XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Gia sư băng giá

Chap 7: Trả đũa.
Trên đg` về tôi rút chiếc Iphone của mình ra nghe nhạc. Tất cả các bài hát tôi thích đều có trong này. Dì chu đáo thật. Tôi cũng k ngờ ràng dì tôi lại giàu thế đến Iphone mà dì cũng mua đc. Về đến nhà, tôi kể chuyện sáng nay ra cho TV nghe. Nghe xong 2 chị em ôm bụng cười 1 trận đã đời
Tối hôm đó, tôi đến nhà pé My dạy học, k thấy hắn ở nhà, tôi cảm thấy thật thoải mái. Thế rồi cả buổi tối, tôi và pé My cứ quấn quýt bên nhau vừa chơi vừa học thậ vui. K hiểu sao mỗi lúc ở bên pé My tôi lại vui và cười nhiều đến thế.
Đến hết buổi tối, tôi bước về mà lòng đầy nuối tiếc, vẫn muốn ở lại đây. Đững trc’ cổng nhà, gió thổi mạnh làm tôi cảm thấy lạnh vì cứ nghĩ ngồi ô tô nên tôi k mặc thêm áo lạnh. Tôi run cầm cập chờ ng đến đón.
- Ê, gia sư, cô lạnh à?- Hắn ta nhìn tôi hỏi.
- Ừ, lạnh thì sao- Tôi lạnh lùng đáp.
- Thì đúng với bản mặt của cô chứ sao, ha ha
Nhìn hắn ta cười đến phát ghét, nhưng vì lạnh lắm nên tôi chẳng làm đc j. Bỗng nhiên tôi cảm thấy ấm ấm, nhìn lại thì thấy hắn ta đang ôm tôi. Giật thót mình quay lại tát anh ta 1 cái:
- Anh làm cái quái j đấy- Tôi trừng mắt
- Tôi có làm j đâu, thấy cô lạnh nên tôi ôm cô thôi mà hehe- hắn ta vừa ôm má vừa nói.
-Anh..
Nói r` tôi địnhh tát anh ta thêm cái nữa nhưng bị anh ta cản lại. r` 1 đống nc’ từ đâu đổ ào vào người tôi.
- Áaaaaaaaaaaaaaaaaa- Tôi hét lên.
- Haha, gia sư ơi là gia sư cô thấy lạnh k hả, lại đây tôi ôm thêm cái nữa.
Nói r` hắn bỏ vô nhà để lại tôi đang dở khóc dở cười. Cũng may vừa lúc đó bác tài vừa đến chở tôi về. Đến nhà tôi chạy ngay lên p` làm TV chưa kịp hỏi chuyện. Vì đag lạnh còn gặp nc’ nên tôi có vẻ bị cảm.
- Hắt xiffiiiiiiiiii….
- Chị bị cảm r` đấy, thuốc nè chị uống đi. Nói r` nó đưa tôi 2 viên thuốc. Tôi bỏ hết vào miệng r` nuốt.
- K bít số phận chị em ta ngày mai sẽ ra sao đây nhỉ?
- Chịu- nó r` tôi bỏ về p`.
Hôm sau, thứ 7 tôi k cần phải đến nhà hắn để làm gia sư nữa. Đến trg`, tôi cảm thấy mệt, nhưng cũng cố gắng đến vì k muồn bỏ 1 buổi học nào(Hs Giỏi mà lị ). Thấy chúng tôi, cả trg` bàn tán xôn xao. Gặp nhỏ Lan, tôi chưa kịp hỏi thì nó đã lên tiếng:
- Bà bít tin j chưa, chúc mừng pà nhá, NO1 năm nay chính là pà đó. NO2 là TV, NO3 là Khánh Phương bị tụt hạng.- Nó nói luôn 1 tràng, hớn hở đến phát ghét.
- Thật sao?- Tôi xụt xịt
- Này, bà làm sao đó- Nó hỏi.
- Cảm nhẹ thôi mà, phải đến gặp thầy HT hỏi cho rõ đã. – Nói r` tôi kéo nó đi.
Thông tin có vẻ rất nhanh, đi đến đâu, ai cũng bàn tán xôn xao, họ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tị. Khi đi qua 1 khoảng đất trống, tôi tình cờ nghe đc những lời chói tai(k phải là tình cờ mà họ cố tình nói to để tôi nghe thấy).
- Haizz, phải công nhận, ng có sự dạy dỗ của bố mẹ và ng k có # hẳn nhỉ 1 trời 1 vực nhỉ.
- Ukm, đúng á, thật khổ thân cho những ai k có bố mẹ kề bên như mình, họ chắc cũng k tử tế j đâu nhỉ.
Tôi giật thót mình, 2 tiếng “bố mẹ” đối với tôi đã quá xa vời rồi. Bị đụng chạm vào nỗi đau của mình, tôi giận dữ quát lớn mặc kệ ng bạn đag đứng bên:
- Mấy ng nói cái j đấy hả?- Tôi trừng mắt trông đến phát sợ, bọn họ có vẻ sợ nhưng vẫn nói:
- Ôi NO1 của chúng ta đây mà, mà cô làm j ở đây, tôi có nói j đến cô đâu, tôi chỉ xót thương cho nhưng ng k có bố mẹ thôi mà.- Nó biện minh.
- Xót thương này…- Nói r` tôi tát hắn 1 phát r` xông vào đập cho bọn chúng 1 trận tơi bời. Nhìn cảnh bon nó co giò, chạy lẹ, cả tôi và nhỏ Lan k thể nhìn cười đc. Tôi lại tiếp tục đến p` thầy HT, tôi lại tình cờ nghe đc(lần này là tình cờ thật) những tiếng thủ thỉ nhỏ của 1 nhóm hs( tai thính gê)
- Ê mày, tao nghe nói NO1 LA k có bố mẹ thì phải- HS1
- Chắc k đó, mà mày nghe tin đó ở đâu? – HS2
- Thì bọn bạn tao nó bảo NO1 Gia Kiệt bảo nó thế mà. Mà LA cũng gớm thật, cho bọn chúng 1 trận tơi bời, te tua – HS1
- Vậy sao……..
Nghe tới đó, tôi đã giận sục sôi, xồng xộc chạy đi bỏ mặc bạn mình.
- Ấy, chạy đi đâu đó, đợi với- Lan hét.
- Tìm hắn- Tôi đáp.
Vừa nói xong thì thấy hắn ngay trc mắt, tôi xông vào tát hắn ta 1 phát rõ đau giữa đám đông. 
- Cô…cô…làm cái trò j đấy- Hắn hỏi.
- Câu đấy phải để tôi hỏi mới đúng, anh làm cái trò j đấy?- Tôi trừng mắt.
- À, chuyện đó hả. Hì có j đâu mà cô em nóng thế.- Nói r` hắn đưa tay vuốt tóc tôi. Tôi lại dơ tay ra định tát cái nữa thì hắn ta cản lại:
- Cô…làm j đấy- Mặt hắn ta có vẻ giận dữ thật
- Cô nhìn lại mình đi, dù cô có tát đc tôi thì cô cũng k phải là mồ côi cha mẹ sao, khổ thân cô thạt đây, haizz- Hắn ta nhấn mạnh từng chữ.
- Anh quá đáng lắm, tôi nói r` chạy đi.
Tôi bỏ cả buổi học hôm đấy. Tôi cứ đi lang thang thẫn thờ như 1 con ngốc. R` bỗng nhiên sẫm chớp đùng đùng r` mưa, tôi bắt đầu sợ, trời xế chiều, những hình ảnh ngày hôm đó lại hiện về. Tôi khóc…khóc….và khóc…..


Chap 8: NO3 –Huỳnh Anh xuất hiện.
-------Quá khứ: 10 năm về trc’--------
Lúc đó tôi chỉ 6 tuổi, hồn nhiên, vui tươi trong sự dạy dỗ của bố mẹ. Hôm đó, bố mẹ tôi và dượng của tôi đi làm về muộn, k giống như TV ngoan ngoãn ở trong nhà đợi, tôi nhật định phải ra trc’ cổng chờ. Hôm đó trời cũng xế chiều và mưa tầm tả cùng với sấm chớp như thế. Tôi cầm dù kiên nhẫn đứng đợi họ về. Thấp thoáng thấy chiếc xe ô tô của họ từ phía xa, tôi đã reo lên:
- Bố mẹ kìa, dì ơi họ về r`- Tôi vui mừng khôn xiết.
R` bỗng nhiên từ đâu, 1 chiếc xe tải đi ngược chiều lao tới, đâm phải chiếc xe của họ làm xe bị lật và…….
- Ba mẹ ơi, tôi hét lên và lao qua dg`(hên lúc đó k có xe). Lúc đó cả TV và dì cùng chạy ra.
- huhu ba mẹ ơi, ba mẹ bị làm sao thế này, tỉnh dậy đi. Asaaaaaaaaa dì ơi, máu…máu dì ơi. Híc híc- tôi nấc lên.
Tiếng tôi hét thật to và vang lên mãi tận trời xanh. Tôi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Tôi vẫn khóc, khóc hết nước mắt r` vẫn xụt xịt. Họ đưa 3 ng cô 3 p` nào đó. Chờ 1 lúc cả 3 ng ra nhưng trên ng họ phủ 1 chiếc khăn màu trắng.
- Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức, chúng tôi k thể làm j hơn.
- Họ…họ…họ đã…chết ư?- tôi nấc lên.
- Anh chị ơi, chồng ơi- Dì khóc
- K đc, ba mẹ là của cháu, họ còn sống, họ chưa chết đâu- tôi gào thét trong khi TV thì chỉ biết thút thít…
-----------Trở về hiện tại------------
Đầu óc tôi quay cuồng, mắt lảo đảo. Trời vẫn mưa to. Tôi khóc, khóc và khóc rất nhiều. Ngồi gục bên 2 cái cây, tôi thút thít.
- Tại sao, tại sao 2 ng lại bỏ con mà đi.- Tôi buồn đến nỗi bao nhiêu nc’ mắt cứ tuôn ra mất.
- Ê, cô em, làm j mà khổ thân thế này, ngồi 1 mình ở đây, k sợ à, đi chơi với bon anh đi.
- Tránh ra, mấy ng đi hết đi- Tôi hét
- Chà, trông cô em xinh thế mày mà sao dữ thế, thôi đi với bọn anh 1 lát thôi.
Nói rồi bọn họ cứ đụng vào ng tôi, nắm tay tôi lôi đi.
- Bỏ tôi ra -tôi quát.
- Không đời nào đâu cô em ạ.
Tôi giằng co, vật vờ với đám ng này 1 lúc thì cũng mệt lử, đến lúc tưởng chừng như kết thúc thì ở đâu 1 anh chàng xuất hiện. Nắm lấy tay tôi giật lại, đặt tôi ngồi xuống r ` tay k chiến đấu với bọn họ. Anh ta có vẻ rấ giỏi võ, k thua kém j tôi. Một lúc sau thì anh ta đã thắng, bọn kia co giò chạy.
- Cô k sao chứ- Anh ta hỏi.
- Sao nhìn anh quen thế nhỉ, hình như tôi gặp anh ở đâu r` thì phải- Tôi thắc mắc.
- Chào NO1, tôi là NO3 Huỳnh Anh đây – Anh ta cười, 1 nụ cười siếu đẹp trai.
- À ừ nhớ r`.
- Mà cô làm j ở đây, k về nhà sao?
- Thì tôi đag trên dg` về mà(thật ra là bị lạc dg`)
- Cô có sao k, hay để tôi đưa cô về nhé.
- Cảm ơn, tôi k sao, tôi tự về đc, thôi anh về đi.
- K đc, để cô thế này làm sao tôi yên tâm đc chứ.
- Mặc kệ tôi, anh cứ về đi, anh mà còn thế là tôi sẽ giận đấy.
- Ừ, thế thôi tôi về. Bye cô nhá.
Anh ta lặng lẽ bỏ về. Còn mình tôi lang thang khắp các con dg`. Đầu óc tôi quay cuồng, lảo đảo. R` tôi ngất đi giữa con đường hoang vắng k 1 bóng ng.


Chap9: Tôi đã phạm sai lầm lớn.
Trong lúc đó:
TV ở nhà, đã khuya r` mà vẫn chưa thấy tôi về, nó sốt sắng đi tìm tôi, con nhỏ cứ đi đi lại lại trong nhà mà k bít làm j. R` nó càm ĐT lên và gọi ngay cho NO2 Gia Hoàng(mà xin số hồi nào cũng k bít nữa)
- Alô, GH hả, bạn có bít số ĐT của Gia Kiệt k cho mình đi.
- Ừ , mà có chuyện j vậy.
- K bít có chuyện j xảy ra mà chị LA đi từ sáng tơi h vẫn chưa về, mình lo quá – Nó thút thít.
- Thế đã gọi cho nó chưa?
- ĐT chị ấy đag ở đây thì sao mà gọi đc, giúp mình với.
- Ừ thôi TV cứ nghỉ đi để mình gọi giùm cho.
- Ừ cảm ơn nhá.
Sau cuộc trò chuyện vừa r` GH gọi ngay cho GK:
- Mày có bít bây h là mấy h r` k mà còn gọi cho tao hả thằng kia.
- Anh làm cái trò j mà để LA đi từ sáng đến h vẫn chưa về nhà hả?
- LA nào, tao k bít - Hắn ta còn ngái ngủ.
- No 1 á.
- À, con nhỏ đó hả, ừ tao nhớ r`, mà sao mày lại quan tâm tới nó thế.
- Úi chà, chẳng qua là TV nó gọi cho em nhờ em nên em mới hỏi anh thôi mà.
- Ồ thế hả, nhưng con đó bỏ đi thì liên quan j đến tao chứ, mày rảnh việc quá nhỉ, thôi bye mày nhá.
Nói r` hắn cúp máy cái bộp, k để cho GH nói 1 lời nào cả. Hắn trèo lên giường ngủ ngon ơ. Nhưng hắn cứ trằn trọc mái k sao có thể ngủ đc, nghĩ đến chuyện hồi chiều thì hắn mới nhớ ra và ngồi dậy:
- Thôi kệ, mình có làm j cô ta đâu chứ - Hắn nghĩ thế r` bỏ lên giường ngủ. Nhưng hắn k sao có thể ngủ đc. K hiểu j mà hắn lao ngay ra dg` tìm LA.
Anh ta chạy khắp nơi, cất tiếng gọi:
- LA ơi, cô ở đâu hả, Lệ Anh…….
Tìm mãi 1 hồi r` cũng mệt lử. Trời cẫn mưa như trút nước. Hắn ta tuyệt vọng định bỏ về thì bỗng nhiên nghe đc tiếng rên khe khẽ của tôi, anh ta ngoảnh đầu tại thì thấy tôi ngất xỉu liền chạy đến bề tôi dậy r` chạy đến bệnh viện. Sau đó gọi cho GH.
- Alo, TV à, GH nè, cô vào bệnh viện X, dg` XX đi nè, GK đã tìm thấy chị cô r` đó.
- Ừ thôi tôi đi đây.
TV chạy ngay đến bệnh viện theo lời của GH. Khi đó, tôi vãn còn phải cấp cứu trong p`, thấy 2 ng đứng đó, nó hỏi ngay:
- Sao r`, chị tôi có sao k?
- Chị cô k sao, may đc cấp cứu kịp thời – Hắn ta lạnh lùng đáp.
- Anh…anh đã làm j mà chị tôi mới ra nông nỗi này hả - Nó chỉ tay vào mặt GK.
- Cô vừa phải thôi, chính tôi là ng tìm ra và đưa chị cô đến đây đó, cô chưa cảm ơn tôi thì thôi, bây h còn trách tôi nữa sao- Hắn nói luôn 1 tràng.
- Vậy sao, tôi xin lỗi, khổ thân cho chị ấy quá, chắc hôm nay chị ấy sợ lắm.
- Sợ hả, cô ta thì biết sợ cái j chứ?- Hắn ta ngạc nhiên.
- Tại anh k bít đó thôi, chứ chị ấy sợ mưa và sấm sét lắm.
- Why?- Hắn ta hỏi.
- Tại bố mẹ chị ấy chết cũng vào lúc xế chiều, trời mưa và sấm như thế. 10 năm nay, mỗi khi có sấm hay mưa thì những hình ảnh đó cứ ám ảnh chị mãi, vì họ chết trc’ mặt chị ấy mà. – TV giải thích.
- Thật vậy sao – hắn ta ngạc nhiên, đơn giản thôi ví anh ta đâu có biết chuyện đó.
- Vậy là tôi đã phạm 1 sai lầm lớn r` - Vừa nói hắn ta vừa nói hắn ta vừa đập tay vào tường.
Vừa lúc đó, bác sĩ từ trong p` cấp cứu đi ra.
- Cô ấy k sao chứ - Hắn ta chạy lại hỏi ngay.
- K sao, đã qua cơn nguy hiểm, đag dần bình phục lại, các ng cứ cố gắng chăm sóc cho cô ấy là OK – Bác sĩ nói.
Xong bọn họ liền chạy ngay vào p` và chăm sóc cho tôi, r` hắn và GH về nhà còn TV thì ở lại với tôi.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com