Chương 1: Một trường tiểu học ở Đài Bắc
Giữa trưa ngày thứ tư, tiếng chuông vang lên,trường tiểu học ồn ào rung chuyển. Sau giây lát, một đám trẻ con nhiđồng ầm ĩ ùa ra phía cửa, khiến cho cái oi bức của trưa hè càng nónghơn. Nhìn thấy những nhóm bạn bè nhỏ tụ tập, vô cùng vui vẻ đi về nhà,Mạc Vũ Thường dáng vẻ chau mày đau khổ. Thân hình nhỏ bé gầy guộc, trên lưng là chiếc cặp sách nặng chịch, lủi thủi bước đi trên đường dưới ánh nắng chói chang. Bé rất hâm mộ những bạn bè nhỏ khác, có thể vô ưu, vô tư lự, vui vẻ đi về nhà như vậy, còn bé thì lại sợ phải « về nhà ».
Mạc Vũ Thường cố ý đi về thong thả. Khi về đếngần cửa nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé có vẻ nghiêm trang hơn, đôi mắtđen to trong trẻo tràn ngập sự sợ hãi và bất an. Bé thật sự sợ à ! Bảygiờ tối hôm nay Mama mới có thể về nhà, chỉ còn lại có bé với chadượng, bé thật sự sợ phải ở nhà cùng với dượng.
Mạc Vũ Thường thật sự không hiểu tại sao chadượng lại thích uống rượu, hơn nữa lại luôn uống đến say khướt. Mỗi khi ông ta uống say xong, sẽ luôn cáu giận mà đánh người loạn lên, thườnghay đánh bé và mẹ đến nỗi mặt mũi bầm dập, thương tích đầy mình.
Ánh nắng mặt trời trên đầu khiến người ta xâyxẩm, Mạc Vũ Thường vừa đói vừa khát, bé quả thật không kìm chế đượcnữa. Về tới cửa nhà, bé lén nhìn khắp nơi xung quanh, muốn xem qua chadượng có ở nhà hay không.
Đó là một căn hộ kiến trúc cực kỳ đơn giản,phòng khách tối mù và bẩn thỉu, dưới đất đầy những vỏ chai rượu, còntrong không khí thì tràn ngập nặng mùi, khiến người ta nghĩ tới mùithối của rượu hoà cùng mùi mồ hôi.
Mạc Vũ Thường ngỏng cổ ra lén dò xét trongphòng, chỉ thấy cha dượng lại đang uống say mèm, ngà ngà say nằmnghiêng người trên chiếc ghế cũ, còn tiếp tục ợ hơi rượu. Đây chính làmột cơ hội tốt để bé có thể chạy thẳng vào trong phòng, khoá cửa lại, sẽ không sợ dượng đánh bé.
Nghĩ vậy, Mạc Vũ Thường cắt chặt môi dưới, rónra rón rén bước vào trong nhà. Bé thật cẩn thận đi từng bước một vềphía phòng, trái tim khẩn trương lo lắng, như thể sẽ nhảy ra khỏi lồngngực vậy. Ngay thời điểm bé sắp ra khỏi cửa phòng, một tiếng gầm lêngiận dữ, nhất thời khiến bé dừng lại bất động.
« Mày đứng lại đó cho tao ! » Người đàn ông trung niên nằm trên ghế hét lớn tiếng.
Mạc Vũ Thường cảm thấy cả người mình đều trở nên lạnh như băng, hai chân run rẩy không theo sai khiến của mình. Bé sợhãi xoay người lại, đối mặt với người cha dượng lôi thôi, thô lỗ đangdựng ngược trừng mắt lên.
« Giúp bố đi mua mấy bình rượu gạo. » Người đàn ông trung niên ra lệnh cho bé, hơn nữa còn ngồi dậy trên tràng kỷ.
« Nhưng mà… con … con không có tiền. » Mạc Vũ Thường cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
« Cái gì ! Mày không có tiền ư ! Đừng nghĩ lừađược bố mày, mụ đàn bà kia không phải có cho mày tiền tiêu vặt sao ? »Người đàn ông trung niên quắc mắt đứng dậy, lảo đà lảo đảo đi đến trước mặt Mạc Vũ Thường, còn « mụ đàn bà kia » trong miệng hắn chính là chỉmẹ của bé.
« Cái… cái số tiền kia rất ít, là mama cho con để ăn cơm. » Mạc Vũ Thường nói lí nhí.
« Bố chưa uống rượu, mày còn muốn ăn cơm cái gì. Đưa tiền cho tao ! » Người đàn ông trung niên rống to lên hung dữ.Gương mặt dữ tợn, làm cho Vũ Thường vô ý thức lùi lại.
“Thật đó… Tiền đó thật sự không đủ để mua rượu uống đâu.” Mạc Vũ Thường giọng run rẩy nói.
“Bảo người lấy mang đến đây, đừng có nói nhiềulời vô nghĩa như vậy.” Người đàn ông trung niên rống lên, nước bọt bắntung toé. Mạc Vũ Thường bị doạ đến nỗi nói không nên lời, bé lục lọitrong túi tiền chỉ có khoảng 20 đồng, đưa cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhận lấy hai tờ 10 đồng của bé đưa, bỗng dưng trợn trừng hai mắt, ông ta thô lỗ mắng: “Chỉ cóchút tiền này, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ nữa. Thật là tức chết đi được!” Hai mắt ông ta đầy tơ máu, cả gương mặt vặn vẹo phẫn nộ, quả thật rất giống bộ dạng con quỷ hung ác doạ người.
Mạc Vũ Thường không khống chế được, toàn thânphát run lên, răng cũng lách cách run rẩy. Bình thường lúc cha dượng lộ ra sắc mặt này, chính là thời điểm tính cách của ông ta bùng nổ.
Mạc Vũ Thường miễn cưỡng lập tức xoay người đi chỗ khác,chuẩn bị trốn vào trong phòng. Nhưng động tác của người đàn ông trungniên nhanh hơn bé, chỉ thấy hắn kéo bé như kéo một con gà con, nắm lấycổ áo của Mạc Vũ Thường một cái, hung hăng đẩy bé vào một góc phòngkhách.
Mạc Vũ Thường nhịn đau, cố gắng đứng lên, nhưng người đàn ông trung niên nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, tát một cái nảy mặt. Khuôn mặt nhỏnhắn của Mạc Vũ Thường vốn trắng nõn và mềm mịn liền nhất thời sưng đỏlên, khoé miệng cũng ri rỉ chảy ra một đường tơ máu.
“Tiểu tạp chủng mày, ăn của bố mày, dùng hết tiền của bố mày, mà lạicùng một dạng với mụ đàn bà kia, vong ân phụ nghĩa!” Người đàn ông trung niên vừa gào rít lên, hai tay cũng tiếp tục níu lấy thân hình gầy yếucủa Mạc Vũ Thường mà lắc.
Mạc Vũ Thường không nhịn nổi đau đớn, cả người yếu ớt, rủ xuống ngồi xổm xuống đất. Hai tay bé ôm chặt lấy đầu, cuộn mình thành một cục, để chịu đựng quyền đấm cước đá của cha dượng. Nhưng thuỷ chung cũng không nghethấy bé hét lên một tiếng kêu đau, càng không nghe thấy bé lên tiếngkhóc lớn.
“Tại sao tao lại phải giúp nuôi dưỡng con của người khác, chính là nuôidưỡng cái đứa sao chổi mày, mà mới làm cho tao bị rơi vào vận rủi. Nếukhông phải mày, tao cũng sẽ không trở nên uất ức vô dụng như vậy.” Người đàn ông trung niên chửi ầm ầm vang xa, tay chân vẫn không ngừng chuyểnđộng. “Tao tự nhiên lại nghèo đến nỗi ngay cả tiền mua rượu cũng khôngcó!”
Đột nhiên, người đàn ông trung niên kéo cổ áo Mạc Vũ Thường lên, kéo cảngười bé đứng lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường nhìnthẳng vào ông ta.
Mạc Vũ Thường mở to hai mắt, không giấu nổi vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi,bất lực nhìn người cha dượng kia nhe răng trợn mắt, mặt khẽ phình ra.
“Tao muốn đem bán mày đi, đổi lấy một ít tiền thưởng, dù sao mày cũng là một cái để bồi thường tiền đã mất.” Người đàn ông trung niên nheo haimắt lại, nhìn Mạc Vũ Thường một cách xấu xa. Ánh mắt bé xót xa, sợ hãitừ đáy lòng.
Mạc Vũ Thường trừng lớn hai mắt, đồng tử cũng có vẻ lớn hơn lúc bình thường, kinh hãi đến dường như không thở nổi.
Không! Bé không muốn bị bán đi. Trong lòng Mạc Vũ Thường hét lớn.
Lập tức, nàng ra sức giãy dụa, bất chấp vết thương trên cả người đau vôkể, đau đớn không chịu nổi: Bởi tình thế cấp bách, bé há mồm cắn mạnhvào tay của người đàn ông trung niên, ông ta kêu “ai” lên một tiếng,buông gọng kiềm đang kiềm chế Mạc Vũ Thường ra.
Sau khi vừa được tự do, Mạc Vũ Thường lao thẳng ra khỏi cửa nhà, ra bênngoài chạy thục mạng, để lại đằng sau tiếng kêu gào tức giận của ngườiđàn ông trung niên.
Ngay khi bé vừa chạy không được bao lâu, liền đâm vào một bức tườngthịt, khiến bé ngã ngồi trên mặt đất. Va chạm này khiến cho mắt nàng nổđom đóm, đầu choáng váng. Mạc Vũ Thường miễn cường ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương…
Chỉ thấy ngay trước mắt là một thiếu niên mặt mày sáng sủa, mắt sáng mày sắc (*kiếm my tinh mục), thân hình cao to che Mạc Vũ Thường khỏi ánhnắng mặt trời chói chang mùa hè. Ánh mặt trời viền quanh đường nét thânhình trắng như ngọc của người thiếu niên thành một quầng sáng màu vàng,thật giống như thiên sứ! Duy chỉ là vẻ mặt kia hơi tà khí, nụ cười lạibất trị không hợp với thiên sứ.
Mạc Vũ Thường si ngốc nhìn người thiếu niên đẹp trai kia. Bé chưa từngthấy đại ca ca nào có bộ dáng đẹp như vậy. Bên cạnh còn có một cô bé con đáng yêu giống như búp bê đi theo. Mạc Vũ Thường lảo đà lảo đảo đứngdậy, cả người choáng váng không thôi, trước mắt một màu u ám, lập tứcliền ngất đi.
Người thiếu niên kia dường như đã có dự cảm đó rồi, rất nhanh vươn haitay đến đỡ được bé, như vậy mới phát hiện ra cô bé con trong lòng mìnhgầy yếu, nhẹ đến kỳ cục.
“Anh ơi, nó chính là con gái của dì Mạc. Em có gặp nó một lần ở trườnghọc. Cô bé con bên cạnh người thiếu niên mở to mắt nhìn Mạc Vũ Thường.“Nó thật là đáng thương! Tại sao cả người toàn vết bầm tím, mà lại vẫncòn đang chảy máu nữa.” Trong giọng nói của cô bé tràn ngập sự thươngcảm.
Thực ra, người thiếu niên và cô bé con này chính là thiếu gia và tiểuthư – Anh em Cố Vân Dã, Cố Vân Nhu của gia đình mà mẹ của Mạc Vũ Thường, là Mạc Tâm Như làm người giúp việc. Mẹ của bọn họ, Lữ Thiến Dung làngười phụ nữ có tấm lòng dịu dàng, tốt bụng, cực kỳ thương cảm với mẹcon Mạc Tâm Như, cũng chiếu cố hơn đối với bọn họ. Hôm nay nghe nói MạcVũ Thường tan học giữa trưa, sợ bé bị cha dượng đánh, tiện đến đón conmình thì đón luôn Mạc Vũ Thường về nhà.
Ai biết con gái nhỏ của mình lại lén đi đến đây. Nhìn cô bé trong lòng,Cố Vân Dã không khỏi nhíu mày, ngoài em gái Vân Nhu ra, hắn không ôm đứa bé gái nào khác cả. Nếu không phải vì mẹ hắn giao phó chuyện thối nátnày, thì đúng thật là hắn không muốn phải ôm cơ thể đầy vết thương vàbẩn thỉu của Mạc Vũ Thường.
“Anh ơi, chúng mình nhanh đưa nó về nhà đi! Nếu không dì Mạc sẽ lo lắnglắm.” Cô bé bên cạnh thúc giục vậy, Cố Vân Dã mới ôm chặt lấy Mạc VũThường, đi về phía chiếc xe Mercedes đang chờ ở cửa ngõ.
Mạc Vũ Thường nửa tỉnh nửa mê nằm thẳng đừ, cả người từtrên xuống dưới đều truyền đến một trận đau đớn âm ỉ. Mơ hồ cảm giácđược có một đôi tay ấm áp không ngừng khẽ vuốt ve bé, bên tai còn có một giọng nói mềm mại nỉ non an ủi.
“Mama…” Mạc Vũ Thường yếu ớt gọi.
“Suỵt… Đừng nói, ngoan ngoãn ngủ một giấc! Không cần sợ hãi, mama sẽluôn luôn ở bên cạnh.” Mạc Tâm Như vừa dịu dàng nói, vừa khẽ vỗ về bé.
Mạc Vũ Thường bỗng cảm thấy an tâm vô cùng, để mặc cơn mệt mỏi tột độ mang bé vào trong giấc ngủ sâu.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Mạc Vũ Thường lại mở hai mắt ra, cảngười đã tỉnh táo hơn rất nhiều rồi. Theo bản năng, bé tìm kiếm bóngdáng mẹ mình, vì vậy mới phát hiện ra người ngồi bên giường trông chừngnàng chính là… đại ca ca xinh đẹp hồi giữa trưa kia.
“Ngươi tỉnh rồi!” Cỗ Vân Dã nheo mắt lại, giọng điệu lãnh đạm không mang theo chút tình cảm nào. “Muốn cái gì sao? Có gì thấy không thoải máià?” Hắn hỏi, vẫn với tông giọng lạnh lùng, xa cách.
Mạc Vũ Thường sợ hãi trả lời: “Em muốn uống nước.”
Cỗ Vân Dã nhanh chóng rót một chén nước, mặc dù không dịu dàng, nhưng ít nhất cũng có lòng nâng cô bé dậy, cho bé uống nước. Mười bảy tuổi, hắnđã có một đôi bàn tay to khoẻ rắn chắc, đôi bàn tay to lớn này khiến cho Mạc Vũ Thường cảm thấy rất ấm áp và an toàn.
Sau khi uống nước xong, Cố Vân Dã đặt Mạc Vũ Thường nằm xuống. Gương mặt tuấn dật kia gần ngay trước khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường, gầntới mức khiến nàng có thể nhìn rõ ràng ngũ quan đẹp đẽ như tượng điêukhắc của hắn. Hai đồng tử trong mắt hắn đen sậm và sâu, lông mi dày sậm, dài và cong lên, khiến cho Mạc Vũ Thường không khỏi ngây ngốc ngắmnhìn.
Phảng phất nhận thấy được cái nhìn chăm chú của cô bé, khoé miệng Cố Vân Dã khẽ nhếch lên đầy kinh nghiệm, khẽ cười mỉa mai, cũng cố ý nheo mắtlại, nhìn thẳng chằm chặp vào cô bé. Mạc Vũ Thường không khỏi đỏ bừngmặt, nhanh chóng hạ mí mắt xuống.
Phải một lúc sau, Mạc Vũ Thường mới lắp bắp nói: “Cám ơn anh! Anh trai.”
« Cảm tạ ta gì chứ ? » Cố Vân Dã ra vẻ việc không liên quan đến mình, mắt lạnh lùng nhìn cô bé.
« Em biết là anh đã cứu em, còn đưa em đến đây. » Mạc Vũ Thường vĩnhviễn cũng không quên được người thiếu niên đẹp trai giống như thiên sứ,mà mình đã từng té xỉu trước mặt kia.
Cố Vân Dã hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt trẻ tuổi lại có một tia cao ngạovà lạnh lùng. « Không phải ta muốn cứu ngươi, mà là mẹ ta ra lệnh cho ta làm như vậy. »
Giọng điệu hắn lạnh lùng, nhưng không biết vì sao lại làm cho tâm trínon nớt của Mạc Vũ Thường cảm thấy một nỗi đau đớn không hiểu nổi.
« Em… Em rất cảm ơn anh đã ở đây chiếu cố em. » Mạc Vũ Thường nói nhỏ.
Do hoàn cảnh gia đình, tâm hồn của bé sớm trưởng thành, hiểu rõ sắc điệu lời nói, nên bé có thể cảm giác được Cố Vân Dã không thích mình. Độtnhiên, một hình bóng nhỏ bé vọt vào trong phòng, đi tới bên giường MạcVũ Thường.
« Ngươi tỉnh rồi ! Thật tốt ! Sau này ta có bạn chơi cùng rồi. » Vừa vào là Cố Vân Nhu, một đôi mắt to tròn, lanh lợi, vẻ mặt vâng lời, dễ mến.
« Cậu là ai ? » Mạc Vũ Thường khẽ hỏi, cô bé con trước mặt có vẻ hơi quen mặt.
« Tớ là Cố Vân Như, năm nay mười tuổi, cùng tuổi với cậu, cũng học cùngtrường với cậu, sau này bọn mình sẽ ở cùng với nhau mỗi ngày. » Cố VânNhu cười vui vẻ.
Sau đó, con bé chỉ vào Cố Vân Dã nói thêm : « Anh ấy là anh trai của tớ. »
Cố Vân Nhu kém Cố Vân Dã bảy tuổi, vậy nên không thể chơi cùng được, bây giờ có Mạc Vũ Thường, con bé vốn nguyện vọng có một người bạn chơi cùng mình, đương nhìn mừng rỡ cười toe toét với cô bé.
« Ngươi ấy ! Chỉ biết chơi thôi. » Cố Vân Dã cưng chiều bóp mũi em gái,đáy mắt tràn ngập ý cười dịu dàng, so với lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau.
Mạc Vũ Thường nhìn thấy thế không khỏi lại ngây người ! Bé thật hâm mộCố Vân Như, có được một người anh trai yêu thương mình như vậy, khônggiống như nàng, luôn luôn cô đơn lẻ loi một mình.
« Anh ơi, mama đã quyết định để cho dì Mạc và Vũ Thường ở lại trong nhàmình đấy ! Sau này anh không cần phải miễn cưỡng chơi với em nữa rồi,bởi vì em đã bạn yêu mới. » Cố Vân Nhu ra vẻ người lớn tuyên bố.
Lời nói này làm cho Cố Vân Dã cảm hấy có chút không thích thú. Hắn liếcxéo nhìn Mạc Vũ Thường một cái, ánh mắt lại trở nên lãnh đạm như trước,khiến cho trái tim của Mạc Vũ Thường không khỏi co rúm lại đôi chút.
« Em… em muốn đi tìm mama.” Mạc Vũ Thường thu mắt lại, lắp bắp nói.
Vừa mới dứt lời, lập tức cửa phòng lại bị đẩy ra, người bước vào là Mạc Tâm Như và vợ chồng Cố Trọng Hành.
Mạc Tâm Như nhanh chóng đi đến bên cạnh con gái, lo lắng hỏi: “Vũ Thường, có gì không thoải mái hay không?”
Mạc Vũ Thường trầm mặc lắc đầu, vừa thấy mặt mẹ mình, đã khiến bé xúcđộng muốn khóc một trận. Nhưng mà trong phòng có nhiều người như vậy, bé thật sự ngượng ngùng, chỉ có thể cố gắng kìm nén.
“Thật sự rất đáng giận! Đánh đứa bé nhỏ xíu thành ra như vậy, coi làngười được sao? Chỉ có như vậy là rất tiện nghi cho hắn rồi.” Lữ ThiếnDung không biết từ lúc nào đã đến gần bên giường, nhìn gương mặt bầm tím sưng đỏ của Mạc Vũ Thường mà căm giận oán trách.
“Đừng nói nữa, cuối cùng chúng ta cũng đem được hai người mẹ con bọn họnhảy ra khỏi hố lửa. Từ nay về sau, hai mẹ con không còn có quan hệ gìvới cái người đàn ông kia nữa.” Cố Trọng Hành ở bên cạnh trấn an cảmgiác oán giận của vợ mình.
“Vậy là còn rất tiện nghi cho hắn, đáng nhẽ phải cho hắn đi ăn vài bữacơm tù mới đúng.” Lữ Thiến Dung vẫn phẫn nộ nói tiếp. Mạc Tâm Như đaulòng, khẽ vuốt mặt con gái, miễn cưỡng cười nói: “Lần này ít nhiều đềunhờ hai bác Cố giúp đỡ, mama đã ly hôn với cha dượng con rồi. Sau này,chúng ta không bao giờ phải lo lắng hãi hùng nữa, cũng không có ai sẽđánh mình nữa.”
Sau khi nghe xong, Mạc Vũ Thường vui sướng nắm chặt tay mẹ mình.
“Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ở tại nơi này, tất cả đều phải cảm tạ hai bác Cố đây!” Mạc Tâm Như nói tiếp.
Mạc Vũ Thường cố hết sức ngẩng đầu lên, vội vã gật đầu với vợ chồng Cố Trọng Hành, “Cảm ơn bác trai, bác gái.”
“Không cần khách khí như vậy, bác chỉ là tìm cho Tiểu Nhu của chúng tamột người bạn chơi cùng.” Lữ Thiến Dung sang sảng cười lớn.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Chúng ta đều ra ngoài đi! Để cho hai mẹ con bọn họnói chuyện thân mật, không cần phải gây trở ngại cho người ta.” Cố Trọng Hành cao giọng kêu lên.
Trong chốc lát, toàn bộ căn phòng chỉ còn lại hai mẹ con Mạc Tâm Như và Mạc Vũ Thường.
“Vũ Thường, tha thứ cho mama đã làm cho con chịu nhiều khổ cực như vậy.” Mạc Tâm Như vẻ mặt âu yếm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bầm tím của con gái,nghẹn ngào nói.
“Không… Con không khổ. Chỉ cần có thể cùng mẹ ở cùng một chỗ, có lại khổ nữa con cũng không sợ.” Trên mặt Mạc Vũ Thường biểu lộ một vẻ cố chấp,bất tuân phục.
Mạc Tâm Như đau lòng, cười cười, rồi lập tức nghiêm mặt lại, nghiêm túcnói: “Vũ Thường, nhà họ Cố có ân huệ rất lớn đối với chúng ta, cả đờinày chỉ sợ chúng ta không thể hoàn trả lại được, con hiểu chứ?”
Mạc Vũ Thường gật mạnh đầu, bé hiểu ý tứ của mẹ là gì.
“Chỉ cần có cơ hội nào đó, chúng ta đều phải hết mình báo đáp đại ân đại đức của nhà họ Cố đối với chúng ta, biết chưa?” Mạc Tâm Như nhìn thẳngvào con gái, gằn từng tiếng dặn dò.
Mạc Vũ Thường nắm chặt tay mẹ mình, gật mạnh đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ mặt không sợ sệt.
Tuy vậy, ai mà đoán được, một cái gật đầu của nàng mà lại khiến đemchính nàng và Cố Vân Dã vĩnh viễn cột chặt vào nhau. Cái nàng dùng đểhoàn trả lại cho nhà họ Cố chính là linh hồn và cảm tình trân quý nhấtcủa chính mình. Bánh xe vận mệnh ở thời khắc nàng gật đầu này, có lẽ…ngay từ lúc nàng rơi vào trong lòng Cố Vân Dã kia, cũng đã bắt đầu lănbánh…
Từ hôm đó, Mạc Vũ Thường liền bắt đầu những ngày sinh sống ở nhà họ Cố.
Trải qua một tuần chữa trị, những vết thương bầm tím trên người Mạc VũThường dần dần đã biến mất, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màngnhư hoa sen của cô bé. Bé đã phải nằm trên giường khoảng một tuần rồi,nên bắt đầu thấy buồn bực lo lắng.
Ngày hôm đó, Mạc Vũ Thường ra khỏi phòng ngủ cùng với mẹ, đi vào trongphòng khách rộng lớn hoa lệ của nhà họ Cố. Bé không khỏi trợn mắt, háhốc mồm một hồi lâu. Bé chưa từng nhìn thấy gian phòng ở đẹp đẽ như vật. Hiển nhiên, nhất định bác Cố là người có tiền !
Tâm trạng kính sợ, bé đi về phía cái sô pha bằng da thật, thoạt nhìn cóvẻ lạ thường, nhưng cũng thật vô cùng thoải mái. Vươn tay ra chạm vàochất vải da thật của sô pha, dường như không kiềm chế được, hai mắt linh hoạt hấp háy, bé nhìn quanh trong chốc lát, rồi mới thật cẩn thận ngồilên sô pha.
Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác mềm mại mà lại còn co giãn khiến choMạc Vũ Thường cảm thấy vừa thoải mái, lại vừa chơi vui, vì vậy bất giáccười thành tiếng.
« Nhìn ngươi vui vẻ biến thành bộ dạng thế kia, chắc đến tám phần đãquên mất chính mình là ai. » Một giọng nói trong trẻo châm chọc lêntiếng.
Mạc Vũ Thường chợt nhảy dựng lên trên ghế sô pha, vội vàng tìm kiếm nơi phát ra giọng nói.
Cố Vân Dã đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn xuống toàn bộ phòng khách. Vừa rồi hắn vừa chứng kiến rõ ràng cả một màn kia, trên khuôn mặt tuấn túngỗ nghịch hằn sâu vẻ khinh miệt. Hắn liếc xéo ngạo nghễ nhìn Mạc VũThường một cách ác ý.
Gần như vừa tiếp xúc với đôi mắt lợi hại kia của Cố Vân Dã, Mạc VũThường liền lập tức hạ mí mắt, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ có thểngây người ra, hai chân giống nhau, dường như không thể nhúc nhích. Tuyvậy, trái tim cô bé lại một mực đập thình thịch, có thể được nhìn thấyhắn bên cạnh khiến tim bé nhảy nhót không hiểu nổi.
Cố Vân Dã chậm rãi bước xuống lầu, ánh mắt thuỷ chung không rời khỏi Mạc Vũ Thường. Cuối cùng, hắn đi tới trước mặt nàng, lấy tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lên.
Đối với hành động bất thình lình của hắn, Mạc Vũ Thường kinh ngạc khôngbiết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn thẳng Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã nheo mắt lại tập trung đánh giá Mạc Vũ Thường. Trải qua mộttuần chữa trị, những vết thương khó coi trên mặt bé đã dần dần lành lại, chỉ còn lại vài dấu vết mờ nhạt. Giờ phút này, hắn mới chính thức thấyrõ bộ dạng của cô bé ra sao. Đã không còn vết bầm tím, sưng đỏ xấu xí,khuôn mặt nhỏ nhắn của bé trắng trẻo, sạch sẽ, thuần khiết, gần nhưtrong suốt, đôi mắt trong sáng, lấp lánh, giống như hai hạt huyền (*đáđen) nguyên chất, đi cùng với cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, đứa bé nàyrõ ràng là một mỹ nhân vẫn còn trong giai đoạn « trứng nước » (*mới hình thành, đang phát triển dần). Theo thời gian, chắc chắn sẽ trổ mã thànhmột mỹ nhân duyên dáng yêu kiều.
Chỉ tiếc là mới nhỏ tuổi như vậy mà đã sớm học được thói ngại bần yêu phú, Cố Vân Dã khẽ cười nhếch mép với vẻ khinh bỉ.
« Ai cho phép ngươi đi loạn khắp nơi ! » Hắn lạnh lùng quát.
Mạc Vũ Thường hạ mắt co rụt người lại, sợ hãi trả lời : « Anh à… thựcxin lỗi… em… » Lời còn chưa nói xong, liền đã bị Cố Vân Dã lạnh lùng cắt ngang.
« Ai là anh của ngươi, không được tuỳ tiện gọi bậy bạ ! Chiếu theo thânphận của ngươi thì phải gọi ta là « thiếu gia », biết chưa ? » Xẵnggiọng dạy dỗ con bé đang sợ hãi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường tái nhợt hết cả, trái tim dường như hơi đau đớn giống như bị kim châm. « Vâng… Thiếu gia, em chỉ là hơibuồn, cho nên mới đi chỗ này chỗ khác một chút. » Cô bé trả lời vớigiọng nói run rẩy, gục đầu xuống khổ sở.
Cố Vân Dã buông cằm của cô bé ra, nói một cách lười biếng : « Tuy rằngmẹ ta cho các người ở lại đây, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể tận hưởng tất cả nơi này tuỳ thích, ngươi hãy nhớ kỹ thân phận củachính mình ! Nói trắng ra, ngươi cũng chỉ là một đứa giúp việc của nhàhọ Cố mà thôi. » Lời nói của hắn tàn nhẫn và xúc phạm, khiến cho Mạc VũThường ý thức được thân phận hèn mọn của chính mình. Sắc mặt của cô bécàng trắng bệch hơn.
« Em… Em biết rồi, thiếu gia, lần sau em tuyệt đối sẽ không tái phạmđâu. » Mạc Vũ Thường ngập ngừng nói. Vừa nói xong, cô bé rốt cuộc khôngkiềm chế nổi, quay đầu chạy vội trở về phòng mình. Bỏ lại Cố Vân Dã,khuôn mặt u ám, nhăn mặt nhíu mày, nhìn cô bé đi khỏi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt chực khóc của Mạc Vũ Thường kia khiến chotrong lòng Cố Vân Dã có chút không đành lòng. Liệu chính mình có phảiquá tàn nhẫn hay không ? Dù sao nó vẫn còn là một con bé con. Nhưng lậptức, trái tim hắn lại lạnh lẽo và cứng rắn trở lại. Gia đình này đã nhận được nhiều bài học rồi, không được để cho người ngoài, người không quan hệ có cơ hội gây hại cho người nhà của hắn. Sự việc mười năm trước đãgieo những hạt mầm ám ảnh và không thể xoay chuyển được trong tâm tríhắn, khiến cho trái tim hắn từ đó về sau trở nên lạnh lùng, cứng rắn, vô tình ; Ngoài người nhà ra, hắn không còn có khả năng có thể đối xử dịudàng với bất kỳ kẻ nào khác.
Từ sau ngày nghe Cố Vân Dã mắng, Mạc Vũ Thường hoàn toànhiểu rõ thân phận và địa vị của mình. Bé và Cố Vân Nhu trong khoảng thời gian này trở thành bạn bè rất tốt của nhau. Hai người cùng chơi vớinhau, cùng nhau làm bài tập, gần như hình với bóng. Tuy vậy, vài lần CốVân Nhu mời bé cùng ngồi lên xe để đi đến trường, bé đều từ chối. Békhông muốn khiến cho Cố Vân Dã có cơ hội xem nhẹ bé. Ngay cả bác Cố muacho bé quần áo mới, bé đều kiên quyết không nhận.
Tuy rằng Cố Vân Dã đã nói tàn nhẫn như thế, lời nói gây tổn thương người khác, nhưng Mạc Vũ Thường vẫn không tự chủ được mà sùng bái hắn, thíchhắn. Nghe Cố Vân Nhu nói, bé biết được Cố Vân Dã là người được nuôi dạytốt, chỉ số thông minh và tài trí hơn người, thành tích cực kỳ vĩ đại,hiếm có, nghe nói sau khi tốt nghiệp trung học xong, sẽ đi du học nướcngoài.
Mạc Vũ Thường chỉ có thể lén nhìn hắn, nhất cử nhất động, mỗi ánh mắthay mỗi nụ cười của hắn đều khắc sâu trong tâm trí bé nhỏ của nàng. Hắnlà thiên thần trong lòng nàng ! Chỉ có thể ngưỡng mộ, sùng bái, nhưngkhông cách nào tới gần được.
Ngày cứ êm đềm trôi qua như vậy được một tháng, Mạc Vũ Thường dễ thươngvà ngoan ngoãn, vì vậy cô bé chinh phục được tình yêu thương của vợchồng nhà họ Cố, bọn họ cũng chăm lo cho bé như đối với con gái củachính mình.
Tuy vậy, ai cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh một sự việc khiến người tatrở tay không kịp – chuyện này trở thành ác mộng khó có thể quên đượctrong đời Mạc Vũ Thường, cũng là bước ngoặt quyết định vận mệnh tươnglai của cô bé.
* * *
Một ngày, sau khi tan học, Mạc Vũ Thường đang đi bộ về nhà một mình, trong lòng cô bé tính toán một việc.
Đêm qua, bé nghe được tiếng khóc của mẹ mình, trong lòng bé hiểu được,mẹ mình vẫn còn tưởng niệm đến người cha đã mất của mình. Trước kia mẹbé có ảnh chụp để nhớ lại, nhưng lần này vì vội vàng rời khỏi cha dượngnên có nhiều thứ này thứ kia không kịp mang đi khỏi.
Mạc Vũ Thường hít một hơi thở sâu, quyết định hạ quyết tâm, bé phải quay lại lấy album ảnh.
Vào lúc đó, một chiếc xe Mercedes dừng lại bên cạnh Mạc Vũ Thường, chỉthấy Cố Vân Nhu nhìn qua cửa kính xe, hét lên với nàng : « Vũ Thường,lên xe đi ! Chúng ta cùng nhau đi về nhà. »
Mạc Vũ Thường lắc đầu với cô bé. « Không cần đâu ! Cậu đi về trước đi ! Tớ còn chưa muốn đi về. »
« Cậu muốn đi đâu ? » Cố Vân Nhu tò mò hỏi.
Mạc Vũ Thường và cô bé luôn luôn không giấu nhau điều gì, nên liền thành thật nói cho cô bé : « Tớ phải về nhà cha dượng lấy album ảnh, ở đó cóảnh của papa tớ. »
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Nhu sáng bừng lên trong nháy mắt, bừngbừng phấn khích nói : « Tớ đi theo cậu ! » Vừa nói xong, cô bé lập tứcxuống xe, nói với người tài xế : « Chú đi về trước đi ! Cháu sẽ cùng VũThường đi bộ về nhà. » Vẻ mặt yếu đuối đáng thương không muốn bị cựtuyệt.
Người tài xế kia không lay chuyển được tính tình của tiểu thư, đành phải lái xe đi khỏi. Mạc Vũ Thường trong lòng cảm thấy âm ỉ bất an, bé lolắng khuyên can Cố Vân Nhu : « Cậu đừng đi ! Cha dượng của tớ vừa hungdữ vừa đáng sợ. »
« Yên tâm đi ! Tớ thực thông minh lắm, đi thôi ! » Cố Vân Nhu cứng rắn kéo tay Mạc Vũ Thường đi lên phía trước.
Đi tới trước cửa nhà cha dượng, Mạc Vũ Thường vắt óc xem xét thăm dò, Cố Vân Nhu cảm thấy chơi cực vui ! Làm theo giống y hệt.
Chỉ thấy trong nhà không có một bóng người, lúc Mạc Vũ Thường đang địnhđi vào, đột nhiên có người từ phía sau nắm lấy cổ áo của Cố Vân Nhu vàbé. Mạc Vũ Thường vừa quay mạnh đầu lại xem, thì bắt gặp người đó chínhlà cha dượng của mình – Trương Diệu Tông.
« Nha đầu thối tha ! Mày lén lút ở trong này làm cái gì ? » Người đàn ông hỏi một cách thô bạo.
Mạc Vũ Thường cố lấy dũng khí nói : « Con… Con trở về lấy một ít đồ này kia. » Giọng nói vẫn còn có chút run run.
« Tất cả đồ đạc trong phòng này đều là của ta, mày còn có thể lấy cái gì ? » Trương Diệu Tông thô lỗ hét lên.
« Này ! Ông đừng có hung ác như vậy ! Papa tôi sẽ lại kêu cảnh sát tớibắt ông đó. » Cố Vân Nhu mở miệng tranh trước. Cô bé luôn được bảo vệ an toàn, chưa gặp người quá hung ác bao giờ, cho nên tất nhiên cũng khôngbiết có người đáng sợ như thế.
Trương Diệu Tông bỗng dưng trừng mắt nhìn Cố Vân Nhu, nhìn mãi sau mộtlúc lâu, cuối cùng, ông ta mở miệng hỏi : « Mày là ai ? Papa mày là ai ? » Nếu hắn đoán đúng thì con bé con này chắc là đứa con gái bảo bối củathằng ông chủ tiện nhân kia.
« Tôi tên là Cố Vân Nhu, papa tôi là Cố Trọng Hành, lần trước tìm cảnh sát tới bắt ông đó ! » Cố Vân Nhu nói đắc thắng.
Lời nói của cô bé khiến hai con mắt sưng húp của Trương Diệu Tông độtnhiên bùng lên một nỗi oán hận, khiến người khác phải sợ hãi, rồi lậptức lại chuyển thành ánh mắt tham lam, biến đổi kỳ lạ. Chính là đứa congái nhỏ của cái thằng cha xen vào việc của người khác, hại hắn bây giờphải ra ngoài làm công để kiếm tiền mua rượu uống, Trương Diệu Tông cămgiận nghĩ.
Tốt lắm ! Nghe nói cái tên kia là kẻ có tiền, có đứa con gái nhỏ này,hắn có thể đánh được mẻ cá lớn từ thằng đó, có thể mua rượu uống, lại có thể cho hả mối hận trong lòng.
« Con… con muốn lấy quyển album cũ kia mang đi. » Mạc Vũ Thường ấp úng nói.
Trương Diệu Tông gật gật đầu, lập tức đi vào trong phòng. Một lát sau,ông ta lấy quyển album ảnh đi ra, đúng lúc Mạc Vũ Thường tưởng nhận được bộ album ảnh thì ông ta đột nhiên lùi tay lại.
« Chậm một chút ! Trước tiên mày giúp tao đến cửa cửa ngõ mua bình rượuđã ! » Trương Diệu Tông vẻ mặt kỳ quái nhìn bé. « Để con bé ở đây nhìnquyển album giúp ngươi đi. » Ông ta chỉ vào Cố Vân Nhu, vừa nói vừa lấytiền ra đưa cho Mạc Vũ Thường.
Cố Vân Nhu không hề phát giác ra điều gì, nhận lấy bộ album, phấn khíchlật xem, nói với Mạc Vũ Thường : « Cậu mau đi đi ! Tớ chờ cậu. »
Mạc Vũ Thường do dự một lát, không biết vì sao, bé cảm thấy ánh mắt tòmò của cha dượng vừa quái lạ lại cũng rất đáng sợ à ! Cô bé quan sát Vân Nhu, rồi lại liếc một cái nhìn cha dượng, cuối cùng, cô bé đành phải đi làm theo lời ông ta.
Đến khi Mạc Vũ Thường thở hồng hộc chạy về, trong phòng đã không còn có bóng dáng Cố Vân Nhu đâu nữa.
« Bạn… Bạn của con đâu ? » Mạc Vũ Thường đưa rượu cho Trương Diệu Tông, kích động hỏi.
Trương Diệu Tông, dáng vẻ ung dung, miễn cưỡng trả lời : « Nó nói nó đã đói bụng, cho nên đi về trước rồi. »
Theo bản năng, Mạc Vũ Thường cảm thấy cha dượng nói dối, bé muốn chạyvào nhà để xem xét, nhưng liền bị Trương Diệu Tông giữ lại. Ông ta nheomắt lại, đe doạ với vẻ tàn bạo : « Mày tốt nhất cầm lấy đồ của mày màchạy nhanh về đi, nếu không nghe thì, khà khà… »
Mạc Vũ Thường choáng váng, sợ phải quay về, bé có thể xác định là chadượng đã đem giấu Cố Vân Nhu đi rồi. Hiện giờ, bé chỉ có thể chạy nhanhvề nhà họ Cố cầu cứu.
Bất thình lình, bé nắm lấy quyển album, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể về nhà họ Cố.
Chương 2: Một ngày đã trôi qua kể từ lúc xác định Cố Vân Nhu bị bắt cóc
Không bao lâu sau khi sự việc xảy ra, quân của nhà họ Cốđã tìm đến chỗ ở của Trương Diệu Tông, nhưng lại phát hiện hắn sớm đãkhông thấy bóng dáng đâu. Hơn nữa, vào buổi đêm, nhà họ Cố liền nhậnđược cuộc điện thoại đe doạ vơ vét tài sản của Trương Diệu Tông, chàogiá năm trăm vạn Đài tệ.
Cố Trọng Hành một mặt chu toàn với hắn, một mặt âm thầm hợp tác với cảnh sát… Nhưng trước mắt vẫn không có gì tiến triển.
Do con gái yêu bị trói, chỉ ngắn ngủn trong vòng một ngày mà Lữ ThiếnDung trở nên ủ rũ, tiều tuỵ không thôi. Mạc Vũ Thường và mẹ bé vì thế tự trách mình, áy náy không thôi, hai người càng cẩn thận chăm lo cho LữThiến Dung hơn nữa.
Buổi chiều hôm đó, Mạc Vũ Thường đang ngồi bên giường, vất vả trôngchừng Lữ Thiến Dung đang say ngủ, thì đột nhiên Lữ Thiến Dung mở to haimắt, ngồi dậy. Bà ta nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vũ Thường một lát, rồi thình lình vừa ôm chặt lấy Mạc Vũ Thường vừa kêu lên : «Con gái bảo bối của mẹ, con đã trở lại rồi ! »
Hành động của bà ta khiến Mạc Vũ Thường sợ hãi, nhưng Mạc Vũ Thường lậptức hiểu rằng, bác Cố là xem bé thành Cố Vân Nhu. Bác ấy là bởi thật sựsốt ruột lo lắng cho con gái yêu, cho nên thần trí mới trở nên không rõ !
Sau khi làm Lữ Thiến Dung ngủ say trở lại, Mạc Vũ Thường nhẹ nhàng đứngdậy, chuẩn bị rời khỏi phòng, lúc này cô bé mới bắt gặp Cố Vân Dã, vẻmặt lo lắng, đang đứng ở cửa. Kể từ sau khi Cố Vân Nhu bị bắt cóc, hắnđã không nhìn bé với sắc mặt hoà nhã. Hiện giờ, trong mắt hắn đã trànngập sự tức giận dữ dằn rồi, hắn gắt gao xem xét bé.
« Khá lắm ! Thì ra vốn dĩ ngươi đã sớm dự tính âm mưu, ngươi cho là chỉcần Vân Nhu biến mất thì ngươi có thể công khai thay thế vị trí của nótrong cái nhà này sao ? » Cố Vân Dã lên án với giọng điệu lạnh lẽo.
Mạc Vũ Thường tuy tuổi nhỏ, nhưng cũng nghe hiểu được đại khái ý tứ lời nói của hắn.
Con bé lo lắng biện bạch: “Không có… không có đâu, em không có từng nghĩ như vậy đâu… » Hai mắt tròn vo ngập nước, đến độ nước mắt gần như sắprơi ra !
« Đừng có trưng vẻ đáng thương trước mặt ta, ta nói cho ngươi hay, ngươi đừng mơ tưởng thay thế được vị trí của Vân Nhu, nếu nó thật sự đã xảyra chuyện, ta sẽ bắt ngươi đền mạng. » Cố Vân Dã liếc mắt, hung tợntrừng mắt nhìn con bé một cái. Khuôn mặt tuấn dật bao phủ một màn sươnglạnh lẽo, khiến cho người khác dù không rét mà vẫn run.
Sau khi tàn nhẫn nói xong, hắn lập tức rời khỏi phòng. Chỉ còn lại mộtmình Mạc Vũ Thường đứng ngây ngốc, sững sờ tại chỗ. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống hai má, cô bé đã sớm biết Cố Vân Dã chán ghét nó ; nhưng bây giờ, hắn lại căm thù bé đến tận xương tuỷ. Tuy vậy, bé không muốn hắn chánghét nàng đâu ! Bé thật sự khao khát hắn có thể đối xử với bé giống nhưđối xử với Cố Vân Nhu, cho dù chỉ bằng một phần mười thôi cũng được !
* * *
Ngày thứ năm sau khi Cố Vân Nhu bị bắt cóc, cảnh sát cuối cùng cũng tìmđược con bé, hơn nữa cũng đồng thời đem Trương Diệu Tông ra công lý.Nguyên nhân sở dĩ phá án nhanh như vậy, là vì Trương Diệu Tông nghiệnrượu, lúc hắn ra ngoài mua rượu liền lọt vào mắt cảnh sát, sau đó trênđường theo dõi hắn mà tìm được nơi hắn giấu người. Như thế mới cứu đượcCố Vân Nhu ra.
May mắn, Cố Vân Nhu cũng không gặp nguy hiểm gì về tính mạng. Tuy nhiên, chân phải của con bé bị gãy, theo lời khai của Trương Diệu Tông, là bởi con bé muốn chạy trốn, cho nên hắn mới đánh gãy chân của nó.
May sao, sau khi được bác sỹ khám bệnh, chân của Cố Vân Nhu vẫn có thểtiếp tục đi lại. Nhưng mà, bởi vì chạy chữa muộn, nên chỉ sợ tương laichân đi sẽ hơi thọt.
Sau khi đã tìm được con gái yêu, thần trí Lữ Thiến Dung đã hoàn toàntỉnh táo trở lại, mỗi ngày đều ở lại bên cạnh Cố Vân Nhu trong bệnhviện. Sau khi chuyện này xảy ra, Mạc Tâm Như thực cảm thấy cực kỳ có lỗi với nhà họ Cố, thật sự không còn mặt mũi tiếp tục sống lâu dài ở nhà họ Cố nữa. Bà yêu cầu hai vợ chồng Cố Trọng Hành cho mình được dọn đi, đến ở tại nhà trọ gần đó. Mặc dù Lữ Thiến Dung cực lực giữ lại, nhưng không lay chuyển nổi sự kiên trì của Mạc Tâm Như nên đành từ bỏ.
Kể từ đó, Mạc Vũ Thường và mẹ bé chuyển đi khỏi nhà họ Cố, hai mẹ con bắt đầu cuộc sống nương tựa lẫn nhau.
Đó là một buổi sáng sớm đẹp trời, ấm áp.
Trong một căn hộ giản dị và thanh nhã, ánh mặt trời xiên chiếu qua cửasố, rải vàng xuống sàn nhà trong phòng óng ánh. Không khí phảng phấtchút hương hoa nhài.
Mạc Vũ Thường ngồi trên sàn nhà, khom lưng mở tờ báo ra để tìm kiếm việc làm. Kỳ thi đã xong rồi, giờ nàng chỉ cần chờ đợi niêm yết điểm. Trongthời gian này, nàng quyết định đi làm, kiếm tiền đóng học phí.
Nhưng vào lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Mạc Vũ Thường cầm lấy điện thoại mà không thèm ngẩng đầu lên. « Vâng ! »
« Vũ Thường hả ? Tớ là Vân Nhu đây ! Kỳ thi đã xong hết rồi, đến nhà tớchơi đi, được không ? » Người gọi điện thoại đến chính là Cố Vân Nhu.Mấy năm qua, các nàng vẫn là bạn bè thân thiết nhất của nhau như trước,hơn nữa mẹ của Mạc Vũ Thường còn đang làm ở nhà họ Cố, cho nên mối liênhệ giữa hai cô gái hoàn toàn không bị gián đoạn.
« Ôi ! Nhưng mà… Tớ muốn đi làm, kiếm tiền đóng học phí. » Mạc Vũ Thường nói có chút hơi khó xử. Nàng luôn luôn không biết phải cự tuyệt thỉnhcầu của Cố Vân Nhu như thế nào.
« Đừng thế ! Van cậu đấy, tớ một mình ở nhà rất buồn à, cậu nhẫn tâm đểcho tớ cô độc lẻ loi sao?” Giọng nói đáng yêu của Cố Vân Nhu truyền tới.
Mạc Vũ Thường vẫn đang còn hơi do dự, bởi vậy trầm mặc không lên tiếng.
“Hừ! Nhìn cậu như vậy là không muốn, vậy tớ sẽ nói cho cậu một tin tứcvô cùng tốt lành, bảo đảm cậu sẽ lập tức chạy vội tới đây.” Cố Vân Nhunói một cách thần bí.
“Tin tức quan trọng gì cơ?” Mạc Vũ Thường hoài nghi hỏi, Cố Vân Nhu luôn thích chuyện bé xé ra to, một chút chuyện nhỏ trong mắt nàng ta cũngthành tin tức vô cùng quan trọng.
Cố Vân Nhu húng hắng cổ họng trong điện thoại, nói nghiêm trang: “Cậukhông nên hưng phấn đến độ bộc phát bệnh tim nha! Anh trai của tớ, anhấy … đã trở về!”
Tin tức này làm cho Mạc Vũ Thường đột nhiên toàn thân chấn động, tay nắm lấy tai nghe khẽ run nhè nhẹ; Tim đập nhanh hơn không tự chủ. “Thậtsao? Cậu… cậu không gạt tớ chứ?” Giọng nói của nàng hơi run lên.
“Ai dà! Tớ làm sao lại lấy loại chuyện này ra nói giỡn chứ! Nhanh đếnđây đi, tớ chờ cậu!” Vừa nói xong, Cố Vân Nhu liền nhanh chóng ngắt điện thoại, không cho Mạc Vũ Thường cơ hội suy nghĩ lại và từ chối.
Sau khi buông điện thoại xuống, Mạc Vũ Thường cả người ngây ngốc mộtlát, Cố Vân Dã đã trở lại! Con người mà nàng mong nhớ ngày đêm, một khắc cũng không thể quên, đã trở về.
Tám năm trước, sau khi dọn đi khỏi nhà họ Cố, nàng chỉ có thể lấy đượctin tức có liên quan tới hắn từ chỗ Cố Vân Nhu. Lúc tình cờ có cơ hộiđược nhìn thấy hắn, nàng cũng chỉ dám tránh ở một bên mà nhìn ngắm từxa. Một năm sau đó, hắn đến nước Mỹ du học, đến nay đã bảy năm rồi, chỉnghe nói sau khi hắn hoàn thành sự nghiệp học hành, liền được tuyển vàomột tập đoàn nổi danh ở Phố Wall, bắt đầu học tập kinh nghiệm kinhdoanh.
Không nghĩ là hắn đã trở lại! Mạc Vũ Thường nghĩ mà mừng rỡ như điên.
Không biết hắn biến thành bộ dáng gì rồi? Giờ phút này nàng rốt cuộckhông thể bình tĩnh trở lại. Chỉ cần nghĩ đến Cố Vân Dã, trái tim nàngsẽ bay liệng mà không chịu khống chế, bởi vì hắn là tình yêu say đắm duy nhất trong tim nàng!
Mạc Vũ Thường chạy nhanh vào phòng thay quần áo, nàng cố ý chọn bộ đồmàu hồng phấn, chiếc váy ngắn xinh đẹp, để lộ ra hết dáng người cao ráomảnh mai của nàng, một cặp đùi trắng nõn, thon dài đẹp đẽ lại khiếnngười ta phải chú mắt nhìn vào.
Mạc Vũ Thường nhìn chính mình trong gương, đôi mắt to trong sáng khônggiấu được vẻ phấn khích và rạng rỡ, hai má cũng hiện lên hai đám mây ửng đỏ, mềm mại tự nhiên như trẻ con.
Nhìn nàng hiện giờ, liệu Cố Vân Dã có thể chán ghét nàng giống như lúctrước sao? Mạc Vũ Thường nghĩ vậy. Có lẽ hắn sẽ nhận ra nàng là một côgái dễ thương. Trong lòng Mạc Vũ Thường hít hơi lấy can đảm, rồi nàngthu thập mấy thứ đơn giản này kia, bỏ vào ba lô, rồi liền rời khỏi cănhộ, đạp xe đến nhà họ Cố.
« Tớ biết là cậu sẽ cấp tốc đến mà. » Cố Vân Nhu vừa thấy Mạc Vũ Thường đến, liền trêu chọc nàng.
Mạc Vũ Thường đỏ bừng mặt, nói nhỏ : « Đừng trêu tớ nữa ! »
Hai cô gái cùng nhau đi vào phòng khách. Mạc Vũ Thường liền bắt đầu hết nhìn đông lại nhìn tây.
« Xem bộ dạng khẩn trương của cậu kìa hề hề, đừng nhìn nữa ! Anh traicủa tớ còn đang mộng Chu công (* đi ngủ), hôm qua mãi đến khuya anh ấymới về nhà. » Cố Vân Nhu mỉm cười nói.
Mạc Vũ Thường hơi thất vọng thu hồi ánh mắt lại, nhìn về phía Cố VânNhu, « Được rồi ! Đại tiểu thư, cậu muốn chơi gì với tớ ? » Chấp nhận số phận, nàng hỏi.
Cố Vân Nhu tâm trí giống như trẻ con, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt sáng bừng lên. « Vũ Thường, cậu dạy tớ bơi lội được không ? »
« Bơi lội á ? » Mạc Vũ Thường không khỏi cảm thấy có chút buồn bực, từsau khi chân của Cố Vân Nhu hơi khập khiễng, cô ấy liền cự tuyệt tất cảcác loại vận động, dù thích nước nhưng cô ấy ngay cả bơi lội cũng khôngchịu học.
« Tại sao lại muốn học bơi ? » Mạc Vũ Thường tò mò hỏi.
Chỉ thấy hai gò má của Cố Vân Nhu nhanh chóng ửng hồng lên cả, « Tớ… Tớchỉ cảm thấy là học bơi được thì cũng tốt lắm ! » Cô nói ấp a ấp úng.
Mạc Vũ Thường nheo mắt, nhìn chằm chằm Cố Vân Nhu, « Đừng cố nói dối tớ, thành thật khai ra đi ! Bằng không, tớ sẽ không dạy cho cậu đâu ! »
Cố Vân Nhu biết không nói dối được với nàng, quyết định mở miệng nói : « Nói thì nói thôi ! Con… của bác Đường – Đường Ngạn Hào muốn tới nhà tớ ở một thời gian, anh ấy tới là vì anh trai tớ. Anh ấy rất thích bơi lội,cũng sẽ đi bơi, tớ… hy vọng có thể cùng anh ấy… » lời nói của cô gáicàng ngày càng nhỏ dần.
Mạc Vũ Thường biết Đường Ngạn Hào, anh ta là con một người bạn thân củaBác Cố, người hai nhà rất thân thiết khăng khít với nhau. Mà chuyện CốVân Nhu thích Đường Ngạn Hào như thế đã không phải là chuyện một sớm một chiều.
Mái đầu tóc ngắn xinh đẹp của Mạc Vũ Thường gật gật, hào khí tung trờiđứng dậy nói, « Yên tâm đi ! Tớ nhất định sẽ giúp cậu, nhưng mà, cậuphải chuẩn bị sẵn tinh thần chịu khổ. » Nàng rạng rỡ nói uy hiếp.
Cố Vân Nhu si ngốc nhìn thân hình cao ráo thon thả của Mạc Vũ Thường,đột nhiên nói : « Vũ Thường, tớ rất hâm mộ cậu ! Vẻ ngoài vừa cao lạivừa đẹp, dáng người quả thực có thể so sánh với người mẫu, trong khi tớ… thì có vẻ giống như đứa bé con mãi mà không lớn. » Giọng cô ta có vẻhơi chua chát.
Mạc Vũ Thường từ từ ngồi xuống, sắc mặt cũng trầm lại. Nàng biết Cố VânNhu vẫn thuỷ chung không thoát khỏi được bóng ma cái chân thọt, hoàntoàn không tin tưởng vào chính bản thân mình ; Mà tất cả việc này đều là do nàng đã gây nên. Nàng có phần cảm thấy áy náy sâu sắc đối với Cố Vân Nhu.
Những năm gần đây, nàng đã làm tất cả trong khả năng để bảo vệ cô, cổ vũ cô, hơn nữa còn luôn luôn làm bạn bên cạnh cô ấy, hy vọng có thể khiếncho cô ấy lấy lại hoàn toàn sự tự tin, vui vẻ mà sống.
« Nói bậy ! Dài tay dài chân như tớ thế này có gì đẹp đâu, cậu biếtkhông, hiện giờ kiểu nữ sinh nhỏ nhắn dễ thương như cậu đang được ưachuộng, trong mắt nam sinh là yêu thích nhất đấy. » Mạc Vũ Thường nóichân thành, không hề giả dối.
« Đi thôi ! Đừng miên man suy nghĩ nữa, chúng ta đi thay quần áo thôi,bắt đầu học bơi đi!” Mạc Vũ Thường kéo Cố Vân Nhu đi, không cho cô ta có cơ hội hối tiếc về chính bản thân mình, hai người đi về phía căn phòngcủa Cố Vân Nhu.
Khuôn viên nhà họ Cố, một chiều mùa hè, Mạc Vũ Thường và Cố Vân Nhu tự do tự tại tận hưởng cuộc sống an nhàn ở trong nước.
Trải qua một tuần huấn luyện, Cố Vân Nhu đã có thể tự nhiên thoải máibơi lội nhàn nhã trong nước. “Vân Nhu, cậu học rất nhanh, bơi rất khánha”. Mạc Vũ Thường làm mình trôi nổi trên mặt nước, khen ngợi Cố VânNhu.
“Là cậu dạy giỏi đấy” Cố Vân Nhu cười vui sướng nói, cũng học theo MạcVũ Thường làm mình trôi nổi trên mặt nước. Đang lúc hai người đắm chìmtrong làn nước bể bơi mát lạnh, bỗng nghe từ bên cạnh bể bơi có mộtgiọng đàn ông truyền tới.
“Chà ! Mình thật là được mở rộng tầm mắt, không nghĩ có thể được nhìn thấy mỹ nhân ngư xinh đẹp như vậy !”.
Người đang nói chính là Đường Ngạn Hào, hàm răng trắng bóng, làn da trên người màu đồng khoẻ mạnh, khi cười rộ lên lộ ra hai lúm đồng tiền mêngười, chính là điển hình của một chàng trai dương quang (*ánh mặt trời, ý nói chính là ý sau đó), vui vẻ và tràn đầy sức sống. Mạc Vũ Thường có thể hiểu vì nguyên nhân gì mà Cố Vân Nhu thích anh ta như vậy rồi.
Mạc Vũ Thường lại chăm chú nhìn lên lần nữa, người đứng bên cạnh ĐườngNgạn Hào chính là con người nàng ngày đêm mong chờ, Cố Vân Dã. Tuy rằngđã bảy năm không gặp, nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái, nàng có thể nhậnngay ra hắn.
Hắn trở nên càng cao lớn hơn trước nhiều. Đôi vai rộng lực lưỡng, làn da ngăm đen, hai chân thon dài vững chãi, cả người đều chứa đầy sức mạnh,giống như một con báo đen mạnh mẽ ! Mái tóc đen dày rậm quá tai, thoạtnhìn thấy vẻ chín chắn, tự tin, lại có chút lãng tử không kiềm chế được. Tất cả những điểm này tạo nên một phong cách và sức hấp dẫn độc đáo của riêng hắn.
Mạc Vũ Thường cứ thản nhiên nhìn thẳng chằm chằm vào hắn như vậy. Cố Vân Dã đã gây cho nàng sức ảnh hưởng và lực hấp dẫn mà trước giờ chưa aitừng có thể. Chỉ cần nhìn hắn từ xa như vậy thôi, đã khiến toàn thânnàng như có một dòng điện mãnh liệt truyền qua, hô hấp cũng trở nên hỗnloạn.
“Anh Đường, anh đã đến rồi à!” Cố Vân Nhu vừa kêu lên, vừa bơi đến mépbể, nhanh chóng rời khỏi bể bơi, đi tới bên cạnh Đường Ngạn Hào.
Mạc Vũ Thường thấy thế, đành phải theo sát phía sau nàng. Khi nàng tớimép bể, vừa lúc đón nhận ánh mắt của Cố Vân Dã. Ánh mắt hắn thâm trầmnhìn xoáy thẳng vào nàng, như thể nhìn xuyên thấu nàng. Hai gò má Mạc Vũ Thường bỗng dưng khô nóng và đỏ bừng, cảm giác như mình đang khoả thânđứng trước mặt hắn.
« Thiếu… thiếu gia… xin chào, đã lâu không gặp. » Mạc Vũ Thường cúi đầu thấp xuống, sợ hãi nói.
Đôi mắt sẫm sâu thẳm của Cố Vân Dã hoàn toàn chăm chú nhìn mỗi mình MạcVũ Thường. Bảy năm không gặp, quả nhiên giống như hắn dự đoán, nàng đãtrổ mã thành một đại mỹ nhân. Tuy rằng vẫn còn có nét hơi ương ương chưa chín (*quả vẫn còn xanh đó hihi) , nhưng càng có thể khiêu khích lòngngười. Nàng hơi gầy nhưng có dáng người nảy nở, chính là lực hấp dẫn trí mạng với đàn ông. Ngay cả Đường Ngạn Hào bên cạnh cũng đang trợn mắt há hốc mồm đứng ngắm nhìn. Không biết vì sao, thấy ánh mắt si mê của Đường Ngạn Hào tập trung vào người Mạc Vũ Thường, Cố Vân Dã cảm thấy cực kỳkhông vui.
“Anh trai, bạn ấy là Vũ Thường. Anh không quên đấy chứ !” Cố Vân Nhudường như cũng nhận ra ánh mắt không bình thường kia của Đường Ngạn Hào, nên vội vàng đẩy Mạc Vũ Thường tới hướng Cố Vân Dã.
Gần như vừa nghe thấy giọng nói của Cố Vân Nhu, trên mặt Cố Vân Dã lậptức tràn ngập vẻ yêu thương chiều chuộng, mỉm cười, hắn ôm chặt Cố VânNhu, nhẹ nhàng nói: “Anh vừa nhìn thấy em rồi, em bơi rất khá”.
Cố Vân Nhu hất cằm về phía Mạc Vũ Thường: “Đều là công lao của Vũ Thường đấy !”.
Cố Vân Dã lãnh đạm gật đầu với Mạc Vũ Thường, tỏ vẻ biết ơn. “Vào nhàthôi ! Em cũng nên nghỉ ngơi rồi. Trong nhà đã chuẩn bị sẵn trà chanhướp lạnh”.
Lập tức, Cố Vân Nhu ôm lấy cánh tay Đường Ngạn Hào, vui vẻ tự nhiên, chủ động đi về phía trong nhà, mặt mày xinh đẹp ngọt ngào mỉm cười hàilòng.
Mắt nhìn thấy vậy, Mạc Vũ Thường thực sự rất hâm mộ, nàng không cách nào có thể chủ động, tỏ ra vui vẻ được như Cố Vân Nhu. Nàng lén nhìn trộmvề phía Cố Vân Dã, nhưng chỉ thấy hắn vẻ mặt đau lòng, nhìn cái chânphải hơi khập khiễng của Cố Vân Nhu, đôi mắt đượm một thứ tình cảmthương tiếc vô cùng.
Bỗng dưng, hắn quay đầu lại, bắn tới Mạc Vũ Thường một cái nhìn lạnhlùng sắc bén, khiến cho tim của Mạc Vũ Thường đóng băng trong nháy mắt.Giờ khắc này, nàng càng ý thức được rõ hơn, Cố Vân Dã đã không quên tộicủa nàng, hắn vẫn chán ghét nàng, mãi mãi nhận định là nàng bất lươngrắp tâm hại Cố Vân Nhu.
Một tuần sau đó, Mạc Vũ Thường đều qua lại nhà họ Cố.Nàng và Cố Vân Nhu cùng Đường Ngạn Hào cùng nhau bơi lội, thỉnh thoảngcòn đi dạo loanh quanh.
Trong lúc này, nàng cũng không gặp lại Cố Vân Dã. Nghe nói hắn đã chínhthức vào làm việc trong « Tập đoàn thời trang Thái Phong » của bác Cố,đảm nhiệm chức Tổng giám đốc. Hơn nữa, bác Cố đã sớm lên kế hoạch vềhưu, nên việc Cố Vân Dã tiếp quản công ty là chuyện sớm hay muộầcm thôi.
Đang lúc ba người bọn họ đang tận hưởng nằm tắm nắng trên ghế trong sân, Cố Vân Dã mặc một chiếc quần bơi, trên vai vắt một chiếc khăn mặt, đivề phía ba người bọn họ.
Nhìn thân hình rắn chắc hoàn mỹ của hắn, Mạc Vũ Thường đỏ mặt, tim đậpkhông thôi. Chỉ cần vừa thấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng sẽ ngaylập tức đỏ bừng hết cả.
Cố Vân Dã nhìn biểu hiện của Mạc Vũ Thường, nếu hắn đoán đúng, thì cô bé này đối với hắn đã ý loạn tình mê không thôi. Miệng hắn không khỏi gợnlên một nụ cười lười biếng, xấc xược và gian tà. Nhưng chỉ sợ nàng sẽphải hoàn toàn thất vọng thôi, bởi vì trong lòng hắn đã sớm có một lờithề bảo hộ một người.
“Vân Nhu, thành tích học tập sao rồi?” Cố Vân Dã đi tới bên cạnh Cố Vân Nhu, dịu dàng hỏi.
« Đừng hỏi nữa, không phải trường học tốt lắm”. Cố Vân Nhu trề môi trảlời, rồi lập tức lại không biết xấu hổ nói tiếp : “Tuy vậy, cuối cùngthì em cũng học xong. Anh trai, anh phải thưởng cho em một chút đi. »
Cố Vân Dã âu yếm xoa đầu em gái: “Em muốn anh thưởng kiểu gì?”
“Em muốn tổ chức một buổi party, thêm nữa tuần sau chính là sinh nhật em. Anh nói đồng ý chứ?” Cố Vân Nhu vui vẻ phấn chấn hỏi.
“Được… được rồi, sẽ như ý em. Chúng ta sẽ tổ chức một buổi party nhỏ tại nhà, danh sách mời sẽ do chính em quyết định”. Cố Vân Dã vui vẻ phụ họa với nàng.
Mạc Vũ Thường nhìn thấy trước mắt cảnh này, trong lòng vừa buồn vừa đauxót. Nàng mãi mãi sẽ không thể đi vào cuộc sống của Cố Vân Dã, mà ngaycả cùng hắn chuyện trò, vui vẻ cũng không có khả năng. Nàng không khỏihâm mộ Cố Vân Nhu, giờ phút này, nàng như một kẻ dư thừa. Vẻ mặt Mạc VũThường ảm đạm suy nghĩ.
“Vũ Thường, còn em thì sao? Em được nhận vào trường nào ?”. Đường NgạnHào ở bên cạnh quan tâm hỏi. Hắn đã sớm quan sát nàng từ lâu. Lần đầutiên hắn gặp nàng đã bị hấp dẫn bởi vẻ nhìn như hoạt bát mà trên thựctế, lại có một khí chất mâu thuẫn đặc biệt, yên tĩnh, uyển chuyển, hàmxúc. Nhất là đôi mắt như hồ thu của nàng, khiến hắn hồn phách đều bayđâu đi đâu mất.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, lại bị Đường Ngạn Hào hỏinhư vậy, vì thế Mạc Vũ Thường không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc mở tomắt.
“Vũ Thường lợi hại hơn em. Cậu ấy đã được nhận vào nguyện vọng thứ nhấtcủa mình. Các anh có muốn biết cậu ấy muốn làm gì nhất không?”. Cố VânNhu thay Mạc Vũ Thường trả lời, ra vẻ thần bí nói.
Lời của nàng khiến Mạc Vũ Thường vừa thẹn vừa lo lắng, nếu Cố Vân Dãbiết được chí nguyện của nàng, nhất định hắn sẽ cười mỉa một trận.
“Đừng… đừng nói nữa ! Vân Nhu”. Mạc Vũ Thường vội vã lên tiếng ngăn cản.
“Vì sao mà không thể nói? Việc này chẳng có gì phải thẹn thùng cả.” CốVân Nhu vẫn giữ nguyên mục đích, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt lolắng, xấu hổ, quẫn bách của Mạc Vũ Thường.
“Anh trai, anh có biết chí nguyện của Vũ Thường là gì không? Nói thửxem, có liên quan đến nghề nghiệp của anh đấy”. Cố Vân Nhu ám chỉ nhắcnhở, còn khẽ mỉm cười ám muội với Cố Vân Dã.
Cố Vân Dã chỉ cười mà không nói gì, liếc dài ánh mắt ngạo nghễ nhìn MạcVũ Thường. Ánh mắt hắn khiến Mạc Vũ Thường nhanh chóng hạ mí mắt xuống,bắt đầu cảm thấy bất an.
“Em đừng dứ bọn anh nữa, hãy nhanh nói đi!”, Đường Ngạn Hào vội vànghỏi. Với hắn mà nói, tất cả mọi chuyện liên quan đến Mạc Vũ Thường hắnđều muốn quan tâm để ý.
Cố Vân Nhu liếc nhìn Đường Ngạn Hào một cái rồi mới cao giọng trả lời:“Vũ Thường từ lâu đã muốn trở thành một nhà thiết kế trang phục, hi vọng sau này có thể vào tập đoàn thời trang Thái Phong làm việc, cho nên,nguyện vọng đầu tiên của bạn ấy chính là khoa thiết kế trang phục củađại học T.”
Giờ phút này, Mạc Vũ Thường chỉ hận không thể lập tức chui xuống lỗ màtrốn dưới đất. Nàng có thể cảm giác được cái nhìn chăm chú của Cố Vân Dã bắn tới, nhưng nàng không có dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.
Cố Vân Dã nhìn Mạc Vũ Thường cúi đầu xuống, mặt nàng ửng đỏ kỳ cục, mộtvệt hồng kéo tới tai, tới cổ nàng. Không hiểu vì sao, khi nhìn bộ dạngngượng ngùng và hành động lạ lùng này của nàng lại âm ỉ tác động đếntrái tim hắn, khiến trong tim hắn nổi lên một gợn sóng khó hiểu. Nhưnglập tức, hẳn bỏ qua cái loại cảm giác vớ vẩn này, lại hướng mắt nhìnchăm chú Cố Vân Nhu.
“Được rồi! Bây giờ nói về buổi party đi, quyết định là vào thứ bảy cuốituần sau đi. Anh sẽ giúp em chuẩn bị tốt mọi thứ!” Cố Vân Dã nói, cũngkhông liếc mắt nhìn Mạc Vũ Thường một lần nữa.
* * *
Vài ngày nữa, chính là sinh nhật của Cố Vân Nhu. Mạc Vũ Thường đang dodự có nên tham gia hay không. Mấy ngày gần đây, Đường Ngạn Hào luôn bámriết lấy nàng, không hiểu sao lại tặng cho nàng rất nhiều món quà, tuyrằng nàng nhận nhưng hết thảy đều đưa lại cho Cố Vân Nhu xem.
Trơ mắt nhìn Cố Vân Nhu bởi vậy mà tinh thần sa sút tiều tụy, Mạc VũThường quả thực luống cuống chân tay. Nàng căn bản không thích ĐườngNgạn Hào, chỉ coi hắn là bạn bè bình thường, tại sao sự tình lại biếnthành cái kiểu này? Nàng thực sự không thể tiếp tục im lặng.
“Vân Nhu, tớ có việc muốn nói với cậu”. Thừa dịp chỉ có hai người, Mạc Vũ Thường quyết định cùng nàng nói chuyện thẳng thắn.
Cố Vân Nhu vẻ mặt đau buồn nhìn nàng, khẽ gật đầu, không nói một lời.
Mạc Vũ Thường thở dài, chậm rãi nói: “Vân Nhu, tớ biết cậu đang nghĩ gì, nhưng xin cậu nhất định phải tin tớ. Tớ với Đường Ngạn Hào không có một chút ý tứ nào cả.”.
“Nhưng mà, tớ thấy anh ấy thực sự thích cậu!”. Cố Vân Nhu nói với vẻ đáng thương, trong hốc mắt đã đẫm lệ trong suốt.
“Tớ không thích anh ấy đâu! Cho tới giờ, tớ chỉ coi anh ấy là bạn bèbình thường mà thôi”. Mạc Vũ Thường nói trắng ra, đôi mắt chân thànhkhông giấu diếm nhìn thẳng vào Cố Vân Nhu. Nàng không muốn vì Đường Ngạn Hào mà phá hủy tình bạn thân thiết.
“Thật chứ? Cậu không gạt tớ chứ!?” Cố Vân Nhu do dự hỏi.
Mạc Vũ Thường nắm chặt bàn tay của Cố Vân Nhu, “Vân Nhu, cậu không phảikhông biết, trong lòng tớ thuỷ chung chỉ có một người, người đó chính là anh trai của cậu, Cố Vân Dã! Cho dù anh ấy chưa từng liếc mắt nhìnthiện cảm với mình đến một cái, chưa từng nói với tớ một câu thân thiệnnào, nhưng tớ mãi mãi chỉ thích một mình anh ấy, không bao giờ có thể có bất kỳ người nào có thể thay thế được địa vị của anh ấy trong lòng tớ.”
Lời thông báo của Mạc Vũ Thường khiến Cố Vân Nhu kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Nàng tuy sớm biết Mạc Vũ Thường thích anh mình, nhưng Vũ Thườngchưa bao giờ chính mồm nói ra với nàng, tất cả đều là do chính nàng nhìn ra. Bây giờ nàng ấy đã nói ra, có thể thấy tình cảm mãnh liệt ấy đã làm nàng ấy không thể tiếp tục bình tĩnh chống đỡ được.
“Vũ Thường, thực xin lỗi! Tớ không nên ích kỷ như vậy, chỉ thầm nghĩ cho bản thân mình…” Cố Vân Nhu hiểu được Đường Ngạn Hào thích Vũ Thườngkhông phải do lỗi của Vũ Thường. Nàng thật sự đã quá trẻ con rồi.
Mạc Vũ Thường lắc đầu mỉm cười, “Không, cậu không có gì sai. Chỉ là cậukhông có cảm giác an toàn. Thực ra, Đường Ngạn Hào chưa cảm nhận được ưu điểm của cậu. Theo thời gian, anh ấy sẽ biết rõ cậu mới là lựa chọn tốt nhất của anh ấy”.
“Nhưng mà… Tớ là một người khiếm khuyết, chân phải của tớ…” Cố Vân Nhugần như không nói được, đôi mắt nàng tràn ngập u buồn bất an.
Mạc Vũ Thường lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của Cố Vân Nhu: “Đừng nóinữa! Đừng lấy cái chân phải làm lý do nữa. Tớ thấy cậu là cô gái thiệnlương đáng yêu nhất, phải tin tưởng vào chính mình!” Nàng vừa nắm chặttay Cố Vân Nhu, truyền cho nàng năng lượng cuồn cuộn, trong ánh mắttrong sáng hoàn toàn là sự khẳng định thật lòng.
Cố Vân Nhu cảm động ôm lấy Mạc Vũ Thường: “Cảm ơn cậu, Vũ Thường. Khôngcó cậu, tớ thật không biết nên làm gì bây giờ.”. Nàng nghẹn ngào nói.
Ánh mặt trời buổi chiều dịu dàng chiếu lên người hai cô gái đang ôm nhau, chứng kiến tình bạn của các nàng.
Đúng giờ phút đó, ở một góc tối, Cố Vân Dã đã nhìn thấy toàn bộ cảnhtượng. Lần đầu tiên, trong lòng hắn tràn ngập một tình cảm phức tạp, màkhó có thể gọi tên.