XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Ngốc Em Là Của Anh - Phần 6


Chương 21: Đối mặt. 
Ầm! 
Bật tung cánh cửa phòng, Như Phong lao vào giọng sốt sắng: 
- Tùng! Nay ai đã vào phòng anh hả? Một chút hoảng hốt, một chút gấp gáp. 
- Dạ? Hạ Dương đã làm gì phòng anh rồi sao? Hơi bất ngờ vì thái độ vội vàng của anh trai, Như Tùng lo lắng cho Hạ Dương quá nha. Ko phải làm hỏng đồ quí của anh hai đấy chứ? 
- Hạ Dương vào phòng anh sao? Đầu óc suy luận 1 cách nhanh chóng. 
- Dạ, chột dạ, chưa thấy khuôn mặt kia của anh hai bao giờ a, em vào mở máy tính cho Dương đánh máy thôi, Hạ Dương làm mất dữ liệu gì hả anh? Đã dặn là ko được nghịch lung tung rồi mà, rõ ràng là đã hứa với em sẽ ko làm gì phòng anh hết ạ. Nói liến thoáng 1 thôi 1 hồi mong đánh lạc hướng Như Phong, cứu vãn tình hình, giảm nhẹ tội cho cô bé. 
Khác hẳn với dự liệu của Như Tùng, Phong ca hết sức bình tĩnh, đôi mắt thâm trầm u ám, lẳng lặng hỏi thêm 1 câu khẳng định lại suy nghĩ của mình : 
- Ngoài Hạ Dương có ai dùng máy tính của anh ko? 
- Ko ạ, mà Hạ Dương ko có trong phòng anh sao? Có chuyện gì xảy ra rồi hả anh? 
- Ko có gì, thở dài quay lưng đi, em nghỉ sớm đi, đừng làm khuya quá. 
Như Tùng thật chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nha. Hành động của anh hai thật sự kì quặc. Nhún vai nghe lời, đi tắm rồi ngủ sớm thôi, ko nên hành hạ thân xác bản thân a, Hạ Dương sẽ chẳng có chuyện gì đâu, làm sao anh Phong lại có thể tức giận đến nỗi đá *** người tình mới nhanh như vậy chứ? 
…… 
Ui da! Suýt chết! 
Mắng thầm trong lòng. 
Đúng lúc định chuồn êm thì Phong ca đã quay lại rồi. 
Hic, thế mới đau em chứ. 
Đành cam chịu tiếp tục ngồi trong nhà vệ sinh, đợi Phong ca đi ngủ thì về vậy. 
Mình cũng thật thông minh nha, nhanh chân nhanh tay tìm được chỗ ẩn nấp an toàn như vậy. Tự sướng. 
Mà cũng phi lí a, mình làm sai gì đâu mà phải trốn chứ? 
Ngu ngốc quá mà. 
Đâm lao thì phải theo lao vậy, đã chót trốn rồi thì lẩn đến cùng đi. 
Tự nhiên thành kẻ đột nhập bất đắc dĩ phòng riêng của người ta. 
Hạ Dương à, mày thật đáng xấu hổ đi. 
Nàng trở thành trẻ tự kỉ rồi nha. 
Sốt ruột quá àh, Phong ca vẫn chưa ngủ sao. 
He hé cánh cửa, nhắm 1 con mắt hướng về phía bàn làm việc. 
Phong ca nhìn chằm chằm vào máy tính làm gì thế nhỉ? 
Chết cha! 
Mình quên mất. 
Lộ tung tích rồi. 
… 
- 1 P.M 7/ 11/2008: Nắng Hạ à, xin em hãy chấp nhận anh, hoặc ít nhất hãy giúp anh, anh sắp ko chịu nổi nữa rồi. Liên lạc với anh nha: 09856708** 
Di chuột kéo xuống đến tin nhắn cuối cùng mình mới gửi đi trưa nay, lòng khẽ cầu nguyện may mắn. 
Hi vọng Hạ Dương chưa đọc hết tin nhắn. 
Bản thân ko muốn tranh giành với em trai, huống hồ Hạ Dương lại thích Như Tùng. 
Rút lui thôi. 
Tất cả chỉ là quá khứ, dứt khoát kích chuột vào nút close, Nắng Hạ à, ko ngờ là anh đã tìm thấy em. 
… 
Oạch! Tiêu tùng. 
Phong ca chút nữa mà vô đánh răng, rửa mặt, thay đồ thì mình làm sao trốn được a?
Làm sao bây giờ? Cuống quýt đi đi lại lại, ước gì mình có di động a, có thể cầu cứu quân sư rồi. 
Lạy Thánh Amen, lạy đức chúa trời. Phong ca đừng có thói quen đánh răng trước khi đi ngủ ah. 
Chăm chỉ ngồi xổm cầu khấn, qua khe cửa mắt vẫn đăm đăm hướng địch chờ động tinh~ 
Haizz. 
Chết tiệt! 
Buồn quá, nhịn ko nổi. 
Cũng may chỗ trốn mình thật tốt nha. 
Khép cửa giải quyết trước đã. 
Rời khỏi vị trí, lần mò trong bóng tối, tìm kiếm nơi gửi gắm tình yêu. 
Phù…u..u..u! Thật thoải mái nha. 
Đợi thêm chút nữa là xả ra ngoài rồi. 
Xoạch! 
Ánh sáng đột ngột ùa vào đôi mắt to tròn của nàng, 
Cùng với đó là 1 hình ảnh ko chút mới lạ. 
Như Phong đang đứng trước cửa nhà tắm, mặc 1 cái quần short, tay cầm bộ đồ ngủ, sững sờ bất động. 
4 con mắt nhìn nhau, tuyệt nhiên ko tóe lửa, ko thông điệp yêu thương, chỉ duy nhất 1 sự ngỡ nàng tột độ. 
Như Phong ngay lập tức quay người, đóng cửa, buông 1 lời hết sức chân thành: 
- Kéo lên đi! 
Ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng ầm 1 cái, Hạ Dương giờ mới tỉnh lại, tá hỏa hét lớn. 
Là sao đây? Số nàng có duyên cùng Phong ca khoe hàng a? 
Xấu hổ cực điểm, sau khi mặc lại quần rồi cũng ko dám bước ra khỏi cửa. 
- Cốc cốc cốc! Ra ngoài đi em, ko lẽ em định ngủ trong nhà vệ sinh hả? Như Phong bình tĩnh, nhịn cười hỏi nàng. 
- Ko ra, thầy mau đi đi thì em sẽ ra ngoài liền. Gắng gượng đặt điều kiện, ko dám nhìn mặt ai nữa. 
- E hèm, đây là phòng của thầy mà, em ko thể chiếm tiện nghi như thế được, em ko ra thầy sẽ phá cửa xông vào đó, em ko biết là thầy cũng có nhu cầu y như em hả? Còn khi em yêu cái nhà vệ sinh của thầy quá, ko muốn rời xa nó nửa bước thì cứ ở đó trông chừng thầy giải quyết cũng được. Lời lẽ vẫn nhẹ nhàng mà sắc bén vô cùng, thêm 1 chút hài hước cùng nói kháy dễ nghe làm nàng phát khóc. 
- Oa oa…, ko thể ở mãi, nhà ko thể ko về. 
Ko có đường trốn nha, ra thì ra chứ sợ gì? 
Cạch! 
- Thầy vào đi. Mặt đằng đằng sát khí, mở rộng cửa chào đón. 
Nhưng mà… 
Chỉ thấy người kia tay ôm bụng cười ngặt nghẽo. 
Nàng chính là bị lừa 1 cách dễ dàng. 
- Ngồi đây đi. Kéo nàng đi theo, ấn xuống 1 cái ghế trong phòng. 
- Thầy muốn nói gì với em sao? Hạ Dương nghi vấn, Thầy yên tâm, khoát khoát tay, em ko cần thầy chịu trách nhiệm đâu, để em về là được rồi. Dứt lời toan đứng dậy. 
- Đợi đã, Như Phong châm 1 điếu thuốc, tại sao em phải tránh mặt thầy như vậy? Chàng chỉ là muốn kiểm tra xem Hạ Dương biết được bao nhiêu mà thôi. 
- Tránh? Giả bộ ngạc nhiên hỏi lại, em tránh thầy bao giờ vậy a? 
- Đang ngồi máy khi thầy về lại lẩn đi nhanh là sao? Nhướn mày đưa dẫn chứng xác thực. 
- Thầy hiểu lầm em rồi, đích thực là em đang ngồi máy nhưng mà buồn quá ko chịu nổi thì mới vô đó thôi, ko ngờ thầy lại về cùng lúc mà. Có ý nhắc khéo cái sự kiện kia, nàng cũng có dẫn chứng xác thực ko kém nha. 
- Thật vầy ư? Hơi nghi ngờ, chỉ có thế thôi mà ngồi trong đó lâu như vậy? Giơ tay nhìn đồng hồ, ít nhất cũng 30 phút. 
- Thì là em vào đó nhưng lại ngủ quên mất chứ, lúc tỉnh lại thì thầy đã xông vào rồi. Tính buộc tội cho người ta đây mà. 
- Ko phải thầy xông vào, là em ko khóa chốt cửa. Hảo ý xác minh lại lời của nàng, giờ thì em về được rồi. 
- Em về luôn bây giờ ạ? Phi thường ko tin được Phong ca lại buông tha mình dễ thế. 
- Ko lẽ em muốn ở lại ngủ cùng cái kia? Hất hàm về phía góc phòng, ra ám hiệu cho nàng. 
- Ko ạ ko ạ, em về luôn đây, chúc thầy ngủ ngon. 
Nói rồi chạy tót mất dạng. 
Có lẽ em chưa biết được bí mật đó. 
Cứ để nó mãi là bí mật đi. 
Phù! 
Khóa cánh cổng nhà, lau mồ hôi 1 vệt, số mình sao đen sì sì thế nhỉ? ( Đen gì nữa a, toàn được chứng kiến mỹ nam “bán khỏa thân “ thôi àh, người ta ước còn ko được kìa.) 
- Ủa, bố, bố đang làm gì vậy? 

Chương 22: Phát hiện. 
Đang lúi húi làm 1 việc vô cùng bí mật, ông Kim giật mình vì tiếng gọi con gái. 
Lúng túng giấu ngay cái vật cầm trên tay, lấy lại bình tĩnh, đáp lời ý muốn trách cứ: 
- Sao về muộn vậy con? 
- Dạ, giơ cuốn vở lên, con sang thầy Phong hỏi bài, bố mẹ chưa ngủ à? 
- Ừ, mẹ con vừa ngủ rồi, con cũng lên phòng nghỉ sớm đi, đừng học khuya quá. 
- Dạ. Nhìn cái bộ dạng ấp úng như gà mắc tóc thế kia, Hạ Dương nàng thực nghi ngờ nha. 
Ko phải là chưa nhìn thấy tí gì đâu nhé. 
Rõ ràng là đang giấu diếm dùng điện thoại làm gì đó. 
Bố mua di động từ hồi nào a? 
Dừng lại nơi lưng chừng cầu thang, Hạ Dương lén nghé xuống xem xét. 
Chính là bố nàng đang trông ngược trông xuôi, lấm la lấm lét thì thào vào điện thoại điều gì đấy. 
Bỗng dưng, lời nói của Thùy Dương như dội về. 
Ko lẽ là…? 
Theo sát từng hành động của ông Kim, cho tới khi ông Kim cất điện thoại, vào phòng ngủ, Hạ Dương cũng lén lút xuống tầng tìm kiếm. 
Cái gì đây? 09742244** 
Số điện thoại lạ mà nói chuyện lâu vậy, lại còn có vẻ bí mật nữa chứ. 
Đáng nghi quá đi. 
Đọc thêm vài lượt, ghi nhớ dãy số đó vào đầu, thêm 1 số thao tác cài đặt, yên tâm đặt điện thọai vào chỗ cũ, lẳng lặng lên phòng. 
Haiz, đầu óc cô nữ sinh lớp 12 như mình sao lại nặng nề đến vậy? 
….. 
Thật đúng là…, sắp được hôn hoàng tử rồi mà lại buồn quá. 
Ngồi trong nhà vệ sinh, nàng than thầm với chính mình. 
Chập chờn cả đêm ko ngủ được, gần sáng mới chợp mắt tí xíu mà ko yên. 
Nay lại mơ thấy giấc mơ mình lên xe hoa ngày nào đó. 
Khung cảnh vẫn là trong lễ đường nhưng sao chú rể vẫn ko nhìn thấy mặt. 
Chán a, toàn đoạn gay cấn thì bị cắt giữa chừng. 
Có khi nào ngày mai lại mơ thấy đám cưới của mình hay ko nhỉ? 
Chợt, dừng bước, mắt mở to, mồm há hốc kinh ngạc. 
“ Mẹ nghĩ nay con nên nghỉ học đi chơi 1 buổi đi” 
1 tờ giấy to đùng với dòng chữ cũng khá tương xứng, của mẹ nhắn cho nàng sao? 
Vì sao ta? 
-AAAAAAAAAA….! 
Lao vào trong phòng, cầm cái đồng hồ trên tay mà tưởng chừng mình có thể "nằm xuống" ngay lập tức. 
Chính là, hôm nay phải đi học thêm mà nàng ngủ dậy thì quá muộn. 
Có lẽ tại mình khóa cửa phòng nên mẹ ko thể gọi mình được. 
Bảo sao mẹ kêu mình nghỉ học a. 
Thôi đành nghe lời mẹ vậy. 
Tiếp tục chui vào trong chăn thực hiện chính sách ngủ bù. 
Lạ thay… 
Mắt mình cứ trắng dã thế này, ngủ sao được đây? 
Chỉ cần nhắm mắt lại là những lời nhắn của cậu ấy lại hiện ra. 
Lỗi lầm ko thể tha thứ. 
Mình thật sơ ý đã hiểu lầm cậu ấy thời gian lâu như vậy. 
Nhảy khỏi giường, trèo lên ngồi cạnh máy tính. 
Sax, ko vào được. 
Quên mất, máy hỏng rồi nha, phải nhắc bố kêu người sửa thôi. 
Ông trời thật ko thương nàng mà, muốn trả lời cậu ấy cũng ko được nữa. 
Tìm việc khác làm vậy. 
…… 
Í, ngồi thụp xuống 1 lùm cây gần đó, Hạ Dương nhoài người, lấp ló sau bụi rậm theo dõi. 
Nói là bụi rậm chứ cũng chỉ là 1 trong số những bụi hoa trồng quanh hồ Tây mà thôi. 
Ko dám đảm bảo người gần đó ko nhìn thấy nàng lù lù 1 đống. 
Thầy Phong đang cùng 1 người con gái đứng ôm nhau bên cạnh hồ. 
Có phải là bạn gái của thầy ko nhỉ? 
Chắc là đúng rồi, cố căng mắt hết cỡ tìm góc độ để nhìn toàn bộ. 
Mình mà có máy ảnh hay điện thoại ở đây là mai có tin hot rôi. 
Tiếc quá trời! 
Cứ thế, ngồi sau khóm hoa, cố gắng vươn tai thỏ dài ngoằng mà vẫn ko nghe thấy người ta thủ thỉ yêu đương như thế nào. 
Thính lực của mình cần phải “trùng tu” lại thôi, ko nâng cấp thì ít nữa ko nghe thấy anh Tùng thì thầm yêu thương mất. 
Thì ra bạn gái thầy cũng khá là…. “xinh”. Hắc hắc. 
Thùy Dương mà biết có lẽ sẽ tiếc đứt ruột, làm sao có thể chịu đựng bại trận dưới cơ 1 người như thế kia. 
Nhan săc tầm tầm, người lùn 1 mẩu, tài năng thì chưa khai thác, Phong ca thật ko có mắt nhìn người a. 
Tốt nhất là ko nên nói cho nó biết sự thật này, nếu ko lại mất tiền oan gọi xe cấp cứu. 
Khẽ cười với suy nghĩ của mình, mắt ko còn theo dõi cặp chim sẻ kia nữa. 
Nên nhường ko gian cho đôi lứa thương nhau mới lịch sự, hihi. 
Lặng lẽ chuồn êm ko để lại dấu vết, ko ngờ rằng quay lưng đi thì vòng tay ai đó cũng buông ra. 
- Cám ơn em. Như Phong nhỏ giọng nói với người con gái cạnh bên. 
- Em ko hiểu, cần gì anh phải chịu khổ sở như thế, tại sao lại ko nói cho cô bé biết hả anh? Nhìn theo bóng Hạ Dương, cô gái khẽ hỏi. 
- Chẳng sao đâu, chỉ vì lẽ tự nhiên là phải vậy thôi. Em về trước đi, anh ở lại đi dạo chút. Quay mặt hướng ra hồ trầm ngâm. 
- Ừ, vậy em về trước, hi vọng việc em làm là đúng. 
Dứt lời liền quay đi để Như Phong lại một mình lặng lẽ. 
Cô gái ấy chính là bạn cùng học đại học của Như Phong. 
Hơn ai hết cũng chính là người bạn hiểu chuyện của chàng nhất. 
Ngày ấy, sau khi người yêu của Như Phong đột xuất lấy chồng ngoại quốc, ko 1 lời chia tay anh, Phong giống như rơi xuống vực thẳm. 
Mối tình đầu của mình lại ra đi như thế, hỏi làm người ai ko sầu đau u uất căm hận? 
Cứ ngỡ quen với cô bé ấy Phong sẽ trở lại như xưa, ko ngờ được cô bé còn làm tổn thương cậu ấy lớn hơn. 
Lần này còn giúp cậu ấy gây hiểu lầm cho cô bé nữa, có phải là đang làm tổn thương nhau ko? 
Hiểu Nhan chỉ biết lắc đầu trách định mệnh trớ trêu, ko cho người bạn thân nhất của mình được hạnh phúc. 
Cầu mong cậu ấy sớm thoát khỏi trò đùa của số phận này. 
…. 
- Em cũng đến đây ư? Ko phải học à? Phong ca đến bên nàng từ lúc nào nha? 
- Dạ, thầy cũng ở đây hồi nào vậy? Em ngủ quên mất nên ko đi học được, ra đây hóng gió chút thôi. Nàng đáp vu vơ. 
- Vậy à, thầy đến lâu rồi, chủ nhật nào cũng ra đây. Nhẹ nhàng trả lời mà tâm can nặng nề phải kìm nén bao cảm xúc muốn vỡ ùa. 
- Thầy cũng thích ra đây ư? Ngày trước em cũng hay ra đây đi bộ vào ngày chủ nhật đó, nhưng giờ thì ít rồi. Một tia sáng chợt tắt dụi trong đôi mắt, khẽ vươn người đón gió, giả bộ, tránh để người kia nhận ra. 
- Sao lại ko đi nữa? 
- Chỉ là… băn khoăn 1 chút, lên lớp 12 rồi, em muốn giành thời gian cho việc học thôi ạh. Quyết định nói dối 1 lần, cũng ko phải làm việc phạm pháp ah. 
- Ừ. 
Đáp 1 lời để rồi ko ai còn muốn nói thêm điều gì nữa. 
Cứ đứng bên cô bé như thế này đã đủ rồi. 
- Thầy muốn ăn kem ko? Quay sang ông thầy cười rạng rỡ. 
Một thoáng ngạc nhiên, ý kiến hay đó! Như Phong gật đầu cái rụp. 
Cùng đi nào 

Chương 23: Đánh ghen. 
- Sao mà thở dài thườn thượt thế cô nương? Đứng cạnh bên Hạ Dương ngoài hành lang, Thùy Dương thăm hỏi nhiệt tình. 
- Haiz…., tui là đang có chuyện phiền não đây nè. 
- Làm sao? Nói qua đây, quân sư mà đã nhúng tay vô thì khó khăn nào cũng giải quyết được hết. Vỗ ngực tự tin. 
- Ngày trước bà nói qua đó, chuyện của bố tôi, tôi mới phát hiện ra ổng có gì mờ ám lắm nha. 
- Cụ thể là cái gì? Tò mò quá ah, tui đã nói mà lị, chỉ có trúng phóc. 
- Hôm rồi vô tình nhìn thấy bố bí mật giấu mẹ tôi dùng di động nói chuyện với ai đó, tôi xem số điện thoại mới biết là số của chị Thu đầu phố bà ạh. 
- Vỗ tay cái đét, tui đã nói trước mà ko tin, giờ thì trắng mắt ra rồi chứ? Thùy Dương buột miệng nói lớn. 
Bịt mồm cô nàng, Hạ Dương nhắc nhở: 
- Nhỏ mồm thôi, chuyện chưa đâu vào đâu, cũng chưa có bằng chứng xác thực, tui vẫn đang để ý. 
- Ừ, bà làm vậy là đúng đó, cẩn thận kẻo bứt dây động rừng. Cứ để xem họ có tiến triển gì hơn ko, có khi mình hiểu lầm thì lại khó xử lí. 
- Ừ. 
- Mà bà nói qua với mẹ chưa? 
- Chưa, ko tính nói, đợi xem kết quả điều tra thế nào đã. 
- Good! Vậy cũng đừng buồn phiền gì nhiều, chưa xác minh được gì mà cứ lo hão, tôi trông bà già hơn chục tuổi rồi đó. Véo véo mà nàng trêu ghẹo. 
- Haiz, ko lo ko được ah. Bao nhiêu là chuyện xảy ra dồn dập chẳng qua cố tình có ý ko nói cho Thùy Dương biết những “ vấn đề nhỏ nhặt” còn lại. 
- Cứ như bà già đau khổ ý, trưa tan học đi chơi đi. Chủ động tìm cách xả stress. 
- Định đi đâu? 
- Thằng Hải Kều nhờ tôi rủ bà trưa đi KFC. Bà đồng ý đi mà, bà ko thích cũng phải nể mặt tui chứ? Người ta khoái món đó nhất nè. 
- Tui ko thích cái thằng hâm đó, bà thích đi mà đi với hắn. Hạ Dương nguýt dài. 
Hải Kều là tên vừa béo vừa lùn, học lớp A1, theo đuổi nàng từ sau lần nàng cùng các bạn tham diễn vở kịch “ Tấm Cám thời nay”. Hắn là tên hám gái, thay bồ như thay áo, nay em này, mai em khác, được cái nhiều tiền, ra vẻ công tử bột nên "vinh hạnh" được nhiều em lợi dụng bòn rút đi tung tiền. Mà nàng thì chúa ghét cái loại ba lăng nhăng đó, ko thèm tiêu tiền của hắn, lần nào mời nàng đi đâu nàng cũng từ chối. Bất quá, càng như thế hắn đeo bám càng dai, nàng cũng chán ko thèm quan tâm. 
- Bà việc gì phải để ý, kệ cha nó chứ, bà ko đi là tôi cũng ko được đi, thôi thì vì tôi bà hi sinh 1 làn này ko được sao? Tui ko phải bạn than nhất của bà ah? Giở chiêu này ko tin ko hàng phục được Hạ Dương cứng đầu khó bảo. 
- Liếc mắt khinh bỉ, học tập ai đó, bà quả là họ hàng nhà lão Trư. Quay lưng đi vào lớp học, khiến Thùy Dương hụt hẫng. 
- Sao nào? Ko đi là tui ko chơi với bà nữa, có gì đừng gọi tui à nha. Hăm dọa ấy mà, chiêu thức trẻ con này chỉ đe được Hạ Dương thôi. 
- Nói nhiều, vào học đi, cô lên rồi đấy. Ko ai ăn mất phần của bà đâu mà sợ. Bật cười vì thái độ của cô bạn, ai bảo nàng là bạn thân của mình chứ? 
- Zê..ê…eeee! Iu bà nhứt mà. Hi hi ha ha, bám đuôi Hạ Dương. 
..... 

- Này, Dương, bà biết chuyện gì chưa? nhìn thấy bóng Hạ Dương đứng đợi ngoài cổng trường, Thùy Dương nhào vô sốt sắng. 
- Gì? Có chút hóng hớt, bản năng ấy mà. 
- Thằng Hải Kều hết giờ phải lên phòng Kỉ luật, hoãn buổi đi ăn trưa nay rồi. 
- Có chút ngạc nhiên mà cũng vui vui, vậy là đỡ phiền hà, cố giấu nụ cười, hỏi han tình hình, có chuyện gì vậy? Sao hắn lại bị kỉ luật? 
- Chết cái tội dâm dê, nó ngồi trong giờ xem phim cấp 3, bị thầy giáo bắt được, tịch thu điện thoại luôn. 
- Chu choa! Đáng đời nha, mà ông nào ghê gớm vậy tóm được sơ hở của hắn? Lại còn "đì" hắn dữ vậy, ko sợ thầy hiểu trưởng à? 
- Mắt chuyển sáng rực, ngưỡng mộ, là Phong ca anh hùng của mình đó ah, trời ơi, quả là nghĩa hiệp, ko sợ bị đuổi việc nên mới sờ gáy nó, lần này ko biết thầy hiệu trưởng xử lí sao đây? 
- Hắc hắc, Phong ca Pro nhỉ, có khi nào cũng như mấy ông trước, mất nghiệp luôn vì thằng đó ko? Thầy hiệu trưởng thiên vị bỏ xừ, toàn che giấu cho con trai thôi nên nó mới được thể lên nước, ko sợ ai cả. 
- Ko biết được, cả trường đang xôn xao lên kia kìa. Về bà hỏi thầy xem nhá. 
- Ừ, để xem Matiz có làm khó được Mercedes ko. Hehe, có kịch hay để xem rồi. Hạ Dương hí hửng. 
- Rồi về đi, cò gì thông báo khẩn cho tui, bye bye. 
- OK! Bye! 
Nói là nói vậy chứ Hạ Dương cũng đang lo lắng lắm đấy. 
Bằng chứng là nàng đang cong mông đạp xe với tốc độ motor để về nhà gặp Phong ca hỏi thăm sự tình. 
Nếu mà Phong ca bị đuổi việc thì sao? 
Lớp nàng sẽ bị thay giáo viên chủ nhiệm, thực ko thích tí nào. 
Bản thân ko phát hiện được rằng, chính mình rất quan tâm chuyện của người ta, thậm chí ko muốn có một ngày lên lớp ko nhìn thấy hình bóng ấy trên bục giảng. 
Lúc này, Phong ca vẫn đang ung dung, thư thái ngồi uống trà trong phòng hiệu trưởng. 
Là do vô tình đi ngang qua, nghe được câu chuyện của 2 cô gái tên Dương, bỗng dưng nảy sinh tâm ý ko muốn nàng đi chơi với một ai khác. 
Thôi thì nhân tiện, giúp đỡ Như Tùng cắt 1 cái đuôi, ai ra tay mà chẳng như nhau a? 
Cũng nhờ trời giúp mới túm được bằng chứng, bắt quả tang tại trận, lôi hắn lên phòng làm biên bản kỉ luật. 
Dù là con trai thầy hiệu trưởng cũng ko thể để qua mặt một người như Phong ca. 
Chàng là ai kia chứ? 
Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Long chứ đâu có đùa. 
- Thật cảm ơn thầy đã dạy dỗ thàng con hư đốn ấy, nó ko biết sợ ai khiến các thầy cô chẳng quan tâm đến. Nhờ thầy tôi mới biết được sự tình này, lấy làm hổ thẹn. Giọng ông hiểu trưởng vang lên đều đều thập phần xấu hổ. 
- Dạ, cháu cũng ko có làm gì, có điều ko biết chú có trách chuyện này ko? Hải là con trai chú mà. 
- Ko dám, con hư là tại cha mẹ đã ko dạy dỗ cẩn thận, tôi mới có lỗi trong truyện này, khiến thầy phải bận tâm rồi. Tôi cảm ơn thầy còn ko hết nữa là… 
- Dạ, vậy chú có thể giúp cháu 1 chuyện này được ko? 
- Là gì thế? Thâm tâm nhủ thầm, khá lắm, trực tiếp đòi hỏi ko đi vòng vo, cũng dễ đối phó thôi. 
- Cho cháu một quyết định đuổi việc. Lạnh lùng đưa ra một đề nghị chưa từng có. 

Chương 24: Đòi người. 
Lo lắng đi đi lại lại, ra ra vào vào. 
Hạ Dương thật nóng ruột nha, cánh cổng nhà bên vẫn khép chặt, chưa thấy bóng dáng ai cả. 
Haiz! 
Đứng ngoài cửa ngóng trông như thiếu phụ chờ chồng thế này thật ko ăn thua a? 
Bất quá nàng cũng ko thể đi tìm xem Phong ca ở chốn nào để mà hỏi han, thôi thì đành ở nhà đợi người. 
- Thầy! Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc về đến nơi, nàng nhanh chân lao tới ko chần chừ, đứng cạnh cửa xe trực tiếp hỏi luôn, thế nào rồi? 
- Cái gì thế nào rồi? 
- Thì là chuyện của thầy đó, em hỏi thầy thế nào rồi? Đúng là hấp tấp, hỏi ko đầu ko cuối thì ai mà hiểu được nàng muốn gì chứ. 
- Thầy bị làm sao? Chàng chính thức ngờ vực, có chuyện gì với thầy mà khiến em phải lo lắng như vậy? Trong long thoáng chút vui mừng, nàng ấy vì ta mà quan tâm. 
- Thì là chuyện của thầy hôm nay với thằng Hải kều A1 đó, ko phải bị đuổi việc rồi? Nàng cẩn thận nhắc lại từng từ. 
- Mạng lưới tình báo của em nhanh nhạy vậy mà thầy ko biết? Thầy bị đuổi việc ko phải bọn em càng vui mừng sao? Ko phải chịu đựng gió bão bất ngờ ập đến? 
- Thầy nói thế, chột dạ ko ngờ người ta cũng biết chuyện của tụi học trò các nàng, bọn em luôn luôn yêu thầy, ko nỡ rời xa thầy mà? 
- Thật ư? Mắt nghi hoặc ko thể tin em được, chẳng qua trong lòng vẫn thì thầm hi vọng đó là lời nàng ấy nói với riêng mình. 
- Vậy thật sự là thầy bị đuổi việc rồi sao? Em tưởng cỡ bự như thầy thì phải có kết thúc khác chứ, kịch bản cũ như vậy chán phèo. Nàng thở dài than vãn tỏ thái độ. 
- Thầy bự cỡ nào cũng chỉ là 1 giáo viên dưới trướng thầy hiệu trưởng, ko phải sao? 
- Thầy cứ giấu em chứ em biết thừa, nghe nói ai đó còn làm Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Long ấy nhỉ? Nói mát mấy câu cho bõ tức. 
- Em biết chuyện này? Giật mình, Như Tùng nói em biết sao? 
- Gật đầu chắc nịch, thầy ko định chối chứ? 
- Khẽ nhếch môi mỉm cười, ra là vậy, những bí mật của anh đều bị cậu em trai nói với bạn gái hết rồi, khổ tâm ah. 
- Thầy chịu thua dễ sao? Tụi em chẳng có kịch hay để xem ư? May mắn câu sau nàng còn kịp nuốt lại vào trong bụng nha. 
- Ừ, thầy thua rồi. Giọng thất vọng tràn trề, đúng là mình đã thua ko phải sao? 
- Oải quá đi, thầy giáo mà em yêu mến lại chịu thua dễ dàng như vậy, em ko phục, tụi em sẽ đòi lại công bằng cho thầy. Tuyên bố dõng dạc trước mặt Như Phong đầy tự tin đắc, mắt ẩn ý cười gian xảo như đã có một mưu đồ sắp được thực hiện. 
….. 
Ngày hôm sau. 
Tiết đầu tiên là của cô Tắc kè hoa yêu quý. 
Bước chân vào lớp 12D1 thân thương, cô Phượng sửng sốt vì dòng chữ choán ngợp hết cả cái bảng trên tường. 
“ PHẢN ĐỐI ĐUỔI VIỆC THẦY VŨ NHƯ PHONG”. 
Nhìn xuống bên dưới thì sốc toàn tập luôn. 
Toàn bộ 45 nhân sĩ lớp nàng gục mặt xuống bàn, ko đứng dậy chào cô giáo, tỏ rõ ý ko muốn học. 
- Hạ Dương! Chuyện này là sao đây? Đứng trên bục giảng, Cô Phượng khó hiểu cùng bất ngờ vì thông tin mới được cập nhật, ngay lập tức tra hỏi nguyên nhân. 
- Dạ, cô cũng biết rồi đấy, hất cằm về phía cái bảng treo, các bạn được tin thầy hiệu trưởng vô lí đuổi việc thầy chủ nhiệm nên tất cả thành ra thế này. 
- Sao lại đuổi việc? Vì chuyện gì vậy? Đích thực là do hôm qua cô ko đến trường nên ko biết tí gì nha. 
- Em ko biết, cô có thể đi hỏi các thầy cô khác, có lẽ mọi người sẽ rõ hơn em. Nhún vai bất lực, ko dại gì mà ra mặt nói xấu chê bai thầy hiệu trưởng ạ. 
Cùng lúc ấy, trước khi cô Phượng kịp hỏi tiếp thì đã có 1 cô giáo đứng ngoài cửa cần gặp. 
- Chị Phượng. 
- Có chuyện gì thế em? 
- Chị đã biết gì chưa? Anh Phong bị đuổi việc, lớp em đang đình công ko đưa nào chịu học hành gì cả, đứa nào đứa ấy ủ rũ như đưa đám ý. 
- Lớp em cũng vậy? Nhìn vào lớp nàng, em xem đây này. 
- Hả? Cô giáo kia như muốn rớt cằm xuống đất luôn, chị cũng vậy, tính đình công tập thể ư? 
Cùng lúc đó thì ngoài hành lang nhốn nháo những bóng của các thầy cô chạy ra chạy vào. 
Cả trường ko còn ko khí yên tĩnh nghiêm trang. 
Các giáo viên ko biết làm thế nào để giải quyết được, nhìn nhau chán nản. 
Cũng chẳng ai muốn đứng ra dẹp cái đống hỗn độn này. 
Thế nên cư nhiên cả thầy cô cùng học sinh bắt tay nhau làm loạn, khởi nghĩa chính thức nổ ra toàn trường. 
Đến khi thầy hiệu trưởng xuất hiện tình hình mới lắng xuống đôi chút. 
- Thế này là thế nào? Các em muốn làm loạn trường học đấy hả? 
- Ko phải, Hạ Dương đại diện cả lớp, trước mặt thầy hiệu trưởng phản kháng, các bạn là ko đồng ý thầy đuổi việc thầy Phong. Thầy Phong làm việc tốt, kỉ luật tốt, học sinh rất yêu quý, cớ vì sao thầy ấy lại bị đuổi việc ạ? 
- Bất chợt có chút lúng túng, chuyện này…, các em ko cần biểu tình dữ dội như vậy, thầy chưa hề có quyết định đuổi việc ai cả, các em làm thế này là ko đúng kỉ luật, nếu ko dẹp ngay lập tức tôi đình chỉ học tập tất cả. 
Tức giận quay lưng đi, thầy hiểu trưởng buồn bã. 
Vì sao ta phải khổ như vậy? 
Dù là chấp nhận mong muốn cảu Như Phong nhưng hoàn toàn chưa hề có quyết định chính thức. 
Thông tin mới ngày hôm qua mà nay đã loan ra toàn trường? 
Như Phong thật muốn làm khổ ta ah. 
Chưa hết hạn hợp đồng, ta hủy trước đã phải chịu 1 khoản phạt ko nhỏ, cũng may hắn hảo ý ko cần. 
Bất quá thì tình thình còn tệ hại hơn như vậy. 
Học sinh biểu tình đòi người quá ư dữ dội, hơn thế lại có lực lượng đông đảo giáo viên hậu thuẫn. 
Mà sự thật thì cũng ko có gì để mà buộc tôi người ta, làm khó nhau thế này sống sao đây? 
- Alo, Phong à, tôi e ko đáp ứng được yêu cầu của cậu, học trò lớp thầy tiên phong lôi kéo học sinh toàn trường đấu tranh đòi người ghê quá, tôi thấy có lẽ cậu ko nên nghỉ việc thì hơn. Giọng ông hiệu trưởng già vang lên đều đều trong ống nghe có vẻ thê thảm. 
- Dạ, cháu mới biết được thông tin này, thật xin lỗi đã làm khó chú, cảm ơn chú đã giúp cháu. 
- Tôi ko dám, đã giúp gì cậu đâu, chỉ là cậu đừng xin nghỉ việc như thế, học trò cùng đồng nghiệp rất quý cậu. 
- Vâng, cháu đã biết. Khẽ mỉm cười. 
Thở ra nhẹ nhõm, thuyết phục cậu ta hôm nay sao dễ thế? 
Hôm trước còn nhất quyết muốn nghỉ? 
Haiz. 
Tuổi trẻ nông nổi. 

Chương 25: Lễ hậu tạ. 
Sau lần đòi người thành công, đương nhiên Như Phong mắc thêm một cái nợ lớn. 
Đời người có ơn phải trả, huống hồ chàng là hảo nghĩa khí. 
Hẹn cả lớp chủ nhiệm 1 chầu ra trò, rồi sau đó là lơ đi khiến dân tình bức xúc ko chịu nổi. 
Ko lẽ Phong ca lại lật mặt? 
Chuyện khó tin à nha, chẳng qua là chưa đến lúc mà thôi. 
Thế nên cả tuần cứ trôi qua trong bình lặng, lớp nàng lại hối hả cái vụ 20/11 mà ko còn nhắc nhở ông thầy thường xuyên như trước nữa. 
Mỗi ngày Phong ca lên lớp lại lặng lẽ ngắm người ta, đau khổ cho bản thân mình. 
Chính là khi muốn chúc phúc cho em thì em lại cố tình lưu tôi lại? 
Bất quá tôi chấp nhận là người đồng hành cùng em, mà ko, phải nói là người luôn theo sau em mới đúng. 
Người đồng hành cùng em là Như Tùng phải ko? 
Biết làm sao được, số phận trớ trêu. 
---------- 
7h25p tối ngày 18/11/2008. 
Haiz, thật chán ah, mẹ sinh mình ra vào đúng dịp nhà giáo Việt Nam, giờ này tụi nó chẳng nhảy cẫng lên bên thầy cô giáo cũ, bạn bè cũ đấy chứ, có ai nhớ nay là sinh nhật mình ko ta? 
Ngồi bên cửa sổ, Hạ Dương đau khổ thở dài. 
Cũng may, còn được nhận quà của má mì, nếu ko thì buồn chết đi được. 
Haizzzzzzzz...... 
Ring..ring...ring 
- Alo? 
- Dương à, có chuyện gì hả? Ko đi chơi thầy cô giáo à mà gọi tao làm chi? Giờ đi hả? Tao chẳng đi đâu. 
- Thật hả? 
- Ừ, vậy mày đến đón tao đi, hehe có ăn là tao thích nha. KA KA 
Nhanh chóng đặt máy, chạy đi thay đồ. 
Thùy Dương thông báo tin mới nhất, rủ nàng cùng đi liên hoan. 
Ha ha ha, là liên hoan đó, sinh nhật năm nay lại được ăn miễn phí rùi, Đùi gà muôn năm ta đến đây. 
Tìm cho mình 1 cái quần jean bụi bụi một chút, kèm thêm cái áo phông đen sì, khoác thêm một cái áo mỏng bên ngoài, kiếm đôi giày thể thao xỏ vào, Hạ Dương đắc ý ngắm mình trong gương. 
Cũng ra dáng đàn anh đàn chị đó chứ? he he 
Nhìn hơi gớm 1 chút nhưng như vậy mới đẹp mà, mốt năm nay là thế ah. 
Chắc chắn khi tối về mình sẽ ko bị lạnh, Hạ Dương mới chậm rãi bước ra cửa nhà. 
- Yeah! Ai đây? Em có đón nhầm xã hội đen ko nhỉ? Thùy Dương ngồi trên xe máy nhìn nàng bằng "cặp mắt ốc nhồi" thắc mắc. 
- Ko đâu, đích thực là xã hội đen đó, nhìn nè. Giơ vạt áo cho Thùy Dương kiểm tra, hi hi. 
- Thôi ko trêu nữa, đi nhanh kẻo mọi người đợi. 
- Ok! Nhảy lên xe máy cô nàng, Xuất phát nào. 
Chính là khi khẩu lệnh phát ra, 2 tay tung hứng mà vung lên, Thuỳ Dương rồ ga phóng vụt làm Hạ Dương bật ngửa: 
- Nè, hại người hả? Đi từ từ thôi, tôi sợ bà lái xe lắm đó. Níu áo sợ hãi run nhong nhóc. 
- Giỏi bà tự đi mà lái đi, người ta lần đầu động đến xe máy như vậy là khá lắm rồi đó. Ko chết đâu mà sợ, ngồi im đi, bám chặt vào. 
Thùy dương ko muốn nói nhiều, ngắn gọn nhắc nhở, tập trung lái xe. 
Hạ Dương cũng biết điều im lặng, nàng chưa bao giờ đi xe máy ah, nói chính xác là ko biết đi nên đành ngồi sau ôm eo vậy. 
Nếu là con trai thì ta lời to, hắc hắc, 1 mình với ý nghĩ như vậy, Hạ Dương khoái chí cười nghiêng ngả. 
- Bà bị sao hả? Có muốn trồng ngô ko? ( Là răng rơi cắm xuống đường đó bà con he he) 
Im de! 
Tuyệt ko nhúc nhích nữa. 
- Ok. Xuống. gạt chân chống con wave già mượn của Minh voi, Thùy Dương ra lệnh. 
- Ờ. Nhảy phốc 1 cái, nay ai chủ trì mà "chơi" sang như vậy? Hất cằm về phía nhà hàng Hạ Dương thích thú. 
Nhà hàng lớn sẽ có nhiều món ngon nha. 
- Vào nhanh đi, bà là nhân vật chính đó. Ko thèm giải thích, trực tiếp lôi kéo. 
Hạ Dương thật băn khoăn a, vì sao mình lại là nhân vật chính nhỉ? 
Mở cửa ra những tưởng là căn phòng nguy nga tráng lệ, bày trí đẹp đẽ những sơn hào hải vị trên bàn ăn, mọi người tề tựu đông đủ, ai dè là 1 màu tối om. 
Ko nhìn thấy gì cả, Hạ Dương lần mò trong bóng tối tìm công tắc. 
Biết sao được, vừa đến nơi Thùy Dương kêu đi vệ sinh, chỉ nàng vô phòng này mà, bất quá nàng ko biết công tắc điện ở chỗ nào, tìm mãi ko thấy. 
Happy birthday to you! 
Happy birthday to you! 
Happy birthday! Happy birthday! 
Happy birthday to you! 
Tiếng hát đồng ca vang lên trong căn phòng nhỏ, cắt đứt mọi tạp niệm trong đầu Hạ Dương. 
Ánh sáng lấp lánh của những ngọn nến như trở nên lung linh hơn trong đêm tối, huyền ảo hơn khi nằm trên đôi tay của một người... 
- Chúc mừng sinh nhật em! Giọng Như Phong trầm ấm dịu dàng, thay mặt những nhân sĩ lớp nàng gửi lời chúc tốt đẹp. 
Phút chốc, gian phòng bừng sáng trở lại, Hạ Dương xúc động nhìn xung quanh, Thùy Dương , Lê Vân, Phương Thuý, Minh voi, Cao Quỳnh, Thiều Thu Thuỷ... 
Đông đủ cả, chưa bao giờ nghĩ sẽ đón sinh nhật vui như năm nay. 
- Cảm ơn thầy, em cảm ơn mọi người. Giọng nói nghẹn ngào vẫn còn vương lại sự ngạc nhiên. 
- Là thầy phải cảm ơn em, chuyện bị đuổi việc, các bạn nói là do em đã vận dộng mọi người ủng hộ thầy, rất cảm ơn em. Quay qua mọi người, nào chúng ta cùng vui vẻ tối nay, nâng cốc. 
Thầy giáo khởi xướng, ai dám ko theo? 
Bất quá, nói nâng cốc cho oai chứ Như Phong cũng ko cho phép mọi người uống bia, chỉ toàn nước ngọt thôi hà. 
Sau đó, lần lần lượt lượt, Hạ Dương tha hồ nhận quà sinh nhật. 
- Í, thầy hình như chưa có quà cho em ha? Nhìn sang Như Phong, hảo ý trêu đùa. 
- Ai da, mải lo chuyện tổ chức nên thầy quên mất, lấy tay vỗ vỗ trán mình, nhưng mà có người ko quên đâu đó. Mắt nháy nháy bí hiểm. 
- Là ai a? Em ko biết hả? Đỏ mặt rồi, nàng đoán biết là ai rồi nha. 
- Đây là của Như Tùng gửi cho em, chúc mừng em nha, nay Tùng bận việc công ty ko về kịp. 
Chưa kịp nói cảm ơn người ấy, ai đó đã nhìn thấy: 
- Chết nha, thầy có quà bí mật cho Hạ Dương kìa tụi bay ơi, bóc đi, mở hộp ra xem là cái gì nào? 
Thật chẳng khác nào trẻ con đói ăn, thấy kẹo là bu vào. 
Hạ Dương ngăn chặn bất thành, đành phải vui vẻ mở hộp quà của "anh Tùng" kia. 
- Woaaaa! Gần trăm con mắt đổ dồn ngưỡng mộ, là một cái điện thoại à nha, ko phải hàng "xịn" lắm nhưng cũng khá hót trên thị trường đó, thầy ơi nào sinh nhật em thầy cũng tặng em 1 cái như vầy nha. 
Ngay lập tức chuyển mục tiêu năn nỉ. 
Thầy giáo quả fair play đi. 
Bái phục! Bái phục! 
Biết vậy ngày đó cũng ra sức vận động mọi người biểu tình như Hạ Dương, có khi lại còn được 1 con hơn thế ấy chứ. 
- Sướng nha, giờ có điện thoại dùng à nha. Thùy Dương huých tay nàng tiếc rẻ. 
Còn người kia chỉ biết ngoác miệng ra cười, hội chứng sung sướng quá độ đây mà. 


Đọc tiếp: Ngốc Em Là Của Anh - Phần 7

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Ngốc Em Là Của Anh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com