Sau khi Annie biết mình gây ra đại họa, liền bắt đầutránh né mọi người, qua một thời gian, cô ta biết thù Lăng Vân vẫn không có dấuhiệu tỉnh lại thì liền lặng lẽ mang theo hành lý đơn giản rời Pháp, quay về trúngụ nhà Lưu An Vinh ở Đài Loan.
“Anh, làm sao đây? Cảnh sát Pháp đã hạ lệnh điều trahung thủ gây tổn thương cho Thù Lăng Vân, nghe nói hiện tại người nhà Thù giacũng mời thám tử tư, dốc sức truy xét xem hung thủ điều khiển ở phía sau.”
“Đừng sợ! Em cứ an tâm đợi anh ở đây, sẽ không ainghi ngờ em. Chờ anh từng bước thôn tính tập đoàn Lượng Bích Tư xong, xem cònai dám động tới một cộng lông măng của em.” Lưu An Vinh cười rất tà ác, rất đắcý.
“Anh, thì ra là anh thực sự lén lút mua cổ phần củaLượng Bích Tư? Lần trước số tiền tổn thất trong dự án thu mua mảnh đất đó, cóphải do anh động tay động chân hay không?”
“Không sai, khoản tiền lấy được từ dự án thu muanày, lọt vào túi anh ước chừng vượt qua mười triệu, đến bây giờ Thù Lăng Vâncũng không biết hắn đã tổn thất một số tiền lớn, còn tán dương năng lực của anhgiỏi hơn so với Thù LăngQuân!” Lưu An Vinh cười một tiếng rất gian xảo.
“Em nghe nói trước mắt Thù Lăng quân đã tiếp quản vịtrí tổng tài tập đoàn Lượng Bích Tư, hơn nữa em còn nghe nói, anh ta sắp pháthành một số cổ phần.”
“Chờ nghe em nói đã quá chậm! Trên thực tế, anh đã sớmthu mua được 30% cổ phần của Lượng Bích Tư, không lâu nữa, toàn bộ tập đoàn làcủa Lưu gia chúng ta rồi!”
“Anh, anh làm như vậy rất tốt, nhưng anh ngàn vạn lầnphải đề phòng Thù Lăng quân, anh ta không phải kiểu người đơn giản.”
Annie nhận lấy điếu xì gà trên tay Lưu An Vinh, hútmột hơi, sau đó ngồi vào ghế sa lon.
“Thù Lăng Quân? Hàaa...!” Lưu An Vinh cười lớn mộttiếng, tiếp theo nói: “Nếu như là lão hồ ly Tony kia, anh còn có điều lo ngại;chứ là Thù Lăng Quân, nơi nào có phụ nữ, hắn liền chui vào đó, thành không đượckhí sau đúng á!”
Hai anh cao hứng bàn luận kế hoạch mưu đoạt tập đoànLượng Bích Tư, không để ý tới, bọn họ đã bị nghe lén.
Thì ra là ở tập đoàn Lượng Bích Tư, một số dự ánbuôn bán xảy ra vấn đề, Thù Lăng quân ở Pháp đã tiến hành một cuộc điều tra kỹlưỡng, đã sớm tra ra là Lưu An Vinh đang âm thầm giở trò, có ý định mưu đoạt tậpđoàn Lượng Bích Tư, cũng biết Annie ngang ngược tàn ác, tuyệt đối không có khảnăng dễ dàng bỏ qua cho Thù Lăng Vân cùng Quách Khả Du.
Thời điểm Thù Lăng Vân gặp chuyện không may, ThùLăng quân cố gắng bình tĩnh, cũng không có thông báo cho bất luận người nào, lặnglẽ mời thám tử tư theo dõi Lưu An Ny, quả nhiên, anh ta tìm được hai anh em Lưugia mưu đoạt tập đoàn Lượng Bích Tư cùng chứng cứ họ lên kế hoạch giết người.
Mặt khác, từ máy nghe lén, thám tử tư đã nghe được kỹcàng cuộc đối thoại của hai anh em Lưu gia, ngay sau đó ghi âm cuộc đối thoạilàm bằng chứng, gửi bằng đường hàng không cho Thù Lăng Quân đang ở Pháp.
Khi Lăng Quân ở Pháp nhận được tin, lập tức chuẩn bịbay đến Đài Loan, muốn cho anh em Lưu gia một sự vui mừng bất ngờ.
Hôm nay, Annie rất hài lòng đi dạo công ty bách hóa,cô ta đi tới một cửa hàng bán đồ trang sức, dừng lại trước tủ đang bày nhữngchiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
“Chào mừng ghé thăm!”
Nhân viên phục vụ thấy Annie ăn mặc lòe loẹt như conbướm, ngay lập tức tìm mọi cách a dua nịnh hót, bởi vì khách hàng lớn tới cửa!
Annie đi vào không chút khách khí, vẻ mặt vênh váo đắcý trước kia của cô ta không hề thay đổi ý, đặt mông ngồi lên một cái ghế da.
“Lấy chiếc nhẫn kim cương kia ra cho tôi xem mộtchút.”
Lưu An Ny sơn móng tay đỏ chót, hướng tới một chiếcnhẫn kim cương khoảng một Carat so sánh.
Hai nhân viên phục vụ đã sớm nhìn đúng là người phụnữ tầng lớp thượng lưu giàu có, nếu không nhân cơ hội này kiếm chác ở cô ta mộtkhoản, vậy thì muốn đợi đến năm nào tháng nào?
“Thưa cô, cô thật là tinh mắt, chiếc nhẫn kim cươngnày lá cái duy nhất trong tiệm chúng tôi, cô đeo nó lên, thật đúng là đẹp a! Cônhìn xem, rất xứng với cô!”
Lưu An Ny bĩu môi, đem cái nhẫn đeo lên ngón tay,nhìn rồi nói: “Kiểu này có thịnh hành hay không?”
“Đây là phong cách thịnh hành nhất, cô đeo cái kháclên xem một chút, nhìn một cái là biết.”
“Đúng nha! Đúng nha! Đeo thêm mấy cái nữa, so sánh mộtchút, mới biết cái nào thích hợp với cô hơn.”
Một nhân viên khác liên tiếp cầm mấy chiếc nhẫn hướngngón tay Lưu An Ny đeo vào, dù sao nói mấy lời phụ nữ thích nghe, thì tiền cóthể rơi vào túi rồi.
Lưu An Ny nhìn hai chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, sotới so lui, cảm thấy rất thích cả hai cái, liền hỏi:
“Bao nhiêu tiền?”
“Cộng lại mới có 130 vạn mà thôi.” Nhân viên cười hìhì nói.
“Mới 130 vạn thôi?” Lưu An Ny lơ đễnh nói, từ trongtúi xách hiệu LV hạn chế lấy ra một thẻ tín dụng, ném lên bàn, “Không cần bỏvào trong hộp, tôi trực tiếp đeo.”
Nhân viên vừa cầm thẻ tín dụng, lập tức cùng ngânhàng xác nhận, không bao lâu, nhân viênắc mặt vô cùng khó coi đi đến trước mặtcủa Lưu An Ny.
“Thưa cô, thẻ tín dụng này không thể dùng, là thẻ giả!”
“Thẻ giả? Làm sao có thể? Lưu An Ny tôi là một ThiênKim Đại Tiểu Thư, làm sao có thể dùng thẻ giả?” Lưu An Ny vẻ mặt kinh ngạc nhìnnhân viên.
“Ôi! Chỉ nhìn trang phục của cô, đã sớm nên đoán côlàm ở khách sạn rồi, chỉ dùng một phần nhỏ thiên kim tiểu thư đã đánh lừa đượcngười rồi!” Một nhân viên khác thấy thế, không khách khí chút nào coi cô ta nhưngười làm ở khách sạn.
“Đúng nha! Cô đừng làm ra vẻ, nhìn xem trên người côtrên dưới đều là hàng hiệu, tôi nghĩ, nhất định tất cả đều là hàng giả! Tôi đãthông báo cảnh sát.”
Annie làm sao nuốt xuống được giọng điệu này, lập tứccùng nhân viên ầm ĩ một trận.
Nhưng, một chống lại hai, làm sao cô chống đỡ được?
Cô cầm điện thoại di động lên muốn gọi Lưu An Vinh,điện thoại di động lại bị cướp lại.
“Thật xin lỗi, mời cô đến sở cảnh sát một chuyến,chúng tôi nghi cô có liên quan đến nhóm người làm thẻ tín dụng giả.”
Chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cảnh sát, lấycòng tay còng Annie lại.
“Tôi không phải trong nhóm người làm thẻ giả, tôi làcông dân nước pháp!”
“Vậy thì cô bị tình nghi càng lớn, chúng tôi nghi ngờnhững thẻ giả này chính là từ Pháp nhập vào, tốt nhất cô theo chúng tôi về sở cảnhsát đi!”
“Tôi không phải... Tôi muốn gặp luật sư...”
Annie quả thực là trăm miệng cũng không thể bào chữa,cô lập tức bị còng tay, giải về sở cảnh sát.
Trong sở cảnh sát, Annie vốn là muốn cầu xin cảnhsát để cô gọi điện thoại cho Lưu An Vinh, nhưng rất không may, mấy giờ trướcLưu An Vinh cũng bị một đám phần tử bất lương vây đánh, mặt mũi bầm dập bị cảnhsát bắt bớ, lý do là —— kẻ tình nghi xúi giục giết người chưa thực hiện được,mà Annie cũng là một trong những kẻ tình nghi.
Cũng trong lúc đó, chỉ thấy Thù Lăng Quân ung dungxuất hiện tại sân bay quốc tế..., đi lên chuyến bay đi Pháp.
Bởi vì vấn đề thị thực, Quách Khả Du phải quay vềĐài Loan, mặc dù cô hy vọng vẫn có thể ở bên cạnh Thù Lăng Vân, nhưng dù sao côvẫn phải về Đài Loan thăm mẹ mình.
Rốt cuộc, mang theo tâm trạng nặng nề, cô một mìnhtrở lại Đài Loan.
Nhưng, mỗi ngày cô vẫn hồn bay phách lạc như cũ,không ăn không uống, cả ngày canh giữ trước điện thoại, hy vọng có thể nhận đượctin tức Thù Lăng Vân tỉnh lại.
Chỉ có điều, mỗi lần tiếng chuông vang lên, trong lòngcô luôn tràn đầy hy vọng nhận điện thoại, rồi lại đầy thất vọng cúp điện thoại.
Tiêu Tiểu mỗi ngày làm bạn bên cạnh cô, hai ngườithường đến các miếu thờ lớn cầu xin thần linh, xem bói, hy vọng thù Lăng Vân cóthể gặp dữ hóa lành.
“Cậu phải chăm sóc mình cho thật tốt, dù sao, sức khỏebản thân vẫn quan trọng hơn.” Tiêu Tiểu lo lắng nói.
“Tớ lại hy vọng có thể dùng sự khỏe mạnh cùa chínhmình đổi lấy sự tỉnh lại của Lăng Vân.” Quách Khả Du tự trách nói.
“Tớ không cho phép nói hươu nói vượn như vậy, Thù LăngVân nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng mà trước hết, cậu phải chăm sóc chính mìnhđã.”
Quách Khả Du hai mắt như vô hồn gật đầu, nhưng tronglòng cô lại không nghĩ như vậy, cô hướng về ông trời cầu nguyện, tình guyệndùng tính mạng của mình, đổi lấy một Thù Lăng Vân khỏe mạnh.
Tiêu Tiểu cảm thấy, Quách Khả Du cứ tiếp tục như vậycũng không phải là biện pháp tốt, cô nên đi ra ngoài tìm một công việc để làm,như vậy có thể đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cho nên, Tiêu Tiểu đề nghị, muốnKhả Du cùng cô đi lấy tin tức.
“Này... Tớ sợ tớ không thể làm được.”
“Cậu chưa từng thử qua, làm sao biết mình không thểlàm được?” Tiêu Tiểu là một người nóng tính, mới vừa nói xong, liền đưa QuáchKhả Du đến tòa soạn báo.”Nói đi là đi, đừng lãng phí thời gian.”
Đi tới tòa soạn báo, sau khi gặp Tổng Biên Tập, TổngBiên Tập đưa cho Quách Khả Du một bản thảo công việc đã hiệu chỉnh, Quách KhảDu lặng lẽ nhận công việc.
Bây giờ cô chỉ muốn làm việc cho giỏi, kiếm chút íttiền, qua Pháp thăm Thù Lăng Vân.
Từng ngày lại trôi qua, Quách Khả Du mỗi ngày đúnggiờ đi làm, cũng thường tình nguyện làm thêm giờ.
Cô hy vọng có thể lợi dụng công việc làm giảm bớt sựnhớ nhung Thù Lăng Vân, nhưng suy nghĩ của cô có vẻ quá ngây thơ rồi!
Cô không dám rơi nước mắt trước mặt mẹ mình, vì vậy,thường vào lúc đêm khuya yên tĩnh, cô núp ở trong chăn len lén khóc.
Hôm nay, Quách Khả Du cũng giống như thường ngày, tậptrung tinh thần xem bản thảo, đột nhiên, cô hơi sơ ý làm bút bi rơi xuống đất.
Cô khẽ đẩy cái ghế ra một chút, cúi người xuống tìmbút bi, nhưng vì bút bi lăn xuống dưới gầm bàn, Quách Khả Du với tay để lấy, vớimấy lần, cũng không lấy được.
Cuối cùng, cô dứt khoát quỳ người xuống, đưa tay vớitiếp, thật vất vả rốt cuộc cũng nhặt được, cô đứng lên, lại cảm thấy trời đấtquay cuồng, vội vàng tựa vào cạnh bàn.
“Khả Du, cô có mệt lắm không? Sắc mặt của cô tái nhợtquá, có cần gặp bác sĩ hay không?” Đồng nghiệp quan tâm dò hỏi.
“Không sao, tôi... Tôi...vẫn khỏe...” Lời nói cònchưa dứt, Quách Khả Du liền cảm thấy buồn nôn, cô vội vã lấy tay che lấy miệng,lảo đảo xông vào nhà vệ sinh.
Tiêu Tiểu vừa phỏng vấn tin tức về đi tới phòng làmviệc, vừa lúc nhìn thấy Quách Khả Du lao vào nhà vệ sinh, cô không yên lòng,cũng đi vào theo.
“Khả Du, cậu làm sao vậy? Có phải ăn gì bị đau bụnghay không?” Tiêu Tiểu lo lắng hỏi.
Không bao lâu, Quách Khả Du từ nhà vệ sinh đi rangoài, sắc mặt tái nhợt khiến Tiêu Tiểu giật mình.
“Cậu có chuyện gì xảy ra thế? Buổi sáng không phảicòn khỏe sao?”
“Vừa rồi... Tớ cúi xuống nhặt một cây bút bi, khôngbiết tại sao lại như vậy, cảm thấy chóng mặt... Tớ...”
Nói còn chưa dứt lời, Quách Khả Du lạo lao vào nhà vệsinh nôn mửa, nhưng không nôn không ra thứ gì.
“Nhất định là ăn đồ không sạch sẽ, tớ cùng cậu đi tớibác sĩ!” Tiêu Tiểu đỡ Quách Khả Du vì nôn ói nhiều đã trở nên kiệt sức.
“Không cần! Tớ nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi,không cần đến bác sĩ...”
Quách Khả Du nhích người muốn đi tới phòng làm việc,đột nhiên, cô cảm thấy trước mắt là một màu đen, cơ thể từ từ mềm oặt dựa vàongười Tiêu Tiểu.
“Khả Du, cậu làm sao vậy? Khả Du!” Tiêu tiểu vộivàng ôm chặt Quách Khả Du, một mặt hô to: “Ai tới giúp một tay, Khả Du ngất xỉu!”
Đồng nghiệp nghe tiếng chạy tới, ba chân bốn cẳngđem Quách Khả Du vào phòng làm việc ngồi dựa vào ghế.
“Tôi thấy nên tranh thủ thời gian đưa bệnh viện là thíchhợp nhất.”
“Tôi cũng cảm thấy đi bệnh viện là thích hợp.”
Tiêu Tiểu không yên yên tâm về tình trạng sức khỏe củaQuách Khả Du nên quyết định đưa Quách Khả Du đến bệnh viện...
Quách Khả Du mê man nằm trên giường bệnh, mẹ cô loâu ngồi một bên chăm sóc.
“Mẹ, con bị sao thế?” Quách Khả Du kiệt sức hỏi mẹmình.
“Khả Du, con... con có thai!” Mẹ Quách lo lắng nóicho biết kết quả kiểm tra của bác sĩ.
“Con có thai?” Quách Khả Du có chút mờ mịt nhìn mẹmình.
“Ừ.”
“Con mang thai đứa con của Lăng Vân...”
“Khả Du, con không thể sinh con!”
“Mẹ, tại sao con không thể sinh đứa bé này? Đây làmáu mủ của Lăng Vân a!” Quách Khả Du không hiểu ý của mẹ mình.
“Khả Du, con nghe mẹ nói, bỏ đứa bé này đi, cho đếnbây giờ Lăng Vân ngay dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, chỉ dựa vào một mìnhcon, thì không thể nào chăm sóc một đứa bé được! Ngoan, nghe lời mẹ, bỏ đứa bénày đi.” Giọng điệu mẹ Quách không giống như đang nói đùa.
“Không! Con tuyệt đối không thể bỏ đứa bé trong bụngcon! Đây là quà tặng duy nhất Lăng Vân để lại cho con, con tuyệt đối không muốnbỏ đứa bé, con nhất định vì Lăng Vân mà sinh đứa bé này!” Quách Khả Du ý chíkiên định vuốt ve bụng của mình.
“Khả Du, Với tình hình hiện tại của nhà ta, căn bảnkhông cách nào nuôi thêm một đứa bé nữa. Hơn nữa, cho đến giờ Lăng Vân vẫn hônmê bất tỉnh, nó căn bản không cách nào chăm sóc được đứa bé trong bụng con, conphải nhìn nhận rõ sự thật!” Lời nói của mẹ Quách thật ra rất có lý.
“Con mặc kệ! Con nhất định sinh đứa bé này, con cóthể tự nuôi sống con cùng đứa bé.” Quách Khả Du rơi nước mắt nói.
“Khả Du, nghe lời mẹ nói, bỏ đứa trẻ đi!” Mẹ Quáchkhăng khăng giữ ý kiến.
“Mẹ, mẹ để con suy nghĩ thật kỹ đã.”
Quách Khả Du nhắm hai mắt lại, cô tự nói với mình, bấtkể dù khổ cực thế nào, cũng muốn sinh ra máu mủ của Lăng Vân.
“Mẹ, con muốn uống canh nóng, muốn ăn canh chua caymẹ nấu.”
“Được, mẹ lập tức về nhà nấu, “ Mẹ Quách thấy congái yêu cầu, bà đứng dậy, chuẩn bị về nhà nấu canh chua cay.
Trước khi đi, bà quay đầu lại nói: “Khi mẹ về, hãysuy nghĩ kỹ chuyện bỏ đứa bé, biết không?”
“Vâng, con biết rồi, mẹ.” Quách Khả Du hơi gật đầu mộtcái.
Mẹ Quách hài lòng rời phòng bệnh.
Sau khi mẹ cô rời đi, Quách Khả Du nhẹ nhàng vuốt vebụng của mình. “Con à, dù cho khổ cực thế nào, mẹ nhất định sẽ sinh con ra antoàn.”
Quách Khả Du nhẹ nhàng thở dài, tháo hết kim truyềndịch, đứng dậy xuống giường, ghi lại một tờ giấy cho mẹ mình, bày tỏ ý muốn cônhất định phải giữ cho được máu mủ của Lăng Vân.
Cô lặng lẽ rời bệnh viện, trong lòng chỉ muốn giữ đượcđứa nhỏ trong bụng, chứ thật sự cô chưa biết đi về đâu.
Cô nghĩ muốn qua Pháp nương nhờ cha mẹ của Thù LăngVân, nhưng hiện tại trên cô quần áo, giấy tờ tùy thân cũng không mang, chứ đừngnói là tiền để đi đến Pháp.
Cô mờ mịt đứng ở ngã tư đường nơi cô bị đụng xe vớiThù Lăng Vân, nhìn ô tô qua lại mà ngẩn người.
“Lăng Vân, anh có nghe thấy em đang gọi anh không?Lăng Vân...”
Cô đột nhiên đứng trên đường la to, khiến rất nhiềungười đi đường hoảng hốt, mọi người vô cùng kinh ngạc, ánh mắt khó hiểu, nhìnQuách Khả Du nước mắt ròng ròng.
Quách Khả Du căn bản không để ý tới bất cứ ai, cô vượtqua đường vạch dành cho người đi bộ, đi thẳng về phía trước lấy, không có mụctiêu, không có điểm đến, cứ mờ mịt đi tới trạm xe lửa, tùy ý mua vé, lên mộtchuyến tàu...
Khi mẹ Quách xách theo thức ăn nóng hổi trở lại bệnhviện, trên giường bệnh đã trống rỗng.
Mẹ Quách cho rằng Khả Du đi vào phòng rửa tay, bà gõcửa phòng rửa tay, nhưng bên trong không hề có ai, bà lo lắng tìm chung quanh,cuối cùng mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy ——
Mẹ, con thật xin lỗi, con nhất định vì Lăng Vân màsinh hạ đứa bé này, xin mẹ tha thứ cho con bất hiếu...
Mẹ Quách ngây ngẩn cả người, tờ giấy trên tay rơi xuốngđất.
Bà không thể nào tin nổi Quách Khả Du cứ không chàomà đi như vậy, con bé luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện, sao bây giờlại thay đổi hoàn toàn như thế?
Mẹ Quách không biết nên làm như thế nào, bà vội vộivàng vàng đến tòa soạn báo tìm Tiêu Tiểu nói chuyện.
Khi mẹ Quách nói cho Tiêu Tiểu biết Quách Khả Du cóthai, lại bỏ bệnh viện đi rồi thì cô kinh ngạc không biết phải làm sao.
Cô vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng mọi nơi đều đãtới rồi cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Quách Khả Du.
“Hành lý tối thiểu con bé cũng không mang theo, conbé sẽ đi đâu đây? Con bé bây giờ là người đang có thai a!” Mẹ Quách khổ sở tựtrách không dứt, “Vì lo lắng con bé sẽ khổ sở, nên mới khuyên bảo nó, sớm biếtphản ứng của nó cương quyết như thế, mẹ không nên bắt nó bỏ đứa trẻ...”
“Mẹ Quách, đừng hoảng hốt quá, con tin Khả Du sẽkhông tự sát đâu, cậu ấy yêu Thù Lăng Vân như vậy, tuyệt đối không có khả năngđang mang thai con của Thù Lăng Vân mà nghĩ quẩn.
Với cá tính kiên cường của cậu ấy, con nghĩ,cậu ấynhất định sẽ trốn mình, trốn ở một nơi mà chúng ta không tìm được, nếu như vậy,chúng ta muốn tìm cậu ấy, sợ rằng sẽ rất khó khăn.”
Tiêu Tiểu là bạn nhiều nămdĩ nhiên hiểu rất rõ ràngtính khí của Quách Khả Du.
“Vậy phải làm thế nào? Mẹ thật sự vô cùng lo lắngcho nó, trên người nó không có quá nhiều tiền...”
“Mẹ đừng đau lòng quá, con sẽ tiếp tục tìm kiếm.”
“Mẹ với con cùng đi tìm.” Mẹ Quách không yên tâmnói.
“Mẹ Quách, mẹ cứ ở nhà đi, nếu có tin tức gì, con nhấtđịnh lập tức gọi điện thoại về thông báo cho mẹ biết.”
Tiêu Tiểu lo lắng ngoài trời nắng gắt, mẹ Quách sẽkhông chịu nổi mà ngất.
“Này...”
“Mẹ hãy nghe con một lần đi! Con đi tìm tiếp.” TiêuTiểu cầm tay mẹ Quách an ủi.
“Ừ, con cũng phải cẩn thận, nếu có tin tức, nhất địnhphải lập tức cho mẹ biết.”
“Con nhất định.” Tiêu Tiểu đứng dậy rời đi.
Mẹ Quách nhìn bóng dáng Tiêu Tiểu đi xa dần, khôngkhỏi oán giận chính mình.
Bà không nên yêu cầu Khả Du bỏ đứa bé, bây giờ bà chỉmong chờ con gái có thể bình an trở về.
Tiêu Tiểu tìm khắp những nơi Quách Khả Du có thể đi,chờ đợi kỳ tích có thể xuất hiện, nhưng cho dù cô có tìm thế nào cũng không thấytung tích của Quách Khả Du.
Cô cũng nhờ tòa soạn đăng báo trên mục tìm người, hyvọng Quách Khả Du có thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, Quách Khả Du giống như bóng chim tăm cá,không ai biết tung tích của cô.
Mẹ Quách ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, Tiêu Tiểungày ngày đến Quách gia an ủi, làm bạn với mẹ Quách.
------------------------
Quách Khả Du lên tuyến xe đi Đài Đông, hai mắt cô vôhồn nhìn cửa sổ xe, nhưng không có chút tâm trạng nào thưởng thức cảnh sắc bênngoài.
“Mẹ, con xin lỗi, tha thứ cho con bất hiếu.” Mặt côtái nhợt, miệng khẽ thì thầm.
Không biết trải qua bao lâu, cô mơ màng ngủ, khi côbị tiếng lao đánh thức thì xe lửa đã đến trạm cuối —— Đài Đông.
Cô theo lữ khách xuống xe, đây là một nơi hoàn toànxa lạ, cô có chút hốt hoảng, lo sợ, nhưng cô vẫn phải đối mặt.
Cô tìm một nhà trọ tiện nghi một chút để ở, cô ngồi ởtrên giường, cầm điện thoại lên, nhấn số điện thoại gọi về nhà nhưng ngay sauđó cúp điện thoại.
“Không! Không thể để cho mẹ biết hành tung của mình!Nhưng...”
Nghĩ đến mẹ có thể sẽ ép buộc cô bỏ đứa bé lần nữa,nước mắt của cô lại không kiểm soát được rơi xuống.
“Lăng Vân, anh hãy nói cho em biết, em nên làm thếnào? Em nên làm thế nào?” Cô bất lực khóc thất thanh.
Không biết khóc bao lâu, cộng thêm đi đường mệt mỏi,cô mệt mỏi mơ màng ngủ..
Paris - Nước Pháp.
Trải qua mấy tháng thành tâm cố gắng cầu xin, ThùLăng Vân quả thật tỉnh lại như có kỳ tích xảy ra.
Thù Lăng Vân vừa mới tỉnh táo lại, tìm khắp nơi vẫnkhông thấy bóng dáng của Quách Khả Du, trong lòng lo lắng”Khả Du đâu? Cô ấy vểĐài Loan rồi sao?”
“Đúng rồi! Khả Du về Đài Loan rồi, chờ thân thể conkhỏe lên một chút, thì về Đài Loan thăm nó.” Mẹ Thù an ủi Thù Lăng Vân, ánh mắtlóe lên, thật không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Mẹ, mẹ hãy nói thật cho con biết, Khả Du thế nào?”Thù Lăng Vân phát hiện ánh mắt mẹ mình có chút khác thường.
“Không có... Không có, Khả Du... Nó... Nó ở ĐàiLoan... Rất khỏe nha...”
“Mẹ, mẹ hãy nói thật cho con biết đi, Khả Du rốt cuộcthế nào?” Thù Lăng Vân thấy dáng vẻ mẹ Thù ấp a ấp úng, càng thêm chắc chắnQuách Khả Du có điều bất trắc xảy ra.
“Haizz... Khả Du bỏ nhà đi rồi, không ai biết tungtích của nó.” Biết không nói dối được nữa, mẹ Thù rốt cuộc nói thật mọi chuyện.
“Tại sao cô ấy lại bỏ nhà đi?” Thù Lăng Vân lo lắngnắm tay mẹ Thù hỏi.
“Mẹ cũng không biết rõ, mẹ chỉ biết Khả Du bỏ nhà đithôi, còn những chuyện khác, mẹ cũng không rõ lắm.”
Ánh mắt Mẹ Thù nhìn con trai vẻ an ủi, Bà biết bâygiờ trong lòng con trai chỉ có một Quách Khả Du, Bà cũng rất thích Quách KhảDu, nhưng bà thật không biết Quách Khả Du hiện tại đang ở phương nào.
“Con muốn về Đài Loan tìm Khả Du!”
“Con vừa mới tỉnh lại, sức khỏe đang còn yếu, chờtình trạng sức khỏe của con khá hơn một chút nữa, mẹ sẽ cùng đi với con về ĐàiLoan tìm Khả Du, có được hay không?” Mẹ Thù dịu dàng trấn an Thù Lăng Vân.
“Không! Con không thể đợi thêm được nữa! Con muốn điĐài Loan ngay lập tức!”
Đài Bắc - Đài Loan.
Thù Lăng Vân giãi nắng dầm sương mệt mỏi quay về ĐàiLoan, đi khắp nơi tìm nhưng không thấy tăm hơi, hắn lo lắng hỏi thăm Tiêu Tiểu.
“Cô hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc Khả Du đi đâu?”
“Không biết! Tôi cũng đi khắp nơi tìm cậu ấy, cũngđã đăng báo tìm người, nhưng vẫn không tìm thấy Khả Du, tôi cũng rất lo lắngcho Khả Du, bởi vì cậu ấy...”
“Cô ấy xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết!” ThùLăng Vân thực sự muốn biết tình hình của Khả Du.
“Cậu ấy mang thai!”
“Cái gì? Khả Du, cô ấy... Cô ấy mang thai đứa con củatôi?” Thù Lăng Vân vừa mừng vừa sợ.
“Là bác không tốt, bác không nên bắt Khả Du phá bỏcái thai.” Mẹ Quách khổ sở tự trách.
“Cái gì! Bác bắt Khả Du phá bỏ cái thai?” Thù LăngVân trợn to đôi mắt không thể tin.
“Vì Khả Du muốn bảo vệ đứa con này nên mới bỏ nhà rađi.” Tiêu Tiểu giải thích.
“Không biết phải dùng biện pháp gì, nhưng tôi nhất địnhsẽ mang được Khả Du trở về!”
Trái tim Thù Lăng Vân như vỡ vụn, Quách Khả Du đã bỏnhà đi mấy tháng nay, an nguy không biết thế nào, mà điều khiến Thù Lăng Vân lolắng hơn là Quách Khả Du còn có thai, cô ấy có thể chạy đi đâu đây? Cô ấy dựavào cái gì mà sống?
Theo lời nói của Tiêu Tiểu và mẹ Quách, trên ngườiQuách Khả Du không có nhiều tiền, điều này càng khiến cho Thù Lăng Vân đau lòngkhông thôi.
Thù Lăng Vân tất cả mọi phương pháp để tìm Quách KhảDu, thám tử tư, xã tin tức, vẽ hình dán khắp nơi, thông báo rao vặt...
Thời gian cứ từng ngày trôi qua, Thù Lăng Vân lái xe,chạy khắp tất cả các địa phương mà Quách Khả Du đã từng đi qua, đến cả nhữngnơi dân cư thưa thớt như trên núi, bờ biển, thậm chí, nếu nghe nói ở đâu có xácngười nữ Vô Danh, Thù Lăng Vân cũng chạy đến, khi biết đó không phải Quách KhảDu, hắn mới buông lỏng trái tim một chút.
Chỉ có điều, thật là kỳ lạ, Quách Khả Du dường nhưđã biến mất trên trái đất này, bất kể Thù Lăng Vân dùng phương pháp gì tìm cô,thì bóng dáng cô vẫn bặt vô âm tín.
“Khả Du, rốt cuộc em ở đâu?”
Thù Lăng Vân nhìn biển rộng trước mặt gào to, tròngmắt hiện đầy tia máu, đôi mắt nhiều ngày không ngủ đủ cộng với cơ thể vừa mớikhỏi hẳn, nên lõm sâu xuống.
Thù Lăng Vân đối mặt với biển rộng mênh mông, hắn cầuxin, hy vọng Quách Khả Du có thể sớm quay về,
Sau Khi Quách Khả Du đã dùng hết tiền bạc có trongngười, cô bị người chủ quán trọ đuổi ra khỏi cửa, đi ở chưa quen cuộc sống nơiđây trên đường tìm đúng chỗ chân.
Đang trong lúc cô hết sức thất vọng, thì có hai vợchồng già tốt bụng nhìn thấy cô, sau khi hiểu rõ tình trạng của Quách Khả Du, họtạm thời quyết định dẫn cô trở về nhà mình ở bờ biển vắng vẻ.
Trong nhà chỉ có hai vợ chồng già, dựa vào một chiếcghe nhỏ, mỗi ngày ông lão ra biển lưới được một ít cá, mang ra chợ bán lấy tiềnsinh sống qua ngày.
Hàng ngày, Quách Khả Du giúp bà lão phơi cá khô,phơi rong biển, mặc dù cuộc sống đơn giản, nhưng lại tràn đầy vui sướng và thoảimái.
Vào những lúc đêm khuya, cô vừa xoa bụng, vừa nói vớiđứa con trong bụng: “Bảo Bối, con phải ngoan ngoãn nghe lời, sau này mẹ sẽ dẫncon đi Pháp tìm ba.”
Mỗi lần nghĩ đến chữ “Ba”, viền mắt cô đã ngập đầynước mắt. Đã lâu rồi không có tin tức, không biết Thù Lăng Vân có mạnh khỏe haycó việc gì xảy ra không?
Cô thật sự rất nhớ hắn...
“Khả Du, con ngủ rồi sao?” Ngoài cửa, truyền đến tiếnggọi của bà lão.
“Chưa ạ.”
“Bà sợ con nửa đêm đói bụng, nên nấu cho con mộtchén cháo cá, nhân lúc còn nóng con uống đi.” Bà lão bưng một chén cháo nóng hổi,bước vào phòng của Quách Khả Du.
“Cám ơn bà! Bà ơi, đã trễ thế này rồi mà còn bắt bànấu cháo cho con.” Quách Khả Du vội vàng đứng dậy nhận bát cháo, động tác có vẻvụng về.
“Đừng nói như vậy, kể từ sau khi con đến nhà chúngta, chẳng những khiến bà và ông nhà hết cãi nhau hoặc mắt to trừng mắt nhỏ, màcòn làm nơi này vang lên không ít tiếng cười.”
Nghe được câu này, Quách Khả Du nhớ đến mẹ của mình,nước mắt lại dâng tràn trong khóe mắt.
Không biết mẹ mình như thế nào? Bà nhất định rất lolắng cho cô.
“Bà ơi, con... Con muốn quay về thăm mẹ con.”
“Cũng tốt, con đã bỏ đi lâu như thế rồi, nên trở vềnhà xem sao.” Bà lão nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Quách Khả Du: “Con đã sắp làm mẹ rồi,thì cũng phải hiểuấm lòng của người làm mẹ mới đúng.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Con tính lúc nào thì trở về đây?”’
“Con muốn chuẩn bị tinh thần một chút, có lẽ sáng sớmngày mai con sẽ đón chuyến xe lửa đầu tiên.”
“Cũng tốt, Khả Du, sau khi con đi rồi, phải chăm sócthật tốt cho mình cùng đứa nhỏ trong bụng, bà hy vọng khi chúng ta gặp nhau lầnnữa, con vẫn khỏe mạnh an toàn”
“Bà, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, xin bà yêntâm.” Quách Khả Du cảm kích nhìn bà lão.
“Vậy thì tốt. Như vậy, con nghỉ ngơi sớm một chút,sáng mai còn phải đi nhiều chặng đường!” Bà nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai Quách KhảDu.
“Bà, bà cũng nghỉ ngơi sớm một chút. “
Đưa mắt nhìn bà lão rời phòng, tinh thần của QuáchKhả Du có chút bất an.
Không biết mẹ có tức giận khi cô không chào mà đi?Có thể tha thứ cho cô khi đứa bé sắp ra đời...?
Hôm sau trời mới vừa hừng sáng, Quách Khả Du xách valy quần áo rất đơn giản, đi tới trạm xe lửa Đài Đông.
Cô mua vé tàu đi Đài Bắc, bước chân nặng nề, đi tớisân ga.
Xe lửa từ từ vào trạm, tâm trạng của Quách Khả Ducũng phập phồng theo. Mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, cô tìm một chỗ ngồixuống.
Đông bộ cảnh trí xinh đẹp, nhưng lúc này Quách KhảDu không lòng dạ nào mà thưởng thức, cảm xúc của cô lúc này giống y như mấytháng trước.
Cô sờ sờ lên cái bụng đã đội lên rất to, chiếc xelay động, khiến cô mơ mơ màng màng rơi vào trong mộng...
Trong giấc mộng mơ hồ, hình như cô thấy Thù Lăng Vânđang đứng gần đó vẫy tay với cô, cô vui vẻ đi tới trước, khi cô vừa chạm vàongười Thù Lăng Vân thì đột nhiên, Annie xuất hiện trước mặt cô, cướp Thù LăngVân đi.
Cô muốn đuổi theo, lại bị Annie đẩy ngã xuống đất,cô đưa tay kéo chân Annie, lại đột nhiên bị cô đạp cho một đạp ——
“Đừng!”
Quách Khả Du quát to một tiếng rồi bật tỉnh dậy, mớibiết đó chỉ là một giấc mộng.
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh cô quan tâm dò hỏi:“cô có chuyện gì sao?”
“Thật xin lỗi, đã làm phiền chị!” Quách Khả Du ngượngngùng nói xin lỗi.
“Không sao, phụ nữ có thai, tâm trạng luôn luônkhông ổn định.”
Quách Khả Du ngượng ngùng cười cười, liếc nhìn đồnghồ trên cổ tay, mới phát hiện ra mình đã ngủ một lúc lâu.
Cô nhìn cảnh vật quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ,xe đã lái vào địa phương cô quen thuộc, tâm trạng của cô càng lúc càng khẩntrương, càng lúc càng sợ hãi.
Rốt cuộc, xe lửa từ từ vào ga Đài Bắc, Quách Khả Dukhó khăn đặt chân lên nơi cô đã sinh ra và lớn lên.
Sau khi ra khỏi trạm xe lửa, cô cũng không bắt xebuýt, chỉ đi dọc theo đường phố, cảnh tượng quen thuộc rơi vào tầm mắt.
Cô rất nhớ mẹ, nhớ mảnh đất, triền núi, con đường...Nghĩ đến con đường triền núi này, cô lại nhớ tới Thù Lăng Vân, vừa nhớ tới ThùLăng Vân, nước mắt của cô lại không kìm chế được rơi xuống. không biết như thếnào?”
Bởi vì trong lòng Quách Khả Du vô cùng nhớ mẹ mình vàThù Lăng Vân, hoàn toàn không có chú ý tới mặt đường dưới chân có một ổ gà, vìcó thai nên cơ thể không được linh hoạt, nên ngã mạnh xuống mặt đường.
“Đau quá...” Quách Khả Du cố gắng muốn đứng lên,nhưng một cơn đau bụng đột nhiên xuất hiện, khiến cô bật khóc vì không chịu nổi.
“Ôi trời... Có ai không! Mau gọi xe cứu thương!”
Người đi đường tốt bụng vội vàng gọi một chiếc xe tắcxi, đưa Quách Khả Du tới bệnh viện.
Khi Thù Lăng Vân, Tiêu Tiểu và mẹ Quách Khả Du nhậnđược thông báo, buồn vui lẫn lộn. Vui là vì rốt cuộc cũng tìm được Quách KhảDu, lo lắng là vì, Quách Khả Du đang trong cơn nguy hiểm.
Bên ngoài phòng mổ Thù Lăng Vân không ngừng đi tớiđi lui, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn báo mổ bên ngoài.
Quách Khả Du đã đi vào phòng mổ hai giờ rồi!
“Anh nghỉ ngơi một chút đi! Quách Khả Du cùng Bảo Bảonhất định sẽ bình an.” Tiêu Tiểu an ủi hắn.
“Ừ.” Thù Lăng Vân mím chặt đôi môi mỏng, viền mắt ửnghồng gật gật đầu
“Tôi sẽ dùng tánh mạng của tôi thương yêu Khả Du, chỉcầu cô ấy được bình an vô sự...”
Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, bácsĩ mang theo nụ cười đi ra.
Thù Lăng Vân lập tức lao tới trước, lo lắng hỏi:“Bác sĩ, vợ tôi không có sao chứ?”
“Chúc mừng, vợ anh đã sinh cho anh một công chúa rấtxinh đẹp, hai mẹ con cũng rất bình an, chỉ có điều cơ thể mẹ còn rất yếu.”
Nghe được mình có một con gái, Thù Lăng Vân kích độngcầm chặt tay người bác sĩ, cảm kích nói: “Cám ơn bác sĩ! Cám ơn!”
Không bao lâu, Quách Khả Du được đưa ra khỏi phòng mổ,sắc mặt cô tái nhợt, khiến trong lòng Thù Lăng Vân cũng bấn loạn.
“Khả Du! Khả Du!” Thù Lăng Vân nắm chặt tay của cô,giống như sợ cô từ trong tay mình biến mất.
Trong phòng bệnh, Thù Lăng Vân thâm tình nhìn QuáchKhả Du vẫn còn chưa tỉnh.
“Lăng... Vân...” Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Quách KhảDu khẽ gọi tên Thù Lăng Vân.
“Khả Du, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây!”
Quách Khả Du nửa mê nửa tỉnh nhìn Thù Lăng Vân,“Lăng... Vân... Thật... Là anh... Sao?”
“Là anh, đúng là anh!”
Thù Lăng Vân nắm tay Quách Khả Du thật chặt, hắn thề,lần này tuyệt đối không để cho Quách Khả Du bỏ đi nữa, thậm chí là bị thương tổn.
“Lăng... Vân...” Quách Khả Du lại mơ màng ngủ.
Mấy ngày này, Thù Lăng Vân một tấc cũng không rờiQuách Khả Du, mà ở Pháp cha mẹ Thù và Thù Lăng quân biết được tin Quách Khả Duđã bình an trở về, lại sinh cho Lăng Vân một bé gái xinh đẹp, cũng lập tức đápmáy bay qua Đài Loan.
Thấy cháu gái xinh đẹp, cha mẹ Thù mừng rỡ cườikhông ngậm miệng được, vui vẻ cùng mẹ Quách bàn bạc nên đặt tên cho cháu gái làgì.
“Khả Du, tại sao không tới Pháp tìm anh? Anh tìm emthật khổ sở, anh nghĩ rằng em đã thật sự biến mất. hôn lên bàn tay không còn sứclực của Quách Khả Du.
“Em... Thật xin lỗi.” Đôi mắt Quách Khả Du tràn đầynước mắt.
“Đừng khóc, như vậy anh sẽ đau lòng.”
“Anh... Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi, em rất vui, rấtrất vui.”
“Khi anh tỉnh lại, không nhìn thấy em, anh rất sợ,anh sợ em sẽ rời bỏ anh!”
“Không, sao em lại bỏ anh được chứ? Trên xe lửa emcòn nằm mơ thấy anh...”
“Nằm mơ thấy anh làm sao?”
“Nằm mơ thấy anh bị... Bị Annie cướp đi...”
“Chị dâu, chị yên tâm đi, hiện tại Lưu An Ny đangngoan ngoãn bị giam ở trong tù, em nghĩ, chưa đủ mười mấy hai mươi năm, thì côta không thể rời khỏi nhà tù, cho nên, chị an tâm thoải mái khi làm ‘Thù phunhân’ đi!” Thù Lăng quân vội vàng chen vào một câu.
“Ai muốn anh lắm mồm, đàn ông nhiều chuyện!” Tiêu Tiểutrợn mắt nhìn Thù Lăng quân một cái.
“Ách...”
“Ai nha! Cha nói con trai nghe! Hiện tại cháu cũngđã có rồi, chúng ta không phải nên cử hành hôn lễ hay sao? Cha sớm biết Khả Dulà một cô gái tốt, cha rất hài lòng về người con dâu này.”
Cha mẹ hai nhà Thù Quách thấy tình cảm hai người trướcmắt trải qua sinh ly tử biệt mà vẫn không lìa, thật vui vẻ giúp họ chuẩn bị hônlễ.
“Cha, con còn phải hỏi mẹ của con gái con, xem cô ấycó nguyện ý gả cho con hay không đã?”
Thù Lăng Vân đột nhiên nói câu này, khiến Quách KhảDu thoáng chốc đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Anh... Thiệt là!”
Thù Lăng Vân nghiêm túc nói: “Khả Du, gả cho anh đi!Anh nhất định sẽ yêu em với cả trái tim! Xin em hãy tin tưởng anh!”
Quách Khả Du đỏ hồng cả mặt, thẹn thùng gật đầu mộtcái.
“Thật sự là quá tốt! Khả Du, cậu thật sự tìm đượcngười trả tiền khi cậu quét thẻ tín dụng rồi!” Tiêu Tiểu hoan hô.
“Tôi cũng có thể trả nè!” Thù Lăng Quân đụng vaiTiêu Tiểu một cái.
Tiêu Tiểu trợn mắt một cái, đạp thù Lăng Quân một đạp,đau đến nỗi khiến anh ta ngậm miệng, không dám lỗ mãng nữa.
Quách Khả Du ôm con gái đang ngủ say, rúc vào trongngực Thù Lăng Vân.
Vào giờ khắc này, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnhphúc nhất trên thế giới này!
HẾT.