Teya Salat
Đọc truyện

Em là học trò của anh == Part 29.2 ==

Hứa Doanh nhìn hai người đấu võ mồm, đây đúng là chuyện lạ, cô bỗng nhận ra Đàm Thư Mặc cũng giản dị như bao người, thế nên càng bạo gan hơn, “Thầy Đàm sao lại quen được Tiểu Quang vậy?” Dĩ  nhiên cô đã từng nghe Triệu Thuỷ Quang kể qua, nhưng chỉ qua loa chung chung mà thôi, cộng thêm Triệu Thuỷ Quang thẹn thùng, không có kể tỉ mỉ gì cả.

Đàm Thư Mặc ngẩng đầu uống hớp nước, nhìn xem ai đó đang vùi đầu ăn, lỗ tai đỏ hoét, anh cười và trả lời, “Tôi là thầy dạy cấp 3 của em ấy.”

Hứa Doanh và đồng hương cùng lúc nhìn nhau, tưởng bản thân mình nghe nhầm rồi, quan hệ hai người này không ngờ lại sâu xa như thế, Hứa Doanh lén luồn tay dưới bàn nhéo một cái vào đùi Triệu Thuỷ Quang, Triệu Thuỷ Quang la “A” một tiếng, thoáng nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Đàm Thư Mặc, hung hăng trừng mắt nhìn anh, người nọ còn cười vui vẻ hơn.

Hứa Doanh càng tò mò hơn, “Vậy hai người đã quen nhau từ lúc ở trường cấp 3 hả?”

Sau khi hỏi xong, cảm thấy mình hơi bị bà tám, nhưng lại không kiềm được cái miệng liến thoắng “buôn dưa”, cô hiếu kỳ muốn chết, mà chắc là Đàm Thư Mặc cũng chẳng trả lời cô đâu.

Thực tế, Đàm Thư Mặc còn cười, chân thành trả lời, “Không phải.”

Hứa Doanh hận không moi được hết thông tin từ miệng Đàm Thư Mặc, nhưng cô không có lá gan của cọp, đành phải lảng sang chuyện khác mà nói.

Triệu Thuỷ Quang tuy là im lặng, ngồi ăn phần miến của mình nhưng cái gì cô cũng nghe cũng thấy hết đấy, trước kia khi còn quen Hi Vọng, bạn bè cả hai đều quen biết nhau, cho nên rất gần gũi, nhưng mỗi khi cô cùng ăn cơm với bạn trai của bạn cô thì phần lớn con trai đều không được tự nhiên, hơn nữa câu hỏi của con gái đa phần đều chẳng có logic, cứ hỏi đâu đâu, bởi thế bọn con trai nếu không kiếm cớ chuồn đi, thì mặt cũng vặn vẹo khó chịu.

Tuy nhiên, Đàm Thư Mặc từ đầu đến cuối đều không có tỏ ra khó chịu hay mất kiên nhẫn, mà còn rất ân cần, chịu lắng nghe, anh lẳng lặng ngồi đó nghe, trong nhà hàng ồn ào huyên náo tiếng người, lâu lâu anh lại chòm người về phía trước để nghe rõ hơn, sau đó thì thật thà cười trả lời.

Điều này làm Triệu Thuỷ Quang rất cảm động, một người đàn ông yêu bạn thật lòng cũng sẽ tôn trọng người thân và bạn bè của bạn như tôn trọng chính bạn vậy.

Triệu Thuỷ Quang và Đàm Thư Mặc ăn xong đi trước, lúc ra cửa thì trời lất phất mưa, hai người cùng đi qua siêu thị kế bên mua dù. Căng cây dù trong suốt ra, hai người sánh vai nhau dạo bước trong mưa.

Chốc lát sau, điện thoại của Triệu Thuỷ Quang rung, mở ra coi thì ra là tin nhắn của Hứa Doanh: bạn yêu dấu, đánh giá hoàn tất, một người đàn ông tuyệt vời. PS: theo kinh nghiệm dày dặn của ta đây, ánh mắt người kia nhìn ai đó tình sâu ý nồng lắm đó nha ! Triệu Thuỷ Quang đỏ mặt, lẩm bẩm Hứa Doanh nhiều chuyện quá, sau đó cất điện thoại đi.

Đàm Thư Mặc thấy cô làu bàu, anh hỏi, “Sao vậy?”

Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu đáp, “Không có gì.”

Đến trường học, thấy hai nữ sinh hối hả chạy về phía trước, cách hai người chừng năm bước, vẻ như lơ đãng quay đầu nhìn hai người, sau đó lại to nhỏ gì đó, Triệu Thuỷ Quang thầm nghĩ bản thân bất cẩn, quá bất cẩn, biết thế lúc nãy mua cây dù nào che hết nguyên người để khỏi ai nhận ra.

Đàm Thư Mặc thấy cô cau mày, bộ dạng nhe răng trợn mắt, anh bất chợt mỉm cười.

Ngày mưa mùa hè, từng hạt mưa nặng trĩu lộp độp rơi xuống mái dù, mùi mưa nồng hòa với hương đất thoang thoảng, trong căn tin trường học, khói bếp vòng vèo lượn lờ trong làn mưa, Đàm Thư Mặc duỗi tay nắm lấy bả vai Triệu Thuỷ Quang, từng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của cô, vòng tay anh ôm trọn người cô, siết chặt cô vào lòng mình.

 Bước qua vũng nước, Đàm Thư Mặc hỏi Triệu Thuỷ Quang, “Nghỉ hè định làm gì?”

Triệu Thuỷ Quang nói, “Chơi chứ sao.” Nhớ đến năm trước anh đi nước Anh khiến cô buồn muốn chết, vội hỏi, “Anh lại phải đi họp hả?”

Đàm Thư Mặc đáp, “Cũng có thể, nhưng chắc đi không lâu, định về nhà một chuyến”, nghĩ gì đó, anh tỏ vẻ như thuận miệng hỏi, “Muốn đi Bắc Kinh chơi không?”

Triệu Thuỷ Quang không hề do dự, trả lời ngay, “Muốn.” Nhưng lại ân ẩn cảm thấy có gì đó kì lạ.

Đàm Thư Mặc nắm cán dù, nhỏ nhẹ nói, “Nếu có đến Bắc Kinh chơi thì sẵn tiện ghé qua nhà anh một chút.”

Triệu Thuỷ Quang lắp ba lắp bắp, sẩy chân giẫm vào vũng nước to, làm nước văng tung toé, quần áo cả hai lấm tấm bùn đất, cô lúng túng như thợ vụng mất kim lấy khăn giấy muốn ngồi xuống lau, anh thở dài, đỡ cô đứng dậy, nhét dù vào tay cô, còn mình thì khom người xuống, một tay cầm ống quần cô, một tay cẩn thận lau đi vết bùn dơ.

Triệu Thuỷ Quang bẽn lẽn, dù hiện tại không có nhiều người, nhưng dầu gì cũng đang ở trường học, anh lại là giáo sư, để người ta thấy sẽ lại xầm xì lời ong tiếng ve, cô tức thì đẩy anh ra, “Không có gì đâu, em không sao, anh lau cho anh đi.”

Đàm Thư Mặc biết cô mắc cỡ, anh đứng dậy, bỏ giấy vào túi, tiếp tục cầm dù, hai người nhất thời im lặng, chỉ còn nghe tiếng mưa lõm bõm rơi xuống mái dù.

Triệu Thuỷ Quang hấp tấp nói, “Không phải em không muốn đi, chỉ là chưa chuẩn bị gì cả, với lại em cũng muốn đạt chút thành tích cho mẹ xem, có lẽ phải cố gắng học thêm một chút.”

Cô nói y như thật, nghĩ kỹ lại thì Đàm Thư Mặc nói là “có đến Bắc Kinh chơi thì sẵn tiện ghé qua nhà anh một chút”, lừa gạt đây mà, cái này phải nói là “ghé nhà anh chơi sẵn tiện tham quan Bắc Kinh luôn”!

Đàm Thư Mặc nghiêng người vén lọn tóc cô ra sau mang tai, sau đó lại ôm cô vào lòng, thì thầm, “Không sao đâu.”

Là do anh nóng vội, anh biết dục tốc bất đạt, không sao cả, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đến thôi.

Ngoài kia mưa vẫn rả rích từng giọt tí tách rơi trên mái dù, những cánh hoa phấn trắng đầu cành rơi rụng lả tả trong làn gió nhẹ mát ngày mưa, thế mà tua cuốn của chúng vẫn mọc lan tràn lên phía trên, hạt mưa tuôn rơi trên những cánh hoa chen chúc trong tua cuốn xanh tươi lởm chởm, điểm thêm màu xanh mơn mởn sáng rực một góc trường.

Và như thế, bên ngoài hiên dù là một thế giới, bên dưới mái dù là một thế giới khác.

Kỳ nghỉ hè cũng đã đến, Đàm Thư Mặc ở lại vài ngày sau đó trở về Bắc Kinh, Triệu Thuỷ Quang mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại với anh, và hiển nhiên không thể thiếu việc gửi tin nhắn cho nhau, và cô cũng không chịu nổi mình quá rảnh rỗi, muốn tìm chuyện gì đó để làm. Đáng tiếc không đợi Triệu Thuỷ Quang nghĩ ra chuyện để làm thì đã có chuyện xảy ra, mẹ Triệu gọi điện thoại đến, giọng đầy lo lắng, “Con gái, mau đón xe đến bệnh viện Nhân Dân, bà ngoài con sáng nay đột nhiên bị trúng gió.”

Tua cuốn: những thực vật có dây leo hoặc tua cuốn như bầu…


Em là học trò của anh == Part 30 ==

Chương 30: Giữa đêm hè

Triệu Thuỷ Quang thở hồng hộc chạy đến bệnh viện, đẩy cửa bước vào, dì và em họ Thần Thần đều ở đây cả, mẹ Triệu vừa thấy cô liền rơm rớm nước mắt, “Con gái”, hai mắt bà ửng đỏ.

Mẹ Triệu trước giờ là người phụ nữ quyết đoán, cứng rắn, chưa từng tỏ ra yếu đuối trước mặt con gái mình. Triệu Thuỷ Quang lâm vào tình huống này bỗng luống cống tay chân, buộc chính mình đi đến trước, thấy bà ngoại đang nằm trên giường truyền ống thở, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt.

Triệu Thuỷ Quang không dám tin vào mắt mình, tháng trước cô vẫn còn đến nhà ngoại ăn cơm, cô còn nói với bà, “Món sườn xào chua ngọt của ngoại là ngon nhất đời đấy, lần sau bà nấu con ăn nữa nha.” Bà ngoại cười tủm tỉm giúp cô xới cơm, vui vẻ nói, “Được, được.” Không ngờ rằng đã không còn cơ hội nữa.

Tháng trước vẫn còn khoẻ mạnh mà, sao lại như thế chứ! Tại sao lại có thể như vậy!

Dì thì thào nói bên tai bà, “Mẹ, Tiểu Quang đến rồi.” Triệu Thuỷ Quang vội đi đến giường bệnh, gọi, “Bà ngoại”, giọng còn chưa cất lên thì đã khàn đi.

Thuỷ Quang chợt nhớ lúc trước bà ngoại từng nói rằng, “Sau này nếu cái thân già này đi không nổi nữa, nằm một chỗ thì phải làm sao?”

Lúc đó cô đã vỗ ngực hứa với bà rằng, “Đừng lo, bà còn có chúng con mà.”

Khi ấy, cô không mảy may suy nghĩ rằng sẽ có một ngày bà ngoại có đi nổi hay không, giờ thì cô đã hiểu, người lớn tuổi mỗi ngày đều sợ chuyện họ lo lắng sẽ xảy ra.

Thời tiểu học, phần lớn thời gian Triệu Thuỷ Quang ở cùng với bà ngoại, mỗi ngày tan học bà đều đứng chờ đón cô ở trước cổng trường, cô còn vòi vĩnh muốn ăn kem que, nhưng bà ngoại lúc nào cũng kêu bẩn lắm, không cho ăn, cô thì giận lẫy, tuy bà cũng nổi giận, nhưng cũng có mấy lần nhõng nhẽo thành công đấy.

Triệu Thuỷ Quang nhìn khuôn mặt khắc khổ hằn lên những vết nhăn, làn da khô ráp của bà, bỗng có cảm giác chua xót không nói nên lời, cô vẫn nhớ như in hình ảnh bà chắp tay sau lưng đánh bài điêu luyện, rồi những câu chuyện bà đã từng kể cho cô nghe lúc cô còn nhỏ, hay những lúc tan trường bà dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô không thể nào tưởng tượng rồi sẽ có một ngày như hôm nay.

Triệu Thuỷ Quang nắm lấy bàn tay gầy guộc đầy nếp nhăn của bà, nước mắt chực trào tuôn rơi, đột nhiên tự trách bản thân sao quá vô tâm, hận chính mình đã biết bao lâu rồi không nắm tay dắt bà đi dạo.

Bà đã hơn bảy mươi tuổi, tuổi già sức yếu không thể đi đây đi đó, bà thường cười nói, “Đã mười năm rồi, bà cũng không còn nhớ đầu phố trông như thế nào.” Nhớ đến những lời này, mắt cô cay cay lòng chua xót không thôi.

Mọi người hay nói rằng, “Người cao tuổi thường bị con cái lãng quên, và khi họ mất đi rồi mới biết trân trọng.”

Chỉ đến khi điều đó xảy ra, người ta mới cảm thấy hối tiếc biết bao, nhưng thời gian không thể quay ngược lại, mọi thứ đã không còn thay đổi được nữa.

Mẹ Triệu bước đến, kéo Triệu Thuỷ Quang, thủ thỉ, “Bác sĩ nói qua cơn nguy hiểm tối nay thì sẽ không sao.” Triệu Thuỷ Quang ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy hi vọng, “Thật sao, sẽ khoẻ lại chứ mẹ?” Bất luận trong tình huống nào, cô đều tin tưởng tuyệt đối vào lời của mẹ nói.

Mẹ Triệu nghiêm túc nói, “Tiểu Quang, bà ngoại của con lớn tuổi rồi, sức khoẻ không còn dồi dào như trước nữa, sống được đến bây giờ là tốt lắm rồi.”

Triệu Thuỷ Quang vẫn ngỡ rằng sau khi khỏi bệnh, bà sẽ lại như trước chắp tay sau lưng đánh bài điêu luyện, rồi cùng mọi người trò chuyện xôm tụ. Tuy nhiên, bà đã thất thập cổ lai hy, sao có thể hồi phục nhanh như bọn trẻ tụi cô được, cô bỗng nhận ra câu tục ngữ thường thấy trong sách : “sinh mệnh mỏng manh như mành treo trước gió” quả thật vô cùng tàn nhẫn.

Mẹ Triệu nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, bà an ủi, “Tối nay mẹ ở lại đây chăm sóc bà, còn về nhà lấy quần áo, khăn và mấy vật dụng cá nhân cho mẹ đi, cứ lấy theo tờ giấy ghi trong này, ba con sau khi tan ca sẽ đến đây. Đừng nghĩ nhiều nữa, giờ về lấy mấy thứ này đi đã.”

Triệu Thuỷ Quang cầm lấy tờ giấy, đi ra ngoài, ra khỏi bệnh viện, giữa trưa nắng gắt đến nhức cả mắt, chỉ mới ở trong bệnh viện tí xíu mà lúc bước vào và khi đi ra thì mọi thứ lại thay đổi cả rồi. Cô đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Đàm Thư Mặc, nhưng lại không biết nên nói cái gì, cô có thể sẽ khóc nức nở trong điện thoại.

Về đến nhà, Triệu Thuỷ Quang mau chóng lấy đồ mẹ giao, kiểm tra mấy lượt rồi mới đến bệnh viện.

Buổi tối, mẹ Triệu và ba Triệu đều đến bệnh viện chăm sóc bà ngoại, Triệu Thuỷ Quang ngồi trước TV cứ bấm đổi đài liên tục, lòng vẫn thấp thỏm lo lâu, cả người bứt rứt không thôi, mỗi một phút mỗi một giây cô đều sợ điện thoại trong nhà reng lên, nghe được tin tức xấu.

Kết quả điện thoại trong nhà không có đổ chuông, nhưng điện thoại di động của cô thì reng lên, Triệu Thuỷ Quang vội chạy về phòng, thấy tên người nọ hiển thị trên màn hình, cô lập tức bắt máy ngay, “Alo”, đột nhiên cảm giác một ngày căng thẳng, sự sợ hãi đã tan biến như nước chảy mây bay.

Người nọ cười hỏi, “Đang làm gì?” Giọng nói gợi cảm nhẹ nhàng vang lên trong màn đêm yên tĩnh như thì thầm bên tai.

Triệu Thuỷ Quang cầm điện thoại đi đến phòng khách, miệng nói, “Không có gì, không có làm gì hết.” Cuộn mình nằm trên ghế sofa, giọng nói ỉu xìu.

Đàm Thư Mặc im lặng một lúc, trực giác mách bảo anh rằng mỗi khi Triệu Thuỷ Quang nói ‘không có gì’ thì tuyệt đối là ‘có gì’, bình thường cô líu ríu kể anh nghe hôm nay xem phim gì, ăn món gì ngon…

Sau nửa ngày, Triệu Thuỷ Quang tiu nghỉu nói, “Bà ngoại em nhập viện rồi.”

Đàm Thư Mặc đang đứng tựa lưng vào ban công trong nhà mình ở Bắc Kinh, xiết chặt điện thoại di động, đứng thẳng người, anh hỏi, “Bị bệnh gì?”

Triệu Thuỷ Quang đáp, “Không rõ nữa, mẹ chỉ nói là nhồi máu não, người ta hay gọi là trúng gió.”

Đàm Thư Mặc hỏi tiếp, “Giờ thế nào rồi?”

Triệu Thuỷ Quang tăng nhiệt độ điều hoà lên, “Giờ phải quan sát xem tình hình thế nào, sẽ khoẻ lên thôi, không sao đâu, không cần lo lắng.” Cô nói với anh những lời này cũng chính là đang an ủi bản thân mình.

Đàm Thư Mặc nheo mắt, nhìn về phía toà cao ốc đèn đuốc sáng trưng, anh cặn kẽ nghe từng lời cô nói, cứ mỗi lần hít thở thì anh lại mường tưởng đến dáng vẻ buồn bã của cô khi nói những lời này, rồi điệu bộ thế nào, tất cả khiến anh cảm thấy bản thân bất lực, giờ phút này, anh hận không thể đến ngay bên cô.

Triệu Thuỷ Quang cố gắng ngẫm nghĩ, miệng hỏi, “Anh thế nào rồi? Giờ đang ở nhà hả?”

Đàm Thư Mặc đều trả lời từng câu hỏi của cô, hai người lưa thưa nói vài câu, kỳ thật cũng chẳng rõ đã nói gì, cuối cùng Triệu Thuỷ Quang uể oải nói, “Em muốn ngủ, ngủ ngon.”

Đàm Thư Mặc trả lời, “Ngủ ngon”, trước khi cúp máy, anh nghiêm giọng bảo, “Cho dù kết quả thế nào, cũng phải gọi cho anh.”

Triệu Thuỷ Quang “Vâng” một tiếng rồi cúp máy.

Thật ra, dẫu cho đã cúp điện thoại, cô cũng không tài nào ngủ được, nhưng cô biết sáng mai anh còn có công việc ở Bắc Kinh, không muốn làm phiền anh, vả lại cô cũng không có tâm trạng nói chuyện.

Sau đó, cô thiếp đi, Triệu Thuỷ Quang cuộn mình ngủ trên ghế sofa, rạng sáng năm giờ, điện thoại trong nhà đổ chuông, Triệu Thuỷ Quang hớt hải chạy đi nghe, giọng mẹ Triệu trong điện thoại nghe mệt mỏi, lí nhí nói, “Con gái, bác sĩ nói bệnh tình ngoại con ổn định rồi, đừng lo lắng, ba của con sẽ trở về nhà ngay.”

Triệu Thuỷ Quang lúc này mới xoa nhẹ đôi mắt, ôm mền đi về phòng mình, nằm trên giường sực nhớ một điều, cô nhìn đồng hồ, chần chừ rồi mới chịu nhắn tin: Bệnh của bà ngoại ổn định rồi, đừng lo lắng, cám ơn anh.

Gửi tin nhắn chưa đến một phút thì điện thoại đã rung lên, Triệu Thuỷ Quang thấy lạ, nhìn số điện thoại hiển thị, cô tiếp ngay, cô hỏi, “Anh chưa ngủ hả?”

Giọng Đàm Thư Mặc vẫn vững vàng như trước, “Chưa, đang kiểm tra số liệu, bác sĩ nói thế nào?”

Triệu Thuỷ Quang đem những lời của mẹ kể hết cho Đàm Thư Mặc, anh chăm chú lắng nghe, Triệu Thuỷ Quang nhìn đồng hồ thì đã thấy sáu giờ rồi, lúc này mới hiểu người nọ không phải thật sự muốn kiểm tra số liệu, lòng chợt dâng trào cảm xúc nồng nàn ấm áp, cô nhỏ giọng nói, “Thầy Đàm, cám ơn.”

Đàm Thư Mặc đáp, “Triệu Thuỷ Quang, người nhà của em sau này cũng là người nhà của anh. Đã là người nhà thì không cần nói cám ơn.”

Triệu Thuỷ Quang nhất thời sững sờ không biết nói cái gì, cha sinh mẹ đẻ đến giờ cũng chưa từng ai nói với cô như vậy.

Giọng Đàm Thư Mặc du dương trong điện thoại, “Anh đã đặt vé máy bay tuần tới, sau khi trở về, anh muốn đến thăm bà ngoại em một chút.”

Triệu Thuỷ Quang còn đắm chìm trong rung động, không chần chừ mà đáp ngay, “Được.”

Đàm Thư Mặc hối thúc cô, “Mau, đi ngủ đi.” Giọng nói ấm áp tràn ngập vui vẻ.

Cô gật đầu bảo “Vâng” rồi cúp điện thoại, nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, bất thình lình la “A” lên, anh nói muốn tới thăm bà ngoại cô, thăm bà ngoại cô? “Chỉ là đến “thăm” ư? AAA Chuyện lớn rồi!

Mấy ngày sau, Triệu Thuỷ Quang kể mọi chuyện cho Hi Diệu nghe, lúc đó Hi Diệu đang sơn móng tay, nghe xong mà sơn lem hết cả, vừa thấm bông gòn lau, vừa tỉ tê, “Em yêu dấu, em khá lắm nha, gặp người lớn rồi nha!”

Triệu Thuỷ Quang ù ù cạc cạc nói, “Gì mà gặp người lớn, anh ấy chỉ đến thăm bà ngoại em thôi mà.”

Hi Diệu cười hả hê đến độ cô ớn lạnh cả người, “Thôi đi, mẹ của em giờ đang nghỉ phép, ngày ngày túc trực ở trong bệnh viện, anh ta đến thì sao mà không đụng mặt mẹ em được chứ. Tiểu Quang, giờ gặp người lớn đều là gặp nhà gái trước đấy, nghe chị đây này, đúng vậy rồi đó.”

Triệu Thuỷ Quang cãi vài câu với Hi Diệu, rồi ngắt điện thoại, cảm giác như mình sắp gặp tai hoạ đến nơi, ngoài miệng thì khăng khăng không tin, thật ra cô đã quá hiểu con người Đàm Thư Mặc rồi.

Để không doạ mẹ bị đứng tim, bạn Triệu Thuỷ Quang quyết định thành khẩn khai báo trước.

Triệu Thuỷ Quang gần đây chạy ra chạy vào bệnh viện, sáng nay thấy bệnh tình của bà đã thuyên giảm, còn tâm trạng của mẹ cũng khoan khoái dễ chịu, cô mở miệng nói, “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Mẹ Triệu vội vàng dọn dẹp hoa mà người đến thăm bệnh tặng, miệng đáp, “Chuyện gì?”

Triệu Thuỷ Quang thấy mẹ Triệu bận rộn, rụt rè nói, “Con nói trước, mẹ không được đánh con, cũng không được la con.”

Mẹ Triệu nghe xong liền bỏ hết mọi thứ trong tay, ngồi xuống cạnh giường, nhìn thái độ nơm nớp lo sợ của con gái mình, bà sốt ruột hỏi, “Là chuyện gì, nói mau.”

Triệu Thuỷ Quang lúc này mới nhăn nhăn nhó nhó nói, “Con có bạn trai rồi.”

Mẹ Triệu thở phào một hơi, than một tiếng, “Ôi trời, mẹ còn tưởng chuyện gì, làm mẹ sợ muốn chết.”

Qua thật lâu, Triệu Thuỷ Quang gãi đầu, hỏi lại bà, “Chứ mẹ tưởng chuyện gì?”

Một thời gian sau, Triệu Thuỷ Quang kể chuyện này cho Hi Diệu nghe, Hi Diệu cười ngặt nghẽo đến đứng không vững, “Mẹ của em không phải nghĩ em mang thai đó nha!”

Triệu Thuỷ Quang đánh Hi Diệu một cái, nhưng mà nhớ đến biểu lộ của mẹ ngày đó, cũng có thể lắm chứ.

Mẹ Triệu đổi tư thế, xua tay nói, “Không có gì, mà cậu con trai đó là ai? Mẹ có gặp chưa?”

Đã đến nước này, Triệu Thuỷ Quang buộc phải nói sự thật, “Không phải ‘cậu con trai’, mẹ cũng gặp rồi, là thầy dạy Anh văn hồi cấp 3 của con.” Triệu Thuỷ Quang vội nói thêm, “Lúc đó mẹ cũng bảo anh ấy đẹp trai mà, còn nói sao người ưu tú như anh ấy lại đến làm thầy giáo của tụi con.”

Mẹ Triệu giờ mới nhớ ra, “Hèn chi, hèn chi.” Mới nói một nửa, bà thấy không đúng, liền nhéo tai Triệu Thuỷ Quang, “Con muốn chết hả, dám yêu đương với thầy giáo ngay ở cấp 3!”

Triệu Thuỷ Quang oan ức quá, cô chà chà lỗ tai mình, biện bạch, “Không có, không có, là tốt nghiệp rồi mới yêu nhau.”

Mẹ Triệu lúc này mới chịu buông tay, đứng lên nói, “Ai biểu tuổi con lúc đó không hợp yêu đương!”, bà tiếp tục dọn dẹp, nghĩ đến điều gì, bà hỏi, “Thầy giáo con lớn con nhiều hả? Con có gây phiền phức gì cho người ta không đó?”

Triệu Thuỷ Quang thật sự bị làm tức chết, nào có người mẹ nào nói thế, nhưng cô cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, trả lời ỉu xìu, “Không có, làm sao có thể được.” Nhìn ánh mắt hung ác của mẹ, cô lập tức xua tay, hùng hồn nói, “Thật không có mà, nhưng mà anh ấy nói muốn đến thăm bà ngoại.”

Lát nữa, một trận mắng nhiếc truyền ra từ trong phòng bệnh, “Cái con nhóc này chẳng hiểu chuyện tí nào, ai đời lần đầu gặp mặt lại để người ta đến phòng bệnh gặp chứ, con nha con thiệt là…”


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com