Tay Mộ Tử Khâm bao chặt nơi đẫy đà của cô, anh vuốt ve nụ hoa màu hồng phấn, thoả mãn khi cảm nhận thấy chúng ngẩng cao đầu ngạo nghễ dưới tay mình. Màu đỏ sẫm căng cứng đó được ma sát trong lòng bàn tay anh mang đến mùi vị dục vọng nguyên thủy. Nhưng đối với Dụ Vi Hề thì nó lại là một loại giày vò, cô không thể chịu nổi kích thích mà động tác này mang lại, cô cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng vì tình dục. Lưỡi Mộ Tử Khâm vẫn đang dây dưa trong miệng Dụ Vi Hề, anh hút lấy nước mật thơm ngon của cô, cướp đi hết dưỡng khí. Cơ thể Dụ Vi Hề dần dần mềm nhũn. Mộ Tử Khâm cởi nút áo cô, chậm rãi nhẹ nhàng mở từng cái từng cái một. Dụ Vi Hề mặc nội y màu đen, bao chặt lấy hai vòng tròn trắng nõn mềm mại khiến mạch máu anh sôi sục. Đôi tay thon dài luồn ra sau tấm lưng mịn màng của cô, chỉ một động tác đã tháo được móc áo lót. Trang phục cuối cùng đã mất đi tác dụng. Mộ Tử Khâm kéo áo lót lên, hai đỉnh đồi yêu kiều cong lên lộ ra trước mắt. Anh tha cho cái lưỡi đinh hương của cô, bắt đầu tấn công vào ngực. Mộ Tử Khâm cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm nơi đỏ sẫm của cô, đầu lưỡi ma sát từng chút từng chút một mang đến sự rung động cực đại. Đỉnh đồi nho nhỏ mềm mại cứng lên tiết lộ cảm nhận của thân thể cô. Mộ Tử Khâm hé miệng, bao lấy nơi đẫy đà khiến bao kẻ phải khát vọng, cảm giác mềm mại này khiến anh hưng phấn. Anh vừa hút vừa khiêu khích để nơi nữ tính của cô vĩnh viễn lưu lại dấu ấn của anh. Đôi gò bồng trắng nõn mềm mại được chất lỏng trong suốt của anh phủ lên tản mát ra mùi vị thật đặc biệt. Tay Mộ Tử Khâm bắt đầu trượt xuống dưới váy Dụ Vi Hề, lướt qua đôi chân thon dài đi thẳng tới sườn trong của bắp đùi, da thịt trắng mịn mềm mại truyền đến kích thích cao hơn. Sau đó, ngón tay thon dài bắt đầu vuốt ve nơi bí ẩn của cô. Kích thích cực mạnh khiến Dụ Vi Hề phục hồi lại tinh thần.
Tuyệt đối không thể sai lầm thêm một lần nữa! Dụ Vi Hề ỷ đầu mình khá cứng, xuất ra tất cả sức lực cộp một cái thật mạnh vào trán Mộ Tử Khâm. Mộ Tử Khâm bị bất ngờ, lập tức trúng chiêu, phải lui về phía sau ba bước.
Dụ Vi Hề lập tức nắm lấy cơ hội định mở cửa chạy ra ngoài nhưng cúi đầu lại nhìn thấy mình quần áo xộc xệch, lập tức từ bỏ ý định. Cô vội vàng chạy đến cạnh bàn làm việc, tay chân luống cuống chỉnh lại quần áo.
Vừa chỉnh trang xong thì Mộ Tử Khâm cũng phục hồi lại tinh thần. Anh che cái trán bầm tím, cắn răng nói: "Dụ Vi Hề, cái đồ có ba nhiễm sắc thể X này, hôm nay tôi sẽ làm cho em không còn sức mà đi ra khỏi căn phòng này!".
Nhìn anh hùng hổ đi về phía mình, Dụ Vi Hề nhất thời sợ đến hồn bay phách lạc, đành phải chạy vòng quanh cái bàn làm việc. Anh từ bên trái đến thì cô chạy sang bên phải, chạy đến mức chân suýt thì bị chuột rút. Nhưng cuối cùng cô vẫn bị Mộ Tử Khâm bắt được, đặt ngồi trên bàn làm việc.
"Em hãy tỉnh ngộ đi". Mộ Tử Khâm mỉm cười, nụ cười đó còn lạnh hơn cả trời đông giá rét. Sau đó, anh tách hai chân cô ra, chen người mình vào, thả niềm dâng trào đã sẵn sàng từ lâu ra chuẩn bị tiến vào cơ thể cô. Bàn tay của người đàn ông kéo chiếc quần lót mỏng mà trong suốt xuống, Dụ Vi Hề lập tức cảm thấy phía thân dưới lạnh run. Cô không kịp nghĩ nhiều, vươn tay ra nắm lấy nơi cứng rắn của anh.
"Thế nào, chọn hợp tác rồi à?". Đáy mắt Mộ Tử Khâm dấy lên ngọn lửa tình dục, giọng anh cũng trở nên khàn khàn: "Nếu em làm tôi thoả mãn thì có thể tôi sẽ cho em sống thoải mái một chút".
Dụ Vi Hề không nói gì, cô hít thật sâu, sau đó… bóp thật mạnh, thật mạnh cái chỗ cực kì quan trọng kia. Đau đớn khiến Mộ Tử Khâm nghiến răng ken két, trong mắt anh nổi lên những đường tơ máu vì phải nhịn, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
Dụ Vi Hề biết rõ, nếu cô mà còn gây ra bất cứ một chuyện không thể tha thứ nào nữa thì cô sẽ chết rất thảm, rất thảm, rất thảm.
"Là cậu ép tôi". Dụ Vi Hề thì thào: "Thực sự không liên quan đến tôi".
Mộ Tử Khâm ngẩng đầu, đôi mắt vốn đen sáng như sao đã đóng băng, bắt đầu phóng tên độc về phía cô. Anh đan hai tay vòng ra sau giữ chặt gáy Dụ Vi Hề. Anh muốn giết cô! Anh muốn ăn tươi nuốt sống người con gái này!
Dụ Vi Hề hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt anh, cái hàm nghĩa thật đáng sợ. Sợ hãi lại một lần nữa che mất lý trí của cô, Dụ Vi Hề đẩy mạnh Mộ Tử Khâm ngã xuống đất. Không kịp nghĩ nhiều, cô lao tới trước mặt anh, nhắm ngay vào "Tử Khâm bé nhỏ" vừa mới dính một đòn nghiêm trọng rồi ra sức đạp, một cái, hai cái, ba cái… cho đến khi sắc mặt Mộ Tử Khâm trắng nhợt như tờ giấy cô mới hồi phục lại tinh thần, ý thức được bản thân mình đã phạm vào tội chết. Không ngờ cô dám chà đạp lia lịa "chú chim nhỏ" yếu ớt nhất của anh, cô, sẽ, chết, không, có, chỗ, chôn, thân!
"Là tại cậu ép tôi, xin lỗi, là cậu ép tôi! A!". Dụ Vi Hề hét ầm lên chạy ra khỏi phòng làm việc.
Còn Mộ Tử Khâm ngồi trên mặt đất, tiếng bẻ tay "canh cách" vang lên. Năm khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch như thể vì quá phẫn nộ mà sắp đâm thủng lớp da.
Cả đời này anh sẽ không buông cô ấy ra!
Nhìn Dụ Vi Hề lao vào như tên bắn, Giản Vu Ngôn hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay chẳng phải ngày đầu tiên cô đi làm sao? Sao lại về sớm thế?".
Dụ Vi Hề ngồi cứng đờ trên sofa, hai mắt vô thần, sắc mặt tái nhợt, cả người toát hết mồ hôi lạnh, thì thào: "Tôi sắp chết… Tôi sẽ bị cậu ta giết chết mất".
"Cậu ta?". Giản Vu Ngôn nheo cặp mắt phượng dài nhỏ quyến rũ, hỏi: "Cậu ta là ai vậy?".
"Cậu ta là… ác ma, là tên ác ma sẽ vĩnh viễn quấn lấy tôi". Dụ Vi Hề hồn xiêu phách lạc đứng dậy, lảo đảo đi về phòng mình.
Cửa vừa đóng, Giản Vu Ngôn cầm điện thoại gọi đến cho một người. Đôi môi hồng nở một nụ cười thần bí, "Kế hoạch của chúng ta đã đi vào quỹ đạo rồi".
Ngày đó từ sau khi về đến nhà, Dụ Vi Hề trốn tiệt ở trong phòng, ngay cả phòng khách cũng không dám ra, chỉ sợ Mộ Tử Khâm sẽ đột nhiên xuất hiện kết liễu tính mạng mình. Trốn cả vài ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, Dụ Vi Hề vừa mới thở phào chuẩn bị thu dọn đồ đạc quay về Mỹ thì Lâm Nhan Ngạn lại tìm tới cửa.
Cô ấy tới đưa tài liệu của luật sư.
"Địa chỉ liên lạc mà cậu cho khách sạn Lệ Hoa là nhà tớ mà, thế nên hôm qua bọn họ đưa cái này đến chỗ tớ". Lâm Nhan Ngạn lắc đầu, "Dụ Vi Hề, sao cậu lại có thể kí được cái loại hợp đồng bất bình đẳng thế này hả?".
Nhìn hợp đồng, Dụ Vi Hề há hốc mồm. Trên đó viết nếu như cô từ chức trong lúc hợp đồng vẫn còn thời hạn thì nhất định phải bồi thường năm mươi vạn đô la Mỹ.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". Lâm Nhan Ngạn hỏi.
Dụ Vi Hề hết cách, đành phải nói hết mọi chuyện. Có điều, vì xấu hổ nên đã ỉm mất đoạn mình và Mộ Tử Khâm có quan hệ thân mật.
"Xem ra, đây là cái bẫy của Mộ Tử Khâm". Lâm Nhan Ngạn phân tích: "Hợp đồng này viết không rõ ràng, mà cậu thì lúc nào cũng không chịu để ý cẩn thận, cậu ta đã đoán chắc là cậu sẽ không phát hiện ra".
"Thế bây giờ tớ phải làm sao đây?". Dụ Vi Hề hoang mang lo sợ.
"Đừng lo". Lâm Nhan Ngạn vỗ vỗ vai cô, "Đi nào, tớ đi cùng cậu đến khách sạn nói lý với cậu ta".
"Tớ không dám". Dụ Vi Hề lùi bước.
"Có tớ bảo vệ cậu mà, đừng sợ!". Lâm Nhan Ngạn kéo cô ra khỏi nhà.
Đi tới khách sạn, Lâm Nhan Ngạn không nói hai lời lôi luôn Dụ Vi Hề tới phòng làm việc của quản lí. Lúc đó, Mộ Tử Khâm đang đọc văn kiện, nhìn thấy các cô trên mặt cũng không có vẻ gì là quá kinh ngạc.
Lâm Nhan Ngạn đập bàn, "Mộ Tử Khâm, cậu hơi quá đáng rồi đấy, sao có thể dùng thủ đoạn đê tiện này để ép Vi Hề ở lại. Dù sao thì mọi người cũng từng là bạn học, cậu cần gì phải đùa giỡn với tiền đồ của Vi Hề như vậy?".
Mộ Tử Khâm nhẹ giọng nói: "Tôi không hiểu ý cậu, lẽ nào cô ấy cho rằng làm việc tại khách sạn chúng tôi là không có tiền đồ?".
"Nhưng cậu giữ cậu ấy lại làm việc căn bản chính là vì trả thù còn gì". Lâm Nhan Ngạn nói.
"Nếu muốn trả thù thì có rất nhiều cách, tôi đâu cần phải lẫn lộn việc tư và việc công mà tự chuốc lấy phiền toái". Mộ Tử Khâm nói: "Tôi cũng vì thấy năng lực của cô ấy thực sự có thể đảm nhiệm được chức vụ này mới kí hợp đồng… Đương nhiên, trong lúc làm việc, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ ức hiếp cô ấy một chút để cân bằng cuộc sống".
"Hoá ra là vậy, thế thì tôi đây yên tâm rồi". Lâm Nhan Ngạn vuốt vuốt ngực, đẩy Dụ Vi Hề lên phía trước, "Này, người tôi cũng đưa đến giúp cậu rồi, hai người cố gắng mà hợp tác cho tốt nhé, tôi đi trước".
Nói xong, Lâm Nhan Ngạn xoay người chuẩn bị ra khỏi cửa lại bị Dụ Vi Hề liều mạng kéo, "Nhan Ngạn, cậu không nghe thấy à? Chính cậu ta cũng nói sẽ ức hiếp tớ đấy".
"Người mới bước chân vào xã hội làm việc ai mà chẳng bị ức hiếp? Mấy chiêu của Mộ Tử Khâm chắc cậu cũng đã quen rồi. Hơn nữa, nếu cậu muốn từ chức thì lấy đâu ra năm mươi vạn đô la Mỹ hả?". Lâm Nhan Ngạn nói mấy câu làm Dụ Vi Hề á khẩu không trả lời được.
"Yên tâm đi, trong khách sạn nhiều người như vậy lại còn là giữa ban ngày ban mặt, tớ không tin cậu ta dám làm gì cậu". Lâm Nhan Ngạn cầm túi xách, phất phất tay rồi đi.
Dụ Vi Hề đứng ở trước cửa phòng, vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, chỉ cần Mộ Tử Khâm có bất cứ hành động thiếu suy nghĩ nào thì cô lập tức sẽ chạy ra.
Nhưng Mộ Tử Khâm nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh, anh vừa cúi đầu nhìn tài liệu vừa thong thả nói: "Lần sau nếu không đi làm thì phải xin nghỉ trước với tôi".
Dụ Vi Hề thực sự không nghĩ ra, mình đã đạp cho "tiểu đệ đệ" của anh ta một cú mạnh thế mà Mộ Tử Khâm vẫn còn bình tĩnh đến vậy, cô đành ngơ ngác đáp: "Ừm".
"Còn nữa, phòng làm việc của em đã được chuẩn bị tốt rồi, lát nữa bí thư Dương sẽ đưa em đi xem". Mộ Tử Khâm vẫn cúi đầu chăm chú nhìn văn kiện.
Dụ Vi Hề càng thấy kỳ lạ hơn, lẽ nào lần trước mình không chỉ đạp vào "đầu nhỏ" của anh ta mà còn đạp cả đầu to? Sao bỗng dưng tính tình lại thay đổi kinh thế?
Thấy Dụ Vi Hề một lúc lâu không có động tĩnh gì, Mộ Tử Khâm ngẩng đầu lên, hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?".
Dụ Vi Hề cắn cắn môi dưới: "Cậu… thực sự tha cho tôi?".
Mộ Tử Khâm nhếch miệng, nói từng chữ một: "Em nghĩ tốt thật đấy".
Dụ Vi Hề hít một ngụm khí lạnh, biết ngay thằng nhãi này chẳng tốt bụng đến thế đâu mà.
"Nhưng cứ yên tâm, tôi luôn luôn công tư phân minh, tuyệt đối sẽ báo thù em trong giờ làm việc, có điều", Mộ Tử Khâm cụp mắt xuống, "Lúc hết giờ thì không nói trước được".
Nghe vậy, Dụ Vi Hề thoáng yên lòng. Cô thề rằng đến lúc hết giờ làm nhất định phải biết quý trọng sinh mệnh mà tránh xa khỏi Mộ Tử Khâm.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Mộ Tử Khâm nói lời giữ lời, trong thời gian làm việc quả nhiên chỉ giải quyết việc công, không cố ý chỉnh cô. Tuy chỉ mới nhận chức nhưng vì lúc trước đã thực tập tại các khách sạn khác của gia tộc mình nên Mộ Tử Khâm có kinh nghiệm khá phong phú, làm việc hiệu quả, thực sự không thể coi thường. Dụ Vi Hề theo anh vừa làm vừa học, tích luỹ được không ít.
Qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Dụ Vi Hề phát hiện, chưa nói đến những cái khác, Mộ Tử Khâm một khi đã làm việc thì rất tập trung. Khoác bộ complet lên, nho nhã lễ độ, là một hình mẫu lí tưởng thu hút không ít ánh mắt ái mộ của những khách hàng nữ. Chỉ có điều tính tình vẫn cứ như trước, nếu cấp dưới lười biếng hay phạm lỗi sẽ nói ra những lời độc địa khiến người ta hận không thể nhảy từ trên tầng mười lăm xuống.
Dụ Vi Hề đương nhiên nhớ kỹ rằng Mộ Tử Khâm đã nói sẽ trả thù mình. Vì vậy, vào thời gian nghỉ cô cố gắng hết sức trốn Mộ Tử Khâm để tránh bị hãm hại. Thế nhưng, chẳng sớm thì muộn, có trốn đến đâu cuối cùng vẫn sẽ bị bắt.
Buổi trưa hôm nay, Mộ Tử Khâm đi lên tầng thượng của toà nhà ngồi. Trời xanh mây trắng, gió nhẹ vi vu, thực sự là một nơi hoàn hảo để ăn cơm trưa. Dụ Vi Hề lấy hamburger ra, còn chưa kịp há mồm cắn miếng nào đã bị cướp mất.
Dụ Vi Hề kinh ngạc ngẩng đầu thì thấy Mộ Tử Khâm đang đứng ngay trước mặt mình, cô sợ đến mức vội vàng xoay người, co giò bỏ chạy. Nhưng chưa chạy được vài bước, áo Dụ Vi Hề đã bị túm chặt, sau đó bị bắt quay lại trước mặt Mộ Tử Khâm. Mộ Tử Khâm lạnh lùng nhìn cô, "Em chạy cái gì, gặp ma chắc?".
Dụ Vi Hề lắc đầu, ma đâu có đáng sợ bằng Mộ Tử Khâm chứ?
Mộ Tử Khâm nắm tay Dụ Vi Hề, cắn một miếng bánh hamburger của cô. Dụ Vi Hề bực mình, nhỏ giọng kêu: "Đây là bữa trưa của tôi mà".
Mộ Tử Khâm cây ngay không sợ chết đứng, "Ai bảo em không chuẩn bị trước cho tôi một phần".
Dụ Vi Hề nhìn hamburger, nuốt nước bọt, "Thế nhưng, tôi thực sự rất đói bụng",
Mộ Tử Khâm lườm cô, "Đợi lát nữa tôi đưa em đi ăn đại tiệc, hơn nữa, thỉnh thoảng ăn uống điều độ giảm giảm béo cũng tốt. Miếng thịt chỗ thắt lưng em có thể làm được cả bữa đồ nhắm rượu đấy".
"Nghiêm trọng thế cơ á?". Dụ Vi Hề cúi đầu, xoa xoa bóp bóp phần eo, đâu có, cùng lắm chỉ làm được nửa đĩa thôi mà.
Mộ Tử Khâm ra lệnh: "Sau này tiếp tục thực hiện quy định lúc còn đi học, mỗi buổi trưa mang một phần cơm tới cho tôi, biết chưa?".
"Nhưng khách sạn có cơm cho nhân viên mà". Dụ Vi Hề lầm bầm: "Hôm nay tôi thấy trời đẹp nên mới lên đây ăn đấy chứ".
"Dụ Vi Hề, em cứng đầu quá đấy". Mộ Tử Khâm uy hiếp: "Còn dám nói một chữ không nào nữa thì tôi quăng em xuống dưới lầu luôn đấy".
Dụ Vi Hề sợ đến cả đầu tóc thẳng quăn tít, gật đầu như giã tỏi, "Tôi mang, tôi nhất định sẽ mang".
Mộ Tử Khâm thoả mãn hừ một tiếng, suy nghĩ một chút lại nói: "Nhưng mà nói thật ra, với trọng lượng của em mà quẳng xuống dưới chắc sẽ lún xuống một cái hố năm thước đấy nhỉ?".
Dụ Vi Hề mất hứng, "Tôi đâu có béo như cậu nói?".
Mộ Tử Khâm nhướn mày, "Lần trước lên giường, tôi sờ cả người em toàn thịt là thịt, đến cả đầu khớp xương cũng không có lấy một cái".
Nghe vậy, mặt Dụ Vi Hề đỏ bừng, cô vội vàng quay đầu nhìn khắp xung quanh, may mà không ai nghe thấy. Quay đầu lại, Dụ Vi Hề oán giận kêu: "Sao cậu lại nói chuyện này ở khách sạn?".
Mộ Tử Khâm nói: "Phải nói cho rõ ràng nhé, lúc chúng ta ở trên giường người chiếm lợi chính là em, còn dám bày ra cái vẻ mặt ghét bỏ đó hả?".
"Đó là ngoài ý muốn". Dụ Vi Hề che khuôn mặt đỏ như cà chua, khẽ hỏi: "Được rồi, ‘cái kia’ của cậu không sao chứ?".
"‘Cái gì’ của tôi cơ?". Mộ Tử Khâm giả bộ nghe không hiểu.
"Chính là cái chỗ bị tôi tấn công ấy", Dụ Vi Hề thận trọng hỏi: "Nó chắc là không sao chứ".
"Nếu như tôi nói nó có sao?". Mộ Tử Khâm hỏi lại: "Em định bồi thường thế nào?".
Dụ Vi Hề lắc đầu, cô đâu có kinh nghiệm ứng phó với mấy chuyện này?
Mộ Tử Khâm bỗng nhiên kề sát vào Dụ Vi Hề, nói bên tai cô: "Hay là em chịu thiệt lên giường với tôi, để tôi luyện tập".
Ánh mắt anh thật sâu lắng, hơi thở anh thật ấm áp, lời anh nói thật khiến người ta nóng lên.
Khuôn mặt vừa hạ sốt của Dụ Vi Hề lại đỏ như máu dồn hết lên, cô vội lui về phía sau hai bước, lắp bắp nói: "Anh hơi… hơi quá đáng rồi đấy".
Mộ Tử Khâm tựa nghiêng người vào lan can, thong thả đáp: "Em không chỉ cưỡng bức tôi mà còn suýt nữa đã vĩnh viễn huỷ hoại ‘ hạnh phúc ’ của tôi, em làm thế chẳng lẽ không quá đáng?".
"Mấy cái đó cũng là do bị cậu ép". Dụ Vi Hề nhỏ giọng giải thích.
Mộ Tử Khâm lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, nghe Luật Quần nói em thuê nhà ở bên ngoài, đúng không?".
Dụ Vi Hề gật đầu, "Sao?".
Mộ Tử Khâm nói: "Hôm nay rút tiền đặt cọc đi, ngày mai dọn đến nhà tôi ở".
Dụ Vi Hề kinh hãi, "Vì sao?".
Mộ Tử Khâm liếc xéo cô, "Chúng ta đã lên giường với nhau rồi, đến ở chung chẳng phải rất bình thường ư?".
Nếu cự tuyệt thẳng thừng anh ta nhất định sẽ tức giận, Dụ Vi Hề nghĩ xong vội quay lại hỏi: "Ơ mà tôi ở cùng một người chị họ bà con xa, là mẹ tôi nhờ chị ấy chăm sóc tôi. Mới ở vài ngày đã dọn ra ngoài người ta sẽ nói này nói nọ, cứ để thêm một thời gian nữa đã".
Nói thế Mộ Tử Khâm mới miễn cưỡng đồng ý. Dụ Vi Hề thầm thở phào, cho xin đi, vào nhà anh ta ở khác gì chui vào hang hổ. Mộ Tử Khâm nhất định sẽ dùng mười đại cực hình Mãn Thanh để tra tấn mình. Chỉ nghĩ thôi đã tê dại cả đầu.
Sau hôm đó, Dụ Vi Hề lại giống như trước kia lúc còn đi học, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cho Mộ Tử Khâm. Kết quả không ngoài dự đoán, tên Mộ Tử Khâm này qua bao nhiêu nắm rồi vẫn cổ quái như trước, lần nào cũng chê cơm cô làm khó ăn nhưng lúc nào cũng ăn sạch sành sanh.
Đương nhiên, Dụ Vi Hề đã quen nên không thèm để ý. Nhưng ai ngờ độ cổ quái của Mộ Tử Khâm lại càng tăng lên. Từ lần trước bị Mộ Tử Khâm đả kích trên sân thượng, Dụ Vi Hề có bóng ma tâm lý, nghĩ mình béo nên bắt đầu ăn kiêng. Vừa có chút hiệu quả lại bị Mộ Tử Khâm phát hiện. Anh không nói hai lời, gọi người mang tới một bàn đại tiệc, ép Dụ Vi Hề ăn hết.
"Chẳng phải cậu nói tôi béo à, phải giảm béo chứ?". Dụ Vi Hề không hiểu nổi.
"Còn giảm nữa thì hai quả trứng luộc trước ngực em sẽ biến thành đinh mũ mất, sau này không được ăn kiêng nữa." Mộ Tử Khâm nói những lời này ra làm Dụ Vi Hề tức đến muốn phun máu.
Khách sạn Lệ Hoa quy mô lớn, phương tiện đầy đủ hết, chức năng phục vụ hoàn hảo, có tiềm năng phát triển rất lớn. Dụ Vi Hề mỗi ngày đều chăm chỉ làm việc, muốn cố hết sức lập thành tích.
Nhưng mọi lời nói và việc làm giữa cô và Mộ Tử Khâm đều bị người bên ngoài nhìn thấy, bởi vậy rước lấy không ít lời ra tiếng vào. Tuy rằng Dụ Vi Hề vẫn làm như không nghe thấy nhưng tâm trạng thường vì vậy mà không vui.
Hôm nay trong hội nghị lãnh đạo cấp cao của khách sạn, Dụ Vi Hề đưa ra đề nghị về cải cách khách sạn thông qua sự đồng ý của khá nhiều người nên được chấp nhận. Việc này đối với người mới mà nói là một thành công rất lớn, trong lòng Dụ Vi Hề rất vui vẻ.
Khi cô trở lại phòng làm việc, vừa ngồi xuống, trưởng bộ phận ẩm thực Ân Đình Phương đi tới cười nói: "Dụ Vi Hề, thực sự chúc mừng, mới đi làm chưa được hai tháng đã có thể có đề nghị được thông qua, đúng là không tệ".
Dụ Vi Hề đang muốn nói lời cảm ơn lại nghe thấy quản lí bộ phận tiếp tân Dư Tiêu Tiêu kỳ quái nói: "Đình Phương, cô đúng là chẳng biết gì, chỉ dựa vào quan hệ giữa người ta với tổng giám đốc Mộ thì cho dù có vừa tới làm một ngày, đề nghị đó cũng sẽ được thông qua thôi".
Dụ Vi Hề vẫn nghĩ từ lúc bắt đầu đi làm tới giờ, cô Dư Tiêu Tiêu này không thích cô, luôn luôn ngầm đả kích cô. Vài ngày trước cô mới biết, hoá ra Dư Tiêu Tiêu có ý với Mộ Tử Khâm nên tất nhiên đã coi cô là tình địch. Dụ Vi Hề nghĩ đến vỡ đầu cũng không rõ vì sao lại có người thích Mộ Tử Khâm, có lần cô thậm chí còn hoài nghi Dư Tiêu Tiêu có khuynh hướng tự ngược.
Dụ Vi Hề thường coi như không nghe thấy mấy lời nói lạnh nhạt của Dư Tiêu Tiêu, nhưng lần này cô cảm thấy rất oan ức. Để làm bản kế hoạch này, cô đã phải thức suốt hai đêm cuối tuần, tốn bao nhiêu tâm huyết lại được một câu phủ nhận. Dụ Vi Hề quá tức giận, đứng bật dậy cãi lại: "Đầu tiên, tôi và Mộ Tử Khâm chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Thứ hai, bản kế hoạch đưa lên là mọi người giơ tay biểu quyết, không liên quan gì đến quyết định của cá nhân Mộ Tử Khâm".
Dư Tiêu Tiêu thấy Dụ Vi Hề đáp trả, hưng phấn như gà chọi, cười lạnh nói: "Cả khách sạn ai chẳng biết quan hệ của cô và quản lí Mộ, ai dám không đồng ý cô? Cả ngày không có việc gì đi đi lại lại bên cạnh quản lí, lại còn ngày nào cũng làm cơm hộp cho anh ta, giả bộ trong sạch cái gì cơ chứ?".
Dụ Vi Hề giận đến tức cả ngực, mọi người sao có thể đổi trắng thay đen như thế, rõ ràng là cô bị ép mang cơm hộp cho Mộ Tử Khâm mà lại bị truyền thành như vậy, thật sự là quá không có thiên lý!
Dư Tiêu Tiêu cho rằng cô ngầm thừa nhận nên càng thêm đắc ý, lườm cô từ trên xuống dưới, hừ lạnh một tiếng: "Ngoại hình tầm thường, đâu có xứng đôi với quản lí Mộ. Đừng tưởng rằng từ nay về sau có thể ngồi yên ổn trên vị trí bà chủ. Nói cho cô biết, người ta chỉ chơi đùa với cô mà thôi, đừng có mà vênh váo, kiêu ngạo như thế!".
Dụ Vi Hề nhất thời cảm giác máu nóng bốc lên, suýt thì hộc máu mà chết.
Đúng lúc này, phòng làm việc bỗng nhiên yên tĩnh trở lại – Mộ Tử Khâm đang đứng ở cửa.
Dư Tiêu Tiêu căng thẳng nhìn anh chậm rãi đến gần mình. Một bước, một bước, lại một bước, Mộ Tử Khâm đi tới trước mặt cô ta.
Anh cứ nhìn cô ta như thế, ánh mắt lạnh như băng.
Đôi môi mềm mại của anh hơi mở ra, "Dụ Vi Hề rất ngốc nghếch".
Dụ Vi Hề cứng ngắc.
Mộ Tử Khâm tiếp tục bổ sung: "Ngoại hình cũng xấu".
Dụ Vi Hề vỡ vụn.
Mộ Tử Khâm chưa chịu dừng, "Dáng người cũng không đẹp".
Dụ Vi Hề bị gió thổi tan.
Mộ Tử Khâm vẫn tiếp tục, "Tính cách cũng chẳng khiến người ta yêu quý".
Dụ Vi Hề hộc một ngụm máu, bay luôn về thế giới cực lạc.
Dư Tiêu Tiêu hưng phấn lần hai, hoá ra trong mắt Mộ Tử Khâm, Dụ Vi Hề không thể chịu nổi đến thế, xem ra mình có hi vọng rồi. Thế nên, cô kích động, cô phấn khởi, cô nắm lấy tay Mộ Tử Khâm đang định mở miệng bày tỏ nỗi lòng thì Mộ Tử Khâm lại tao nhã rút tay ra, lấy khăn tay lau lau rồi nói: "Nhưng khi tôi thấy cô, cái người phá hỏng bộ mặt thành phố một cách nghiêm trọng, làm giảm trình độ tổng thể của nữ nhân viên khách sạn chúng ta, trong đầu toàn mấy thứ trừu tượng khoa học viễn tưởng, trình độ điêu luyện đến mức đất đá bay mù trời, quỷ thấy đều sợ đến hồn bay phách tán, người thấy sẽ sợ đến không khống chế nổi đại tiểu tiện, vỏ đại não trơn truột trong như gương, đồ khủng long trốn ra từ công viên kỉ Jura. Tôi thấy Dụ Vi Hề không kém đến mức đó, đúng rồi, cảm ơn cô đã tác thành cho chúng tôi".
Nói xong, Mộ Tử Khâm kéo Dụ Vi Hề đi ra khỏi phòng làm việc.
Phía sau bọn họ vang lên tiếng gào khóc kinh thiên động địa.
"Sao cậu lại giúp tôi?". Lên đến sân thượng, Dụ Vi Hề hỏi.
"Con mắt nào của em thấy tôi đang giúp em? Đừng tự mình đa tình". Mộ Tử Khâm trả lời.
"Tuy rằng rất cảm ơn cậu đã giúp tôi trong lúc ‘vô tình’ nhưng sao cậu lại thừa nhận chúng ta có quan hệ? Bọn họ đều hiểu lầm hết rồi". Dụ Vi Hề lo lắng.
"Em đâu phải là minh tinh, sao phải sợ chuyện xấu?". Mộ Tử Khâm trừng mắt lườm cô, "Hơn nữa, bị lan truyền chuyện xấu với em người bị thiệt là tôi mới đúng".
Dụ Vi Hề không còn sức mà cãi nhau với anh, đành thở dài.
"Làm sao vậy?". Mộ Tử Khâm hỏi.
Dụ Vi Hề cụp mắt xuống, "Hoá ra mọi người vì nể mặt anh nên mới đồng ý bản kế hoạch của tôi. Thế mà tôi còn đắc ý, không ngờ… không ngờ tôi lại vô dụng như thế".
Đang ủ rũ, Mộ Tử Khâm nắm cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mình, "Dụ Vi Hề, thần kinh em có phải là chưa phát triển hoàn toàn không? Mấy câu nói vớ vẩn thế mà cũng tin? Các trụ cột già cội của công ty ai cũng là cấp dưới trước đây của bố tôi, bình thường tôi cũng phải nể bọn họ ba phần. Nếu như kiến nghị của em không có giá trị thực hiện thì bọn họ sẽ đồng ý chắc?".
Dụ Vi Hề nửa tin nửa ngờ, "Thật à?".
"Nói vớ vẩn". Mộ Tử Khâm dùng ánh mắt "em đúng là đồ ngu ngốc" nhìn cô.
Dụ Vi Hề lúc này mới dần dần vui trở lại.
"Đói bụng rồi, hôm nay đi ra ngoài ăn cơm đi". Mộ Tử Khâm lại lôi cô xuống dưới lầu.
Tay Dụ Vi Hề bị anh nắm chặt, không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong lòng mơ hồ có niềm ấm áp quanh quẩn không tan.
---Nguồn: 15giay.xtgem.com
Sau ngày hôm đó, Dụ Vi Hề bắt đầu không còn sợ Mộ Tử Khâm như thế nữa, cô cảm thấy có gì đó thân thiết hơn giữa hai người. Cô phát hiện Mộ Tử Khâm không hề đối xử với cô như kẻ thù. Biết được điều này, mỗi ngày của Dụ Vi Hề trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Không đến vài ngày, Giản Vu Ngôn đã nhìn ra đầu mối. Tối nay, khi Dụ Vi Hề đang tập yoga ở trên giường thì Giản Vu Ngôn đi đến ngồi bên giường.
Dụ Vi Hề nhiệt tình bắt chuyện: "Ngồi đi".
Giản Vu Ngôn nhìn xuống giường, khoát khoát tay, nói thẳng: "Không được, ra giường của cô đã ba ngày chưa thay rồi".
Nghe vậy, khoé mắt Dụ Vi Hề co giật.
Giản Vu Ngôn trở lại chuyện chính: "Tôi thấy vài ngày gần đây cô hình như rất vui vẻ".
"Có ư?". Dụ Vi Hề vô cùng kinh ngạc, cô có thấy gì đâu.
Giản Vu Ngôn chỉ ra: "Vài ngày trước, sau khi cô tan tầm về nhà luôn ở trong bộ dạng mệt mỏi rã rời, hơn nữa còn lẩm bẩm mắng một người tên là Mộ Tử Khâm. Nhưng mấy hôm nay tan tầm xong cô lúc nào cũng tinh thần sáng láng, còn thường ngâm nga nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?".
Dụ Vi Hề vừa làm động tác căng cơ vừa nói: "Chắc là vì gần đây tôi mới phát hiện ra ông chủ của tôi cũng có nhân tính".
Giản Vu Ngôn nhíu mày, "Ông chủ của cô, chính là cái người tên là Mộ Tử Khâm kia sao?".
Dụ Vi Hề gật đầu, "Đúng vậy, chính là cậu ta".
Khoé miệng Giản Vu Ngôn nhếch lên mỉm cười mờ ám, "Vi Hề, tôi thấy liệu có phải cô có tình cảm gì với anh ta rồi không?".
Nghe vậy, Dụ Vi Hề kích động, ra sức quá mạnh xoay trật cơ, đau đến nhe răng nhếch miệng, nhăn nhó mặt mày, "Anh đừng nói bậy!".
Giản Vu Ngôn xoa cằm, "Nếu như không phải thích anh ta thì vì sao thái độ của anh ta với cô vừa tốt lên một chút cô đã vui đến như vậy?".
"Đó là bởi vì, bởi vì...". Dụ Vi Hề ngập ngừng. Nói thật, cô cũng không hiểu vì sao mình lại thấy vui vẻ.
"Bị tôi nói trúng rồi chứ gì". Đôi môi hoa đào của Giản Vu Ngôn vẽ nên vòng cung tuyệt đẹp, "Đúng rồi, Mộ Tử Khâm kia liệu có phải cũng có ý với cô không?".
Đầu Dụ Vi Hề bị anh ta làm rối tung, cô nheo mắt suy nghĩ, nhìn Giản Vu Ngôn, nói: "Tôi sớm đã có chút hoài nghi, anh tự kỷ, có bệnh sạch sẽ quá mức, lại tò mò như thế, hoàn toàn phù hợp với tính chất đặc biệt của gay. Nói thật đi, có phải là anh thích đàn ông không?".
Ai ngờ Giản Vu Ngôn không thẹn quá hoá giận đạp cửa ra ngoài như trong tưởng tượng của cô, anh cúi người xuống, nhìn cô. Đôi mắt phượng phủ một tầng ánh sáng mê hoặc, cứ thế nhìn cô. Trong giọng nói của Giản Vu Ngôn ẩn chưa sự dịu dàng mãnh liệt, "Người anh thích, là em".
Nói xong, anh lưu lại quanh cô mùi hương thơm mát thoang thoảng, nhẹ nhàng bước đi.
Để lại Dụ Vi Hề đầu óc cứng đơ như kim cương.
Sau khi quay về phòng, Giản Vu Ngôn gọi một cuộc điện thoại, "Quan hệ của bọn họ hình như tiến triển rất thuận lợi".
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Nhan Ngạn, "Bước tiếp theo anh định thế nào?".
Giản Vu Ngôn mỉm cười, cho dù đối phương không nhìn thấy vẻ mặt mình nhưng anh vẫn cứ mỉm cười, "Sao tôi có thể để bọn họ ở bên nhau được?".
Lâm Nhan Ngạn do dự: "Này, đừng tuyệt tình quá".
"Cô vẫn còn nhớ đến tình bạn hả?". Giản Vu Ngôn nhẹ giọng khiêu khích: "Nhưng không nhớ bọn họ đã phá hỏng hôn lễ của cô thế nào rồi sao?".
Lời này vừa nói ra, lập tức khơi lên thù mới hận cũ của Lâm Nhan Ngạn, "Đúng thế, cũng phải cho bọn họ nếm thử mùi vị đau khổ chứ. Giản Vu Ngôn, anh đừng nể mặt tôi, ngược bọn họ thảm vào!".
Giản Vu Ngôn nở nụ cười yêu nghiệt, "Tuân lệnh".
Trưa hôm nay, Dụ Vi Hề vẫn như thường lệ chuẩn bị đưa cơm trưa cho Mộ Tử Khâm. Ai ngờ mở túi ra mới phát hiện hộp cơm của Mộ Tử Khâm không thấy đâu nữa.
Sao lại thế nhỉ? Dụ Vi Hề nghĩ thấy thật kì lạ, cô nhớ rõ ràng sáng sớm mình đã đích thân cho hộp cơm vào trong túi rồi mà, sao lại không cánh mà bay thế này?
Đang lúc nghi hoặc thì Giản Vu Ngôn gọi điện thoại tới, bảo Dụ Vi Hề là thấy cô để một hộp cơm trong bếp. Anh sợ cô bị đói nên đã quyết định tự mình đưa tới, bây giờ đang ở sảnh khách sạn chờ cô.
Cúp điện thoại, Dụ Vi Hề lập tức chạy xuống dưới lầu. Trong phòng ăn của khách sạn, cô nhìn thấy Giản Vu Ngôn, anh ta đang nhàn nhã uống cà phê. Đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc nhìn khắp nơi, cướp lấy trái tim của vô số người, mấy vị khách nữ xung quanh đều đang liếc mắt đưa tình nhìn anh ta.
Dụ Vi Hề vội vàng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh, phải phiền anh đích thân đưa tới".
"Em khách sáo với anh như vậy từ lúc nào thế?". Giản Vu Ngôn nhíu mày: "Với quan hệ giữa chúng ta mà còn cần nói từ cảm ơn à?".
Dụ Vi Hề nhíu chặt đôi lông mày đen, "Quan hệ của chúng ta? Sao anh lại nói như kiểu chúng ta có gian tình vậy?".
Giản Vu Ngôn cười sâu xa, "Chúng ta vốn có gian tình mà".
"Càng nói càng thái quá, tôi còn có việc phải đi trước đây". Dụ Vi Hề cầm hộp cơm định đi.
Ai ngờ Giản Vu Ngôn lại đứng dậy chặn cô lại, "Chờ một chút".
Dụ Vi Hề nghi hoặc, "Còn gì nữa?".
Giản Vu Ngôn bỗng nhiên cúi đầu, nhẹ chạm vào môi cô một cái, tiếp tục cười yêu mỵ, "Em quên cái này".
Dụ Vi Hề mở to hai mắt nhìn anh ta, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, "Anh làm gì thế hả?".
"Hôn em mà". Giản Vu Ngôn trả lời thế đấy.
"Đây là nơi làm việc của tôi!". Dụ Vi Hề trừng mắt lườm, cảnh cáo: "Lần sau mà anh còn chơi trò này thì tôi đổ sốt cà chua xuống sàn nhà đấy!".
"Rồi rồi rồi, không chơi nữa". Giản Vu Ngôn cười cười, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng tuấn tú dần dần đi xa của anh ta, Dụ Vi Hề bỗng nhiên có cảm giác bị rơi vào một âm mưu.
Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, vội cầm hộp cơm đi tới phòng làm việc của Mộ Tử Khâm. Vì đến muộn, sợ anh tức giận nên cô vội vàng xin lỗi: "Ngại quá, có chút việc phải nán lại một chút".
Mộ Tử Khâm đứng trước cửa sổ sát đất quay lưng về phía cô, không trả lời.
"À, cơm sắp nguội rồi, cậu nên nhân lúc còn nóng mà ăn đi, tôi đi trước". Dụ Vi Hề thấy tâm trạng anh không vui, sợ mình bị dính lây lửa giận, muốn trốn thật nhanh.
Nhưng Mộ Tử Khâm đã bước nhanh tới, kéo cô lại, trầm giọng hỏi: "Em vừa đi đâu?".
"Tôi đi...", Dụ Vi Hề ngập ngừng: "Tôi đi hâm lại cơm".
"Trước đó?". Mộ Tử Khâm nhìn chằm chằm vào cô.
Dụ Vi Hề trong lòng chấn động, không xong rồi, không phải anh ta thấy Giản Vu Ngôn rồi chứ.
"Trả lời tôi". Mộ Tử Khâm ép hỏi.
"Một người bạn bình thường tới tìm tôi, tôi nói với anh ta vài câu ấy mà". Dụ Vi Hề cố gắng nói giảm hết mức.
"Bạn bè bình thường sẽ hôn em trước mặt mọi người, lại còn có thể đưa cơm hộp em không cẩn thận để quên ở nhà tới ư?". Ngữ khí của Mộ Tử Khâm càng ngày càng tệ, "Dụ Vi Hề, người đàn ông kia ở cùng nhà với em đúng không?".
Nhất định là có người đã đi kể lại cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ cho Mộ Tử Khâm biết. Dụ Vi Hề bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ người mách lẻo sao mà lại nhiều thế chứ? Nếu đã bị phát hiện rồi thì Dụ Vi Hề đành phải thú nhận thành khẩn: "Anh ta là bạn cùng phòng của tôi".
Mộ Tử Khâm cười lạnh một tiếng: "Thảo nào em vẫn không muốn đến ở cùng tôi, hoá ra là không nỡ bỏ anh ta".
"Chuyện đó không liên quan gì đến anh ta, vấn đề là tại sao tôi phải đến ở nhà cậu chứ?". Dụ Vi Hề hỏi.
Tay Mộ Tử Khâm giữ cô thật chặt, "Chúng ta đã lên giường với nhau rồi, sống cùng vẫn còn cần lí do ư?".
"Nhưng lần kia là ngoài ý muốn". Dụ Vi Hề cố sức giãy thoát ra, "Tôi uống quá nhiều rượu, căn bản không biết mình đang làm gì. Hơn nữa, loại chuyện này có xảy ra thì đàn ông đâu có phải chịu thiệt thòi gì".
"Nói cách khác, em vốn không thèm để ý gì đến chuyện chúng ta lên giường đúng không?". Một tia sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt Mộ Tử Khâm, "Hay em cho rằng, người đàn ông kia mới là chân mệnh thiên tử của em?".
"Tôi và anh ta chỉ là bạn bè bình thường", Dụ Vi Hề lớn tiếng giải thích: "Cũng giống như tôi và cậu vậy".
"Anh chưa từng coi em là bạn". Đôi môi mềm như nước của Mộ Tử Khâm phủ một tầng hơi lạnh lẽo, "Em là... người phụ nữ của anh".
Nói xong, anh gạt hết tất cả mọi thứ trên bàn làm việc xuống sau đó đặt Dụ Vi Hề ngồi lên. Dụ Vi Hề bị ép vào bàn, cô ra sức giãy dụa nhưng không làm anh mảy may suy chuyển. Trên người Mộ Tử Khâm bùng lên ngọn lửa giận, động tác của anh cũng rất thô bạo, không tốn nhiều công sức đã cởi được áo cô ra. Thân thể trắng như tuyết lộ ra trước mắt anh. Mái tóc dài của cô lòa xòa rối bù. Mái tóc dài mượt tựa thác nước phủ lên tấm lưng trắng mịn càng làm tăng thêm kích thích về thị giác. Mộ Tử Khâm hôn lên tấm lưng mềm mại của cô, đốt lên từng ngọn lửa mê người trên cơ thể cô. Da Dụ Vi Hề hút lấy nhiệt độ của anh, từng chút từng chút tiến vào máu cô, tế bào trong cơ thể cô, dồn lại thành một ngọn lửa hừng hực cháy trong người cô. Tay Mộ Tử Khâm lướt qua cái bụng bằng phẳng của cô, đi tới nơi đẫy đà trước ngực nhẹ nhàng vuốt ve, không ngừng dùng ngón tay mân mê. Nụ hoa đỏ sẫm đứng thẳng lên dưới sự ma sát mãnh liệt của anh, bất giác nở rộ tựa như hưởng ứng.
Sau đó, tay Mộ Tử Khâm, bàn tay đẹp tựa bạch ngọc đi tới nơi tư mật của cô. Anh dịu dàng quấn lấy nhị hoa cô, kích thích bất ngờ khiến nơi đó chảy ra dịch thể trong suốt, anh đưa ngón tay tiến vào hành lang chặt hẹp của Dụ Vi Hề, thăm dò rồi chậm rãi ra vào. Dụ Vi Hề như bị điện giật, vội vươn tay ra ngăn cản nhưng hai tay lại bị Mộ Tử Khâm giữ chặt không thể động đậy. Cô chỉ có thể cắn môi, cơ thể gồng lên quá mức, cố nén cơn sóng tình dục đang trào dâng. Hô hấp của Mộ Tử Khâm dần dần trở nên nặng nề, nơi đáy mắt là ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy. Anh không kìm chế được nữa, đưa vật cứng rắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng của mình vào trong hành lang nhỏ hẹp ấm áp kia. Dụ Vi Hề chỉ cảm thấy phía người dưới bị đầy chật, thân thể tựa như bị chia làm hai nửa, vật lạ xâm lấn kia càng ngày càng cứng, càng nóng, bùng nổ trong cơ thể. Trán Mộ Tử Khâm toát mồ hôi hột, con đường nhỏ của cô nhỏ hẹp đến không ngờ, bao chặt lấy vật nóng rực của anh khiến anh điên cuồng. Mộ Tử Khâm ôm thắt lưng cô cử động thật nhanh. Không bình tĩnh như anh thường ngày, động tác kịch liệt mà điên cuồng giống như đang nghiêm khắc trừng phạt. Liên tiếp ra vào để nơi mềm mại của cô hoàn toàn bọc lấy nơi cứng rắn của anh, để chính anh hoàn toàn có được cô.