Từ trước đến nay, đây được cho là kỳ tích của dì cả.
Dì cả giống như giọt nước, tùy hứng độc đoán, ngang ngược kiêu ngạo, cứng đầu táo bạo, không biết sợ là gì, cả thế giới ghen tị với dì cả, thậm chí còn ngang ngược mà cưng chiều pháp đẹp.
Khi dì cả muốn đến thì không hề báo trước, cứ đúng hạn lại lên không cần biết là ngày hay đêm. Sự cưng chiều của dì cả làm cho người ta bủn rủn không còn sức sống, tình yêu của dì cả làm người ta đau đớn, dù không có ai dạy cũng có thể biểu hiện như người sắp chết, hơi thở thoi thóp quằn quại vật vã, thực sự ép người dù không muốn cam tâm tình nguyện mà phạm pháp. Mặc dù là vậy nhưng người nào cũng phải nghiến răng nghiến lợi, cắn răng chịu đựng chào đón sự cưng chiều này của dì cả. Nguyền rủa thì cứ nguyền rủa, nhưng nếu một tháng nào đó mà dì cả không ghé thăm lại làm người ta lo lắng mà thầm cầu xin dì cả xuất hiện.
Người phụ nữ nào cũng được dì cả cưng chiều vài năm và còn tiếp tục chăm sóc dài dài, mặc dù không dám mơ mộng viển vông sẽ được dì cả đối xử dịu dàng, và cũng chưa từng hi vọng rằng dì cả sẽ thay nguyện lão dùng sợi tơ hồng ngẫu nhiên buộc lên ngón áp út của một người nào đó.
Sợi tơ hồng không thể nhìn bằng mắt thường được nhưng nó rất kì diệu có thể đem hai người tưởng chừng như không liên quan gì tới nhau buộc lại với nhau.
Đây đúng là may mắn của con người nha!
Khi được sợi tơ hồng chạm vào, sống mũi sẽ cay cay, đôi mắt ngấn lệ vì vui sướng mà bật khóc.
Dù có là hủ nữ, đang rất thịnh hành, thì dì cả vẫn có thể giữ vững lập trường, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn nha, thật sự làm người ta phải kính nể! Dù có thể vinh hạnh được dì cả đích thân tìm kiếm người có duyên với mình thì mình tuyệt đối không muốn. Đánh chết cũng không dám nhận. Chỉ dám cầu mong đối tượng mà dì cả chọn là một người đàn ông thôi.
Cám ơn trời đất, ông trời vẫn còn rủ lòng thương, đối tượng đúng là một người đàn ông!
Đối với công nhân viên chức thì ngày thứ sáu luôn là khoảng thời gian thích nhất —— chỉ cần là không phải tăng ca thì ngày thứ sáu chính là thiên đường.
Cho tới bây giờ mình luôn yêu thích ngày thứ sáu, hầu như cứ khi bắt đầu tuần làm việc mới thì mình lại rướn cổ mong ngóng đến ngày thứ sáu đẹp tươi; từ trước đến nay, mình luôn coi bản thân là con trâu, ngày thứ sáu xinh đẹp như chị Hằng Nha, còn các ngày từ thứ hai đến thứ năm thì chính là dải Ngân Hà dài vô tận.
"Quả Quả, nhìn mặt em có vẻ không ổn lắm nha!" Đây là anh Triệu đồng nghiệp của mình rất thật lòng quan tâm tới mình."Chẳng lẽ là. . . . . . em. . . . . . bị ma nhập hả?"
Anh Triệu là đồng nghiệp trong công ty, so với người chỉ phụ trách điều tra thị trường đồ uống như mình thì ngoài việc điều tra anh ấy còn phụ trách cả mảng tiêu thụ sản phẩm nữa, thật là tốt nha, anh Triệu có một cô bạn gái đang nghiên cứu sinh ở nước ngoài, nghe nói tình cảm giữa hai người rất thắm thiết, dù bọn họ cách xa nửa vòng trái đất.
Anh Triệu luôn coi mình như một cô em gái, mình cũng coi anh Triệu như anh trai, vì vậy mà chuyện gì cũng chia sẻ với nhau, bao gồm cả phim 18 , phim hành động cũng đều xem chung, cho nên chuyện dì cả của mình cũng không phải là bí mật gì với anh Triệu, nên trong mắt mình anh Triệu không giống như dê xồm. Mặc dù anh Triệu cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất một điều rất đáng ghét, chính là anh Triệu luôn dùng khuôn mặt chân thành mong muốn nhìn người khác gặp họa làm cho họ không biết nên cười hay khóc nữa.
"Tớ thì lại cảm thấy Quả Quả thà chấp nhận bị ma nhập còn hơn" Tiểu Tiểu dùng khăn lau mồ hôi trên trán Quả Quả, "Nhìn môi của em ấy trắng bệch như vôi thì tớ đoán chắc là nữ vương lại đến thăm. Chắc không đoán sai chứ, nhìn qua cũng biết cô em này cô đơn quá muốn leo tường ra ngoài chơi nhưng thật đáng tiếc là dì cả lại đột nhiên xuất hiện chứ gì?"
Tiểu Tiểu, tên cũng như người, nhỏ nhắn đáng yêu, là đàn chị vào công ty này sớm hơn mình hai năm. Tình cảm hữu nghĩ giữa hai chị em mình là từ quán rượu mà nên. Mình luôn theo đuổi phương châm tự bảo vệ mình nhưng khi nhìn thấy một cô gái đã uống say rồi mà còn bị một tên lưu manh tiếp tục ép uống thêm, lúc ấy không kiềm chế nổi bèn cầm ly rượu đó uống một hơi vào bụng. Sau đó, dù không phải là anh hùng cứu mỹ nhân nhưng hành động này cũng làm cho mọi người kinh ngạc, từ đó về sau, mình Trần Quả đánh bậy đánh bạ mà cái biệt hiệu "anh hùng quán rượu" lại gắn luôn lên người mình.
Quả thật, vô tình trồng liễu cũng có thể thành rừng nha, không ngờ một cô gái thuần khiết như mình, tửu lượng khá cao, lại nhờ vào thứ đồ uống này mà kiếm được việc nha.
Nhưng mà đồng chí Tiểu Tiểu này nói sai một điều, là một con người bình thường nên thay vì bị ma nhập thì mình đương nhiên sẽ lựa chọn để dì cả đến thăm còn hơn. So với những điều tồi tệ khác thì dì cả vẫn là người rất tốt bụng và có tình người hơn.
"Chiến đấu với dì cả, thật đáng thương, đáng thương nha!" Anh Triệu bình tĩnh tổng kết lại.
"Dì cả không thương tình lại đến thăm đúng lúc đang khao khác yêu đương thế này, thật đáng thương!" Tiểu Tiểu còn bổ sung thêm.
Bị dì cả đến thăm đúng là xui xẻo à —— mình —— mím môi tủi thân dựa vào người Tiểu Tiểu tìm kiếm an ủi, không ngờ lại bị cái bà chị độc ác này không tính người này ném thêm một quả lựu đạn.
"Em thật hư nha!" Tiểu Tiểu độc ác nói, "Nếu em dám đem dì cả nhà em sang cho chị thì cứ chống mắt lên mà xem, chị sẽ xử lý em như thế nào!"
Hình như khả năng này cũng có thể xảy ra. Còn nhớ những năm đi học chuyện này vẫn thường xảy ra, chỉ cần trong ký túc xá có một người nào đó bị dì cả hỏi thăm thì ý như rằng những người còn lại cứ lần lượt được dì cả chăm sóc. Thì ra mỗi lần dì cả đến thăm chúng ta cũng giống như đi vệ sinh vậy, còn dẫn bạn theo nữa.
Cha không thương, mẹ không xót, còn bị Tiểu Tiểu ghét bỏ nữa khiến mình chỉ có thể gục đầu xuống bàn chịu đựng nỗi đau đến không mở nổi mắt ra nữa, trong lòng cũng quyết tâm không thể chỉ có một mình mình chịu đựng khó chịu được, mình còn muốn bọn họ cũng phải hứng chịu theo.
Từ trước tới nay mình luôn làm theo một phương châm đó là —— có phúc thì mọi người cùng hưởng, gặp nạn nhất định phải cùng chịu!
Thật ra thì mình hoàn toàn có thể lựa chọn việc xin nghỉ về nhà tự sinh tự diệt, nhưng mà thực sự mình không thích viết đơn xin nghỉ, lại càng không thích vào phòng làm việc của cấp trên để xin dấu nghỉ phép. Đây là bệnh tâm lý bắt đầu từ thời còn là học sinh —— thật sự không thể giải thích được mâu thuẫn trong lòng mình nữa.
"Quả Quả, em nên xin phép về nghỉ ngơi đi, dù sao thì những việc còn lại cũng không cần đến em nữa." Anh Triệu nói một câu mà trúng trọng tâm luôn.
Quả thật, mình cũng đâu phải là một nhân viên chăm chỉ gì, nhưng vì cái nguyên nhân chết tiệt kia nên vẫn chưa xin nghỉ. Không còn cách nào, mình bèn len lén nhìn Tiểu Tiểu một cái, quả nhiên cô ấy liền hiểu vấn đề ngay.
Tiểu Tiểu nhìn mình với ánh mắt lạnh như băng, giằng co vài chục giây, kết quả Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa mình một câu "cẩn thận không lười mà chết đấy". Sau đó không thể làm gì được mình nữa, tức giận quay lưng đi về chỗ của Tiểu Tiểu, dùng sức gõ lên bàn phím. Hì, Tiểu Tiểu đang giúp mình gõ đơn xin nghỉ đây, sau khi gõ xong Tiểu Tiểu còn cầm nó đi vào văn phòng của cấp trên xin dấu giúp mình nữa, thật tuyệt. Ở cái thế kỷ hai mươi mốt này, cô ấy lấy việc giúp người làm niềm vui thì rất đáng cho chúng ta khen thưởng cô ấy chứ nhỉ?
Khẽ nhếch mép lên, ánh mắt lóe lên tia sáng, nhanh tay dọn dẹp mọi thứ trên mặt bàn rồi rời đi.
Đứng ở trước cửa thang máy, mình càng hiểu hơn về số phận đen đủi của mình nhưng chỉ không ngờ lại có thể đen đến mức này.
Mặt mình đỏ lên như gà chọi, nghiến răng nghiến lợi, mắt dán vào tấm bảng thông báo treo bên cạnh thang máy, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh đối mặt với sự thật ngay trước mắt. Tôn trọng sự thật là đức tính lớn nhất của mình.
Bảng thông báo thang máy đang sửa chữa trong hai giờ, tuy nói rằng trước khi mọi người tan ca thì thang máy có thể tiếp tục hoạt động, dù thời tiết không khó chịu nhưng mà ai có thể đảm bảo dì cả của mình không nổi giận đây?
Hít một hơi thật sâu, chán nản mà đi đến cầu thang bộ, chỉ là hôm nay không thích hợp cho việc leo cầu thang lắm. Nhưng mà chắc dì cả cũng chịu cùng đi với những người khác thì tại sao lại không thể cùng mình leo cầu thang nhỉ?
Mình đã từng có một ảo tưởng, một ngày mình đi trên đôi giày cao gót mà giẫm đạp lên mọi người lúc tan ca, vì thế nên hôm nay mình đã đi đôi giày này. Vậy mà hiện thực thật phũ phàng, bây giờ mới biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ ngu ngốc, định đem giầy cho vào túi nhưng mà thực tế thì..., để phối hợp với bộ đồ công sở này thì mình lại chọn một chiếc túi xách nhỏ đi kèm.
Kể từ khi thang máy ra đời thì cầu thang gần như bị vứt bỏ, nếu không phải vì tình thế ép buộc hoặc là tòa nhà không có thang máy thì mình không chút do dự mà chọn thang máy chứ không phải là cầu thang bộ này. Mà ở cái công ty lớn như thế này thì cầu thang sẽ không có khách hàng nào.
Mình từng đọc tiểu thuyết, xem trên truyền hình thường có cảnh một cô gái tay cầm giày, chân trần đi cầu thang. Mọi người hãy thử một lần vì cảm giác này rất sảng khoái, vừa hay mình đang ở tầng sáu, và đang muốn đi xuống dưới.
Không biết có vì vấn đề phong thủy không mà cảm giác bầu không khí xung quanh lãnh lẽo u ám, theo những gì mình nhìn thấy thì loại u ám này được nằm trong hoàn cảnh rất thích hợp giống như tuyết có thêm sương, lửa cháy được thêm dầu. Lúc này chẳng cần phải quan tâm tới cái gì cả, chỉ cần mình có thể thuận lợi mà đi xuống dưới bình an là tốt rồi.
Mọi người vẫn cho rằng trong thời gian làm việc sẽ không có ai dám ở trong cầu thang này, ít nhất thì mình cũng không dám. . . . . . Khụ, dù sao sẽ không chọn chỗ này để nghỉ ngơi. Nhưng mà mình không chọn không có nghĩa là người khác cũng không chọn. Khi còn một nửa đường nữa là xuống đến tầng ba thì chợt có tiếng nói vang lên. Phản xạ có điều kiện của mình là chần chừ một chút xem tình hình thế nào đã, câu chuyện của họ cứ đập vào tai mình nghe rất rõ ràng.
Chắc chắn người này đang gọi điện thoại, không biết nội dung là gì, người đó liền đứng lại ở cầu thang tầng hai, không đi tiếp nữa.
"Tôi cho anh biết! (. . . . . . ) hôm nay tôi trốn việc! ( . . . . . . )"
Dù trong đầu mình chần chừ không muốn đi nhưng đôi chân vẫn tiếp tục bước đi, nhưng mà không ngờ hành động này lại là cho mình nghe được lời phát biểu trốn việc một cách hùng hồn đến thế. Những ngôn từ liên tục được tuôn ra như lũ cuốn, nhưng đáng ngạc nhiên là người đó phát âm rất lưu loát, nói rất rõ ràng rành mạch, phát âm chuẩn mà điều kỳ lạ nhất đó là, rõ ràng người đó đang mắng chửi những câu thô tục nhưng lọt vào tai người khác cảm thấy rất êm tai nha. Chỉ có điều là ông anh này hình như không biết khi nói chuyện ở đây sẽ rất vang sao? Anh ta nên đứng vào một góc nào đó tay vỗ ngực nhưng phải hạ giọng xuống thể hiện ý chí quyết tâm của mình sao?
Dù biết rằng quấy rầy người khác khi họ đang nói chuyện là một hành động rất bất lịch sự nhưng mà mình còn muốn xuống tầng dưới nữa mà. So với sự mệt mỏi mà dì cả ban cho thì hành động bất lịch sự chẳng là gì cả? Không cần phải suy nghĩ quá nhiều làm gì.
"Nè. . . . . . thật ngại đã làm phiền nhưng mà có thể nhường đường được không?" Mình bước đến sau lưng người đó với đôi chân trần, nói khẽ.
Có vẻ như người này thật sự bị bất ngờ vì trong hoàn cảnh này lại có tiếng người nói sau lưng làm cho cơ thể sững lại. Dưới con mắt của mình thì biểu hiện đó gọi là chột dạ, một phản xạ có điều kiện.
Anh ta từ từ quay đầu lại nhìn mình, vẻ mặt của anh ta lúc này giống như nhìn sứ giả đến từ địa ngục vậy.
Khi nhìn thấy rõ dung mạo của người đối diện rồi thì mặt mình còn giống như khi thấy sứ giả của địa ngục.
Gương mặt đẹp trai này! Chắc chắn không thể nhầm được! Mặc dù mới chỉ nhìn qua một lần ở buổi liên hoan công ty cuối năm nhưng mà mình dám đảm bảo người này chính là người làm việc hết mình cho tổng giám đốc công ty cũng chính là anh trai anh ta, cam tâm tình nguyện dốc hết sức lực làm việc mà bỏ quên mất các cô gái xung quanh, là một người đàn ông lịch sự nho nhã nhất công ty —— Phó tổng giám đốc!
Nghe đồn phó tổng giám đốc là người lịch sự nho nhã, làm việc vô cùng chăm chỉ, trước kia mình hơi tin vào lời đồn đó nhưng vào lúc này thì mình chỉ có thể nói một câu, chỉ là tin đồn. Tin đồn mãi mãi chỉ là tin đồn! Căn bản tin đồn không có chút sự thật nào. Nếu không thì cái người vừa mới phát biểu hùng hồn đòi trốn việc, ăn nói thô tục kia là thế thân của phó tổng giám đốc hay sao?
Chậc chậc chậc, đều là người không muốn làm việc, mình phải viết giấy xin nghỉ rồi còn phải được cấp trên đóng dấu mới được nghỉ, còn người này thì hùng hồn tuyên bố trốn việc là trốn việc luôn.
Nhưng mà anh ta đường đường là ông chủ lớn của công ty, không phải trốn việc rất dễ sao? Mình không tin có người dám xông ra chỉ trích anh ta nha!
Chú thích: Dì cả là ngày đèn đỏ của các chị em
Vẫn cảm thấy phó tổng giám đốc là một người đàn ông thâm hiểm khó đoán, không đơn giản chút nào nha, cho dù bị cấp dưới của công ty mình chứng kiến tận mắt cảnh mình trốn việc và hình tượng người đàn ông hoàn mỹ cũng bị phá hủy, nhưng anh ta lại có thể bình tĩnh cất điện thoại đi, sau đó thản nhiên mỉm cười hỏi thăm mình: "Trốn việc?" Giọng nói này ẩn chứa sự vui mừng khi gặp được người cùng làm việc xấu như mình.
Đáp lại ánh mắt mong chờ của anh ta, mình thấy chột dạ không biết nên giải thích thế nào. Rõ ràng mình về sớm là vì lý do chính đáng, còn làm đủ trình tự xin nghỉ, tại sao nghe thấy hai từ trốn việc lại chột dạ nhỉ?
"Tôi, việc này, xin nghỉ về sớm." Dù sao cũng là lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp với cấp trên, khó tránh khỏi trả lời ấp úng. Vốn không quen với kiểu nói chuyện với cấp trên mà lại còn đứng nói chuyện với người ta trong hoàn cảnh khó xử khi thấy người ta ngang nhiên nói trốn việc nữa chứ. Mọi ngày mình cũng chưa từng gặp phó tổng dù chỉ là thoáng qua thôi, vậy mà giờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
"Hóa ra là xin nghỉ à . . . . . ." Giọng điệu của phó tổng giám đốc hình như có chút thất vọng, thậm chí ánh mắt nhìn mình giống như trách mình tại sao lại xin nghỉ mà không phải là trốn việc như anh ta.
"À, thì, trong người cảm thấy không được khỏe." Mình cảm thấy không được tự nhiên nên cúi người xuống đi giày vào, đứng nói chuyện với cấp trên mà đi chân đất thì thật mất hình tượng quá.
"Trong người không khỏe sao?" Cảm giác phó tổng giám đốc rất quan tâm nha, "Cô biết tôi là ai không?"
"Dạ, là phó tổng giám đốc!" Nghe câu hỏi này rõ ràng là định vùi dập mình đây mà!
"Đúng!" Phó tổng giám đốc đột nhiên cong môi lên mỉm cười, đặt tay lên vai mình rất tự nhiên, "Đã làm việc trong công ty này, tôi với danh nghĩa là cấp trên không thể đứng trơ mắt ra nhìn bất kỳ nhân viên nào trong người khó chịu. Đi nào, tôi sẽ lái xe đưa cô về nhà nghỉ ngơi."
Đã từng này tuổi, chịu đựng qua bao nhiêu thử thách nhưng mình chưa từng có kinh nghiệm nói chuyện với một người đàn ông ở cầu thang không một bóng người như bây giờ, hơn nữa người này còn là phó tổng giám đốc nữa, lại còn là người rất đẹp trai nữa chứ.
"Không, không cần làm phiền đến phó tổng đâu ạ," mình khẽ giãy muốn thoát khỏi cánh tay trên vai, không phải vì mình là một người phụ nữ đoan trang gì mà không muốn người khác có thể tùy tiện ăn đậu hũ của mình được, "Vừa rồi tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của phó tổng, hình như là anh đang có việc quan trọng phải không ạ?"
Tay của phó tổng giám đốc trên vai mình đè nặng hơn, lúc mình ngẩng đầu lên nhìn thì khuôn mặt đẹp trai của anh đột nhiên tiến lại gần mặt mình. Mặc dù môi cong lên nhưng trong lời nói lại hàm chứa hơi lạnh: "Cô nghe được cuộc nói chuyện của tôi sao?"
"Không có, chỉ nghe được ( . . . . . . ) và trốn việc thôi ạ. . . . . ." Khi bị anh ta nhìn chằm chằm thì mình đã không thể khống chế cái miệng mà nói ra sự thật. Điều này giống như tự bắn súng vào mình vậy! Hóa ra cái cảm giác tự vạch áo cho người xem lưng là như vậy, thật khó chịu làm sao.
Chẳng trách mẹ mình luôn nói mình ngốc, chỉ cần dọa một chút thôi là mình sẽ khai hết toàn bộ bí mật, dù là một câu nói dối để bảo vệ tính mạng của mình cũng không dám nói. Vào giây phút này thì mình thực sự phải thừa nhận là mình rất ngốc.
"Thì ra là cô nghe hết. . . . . ." Anh ta vẫn khoác tay lên vai mình, tiếp tục dẫn mình xuống dưới, "Làm nhân viên trong công ty này chắc đã nghe qua vài tin đồn về tôi rồi chứ, nghe nói là mọi người truyền tai nhau rằng tôi là một người lịch sự nho nhã, rất chăm chỉ, là một phó tổng giám đốc tuyệt vời. Nhưng giờ cô cũng đã chứng kiến chuyện này rồi, thấy tin đồn không đúng sự thật có phải không?"
"Phó tổng!" Mình đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt rưng rưng nhìn anh ta nói, "Thật ra thì tôi bị chứng đãng trí, nên chỉ cần về đến nhà nghe một bài hát nào đó là toàn bộ mọi chuyện hôm nay đều quên sạch. Mong anh tin tưởng tôi, chuyện này sẽ không ai biết cả!" Anh ta có ý đồ gì, chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao?
"Chứng đãng trí? Ồ, không tệ không tệ, đúng khẩu vị của tôi." Nếu như không phải vì quá căng thẳng thì nhất định mình sẽ phát hiện ra ánh mắt giảo hoạt lóe lên trong mắt anh ta.
"Được, đột nhiên tôi lại không muốn trốn việc nữa. . . . . ." Anh ta nói rất từ từ.
"Phó tổng rất sáng suốt! Rất biết nhìn xa trông rộng!"
Anh ta chỉ nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, "Dù sao đưa một nhân viên đang thấy khó chịu trong người về nhà thì có thể quang minh chính đại mà ra khỏi công ty, cô thấy đúng chứ?"
Lần này thì mình đủ thông minh để hiểu được anh ta định lấy mình làm bia đỡ đạn cho hành vi trốn việc của anh ta.
"Vâng, nói như thế không sai. . . . . ." Phải thử một lần làm người ba phải xem sao.
"Hử?"
"Vâng, sẽ không làm phiền phó tổng chứ ạ?"
"Hử?"
". . . . . . Dạ, ý của tôi là nhờ phó tổng đưa tôi về nhà an toàn ạ!"
Ngồi ghế phụ cạnh phó tổng giám đốc, mình cảm thấy không được thoải mái. Cảm giác giống như thầy hiệu trưởng không bao giờ mỉm cười đột nhiên trở nên hiền lành niềm nở, yêu cầu mình để cho phó tổng giám đốc lái xe đưa mình về vậy, mặc dù thầy hiệu trưởng chưa từng làm chuyện này.
Dì cả vẫn quấn quýt bên ta mà ca bài ca "Tôi và cô cùng nhau bay nhảy", mồ hôi toát ra được nàng gió nhẹ nhàng thổi bay đi.
Ngón tay của phó tổng thon dài xinh xắn, vẻ mặt chuyên tâm lái xe làm cho người ta say tình. Vì để tránh cho người đẹp nhìn thấy cảnh chảy nước dãi không đẹp đẽ gì, mình quyết định im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này không khí trong xe bí bách giống như trong phòng kín vậy, vì dì cả không thích gió lạnh nên mình liền kéo cửa kính xe lên, sau đớ mới phát hiện ra là phó tổng giám đốc cũng không thích gió. Trong xe phó tổng giám đốc có bật nhạc nhưng mà mình cảm thấy hơi thở của hai người hòa quyện với nhau trong không gian kín mít này, loại cảm giác này có chút mờ ám, chút tê tê làm cho mình buồn bực khó chịu. Có một điều nên ăn mừng chính là khoảng cách giữa công ty với nhà mình không xa lắm.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại dưới nhà mình. Tháo dây an toàn ra, nhìn phó tổng rồi cảm ơn: "Cám ơn phó tổng đã đưa tôi về, sau này nhất định tôi sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa!" Nói xong còn cúi người xuống, thái độ rất chân thành.
"Công ty có thể có những người nỗ lực hết mình thật đúng là may mắn," xem ra phó tổng giám đốc không sốt ruột nha, còn có tâm tình mà ngồi nói chuyện phiếm với nữa, "Cô làm việc ở tầng nào?"
"Tầng sáu."
"Bộ phận điều tra thị trường tiêu thụ."
"Dạ."
"Tên."
"Trần Quả."
"Hôm nay ở cầu thang. . . . . ."
"Tôi sẽ không nói cho ai hết! Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối sẽ chỉ có anh biết tôi biết, vách tường biết, cầu thang biết mà thôi! Chì cần ở cầu thang không lắm camera thì tôi đảm bảo sau này hình tượng của phó tổng sẽ vẫn như cũ không bị sứt mẻ chút nào hết!"
"Nhưng dù sao cô cũng biết được bí mật của tôi mà, không phải sao?"
Vậy thì anh ta muốn gì đây? Ép mình xin thôi việc ư? Cho xin đi, đâu phải đang đóng phim đâu mà phải làm giống trong phim thế.
"Trời ạ! Căng thẳng làm gì, tôi không có ý định giết người diệt khẩu đâu, chẳng qua là. . . . . ."
Rõ ràng không phải là "sẽ không" mà là "không có ý định" . . . . . . mình có nên gạt nước mắt mà hô lên cảm ơn ông chủ không nhỉ?
Đột nhiên anh ta chuyển sang chủ đề khác, "Không phải cô nói cảm thấy khó chịu sao, nhanh lên nhà nghỉ ngơi đi, có gì thì đến thứ hai đi làm chúng ta bàn tiếp."
Mình dù sợ hãi nhưng vẫn nói cảm ơn phó tổng giám đốc thêm lần nữa, cuối cùng thì cũng an toàn về đến nhà mà nằm trên giường nghỉ ngơi.
Thứ hai đi làm bàn tiếp? Bàn gì đây? Ý là mình còn phải gặp anh ta thêm lần nữa hả? Trong đầu mình không kiềm chế nổi mà nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết, mấy khi gặp được tư liệu sống, chợt thấy cảm ơn sự cưng chiều của dì cả đối với mình. Phó tổng giám đốc à, anh đành chịu chút ấm ức mà làm nhân vật nam chính cho tôi xem nha! Ai bảo anh nửa đe dọa nửa dụ dỗ tôi làm gì.
Phó tổng ơi Phó tổng, ngay cả tên anh ta mình cũng không biết, đột nhiên hôm nay lại bị mình vô tình nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, không biết đây là duyên phận kiểu gì nữa.
Thứ hai, hình như mình có chút mong chờ ngày thứ hai, điều mà trước nay chưa từng xảy ra.
Cuối cùng cũng đến thứ hai, trong lòng mình vừa mong đợi lại vừa lo lắng. Giống như mọi khi, đến giờ đến công ty báo danh, trên đường vô tình gặp Tiểu Tiểu rồi cùng nhau vừa cười vừa nói vào thang máy lên tầng sáu.
Cửa thang máy vừa mở thì anh Triệu như thần giữ của đứng chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy mình thì vội vàng kéo ra khỏi thang máy.
"Em nhận được thông báo chưa?" Anh Triệu không đầu không cuối hỏi luôn vào vấn đề chính.
"Thông báo gì?" Mình và Tiểu Tiểu cùng hỏi.
"Phó tổng giám đốc đích thân thay đổi nhân sự!"
Phó tổng giám đốc! Mình hít một hơi thật sâu, chẳng lẽ anh ta vì chuyện nhỏ trong cầu thang mà đuổi việc mình sao? Không ngờ người như vậy lại đi ăn hiếp người như mình!
"Thay đổi cái con khỉ ý! Có phải em bị đuổi việc à? Anh cứ nói thẳng ra cho em biết đi, không cần phải vòng vo tam quốc làm gì." Hai chân mình mềm nhũn, vẻ mặt đau khổ nhìn anh Triệu, trước mặt mình giờ chỉ có hình ảnh bát mỳ tôm thôi.
"Không phải vậy, nếu như là bị đuổi việc thì anh cũng không đến mức kinh ngạc thế này, em bị phó tổng giám đốc đích thân điều đến tầng trên làm thư ký!"
Hả? Thông báo này so với việc bị đuổi việc thì làm mình bất ngờ hơn. Nhưng vì lý do gì mà anh ta làm vậy?
"Tại sao?" Mình thốt ra một câu hỏi ngu ngốc chưa từng có.
"Hỏi rất hay! Câu trả lời này sau này em nhớ phải cho anh biết. Còn nữa, phó tổng giám đốc còn dặn, khi nào em đến công ty thì phải lên tầng cao nhất trình diện." Anh Triệu và Tiểu Tiểu cùng nhau đẩy mình vào thang máy, còn không quên dặn dò: "Nhớ hỏi anh ta nguyên nhân nha!"
Dựa lưng vào thang máy, hai chân mình run run. Không những vì lệnh điều động bất ngờ của phó tổng giám đốc, mà còn vì vị trí làm việc mới, thư ký đã làm mình hoảng sợ.
Mình đã nghe nói đến phòng thư ký của phó tổng giám đốc, trong đó có ba người đều rất thông minh, năng lực làm việc ưu tú, đều là cánh tay đắc lực của phó tổng giám đốc. Mình biết rõ mình không thông minh nên hồi còn đi học có đánh chết mình cũng không ứng cử vào hội học sinh, nhưng phó tổng giám đốc lại ném mình vào phòng thư ký là có ý đồ gì? Mình không tin anh ta không nhận ra mình là người thế nào! Chẳng lẽ là. . . . . . Chậc chậc chậc! Đúng rồi! Mình vỗ đùi hiểu ra, đây là chiêu mượn đao giết người đây mà! Muốn giải quyết mình một cách sạch sẽ không để ai biết.
Khoảng cách từ tầng sáu lên tầng hai mươi nghĩ rằng xa nhưng thật ra cũng không xa lắm, đi thang máy chỉ mất có khoảng một phút là đến nơi.
Mình phải do dự mãi mới bước chân ra khỏi thang máy, vừa đi ra thì một người phụ nữ xinh đẹp đứng dậy tiếp đón mình.
Cô gái này mình đã từng gặp, cũng là trong buổi liên hoan cuối năm, cô ấy chính là người phụ nữ duy nhất trong phòng thư ký của phó tổng giám đốc, hình như gọi là Lolo thì phải. Nghe nói khi cô ấy mười sáu tuổi đã sinh con, bây giờ cũng đã ba mươi tuổi rồi, con trai cô ấy cũng đã học lớp mười một. Đúng là người mẹ thông minh thì đứa con sinh ra cũng thông minh hơn người.
"Em chính là Trần Quả à?" Mỹ nữ đúng là mỹ nữ, giọng nói cũng thật dễ nghe làm sao.
"Xin chào, em chính là Trần Quả." Mình đã cố gắng thả lỏng nhưng mà đối diện với những tinh anh trong truyền thuyết thì không khỏi căng thẳng.
"Em có thể gọi chị là Lolo. Phó tổng giám đốc vừa vào phòng họp, em ngồi chờ một lát nha." Lolo cũng không tỏ vẻ ta đây, ngược lại còn nice, còn nhiệt tình bảo mình ngồi ở ghế sofa, lại rót nước cho mình uống cho đỡ khát nữa.
Có lẽ vì cô ấy rất dịu dàng nên mình cũng từ từ bình tĩnh lại.
Mười phút sau, cánh cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc cũng mở ra, hai người đàn ông bước ra.
Nhìn mặt hai người này, một người thì rất lạnh lùng, còn người kia lại luôn tươi cười, tuy nhiên không thể không chấp nhận một điều, đó là cả hai đều rất đẹp trai.
"Chị Lolo, cô ấy chính là thành viên mới của phòng chúng ta sao?" Người có khuôn mặt tươi cười vừa nhìn thấy mình liền hỏi Lolo.
"Ừ, em ấy chính là Trần Quả."
"Xin chào" anh ta đi đến trước mặt mình, "Anh là Ryan, còn hắn là DK, hoan nghênh em gia nhập phòng bọn anh."
Mình nhớ là lúc bắt tay thì phụ nữ nên chủ động đưa tay ra trước, vì thế mình giơ tay ra nhưng không được tự tin lắm, rồi đáp lại: "Xin chào, em là Trần Quả, sau này mong mọi người chỉ bảo thêm."
Mình rất không muốn thừa nhận có thể mình sẽ biến phòng thư ký này thành đống rác, nhưng dù xét về hình thức lẫn năng lực thì mình đều không hợp với phòng thư ký!
Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, khi mình bắt tay với Lê An chưa đầy ba giây thì DK nhìn mình với ánh mắt rất lạnh rồi lên tiếng nhắc nhở: "Phó tổng giám đốc đang chờ cô trong phòng."
A! Đúng rồi! Mục đích mình tới đây không phải để bắt tay với trai đẹp mà là đến gặp phó tổng giám đốc. Có từng thấy ai bị thăng chức nhưng so với việc bị đuổi thì cảm thấy đau khổ hơn không? Người đó chính là mình!
"Vậy thì để sau này chúng ta nói chuyện tiếp, dù sao cũng thời gian cũng còn dài mà." Ryan sau khi vứt lại cho mình câu nói chứa nhiều hàm ý thì cùng DK rời đi. Ngay cả Lolo cũng tặng cho mình một nụ cười đầy hàm ý rồi tiếp tục quay lại làm việc.
Mình gõ cửa phòng làm việc của phó tổng giám đốc, sau khi thấy bên trong đồng ý mới đẩy cửa vào.
Vừa định mở miệng trách mắng thì phó tổng giám đốc lên tiếng trước: "Đóng cửa lại."
Cũng đúng, chúng ta cần bàn về một chuyện bí mật mà.
Sau khi đóng cửa lai, mình đến trước bàn làm việc của phó tổng giám đốc.
"Có thắc mắc gì sao?" Anh ta dựa vào ghế rồi ngẩng đầu lên hỏi.
Rõ ràng là mình đang nhìn xuống anh ta nhưng về mặt khí thế thì sao mình lại thua nhỉ?
"Anh, ra thông báo này là có ý gì?"
"Thăng chức cho cô."
"Anh, anh, anh coi đây như quy tắc ngầm với tôi phải không?"
"Cô coi như vậy cũng được."
"Lý do."
"Tôi thích."
"Hả?"
"Ta thích."
". . . . . ."
"Nếu như tôi nói rằng vì tôi phát hiện ra khả năng tiềm tàng trong con người cô nên muốn bồi dưỡng thêm, thì cô có tin không?"
"Không tin."
"Ha ha. . . . . ." Phó tổng giám đốc cười rất sung sướng, "Tin tôi đi, không những phòng thư ký mà cả tôi cũng sẽ rất cần đến cô đấy."
Tại sao? Sao mình lại bị đối xử như vậy hả?