Nói xong, anh hôn cô, che đi thắc mắc của cô, bàn tay to lập tức xoa lên thân thể uyển chuyển làm anh mong nhớ cả đêm kia.
Huống Vịnh Ninh chấn động không thôi, lời nói nồng nhiệt và hơi thở bá đạo của anh thổi bay cô….
“…… Húc Thần…… Em yêu anh……” Đắm chìm trong ngọn lửa hoan ái, cô không e dè gì nữa, nhỏ giọng gọi tên anh, tình ý nồng đậm.
Lòng An Húc Thần khẽ rung động, nhìn ánh mắt của cô, đáy mắt anh hoang mang phức tạp, ngay sau đó càng mạnh mẽ tiến công, làm cô quên cả hiện tại, không thể tiếp tục nói……
Sau sáu tháng kết hôn, cuối cùng bọn họ đã chính thức thành vợ chồng.
Cô nói cô yêu anh……
Ngồi trước quán bar, bạn thân vừa rời chỗ, cảm giác trống rỗng, bất giác như rơi vào cõi mộng tiên, bỗng dưng An Húc Thần nhớ đến vài ngày trước, khi anh hoan ái cùng Huống Vịnh Ninh đã nói ra lời yêu thương thắm thiết.
Hơn một tháng trước, sau khi bọn họ đã thay đổi mối quan hệ hôn nhân hữu danh vô thực, trong phương diện tình ái anh không cố lảng tránh cô nữa, có lẽ, quay đầu quá lâu nên giờ phải bù đắp lại, mà lực hấp dẫn mãnh liệt của cô làm chính anh kinh ngạc, thường xuyên muốn ôm cô vào lòng.
Nhưng mỗi lần, khi cô đắm chìm trong biển tình, nói cô yêu anh, mà mỗi lần anh nghe, đều thấy trong lòng có một loại biến hóa kỳ diệu, làm anh rất hoang mang.
Từ miệng cô nói ra ba chữ này, giống như câu thần chú chứa ma lực, tựa như dây leo cuốn lấy tâm trí anh, ngập tràn trái tim anh.
Vì lấy anh, nên mới yêu anh sao?
Như vậy, có phải dù gả cho ai, cô đều giao trái tim của mình ra không? Ý thức được điểm ấy, mày kiếm nhíu lại, anh không thích suy đoán này.
Cả con người và tấm lòng của cô đều hoàn mỹ, hoàn cảnh và điều kiện xuất sắc lại vô cùng hiếm có, theo lý thuyết, đời sống tình cảm cá nhân sẽ có rất nhiều lựa chọn, vì sao cô lại nguyện ý theo sự sắp đặt của cha, vui vẻ đón nhận một đoạn tình cảm không có nền tảng, chỉ dựa trên lợi ích của cuộc hôn nhân này thôi sao?
Không phải anh tự ti, cho điều kiện của mình thua người khác, nhưng trên thực tế, có thể có lực lượng ngang với Tân Huống Kim Khống, trên giới kinh doanh có khối người, hơn nữa lúc ấy tập đoàn Thế An đang có nguy cơ phá sản, Huống Cơ Vinh vì sao còn cố ý gả con gái cho anh?
“A, tại chỗ nào nhiệt thế này, cậu ngây ngốc cái gì?” Trịnh Duẫn Võ từ toilet về lại chỗ ngồi, bàn tay lớn dùng sức vỗ mạnh vào lưng An Húc Thần, thiết chút nữa làm anh bay ra khỏi quầy bar ba dặm.
“Cậu muốn gãy tay à? Đánh người đau như vậy?” An Húc Thần xoa nhẹ nơi bị đánh trúng, tức giận phản kháng.
Anh và Trịnh Duẫn Võ từ trung học đã là bạn tốt, giờ mỗi người trong lĩnh vực của mình đều có một mảnh trời riêng, thỉnh thoảng lại hẹn gặp ở một chỗ, giao tình không phải ít, mà hôm nay mới có thể gặp mặt, cho nên chỉ có anh và Trịnh Duẫn Võ đến trước, tối nay Chu Nghị mới đến được.
“Cậu giấu vợ đẹp trong nhà, không đưa cô ấy đến cho bạn tốt xem mặt, để cô ấy một mình vượt qua đêm dài, đáng đánh.” Trịnh Duẫn Võ nhanh mồm nhanh miệng trêu trọc nói.
“Đàn ông tụ tập, đưa phụ nữ đến làm gì? Hơn nữa cô ấy lại không quen các cậu.” Giọng An Húc Thần kiên quyết, rung cả chiếc chén, phát ra tiếng vang của đá va vào thủy tinh, sau đó một ngụm uống cạn cả cốc uýt-ky đặc.
Có lẽ trái tim chưa hoàn toàn rộng mở đúng không, những việc vướng mắc, anh đều giữ lại trong lòng. Không giống cô, toàn tâm toàn ý, lấy anh làm trung tâm…
Suy nghĩ thiếu chút nữa lại bay đến chỗ cô, anh lập tức đóng tâm tư, không thích cảm giác không thể nắm trong tay.
“Chậc chậc, biết nhau lâu như vậy, giờ tôi mới biết chủ nghĩa đàn ông của cậu nghiêm trọng như thế.” Trịnh Duẫn Võ kinh ngạc, cũng cảm nhận được hình như anh bị thứ gì đó trói buộc, ý chỉ muốn hỏi thăm. “Tôi vốn không biết cậu theo chủ nghĩa đàn ông cổ hủ như thế, không ngờ ‘cưới vợ’ rồi thì thay đổi, nhưng rốt cuộc là vì nguyên nhân ‘cưới vợ’ thật, hay vì nguyên nhân ‘bà xã là Huống Vịnh Ninh’ đây?”
“Cũng không phải gì quá khắt khe, có gì mà thay đổi chứ?” Nói về đề tài này, An Húc Thần có chút phản khàng.
“Đương nhiên khác, nếu được chọn lại lần thứ hai, ắt hẳn cậu vẫn chọn cô ấy!” Trịnh Duẫn Võ làm bộ như một nhà Gia Cát hiện đại.
Trước hôn nhân là tiệc độc thân, An Húc Thần đã từng bất mãn về cuộc hôn nhân mang tính thương mại này, cho nên Trịnh Duẫn Võ đoán rằng cho đến bây giờ anh vẫn chưa gỡ hết khúc mắc.
“Vì sao tớ phải chọn cô ấy?” An Húc Thần bĩu môi, lại rót rượu cho mình.
Trịnh Duẫn Võ cười châm chọc, làm bộ khách khí hỏi: “Muốn tớ nói thật sao?”
An Húc Thần lườm anh, lạnh lùng giễu cợt: “Có khi nào mà cậu không nói thẳng vậy?”
Trịnh Duẫn Võ thẳng tanh, có chuyện thì nói, có rắm thì đánh, căn bản không hiểu thế nào quanh co lòng vòng, vài năm làm bạn, anh còn không hiểu anh ta sao?
Ngược lại, Trịnh Duẫn Võ cũng hiểu anh, thậm chí đứng ở góc độ người bàng quan, phân tích ra, ngay cả anh cũng không hiểu mình.
“Ha ha, nói cũng đúng, nói thẳng mới thật vui sướng!” Trịnh Duẫn Võ sảng khoái cười to, uống xong cốc uýt-ky ướp đá, chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Căn cứ vào quan sát và phán đoán của tớ, An tiên sinh vì uy danh của gia tộc Huống tiểu thư, danh vọng, địa vị cực kỳ không tầm thường, sợ bị người ta nói bấu váy người ta mà vươn lên, dựa vào nhà mẹ đẻ của bà xã mới thăng chức được, cho nên chạm đến tự tôn của đàn ông, theo bản năng thể hiện chủ nghĩa đàn ông, muốn chứng minh mình không thấp hơn vợ, hơn nữa còn nắm giữ quyền trong tay, tớ nói vậy, đúng không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng vẻ mặt Trịnh Duẫn Võ nhìn về phía anh khẳng định, ngoài ra còn có nụ cười tự tin hiểu rõ khúc mắc trong lòng anh.
Anh mặc từng chiếc một, nhận ra âu phục là đồ mới, cà vạt mới, ngay cả thắt lưng cũng mới… Phải thừa nhận Huống Vịnh Ninh là một người phụ nữ rất chu đáo.
Cho dù anh không gần gũi cô, nhưng cô vẫn lặng lẽ lo lắng cho anh, phàm là khẩu vị của anh, thói quen của anh, sở thích của anh… Cô đều dựa vào quan sát mà biết tường tận.
Những món đồ này thật tốt, anh mặc vào, cỡ áo bao nhiêu, vòng eo bao nhiêu, anh chưa từng nói với cô, nhưng lại rất vừa vặn, không phải cô có con mắt thần, mà là vô cùng cẩn thận.
Nên nói như thế nào về Huống Vịnh Ninh đây?
Vốn tưởng ỷ vào bối cảnh hùng hậu của Tân Huống Kim Khống, cô sẽ là một thiên kim đại tiểu thư kiêu căng bốc đồng, thậm chí có thể vì quan hệ giữa Tân Huống Kim Khống và tập đoàn Thế An mà ra vẻ cao quý, nhưng cô không như thế. Ba tháng nay, khi đối mặt anh cố ý lãnh đạm xa cách, không đi hưởng tuần trăng mật, không sinh hoạt vợ chồng, đối với cô như “tảng băng”, cô đều yên lặng đón nhận, chưa từng oán giận hay nhờ anh một việc gì, còn chăm chỉ quản lý việc nhà.
Ngay từ đầu thấy cô tràn trề thích thú chuẩn bị bữa sáng, anh cho tám phần là chỉ được vài bữa, không ngờ cô có thể làm đến bây giờ, chỉ cần là ngày anh đi làm sẽ không làm gián đoạn.
Thẳng tanh mà nói, cô khiến anh cảm thấy hơi bất ngờ.
“Em giúp anh thắt cà vạt nhé!” Chắc chắn bữa sáng đã thu xếp ổn thỏa, Huống Vịnh Ninh mới lên lầu gọi anh dùng cơm, thấy anh đang chuẩn bị thắt cà vạt, mắt sáng bừng lên, vội chạy đến đoạt lấy công việc của anh.
Hắc hắc, lúc trước vì anh cô mới học cách thắt cà vạt, âm thầm luyện tập vài lần, bây giờ cuối cùng đã có thể phát huy tác dụng.
An Húc Thần vốn định từ chối, nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt lóe ra tia sáng của cô, như thể thắt cà vạt là chuyện làm cô vui vẻ khôn xiết, lời khước từ tự nhiên không nói ra được.
Hiếm khi ở gần anh như vậy, tim Huống Vịnh Ninh nhảy loạn lên, vốn khi luyện tập động tác khá linh hoạt, nhưng lúc này lại quá khẩn trương mà tay run run như cụ già tám mươi tuổi, sắp thắt thành nơ hình con bướm.
“Ơ? Anh đổi áo sơ mi à?” Vì hồi hộp, bây giờ cô mới nhận ra chiếc áo anh mặc trên người không phải là cái ban đầu cô chọn.
“Ừ, anh không thích màu phấn hồng.” Anh lạnh lùng nói, nhận ra kỹ năng thắt cà vạt của cô không tốt.
“Sao lại thế? Nam giới mặc áo sơ mi phấn hồng rất nhã nhặn mà.” Nhầm rồi, vội vàng đổi đề tài để kéo dài thời gian, lần nữa lại lần nữa.
“Cô à, đó là màu của nữ giới.” Anh bĩu môi, lời ít ý nhiều, hạ khuôn mặt tuấn tú xuống, tỏ rõ ý kháng cự.
Cách nói và biểu tình của anh, làm Huống Vịnh Ninh không khỏi liên tường màu phấn hồng chính là màu đáng sợ của một bé trai, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng yêu.
“Được rồi, buổi chiều em sẽ mang đi đổi sang màu khác.” Đột nhiên nghĩ lại, mỉm cười hỏi thăm. “Vậy anh nói cho em biết, anh thích màu nào nhất?” Tuy rằng cô biết rồi, nhưng vẫn hi vọng có thể nghe chính miệng anh nói.
“……” Anh khẽ mím môi. Làm gì vậy? Bộ dáng hiện tại của anh dễ bắt chuyện lắm sao? Anh không muốn tán gẫu với cô nhiều chuyện thế.
Anh có khúc mắc với cô, dựa vào danh dự của đàn ông, cuộc hôn nhân bị ép buộc này chính là gông xiềng vô hình, anh không muốn nghe người ta nói lấy vợ vì của, cho nên với việc vợ ngoan ngoãn nghe lời… lời ra tiếng vào, cho nên từ trong tiềm thức đã tự tạo khoảng cách.
“Nói đi nói đi mà, về sau em đỡ phải mua nhầm rồi đổi lại, phiền toái lắm á.” Huống Vịnh Ninh không thể nén tính cách làm nũng như cô bé ở nhà, nhất thời không cẩn thận, nhưng lại lắc lắc chiếc cà vạt trên cổ anh, không ngờ lại ghìm quá chặt….
“Khụ khụ khụ……” Khuôn mặt tuấn tú tức thì hồng lên, mở mắt ho khan, che trước cổ.
“A! Xin lỗi, xin lỗi!” Cô sợ đến tới mức khuôn mặt nhỏ nanh tái đi, vội vàng buông tay, nhỏ giọng giải thích. Là cô rất yêu rất yêu chồng mình, tuyệt đối không có ý niệm mưu sát chồng trong đầu đâu nha.
Được trả tự do, ho khan ngừng lại, An Húc Thần tháo cà vạt ra, tự mình thắt lại.
“Húc Thần, em không cẩn thận, chỉ là nhỡ tay thôi.” Cô dùng ánh mắt có thể so sánh được với nai Bambi, vô tội nói.
Nhỡ tay mà thiếu chút nữa thì xiết chết anh, nếu thật sự chọc đến cô, kết quả chắc chắn là thê thảm mà?
“Anh biết.” Anh gật đầu cứng ngắc, tỏ vẻ nhận lời giải thích của cô, nhưng với động tác tiến lên lần nữa muốn chỉnh cà vạt cho anh, xin miễn cho kẻ bất tài đi.
“Hả…… Còn…… Bữa sáng chuẩn bị tốt rồi, nhanh đi ăn đi!” Huống Vịnh Nịnh lúng túng, đành phải nói sang chuyện khác.
“Ừ.” An Húc Thần đáp lại, vừa đi vừa theo bản năng thắt cà vạt, trong lòng có bóng ma nên thắt cà vạt rất lỏng, bỗng nhiên cảm thấy cà vạt là một loại hung khí làm hại đến sự an toàn của bản thân, đồng thời, trong lòng anh nghĩ đến….
Nếu anh lại tiếp tục lạnh nhạt với cô bé Huống Vịnh Ninh này, có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Khủng bố a ~~
Một đôi vợ chồng kết hôn gần nửa năm, chồng đẹp trai, vợ xinh xắn, tuổi theo thứ tự là ba mươi và hai sáu tuổi, hơn nữa thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày đều nằm chung giường, nhưng, lại không hề làm lễ động phòng, mọi người nói có phải kỳ quái hay không?
Đương nhiên là kỳ quái rồi, còn kỳ quái hơn cả hai con hổ nữa kia?
Vì thế, Huống Vịnh Nịnh kiểm tra mình trước gương lớn trong phòng tắm, xét xem thứ kỳ quái có phải là cô hay không?
Một đầu tóc đen, cô chăm sóc nó mềm mại như mây, đen nhánh mà sáng bóng, lấp lánh động lòng người. Nói đến gương mặt, cô không tự mãn đến mức cho rằng không ai là đối thủ, nhưng, cô có đôi lông mày hoàn mỹ, không miêu tả cũng cong như trăng rằm; ánh mắt trong veo như nước, sáng như sao, chiếc mũi thanh tú, đôi môi hồng không cần trang điểm lúc nào cũng trơn bóng.
Lại nhìn đến dáng người, mặc dù không phải báu vật gợi cảm, nhưng cũng là kết hợp hài hòa, đường cong lả lướt; da lại càng được dưỡng cẩn thận, vừa mềm mịn vừa có độ đàn hồi……
Giống như đóa cam túc chỉ nở vì một người, cũng chỉ vì muốn hấp dẫn An Húc Thần, mong được anh chú ý đến, mà càng chọn trang phục kỹ lưỡng hơn.
Chỉ tiếc, không biết sao anh lại thế này, mỗi ngày cô đều ngủ bên cạnh anh, anh lại ngay cả chạm vào cô cũng không……
Hiệu quả súp tình yêu của Huống Vịnh Ninh như thế nào?
Rạng sáng, An Húc Thần rõ ràng đọc bản báo cáo kinh doanh nửa năm nay trong phòng sách, nhưng càng xem càng phấp phỏm, trong đầu bất giác hiện lên cô gái đang mặc tạp dề viền hoa, bên trong là hình ảnh chiếc váy ngủ mỏng tanh, sau đó, dục vọng tượng trưng cho phái nam bắt đầu ham muốn…..
Đây là chén canh lớn kia phát huy công dụng sao?
Anh vốn là người đàn ông bình thường, lúc này lại còn thêm thuốc bổ, tính tự chủ dường như đã bị ảnh hưởng…
Bang!
Anh đóng tập hồ sơ lại, quyết định ra khỏi phòng sách, dù sao tư tưởng cũng không an tĩnh nổi, nhìn đi nhìn lại không có kết quả, chỉ lãng phí thời gian, chi bằng đi ngủ sớm đi.
Đâu biết rằng, khi anh đi qua phòng khách, lại phát hiện Huống Vịnh Ninh đang cuộn người ngủ trên ghế sô pha.
“Sao lại ngủ ở phòng khách?” Theo bản năng anh nhíu mày, đổi hướng đi đến bên cô, chăm chú nhìn lại, nhất thời miệng đắng lưỡi khô.
Đại khái cô đã tắm rửa qua, bộ áo ngủ màu đen đã đổi lại thành áo ngủ màu sâm panh, tuy nhiên vẫn đều mỏng và trong suốt chẳng khác gì cả, đôi chân dài không tì vết đặt lên chiếc thảm mỏng, để lộ trong không khí làn da trắng muốt đầy gợi cảm, đôi gò nhô lên ngạo nghễ đằng sau lớp vải mỏng manh thoắt ẩn thoắt hiện kia…..
Con ngươi anh tối lại, tâm tình vốn không bình tĩnh trong thoáng chốc lại gợn sóng.
Khi thì màu đen, khi thì màu sâm panh, trong phòng đốt tinh dầu hoa hồng, lại nấu canh tránh dương… Đây là cô kháng nghị với việc anh nửa năm nay lạnh nhạt với cô sao?
Người đàn ông bình thường khi đối diện với sự dụ hoặc như vậy, hơn nữa đối tượng còn là vợ mình, bảo anh sao có thể cầm lòng được?
Thẳng tanh mà nói, cô đã thành công!
Bây giờ, anh muốn thuận theo cảm giác trong lòng, không khắc chế áp lực nữa!
“Vịnh Ninh, về phòng ngủ đi.” Anh khom người nhẹ vuốt lên gò má cô, nhỏ giọng gọi cô.
“A…..&#¥%……” Cô lẩm bẩm lên tiếng trả lời, quay người một cái rồi tiếp tục ngủ.
Nói cái quỷ gì vậy?! An Húc Thần hoang mang nhíu mày, ngay sau đó bật cười, không ngờ lúc cô ngủ có phản ứng đáng yêu như vậy.
Giờ anh chuyển sang chọc chọc vào cánh tay cô. “Aizz, em nói gì anh nghe không hiểu.”
“Ô…. Chồng tôi là gay a!” Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đôi môi đỏ mọng thốt ra lời oán hận tự đáy lòng.
An Húc Thần vốn đang tươi cười, khóe miệng đột nhiên cứng đờ, trên trán đen kịt lại.
Người chồng từ miệng cô là anh không phải sao? Nhưng cô lại còn nói anh là gay?! Toàn thân An Húc Thần anh có điểm nào có khuynh hướng gay?
Không phải anh có thành kiến gì với đồng tính luyến ái, nhưng anh đường đường có năng lực của một người đàn ông bình thường, lại bị vợ anh cho là gay, việc này cho dù là ai cũng không nuốt trôi nổi.
Nói cách khác, người con gái này đã giẫm lên tự tôn của anh rồi!
Một tay anh phủ lên chiếc áo ngủ mềm mại đỡ cô ngồi dậy, ánh mắt nguy hiểm chất vấn: “Tiểu thư Huống Vịnh Ninh, mời em nói cho rõ, vì sao nói anh là gay?”
Say sưa trong mộng đẹp, đột nhiên bị bắt ngồi dậy, Huống Vịnh Ninh hốt hoảng, đối mặt với vấn đề anh thình lình đưa ra, chậm nửa nhịp mới có phản ứng, còn ngoan ngoãn đáp lại.
“Quần áo mỏng đến nỗi làm em muốn cảm rồi, mà anh vẫn thờ ơ! Còn canh bổ kia, em đã phải vất vả đi dò hỏi bí quyết gia truyền, nhưng kết quả lại vô dụng với anh! Cho nên em có đầy đủ cơ sở để suy đoán, anh, là, gay.” Nói xong, giống như hoàn hồn lại, hơn nữa nhìn ra ánh nguy hiểm trong mắt anh, cô bắt đầu cảm thấy thẳng tanh không phải hành động sáng suốt.
“Ừ hừ, bây giờ chúng ta sẽ chứng minh, suy đoán của em là đúng hay sai?” Anh bất ngờ ôm ngang hông cô, rời khỏi chỗ này.
“A!” Cô hoảng hốt hô, theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh. “Chứng minh? Có ý gì?”
Khóe miệng An Húc Thần nhếch lên, hai bậc bước thành một bậc, nhanh chóng đến phòng ngủ tầng hai, đặt cô lên giường lớn, ngay sau đó phủ lên người cô.
“Ý là, hôm nay chúng ta sẽ thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng.”