XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Số mệnh đã định đeo bám anh

Chương 14 - Kẹo của Vưu Hòa

Bị rắn cắn, đúng là chuyện vô cùng thống khổ!

Đầu tiên, ngươi phải chịu được đau đớn kịch liệt, vả lại, nhìn thấy thế gian phồn hoa bên ngoài, nội tâm ngươi tràn đầy mong muốn được hướng tới, nhưng lại giống như ếch ngồi đáy giếng bị vậy trong căn phòng với bốn bức tường, làm cách nào cũng không có biện pháp đi ra ngoài...

Bởi vì, ô ô ô......

Nơi bị rắn cắn tuy rằng là tay của tôi, nhưng lại bị Vưu Vụ nghiêm khắc trông giữ, cô ấy nói chừng nào tay tôi còn chưa hết sưng thì chừng ấy sẽ không cho tôi ra ngoài nửa bước.

Cho nên, cho dùng bên ngoài có ánh nắng tươi sáng, hoa thơm bướm lượn, tôi cũng chỉ có thể lén nhìn ra cửa sổ, hơn nữa trong lòng yên lặng tự nhủ; Nhanh khỏe lên, nhanh chút tò mò đi!

Nhưng mà, cứ một ngày lại một ngày trôi qua, tôi giống như một người liệt nằm trên giường, bởi vì tay tôi còn chưa có hết sưng hoàn toàn.

Vưu Vụ đúng là nha đầu dính liền lấy người ta, cô ấy thường xuyên ở bên người tôi, cùng tôi nói chuyện, nghe cô ấy lải nhải, tôi cũng không cảm thấy thực nhàm chán, nhưng một khi cô ấy bận việc, tôi lại bắt đầu buồn bực.

Cũng phải kể đến, từ sau khi tôi bị rắn cắn, cũng chưa có lần nào nhìn thấy tên không có phẩm chất Vưu Hoà kia.

Không có cái tên đó khiêu khích, tôi vốn nên cao hứng mới đúng, aizzz, vì sao lại cảm thấy có chút tơ vương vấn cái tên miệng thối kia nhỉ?

Cửa gỗ vừa kêu lên kẽo kẹt một tiếng, tôi còn tưởng là Vưu Vụ, kết qua khi nhìn ra hoá ra là lão thái thái.

Lão thái thái chống gậy, chậm rãi đi tới, ngồi bên giường tôi hỏi: "Hôm nay có cảm thấy khoẻ hơn không?"

Tôi nở nụ cười với bà, nói "Đã tốt hơn nhiều ạ, bà Vương, cháu bị thương là ở tay chứ không phải chân, cháu cũng không phải là không thể ra ngoài đi đi lại lại được a."

Bà Vương vừa nghe, trên mặt vốn đã nhiều nếp nhăn nay lại nhăn lại thành một đoàn, bà vội vàng nói: "Không nên không nên, đợi đến lúc cháu hoàn toàn bình phục mới có thể ra ngoài đi lại."

Tôi ủ rũ "Dạ" Một tiếng, cúi đầu không lên tiếng .

Bà Vương bỗng nhiên thở dài, nói: "Tiểu tử Vưu Hoà kia, cũng không biết chạy đi nơi rồi."

Vưu Hoà?

Tôi nghi hoặc nhìn bà, hỏi: "Anh ấy đi ra ngoài thật lâu rồi sao?"

Bà gật đầu, nói: "Đi ra ngoài đã một ngày một đêm, tiểu tử này càng ngày càng quá đáng."

Trong lòng tôi chợt dấy lên một nỗi khổ sở, cái này có phải cho thấy tôi hôn mê một ngày, vẫn không thấy bóng dáng anh ta, chẳng lẽ anh ta không quan tâm tôi một chút nào sao?

"Anh ấy đã lớn như vậy rồi, cũng sẽ không bỏ bê bản thân mình không lo đâu, bà đừng lo lắng." Tuy rằng trong lòng khổ sở tức giận, nhưng tôi vẫn có an ủi bà.

Sau đó, tôi cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

Thật kì quái, tôi và Vưa Hoà trước giờ luôn là nước với lửa không thể hoà thuận, anh ta biến mất tôi cao hứng còn không kịp, vì sao ngược lại lại có chút khó chịu, hơn nữa giờ phút này lại phi thường muốn nhìn thấy anh ta, tôi rốt cục là làm sao vậy?

A! Chẳng lẽ trong lòng tôi vốn đã lặng lẽ thích anh ta, mà chính mình vẫn không biết, mãi cho đến khi không gặp được anh ta nữa, tôi mới bắt đầu cảm thấy không thích hợp, sau đó......

Trong lòng tôi kêu bùm bùm, chẳn lẽ mình thật sự thích tên Vưu Hoà kia?

Đang lúc nội tâm tôi nổi giống bão ngất trời, cửa lại bị mở ra, đi vào dĩ nhiên là Vưu Hoà!

Nhất thời, nội tâm tôi lại kinh hoàng vạn phần.

Vưu Hòa lúc này có vẻ có chút chật vật, giống như là vừa đi đánh trận một đêm về, lại thêm phong trần mệt mỏi; lão thái thái thấy Vưu Hoà như vậy, ngữ khí càng tăng thêm hỏi: "Cháu rốt cuộc là đã đi đâu?."

Vưu Hoà nhìn tôi đang nằm trên giường, giật nhẹ môi nói: "Cháu vào nội thành đặt làm quan tài, bây giờ đang xem hôm nay nhà chúng ta có phải làm tang sự không."

A!

Vưa Hoà chết tiệt!

Vưa Hoà thối tha!

Hắn thế nhưng nguyền rủa tôi chết!

Tôi căm giận nhìn anh ta, trong lòng thì chửi mắng chính mình, lại mắng anh ta; Lão nương đầu óc đúng là bị hóa đá, bằng không làm sao có thể cảm thấy mình thích anh ta?!

"A, nhà anh muốn làm tang lễ sao?" Tôi ra vẻ nghi hoặc,vẻ mặt kinh ngạc, còn thêm chút đáng tiếc cùng đồng tình nhìn Vưu Hoà: "Anh là nói ai thế? Tôi thấy bà bà khí sắc tốt như vậy, khẳng định không phải bà rồi, Vưu Vụ đáng yêu lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, chắc chắn cũng không phải cô ấy, còn về phần anh...." Tôi dùng một bộ mắt đánh giá anh ta nhìn Vưu Hoà, nói: "Một thân chật vật phong trần mệt mỏi, hình như là đang bị bệnh gì đó, anh không phải là mua cho chính mình chứ?"

Khuôn mặt tuấn mỹ của Vưa Hoà hơi nhíu lại, có chút ngoài ý muốn nhìn tôi, ngoắc ngoắc môi, xấu xa nói: "Không nghĩ tới cô nhanh mồm nhanh miệng như vậy.."

Bà bà ở một bên nhìn chúng tôi đang tranh đấu, lắc đầu,cảm thán thở dài, aizzzz, sau đó lại chống gậy đi ra ngoài.

Thấy bà đi rồi, tôi nâng mặt lên đối mặt với Vưu Hoà hừ một tiếng, trong lòng thầm mắng, Vưa Hoà chết tiệt, Vưu Hoà thối tha, ngày nào đó anh chết, tôi dù có chết cũng sẽ không thắp hương cho anh đâu.

Vưu Hoà phủi phủi tro bụi trên người, tới gần tôi, tôi thấy anh ta đi đến, trong lòng không hiểu, lại có chút căng thẳng, anh ta muốn làm gì vậy?

Vưu Hoà ngồi ở bên giường, tới gần tôi rất rất gần, nói: "Nhìn cô sắc khí cũng không thua ai."

Tôi than thở một tiếng, tránh né anh ta, nói: "Vì sao anh tự nhiên dựa vào gần tôi như vậy?" Đừng có dựa vào gần tôi như vậy a, tim mình vì sao lại đập nhanh như vậy chứ?

"Cái này cho cô." Vưu Hoà đưa một túi gì đó đến tay tôi, sau đó vuốt vuốt tóc liền tránh ra.

Thấy anh ta rời đi, tôi bắt đầu có điểm mạc danh kỳ diệu (không hiểu tại sao), sau đó mở cái túi ra, tôi ngây ngẩn cả người.

Ách...... Là một ít kẹo đóng gói......

Tôi nghi hoặc nhìn ra cửa, sau đó lại nghi hoặc nhìn túi kẹo......

Điều duy nhất tôi nghĩ lúc đó là, vì sao tên không có phẩm chất kia biết tôi thích ăn loại kẹo này?

Chương 15 - Ngọt ngào vì trái cây hay vì hôn

Lúc nhàm chán, tôi sẽ lấy kẹo Vưu Hòa cho tôi ra, bóc vỏ, bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào nhất thời tập kích vị giác của tôi, tôi rất vui vẻ, ai, chí hướng của tôi rất nhỏ bé, vào tình huống nhàm chán như vậy có thể ăn được một viên kẹo ngọt ngào thì cũng cảm thấy cuộc đời không còn cầu gì hơn.

Cửa gỗ kẽo kẹt vừa vang lên, người vào quả nhiên là Vưu Hòa, Vưu Hòa thấy miệng tôi đang ngậm kẹo liền hỏi: "Ăn ngon không?"

Tôi gật đầu, thực ngọt nha.

Vưu Hòa ngồi ở bên giường tôi, không chút khách khí đưa tay lấy một viên kẹo, bóc vỏ bỏ vào miệng mình.

Tôi ngây ngẩn cả người, không quen thấy như vậy .

"Anh cũng thích ăn kẹo sao?"

"Không thích." Mặt Vưu Hòa nhăn lại, tỏ vẻ không quá thích hương vị này.

"Vậy sao anh lại ăn?" Tôi tò mò .

"Nhìn cô một bộ dáng hạnh phúc nên tôi muốn ăn thử xem có phải kẹo này có hiệu quả gì đặc biệt hay không, kết quả ăn rồi còn chẳng bằng không ăn." Tuy rằng nói như vậy, nhưng kẹo ở trong miệng anh ta căn bản là vẫn ở trong ấy, nếu anh ta thật sự chán ghét như anh ta nói thì tình huống hiện tại căn bản chính là khẩu thị tâm phi*.

*khẩu thị tâm phi: nghĩ một đằng nói một nẻo.

"Một ngày một đêm anh không trở về là vì mua kẹo cho tôi sao?" Tôi nghĩ nửa ngày, quyết định vẫn là hỏi một nghi hoặc vẫn luôn tồn tại trong lòng ra, lúc tôi chờ câu trả lời của anh ấy, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút khẩn trương.

"Đúng vậy." Vưu Hòa thừa nhận, còn một bộ khẳng khái nói: "Tôi đây là người có tấm lòng bao la, sẽ không so đo với đứa trẻ như cô, thấy cô bị rắn cắn sợ cô buồn bực, mới vội mua kẹo tới cho cô ăn thôi."

Lời nói của anh giống như một dòng nước ấm, làm tâm tôi được dỗ dành ấm áp, nhịn không được muốn cùng anh ta đấu võ mồm: "Ai nói tôi là đứa trẻ, tôi nhưng là tròn mười tám tuổi rồi đấy."

Vưu Hòa mang một bộ ánh mắt không thể tin nhìn tôi, trên dưới đánh giá xong, nói: "Thật không, tôi thấy cô dường như còn chưa dậy thì hoàn toàn nữa đấy."

Lời của anh ta làm cho ánh mắt tôi hơi hơi nheo lại, hơi thở nguy hiểm trong nháy mắt vây quanh bốn phía, giỏi cho tên này, anh dám nói tôi dậy thì chậm, muốn bị ăn đòn sao?

Tôi lộ ra một tươi cười vô cùng yếu ớt, Vưu Hòa nhìn mà chả hiểu thế nào, anh ta vừa định mở miệng nói thì tôi đã một phen giữ chặt áo anh ta, tới gần, sau đó yếu ớt ghé vào tai anh ta nói: "Anh dám nói tôi dậy thì chậm, tôi sẽ để cho anh thấy."

Tôi vốn không phải như vậy, nếu là người bình thường nói tôi như vậy lúc đó tôi cũng chỉ là cười cho qua mà thôi, nhưng giờ phút này tôi hiểu được rõ ràng lòng mình.

Aiz, quả thật tôi đã thích đại soái ca đáng ghét rất không có nhân phẩm này.

Vưu Hòa hỏi: "Cô muốn làm......" hai chữ 'cái gì' còn chưa nói ra miệng, mặt của tôi đã để sát vào rồi, trực tiếp miệng đối miệng, anh ta nói tôi dậy thì chậm, thử hỏi một cô bé còn chưa dậy thì hoàn toàn có biết cái gì gọi là hôn không?

Đại khái qua ba giây sau, Vưu Hòa bắn ngược lại, dùng giọng điệu vô cùng ác liệt nói với tôi: "A, tôi đã nói cô dậy thì chậm mà, nghĩ rằng môi đối môi thì là hôn sao a." Lúc này, tuy rằng miệng Vưu Hòa ác độc, nhưng sắc mặt rõ ràng có chút đỏ ửng, trên khuôn mặt anh tuấn có chút hồng hồng, còn không được tự nhiên mà không thừa nhận, nhất thời tôi cảm thấy anh ấy rất đáng yêu.

"Hừ, tôi thấy anh cũng chỉ có như vậy ."

Ừ, môi của Vưu đại soái ca thật mềm thật mịn thật ngon, tuy rằng vừa rồi chỉ là môi đối môi, nhưng cũng coi như là nụ hôn đầu tiên của tôi rồi.

"Phải không?" Vưu đại soái ca nhíu nhíu đầu mày, nói: "Cho cô thấy cái gì mới gọi là hôn."

Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Vưu đại soái ca liền hướng về phía bên này của tôi tới gần, sau đó bàn tay to giữ đầu của tôi ấn về phía trước, môi của chúng tôi lại chạm vào với nhau, chỉ là, lần này cùng lần trước không giống......

A, tôi khiếp sợ, Vưu đại soái ca thế nhưng chủ động hôn tôi !


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com