Mà tôi nhất định là cô gái bất đắc dĩ nhất thế kỷ hai mươi mốt này —— Bởi vì tôi không chỉ có một bà mẹ từ ái, còn có một người bạn tốt y như gà mẹ —— Hà Nguyệt Toa. Tuy rằng tôi vẫn lấy lí do công tác bận rộn không có thời gian để thoái thác. Nhưng mùng một tháng năm năm nay được nghỉ, tôi rốt cục cũng không thoát được vận mệnh đi xem mắt. . “Dì, dì xem luật sư này như thế nào?” Hai mắt thiếu phụ như tỏa sáng—— bạn tốt của tôi Hà Nguyệt Toa, cầm ảnh chụp đưa đến trước mặt bà cô trung niên giống như hiến vật quý. “Ừ, đứa nhỏ này thoạt nhìn có vẻ thật thà chất phác. . .” Bà cô trung niên—— mẹ của tôi, đeo kính lão cẩn thận đoan trang. “Vậy để anh ta gặp mặt Tiểu Tình nhé?” Thiếu phụ đắc ý dào dạt. . “Tôi, không, thích, người, trọc, đầu!” Đương sự —— Tôi nghiến răng nói ra mấy chữ oán hận “Được, được, được!” Cô nàng lưu luyến không rời ném ảnh chụp của tên ngốc thành phần tri thức kia qua một bên, tiếp tục xét duyệt cẩn thận số ảnh chụp còn lại. . . “Dì à, người này là bác sĩ, gia thế tốt, hơn nữa bộ dạng cũng trắng nõn! Rất thích hợp với Tiểu Tình!” Nguyệt Toa lại hưng phấn. “Ừ, cậu bé này thoạt nhìn có vẻ tốt tính!” Mẹ tôi lại dịu dàng nở nụ cười. . “Con không chấp nhận người dưới 1m7!” Chẳng lẽ mẹ tôi đã quên con gái bà cao 1m7 sao? Hai người trước mặt có yên lặng một lát. . . Qua 5 phút, Nguyệt Toa lại bùng nổ: “Dì! Người này thật tốt! Tốt nghiệp trường danh giá, thành phần tri thức IT!” “Ừ! Cũng không tệ! Nhìn qua rất có tinh thần!” Mẹ tôi phụ họa. . “Mẹ! Nguyệt Toa! Thằng nhóc này vừa mới tốt nghiệp! Con không có sở thích yêu trẻ con!” Tôi sắp phát điên. Lặp lại hơn mười lần áp bức cùng phản áp bức, tôi rốt cục đầu hàng, yếu ớt nói: “Mẹ, Nguyệt Toa! Con còn trẻ, đâu cần phải vội vàng đi xem mặt!” Đôi bạn vong niên cực ăn ý liếc nhau, đồng thời u oán nhìn tôi một cái, nhìn đến mức tôi thầm sợ hãi. Sau đó hai người tự động loại bỏ kháng nghị của tôi, tiếp tục vùi đầu lật tư liệu đề cử đối tượng xem mặt . Ngay lúc tôi sắp phát điên, mẫu thân đại nhân ngồi bên cạnh tôi bỗng nhiên nở nụ cười yêu thương, mà Nguyệt Toa bên kia cũng lộ ra nụ cười vui mừng, trong lòng tôi thầm hô —— chẳng lẽ bọn họ lại có chung quan điểm? Quả nhiên, mẫu thân môi mỏng hé mở, còn mang theo chút vui mừng cười: “Tiểu Tình, mẹ tìm được cho con một đối tượng xem mặt thích hợp nhất.” Một trang giấy dày đặc tư liệu cá nhân, mà không có ảnh chụp, hơi có chút thần bí được ném tới trước mặt tôi. Trên trang giấy là một cái tên nghe nhiều nên quen thuộc lại xa lạ: Lý Minh… Tôi, Ôn Tinh, 26 tuổi, sắp bắt đầu buổi xem mặt lần đầu tiên trong đời Mà đối tượng mẹ tôi cùng Nguyệt Toa lựa chọn lại tên là Lý Minh! Ông trời của tôi ơi! Trong sách giáo khoa Tiểu học, mười ví dụ thì có chín cái lấy tên này; cuối những năm 70 đầu năm 80 có một đống nam sinh có tên này. Thật sự quá buồn cười! Tôi lại phải xem mặt với người đàn ông xa lạ “Lý Minh” này? Mệt tôi còn từng ôm giấc mộng bạn trai sẽ có tên giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, đau khổ triền miên, khí vũ hiên ngang, ví dụ như “Hiên” hay “Hạo” gì gì đó. Đứng ở cửa Starbucks, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên tư liệu cá nhân của Lý Minh: tổng giám đốc công ty IT gia sản bạc triệu, tốt nghiệp thạc sĩ hệ máy tính đại học Bắc Kinh, ba mươi mốt tuổi, cao 1m78, thân thể khỏe mạnh, diện mạo tuấn tú, khiêm tốn lễ phép. . . Tuy không có ảnh chụp, nhưng mẹ tôi hết sức tin tưởng vào ánh mắt “Duyệt vô số người” của bà Vương “Môi giới hôn nhân”. Nhưng người đàn ông ưu tú như vậy, vì sao còn phải dùng cách xem mắt để tìm người yêu? Chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra? Tôi có chút nghi ngờ, nhưng tôi tình nguyện tin vào vận khí của mình, ngoan ngoãn ngồi trong quán cà phê chờ vương tử đến. Cho dù đối phương là kẻ ngu ngốc, tôi cũng muốn gặp mặt anh ta, huống chi anh ta còn là tinh anh trong thương giới, không phải ngu ngốc. “Xin hỏi cô là Ôn Tinh tiểu thư sao?” giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi. Tôi vội ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đang cười. Người đàn ông trước mắt mặc tây trang màu xanh thẫm được may hết sức khéo léo, có dáng người cao lớn cân xứng, ngũ quan cũng được gọi là tuấn tú, nhưng đôi mắt có chút âm nhu làm cho tôi không thoải mái —— nhưng tính tổng thể có thể cho tám mươi điểm! Trong lòng thầm khen bà Vương đó cũng thật có mắt nhìn. Tuy rằng mấy bức ảnh khác bà ấy đưa cho mẹ tôi đều vô cùng thê thảm, nhưng khi người đàn ông trước mắt này xuất hiện, tôi có thể xác định định luật “Mèo mù vớ cá rán” có thật—— đương nhiên, tôi là con mèo mù kia! “Tôi là Ôn Tinh.” Tôi bày ra nụ cười dịu dàng thiên hạ vô địch—— hoặc nên dùng “sởn cả tóc gáy” để hình dung thì thích hợp hơn, “Anh là Lý Minh tiên sinh?” Đối phương gật đầu, lại cười nói: “Ôn Tinh tiểu thư, quả nhiên người cũng như tên.” . Không thể phủ nhận, tim tôi đập nhanh mất mấy nhịp rồi! Tuy rằng đôi mắt quá mức âm nhu của anh vẫn làm cho tôi cảm thấy có điểm không thoải mái.
Một giờ trôi qua rất nhanh, Lý Minh và tôi dường như có rất nhiều đề tài chung, hơn nữa cũng giỏi về cách điều tiết không khí trong lúc nói chuyện. Mà anh tiến lui có lễ, phong độ thân sĩ, cũng khiến cho tôi bị thuyết phục đôi chút. Mặc dù có lúc cảm thấy một số lời anh nói là để lấy lòng tôi, nhưng không sao, đánh giá chung anh vẫn khá ổn . “Tiểu Tinh, cho phép tôi gọi thẳng tên em.” Ánh mắt Lý Minh nhìn tôi có chút nóng bỏng, “Không biết tôi có vinh dự mời em dùng bữa tối không?” Tôi xem đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi, liền gật đầu. Lại chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên dồn dập. Lý Minh nhìn tôi cười cười xin lỗi, rút điện thoại ra. “Alo? Vậy sao? Được! Cậu đừng vội, tôi đến ngay!” Anh cất điện thoại đi, có chút áy náy nhìn tôi, “Xin lỗi! Công ty có một số việc cần anh lập tức trở về xử lý!” . “Anh có việc thì cứ đi về trước đi!” Tôi hào phóng nở nụ cười. “Cám ơn!” Anh có chút quyến luyến nhìn tôi, nói: “Buổi tối tôi sẽ gọi cho em!” . Nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất ở cửa, tôi nhẹ nhàng thở ra, phải duy trì nụ cười thục nữ quả thực mệt muốn chết! Nhưng trong lòng vẫn không kìm chế được mà vui sướng —— không ngờ tôi lại gặp được người đàn ông có điều kiện tốt như vậy. Đúng là vận cứt chó, ha ha ha! Nhưng nghĩ đến biểu hiện quá mức ân cần, cùng đôi mắt âm nhu của anh, vẫn khiến cho tôi có chút không thoải mái. Dù sao trong lòng vẫn rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nguyệt Toa: “Nguyệt Toa! Mình vừa gặp anh chàng Lý Minh kia!” “A? Sao rồi sao rồi? Có tốt như trong tư liệu không?” Đầu bên kia điện thoại – giọng nói của Nguyệt Toa chợt phóng đại. “Ừ, rất tốt!” Tôi nở nụ cười mỹ mãn, “Không thể tưởng được loại đàn ông cực phẩm như vậy lại bị mình bắt được ! Ha ha ha! Nguyệt Toa, cậu không biết vừa rồi mình biểu hiện thục nữ thế nào đâu!” Nguyệt Toa ở đầu bên kia cũng cười ha ha. Có lẽ giọng tôi quá kiêu ngạo cùng khủng bố, nên có mấy nhân viên cùng khách hàng trong cửa hàng đều mỉm cười nhìn tôi. Tôi đỏ mặt hạ thấp giọng, mọi người chung quanh thiện ý quay đầu đi không nhìn tôi nữa. Tôi ngượng ngùng ngắt điện thoại, mặt càng ngày càng nóng. Ánh mắt lơ đãng đảo qua góc quán cà phê, lòng tôi chấn động mạnh. Bàn ăn bên ngoài cách tôi khoảng bốn năm mét có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi. Dáng người anh có vẻ rất cao, bả vai dày rộng cùng hai chân thon dài. Anh ngồi ở chỗ kia, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, gần như cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối. Thật ra từ lúc vào quán tôi đã chú ý đến người đàn ông có khí chất quỷ dị này rồi. Nhưng khi đó anh đang cúi đầu đọc báo, không thấy rõ khuôn mặt—— chỉ cảm thấy khí thế của anh có chút khiếp người. Nhưng bây giờ, anh ngẩng đầu lên hung ác nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm lạnh lùng, mắt sáng như đuốc nhìn tôi không chớp mắt. Mà từ góc độ này, vừa khéo thấy rõ mặt anh, thấy rõ ánh mắt của anh. Điện thoại của tôi đột nhiên rơi xuống mặt bàn bàn. Tim đập càng ngày càng nhanh. Ôi trời ạ! Khuôn mặt kia nhất định là ông trời đang đùa tôi! Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt khủng bố lại làm cho người ta mê hoặc như thế! Người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt cân xứng, lông mày đậm, mắt đen, làn da màu lúa mạch. Đường cong khuôn mặt tuyệt đẹp, góc cạnh rõ ràng, mặt mày mũi môi, chỗ nào cũng lộ ra sự lạnh lẽo cùng trầm tĩnh. Không quá tuấn tú, lại khí thế khiếp người. Nhưng vết sẹo bên phải khuôn mặt, làm cho khí thế uy nghiêm biến thành khủng bố. Một vết sẹo đỏ thẫm to như ngón út từ dưới khóe mắt uốn lượn đến má bên phải, giống như chia nửa khuôn mặt bên phải thành hai khối, quỷ dị mà dữ tợn. . Có lẽ là người của hắc đạo, có lẽ là biến thái. . . . Tôi hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên đứng bật dậy, vì người đàn ông khủng bố kia đang từ từ đi về phía tôi. “Tiểu thư, Tôi. . . Có thể nói chuyện với cô được không?” Anh ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ tối tăm cùng hưng phấn trên mặt đan vào nhau tạo thành thần sắc phức tạp, mà giọng nói của anh cũng khàn khàn khó nghe giống như bị ô tô nghiền qua, làm cho người ta buồn nôn. Tôi trừng mắt lườm người đàn ông này một cái, cầm túi xách cùng áo khoác đi—— Ai mà ngờ được đi xem mặt còn gặp phải biến thái? Không dám hy vọng xa vời có người có đạo đức công cộng tốt bụng cứu tôi, tự cứu lấy mình là phương châm số một của tôi. . Chạy thẳng ra cửa Starbucks, trốn vào ngõ nhỏ cách đó khoảng bốn năm mươi mét. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định đứng lên trở về xem, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mà khủng bố từ phía sau truyền đến: “Tiểu thư,. . . Vì sao cô lại chạy? Là sợ khuôn mặt của tôi sao? Hay là cô. . . chột dạ?” Tôi trong đầu chỉ có ba chữ: chết,chắc,rồi!
“Anh đừng có lại đây, đừng có lại đây!” Tôi vung túi xách trong tay, đánh lên người anh. Nhìn tôi giương nanh múa vuốt, người đàn ông khủng bố này nhíu mày khiến vết thương trên mặt càng kinh khủng. “Cô làm gì?!” Anh hét lớn một tiếng, gần như khiến tôi thủng màng nhĩ. Nước mắt lập tức trào ra, tôi cũng dùng âm lượng tương tự quát: “Anh dám động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh! Tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Tôi còn chưa nói xong, người đàn ông biến thái đã vươn tay ra nhanh nhẹn túm chặt lấy hai tay tôi, mà hai chân anh cũng kẹp chặt lấy cú đá của tôi. Tôi hoảng hốt, phát hiện mình bị anh dùng tư thế cực kì mờ ám ôm vào ngực, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Báo cảnh sát? Tôi chính là cảnh sát!” Xong rồi! Nước mắt làm mơ hồ hai mắt của tôi, người đàn ông biến thái này đã bắt đầu tự cho mình là cảnh sát rồi! Tôi vội nói: “Tôi không phải kẻ trộm, anh thả tôi ra!” Đáng chết! Sao lúc này không có ai đi ngang qua vậy? Không ngờ người đàn ông biến thái này lại nở nụ cười, dừng một chút lại nói: “Cô có quan hệ gì với người đàn ông kia?” “Người nào. . . Người đàn ông nào?” Anh coi tôi thành bạn gái phản bội của anh sao? Rất nhiều biến thái đều như vậy! Tôi lập tức bổ sung thêm: “Cuộc sống của tôi rất quy tắc!” Người đàn ông biến thái vừa cười vừa nói: “. . . Người đàn ông vừa nói chuyện với cô trong Starbucks —— Lý Minh.” Ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Giống như —— giống ánh mắt nhìn thấy người yêu ngoại tình. . . Nhưng tôi đâu có quen người đàn ông biến thái này . . . . “Anh ta? Tôi chỉ đi xem mắt với anh ta tôi!” Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, tôi mở to mắt, kích động nói, “Anh thích anh ta à? Tôi có thể rời đi! Anh đừng hại tôi! Tôi cam đoan! Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta còn chưa động lòng với tôi đâu!” Trong lòng tôi thầm ai oán, thế giới này thật nhiều đồng tính! Sao tôi đi xem mắt thôi mà cũng đụng phải một đôi? Hơn nữa có một người trong đó còn là biến thái! Có phải do tôi nhìn nhầm không? Dường như khóe miệng người đàn ông biến thái trước mắt này run lên một cái, rồi buông tôi ra, sắc mặt rất cổ quái nhìn tôi. Tay chân tôi được tự do nhưng tôi cũng không dám tự tiện nhúc nhích, bởi vì tốc độ cùng sức lực của anh hơn xa cho tôi. Nhưng hình như cảm xúc của anh ta trở lại bình thường rồi thì phải? Trong lòng đang vui vẻ, thì lại phát hiện anh chậm rãi cho tay vào trong ngực tìm kiếm. Bởi vì la hét quá nhiều nên cổ họng tôi đã hơi rát, nhưng động tác của anh bây giờ—— rất giống đang rút súng. “Anh. . . anh đừng có làm bừa! Giết tôi cũng vô dụng!” Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí đột nhiên túm chặt lấy tay anh ta, anh ta hiển nhiên bị hành động dũng cảm đột xuất của tôi dọa ngã, tay vẫn đặt trong ngực. . “Anh ta mới là đối tượng xem mắt của cô—— Lý Minh!” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nam, mang theo vài phần đùa cợt. Tôi hoảng sợ quay đầu, đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, mỉm cười đứng đằng sau tôi. Cảnh sát? Cảnh sát! Lòng tôi mừng rỡ, tự động xem nhẹ lời của cảnh sát đại ca, rút tay về như lấy được đại xá. Khi tôi đang định chạy về phía cảnh sát đại ca, thì lại thấy người đàn ông biến thái đã rút ra một vật từ trong ngực . Tôi đứng bất động tại chỗ như bị sét đánh! Vật đó rõ ràng là một cái phù hiệu cảnh sát, bên trên viết một cái tên màu lam đậm: Lý Minh. . “Anh ta là Lý Minh, là đối tượng xem mắt của cô!” Cảnh sát phía sau lại khẳng định nói. Tôi khó hiểu! Người đàn ông biến thái trước mặt là đối tượng xem mắt của tôi? Vậy anh chàng Lý Minh đẹp trai ở Starbucks vừa rồi là ai? Không! Không thể nào! Người đàn ông biến thái trước mặt này không thể nào là người mà bà Vương “duyệt qua trăm người” nhận định là đối tượng kết hôn tốt nhất, không phải ‘người trong số mệnh’ của tôi! Tôi, Ôn Tinh, 26 tuổi, sắp bắt đầu buổi xem mặt lần đầu tiên trong đời Mà đối tượng mẹ tôi cùng Nguyệt Toa lựa chọn lại tên là Lý Minh! Ông trời của tôi ơi! Trong sách giáo khoa Tiểu học, mười ví dụ thì có chín cái lấy tên này; cuối những năm 70 đầu năm 80 có một đống nam sinh có tên này. Thật sự quá buồn cười! Tôi lại phải xem mặt với người đàn ông xa lạ “Lý Minh” này? Mệt tôi còn từng ôm giấc mộng bạn trai sẽ có tên giống nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, đau khổ triền miên, khí vũ hiên ngang, ví dụ như “Hiên” hay “Hạo” gì gì đó. Đứng ở cửa Starbucks, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên tư liệu cá nhân của Lý Minh: tổng giám đốc công ty IT gia sản bạc triệu, tốt nghiệp thạc sĩ hệ máy tính đại học Bắc Kinh, ba mươi mốt tuổi, cao 1m78, thân thể khỏe mạnh, diện mạo tuấn tú, khiêm tốn lễ phép. . . Tuy không có ảnh chụp, nhưng mẹ tôi hết sức tin tưởng vào ánh mắt “Duyệt vô số người” của bà Vương “Môi giới hôn nhân”. Nhưng người đàn ông ưu tú như vậy, vì sao còn phải dùng cách xem mắt để tìm người yêu? Chẳng lẽ có bệnh không tiện nói ra? Tôi có chút nghi ngờ, nhưng tôi tình nguyện tin vào vận khí của mình, ngoan ngoãn ngồi trong quán cà phê chờ vương tử đến. Cho dù đối phương là kẻ ngu ngốc, tôi cũng muốn gặp mặt anh ta, huống chi anh ta còn là tinh anh trong thương giới, không phải ngu ngốc. “Xin hỏi cô là Ôn Tinh tiểu thư sao?” giọng nam trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu tôi. Tôi vội ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt đang cười. Người đàn ông trước mắt mặc tây trang màu xanh thẫm được may hết sức khéo léo, có dáng người cao lớn cân xứng, ngũ quan cũng được gọi là tuấn tú, nhưng đôi mắt có chút âm nhu làm cho tôi không thoải mái —— nhưng tính tổng thể có thể cho tám mươi điểm! Trong lòng thầm khen bà Vương đó cũng thật có mắt nhìn. Tuy rằng mấy bức ảnh khác bà ấy đưa cho mẹ tôi đều vô cùng thê thảm, nhưng khi người đàn ông trước mắt này xuất hiện, tôi có thể xác định định luật “Mèo mù vớ cá rán” có thật—— đương nhiên, tôi là con mèo mù kia! “Tôi là Ôn Tinh.” Tôi bày ra nụ cười dịu dàng thiên hạ vô địch—— hoặc nên dùng “sởn cả tóc gáy” để hình dung thì thích hợp hơn, “Anh là Lý Minh tiên sinh?” Đối phương gật đầu, lại cười nói: “Ôn Tinh tiểu thư, quả nhiên người cũng như tên.” . Không thể phủ nhận, tim tôi đập nhanh mất mấy nhịp rồi! Tuy rằng đôi mắt quá mức âm nhu của anh vẫn làm cho tôi cảm thấy có điểm không thoải mái. Một giờ trôi qua rất nhanh, Lý Minh và tôi dường như có rất nhiều đề tài chung, hơn nữa cũng giỏi về cách điều tiết không khí trong lúc nói chuyện. Mà anh tiến lui có lễ, phong độ thân sĩ, cũng khiến cho tôi bị thuyết phục đôi chút. Mặc dù có lúc cảm thấy một số lời anh nói là để lấy lòng tôi, nhưng không sao, đánh giá chung anh vẫn khá ổn . “Tiểu Tinh, cho phép tôi gọi thẳng tên em.” Ánh mắt Lý Minh nhìn tôi có chút nóng bỏng, “Không biết tôi có vinh dự mời em dùng bữa tối không?” Tôi xem đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi, liền gật đầu. Lại chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên dồn dập. Lý Minh nhìn tôi cười cười xin lỗi, rút điện thoại ra. “Alo? Vậy sao? Được! Cậu đừng vội, tôi đến ngay!” Anh cất điện thoại đi, có chút áy náy nhìn tôi, “Xin lỗi! Công ty có một số việc cần anh lập tức trở về xử lý!” . “Anh có việc thì cứ đi về trước đi!” Tôi hào phóng nở nụ cười. “Cám ơn!” Anh có chút quyến luyến nhìn tôi, nói: “Buổi tối tôi sẽ gọi cho em!” . Nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất ở cửa, tôi nhẹ nhàng thở ra, phải duy trì nụ cười thục nữ quả thực mệt muốn chết! Nhưng trong lòng vẫn không kìm chế được mà vui sướng —— không ngờ tôi lại gặp được người đàn ông có điều kiện tốt như vậy. Đúng là vận cứt chó, ha ha ha! Nhưng nghĩ đến biểu hiện quá mức ân cần, cùng đôi mắt âm nhu của anh, vẫn khiến cho tôi có chút không thoải mái. Dù sao trong lòng vẫn rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nguyệt Toa: “Nguyệt Toa! Mình vừa gặp anh chàng Lý Minh kia!” “A? Sao rồi sao rồi? Có tốt như trong tư liệu không?” Đầu bên kia điện thoại – giọng nói của Nguyệt Toa chợt phóng đại. “Ừ, rất tốt!” Tôi nở nụ cười mỹ mãn, “Không thể tưởng được loại đàn ông cực phẩm như vậy lại bị mình bắt được ! Ha ha ha! Nguyệt Toa, cậu không biết vừa rồi mình biểu hiện thục nữ thế nào đâu!” Nguyệt Toa ở đầu bên kia cũng cười ha ha. Có lẽ giọng tôi quá kiêu ngạo cùng khủng bố, nên có mấy nhân viên cùng khách hàng trong cửa hàng đều mỉm cười nhìn tôi. Tôi đỏ mặt hạ thấp giọng, mọi người chung quanh thiện ý quay đầu đi không nhìn tôi nữa. Tôi ngượng ngùng ngắt điện thoại, mặt càng ngày càng nóng. Ánh mắt lơ đãng đảo qua góc quán cà phê, lòng tôi chấn động mạnh. Bàn ăn bên ngoài cách tôi khoảng bốn năm mét có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi. Dáng người anh có vẻ rất cao, bả vai dày rộng cùng hai chân thon dài. Anh ngồi ở chỗ kia, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, gần như cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối. Thật ra từ lúc vào quán tôi đã chú ý đến người đàn ông có khí chất quỷ dị này rồi. Nhưng khi đó anh đang cúi đầu đọc báo, không thấy rõ khuôn mặt—— chỉ cảm thấy khí thế của anh có chút khiếp người. Nhưng bây giờ, anh ngẩng đầu lên hung ác nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm lạnh lùng, mắt sáng như đuốc nhìn tôi không chớp mắt. Mà từ góc độ này, vừa khéo thấy rõ mặt anh, thấy rõ ánh mắt của anh. Điện thoại của tôi đột nhiên rơi xuống mặt bàn bàn. Tim đập càng ngày càng nhanh. Ôi trời ạ! Khuôn mặt kia nhất định là ông trời đang đùa tôi! Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt khủng bố lại làm cho người ta mê hoặc như thế! Người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt cân xứng, lông mày đậm, mắt đen, làn da màu lúa mạch. Đường cong khuôn mặt tuyệt đẹp, góc cạnh rõ ràng, mặt mày mũi môi, chỗ nào cũng lộ ra sự lạnh lẽo cùng trầm tĩnh. Không quá tuấn tú, lại khí thế khiếp người. Nhưng vết sẹo bên phải khuôn mặt, làm cho khí thế uy nghiêm biến thành khủng bố. Một vết sẹo đỏ thẫm to như ngón út từ dưới khóe mắt uốn lượn đến má bên phải, giống như chia nửa khuôn mặt bên phải thành hai khối, quỷ dị mà dữ tợn. . Có lẽ là người của hắc đạo, có lẽ là biến thái. . . . Tôi hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên đứng bật dậy, vì người đàn ông khủng bố kia đang từ từ đi về phía tôi. “Tiểu thư, Tôi. . . Có thể nói chuyện với cô được không?” Anh ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ tối tăm cùng hưng phấn trên mặt đan vào nhau tạo thành thần sắc phức tạp, mà giọng nói của anh cũng khàn khàn khó nghe giống như bị ô tô nghiền qua, làm cho người ta buồn nôn. Tôi trừng mắt lườm người đàn ông này một cái, cầm túi xách cùng áo khoác đi—— Ai mà ngờ được đi xem mặt còn gặp phải biến thái? Không dám hy vọng xa vời có người có đạo đức công cộng tốt bụng cứu tôi, tự cứu lấy mình là phương châm số một của tôi. . Chạy thẳng ra cửa Starbucks, trốn vào ngõ nhỏ cách đó khoảng bốn năm mươi mét. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định đứng lên trở về xem, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mà khủng bố từ phía sau truyền đến: “Tiểu thư,. . . Vì sao cô lại chạy? Là sợ khuôn mặt của tôi sao? Hay là cô. . . chột dạ?” Tôi trong đầu chỉ có ba chữ: chết,chắc,rồi!
“Anh đừng có lại đây, đừng có lại đây!” Tôi vung túi xách trong tay, đánh lên người anh. Nhìn tôi giương nanh múa vuốt, người đàn ông khủng bố này nhíu mày khiến vết thương trên mặt càng kinh khủng. “Cô làm gì?!” Anh hét lớn một tiếng, gần như khiến tôi thủng màng nhĩ. Nước mắt lập tức trào ra, tôi cũng dùng âm lượng tương tự quát: “Anh dám động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh! Tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Tôi còn chưa nói xong, người đàn ông biến thái đã vươn tay ra nhanh nhẹn túm chặt lấy hai tay tôi, mà hai chân anh cũng kẹp chặt lấy cú đá của tôi. Tôi hoảng hốt, phát hiện mình bị anh dùng tư thế cực kì mờ ám ôm vào ngực, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Báo cảnh sát? Tôi chính là cảnh sát!” Xong rồi! Nước mắt làm mơ hồ hai mắt của tôi, người đàn ông biến thái này đã bắt đầu tự cho mình là cảnh sát rồi! Tôi vội nói: “Tôi không phải kẻ trộm, anh thả tôi ra!” Đáng chết! Sao lúc này không có ai đi ngang qua vậy? Không ngờ người đàn ông biến thái này lại nở nụ cười, dừng một chút lại nói: “Cô có quan hệ gì với người đàn ông kia?” “Người nào. . . Người đàn ông nào?” Anh coi tôi thành bạn gái phản bội của anh sao? Rất nhiều biến thái đều như vậy! Tôi lập tức bổ sung thêm: “Cuộc sống của tôi rất quy tắc!” Người đàn ông biến thái vừa cười vừa nói: “. . . Người đàn ông vừa nói chuyện với cô trong Starbucks —— Lý Minh.” Ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Giống như —— giống ánh mắt nhìn thấy người yêu ngoại tình. . . Nhưng tôi đâu có quen người đàn ông biến thái này . . . . “Anh ta? Tôi chỉ đi xem mắt với anh ta tôi!” Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, tôi mở to mắt, kích động nói, “Anh thích anh ta à? Tôi có thể rời đi! Anh đừng hại tôi! Tôi cam đoan! Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta còn chưa động lòng với tôi đâu!” Trong lòng tôi thầm ai oán, thế giới này thật nhiều đồng tính! Sao tôi đi xem mắt thôi mà cũng đụng phải một đôi? Hơn nữa có một người trong đó còn là biến thái! Có phải do tôi nhìn nhầm không? Dường như khóe miệng người đàn ông biến thái trước mắt này run lên một cái, rồi buông tôi ra, sắc mặt rất cổ quái nhìn tôi. Tay chân tôi được tự do nhưng tôi cũng không dám tự tiện nhúc nhích, bởi vì tốc độ cùng sức lực của anh hơn xa cho tôi. Nhưng hình như cảm xúc của anh ta trở lại bình thường rồi thì phải? Trong lòng đang vui vẻ, thì lại phát hiện anh chậm rãi cho tay vào trong ngực tìm kiếm. Bởi vì la hét quá nhiều nên cổ họng tôi đã hơi rát, nhưng động tác của anh bây giờ—— rất giống đang rút súng. “Anh. . . anh đừng có làm bừa! Giết tôi cũng vô dụng!” Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí đột nhiên túm chặt lấy tay anh ta, anh ta hiển nhiên bị hành động dũng cảm đột xuất của tôi dọa ngã, tay vẫn đặt trong ngực. . “Anh ta mới là đối tượng xem mắt của cô—— Lý Minh!” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nam, mang theo vài phần đùa cợt. Tôi hoảng sợ quay đầu, đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, mỉm cười đứng đằng sau tôi. Cảnh sát? Cảnh sát! Lòng tôi mừng rỡ, tự động xem nhẹ lời của cảnh sát đại ca, rút tay về như lấy được đại xá. Khi tôi đang định chạy về phía cảnh sát đại ca, thì lại thấy người đàn ông biến thái đã rút ra một vật từ trong ngực . Tôi đứng bất động tại chỗ như bị sét đánh! Vật đó rõ ràng là một cái phù hiệu cảnh sát, bên trên viết một cái tên màu lam đậm: Lý Minh. . “Anh ta là Lý Minh, là đối tượng xem mắt của cô!” Cảnh sát phía sau lại khẳng định nói. Tôi khó hiểu! Người đàn ông biến thái trước mặt là đối tượng xem mắt của tôi? Vậy anh chàng Lý Minh đẹp trai ở Starbucks vừa rồi là ai? Không! Không thể nào! Người đàn ông biến thái trước mặt này không thể nào là người mà bà Vương “duyệt qua trăm người” nhận định là đối tượng kết hôn tốt nhất, không phải ‘người trong số mệnh’ của tôi! Một giờ trôi qua rất nhanh, Lý Minh và tôi dường như có rất nhiều đề tài chung, hơn nữa cũng giỏi về cách điều tiết không khí trong lúc nói chuyện. Mà anh tiến lui có lễ, phong độ thân sĩ, cũng khiến cho tôi bị thuyết phục đôi chút. Mặc dù có lúc cảm thấy một số lời anh nói là để lấy lòng tôi, nhưng không sao, đánh giá chung anh vẫn khá ổn . “Tiểu Tinh, cho phép tôi gọi thẳng tên em.” Ánh mắt Lý Minh nhìn tôi có chút nóng bỏng, “Không biết tôi có vinh dự mời em dùng bữa tối không?” Tôi xem đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi, liền gật đầu. Lại chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên dồn dập. Lý Minh nhìn tôi cười cười xin lỗi, rút điện thoại ra. “Alo? Vậy sao? Được! Cậu đừng vội, tôi đến ngay!” Anh cất điện thoại đi, có chút áy náy nhìn tôi, “Xin lỗi! Công ty có một số việc cần anh lập tức trở về xử lý!” . “Anh có việc thì cứ đi về trước đi!” Tôi hào phóng nở nụ cười. “Cám ơn!” Anh có chút quyến luyến nhìn tôi, nói: “Buổi tối tôi sẽ gọi cho em!” . Nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất ở cửa, tôi nhẹ nhàng thở ra, phải duy trì nụ cười thục nữ quả thực mệt muốn chết! Nhưng trong lòng vẫn không kìm chế được mà vui sướng —— không ngờ tôi lại gặp được người đàn ông có điều kiện tốt như vậy. Đúng là vận cứt chó, ha ha ha! Nhưng nghĩ đến biểu hiện quá mức ân cần, cùng đôi mắt âm nhu của anh, vẫn khiến cho tôi có chút không thoải mái. Dù sao trong lòng vẫn rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nguyệt Toa: “Nguyệt Toa! Mình vừa gặp anh chàng Lý Minh kia!” “A? Sao rồi sao rồi? Có tốt như trong tư liệu không?” Đầu bên kia điện thoại – giọng nói của Nguyệt Toa chợt phóng đại. “Ừ, rất tốt!” Tôi nở nụ cười mỹ mãn, “Không thể tưởng được loại đàn ông cực phẩm như vậy lại bị mình bắt được ! Ha ha ha! Nguyệt Toa, cậu không biết vừa rồi mình biểu hiện thục nữ thế nào đâu!” Nguyệt Toa ở đầu bên kia cũng cười ha ha. Có lẽ giọng tôi quá kiêu ngạo cùng khủng bố, nên có mấy nhân viên cùng khách hàng trong cửa hàng đều mỉm cười nhìn tôi. Tôi đỏ mặt hạ thấp giọng, mọi người chung quanh thiện ý quay đầu đi không nhìn tôi nữa. Tôi ngượng ngùng ngắt điện thoại, mặt càng ngày càng nóng. Ánh mắt lơ đãng đảo qua góc quán cà phê, lòng tôi chấn động mạnh. Bàn ăn bên ngoài cách tôi khoảng bốn năm mét có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi. Dáng người anh có vẻ rất cao, bả vai dày rộng cùng hai chân thon dài. Anh ngồi ở chỗ kia, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, gần như cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối. Thật ra từ lúc vào quán tôi đã chú ý đến người đàn ông có khí chất quỷ dị này rồi. Nhưng khi đó anh đang cúi đầu đọc báo, không thấy rõ khuôn mặt—— chỉ cảm thấy khí thế của anh có chút khiếp người. Nhưng bây giờ, anh ngẩng đầu lên hung ác nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm lạnh lùng, mắt sáng như đuốc nhìn tôi không chớp mắt. Mà từ góc độ này, vừa khéo thấy rõ mặt anh, thấy rõ ánh mắt của anh. Điện thoại của tôi đột nhiên rơi xuống mặt bàn bàn. Tim đập càng ngày càng nhanh. Ôi trời ạ! Khuôn mặt kia nhất định là ông trời đang đùa tôi! Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt khủng bố lại làm cho người ta mê hoặc như thế! Người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt cân xứng, lông mày đậm, mắt đen, làn da màu lúa mạch. Đường cong khuôn mặt tuyệt đẹp, góc cạnh rõ ràng, mặt mày mũi môi, chỗ nào cũng lộ ra sự lạnh lẽo cùng trầm tĩnh. Không quá tuấn tú, lại khí thế khiếp người. Nhưng vết sẹo bên phải khuôn mặt, làm cho khí thế uy nghiêm biến thành khủng bố. Một vết sẹo đỏ thẫm to như ngón út từ dưới khóe mắt uốn lượn đến má bên phải, giống như chia nửa khuôn mặt bên phải thành hai khối, quỷ dị mà dữ tợn. . Có lẽ là người của hắc đạo, có lẽ là biến thái. . . . Tôi hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên đứng bật dậy, vì người đàn ông khủng bố kia đang từ từ đi về phía tôi. “Tiểu thư, Tôi. . . Có thể nói chuyện với cô được không?” Anh ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ tối tăm cùng hưng phấn trên mặt đan vào nhau tạo thành thần sắc phức tạp, mà giọng nói của anh cũng khàn khàn khó nghe giống như bị ô tô nghiền qua, làm cho người ta buồn nôn. Tôi trừng mắt lườm người đàn ông này một cái, cầm túi xách cùng áo khoác đi—— Ai mà ngờ được đi xem mặt còn gặp phải biến thái? Không dám hy vọng xa vời có người có đạo đức công cộng tốt bụng cứu tôi, tự cứu lấy mình là phương châm số một của tôi. . Chạy thẳng ra cửa Starbucks, trốn vào ngõ nhỏ cách đó khoảng bốn năm mươi mét. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định đứng lên trở về xem, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mà khủng bố từ phía sau truyền đến: “Tiểu thư,. . . Vì sao cô lại chạy? Là sợ khuôn mặt của tôi sao? Hay là cô. . . chột dạ?” Tôi trong đầu chỉ có ba chữ: chết,chắc,rồi! “Anh đừng có lại đây, đừng có lại đây!” Tôi vung túi xách trong tay, đánh lên người anh. Nhìn tôi giương nanh múa vuốt, người đàn ông khủng bố này nhíu mày khiến vết thương trên mặt càng kinh khủng. “Cô làm gì?!” Anh hét lớn một tiếng, gần như khiến tôi thủng màng nhĩ. Nước mắt lập tức trào ra, tôi cũng dùng âm lượng tương tự quát: “Anh dám động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh! Tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Tôi còn chưa nói xong, người đàn ông biến thái đã vươn tay ra nhanh nhẹn túm chặt lấy hai tay tôi, mà hai chân anh cũng kẹp chặt lấy cú đá của tôi. Tôi hoảng hốt, phát hiện mình bị anh dùng tư thế cực kì mờ ám ôm vào ngực, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Báo cảnh sát? Tôi chính là cảnh sát!” Xong rồi! Nước mắt làm mơ hồ hai mắt của tôi, người đàn ông biến thái này đã bắt đầu tự cho mình là cảnh sát rồi! Tôi vội nói: “Tôi không phải kẻ trộm, anh thả tôi ra!” Đáng chết! Sao lúc này không có ai đi ngang qua vậy? Không ngờ người đàn ông biến thái này lại nở nụ cười, dừng một chút lại nói: “Cô có quan hệ gì với người đàn ông kia?” “Người nào. . . Người đàn ông nào?” Anh coi tôi thành bạn gái phản bội của anh sao? Rất nhiều biến thái đều như vậy! Tôi lập tức bổ sung thêm: “Cuộc sống của tôi rất quy tắc!” Người đàn ông biến thái vừa cười vừa nói: “. . . Người đàn ông vừa nói chuyện với cô trong Starbucks —— Lý Minh.” Ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Giống như —— giống ánh mắt nhìn thấy người yêu ngoại tình. . . Nhưng tôi đâu có quen người đàn ông biến thái này . . . . “Anh ta? Tôi chỉ đi xem mắt với anh ta tôi!” Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, tôi mở to mắt, kích động nói, “Anh thích anh ta à? Tôi có thể rời đi! Anh đừng hại tôi! Tôi cam đoan! Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta còn chưa động lòng với tôi đâu!” Trong lòng tôi thầm ai oán, thế giới này thật nhiều đồng tính! Sao tôi đi xem mắt thôi mà cũng đụng phải một đôi? Hơn nữa có một người trong đó còn là biến thái! Có phải do tôi nhìn nhầm không? Dường như khóe miệng người đàn ông biến thái trước mắt này run lên một cái, rồi buông tôi ra, sắc mặt rất cổ quái nhìn tôi. Tay chân tôi được tự do nhưng tôi cũng không dám tự tiện nhúc nhích, bởi vì tốc độ cùng sức lực của anh hơn xa cho tôi. Nhưng hình như cảm xúc của anh ta trở lại bình thường rồi thì phải? Trong lòng đang vui vẻ, thì lại phát hiện anh chậm rãi cho tay vào trong ngực tìm kiếm. Bởi vì la hét quá nhiều nên cổ họng tôi đã hơi rát, nhưng động tác của anh bây giờ—— rất giống đang rút súng. “Anh. . . anh đừng có làm bừa! Giết tôi cũng vô dụng!” Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí đột nhiên túm chặt lấy tay anh ta, anh ta hiển nhiên bị hành động dũng cảm đột xuất của tôi dọa ngã, tay vẫn đặt trong ngực. . “Anh ta mới là đối tượng xem mắt của cô—— Lý Minh!” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nam, mang theo vài phần đùa cợt. Tôi hoảng sợ quay đầu, đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, mỉm cười đứng đằng sau tôi. Cảnh sát? Cảnh sát! Lòng tôi mừng rỡ, tự động xem nhẹ lời của cảnh sát đại ca, rút tay về như lấy được đại xá. Khi tôi đang định chạy về phía cảnh sát đại ca, thì lại thấy người đàn ông biến thái đã rút ra một vật từ trong ngực . Tôi đứng bất động tại chỗ như bị sét đánh! Vật đó rõ ràng là một cái phù hiệu cảnh sát, bên trên viết một cái tên màu lam đậm: Lý Minh. . “Anh ta là Lý Minh, là đối tượng xem mắt của cô!” Cảnh sát phía sau lại khẳng định nói. Tôi khó hiểu! Người đàn ông biến thái trước mặt là đối tượng xem mắt của tôi? Vậy anh chàng Lý Minh đẹp trai ở Starbucks vừa rồi là ai? Không! Không thể nào! Người đàn ông biến thái trước mặt này không thể nào là người mà bà Vương “duyệt qua trăm người” nhận định là đối tượng kết hôn tốt nhất, không phải ‘người trong số mệnh’ của tôi! “Anh đừng có lại đây, đừng có lại đây!” Tôi vung túi xách trong tay, đánh lên người anh. Nhìn tôi giương nanh múa vuốt, người đàn ông khủng bố này nhíu mày khiến vết thương trên mặt càng kinh khủng. “Cô làm gì?!” Anh hét lớn một tiếng, gần như khiến tôi thủng màng nhĩ. Nước mắt lập tức trào ra, tôi cũng dùng âm lượng tương tự quát: “Anh dám động vào tôi, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh! Tôi sẽ không để yên cho anh đâu.” Tôi còn chưa nói xong, người đàn ông biến thái đã vươn tay ra nhanh nhẹn túm chặt lấy hai tay tôi, mà hai chân anh cũng kẹp chặt lấy cú đá của tôi. Tôi hoảng hốt, phát hiện mình bị anh dùng tư thế cực kì mờ ám ôm vào ngực, giọng anh khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Báo cảnh sát? Tôi chính là cảnh sát!” Xong rồi! Nước mắt làm mơ hồ hai mắt của tôi, người đàn ông biến thái này đã bắt đầu tự cho mình là cảnh sát rồi! Tôi vội nói: “Tôi không phải kẻ trộm, anh thả tôi ra!” Đáng chết! Sao lúc này không có ai đi ngang qua vậy? Không ngờ người đàn ông biến thái này lại nở nụ cười, dừng một chút lại nói: “Cô có quan hệ gì với người đàn ông kia?” “Người nào. . . Người đàn ông nào?” Anh coi tôi thành bạn gái phản bội của anh sao? Rất nhiều biến thái đều như vậy! Tôi lập tức bổ sung thêm: “Cuộc sống của tôi rất quy tắc!” Người đàn ông biến thái vừa cười vừa nói: “. . . Người đàn ông vừa nói chuyện với cô trong Starbucks —— Lý Minh.” Ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Giống như —— giống ánh mắt nhìn thấy người yêu ngoại tình. . . Nhưng tôi đâu có quen người đàn ông biến thái này . . . . “Anh ta? Tôi chỉ đi xem mắt với anh ta tôi!” Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, tôi mở to mắt, kích động nói, “Anh thích anh ta à? Tôi có thể rời đi! Anh đừng hại tôi! Tôi cam đoan! Hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta, anh ta còn chưa động lòng với tôi đâu!” Trong lòng tôi thầm ai oán, thế giới này thật nhiều đồng tính! Sao tôi đi xem mắt thôi mà cũng đụng phải một đôi? Hơn nữa có một người trong đó còn là biến thái! Có phải do tôi nhìn nhầm không? Dường như khóe miệng người đàn ông biến thái trước mắt này run lên một cái, rồi buông tôi ra, sắc mặt rất cổ quái nhìn tôi. Tay chân tôi được tự do nhưng tôi cũng không dám tự tiện nhúc nhích, bởi vì tốc độ cùng sức lực của anh hơn xa cho tôi. Nhưng hình như cảm xúc của anh ta trở lại bình thường rồi thì phải? Trong lòng đang vui vẻ, thì lại phát hiện anh chậm rãi cho tay vào trong ngực tìm kiếm. Bởi vì la hét quá nhiều nên cổ họng tôi đã hơi rát, nhưng động tác của anh bây giờ—— rất giống đang rút súng. “Anh. . . anh đừng có làm bừa! Giết tôi cũng vô dụng!” Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí đột nhiên túm chặt lấy tay anh ta, anh ta hiển nhiên bị hành động dũng cảm đột xuất của tôi dọa ngã, tay vẫn đặt trong ngực. . “Anh ta mới là đối tượng xem mắt của cô—— Lý Minh!” Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nam, mang theo vài phần đùa cợt. Tôi hoảng sợ quay đầu, đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng phục cảnh sát, mỉm cười đứng đằng sau tôi. Cảnh sát? Cảnh sát! Lòng tôi mừng rỡ, tự động xem nhẹ lời của cảnh sát đại ca, rút tay về như lấy được đại xá. Khi tôi đang định chạy về phía cảnh sát đại ca, thì lại thấy người đàn ông biến thái đã rút ra một vật từ trong ngực . Tôi đứng bất động tại chỗ như bị sét đánh! Vật đó rõ ràng là một cái phù hiệu cảnh sát, bên trên viết một cái tên màu lam đậm: Lý Minh. . “Anh ta là Lý Minh, là đối tượng xem mắt của cô!” Cảnh sát phía sau lại khẳng định nói. Tôi khó hiểu! Người đàn ông biến thái trước mặt là đối tượng xem mắt của tôi? Vậy anh chàng Lý Minh đẹp trai ở Starbucks vừa rồi là ai? Không! Không thể nào! Người đàn ông biến thái trước mặt này không thể nào là người mà bà Vương “duyệt qua trăm người” nhận định là đối tượng kết hôn tốt nhất, không phải ‘người trong số mệnh’ của tôi!
Tôi tin chắc rằng đại đa số những người đi xem mắt, đều là bất đắc dĩ. Không phải do chính mình thích đi xem mắt, mà bởi vì có một bà mẹ đang hết sức lo lắng, hoặc một người bạn tốt thích làm bà mối.