Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện

Tôi và BOSS thật trong sáng - Phần 5


"Cám ơn vì đã đưa tôi về, cô lái xe về cẩn thận nha." Bạch Thuần Khiết nói lời cám ơn xong liền xoay người muốn đi nhưng lại bị Hàn Nghi Tĩnh gọi lại. 

Cô xách túi giấy đưa cho Thuần Khiết qua cửa sổ xe, "Đưa cho Cảnh Hàng giúp tôi nhé." 

Bạch Thuần Khiết nghĩ nghĩ, chính mình còn đang tránh Lục Cảnh Hàng, làm sao dám đi tìm anh ta."Dù sao cũng đã đến đây, cô lên nhà tự tay đưa đi." 

"Quá khuya rồi, không được tốt lắm." 

"Cũng đúng ha." Hàn Nghi Tĩnh quả thật không giống kiểu phụ nữ sẽ đi gõ cửa nhà đàn ông vào buổi tối, rất không giống... Người nào đó vừa tự kiểm điểm vừa nhận cái túi."Vậy để tôi đưa, quản lí Hàn có muốn tôi chuyển lời gì không?" 

Hàn Nghi Tĩnh gật đầu cám ơn rồi nói "Thay tôi chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ." 

A!!! Mấy hôm nay cô cứ mơ mơ màng màng, quên cả ngày giờ! Nhìn theo xe Hàn Nghi Tĩnh, Bạch Thuần Khiết đi qua đi lại, "Có nên mua quà cho Lục Cảnh Hàng hay không?" Cúi đầu nhìn túi giấy của Hàn Nghi Tĩnh đưa, chậc chậc, là đồng hồ hàng hiệu. Người ta đều sang như vậy, làm sao cô có thể keo kiệt đưa quà rẻ hơn... Nhưng cô dựa vào cái gì mà so đo với bạn gái tương lai của người ta? ! Đau xót trong lòng, Bạch Thuần Khiết thoáng nhìn nhất hiệu bánh ngọt gần đó rồi bước vào mua một cái bánh sinh nhật đủ rẻ để biểu hiện sự keo kiệt của mình. 

Trong thang máy, Bạch Thuần Khiết run run cầm điện thoại, khởi động máy, quả nhiên, có mấy cuộc gọi nhỡ của Lục Cảnh Hàng cho cô. Ngay khi sắp về đến nhà , Lục Cảnh Hàng lại gọi đến. Hít sâu, Bạch Thuần Khiết ấn nhận cuộc gọi. 

"Cô có thể khởi động máy chậm thêm chút nữa." 

"Giám đốc đấy à, anh tìm tôi có chuyện gì?" Giả ngu. 

Giọng nói trong điện thoại rét buốt, "Hôm nay là thứ sáu." 

"Tôi biết mà." 

"Đương nhiên cô biết, nếu không làm sao lại cố ý mất tích." 

"Đâu có, tôi chỉ đi mua chút quần áo với quản lí Hàn sau khi tan việc thôi." 

"..." Thật không ngờ cô đi chung với Hàn Nghi Tĩnh, Lục Cảnh Hàng yên lặng suy nghĩ vài giây, "Vậy cô đang ở đâu?" 

"Tôi về đến nhà rồi, không tin anh mở cửa ra xem." Bước ra thang máy, Bạch Thuần Khiết đến trước cửa nhà Lục Cảnh Hàng. Cửa mở, Lục Cảnh Hàng sầm mặt liếc cô, sau đó cắt đứt cuộc gọi. 

"Cô có thể về." 

"Đợi chút." Lấy tay chặn ngang trước khi cửa đóng lại, Bạch Thuần Khiết giao túi quà của Hàn Nghi Tĩnh, "Đây là quản lí Hàn đưa cho anh." Đợi Lục Cảnh Hàng nhận túi xong, cô lại dâng cái bánh nghèo túng của mình lên, "Còn đây là tôi mua." 

Nhìn chằm chằm cái bánh ngơ ngác trong vài giây, Lục Cảnh Hàng nói cám ơn rồi đóng cửa. 

Quả nhiên là ghét bỏ cái bánh! Sớm biết vậy mình cũng chẳng thèm mua! Vừa buồn bực mở cửa nhà mình xong, cánh cửa sau lưng cô lại mở. Bạch Thuần Khiết quay đầu nhìn lại, Lục Cảnh Hàng đã đứng cạnh cửa nói, "Ngày mai tôi muốn tới chỗ mẹ ăn cơm, buổi tối... Chúng ta tập đi hẹn hò."Không đợi cô trả lời, cửa lại đóng. 

Vờ bình tĩnh, vào nhà đóng cửa, nhưng, ngay sau đó, mặt cô đỏ bừng, tim đập dồn dập, tựa vào cửa, Bạch Thuần Khiết thấy như mình đang yêu... Lắc lắc đầu để bình tĩnh lại, cô nhào vào phòng tắm. 

Sáng hôm sau, Bạch Thuần Khiết buồn chán dùng laptop của Lục Cảnh Hàng trộm rau quả trong nông trại ảo của anh, cuối cùng còn mượn thật nhiều tiền mua Lục Cảnh Hàng về làm nô lệ."Làm sao hành hạ hắn ta đây? Làm người giúp việc? Chà toilet? Gả cho phù dung đại tỷ?" Vừa định nhấn "Xác định", cô lại đổi ý, Phù Dung vẫn còn nhẹ nàng quá, phải gả cho Phượng tỷ mới được! Vừa vặn hắn là "rùa vàng" (kiểu như Việt kiều á)! Thật đúng là bằng vai phải lứa – 

Tí tởn tắt máy tính, cô chạy vào bếp lấy mì trong tủ lạnh ra ăn, vừa ăn vừa lăn lộn trên sô pha xem tivi, tai lại đột nhiên nghe thấy tiếng cún con vàng kêu ư ử. 

Theo tiếng kêu, cô đến cạnh cửa mở hé ra, quả nhiên thấy một con cún lông vàng dính đầy bụi. 

"Chó lạc sao? Nhưng mày không giống giống chó hay đi lạc mà–" định đóng cửa, nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp của nó, Bạch Thuần Khiết mềm lòng. Thân là người yêu chó, làm sao mình lại thành kiến chó, hơn nữa, nghe người ta nói "Trung Hoa điền nguyên" tuy là giống lai, nhưng lại thông minh, khỏe mạnh hơn những loài khác... thôi thì mình nuôi nó vậy. 

Như biết được suy nghĩ của Bạch Thuần Khiết, cún ta nhấc mông khệnh khạng vào nhà, vào rồi còn ngoáy đầu nhìn Bạch Thuần Khiết như muốn hỏi "Sao còn không đóng cửa?" 

Đóng cửa đi vào, Bạch Thuần Khiết xách nó vào phòng tắm tổng vệ sinh, cún ta cũng giống như ở dơ chán, ngoan ngoãn cho Bạch Thuần Khiết tắm rửa. 

"Nè nhóc, đặt tên gì cho mày đây?... Tên xấu dễ nuôi, mày đã có duyên với tao như thế, kêu tiện duyên đi ha?" Lầm bầm lầu bầu, Bạch Thuần Khiết gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đếnTiểu Tiện cùng Viên Viên, Tiện Duyên liền đổi thành Tiện Viên, "Kêu Tiện Viên đi!" 

"gâu." Cún ta đồng ý, có điều tiếng kêu nghe không vui vẻ cho lắm. 

Tắm rửa cho tiểu Tiện Viên, dọn dẹp phòng khách xong, Bạch Thuần Khiết bắt đầu thấy lo lo, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẻ sốt ruột như người ta đón xe về quê chơi Tết. 

"Zzzzz –" chuông di động rốt cục vang, nhìn cái tên hiện trên màn hình, tâm tình cô cũng vui vẻ hơn nhiều."Alô, Lục Cảnh Hàng?" 

"Là tôi." Điện thoại bên kia ngừng một chút, "Buổi tối tôi có việc." 

"..." Nói cách khác, hắn muốn trốn trại? "Ha ha, người chăm học cũng khó tránh nghỉ học một hai ngày. Vậy mấy giờ anh về?" Vừa hỏi xong, Bạch Thuần Khiết liền phát hiện mình lại nhiều chuyện. 

"Có lẽ không về." Dứt lời, bên kia điện thoại có giọng nữ vang lên, mà người này chính là Hàn Nghi Tĩnh. 

Giống như có tảng đá rớt trúng đầu, Bạch Thuần Khiết choáng váng, nhưng ngay sau đó lạnh lùng hẳn."Không sao, cúp đây." Cô quăng di động đi, lửa giận bừng bừng, hai người đã phát triển đến cấp 3, còn vờ vịt ngây thơ thuần khiết? Học hẹn hò? Hừ! Ôm lấy tiểu tiện viên đang ngủ say, Bạch Thuần Khiết căm giận rời nhà Lục Cảnh Hàng. 

Hơn ba giờ sáng, mỏi mệt đứng trước cửa nhà, hơi thấy có lỗi nhìn chằm chằm cửa đối diện, Lục Cảnh Hàng xoay người rón rén cầm chìa khóa mở cửa, vừa bước vào, anh đã thấy thật bất đắc dĩ. 

TV mở không, trên bàn đầy đồ ăn thừa, trên sofa còn vắt vẻo khăn tắm... Cô cho là nhà anh là chỗ nào? 

Chăm sóc người bệnh một đêm, Lục Cảnh Hàng lại phải dọn dẹp nhà cửa một lượt, sau đó mới ngồi xuống thở. Ngoài cửa sổ, chân trời thấp thoáng ánh nắng ban mai, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh nghĩ: nếu Hàn Nghi Tĩnh không bị bệnh mà anh cũng không phải chăm sóc cô, vậy anh sẽ có cuộc hẹn vui vẻ như thế nào với Bạch Thuần Khiết? 

Trời sáng hẳn, những tia nắng trộm bò qua cửa sổ vào phòng, tiếng chim hót chào buổi sáng đánh thức Bạch Thuần Khiết dậy. 

Tiểu Tiện Viên nằm cạnh giường, thấy cô chủ mở mắt, lập tức rên rỉ kể lể nó đói bụng cồn cào thế nào. Tuy lòng không vui, Bạch Thuần Khiết cũng không thể bỏ mặc tên nhóc kia chết đói. Rời giường, nghĩ đến Lục Cảnh Hàng có lẽ bây giờ còn chưa thức dậy, cô nhanh chân mặc thêm quần áo sang nhà anh ăn nhờ. 

"..." Vào nhà, nhìn thấy người ngủ say trên sofa, cô ngẩn ra: Về rồi? 

Tiểu tiện viên khệnh khạng đi theo vào nhà Lục Cảnh Hàng, thấy cô chủ ngẩn người không đi lấy đồ ăn, nó lại ư ử thúc giục, lần này tiếng kêu của nó đánh thức người trên sofa. 

Lông mi khẽ run, từ từ mở mắt, Lục Cảnh Hàng nhìn người con gái chỉ mặc  mỏng manh khoác sơ mi bên ngoài nhếch nhác, mới sáng sớm đã xuất hiện trong nhà mình, đột nhiên anh thấy đầu trống rỗng. 

Nhận ra không khí có vẻ hơi xấu hổ, Bạch Thuần Khiết kéo kéo vạt áo che cặp chân trần, nhưng chân che thì có che, bờ vai trơn bóng của Bạch đại tiểu thư lại bại lộ trước mắt Lục Cảnh Hàng. 

"Biến thái." Nhỏ giọng mắng, cô chạy nhanh như thỏ trốn vào nhà mình, bất quá trên mặt lại có chút hí hửng. 

Trơ mắt nhìn người kia chạy mất, Lục Cảnh Hàng hoàn hồn, nhìn thoáng tiểu tiện viên ngồi trong góc nhà, không khỏi nhướng mày. 

Chờ Bạch Thuần Khiết thay đồ xong lại đến kiếm ăn, Lục Cảnh Hàng rửa mặt rồi chỉ chỉ tiểu tiện viên, lúc này đang vục đầu vào chén sữa liếm láp, hỏi "Nó từ đâu đến?" 

"Ngày hôm qua chán chán, lấy quả trứng ấp nở ra." 

"Giỏi." 

"Cám ơn, quá khen. Bất quá nếu không phải vì hôm qua được nghỉ học, tôi cũng biết mình có khiếu này, cũng coi như anh có công một nửa!" Châm chọc xong, Bạch Thuần Khiết cảm thấy hờn dỗi đêm qua đã bớt một nửa. 

Lục Cảnh Hàng nhếch miệng cười, tự tay đưa món ăn cho cô, nói "Vậy nó là do chúng ta cùng nhau "sinh"?" 

Nghẹn lời, Bạch Thuần Khiết trợn mắt, lời này cũng quá... Quay đầu rót nửa chén sữa và cầm bánh mì nướng, vừa định nói gì, Lục Cảnh Hàng đã giành trước giải thích chuyện hôm qua. 

"Lúc chúng ta đang nói chuyện chắc cô nghe được giọng Nghi Tĩnh." 

Xanh cả mặt, Bạch Thuần Khiết gật gật đầu. 

"Cô ấy bị bệnh, đêm qua tôi phải ở lại chăm sóc cô ấy." 

Dùng khóe mắt thấy ánh mắt Lục Cảnh Hàng chân thành tha thiết nhìn mình, Bạch Thuần Khiết rùng mình, bọn họ hình như còn xấu hổ hơn lúc nãy. Nhưng không thể không thừa nhận, cô rất vui vì anh cũng biết quan tâm, giải thích với mình. 

"Ách... Vậy hôm nay chúng ta đi xem phim đi?" 

Lần này, không chỉ Bạch Thuần Khiết kinh ngạc vì lời mình vừa nói, Lục Cảnh Hàng cũng sửng sốt, "Hôm qua cô muốn đi xem phim sao?" 

Xoay đầu nhìn tiểu tiện viên đang uống sữa dưới chân bàn, Bạch Thuần Khiết lắp bắp "Không phải hẹn hò là đi ăn, dạo phố, xem phim sao?" 

Khóe miệng cong lên, Lục Cảnh Hàng gật đầu, "Vậy lần này học đi xem phim." 

"Được thôi. Nhưng gọi "cô giáo" trước đã!" 

"Chờ tốt nghiệp rồi gọi cũng không muộn." Lục Cảnh Hàng ăn sáng xong, đứng dậy nói "Để tôi lên mạng tìm lịch chiếu phim hôm nay." 


Trong phòng chiếu tối om, giữa Bạch Thuần Khiết cùng Lục Cảnh Hàng thỉnh thoảng lại có tiếng tru u oán vang lên. 

Bất đắc dĩ, Bạch Thuần Khiết liếc vào túi xách nhỏ giọng đe dọa "Kêu nữa đi, bảo vệ mà phát hiện là mày bị nướng đó!" 

"Gâu –" bảo vệ đáng sợ nhưng không ớn bằng túi xách tối đen. 

"Ai kêu cô dắt nó theo." Vừa ra khỏi cửa thấy Bạch Thuần Khiết mang theo tiểu Tiện Viên anh đã không vui rồi, tới lúc này anh mới mở miệng ‘dỗi’. 

"Còn nhỏ như vậy mà để nó một mình ở nhà? Sao anh ác vậy? Hơn nữa... không phải anh nói nó là do chúng ta cùng nhau sinh sao?" Tiếng nói ai đó càng lúc càng nhỏ, gò má có chút nóng lên. 

"..." Lục Cảnh Hàng không lời, lúc đó anh cũng chỉ lặp lại lời cô thôi mà. 

Ánh đèn pin quét dọc hành lang, bảo vệ lại bắt đầu tuần tra trong rạp, theo bản năng, Bạch Thuần Khiết đè tay lên túi xách, ngón tay không cẩn thận đụng phải tay Lục Cảnh Hàng. Chỉ mãi lo tiểu Tiện Viên sẽ bị người ta phát hiện, cô vẫn không phát hiện hai người bọn họ lúc này rất giống cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt, nhưng người nào đó phát hiện, vì vậy Lục Cảnh Hàng cười cười. 

Bảo vệ càng lúc càng gần, tiểu Tiện Viên như cảm giác được nguy hiểm tới gần, lại khẽ rên ư ử, cực kỳ thành công gây sự chú ý của nhân viên bảo vệ. 

"Chào cô, vừa rồi hình như tôi nghe được có tiếng động vật kêu." 

Bạch Thuần Khiết giả dại "Thế à? Sao tôi không nghe thấy ta?" 

Đúng lúc này, rất không may, tiểu Tiện Viên lại "gâu" một tiếng, lần này cô lạnh người tái mặt rồi, bất quá còn may trong phòng rất tối không thấy rõ. 

"Cô  nghe được tiếng kêu vừa rồi không?" 

"Ách... Nghe thấy." Vắt hết óc, Bạch Thuần Khiết nghĩ đến một chiêu cực kỳ đáng nghi ngờ "Anh nghe lầm, đó không phải tiếng động vật kêu, đó.. đó là tiếng ông xã người ta làm nũng mà!" Nắm chặt tay Lục Cảnh Hàng, Bạch Thuần Khiết tiếp tục soạn lời kịch, "Vừa rồi ảnh nói xem phim xong muốn ăn sushi, tôi lại muốn ăn đồ ăn Italy, thế là ảnh nhõng nhẽo. Thật ngượng quá, lại để anh nghe được." 

"..." Bảo vệ không lời nhìn Lục Cảnh Hàng lúc này vẻ mặt quái dị "Vậy.. vậy sao, xin lỗi đã quấy rầy, các vị tiếp tục xem phim đi." 

Rốt cục, tiểu tiện viên an toàn, nhưng Bạch Thuần Khiết lại càng thêm lo lắng đề phòng, làm mất hình tượng tốt đẹp của anh, không biết Lục Cảnh Hàng sẽ trả thù cô thế nào đây? 

Sau một lúc lâu, sắc mặt ai đó tươi tắn hơn nhiều, quay sang nhìn ai đó vẫn đang hồi hộp lo lắng, mở miệng nói chuyện "Tuần sau có buổi tiệc từ thiện, cô đi với tôi." 

"Tôi?" Rất vui vẻ nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn cố ý hỏi "Sao không đi với quản lí Hàn?" 

Nhướng mày, Lục Cảnh Hàng nhìn cô chăm chú hỏi "Cô không muốn đi?" 

"Đi chơi vui vẻ như thế, sao tôi lại không muốn, nhưng bình thường anh vẫn..." 

"Muốn đi thì đừng nói nhiều." Ngăn cô lầm bầm lầu bầu, Lục Cảnh Hàng lại tập trung xem phim. 

Tim chợt nhảy đánh lô tô, Bạch Thuần Khiết phát hiện tay cô vẫn nắm tay anh, vội vàng buông tay, khi hơi ấm kia biến mất cô lại thấy mất mát. Cũng lúc này, ai đó bị buông ra nhướng mày không vui. 

Cuộc họp báo cáo tổng kết hàng tuần chấm dứt, Bạch Thuần Khiết là người đầu tiên lao ra phòng họp, mặt mày lo lắng ủ dột. 

"Biết mà!" Đẩy cửa vào văn phòng, nhìn bãi nước tác phẩm của ‘nhân viên mới trong công ty’ tiểu tiện viên, cô trừng mắt la lối "Sao mày học mãi cũng không xong đi VS đúng chỗ?" 

"Gâu" Vờ vô tội. 

Bạch Thuần Khiết thích mềm không thích cứng, bị nó nhõng nhẽo hết cả tức giận, đành vén tay áo dọn dẹp bãi chiến trường, vừa lau xong, Lục Cảnh Hàng đã mở cửa đi vào. Thấy văn phòng mình lại xuất hiện nhân viên bốn chân, anh cũng không bất ngờ gì. Ngồi vào bàn công tác, anh hiền lành hỏi Bạch Thuần Khiết "Đây là trợ lý của cô trợ lý mời? Tôi có nên cho nó một bàn công tác cạnh cô không? Nó muốn lương bao nhiêu?" 

"... Tôi biết dắt nó đi làm là không đúng." 

"Xem, thật có tinh thần trách nhiệm tương thân tương ái." 

"Lục Cảnh Hàng, anh đừng cười được không? Quá đáng sợ! Tôi đã nhận sai rồi!" 

Thu hồi nụ cười, anh nghiêm túc nói "Vậy cô định làm sao nhận sai?" Anh nhịn được cô dắt chó theo "Hẹn hò" nhưng tuyệt đối không cho phép dắt chó đi làm. 

"Tôi sẽ tìm người nuôi nó." Nói là nói như vậy nhưng giờ cô nên đưa nó đi đâu? Xử lý giấy tờ Lục Cảnh Hàng giao hồi sáng xong, Bạch Thuần Khiết mang tiểu tiện viên rời văn phòng trước mắt anh. Trong thang máy, cô tiếp tục phân vân nên gửi ở tiệm thức ăn nhanh hay sạp báo thì Hàn Nghi Tĩnh, sắc mặt hơi tái nhợt, cũng vào thang máy. 

"Trợ lý Bạch." 

"Quản lí Hàn, cô đỡ chưa?" 

"Cảnh Hàng nói cho cô biết?" Hơi kinh ngạc, cô mím môi cười "Tôi chỉ hơi không quen thời tiết ở đây." 

"Cô ở nước ngoài lâu lắm sao?" 

"Hồi trước tôi đã đi rồi, nếu không vì tìm Cảnh Hàng, tôi sẽ không trở về." 

"..." Bạch Thuần Khiết lễ phép cười cười, không biết nên nói gì, bởi mỗi câu nói của Hàn Nghi Tĩnh đều châm chích làm cô khó chịu, thứ nhất, rõ ràng bản thân là người Trung Quốc, vì cái gì ra nước ngoài còn không tính trở về vì nước cống hiến? Thứ hai tự nhiên là vì "Cảnh Hàng", ở công ty, không phải nên gọi anh là tổng giám đốc sao? 

Không gian bịt kín im lặng có vẻ nặng nề xấu hổ, Hàn Nghi Tĩnh có lẽ cũng ý nhận thấy điểm ấy, liền mở miệng hỏi "Tiệc từ thiện tuần sau trợ lý Bạch đi cùng Cảnh Hàng?" 

Chớp chớp mắt to, Bạch Thuần Khiết gật gật đầu. 

"Thế thì tôi yên tâm, nghe Cảnh Hàng nói cô uống rượu giỏi lắm..." 

"Cho nên tôi sẽ uống thay tổng giám đốc!" Giận, chỉ biết Lục Cảnh Hàng dẫn cô theo vì mục đích khác! 

"Thực ra tôi uống cũng được, chỉ tiếc tuần sau tôi phải đi công tác." 

"... Quản lí Hàn đã không khỏe cũng đừng cố sức, nếu không lại để tổng giám đốc đau lòng!" Bạch Thuần Khiết giận hết chỗ nói, thì ra cô vẫn chỉ là người uống thay của người uống thay rượu! Nhân vật chính không rảnh cho nên mới tìm cô đi thay... Hừ, cô mới không thay, Bạch Thuần Khiết cô dù không là ‘rùa vàng’ nhưng cũng là con gái rượu tổng giám đốc công ty lớn của thành phố A! Cô gái vàng chính gốc! Tự cân đo đong đếm bản thân với Hàn Nghi Tĩnh, Bạch Thuần Khiết tự khuyến khích chính mình, tâm tình lập tức vui vẻ hẳn. 

Thang máy đến, hai người đứng trước cửa công ty mỗi người đi một ngả, Bạch Thuần Khiết quẹo trái vào tiệm thú cưng. Dùng năm trăm đồng đăng tin tìm chủ cho cún, chuyện của tiểu Tiện Viên thế là xong. 

........................

Bạn đang đọc tiểu thuyết Tôi và Boss thật trong sáng tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn có những phút giây vui vẻ.

..................

"Hôm nay không cần cô uống thay tôi, có muốn cũng không được uống." Bên ngoài hội trường, Lục Cảnh Hàng giữ chặt tay Bạch Thuần Khiết dặn dò. 

Hôm nay cô mặc bộ váy dạ hội màu đen, hở lưng, mái tóc dài lượn sóng đen nhánh bị gió thổi tung bay hơi rối, có một lọn tóc còn quấn lấy cái gáy trắng như tuyết, đột nhiên xoay người, Bạch Thuần Khiết nghi hoặc chớp mắt "Không cần uống thay? Vậy nhiệm vụ hôm nay của tôi là gì?" 

"Đứng cạnh tôi đừng đi lung tung là được." 

Câu này hơi mập mờ đó, Bạch Thuần Khiết cảm giác gò má cô hơi hơi nóng lên, để che lấp sự mất tự nhiên của mình, cô mở miệng hỏi "Cả toilet cũng không được đi sao? Vậy giải quyết tại chỗ hả?" Người bên cạnh gật đầu chào khách, thuận tiện trừng mắt nhìn cô một cái, Bạch Thuần Khiết nhếch môi ngoan ngoãn bắt đầu đóng vai phu nhân cao quý. 

Bởi vì là tiệc từ thiện, hội trường cũng không quá sang quý, nhưng tính đến số người tham gia, xem ra bữa tiệc này cũng rất long trọng. 

Tưởng tượng lúc tiểu tiện viên theo đuôi cô, Bạch Thuần Khiết đi theo Lục Cảnh Hàng nói cười tiếp đón các quản lý và tổng giám đốc khác, có lẽ vì cách ăn mặc hôm nay hơi khác lạ, cô cảm thấy mọi người nhìn mình hơi mập mờ quái dị. Lục Cảnh Hàng hình như cũng nhận ra điều ấy, vì thế lại một lần nữa giao nhiệm vụ mới cho Bạch Thuần Khiết "Đi toilet sửa sang lại quần áo, kéo cao lên một chút." 

"Làn váy sao?" Cô giả ngu. 

Không rảnh đấu khẩu với cô, Lục Cảnh Hàng nói "Cổ áo" hai chữ xong liền đến trước mặt một ông lão mặc áo vét xám tóc đã bạc trắng bắt chuyện. 

Bước nhanh vào toilet, Bạch Thuần Khiết xem gương sửa sang lại quần áo thuận tay trang điểm lại mặt mũi. Vừa lòng xem gương, vừa đi ra toilet, cô đụng phải một vị tổng giám đốc lúc nãy đã chào hỏi qua, tao nhã mỉm cười, Bạch Thuần Khiết chuẩn bị rời đi thì bị ông ta gọi lại. 

"Bạch tiểu thư, nếu cô không phiền chúng ta nói chuyện một chút nhé. Xin hỏi cô làm thư ký mấy năm rồi?" 

"Không lâu ạ." 

"Phải không? Nhưng tôi cảm giác Bạch tiểu thư làm việc rất chuyên nghiệp, không giống người mới vào nghề." 

Ngoài mặt vờ như vui vẻ nhận lời khen của ông ta, Bạch Thuần Khiết trong lòng lại hỏi, ông xem tôi làm việc lúc nào mà nói? 

"Không biết Bạch tiểu thư thấy sao chứ tôi vừa gặp đã thấy như chúng ta biết nhau từ kiếp trước." Người nọ vừa nói vừa chìa danh thiếp ra."Lúc này tuy không phải rất đúng dịp mời cô sang công ty tôi làm việc nhưng cá nhân tôi thật sự rất hi vọng có một vị thư ký vừa xinh đẹp vừa có có năng lực như cô. Đương nhiên, nếu Bạch tiểu thư không thể đến làm việc cho công ty tôi, chúng ta cũng có thể thỉnh thoảng ra sân golf trò chuyện, như vậy tôi cũng rất mong chờ." 

"Chủ tịch Lý, làm sao ngài còn ở đây, vừa rồi tôi nhìn thấy phu nhân ngài đang tìm ngài cùng lên đọc diễn văn kia kìa." 

Đột nhiên thấy Lục Cảnh Hàng đến gần ngài chủ tịch có vẻ rất xấu hổ, ông ta vội vã cất kỹ tấm danh thiếp còn chưa kịp đưa nhưng có người còn chưa nói hết lời. Lục Cảnh Hàng thong thả đến trước mặt ông ta, giọng nói mềm nhẹ nhưng không giấu sự đe dọa "Vừa rồi hình như tôi quên chưa nói Bạch tiểu thư không chỉ là thư ký của tôi..." 

Tổng giám đốc và thư ký, trừ quan hệ trong công việc, còn có thể là... Đến đây, chủ tịch Lý chợt hiểu ra, vội vàng ngượng ngùng bỏ đi. 

"Không chỉ là thư ký, mà còn là bạn học." Chống mắt xem diễn, Bạch Thuần Khiết nhìn ngài chủ tịch đi xa rồi mới nỉ non tiếp lời. Thấy Lục Cảnh Hàng liếc qua, cô hỏi "Đúng không?" 

"Hình như tôi cũng không định nói bạn học." 

"Vậy anh định nói tôi là gì của anh?" Đột nhiên nhận ra có bí mật gì đó giữa hai người bị phơi bày, Bạch Thuần Khiết không lý do gì lại bắt đầu lo sợ. 

Không như cô, Lục Cảnh Hàng tương đối bình tĩnh "Có lẽ sẽ nói là bạn gái, kiểu kiểu vậy..." 

"..." Tim ai đó bắt đầu nhảy dồn dập. 

"... Nói bạn học người khác sẽ không tin." 

Sự vui vẻ ngại ngùng của Bạch Thuần Khiết bị dập tắt, thì ra nói vậy chỉ để người ta dễ tin thôi. Cô không khỏi cười nhạo chính mình, anh chỉ vừa nhắc tới hai chữ ‘bạn gái’, cô đã thẹn thùng như vậy, thật quá vô dụng. Cúi đầu kiểm tra quần áo mình, cô đến cạnh Lục Cảnh Hàng "Anh không định lên bục đọc diễn văn sao?" 

"Có chứ." Anh phải lên, dù chỉ cho có lệ, vì trong bữa tiệc này, công ty anh quyên tiền nhiều nhất. Lục Cảnh Hàng sóng vai đi cùng Bạch Thuần Khiết lên bục diễn thuyết, ngay trước khi bước lên, anh dặn "Nếu không quen nói chuyện với người lạ, cô hoàn toàn có thể mỉm cười rời đi." 

Người lạ? Nhìn quanh nơi này, hình như tất cả đều là người lạ... Không đúng! Bạch Thuần Khiết tìm thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông, cô sẽ không nhận sai, hồi còn nhỏ cô thường xuyên đi với ba ba đến nhà ông chúc Tết! 

"Chú Lương!" Vui mừng bước vội đến trước mặt Lương Học Kim, lần đầu tiên, Bạch Thuần Khiết cảm nhận được sự vui mừng trong câu "tha hương ngộ cố tri" (gặp người quen trên đất khách). Nhưng khi Lương Học Kim nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt ông ta thật gượng gạo. 

"Cháu Khiết..." Một lúc sau, Lương Học Kim mới gọi tên cô. 

"Chú Lương, gặp cháu kinh ngạc đến vậy sao?" 

Thấy Bạch Thuần Khiết nhõng nhẽo như con gái mình, Lương Học Kim biết cô vẫn chưa biết gì."Đúng vậy, sao cháu lại ở chỗ này?" 

"‘Ông Bạch’ muốn cháu đi làm bên này. Đúng rồi, gần đây chú có chơi bóng với ông không? Ông ấy phát tướng hay vẫn gầy?" 

"...Gầy." 

"Thiệt giả? Ông ấy lại không nhân dịp cháu không có ở nhà mà ăn uống thả cửa?" 

"A..." Cười gượng, không ai biết rõ hơn Lương Học Kim vì sao ba ba của Bạch Thuần Khiết vẫn gầy. 

Mới nói nói mấy câu, vừa nhìn lại liền không thấy bóng dáng người nào đó, Lục Cảnh Hàng nhíu mày, nhìn quanh hội trường, trong góc hướng đông bắc, anh tìm thấy cô. Hình như cô đang nói chuyện rất vui vẻ với người khác, người đàn ông kia dường như là người vừa lên chức tổng giám một xí nghiệp nào đó ở thành phố A, chẳng lẽ bọn họ có quen biết? 

"Ông Lương, ông biết vị tiểu thư xinh đẹp này sao, giới thiệu cho chúng tôi một chút đi." 

Lương Học Kim còn đang do dự thì Bạch Thuần Khiết đã nhanh nhẹn tự giới thiệu tên mình "Các vị mạnh khỏe, các vị cũng ở thành phố A phải không, tôi tên là Bạch Thuần Khiết, ba tôi là Bạch Kiến Sinh, tổng giám đốc công ty GC." 

"..." Đám người đang náo nhiệt lại đột ngột trầm lặng hẳn, sự gượng gạo càng lúc càng rõ ràng, vì vậy, Bạch Thuần Khiết cũng dần dần nhận ra. 

"Chú Lương... Công ty ba cháu đã làm ăn tốt hơn chưa?" Cô hỏi thử. 

Lương Học Kim nhíu mày không nói gì, sự bất an trong lòng Bạch Thuần Khiết cũng càng ngày càng đậm, nhưng cô không dám nghĩ... 

"...Còn chưa sao?" 

Lương Học Kim vẫn không nói một lời, rốt cục, có người nói cho Bạch Thuần Khiết biết tin tức vừa nghe được ngày hôm qua: "Công ty GC đã tuyên bố phá sản ngày hôm qua." 

"..." Sét đánh giữa trời xanh, Bạch Thuần Khiết cứng người lại. Lúc rời nhà đi, cô biết công ty nhà mình làm ăn xuống dốc nhưng vẫn không nghĩ sẽ phá sản, lúc cô học đại học công ty cũng gặp khó khăn nhưng sau lại vẫn giải quyết thuận lợi đó thôi! 

Từ nhỏ đến giờ cũng coi như tiểu thư nhà giàu, Bạch Thuần Khiết vẫn quen như vậy nhiều năm, nay lại biến thành cô bé lọ lem nghèo túng, cô khó có thể nhận, lúc này, hai chân cô như là bị đóng trên mặt đất không nhúc nhích được. Như đang giữa rừng mưa nhiệt đới lại lọt vào vùng núi phủ tuyết trắng lạnh lẽo, cô nên đi đâu? Lại phải làm cái gì? 

Những hình ảnh lướt qua đầu cô như đĩa phim tua nhanh, cảnh cô nhõng nhẽo với dì Tần lại hiện ra, số tiền mười vạn kia như một bạt tai tát vào mặt Bạch Thuần Khiết, sự áy náy tràn ngập trong lòng, cô liều mạng chạy ra ngoài. 


Ở trên bục nhìn Bạch Thuần Khiết kích động bỏ chạy, Lục Cảnh Hàng cũng không thể tự ý chạy ra đuổi theo hỏi, chỉ có điều, nói chuyện xong, anh biết nguyên nhân cô bỏ đi. Không yên lòng tham gia hết bữa tiệc, anh trở lại trong xe, áo khoác của cô ở đây, mà hiện tại cô đã đi đâu?’ 

Khởi động xe, nhưng Lục Cảnh Hàng cũng không biết nên lái xe nơi nào tìm người, vì thế rối loạn băng qua các con đường làm tính tình anh trở nên káu kỉnh. Lại 1 lần nữa bởi vì đèn đỏ mà đem quyền hung hăng đập vào tay lái, điện toại của anh vang lên, là Cố Trữ. 

" Lục tổng cãi nhau với cô ấy?" 

Lục Cảnh Hàng biết người anh ta nói là ai, mặt không khỏi nhăn lại: " Cô ấy ở đâu?" 

" Anh còn chưa trả lời tôi, cãi nhau hả?" 

" Không." 

" Thế vì sao lúc tôi gặp cô ấy, giống như đang khóc gì đó?" Thời điểm từ hội trường ra ngoài, cô lên miệng khóc lớn, lúc ấy Cố Trữ còn tưởng chân cô bị đau nên khóc, cũng mang cô đi bệnh viện xử lý cái chân, nhưng cô vẫn khóc không ngừng, phấn son trên mặt nhòe ra. 

Nghe được Bạch Thuần Khiết khóc, anh chua xót, cho đến giờ anh chưa thấy nước mắt cô. Ngày trước, anh còn tưởng cô sẽ không bao giờ khóc, chỉ luôn miệng hi hi haha=)). Đèn giao thông từ từ chuyển đỏ sang xanh, chiếc xe phía sau bắt đầu ấn còi thúc giục Lục Cảnh Hàng lái xe. Bỏ điện thoại xuống, chậm rãi đến ngã tư, anh tìm 1 chỗ dừng xe: " Cô ấy còn ở đấy à, đưa điện thoại cho cô ấy đi." 

Cố Trữ mân mê môi dưới, trả lời: " Cô ấy không muốn gặp ai." 

" Khi nào tôi được gặp cô ấy?" 

" Vì sao tôi phải bàn bạc cùng anh ta chứ?" 

Cố Trữ cười: " Đây là chuyện các người, tôi không nên nhiều chuyện." 

Bạch Thuần Khiết vẫn không hiểu: " Đây là chuyện của tôi, các anh không liên quan." 

" Đúng, ít nhất cũng không liên quan tới tôi." 

Nhìn chằm chằm cái người có thái độ khác thường kia, Bạch Thuần Khiết nói: " Anh phải nhớ kĩ, anh đã nói, tôi với anh không liên quan, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi." 

" Để xem tâm tình của tôi đã." 

Nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, bưng 1 ly trà xanh nóng hổi trên tay, Lục Cảnh Hàng đứng ở cạnh cửa sổ vẻ mặt chờ đợi, rốt cuộc kết nối điện thoại gọi cho 1 người. 

" Chú Bạch, cháu là Cảnh Hàng đây." 

" Cảnh Hàng à, đột nhiên gọi điện tới, không phải là Tiểu Khiết ..." 

" Cô ấy biết chuyện rồi." 

Giọng nói Bạch Kiến Sinh nghe qua so với lần trước trò chuyện vẻ mệt mỏi hơn nhiều: " Chuyện này sao giấu giếm được, chú thật là mơ tưởng. Cảnh Hàng, Tiểu Khiết không náo loạn chứ?" 

Lục Cảnh Hàng dừng lại, sau đó đem sự tình hôm nay đều nói cho Bạch Kiến Sinh: " Nhưng chú yên tâm, cô ấy đang ở cạnh bạn của háu, nơi đó không có việc gì đâu." 

" Vậy là tốt rồi. Cảnh Hàng, nếu Tiểu Khiết đòi về nhà, cháu nhất định phải giúp ta ngăn nó." Chuyện phá sản, kiện cáo nhiều !  Nếu Bạch Thuần Khiết trở về biết được ba nó bị người khác tính kế hãm hại ...  Bạch Kiến Sinh thật sự không dám nghĩ tiếp nữa. 

" Cháu sẽ giúp chú ngăn cô ấy nhưng cháu thấy chú Bạch nên gọi điện cho cô ấy, động viên 1 chút." 

" Ừh." Lại thở dài 1 tiếng. 

Chuyện dặn dò xong, Lục Cảnh Hàng tiếp tục nhắc tới chuyện giúp đỡ: " Cháu muốn nói điều này, chẳng lẽ chú ông muốn người khác giúp đỡ sao?" 

" Cảnh Hàng, ý tốt của cháu, chú xin nhận, nhưng chú không muốn cháu  gặp rắc rối, chú sẽ bán nhà cùng xe, vừa vặn sửa chữa sổ sách công ty." 

" Vậy chú ở đâu?" Bạch Kiến Sinh do dự, Lục Cảnh Hàng lại mở miệng: " Nhà cháu ở thành phố C có 1 căn chưa ai ở, trước bán nó đi." 

Liền quyết định như vậy, anh tắt điện thoại sau đó lập tức tìm người đem căn nhà ở thành phố C xử lý tốt. 


Chờ Cố Trữ phát thanh xong, chở Bạch Thuần Khiết về nhà đã là 1 giờ sáng. Dù đã buồn ngủ đến ngáp lên ngáp xuống nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn dọn dẹp này nọ một chút rồi mới nghỉ ngơi. 

Tiếng động từ phòng đối diện truyền đến rốt cục khiến Lục Cảnh Hàng ngồi không yên, đành mở cửa lao ra, Tiểu Tiện Viên cũng lắc lắc mông theo sau anh đến trước cửa nhà Bạch Thuần Khiết. Cửa mở, nhìn quần áo nằm vất vưởng trên giường trên sàn, anh đột nhiên ngớ ra không biết nên nói gì. 

"Tôi còn tưởng anh nghỉ ngơi rồi, nếu không ngủ vậy giúp đem quần áo tôi còn để ở nhà anh qua đây được không?" Vừa nói, cô vừa chỉ chỉ mắt cá chân tàn tật của mình. 

"Cô định làm gì? Về nhà?" Không cho phép, dù Bạch Kiến Sinh không dặn trước, anh cũng không cho phép Bạch Thuần Khiết đi. 

Không nghĩ tới Lục Cảnh Hàng phản ứng mạnh như vậy, cô mất hứng, nói chuyện cũng yểu xìu "Tôi đâu định về nhà." 

Đôi mắt anh lóe lên sắc bén "Vậy cô muốn làm gì?" 

"Tôi, tôi thấy mớ quần áo này đem bán cũng được chút tiền..." 

Áp lực xuất hiện từ lúc Lục Cảnh Hàng vào nhà rốt cục giảm bớt, nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi với đôi mắt hồng hồng của người trước mặt, tim anh nhói một cái, không nói gì nữa, anh xoay người về nhà lấy quần áo giúp cô. 

Lúc trong phòng chỉ còn Bạch Thuần Khiết cùng Tiểu Tiện Viên, cún ta ngước đôi mắt ươn ướt nhìn cô, xem ra nếu có thể với đến bả vai Bạch Thuần Khiết, nó nhất định sẽ vỗ vai an ủi cô: không ai giàu ba họ không ai khó ba đời. Bạch Thuần Khiết cũng nhìn Tiểu Tiện Viên, bất quá phản ứng đầu tiên của cô là sờ sờ đầu Tiểu Tiện Viên nói "Từ nay về sau, chúng ta cùng một giai cấp." (giai cấp vô sản) 

Ngày hôm sau Bạch Thuần Khiết cùng Lục Cảnh Hàng đều nghỉ phép, ôm đống quần áo đến một cửa hàng quần áo mốt có tiếng đem bán nhưng lại đầy đủ cảm nhận được quần áo mua vào thì mắc bán đi thì rẻ, có bộ lúc mua lên tới hàng vạn mà bán chỉ được vài trăm. 

Lục Cảnh Hàng không ở trong văn phòng, Bạch Thuần Khiết cầm một xấp giấy trắng trên bàn anh đem về bàn mình. Đừng nói viết thư, cả tin nhắn cô cũng có vài năm chưa viết. Nhưng nếu gọi điện cho ba ba, cô nghĩ mình nhất định sẽ khóc rất thảm, hôm qua đã mất mặt gào khóc vài lần, hôm nay cô quyết không rớt giọt nước mắt nào nữa. 

"Ba thân yêu, âm mưu của ba đã thất bại, cực kỳ thương tiếc báo cho ba biết, chuyện nên biết con đều đã biết!" Viết xong câu, Bạch Thuần Khiết bĩu môi kiểm tra từng chữ từng chữ trên trang giấy, cô rất vừa lòng với cách nói năng của mình, so sánh với kiểu hiền lành dịu ngoan, đây mới chính là phong cách của cô."Còn chuyện ba giấu con, con rất rất tức giận, cho nên con quyết định: từ giờ trở đi con không nói chuyện, gặp mặt ba nữa, chỉ dùng nét chữ xấu xí của con tàn phá cặp mắt viễn thị của ba, dùng mớ tiền con tham ô cướp bóc được đè sập cái lưng già nua ốm yếu của ba! Con còn gửi kèm thư này mười vạn, trong đó hai vạn là do con mượn của dì Tần, ba phải trả cho dì ấy, không được chấm mút! Cứ như vậy đi, con vẫn khỏe, đừng mãi không việc gì lại nhắc con, con không muốn hắt xì miết đâu!" 

Cô ký tên cuối thư xong, Lục Cảnh Hàng cũng vừa lúc bước vào phòng."Đã về?" 

Bạch Thuần Khiết cất thư, gật đầu. 

Thấy phong thư trên tay cô, Lục Cảnh Hàng cầm lấy hai gói chuyển phát nhanh trên bàn mình "Muốn gửi thư không? Đúng lúc tôi cũng định gửi." 

Đúng dịp vậy? Bạch Thuần Khiết nhìn anh, tràn ngập chờ mong hỏi "Thư của tôi có thể tính vào chuyển phát nhanh của công ty không?" 

Nhướng mày "Loại chuyện tham ô cò con của công ty này hình như không thích hợp bàn bạc với sếp đấy." 

"Vậy lần sau tôi sẽ không bàn,mà làm luôn." Hình như cũng không nên quyết định như vậy trước mặt sếp... 

"Thuần Khiết này, hình như gần đây gu quần áo của cô thay đổi rồi hả." 

"Cô cố ý sao? Không cho bọn tôi bắt chước nữa phải không?" 

"..." Bạch Thuần Khiết đổ mồ hôi ròng ròng, trả lời thế nào đây? Nhà tôi bị phá sản, về sau không đủ tiền mua hàng hiệu mặc? Vừa bắt đầu làm cô bé lọ lem, cô chưa kịp làm quen cuộc sống này."Tôi.. đang theo mốt bình dân. Các cô chưa nghe nói sao, bình dân mới là mốt vip nhất." 

"Thì ra là thế! Quả nhiên vẫn là Thuần Khiết bắt kịp phong trào nhất!" 

"Vậy mời nhân viên bắt kịp phong trào nhất công ty chúng ta báo cáo cho tổng giám đốc tình huống gần đây nhất đi!" 

Nghe xong lời này, các vị tiếp tân càng hồi hộp hơn cả Bạch Thuần Khiết, "Các cô lòi đuôi cáo rồi nhé! Tiểu Bạch nè, đừng nói chuyện với đám nhân viên mê trai này, cô trông tạm giúp tôi một chút được không, tôi phải đi WC!" 

So sánh với tám chuyện, Bạch Thuần Khiết đương nhiên càng thích giúp người làm vui, gật đầu lia lịa, cô cầm cái ly trên bàn bước ra ngoài. 

Đến quầy tiếp tân, Bạch Thuần Khiết muốn uống nước nhưng vừa uống vào liền bị sặc, chẳng biết cô cầm nhầm trà giảm béo của ai, thật đáng sợ, quá khó uống! Cô đưa tay rút khăn giấy lau điện thoại bị thấm nước, thì một người phụ nữ ăn mặc rất model đến gần. 

Cô ta cao khoảng 1m6, lại kiêu ngạo hếch cằm nhìn người khác, "Nhân viên mới sao? Nhìn không thấy có khách đến?" 

Nghe giọng điệu này là biết ngay cô ta không phải người hiền lành, Bạch Thuần Khiết nhướng mắt giả cười "Chào cô, xin hỏi cô muốn tìm ai?" 

"Cô? Không được dạy dỗ cách xưng hô sao?" 

Tiếp tục giả cười nhưng Bạch Thuần Khiết đã rất giận."Ngượng ngùng, tôi mới từ nông thôn lên đây, chưa rành cách nói ở đây." 

"A, khó trách!" 

Nhíu mày đợi người kia nói xong cô đã rất khó giữ nụ cười trên mặt, khuôn mặt cô cũng có chút méo mó vì giận. 

Chỉ trỏ nhãn hiệu trên quần áo Bạch Thuần Khiết, người đàn bà kia châm chọc "Đồ nhái, vẫn là nhái nhãn hiệu lỗi thời, a, thật phục cô có gan mặc ra ngoài." 

Cúi đầu đánh giá quần áo mình đang mặc, Bạch Thuần Khiết thừa nhận, quần áo mình đang mặc đã lạc hậu, nhưng dù sao cũng là hàng chính hiệu, lại là ba ba cô tặng nhân dịp sinh nhật cô! "Thưa chị hai, tôi thật sự không biết hàng hiệu cùng hàng nhái khác nhau thế nào, hay chị nói thử cho tôi học tập một chút?" Nói xong, trong tay còn cầm tấm khăn giấy vừa lau trà chà lên quần áo cô ta "Oa, thật lợi hại, thì ra hàng hiệu mịn màng như vậy a! Bất quá làm sao giống như tã của đứa cháu trai tôi hồi nhỏ quá vậy?" 

"Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi!" 

"Ai u, chị hai, chị dựa vào cái gì mà mắng người khác? Dựa vào cái gì? dựa vào cái gì?" "Bằng..." Thấy mặt người đàn bà kia bị phun đầy nước (T_T), Bạch Thuần Khiết hả giận "Có chuyện từ từ nói, nếu tay tôi không dơ thì làm sao nhận ra tay chị trắng?" 

Lại bị Bạch Thuần Khiết chùi nước trà đầy tay, người kia hoàn toàn phát điên , thét lớn như muốn đâm thủng màng tai Bạch Thuần Khiết. 

Chuyến công tác ngắn ngủi của Hàn Nghi Tĩnh chấm dứt, cô gọi điện nhờ Lục Cảnh Hàng ra đón mình. Lục Cảnh Hàng vừa bước ra văn phòng đã nghe tiếng thét chói tai kia, anh chạy vội đến. Người kia vừa thấy Lục Cảnh Hàng xuất hiện lập tức ngừng hét, sửa điệu bộ trách cứ anh. 

Dù bị người ta thêm mắm thêm muối trách móc, Bạch Thuần Khiết vẫn duy trì vẻ ngây thơ vô tội. Khi Lục Cảnh Hàng nhìn sang định hỏi, cô nói, "Không phải tôi cố ý, tổng giám đốc, tôi chỉ đang học cách ăn mặc trang điểm của chị này thôi." 

Lục Cảnh Hàng mím môi trầm mặc vài giây rồi ‘nghiêm khắc’ trách cô, "Chỗ này không phải là nơi học cách ăn mặc trang điểm." 

"Dạ, tổng giám đốc, tôi đã biết, lần sau tôi sẽ không tái phạm, anh sẽ không trừ lương tôi đúng không?" Bạch Thuần Khiết giả ngu thành nghiện. 

"..." Bị cô chọc dở khóc dở cười, Lục Cảnh Hàng thật không biết nên nói tiếp cái gì, định bỏ đi nhưng người đàn bà kia lại nhất quyết không tha "Cô phải xin lỗi tôi đã." 

"Chị hai, "người lớn" sẽ không trách người nhỏ hơn." (ở đây TK nói người già ấy) 

"Ai là chị hai cô?" 

"...Không chị thì thím?" 

Không rảnh xem diễn, Lục Cảnh Hàng lấy tiền đền tiền giặt quần áo cho người kia, "Quản lí Trần đừng so đo với nhân viên quèn như cô ấy, tôi biết cô là người rộng lượng." 

"Nể mặt anh tôi bỏ qua lần này." 

"Cám ơn. Quản lí phòng kế hoạch chúng tôi đang chờ cô trong phòng khách, xin lỗi, tôi còn có việc không thể tiếp đón cô." 

"Vâng, ngài tổng giám đốc cứ đi đi." Người kia tươi cười quý phái, quả thật không giống kiểu cách lề mề dài dòng lúc nãy. 

Bất quá Bạch Thuần Khiết không có thời gian cảm thán tài đổi sắc mặt của họ, cô chỉ mãi khổ sở vì chuyện của mình, chẳng lẽ từ nay về sau cô chỉ có thể làm cô bé lọ lem bị người khác khinh khi sao? Cô không muốn, vì rất uất ức. 


Đọc tiếp: Tôi và BOSS thật trong sáng - Phần 6

Tieu thuyet tinh yeu Tôi và BOSS thật trong sáng
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com