Old school Easter eggs.
Đọc truyện

Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn - Phần 2


Lam Cảnh Chuyên thay đồ xong từ phòng tắm bước ra, anh thấy Vũ Phong vẫn duy trì tư thế cũ bèn lẳng lặng ngồi xuống giường, khuôn mặt hoang mang, mơ mơ màng màng... 

Thật đáng thương! Cô nhất định chịu đả kích rất lớn mới có phản ứng " đi tong rồi" như vậy, Lam Cảnh Chuyên không chịu được cảm thấy có chút đau lòng ân hận, nhưng anh cũng tự nhủ bản thân đây là quá trình cần phải trải qua, đợi sau khi kết hôn anh sẽ ngày ngày yêu thương cô. 

"Vũ Phong tỉnh lại đi em." Anh lay lay tay cô. 

Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, giọng giống như máy phát thanh sắp hết pin, "Có.. chuyện ... gì..." 

"Mặc đồ lại đi! Chúng ta phải đến nhà em." Anh chắc chắn rằng phía dưới tấm chăn ,cô chỉ mặc bộ đồ lót bikini, làm anh không nhịn được muốn lột sạch cô. 

"Ờ..." Cô xốc chăn lên, quên mất phải che bản thân. 

Vừa nhìn thấy thân thể kiều diễm của cô Lam Cảnh Chuyên liền hít vào 1 hơi. 

"Anh không ngại chứ? Dù sao... anh cũng thấy qua rồi..." Cô có chút tự oán tự trách nói. 

Lam Cảnh Chuyên cố giữ bình tĩnh, cười nói, "Tất nhiên không ngại rồi, chỉ cần em chịu trách nhiệm với anh là được." 

Cả người Vũ Phong đờ ra, đối với việc chịu hay không chịu trách nhiệm cũng chẳng còn cảm giác gì, cô miễn cưỡng nhặt đôi vớ da nằm dưới đất lên nhưng lại không có sức để mặc. 

"Em mệt quá... anh mặc giúp em được không?" 

Việc này... Lam Cảnh Chuyên bắt đầu có 1 cảm giác tự tạo nghiệt không thể sống nổi, ai dạy anh bịa ra lời nói dối, nói rằng giữa người họ đã xảy ra mối quan hệ cực kỳ mật thiết này? Bây giờ Vũ Phong đã coi anh như người yêu của mình, là anh tự hại chính mình rồi. 

"Được thôi..." Anh cười có chút yếu ớt, ngồi xổm xuống mặc vớ da giúp cô. 

Trời ạ, trong lòng anh ai oán kêu: rốt cuộc ai đã phát minh ra cái loại vớ da này? Tại sao phụ nữ nhất định phải mặc cái thứ kỳ quái này chứ? Lúc 1 người đàn ông giúp 1 người phụ nữ mặc vớ da là 1 sự hành xác thực sự. 

Vớ da cũng giống như lớp da thứ 2 của người phụ nữ, bắt đầu từ bàn chân nhỏ bé kéo tuốt lên đến phần eo thì mới xong cuộc hành trình "tàn khốc" này. 

Trán Lam Cảnh Chuyên đã lấm tấm mồ hôi, anh không ngừng ra lệnh cho bản thân: Không được! Không được! Không được làm rách loại vớ da trong suốt này! Càng không thể xé rách chiếc quần lót đen nhỏ nhắn xinh xắn của cô. 

Cuối cùng anh cũng hoàn thành xong nhiệm vụ khó nhăn này, thở phào nhẹ nhõm, trình độ bái phục bản thân đã vọt lên mức cao nhất. 

Đợi anh mặc xong vớ da Vũ Phong lấy đầu ngón chân nhặt quần áo dưới đất lên, lười nhác nói: "Tiếp tục đi!" 

Quá đáng! Thật quá đáng! Lam Cảnh Chuyên tựa hồ muốn rớt nước mắt. 

Có người đàn ông nào có thể chịu được sự mê hoặc này chứ? Sao cô ấy có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy? Trời ơi! Đây có phải là báo ứng không? Tại sao? Tại sao? Anh chỉ chỉ lỡ nói dối chút xíu, thật ra cũng chỉ muốn cưới người vợ tốt,không ngờ lại phải nhận hình phạt "phi nhân tính" này. 

Chịu vậy! Kết hôn thì phải như vậy thôi, hình như anh cũng nghe thấy ông trời nói với anh như vậy. 

Haizzz! Anh thở dài không ra tiếng, nhặt quần áo lên, từng cái từng cái mặc cho cô. 

Mặc váy cũng không khó lắm,chỉ cần nhớ khóa kéo phải kéo thẳng lên trên, anh phải kiềm chế lại, không được kéo xuống dưới, không được ném cô lên giường! 

Mang giày cao gót thì dễ, chỉ cần tưởng tượng mình là hoàng tử đang giúp công chúa mang đôi giày thủy tinh là được. 

Nhưng, mặc áo sơmi trắng thì hơi khó, ngón tay anh run run, có nên ngoan ngoãn cài cúc lại cho cô không? Hay là giựt tung hàng nút chết tiệt kia? Thực ra đối diện với cặp nhũ trắng ngần, nhẵn mịn dưới lớp áo kia, anh cố gắng kiềm chế đến mức cao nhất, bắt bản thân tuyệt đối không được thò tay sờ 1 cái! Như vậy thì công sức sẽ đổ sông đổ biển không còn cách cứu vãn a! 

"Xong rồi..." Giúp cô mặc quần áo xong thì lưng anh cũng ướt đẫm, giống như mới hoàn thành cuộc thi marathon, mồ hôi đổ như tắm. 

"Cám ơn anh!" Vũ Phong uể oải ngáp, duỗi 2 tay kéo đầu anh xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh 1 cái. 

Cô rất nhanh đã giải phóng anh, chỉ 1 nụ hôn đã khiến chân anh run rẩy, "Em..." 

Cô nghiêng đầu như đang nghĩ ngợi điều gì, "Xin lỗi, em không biết tối qua khi thân mật với anh thì có cảm giác gì nên mới như vậy, không có gì chứ?" 

"Đương nhiên... không có..." Có rất nhiều chứ! Nếu cô dám quấy nhiễu anh như vậy thêm nữa, anh nhất định sẽ đòi bồi thường gấp trăm, gấp ngàn lần mới được! 

Quá tốt! Cảm giác quá tốt! Vũ Phong hồi tưởng lại mùi vị của nụ hôn, không ngờ mùi vị lại tuyệt đến vậy, cô gần gũi anh cũng là hợp tình hợp lý thôi! 

"Đi thôi!" Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình cũng phấn chấn được đôi chút, cầm ví da đi ra khỏi phòng trước. 

Lam Cảnh Chuyên ổn định hơi thở, cũng ngoan ngoãn đi theo sau cô. Nhưng khi vừa nhìn thấy cặp mông đung đưa của cô thì dục vọng cố gắng kiềm nén của anh lại trào lên dữ dội, trời ạ, cách đi của cô gái này thật đáng sợ! Tại sao đến bây giờ anh mới phát hiện nhỉ? 

Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh cô để tránh đi ý nghĩ đen tối đó. 

Haizz! Lúc bố trí kế hoạch tỉ mỉ này dường như anh cũng đem khát vọng với cô đặt vào trong đó, đối với việc được và mất khiến anh khó xử, anh chỉ sợ việc sẽ lợi bất cập hại mà thôi. 

10 giờ sáng chủ nhật cả Lê gia bình tĩnh ngồi chờ Vũ Phong 

"Thật làm phiền bác trai, bác gái, anh chị hai, anh chị ba." Lam Cảnh Chuyên vừa bước vào nhà liền chào hỏi từng người một, thành ý biểu hiện rõ sự lo sợ. 

Cả 6 người nhà họ Lê đang ngồi trên ghế sôpha đều nhẹ nhàng gật đầu, nhưng lại không thấy nói gì, mà cũng không muốn 2 người ngồi xuống. 

"Con mệt quá..." Vũ Phong than thở, ngay lập tức ngã xuống sôpha 

"Ai cho con ngồi xuống?" Lê Vệ Nhiên lạnh nhạt nói. 

"Hả? Con không được ngồi sao?" Vũ Phong trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên bố bắt cô đứng chịu phạt nha! 

"Em đã làm chuyện gì rồi mà còn thản nhiên như vậy?" Anh hai Lê Trung Nhạc lạnh lùng hừ 1 tiếng. 

"A! Đúng rồi..." Vũ Phong biết người sai là cô nên đành phải đứng chịu phạt thôi. Nhưng đứng thì rất mệt, cô quyết định dựa vào thân thể to lớn của Lam Cảnh Chuyên là được. 

Lam Cảnh Chuyên giữ chặt cái eo mỏng manh của Vũ Phong, đem toàn bộ sức nặng của thân cô đặt trước ngực mình, trong lòng anh không ngừng cảm thán, woah! Cô gái này gan to thật, sắp chết tới nơi còn có thái độ uể oải như vậy... 

"Khụ!" Lam Cảnh Chuyên húng hắng, "Thật ra tất cả đều do con không tốt..." 

"Anh có gì không tốt, là do em không tốt!" Vũ Phong dám làm dám nhận, lập tức phủ nhận lời anh nói. 

"Cuối cùng là chuyện gì? Nói rõ ràng!" Anh ba Lê Trung Hằng nghiêm giọng hỏi. 

Lam Cảnh Chuyên ghé sát tai Vũ Phong thầm thì: "Để anh nói cho, em đừng chọc tức mọi người nữa." 

Vũ Phong trề môi, dáng diệu không vừa ý. 

Lam Cảnh Chuyên mở lời: " Tối qua con đưa Vũ Phong tới công ty con, bởi vì con nhất thời bị kích động... cho nên... cho nên đến sáng hôm nay mới đưa cô ấy về. Đây hoàn toàn là lỗi của con, con sẽ chịu trách nhiệm." 

3 người đàn ông họ Lê đều thay nhau gật đầu, rất hài lòng với thái độ thành thật của Lam Cảnh Chuyên, thật ra trước khi đôi oan gia này bước vào nhà họ đã tính toán sẵn rồi, cho dù như thế nào họ cũng muốn Lam Cảnh Chuyên phải chịu trách nhiệm, không ngờ tự anh lại mở lời trước, như vậy cũng không uổng công 3 bố con họ lo lắng rồi. 

"Anh không cần phải chịu trách nhiệm!" 

Không ngờ Vũ Phong lại nói những điều kỳ quặc làm mặt của tất cả mọi người đều biến sắc. 

Khang Danh Lị rơi vài giọt nước mắt nói: "Con, con, con bé này đang nói bậy gì vậy? Mẹ khó khăn lắm mới kiếm được 1 người chồng tốt cho con, bây giờ con lại không muốn anh ta chịu trách nhiệm vậy thì ai chịu trách nhiệm hả?" 

"Chính là vậy! Tin hôm qua em không về nhà đã lan truyền khắp nơi rồi, hàng xóm 2 bên đều hỏi nhà mình khi nào có chuyện vui đây?" Chị 2 lớn Ông Thục Huệ cũng vội vã nói thêm. 

" Chị đã thông báo cho bạn bè thân biết hết rồi, nếu lần này không gả em đi được thì cũng hết cơ hội luôn!" Chị dâu nhỏ Hoàng Thu Trân cực kỳ nghiêm túc nói. 

Vũ Phong lẳng lặng nghe nhưng vẫn nói thật, "Nhưng... tối qua là con quyến rũ anh ấy!" 

"Cái gì?!" Cả 6 người nhà họ Lê đều la lên, mặc dù sóng to gió lớn tất cả đều trải qua nhưng chưa nghe qua bao giờ việc phụ nữ lại đi quyến rũ đàn ông, đã vậy "hung thủ" lại là đứa con gái cưng của họ. 

Lam Cảnh Chuyên đổ mồ hôi, lập tức nói: "Không! Chính con quyến rũ cô ấy." 

"Anh đừng thay em đóng kịch nữa, chỉ là em không đúng!" Vũ Phong hướng về anh nói. 

"Không! Là anh không đúng, anh không nên để em uống sâmpanh." 

"Cứ cho là anh để em uống, nhưng em cũng không thể quấy rối anh như vậy!" 

Cô... cô bé này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Người bình thường sẽ không thẳng thắn mà thật như cô. Lam Cảnh Chuyên thực vừa bực mình vừa buồn cười, càng không biết có nên tát cô không? 

" Khoan khoan, cuối cùng... cả 2 người đều quyến rũ nhau đúng không?" Lê Vệ Nhiên rút gọn ý của họ lại nói. 

"Phải!Phải!" Lam Cảnh Chuyên lập tức thừa nhận. 

"Vậy... Cả 2 đều muốn chịu trách nhiệm với nhau đúng không?" Khang Danh Lị cũng rút ra kết luận. 

"Đúng!Đúng!" Lam Cảnh Chuyên liền gật đầu. 

"Quá tốt rồi, mau tìm 1 ngày tốt để đính hôn trước!" Cả 6 người nhà họ Lê đồng loạt nói. 

"Được! Được ạ!" Lam Cảnh Chuyên cầu còn không được. 

"Mọi người đang nói gì thế? Con vẫn chưa đồng ý mà?" Cả người Vũ Phong nhảy dựng lên. 

Không được! Không được để cô bé này phá hỏng việc lớn của anh được, Lam Cảnh Chuyên lập tức xoay người cô đối diện với mình, "Vũ Phong, em quên những gì mình đã nói rồi à?" 

"Nói gì?" Sự chú ý của cô bị chuyển hướng rồi. 

"Em nói... dù tình huống có như thế nào em cũng sẽ chịu trách nhiệm với anh mà." 

"Em dĩ nhiên nhớ chứ! Nhưng cùng anh đính hôn..." Như vậy hình như hơi quá. 

"Đây chính là biểu hiện của sự trách nhiệm." 

"Hả? Thật sao? Có đạo lý như vậy à? Kỳ quái thật!" Đầu óc cô sớm đã choáng váng rồi. 

Lam Cảnh Chuyên lợi dụng thời cơ, cúi thấp đầu hôn đôi môi cô, anh không cho tthời gian để suy nghĩ, cành không để cô nghĩ thông đây là việc gì. 

Hôn đi! Hôn đi! Cứ để anh hôn đến đất trời thay đổi, ánh nhật nguyệt biến mất, trăm hoa tàn lụi, vạn vật bị diệt vong, ... Cuối cùng chỉ cần anh cưới được vợ là được. 

"Ha ha..." Những người còn lại thấy "cảnh nóng" như vậy chỉ có thể cười to vài tiếng, sau đó không cần nhìn nhau, mỗi người lần lượt yên tĩnh quay về phòng mình, bắt đầu gọi điện thoại cho bạn bè thân thông báo tin vui sắp đến. 

Cứ như vậy, lễ đính hôn được gấp gáp triển khai, Lam Cảnh Chuyên một mình lo hết tất cả mọi việc, gồm có địa điểm tổ chức, thiệp mời, bánh cưới, xe cưới, tất cả đều chuẩn bị xong, lý do anh đưa ra là không muốn Vũ Phong vì những việc này mà lo lắng, chỉ cần cô chịu trách nhiệm đính hôn với anh là đủ rồi, những việc khác cô không cần phải quan tâm. 

Không hiểu tại saoVũ phong lại có cảm giác giống như bị lừa , nhưng lại không nói rõ được là chuyện gì. 

"Việc đính hôn của chúng ta có được không?" Cô cũng không chắc chắn lắm. 

"Đương nhiên là được! Chỉ cần chúng ta đính hôn thì người nhà của 2 bên đều an tâm, sẽ không hỏi chúng ta từ sáng đến tối bao giờ mới quyết định, vả lại đính hôn cũng không liên quan đến luật pháp, chúng ta cứ kéo đến 2, 3 năm, đến lúc thì nói không muốn kết hôn, như vậy cũng không phạm luật." 

"Uhm, nói cũng đúng..." 

"Với lại em nghĩ xem, phát sinh chuyện lần trước chẳng lẽ người nhà của em và anh lại chịu bỏ qua, nếu chúng ta không đính hôn, làm sao làm vừa lòng họ được? Em cũng không muốn mỗi ngày lại nghe lải nhải chứ?" 

"Thêm nữa, em không thấy cả 2 chúng ta rất hợp nhau sao? Chúng ta đều ham mê công việc, không cần tốn thời gian cho chuyện yêu đương, lúc bên cạnh nhau đều là công việc, nghỉ ngơi, trò chuyện, giống như bạn thân vậy. Đừng nói đã đính hôn rồi, thậm chí kết hôn, cũng là 1 cách giúp đỡ nhau rất tốt a!" 

"Không sai..." Cô cảm thấy những lời anh nói thật rất đúng. 

Lam Cảnh Chuyên thấy cô càng nghe cành đồng tình, bèn tiếp tục nói, "Vũ Phong, nếu như em không ghét anh, mà cũng không có người mình thích, thật ra chúng ta ở bên cạnh nhau như vậy cũng hay! Nếu chúng ta bị ép kết hôn, cả 2 ta lấy nhau so với việc cùng đối tượng khác kết hôn thì vẫn tốt hơn." 

"Đúng vậy! Những người đàn ông khác nhất định rất phiền phức." 

"Em nghĩ đi, sau khi chúng ta kết hôn đều ở phòng riêng của mình,  thuê người giúp việc dọn dẹp, ở công ty lo làm việc, về đến nhà nếu muốn làm việc thì cứ tiếp tục làm, muốn nghỉ ngơi thì cứ việc ngủ cho đã, muốn trò chuyện thì tận tình trò chuyện, việc chúng ta sống chung chẳng có vấn đề gì." 

"Woa..." Vũ Phong ánh mắt sùng bái nhìn anh, " Giờ em mới phát hiện ra, anh thật thông minh!" 

Lam Cảnh Chuyện nhịn ý cười, "Không! Đây bởi vì em cũng rất thông minh." 

"Nhưng... Nếu chúng ta giống bạn thân, vậy tại sao anh thường hay hôn em?" Cô đột nhiên phát hiện điểm nghi vấn. 

Khuôn mặt anh đông cứng, "Chẳng lẽ em không thích sao?" 

"Cũng không hẳn!" Thật ra cô còn thích nữa là đằng khác. 

Anh thả lỏng được đôi chút, "Hôn là 1 việc rất vui sướng, anh chỉ muốn cùng em tận hưởng việc này mà thôi." 

"Ơ... thật không?" Nhưng vẫn còn 1 chút gì đó không đúng... 

"Đừng nghĩ nữa, cho anh hôn 1 cái!" Anh cúi đầu dùng môi mình lấp đi những nghi hoặc của cô. 

Lại nữa rồi, mỗi lúc cô cảm thấy kỳ quặc, anh đều cười cười, hôn cô đến thất điên bát đảo, sau đó cô đều quên hết những gì muốn hỏi luôn. 

Haizz! Thôi kệ, hôn trước đi đã rồi tính sau... 

Tối 3 ngày sau, Lam Cảnh Chuyên chở Vũ Phong đi thử áo cưới, 3 người phụ nữ nhà họ Lê đương nhiên cũng có mặt, bởi vì họ cũng muốn trước hôn lễ chăm chút cho bản thân 1 chút, như vậy sẽ không làm mất mặt nhà họ Lê.

Đó là 1 công ty ảnh cưới rất có qui mô, Ông Thục Huệ mới đến trước cửa đã tặc lưỡi nói: "Công ty này rất khó hẹn chỗ trước nha."

"Thật sao? Vậy thì em và Vũ Phong hên thật." Lam Cảnh Chuyên mỉm cười nói.

Thật ra sau khi lần đầu tiên gặp cô, anh đã sớm hẹn tiệm chụp hình, đặt tiệc cưới cho 3 tháng sau, nhưng những lời này tốt nhất không nên để vị hôn thê của anh biết.

Bước vào công ty áo cưới, Khang Danh Lị, Ông Thục Huệ cùng Hoàng Thu Trân đều xem đến hoa cả mắt, hưng phấn đến nỗi không biết nên chọn cái nào, chỉ có Vũ Phong đứng ngây người ở đó, không thích cũng không ghét cái gì.

"Sao con không có ý kiến gì hết vậy?" Khang Danh Lị không vừa lòng hỏi con gái.

"Vũ Phong bình thường thiết kế quần áo nhiều quá rồi, cho nên chắc nhìn nhiều quá nên miễn dịch rồi, chúng ta thay em ấy chọn là được." Ông Thục Huệ cảm thấy lời giải thích của mình rất chính xác.

"Đúng vậy! Mau lại thử đi! Chị thấy mấy bộ này rất hợp!" Trên tay Hoàng Thu Trân đã có sẵn 5 bộ lễ phục khác màu.

"Đã chọn xong rồi ạ? Xin mời đi hướng này." 2 cô phục vụ bước đi trước, dẫn các cô vào phòng thử đồ.

"Mọi người từ từ đi, anh ở ngoài chờ." Lam Cảnh Chuyên ôn nhu xoa đầu cô.

"Uhm!" Cô ngẩn người, khờ khạo gật đầu.

Trong phòng thay đồ 3 người phụ nữ vừa phục vụ Vũ Phong vừa khen ngợi Lam Cảnh Chuyên. "Cậu ta thật chu đáo!"

"Đúng vậy! Cậu ta không những tài giỏi, mà thái độ cũng ôn nhu ấm áp, thật là 1 người đàn ông tốt."

"Lần này thì công của mẹ rất lớn, không ngờ trên máy bay lại tìm được một người con rể tốt như vậy."

Nói thật cô cũng không biết phải bắt bẻ điều gì. Bề ngoài anh ta rất được, tính cách cũng hợp với cô, hơn nữa kỹ thuật hôn cũng rất tốt, trên bất kỳ phương diện nào cô cũng thấy hài lòng.

Nhưng hình như thiếu đi chút gì đó, trong lòng cô vẫn không chắc chắn lắm.

"Con cảm thấy như đang nằm mơ vậy." Vũ Phong than nói.

"Ây da! Con chỉ là đang bị lo lắng trước hôn nhân thôi, trước khi đính hôn hoặc đám cưới thường có 1 chút bất an."

"Đúng vậy! Điều này cũng rất bình thường, đợi sau khi ổn định rồi sẽ không còn cảm giác này nữa."

Vũ Phong nhún nhún vai, đành phải nghe theo họ, dù có cùng mẹ, 2 chị dâu biện luận thì cô cũng vĩnh viễn không thắng nổi.

Hơn nửa tiếng trôi qua,Vũ Phong cũng chọn được 1 bộ lễ phục, nhưng khi mặc thử, nhìn người trong gương, cô nhanh chóng không biết đó là ai.

"Đẹp quá! Rất giống công chúa!" Ông Thục Huệ và Hoàng Thu Trân đều trầm trồ khen ngợi.

"Tốt quá rồi, cuối cùng mẹ cũng đợi được đến ngày này..." Khang Danh Lị thì do tâm tình của người mẹ, chua ngọt đều trải.

Vũ Phong thử cười với người trong gương, nhưng cô chỉ cảm thấy ngốc nghếch mà thôi.

"Được rồi, trước tiên đi ra cho Cảnh Chuyên nhìn 1 cái."

Dưới sự vây hãm của 3 người phụ nữ, Vũ Phong ra khỏi phòng thử đồ, nhìn thấy Lam Cảnh Chuyên đang nói chuyện điện thoại trên ghế sôpha, khuôn mặt có chút gì đó trầm tư, nhưng khi vừa nhìn thấy cô anh liền tắt điện thoại, nở nụ cười rạng rỡ với cô.

"Vũ Phong..." Anh cầm tay cô lên, muốn nói gì đó nhưng lại nói không được.

3 người phụ nữ kia ở 1 bên đứng nhìn, chỉ cười hi hi ha ha, "Cậu ta nói không ra lời rồi, nhìn ghiền rồi?"

"Chúng ta đừng cản trở người ta nữa."

"Đi mau! Vào trong lựa đồ của chúng ta."

Như vậy 3 người mẹ chồng con dâu cùng lỉnh vào phòng thay đồ, để phòng khách nhỏ bé chì còn lại 2 người yêu nhau.

"Mọi người đã đi hết rồi, không cần diễn nữa."Vũ Phong nhắc nhở anh.

"Diễn kịch?" Anh nhất thời không phản ứng, "Không, hồi nãy không phải anh đang diễn kịch." Anh quả thật đã ngơ ngẩn, bởi vì cô đẹp không tưởng tượng nổi, đẹp đến mức vượt cả sự mong đợi của anh.

Vũ Phong lè lè lưỡi, cứ như những điều đó không quan trọng,"Anh có điều gì muốn nói với em không? Sắc mặt anh hồi nãy không tốt lắm."

Hình như cô càng ngày càng hiểu anh! Lam Cảnh Chuyên bất ngờ, ho vài tiếng mới nói:

"Ehh...Đây thật ra không phải là tin tốt."

"Nói đi, ngay cả việc đính hôn em cũng chấp nhận rồi, còn có việc gì không chịu nổi nữa?"

Anh nắm chặt tay cô, sắc mặt chuyển nghiêm trọng, "Là như vậy, bà anh vừa mới gọi điện, bà nói ông bị trúng gió nằm viện rồi, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cần phải được theo dõi nhiều ngày."

"Thật sao?" Ánh mắt Vũ Phong tràn ngập sự kinh ngạc cùng bất an.

"Uhm." Ông ơi, xin lỗi ông, Lam Cảnh Chuyên tự oán trách chính mình, nhưng lại tiếp tục bịa, "Anh là đứa cháu được ông coi trọng nhất, ông vẫn luôn mong được thấy anh thành hôn, bây giờ không biết ông sẽ đi lúc nào, cho nên... cho nên bà anh muốn anh hỏi em... có thể mau mau cùng anh kết hôn không?"

"Việc này..." Vũ Phong không biết nên phản ứng như thế nào, "Anh và ông của anh tình cảm rất sâu sắc đúng không?"

"Đúng vậy, hồi anh còn nhỏ bởi vì bố mẹ rất bận nên anh được ông bà nuôi dưỡng, đối với anh mà nói ông bà là những người quan trọng nhất." Lần này Lam Cảnh Chuyên thực sự không hề nói dối.

"Nếu chúng ta kết hôn ông sẽ rất vui đúng không?" Vũ Phong lại hỏi.

"Điều đó là dĩ nhiên, ông rất thích cháu dâu là em, lâu lâu trước mặt anh lại khen ngợi em, cứ dặn đi dặn lại phải đối xử tốt với em."

Vũ Phong trầm mặc 1 lúc, cô có nên đồng ý không? Vì 1 người lớn tuổi sắp lìa cõi đời?

"Haizz! Bỏ đi, cũng không nên ép buộc em. Chỉ là... tâm nguyện lớn nhất cả đời của ông mà anh cũng không thực hiện được, anh thật có lỗi với ông..."

Nước cờ này của Lam Cảnh Chuyên thật sự có hiệu quả, Vũ Phong liền lập tức lay động, không do dự nói: "Nếu như... chúng ta kết hôn, có thể...vẫn ở chung giống như bây giờ không?"

"Chẳng phải anh đã nói với em từ lâu rồi sao? Chúng ta sống chung không có vấn đề gì, chúng ta nhất định sẽ cho người kia sự tự do và không gian, vả lại để nói về việc yêu đương cũng không cần tốn bất kỳ sức lực hay thời gian gì."

"Uhm..." Vũ Phong suy nghĩ trong 3 giây, cuối cùng cắn răng nói: "Dù đính hôn hay kết hôn cũng không khác nhau mấy, cũng được! Chúng ta kết hôn để ông của anh thấy đi!"

"Anh rất cảm kích em, em thật là 1 người con gái có tấm lòng nhân hậu!" Lam Cảnh Chuyên ôm cô vào lòng, để mặt cô dính vào ngực mình, như vậy mới không thấy được sắc mặt "Đạt được mục đích xấu xa" của mình.

"Không còn cách nào... ai kêu em lại là bạn tốt của anh chứ? Giúp được người khác cũng là niềm vui mà! Vả lại... nếu em không gả cho anh, hình như cũng chẳng ai thèm lấy..." Nói thật thì, cô không thể tìm được người chồng nào "vừa thông minh vừa chu đáo" hơn anh.

"Cám ơn em!" Anh cuối cùng cũng thành công rồi, sự vui sướng tràn đầy trong lòng, làm anh nhịn không được tìm kiếm đôi môi cô, muốn nhờ nụ hôn này truyền đạt tình cảm của anh.

Nụ hôn vừa nóng bỏng vừa dài đột nhiên ập đến, Vũ Phong không thể thở nổi, cuối cùng cả người đều dựa vào lòng anh, yếu ớt hỏi: "Nhưng... thiệp cưới của chúng ta thì phải làm sao?"

"Để anh dùng máy tính thiết kế, anh đổi 1 số từ sẽ được thôi." Anh vuốt mái tóc dài của cô.

"Còn... bàn tiệc phải đặt thêm mấy bàn nữa?"

"Đừng lo, anh có bạn làm ở nhà hàng đó, anh nhờ vả họ 1 chút sẽ ổn thôi."

"Vậy người nhà của anh và em... không biết sẽ phản ứng như thế nào?"

"Yên tâm đi! Họ sẽ còn vui hơn, còn chúc phúc chúng ta nữa."

"Vậy à... như vậy thì không còn vấn đề gì hết..."

Anh nâng khuôn mặt hồng hào của cô lên, thương yêu nói: "Em chỉ cần chuẩn bị tốt làm cô dâu của anh, những việc còn lại không cần lo lắng, anh sẽ xếp đặt thỏa đáng."

"Em chịu gả cho anh là biểu hiện có trách nhiệm nhất rồi, thật đấy!"

Anh nói qủa quyết, còn cô cũng không chắc lắm,sau đó anh đặt vô số những nụ hôn làm đầu óc cô trống rỗng, không suy nghĩ gì được nữa.

Cuối cùng, kết hôn thì cứ kết hôn thôi! Vũ Phong mơ mơ hồ hồ nghĩ, nếu như mọi người nhất định muốn cô kết hôn, Lam Cảnh Chuyên cũng là lựa chọn tốt nhất của cô...

Tin 2 người sắp kết hôn vừa truyền ra, cả nhà họ Lê và họ Lam đều vui mừng, bọn họ không ngờ sự tình lại có thể tiến hành thuận lợi như vậy,

cả 2 đều là những nhân vật khiến người nhà lo lắng nhất, đột nhiên nên duyên kết hôn, làm họ thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng, tổ chức việc hỷ này càng khẩn trương hơn.

Nhưng mà không ai lo lắng bằng chú rể Lam Cảnh Chuyên, anh như là sợ Vũ Phong sẽ chạy trốn vậy, trong vòng 1 tuần đều chuẩn bị xong mọi thứ.

Ngày thứ 2 phát thiệp mời, ngày thứ 3 lễ phục cưới đã được mang lại. Ngày thứ 4 ảnh cưới đã rửa xong, ngày thứ 5 tân gia đã bố trí xong., ngày thứ 6 bánh cưới đã được đem lại, ngày thứ 7 phù dâu, phù rể, người làm chứng, người chủ trì, ban nhạc v..v... đều đã xếp đặt xong hết rồi, chỉ còn chờ đến tối chủ nhật thì có thể kết hôn rồi.

Mà kể từ tuần này thì cũng không đúng lúc lúc lắm, vì công việc của Vũ Phong cũng cực kỳ bận, bởi vì những mẫu thiết kế của cô nhận được khen ngợi của tổng công ty bên Pháp, yêu cầu cô trong quý sau phải cho ra lò bộ sưu tập của mình, vì vậy cô nhất định tăng tốc trong tuần này phải hoàn thành xong báo cáo và tác phẩm của mình.

Bận quá! Bận quá! Bận đến mức trời đất tối sầm.

Trưa thứ 7, tất cả mọi người đều xuống ca, Vũ Phong vẫn phải hăng hái chiến đấu trong công ty quần áo Hương Tạ.

Giám đốc Thái Văn Quân sắp đi về, thấy Vũ Phong như vậy, tuy không đồng tình nhưng lại cười nói: "Cho xin, ngày mai em phải kết hôn rồi, từ trước đến giờ chưa thấy qua cô dâu nào trước lễ cưới 1 ngày mà lại đi lo công việc đến như vậy!"

Vũ Phong gạt những sợi tóc lòa xòa trên mặt, "Ơ... dù sao thì mọi việc cũng do anh ta chuẩn bị mà."

"Anh ta? Em muốn nói chồng em?"

"Chồng?" Từ này nhất tời làm cô khó mà tiếp nhận được, nhưng không thể không thừa nhận, "Đúng vậy, chính là chồng của em!"

Khuôn mặt Thái Văn Quân lộ ra sự ngưỡng mộ, "Woa! Chồng em hàng ngày đều tặng hoa, như vậy đã đủ lãng mạn rồi, lại còn có tinh thần trách nhiệm như vậy, em đã túm được 1 người chồng rất tốt nha!"

"Hì hì... có lẽ vậy!" Vũ Phong ngu ngơ cười vài tiếng.

"Bó hoa này có thể tặng chị không?" Thái Văn Quân rất thích cúc Ba Tư.

"Đương nhiên rồi! Mấy bó hoa này của em ai thích thì cứ lấy." Vũ Phong đối với những thứ không thực tế thường không có cảm giác gì.

Thái Văn Quân nhẹ nhàng nhận lấy bó hoa, không nhịn được phân vân, "Chị nói Vũ Phong à! Câu hỏi này của chị có thế có chút kỳ quái, nhưng em... cũng rất yêu chồng em đúng không?"

Hỏi cô dâu sắp cưới vấn đề này thật cũng không hay lắm, nhưng không hiểu tại sao Thái Văn Quân lại có 1 chút nghi ngờ, bởi vì thái độ của Vũ Phong thấy không mấy quan tâm lắm!

"Yêu?" Vũ Phong càng không biết nên trả lời thế nào, "Rất quan trọng sao?"

Khuôn mặt Thái Văn Quân lập tức trở nên kinh hãi, "Quan trọng không ư? Nói thừa! Em không yêu anh ta, anh ta không yêu em, vậy 2 người còn định kết hôn sao? Kết hôn là bởi vì tình yêu của 2 người dành cho nhau, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh đối phương đó!"

"Ơ... nói cũng đúng." Vũ Phong đương nhiên hiểu điều này, "Nhưng trên thế giới này... có rất nhiều loại hôn nhân không giống nhau, em và anh ta... có thể là loại khác chăng!"

"Hả?" Thái Văn Quân lắc đầu không biết làm sao, "Những người trẻ tuổi bây giờ thật không hiểu nổi đang nghĩ cái gì? Dù sao thì chị cũng chúc phúc cho tụi em hạnh phúc dài lâu cho đến răng long đầu bạc."

"Cám ơn..." Vũ Phong nói có chút chột dạ, bởi vì đó không phải là chuyện không có thể.

"Chị phải về nhà với chồng chị, bye bye!" Vừa nhắc đến chồng, Thái Văn Quân liền cười dịu dàng không thể tả, cả khuôn mặt đều bừng sáng.

Kết hôn cuối cùng là như thế nào? Cả 2 người ở cùng với nhau thì có ý nghĩa gì? Cô thật sự không hiểu.

Nghĩ được vài phút tầm mắt của cô trở lại bản phác thảo trên bàn, "Bỏ đi! Mau làm việc thôi!"

Có gì cần suy nghĩ thì cứ đợi kết hôn xong rồi tính tiếp.

Hỗn loạn, ầm ĩ, vội vã, đông đúc, đau đầu, đây chính là cảm nhận của Vũ Phong về hôn lễ của mình khi bị dựng đầu dậy vào sáng sớm ngày chủ nhật.

Cô giống như con búp bê, để mặc mọi người lo, giúp cô trang điểm trở thành 1 cô dâu xinh đẹp, nhận được sự ngưỡng mộ và thỏa mãn của mọi người.

Sau đó có người nhìn cô cười, cũng có người nhìn cô lại khóc. Mẹ cô là khóc thảm nhất, cứ như là nhà có tang vậy, bố cô cũng khóc luôn, nhưng lại trốn sau lưng vợ mình len lén rơi lệ.

"Bố, mẹ, nếu bố mẹ khóc nữa, con cũng khóc luôn."

Lời nói đe dọa của Vũ Phong cuối cùng cũng làm 2 người già ngừng khóc, miễn con gái đừng khóc là được, nếu không lớp phấn trên mặt sẽ hư hết.

Anh hai, anh ba và 2 chị dâu cứ dặn đi dặn lại những việc cần phải chú ý, muốn cô phải chăm sóc tốt bản thân, làm 1 người vợ tốt, ngoài ra nghiêm khắc cảnh cáo cô nói: "Dù thế nào cũng không được vài bữa lại chạy về nhà mẹ đẻ."

"Tại sao lại vậy?"

"Gia đình tất nhiên luôn luôn chào đón em về nhà, nhưng nếu em thật sự bị oan ức ở nhà chồng, các anh chị tuyệt đối sẽ bảo bọc em. Nhưng anh chị nói như vậy vì muốn em mọi việc đều thuận lợi, không có cơ hội phải về nhà mẹ đẻ mà khóc lóc."

"Vâng... em hiểu rồi! Cám ơn các anh chị."

Nhìn bộ dạng Vũ Phong vừa khờ khạo vừa ngoan ngoãn, khiến cả 4 người lớn đã kết hôn cũng muốn khóc.

Lam Cảnh Chuyên đến rước dâu rồi, phía sau có 6 phù rể, còn lái 6 chiếc xe đến làm chật chỗ.

"Vũ Phong đừng lấy chồng nữa!" Lê Vệ Nhiên đầu tiên làm khó.

"Con gái, mẹ không nỡ xa con." Khang Danh Lị cũng tiếp bước.

"Em gái, hay em ở nhà đi." Anh và chị dâu cũng mở miệng.

"Cô à, cô phải đi sao? Không được?" Nhóc con hét lớn.

Nơi ở nhà họ Lê có vở kịch "không nỡ xa nhau", cũng diễn được hơn nửa tiếng đồng hồ, tình tiết cảm động động lòng người, càng diễn càng hăng, tưởng như là không thể xa cách nổi.

Cuối cùng Lam Cảnh Chuyên quỳ xuống, nói trời nói đất, thề sống thề chết, thiếu điều dập đầu lạy, cuối cùng nắm tay Vũ Phong kéo ra chiếc xe cưới hào hoa ở ngoài, nếu không như thế anh sợ rằng hôm nay sẽ không cưới được vợ nất.

Mỗi người nhà họ Lê đều khóc đỏ cả mắt, mọi người yên lặng lên xe cưới, lái thẳng đến nơi tổ chức lễ cưới.

Trong xe, Vũ Phong hỏi Lam Cảnh Chuyên: "Ông của anh sao rồi? Đã đỡ nhiều chưa?"

Lam Cảnh Chuyên nhất thời lặng người, liền ngay lập tức cười nói: " ông vì tham gia hôn lễ của chúng ta mà tranh chấp rất lâu với bác sĩ, bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý để ông ra ngoài 1 đêm, nhưng sau khi lễ cưới kết thúc ông phải lập tức quay trở về bệnh viện.

"Vậy à?" Vũ Phong gật gật đầu, "Cơ thể ông có chịu nổi không?"

"Đây là nguyện vọng của ông, chúng ta không nên ngăn cản ông, cứ để ông nhìn thấy mong ước cuối cùng của mình, như vậy ông mới an tâm."

Vũ Phong "Ừ" 1 tiếng, trong lòng nghĩ ít nhất thì hôn lễ này có thể khiến 1 người già vui vẻ, như vậy là đủ rồi.

Cô vỗ vỗ tay anh, cười thật ấm áp, "Anh thật là 1 người tốt."

Trong lòng Lam Cảnh Chuyên nổi lên 1 hồi chuông cảnh tỉnh, anh... anh đột nhiên cảm thấy lương tâm bất an.

"Đừng tâng bốc anh như vậy, em mới là người tốt, em chịu lấy anh là phúc của anh mới đúng." Anh nắm chặt vai cô, kéo cô ôm chặt vào lòng.

Sắp đến nhà hàng rồi, có nghĩa là cô sắp kết hôn thật rồi, Vũ Phong có chút căng thẳng, ngẩng đầu nói: "Anh hôn em 1 cái được không? Em hơi sợ."

"Anh rất sẵn lòng." Lam Cảnh Chuyên phủ lên đôi môi anh đào của cô, thấy cô đang run rẩy, a! Thật là 1 cô nhóc vừa dễ thương vừa tội nghiệp, cứ ngoan ngoãn trở thành cô dâu của anh! Anh sẽ làm cho cô hạnh phúc.

Nụ hôn vừa kết thúc, xe cũng liền dừng lại, Lam Cảnh Chuyên bước xuống xe trước, tiếp tục mở cửa cho cô, cả 2 nắm tay nhau cùng đi vào nghênh đón mọi người, nghênh đón hôn nhân.

Lam gia và Lê gia vì ngày trọng đại này mà đã bao trọn nhà hang, người ra kẻ vào đều là khách tới chúc mừng, khắp nơi đều tràn đầy không khí náo nhiệt.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, tiến hành nghi thức long trọng, yến tiệc sắp bắt đầu, đây là 1 đêm hoa lệ mà rối rắm, không ai có thể phủ nhận điểm này.

"Ông của anh đâu?" Vũ Phong kéo tay Lam Cảnh Chuyên hỏi.

"Ở đằng kia, chúng ta đi gặp ông." Lam Cảnh Chuyên rất vui, hạnh phúc, bởi vì cuối cùng anh cũng theo đúng kế hoạch mà cưới được vợ, mà chỉ cần tốn khoảng 3 tháng, đây chính là "Hôn nhân hiệu quả cao" mà anh muốn.

Lam Cảnh Chuyên dắt Vũ Phong đến trước ông, bà, cả 2 đều cười toe toét, cứ liên tục khen cháu dâu đẹp thế nào, đáng yêu thế nào, ngoan thế nào.

"Ông à, ông vẫn khỏe chứ?" Vũ Phong lo lắng ông sẽ chịu không nổi trạng thái hưng phấn này.

"Rất khỏe!" Ông sảng khoái nói.

Sau khi hàn huyên, Vũ Phong len lén hỏi Lam Cảnh Chuyên: "Xem ra ông rất khỏe."

"Haiz!" Lam Cảnh Chuyên thở dài, "Ông miễn cưỡng vui vẻ như vậy để chúng ta không phải lo lắng."

Vũ Phong "Uhm" 1 tiếng, không biết nên nói thế nào mới được.

"Đừng như vậy, cười 1 cái đi, hôm nay là ngày vui của chúng ta, chúng ta cũng phải làm mọi người thấy vui nữa chứ." Lam Cảnh Chuyên động viên cô.

"Em sẽ cố gắng." Vũ Phong nỗ lực cười với bản thân.

Chết thật... cô ấy hình như càng ngày càng dễ mến, Lam Cảnh Chuyên phát hiện bản thân thật khó để không yêu cô, nhưng việc yêu vợ mình, lại càng không nằm trong kế hoạch của anh.

Cả 2 người ai cũng mang tâm sự của riêng mình, nhưn biểu hiện trên mặt lại cực kỳ hạnh phúc, nói chung chỉ cần qua được đêm nay là mọi việc OK rồi!

Thế nhưng sau từng ly từng ly rượu mừng, Vũ Phong không nhịn được lại hỏi chồng mình: "Ông của anh... xem ra rất khỏe mạnh, anh xem tinh thần của ông rất tốt! Cứ 1 mạch kính rượu người khác kìa!"

"Em chưa từng nghe qua hồi tưởng về quá khứ oai hùng ư?" Anh lắc lắc đầu, làm khuôn mặt không tưởng tượng nổi.

"A..." Vũ Phong không dám nói thêm điều gì nữa, sợ lại đụng chạm đến nỗi đau của anh.

"Đến đây! Chúng ta phải tiễn khách rồi, để đêm nay lưu lại 1 hồi ức tốt đẹp." Anh không muốn cô có thêm thời gian để suy nghĩ, kéo tay cô đến cửa lớn.

Đúng vậy, bữa tiệc cũng đến lúc kết thúc rồi, cũng có thêm nhiều niềm vui, âm nhạc, rượu ngon, khách khứa lần lượt về từng người một.

Lam Cảnh Chuyên và Vũ Phong đứng ở cửa, gật đầu chào, cười, thăm hỏi từng vị khách một, vở diễn này cuối cùng cũng diễn đến màn cuối, mà còn phải liền mạch với màn đầu, như thế mới được coi là vở diễn xuất sắc.

"Sớm sanh quý tử! Tăng sản báo quốc!"

" 1 đêm xuân đáng giá ngàn vàng đó! Cố lên!"

Lời chúc của khách không ngừng vang lên, càng nghe lại làm cho Vũ Phong cảm thấy không rõ ràng.

Gió đêm thổi lành lạnh, tim Vũ phong đang lơ lửng không biết nên dừng tại đâu, đây là lễ cưới của cô sao? Cô thật sự đã trở thành bà Lam ư? Sau này trở đi cô không còn 1 mình ư?

Những câu hỏi không có lời đáp này vẫn đang bay trong gió...

Xe cưới màu đen chở Lam Cảnh Chuyên và Vũ Phong đến nhà mới của bọn họ, đây là ngôi nhà ở 2 lầu đơn độc, xem ra rất có không khí ấm áp của gia đình.

"Đến nhà rồi." Lam Cảnh Chuyên như thường lệ giúp cô mở cửa xe, đã vậy còn cúi người ẵm cô lên.

"Ê..." Vũ Phong bị dọa sợ liền ôm chặt cổ anh.

"Người ta nói phải ẵm cô dâu vào nhà mới may mắn." Anh miệng thật mà lòng không thật giải thích, thật ra việc này anh đã muốn làm từ lâu rồi.

"Thật không?" Vũ Phong chỉ biết ôm chặt anh, chẳng biết phải suy nghĩ những gì.

Cứ như vậy Lam Cảnh Chuyên ôm cô tiến vào nhà, cho cô xem phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng tập của lầu 1, lại leo lầu 2, xem qua phòng ngủ chính của 2 người, phòng ngủ dành cho khách, nhưng nơi lôi cuốn nhất lại là phòng đọc sách cực kỳ to, có 2 cái máy tính, 2 giá sách 2 tầng, giống như là phòng làm việc chuyên dụng vậy.

"Đây là nơi anh đặc biệt thiết kế, chúng ta thường phải làm thêm giờ, sau này có thể ở phòng sách này mà làm việc, thế nào, thích không?"

Còn hơn cả thích, mắt Vũ Phong sáng lên, ngay cả ở nhà mình mà cô còn chưa có được không gian tự do như vậy nha!

"Cám ơn!" Cô thực vui vẻ, kéo mặt anh lại hôn say sưa.

Hơi thở Lam Cảnh Chuyên có chút không đều, cố trấn tĩnh nói: "Anh hy vọng cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ cực kỳ hòa hợp, cực kỳ vui vẻ, giống như lúc trước chúng ta vẫn ở bên nhau vậy."

"Tất nhiên rồi!" Vũ Phong cuối cùng cũng có 1 chút tự tin với cuộc hôn nhân này.

"Bây giờ chúng ta... ơ... nên lên giường nghỉ ngơi đi." Yết hầu anh loạn lên loạn xuống.

"Uhm, em cũng mệt quá!" Cô rất tán thành đề nghị này.

Lam Cảnh Chuyên đem đặt lên chiếc giường rộng lớn, cô vẫn còn mặc bộ váy trắng rối rắm đó, hình dáng ngồi trên giường như 1 thiên sứ, có sự ngây thơ và mê người không thể tưởng tượng nổi.

"Bộ lễ phục này là do người khác mặc giúp em, em không biết phải cởi như thế nào!" Khuôn mặt cô đau khổ.

Căn phòng này ngoài anh ra còn ai có thể làm thay chứ? Trong lòng Lam Cảnh Chuyên phát ra tiếng than vừa không biết làm sao vừa thỏa mãn. Bước tới bên giường quỳ xuống, từng bước từng bước giúp cô bỏ đi những thứ vướng víu trên người.

Tháo đôi giày cao gót màu trắng ra chính là đôi chân nhỏ bé dễ thương của cô; kéo dây kéo phía sau xuống, dần dần lộ ra da thịt trắng nõn của cô, từ từ cởi bỏ bộ lễ phục trắng, cuối cùng nhìn thấy nội y quyến rũ bên trong,

Vũ Phong hiếu kỳ nhìn bộ nội y được thiết kế phức tạp trên người, "Đây là do chị dâu lớn của em tặng, 2 chị nói đêm tân hôn phải mặc đặc biệt 1 chút!"

"Thật... thật đặc biệt..." Anh khó có thế dời mắt khỏi.

Dưới bộ lễ phục màu trắng là 1 bộ nội y màu đen, từ dây vai, áo, quần đến vớ da đều là thiết kế viền hoa lụa che đi những bộ phận quan trọng, chất liệu mỏng làm lộ ra cảnh xuân thấp thoáng, làm người khác chịu không nổi muốn ngắm nghía kỹ hơn.

"Vũ Phong, anh có chuyện muốn nói với em...: Anh khó khăn nói.

"Đợi tí đi! Em muốn đi tắm." Cô mở tủ đồ, lấy ra bộ đồ ngủ màu đen, "Đây là chị dâu nhỏ tặng em nè! 2 chị dâu giống như là chị của em vậy, đối xử rất tốt với em."

Không cần nói, bộ đồ ngủ màu đen đó nhất định là loại làm "tăng cảm xúc" rồi! Lam Cảnh Chuyên liền tưởng tượng hình dáng cô mặc bộ đồ ngủ đó, do đó đành phải đè nén cảm xúc, mà còn hối thúc cô: "Em mau đi tắm đi! Anh... anh sang phòng dành cho khách tắm."

"Uhm!" Bóng dáng Vũ Phong biến mất sau cánh cửa phòng tắm.

Sau 20 phút, Lam Cảnh Chuyên thay bộ đồ ngủ sọc đen, vừa lau tóc vừa đi đến bên giường.

Đợi lát nữa rồi anh nên bày tỏ với vợ mình như thế nào? Anh thật sự đã rất thích cô rồi. đã vậy anh còn nghĩ cùng con cô, cùng cô bên nhau sống trọn đời.

Vũ Phong nghe những lời này sẽ bị dọa cho sợ chứ?

10 phút sau, Vũ Phong mặc bộ đồ ngủ mỏng chết người uể oài bước ra khỏi phòng tắm.

Lam Cảnh Chuyên thấy yết hầu mình khô không khốc, anh phải cởi bớt vài nút phía trước ngực mới thấy nhiệt độ cơ thể hạ đi đôi chút.

Vũ Phong đến trước mặt anh, dùng ngón tay chọt chọt vào ngực anh, "Woa! Anh thật ra rất đô nha! Cơ thể rất đẹp."

"Ơ?" Anh lặng đi.

"Nhưng anh yên tâm đi! Em sẽ không quấy nhiễu anh nữa đâu. Tối nay em chỉ uống toàn nước lọc thôi, không đụng đến 1 giọt rượu nào, sẽ không xảy ra chuyện như lần trước nữa đâu."

"Việc này..." Anh định mở miện giải thích rõ ràng.

Cô lại thao thao bất tuyệt nói, "Em biết cuộc hôn nhân của chúng ta là hữu danh vô thực, suy cho cùng cả 2 chúng ta đều rất bận, cũng không muốn có quan hệ mật thiết gì, càng không muốn có trẻ con, đúng không? Cho nên chúng ta cứ hòa bình mà chia sẻ cái giường này, 1 giấc đến sáng mai, ngày mai còn rất nhiều việc đang chờ chúng ta."

Nói xong, cô liền nhảy lên giường, lấy chăn che đi thân thể mềm mại của mình, "Ngủ ngon."

Không, không được! Đây không phải là đêm tân hôn mà anh muốn, việc anh muốn làm còn nhiều nhiều hơn thế này nữa!

Nhưng xem ra mà nói, nếu có thể nói được 3 ngày 3 đêm, kết quả sợ sẽ chẳng làm ăn được gì, anh đành phải tiên hạ thủ vi cường vậy!

Vì thế, anh lấy từ trong tủ ra 1 hộp sôcôla, trên mặt mang 1 vẻ cực kỳ thân thiện, ngồi xuống giường nói: "Vũ Phong, anh có 1 hộp sôcôla, của ông bà cho, ông bà nói em nhất định phải ăn 1 miếng."

"Ờ..." Vũ Phong nâng khuôn mặt ngái ngủ của mình lên, hít hà mùi thơm của sôcôla, "Được đó! Em thích nhất là ăn sôcôla."

Cô không cảnh giác tự mình từng bước từng bước sa vào bẫy, còn lựa tới lựa lui 1 hồi mới cầm viên sôcôla hình sao lên, 1 phát lủm vào miệng.

"Uhm...ngon." Cô nhai vài cái mới nuốt, nhưng lại nghiêng đầu, "Hình như phía trong có gì đó, ngọt ngọt..."

"Đó là vị trái cây, rất đặc biệt đúng không?" Anh không chút khó khăn nói dối.

"Ăn thêm 1 miếng là được." Cô lại bốc lấy 1 miếng hình con cá bỏ vào miệng.

"Thích không?" Anh ân cần hỏi.

Cô gật gật đầu, nhưng lại nhướng mắt lên, "Kỳ lạ! Đầu em nhức quá..."

"Chắc em rất mệt rồi, mau ngủ đi!" Thực ra đây là sôcôla vị rượu, mà còn là Brandy nguyên chất nữa! Anh chính là phòng xa nên từ sớm đã chuẩn bị nước cờ này.

Vũ Phong nhắm chặt mắt, chẳng còn nghe tiếng động nữa.

Vạn tuế! Thành công rồi! Lam Cảnh Chuyên vứt sôcôla qua 1 bên, đứng dậy cởi bỏ hết đồ của mình, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác.

Cô gái nằm trên giường giống như 1 con thỏ trắng, ngây thơ, yếu ớt, nhưng con sói lại không do dự mà phủ lên người cô, trong mắt chỉ muốn từng miếng từng miếng mà ăn sạch con thỏ trắng này...

Nóng... nóng quá...

1 vòng ôm ấp áp làm Vũ Phong tỉnh dậy, bốn bề mờ tối, cô không biết bản thân đang ở đâu, cũng không phân biệt được đây là mơ hay thực?

Chỉ có điều, có 1 đôi tay đang làm những việc xấu xa với cô, có 1 thân hình nam tính nóng như lửa đang dán chặt vào cô, làm cho cô vừa hoảng loạn vừa căng thẳng, mở miệng định nói nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ.

"Uhm... ai vậy?" Cô cuối cùng cũng có thể hỏi.

"Đừng hỏi... chỉ cần cảm nhận là được..."

Đây là giọng nói của ai? Khàn như vậy, mê hoặc như vậy, hình như cô đã nghe qua giọng nói này rồi? Chẳng lẽ Lam Cảnh Chuyên ư? Không phải đâu. Giọng của anh thường ấm áp gần gũi, làm sao đột nhiên lại khàn khàn quyến rũ như vậy được?

Thực ra chỉ cần cô mở mắt xem cho rõ, thì có thể biết rằng Lam Cảnh Chuyên đang ôm cô, nhưng hiện giờ xung quanh chỉ là 1 mảnh đen u ám, đầu cô lại đau muốn chết, căn bản không thể suy nghĩ được, chỉ còn có thể dựa vào cảm giác mà thôi...

"Vũ Phong... anh muốn em... muốn đến điên đi được..."

Vào lúc này Lam Cảnh Chuyên đã lột sạch cô rồi, đôi tay mặc ý mà vỗ về cô, hưởng thụ từng nơi mềm mại trên cơ thể cô, khơi gợi lên từng đợt từng đợt rên rỉ đáng yêu của cô, tim đập không theo nhịp bình thường nữa.

"Đừng mà... đừng..." Nếu là mơ sao có thể thật đến như vậy? Từng đợt lửa tình làm cô thấy choáng váng.

"Đừng gì? Nói anh nghe." Hơi thở của anh ngay bên tai, liếm láp nơi mẫn cảm phía sau tai cô, hít lấy mùi hương thân thể cô.

"Đừng..." Cô khẽ ngân nga, lại tiếp: "Dừng lại..."

"Đừng" cùng với "dừng lại" là 2 câu, nhưng cùng 1 ý nghĩa là cự tuyệt.

Nhưng đến tai Lam Cảnh Chuyên lại biến thành lời cầu xin như làm nũng, "Đừng dừng lại."

Anh lập tức khích lệ, bảo đảm với cô: "Không đâu, anh sẽ không dừng lại, anh sẽ làm cho em nguyên ngày mai không thể xuống giường nổi."

"Hở?" Vũ Phong không nghe rõ anh nói những gì? Chỉ cảm giác được đôi môi, đôi tay anh đang quyết liệt yêu thương cô, làm cả người cô đều run rầy.

"Nhột quá..." Cô thở gấp, sao anh ta lại thích liếm người khác như vậy? Cô bị liếm đến mức nóng nực, choáng váng.

"Em rất thơm... anh muốn liếm từng miếng thịt trên người em... anh muốn nếm mùi vị trên khắp người em!" Lam Cảnh Chuyên không bỏ sót nơi nào trên da thịt mềm mại của cô, lấy môi và tay tạo ra những giày vò ngọt ngào nhất cho cô.

"Chỗ đó... đừng chạm vào chỗ đó mà..."

"Tại sao?" Anh có thể cảm nhận được sự tan chảy của cô, anh không nghĩ cô lại không thích.

Cô thở gấp đến nỗi không nói nên lời, nhưng anh lại đoán ra được nguyên nhân, ngón tay lại di chuyển nhanh hơn, "Tại vì quá mẫn cảm phải không? Vậy thì anh phải tiếp tục thôi."

"Uhm... người ta chịu không nổi..." Cô mở miệng xin tha.

"Chính là vì muốn em chịu không nổi!" Anh nở nụ cười đắc ý.

"Người anh nóng quá..." Anh đổ rất nhiều mồ hôi nha! Bàn tay bé nhỏ của cô vừa sờ vào lưng anh liền thấy toàn là mồ hôi ấm nóng, như là nước đang sôi vậy, làm cô có cảm giác choáng váng cuồng nhiệt.

"Lúc anh phấn khích thường đổ mồ hôi, là em làm cho anh quá phấn khích rồi." Mồ hôi anh nhỏ từng giọt xuống người cô làm cho sự quấn quít da thịt của 2 người càng thêm nhiệt liệt.

"Uhm..." Bàn tay nhỏ bé của Vũ Phong xoa xoa mái tóc anh, do anh đang ở nơi mềm mại nhất trên da thịt của cô mà liếm láp trêu đùa.

"Trời ạ! Anh muốn, anh muốn ngay bây giờ!" Anh bỗng ngẩng đầu lên, tách đôi chân trắng như tuyết của cô ra, cuối cùng, cả 2 người một thì hưng phấn, một thì mê man... cùng nhau làm chuyện thân mật nhất đó.

Uhm... kỳ quái... tại sao lại như vậy? Vũ Phong nhẹ nhàng xua vài cọng tóc đẹp, lẩm bẩm nói: "Em yêu anh, em nghĩ em thật sự yêu anh rồi..."

1 lần rồi lại 1 lần vỗ vào, giống như đợt sóng càng lúc càng mạnh, làm Vũ Phong rơi vào thế giới giác quan tuyệt đối, cô chẳng thể nghe thấy gì nữa...

Sáng sớm, cũng không hẳn là sớm, hơn 11 giờ rồi.

Vũ Phong trong trạng thái mệt mỏi cực độ tỉnh lại, chớp chớp mắt, thấy đồng hồ trên tường chỉ 11 giờ, xíu nữa làm tim cô rớt ra ngoài.

"Đi làm! Mình sắp trễ giờ làm rồi!" Cô la to, nghĩ muốn xuống giường, nhưng cảm thấy khó có thể chuyển động , thì ra... thì ra trên người mình còn có thêm 1 người đàn ông.

"Đừng lo, anh đã gọi điện xin nghỉ phép giúp em rồi, hôm nay cả 2 chúng ta không cần phải đi làm..." Lam Cảnh Chuyên từ trong mái tóc dài của cô ngẩng đầu lên , giọng nói hơi mơ hồ.

"Anh... anh tại sao lại ở trên người em? Hơn nữa tại sao cả 2 chúng ta lại không mặc đồ? Tối qua thật sự đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Phong trừng to mắt nhìn anh.

"Em... em không nhớ sao?" Lam Cảnh Chuyên lộ ra nụ cười cân nhắc, "Hôm qua em thật nhiệt tình nha!"

"Nhiệt tình?" Não Vũ Phong toàn 1 màu trắng, cô mơ màng nhớ bản thân đã mơ 1 giấc mộng xuân nóng bỏng, nhưng lại không dám khẳng định đó là sự thực.

Lam Cảnh Chuyên gật gật đầu, "Sau khi anh cho em ăn sôcôla , em liền trở nên lạ lạ, anh lập tức lấy hộp lại xem, thì ra đó không phải vị trái cây mà là rượu brandy."

"Brandy..." Tiêu, tiêu rồi!

"Sau đó em liền cởi đồ ngủ của mình ra, vừa nói nóng quá nóng quá vừa động tay động chân với anh..."

"Cái này... có thể sao?" Cô sắp xỉu rồi.

Sau đó anh không chịu nổi sự quyến rũ của em, nên nhịn không được đáp ứng em... cùng em làm..."

"Làm rồi?" Mà làm gì chứ?

"Làm 3 lần." Anh thừa nhận 1 cách khó khăn, thực ra anh đã kìm chế đủ lâu rồi, kể từ lần đầu thấy cô anh đã không ngừng mơ tưởng về việc này.

3 lần? Vũ Phong điên rồi, khó có thể tin cô đột nhiên lại dụ dỗ anh đến 3 lần? Há chẳng phải đã đem con người ta ép cạn sao?

Vũ Phong há hốc miệng, "A a...." vài tiếng, nhưng không thể nào phát ra âm thanh.

Lam Cảnh Chuyên thở dài, "Thật ra... anh cũng có lỗi, chỉ cần anh quyết tâm là được, nhưng em quá... quá quyến rũ đi, anh chỉ là 1 người đàn ông bình thường... căn bản cũng không thể kháng cự được."

"Anh... bây giờ anh vẫn ổn chứ?" Cô ngắm nhìn sắc mặt anh, xem ra anh vẫn bình thường.

"Sau khi nghỉ ngơi tinh thần rất tốt." Anh cười nói, nếu như thời gian cho phép, anh còn muốn làm thêm vài lần nữa nha!

Vũ Phong xấu hổ đến chết được, vò đầu nói: "Chết thật... em không ngờ lại làm việc này với anh... xin lỗi, sau này chúng ta ngủ riêng đi, quyết định vậy đi... em đến phòng của khách ngủ, chiếc giường to này để cho anh đó!"

"Không! " Anh lập tức gạt bỏ đề nghị này, "Anh muốn ở cùng với em."

"Anh nói gì?" Cô mắc cười nhưng không biểu lộ ra.

"Anh..." Anh tạo ra hình dáng ngại ngùng, "Đều do em cả! Anh đã thích cùng em cùng sự việc đó rồi! Kỹ thuật của em rất tuyệt, anh vừa nghĩ đến đã thấy hưng phấn rồi nè!"

"Thật ... thật không? Cám ơn anh đã khen ngợi." Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại có năng khiếu bẩm sinh "đặc biệt" như vậy.

Anh chớp mắt, lộ ra ánh mắt mong chờ, "Cho nên... cho nên đừng ngủ riêng được không? Anh mong... mỗi ngày đều có thể ôm em, mỗi ngày để em mê hoặc anh..."

"Nhưng... chẳng phải giữa chúng ta không nên có loại quan hệ này sao?" Vũ Phong nhanh chóng làm rõ sự mơ hồ này.

"Làm 1 lần cũng là làm, làm 100 lần cũng là làm, những việc không nên làm cũng đã làm rồi, chúng ta hãy để nó chấm dứt ở đây đi!"

"Như vậy cũng được sao?" Cô thật không biết phải làm sao.

"Đương nhiên rồi, bây giờ bên ngoài bệnh sinh dục, AIDS phổ biến như vậy,chúng ta ngoan ngoãn ở nhà làm sẽ không dính phải những bệnh như vậy, mà cũng không phạm pháp nữa!"

"Lý do này hình như..." Hơi hơi cổ quái 1 chút.

"Kệ!" Anh ôm chặt lấy cô, "Em muốn chịu trách nhiệm, là do bản thân em không tốt, do em làm cho anh không thể thiếu em được! Nếu như sau này nói không thể làm được, vậy anh phải đi tìm ai đây?"

"Tốn 1 chút tiền là được mà?"

"Anh không muốn! Anh không thích những cố gái mặt dày cộm phấn đó, anh cũng không muốn mắc phải những căn bệnh đáng ghét, anh chỉ cần 1 mình em là đủ rồi."

Anh đột nhiên giống như 1 đứa trẻ, quấn chặt lấy cô không rời, giống như 1 đứa con nít la hét đòi đồ chơi, nếu không đưa sẽ làm ồn cả ngày trời.

"Ơ... em... em cũng không biết nữa." Cô bắt đầu có chút dao động.

"Hãy cho anh 1 cơ hội đi! Bây giờ em cũng tỉnh táo rồi, anh sẽ làm cho em thấy, nếu như em thích, sau này hứa với anh cũng được." Anh đề ra "kế hoạch dùng thử".

"Như vậy thì hơi khoa trương..."

Vũ Phong chưa kịp nói xong, Lam Cảnh Chuyên liền cúi đầu chiếm giữ đôi môi cô, đôi tay lại bắt đầu không đứng đắn, trêu chọc những nơi nhạy cảm của cô, trải qua 1 đêm hăng hái chiến đấu anh đã nắm rõ nhược điểm của cô, cũng dễ dàng làm cho cô quên đi những suy nghĩ...

Trời ơi! Đây là chuyện gì vậy? Vũ Phong quả thật không biết phải làm sao, bên ngoài còn bị chấn động vạn phần.

Bất kể thế nào, lời nói cũng trở nên thừa rồi, nếu như ngọn lửa tình dục đã được khơi không dập tắt nổi, vậy cô... nên ngậm miệng lại vậy.


Đọc tiếp: Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn - Phần 3

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Cảnh cáo cô vợ bỏ trốn
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com