pacman, rainbows, and roller s
Đọc truyện

Sa ngã vô tội - Phần 7


Cô mơ hồ cảm nhận được lý do anh đăng ký vào Thập trung, nhưng chưa bao giờ dám cố gắng tìm hiểu rõ nguyên do. 

Có một ngày cô đi qua phòng học của bọn họ, trong căn phòng nghỉ trống trải, chỉ có một mình anh cô độc ngồi hút thuốc lá, một vòng sương khói tràn ngập bao quanh hai ngón tay, ánh mắt anh mờ mịt nhìn về phương xa, u buồn không nói nên lời. 

Trái tim cô bị ánh mắt của anh thiêu rụi, ngay cả khẩn trương cũng quên hết, trực tiếp đi vào phòng học của anh. 

"Trần Lăng, anh làm sao vậy?" 

Anh vừa nhìn thấy, lập lức vứt nửa điếu thuốc xuống đất, chân giẫm lên đầu thuốc đang cháy, cứ như là bị thầy giáo nhìn thấy, khuôn mặt nghiêm nghị đỏ lên lắp bắp nói: "Không... Không có gì!" 

"Vì sao lại đăng ký vào Thập trung, với thành tích của anh nên thi vào Nhất trung chứ." Đến bây giờ cô vẫn không hiểu được, lúc ấy làm thế nào mà cô có dũng khí lớn như vậy, có lẽ đó là lúc thật sự yêu một người, sẽ vì người ấy mà không màng đến tôn nghiêm của bản thân mình. 

"Anh, anh vẫn còn kỳ thi lên đại học mà. Chỉ cần anh cố gắng, học trường trung học nào cũng như nhau cả thôi." 

"Vì sao lại phải đi một đường vòng lớn đến như vậy? Cho dù anh không cần giải thích cho bất cứ ai khác, nhưng chẳng lẽ anh cũng không cần phải có trách nhiệm với chính bản thân mình hay sao?" 

"Bởi vì..." Anh nhìn cô không chớp mắt, hai tay nắm chặt, miệng vừa định nói nhưng rồi lại thôi. 

Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói: "Diêu Băng Vũ, em có biết không, thế giới này rất rộng lớn, hai người có thể gặp nhau trong biển người mờ mịt là chuyện không hề dễ dàng, gặp lại nhau càng khó khăn hơn, nếu bỏ lỡ, có thể sẽ là tiếc nuối cả đời...... Lựa chọn vào trường trung học nào, nếu so với việc gặp gỡ một người, cũng sẽ không quan trọng bằng." 

Cô nghe mà không hiểu anh đang nói gì, thành tích ngữ văn của họ đúng là có sự chênh lệch, nhưng năng lực lý giải của cô chẳng lẽ lại kém anh nhiều như vậy. 

"Anh nói gì? Em không hiểu." 

Anh bước đến bên, đứng đối mặt với cô: "Anh muốn ở lại bên cạnh bảo vệ em." 

Lúc ấy đầu óc cô thấy trống rỗng... Khẩn trương đến căng thẳng cả người, căng đến mức toàn thân cũng cảm thấy đau. 

Trên người anh không có mùi mồ hôi, mà nhàn nhạt mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi hương hoa nhài thoang thoảng. 

Rất lâu rất lâu sau này, cô vẫn nhớ rõ mùi hương ấy. 

* * * * 

Sáng hôm sau, khi bước vào phòng học, cô liền cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đằng đằng sát khí đang nhìn mình giống như nhìn thấy người mắc nghiệp chướng nặng nề vậy. 

Cô bất an ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn là quyển lưu bút của mình. 

Mấy ngày trước cô đã đưa nó cho Na Na viết lại, cuối cùng thì cô bạn cũng viết xong! 

Cô lòng đầy mong đợi mở ra xem, đang đoán cô bạn sẽ viết gì cho mình, liệu có phải là: "Mong chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau!"? 

Trang đầu tiên, nét chữ mạnh mẽ rất giống chữ của Trần Lăng, cô hoa mắt. 

Chữ viết này là của ai? Thật sự rất đẹp. 

......... 

Diêu Băng Vũ, 

Còn nhớ ngày đầu tiên anh đến cô nhi viện hay không? Em đã hôn lên mặt anh đó? 

Có nhớ ngày em rời đi, trời mưa rất lớn không? 

Có nhớ anh đã từng nói thế giới này rất rộng lớn, hai người có thể gặp nhau trong biển người mờ mịt là chuyện không hề dễ dàng, gặp lại nhau càng khó khăn hơn? 

Có nhớ em đã hỏi anh vì sao lại nhất quyết thi vào Thập trung hay không? 

Bây giờ để anh nói cho em biết nhé: Bởi vì anh không muốn bỏ lỡ em một lần nữa... 

Kể từ lúc này, anh sẽ không buông tay em ra nữa... 

Trần Lăng. 

......... 

Nhanh như chớp cô khép quyển sổ lại, khi ngước mặt lên thì thấy mọi ánh mắt của bạn học đều dừng lại trên mặt mình, xem ra đã có người đem lời nhắn trong này công bố cho mọi người biết rồi. 

Trần Lăng đang nghĩ gì vậy? Đem những lời giống như là thư tình mà viết lên lưu bút của cô, còn ngang nhiên đặt trên bàn học của cô. 

Cũng may là sắp tốt nghiệp rồi, bằng không chỉ sợ những ngày tháng sau này của cô đều phải ở trong văn phòng thầy chủ nhiệm... 

Vào lúc tan học, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần Lăng đang đứng tựa vào cổng trường, anh nhìn cô ngượng ngùng cười, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, làm cho đầu óc cô choáng váng. 

Anh dùng âm thanh có độ lớn như radio của trường, nói: "Anh sẽ không bao giờ buông tay em lần nữa..." 

Sau đó, anh đi đến bên cạnh cô, công khai nắm tay cô nghênh ngang đi ra khỏi trường. 

Ngày đó, anh ở trong ký ức của cô vẻ mặt mang sắc thái sáng lạn, thế giới của cô như hoa tulip đang nở trong gió, như hoa lan toả ra hương thơm sau cơn mưa... 

Năm đó cô 15 tuổi, còn anh 17 tuổi, họ vô cùng vui sướng, họ vô cùng hài lòng, họ chưa từng nói lời "Yêu!", cũng chưa từng hẹn thề dài lâu. 

Bởi vì, từ "yêu" đối với họ mà nói quá to tát. 

Mãi mãi luôn ở trong ký ức của cô chính là hình ảnh cô ngồi ở phía sau xe đạp của anh, do dự đến vài ba lượt mới dám ôm thắt lưng anh, anh cúi đầu nhìn thấy tay cô, tốc độ xe bỗng nhiên nhanh hơn, tóc anh bay lên trong gió, sau lưng mồ hôi ướt đẫm... 

Cô ôm càng chặt, trong lòng ngọt ngào đến mức không thể ngọt hơn, đẹp đến không thể nào đẹp hơn nữa! 

* * * 

Đáng tiếc hạnh phúc thường rất ngắn ngủi, hai người ở bên nhau chỉ khoảng một tháng, lại không biết rằng ly biệt trùng trùng đang chờ đợi họ phía trước. 

Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển vào trung học, họ hẹn nhau đi leo núi, đi ngắm vườn hoa cải dầu ở Thương Mang. 

Cô đã sắp xếp hoàn tất, lúc đang chuẩn bị ra cửa để xuất phát, thì mẹ cô ngất xỉu. Cô đưa bà đến bệnh viện, biết được chức năng thận của bà đã suy yếu, bà đã sớm biết mà vẫn giấu cô. 

Hôm đó cô ở lại chăm sóc mẹ trên giường bệnh, nỗi đau khổ vì sinh ly tử biệt làm cho cô vô ý mà quên mất Trần Lăng đang đợi ở dưới lầu bao lâu rồi, không biết anh có giận hay không. 

Chạng vạng hôm sau, mẹ cô tỉnh lại sau cơn hôn mê, cô lê đôi chân đã không còn cảm giác, cố gắng chống đỡ thân thể lung lay sắp ngã đến cô nhi viện tìm anh, Viện trưởng nói rằng: "Anh đã được người ta nhận nuôi, họ yêu cầu giữ bí mật. Dù cho cô cầu xin thế nào, viện trưởng cũng không chịu nói cho cô biết, vẻ mặt của bà dường như mang theo một chuyện trọng đại cơ mật nào đó. 

Cô ngất xỉu... 

Sau khi tỉnh lại, cô đến nơi đã hẹn đợi anh rất lâu, nhưng anh cũng không xuất hiện. 

Cô đến những nơi mà họ thường xuyên hò hẹn, cũng không tìm được anh. 

Vì để chữa bệnh cho mẹ, cô đã vét hết tiền trong nhà để đóng viện phí, nhà ở cũng bán nốt, có lẽ tiền bạc lúc đó giống như dòng nước ào ạt chảy lúc vỡ đê, nhưng bệnh của mẹ cô thì chuyển biến ngày càng xấu! 

Vào ngày khai giảng, cô lòng tràn đầy chờ mong chạy đến trường, nghĩ đến có thể gặp anh, nhưng anh đã không xuất hiện. 

Anh tựa như không khí, biến mất trong thế giới của cô, chỉ vô hình tồn tại. 

Nửa năm sau, mẹ cô – người thân duy nhất đã bỏ cô lại một mình, ra đi vĩnh viễn... 

Đó là những ngày cô bất lực nhất, mỗi ngày cô đều ôm quyển lưu bút mà ngủ, nước mắt thấm đẫm làm chữ viết cũng nhoè đi hết, và ngày nào cô cũng mở nó ra xem đi xem lại. 

Mỗi lần xem quyển lưu bút đó cô đều tự nói với bản thân mình: anh sẽ quay trở về, anh nhất định sẽ không buông tay cô. 

* * * * 

Khi Liễu Dương trở về, cô đang ngồi rúc trên sofa ôm quyển lưu bút mà khóc như mưa. 

"Băng Vũ, làm sao vậy?" Liễu Dương bị bộ dạng của cô làm cho sợ hãi, vội vàng đến bên cạnh ôm lấy cô, nhìn thấy những dấu vết xanh tím trên cổ tay cô, cùng với những dấu hôn lộ ra bên ngoài quần áo, ánh mắt Liễu Dương từ kinh ngạc biến thành xót thương. 

"Dương..." Băng Vũ tựa đầu vào vai Liễu Dương, bờ vai tuy nhỏ gầy như vậy nhưng lại là nơi duy nhất cô có thể tựa vào. 

"Là ai làm hả?" 

"Sếp của tớ - là ông chủ hoàn mỹ của Uyển Uyển, anh ta vốn không phải là người, là tên điên, là tên biến thái... Tớ phải làm thế nào thì anh ta mới bị báo ứng, mới bị trừng phạt đây?" Cô liều mạng dùng nắm tay đấm vào đầu óc vô cùng hỗn loạn của mình lúc này: "Tớ rất hoảng loạn, tớ không nghĩ được gì cả!" 

"Băng Vũ..." Liễu Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nước mắt nóng bỏng rơi trên vai cô: "Băng Vũ... Coi như là cơn ác mộng đi. Ác giả ác báo căn bản chỉ là ảo tưởng không thực tế mà thôi. Kiện anh ta, cuối cùng là tự rước lấy nhục mà thôi." 

Sao cô lại không biết chứ, trải qua nhiều năm như vậy, cô bây giờ đã không còn là một cô gái ngây thơ nữa, làm sao lại không biết xã hội coi trọng vật chất này u ám ra sao. 

Nhưng cô lại nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua, cô che mặt cũng không dám đi nhớ lại nữa: "Tớ không cam tâm. Tớ không cam tâm khi phải quên đi như vậy." 

"Vì Tư Tư đi!" 

Nhớ tới Tư Tư, bao nhiêu uất ức trong lòng cô đều vứt bỏ hết. Cô thật sự không thể làm lớn chuyện được, lỡ như quan toà xử thua kiện, Tư Tư chẳng phải sẽ có một người mẹ ‘đê tiện’ hay sao? 

Con bé đã không có ba, cô không thể để cho Tư Tư lại có thêm một người mẹ bị người ta thoá mạ! 

"Tớ đã biết nên làm thế nào rồi..." 

"Việc đó? Định làm thế nào? Từ chức sao?" 

Cô gật gật đầu: "Tớ không làm thư ký nữa, về sau cũng không bao giờ làm thư ký nữa!" 

Trải qua bốn năm làm việc làm cho cô hiểu được cái quy tắc trò chơi quan trọng nhất, chính là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc. Ai nói là ngoài việc làm một thư ký cho giỏi thì cô không thể làm gì khác được nữa, không đúng. Sinh tồn là quan trọng nhất, và nhất định phải chăm sóc tốt Tư Tư, cho nên cô đành phải từ bỏ quan điểm của chính bản thân mình, cô không có lựa chọn nào khác, hiện tại cô phát hiện cô không thể tiếp tục như vậy được nữa! 

Ngay cả ông chủ tốt như Lâm Quân Dật mà cũng không buông tha cho cô, thì người kế tiếp nữa sẽ thế nào đây... 

Kế tiếp? Kế tiếp... Cô đã nghĩ từ kế tiếp đến cuối cùng sẽ là một người chính trực, ông chủ chân thành, nhìn chung thì thế giới này không phải là không có, chỉ là cô không thể gặp được.

Đã muốn đổi tới mười mấy lần, ngay cả ông chủ mà được Uyển Uyển nói như ‘thiên thần’ này cũng không thay đổi được ý niệm trong đầu cô trước đến nay, nếu bây giờ cô lại gửi gắm hy vọng cho lần kế tiếp thì chẳng phải là ngu muội, bi ai quá hay sao. 

"Việc này? Vậy cậu muốn tìm việc gì?" Liễu Dương hỏi cô. 

"Ngày mai tớ sẽ đến trung tâm môi giới việc làm, tìm việc nào tạm thời có thể làm ngay." 

"Băng Vũ, đừng làm khó dễ bản thân nữa, tìm người nào đó thích hợp mà kết hôn đi!" Thấy Băng Vũ không trả lời, Liễu Dương lại hỏi tiếp: "Cậu vẫn nghĩ tới anh ta à? Nếu như hai người thật sự gặp lại nhau, cậu sẽ làm thế nào?" 

Nghĩ đến ư, cô đã nghĩ đến vô số lần, đối với vấn đề này cô thật không biết đáp án. 

"Tớ không biết! Anh ta còn nhớ đến tớ hay sao? Vẫn còn yêu tớ sao?" 

Liễu Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Tớ nghĩ anh ta nhất định sẽ không quên cậu, nhưng vẫn còn yêu hay không thì rất khó nói... Việc cậu làm ngày trước quả thật quá tuyệt tình." 

"Dương, tớ vẫn nhớ đến anh ấy, cho tới bây giờ tớ vẫn không nghĩ là sẽ nhớ anh ấy đến vậy, nếu hiện tại anh ấy vẫn còn yêu tớ, tớ sẽ quay lại với anh ấy mà không để ý tới người khác nữa..." 

"Cậu ngốc! Lúc trước là ai lại ở trước mặt tớ khóc chết đi sống lại, nói tim đau đến mất cả tri giác." 

Cô không nói gì, khi đó cô chỉ biết là Trần Lăng ngoại trừ cô, trong lòng còn có một người con gái khác, cô đã khóc đến chết đi sống lại. Hiện tại, nếu như làm tình nhân của anh, có lẽ suốt ngày sẽ phải lấy nước mắt mà rửa mặt. 

"Buông tay đi. Nếu thật sự đã yêu một người, thì sẽ không thể chia sẻ người đó với một người phụ nữ khác được... Mỗi khi nhìn thấy người ấy đứng bên người yêu danh chính ngôn thuận của anh ta mà bản thân mình chỉ có thể trốn ở một góc phòng lặng lẽ liếm láp miệng vết thương, cảm giác ấy đau khổ đến nhường nào." 

Cô biết những điều mà Liễu Dương nói là đúng, bởi chính mắt cô trông ấy bạn mình vượt qua những ngày tan nát cõi lòng. Nếu như tin vào lời thề của Trần Lăng, rồi lại nhìn anh cùng người con gái khác bước ra có đôi đi về có cặp, đợi đến khi đêm dài yên tĩnh mới lặng lẽ gọi điện thoại cho cô, nói ra những lời nhớ nhung, cô nhất định sẽ phát điên! 

Thế giới này thứ gì cũng có thể chia sẻ, duy chỉ có trái tim không thể chia đôi. 

Liễu Dương vỗ nhẹ vai cô an ủi, khuyên nhủ cô: "Đàn ông trên đời này đều giống nhau, chẳng có ngoại lệ nào cả. Giống như đi tìm việc làm, làm việc ở đâu cũng đều chịu uất ức như nhau... Ai bảo chúng ta lại làm cái nghề có vẻ mờ ám này chứ." 

Nhìn ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng với tình yêu của Liễu Dương, cô lại nghĩ đến một Liễu Dương tinh thần phấn chấn, bồng bột lúc còn đi học. Liễu Dương tin tưởng vững chắc rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả... Đáng tiếc, sự thật tàn khốc đã bóp chết tính cách hiền lành nhưng đầy ắp nhiệt tình của cô nàng. 

Lúc mới ra trường, Liễu Dương tuổi trẻ chăm chỉ, lại thông minh sắc sảo, dễ dàng tìm được việc làm ở một xí nghiệp tư nhân, sếp của cô là một người đàn ông 32 tuổi vẫn còn độc thân, rất có nhân cách và hấp dẫn... Làm việc chung lâu ngày, cô không thể kiềm chế được mà sa vào lưới tình, mà sếp cũng có tình cảm với cô... Bọn họ âm thầm hẹn hò hơn một năm, anh ta chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn, cô cũng không nghĩ sẽ tạo áp lực cho anh ta. Nhưng Liễu Dương làm thế nào cũng không nghĩ đến trong một lần tham gia tiệc rượu, anh ta đột nhiên tuyên bố tin mình đã đính hôn, còn dắt theo một vị "tiểu thư khuê các" vừa từ nước ngoài trở về. Khi đến đêm yên tĩnh, cô khóc hỏi anh ta vì sao, anh ta hờ hững trả lời: "Anh thực sự yêu em, nếu em đồng ý, chúng ta có thể tiếp tục duy trì mối quan hệ này, nhưng anh không thể cưới em... Bởi vì, nếu cưới em anh không có cách nào khác khiến người nhà của anh vui vẻ mà không gây ầm ĩ, em cũng không có cách nào có thể khiến những phu nhân của các nhân vật nổi tiếng tôn trọng. Càng không thể giúp ích cho sự phát triển sự nghiệp của anh..."

Sống trong mâu thuẫn, dằn vặt suốt ba tháng, Liễu Dương luôn sống tự lập bị đoạn tình cảm đó tra tấn gần như hỏng mất, cuối cùng cô cũng thông suốt. Vào ngày người đàn ông kia kết hôn, cô đã dùng sức mạnh của hai chữ ‘thâm tình’ đáng buồn cười kia mà chuyển sang nhà trọ khác... 

Cũng vào ngày đó cô đã cắt đi mái tóc dài mình yêu quý nhất, cười nói: "Không phải anh ta bạc tình, là tớ đã tự đánh giá mình quá cao!" 

Đúng vậy! Rất nhiều cô gái ngây ngốc tin tưởng tình yêu người đàn ông dành cho mình là mãi mãi, trên thực tế, lời hứa hẹn xa xôi của đàn ông so với thanh xuân của người con gái càng dễ dàng mất đi! 

Tuổi trẻ không chờ đợi ai cả, nhan sắc tàn phai, thay vì trách cứ đàn ông bạc tình, chi bằng tự nghĩ lại thử xem sức hấp dẫn của mình có tồn tại vĩnh hằng, không bao giờ thay đổi? 


Sau ngày hôm ấy Băng Vũ không đến công ty cũng không đưa đơn từ chức bởi vì cô không biết khi đối diện với khuôn mặt đó cô sẽ làm ra chuyện gì nữa. 

Tạm thời cô làm một công việc bán thời gian do trung tâm môi giới việc làm giới thiệu, những lúc rảnh rỗi không phải làm việc, cô xem những mẩu quảng cáo được đăng tải trên báo, có một công ty gia đình đang tuyển dụng. 

Hôm nay, cô lại bị một công ty nữa từ chối, cô ngồi ở trước cổng nhà trẻ nhìn lên bầu trời mênh mông chờ Tư Tư tan học. Vết bầm trên cổ tay đã nhạt đi rất nhiều, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, cô không phải là một cô bé mười tuổi, ngây thơ đến mức một lần thất thân mà đau đớn khóc lóc đòi sống đòi chết. Nhưng không hiểu vì sao cơn ác mộng kia cứ đeo bám lấy tâm trí cô khiến cô không thể thoát ra, càng không thể quên được cái cảm giác nhục nhã, đau đớn mà anh gây ra cho cô. Cô ôm đầu, vò vò rối tung mái tóc dài, bức ép bản thân phải tưởng tượng ra điệu bộ vui mừng hoa tay múa chân của Tư Tư khi thấy cô đi đón bé, thì trong lòng cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, mới không còn quá khó chịu như vừa rồi. 

"Diêu Băng Vũ?" Một âm thanh có vẻ thăm dò không chắc chắn từ bên cạnh truyền đến, cô theo hướng âm thanh đó mà ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một gương mặt dường như có chút quen thuộc, một người đàn ông mặt mũi thanh tú, đeo một cặp kính mắt có gọng màu bạc, dáng vẻ hơi thư sinh nhưng lại rất trầm ổn. 

"Ngô Hàng? Đã lâu không gặp!" Anh ta so với trước kia trưởng thành hơn một chút, ngoài ra không có thay đổi gì nhiều. 

"Em ở đây... chờ đón con sao?" 

"Phải! Là con gái của em, còn anh?" 

Anh huých huých sống mũi đẩy cặp kính, tươi cười nhìn cô dường như có chút mất mát: "Anh đi ngang qua... Thấy em, cho nên xuống xe chào hỏi." 

"À..." 

"Đã lâu không gặp. Em sống thế nào?" 

"Rất tốt." Băng Vũ tươi cười nói: "Anh chắc là bận rộn với công việc lắm hả?" 

Ngô Hàng hiểu ra ý tứ của cô thì hơi xấu hổ đưa tay ra nói: "Đúng vậy! Chúng ta... gặp sau nhé!" 

Cô lịch sự bắt tay anh và nói: "Hẹn gặp lại!" 

Đột nhiên, bàn tay anh đang nắm tay cô chợt cứng lại vài giây, Ngô Hàng nhìn cô dò xét. 

"Em và anh ta..." 

"..." Cô xấu hổ rút tay về, nhìn ngón áp út trống không của mình, vội vàng thu bàn tay vào trong ống tay áo. 

Cô đang không biết nói thế nào thì nghe thấy tiếng Tư Tư gọi thật to: "Mẹ!" 

Sau đó, một thân thể nhỏ bé mềm mại lao vào vòng tay cô... 

Vừa nhìn thấy đôi mất ngây thơ to tròn của bé, cảm giác thỏa mãn làm cho bao nhiêu sầu não trong lòng Băng Vũ đều nhanh chóng tan biến đến không còn một dấu vết, cô ôm lấy bé, mỉm cười hôn lên đôi má bầu bĩnh hồng hồng. 

"Cô bé thật đáng yêu!" Ngô Hàng đưa tay nựng nịu khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của Tư Tư: "Hai mẹ con em muốn đi đâu, anh đưa hai người đi." 

"Không cần đâu, em muốn đưa Tư Tư đi ăn chút quà vặt ở gần đây thôi." 

"Hay quá, anh cũng chưa ăn tối, hay là cùng nhau đi ăn đi." 

Băng Vũ vừa định nói không cần, anh lại tranh lời cô: "Bữa cơm này anh đợi rất nhiều năm rồi, bây giờ em vẫn không cho anh cơ hội sao?" 

Cô xem Tư Tư có vẻ như rất chờ mong nên đành gật đầu. 

Lúc còn học đại học, rất nhiều nam sinh theo đuổi cô, Ngô Hàng là một trong số đó và anh chính là người để lại cho cô ấn tượng sâu sắc nhất. 

Cho tới bây giờ, Ngô Hàng chưa bao giờ nói anh yêu cô nhưng khi cô cần anh luôn luôn xuất hiện thật đúng lúc. 

Cô nhớ như in, ngày hôm đó sau khi gọi điện thoại cho bạn gái của Trần Lăng xong, cô ngồi xổm xuống ngay cửa buồng điện thoại mà khóc, Ngô Hàng vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh cô.

Sau đó, cô đi lang thang không mục đích cho đến tận khuya, Ngô Hàng vẫn cứ lẽo đẽo theo cô, dù cô có đuổi mắng anh như thế nào anh cũng không nói một lời lẳng lặng đi phía sau cô. 

Mãi đến khi cô quay trở về đến cổng nhà trọ mà cô thuê cùng Trần Lăng, Ngô Hàng mới nói vài câu an ủi cô rồi lặng lẽ đi về. 

Hôm nay, gặp lại Ngô Hàng, chuyện cũ tưởng chừng đã quên cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô, cô mới giật mình nhận ra cho dù có cố lẩn tránh thì những kỷ niệm ấy cũng chẳng thể phai mờ theo năm tháng. 

* * * 

Ngô Hàng đưa cô và Tư Tư đến một nhà hàng cơm Tây, chọn một gian có vẻ yên tĩnh, đó là một nơi riêng biệt khá tao nhã, anh còn gọi mấy món bánh ngọt mà trẻ con ưa thích. 

Trò chuyện một lúc, Ngô Hàng đột nhiên hỏi: "Em ly hôn bao lâu rồi?" 

Cô nắm hai bàn tay lại, nhìn vẻ mặt chờ mong của Ngô Hàng mà nói cho có lệ: "Cũng khá lâu rồi, làm sao mà anh biết?" 

"Anh sớm biết hai người sẽ chia tay, loại đàn ông như anh ta không có khả năng để cho phụ nữ dựa dẫm cả đời." 

Cô uống một ngụm nước đá, cố lấy vị ngọt của nước làm tan đi những chua xót trong miệng. 

"Một mình em chăm sóc con nhất định là rất vất vả? Anh ta có trợ giúp gì không?" 

"Cũng không có gì không tốt mà." 

Ngô Hàng đặt tay mình lên bàn tay cô: "Cho anh một cơ hội đi, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con em." 

Băng Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt ấy so với vài năm trước đây có tự tin hơn chút, nhưng tình cảm chứa chan trong ấy vẫn vẹn nguyên như vậy. 

Cô có thể làm như vậy sao? Tìm một người đàn ông tốt, dựa vào anh ta mà sống một cuộc sống bình yên. 

Cô đang chần chừ, do dự thì ánh mắt cô chạm phải một tia nhìn sâu thẳm, lạnh băng cách đó không xa – là Lâm Quân Dật?! 

Đôi môi anh ta để lộ ra một nụ cười chế nhạo, còn cánh tay thì được một cô gái xinh đẹp lôi lôi kéo kéo... Không biết là vì người phụ nữ kia quá xinh đẹp hay là thần thái anh ta rạng ngời mà vừa bước vào cửa đã áp đảo cả ánh sáng lóng lánh của những ngọn đèn. 

Cô giật mình kinh ngạc đến nỗi quên cả hít thở, ngay cả tim cũng muốn ngừng đập. 

Lâm Quân Dật vờ như không thấy cô, anh đi đến một vị trí khá xa và ngồi ở đó. 

Cô cúi đầu nhìn bộ dạng ăn uống rất chăm chú của Tư Tư, giúp bé lau sạch kem bơ dính nơi khóe miệng, nhưng trong lồng ngực, tim của Băng Vũ đang không ngừng gia tăng nhịp đập. "Ngô Hàng, em sợ con của em không thể chấp nhận..." 

"Em yên tâm, anh nhất định yêu thương bé còn hơn ba ruột!" Ngô Hàng cười cười sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Tư, nhẹ nhàng nói: "Anh có thể cho bé một cuộc sống giống như bao đứa trẻ khác... Tuyệt đối sẽ không để cho bé phải một mình chịu đựng những khó khăn, gian khổ giống như em vậy." 

Cô càng cúi đầu thấp hơn, đối với một người mẹ thất bại như cô, câu nói này hẳn là có sức thuyết phục hơn bất cứ lời nào khác. Cô còn nhớ rất rõ, khi Tư Tư mới hơn một tháng tuổi, đột nhiên lại sốt cao liên tục, cô ngay cả một xu để đưa con đi bệnh viện cũng không có... 

Băng Vũ bán đi 400cc máu cũng chỉ đủ tiền thanh toán viện phí cho con có ba ngày, rơi vào đường cùng, cô chỉ biết ôm bé đến tìm Liễu Dương nhờ cô ấy giúp đỡ, nghĩ lại ngày đó thật là đáng sợ. 

"Em không nghĩ đến bản thân, cũng nên nghĩ cho đứa trẻ." Lời nói của Ngô Hàng khiến cô bỏ đi ý nghĩ cự tuyệt anh, lấy anh đúng là có thể thoát ra khỏi những khó khăn mà cô đang vướng phải. 

"Anh có thể cho em thời gian để suy nghĩ không?" 

"Tất nhiên rồi!" Anh đưa ly nước vào tay cô, trên mặt đều là nét cười hưng phấn không thể che dấu. 

Vài năm không gặp, Ngô Hàng thay đổi rất nhiều, lúc nói chuyện chậm rãi mà lưu loát, khôi hài lại không dài dòng, tự tin nhưng không kiêu ngạo. Cô và anh hàn huyên rất nhiều chuyện trong quá khứ, anh cũng kể về cuộc sống hiện tại, anh có một công việc và thu nhập rất ổn định, hai năm trước anh đã chia tay với bạn gái nên đời sống tình cảm rất cô đơn. 

Nếu đàn ông trên đời này đều giống nhau, cô nên chọn một người thật lòng yêu thương Tư Tư, sẵn lòng quan tâm chăm sóc Tư Tư. 

* * * * 

Tư Tư so với những đứa trẻ khác hiểu biết hơn rất nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là bé biết người lớn giặt quần áo rất là vất vả. 

Nước trái cây còn chưa uống được mấy ngụm, bé đã làm đổ đầy trên chiếc váy hoa xinh xắn. 

Bé nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn ngân ngấn nước cùng vẻ mặt nhút nhát làm cho sự bất đắc dĩ thể hiện trên khuôn mặt cô lập tức tan thành mây khói. Haiz, bé con này tuổi còn nhỏ đã biết dùng khuôn mặt đáng yêu tranh thủ chiếm lấy sự đồng cảm của người lớn, không biết lớn lên sẽ hại nước hại dân đến cỡ nào đây. 

Cô đành phải vì bé mà phục vụ thôi. Bế bé đi vào nhà vệ sinh, cẩn thận tẩy rửa từng chút một những vết bẩn trên chiếc váy hoa. 

"Mẹ tìm chú cho Tư Tư sao?" Bé thì thầm hỏi. 

"Tư Tư có thích chú không?" 

Bé vươn đôi tay so với bơ còn mềm mại, trắng nõn trắng nà hơn ôm lấy cổ cô, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực cô, lẩm bẩm bằng giọng nói cực nhỏ nhưng cô vẫn nghe được. 

"Ba..." 

Cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã mất đi cha mẹ. Cô hoàn toàn hiểu được cảm giác của một đứa bé khi nhớ đến cha mẹ lòng đau đớn như thế nào. 

Băng Vũ mỗi lần đến nhà trẻ đón bé đều trông thấy bé ngơ ngẩn nhìn những bạn học được ba đến đón, cô biết mỗi ngày bé đều tràn ngập trong cảm giác mong muốn có ba. 

Mà cô thì chỉ có thể đánh lừa bé, nói rằng: "Ba sẽ nhanh về với con thôi." 

Bé là một đứa trẻ rất hiểu biết, rõ ràng đã biết mẹ lừa mình còn luôn tươi cười nói với cô: "Mẹ, con không cần ba, con không nhớ ba, con có mẹ là đủ rồi." 

Làm thế nào mà một bé gái bốn tuổi lại không cần một người cha? Là bé rất muốn có ba nhưng không dám mơ tưởng xa vời như vậy. 

Cô cắn chặt môi, ôm cơ thể bé nhỏ mỏng manh của con vào trong lòng. 

Ra khỏi nhà vệ sinh, cô suýt chút nữa đâm sầm vào một thân hình đột ngột xuất hiện, vừa thoáng trông thấy đôi giày da bóng loáng lẫn dáng người ấy qua bộ âu phục, tim của cô lập tức chùng xuống. 

Định thần lại, cô muốn tránh đi nhưng lại bị anh giữ chặt trong cánh tay. 

"Tránh ra!" 

"Quả là một gia đình hạnh phúc ha..." Anh nói xong liền đưa tay nâng khuôn mặt thiên thần của Tư Tư lên: "Khuôn mặt này? Giống em như đúc!" 

Cô muốn đẩy bàn tay bẩn thỉu của anh ta ra để tránh làm cho con gái bị kinh sợ. 

Không nghĩ đến, con gái đáng yêu của mình lại không ý thức được hai mẹ con đang bị bắt nạt, bé còn chớp chớp đôi mắt to tròn trong suốt, long lanh như nước nhìn về phía anh cười rất ngọt ngào: "Chú!" 

Giọng nói này thực sự trong trẻo đến mức ai nghe thấy cũng phải mềm nhũn cả người. 

Lúc ấy cô quả thực muốn phát vào mông bé mấy cái, mới bốn tuổi đã biết ‘phóng điện’ với những người có bộ dạng điển trai rồi, sau này lớn lên phải làm sao đây. 

Trong chừng một chớp mắt, Lâm Quân Dật nhìn Tư Tư bằng ánh mắt thất thần, đột ngột rút tay lại rồi lùi về sau một bước. 

Thật buồn cười, anh ta lớn như vậy lại bị Tư Tư dọa cho hoảng hốt. 

Cô bế Tư Tư bước ngang qua người anh, vừa đi được hai bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Tôi thấy, chồng yêu của em còn chưa biết việc xảy ra mấy ngày hôm trước hả?" 

Cô căn bản không thèm để ý đến anh đang nói gì cho nên cứ tiếp tục đi về phía trước. 

Anh rất nhanh sải bước theo cô, thoáng một cái đã đi bên cạnh, nói nhỏ vào bên tai cô: "Diêu Băng Vũ! Tôi thực sự quá coi thường em! Nếu không phải tôi quá tốt thì em cũng đừng mong có được một ngày yên ổn." 

Anh ta thì có quan hệ gì với việc cô sống có yên ổn hay không? Hôm nay, anh ta trước khi ra khỏi cửa lại quên uống thuốc sao? 

Nhìn bóng dáng anh ta biến mất, những lo lắng trong lòng cô lại bắt đầu dậy sóng. 


Một vài ngày sau đó tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều, cô chợt nhớ đến mình đã ký hợp đồng hai năm với công ty Quân Dật, còn có một số công việc do cô phụ trách còn chưa được bàn giao rõ ràng, cô biết là bắt buộc phải đến công ty hoàn tất hết những thủ tục phải làm khi nghỉ việc. 

Buổi sáng cô dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa xong, đầu giờ chiều cô đi đến công ty, Triệu Thi Ngữ vừa trông thấy cô, cực kỳ kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Cô làm sao vậy? Nửa tháng không đến công ty mà cũng không thèm xin phép sao?" 

"Hôm nay, tôi đến xin từ chức." Cô liếc mắt nhìn vào bên trong cánh cửa kính trong suốt, thấy Lâm Quân Dật đang ngồi làm việc. 

"Từ chức? " 

"Phải!" 

Thi Ngữ bĩu môi tỏ vẻ khinh thường nhìn cô, ra vẻ sớm biết rằng cô sẽ bị vứt bỏ. 

Cô lấy ra đơn từ chức đã chuẩn bị sẵn, gõ cửa phòng làm việc của Lâm Quân Dật hai cái rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào. 

Băng Vũ đặt đơn từ chức lên bàn làm việc của anh và lạnh lùng nói: "Tôi đến từ chức" 

Tầm mắt anh vẫn dừng lại trên màn hình máy tính, nhìn rất chăm chú: "Lại đây!" 

Cô hơi choáng, nhìn lướt qua khuôn mặt có vẻ tò mò của Triệu Thi Ngữ ở bên ngoài, cô đứng yên không hề di chuyển. 

"Lại đây! Tôi cho em xem một thứ." Anh nói lại một lần nữa. 

Cô không hiểu anh đang muốn gì đành bước đến, hướng theo ánh mắt của anh mà nhìn vào. 

Khi ánh mắt cô dừng lại trên màn hình máy tính cô sợ đến mức bất giác lui về phía sau mấy bước, phải dựa vào cạnh bàn mới có thể đứng vững được. Đó là một đoạn video mơ hồ nhưng hình ảnh vẫn rõ ràng. Mơ hồ là do độ phân giải của camera không được sắc nét lắm, nhưng lại rõ ràng vì đó là những hình ảnh đã sớm khắc sâu vào tâm trí cô cho dù cố gắng cũng không thể xóa được. 

Anh ta vô cớ lại trang bị cả máy quay trong nhà của mình, thật là đê tiện quá thể. Nhưng đáng buồn nhất là trong đoạn video ấy cô chẳng có chút phản kháng nào mà chỉ vô lực đón nhận anh ta. 

"Anh, anh, anh…" Cô lắp bắp mãi từ anh mới nói ra được một câu: "Anh rốt cuộc muốn cái gì hả?" 

"Em nói thử xem?" Anh lạnh lùng nhìn cô. 

Anh ta mang cái thứ ấy ra để uy hiếp cô mà khi mở miệng vẫn có thể trầm tĩnh đến như vậy, xem ra anh ta so với tưởng tượng của cô còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần. 

Cô đã xem thường anh ta, anh ta không phải là biến thái, là thâm hiểm, không phải, chính là biến thái thâm hiểm! 

Nếu anh ta chỉ là một tên biến thái đơn thuần thì tốt rồi, nhưng anh ta đúng là một tên có suy nghĩ biến thái, anh ta biết làm như thế nào để một người phụ nữ phải khuất phục, so với tiền thì thủ đoạn này còn đáng sợ hơn vạn lần. 

Cô cố gắng bình tĩnh hơn. Thấy Triệu Thi Ngữ không ngừng dùng ánh mắt dò xét để nhìn họ, Băng Vũ vội xoay người đưa lưng về phía cô ấy, nhỏ nhẹ nói với anh: "Lâm tổng, chúng ta nói chuyện được không?" 

"Tốt thôi!" 

Anh đóng đoạn video lại, khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế ngồi. Đôi mắt đen, sâu hun hút tràn đầy thâm thúy, đôi môi mỏng rất đẹp mím thành một đường thẳng tắp, nét mặt anh tuấn không biểu hiện chút cảm giác xấu xa, đê tiện nào, cứ như những loại chuyện hạ lưu không bao giờ dính dáng đến anh ta. 

"Tôi là một người phụ nữ rất bình thường, chỉ mong có một cuộc sống yên ổn... tôi còn có con gái... " Nhắc đến Tư Tư, tim của cô thắt lại, sống mũi cay cay. 

Cô cầu xin anh, nếu không phải phòng làm việc của anh lắp toàn kính trong suốt thì cô đã quỳ xuống trước mặt anh mà van nài: "Tôi không biết bản thân mình có gì hấp dẫn anh, nhưng kỳ thật tôi là loại đàn bà không đáng để anh bận tâm." 

Ánh mắt anh nhìn sang nơi khác, lẳng lặng nghe cô nói. 

"Tôi sẽ không làm tình nhân của anh, tôi không muốn con gái của mình vì mẹ mà không thể ngẩng cao đầu nhìn người khác… Xin anh hãy buông tha cho tôi, bên ngoài còn rất nhiều phụ nữ đẹp hơn tôi, sẵn sàng nguyện ý ở bên anh, anh sao cứ phải làm khó tôi?" 

Anh ta lấy một điếu thuốc, bật lửa, ánh sáng ngọn lửa cứ lập lòe lập lòe, mãi lâu sau điếu thuốc mới được châm… 

"Cái anh muốn không phải anh đã có được rồi sao? Thân thể tôi so với những người phụ nữ khác có gì khác biệt đâu…" 

Anh im lặng thả một làn khói thuốc, giữa làn sương khói mờ ảo cô nhìn thấy đôi lông mày anh nhíu chặt lại, sắc mặt anh cũng tái đi một chút. 

Sau khi một làn khói tan biến vào hư không, anh xoay người nhìn ra cửa sổ. "Tại sao lại là hắn ta… Tôi thua kém hắn ta ở điểm nào…" 

Hắn ta? Cô suy nghĩ một lúc lâu mới biết người Lâm Quân Dật nói đến là Ngô Hàng, nhưng dường như lời nói của anh có ẩn ý sâu xa gì đó, cô có phần không hiểu lắm. 

Thấy cô không trả lời, anh đứng phắt dậy, vọt đến trước mặt cô, hai tay anh bóp chặt lấy vai cô và gầm lên: "Trả lời tôi, tại sao?" 

Ban đầu cô đúng là muốn khống chế cảm xúc của mình, cùng anh ta nói chuyện. 

Xem ra cô sai rồi, đi nói chuyện đạo lý với một tên điên, đúng là nói nhảm mà thôi. 

"Anh ta chí ít cũng là một người bình thường, sẽ không bao giờ làm ra những chuyện đê tiện…" 

Cô còn muốn mắng anh thêm vài câu, nhưng anh đã không cho cô có cơ hội nói tiếp mà lập tức kéo cô đi ra ngoài… 

"Buông tôi ra!" Cô không muốn Triệu Thi Ngữ nhìn thấy cảnh này mà suy đoán lung tung nên kịch liệt phản ứng. 

"Nếu em không muốn tôi đem đoạn video đó phát tán trên mạng, liền im miệng lại cho tôi!" 

Lời nói tiếp theo lập tức nghẹn lại nơi yết hầu của cô, thân thể cô trong nháy mắt nhẹ như không khí, không còn chút sức lực nào, ngay cả tư duy và cảm giác cũng nhanh chóng tan biến mất. 

Băng Vũ toát mồ hôi, nhưng toàn thân mình lạnh buốt như đóng băng. 

Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây dại mặc cho anh lôi kéo lên xe. 

Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe đang lao thẳng về hướng nhà anh, cô mới giật mình bừng tỉnh, anh ta muốn… 

Nhất thời hoảng hốt, cô lấy điện thoại của mình ra định cầu cứu, tuy nhiên anh không ngăn cản cô mà còn cười lạnh một tiếng: "Muốn cầu cứu? Em có tin tôi lập tức cho phát tán video kia lên mạng không? Cuối cùng vì không đủ chứng cứ mà tôi quang minh chính đại bước ra khỏi tòa án, còn em, em sẽ bị mọi người coi là kẻ đào mỏ không thành liền biến mình thành một người đàn bà ngu xuẩn tự làm tự chịu!" 

Đúng vậy! Trên đời này không có công bằng, chỉ có quyền lực mà thôi. 

Cô làm vậy là tự rước nhục vào thân. 

Cô gửi cho Liễu Dương một tin nhắn: tớ sẽ về trễ một chút. 

Cô nhắm mắt lại ngăn không cho những giọt nước mắt sắp trào ra, mệt mỏi, mệt mỏi, cô đã quá mệt mỏi… 

Băng Vũ rốt cuộc vẫn trốn không thoát. 

Thậm chí so với việc bán thân còn nhục nhã hơn, cô chỉ có thể chờ đến một ngày anh chán ghét cô thì cô mới có thể thoát ra. 

* * * * * * * * 

Vừa mới bước vào cửa nhà, anh không nói một lời nào liền đẩy cô ngã lên sô pha, xé rách quần áo của cô, từng mảnh quần áo vương vãi khắp nơi trên mặt đất, tiếng va chạm trực diện vang lên không ngớt… 

"Đừng!" Băng Vũ dùng hết toàn lực đẩy anh ra, trong lúc kháng cự tay cô vơ được con dao gọt trái cây trên bàn trà, bối rối chĩa mũi dao vào ngực anh: "Anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ giết anh." 

"Vậy sao?" Anh coi như chẳng sao cả ngồi dậy, cởi âu phục trên người vứt sang bên cạnh, vừa cởi khuy áo sơ mi vừa nói: "Con gái em có nụ cười thật ngọt ngào, không biết khi không còn mẹ, cô bé có thể cười tươi như vậy nữa không?" 

Nhắc đến Tư Tư, tinh thần cô trở nên hoảng hốt, con dao trong tay liền rơi xuống đất. 

Anh như thế nào lại dễ dàng phát hiện ra nhược điểm của cô vậy chứ. 

Đúng vậy, chuyện sỉ nhục này dù cho chịu nhục thêm một lần nữa thì vẫn tốt hơn là ngồi tù, vì Tư Tư việc gì cô cũng có thể nhẫn nhịn. 

Anh ôm chặt eo cô, quay người đặt cô xuống sô pha… 

Đôi môi lạnh như băng bao phủ lên môi cô, cô vừa định tránh đi, thì một tay anh đã nâng gáy cô lên làm cho cô không thể quay mặt đi nơi khác, anh dùng lưỡi tách hai hàm răng của cô ra, đầu lưỡi dây dưa càn quét, hút hết dưỡng khí trong miệng cô, cắn cắn đôi môi đang run lên của cô. 

Lâm Quân Dật vừa hôn vừa xé bỏ nốt ít quần áo sớm đã rách nát còn sót lại trên người cô. 

Lòng tự trọng của cô cũng như bộ quần áo rách nát trên người bị anh tàn phá đến không còn một mảnh, rồi lại giẫm đạp lên thật là thê thảm. 

Làn da anh lạnh như băng dán chặt lên da thịt ấm áp, mịn màng của Băng Vũ, làm cho cô không thể tự chủ mà run rẩy, hai bàn tay nắm chặt lấy đệm sô pha, cô nhắm chặt hai mắt mà chấp nhận… 

Hai bàn tay thô bạo của anh đẩy bung chân cô ra… 

Anh lập tức mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô, lúc này cô mới ý thức được vấn đề mấu chốt của sự việc đang xảy ra. 

Cô nắm chạt cánh tay anh, cố gắng thoát khỏi nụ hôn điên cuồng như tàn phá của anh: "Không… Đừng… Ít nhất anh nên mang bao cao su, lúc này không phải kỳ an toàn của tôi…" 

Lâm Quân Dật lập tức dừng lại, hai đồng tử đen láy giảm đi vài phần dục vọng. Anh chần chừ trong giây lát, cô còn tưởng anh sẽ dừng lại nào ngờ anh dùng toàn bộ sức lực tiến thật sâu vào cơ thể cô không hề báo trước. 

Bên dưới cơ thể, nơi nhạy cảm nhất của cô truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn, nhưng cái đau đớn này không làm cho cô khiếp sợ bằng: "Lâm Quân Dật, anh điên rồi… dừng lại đi… cứ tiếp tục như vậy sẽ có thai. Anh mau dừng lại đi…" 

"Nhà tôi không khó khăn những chuyện này… Em yên tâm đi, nếu có con, tôi sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng." 

"Anh đừng nằm mơ, tôi có chết cũng không sinh con cho đồ cầm thú như anh!" 

Cô cũng có lúc thật là ngu ngốc mà, vào cái giây phút mình đang yếu thế lại đi chọc giận anh ta, cho nên cô vì sự ngu ngốc này mà phải trả giá, chịu đựng sự phẫn nộ lẫn thô bạo của anh ta. 

Băng Vũ không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu nữa, chỉ biết là anh ta thật thô bạo, làm cho bao nhiêu đau đớn quấn quanh lấy cơ thể cô đồng thời đánh tan sự kiêu ngạo của cô… 

Đôi môi đã bị cô cắn đến mức bật máu, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống mái tóc dài ẩm ướt… 

Những va chạm đau đớn lại một lần nữa không ngừng nghỉ tra tấn từng sợi dây thần kinh mẫn cảm của cô. Cô biết là anh cố ý, cố ý đi thật sâu vào trong cô, làm cho cô sống không bằng chết. 

Trong tình thế này, cô có kiên cường thế nào cũng không thể chống đỡ nổi, cô bỏ đi tôn nghiêm của mình, mở miệng cầu xin anh: "Đừng vậy mà… Anh nhẹ một chút, được không…" 

Anh khiêu khích nhìn cô: "Ôm tôi!" 

Băng Vũ có chút do dự, anh liền điên cuồng tiến vào, người cô thiếu chút nữa bị anh nghiền cho nát vụn. Nơi mẫn cảm nhất của cô như bị xé rách vô cùng đau đớn… 

"Á!" Cô lập tức phản xạ thật nhanh chóng, ôm ghì lấy thắt lưng anh. 

Lâm Quân Dật có vẻ hài lòng ôm cô vào trong ngực, nụ cười điên dại trên môi lan tràn đến tận đáy mắt… 

* * * * 

Thời điểm tất cả đều qua đi, cô ngay cả hận cũng không đủ sức, thân thể mềm nhũn dựa vào vai anh… 

Chất lỏng trắng đục hòa quyện với tơ máu đỏ hồng từ trong nơi sâu kín nhất của cô chảy tràn ra thay cô lên án sự tàn bạo của anh. 

"Đau không?" Giọng anh tràn ngập sự áy náy. 

Cô nhắm mắt lại, chẳng có tâm trạng nào mà nhìn vẻ mặt cố làm ra vẻ của anh ta. 

"Em nghỉ một chút đi, tôi đi lấy ít đồ uống cho em." 

Thân thể cô thật không còn một chút sức lực nào. 

Sau khi sinh Tư Tư cô đã bị thiếu máu. Từ trưa hôm nay, cô vẫn chưa ăn gì, lại bị anh mang cả tinh thần lẫn thể xác ra tra tấn, cô không sụp đổ thật cũng lạ. 

Nước cam chua chua ngọt ngọt chảy vào trong miệng làm thần trí tê dại của cô dần dần tỉnh… Sau đó cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nặng nề. 


Đọc tiếp: Sa ngã vô tội - Phần 8

Tieu thuyet tinh yeu Sa ngã vô tội
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com