The Soda Pop
Đọc truyện

Bạn trai của tôi là Thái Tử

Tiểu Miêu bắt đầu cảm nhận được mình đang ở trong giai đoạn tình yêu ngọt ngào, vô cùng tốt đẹp. Cái loại tư vị đó thật giống như cô mong ước, tình đầu có thể vừa chua xót trải qua nhiều đắng cay cũng vừa ngọt ngào đầy mềm mại a.

Đột nhiên, thầy chủ nhiệm chặn lại đường đi của cô

"chào thầy chủ nhiệm, em tên là Lâm Tiểu Miêu."

"Cùng đi với thầy đến phòng hiệu trưởng!"

"Hả?!"

Tiểu Miêu dọc theo đường đi luôn suy nghĩ, cô có làm ra chuyện gì mà phải cần hiệu trưởng tự mình tiếp kiến sao? Cô cũng không có phải là học sinh giỏi nhất trường nha! Có thể chen vào sanh sách 100 người là mừng muốn ăn tiệc rồi.

Đến phòng hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm liền dừng bước lại, sau đó hết sức tàn khốc vô tình đem cô đẩy mạnh vào.

Ô ô! Chủ nhiệm, người cũng quá tàn nhẫn đi!

Tiểu Miêu vừa vào phòng hiệu trưởng, liền bị không khí bên trong làm cho chấn động, xem ra cũng chỉ có trường học tư nhân mới có thể có được phòng hiệu trưởng xoa hoa và phô trương như vậy.

Hiệu trưởng là người rất nghiêm tkhắc, đối với học sinh yêu cầu nhân phẩm cùng việc học hết sức cao, nếu như nói về chức trách của một hiểu trưởng thì ông tuyệt đối xứng đáng được học sinh kính nể.

Quan trọng hơn là, người hiệu trường này là ông của Ngàn Thần

"Chào hiệu trưởng."

Lão nhân một đầu tóc trắng, ánh mắt sáng ngời hữu thần, trong miệng còn phả ra một cổ khỏi thuốc, thoạt nhìn bộ dạng rất oai phong.

"Cô là Lâm Tiểu Miêu ?"

"Vâng"

"Mời ngồi."

Tiểu Miêu thấp thỏm trong lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Tôi cũng không muốn nói nhiều lời dài dòng vô nghĩa, trường học này của chúng ta có thể nói là trường học quý tộc nổi danh cả nước, không những tập hợp những thầy cô giáo giỏi nhất, thiết bị hạng nhất, mà điều kiện học tập cũng tốt, nên tất nhiên học phí cũng không phải là ít."

Đúng a! Thật là danh xứng với thực nha, trường học "Đắt" nhất. Tiểu Miêu hết sức đồng tình.

"Nghe nói cha mẹ cô ở quê làm nghề buôn bán ở chợ đêm ?"

Bán ở chợ đêm thì thế nào? Làm gì khẩu khí khinh thường như vậy?

Người ta ba mẹ bán ở chợ đêm không cần nộp thuế lại không cần mướn tiệm, mặc dù có cực khổ, bất quá vừa tự do lại không bị người khác trông chừng, cũng coi là công việc rất tốt nha.

"Phải" trong lòng cô rất bất bình, nhưng là vì người này là hiệu trưởng, cô không thể không nhịn xuống.

"Cha mẹ cô khổ cực như vậy để cho cô đọc sách, cô không thể cô phụ ba mẹ khổ tâm, nói đúng không?"

"Đúng!"

Là ba mẹ đặc biệt gọi điện thoại tới nhờ chiếu cố sao? Cho nên hiệu trưởng mới có thể nói với cô những lời này?

"Xem ra cô là cô gái tốt, tôi hi vọng cô có thể chăm chỉ chú tâm học tập."

"Tôi tất nhiên có a! Tôi..."

"Không muốn cùng Ngàn Thần dây dưa không rõ."

Tiểu Miêu bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là hiệu trưởng là bởi vì bảo bối Tôn Tử của hắn nên mới gọi cô tới nói chuyện.

"Hiệu trưởng, ngài hiểu lầm, tôi cùng Thần... Cùng Ngàn Thần học trưởng chẳng qua là đồng học, cũng không phải như ngài nghĩ..."

Cô lời nói chưa xong, hiệu trưởng liền lấy một túi giấy màu vàng vứt xuống trước mặt cô, " trước nhìn đã."

Tiểu Miêu mở ra vừa nhìn, sắc mặt một hồi trắng xanh."Đây không phải là..."

"Chẳng qua là đồng học mà đi thuê phòng ở quán trọ tình nhân?" Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng, "Đừng nghĩ lừa gạt lão nhân gia, tôi còn không có lú lẫn."

Tiểu Miêu thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, thanh âm cứng rắn nói: "Ngài phái người theo dõi chúng tôi, hơn nữa còn chụp hình, như vậy không phải là quá hạ lưu..."

Hiệu trưởng một tay dùng sức vỗ bàn, "Càn rỡ, dám nói ta hạ lưu, vậy là con gái mà cùng nam nhân thuê phòng qua đêm vậy thì cao thượng tốt đẹp sao?"

Tiểu Miêu nhanh chóng đứng lên, lớn tiếng hướng về phía lão nhân tự cao tựa đại nói: "Là đứa cháu bảo bối của ngài theo đuổi tôi, hơn nữa hiện tại cũng đã là thời hiện đại, tình yêu nam nữ như vậy rất bình thường a!"

"Cô không sợ bị nghỉ học?" Hiệu trưởng lạnh lùng nói: " muốn ta đem những hình này đưa cho cha mẹ cô nhìn?"

Tiểu Miêu thân rét run, không thể nói gì thêm.

Hiệu trưởng hết sức hài lòng phản ứng của cô, càng thêm tàn nhẫn nói: "Hơn nữa Ngàn Thần đối với cô cũng không phải là nghiêm túc, nó chẳng qua là vui đùa một chút , bởi vì nó ở Anh quốc đã có vị hôn thê rồi, chờ sau khi tốt nghiệp, sẽ trở về Anh quốc cùng nàng ta kết hôn sinh con, mà còn cô! Đừng nói Anh quốc, sợ rằng ngay cả những nơi trong nước cũng chưa từng được đi"

Rống! Làm cho người rất tức giận, lão nhân này xem thường người quá đáng!

Tiểu Miêu hất cằm lên đối với hắn khiêu khích nói: "Tôi nói rồi, là cháu của ngài tới trêu chọc tôi, không phải là bổn tiểu thư không biết xấu hổ dính vào, cho nên chính ngài mới là người nên trông nom anh ta cho tốt, tôi thật khinh thường anh ta."

Nói xong, cô liền sãi bước đi tới cửa, đến cửa, đầu cô cũng không quên quay lại nói một câu khiêu khích, "Tôi từng đi qua lục đảo, cho nên có thể được nói sớm ra khỏi nước?"

Phanh! Đóng mạnh cửa, cô cưỡng bách mình làm một con Tiểu Miêu dũng cảm đi về phía trước.

Nước mắt, vô luận như thế nào cũng không được phép rớt xuống.

Không cho phép!

Thứ sáu, thứ bảy, chủ nhật tất cả Tiểu Miêu đều nhốt mình ở trong nhà, cô quyết định, nơi nào cũng không muốn đi.

"Uy! Tiểu Miêu ngốc, cậu rất khác thường đó! Không theo chúng tớ đi chơi sao?" Tiểu Kim cõng một bọc hành lý lớn, sẽ cùng bạn trai của cô đi Khẩn Đinh nghỉ phép.

Hành trình này là họ chuẩn bị đã lâu, Tiểu Miêu nàng đây làm sao có thể sẽ cùng đi, cô cũng không muốn thành kỳ đà cản mũi nha

"Không được, Khẩn Đinh tớ đã từng đi nên giờ không muốn đi nữa, hơn nữa tớ không muốn ngồi xe, sẽ say xe chết mất."

"Ra vậy! Vậy cậu ở nhà một mình tốt không?" Tiểu Kim có chút lo lắng hỏi. Con tiểu mèo ngốc này mấy ngày nay mãi buồn buồn không vui , mặc dù muốn hỏi, nhưng là hôm nay cô phải đi chơi, chờ sau khi trở về thấy tâm trạng nó tốt lên rồi ép hỏi vậy.

"Tất nhiên!"

"Sao cậu không gọi anh chàng thái tử của cậu đến chơi, dù sao phòng ốc này cũng tặng cho các người một thời gian, muốn mở party tình yêu cũng có thể."

Tiểu Miêu trả lời là ném cho Tiểu Kim một ôm gối.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng còi xe, hình như bạn trai của Tiểu Kim đến.

"Mau đi đi! Tránh cho cho việc hưởng lạc của các người mất đi một thêm thời gian." Tiểu Miêu quơ múa tay, thúc giục bạn.

"Được rồi, được rồi! Nhớ cửa sổ khóa kỹ, phải ăn cơm a!"

"Biết, thưa mẹ!"

Rốt cục có thể còn mỗi một mình cô trong nhà, Tiểu Miêu lại trở về nằm trên giường ấm áp, tiếp tục để mình trải qua ngày tháng lộng hành thoải mái

Tiểu Miêu đang mãi chìm trong giấc mộng đẹp, không hề nghe điện thoại của mình mỗi một chuông lại có hồi chuông vang lên

Tiểu Miêu mãi bị đánh thức, là bởi vì nghe được có người ở mở của sổ nhà mình.

Thiệt là, Tiểu Kim không phải là có chìa khóa sao? Không đi cửa chính, lại leo cửa sổ làm cái gì? Cô nhắm mắt lại nghĩ tới, sau đó đột nhiên mở to mắt ra.

Không đúng! Tiểu Kim không phải đi nghỉ phép rồi! Đó là...

Có người lẻn vào cửa sổ phòng cô !

Lập tức ngồi dậy, đột nhiên cùng hé ra mặt tái nhợt mặt đối mặt, còn có thật là gần, thật là gần.

"A! Có quỷ!" Cô bản năng vươn tay quăng cho đối phương một bàn tay.

Ngàn Thần sắc mặt tái nhợt nhanh chóng chuyển thành xanh mét, anh một thanh bắt được vai của cô, dùng sức lắc lắc.

"Tiểu Miêu ngốc, bình tĩnh một chút, nhìn rõ, là anh."

Cô xem rõ ràng người phía trước, mới một miệng lớn tức, "Ngàn Thần, anh có biết hay không sẽ dọa chết người a!" cô lại nằm trở về trên giường, để cho tâm đang hoảng loạn có thể bình tĩnh một chút.

Ngàn Thần cũng thừa cơ đè trên người của Tiểu Miêu, đem khuôn mặt mê hoặc chết người không đền mạng lần nữa tiến gần cô

"Anh làm gì lại leo trộm cửa sổ như thế?" cô tức giận hỏi.

"Tiểu Miêu, làm sao không nhận điện thoại của anh?"

"Em.... do ngủ thiếp đi!" Cô còn không có nghĩ đến phải như thế nào đối mặt anh.

"Phải không?" anh tựa hồ không tin tưởng lời của cô cho lắm, "Ngủ cả ngày?"

"Đúng vậy! Em hôm nay buổi sáng cảm thấy đầu có chút đau ."

"Anh dẫn em đi gặp bác sĩ." Anh quả quyết hạ quyết định.

"Không cần."

"Thế nào không cần?" Anh ôm cô, giống như ở dụ dỗ bảo bối của mình nói: "Từ giờ trở đi, em không thể có vấn đề gì, nếu không anh sẽ đau lòng ."

"Anh đau lòng cái gì?" nha, ngực của anh thật là ấm áp.

"Đau lòng vợ tương lai." Nói vừa xong, anh liền muốn cúi đầu hôn cô.

Tiểu Miêu cũng vong tình muốn hôn trả lại, bất quá ở một khắc cuối cùng, vội vàng đẩy anh ra.

" làm sao vậy?"

"Không nên đụng em."

Cô cự tuyệt làm sắc mặt anh lạnh lẻo.

"em... sợ cảm mạo sẽ lây bệnh cho anh."

Ngàn Thần thở dài một cái, đưa tay lại ôm chặt lấy cô, hôn tóc, bất đắc dĩ nói: "Thì ra là như vậy, anh còn tưởng rằng em không còn quan tâm anh nữa, mới cự tuyệt anh."

Lòng của cô kinh hoàng, ngẩng đầu lên hỏi, "anh tại sao phải nói như vậy? anh nghe được phong thanh gì sao?"

Nhận thấy được cô có cái gì đó không đúng, anh vươn tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thật sâu nhìn chăm chú vào mắt cô, "Tiểu Miêu, có phải hay không có chuyện gì mà không nói với anh?"

"Vậy là anh cũng có chuyện không có nói với em?"

"Không có." anh khẳng định nói.

"Không có?"

"Không có." anh cau mày, "anh nên có sao?"

Cô đẩy anh ra, đi tới trước bàn rót chén nước, lãnh đạm nói: "Quên đi,anh không muốn nói em cũng không miễn cưỡng."

Ngàn Thần xông lại bắt được tay của cô, ép cô đối mặt mình, khẩu khí có vẻ có chút nóng nảy cùng bất an, "Tiểu Miêu, làm sao vậy?"

Cô thế nào? Cô nếu như biết cô bị làm sao thì tốt rồi. Nhớ lại lời hiệu trưởng uy hiếp...,nhớ lại lão ba cùng lão mẹ bị nói như vậy, nhớ lại mình cỡ nào vô cùng thích anh, thậm chí là yêu anh, vậy mà xuất hiện trở ngại.

Cô thật là muốn nhào tới trong ngực của anh khóc rống, sau đó hướng anh tố cáo nói gia gia anh ăn hiếp mình, không để cho cô cùng anh ở chung một chỗ, còn nghĩ bọn họ vụng trộm... Không, là ước hẹn, nếu là truyền đến tai gia đình ở quê, cô nhất định sẽ chết chắc.

Tiểu Miêu biết anh nhất định sẽ vì cô mà ra mặt, bất quá, cô không thể ích kỷ như vậy, bởi vì cô vô cùng hiểu anh và gia gia từ nhỏ đến lớn sống nương tựa lẫn nhau tình cảm rất tốt. Mà cô nếu như thương anh, quan tâm hắn, cũng không nên buộc anh làm ra loại lựa chọn này, tình cảm ông cháu sẽ sức mẻ

Nội tâm cùng người giao chiến làm sắc mặt cô có vẻ có chút tái nhợt, thân thể cũng mềm nhũn.

Chẳng lẽ ông trời già ở trừng phạt cô nói láo, nên thật để cho cô bị cảm đi?

Ngàn Thần nhìn cô bộ dạng muốn té xỉu bộ, tất cả lửa giận, tất cả nghi hoặc lúc này đều biến mất vô ảnh vô tung. Ôm lấy cô, để cho cô nằm trên giường, sau đó giúp cô đắp chăn. Tiểu Miêu lẳng lặng nhìn anh, chỉ thấy mặt anh thâm tình nói: " nghe lời anh hảo hảo ngủ một giấc, anh đi nấu một chút cháo cho em, nhất định cả ngày nay em cũng chưa ăn cái gì."

"Không cần làm phiền ."

"Làm sao phiền toái!" anh nhẹ khiển trách, "em là bạn gái của anh, chiếu cố, thủ hộ em là trách nhiệm, em tốt nhất hưởng thụ niềm hạnh phúc dược anh che chở đi!" Nói xong, anh ấn xuống một cái hôn ở trên trán của cô.

Tiểu Miêu nhìn thân ảnh cao lớn ở trong phòng bếp nhỏ hẹp của mình nấu ăn, một cổ cảm giác hạnh phúc ấm áp tràn đầy lòng, cô nghĩ thầm, cô bình thường như thế, có tài đức gì có thể lấy được một xuất sắc nam nhân như vậy!

Có lẽ cô thật bị bệnh, cảm thấy hỗn loạn, toàn thân càng lúc càng nặng nề, phảng phất cả người muốn nằm mãi trên giường, ngay cả nghe anh kêu gọi, cô cũng vô lực đáp lại, chẳng qua là không ngừng phát ra mê sảng cuồng loạn , "Không nên ép tôi... Tôi không muốn rời đi anh... Tôi không muốn... Không muốn..."

Khi Tiểu Miêu khi tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trong bệnh viện, chỉ có một mình cô.

Cô tại sao lại ở chỗ này?

Tiểu Miêu nhìn chung quanh một chút, lại xem mình, trên người nàng đã thay y phục bệnh nhân .

Nữ y tá đi tới, thấy cô tỉnh, liền hết sức vui vẻ.

"Lâm tiểu thư, cô đã tỉnh! Cảm giác như thế nào?"

"Có thể gặm hết một đầu bò."

Nữ ý tá cười, "Điều này cũng khó trách, cô sốt nóng rần lên hôn mê ba ngày ba đêm, cũng không ăn cái gì, nhưng bạn trai cô lại vội muốn chết."

"Bạn trai tôi?"

"Đúng a! Lâm tiểu thư, cô thật là hạnh phúc, có một bạn trai lại ôn nhu lại chìu chuộng, hơn nữa còn dáng dấp rất đẹp trai."

Tiểu Miêu lộ ra hơi cười một tiếng, ngay cả y tá cũng khó tránh khỏi mị lực của thái tử .

"Anh ấy đâu?"

"Bình thường anh một tấc cũng không rời, trừ... Đó! Có thể là đã đi hỏi bác sĩ tình huống của cô rồi! Anh ta mỗi ngày đều đi uy hiếp bác sĩ, hỏi cô tại sao còn không tỉnh? Có phải là chưa có đem hết toàn lực cứu người?"

Tiểu Miêu cảm thấy trên mặt một hồi bị đốt nóng. Cái tên đại ngu ngốc, cư nhiên chạy đi uy hiếp bác sĩ!

"Cô trước chờ một chút, anh lập tức sẽ trở lại."

"Cô y tá, cám ơn ngươi."

"Không khách khí."

Tiểu Miêu thở dài một cái, quyết định chờ một chút tuyệt đối mắng anh mới được.

Lúc này, cô nghe được có người ở gõ cửa, cho là tên thái tử ngu ngốc kia trở lại, vội vàng sửa sang lại đầu tóc, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào muốn đối mặt anh.

Vậy mà người tới không phải là anh, là hiệu trưởng cao cao tại thượng

***

20′ sau, mới có người nói với Ngàn Thần là Tiểu Miêu đã tỉnh, anh lập tức không nói hai lời từ phòng bác sĩ vội vàng xông về phòng bệnh.

"Tiểu mèo ngốc, em đã tỉnh? anh..."

Anh vừa vào phòng bệnh, nhưng không có nhìn thấy nữ nhân mình yêu mến, chỉ có giường bệnh trống rỗng.

Người đâu?

Ngàn Thần thấy trên giường có một tờ tờ giấy, phía trên chữ viết có thể thấy được người nếu không phải rất kích động thì cũng là vội vả muốn rời khỏi.

Cám ơn anh chiếu cố, chúng ta về sau có lẻ không gặp mặt nữa thì tốt hơn, tôi không hy vọng xa vời trở thành Phượng Hoàng, khi Ma Tước mới là người thích hợp hơn, tạm biệt!

Ngàn Thần tức giận run run nắm chặt tờ giấy trong tay.

Nữ nhân đáng chết, cư nhiên vong ân phụ nghĩa.

Có lẽ lời vô tình của Tiểu Miêu đã phát huy tác dụng, thật đả thương tâm Ngàn Thần, cho nên anh không có nửa để ý cô nữa.

Gần đến giờ học, Lão sư cũng rất muốn hỏi cô, tại sao Ngàn Thần chưa có tới? Bất quá nhìn sắc mặt cô khó coi, nên cũng không hỏi .

Tiểu Miêu nhìn như mừng rỡ nhẹ nhõm, vậy mà nội tâm của cô lại loạn giống như những sợi bông, dây dưa không rõ.

Cô rất muốn ở bên cạnh anh, bất quá vừa nghĩ tới hiệu trưởng lời mà nói... trong lòng của cô sẽ rất khó chịu.

Cô là là do co khổ tâm mới nói như vậy, tại sao anh không thể thông cảm?

Nghĩ tới đây, tiểu Miêu có chút nổi giận, tại sao anh có thể tức giận, mà cô lại không? Cô cũng không phải từ khi sinh ra để bị người ta sỉ nhục .

Vừa nghĩ tới ba mẹ cực khổ làm việc nuôi cô ăn học, cô cũng phải hiểu rõ, không nên vì tình yêu mà cô phụ ba mẹ khổ tâm.

Ừ! Tiểu Miêu hai tay nắm quyền, tự khích lệ lòng mình, sau đó cầm bút lên dùng sức, cố gắng, đem tất cả những gì Lão sư dạy viết vào trong vở.

Một chữ cũng không lọt, liên tục ba ngày, mỗi một lớp, cô đều như vậy, khiến các thầy giáo thiếu chút nữa ôm ôm khóc rống, cấp cho cô một cái khen thưởng sinh viên đại học mẫu mực

Bất quá, cũng mới ba ngày, bởi vì ngày thứ tư, cô liền bị người ta cắt đứt cái kỷ lục này, không cần phải nói, có thể làm cho cô không cách nào chuyên chú học tập chỉ có một người đó chính là Ngàn Thần.

Anh vừa xuất hiện, trong lòng cô khó nén một hồi hưng phấn, đồng thời hiểu ra mình có bao nhiêu nhớ anh.

Khi Tiểu Miêu muốn mở miệng thì lại thấy bên cạnh anh mang theo một nữ sinh xinh đẹp, cô cảm thấy mình tâm đang bị ai xâm hại, tim như bị vô số mũi tên đâm tới, chân cũng không thể di chuyển tiếp.

Đừng khóc, khóc là ngươi chấp nhận thua, sẽ mất thể diện trước tất cả mọi người đi.

Giống như là cố ý chọc giận giận Tiểu Miêu , Ngàn Thần cố ý chọn chổ ngồi cũ chính là bên cạnh cô.

"Ai nha! Thần, chỉ có một chỗ trống, người ta muốn ngồi bên cạnh?"

Tiểu Miêu bắt lấy vở, thấp giọng nói: "Nơi này cho bạn ngồi."

"Cảm ơn!" Hoa khôi của trường vui vẻ muốn ngồi xuống, lại bị Ngàn Thần một thanh kéo cái ghế ra, hại hoa khôi của trường lập tức ngã bốn chân chổng lên trời.

"A!"

Hoa khôi của trường kêu thật to một tiếng, ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào tên người cô ta cùng Ngàn Thần, bao gồm Tiểu Miêu cũng thế.

" Chỗ ngồi này không có lệnh của tôi, ai cũng không cho phép ngồi!" anh lạnh như băng tuyên bố, ánh mắt ngay cả chớp cũng không có cứ nhìn Tiểu Miêu.

Tiểu Miêu thật là muốn khóc.

Không nghĩ tới Ngàn Thần lại kém cõi như thế, vì trêu tức cô, cư nhiên mang một nữ nhân xinh đẹp ra so sánh với cô, vóc người của cô ta đúng là tốt hơn cô nhiều trường , nhưng anh lại ra vẻ một bộ như cũ quan tâm bộ dáng của cô.

Quá ghê tởm.

Tiểu Miêu không nói hai lời, xoay người liền muốn chạy ra ngoài. Nếu như muốn cô nghiêm chỉnh nhìn anh ta và một nữ nhân khác ôm ôm ấp ấp trong lớp, thì cô tình nguyện trốn học.

Kết quả bởi vì quá tức giận, không có chú ý, cô cư nhiên như vậy hung hăng đụng phải cửa phòng học.

Phanh! Thật to một tiếng, Tiểu Miêu cả người mềm nhũn, đầu quay cuồng

Tiểu Miêu cảm thấy thật kỳ quái, là ban ngày, sao lại xuất hiện nhiều sao? Sau đó, cô nhắm mắt, té xỉu .


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com