Insane
Đọc truyện

Bạn trai của tôi là Thái Tử

Yêu, đối với nữ sinh mà nói là thứ rất ngọt ngào, là chuyện hạnh phúc nhất 

Mà tiểu Miêu cũng không ngoại lệ mà nghĩ như vậy, cho nên cô rất cố gắng cận lực thi đậu đại học, với lòng đầy  mong ước sau này hảo hảo có thể có một tình yêu đẹp như trong truyện. 

Không cần quá oanh oanh liệt liệt, cùng không cần phải quá kinh thế hãi tục, chỉ cần giống như một chén nước nhỏ có chút chua chua ngọt ngọt trải qua cùng người yêu, để rồi từ đó có thể được hòa hợp cùng nhau thành một thứ tình yêu đầy màu sắc tư vị. 

Chỉ cần như vậy là tốt, Tiểu Miêu trong lòng chỉ có yêu cầu nhỏ đó mà thôi 

Nào ngờ rằng, lão thiên gia đối với cô thật sự " quá tốt", không phải cho cô một ly nước tình yêu ngọt ngào mà lại cho cô một cái oan gia, rồi lại thẳng đến nội tâm của cô cũng theo đó mà giống như một nồi lẩu cay, muốn tránh cũng không được 

Trong tương lai, chờ cô không phải là một tình yêu ngọt ngào, mà liên tiếp là những công kích khủng bố đầy đáng sợ nha 

Cô cũng không phải gặp được một bạch mã vương tử như trong mong ước, mà đến đây gặp phải một vị Thái tử dã man cường thế. 

Biết là không thể trốn thoát, ông trời cũng phải thấy phảng phất tương lai của nàng sẽ đầy bất hạnh mà khóc, bắt đầu có những cơn mưa phùn kéo dài. 

Sự tình bắt đầu từ ngày đó.... 

Khí trời rất lạnh, lạnh đến nổi Tiểu Miêu ngay cả đi bộ cũng không thể quan tâm đến việc phải đi thế nào, lạnh đến khiến cho cô cầm trên tay ly cà phê nóng cũng không xong, tay thẳng đến run run. 

Quả nhiên cô chỉ là một tiểu cô nương đến từ phía nam Đài Loan, chưa thể thích ứng tốt với cái rét lạnh của miền bắc Đài Loan. 

Thấy chất lỏng trong ly cà phê lay động đến mạnh mẽ, hội có thể thấy tay cô đã không thể cầm vững, có khả năng chưa kịp cho vào bụng thì đã bị rơi xuống đất. 

Nếu uống trước một hớp thì vào học sẽ tốt lắm 

Làm Tiều Miêu đang chuẩn bị uống một ngụm cà phê có mùi hương thơm thoang thoảng thì........... 

" Chờ một chút, chúng ta đi...." 

" A!" 

Hết thảy phảng phất như một đoạn phim quay chậm, cả người cô khi bị va chạm mạnh, lực lớn đập vào vai, cả người liền quay vòng vòng, ly cà phê trên tay theo thế mà " vùng vẫy" bay lên không trung...kèm theo là tiếng thét chói tai, mọi người kể cả cô cũng tròn mắt nhìn ly cà phê đang rơi xuống.... 

Nếu như, rơi xuống ở trên người cô, cô sẵn sàng tự nhân xui xẻo 

Nếu như, rơi xuống sàn nhà, cô nhiều lắm phiền toái một chút, lau sạch nó đi là tốt rồi 

Nếu như, rơi trúng những bạn học khác trong trường, cô cũng có thể dùng nụ cười xinh đẹp đối họ, chuyện to sẽ hóa chuyện nhỏ 

Nhưng là.... Nếu như rơi ngay vào người có tiếng tăm lừng lãy nhất trong trường, Thái tử thì...thì kỳ thực không thể không có chuyện gì! Mà là sự tình sẽ vô cùng nghiêm trọng 

Trời ạ, thế giới của cô đã đến ngày tận thế! 

" Thật xin lỗi", vừa nói xong, Tiểu Miêu dập đầu thật thấp, với ý đồ có thể hóa tay chân nhạnh nhẹn như một con chuột nhỏ mà nhanh chóng lẻn khỏi hiện trường 

Thế nhưng, một cánh tay cường tráng nhanh hơn từ trên trời giáng xuống, đem cô đến quán ven đường ép giá hết nửa ngày mới mua được một y phục để bồi thường, rồi sau đó đem cô kéo trở về 

"Nữ nhân đáng chết " 

Hung thần hung ác mở miệng, bất quá lập tức bị cô vội vàng cắt đứt 

"Tôi không phải cố ý, là anh tự mình tới đụng tôi, chuyện không liên quan đến tôi. . . . . ." Nàng run rẩy, thanh âm để lộ ra sự sở hãi trong lòng. 

"Dám mạnh miệng?!" 

Cái miệng của nàng căn bản đắc ý thật to, rất giống với đang mở tiệc hội bạn bè, vừa nghe đến ba chữ kia tràn đầy uy hiếp thì liền ngậm chặt miệng 

Xem ra người đàn ông này là cái loại không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm hoặc là làm nhục cái kia uy nghiêm  của hắn, thật là đáng sợ, nàng sẽ không gặp phải sự tình khó xử lý mà ảnh hưởng đến tính mạng đi? 

Chỉ thấy hắn trên mặt anh tuấn một mảnh xanh mét, nhãn hiệu Armani trên người có một mảnh vết bẩn 

A! Lần này chết chắc. 

"Xú nha đầu, ai dạy ngươi đứng ngăn ở giữa đường , chó ngoan không nên cản đường." Hắn ác miệng hung tợn nói. 

Nàng là mèo, không phải là chó. . . Ai nha! Không phải như vậy, cô bị người đàn ông hung dữ này dọa đến không còn nhận thứ 

" Tôi...tôi..." - cô liếc mắt về bốn phía 

Đại đa số tất cả đều đồng tình, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô, nhưng không ai dám đứng ra giúp đở 

"Người ta cũng không phải là cố ý, ô ô. . ." Nàng đáng thương  quắt  miệng, dùng chiêu mà mình hay dùng đối với ba ba và lão mẹ, "Ngươi thật hung dữ đó!" 

Hắn, mắt đẹp khơi mào, tựa hồ không thể tin được nữ nhân trước mắt này vừa gầy vừa nhỏ lại lỗ mãng  đang đối với hắn làm nũng? ! 

Hắn luôn luôn không để mình bị đẩy vòng vòng , hơn nữa vô cùng ghét bộ dạng này, thế nhưng cái này nữ nhân ngốc đang làm nũng trước mặt này lại làm cho hắn mọi khi bình tĩnh như nước hồ thu, giờ lại kích khởi từng trận  rung động. 

Tiểu Miêu liếc trộm gương mặt anh tuấn của hắn một cái, ở trong lòng quan sát hắn đang liên tục thay đổi  vẻ mặt, toàn thân thần kinh cũng trở nên khẩn trương vô cùng. 

Thật ra điều này cũng khó trách, bởi vì nơi này là trường Đại học tư nhân, mà người người đều nói ngôi trường quý tộc đắt đỏ này là của chính hoàng gia xây nên, nào ai giám đắc tội với Thái tử a! 

Nếu như bị trường này đá ra khỏi thì......cũng ko cần lăn lộn đến mấy trường khác học, bởi sẽ không ai nhận. 

Cho nên, trừ khi tự mình giải cứu mình, ngoài ra sẽ không ai giám mở miệng hó hé để cứu cô 

Đánh hắn sao? 

Cô từ nhỏ đến lớn không có đánh thắng người, huống chi người này lại cao to thế này... 

Ân! Xem ra là không có phần thắng. 

Kia đành phải như vậy 

Tiểu Miêu trước vận động một chút, buộc chặt ngũ quan, liền trưng ra bộ mặt cùng nụ cười ngọt ngào mà khiến cho bất cứ ai lòng dạ sắt đá cũng phải mềm lòng 

" Lão huynh, tôi sẽ bồi thường cho anh" 

Hắn khuôn mặt tuấn tú trở nên lạnh lùng hơn, sau đó liền tỏ vẻ xem thường người mòm mép trước mặt: " Bồi thường? cô có thể bồi thường nổi sao?" 

Cô thật sự tức đến há mồm nuốt khí, thật nếu không kiềm nén là cô đã nói ra hàng loạt lời nói xx vào mặt hắn......một giấy kế tiếp cô lại đưa ra dạng tươi cười hòa nhã, lấy lòng nói: "Không phải cũng là y phục?!" 

Sẽ đắt đến chết người sao? Cô mới không tin 

"Tôi mặc chính là hàng hiệu đấy, đem cô toàn thân cao thấp bán đi cũng không bằng một ống tay áo, bồi thường nổi?" 

Đáng giận, rõ ràng là đẹp trai, gia thế bối cảnh lại tốt, lại có một trường học lớn có thể miễn phí để cho hắn học được thoải mái, hắn như vậy có thể liền như vậy trong mắt không xem ai ra gì sao? 

Rất làm cho người ta nổi điên! 

Muốn tự cho mình là đúng phải không? Vậy cũng không phải là một mình hắn bá đạo độc quyền 

"Nếu không, muốn như thế nào?" Thịt người mặn mặn, muốn cắn liền cắn. Cô nâng cằm khéo léo đầy khiêu khích  nói. 

"cô bây giờ còn giám mạnh miệng sao?"  Thái tử tức giận rồi. 

Xem ra cô mới bước vào trường học không tới một ngày, kể cả học cũng chưa có học, giờ nhất định sẽ bị đá ra khỏi trường . 

Chỉ vì  một ly cà phê còn chưa kịp uống vào bụng, ô ô! 

Nếu như bị lão mẹ biết, nhất định sẽ không thể sống được  nữa! 

"Nếu không thì muốn như thế nào?" Lần này, khẩu khí của cô lại trở nên rất lộn xộn lúng túng. 

A! Ai dạy nàng phải "Ăn nhờ ở đậu" đây! Trong tương lai bốn năm, nàng còn muốn ở nơi này tìm một nam nhân tốt để kết duyên, và còn muốn cầm một cái bằng ra khỏi trường nha. 

Quả nhiên là ứng một câu nói, người trong giang hồ, thân bất do kỷ a! 

"Nói xin lỗi." 

"Đúng... Không... nên...  " Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn đáng thương nói xin lỗi. 

Thấy nàng như thế hèn mọn, hiểu đầy đủ nên làm người như thế nào, người bình thường cũng nên có ý tốt tha cho người ta. 

Bất quá, đối phương thế nhưng là cao cao tại thượng Thái tử, chuyện tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản như vậy kết thúc ── nếu như hắn cũng không muốn đơn giản kết thúc như thế 

"Ngươi tên là gì?" 

"..." Miệng của cô so với ngậm quả trứng rât giống nhau. 

"Nói rõ ràng." hắn ko cần phải nói lại chứ? 

"Lâm Tiểu Miêu." Nàng không cam lòng  nói. 

Lông mày anh tuấn của hắn hơi nhíu lại, " Cái này giống tên?" 

Như thế nào? Có gì bất mãn, nếu có thể giúp cô đối với lão mẹ kháng án về cái tên này thì cô sẽ hảo hảo vui vẻ cấp địa chỉ cho hắn ngay, không cần khách khí..........! 

A! Vừa nghĩ tới lão mẹ ở quê nhà mong mỏi nữ nhi duy nhất có thể đem về một bằng đại học làm rạng rở tổ tông.... 

Quyết định, cô, Lâm Tiểu Miêu, tuyệt tuyệt đối sẽ không vì một ly cà phê mà bị đánh bại. 

"Thái a... Ách! Bất quá, xin lão huynh khoan dung độ lượng, tha thứ, có được hay không?" Nàng cố ý nháy nháy cặp mắt đã ngập nước đầy đáng thương nhìn hắn. Ở nhà, Tam thúc công cùng thím Năm bên cạnh nhà đều nói cô có cặp mắt giống hoa đào, sau này lớn lên sẽ làm điện giật chết rất nhiều nam nhân. 

Hiện tại, cô hi vọng có thể đem trước mắt này một điện giật chết hắn làm hắn cái gì cũng quên, như vậy cô mới có thể tiếp tục ở đây học. 

"Cô là đang cầu xin tôi sao?" 

Tiểu Miêu dùng sức gật đầu một cái, trong lòng đã sớm thăm hỏi tổ tông ba mươi mấy nhà hắn đi. 

Hắn giương mặt tuấn tú lộ ra một chút xíu nụ cười như ánh mặt trời, làm nàng cũng đồng thời cảm thấy tương lai sẽ xuất hiện nhiều rạng đông 

Đã cười thì phải hay không mọi việc đều không sao?! 

"Kia... tôi có thể đi?" Nha, tiết học trong lớp cũng đã qua một nửa, nếu không vào, bị đánh rớt cũng không phải là chuyện đùa. 

"Kia năm một?" 

"?" 

"Không có trả lời! Có phải hay không câm ?" 

Đại ca, anh có thể hay không bỏ đi chút phách lối, Tiểu Miêu ở trong lòng thầm ca thán. 

" Vâng!." 

"Đi về phòng học chờ tôi." 

"?" 

"Tôi đi thay quần áo." Hắn không nhịn được  rống lên, dường như cô so với những nữ nhân khác còn ngốc hơn, "Cô làm tôi trở nên thế này, muốn tôi thế nào gặp người?" 

"Phải"cô cầu cũng không được, rốt cục có thể lui xuống. 

Không đợi hắn nói thêm nữa cái gì, Tiểu Miêu nhấc chân bỏ chạy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, co chân bốn cẳn thục mạng chạy đến lớp học. 

Vừa đến cửa phòng học, Lão sư đã đứng ở trên đài giảng văng cả nước bọt rồi, cô nên làm cái gì bây giờ? Làm sao vào? 

Tiểu Miêu vắt hết óc ra để suy nghĩ tìm một cái cớ tiến vào nhưng...còn không kịp nữa rồi... 

Lão sư đã nhìn thấy cô, thật thảm a 

"Em có phải hay không tới trễ?" 

Hôm nay là ngày gì a? Là cô giống như đang đứng trước ống kính? Thế nào liên tiếp hai lần ánh mắt của mọi người toàn bộ rơi vào trên người của cô! 

Sớm biết như thế, cô đã ăn mặc xinh đẹp một chút. 

Tiểu Miêu đầu thật thấp, làm bộ một dạng mềm mại đi tới Lão sư trước mặt. 

"Thầy ... ." 

"Không cần nói nhiều, em ra đứng ở trên hành lang nghe giảng cho tôi." 

Tiểu Miêu sắc mặt trở nên trắng bạch, không thể nào? Như vậy rất mất thể diện a! 

" Thầy..." 

" Cái gì cũng không cần nói." 

Ô ô! Nàng không thể làm gì khác hơn là lại đầu thật thấp đi đến hành lang, rất khó  mà không để ý sau lưng đồng học cười trộm cùng nhau rỉ tai. 


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com