Ring ring
Đọc truyện

Tôi, em - 2 thế giới - Phần 1


Những ngày tháng này là những ngày tháng tự kỉ nặng nề… mình muốn viết ra 1 cái gì đó để giải tỏa. Mình rất cám ơn nếu ai đó chia sẻ những cảm giác cùng mình, còn không thì cũng ko sao . Mấy hôm nay, phải cố gắng lắm để viết được đến chap7 của câu chuyện, vì phải nhớ lại, vì phải nhắc lại những chuyện buồn trong quá khứ.

Thời gian thì cứ trôi… biết đâu sau này đọc lại những bài viết ở f145, đặc biệt là thread đêm dài, và câu chuyện mình viết thì mình sẽ thấy cs của mình đã thay đổi đến thế nào. Chỉ có điều chắc chắn rằng, tương lai là những ngày sau…mình sẽ luôn cười dù có thế nào đi chăng nữa.

Đời người thì được mấy tí nhỉ, nhớ lại chuyện cũ, đã là quá khứ rồi. Viết ra để được sống lại, nhìn nhận lại những sai lầm… Mình sẽ tìm ra đc lối thoát khỏi mớ bòng bong đang mắc phải này. Vì nó mà đêm nào cũng suy nghĩ vẩn vơ đến 2-3h sáng…

Đây là câu chuyện của mình, những lỗi lầm trong quá khứ, về một người con gái đến giờ đây trong trái tim mình vẫn ko thể xóa nhòa được. Hy vọng, giọng văn của mình ko đến nỗi tệ 

Chap 1 : Sự khởi đầu và hồi ức của 1 đứa trẻ

Tôi sinh ra trong 1 gia đình mà có lẽ sự thăng trầm của nó diễn ra lúc tôi còn quá bé để lờ mờ nhận ra. Trong trí óc của 1 đứa trẻ, có lẽ những gì ghi nhớ được là những điều đặc biệt nhất, sâu đậm nhất

Lạng Sơn… chắc nghĩ đến đây rất nhiều người nghĩ đó là nơi mà hàng lậu được tuồn vào rất nhiều từ Trung Quốc qua đường cửa khẩu, đường rừng. 1 nơi mà rất ít hình ảnh của đồng ruộng thẳng cánh cò bay, hay những bậc lúa nương vẫn thường thấy ở những tỉnh miền núi… nên có lẽ tuổi thơ của tôi cũng ko có những hình ảnh quen thuộc, tuổi thơ của 1 đứa trẻ “ thành phố ”, nơi mà người ta cầy mặt đường ra lúa gạo

Bố kém mẹ 1 tuổi. Ngày trước tôi được nghe kể lại rằng bố mẹ lấy nhau bị cả 2 nhà phản đối nhưng phần nhiều là từ ông trẻ bên nhà ngoại, vì lúc ấy nhà nội tôi nghèo, lại có nhiều anh em. Nhà Nội quê gốc Hưng Yên, lên LS từ 1970, ban đầu bố làm công nhân xưởng dệt rồi công nhân ở xí nghiệp xây lắp…Mẹ quê gốc Hải Dương thoát ly từ năm 78 theo chú ruột lên Lạng Sơn. Đôi lúc vẫn nghe mẹ kể lại bố đã đạp xe 30km để đến chỗ mẹ tầm 1h rồi lại về. Bố cưới mẹ về chẳng có gì cả… lúc ấy mẹ vẫn còn thủ kho ở cửa hàng thực phẩm của huyện, mang từng kg đường, muối cả dưa đem về nhà Nội tôi. Cái thời kì bao cấp, thời tem phiếu có lẽ tôi cũng chẳng mường tượng được nó như thế nào… nhưng có lẽ vất vả và nhiều cơ cực lắm.

Mẹ lấy bố, tôi nghĩ mẹ đã hy sinh rất nhiều. Nhà Nội nghèo, đông con nên mọi thứ đều hết sức thiếu thốn. Nghe kể lại lúc có mang chị 2, có miếng cơm be bé ăn phải len lén dấu các em không lại lắm chuyện, lần đói quá đến nỗi đã phải ăn bã chè xanh đến nỗi say phải đi viện… Khi tách ra ở riêng, nhường hết đất đai cho các em, bố cũng chẳng có gì cả. Tiền mua mảnh đất mà gia đình tôi đã ở hơn 20 năm có lẻ cũng là tiền tích cóp của mẹ. Bố là anh cả, bị bắt nghỉ học sớm để đi làm nuôi các em, lại sống trong 1 gia đình có phần hà khắc đến cực đoan của ông bà Nội nên tôi cũng ko lạ khi Bố thương 3 chị em chúng tôi theo 1 cách khác mà người ta gọi là thương cho roi cho vọt…và ông không bao giờ khen các con câu nào trước mặt người ngoài cả. Khách quan mà nói, trong gia đình bố gia trưởng và độc đoán…

Năm 1992… thời kì mở cửa biên giới. Hàng hóa ồ ạt tuồn từ Trung Quốc sang. Nhiều người có vốn lại máu liều phất lên nhanh chóng. Nhà nhà buôn hàng, người người buôn hàng. Mặt hàng lúc ấy được tiêu thụ nhiều nhất là vải, sau đến là đồ điện tử, đồng… tưởng tượng 1 chiếc xe Misk ( loại xe uống xăng như nước lã nhưng cực khỏe ) đeo trên mình 1,5-2 tạ hàng. Chỉ cần người lái hơi mất thăng bằng là đổ ụp… Những xúc vải tôn chất cao hơn đầu người lái chừng 70-80 phân. Đi một mình còn đỡ, khi cả đoàn tầm 7-8 chiếc xe thì tiếng nẹt bô, tiếng còi vang lên, người đi đường đã phải biết mà tránh trước cả trăm mét…Hay cảnh 1 xe con cóc ( xe Dai-u) chất đầy hàng đến nỗi ko đóng được cửa sau, 1 xe đi trước, 2 xe đi 2 bên, 1 xe đi đằng sau, thấy CA là sẵn sang lao vào để cản trở truy đuổi. Nhà tôi gần Ga Lạng Sơn nên còn nhiều cảnh thú vị nữa. Chẳng hạn là chuyện đưa hàng lậu lên tàu. Tất nhiên không thể đưa theo cách thường vì sẽ phải đánh thuế hoặc chịu mất trắng. Vậy là người ta nghĩ ra chuyện để người không trên các toa tàu, còn hàng thì ở dưới đất cách ga một đoạn tầm 200-300m, tránh người kiểm soát. Khi tàu chạy ở vận tốc khoảng 30-40km /h.. người ở trên đưa tay ra, người ở dưới nhâng hàng lên ( thường là 2 người nhâng hàng vì một bao vải rất nặng… theo đà ném vào toa tàu đã mở cửa sẵn, thường là tàu hàng ). Có lẽ người nào được gọi là giàu ở đất LS này cũng ko thể quên 1 thời như thế.

Tiền bố kiếm được nhiều đến nỗi tiền lúc nào trong tủ cũng phải 300-400tr vào thời điểm 1993, bố mua thêm một mảnh đất rộng gấp 2 mảnh đất đang ở. Tôi lờ mờ nhớ được nhà mình từng giàu nhất xóm. Những viên chức trong xóm nhiều lúc phải sang vay nhờ gạo, tiền mua thức ăn. Tôi được mua nhiều thứ đồ chơi mà có thể gọi là của những đứa trẻ nhà giàu…Trong xóm rất ít nhà có đến cái TV đen trắng còn nhà tôi đã có TV màu, làm cái ăng ten cao 20m bắt được cả đài Tung Quốc. Mẹ sinh được 2 chị nên khi tôi ra đời, bố cưng lắm, bắt mẹ nghỉ hẳn ở nhà để chăm sóc con cái với lí do : Lương cả tháng của cô chưa bằng tiền một ngày tôi chạy hàng. Có lẽ bố quen sống khổ rồi, nên lúc mới sướng được một chút thì chính bố đã có nhiều quyết định sai lầm…

Mẹ nghỉ ở nhà vì nghe bố. Ăn lương một cục không có hưu… Bố đi làm được nhiều, và cảm thấy mình cần phải xả hơi. Bố không biết đánh bài, chỉ biết đánh Lô. Mà ngày nào cũng phải đánh, kết con số nào là phải ghi cả mấy trăm đến cả nghìn điểm. Các chú sang can ngăn, ông bà nội sang can ngăn, Bố chỉ lạnh lùng nói : Tiền tôi tự kiếm thì tôi có quyền tự tiêu. Tôi không hiểu đã có cái gì trong Bố lúc này hay chỉ là những con số nhảy múa. Mà cái thói đời : Càng chơi càng ham, trúng thì mong trúng nữa, thua thì phải đánh tiếp để gỡ. Tôi còn nhớ như in câu mà Bố nói với Mẹ khi tiền trong tủ đã sắp cạn : Đánh nốt tuần này, rồi xây nhà. Mặc cho Mẹ khóc lóc van xin. Và căn nhà đã không bao giờ được xây nữa, mảnh đất đã mua cũng phải gán để trả nợ…mãi sau nhiều năm chắt bóp nó mới được đập đi xây lại.

Tôi từng thấy Bố có rất nhiều bạn, từng rất quý một số người, nhưng có lẽ đó chỉ là bạn tiền, bạn nhậu, bạn lợi dụng mà thôi. Bạn ? Bạn là gì mà làm chủ đề, bạn mình chơi ko can ngăn mà đồng ý ghi nợ, ghi thiếu để lao vào như con thiêu thân ? Có lẽ cái ý nghĩ đó đã ám ảnh tôi từ bé… cho dù lúc ấy tôi chưa đủ lớn để hiểu hết nhưng cũng đủ để ko còn yêu những người bạn của Bố nữa.

Cả ngày hôm nay nghe bài này youtube.com/watch?v=PXke1IzlWhs. 1 bài tiêu của China, sao mà mênh mang da diết đến lạ. Nỗi buồn thì lúc nào cũng sẵn rồi, giờ càng lớn hơn, trải rộng ra. Cái lạnh ngoài trời ko đủ xua đi cái ngột ngạt của nỗi nhớ em

Không biết từ bao giờ, Tôi nghiện nhạc buồn.. cứ bật Pc là lại nghe. Chiều hôm nay, dù mưa, dù rét Tôi cũng cố đi chạy. Ngắm đường phố đầy xe, ngắm từng dãy nhà san sát đã lên đèn… Rồi cơn mưa đến, Tôi cứ để nguyên vậy mà chạy. Chạy đến khi mệt rã rời, trở về nhà lúc tối mịt… Chả để làm gì cả

Một đống bài vở còn lại đang chờ giải quyết. Bài tập, đồ án rồi mấy bản vẽ thuê đang bị thúc nộp… Cuộc sống hối hả này, dường như những kẻ dù vô tình hay cố ý đã dứt ra và tìm thấy 1 khoảng lặng thì ngay sau đó lại phải thảng thốt, bừng tỉnh trước hiện tại, thực tế. Không một ai có thể dừng lại mà sống với những điều đã cũ, với quá khứ đc…

Vậy mà, sao lại có 1 thằng cứ muốn sống để níu kéo qk như Tôi vậy ?

Chap 2 : Tuổi thơ và gia đình

Trước tôi nghe kể còn có một anh hay chị nữa. Mẹ tắm bị cảm, băng huyết và xảy thai. Cũng từ đó mà sức khỏe mẹ giảm dần, sau khi sinh tôi thì càng yếu hơn nữa. Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải chính sự ra đời của tôi đã làm mẹ khổ ? Có phải chính tôi là khởi nguồn của nhiều thứ… có phải…? Ngay cả cái số phận mà tôi đang sống, có nhiều lúc nó cũng dở khóc dở cười. Nhiều lúc tưởng chừng như hạnh phúc sắp đến thì ngay sau đó y như rằng tôi lại đang giẫy chết trong 1 cái hố nào đó. Ngay cả ngày sinh tôi cũng có đến 2 ngày sinh 10-11 và 10-1 do ngày tôi sinh bố mừng quá tổ chức ăn uống linh đình mà đến nỗi ghi nhầm mà ngay cả người trực ban cũng không thấy… Có lúc tôi nghĩ rằng, mình đang sống số phận của một người khác. Nếu lúc đó mẹ không xẩy thai thì tôi cũng chẳng được sinh ra cơ mà. Tôi là gì trong cuộc sống của tôi và trong gia đình tôi ?

Sinh ra với nhiều mong chờ…có lẽ tôi cảm nhận vậy. Ngày bé rất được cưng chiều. Cho dù bố mẹ cũng đánh đòn nhiều, đặc biệt là bố. Tôi còn nhớ có những ngày trời đông, bố lấy thanh tre đánh vào chân tay 3 chị em khi phạm lỗi mà đến cả 2 tuần cũng chưa lành. Mỗi lần đi chơi về mà thấy bố đã ở nhà là biết tự giác lấy roi ra để ở góc nhà để tí bố xử… nói chung là sợ bố hơn cả sợ cọp. Mỗi lần bữa cơm, không ai dám nói trái ý bố. Bố cũng uốn nắn tôi theo cách của riêng mình…Câu nói quen thuộc của Bố mà Tôi vẫn luôn nhớ là : “ Mày cũng đi học như chúng nó. Tiền bố mẹ chúng nó đóng thế nào Tao cũng đóng như thế. Tại sao chúng nó học được như thế mà mày không làm đc ”….

Tình thương của bố dành cho tôi, có lắm lúc hạnh phúc, lắm lúc lại thấy ngột ngạt bức bối và muốn thoát ra. Lúc tôi 3 tuổi, bố đã mang về cho cuốn truyện đô rê mon đầu tiên, cũng là cuốn truyện tranh đầu tiên tôi được xem… 4 tuổi tôi bố dậy hết các phép tính. Ngày nào trước khi đi làm bố cũng viết ra khoảng 100 dẫy phép tính để tôi làm. Có lẽ chính nhờ điều đó mà sự ham học của tôi đã bắt đầu sớm, ham tìm hiểu ham đọc khi những năm đi học đầu đời bắt đầu. Tôi đã học bằng suy nghĩ của một đứa trẻ, học để biết… Dành những giờ ra chơi để làm hết bài tập toán, say mê những cuốn sách văn đầy mơ mộng và ảo tưởng ko thực tế. Một thằng bé từng khóc khi đọc lại bài thơ gì mà nhớ được mấy câu “ Ông bị đau chân, Cái Chân nó Tấy…..”… rồi đọc rất nhiều sách văn của các lớp trên. Tôi nhớ mình từng rất thích thú mỗi lần đọc sách Kể Chuyện, sách Văn Học của Chị… có thể vậy mà suy nghĩ có lúc thấy cuộc sống nó quá hồng nó quá sách vở chăng ?

“Ngày đầu tiên đi học mẹ dắt tay đến trường em vừa đi vừa khóc…” Còn nhớ cái cảm giác lần đầu tiên ngồi sau yên xe đạp mẹ đèo tới trường. Cảm giác lạ lẫm, vui mừng chứ ko sợ sệt điều gì. Tan giờ học đã thấy mẹ ở ngoài cửa, ra cổng trường mua cho cây kem 200đ ( lúc ấy kem rẻ nhất là 100đ – loại kem đen đầy đường phên, kem 200đ màu trắng, có trộn thêm dừa, kem 1000đ là kem cao cấp, có socola ngoài là đen của socola, trong là xanh màu cốm )… Nhớ cái lần đầu tiên theo bạn để tự đi một mình về nhà, dù nhà tôi chỉ thẳng đường tới trường là tới nơi.

Cái trò hồi còn lít nhít lũ trẻ con hay làm là thưa cô giáo, thưa mọi điều, bất cứ gì mà mình thấy sai trái. Hình như thưa cô nhiều là được khen hay sao ấy . Có lẽ cái suy nghĩ về điều đúng và sai của trẻ con thật đơn giản, chẳng như người lớn… nhưng cuối cùng nó cũng sẽ bị thời gian, bị cuộc sống làm thay đổi. Có những thứ ko sai, cũng chẳng đúng… hoặc có những thứ thấy sai mà vẫn bảo đúng và ngược lại.
Cứ thế chầm chậm trôi qua… trải dài là những kí ức vụn vặt. Bởi dường như nó là bình thường, con người ta chỉ nhớ những gì đẹp nhất hay đau khổ nhất thôi. Có lẽ những gì tôi nhớ, nó chỉ là phần rất nhỏ của 1 thời thơ ấu, đẹp đẽ, ít vẩn đục mà ai cũng muốn quay lại… ai cũng muốn mình là hành khách trong chuyến tàu về với tuổi thơ

Nhà có 2 chị nên có lẽ tôi nhàn nhất. Nên chả biết làm gì ngoài chơi…Mẹ lúc ấy chăn lợn, mà chăn lợn muốn lãi nhiều phải đi lấy rau về chăn. Rau ở đây thường là loại dau dền mọc ở ruộng rau, hoặc là những lá rau mà người ta bỏ đi ( sâu, héo )… Nhớ những lần đi lấy rau cùng 2 Chị. Mang theo 1 cái làn to, đi khắp các ruộng sâu trong làng của thổ ( ở trên mình gọi tày nùng là thổ )… những lần bị họ vác gậy ra đuổi vì sợ lấy rau họ trồng, nhớ cái mùi nồng hôi của những hố sh*t lộ thiên để làm phân bón xanh mà ko cần ủ. Để khi về nhà lại phải nhặt lại, băm, nấu cám cho lợn. Vất vả mà chẳng được bao nhiêu vì có lẽ mẹ nuôi không khéo hay ông trời chẳng thương nhà tôi. Khi thì ốm, khi thì còi. Lần cuối cùng mẹ nuôi lợn được béo thì bị người ta lừa mua mà không trả tiền…

Chap 3 và Chap 4 dành tặng cho em… người con gái đã thuộc về quá khứ. Thuộc về những điều mà Tôi phải cố quên đi. Vì, có lẽ chẳng bao giờ Tôi và Em có thể đi cùng trên 1 con đường…

Chap 3 : 1 Quá khứ mà tôi từng rất tiếc nuối. Tôi, Em, những năm tháng đẹp nhất tuổi học trò

Một con người luôn nhớ tới quá khứ. Có phải vì ở hiện tại đang sống, họ không hạnh phúc… Cũng ko hẳn, có thể quá khứ chứa đựng một điều gì đó họ khó có thể nào quên đi được, xóa nhòa đi được trong tâm trí. Những gì là quan trọng, họ đã từng và vẫn sẽ coi là quan trọng nhất thì hình ảnh của nó còn lại nhiều nhất ở quá khứ. Một ảo tưởng ư ? Hay là 1 suy nghĩ điên cuồng rằng họ có thể trở lại quá khứ lần nữa để trải niệm, chìm đắm trong hạnh phúc, để nắm giữ những cơ hội, nắm giữ một bàn tay và không bao giờ để nó trôi tuột đi như sự nghiệt ngã của dòng thời gian… và cuối cùng là sửa 1 vài mắt xích trong chuỗi liên hệ Nhân-Quả, sửa chữa quá khứ để thay đổi tương lai…
Những chuyện tôi viết ra sau đây, nói là tự sướng cũng đc. Nhưng đó là những gì đã diễn ra…và có khi ở trên cao quá nên khi rớt bịch xuống thì thằng bé ấy khó khăn lắm mới có đủ can đảm, thăng bằng để sống.

Với cái thành tích 5 năm liền được học lực giỏi ở tiểu học. Tôi không khó khăn lắm để trở thành tâm điểm của chú ý. Cho dù không được nhận vào lớp chất lượng của trường ( phải có quan hệ và tiền mới được vào học )… nhưng sức học của tôi, thành thật mà nói không đến nỗi thua kém ai. Buổi họp phụ huynh lần đầu tiên năm lớp 6… bài văn của tôi trong kì kiểm tra chất lượng đầu năm được cô giáo chủ nhiệm đọc lên trước lớp. ^^ Tôi được giữ chức lớp phó học tập, lớp trưởng là con bé là con của lão bạn buôn đã xù bố tôi lúc trước… Không thiếu 1 kì thi nào, cũng ko thiếu lần nào trường tổ chức trao phần thưởng mà ko có tên cả.

Vẫn giữ được cái gọi là phong cách học hành cẩn thận hồi trước, trong suốt mấy năm học cấp 1 và cả cấp 2 không lúc nào phải mua vở vì vở thưởng hs giỏi và các kì thi nho nhỏ cũng đủ rồi… được cử đi thi học sinh giỏi thành phố cả toán và văn. Không hiếu sao tôi lại thi Văn. Đúng hơn là bị cưỡng ép, do lớp văn ít trong khi lớp toán đã đông. Và toàn là con cháu các cụ cả mà 90% là ở cái lớp chất lượng tôi đã đề cập ở đầu… Ngày được cái giải ba văn cấp thành phố và giả khuyến khích cấp tỉnh , hãnh diện lắm, được cái bằng khen và 50k tiền thưởng… tôi chả giữ lại đồng nào mà đưa hết cho mẹ. Có lẽ chính vì vậy mà hồi cấp 2 tôi thích học văn, chị 2 cũng học chuyên văn ở trường chuyên của tỉnh… xem ra cũng có 1 ít tố chất ^^.

Thằng bé mê văn, học văn đến mụ cả người… và già trước tuổi. Những áng văn với nó thật tuyệt… đọc hết sách văn cấp 3 của chị, mượn đọc gần hết tủ sách của thư viện… Nhưng cuối cùng để được gì, mãi về sau này tôi mới nhận ra văn toàn thứ sáo rỗng, giáo điều, hướng con người ta tới Chân Thiện Toàn Mĩ, tới điều tốt nhưng có lẽ với cs thay đổi chóng mặt, nó ko còn phù hợp nữa. Điều gì đã làm tôi thay đổi thái độ đến vậy ? Có lẽ tôi sẽ viết nhiều về điều này, một vết trượt mà tôi không muốn nhắc lại…Còn giờ là điều tôi cảm thấy đã làm mình hạnh phúc nhất với những năm tháng này, đó là Em…1 hình ảnh mà cho đến bây giờ vẫn không thể xóa nhòa, trái lại nó ảm ảnh tâm trí, chập chờn trong những giấc mơ bất chợt mà Tôi cảm thấy quá hạnh phúc khi được đắm chìm trong nó…

Lần đầu tiên gặp em. Ấn tượng với tôi vẫn còn rất rõ. Em hơi đậm người, rất trắng và khá thấp. Tóc tết bím…Da trắng, khuôn mặt xinh và dễ thương. Em cận… luôn đeo kính thường trực. Thấy bảo người cận bỏ kính ra thì nhìn mắt họ cứ dại dại, còn mỗi lần được trông thấy em bỏ kính, tôi lại không kìm được lòng. Đôi mắt như biết nói, xa xăm và đẹp như những áng văn mà tôi đã từng đọc. Mỗi lần em cười, nụ cười ấy như mùa thu tỏa nắng… có lẽ làm chết mệt nhiều thằng nhóc mới lớn trong lớp cũng như tôi hồi ấy.

Lúc ấy lệ thường là : những gđ khá giả hay cho con đi học thêm sớm, chủ yếu là học thêm cô giáo chủ nhiệm lớp để được quan tâm tới nhiều hơn. Em cũng vậy, và cô giáo đã đổi chỗ tôi ngồi cạnh em. Bàn đầu tiên để tôi giúp em học hành… Tình cảm của tôi được nhen nhóm dần, thật hạnh phúc bởi mỗi lần đến lớp, ngồi vào ghế có em ngồi cạnh. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở những cái nhìn trộm, những phút ngẩn ngơ khi em cười đùa… bởi cái độ tuổi lúc ấy, bởi tôi quá ngốc, quá ngoan, và cả ngại truyện bị trêu đùa, ghép đôi mà lũ trẻ con hay làm nữa. Em rất thích đi chơi, hội họp… tôi thì lại ko muốn em vậy. 1 thằng bé không thích, và ghét khi người mình thích nói cho những thằng khác nghe mà không phải là mình. Không biết đã bao nhiều tôi lấy cớ cãi nhau với em, đôi khi thì tôi với em cãi nhau lại vì những lí do hết sức trẻ con =D… tất cả góp phần tạo nên tình cảm ngốc nghếch của 1 thằng bé.

Em cũng có tình cảm với tôi ? Em cũng nhìn tôi với 1 ánh mắt khác ? …Có những lần Tôi nhận ra khi mình trêu đùa hay nói chuyện vui vẻ với mấy đứa con gái khác trong lớp thì Em tỏ vẻ giận. Tôi cảm thấy vậy… hay chính là những ngộ nhận và tưởng bở đã nhen nhúm lên mối tình trẻ con này ? Tôi hay nhìn trộm em… hạnh phúc khi được thấy em cười. 1 thằng nhóc mới 14-15 tuổi đã nghĩ đến những điều xa xôi, những hạnh phúc.

Dù sao thì cũng đã có rất nhiều kỉ niệm giữa em và tôi…có lần tôi và 1 thằng gần nhà đã suýt đánh nhau trong WC chỉ vì thằng đó cũng thích em, hay lấy cớ để bắt nạt, để đụng chạm em. Tôi nghĩ mình phải là người có thể bảo vệ em, lần đó 1 thằng lẻo khẻo tưởng như chỉ biết có học đã đấm chảy máu mũi một thằng có thể coi là hổ báo và to con hơn. Um xùm nhưng do cô giáo quý tôi nên tôi chỉ bị viết kiểm điểm mà ko bị mời phụ huynh. Khó tin với 1 thằng hay bị bắt nạt như tôi. Năm lớp 8, lần tôi và em giận nhau, tôi đã hét vào mặt em : “Tính bà như tính công chúa ấy, lúc nào cũng coi mình là trung tâm, lúc nào cũng thích áp đặt người khác ”… lần đó mắt em đỏ hoe nói : “ 3 năm ngồi cùng tôi mà ông ko hiểu tôi chút nào sao. Cút đi ! ”…Phải mất gần 1 tháng tôi mới làm lành đc, quãng thời gian chiến tranh lạnh không được nói chuyện với em thật tẻ nhạt và buồn…

Xem nhiều phim tình yêu được chiếu trên TV lúc đó, đọc nhiều sách… Những thi vị của tình yêu dường như Tôi đã cảm nhận được trong tình cảm mà mình dành cho em. Nhưng tất cả chỉ dừng ở suy nghĩ… thật buồn là lúc nào cũng vậy. Chính tôi cũng ko hiểu tại sao mình lại ngốc nghếch để những phút giây đó trôi qua mà chưa từng một lần nói : Tớ mến bạn… Dành tình cảm quan tâm cho em bằng những việc nho nhỏ. Hướng dẫn bài tập, có khi làm hộ = =, chẳng biết cái học thuyết con chó và thằng osin thời đó đã có chưa nữa. Nhưng chắc là dại gái thì thời nào cũng có … Tôi từng chôm rất nhiều bút và thước của em để giữ làm kỉ niệm, chả biết giờ này chúng ở nơi đâu, chắc bị tái chế hết ráo rồi . Còn duy nhất dòng chữ tên tôi do em viết tặng thì để trong ví bị rơi mất…

Nghĩ lại mấy chuyện vẫn không hiểu sao mình có thể ngốc đến thế…không dám một lần nói thật lên tình cảm của mình, sinh nhật thì em mời lại không đến. Hì hụi làm cái thước gỗ tặng em… lần thứ 2 thì tặng chiếc bút máy chôm của bà chị, khắc tên tặng em. Lần thứ 3 thì là một con lợn bằng sứ nhỏ bằng lòng bàn tay mà tôi đã phải giật hết cả vở đang viết ra mới đủ giấy vụn để bán đồng nát cho đủ tiền mua quà…Đó đã có thể gọi là tình yêu chưa vậy, hay đơn giản chỉ là 1 tình cảm ngốc nghếch của 1 thằng bé. Tình cảm đó đẹp bởi vì nó chưa bị ngăn cách bởi bất cứ điều gì, bất cứ suy nghĩ gì của người lớn…

Thời gian cứ trôi, chầm chậm… những tháng năm đẹp đẽ một thời vẫn cứ phải trôi qua. Có lẽ thật hạnh phúc nếu như được ở lại mãi khoảng thời gian đó. Lúc có Em, lúc có 1 hy vọng, nhiều hoài bão, lúc có những suy nghĩ đơn giản nhất và có phần trong sáng, đẹp đẽ, sách vở vể cuộc sống.

Đến hẹn lại lên … Cảm ơn các bác đã đọc những dòng chia sẻ này


Đọc tiếp: Tôi, em - 2 thế giới - Phần 2

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Tôi, em - 2 thế giới
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com