Polly po-cket
Đọc truyện

Ác Ma - Phần 4


CHƯƠNG 7

Cuồng dã ôn nhu

Tỉnh lại

Cuộc đời này mạng định yêu say đắm. . . . . .

Thiên Dạ ngồi ở trước cửa sổ, đem cảnh sân vường vẽ phác thảo.Vào ngày nghỉ cô thích làm những việc này tiêu khiển giết thời gian,hơn nửa có thể hưởng thụ thời gian ở đây,nhưng kể từ khi có quan hệ xác thịt với Bách Lý Tuấn, tâm linh của cô lại túc tiếp tục yên lặng. . . . . .

Cô thường sẽ ở một chỗ nhớ tới hắn,muốn biết hắn hiện tại đang làm cái gì?

A! Mặc dù biết hắn đi tham gia yến tiệc, nhưng vẫn muốn biết hắn ở chung với người nào,còn nữa họ đang nói cái gì?

Mặc dù thường tiếp nhận ánh mắt trách cứ của quản gia vợ chồng ,giống như không tiếng động hỏi thăm cô: khi nào nói với Bách Lý Tuấn? Nhưng cô luôn quay đầu đi, giả bộ không hiểu lời của bọn họ.

Cô thật sâu sa vào trong thế giới tình cảm thế tục không tha,chỉ cần nhớ tới cùng Bách Lý Tuấn cuồng dã chung đụng,hắn có hai đầu lông mày khí phách, lòng của cô liền không thể ức chế rơi xuống . . . . . Trầm luân.

Cô thật yêu hắn! Nhưng cô không dám hỏi, hắn muốn đoạt lấy cô có phải xuất phát từ yêu không? Bất quá nhớ tới bọn họ hoan ái khắp nơi trong nhà, bất an trong lòng Thiên Dạ mới chắc chắn,hắn có lẽ thích cô một chút?Vì chuyện đó. . . . . .

Cô lại càng không muốn đi.

Cho nên cô đối với vợ chồng quản gia quăng tới ánh mắt khinh bỉ làm như không thấy, cho dù tình cảm bọn họ thế tục không tha,nhưng cô hy vọng bọn họ có cơ hội thiên trường địa cửu.

Chỉ cần Bách Lý Tuấn thật lòng yêu cô là được. . . . . .

"Tiểu Dạ, phòng khách có người ở chờ cô!"

"Có người tìm tôi?"

Đối với lời báo của người giúp việc,Thiên Dạ cảm thấy tương đối kinh ngạc,bởi vì Bách Lý Tuấn đem thời gian cô rãnh rỗi sắp xếp tương đối chặt chẽ,cô ở trường học cơ hồ không có thời gian bắt chuyện với người khác,bạn học dường như cũng quen sơ sơ,mà đồng nghiệp công ty cũng sợ cô vì cô là dưỡng nữ tổng tài ,cô mặc dù không tệ nhưng cũng không có ai dám lén liên lạc, cho nên cô cũng không biết ai sẽ tới tìm mình vào ngày nghỉ. . . . . .

"Là Chung Uyển Nhi tiểu thư!" Tựa hồ nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của Thiên Dạ,người giúp việc tự động nói rõ.

"Tôi đi liền."

Mặc dù nghi ngờ Chung Uyển Nhi tại sao lại vô duyên vô cớ tìm mình, bất quá Thiên Dạ vẫn lập tức đến phòng khách gặp cô.

"Tổng tài hôm nay không ở nhà." Khuôn mặt Thiên Dạ nở nụ cười quen thuộc, mở đầu liền trực tiếp nói cho cô biết.

Nếu như người phụ nữ trung niên khoan thai đắt tiền này đến tìm Bách Lý Tuấn,cô ấy có lẽ phải thất vọng, không có bất kỳ cô gái nào có thể hỏi tới hành tung ngày nghỉ của hắn . . . . . .

Cô ấy tới cũng như không!

"Tôi biết anh ấy không ở nhà, bất quá tôi là tới là tìm cô." Mặt Chung Uyển Nhi không chút thay đổi đưa mắt nhìn cô.

"Tìm tôi?" Thiên Dạ nhíu mày.

"Tôi nghĩ cô nhất định cũng rất muốn biết hắn ngày nghỉ ở đâu? Tôi tới là nói cho cô biết, hắn đang ở nhà tôi cùng gia đình dự tiệc thịt nướng." Trên mặt hiện lên nụ cười. . . . . .

Đích thực là kẻ địch trên tình trường !

Nếu không phải Thiên Dạ ở tại Bách Lý gia,cô cũng sẽ không để ý cô ta,cô bé còn chưa trổ mã thì coi là cái gì? Theo tài liệu xác thực đưa tới,Bách Lý Tuấn thân mật phái nữ có bốn,năm người,nhưng không có con bé này, nếu không phải nhìn thấy Thiên Dạ và hắn sớm chiều chung đụng,cô sẽ mặc kệ!

"Chung tiểu thư cần gì. . . . . ."

"Cần gì không cần cô biết?" Giọng nói ngọt của Chung Uyển Nhi vang lên, "Tôi chỉ không muốn cô ngu ngốc chờ đợi mà thôi. Dù sao nếu như tôi và Tuấn tái hôn, cô trên danh nghĩa chính là con nuôi của tôi,cho nên tôi không muốn sau này nhìn thấy chồng và con nuôi ngủ chung trên giường lớn. . . . . . như vậy tôi sẽ rất khó xử, rốt cuộc cô muốn rời khỏi Bách Lý gia, hay là lựa chọn việc xấu bị đồn ra ngoài,khống cáo nói cô làm trở ngại gia đình. . . . . ."

Mặc dù nói rất trôi chảy nhưng trong mắt sắc bén Chung Uyển Nhi lộ rõ tài năng.

"Cô. . . . . ."

"Tôi làm sao biết à?" Trong mắt Chung Uyển Nhi là tuyệt đối khinh bỉ, "Nếu muốn người không biết,trừ phi mình đừng làm. Cô ở ngay bên trong phòng làm việc câu dẫn Tuấn,làm chuyện sỉ nhục không cảm thấy thẹn vô tình bị tôi thấy được!"

Thiên Dạ trợn to đôi mắt sáng nhìn cô.

"Khó trách mọi người nói hắn thương cô,cô ngay cả hắn nhu cầu sinh lý cũng phục vụ, hắn làm sao không thương cô? Tôi vừa vào Bách Lý gia, Phúc thẩm thấy tôi liền tố khổ, nói cô chối cải không đi,còn quấn lấy Tuấn,bọn họ muốn tôi nghĩ biện pháp. . . . . . Thiên Dạ, nếu như cô thông minh lúc này tốt nhất nên rời khỏi. Mọi người đều biết Tuấn không có kết hôn nửa là chờ tôi về, hắn đối với cô chẳng qua là vui đùa một chút, không thể nào thật tình. . . . . ."

"Đừng nói nữa!" Che lỗ tai,Thiên Dạ mở to đôi mắt ngấn nước

"Tôi chỉ là hảo tâm tới nói cho cô biết sự thật này mà thôi, có tin hay không sau này cô sẽ biết. . . . . ." Trên mặt Chung Uyển Nhi hiện lên cười nhạt, "Phụ nữ bên cạnh hắn nhiều như vậy,cô chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi,nếu để chuyện này để cho người ngoài biết hắn sẽ xấu danh ngàn đời,cô nghĩ hắn dám lấy cô sao?"

"Tôi không dám vọng tưởng. . . . . . Hắn sẽ lấy ta. . . . . ." Nước mắt bất lực lã chã rơi xuống.

Cô chỉ là muốn tình yêu của hắn. . . . . .

"Vậy cô muốn hại hắn thân bại danh liệt?" Chung Uyển Nhi muốn Thiên Dạ nhanh rời khỏi cuộc sống của Bách Lý Tuấn.

"Tôi không có!" Thiên Dạ không ngừng lắc đầu.

Chung Uyển Nhi hài lòng gật đầu,trên mặt hiện lên nụ cười thương hại , "Tôi nghĩ cô không giống loại người ân tương cừu báo kia, mặc dù cô báo ân bằng cách lên giường với hắn,bất quá tôi cũng rất cảm ơn cô giúp tôi chăm sóc anh ấy. Chi phiếu này là để tỏ long biết ơn!"

Một tờ chi phiếu năm trăm vạn lập tức đặt ở trên mặt bàn.

"Tôi không lấy số tiền này. . . . . ."

"Cô lấy đi! Coi như trả thù lao mấy năm này giúp công việc cho hắn,bao gồm cả việc lên giường ." Không cho Thiên Dạ cự tuyệt,Chung Uyển Nhi gọi vợ chồng quản gia núp ở bên cạnh nhìn lén, "Thiên Dạ không ăn bữa trưa, các ngươi làm nhân chứng, thấy tôi giúp Tuấn giao số tiền kia."

Dật bá và Phúc thẩm vội vàng gật đầu.

"Tôi không lấy số tiền này . . . . ." Thiên Dạ lui chân về phía sau,cô liên tiếp lắc đầu,mặc dù quan hệ của bọn họ không được xã hội công nhận, nhưng ít ra cô có thể quang minh chánh đại nói cho mọi người,cô yêu hắn,không phải vì tiền mới phát sinh quan hệ với hắn . . . . . .

"Không lấy là chê tiền quá ít sao?Cô hi vọng lấy được số tiền nhiều hơn sao?"

"Không có!"Cô dùng sức lắc đầu.

"Vậy thì cô nên lấy, nếu như cô là người tốt thì nên biết nếu như chuyện của các ngươi truyền đi,cô có thể không cần làm người,nhưng danh dự Bách Lý gia sẽ bị thương tổn rất lớn ,cô không phải muốn xí nghiệp Bách Lý suy sụp chứ?"

"Tôi sẽ đi!Cô không nên đưa tiền làm ô nhục tôi. . . . . ."

"Trong sạch của cô cũng cho hắn,tôi nghĩ đây cũng là lần đầu tiên,không cho cô chút thù lao,tôi làm sao biết cô có thể chạy về tố cáo với Tuấn nói tôi cố ý đuổi cô đi?" Chung Uyển Nhi nở nụ cười thảm thương,"Nếu như cô thích hắn,tôi xin cô hãy lấy tiền,rồi rời khỏi hắn?"

"Tôi. . . . . ."

"Nếu như cô không lấy,vậy chứng còn cô còn có ý câu dẫn hắn?" Chung Uyển Nhi nhìn như dịu dàng nhưng khẩu khí như người gây sự.

"Không có! Tôi lấy." Thiên Dạ lâm vào tuyệt cảnh.

"Vậy cám ơn cô trước. . . . . ."

Thiên Dạ buồn cười thì ra là thân thể cô đáng giá như vậy? Chính cô cũng không biết. . . . . .

Cô ngay cả chút khí lực cũng không có, lòng của cô đã bị chung Uyển Nhi nói ra chuyện thực xoắn thành mảnh nhỏ.

Là cô quá ngây thơ sao? Cô kính dâng mình nhưng đổi lấy kết quả như thế?

Sự tồn tại của cô chỉ làm tăng thêm phiền phức cho hắn thôi,cô thật là vô dụng !

Trong lòng vô cùng đau đớn. . . . . .

"Mời Tiểu Dạ đến phòng làm việc một chuyến." Hệ thống âm thanh khuếch đại truyền đến tiếng nói trầm thấp của Bách Lý Tuấn.

"Sao? Tổng tài không biết Tiểu Dạ xin phép nghỉ sao?" Mấy nữ thư ký líu ríu vội vàng dừng lại nói chuyện, cầm lấy ống nghe."Tổng tài, Tiểu Dạ hôm nay chưa đến phòng làm việc!"

"Chưa đến phòng làm việc?"

Bách Lý Tuấn hơi nhấn mạnh âm cuối chứng minh hắn không biết Thiên Dạ nghỉ."Ừ! Tiểu Dạ hôm nay không có tới, chúng ta cho là ngài biết thân thể cô ấy không khỏe."

"Thật không?"

Bách Lý Tuấn đáy mắt chưa giải trừ nghi ngờ,điện thoại di động liền vang lên,nhìn mã số điện thoại, hắn đè xuống khóa trò chuyện."Tiểu Trần, Thiên Dạ tại sao?"

"Không biết!" Tài xế nghi ngờ nói: "Tới giờ tan lớp tiểu thư không có ra ngoài,tôi không biết cô ấy đi đâu, ở trường học vòng một vòng cũng không thấy cô ấy. . . . . ."

"Hiện tại đã đến trưa?"

Sắp đến mười hai giờ, tìm không được Thiên Dạ hiện tại mới nói? Bách Lý Tuấn không vui theo biểu hiện tên kia hắn đang suy nghĩ có cần đổi đi tài xế này hay không.

Đối với khẩu khí âm tình bất định kia hắn cảm thấy sợ hãi, tài xế trả lời ngay: "Tiểu thư bình thường ra khóa rất đúng giờ,tôi còn riêng chạy đến nơi cô ấy học, trường học phòng ăn. . . . . . Toàn bộ đi qua một lần, mới xác định không thấy cô ấy."

"Cái gì? !"

"Đúng,không thấy tiểu thư,tôi còn gọi điện thoại về nhà hỏi Phúc thẩm,biết được tiểu thư cũng không có tự mình về nhà." Tài xế tiểu Trần báo cáo vô cùng cặn kẽ, bởi vì hắn gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tin tức, thấy chuyện kỳ lạ mới lập tức báo cáo, nếu như Bách Lý Thiên Dạ bị bắt cóc, hắn không muốn đeo lên lưng đeo tội không hoàn thành trách nhiệm.

"Được!Tôi biết rồi." Bách Lý Tuấn nổi giận đùng đùng đè xuống khóa trò chuyện.

Ai tới nói cho hắn biết xảy ra chuyện gì? Người đi nơi nào rồi?

"Cónhận được điện thoại yêu cầu tiền chuộc ?" Bách Lý Tuấn gọi điện thoại về nhà,giọng bật thốt lên đều là lo âu.

"Cái gì tiền chuộc ? Tuấn thiếu gia?" Dật bá hoàn toàn không cách nào chấp nhận được chuyện này.

"Bọn người bắt cóc Thiên Dạ có gọi điện yêu cầu đưa tiền chuộc không." Nhịn xuống cơn tức,Bách Lý Tuấn đối với lão quản gia này không có biện pháp, hắn tận lực kiên nhẫn nói rõ.

"Làm sao có thể? Tuấn thiếu gia, ngài đừng nói giỡn. . . . ."

Ngăn lại Dật bá tiếp tục nói chuyện,Bách Lý Tuấn lớn tiếng doạ người, "Không nói đùa! Tiểu Trần ở trường học đón không được người,không thấy Thiên Dạ."

"Tự cô ta đi?" Dật bá trung khí mười phần, tinh thần vừa vặn.

"Đi đâu? Người nào đưa con bé đi?"

Không có lường trước có loại đáp án này,Bách Lý Tuấn cố gắng khắc chế tính tình hoàn toàn phát tiết, tức giận và lo lắng hắn đè nén cũng tan rả ở trước mặt Dật bá.

"Ai nha! Tuấn thiếu gia, ngài không thể dính vào con bé kia,mới tí tuổi! Thật vất vả đuổi được cô ta đi,ngài cần gì phải lo lắng con bé đi đâu. . . . . ."

"Các ngươi bảo con bé đi! ?" Giọng hắn căng thẳng.

Có thể đoán được từ nhỏ đến lớn thấy hắn tức giận,Dật bá cố gắng phiết thanh, "Không có a. . . . . . Tôi và lão thái bà nào có bản lãnh bảo cô ta đi? Là Chung tiểu thư nhìn không được cô ta câu dẫn ngài,cho nên đưa chi phiếu năm trăm vạn cho cô ấy, bảo cô ta đi ."

"Uyển Nhi lấy năm trăm vạn cho Thiên Dạ?" Bách Lý Tuấn nhịn không được bởi vì tức giận mà hét to âm cuối.

"Đúng! Thiên Dạ đã nhận." Lão quản gia dùng sức gật đầu, loại người nhận tiền không nhận người, vong ân phụ nghĩa, ân tương cừu báo nên để cô ta đi thôi!

Ngàn vạn không nên muốn cô ấy nữa!

"Con bé dám lấy?" Bách Lý Tuấn tức đến lập tức cắt điện thoại . Người nào cho phép cô làm như vậy? Người nào cho phép cô lấy số tiền kia? Vì năm trăm vạn bỏ công việc của cô,còn có bài vở và bài tập của cô?

Năm trăm vạn coi là cái gì? Tâm huyết hắn đặt trên người cô há lại bị năm trăm vạn đoạt lấy ?

Hắn tại sao nuôi ra loại phụ nữ thấy lợi quên nghĩa này? Lại là một lần phản bội, hơn nữa còn bị năm trăm vạn phản bội. . . . . . trong lòng vô cùng đau đớn . . . . .

Người nào cho cô ta làm như vậy? Người nào cho phép cô bất cáo nhi biệt? Người nào cho?

Người nào! Người nào! Người nào!

.......................

"Chị hai. . . . . . Chị hôm nay tại sao trở lại?"

Thiên Toàn vừa về tới chỗ ở,đã thấy chị hai Thiên Dạ được Bách Lý gia thu dưỡng ở phòng bếp nấu cơm tối,cao hứng được không nhịn được nhảy lên.

"Tại sao? Trở lại xem em không được sao?" Thiên Dạ miễn cưỡng kéo khóe miệng.

Thật ra thì cô căn bản không biết bước kế tiếp nên đi nơi nào? Với lại có nơi nào cần cô? Nghĩ đi nghĩ lại. . . . . . Rời khỏi trường,cô đã đến chỗ ở của em gái. . . . . .

Nhưng Thiên Toàn cần cô sao?

"Nào có? Em cầu cũng không được đây! Thật hy vọng chị hai ngày ngày đều ở trong nhà với em." Thiên Toàn dính trên người Thiên Dạ, ôm vòng eo mãnh khảnh làm nũng.

Kể từ khi cha mẹ đều mất,chị hai được Bách Lý gia thu dưỡng,sau đó Thiên Toàn vẫn nhờ người nhà thân thích,cho đến khi tốt nghiệp mới chuyển ra khỏi nơi đó, bắt đầu vừa học vừa làm.Chổ ở hiện tại của cô là Thiên Dạ trả tiền mướn,bình thường ngoại trừ đọc sách, đi làm,thì chính là chờ Thiên Dạ vào ngày nghỉ lúc trở lại thăm cô. Cho nên không phải là ngày nghỉ có thể thấy Thiên Dạ, thật làm cho cô mừng rỡ nha!

"Thật không?" Thiên Dạ đem món ăn nóng quen thuộc đặt ở trong mâm.

"Đây là dĩ nhiên!"

Thiên Dạ dùng sức gật đầu,nụ cười vô cùng rực rỡ,có thể ở bữa ăn tối nhìn thấy chuyện cô là nằm mộng cũng không được. Đột nhiên một loại cảm giác khác thường nổi lên trong lòng, không phải xảy ra chuyện gì chứ?"Chị hai,chị ở đây Bách Lý gia có khỏe không?"

"Tại sao hỏi như thế?" Tránh né tầm mắt quan tâm của em gái, Thiên Dạ không biết nên nói như thế nào,với lại phải nói chuyện mình làm sao rời khỏi Bách Lý gia.

Cấp bách muốn giấu diếm tâm sự ở trong mắt em gái, tất cả đều rối loạn,cô nên nói như thế nào?

Ngẩng lên hai mắt, nụ cười trên mặt Thiên Dạ gần như muốn ngưng kết.

"Bởi vì. . . . . ."

Lời của Thiên Toàn còn chưa nói hết,liền thấy ngoài cửa sổ một dáng người cao lớn ."A!Bách Lý tiên sinh cũng tới?"

Thiên Dạ kinh ngạc đưa mắt nhìn đường viền quen thuộc của Bách Lý Tuấn. . . . .

Cặp con ngươi kia làm cho cô luân hãm, bất luận mặc vào quần áo gì đều không thể che dấu phách khí vương giả đặc biệt của hắn.

Tại sao chỉ mới rời hắn,cô đã cảm thấy đời người tang thương rồi?

"Chị hai! Chị hai!" Thiên Toàn không ngừng đẩy bả vai gầy yếu của Thiên Dạ .

"Ừ?"

Vừa quay đầu lại,nước mắt trong hốc mắt Thiên Dạ lã chã rơi xuống, vốn cho là lòng bình tĩnh lại nổi lên từng vòng rung động,muốn nở nụ cười quen thuộc nhưng không thể ra sức. . . . . .

Cô nhớ hắn !

"Chị và Bách Lý tiên sinh cãi nhau?" Thiên Toàn nhìn ngơ ngác nhìn chị mình rơi nước mắt, cảm giác thật giống như thấy hình ảnh không nên thấy, lập tức xoay người, chạy đến mở cửa cho Bách Lý Tuấn.

"Tiểu Toàn . . . . ." Thiên Dạ muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

"Chào,Bách Lý tiên sinh." Thiên Toàn hướng Bách Lý Tuấn vấn an.

"Tốt!" Bách Lý Tuấn nhàn nhạt gật đầu, cố gắng giấu diếm tức giận trong mắt ,chẳng qua là nhìn Thiên Dạ, hắn không thể xác định tâm tình của mình có thể thất khống giống như trước không.

"Tổng tài. . . . . ."

"Con hôm nay vô cớ bỏ việc làm ở công ty,còn nhớ rõ xưng hô thế này sao?" Con ngươi của Bách Lý Tuấn lóe lên lãnh đạm.

"Tôi. . . . . ."

"Con tại sao không nghe lời của ta?"

Thiên Dạ không nói, cúi đầu xoắn ngón tay.

"Con thiếu ta một lý do, giải thích con tại sao rời khỏi Bách Lý gia,bỗng nhiên rời chức trách, ta hi vọng con có thể khai báo rõ ràng."

"Sao?" Thiên Toàn nghe nói như thế, kinh ngạc trừng to mắt.

"Chúng ta có thể đi ra ngoài nói không?" Không muốn để cho em gái kinh nghiệm sống chưa nhiều biết mình gây tội trong tình cảm.

Đối mặt Chung Uyển Nhi,Thiên Dạ thiếu hụt lý do đúng lý hợp tình,thừa nhận cô yêu Bách Lý Tuấn!

Cô chỉ có thể rời xa.

Mang tình yêu nhỏ bé bị tàn phá rời xa, không người nào nhìn thấy góc một mình lau nước mắt,Thiên Dạ hiểu mình căn bản không thể rời bỏ danh nghĩa người đàn ông kia là bố cô. . . . . .

Nhưng cô lại không thể không đi!

Thời gian rời khỏi Bách Lý Tuấn không tới hai mươi bốn giờ, liền gặp được hắn lập tức xuất hiện ở trước mặt của mình. Thiên Dạ cảm giác cũng rất phức tạp.

Hắn vẫn còn tình cảm đối với cô!

Khóe môi Bách Lý Tuấn vung lên nụ cười khinh miệt , "Hi vọng con có thể có thể nói rõ vì sao nhận lấy năm trăm vạn chi phiếu."

Thiên Dạ phát hiện lời của bố nuôi. Muốn thế nào mới có thể làm cho nam nhân thật sâu nhớ được, cả đời sẽ không quên?

Mười năm trước, một phụ nữ phản bội trong hôn nhân làm cho Bách Lý Tuấn dạo chơi nhân gian,đến nay cũng không tái hôn, nếu như cô cũng phản bội hắn?

Hắn có thể hay không hận đến nghiến răng nghiến lợi, thề muốn trói chặc cô cả đời?

Thiên Dạ không dám yêu cầu xa vời hắn yêu mình, nhưng nếu là hận? Muốn bao nhiêu hận ý mới có thể để cho hắn muốn giữ cô ở bên người?

Nắm chặc quả đấm,cô không muốn rời khỏi hắn. . . . . .

Tất cả mọi người nhận định cô sẽ phá hư danh dự bố nuôi, không có tư cách ở lại bên cạnh hắn, nhưng nếu như hắn muốn cô ở lại? Nếu như hắn đưa cô về nhà thì sao?

Vậy thì không có ai có thể nói tới? Trong đầu Thiên Dạ hiện lên ngàn vạn ý nghĩ.

Cô chỉ biết mình tuyệt đối muốn đi theo bên cạnh hắn!

Trong lòng có ý nghĩ chắc chắn,Thiên Dạ rốt cục nở nụ cười quen có, đem tạp dề thắt ở ngang hông lấy ra, nhìn em gái lộ ra vẻ mặt đắc chí hài lòng ."Em không cần lo lắng,chị không sao! "

"Dạ!"

Thiên Toàn không biết trong long chị hai bách chuyển thiên hồi, nhưng đã thấy thần thái tự tin trong mắt, rốt cục yên tâm, yên lòng gật đầu.

Cô không rõ hai người nói chuyện tại sao phải nhắc đến năm trăm vạn chi phiếu? Cô cũng không hiểu chị hai tại sao phải đột nhiên chạy tới thăm cô, các cô mới ở chung với nhau mấy phút đồng hồ, còn tới chưa kịp tâm sự,chị hai lại bị người Bách Lý gia mang đi. . . . . .

Mà cô tựa hồ không quyền lợi nói gì .

Mặc dù đàn ông họ Bách Lý luôn có dáng vẻ bí hiểm, nhưng hắn đã giúp các cô không ít,Thiên Toàn không muốn nghĩ hắn thành người xấu, thấy chị hai vừa thấy được hắn tựu cao hứng như vậy, hắn chắc sẽ không khi dễ chị hai đâu.

Thiên Toàn biết điều nhận lấy tạp dề, dùng sức dặn dò: "Xong phải trở lại!"

"Biết rồi."

"Không thể gạt em. . . . . ." Thiên Toàn xé cổ họng hét to với Thiên Dạ đứng ở cửa .

Thiên Dạ đột nhiên xoay người, "Cái này giữ lại."

"Ừ?"

"Em phải biết điều một chút nhé." Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Thiên Dạ,Thiên Dạ lập tức khép lại cửa đi theo Bách Lý Tuấn rời đi.

Hai người đó đi xa, Thiên Toàn mới mở tờ giấy Thiên Dạ đưa,đó là ——

Một tờ chi phiếu năm trăm vạn!

.............

Bạn đang đọc tiểu thuyết Ác Ma tại wapsite www.15giay.xtgem.com Chúc bạn có những phút giây vui vẻ.

..............

CHƯƠNG 8

Gió đêm từ cửa sổ rót vào, sương khói từ đầu ngón tay Bách Lý Tuấn tản ra .

Sau khi từ chỗ Thiên Toàn rời đi,hai người ngồi ở bên trong xe,ai cũng không mở miệng nói chuyện, mặc cho yên lặng bao phủ hơi thở bọn họ .

Thiên Dạ nhìn đèn đường mờ màu vàng.

Ngồi ở bên cạnh người yêu nhưng cô cảm thấy vô cùng tịch mịch, bởi vì thái độ hắn lạnh lùng làm cho cô bị thương. Đơn giản là cô thừa nhận yêu hắn,nên phải chịu được đối xử bất bình đẳng như vậy?

Làm người thật là cô quạnh !

Rõ ràng người yêu sâu đậm đang ở nơi chỉ cần đưa tay ra có thể đụng, nhưng bởi vì quy tắc xã hội, mà không cách nào rút ngắn khoảng cách giữa hai người .

"Tại sao phải lấy chi phiếu đó? Tiền ta đưa con không đủ dùng sao?" Lái xe trong thành phố cả một buổi tối,Bách Lý Tuấn cuối cùng chạy lên núi.

Mở ra mui xe, để cho gió đêm mát lạnh trong không gian thổi vào.

Bách Lý Tuấn cần rõ ràng tự hỏi ,tránh khỏi tâm tình mất đi khống chế, mặc dù hắn biết lửa giận đang thiêu đốt trong lồng ngực nhưng hắn cố gắng đè nén đi.

"Đủ! Nhưng con muốn thêm một khoản. . . . . ." Thiên Dạ nắm chặc mép váy,trợn to con ngươi sáng ngời đưa mắt nhìn bố nuôi,người mà cô yêu.

Cho dù cô trả lời như vậy chọc giận hắn!

Cho dù biết nói như vậy sẽ làm mình rơi vào tình cảnh không trở lại được !

Cho dù cô biết hắn muốn nàng nói gì đó chỉ là đáp án hình thức,cô cũng sẽ không biết điều một chút làm theo, bởi vì lòng của cô như con bươm bướm thích bay tới ánh sáng, biết rõ kết cục có thể biến thành tro bụi,cô cũng sẽ đi tới.

Bởi vì tình yêu cấm kỵ đã làm cho cô không đường về.......

"Tại sao muốn khoản tiền kia?" Bách Lý Tuấn không thể tin,cô lại vì năm trăm vạn vứt bỏ hắn?

"Con muốn mua nhà cho em gái."

"Con. . . . . ."

"Chung tiểu thư tốt bụng cho con cơ hội thực hiện mơ ước ,con liền nhận! Dù sao. . . . . ." Khóe miệng cô lộ ra nụ cười như trước, chẳng qua đáy mắt có chút tang thương không muốn người biết, "Con cũng e ngại bố và Chung Tiểu thư, mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng trong giấy căn cước. . . . . Chúng ta vẫn là bố con. . . . . ."

"Câm miệng!Con đã biết trên danh nghĩa là con gái của ta thì nên nghe lời của ta! Ta cho con đi chưa?" Bách Lý Tuấn bởi vì tức giận mà lộ cả gân xanh.

"Con vì muốn tốt cho mọi người. . . . . ."

"Nhóc con như con lại dám tự chủ trương? Ta nuôi con,dạy con lễ nghi chính là để con học cách ngỗ nghịch ta sao?"

"Thiên Dạ không dám!" Nhìn sắc mặt Bách Lý Tuấn xanh mét,Thiên Dạ lập tức cúi đầu sám hối.

Đây là cô từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên như thế nói chuyện với hắn,mặc dù lòng tràn đầy run rẩy,cô vẫn muốn nói, bởi vì cô chỉ còn cơ hội này —— có thể quang minh chánh đại cùng hắn ở chung một chỗ!

Chỉ cần hắn cưỡng chế ra lệnh,cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi hắn.

"Con không dám là tốt nhất! Ta không cho phép con rời đi,con cũng đừng nghĩ đi." Bách Lý Tuấn đưa tay ôm Thiên Dạ, "Ta sẽ không để cho con đi !"

"Vậy Chung tiểu thư. . . . . ." Thiên Dạ vung lên nụ cười chột dạ , "Cô ấy nói con ở bên cạnh bố sẽ cản trở. . . . . ."

"Cho nên năm trăm vạn con lấy hay không lấy?"

"Con. . . . . ."

Mặc dù vợ trước tự cho mình thay mặt để cho Bách Lý Tuấn cảm thấy hết sức không vui,nhưng tra biết ý nghĩ Thiên Dạ, càng làm cho hắn bất mãn. Thì ra là hắn dụng tâm đối với cô chỉ trị giá năm trăm vạn?Cô lúc trước nguyện ý hứa hẹn đem mạng cho hắn, chỉ trị giá bao nhiêu đây. . . . . .

Vì sự tình xảy ra ngoài dự liệu của hắn? Hắn không thể nắm cô trong tay sao?

Nổi đau bị phản bội làm cho Bách Lý Tuấn huyết mạch sôi trào, hắn thống hận loại cảm giác bất lực này. Hắn một tay nắm cổ tay cô, hơi thở lạnh lùng xông thẳng lên mặt Thiên Dạ.

"Ta ghét nhất người khác nói láo với ta!" Hắn nhìn chăm chú vào con ngươi trong suốt, lực đạo mạnh đến có thể bóp nát xương tay cô, "Con lúc vào Bách Lý gia đã hứa hẹn gì?"

"Con. . . . . ." Đau đớn cơ hồ khiến nước mắt Thiên Dạ bổ nhào xuống dưới.

"Cho ta những lý do khác! Cho ta một lý do có thể tha thứ cho con." Hắn ghét nhất bị phản bội.

Bách Lý Tuấn nhớ tới đau đớn này giống như đã từng quen biết , mười năm trước Chung Uyển Nhi ở trên giường cùng người đàn ông khác bừa bãi quay cuồng xuất hiện diễn lại trong đầu. . . . . .

Trí nhớ làm hắn đau lòng như cắt . . . . . .

"Bách Lý tiên sinh. . . . . ."Ánh mắt Thiên Dạ lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn,cô không bao giờ ... nữa nguyện ý gọi hắn là"Ba ba" u, cho dù là xưng hô mới lạ làm cô an lòng, mạng của cô là của hắn, đây là hứa hẹn.

Nhưng cô tự chọn phương thức thực hiện!

"Đáng chết!" Nghe xưng hô xa lạ , lửa giận trong lồng ngực Bách Lý Tuấn thiêu đốt rừng rực hơn,cô lại dám lập tức vạch rõ giới hạn với hắn?

Thật là thật là quá đáng! Hắn đối với cô tốt , hắn quan tâm cô ,cô cư lại hồi báo hắn như thế? Khoản này đau triệt tâm phổi,coi hắn là ai?Quả nhiên phụ nữ trên đời này đều ngang bằng món hàng,biết người đàn ông khác sau đó lập tức"Phản bội" ! Đây chính các cô hồi báo đối với tình yêu sao ?

Không! Tuyệt đối không phải là tình yêu! Hắn làm sao có thể yêu con nhóc này? Cô chỉ là một món đồ chơi ta cần cứ lấy mà thôi,hắn không cho phép cô đi,cô không thể đi!

Bách Lý Tuấn không có buông tay, không ngừng tăng thêm lực đạo để cho Thiên Dạ cắn chặc đôi môi phiếm huyết sắc, nhưng cô không có cầu xin tha thứ, chẳng qua đau đến ngồi phịch ở chỗ ngồi.

"Hừ!" Hất ra bàn tay to, hắn nhìn lòng bàn tay nổi lên đỏ tươi,lại nhìn dáng vẻ Thiên Dạ, đáy mắt của hắn lóe lên hỗn loạn, thậm chí mình suy nghĩ gì cũng không rõ .

Không nghĩ tới bọn họ lại đi tới bước này? Hắn phải dựa vào sức lực đàn ông áp chế cô. . . . . .

"Ngài có khỏe không?" Nghe được hơi thở gấp rút của Bách Lý Tuấn,Thiên Dạ căn bản quên mất mình đau là do hắn làm ,ngược lại thật tình thành khẩn nhìn hắn, "Ngài không nên cho tức giận. . . . . .con. . . . . ." Lời hứa hẹn gần nhau cả đời cô sắp bật thốt lên.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt bài xích vợ chồng quản gia, lời định nói lập tức nuốt trở về.

"Con,cái nha đầu chết tiệt này!" Bách Lý Tuấn lần đầu bị cô chọc tức đến nói không ra lời, khi hắn thấy da thịt trắng nõn phiếm thâm tím , hắn cho là mình thấy một ngọn lửa xinh đẹp tự mình thiêu đốt trong đêm tối.

Hung hăng thiêu đốt cảm xúc đen tối của hắn, hòa tan cuộc sống lãnh khốc của hắn.

Ngọn lửa lửa cháy lan ra đồng cỏ!

Lửa lòng xâm lấn lý trí hắn, không hề để ý tới trong không khí nhộn nhạo ,Bách Lý Tuấn đột nhiên một phen ôm lưng Thiên Dạ, đôi môi không có lý do gì dán lên môi mềm của cô, dùng sức mút nước miếng trong miệng cô .

"A!" Trong đầu một mảnh hỗn loạn, đường cong cô có lồi có lõm dán chặc ở trong lồng ngực cường tráng hắn, cho dù trải qua vô tận vui thích, ở nơi này thời khắc, nàng còn sót lại lý trí vẫn bị nụ hôn nóng bỏng đánh vỡ. . . . .

Kìm lòng không đậu ôm cổ của hắn ,cô nhiệt liệt đáp lại nụ hôn nóng bỏng kia.

Trải qua cảm giác phản bội kích thích thần kinh của Thiên Dạ, cho dù xã hội không chấp nhận,tình yêu của cô đối với hắn đã lên men. . . . . .

Cô không đường thối lui.

Cô dùng toàn bộ tánh mạng yêu người đàn ông này!

"Con yêu thích ta đối với con như vậy sao?" Trong lời nói của Bách Lý Tuấn mang theo nụ cười khinh miệt , hắn biết tất cả phụ nữ tới giờ khắc này cũng đều giống nhau .Một đôi bàn tay to dừng lại ở trên bộ ngực đẫy đà , chậm chạp trêu chọc vuốt ve, cũng không vội vả muốn đi vào.

"Ừ. . . . . ."

Người đàn ông này từ năm cô mười tuổi đã chiếm cứ tầm mắt cô,không tự chủ được chạy theo mị lực của hắn.

"Con thích là tốt rồi." Cởi cúc áo mỹ nhân, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa đầu vú của cô, làm cho thân thể nhạy cảm chợt dựng lên một trận run rẩy.

Nụ hoa nở nang theo Bách Lý Tuấn gảy trở nên cứng rắn.

"Sẽ bị người ta thấy. . . . . ." Gió đêm chậm rãi từ bên cạnh lẻn vào,Thiên Dạ cảm thụ được trong không khí lạnh như băng,nhưng đôi môi hắn lại nóng bỏng ngậm đầu vú của cô, dùng sức mút làm cho cô khống chế không được thở dốc, bật ra trong bầu trời tối đen.

"Có quan hệ sao?" Nhàn nhạt hỏi thăm,một tay khác của ắn kéo dài nhũ phong nhu niết, không ngừng đè ép thưởng thức.

Thiên Dạ đã hoàn toàn sa vào khi hắn tán tỉnh.

"A. . . . . ."

"Con thật là kích động !" Nhẹ giọng mỉm cười,Bách Lý Tuấn đem nửa người dưới trướng đau dán lên trên đùi cô cọ sát lẫn nhau.

"Không nên ở chỗ này. . . . . ."

Thiên Dạ đè thấp tiếng nói kháng nghị, hai tay cầm chặt lấy vai hắn, trong miệng không ngừng phát ra than nhẹ,cô đã bị hắn trêu chọc sắp nổi điên.

"Không nên ở chỗ này,vậy muốn ở đâu?"

"A. . . . . ."

"Con nói lớn tiếng một chút! Lớn như vậy mới biết được con cần ta đến cỡ nào." Không để ý tới cô kháng nghị, Bách Lý Tuấn kéo lấy Thiên Dạ, hai người đứng ở trên ghế lái,để hai tay cô vịn mui xe, ở trong đêm tối hôn da thịt non mịn của cô, lưu lại mỗi một dấu vết vuốt ve .

Mùa đông đến nhanh, gió đêm gào thét thổi, trên trời có một ngôi sao lóe ánh sáng nhạt. . . . . .

Dục hỏa thật giống như bị gió lạnh cuồng loạn lạnh cổ vũ, lửa cháy từ từ lan ra đồng cỏ, "A a a. . . . . ." Ảnh ngược thân thể động lòng người của Thiên Dạ hiện lên trên cửa sổ xe , đường cong hoàn mỹ làm cho người hoài niệm.

"Con thật là quá mê người, Tiểu Dạ, ta dạy dỗ con thành nhạy cảm như vậy, làm sao có thể để con cho người đàn ông khác hưởng dụng?"

"Con không có. . . . . ."

Trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn,Bách Lý Tuấn không đợi người nọ biện hộ, nâng lên môngcô, hai ngón tay tiến vào dũng đạo chậc hẹp nóng bỏng, qua lại vuốt ve cho đến mật nước chảy ra.

"Ack. . . . . ." Thiên Dạ một tay đở mui xe, một tay kia che miệng lại ngăn cản tiếng rên rỉ phóng đãng của mình,nhẹ giọng nói: "Người bên ngoài sẽ thấy. . . . . ."

"Bọn họ không có máy lỗ kim,con cần gì phải để ý có người nhìn? Dù sao con cần ta như vậy, ta dừng lại con chịu được sao?" Ngôn ngữ khinh miệt không ngừng ô nhục người phụ nữ trong lòng hắn, hận cô bạc tình,trách cô phản bội.

Hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô!

"Không nên nói như vậy. . . . . ." Nước mắt khổ sở không ngừng chảy xuống,cô vô lực chống đỡ tất cả hắn nhận định.

"Con cần gì giả bộ đáng thương như vậy? Con cho rằng người khổ sở chỉ có một mình con sao?" Bách Lý Tuấn nâng cằm dưới của cô lên, nụ hôn của hắn mạnh mẽ chảy xuống trên cổ trắng noãn,một tay kia lần nữa nâng cao mông cô, đem dục vọng to lớn mình gắng gượng vọt vào khe hẹp nóng bỏng trong cơ thể cô.

"A. . . . . ."

Vẻ mặt Thiên Dạ thống khổ hỗn loạn, tha thiết mơ ước người yêu đang tiến vào trong cơ thể cô, hoàn toàn đoạt lấy cô.

Trong lúc hắn kịch liệt luật động,cô không có cách nào suy tư. . . . . .

"Trở về! Trở về với ta!" Toàn bộ yêu cầu của Bách Lý Tuấn hóa thành hơi nóng,tiến vào thân thể cô, in dấu ấn thật sâu ở trong cơ thể cô.

Đắm chìm trong sắc trời đêm tối cuối mùa mua, hành động cuồng liệt đoạt lấy của hắn khiến cho cô sợ hãi trước nay chưa có.

Thiên Dạ không rõ mình thương tổn hắn bao sâu . . . . .

Nhưng cô nguyện ý dùng một đời vô tận thâm tình tới hoàn lại lần phản bội này! Chỉ cần hắn tha thứ cô,để cho cô về sống ở Bách Lý gia.

"Được. . . . . ."

Thiên Dạ bị kịch liệt tứ chi dây dưa nổ tan, hoàn toàn không cách nào suy tư bình thường,chỉ có thể phóng túng theo bản năng đáp lại, cũng theo hắn trừu động không ngừng đong đưa.Cô nhắm lại mắt, sợ rung động không ngừng khuếch tán ở trong lòng. . . . . . Sợ có người gặp dáng vẻ phóng đãng này của cô.

Từ nhỏ,thầy giáo lễ nghi cũng nhắc tới không thể cùng phái nam phóng đãng thành , huống chi nam nhân này là "bố" cô!

Nhưng cô không cách nào khắc chế dục vọng của mình, cho nên càng làm cô sợ chính là ——cô sa vào.

"Sớm nghe lời như vậy không phải không có chuyện gì rồi sao?" Cứng rắng của Bách Lý Tuấn dừng lại trừu động ,nụ cười hiện lên trên gương mặt tuấn tú âm tình bất định."Con hi vọng ta yêu thương con nhiều hơn sao?"

Hắn lập tức làm động tác chuẩn bị rút ra .

"Không nên!" Hai tay cô bắt được cánh tay hắn, kinh thanh la lên.

"Con cần ta như vậy, có tư cách gì nhận lấy tấm chi phiếu kia? Thật là không tự lượng sức. . . . . ." Nâng chân thon dài người nọ lên, hắn nhất cổ tác khí đâm vào càng sâu, chạy nước rút. . . . . .

"A!"

Mồ hôi giọt giọt từ trán rơi xuống,dục vọng cứng rắng không ngừng ở trong cơ thể cô qua lại luật động,cô thân bất do kỷ phát ra từng tiếng kêu không thể ức chế ,rên rỉ phóng túng quanh quẩn ở dưới bầu trời đêm.

"Mạng. . . . . . Trả lại cho ta sao?" Trong khi kích tình, Bách Lý Tuấn không quên thu hồi hứa hẹn cô ưng thuận .

"Dĩ nhiên! Bách Lý tiên sinh. . . . . . con sẽ cùng ngài. . . . . ."

"Ta muốn con gọi ta là『 bố 』!" Cự tuyệt xưng hô xa lạ , hắn muốn cô trong ngoài đều phục tòng, cho dù xã hội không chấp nhận.

"Bố. . . . . ." Thiên Dạ khó khăn đáp lại.

Được rồi! Cô toàn bộ theo hắn. . . . . .

"Nếu như con từ đầu tới đuôi cũng ngoan như vậy, ta sao lại bạc đãi con?" Bách Lý Tuấn không ngừng lăng nhục bí huyệt, để cho cô gái phía dưới nếm hoàn toàn vui thích.

Bởi vì quá mức tập trung, bọn họ cũng không phát hiện thật sự có đôi mắt sắc bén, từ mới bắt đầu đã nhìn chăm chú vào nơi này phát sinh chuyện gì, hơn nữa trầm mặc thu lại dáng vẻ nam nữ dã ngoại phóng túng .

"Bảo bối, còn cần không?"

"Muốn. . . . . ."

"Con nói nhỏ như vậy, hẳn là không muốn sao?"

"Không! Con vĩnh viễn nếu không đủ a. . . . . ." Thiên Dạ bỏ qua tất cả ngượng ngừng, hướng người đàn ông của cô buồn bã cầu xin.

"Con yêu ta sao? Tiểu Dạ?"

"Đúng! Con yêu bố." Không thể che dấu tình cảm mênh mông trong lòng,Thiên Dạ rốt cục nói ra bản thân thích bố nuôi.

Người đàn ông ngồi trên bụi cỏ không dám tin nhìn cô gái đó. . . . . .

Tại sao có thể như vậy? Trời đấy cũng điên cuồng sao? Lão Thiên tại sao có cho phép chuyện như vậy xảy ra? Tại sao bọn họ như đúng lý hợp tình ôm nhau? Tại sao có thể như vậy?

Tại sao a ——

Dưới chân núi ánh đèn rực rỡ,bầu trời vô tận phảng phất chỉ còn tiếng côn trùng kêu hát, tiếng rên rĩ hỗn loạn của bọn họ .

Tất cả cấm kỵ cũng bị thở dốc bao phủ, ngập đầu. . . . . .

"Chị hai,chị xác định còn muốn gả cho Bách Lý Tuấn?"

Em trai Chung Uyển Nhi —— Chuông Uyển Kình cằm cái túi đi vào phòng thiết kế của Chung Uyển Nhi, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm chị hai.

"Tại sao? Em trước đó không phải nói hắn tốt?" Ngẩng đầu,Chung Uyển Nhi kinh ngạc nhìn em trai.

"Đó là lúc trước!"

Chung Uyển Kình hừ hừ tức giận ngồi ở trên ghế sa lon,nhắm lại mí mắt mệt mỏi. Nhìn một buổi tối hai người quyến rũ lẫn nhau,hắn mệt chết đi, sớm biết sẽ không đồng ý với chị hai theo dõi cuộc sống riêng của Bách Lý Tuấn.

"Tại sao? Em phát hiện cái gì?" Để cây viết trong tay xuống,Chung Uyển Nhi đi đến bên cạnh em trai,lấy ánh mắt trêu tức nhìn.

"Khẩu khí của chị trái ngược như đã biết xảy ra chuyện gì?" Làm thám tử tư mười năm,trực giác Chung Uyển Kình cũng không phải là giả .

"Nào có chuyện gì?"

"Chị tạm thời... !" Nhìn dáng vẻ chị mình bình tĩnh,Chung Uyển Kình đầu chống đỡ sắp nổ tung, táo bạo chỉ trích, "Chị có biết hay không em nhìn bọn họ triền miên cả buổi tối? Hơn nữa còn trên chân núi? Nếu chị nói sớm một chút,em lúc đầu còn có thể mang chăn bông đi theo dõi."

"Chị nào biết bọn họ chạy lên núi?" Không đợi em trai đáp lời, Chung Uyển Nhi vươn tay."Em đưa cuốn băng đây?"

Chung Uyển Kình tức giận mà đem túi giấy đai giao cho chị mình,tận tình khuyên bảo, "Trên đời này đàn ông còn nhiều mà,chị không cần thiết phải tìm hắn?"

"Không được!"

"Vậy . . . . ." Chung Uyển Kình nhìn vẻ mặt Chung Uyển Nhi khẳng định,lại càng không hiểu rõ dụng ý chị muốn hắn theo dõi Bách Lý Tuấn làm gì.

"Chị cần Tuấn vô điều kiện trợ giúp, nếu không phòng làm việc sắp chống đỡ không nổi nữa." Chung Uyển Nhi thoải mái chỉ chỉ bên ngoài.

Chung Uyển Kình nhìn bên ngoài phòng làm việc nhà thiết kế và tiểu muội pha trà lui tới , sau đó lại nhìn trở về trên bàn làm việc le que không có mấy văn kiện, hắn đột nhiên hiểu ."Cần gì phải gượng chống? Sự nghiệp đối với chị không trọng yếu! Bố chỉ muốn tái hôn. . . . . ."

"Đối với chị chuyện này không quan trọng! Nhưng Tuấn có thể giúp chị."

"Chị. . . . . ."

"Nếu như không có con nhóc kia, hắn sẽ giống như mười năm trước giống nhau yêu chị,cho nên chị chỉ muốn đuổi cô bé không tự lượng sức kia đi là được rồi." Chung Uyển Nhi lộ ra nụ cười tự tin , "Tuấn vốn là của chị , cô bé kia bất quá là thế thân của chị,chị muốn người đàn ông của mình đó là chuyện tất nhiên!"

"Nhưng mà hắn. . . . . ."

"Em yên tâm đi, cô bé kia chẳng qua là con nuôi của hắn, không có gì . . . . . . em không nên nghĩ quá nhiều!" Chung Uyển Nhi mỉm cười nói.Cô vốn tưởng chỉ cần một tờ chi phiếu có thể đuổi đi tình địch, dù sao cô có người làm chứng, nếu như cô bé bị hắn mang về ,Bách Lý Tuấn sẽ lấy tiền đưa cô.

Cho nên phần này,cô không tính là lỗ vốn!

Nhưng trải qua chuyện như vậy, Bách Lý Tuấn có phải cho là Thiên Dạ"Yêu" hắn, đối với cô đả kích hình tượng tiểu tình địch trong lòng hắn cũng coi như có ích.

Chung Uyển Nhi tin tưởng Tuấn sẽ trở lại bên người cô.Lúc này cô sẽ không dễ dàng đả thương tim của hắn. . . . . . Bọn họ nhất định có thể thiên trường địa cửu.

"Chị hai. . . . . ." Nhìn quyết tâm trong mắt Chung Uyển Nhi , Chuông Uyển Kình biết mình nói cái gì nữa cũng vô ích. Nếu như sớm biết như thế,vậy lúc trước đừng làm?

Nhưng hắn không tin cách mười năm,Bách Lý Tuấn còn có thể như năm đó yêu chị hai của hắn.

Người —— luôn thay thay đổi!

Nhìn hai người bọn họ một đêm,hắn xác định bọn họ cũng không có phát hiện hắn đang chụp,bọn họ làm sự việc kia hoàn toàn quên mình? Bọn họ rất tập trung? Đây là không phải biểu thị bọn họ rất coi trọng đối phương? Nếu tình cảm trái với luân thường đích thực, vậy chị hai còn tràn đầy lòng tin sao?

Ánh mắt Chuông Uyển Kình phức tạp nhìn chị mình, không nói thêm gì nữa.

Để cho thời gian làm sáng tỏ cái gì gọi là chân tướng sao. . . . .


Đọc tiếp: Ác Ma - Phần 5

Tieu thuyet tinh yeu Ác Ma
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com