Đọc truyện

Bạn Đồng Hành


Nó xoay người một vòng, bờ vai trần óng lên trong ánh nằng chiều xuyên qua khe cửa sổ, chiếc váy mềm mại xẻ tà khoe ra đôi chân dài trắng muốt của nó. Chưa bao giờ tôi thấy nó đẹp như thế.

- Đẹp thật, mày lớn thật rồi – Tôi chép miệng.
- Xí! Đã bảo mà

Nó hớn hở nhào xuống sofa lại ôm lấy tay tôi. Mồm nó thì ngoạc ra nở một nụ cười khoái chí. Tôi lại rần rật người đành nằm im không cựa quậy vậy.

- Đẹp nhé, tối nay đi với em thế nào bên công ty cũng lác hết cả con mắt. Hí hí – Nó cười giọng cười đêu đểu.

Tôi bỗng chốc nhận ra nó vẫn là cô bé, con em gái tôi, quá chăng nó chỉ đang khoác một bộ quần áo già hơn tuổi làm cho nó trở nên nổi bật mà thôi. Rút tay ra khỏi người nó tôi cốc vào đầu nó một cái đau điếng.

- Thôi đi nỡm. Chỉ được thế là tài, lần trước mày đi với thằng Bảo, giờ lại đi với tao thì công ty có mà loạn lên ấy
- Ui dào, có ai nhớ em đâu. Với lại cứ coi em là người yêu chung của hai anh đi. Hi hi
- Con điên

Tôi nhỏm dậy vùng vằng khỏi sự níu kéo của nó. Cảm xúc tụt mất, con bé này rốt cục vẫn là cái đứa nghịch không biết ngượng, không biết dại. Haizz. Tôi thở dài ngao ngán.

- Thôi vào mà cất đi, không nó làm sao thì tối chả có gì mà mặc
- Ừ nhỉ! Hàng xịn thì lúc show phải ngon

Nó lại chui vào phòng và lúc sau lại ra với cái áo phông nghịch và cái quần đùi ngắn, trở lại 100% là đứa em hấp dở.

- Mày không còn cái quần nào dài hơn à? – Tôi nhăn mặt
- Không, mặc thế cho nó mát – Nó tỉnh rụi gác cả chân lên bàn.
- Nó là cái gì? – Tôi trêu
- Nó...

Quỳnh Thy quay sang đấm thùi thụi vào vai tôi, tôi buồn cười quá, con bé này mồm mép thế mà cũng có lúc xấu hổ cơ đấy, nghĩ vậy tôi đột nhiên cười lớn.

Nhưng khi nụ cười vừa tắt đi thì cũng là lúc cảm giác chua xót lại tràn về, hình ảnh vợ tôi mỉm cười vui vẻ khi bước lên xe của người đàn ông bảnh bao đấy lại xâm chiếm trí não của tôi.

- Sao mặt anh tự dưng ỉu xìu vậy? – Quỳnh Thy nhìn tôi lom lom quan tâm
- ừ - Tôi trả lời
- Ừ đâu phải là câu trả lời – Nó vẫn tiếp tục
- Thì ừ chứ sao – Tôi nhăn nhó
- Nhìn là biết rồi, anh gặp lại chị chứ gì? – Nó thở dài
- Sao mày biết
- Nhìn anh là biết – Nó tỉnh rụi

Tôi ngạc nhiên, cái con bé này nhiều lúc kỳ lạ. Nhưng tôi cũng chẳng cần biết, tôi ngậm ngùi thừa nhận.

- Ừ. Anh nhìn thấy P lên xe oto của ai đó, họ rất tình cảm
- Uhm, cái lão bóng bẩy ấy hả
- Ừ! – Tôi thở dài

Quỳnh Thy nhìn tôi chăm chú rồi đột nhiên hỏi

- Anh có buồn không

Tôi không trả lời, nó không phải là buồn, nó là sự cay đắng xen lẫn tức giận nhưng thật bất lực vì chẳng thể làm gì cả. Tôi lắc đầu.

- Buồn được đã tốt

Quỳnh Thy cầm lấy bàn tay tôi, nó đặt tay tôi lên tay nó, tay kia nó up lên, vậy là bằng cả hai tay nó làm bàn tay tôi trọn trong nó.

- Rồi mọi chuyện sẽ ổn, qua hết – Nó ráo hoảnh

Tôi bật cười, con bé này hôm nay bày đặt an ủi tôi cơ đấy, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy ấm lòng, tấm lòng con trẻ của nó tôi hiểu, tôi trân trọng dù nó chẳng thể thay đổi suy nghĩ của tôi chút nào. Tôi lại gõ nhẹ vào đầu nó.

- Lắm chuyện, lo thứ bao đồng
- Lo gì mà bao đồng chứ, em nói thật anh cứ đi với cô này cô kia cũng được, nhưng chưa tính lâu dài vội nhé.
- Sao vậy? – Tôi khề khà
- Thì cái gì cũng cần có thời gian. Hì – Nó nhoẻn cười.
- Ừ. Thôi tao đi ngủ, tránh xa khỏi cái ghế của tao.

Tôi đưa chân đạp nó xuống, Quỳnh Thy kêu lên oai oái

- Ghế của em, của em. Em ra thì xem ti vi bằng gì hả? Cái anh này vô duyên
- Vào mà lướt facebook của mày ấy. Tao ngủ tí đã.

Tôi đẩy nó ra hẳn rồi ngả người trên ghế. Cả tuần mệt nhọc giờ tôi mới có giấc ngủ chiều đầu tiên.

Một giấc ngủ không mộng mị

Thoải mái sau giấc ngủ sâu dù chỉ vài giờ đồng hồ, tôi bật dậy tắm mát và mặc bộ comple duy nhất của mình vào, trông cũng khá lịch sự vì bộ này tôi được tặng từ ngày xưa cũng không rẻ. Chải lại mái tóc và xức thêm chút nước hoa của Bảo Hân, tôi thấy mình trong gương cũng không đến nỗi tệ cho lắm.

Tôi ra ngoài cũng là lúc Quỳnh Thy thay quần áo xong, nó ngắm vuốt hết nghiêng bên trái lại nghiêng bên phải, xoay đi xoay lại đến chóng cả mặt

- Thôi mày nhanh nhanh cho tao nhờ - Tôi cáu
- Từ từ, xem lại cho chắc đã – Nó cười hì hì.
- Thôi chắc rồi, mày có muốn muộn không hả? – Tôi càu nhàu
- Đàn ông các anh y như nhau, chán, đợi em tô son đã – Nó lấy son ra tô tô vẽ vẽ đến mệt.

Tôi càu nhàu ra ngoài chờ được chừng 2,3 phút thì nó cũng đi ra. Trông nó thật lộng lẫy trong bộ đồ màu xanh da trời này

- Thôi đi anh – Nó nhoẻn miệng cười
- Ừ.
- Mà thế này đi xe máy sao được – Nó le lưỡi
- Hâm, đi taxi – Tôi cười
- Ừ nhỉ!

Tôi và nó đi bộ xuống cầu thang định tính call Bảo Hân xem địa chỉ và gọi taxi luôn thì có tiếng nói gọn lỏn ở phía đằng sau lưng.

- Đi đâu thế? Đi chung thôi

Giọng thằng Bảo, tôi quay người lại nhìn nó, hơi ngạc nhiên.

- Tưởng mày đi với Bảo Hân rồi cơ mà?
- Ừ! Thôi đi đi, nó tặc lưỡi – Từ lúc nào nó đã đóng bộ lễ phục trên người.
- Bảo Hân đâu? – Tôi tò mò
- Kia kìa

Thằng Bảo chỉ ra phía xa, chiếc sonata màu trắng đã đỗ sẵn ở đấy. Bảo Hân nhìn thấy tôi và Quỳnh Thy thì nhoẻn miệng cưởi giơ tay vẫy vẫy.

- Tưởng đi thẳng tới party luôn mà – Tôi cười
- Bọn em xong sớm nên về luôn, chờ hai người lâu quá – Bảo Hân nhoẻn miệng cười.
- Thôi lên xe đi – Thằng Bảo hất hàm hai đứa tôi.

Tôi với Quỳnh Thy lên ghế sau còn Bảo Hân ngồi bên phụ. Bảo Hân hôm nay đến lạ, ngồi trong xe nàng ta nói chuyện suốt khen Bảo không hết lời.

- Anh Bảo lái xe giỏi lắm, em ngồi cạnh mà phục lăn – Bảo Hân kể
- Hừ! Ngày xưa ngã xe gẫy răng đấy, chị bảo anh ấy há mồm cho mà xem – Quỳnh Thy ném đá.
- Cái con ranh này – Thằng Bảo cú tiết

Tôi mỉm cười còn Bảo Hân cứ cười khúc khích. Cứ thế hai anh em nhà nó người thì chửi rủa, người thì ném đá làm cho không khí nhộn nhịu hẳn lên. Thi thoảng tôi thấy Bảo Hân hình như có liếc nhìn tôi, Quỳnh Thy thì cứ thế ôm chặt lấy tay tôi sợ tôi rời ra mất mặc dù đang ngồi trong xe.

Cũng có lúc tôi thấy mắt thằng Bảo hình như đang nhìn tôi dò xét qua gương chiếu hậu, ánh mắt mà tôi chưa thấy nó nhìn tôi bao giờ.

Chiếc sonata chậm rãi lăn bánh qua cái ngõ quen thuộc khiến tôi chột dạ, cảm thấy sương sống hơi gờn gợn. Nhưng thật may nó lướt qua nhà em đi về phía cuối ngõ tít ở đằng sau, còn rẽ thêm vào một con đường lớn nữa rồi mới dừng lại ở một căn biệt thự kiểu Pháp cổ bề thế hơn đang được trang hoàng bằng ánh đèn nhiều màu sắc, rực rỡ cả một con đường, hàng chục chiếc ô tô sang trọng đang nối đuôi nhau đỗ trên vỉa hè và cả dưới lòng đường khiến chúng tôi vất vả lắm mới tìm được chỗ đỗ với sự hướng dẫn của một cậu security.

- Mời anh chị theo lối này

Một cô phục vụ trong bộ áo dài hướng dẫn chúng tôi đi theo một con đường lát bằng những phiến đá đen trên sỏi trắng, hai bên là hàng cây cũng được trang hoàng bằng ánh đèn màu rọi từ dưới lên đi vào trong nhưng không vào nhà mà vòng ra khu vườn phía trước, nơi có sẵn một sân khấu nhỏ và tiệc bày theo kiểu tiệc đứng của châu âu ngoài trời..

Tôi thực sự choáng ngợp trước khung cảnh như vậy, không nghĩ rằng đây chỉ là bữa tiệc của tư gia nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác bị ai đó dò xét từng hành động của mình từ phía đằng sau.

 

Chap 72:

Cô phục vụ dẫn chúng tôi đi theo con đường lát đá tới một cổng vòm bằng hoa trắng đỏ, tím lẫn lộn được bện lại. Thật không hiểu là một party lại có thể làm hoành tráng như thế này.

Quỳnh Thy và Bảo Hân đi theo sau tôi và Bảo, chúng tôi gặp sếp Tiến Anh đứng chào quan khách ở cổng vòm như là đám cưới. Đứng bên cạnh sếp Tiến Anh mà một người phụ nữ trông còn khá trẻ so với tuổi, áng trừng hơn 50 dáng vẻ sang trọng, nếu không có mái tóc lốm đốm bạc thì tôi nghĩ chỉ tầm 45 là cùng. Tôi gật đầu chào hai người và chìa tay định bắt.

- Con chào bác, chúc mừng sinh nhật anh.

Bảo Hân quay sang bà kia chào rồi nhoẻn cười với Tiến Anh. Tôi còn ớ người chưa biết làm thế nào thì Tiến Anh khẽ gõ vào đầu Bảo Hân cái.

- Cái con bé ngốc này, làm lộ mất bí mật của anh rồi, anh định chút nữa mới thông báo cơ.

Thì ra hôm nay là sinh nhật của sếp Anh, thảo nào có nhiều người tôi không biết mặt biết tên ngoài mấy người ở công ty tôi, tôi thầm nghĩ. Tôi quay sang bà bên cạnh rồi sếp anh lễ phép chào.

- Cháu chào bác.
- Chúc mừng sinh nhật sếp

Bà ta khẽ gật đầu chào với tôi, mỉm cười lịch sự. Sếp Anh vui vẻ vỗ vai tôi rồi quay sang giới thiệu với mẹ của mình.

- Giới thiệu với mẹ, đây là H trợ lý mới của con. Cậu này bị ngâm lâu quá giờ con mới khai quật được.
- À, cô rất vui – Bà ta khẽ mỉm cười, cái cười mỉm rất giống với Bảo Hân.
- Anh ấy là nhân tài đấy – Bảo Hân chen vào
- Ừ! Tiến Anh đã nhìn người thì không sai được.

Bà ta đưa tay ra bắt tay tôi với dáng vẻ rất lịch lãm, toát ra nét sang trọng và quý tộc, còn tôi thì ngượng ngùng lúng ta lúng túng.

- Cha bố cô, thế đứa em tôi đâu sao không thấy tới? – Mẹ sếp Anh vui vẻ khoác tay Bảo Hân
- Mẹ con bị lên huyết áp nên phải hủy vé máy bay không về được, cũng mấy tháng rồi không được gặp bác mẹ con nhớ lắm đấy.
- Ừ! Thôi kệ nó bảo giữ sức khỏe, vài hôm nữa cô có việc sang bên đấy thì thăm nó luôn.
- Vâng, được thế thì tốt quá, mẹ con sẽ mừng lắm – Bảo Hân mỉm cười.

Thằng Bảo thấy thế cũng bắt chước tôi chào hỏi. Khách khá đông nên chúng tôi chỉ có một chút thời gian để làm quen sau đó đi thẳng vào trong, không nói chuyện được nhiều.

- Đợi bác và Tiến Anh xong sẽ vào với các con ngay nhé – Mẹ sếp Anh vui vẻ.
- Vâng.

Quỳnh Thy ngượng ngùng líu ríu đi sau chúng tôi, có lẽ nó quen với những nơi vui vẻ chứ không đậm màu khách sáo và quý tộc như thế này. Chúng tôi ngồi vào một bàn nhỏ trong góc gần với cái sân khấu, ở đây có thể vừa quan sát sân khấu vừa quan sát được mọi người.

- Mẹ sếp Anh trẻ nhỉ? – Thằng Bảo hỏi nhỏ
- Ừ! Mà mày không nhớ sinh nhật sếp à?

Tôi hỏi thế vì cái thằng này là chuyên gia nịnh bợ, cái mồm dẻo quẹo của nó áp dụng với các sếp thì rất okie nhưng với người con gái trong tim nó thì lại như bị ngậm hột thị, đến lạ.

- Tao xem rồi, tận 5-7 cơ, không phải hôm nay – Nó ngán ngẩm
- Hì! Tại hồi đó bác sinh ra anh Anh thì bị ốm, nhà lại nghèo nên không có ai làm giấy khai sinh được, mãi tận năm sau nữa mới làm được chứ thực ra sếp Anh năm nay là 35 tuổi rồi.
- Ơ thế à? Sao sếp bảo hơn anh có 4 tuổi? – Tôi ngạc nhiên.
- Thì anh ấy nói theo tuổi chứng minh thôi, chứ tuổi thật thì khác – Bảo Hân cười.
- Ừm! – Tôi trả lời
- Èo ôi! 35 tuổi mà còn chưa lấy vợ kìa, chán thế - Quỳnh Thy trở lại bình thường tuôn ra cái giọng nhão nhoẹt.

Cái giọng của nó làm cả ba chúng tôi phá lên cười. Bảo Hân che miệng cười xong rồi lại đột nhiên trở nên trầm tư.

- Thực ra sếp Anh cũng khổ, năm hơn 20 tuổi có yêu rồi, họ yêu hơn 7 năm nhưng rồi... – Bảo Hân lắng giọng xuống
- Sao? Em nói tiếp đi, sau đó chia tay à?
- Không phải đâu – Bảo Hân trầm buồn
- Vậy là... – Tôi suy nghĩ
- Chị ấy bị tai nạn

Haizz. Tôi, Bảo và cả Quỳnh Thy thở dài..

- Từ đó tới giờ anh ấy chẳng mở lòng với ai cả. Nhưng mà chẳng sao đâu, dạo này hình như anh ấy đang yêu hay sao ấy nên thấy vui vẻ lắm. Hì – Bảo Hân cười
- Thế à? – Thằng Bảo ngạc nhiên.
- Vâng, em nghe mang máng từ mẹ thế thôi chứ cũng chưa gặp. Hỏi anh Anh thì anh ấy chẳng nói, chỉ cười.
- Liệu có gặp hôm nay không nhỉ? – Quỳnh Thy lẩm bẩm.

Bảo Hân cười mỉm không nói gì. Chúng tôi bị tiếng kính coong của chiếc thìa và đĩa chạm vào nhau được khuếch đại cắt ngang câu chuyện. Bên trên sân khấu là một cậu MC trẻ với sếp Anh và mẹ.

Sau vài câu giới thiệu qua loa và đại khái, cậu MC đưa micro cho mẹ sếp Anh.

- Chào tất cả mọi người. – Bà ta chậm rãi. Tất cả mọi người đều đã ổn định chỗ và ngước lên nhìn về phía bà ta.
- Hôm nay là sinh nhật con trai thứ của tôi là Tiến Anh. Ngoài nhiều bạn bè thân hữu hôm nay đến dự còn có các cổ đông của công ty. Tôi chọn ngày đặc biệt này ngoài việc chúc mừng sinh nhật còn muốn công bố một thông tin quan trọng. Đáng lẽ việc thông báo này phải là việc của con trai lớn của tôi hiện là TGĐ nhưng do con trai lớn của tôi hiện đang công tác ở nước ngoài nên tôi với cương vị chủ tịch HĐQT sẽ thông báo thay.

Giọng bà ta lành lạnh và trịnh thượng, nhưng cũng toát ra vẻ vui mừng trong giọng nói. Bà ta ngươc mắt xuống nhìn phía dưới một lượt, đảo quanh. Phía dưới có nhiều tiếng xì xào bàn tán. Sau đó bà ta tiếp tục.

- Việc hợp tác giữa tập đoàn THG của chúng ta và tập đoàn Á Đông hiện đã được ký kết. Tập đoàn Á Đông với cơ sở phân phối rộng khắp cả nước sẽ độc quyền phân phối toàn bộ sản phẩm của chúng ta. Đây là một sự kết hợp đông tây mà chúng tôi nghĩ đôi bên sẽ cùng có lợi. Hôm nay chúng ta sẽ nâng ly trước hết vì sinh nhật của Tiến Anh con trai tôi đã.

Bà ta nâng ly lên, vài người đứng dậy sau đó tất cả cùng nâng ly lên như chúc tụng. Có vài tiếng cười vui vẻ và vỗ tay nhưng hầu hết những người như chúng tôi ở đây chẳng hiểu gì cả. Tôi thấy sếp Tiến Anh đứng trên sân khấu có vẻ ngượng ngùng, thậm chí hơi khó chịu nhưng cũng làm theo. Thật lạ.

- Sao bác lại làm thế nhỉ? – Bảo Hân thì thầm ngạc nhiên.
- Anh chả hiểu gì cả - Thằng Bảo làu bàu.

Tôi đang định hỏi Bảo Hân một vài điều cho rõ thì trên sân khấu bà mẹ sếp Anh vẫn chưa rời.

- Bây giờ chúng tôi xin giới thiệu bà Khả Ngân, chủ tịch tập đoàn Á đông và con gái sẽ cùng chúng ta mừng sự kiện hợp tác này.

Dưới phía đằng sau có hai người đi ra từ trong bóng tôi. Một người phụ nữ đẹp dường như không tuổi với một người con gái nhỏ nhắn dáng vẻ quen thuộc trong bộ váy đầm màu trắng trẻ trung bươc ra, đó là Khả Vân.

Tôi ngạc nhiên quá đỗi, nhìn trân trân vào cái sự bất ngờ của tạo hóa này. Hóa ra Khả Vân chính là con gái của bà chủ tịch không tuổi này. Khả Vân líu ríu bước theo ngượng nghịu, không có vẻ gì là tự tin như lần trước đứng trên sân khấu cả.

- Và lần thứ hai chúng ta nâng ly sẽ là chúc mừng cho sự kết hợp hoàn hảo này. Bà Khả Ngân, tôi rất vui được hợp tác với bà.

Bà ta khẽ chạm ly rượu với mẹ Khả Vân, phía dưới mọi người cũng cùng nâng ly chúc tụng. Tôi đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, chỉ biến trân trân đứng nhìn em.

Tôi nghe có phía dưới xì xào bàn tán, bình luận gì đó nhưng không rõ. Khả Vân của tôi đứng trên sân khấu cứ như là bị bắt ép vậy.

Ngược lại với vẻ trịnh trọng của bà mẹ Tiến Anh thì mẹ Khả Vân có vẻ rất tự nhiên, bà ta cầm lấy micro từ tay bà mẹ Tiến Anh rồi xởi lởi.

- Bà chủ tịch nói hơi quá lời, việc hợp tác vốn dĩ nõ sẽ diễn ra vì hội đủ nhiều yếu tố thuận lợi cho cả hai phía. Chúng tôi cũng rất vui mừng vì đã đạt được thỏa thuận với quý công ty. Và thôi không nói nhiều về việc này nữa. Hôm nay là sinh nhật của cháu Tiến Anh con trai chủ tịch thì chúng tôi cũng mang đến một món quà chúc mừng. Cháu Khả Vân nhà tôi hôm nay sẽ gửi lời chúc mừng sinh nhật đến Tiến Anh bằng một bài hát. Mọi người vui vẻ lên nào.

Bà ta nâng ly lên, với vẻ mặt tươi cười và trẻ trung so với tuổi, cái không khí có phần nặng nề sau mấy lời của bà mẹ Tiến Anh đã bị xua tan hẳn, như một làn gió mát thổi tan những áng mây đen vậy. Khả Vân líu ríu cầm lấy micro, phía trong nhạc dạo đã nổi lên, hai bà mẹ biết ý vẫy tay chào khách và lui vào hậu trường, cả sếp Tiến Anh cũng vậy. Trước khi lui đi tôi thấy anh ta mỉm cười với Khả Vân, một nụ cười nửa động viên, nửa trân trọng và cảm ơn vậy.

Cả nhóm chúng tôi ngồi xuống và xì xào bàn tán. Chỉ có tôi và Quỳnh Thy vẫn trân trân đứng nhìn.

- Làm gì mà hai người đứng như phỗng thế - Thằng Bảo làu bàu.
- Ờ.

Tôi và Quỳnh Thy giật mình ngồi xuống. Tôi quay sang Quỳnh Thy hỏi nhỏ.

- Em chơi với Khả Vân lâu thế mà không biết à? 
- Em có biết gì đâu, chị ấy cũng thoải mái như tụi sinh viên em thôi, có ai ngờ chị ấy là con của chủ tịch Á đông đâu cơ chứ - Quỳnh Thy thì thào đủ để tôi nghe thấy.
- Ừ! Lạ thật – Tôi thắc mắc.
- Em cũng cảm thấy y như anh vậy – Quỳnh Thy thở dài.
- Ừ - Tôi cũng ngán ngẩm cùng Quỳnh Thy.
- Hai người gì mà thì thào ghê vậy? – Bảo Hân hỏi
- À không có gì – Tôi và Quỳnh Thy đều chối.

Thằng Bảo và Bảo Hân hết nhìn nhau và quay sang nhìn tôi không thể hiểu nổi, hai người đó chắc đang thắc mắc về tôi và Quỳnh Thy lắm. Nhưng ở phía trên kia Khả Vân đang hát bằng giọng hát trong trẻo của mình làm cho không chỉ tôi và Quỳnh Thy mà tất cả mọi người đều phải ngước mắt lên nhìn em, nghe em, và thưởng thức.

- Khả Vân hát hay thật – Bảo Hân chép miệng
- Ừ! Thua gì Nhung khểnh đâu – Thằng Bảo phụ họa
- Nhung khểnh là ai? – Bảo Hân ngạc nhiên.
- À, ca sĩ Hồng Nhung ấy mà, nhưng mà giờ hết khểnh rồi, nhiều tiền sướng thật. – Nó chép miệng ra vẻ thở dài.
- Hi hi! Mơ nhiều tiền để sửa cái răng bên xô bên lệch và vàng khè toàn mùi thuốc lá của anh à? – Quỳnh Thy xen vào
- Con bé này im ngay – Thằng Bảo nạt nộ.

Bảo Hân tủm tỉm cười trước cái trò của hai anh em, không khí nhất thời lại trở lại vui vẻ. Phía trên kia Khả Vân vẫn say sưa hát, em cứ lúc nào hòa mình vào giọng hát là quên đi tất cả, như là sống trong lời ca vậy, thật hoàn hảo.. Nhưng dù sao trong tôi tôi vẫn thích giọng của em, cái giọng nhí nhảnh như chim chích khi nhấm nhẳng bài 500 miles lúc đi Hà Giang ấy, giọng hát như đi thẳng vào tim tôi.

- Chào mọi người

Sếp Tiến Anh vỗ vào vai tôi và nhoẻn miệng cười. Nhưng sếp không đi một mình, đi cùng Tiến Anh là một người đàn ông, một người đàn ông rất quen khiến cho máu tôi như sôi lên.

 

Chap 73:

- Đây là Chiến, bạn tôi thân của tôi. Mọi người làm quen nhé – sếp Tiến Anh giới thiệu

Cái vẻ bóng bẩy của hắn làm tôi tởm lợm, tôi quay mặt ra chỗ khác không thèm bắt lấy cái tay của hẳn đang chìa ra.

- H sao thế? – Sếp Anh ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ bất lịch sự của tôi.
- Em không sao, em hơi mệt nên vào vệ sinh chút – Tôi nói nhanh và đứng dậy.

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt lạ kỳ, chỉ có Quỳnh Thy là tỏ ra thông cảm với tôi mà thôi. Tôi đi nhanh ra khỏi cái nơi ồn ào ấy và vào phòng wc.

Dội nước lên mặt cho tỉnh táo tôi có một khoảng thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ cho những điều đặc biệt như trêu ngươi số phận của mình. Tại sao Khả Vân lại ở đây chứ? Tại sao cái thằng cha bóng bẩy kia lại ở đây chứ? Thật kỳ lạ và trớ trêu, tôi không chắc vợ tôi cũng có mặt ở đây không nữa, nếu thế thì hình như số phận như đang trêu đùa với tôi vậy. Cảm giác vừa bực mình và thêm một chút lo sợ nữa.

Tôi bước ra ngoài nhưng không muốn vào cái chỗ ầm ĩ ấy. Đi dạo lúc này là tốt cho tôi để tĩnh tâm lại, tôi vốn là một người khó kiềm chế nên tự nhủ mình như thế thì hơn.

Khu vườn của nhà sếp Anh rất rộng, chỗ tổ chức tiệc chỉ là một phần của khu vườn. Tôi nghĩ ở ngay trong thành phố mà có hẳn một cái vườn như thế này thì quả là gia thế lớn, tường nhà bao quanh cao vút nên khó có thể cho mọi người xung quanh thấy được hoạt động trong ngôi nhà, khá kín đáo.

Tại sao sếp Anh lại không kinh doanh cùng gia đình mà lại chui vào cơ quan nhà nước này nhỉ? Nếu bố mẹ tôi mà có một công ty như thế thì chắc tôi chẳng cần phải làm gì chui vào cái nơi này cho bực mình và áp lực.

Còn Khả Vân nữa, sao tôi chưa từng nghe em nói về gia đình mình như thế này, mặc dù biết mẹ Khả Vân làm doanh nghiệp và tài trợ cho dự án của Minh trên XM nhưng tôi vẫn không thể ngờ là nó lại đến mức như thế. Thật trùng hợp với bao nhiêu điều bất ngờ tối nay.

Tôi ngồi xuống một cái ghế sắt dưới một tán cây, ở đây đã cách khá xa chỗ party của mọi người. Châm điếu thuốc tôi suy nghĩ miên man về những vấn đề vừa xảy ra.

Cảm giác thoải mái hơn tôi giở điện thoại nhắn tin cho Khả Vân.

Tôi: Hì! Em đang ở đâu đấy?
Khả Vân: Em đi cùng mẹ thôi
Tôi: Nhớ em quá – Tôi trêu
Khả Vân: Em cũng nhớ anh, xong việc mình gặp nhau nhé.
Tôi: Okie, anh có bất ngờ cho em đấy – Tự dưng tôi không muốn Khả Vân biết tôi đang ở đây, tí phải rỉ tai Quỳnh Thy mới được.
Khả Vân. Vâng, xong việc em nhắn anh luôn nhé

Tôi tắt điện thoại cất vào túi quần, thầm nghĩ tới cái vẻ mặt ngạc nhiên của em khi biết tôi đang ở đây, ngắm em và nghe em hát. Sẽ có nhiều việc tôi muốn hỏi em nhưng mà thôi cứ từ từ đã, chắc hẳn em không muốn nói nhiều về gia đình mình nên mới vậy. Tôi thầm đoán.

Một giọng nói quen quen vang lên trong tôi, dù rất nhỏ và xa nhưng tôi làm sao có thể không nhận ra được. Ngước mắt nhìn về phía đó tôi thấy dáng vẻ quen thuộc đang đi cùng cái thằng cha bóng bẩy ấy, từng bước đi đang gần về phía tôi.

- Giờ em mới tới được, phải tranh thủ kiếm cớ với rời khỏi cơ quan được, hôm nay mấy đứa cũng tụ tập sinh nhật – Vợ tôi cười.
- Em đến là ổn rồi, anh chỉ lo em không đến thôi – Hắn cười nhẹ.
- Em đã hứa là phải làm mà, anh chưa bao giờ tin em cả, toàn dò hỏi – Vợ tôi mềm mỏng
- Biết làm thế nào được, ngày nào anh cũng... – Hắn thở dài.
- Anh đừng nói vậy nữa, em ổn – Vợ tôi làm mặt giận

Hắn đứng đó, thằng cha bóng bẩy cầm lấy bàn tay của vợ tôi, áp lên mặt mình. Vợ tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, chỗ này trời quá tôi nên tôi chỉ thấy bóng dáng chứ không thể thấy được từng nét mặt, nhưng tôi đoán vợ tôi hẳn cũng đang nhìn hắn ngọt ngào lắm.

Một cảm giác chua chát cay đắng dâng lên tôi nghẹn tơi tận họng. Tôi rít một hơi dài thuốc cho nó thông tới tận phổi, tận tâm can. Nhưng khi chẳng thể thông được phổi thì lòng tôi lại cháy lên một nỗi tức giận, một cảm xúc dồn nén khiến tôi ngạt thở.

Tôi vừa đi vừa rít điếu thuốc tiến lại gần đôi tình nhân đang thầm thì ấy. Có lẽ thấy tôi dáng như một thằng cô hồn vừa rít thuốc liên hồi đi ra từ bóng tối khiến hai người họ như phản xạ mà hơi nép vào nhau.

Có vẻ như khi đến gần thì chút ánh sáng hắt ra từ phía party chiếu vào khuân mặt tôi khiến cho thằng cha bóng bẩy đó trở nên sợ hãi, nhưng hắn vẫn trấn an vợ tôi bằng cách nắm chặt lấy tay nàng. Còn vợ tôi, cô ấy trân trân sững người nhìn tôi không chớp mắt, phải một lúc sau cô ấy mới định thần lại được và lắp bắp.

- Anh.. anh H.. Sao anh lại ở đây? – Cô ta run rẩy.
- Hừ! Chẳng cần ở đây tôi cũng biết được mọi nguyên do

Tôi ném điếu thuốc xuống đất, lạnh lùng lấy giầy di sạch sẽ đến nát bét ra. Vợ tôi vẫn run rẩy sợ hãi, tiếng nói của nàng trở nên như bị nấc cụt.

- Anh, ann nói gì... em không hiểu?

Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào khuân mặt em, khóe miệng tôi nhếch lên một cách cay đắng.

- Đàn bà rốt cục cũng chỉ là loại lấy trôn nuôi miệng. Hạng người như cô tôi không bao giờ thèm giữ

Bốp. Má trái tôi bỏng rát, vợ tôi nước mắt đầm đìa nhòe hết cả son phấn. Đôi tay em run run sau khi tát tôi. Cái dáng ra vẻ thanh cao của cô ta khiến tôi điên tiết, sôi máu lên khi nhớ tới những gì tôi đã cố gắng níu giữ. Tôi như là một thằng ngu, như một thằng hàng ngày mang nước ra đổ cho đầy biển vậy.

Không kiềm chế nổi mắt tôi long lên sọc sọc chiếu thẳng vào vợ tôi. Tôi túm lấy cổ áo cô ta, hai tay run lên vì tức giận. Khuôn mặt vợ tôi hiện sát với tôi, tôi có thể thấy ánh mắt đờ đẫn long lanh đầy nước của cô ta, nhưng lúc này mấy thứ đó chẳng là gì với tôi cả. Cả người vợ tôi như bị tôi nhấc lên, tôi gằn lên từng từ một.

- Cô không đủ tư cách đánh tôi, nhưng tôi cũng không thèm chấp mà đánh lại cô. Động vào thứ người như cô chỉ khiến tôi bẩn tay mà thôi.

Bốp. Lần này mắt tôi hoa lên, sao trời như tỏa ra hết trước mặt, tôi cảm thấy mặt mình như bị một vật gì va vào cực mạnh..

Nhận ra mình đang nằm dưới thảm cỏ, má tôi dường như hơi sưng lên, một chút da thịt phía trong chạm vào răng khiến nó bị rách, máu chảy khá nhiều khiến cả mồm tôi tanh tưởi. Tôi bật cười khánh khách thành tiếng rồi nhổ ra một bãi đỏ lòm..

- Sao anh đánh anh ấy? – Bốp tiếng Bảo Hân tát vào má thằng cha bóng bẩy thật mạnh.

Tôi bật cười tiếp vì cai sự hy hữu này nhưng cũng đầy cay đắng. Vợ tôi níu giữ lấy tay thằng cha kia còn tôi thì đang nằm trong vòng tay Bảo Hân, em đỡ tôi dậy và trước sự ngạc nhiên của thằng cha tên Chiến. Bảo Hân gằn giọng.

- Người đàn bà này không xứng đáng để anh làm thế!

Tia nhìn tóe lửa của Bảo Hân dành cho thằng cha bóng bẩy và người đàn bà là vợ tôi ấy khiến hai người họ trở nên chột dạ, không nói nên lời. Tôi dựa vào Bảo Hân cho đỡ choáng, em đưa tôi bằng cổng phụ ra ngoài, cái cổng mà chắc chỉ một mình em biết. Trong kia buổi party vẫn diễn ra nhộn nhịp như chẳng có chuyện gì.

- Giờ anh muốn đi về không?

Bảo Hân hỏi tôi khi hai chúng tôi đã yên vị trên xe taxi. Bàn tay em vẫn nắm chặt tay tôi cho tôi trẫn tĩnh trở lại.

- Đi tới chỗ nào có rượu – Tôi thờ ơ
- Anh đưa em tới chỗ như anh ấy nói ấy.

Bảo Hân nói làm tôi bật cười. Em chẳng biết gì cả lại đi giao toàn quyền cho cậu lái taxi. Bảo Hân chăm chú lấy trong túi xách ra ít khăn giấy và thấm chút máu còn vương trên khóe miệng tôi, cú đấm của cha đó mạnh thật, tôi thầm nghĩ.

- Con đau không anh? – Bảo Hân lo lắng.
- Không sao – Tôi cười hiền.
- Anh chị đi bar nhé?

Cậu taxi quay xuống tôi và Bảo Hân hỏi nhỏ, Bảo Hân thì chẳng quan tâm lắm, tôi cũng vậy nên chỉ ừ hữ cho xong chuyện. Cậu lái taxi vui vẻ.

- Lên Arges bar nhé, chỗ này vui lắm – Hắn ta nhăn nhở không thấy lạ tình trạng của tôi mà phóng xe đi luôn.

Dừng xe ở Arges bar tôi và Bảo Hân đi thẳng lên tầng 10. Chỉ vừa mở cửa, tiếng nhạc đập vào thình thịch át đi cái nhịp tim đang thở hơi yếu ớt. Gọi cho mình chai chivas tôi thả mình vào không gian ngắm các em trẻ trung váy ngắn đang bán đời tung tẩy.

Ngẫm lại sự đời thì phụ nữ chắc cũng giống mấy cái cô bé đang uốn éo trước mặt tôi đây, họ hòa vào cái sự lấp lánh, xanh đỏ của ánh đèn, hòa vào những ly rượu mạnh, hòa vào những gã đàn ông kia để mua vui cảm xúc. Mà thật ra cảm xúc chỉ là một chút số má lấy le với bạn bè, một chút đỡ ganh tị với đời được hưởng những nơi sang trọng, uống những thứ đắt tiền, một cảm xúc phù phiếm, một cảm xúc hoang dại.

Có một ai đó đã nói với tôi phụ nữ là chúa phù phiếm, họ có thể lao thân vào những điều mà đàn ông cho là vớ vẩn. Một đôi giày có thể làm họ bán cả sinh mạng mình, một bộ quần áo có thể làm họ tiêu cả tháng lương và toàn bộ số tiền tích cóp, để rồi sau đó họ lại vứt vào trong tủ, khéo vài năm sau vẫn chưa mang ra mặc để cho nhàu nhĩ, để cho mục ruỗng.. Đàn ông cũng vậy, khi họ chẳng cần nữa thì cũng chỉ như một bộ quần áo mặc vài lần rồi vứt, không hối tiếc, mặc dù trước đó họ có thể quý hơn sinh mạng mình..

Tôi nốc rượu liên tục, cảm giác chuếch choáng bắt đầu xuất hiện, ánh đèn nhòa đi trong mắt, sự hứng phấn nổi lên. Tôi nhìn người đàn bà kề bên nhếch mép cười, bàn tay tôi theo đó ôm cô ta vào lòng, cơ thể rừng rực ấy ép sát vào người tôi nóng bỏng và sợ sệt. Cô ta run rẩy trong vòng tay tôi khi bàn tay tôi bắt đầu mò mẫm mà chạy khắp cơ thể thon gọn ấy..

Bảo Hân líu ríu gỡ bàn tay phàm tục của tôi khỏi những chỗ nhạy cảm, tôi cười phá lên và bắt đầu uống tiếp. Tiếng cười của tôi hòa với nhịp đập uỳnh uỳnh của tiếng bass khiến tối tức ngực, khó thở. Đêm nay tôi muốn uống thật say.

Bảo Hân ép tôi phải về. Đi đâu cơ chứ? giờ tôi mặc kệ Bảo Hân, tôi cũng chẳng nhìn rõ con đường phía trước, chẳng muốn nói gì cả, tôi thù hận và chán nản. Cảm xúc đè nén hàng năm nay của tôi làm tôi như muốn vỡ bung. Cười khùng khục như thằng điên tôi bị Bảo Hân kéo lê đi mà chẳng biết, chỉ có chai rượu là chẳng thể rời khỏi tay.

Tôi thấy mình ngã vào một nơi êm ái, không khí mát lạnh của điều hòa không làm cổ tôi bớt nóng, cả người tôi rần rật hơi thở của rượu khiến tôi không thể tự chủ. Tôi nhắm mắt lại, đầu óc quay cuồng trong nhiều hình ảnh, những kỷ niệm khiến tôi lại càng thêm đau đớn.

Đôi giầy của tôi được ai đó tháo ra, vài cái nút áo cũng được cởi, tôi đã cảm thấy dễ thở hơn. Tự dưng tôi nhớ tới Khả Vân, nhớ tới cách em chăm sóc cởi từng nút áo của tôi. Cảm giác nóng người lại trỗi dậy, tôi thèm muốn có ai đó cho tôi cảm giác được thanh bình, được quên đi những điều trong cuộc sống. Mắt nhắm nghiền tôi cầm lấy bàn của em đang gỡ dần trên cơ thể. Bàn tay hơi dừng lại, tôi kéo em ngã trên người tôi, nằm trên tôi ấm áp.

Tấm thân của em trên người tôi nóng rực, hơi thở của em phả vào cổ tôi thành từng đợt gấp gáp, hổn hển. Tôi cảm thấy dễ chịu khi có ai đó đè nén trên trái tim, khuân ngực khiến tôi dịu lại, cảm giác đau đớn và bồng bềnh biến mất thay vào đó là cảm giác trỗi dậy của bản năng. Tôi giữ em trên đó im lặng, cảm nhận mùi hương thoang thoảng bay vào mũi tôi. Bàn tay tôi không bị ai xui khiến cũng theo đó trườn trên cơ thể em, dọc từ tấm lưng rồi xuống vòng ba, và chỉ một lúc cảm giác mát lạnh của da thịt con gái truyền vào những dây thần kinh trên đầu ngón tay tôi.

Hơi thở em mỗi lúc một mạnh làm tôi phấn khích. Bản năng tôi được kích thích lại điều khiển bàn tay tôi kéo dần chiếc khóa phía sau lưng em, tôi theo khe hở đó mà luồn tay vào..

Tôi cảm nhận thấy cái ôm rất chặt của em khi nút thắt chặt lồng ngực em đã được tháo ra, cở thể em run lên từng hồi khi tôi luồn lách trong đó. Một nụ hôn được tôi tìm kiếm đặt trên môi em thật nhẹ. Chiếc lưỡi, cái bộ phận thú vị nhất của cơ thể ấy luồn qua chạm vào cái vật thể mềm mại rụt rè trong đó.

Tôi vòng người đè nén em xuống giường, bờ vai áo được tôi kéo xuống tận bụng, sự run rẩy mãnh liệt hơn, tôi cảm nhận bầu ngực căng tròn ấy trong sự thỏa thích.. nhưng rồi đột nhiên t ôi thấy cơ thể em bỗng giật mạnh, đôi môi đang cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của tôi.. Tôi ngạc nhiên rời khỏi em mắt nhìn em trân trối.

Bảo Hân đang run rẩy với đôi mắt bắt đầu nhòe nước, bầu ngực trắng ngần vẫn chưa được che chắn vẫn kiêu hãnh khoe vẻ đẹp của mình. Chỉ có đôi môi em đang nảy lên từng chập sợ hãi..

- Đừng anh... Em là Bảo Hân – Bảo Hân lắp bắp nói không ra hơi.

 

Chap 74:

Tôi lặng nhìn khuôn mặt Bảo Hân đang nhòe vì nước. Cơ thể trắng ngần với hai bầu ngực căng tròn được Bảo Hân dùng hai tay che lại, mái tóc rối bù không còn óng mượt, Chiếc váy ngắn lả lơi bị kéo tụt xuống bụng, co lên khoe đôi chân dài nóng bỏng..

Mình đã làm gì nhỉ? Đầu óc tôi ong ong, tôi nhớ mang máng mình đã đi bar, uống hết một chai chivas và làm gì đó? Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?

- Chỗ này là chỗ nào thế? – Tôi ngó xung quanh hỏi Bảo Hân
- Nhà em.. – Bảo Hân trả lời nhỏ

Hình như Bảo Hân trong giây lát đã bình tĩnh hơn. Tôi nhớ lại những gì đã xảy ra, hình ảnh vợ tôi để cho thằng cha Chiến bóng mượt kia cầm tay đầu âu yếm mà nếu không có tôi thì chắc tiếp theo sẽ là dựa đầu và diễn trò tình cảm. Máu tôi lại sôi lên. Ôi đàn bà?! Rốt cuộc các người là cái giống gì chứ?! Các người vứt chúng tôi đi như những món đồ chơi hết cũ, thật đáng khinh. Giống nhau hết.

Tôi nằm xuống bên cạnh Bảo Hân khẽ vuốt mấy sợi tóc vương vấn trên trán, lau đi khóe mắt đã nhòe nhoẹt nước mắt. Mùi hương của em tỏa nhè nhẹ qua tôi khiến tôi đê mê xúc cảm.

- Anh xin lỗi – Tôi khẽ hôn lên trán em
- Không... sao mà..

Bảo Hân mỉm cười, khóe mắt lại ươn ướt. Có lẽ em đang vui, tôi nghĩ vậy. Kéo nhẹ Bảo Hân vào lòng mình, tôi ôm nhẹ em, hay tay xoa lên tấm lưng trần cong khẽ vuốt nhẹ dọc theo sống lưng.

Em ngoan ngoãn trong vòng tay tôi hạnh phúc, rúc vào sâu hơn. Tôi khẽ vuốt ve vành tai nhỏ xinh trắng ngần có điểm xuyến bằng một cái khuyên đính đá trắng long lanh.

- Chỉ em là hiểu anh – Tôi thì thào.
- Ưm ưm.. – Bảo Hân khẽ trả lời bằng tiếng thở nhẹ.
- Sao em biết anh đang ở đó mà đến.
- Em thấy anh không ra nên nghĩ thế nào đi loanh quanh tìm thì thấy anh và... ở đó. – Bảo Hân ngập ngừng.

Tôi nhoài người khẽ nâng cằm em lên, nhìn thẳng vào mắt em đắm đuối.

- Cám ơn em nhiều.

Tôi đặt lên môi Bảo Hân một nụ hôn nhẹ. Bảo Hân khẽ run lên vì bất ngờ nhưng cũng không đẩy ra. Tôi vòng tay vào đáy lưng em ép chặt em vào người. Hai cơ thể tiếp xúc rừng rực lửa khiến Bảo Hân như bị đốt cháy, em run rẩy theo từng nụ hôn của tôi khi tôi tận dụng cơ hội môi em hé mở là lùa cái lưỡi thú vị của mình vào cái miệng nhỏ xinh ngọt lịm của em.

Cơ thể Bảo Hân như mềm nhũn, tôi tha hồ cựa quậy tung hoành trong đó, em bấu vào gáy tôi siết mạnh với hơi thở dường như bị ngạt. Khẽ buông khỏi đôi môi em tôi mỉm cười nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ửng đỏ vì xấu hổ ấy. Từng chút một tôi điểm qua đôi tai, cổ em, hít hà cái hương thơm con gái đang tỏa ra từng đợt xộc thẳng vào mũi. Bản năng tôi đang được tận hưởng, đôi tay tôi vày vò bầu ngực trắng hồng và lướt đi trên khắp cơ thể ấy..

Ướt rồi. Tôi thích thú. Cái miệng tôi lại thay thế đôi tay mà hưởng thụ, từ trên xuống tôi nhấm nháp cơ thể em chậm rãi, như tận hưởng một món ngon cần phải từ từ.

Chiếc váy vướng víu và mảnh vải con con đã không còn trên người em. Cơ thể hoàn hảo của em hiển hiện trước ánh đèn sáng trưng làm em càng trở nên rực rỡ. Với người khác thì họ cần bóng đêm hay cái gì đó để tưởng tượng, còn với cơ thể em, cái cơ thể này thì dù cho có thật sáng cũng không làm em lộ ra bất cứ khiếm khuyết nào. Bảo Hân xấu hổ che đi những phần nhạy cảm khiến tôi bật cười.

- Tắt điện đi anh.. em ngại – Bảo Hân thì thào.

Tôi không nghe lời em nói, cúi xuống ôm em thật chặt trong vòng tay mình. Đặt lên môi em một nụ hôn thật sâu, những thứ trên người tôi cũng theo nụ hôn đó mà hoàn toàn vứt bỏ. Hai cơ thể nóng rực được dịp ép sát vào nhau cảm nhận từng chút một khiến chúng càng trở nên bất trị. Bảo Hân khẽ mở mắt ra sau một nụ hôn dài.

- Em..y..

Lời nói của Bảo Hân bị tôi chặn lại bằng một ngón tay trên khóe môi ấy. Tôi mỉm cười với em.

- Anh biết

Bảo Hân sung sướng rúc vào ngực tôi, mắt em dường như long lanh hơn, nụ cười của em như hoàn hảo hơn. Tôi thì thào.

- Nói ra điều này anh biết là quá thừa, nhưng.. em quá đẹp Hân ạ - Tôi ngập ngừng.
- Anh chỉ giỏi nịnh – Bảo Hân xấu hổ.

Tôi trườn trên người em, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, em nhắm nghiền mắt chờ đợi.

Cơ thể em dưới thân em rực lửa, tôi có thể cảm nhận sự run rẩy ấy..

Chờ đợi..

Chờ đợi..

Khi em vừa mở mắt ra nhìn tôi, một cái nhấp dứt khoán khiến tôi và em hòa vào một.

Bảo Hân giật mình bất ngờ trước sự mạnh bạo của tôi, tiếng nấc theo cơ thể em bột phát ra cùng khóe miệng hé mở, đôi mắt em không thể nhìn thẳng vào tôi nữa mà ngước lên nhìn trân trân vào đâu đó theo phản xạ của chính cơ thể mình.

Tôi mỉm cười nhìn phản ứng của em, khẽ vuốt qua mái tóc tôi lạnh lùng từng nhịp, để cơ thể và khuân mặt em không có cơ hội nhìn xuống, cơ thể em chẳng thể phục hồi vào chống đỡ..

Mọi chiến thắng đều cần có máu đổ

Tôi như vị tướng quân chiến thắng lạnh lùng cầm đao đứng trên xác kẻ thù.

Bảo Hân mềm mại ôm cổ tôi hạnh phúc. Em nheo mắt nhìn tôi đầy cảm xúc, rồi thế nào em nhón người lên đặt vào môi tôi một nụ hôn nhẹ phớt qua, đôi tay em lại càng siết tôi chặt hơn. Khẽ mỉm cười, em thì thầm.

- Dù thế nào thì em cũng sẽ không bao giờ hối hận.

Tôi hơi giật mình khi nghe em nói thế, đôi tay tôi đang buông lơi khẽ kéo lại cho em cảm nhận chặt hơn. Cúi xuống hôn lên trán em tôi thì thầm.

- Em đúng là ngốc.
- Hì! – Bảo Hần nũng nịu.
- Em đi tắm đi – Tôi cười
- Vâng.

Bảo Hân ngoan ngoãn nghe lời tôi vào phòng tắm. Tôi cũng định vào tắm cùng nhưng có lẽ với một người con gái ngây thơ như em thì việc này hơi quá sức. Khoác cái chăn vào người tôi ra ban công ngồi, khẽ châm điếu thuốc.

Trời lành lạnh, hơi thuốc chui vào cổ họng tôi làm tôi ấm hơn đôi chút, sau đó làn khói tỏa theo gió mà bay vào màn đêm mịt mùng.

Đầu óc tôi như tối tăm và hình ảnh vợ tôi hiện về rõ nét trong óc. Đàn bà, thật là cái thứ gì không biết. Tôi đã chăm sóc em, yêu em hơn chính bản thân mình, đã níu kéo và tha thứ, đã hèn nhát và tự biến mình thành một thằng cô lụy. Nhưng đêm nay em đã giết hết tất cả trong tôi, chẳng còn một chút gì, cay đắng ư? Thống khổ ư? Tức giận ư? Không! Tất cả đều không? Có trách rằng tôi trách mình quá ngu dại mà dồn tình cảm mà thôi.

Từng điếu thuốc lần lượt qua, tôi không còn cảm tháy gì nữa, chỉ thấy nóng rát và cào xé trong cổ họng. Đến cả cái nghẹn họng tôi cũng chẳng còn nói chi là nước mắt. Tất cả chấm hết..

- Anh vào tắm đi, em pha cafe cho nếu anh muốn uống.

Bảo Hân từ phía sau ôm tôi ngọt ngào, cắt ngang mọi dòng suy nghĩ của tôi. Tôi giữ chặt lấy hai bàn tay đang nắm lại của em, ngọt ngào.

- Ngốc! Pha cho anh nhé.

Bảo Hân gục gặc đầu vào lưng tôi như đồng ý, tôi có thể tưởng tượng ra là em đang mỉm cười.

Làn nước ấm không làm cho lòng tôi thôi quặn lại, nhưng dù sao nó cũng làm đầu óc tôi bớt chuếch choáng sau cơn say.

Khi tôi ra thì Bảo Hân đã pha sẵn cafe cho tôi, em thì cho riêng mình cốc trà gừng. Tôi ngồi xuống cạnh em, ôm nhẹ em vào lòng. Bảo Hân chỉ khẽ khẽ nhìn tôi, ánh nhìn hạnh phúc và vui vẻ.

- Anh uống cafe đi – Bảo Hân mỉm cười
- Ừm..

Tôi nhậm ly cafe, Bảo Hân quả đúng là biết khẩu vị của tôi, chỉ mới vài hôm mà em đã biết pha đúng loại tôi thích nhất, bao giờ cũng là loại đậm nhất và không đường.

- Sao em không uống cafe mà nhà lại có máy cafe thế?

Tôi thắc mắc và chỉ chiếc máy pha cafe hiện đại ngự trị ở phần dễ trông thấy nhất trong bếp.

- Em đoán sẽ có ngày anh qua đây nên mua. Mà anh lại là đồ nghiện cafe nữa – Bảo Hân cười nũng nịu rồi lại dựa vào vai tôi.

Tôi hơi xúc động. Bảo Hân luôn quan tâm thầm lặng đến tôi như thế. Khẽ đặt ly cafe xuống bàn tôi ôm em vào lòng.

- Chuyện vừa rồi.. – Tôi hỏi nhỏ
- Em không sao đâu, em tự nguyện mà – Bảo Hân mỉm cười ngắt lời tôi.
- Ừm.. nhưng mà... – Tôi ngập ngừng ái ngại

Bảo Hân rúc vào tôi sâu hơn, hay tay em vòng qua tôi ôm chặt.

- Em không cần biết sau này thế nào? Chỉ cần tim anh có em là được.

Giọng Bảo Hân như hơi thở khiến tôi lành lạnh, như linh cảm thấy điều gì đó không ổn. Mà câu này tôi nghe cũng quen lắm. Chỉ biết thở dài ôm em vào lòng tôi mặc kệ mọi chuyên sẽ ra sao thì ra, tôi không quan tâm.

Tiếng điện thoại rung bần bật trên bàn, chắc lúc nãy khi tôi về Bảo Hân lấy điện thoại tôi ra để đó, tôi cầm lấy xem có chuyện gì không.

Khả Vân is calling... – Tôi nhấn ngay nút từ chối và xem vừa rồi có chuyện gì không.

29 cuộc gọi nhỡ.

05 cuộc của Quỳnh Thy

01 cuộc của thằng Bảo

22 cuộc của Khả Vân

Và 1 cuộc số lạ tôi chẳng biết của ai nữa.

- Anh Bảo gọi à anh? – Bảo Hân ngước mặt lên hỏi.
- Không có gì đâu.

Tôi tắt máy và đặt lên môi Bảo Hân một nụ hôn dài, đặt em nằm trên sofa, bàn tay tôi lại thoải mái mà du lịch.

- Anh này.. vừa xong mà.. – Bảo Hân ngượng ngùng.
- Kệ.. ai bảo.. em đẹp – Tôi thủ thỉ

Tôi và em lại chìm trong những cơn say ngây ngất.

Chap 75:

Tôi mệt nhoài cả đêm đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt. Bảo Hân đang kéo rèm cửa ra cho sáng. Tôi nhoài người ra ngắm Bảo Hân, thân hình quyến rũ của em thấy còn sáng hơn cả ánh sáng đang rọi vào từ cửa sổ lớn. Bảo Hân đang mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi dài trắng đủ che hết vừa đủ vòng ba đầy đặn của em, đôi chân thon thả thi thoảng kiễng lên khiến nó dường như dài ra bất tận.

Mình vừa ngủ với em đêm qua sao? - tôi thầm nhủ

Cười khục khặc trong cổ họng tôi khiến Bảo Hân chú ý, em quay lại nhìn tôi mỉm cười, một nụ cười pha lẫn xấu hổ.

- Anh dậy rồi à? 
- Lại đây với anh nào!

Tôi mỉm cười vẫy Bảo Hân. Em nhẹ nhàng đi đến bên giường ngồi xuống cạnh tôi, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tôi ôm nhẹ qua eo em, cảm nhận làn da mát lạnh thấm qua những đầu ngón tay, nhìn vào làn da trắng lồ lộ ra trên cặp đùi thon thả ấy.

Bảo Hân chăm chú nhìn tôi, em chẳng nói gì hết, chỉ ngắm nhìn, cái nhìn làm tôi chột dạ đôi chút. Khẽ ngẩng mặt lên nhìn em tôi mỉm cười.

- Em dậy sớm thế? – Tôi hỏi
- Em dậy lâu rồi, anh dậy rồi còn ăn sáng – Bảo Hân tình cảm nói với tôi.
- Ừ.

Tôi cong người uể oải đứng dậy, khẽ với lấy tay Bảo Hân làm điểm tựa. Bảo Hân cười khúc khích nhìn tôi như thế.

- Sáng nào anh cũng dậy vất vả thế này à?
- Ừ! Anh chuyên gia ngủ nướng mà – Tôi cười. Mặc dù bình thường tôi là người dậy rất sớm.
- Hi. Lười ghê – Bảo Hân tủm tỉm.
- Ai bảo... tại em chứ.

Tôi giở giọng dê đổ lỗi cho em, sau đó để em không kịp chống chế tôi đặt lên môi em một nụ hôn chào buổi sáng, phớt nhẹ.

Bảo Hân đấm thụp vào lưng tôi. Tôi cười ranh mãnh rồi cũng lết vào nhà vệ sinh thực hiện cái công đoạn hàng ngày ấy.

Gội đầu luôn tỉnh táo, tôi vừa ra khỏi phòng vệ sinh vừa lau khô đầu. Bảo Hân giờ đã ngồi bên bàn ăn.

- Lại đây ăn sáng anh.

Bảo Hân gọi tôi vào bàn ăn, tôi lững thững đi lại. Bảo Hân làm ít salad và bánh mì kẹp. Tôi vốn đơn giản khoản ăn uống nên cũng thấy khá là ngon miệng.

- Hàng sáng em đều tự làm à? – Tôi hỏi em.
- Vâng! – Bảo Hân trả lời.
- Chán nhỉ! Không đi ăn ở ngoài bao giờ à!
- À cũng có nhưng ít lắm, thường là đi cùng gia đình thôi, nhà em nói ăn ngoài không được vệ sinh.
- Người ta vẫn sống tốt đây thôi, lúc nào anh dẫn đi cháo lòng.
- Eo.

Tôi cười hì hì trước cái le lưỡi của Bảo Hân. Hehe. Người như em làm sao biết được cái thú vị của món ăn đường phố HN chứ. Thầm nhủ phải đào tạo em dần dần.

Theo một nghiên cứu khoa học thì rượu có thể làm bạn mất trí nhớ tạm thời. Một số hình ảnh tôi nhớ được từ buổi party, sau đó đi bar cùng Bảo Hân, sau đó tôi tỉnh dậy và làm tình với em. Nhưng cái lúc từ bar về tôi hoàn toàn không nhớ một chút gì cả.

- Hôm qua lúc đi bar về anh có nói gì không? – Tôi nheo nheo mắt hỏi Bảo Hân
- Anh nghĩ mình nói gì không tốt à? – Bảo Hân mỉm cười hỏi lại tôi.
- À... không!

Tôi nhấm nhẳng, trong đầu tôi có nhiều câu hỏi, không biết là tôi đã nói gì hay làm gì đó không nữa. Lắc đầu tôi cho miếng bánh cuối cùng vào miệng.

- Anh ăn nữa không? - Bảo Hân hỏi.
- Không, thế là đủ rồi, sáng anh không hay ăn nhiều.
- Vậy uống cafe nhé, em pha.
- Ừ.

Bảo Hân cầm hai cái tách ra, cẩn thận tráng bằng nước sôi trước khi bật máy. Tiếng ro ro rồi rào rào từng công đoạn tự động của máy pha cafe rất vui tai, cuối cùng là hai dòng nước nâu đục chảy xuống hai cái tách trắng, dòng cafe chảy đều, chảy đều rồi dừng hẳn.

Bảo Hân mang ly cafe cho tôi rồi ngồi về phía đối diện. Tôi nhâm nhi ngắm ra ngoài cửa, hầu như toàn bộ một mảng tường của khu bếp này làm bằng kính, nơi tôi từ tầng 14 có thể cho tôi thấy một khoảng trời và các căn nhà thấp bé phía xa.

- Chủ nhật đẹp nhỉ! – Tôi nhìn về phía xa xa mà phá vỡ cái im lặng nhất thời vừa rồi.
- Vâng – Bảo Hân nhăn mặt khi nhấm ly cafe đầu tiên.
- Không cần phải cố đâu – Tôi bật cười
- Em muốn uống thử, rồi sẽ quen hết. – Bảo Hân nhăn nhó rồi cố nhấm thêm một hớp nữa
- Hì, em cứ làm những gì em muốn, không nhất thiết phải....
- Em muốn mà – Bảo Hân ngắt lời tôi.

Tôi mỉm cười lặng ngắm khuôn mặt em, một khuôn mặt hoàn hảo với những đường nét hoàn hảo. Em thật đẹp, tôi không mong có ai đó đẹp hơn, nhất là trong lúc này, bên tôi với chỉ duy nhất một chiếc áo sơ mi trắng.

- Em thật là kỳ lạ - Tôi nhìn em rồi thốt lên.
- Sao lại kỳ lạ? – Bảo Hân ngạc nhiên nhìn tôi.
- Hì! Lúc anh thấy em rất mong manh và ngây thơ, nhưng có lúc anh lại thấy em mạnh mẽ và rắn rỏi. Không lạ sao được – Tôi cười.
- Sao anh lại nói thế? – Bảo Hân chăm chú nhìn tôi.
- Thì nếu là anh, anh không thích uống cafe thì có trời mới bắt anh uống được. – Tôi mỉm cười.
- À ra vậy. Thực ra cứ làm thôi anh, làm mãi rồi quen, khi quen rồi sẽ thích nó. – Bảo Hân bình thản
- Ơ.. vậy cũng đúng – Tôi cũng hơi ngạc nhiên trước câu trả lời của em
- Anh cũng thấy đúng à? – Bảo Hân nheo mắt.
- Ừ! Nhưng nếu là anh thì sẽ không bao giờ được như thế - Tôi thở dài

Bảo Hân không trả lời, em mỉm cười rồi lại tiếp tục thử nhậm tiếp ly cafe, cái thứ đăng đắng đó theo cổ họng em xuống chắc hẳn khó chịu lắm.

Em mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia trời đang sáng bảnh. Có điều gì đó trong đầu em mà tôi không nắm bắt được.

- Hôm qua có thật là anh không nói gì chứ? – Tôi hỏi lại
- Hì. Có – Bảo Hân cười
- Anh đã nói gì vậy? Không nói linh tinh chứ? – Tôi chột dạ
- Anh muốn biết à – Bảo Hân nheo mắt
- Biết cũng tốt mà – Tôi cười.
- Để em giữ làm bí mật cho riêng mình nhé

Bảo Hân nói xong miệng hơi cười nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía xa xa, vẻ mặt em không làm tôi đoán được, thật kỳ lạ. Thôi kệ vậy, chẳng cần phải biết đến cái điều vớ vẩn ấy.

- Xe em thế nào rồi? – Tôi hỏi vì chợt nhớ ra hôm qua tôi đi cùng em lên taxi.
- Em nói có việc anh và em đi gấp nên nói anh ấy đánh xe về hộ em.
- Ừ!

Tôi thở dài, Bảo Hân nói vậy nhưng thằng Bảo sao mà tin được. Tôi ngại phải đối diện với nó lúc này, cả Khả Vân nữa. Tôi chưa muốn gặp họ. Kệ đời ra sao thì ra, tôi chẳng cần biết đến ngày mai nữa.

- Hôm nay mình sẽ dành cả cho nhau em nhé – Tôi nhìn Bảo Hân ngọt ngào.
- Ưm...

Bảo Hân trong chuyện này thì lúc nào cũng e thẹn. Dấu vết trên giường tối qua mặc dù đã được em thay ngay khi tôi vào phòng tắm thì vẫn không thể làm tôi day dứt. Tôi hơi suy tư về việc này nhưng với tôi thì cũng chẳng quan trọng cho lắm.

Tôi cười hì hì đứng dậy đi ra sau ghế quàng tay ôm chặt lấy em. Bảo Hân ngượng ngùng trong vòng tay tôi, dụi đầu vào cánh tay tôi âu yếm thay cho lời đồng ý.

Tôi kéo em dậy nhưng lúc này cái thân hình nóng bỏng và vẻ sexy của em trong chiếc áo sơ mi trắng lại làm cho bản năng tôi trỗi dậy. Tôi đặt lên môi em nụ hôn thật sâu.

Bảo Hân lại run rẩy trong vòng tay tôi, cổ họng em chỉ biết kêu lên những tiếng ưm ưm quen thuộc, cơ thể em uốn éo như muốn tránh rồi cuối cùng cũng bị cơn bão của tôi cuốn phăng đi..

Như hôm qua em chỉ biết đỏ mặt mà ngượng nghịu dựa đầu vào vai tôi, dùng những ngón tay thon dài của mình em tạo thành như đôi chân của người mà bước đi trên ngực tôi, hết đi từ xương quai xanh cho đến ngực, rồi lại từ ngực cho đi lên. Cái cảm giác nhồn nhột khó tả làm cho tôi phì cười.

- Em làm gì thế, buồn anh 
- Hì! Em đang nghĩ, mỗi bước đi là một suy nghĩ.
- Vậy thì em sắp thành bác học rồi – Tôi cười.
- Khéo mụ đầu mất anh nhỉ, em thường không hay nghĩ, cứ theo thế mà đi thôi.
- Ơ hay ai mà chả phải nghĩ. Mà em đang nghĩ gì thế? Tôi hỏi
- Ừm.. Em đang nghĩ là sắp tới mình sẽ thế nào? – Bảo Hân ngậm ngừng.

Tim tôi nảy lên một cái, Bảo Hân đang nói đến cái điều mà tôi không hề muốn nói tới, bởi vì giờ đây tôi cũng chẳng biết phải đối diện với mọi việc thế nào.


- Bảo Hân này – Tôi nói nhỏ
- Vâng! – Bảo Hân khẽ dụi dụi đầu.
- Chuyện chúng mình ấy... – Tôi ngập ngừng.
- Sao anh? – Bảo Hân hơi lăn tăn thì phải, em ngước đôi mắt xoe tròn lên nhìn tôi.
- Anh nghĩ là chúng mình chưa nên công khai với mọi người vội – Tôi thở hắt ra một hơi.

Bảo Hân im lặng, bàn tay em đang từng bước di chuyển trên người tôi dừng hẳn lại, em quàng tay qua người tôi ôm chặt, mặt cúi xuống khiến tôi không thể thấy được đôi mắt em.

- Em hiểu mà.. chuyện vợ anh.. – Bảo Hân ngập ngừng, giọng buồn buồn

Thực ra tôi chả lo gì về vợ tôi cả, cái tôi lo lại là chuyện khác, nhưng mà thôi mấy điều đó đâu có quan trọng nhỉ! Tôi cố gắng rướn người hôn lên mái tóc em.

- Ừ! Anh chỉ mong em hiểu – Tôi thầm thì.
- Em không sao hết

Bảo Hân trầm tư nhưng rắn rỏi trong lời nói. Hơi thương em một chút, chắc tại em nghĩ cho tôi đây mà, cái giọng rắn rỏi giúp tôi yên tâm hơn. Tôi quay người ôm em vào lòng, rồi nâng cằm em lên đặt lên đó một nụ hôn dài, môi tôi ngậm lại kéo môi dưới của em ra kêu bựt một tiếng.

Tôi bật cười còn Bảo Hân xấu hổ đập đập tay vào ngực tôi. Ôm em một chút tôi thì thầm vào tai em ngọt ngào.

- Dậy thôi! Chúng ta còn có nửa ngày thôi đấy.

Phải rồi, còn đúng có nửa ngày vì tôi với Bảo Hân đã nằm ở đây đến tận gần trưa. Trời sáng bảnh và không khí dịu dịu không nóng không lạnh hứa hẹn sẽ là một tiết trời tuyệt hảo cho một buổi đi chơi.

Tôi và Bảo Hân vui vẻ như đôi tình nhân cùng nhau đi ăn KFC thay cho buổi trưa. Sau đó em lại khoác tay tôi và chúng tôi đi xem film tại megastar, rồi lại cùng nhau đi dạo công viên Thủ Lệ, nơi tôi chỉ và chơi đùa với em, tôi luôn muốn ngắm những con vật mà. Cuối cùng tôi với em chọn cho mình món bún bò Huế của O Xuân, một nơi khá ngon mà tôi biết từ lâu nhưng phải cả năm nay không đến rồi.

- Bún này ngon quá nhỉ - Bảo Hân cười khi cố nốt miếng cuối cùng của tô bún to vật
- Ừ! Ngày xưa anh cũng hay đến nơi này – Tôi thở dài
- Cùng với.... – Bảo Hân định hỏi tôi nhưng tự dưng im bặt.

Tôi không nói nữa, nhắc tới đôi khi tim tôi lại đau lên một tiếng. Nãy giờ nhìn Bảo Hân ăn ngon lành tô bún mà tôi cũng thấy vui vui. Tôi không biết làm thế này có đúng hay không nhưng hình như tôi đang muốn dòng đời đẩy tôi đi vậy, tôi cũng không quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa, hãy cứ để cho bản năng chi phối mình.

- Giờ mình bật điện thoại anh nhé – Bảo Hân hỏi tôi.
- Ừ. Có lẽ nên vậy, chúng ta mất tích cũng lâu rồi.
- Ừm

Tôi thấy nét thoáng buồn từ phía Bảo Hân toát ra trong tiếng ừm nhỏ nhẹ. Ừ mà thôi vậy, đến lúc rồi.

Bảo Hân bật điện thoại của mình lên. Như là trớ trêu của số phận vậy tôi thấy số thằng Bảo ngay lập tức hiên lên.

A Bảo calling......

Bảo Hân hơi giật mình nhưng cũng bấm máy và nghe.

- Alô! Anh Bảo à
- Em ở đâu vậy? có ở cùng thằng H không? – Tôi nghe rõ tiếng của thằng Bảo đang hét lên trong điện thoại đầy lo lắng.
Chap 76:

Bảo Hân rụt rè khi nghe tiếng của thằng Bảo lo lắng như vậy trong điện thoại.

Tôi nháy mắt cho Bảo hân thì thầm thật nhỏ

- Nói em đang ở nhà ấy.

Bảo Hân nghe lời tôi trả lời rành rọt.

- Em sắp về tới nhà rồi. Anh đang ở đâu vậy? – Bảo Hân hỏi lại.

Thằng Bảo thở phào có vẻ nhẹ nhõm hơn. Tôi ghé sát vào Bảo Hân và nghe rõ hơn tiếng thằng Bảo.

- Vậy em có thấy thằng H đâu không? Tối qua hai đứa em tự dưng đi đâu mất tiêu, gọi cũng không liên lạc được? Bọn em đi đâu vậy?

Bảo Hân ghé mắt nhìn tôi rồi trả lời với thằng Bảo.

- Hôm qua em đã nhắn cho anh rồi mà, em với anh H đi có việc tiếp đối tác của công ty gấp, họ cần xem một số dự án của công ty mình. Sau đó em về thôi quên sạc điện thoại? Anh không gọi được cho anh H à?
- À Không. Anh không gọi được cho hai đứa em nên lo lắng quá, hôm qua không thấy nó về nhà.
- Em chỉ đi cùng anh ấy một lúc thôi rồi về, anh thử gọi lại cho anh ấy xem.
- Ừ! Để anh gọi, chút nữa anh qua nhà đưa xe cho em để mai em còn đi làm nhé – Giọng Bảo nhát gừng.
- Vâng, anh cứ qua đi, em về bây giờ đây - Bảo Hân mỉm cười, giọng trở lại bình thường hơn chút.
- Ừ vậy anh qua luôn đây.....mà em ăn cơm chưa? – Thằng Bảo ngập ngừng hỏi
- Em đang ăn cùng bạn nè, giờ về luôn – Bảo Hân khúc khích.
- Ừ... thôi vậy... anh qua luôn đây – Bảo có vẻ thất vọng
- Vâng.

Bảo Hân mỉm cười ngắt điện thoại.

- Nghe giọng thì anh ấy chưa biết gì đâu
- Ừ - Tôi thở phào
- Thôi em về luôn đây không anh ấy đợi – Bảo Hân lưu luyến quay sang nhìn tôi.
- Ừ! Em về đi, mai gặp nhé – Tôi trả lời.

Nhìn dáng Bảo Hân lặng lẽ lên xe taxi đi về, tôi lại chìm trong những suy nghĩ. Thở dài ngao ngán tôi thực sự chưa muốn làm gì hết lúc này. Đi bộ trên đường lúc lâu tôi lại rẽ vào quán trà đá và cho mình ngắm những dòng người qua lại.

Đầu óc trống rỗng, tôi giở điện thoại ra định xem tin nhắn nhưng thôi kệ, chẳng muốn biết thêm cái gì nữa Chị trà đá rất ngạc nhiên khi tôi đưa chiếc điện thoại cho chị sau khi bỏ sim ra vứt đi.

- Sao lại đưa chị? – Chị ta hỏi
- Em tặng thôi, chả cần nữa. – Tôi cười
- Ơ... – Chị ta ngạc nhiên
- Coi như ngày lộc của chị đi, về tặng con hay ai cũng được, em chỉ cần ly trà và vài điếu thuốc miễn phí – Tôi cười lớn.

Bà chị nhìn tôi như người hành tinh lạ, nhưng chắc có lộc thì tội gì không cầm, mấy khi gặp một thằng điên như tôi chứ. Tôi cầm bao thuốc của chị đưa và lững thững đi trên đường vô định.

Hà Nội vẫn thế, từng mảnh đời bon chen xô bồ, không lúc nào là ngớt tiếng còi xe inh tai nhức óc, những con người cáu kỉnh gắt gỏng chen nhau từng mét một trong giờ tan tầm. Tôi nhìn họ phì cười và tự nghĩ rằng sao họ lại phải khổ như vậy? Sao không biết vui với những gì mình đang có mà phải vội vã? Phải dồn mình vào những trách nhiệm, nghĩa vụ của của đời mà rốt cục cũng sẽ chỉ là hư vô..

Tôi cứ thế đi bộ cả chục km về nhà, lúc này đã hơn 9h tối rồi. Tôi vẫn chưa muốn bước vào đó? Nhưng mà tại sao nhỉ? tại sao tôi phải hèn kém như thế chứ? Kệ đời..

- Anh H? – Giọng Quỳnh Thy hốt hoảng sau lưng tôi.

Tôi quay lại nhìn vẻ mặt lo lắng của Quỳnh Thy, em trong bộ quần áo ngắn như phong cách thường ngày, chỉ có là không trang điểm với mặt vẻ như đang nhiều mồ hôi.

- Anh đi đâu mà em không thể gọi điện được thế? – Giọng em vẫn thế đầy lo lắng.
- Vào uống cafe không? – Tôi chỉ vào quán cafe nhỏ bên đường

Quỳnh Thy ngồi đối diện tôi chăm chú nhìn, có vẻ thấy tôi bình thản và không muốn nói nên em cũng không hỏi, chỉ lặng nhìn tôi như vậy.

- Hôm qua anh đi xong không thấy quay lại, mọi người đã rất lo lắng
- Vậy hả? – Tôi tỉnh bơ
- Vâng! Nhất là Khả Vân ấy – Quỳnh Thy thở dài.
- Vậy ư? – Tôi không quan tâm lắm.
- Anh này! Có chuyện gì vậy?

Cuối cùng thì Quỳnh Thy cũng không kìm được, câu đầu em lớn tiếng thất vọng nhưng câu sau lại hỏi tôi đầy quan tâm.

- Chẳng có gì – Tôi thản nhiên.
- Thật không? – Quỳnh Thy nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Thật – Tôi nói rồi cúi xuống nguấy nguấy ly cafe.

Quỳnh Thy thở dài nhìn tôi đầy ngao ngán, chẳng buồn uống lấy một ngụm nước nào từ đầu tới giờ.

- Hôm qua em đã gặp chị ấy?
- Ừ! – Tôi vẫn lạnh nhạt
- Anh không muốn biết ai à? Hay là anh đã biết
- Anh không biết – Tôi lững lờ.

Quỳnh Thy nhìn thái độ của tôi rồi chậm rãi.

- Em đã gặp chị, chị P. Vợ anh đi cùng lão ấy

Quỳnh Thy vẫn nhìn thẳng vào tôi, từng từ một em nhả ra muốn dò phản ứng của tôi, nhưng tôi nào có cảm thấy gì, tôi vô cảm. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm dòng người, cầm cốc cafe mà nuốt lấy thứ nước đắng ngoét.

- anh không cảm thấy gì à? – Quỳnh Thy vẫn tiếp tục xoáy vào tôi.

Tôi quay lại nhìn Quỳnh Thy, thấy buồn cười vì cái sự quan tâm lo lắng thái quá của em, tôi thản nhiên

- Em nói ai vậy? anh không quen người đó.
- Anh... – Quỳnh Thy sửng sốt nhìn tôi, tôi chưa bao giờ thấy em ngạc nhiên như thế.
- Người em thấy anh không quen, còn người em nói chết lâu rồi.

Tôi vẫn mỉm cười, nụ cười không chút gượng gạo mà nhả ra từng lời từng chữ. Quỳnh Thy thấy thái độ tôi như thế thì im lặng, cúi xuống, tôi không hiểu em sao nữa. Sau rồi em cũng bắt chước tôi ngoảnh ra ngoài cửa sổ nhưng không như tôi, em khẽ chấm vào khóe mắt quệt đi. Vậy là vừa rồi em khóc ư?

Cốc cafe tôi cũng đã uống xong, rất nhanh. Tôi mỉm cười đứng dậy đặt tay lên vai Quỳnh Thy, cười nhẹ với em.

- Lại mít ướt rồi. Thôi mình về đi. Mà chỉ mình em thấy thôi à?
- Vâng, Em đi theo lão bóng mượt kia thì thấy lão ta ra ngoài cửa đón chị ấy. Sau đó anh Bảo gọi em vào nên sau em chẳng thấy anh và mấy người ấy nữa. Lo quá nên em gọi anh mà không được.
- Việc gì mà phải lo chứ? – Tôi cười nhẹ.
- Anh ác lắm – Quỳnh Thy đấm vào ngực tôi khi đứng dậy.

Tôi bật cười vui vẻ khoác vai Quỳnh Thy, ra trả tiền rồi đi về nhà.

- Mày đi đâu vậy? – Thằng Bảo gầm lên khi thấy tôi.
- Thằng điên, tao đi với lão Y ấy, lão ấy đang nghiên cứu cái dự án ở công ty nên phải ra tiếp gấp – Tôi tỉnh rụi
- Rồi sau đó? – Nó nghi ngờ
- Thì sau đó lão mời đi giải trí, gọi các em ra tiếp tới tận 6h sáng mới xong, tao say quá ngủ ở nhà nghỉ quên mẹ nó mất
- Điện thoại của mày đâu sao không liên lạc được.
- Thì bị mấy em cầm lấy xin số, rồi vui quá *** biết nó ở chỗ nào nữa 
- Thế là mất à? – Nó hỏi
- Ừ! Mày còn cái số nào không vứt tao cái, mà cái số 1414 của mày được đấy, cho tao nhé.
- Ờ! Thích thì dùng, dùng số ấy đen bỏ mẹ
- Đen mày lộc tao – Tôi cười hề hề.
- Thôi đi tắm đi thằng dở - Nó nạt.

Tôi chui vào phòng tắm tẩy rửa chút bụi trần nhưng hình như không sạch lên tí nào, chỉ thấy mình sảng khoái hơn, có chút gì đó chạy rần rần quanh người cùng làn nước khiến tôi phấn khích.

Tôi khoác lấy cái áo lên vai ra ngoài phòng khách ngồi xem tivi.

- Thằng Bảo đâu rồi em? – Tôi hỏi Quỳnh Thy
- Đi mua thuốc rồi, vẫn như mọi khi
- Bố khỉ! Có bao thuốc ở trong túi anh mà không biết – Tôi càu ràu
- Ừ
- Sao thế? – Thấy giọng Quỳnh Thy hơi lạ, tôi quay sang hỏi
- Anh gọi cho chị Vân chưa?
- Ờ... mà có máy đâu mà gọi
- Anh gọi đi, chị ấy lo lắng cho anh lắm đấy, hôm qua ngồi với tụi em chị ấy hỏi anh suốt, cứ thấp tha thấp thỏm.
- Thế à? – Tôi cười nhạt
- Ừm..
- Mày đưa điện thoại đây

Quỳnh Thy vào phòng lấy điện thoại rồi vứt thẳng cho tôi.

- Ơ cái con này! – Tôi bắt lấy cái điện thoại của Quỳnh Thy ném cho

Nó chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng, đóng sập cánh cửa lại. Vậy là ngoài Quỳnh Thy thì hôm qua mọi người vẫn chưa biết gì, có chăng là chỉ nghi ngờ đôi chút việc biến mất giữa tôi và Bảo Hân, nhưng chắc sau mấy lời của tôi và Bảo Hân thì cái nghi ngờ ấy không hẳn mất nhưng cũng xẹp đi đôi chút rồi.

- Alo, anh H đây
- Anh H? Sao em gọi anh mãi không được thế? Anh làm em lo quá – Giọng Khả Vân lo lắng hét lên.
- Hì! Anh chỉ bị mất điện thoại thôi mà – Tôi cười
- Thì phải gọi về chứ? Anh có biết em lo thế nào không?

Giọng Khả Vân sụt sịt trong điện thoại khiến lòng tôi trùng xuống, hình như em lại đang khóc.

- Này ngốc! Anh chỉ bị mất điện thoại với say quá mới dậy thôi mà – Tôi trầm lắng.
- Anh không sao đâu, em yên tâm nhé – Tôi tiếp lời.

Giọng Khả Vân đỡ sụt sịt hơn đôi chút nhưng vẫn còn nghẹn ngào lắm, tôi nghe em nói qua điện thoại.

- Em nhớ anh, em muốn gặp anh – Em nghèn nghẹn.
- Anh cũng nhớ em – Tôi cố gắng trầm giọng..
- Anh gặp em được không? – Giọng Khả Vân lại nức nở.

Tôi ngó đồng hồ đã hơn 10h rồi. Thở dài một tiếng tôi nhắc nhẹ em.

- Khả Vân! Anh bảo này... – Tôi dịu giọng lại
- Vâng! – Khả Vân nghèn nghẹn
- Bây giờ muộn rồi, mai chúng ta gặp nhau được mà.. giờ anh hơi mệt, tại say quá
- Vâng, anh bị ốm à? – Giọng Khả Vân lại lo lắng.
- Ừ! Đầu đau như búa bổ, chắc tại rượu em ạ - Tôi nói giọng mệt mỏi.
- Vậy anh nghỉ đi nhé, mai em call, mà anh rượu chè ít thôi – Khả Vân giận dỗi.
- Ừ! Tiếp khách mà chứ anh có muốn uống đâu – Tôi ngọt ngào trấn an em.
- Vậy anh nghỉ đi nhé
- Ừ, ngủ ngon em nhé.

Tôi đang định cúp máy thì tiếng Khả Vân lại vang lên.

- À anh ơi!
- Ơi! Sao em? – Tôi hỏi cố giấu mình hơi ngán ngẩm.
- Em yêu anh.

Khả Vân cười hì hì rồi cúp máy không để tôi nói gì nữa.

Tôi mỉm cười trước trò trẻ con của em. Lòng lại trống rỗng, tivi chả có gì ngoài mấy con bé lòe loẹt hát mấy bài thị trường, nhưng tâm trạng thế này tôi nghe mấy loại ấy lại hợp. Tôi nhắn tin cho Bảo Hân:

“Mọi chuyện ổn, chúc em ngủ ngon
Ps: Không phải nhắn lại đâu”

Tiếng nhạc đơn điệu làm cơn buồn ngủ ập đến và thằng Bảo phải gọi tôi dậy bắt tôi vào phòng, không cho ngủ ở salon nữa.


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Lamborghini Huracán LP 610-4 t