XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Tiểu Nam, Tiểu Nam - Phần 5


Bữa tiệc rất thành công. 

Tôi biểu diễn rất đạt. 

Bà dì bị đánh, mẹ kế bị gạt tàn đập vào đầu, thực sự quá hoàn hảo. 

Sau khi về nhà tôi báo cáo với mẹ, mẹ tôi vui chết đi được. Miệng liên tục nói: "Sướng quá đi mất" và yêu cầu tôi lần sau nhất định phải đưa mẹ đi cùng. 

Tôi đồng ý. 

Cuộc sống vẫn tiếp tục. Công việc vẫn phải làm, tôi vẫn bận rộn. 

Đột nhiên, khách không mời mà đến. 

Nhìn kĩ lại, là mẹ của Tiểu Vy, chuyện nhỏ! 

Quả nhiên thấy tôi một cái là nổ như sấm, hóa ra tôi chính là con yêu tinh thay thế con gái bà ta, yêu quái... 

Tôi nghiêm mặt nói: "Chúng cháu có nỗi khổ riêng!". 

Mẹ Tiểu Vy: "Nỗi khổ?". 

Tôi: "Thực ra cháu là diễn viên". 

Mẹ Tiểu Vy: "Diễn viên?". 

Tôi: "Vâng, chúng cháu bất đắc dĩ mới làm như vậy". 

Mẹ Tiểu Vy: "Bất đắc dĩ?". 

Tôi: "Chúng cháu chỉ muốn tốt cho Tiểu Vy". 

Mẹ Tiểu Vy: "Muốn tốt cho Tiểu Vy?". 

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! 

Sao cứ nói lại theo tôi thế? 

Tiếp theo, tôi kể lại cho mẹ Tiểu Vy nghe một câu chuyện bi tình hư cấu về một chàng trai tốt sắp tuyệt chủng, thân mang trọng bệnh, tình sâu nghĩa nặng, có cha không phải cha ruột, mẹ không phải mẹ ruột, bà không phải bà ruột, ông không phải ông ruột, vì người con gái anh yêu mà nhẫn nhục từ bỏ cô ấy để đi tìm hạnh phúc mới, để cô ấy từ bỏ anh. 

Còn tôi, chỉ là vì đã cầm của Tiểu Phiên chút tiền mà thôi. 

Khóc, mẹ Tiểu Vy khóc rồi kìa. 

Bà ta kéo tay tôi lại và nói: "Cô gái ngoan, vất vả cháu rồi". 

Tôi: "Đây là việc cháu nên làm". 

Sau đó, bà ấy đi về. 

"Cô à, cháu yêu cô". 


Chưa được hai ngày thì nhà Tiểu Phiên lại có tin báo, tổ chức buổi gặp mặt gia đình, mời mẹ tôi tới. 

Tôi về nhà nói với mẹ già, mẹ già sung sướng lắm, ôm đầu nói đợi ngày này lâu lắm rồi, mẹ tôi cũng chải chuốt một chút, kiểu gì cũng bị nghiện, xem phim truyền hình lúc 8h nhiều quá đâm trúng độc rồi. 

Lần này mẹ tôi đi một lần, hậu quả trực tiếp gây ra là, bà dì sẽ không bao giờ dám tới nhà Tiểu Phiên nữa. 

Hậu quả kéo theo đó là, bà dì có thêm một biệt hiệu: Đại tràng lợn. 

Sự việc nên được kể từ đầu. 

Buổi gặp mặt hôm đó đều là người nhà tham dự, nói là họp mặt gia đình nhưng kiểu gì cũng không cảm nhận được không khí gia đình của những người nhiều tiền. 

Ăn mặc thì chỉnh tề, nghiêm túc, gặp mặt thì khách khí. 

Mẹ già vừa bước vào liền cười nói có ý, phong thái cao quý lắm, luôn miệng hỏi nhỏ tôi: 

"Thế nào? Có đủ cao quý không? Đủ lộng lẫy không? Đủ khí phái không? Đủ khoa trương không?". 

Chết tiệt, mẹ già, tha cho con đi! 

Tiểu Phiên nhẹ nhàng hỏi tôi: "Mẹ sao thế? Giận lắm à?". 

Tôi: "Đúng thế, mẹ kế của anh ban nãy không khách khí với mẹ". 

Tiểu Phiên: "Anh biết rồi". 

Lúc này, bà dì nhìn thấy tôi, tự nhiên sắc mặt chẳng dễ coi chút nào, lông mày dựng lên, lại xiêu lại vẹo... 

Ha ha ha, không ngờ bà ta dám tới, lại còn dám nói xấu tôi! 

Trong lòng tôi vui mừng nở hoa, hôm nay có mẹ già tôi ở đây, không cần tôi ra mặt. 

Bà dì à, bà đen đủi lắm rồi! 

Khi mọi người đang đợi đủ người tới để ăn cơm, phụ nữ tụ tập lại với nhau để tám nhảm, đàn ông quây lại khách sáo chào nhau. 

Tôi và Tiểu Phiên, bạn bè của anh ấy và anh cả đang nói chuyện với nhau, đột nhiên tôi phát hiện ra mẹ già và bà dì đang nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn tôi với sắc mặt khó coi. 

Tôi nhớ ra rồi. 

Bà dì này không biết mẹ tôi, lần trước bà ấy nghĩ mẹ Tiểu Vy là mẹ tôi rồi. 

Ha ha ha, kịch hay sắp bắt đầu rồi. 

Gặp bà ta, ke ke ke ke ke ke... 

Sắc mặt mẹ già càng lúc càng khó coi, có mấy lần muốn xác định xem bà dì có phải bị thần kinh hay không nữa. 

Xông tới trước mặt người ta nói xấu con gái yêu quý nhà người ta, còn có não không biết? 

Tôi dùng khẩu hình nói với mẹ: "Bà dì". 

Mẹ tôi đã hiểu, sau đó rất thân thiện khoác vai bà dì họ đi ra ngoài. 

Tôi than thầm trong lòng, mẹ già tôi không phải đùa đâu, ngay cả tôi còn đánh không lại bà ấy cơ mà, không thể dùng hai chữ "dũng mãnh" mà diễn tả được! 

Năm phút sau, mẹ già sắc mặt kì dị bước vào. 

Có chuyện à? 

Tôi lao tới, kéo mẹ già lại hỏi: "Sao thế?". 

Mẹ già: "Mẹ đánh cho bà ta một trận". 

Tôi: "Cũng có gì đâu, lần trước con cũng đánh ả một trận". 

Mẹ già: "Bà ta nôn rồi". 

Tôi: "Đánh tới nôn? Mẹ già, công lực của mẹ lại tăng rồi". 

Mẹ già: "Bà ta lại nôn ra một đoạn đại tràng lợn!". 

Tôi phun ngay ngụm rượu trong miệng ra: "Mẹ chắc chắn là đại tràng lợn chứ không phải ruột người?". 

Mẹ già: "Bà ấy nói mẹ đánh bà ta đến nỗi nôn cả đại tràng lợn vừa ăn bữa trưa nay ra rồi". 

Tôi: ........ 

Một lát sau, bà dì xuất hiện. 

Tôi cười chào hỏi: "Hi, đại tràng lợn". 

Bà dì lượn nhanh như điện xẹt, từ đó không xuất hiện trước mặt tôi nữa. 

Thực là, tôi đáng sợ đến thế sao? Đồ nhỏ nhen! 


Sau khi bữa tiệc kết thúc mẹ già vẫn ăn nói giữ kẽ. 

Chết tiệt, mẹ già, giả vờ quá mức rồi đó. Nhưng mà, tôi không có gan nói. 

Tiểu Phiên lại rất lo lắng. anh ấy cứ thì thầm kéo tôi ra và hỏi: "Mẹ không vui, làm thế nào bây giờ?". 

"Làm thế nào? Còn làm thế nào được nữa? Việc gì con gái thích thì mẹ em cũng thích, anh mời mẹ đi shopping đi, đương nhiên, anh nói với mẹ, anh thanh toán". 

Tiểu Phiên đúng là một anh chàng thật thà, anh cầm ngay thẻ đưa cho mẹ. 

"Mẹ, chúng ta đến công ty bách hóa mua đồ cho mẹ và bố đi". 

Mẹ già: cao quý -ing... lộng lẫy -ing... khí phái -ing... 

Tôi sắp không chịu được rồi, tôi muốn đánh người quá! 

Mẹ già, đừng giả vờ nữa, còn giả vờ thì... quá đáng quá! 

Đi ra ngoài cửa mẹ già cầm thẻ thanh toán, dùng sự nhiệt tình mà Dương Quá và Tiểu Long Nữ tích tụ sau 16 năm để được gặp nhau, nói một hơi: "Mẹ muốn mua gì cũng được à? Mẹ muốn mua gì cũng được à?". 

Tiểu phiên: ".... Đương nhiên ạ!". 

Đến công ty bách hóa. 

Mẹ già hớn hở nhảy xuống xe. 

"Mẹ muốn cái này .. cái này .. cái này .. cái này .. cái này .. cái này .. cái này .. cái này ..". 

"Mẹ, mẹ mua đấm bốc làm gì?". 

"Cứ dùng chổi mãi không sướng lắm, thử cảm giác khác xem thế nào". 

"Mẹ già...". 

Tôi shock. 

"Mẹ già, mua cái lau nhà này làm gì?". 

"Phí lời! Đương nhiên là mua cho con rồi, nếu không con lấy gì đỡ bộ đấm bốc của mẹ?". 

Tôi choáng... tôi shock. 

"Có mua dao thái rau không mẹ?". 

"Sao lại không mua? Cái này 40 tệ đấy, con dao ở nhà sớm đã không dùng được rồi, con dao 40 tệ trong truyền thuyết đó! Cho tôi ba con!". 

Tôi choáng.... tôi shock nặng... 

"Chết tiệt, mẹ già, mẹ dám mua bồn cầu, thì con... đi chết". 

"Nha đầu chết tiệt, có phải con vác về đâu, mẹ tự vác là được chứ gì?". 

Shock chết! 

Không được, tôi muốn nhảy lầu! 

Giằng co -ing, khuyên giải -ing, van xin -ing.... 

Đột nhiên tôi nhìn thấy bà dì từ phía xa, đứng bên một người đàn ông trung niên. 

Tôi mặc kệ bà mẹ già đang tiếc nuối với cái bồn cậu, tôi nhảy ngay tới trước mặt bà dì: 

"Bà dì, xin chào". 

Sắc mặt bà dì biến đổi: "Cô, cô muốn làm gì?". 

Tôi: "Hỏi thăm thôi mà, dì họ". 

Người đàn ông trung niên đứng cạnh gì ưỡn ngực đứng trước mặt tôi. 

Gương mặt nhỏ xương xẩu, đôi mắt dài, miệng vêu ra ngoài, gỉ mắt hôm qua còn đọng lại, mấy cái râu mũi không ngừng rung rinh trước gió, trên dưới, vô hình trung lại thể hiện ra một kiểu đẹp tri thức. 

Tôi không kiềm chế được liền đấm hai phát lên mặt ông ta. 

Vẫn chưa kịp nói nhiều đột nhiên tôi phát hiện ra đằng sau ông ta, bà dì đã thay đổi sắc mặt, và cắm đầu chạy không ngoái lại. Tôi vừa may vẫn kịp lên tiếng: Đừng chạy mà! 

Đằng sau là mẹ tôi, đeo hai nắm đấm bốc trước mặt, cây lau nhà ở giữa eo, hai tay vung vẩy hai con dao 40 tệ, hưng phấn bước tới hỏi: "Ai thế?". 

Chết tiệt, nhìn thấy dáng vẻ mẹ thế này bà ta không chạy có mà điên! 

Kết thúc: 

Khi kết hôn, Tiểu Vy cũng đến, thế nhưng không vào. 

Cô ta đứng ngoài khách sạn, nhìn rất lâu. 

Rồi nhẹ nhàng đi mất. 

Tình yêu của tôi, cuối cùng cũng được thu hoạch rồi. 


Hết.


Tieu thuyet tinh yeu Tiểu Nam, Tiểu Nam
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com