The Soda Pop
Đọc truyện

Mưa... Kết thúc hay bắt đầu

- Về phần chương trình, có ai có ý kiến gì k? - Vẫn là thầy Lợi bí thư

- Chả nhẽ anh em ta lại thua con nhỏ đó hả anh? - Nhật Quân ghé vào tai Minh Quân thì thầm.

- K thể nào, để anh. – Minh Quân quả quyết

- Thưa thầy. Vì trường ta mời được 2 ca sĩ nổi tiếng nên chúng ta nên đưa phần giao lưu giữa các thí sinh và ca sĩ đồng thời mời họ đóng vai trò ban giám khảo. Phần này em nghĩ sẽ ở cuối buổi văn nghệ. Vì thời gian tham gia của khách mời là có hạn nên thời gian chương trình sẽ cắt ngắn đi 40p. Hơn nữa, trường ta có tới 42 lớp, nếu mỗi lớp biểu diễn 5p thì chắc chắn k đủ thời gian. Em đề nghị nên mở một vòng sơ khảo, các tiết mục được chọn sẽ được biểu diễn vào đêm chung kết. Như thế sẽ giảm được lượng thời gian đáng kể, hơn nữa thời gian cho phần giao lưu cũng được dư dả. Còn 40p bị cắt bị căt đi chúng ta sẽ tổ chức một trò chơi nào đó. – Minh Quân dõng dạc

- Thưa thầy, còn việc tiếp đón các ca sĩ thì sao ak? Theo em thì công tác bảo vệ phải rất chặt chẽ. Nếu các sao đến, sẽ có một làn sóng người hâm mộ rất đông, công tác an ninh k được lơi là. Hơn nữa sự kiện lần này là sự kiện mở, lại là sự kiện đầu tiên của chúng ta, mọi người sẽ nhìn vào mà đánh giá trường ta, nên em đề nghị nhờ các chú công anh phường, quận giúp đỡ cùng với đội sao đỏ và bảo vệ của nhà trường. - Giọng một chàng trai, nếu nó nhớ k nhầm thì là Trình Kha thì phải.

- Rất tốt. Nào, các thầy cô, sao lại để các em học sinh lấn lướt thế này? - Thầy Lợi hô hào

- Tôi thấy tất cả ý kiến đều rất hay, nên đưa vào sử dụng. Chúng tôi sẽ giúp các em thực hiện các ý kiến đó. Tôi nghĩ em Ngân nên cùng với các thầy bên tổ toán-tin-thể dục cùng thiết kế sân khấu. Còn em Quân sẽ cùng với các thầy cô bên tổ Sử-Đia-Giáo dục công dân , Lí, Hoá cùng thảo luận chương trình. Riêng phần nội dung thì tôi nghĩ nên giao cho các thầy cô bên tổ Văn cùng với em Hà Linh, Mạnh Hùng, Thu An, Trình Kha – MC của chương trình lần này đảm nhiệm. Về phần ban giám khảo sẽ do tôi và thầy Lợi phụ trách. Công tác an ninh sẽ nhờ thầy hiệu trưởng giúp đỡ. Việc tiếp đón thì ban thư kí sẽ đảm nhận vì công việc của ban tổ chức quá nhiều. Các em khác sẽ dựa vào khả năng của mình mà chọn nhóm tham gia. Cứ như vậy đi. - Thầy Thiện, Phó bi thư đứng lên nói.

- Tôi cũng nghĩ vậy. Thầy Thiện cùng ý kiến với tôi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu thảo luận theo nhóm đã phân công. Nếu có gì khó khăn thì các nhóm sẽ giúp đỡ nhau cùng giải quyết. - Thầy Lợi tuyên bố

- Này, Lu ơi, có thật là anh học thiết kế còn Ngân học PR k vậy. Em thấy ngược lại ý. Anh thì bên tổ chức, con nhỏ đó bên thiết kế sân khấu. Hay. Em k có năng khiếu tổ chức đâu, byby Lu nhé, em sang nhóm thiết kế đây. - Nhật Quân nói rồi vẫy tay tạm biệt Minh Quân

- Ê, Nhật Quân, đừng làm thế chứ, sao lại để anh bơ vơ thế. Đúng là trọng sắc khinh anh em mà. Nhớ mặt nhé! – Minh Quân nói.

1 tuần sau đó, tất cả mọi người tối mặt tối mũi vào sự kiện lớn đầu tiên của trường mới. Đáng lẽ sự kiện lớn đầu tiên phải là lễ khánh thành cơ. Nhưng ai ngờ lễ khánh thành trường mới lại làm bên trường cũ, lí do đơn giản là trường cũ chưa xây xong hoàn chỉnh, chọn ngày tốt khánh thành nên vẫn phải tổ chức bên trường cũ. Vì thế, sự kiện lần này trường quyết định làm thật hoành tráng, xứng tầm với ngôi trường lớn nhất thành phố. Từ đó kéo theo hệ quả tất cả mọi người ai cũng tất bật. Đám Ngân, Chi, Minh Quân, Nhật Quân tối mắt tối mũi với đống công việc bộn bề. Hơn 1 tuần này, các nàng k hề gặp các chàng. Dù gì sự kiện văn nghệ chỉ còn 6 ngày nữa là diễn ra, chúng nó k được xảy ra bất kì sai sót nào. Mặc dù chúng nó chỉ giúp là chính, mọi việc đều do các thầy cô phụ trách nhưng tất cả mọi người đều dốc hết sức mình. 3 ngày tiếp theo trôi qua, ở bên tổ thiết kế, dù k chưa học qua nhưng Ngân tỏ ra rất có năng khiếu, suốt ngày tranh cãi với Nhật Quân về cái này cái kia, phần nhiều những ý kiến của Ngân đều được Nhật Quân chỉnh sửa, vì Nhật Quân và minh Quân được học thiết kế từ năm lớp 8. Tuy nhiên, Nhật Quân cũng phải công nhận Ngân rất có năng khiếu. Còn bên khâu tổ chức, Minh Quân tất bật với hết chuyện này đến chuyện kia, các cô giáo trẻ thi nhau bắt truyện với cậu, làm cậu đã bận thì chớ lại phải đi tiếp chuyện mọi người. Chi thì ở ban thư kí nên nhàn rỗi hơn, đỡ được cái khoản chạy đi chạy lại, chỉ loanh quanh một chỗ với đống giấy tờ mà thôi. Đấy mới biết tham gia hoạt động đoàn vất vả đến thế nào. Hix. Sau 2 tuần gấp rút chuẩn bị, mọi công việc coi như đã ổn. Vì thương cho các thầy cô giáo và các em học sinh, thầy hiệu trưởng quyết định chiêu đãi mọi người một bữa. Khỏi phải nói mọi người hân hoan thế nào. Hiếm khi thầy hiệu trưởng nổi tiếng ki bo này chịu bỏ hầu bao đi chiêu đãi mọi người.

Tại quán ăn:

- Có ai nói cho tôi nghe tại sao tôi lại xui xẻo thế này k, sao k dưng lại ngồi cùng bàn với 2 cậu làm gì, vầy ăn cũng k ngon. – Ngân than thở

- Thế cô bảo tôi thích ngồi với cô lắm hả, k phải chúng tôi ra muộn, k còn bàn nên mới ngồi với cô mới vinh dự thế này đây. - Nhật Quân k vừa

- Gì cơ? Vinh dự? Vinh dự wá đi nhỉ? – Ngân nói giọng rất chi là…đểu

- Thôi ngay cái giọng đó đi nhé, tôi với cô cãi nhau chưa chán àk, bây giờ lại muốn cãi nhau tiếp. Cô nên nhớ k nhờ tôi “ chỉ bảo tận tình” liệu cô có làm tốt k? - Nhật Quân nhấn mạnh “ chỉ bảo tận tình”

- Gì? Cậu k phải cậy mình hiểu biết nhé, tôi mà được học hành tử tế như cậu thì có mà tôi giỏi gấp vạn cậu rồi. – Ngân sửng cồ

- Té ra cậu k được học hành tử tế àk? Khổ thân?

- Cậu bị thiểu năng trí tuệ hả? Nói hẳn hoi thế mà k hiểu hả?

- Này, chính cậu bảo thế còn gì?

- Stop now! Xin 2 người, tôi chưa muốn vào bệnh viện khám tai. – Minh Quân gắt

- Tại cậu ta/ Tại cô ta - Nhật Quân và Ngân đồng thanh. Sau khi phát hiện ra sự thật đó, 2 người lườm nguýt nhau cái dài thật là dài. Chỉ tội cho những người ở quanh đó ăn cũng k ngon. Tội lỗi, tội lỗi.

Và điều tất cả mọi người mong đợi cũng đã đến, cuối cùng thì chỉ còn 50p nữa sẽ diễn ra đêm chung kết văn nghệ. Giờ thì chúng nó cùng các thầy cô đang tất bật kiểm tra lại mọi thứ lần cuối cùng.

- Phù, cuối cùng đã xong, giờ chỉ mong đêm nay diễn ra suôn sẻ mà thôi. – Ngân thở phào ngồi xuống chỗ Chi.

- Mày mệt quá nhỉ? Mày thương thì thương tao này, bây giờ tao vẫn phải làm việc này. Lớp mình cái Phong Linh biểu diễn nhỉ? Lần trước tao bận tao k được xem, k biết nó có mang về cho lớp cái gì k? Nó là tao nghi lắm. – Chi thở dai.

- Tao cũng được xem đâu mà. Mệt muốn chết nè, vừa leo lên tầng chỉnh lại cái phông, bẩn hết quần áo rồi.

- Mọi người đâu mà để con gái con đứa như mày làm.

- Tao làm thì sao, mọi người cũng nhiều việc mà.

- Trời ak, sao mày lem nha lem nhem thế này, mày định làm Lọ Lem àk, k có hoàng tử đâu nha! – Chi nhìn Ngân phán

- Ôi thôi chết, tao quên mang quần áo thay rồi. Mà bây giờ đi thay thì tí nữa hết chỗ mà xem àk?

- Nhanh, còn 20p nữa thôi. Đi đi ngồi đấy hả, chỗ thì có nhưng chỉ sợ tí nữa mày k chen được vào thôi. – Chi giục

- Tao đi đây.

Nói rôi Ngân chạy vội ra cổng. Cũng may lần này là hoạt động ngoài trời, tổ chức ở sân trường nên nó chạy ù ra là tới cổng. Nhưng nó quên mất một việc là nó k đi xe. Lúc nãy về nhà lấy đồ vội quá nên nó bảo anh Ken tiện thể xe chở nó đi. Giờ thì lấy đâu xe mà đi. Nó đang nghĩ thì nhìn thấy chiếc Posche mui trần màu đỏ, nó nhận ra người lái chiếc xe đó chính là Minh Quân, k suy nghĩ nhiều, nó chạy đến chỗ xe chặn lại.

- Cô làm cái quái gì đấy! – Minh Quân thò đầu ra quát

- Cậu đi đâu? – Ngân hỏi

- Tôi về nhà thay quần áo, định để vầy chơi trò chơi àk?

- May, tôi đi với, còn 17p, k kịp rồi. Cách đây 2km có 1 shop thời trang, ghé vào đấy đi, nhanh thì may ra kịp.

Nói xong thì Ngân nhảy lên xe mà k chờ Quân cho phép.

- Này, cô muốn phá xe tôi thì nói ra, công mở cửa vào xe đáng bao nhiêu mà phải nhảy thế, bị thế đáng đời. – Quân mở tròn mắt ngạc nhiên.

- Đi nhanh, kệ tôi! – Ngân vừa xoa xoa cái chân vừa ra lệnh.

Ngay lập tức, chiếc xe phóng vút đi. 5p sau, Minh Quân và Ngân đã có mặt tại shop Fashion. 2 đứa lao ngay vào shop, chọn một bộ đồ dễ mặc nhất trong thời gian nhanh nhất. 3p sau, cả shop trầm trồ trước một anh chàng điển trai với chiếc áo sơ-mi trắng giản dị, sơ-vin cùng chiếc quần bò đen cá tính đang ở quầy trả tiền, nhìn chàng trai như đang sốt ruột chờ 1 ai đó. Và chỉ sau đó mấy giây, một cô gái xinh đẹp bước ra. Cô mặc một chiếc chiếc váy màu tro, k tay, cách điệu ở phần cổ áo và phần vai, nhìn vừa nữ tính, vừa phong cách. Minh Quân đứng ngẩn người khi nhìn thấy Ngân, bình thường cậu chỉ nhìn thấy nó mặc đồng phục trường, lúc đi chơi thì nó chỉ mặc quần ngố và mặc áo thụng thôi, chưa lần nào cậu nhìn thấy nó mặc váy cả. Nhìn nó k nổi bật nhưng thật sự rất xinh.

- Ê, cậu có trả tiền k? Hay để tôi trả, còn 6p nữa. - Tiếng Ngân vang lên làm Quân giật mình.

- Àk ừ, tôi trả đây. Cô ra xe đợi tôi tí. – Quân bừng tỉnh.

- Chị ơi em gửi tiền, k cần trả lại đâu ak. – Nói xong Quân chạy ngay ra xe, phóng như bay về trường.

- Hù, may quá kịp rồi. Lần này cám ơn cậu nha, coi như tôi tha cho cậu vụ lẩn trước. Bye bye nhé. Tôi vào trước đây. – Ngân thở phào.

- Phải đợi tôi nữa chứ, dù gì tôi cũng là hôn phu của em mà. – Quân nói một mình.


Ngân chạy vào phía ban tổ chức, may sao nó về kịp, k thì tí nữa k có chỗ mà chen vào nữa. Học sinh đến dự rất đông, cũng k thiếu gì thành phần trường khác. Cũng dễ hiểu vì lần này có cả 2 sao đang hot hiện nay về chung vui mà. Đến giờ phút này, nó thầm vui vì mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Bất giác, nó nhìn về phía Minh Quân, nhưng Minh Quân k còn ngồi đó nữa rồi. Nó đưa mắt tìm kiếm như một phản xạ tự nhiên. Cuối cùng, đôi mắt nó tìm thấy Quân ở phía sau cánh gà, khuôn mặt cậu ta cau có một cách lạ thường, tay cầm điện thoại liên tục bấm bấm gọi gọi. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nó nhìn xung quanh, Chi cũng đã lên phía cánh gà, hỏi cái gì đó với Trình Kha và Hà Linh. Nó cũng đứng dậy, nhẹ nhàng đi đến chỗ Chi và Minh Quân.

- Có chuyện gì xảy ra thế? – Ngân hỏi quân

- Tiết mục giao lưu của đội văn nghệ trường với ca sĩ bị trục trặc rồi. – Quân thở dài

- Trục trặc? – Ngân nghi ngờ

- Thì đáng lẽ là tiết mục hát bài “ Khóc thêm lần nữa”, nhưng giờ bạn ấy bị khản cổ nặng rồi. – Chi ở đâu bước tới

- Sao giờ mới nói? – Ngân quay sang hỏi Chi.

- Con bé ấy tự tin với bọn tôi là k việc gì, nó hát được. Nhưng vừa rồi nó lại bảo k nói được, giọng khản đặc ý. Giờ tìm đâu tiết mục thay thế bây giờ.

- Thôi, hay là để tôi lên thử! – Ngân rụt rè đề nghị

- Cô/mày? – Minh Quân và Chi đồng thanh

- Cũng chả có gì, tao đàn, mày hát Chi nhé, tao hát k hay nhưng mày thì ổn đấy. – Ngân nói

- Tao ák? Ừk, thôi, giờ chẳng còn cách khác nữa rồi, thế mày muốn hát bài gì?

- Bài này phải là bài của Bảo Thy hát đúng k? Tao biết mỗi bài Khóc thêm lần nữa thôi àk! –

- Ôi trời, may mà tao biết bài này, nhưng tao với mày chưa khớp, sao hát được.

- Thôi, cố mà nghe nhạc tao đàn rồi vào. Tao đàn cung trầm là mày vào luôn nhé. Àk, hay mày nhìn tao đi, đến lúc vào tao gật đầu là mày vào. Hát nhạc chậm được k? Vậy nhé, Quân, cậu đi bảo Hà Linh đi.

- OK, vậy thì nhờ cả vào cô, có gì tôi báo đáp sau. – Quân nói rồi vụt chạy đi.

“Để tiếp tục màn giao lưu với ca sĩ, tôi xin giới thiệu 2 bạn nữ đáng yêu của lớp 12C2 với tiết mục “ Gạt đi nước mắt” . Nào xin chào mừng Thảo Ngân, Thảo Chi , và các bạn hãy xem Bảo Thy hay 2 bạn gái này hát hay hơn nhé! “ – Hà Linh nháy mắt

Sau một đoạn nhạc dạo của Ngân, Ngân ra hiệu cho Chi bắt đầu hát. Giọng Chi cất lên, mọi người trầm trồ bởi giọng hát vừa trong vừa ấm của cô nàng.

Bình minh lên từng ánh nắng đang xuyên qua bóng cây

Cũng là giây phút em đắm chìm trong giấc mơ

Và em không hiểu những tháng năm qua mình đã sống thế nào?

Màn đêm nhẹ buông, lại thấy cô đơn vì đã mất anh.

Ngày hôm qua, tự hứa không bao giờ nghĩ đến anh

Nghẹn ngào em khóc, giờ hạnh phúc đã không còn

Từ ngày xa anh, khoảnh khắc của đêm là nỗi buồn và nước mắt

Thà anh đừng hứa yêu em trọn đời

Thà đừng nói trước ngày mai ấm êm.

Chẳng còn đôi tay anh yêu nhẹ lau nước mắt em khi em thấy buồn

Chẳng còn bờ vai ấm áp, để em dựa vào khi có ai làm em tổn thương

Chỉ còn lại mình em chìm trong xót xa

Và đếm mỗi tháng, mỗi ngày không có anh

Hãy nói cho em vì sao mà anh bước đi

Không nói một câu.

* Ngày hôm qua, tự hứa không bao giờ nghĩ đến anh

Nghẹn ngào em khóc, giờ hạnh phúc đã không còn

Từ ngày xa anh, khoảnh khắc của đêm là nỗi buồn và nước mắt

Thà anh đừng hứa yêu em trọn đời

Thà đừng nói trước ngày mai ấm êm.

Chẳng còn đôi tay anh yêu nhẹ lau nước mắt em khi em thấy buồn

Chẳng còn bờ vai ấm áp, để em dựa vào khi có ai làm em tổn thương

Chỉ còn lại mình em chìm trong xót xa

Và đếm mỗi tháng, mỗi ngày không có anh

Hãy nói cho em người nỡ bước đi thật sao?

** Sao khi xưa anh nói chỉ yêu em

Và cùng đi bên em suốt con đường

Gạt đi nước mắt dù lệ không muốn

Vì em vẫn còn yêu anh.

*** Và anh có biết từng đêm

Nằm thao thức nhớ anh em không sao ngủ được

Chập chờn nghĩ mãi về những kỷ niệm ngày xưa khi có anh gần kề bên em.

Lúc ánh nắng đầu tiên nhẹ rời khẽ qua

Chợt thấy đã mất một thời gian quá dài

Và em cảm ơn anh vì đã cho em một giấc mơ qua.

Đến đoạn điệp khúc lần 2, chính Bảo Thy đã lên hát cùng Chi, không khí sân trường càng thêm nóng. Tiết mục diễn ra phải gọi là tuyệt cú mèo. Chi và Ngân sung sướng lui về sau khán đài ôm nhau.

- Mày ơi tao run kinh khủng, về sau nhìn thấy Bảo Thy lên thì sướng kinh khủng. – Ngân nói mà như hét

- Tao cũng thế, vui dã man ý mày ạk? – Chi nắm tay Ngân nhảy tưng tưng

- Các cô nương nhảy đủ chưa? – Minh Quân từ đâu xen vào

- Chưa. – Theo phản xạ, 2 người đồng thanh . Đến lúc trở về thực tế - Ủa, cậu vừa nói gì thế? – Chi ngây thơ

- Tôi hỏi nhảy xong chưa, xuống kia ngồi, ở đây vướng lối, tí đợi tôi tôi dẫn đi ăn. – Minh Quân nói

- Ăn hả? Ok, đi lun. - Lại đồng thanh

- Chưa xong, Ngân phải đàn cho em bài nữa đã. - Nhật Quân bon chen

- Gì hả? – Ngân, Chi, Minh Quân trợn tròn mắt

- Tôi đàn cho cậu? – Ngân há hốc

- Phải, ai bảo cậu đàn bài kia hay quá, bây giờ cậu phải đàn cho tôi nữa. Năn nỉ đó, xin cậu mà, nha nha, rồi từ mai tôi gọi cậu bằng chị. - Nhật Quân nói k chớp mắt

- Ôi trời ơi, chàng diễn viên thiên tài ơi. Bây giờ k cô này cô kia nữa hả, sao hôm nay lạ cậu cậu tôi tôi ngọt xớt, lại còn chị nữa. Cậu bị ấm đầu ak? Ôi nóng thật đấy!– Chi đưa tay sờ trán Nhật Quân rồi rụt tay lại giả vờ kêu nóng

- Nóng cái đầu cô ý! Ngân ơi, đồng ý đi, chị Ngân ơi! - Nhật Quân đang sửng cồ bỗng chốc đổi giọng ngọt ngào. - Đồng ý rồi mai em đãi chị ăn kem!

- Kem hả, thế ……… - Ngân chưa nói xong thì Chi xen vào.

- Ok, nhưng có điều kiện nữa, là từ mai cậu cũng phải gọi tôi là chị, thế nào?

- Ok lun, chị Ngân đàn cho em nhé, mai em dẫn 2 chị đi ăn kem. - Nhật Quân mắt chớp chớp

- Thôi được rồi, bài gì? – Ngân thở dài nhìn Chi

- Người đâu dễ dụ. – Minh Quân phán câu xanh rờn.

- Này, k fận sự cấm nói nhá, về nhà em xử anh sau. Bài Cry on my shoulder ý, chị đàn được k?

- Ờ, bài này tôi biết, nhưng tôi ak chị với em chưa khớp thì làm sao mà hát đây, vụ cái Chi chị đã xanh mắt mèo rồi.

- Mắt chị đẹp lắm, xanh trong như biển ý. Chị cứ nghe bản demo này xem, rồi đánh kiểu đó, vậy là ok tuốt, được k chị, bản nhạc đây.

- Mắt chị vốn đẹp rồi, nhưng k phải màu biển, vì chị k phải yêu quái, em k phải xiên đểu. Rồi, đưa chị nghe.

- Này, Minh Quân, cho tôi hỏi. Ở nhà Nhật Quân có hay phải uống thuốc động kinh k? – Chi thầm thì

- Nhiều là đằng khác. – Minh Quân nhìn Nhật Quân trả lời

- Thảo nào…. – Chi thở dài nhìn Nhật Quân long lanh mắt nhìn Ngân, còn Ngân chăm chú nghe bản nhạc từ ipod của Nhật Quân.

“ Hey hey, các bạn, các bạn thế nào rồi? Có nóng k? Nếu k thì hãy nóng hết mình với hoàng tử Nhật Quân 12C1 nhé! Và hãy xem hoàng tử của chúng ta sẽ thể hiện những gì nào? Come on” – Thu An hô hào, đúng là mê trai đẹp mà.

“ Hôm nay, tôi xin tặng các bạn bài hát Cry on my shoulder, chúc các bạn thí sinh thi thật tốt và chúc cho các bạn khán giả một buổi tối thật vui vẻ nhé. Bây giờ hãy chào mừng pianist của tôi, Thảo Ngân”

Ở bên dưới: “ Hoàng tử của em, em yêu anh” “ Nhật Quân, my love” “ I love you” “ Sarang hae” …… Ngân nhà ta nghe mà đau cả đầu, haiz. Còn Minh Quân thì vẫy tay chào, nở nụ cười cất tiếng hát.

If the hero never comes to you

If you need someone you're feeling blue

If you wait for love and you're alone

If you call your friends nobody's home

You can run away but you can't hide

Through a storm and through a lonely night

Then I'll show you there's a destiny

The best things in life they are free

But if you wanna cry

Cry on my shoulder

If you need someone

Who cares for you

If you're feeling sad

Your heart gets colder

Yes I show you what real love can do

If your sky is grey oh, let me know

There's a place in heaven where we'll go

If heaven is a million years away

Oh, just call me and I'll make your day

When the nights are gettin' cold and blue

When the days are gettin' hard for you

I will always stay here by your side

I promise you I'll never hide

But if you wanna cry

Cry on my shoulder

If you need someone

Who cares for you

If you're feeling sad

Your heart gets colder

Yes I show you what real love can do

But if you wanna cry

Cry on my shoulder

If you need someone

Who cares for you

If you're feeling sad

Your heart gets colder

Yes I show you what real love can do

What real love can do

What real love can do

What love can do

What love can do

Love can do

Bên dưới, có 3 người đang chăm chú, mỗi người chăm chú một kiểu. Phong Linh thì chăm chú nhìn Nhật Quân, hoàng tử của cô ta. Chi thì chăm chú nghe giọng hát trầm và ấm của Nhật Quân. Còn Minh Quân thì chăm chú lắng nghe và chăm chú nhìn Ngân đang phiêu theo nhạc.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com