,"Ô hay" một tiếng xẹt qua mặt, cắm chặt vào trên khung cửa sổ, kim quan trên đầu Tiểu Hoàng đã bị bắn xuống, nếu ta không rút tay về nhanh, chỉ sợ cả cổ tay cũng bị hắn xuyên thủng. . . .
Phượng Triêu Văn giương cung lắp tên, trong mắt đỏ hết:"Ngươi xuống hay không?" Quay đầu lại một cước đá vào trên ống quyển một hộ vệ cưỡi ngựa bên cạnh:"Còn không đi tìm người dập tắt lửa?"
Tên hộ vệ kia liền cưỡi ngựa chạy, trong nội tâm của ta thình lình nổi lên, nhìn người này hôm nay tất nhiên là tới thật, ôm đầu cầu xin tha thứ:"Ta xuống. . . . Ta xuống còn không được sao?"
Hắn chỉ huy chúng hộ vệ đều giương cung lắp tên, sau đó chính mình đem cung nhét vào dưới chân:"Ngươi nhảy ra ngoài ta đón lấy ngươi. . . . Bằng không," hung hăng nhìn ta, ta cảm thấy cái nhìn kia có cảm giác đao cứng róc xương,"Bằng không ta bắn ngươi thành con nhím, chết cũng khó xem!"
Tiểu Hoàng lôi kéo chặt tay áo của ta:"Tiểu Dật, ngươi muốn bỏ lại ta?"
Ta trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn nói:"Ta làm bộ muốn nhảy, ta và ngươi một người một bên đóng cửa sổ lại, sau đó chạy xuống lầu một, không đi nữa thật là không còn kịp rồi."
Lần này hắn ngược lại nghe lời, gặp ta nhảy lên, móng vuốt mập mạp vung lên, cửa sổ đóng lại trong nháy mắt, ta thấy mặt Phượng Triêu Văn lộ vẻ vui vẻ, phi thân lên cách tường lửa vươn hai tay, áo khoác như cánh đen cực lớn, phồng lên, như chim ưng hùng dũng sắp giương cánh. . .
Ta giống như còn lờ mờ nghe thấy Yến Bình kêu gọi, đó là xưng hô ta chưa bao giờ nghe được trong miệng hắn.
"Tiểu Dật"
Hỏa diễm xông lên, bao vây trọn Cẩm Tú các, thời điểm ta cùng với Tiểu Hoàng chạy đến lầu một, cửa sổ bốn phía đã thiêu, khói đặc cuồn cuộn, Tiểu Hoàng níu chặt lấy tay áo của ta, tại rất nhiều năm trước kia, ban đêm ta bị tuyển làm bạn đọc kia, ngủ ở điện bên trong đông cung của thái tử điện hạ Đại Trần cung, cho tới bây giờ không ngờ tới, có một ngày ta sẽ cùng với thiếu niên Thiên Tử này bước trên đường chạy trốn.
Lúc trước phụ thân từng đem các mật đạo trong nội cung vụng trộm vẽ ra cho ta, ép buộc ta chết nhớ kỹ.
Hắn nói, nếu ai khi dễ con ta, ngươi liền từ trong mật đạo vụng trộm chạy về nhà, mọi sự có phụ thân !
Ta run rẩy khởi động cơ quan trong lòng đất, chỗ dựa vào tường lộ ra một cái lổ nhỏ đen sẫm chỉ chứa một người chui vào, giúp Tiểu Hoàng nhảy xuống, hắn chui vào nửa cái thân thể, nửa khác lại mắc kẹt. . . . Quả nhiên quá béo sẽ chết người!
Ta hung hăng đạp một cước lên bờ vai hắn, hắn kêu thảm một tiếng, lại đạp bả vai bên kia, hắn lại hét thảm một tiếng, trong tiếng lửa mãnh liệt, nghe được bên ngoài náo không thôi, có hộ vệ lớn tiếng ồn ào:"Điện hạ không thể. . . Điện hạ nghĩ lại a. . ."
Tiểu Hoàng nhanh như chớp từ mật đạo lăn xuống dưới, ta cũng nhảy xuống, cửa động chậm rãi đóng lại, không khí lạnh buốt âm lãnh ẩm ướt đập vào mặt, ngăn cách ra tất cả bên ngoài, đem ân óan tình thù trước kia của ta, Đại Trần cung phồn hoa như mộng chút ít cười vui nước mắt ta từng lưu lại trong toà thành trì kia, bi thương hối hận tuyệt vọng, chấp niệm thê lương ở đáy lòng, tất cả đều để tại sau đầu.
Cùng Tiểu Hoàng đi vội hai canh giờ trong mật đạo tối tăm, chờ chúng ta từ trong mật đạo bò lên, ở dưới núi xanh ngoài thành nhìn đầy sao sáng trên đầu, thời điểm dòng sao sáng chói, ta nghĩ, ta không bao giờ phải về đến Đại Trần Cung, không bao giờ phải về tòa thành trì.
Núi xanh làm bạn, sống quãng đời còn lại cùng rừng núi, kỳ thật không tồi.