Đọc truyện

Đến đây nào, bác sĩ của anh - Phần 9


Ch ương 49: Tất nhiêncánh cửa khác có thể bị ai đó bít mất (1)

“Nhất Minh cậu có tâm sựà?” Vu Tuy Văn săm soi tỉ mỉ nét mặt của Tô Nhất Minh.

Tô Nhất Minh ừm mộttiếng. Gần đây nguồn vốn hạn hẹp, mấy ngày nay anh chạy đôn chạy đáo thúc nợ.Bây giờ anh đang ở thành phố B dự định thương thảo những đơn hàng lúc trước vớicông ty của Vu Tuy Văn. Sau khi lão Châu tiêu đời, cái doanh nghiệp quốc doanhquy mô lớn này lại bổ nhiệm một ông tổng khác. Vu Tuy Văn nhờ gia thế vững vàngcùng với sự chín chắn vốn có luôn lọt vào mắt xanh của các ông chủ. Anh vốnmuốn dựa mối quan hệ của cậu ta để có thể sớm lấy được tiền, ai ngờ chưa kịpnói lời nào thì Vu Tuy Văn đã mặt mày rạng rỡ mời anh đi ăn cơm.

“Nhất Minh, tôi có lẽsắp thăng quan rồi.” Trên bàn tiệc Vu Tuy Văn điềm đạm cười nói, cho dù đó làmột việc rất phấn khởi thì giọng điệu của cậu ta vẫn vô cùng thận trọng, tổnggiám đốc vừa bổ nhiệm chỉ là quyền giám đốc trong thời kỳ quá độ, nếu có mộtchỗ đi tốt hơn, ông ta sẽ không ngồi vị trí đó lâu. Trách nhiệm của ông tangoài ổn định tinh thần nhân viên, chấn hưng công ty, nhiệm vụ quan trọng nhấtchính là tìm ra người kế nhiệm thích hợp.

Còn Vu Tuy Văn lại làlựa chọn thích hợp cho chức tổng giám đốc, nhưng cậu ta lại có một đối thủ cạnhtranh nặng ký khác là phó tổng giám đốc, tiềm lực mạnh hơn cậu ta một chút.“Nhưng, anh ta gần đây giới thiệu một nhà cung cấp - cậu biết sau khi lão Châubị cắt chức, đường cung ứng có chút hỗn loạn - nhà cung cấp đó yêu cầu tiềntrao cháo múc, nhưng chất lượng sản phẩm thì không đạt tiêu chuẩn, ảnh hưởngđến tiến độ của cả một công trình lớn của chúng tôi. Tổng giám đốc rất khônghài lòng. Tôi nhân cơ hội này mới giới thiệu công ty của cậu với ông ta. NhấtMinh, tôi tin vào thực lực của cậu, tin tưởng chất lượng sản phẩm của cậu!Nhưng để kịp tiến độ, cần hàng vô cùng gấp... Việc này nếu mà làm tốt được,chắc chắn tiếp thêm sức cho việc chạy đua vào ghế tổng giám đốc của tôi. NhấtMinh, cậu nhất định phải giúp tôi lần này, đừng để tôi phải mất mặt với ông chủmình...”

“Chúc mừng.” Giọng nóicủa Tô Nhất Minh chùng xuống. Vu Tuy Văn trước nay giúp anh rất nhiều việc lớn,anh bây giờ cũng có thể xem như đang đối mặt với cửa ải quan trọng của cuộcđời, lúc quan trọng nhất mà không giúp đỡ nhau thì còn gì là anh em. Hơn nữa,nếu cậu ta thật trở thành tổng giám đốc thì anh cũng có lợi không ít. Bởi thế,nợ chắc chắn không thể đòi vào lúc này, hơn nữa phải dốc toàn lực ủng hộ cậuta. Tiếp sau việc này thì không cần phải nhiều lời, người ta chắn chắn sẽ chămsóc công việc làm ăn của mình rồi.

Nhưng... vốn là vấn đềlớn. Cần hàng gấp đồng nghĩa với phải làm thêm giờ, làm thêm giờ đồng nghĩa vớiphải bỏ ra nhiều vốn hơn, lại thêm mua nguyên liệu nhập vào, phải dùng đến tiềnmặt… Tiền mặt trở thành yếu điểm lớn nhất của anh… Anh vô cùng rầu rĩ.

“Có phải gần đây lo liệuhôn sự nên mệt không?” Vu Tuy Văn lại săm soi nét mặt anh.

Tô Nhất Minh nói hàm hồmột câu, “Cãi nhau với vợ rồi.”

Vu Tuy Văn cười vẻ hiểubiết, “Không sao, hội chứng tiền hôn nhân. Rất nhiều người mắc phải bệnh này,tôi có lần tham dự một đám cưới, đã vái tổ tiên rồi, cô dâu bỗng nói với chúrể, em không muốn lấy anh... Kết quả là khách mời hôm đó vô cùng kinh ngạc giảitán... Một tháng sau lại nhận được thiếp mời của họ”

Tô Nhất Minh cười buồn.Sau lần đó anh không tìm Trình Vũ Phi nữa, phần vì quá bận rộn, phần vì anhthật sự không biết nên nói gì. Hôm đó những gì cô nói đều là truyền đạt lại lờicủa bố cô, tuy khắt khe miệt thị nhưng đều là sự thật. Vì những lời đó mà tổnthương thì không phải là Tô Nhất Minh rồi. Anh lăn lộn trên thương trường lâunhư vậy, đã quá quen với thảm cảnh những con chó sói háu đói xung quanh một bãixương trắng, những lời phỉ báng cay độc đó anh xem như gió thoảng bên tai, nướcđổ lá khoai.

Nhưng vấn đề ở đây lànhững lời đó sao có thể được thốt ra từ chính miệng của cô ấy? Giống hệt như cóngười chạy đến đâm một nhát dao vào bụng anh, ruột phèo ra, tiếc là anh thuộcdạng thịt dày mỡ béo đã được tôi luyện nên có thể không chút để bụng nhặt ruộtấn vài cái là lại nhét được vào trong bụng, thậm chí có thể dõng dạc phán mộtcâu xanh rờn: Nhắm không chuẩn, lực lại yếu. Ai ngờ lúc ngẩng đầu lên thì pháthiện kẻ giết người lại chính là người mình yêu dấu, bỗng chốc cảm thấy giận tímruột gan, đau đến không thiết sống, chỉ muốn cô ấy giết mình ngay cho xong, đểđược nhìn thấy nước mắt hối hận đau đớn tột cùng của cô ấy.

Nhưng tức ở chỗ cô ấykhông thèm nhỏ một giọt nước mắt hối hận nào còn không chút lưu luyến quayngười bỏ đi. Tô Nhất Minh nhất thời có cảm giác sống không bằng chết. Tiếc làsống chết có thể không màng đến nhưng việc kinh doanh thì không thể không làm,đặc biệt là vào cái mùa thu công việc chồng chất này, nghĩ mà thấy ngán ngẩm.Cơ đồ anh lao tâm khô tứ bao năm mới gây dựng nên rất có thể sẽ sụp đổ tantành. Bởi thế anh đành phải gạt lệ nén thương đau dằn lòng chiến đấu tiếp.

Lúc công việc bù đầu anhkhông muốn nghĩ đến những chuyện không vui, đôi khi trốn tránh lại dễ hơn làđối diện. Nhưng càng về khuya, lúc rỗi rãi, nỗi đau đớn lại hiện lên quấy rốigiấc ngủ của anh.

Vấn đề anh nghĩ nhiềunhất chính là mình đã sai ở chỗ nào mà khiến cô bất mãn đến thế, bất mãn đếnmức tìm yếu điểm của mình rồi đâm vào đấy một dao?

Anh cảm thấy mình chẳngphạm sai lầm gì lớn, tuy trình độ suy xét tâm sự của phụ nữ của anh đã giảm sútso với trước đây rất nhiều. Sống với cô lâu như vậy, anh tự cảm thấy rằng mìnhđã chiều chuộng bác sĩ hết lòng hết dạ, tưởng đâu cô sẽ vui sướng, ngoan ngoãnnghe lời mình, ai ngờ tâm tư bé nhỏ của cô lại chất đầy những bất mãn về mình.Sao thế nhỉ?

Thở dài đánh thượt, anhnốc một ngụm rượu lớn, hôn lễ anh chưa hủy, vẫn còn ôm một tia hy vọng mongmanh, phải tìm Vũ Phi nói chuyện mới được... trốn tránh không phải là cách.

Gắp qua loa vài đũa anhđứng dậy cáo từ, Vu Tuy Văn cười trêu chọc: “Sao thế Nhất Minh? Nhớ cô ấy rồià? Ăn bữa cơm cũng không nuốt trôi? Tôi thấy cậu đúng là bị phụ nữ làm cho thêthảm rồi.”

Tô Nhất Minh gượng cười,sao có thể nuốt trôi được thứ? Anh vội vã chạy về bố trí việc sản xuất, lại cònphải trù bị nguồn vốn... Nhưng chỉ mong thời khắc quan trọng nay mình không bịgục ngã, nếu không thì có lỗi với anh em, có lỗi với tiền rồi.

Tô Nhất Minh bay chuyếncuối cùng trong ngày. Lên máy bay, anh do dự gửi tin nhắn cho Vũ Phi, “Cưng ơi,đừng giận nữa. Em không thích ở tầng trên cùng thì chúng ta sẽ ở tầng trệt, emkhông thích anh làm thương nhân thì anh làm người giàu, em không thích anh kiếmnhân dân tệ thì anh sẽ kiếm đô-la... Tóm lại, ngoài là đàn ông không thể thayđổi ra, những thứ khác anh đều có thể thay đổi, chỉ cần em quay về...”

Sau đó tim đập thìnhthịch chờ tin nhắn trả lời. Không trả lời. Anh rầu rĩ gửi thêm một tin nhắnnữa, “Anh gọi điện nhé. Anh đang rất khổ tâm, rất căng thẳng. Cuộc đời thấtbại, tương lai mờ mịt. Anh sắp chết rồi... Bác sĩ ơi, cứu anh”.

Điện thoại im lặng,không có bất kỳ động tĩnh nào. Tô Nhất Minh tức giận, lập tức gọi điện định mắngbác sĩ một trận vì thấy chết không cứu. Nhưng tiếc là... điện thoại của côkhông liên lạc được.

Tô Nhất Minh đầy mộtbụng tức, trong đầu lửa giận bốc cao ngùn ngụt. Đúng là người đểnh đoảng! Chắcchắn là quên nạp tiền điện thoại rồi! Anh lập tức gọi cho thư ký, bảo cô phảinạp tiền vào số của Trình Vũ Phi ngay lập tức.

Cô tiếp viên hàng khôngxinh đẹp yểu điệu đi tới, dịu dàng yêu cầu anh tắt di động.

*

* *

Máy bay vừa hạ cánh, TôNhất Minh tức tốc gọi điện cho cô, nhưng máy vẫn không liên lạc được. Anh thầmrủa mạng di động của Trung Quốc chậm chạp. Ngày hôm sau, anh không thể nhịnđược nữa bèn gọi lên khoa của cô, nghe được một tin sét đánh. Cô đã đi Mỹ rồi,không ai biết địa chỉ cụ thể của cô, ngoài việc nghe đâu người giúp cô xuấtngoại là Chung Viễn.

Tô Nhất Minh như bị aiđánh trúng đầu. Trong lúc quan trọng nhất, người phụ nữ của anh tháo chạy đãđành, nhưng lại do chính lão tình địch tiếp ứng cho cô ta chạy mới điên chứ!Đúng là chọc anh tức chết mà. Suy nghĩ cả ngày, càng nghĩ lửa giận càng bốc lêncao, cuối cùng anh quyết tâm đi hỏi tội Chung Viễn.

*

* *

Chung Viễn mỗi tuần cónửa ngày khám bệnh cho những khách có yêu cầu đặc biệt. Bệnh nhân đầu tiên củangày hôm nay làm anh vô cùng ngạc nhiên. Tô Nhất Minh trả một số tiền lớn đểlấy được số đặc biệt của anh, ngay từ phút đầu tiên xông vào đã vứt ngay sổkhám bệnh trước mặt anh, “Cô ấy đi đâu rồi?”

Chung Viễn mỉm cười cầmsổ khám bệnh lên, nghiêng đầu hỏi anh, “Ông Tô? Có chỗ nào không khỏe?”

Giả vờ giả vịt! Tô NhấtMinh tức tối lườm anh một cái, không chút khách khí đặt mông xuông ghế, “ChungViễn, anh giấu vợ tôi ở đâu rồi?”

Chung Viễn tiếp tục mỉmcười, “Vợ anh là ai? Tôi có quen không?”

Chết tiệt! Tô Nhất Minhrủa thầm, một bụng tức bị thái cực thần công của anh ta làm cho nghẹn lại,không cách nào phát ra, đành tạm thời ghìm cơn giận lại, “Anh giúp Vũ Phi xuấtngoại đúng không? Cô ấy đi đâu? Tôi phải tìm cô ấy!”

Chung Viễn cười khẩy,“Ồ, thì ra là Vũ Phi nhà chúng tôi. Cô ấy có chí tiến thủ, muốn học cao hơnnữa, tôi giúp cô ấy liên hệ ra nước ngoài tu nghiệp rồi. Nhưng sẽ về nhanhthôi... Chúng tôi dự định mùa xuân năm sau sẽ kết hôn đấy.”

“!” Tô Nhất Minh kinhngạc há hốc miệng, suýt nữa rớt cả cằm, chuyện gì đang xảy ra thế này? Chỉ chưađầy một tháng ngắn ngủi mà gà mái đã biến thành vịt rồi sao? Kết hôn? Vũ Phikết hôn với anh ta? Không biết là do phẫn nộ hay khủng hoảng, mắt anh bỗng hoalên, anh lao tới siết chặt cổ anh ta, “Đồ khốn nạn! Cướp vợ nhà người ta, lừaphụ nữ nhà người ta đem bán. Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học, để màybiết thế nào là cái giá của việc không biết xấu hổ.”

Chung Viễn mất bình tìnhđùng sức hất hai tay Tô Nhất Minh ra, “Tô tiên sinh, rốt cuộc anh có bị bệnhkhông thế? Có bệnh thì khám, không có bệnh thì ra ngay cho. Đừng có mà làm loạnở đây. Muốn đánh nhau anh định ngày giờ đi, hết giờ làm tôi lúc nào cũng có thểtiếp anh. Nói thật với anh nhé, với chút sức trói gà không chặt của anh, bịđánh cũng là đáng tội! Một người chọi mười mấy người tôi cũng đã từng thấy! CònVũ Phi, cô ấy đã là người trưởng thành, có tay, có chân, có óc, dễ gì bị tôilừa bán. Cô ấy vì sao rời bỏ anh, anh hãy về nhà nghĩ kỹ đi. Muốn tìm người tathì tự mà nghĩ cách! Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu! Đừng có ở đây ăn vạnữa.”

Cô y tá gọi số ngoài cửanghe thấy âm thanh bất thường từ bên trong, tò mò mở cửa ghé vào xem. Từ cú hấttay của Chung Viễn, Tô Nhất Minh biết mình không phải là đối thủ của anh ta,anh quay đầu nhìn bệnh nhân xếp hàng chờ ngoài cửa, thất thểu ra về.

Ánh mặt trời mới bướcsang đông dịu nhẹ chiếu khắp nhân gian, nhưng Tô Nhất Minh lại không cảm nhậnđược lấy một tia ấm áp. Sức lực toàn thân anh tưởng chừng cạn kiệt, hai chânanh cảm giác không chạm đất. Anh run run tìm xe của mình, mắt lờ đờ không thấymục tiêu. Đây không phải là sự thật. Cô ấy không thể thay lòng nhanh đến thếđược... tuyệt đối không phải là sự thật...

Những người qua đườngnhìn người đàn ông như người mất hồn bằng ánh mắt cảm thông. Họ nghĩ người nàychắc là đã mắc bệnh gì đó rất nặng, gương mặt không chút thần sắc...

*

* *

Tại quán bar “Ngọn lửaxanh”, Tô Nhất Minh gọi một ly nước cam vắt, quay sang nhìn thấy một người phụnữ đang ngồi cách đó không xa. Đôi mắt rất giống Trình Vũ Phi, anh cảm thấy timmình nhói buốt. Nhưng đây không phải là hình dáng của Trình Vũ Phi, anh quansát cô ta suốt cả buổi từ cách đi đứng, nói cười, cách cô ta cười chào tất cảnhững người không quen biết, chẳng có chút thiện cảm nào. Cô ta uống rượu cũngrất sành sỏi, sôđa thêm vodka, ly này tiếp ly kia.

Lâm Đồng, độc thân, từnghọc khoa thần kinh sinh vật ở trường đại học H ở Mỹ, hiện làm đại diện cho mộtcông ty kỹ thuật sinh vật của Mỹ có văn phòng ở Trung Quốc. Sau ngày hôm đó TôNhất Minh nhanh chóng cho người điều tra lý lịch người phụ nữ gặp ở sân bay.Đại học H có Hội hữu nghị ở thành phố này, mối quan hệ giữa anh và chủ tịch Hộihữu nghị của trường đại học H rất tốt. Mượn danh chủ tịch anh gửi thiếp mời chocô ta, mời cô ta tham dự buổi liên hoan do Hội hữu nghị đại học H tổ chức.

Với thân phận và kinhnghiệm sống lâu năm ở Mỹ của cô ta, Tô Nhất Minh tin rằng cô ta sẽ không bỏ quacơ hội mở rộng mối quan hệ phát triển sự nghiệp. Quả nhiên khi anh đến thì côta đã có mặt, hơn nữa còn như cá gặp nước. Người đẹp thì luôn nhận được sự ưuái và nhiều cơ hội mà.

Tô Nhất Minh chầm chậmlắc lắc ly nước uống, bước tới, “Chào cô. Tô Nhất Minh. Nhìn bề ngoài cô rấtgiống vợ của tôi.”

Lâm Đồng quay đầu sangcười, “Lâm Đồng. Hê hê, cái cách cưa gái này lỗi thời rồi. Tiểu thư Bào đã dùngcách này để cám dỗ Phương Hồng Tiệm trong Vi thành đấy.”

Tô Nhất Minh rút từtrong ví ra tấm hình anh chụp chung với Trình Vũ Phi ở Cape Town, hai ngườiđang đối diện với ánh mặt trời rực rỡ chói lóa cười đến nỗi không thấy mắt đâu.Lúc đó họ vừa mới thiết lập quan hệ, đang sống trong những ngày tháng mật ngọt,ai ngờ chỉ vài tháng sau đã chia cách nghìn trùng. Anh thật không thể ngờ được,thiên đường và địa ngục thì ra chi cách nhau có vài tháng hành trình.

Lâm Đồng cầm tấm hìnhlên xem, cười rạng rỡ, “Góc chụp đẹp. Đúng là giống thật.”

Tô Nhất Minh cẩn thậncất tấm hình vào ví. Hai người đã chung sống gần một năm, vậy mà chụp chungchẳng bao nhiêu. Chỉ có vài tấm chụp ở Nam Phi. Vốn định chụp ảnh cưới luôn,rồi cứ vì chuyện này chuyện kia cuối cùng để lỡ mất. Hôm từ bệnh viện về anh đãsuy nghĩ mấy ngày liền, đến quên ăn quên ngủ. Có rất nhiều chuyện anh vừa nhưhiểu ra vừa lại cảm thấy mơ hồ chỉ có một chuyện anh chắc chắn: Anh không thểđể mất cô.

Nghĩ kỹ thì cô cũngchẳng có bản lĩnh gì đặc biệt. Không quá xuất sắc, không quá đẹp, đừng nói gìđến thanh thoát cao quý. Chỉ biết nấu ăn, dọn dẹp, cái này thì chị giúp việccủa anh cũng biết làm. Trên giường thì mắc cỡ, dưới giường thì lại như khúc gỗ,nếu miễn cưỡng thì cũng có thể coi cô là người đẹp, nhưng Tô Nhất Minh, anh lấytay vớt một cái, xem chừng còn tóm được nhiều cô xinh đẹp, khêu gợi hơn cônhiều.

Nhưng anh không hề nghĩđến việc chia tay. Vừa nghĩ đến thì tim đã thấy nhói đau, đau đến mức không thởđược. Căn nhà trống vắng gần như không còn lưu lại dấu vết gì của cô, nhưng lạiphảng phất hơi ấm của cô, giọng nói của cô. Mỗi ngày cô đều làm cho anh một lynước trái cây đặt ở bàn trà, bây giờ mỗi lần anh ngồi đúng vị trí đó chỉ còn làkhông khí, lòng anh vô cùng chua xót. Mỗi tối khi tắm xong, người ướt đẫm bướcra, cô vội vàng lấy khăn lau người cho anh, lấy máy sấy tóc sấy khô tóc cho anh,dù có muộn đến thế nào, sau đó ngắm anh thoải mái ngủ thiếp đi trên giường. Bâygiờ mỗi lần anh lê tấm thân mệt mỏi còn ướt nước lên giường, lăn qua lăn lạicũng không sao ngủ được. Còn nữa, mỗi sáng trước khi đi làm cô đều hôn lên tránanh, buổi tối lúc về nhà là một vòng ôm ấm áp... Hết cả rồi...!

Tô Nhất Minh xem thườngmình tính đàn bà, cầm lên được mà bỏ xuống không xong. Anh tự chế nhạo mìnhcàng sống càng thụt lùi. Nhưng anh nghĩ không thông. Là tình yêu ư? Anh cảmthấy buồn cười. Hay chỉ là thói quen? Anh càng cảm thấy vô lý, chưa đến bảy támmươi tuổi, làm gì đã ngồi lưu luyến những kỷ niệm, thói quen đã qua? Nhưng dùthế nào, anh cũng đã hiểu ra, anh không thể bỏ người phụ nữ này.

Thật mệt mỏi. Tô NhấtMinh lặng lẽ thở dài, lại một lần nữa cả tình yêu và sự nghiệp đều rơi xuốngđáy vực thẳm, nhưng lần này, cùng với việc cứu vãn sự nghiệp anh quyết tâm sẽtìm lại tình yêu của mình.

Cái cô Lâm Đồng đangngồi trước mắt anh chính là cơ hội, là chìa khóa cho tình thế bế tắc trước mắt.Anh cẩn thận vạch ra mấy phương án liền, bây giờ chỉ chờ xem ông trời có muốngiúp anh không mà thôi.

Buổi liên hoan kéo dàiđến tận 9 giờ tối, Tô Nhất Minh vận dụng hết mọi sự duyên dáng của mình, cuốicùng cũng kết thân được với Lâm Đồng. Lúc mọi người lục tục kéo nhau về, anhmời Lâm Đồng lên xe đi hóng gió. Lâm Đồng liếc xéo anh một cái, hào phóng gậtđầu. Tô Nhất Minh vui quá hóa rồ, lỡ miệng nói, “Cô không sợ tôi thừa cơ ănthịt cô sao?”

Lâm Đồng cười gằn, “Tôiđai đen Taekwondo đấy. Cứ cho là anh có tà tâm đi, còn cần phải có tà lực nữamới được.”

Tô Nhất Minh kinh hãingậm miệng, im lặng khởi động xe, nhắm thẳng hướng ngoại thành.

Tô Nhất Minh điều traphát hiện ra Chung Viễn rất thích lái xe đến một nơi, lúc nửa đêm thanh vắnghay lái xe tốc độ cao ở đó. Anh từng nghe Trình Vũ Phi kể về tình yêu của ChungViễn, biết vị trí của Lâm Đồng trong trái tim anh ta khó ai có thể thay thếđược, anh định đưa cô bồ cũ của anh ta đến đó tìm vận may.

Đúng là may. Đi hếtđường cao tốc, từ kính chiếu hậu anh phát hiện ra xe của Chung Viễn đang chạybên trái đường, đó là chiếc Ferrari 599 GTB màu đỏ tươi. Anh cảm thấy tay bácsĩ này là người thích khoe mẽ, theo anh biết thì đã đổi mấy chiếc xe rồi, bởithế chắc chắn anh ta thuộc dạng nhiều tiền lắm của.

Tô Nhất Minh cho xe chạytừ từ bên lề phải, chiếc Ferrari lịch sự giảm tốc chạy sát bên xe anh rồi bấtngờ tăng tốc vọt thẳng.

Lâm Đồng bất giác chaumày, “Tô Nhất Minh, anh có phải là đàn ông không thế?”

Tô Nhất Minh ngạc nhiênkhẽ quay đầu sang, “Phải. Cái này thì rất nhiều phụ nữ có thể làm chứng.”

“Tôi thấy không phải.Một đại nam nhân sao lại để người khác qua mặt như thế?”

“…” Tô Nhất Minh bị cáilôgic quái đản của cô ta làm cho chết trân, vượt xe với bị vượt không phải làbình thường sao? Hơn nữa, xe của đối phương là Ferrari đấy.

“Tấp vào, tấp vào...”Lâm Đồng không muốn đôi co với anh, chỉ đạo anh tấp xe vào lề, rồi đổi tài vớianh.

“Cô... định làm gì thế?”Tô Nhất Minh chưa kịp hiểu ra chuyện gì.

“Tôi muốn cho anh thấyđàn ông chân chính là phải như thế nào!” Lâm Đồng khinh bỉ trừng mắt nhìn anhmột cái, khởi động xe.

Chiếc xe nhấn ga phóngvọt đi.

Tô Nhất Minh vội vàngthắt dây an toàn, có chút nghi ngờ hỏi, “Cô định làm gì?”

“Vượt lại anh ta chứsao!”

“Nhưng xe anh ta xịn!Chắc chắn là đuổi theo không kịp.” Trong lòng Tô Nhất Minh dậy lên cảm giác bấtan.

“Tôi biết. Ferrari599GTB. 600 mã lực, tốc độ cao nhất có thể đạt đến 330 kilômét một giờ. Nhưngxe của anh cũng không tồi chút nào.”

“Cô thấy xe của tôi cóthế đạt 300 kilômét một giờ ư?”

“Đường cao tốc hạn chếtốc độ mà, còn có những xe khác nữa. Anh ta không thế lái với tốc độ nhanh nhưthế được.”

“…” Chiếc Phaeton phóngvọt qua một chiếc ở đằng trước, Tô Nhất Minh hoảng hồn nhắm mắt lại.

“Lâm Đồng, khi nãy côuống rượu, không nên lái xe... Nhỡ đâu cảnh sát kiểm tra sẽ phạt rất nặngđấy...” Tô Nhất Minh nói đẩy ẩn ý, hòng đoạt tài.

“Không sao. Đầu óc tôirất tỉnh táo. Hơn nữa, nếu cảnh sát kiểm tra, tôi cũng có cách ứng phó. Tôi dạyanh nhé, lúc cảnh sát yêu cầu anh thổi vào máy kiểm tra nồng độ cồn, anh chỉcần hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng thổi phù một cái thật nhanh, hơi thổira chính là không khí tinh khiết mà anh vừa hít vào, không có độ cồn…”

“…” Tô Nhất Minh suýtngất.

Chiếc Phaeton lao nhưbay trên đường cao tốc, vượt qua hết chiếc này đến chiếc khác. Chung Viễn cuốicùng cũng nhìn thấy phía sau có một chiếc xe rất ngầu, nhìn kỹ hồi lâu anh mớiphát hiện ra là xe của gã gian thương Tô Nhất Minh, anh bất giác bật cười. Anhgiảm tốc độ, đợi xe của Tô Nhất Minh đến gần bỗng tăng tốc phóng vọt đi. Cứ nhưthế mấy lần khiến Lâm Đồng tức xì khói.

Tô Nhất Minh cảm thấy rõràng chiếc Phaeton tiếp tục tăng tốc, tim anh đập thình thịch như muốn nhảykhỏi lồng ngực, “Được rồi, được rồi... tôi thừa nhận, tôi thừa nhận mình khôngphải là đàn ông. Nhưng mà Lâm Đồng... cô cũng đâu phải là đàn ông?”

“Nhưng tôi trước naychưa bao giờ cảm thấy mình thua kém đàn ông!” Lâm Đồng bị chiếc xe phía trướcchọc ghẹo tức đến đỏ cả mắt, nghiến răng ken két nói.

Một âm thanh chát chúavang lên, chiếc Phaeton vội vàng thắng gấp, rồi lại vòng ra, vượt qua chiếc xetrước mặt, Tô Nhất Minh như muốn nổ tung, “Đồng chí Lâm “Háo Thắng”, tôi có thểđưa ra một thỉnh cẩu không, tôi yêu cầu dừng xe lại, đổi vị trí an toàn hơn.Tôi muốn... ngồi ở hàng ghế sau...”

“Anh sợ gặp tai nạn tôihy sinh anh à? Yên tâm đi, nếu thật sự xảy ra tai nạn, tôi cũng sẽ đi cùng anhmà!”

“Đi cùng tôi? Tại saotôi phải đi vào chỗ chết cùng cô chứ? Tôi vẫn còn chưa kết hôn, chưa có con...Tôi không muốn chết... Lâm Đồng, tôi có chỗ nào đắc tội với cô chứ? Tôi sẽsửa... Tôi sai rồi! Tôi...”

“Câm miệng! Tôi bây giờkhông thể phân tâm.”

“…” Tô Nhất Minh tuyệtvọng im bặt. Anh cảm thấy mình thật quá thê thảm, sao lại chọc đúng vào một tênđiên thế này? Hai tên... Chung Viễn cũng có phần. Anh bất chợt nhớ đến lời củaLục Dã Bình, xem ra chẳng cẩn đợi đến Microsoft hay Panasonic, đến để lại mộtđứa con anh cũng chẳng kịp nữa rồi. Gia tài bạc tỷ của anh không có người thừakế rồi! Anh rất hối hận, lúc lâm trận sao anh lại dùng biện pháp bảo vệ nghiêmngặt làm gì, nếu như làm cho Trình Vũ Phi có một đứa con, tất cả những chuyệnhôm nay đã không xảy ra rồi...

Xe của Chung Viễn xuốngdốc rồi rẽ vào một con đường trong thôn, bắt đầu chạy chầm chậm. Dưới bóng đènđường nhập nhoạng, hai bên đều là cánh đồng rộng mênh mông, trời tối lờ mờkhông nhìn thấy rõ bên ngoài. Lâm Đồng thừa cơ phóng vọt lên, vượt qua anh, rồitừ từ giảm tốc độ, định đợi xe anh đến gần sẽ sỉ nhục một trận.

Xe của Chung Viễn từ từvọt lên, kề sát chiếc Phaeton, cửa kính hạ xuống, dưới ánh đèn đường tù mùgương mặt điển trai xuất hiện ở cửa xe, “Được rồi gian thương! Có máu yên hùngđấy!”

Bỗng rầm một tiếng,chiếc Phaeton rơi xuống ruộng mà không hề được báo trước.

Chương 50: Tất nhiêncánh cửa khác có thể bị ai đó bít mất (2)

Hoa màu trên ruộng đãđược thu hoạch, chỉ còn trơ lại gốc rạ. Chiếc Phaeton của Tô Nhất Minh chạy lảođảo một đoạn ngắn, cuối cùng cũng dừng lại. Chung Viễn không biết từ đâu bướctới mở cửa xe, cười sung sướng, “Sao rồi gian thương? Tốc độ chậm lại thì phảnứng không kịp hả? Ấy… Vũ Phi em về rồi à?... Lâm Đồng?”

Tô Nhất Minh bò ra khỏixe, sờ soạng khắp người, tay chân còn nguyên, bỗng nghẹn ngào muốn khóc, thiếuđiều muốn quỳ xuống hôn mảnh đất này, cảm ơn Thượng đế đã bảo vệ. Ước nguyệnnày của anh nhanh chóng thành hiện thực. Một bóng người nhanh thoăn thoắt ápsát anh từ phía sau, một cú đâm lao tới, Tô Nhất Minh lảo đảo ngã úp mặt xuốngđất...

Chung Viễn lôi ra mấymiếng bông thấm thuốc sát trùng bôi lên vết thương gần chân mày Tô Nhất Minh.Tô Nhất Minh đau muốn kêu cha kêu mẹ, lại không muốn trước mặt tình địch tỏ rayếu ớt, đành gồng mình nuốt tiếng kêu rên vào bụng. Nhưng sau đó thì anh khôngthể ngậm miệng được nữa. Chung Viễn bắt đầu lấy kim chỉ khâu lại vết thương,cùng với tiếng kêu thất thanh của Tô Nhất Minh chiếc kim khâu đâm trúng cổ anh cáchvị trí vết thương chừng hơn hai chục xăngtimét.

“Ối chà, sai một ly đivạn dặm, chút nữa đâm trúng động mạch cổ đi đời nhà ma rồi!” Không biết là có ýthù địch không mà Chung Viễn đứng một bên kêu lớn.

Tô Nhất Minh phẫn nộngoảnh mặt đi dứt khoát không thèm để ý đến anh ta. Mình đang ở trong tay địch,cúi đầu chịu nhịn cũng là đương nhiên. Đây là văn phòng của Chung Viễn, trênbức tường trắng toát có treo một bức tranh chữ: ninh tĩnh chí viễn. Anh chẳngthấy ở Chung Viễn cái khí chất “ninh tĩnh” đó. Một bức tranh khác là phác đồgiải phẫu tim, bên cạnh chi chít những chú thích từng bộ phận của trái tim bằngcả tiếng Trung và tiếng Anh.

Cú đấm của Chung Viễnthật lợi hại. Tô Nhất Minh nằm đo đất rất lâu không ngồi dậy được. Góc chân màybị rách, máu chảy ra không ít, cằm bị trầy xước, đầu choáng váng như muốn ngấtđi. Mơ màng anh nghe thấy giọng Chung Viễn, dường như rất xa xăm, “Khốn kiếp!Định trả thù tôi à? Dám lôi người phụ nữ này vào chốn nguy hiểm, suýt nữa mấtmạng, đồ khốn nạn, anh có phải là đàn ông không thế?”

Chỉ trong vòng một ngàyngắn ngủi có đến hai người nghi ngờ giới tính của mình, Tô Nhất Minh cảm thấyhai người ấy đúng là trời sinh một cặp. Anh cựa quậy chân, thều thào giảithích, “Không có chuyện đó. Tôi chỉ muốn tìm cơ hội để hai người tình cũ gặpnhau thôi, tác hợp một chút, để các người long phụng sum vầy, cũng là để anh từbỏ ý định với Vũ Phi của tôi...”

“Sao anh để cho Lâm Đồnguống nhiều rượu như vậy chứ? Uống rượu rồi mà còn để cô ấy lái xe? Anh định lấytính mạng người khác ra làm trò đùa đấy à? Đúng là tên khốn nạn!”

“Cái cô bồ ngang nghạnhcủa anh mà anh không biết sao? Cô ta không phải là phụ nữ mà. Cô ta muốn làm gìai cản được cô ta? Tôi lịch lãm thế này, nói cô ta nghe chắc? Xì!” Anh cố nhấccái chân không còn chút sức lên đạp Chung Viễn một cái, chỉ muốn muốn giẫm nátanh ta.

May mà Lâm Đồng kịp thờixuống xe, tuy cô không hiểu vì sao Chung Viễn lại xuất hiện ở đây nhưng rõ ràngkhông thích hành động dã man của Chung Viễn chút nào, lập tức ngăn anh lạitrước khi anh có hành động bạo lực tiếp theo. Chung Viễn lúc này mới hậm hựcchở hai người đến bệnh viện. Tô Nhất Minh chỉ bị thương chút xíu ngoài da,Chung Viễn công khai báo thù riêng, kiên trì đòi khâu vết thương cho anh mộtcách vô cùng thô bạo.

“Chung Viễn, không ngờanh là người dã man như vậy. Đường đường là một trưởng khoa ngoại mà hành xửchẳng đúng mực chút nào, chuyện gì cũng dùng nắm đấm giải quyết à?” Lâm Đồng imlặng nãy giờ bỗng lên tiếng.

Tay Chung Viễn khẽ run,Tô Nhất Minh đau rên lên một tiếng. Anh vốn định tìm một bác sĩ quen biết xử lývết thương cho anh, nhưng cảm nhận cái không khí ngột ngạt suốt đường đi do sựim lặng của hai người này tạo ra, trong lòng sợ bọn họ sẽ bỏ lỡ cơ hội gương vỡlại lành này, bảo bối của mình sẽ không thoát được móng vuốt của Chung Viễn,nên đành cun cút đi theo để Chung Viễn hạ độc thủ.

“Em biết tình hình củaanh hiện nay?” Giọng của Chung Viễn khô khốc không chút tình cảm, khiến Tô NhấtMinh thấp thỏm không yên.

“Lên mạng tìm là biếtthôi. Bệnh viện của các anh tuyên truyền bài viết của anh ngập trời. Tình hìnhcủa anh em lúc nào cũng quan tâm theo dõi... Em còn nghĩ rằng anh đã lột xáchoàn toàn rồi cơ đấy.”

“Nhiều năm như vậy saokhông liên lạc gì với anh?” Chung Viễn hạ giọng hỏi, tay càng run rẩy.

Tô Nhất Minh lại rên lênthảm thiết, trong lòng tràn ngập hận thù. Nếu là cô bác sĩ nhà anh, chắc chắnchẳng để anh đau đến thế này. Nghĩ đến Vũ Phi, nỗi đau càng không thể chịu đựngđược, thứ gì nóng hổi từ khóe mắt anh lăn xuống, rớt xuống tay, đóng thànhbăng.

“Liên lạc với không liênlạc có khác gì nhau? Anh bây giờ đang sống rất thoải mái mà, chắc con đàn cháuđống rồi chứ?”

Chung Viễn hồn để tậnđầu đâu thắt nút chỉ, luống cuống một hồi rồi ngồi xuống một bên ôm đầu khôngnói. Tô Nhất Minh khóc một hồi, không thể chịu nổi hai người kia cứ úp úp mởmở, đưa qua đẩy lại không thôi, làm nguy hại đến hạnh phúc của mình, cuối cùngnhịn không được nhảy dựng lên, “Xe thì có rất nhiều chiếc xịn, vậy mà vợ conđều chưa có! Ban ngày muộn phiền đêm đến ra ngoài đua xe... lại còn tìm một ngườiphụ nữ có bề ngoài giống cô làm vật thế thân, như nắm được ngọn cỏ cứu mạng.Định tóm lấy cô ấy dìm xuống nước mãi mãi không ngóc đầu lên được…”

“…” Lâm Đồng kinh ngạcnhìn Chung Viễn. Anh không nói gì, chỉ ôm đầu ngồi đó, ngoan ngoãn dễ bảo,khiêm tốn chừng mực, phảng phất vẫn là một người đàn ông dè dặt ít nói trướcđây. Thế sự đổi dời, nhưng lại không để lại bất cứ một dấu tích gì trên gươngmặt của anh, vẫn ánh mắt buồn sâu thăm thẳm ấy, vẫn cái nhếch miệng tự trào ấy.

Chuyện xưa bỗng ùa về,quãng thời gian xa cách dường như không còn tồn tại. Lâm Đồng xót xa đưa taynhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, “Sao lại như vậy? Bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa tìmđược người xứng ý toại lòng ư?”

“Gặp rồi, nhưng tay anhngắn, giành phụ nữ không lại với người ta. Hơn nữa, trước đây là do em theođuổi anh, anh không biết những chiêu trò nịnh phụ nữ!” Chung Viễn cuối cùngcũng “phun châu nhả ngọc”.

“Ai thế? Ai dám giànhphụ nữ với anh? Nói em biết đi, em sẽ thay anh xử lý anh ta!” Lâm Đồng thấychuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp.

Chung Viễn từ từ hướngánh mắt về phía Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh giật nảy mình, lập tức quay sangnhìn bức tranh phác đồ giải phẫu tim trên tường, học tiếng Anh của ngành y.

Ánh mắt của Chung Viễnlại tiếp tục di chuyển, rồi dừng ở một nơi nào đó, “Người văn minh như em saolại đòi xử lý người khác nhỉ?”

Lâm Đồng không hề để ýđến lời nói móc mình, “Đường đường là một bác sĩ khoa ngoại lồng ngực mà khôngcó phụ nữ theo đuổi sao?”

“Có, nhiều nữa là đằngkhác. Tiếc là chân anh dài, bọn họ đuổi không kịp. Người dũng cảm giống như emdám lái một chiếc Santana đuổi theo Ferrari bây giờ hiếm lắm...”

“Là Phaeton...” Tô NhấtMinh nhịn không được lên tiếng phản đối. Chẳng ai thèm để ý đến anh.

*

* *

Chung Viễn tiếp tục nhìnLâm Đồng, trong lòng dậy sóng. Cô gầy hơn trước đây, cũng tiều tụy hơn, đôi mắtđã hằn dấu chân chim. Thứ không thay đổi chính là tính cách mạnh mẽ hiếu thắngcủa cô. Cho tới lúc nãy cô đang ngồi yên lặng thì cũng nhìn mọi vật bằng ánhmắt sắc sảo chứ không hề có chút hiền dịu, nhẹ nhàng. Đó là người phụ nữ độcnhất vô nhị trên đời này, là bảo bối cùa anh, đã từng hoàn toàn thuộc về anh.Anh thật bất lực, sao lại để mất cô ấy chứ? Cuộc sống thiên vị, tuổi trẻ bồngbột... Nói cho cùng cũng là do mình không cố gắng...

Tiếc rằng trong nhữngnăm tháng cô đơn lẻ loi anh cũng chỉ kịp nhận ra mình sai lầm, nhưng không phảicái sai nào cũng có cơ hội để sửa chữa... Cô ấy đã thuộc về người khác, mãi mãikhông còn là của mình nữa rồi... Chung Viễn buồn rầu ôm đầu. Thật không thểtưởng tượng nổi cô lại cúc cung chiều chuộng một người đàn ông khác, nói nhữnglời mà trước kia từng làm cho anh điên đảo. Anh không thể chịu đựng được khinghĩ đến những buồn vui của cô sau này đều là người khác chứng kiến, không liênquan gì đến mình. Tính cách ngông cuồng của cô, không biết người khác có thểbao dung? Cô thỉnh thoảng cũng yếu đuối, không biết người khác có bảo vệ cô...Lòng anh ngổn ngang trăm mối.

Lâm Đồng đứng dậy, đếnbên Chung Viễn quỳ xuống, nắm lấy tay anh, vuốt ve từng ngón tay thon dài củaanh, “Chung Viễn... Chung Viễn... sao lại thế chứ? Tại em không tốt, em luônnghĩ rằng anh đã tìm được hạnh phúc...”

Chung Viễn nhẹ nhàng đẩycô ra rồi đứng lên, “Không sao, Lâm Đồng. Tất cả đã qua rồi. Em cứ tận hưởngcuộc sống của mình đi, đừng lo cho anh. Đại trượng phu phải lập nghiệp trướcrồi mới nghĩ đến lập gia đình, anh vì quá chuyên tâm vào sự nghiệp mà để lỡtình yêu, không can hệ gì đến em... Chuyện riêng của anh anh sẽ tự giảiquyết... hưm, hưm...”

Lâm Đồng đột nhiên vòngtay ôm chặt lấy anh, ngửa cổ tìm môi anh, đau đớn hôn anh. Toàn thân Chung Viễnkhẽ run lên. Muốn đẩy cô ra, nhưng tay anh lại không nghe sự chỉ huy của não bộmà nghe lời trái tim, anh siết chặt lấy cô hơn, hận là không thể ép sát cô vàongười mình hơn nữa, cùng cô hòa làm một.

Nụ hôn ngọt ngào phảngphất men rượu cùng với thân hình nóng bỏng mà thân quen khiến hơi thở ChungViễn trở nên gấp gáp không kiềm chế được, “Lâm Đồng... Lần nào cũng là em chủđộng.”

Lâm Đồng tiếp tục hônanh, thì thào ngắt quãng, “Ừm. Phải. Em chủ động theo đuổi anh, chủ động cám dỗanh, chủ động rời bỏ anh... Anh có muốn chủ động một lần không?”

Chung Viễn rên lên:“Thôi đi. Anh đã quen rồi.” Nhắm mắt lại, vị ngọt ngào từ bờ môi tỏa ra ngàongạt, nỗi lo lắng trong lòng cũng trỗi lên, “Lâm Đồng, vậy chút nữa em có chủ độngbỏ đi không?”

Lâm Đồng ôm chặt anhhơn, “Không đâu... ông trời đã trừng phạt em rồi. Em năm đó đã cảm tính bỏ đi.Em nhớ anh, nhiều năm rồi mà vẫn không thể sống với bất kỳ người đàn ông nàokhác. Em nghĩ là anh đã kết hôn, đã quên em rồi. Thì ra anh vẫn thế... ông trờikhông vứt bỏ em. Em sẽ không bỏ đi nữa, trừ phi anh đuổi em...”

Tô Nhất Minh ho lên mộttiếng chẳng đúng lúc chút nào, “Sởn gai ốc! Chốn công cộng, làm ơn chú ý hìnhtượng giùm bác sĩ Chung ạ. Bệnh nhân còn đang ở đây.”

Chung Viễn ngẩng đầulên, ánh mắt như hai luồng điện phóng tới, “Gian thương, anh có thể đi rồi!Đừng có ở đây mà phá đám!”

Tô Nhất Minh ấm ức trềmôi, “Không phải lúc nãy anh nói là đầu tôi có vấn đề phải giữ lại kiểm tra ư?Nếu không tôi đến đây làm gì để anh vừa động kim vừa động dao bắt nạt?”

Chung Viễn cười gằn,“Đầu có vấn đề thì anh đến chỗ bác sĩ thần kinh mà khám. Hơn nữa... Tôi độngdao lúc nào?Anh chưa trả tiền thì tôi động dao thế nào được? Cút đi!”

Tô Nhất Minh cảm thấymình bị coi thường. Nhưng ở địa bàn của người khác anh không thể không nínnhịn, đành thất thểu mở cửa đi ra.

Đêm khuya thanh vắng.Bác sĩ trực khoa ngoại lồng ngực nửa đêm dậy đi thăm bệnh, đi qua phòng trưởngkhoa, có chút ngạc nhiên hỏi y tá trực ban, “Chủ nhiệm Chung hôm nay không vềà? Sao bên trong phát ra âm thanh gì kỳ quái thế nhỉ?”

Y tá nhìn anh ta cười:“Anh ấy vừa đưa vào một người đàn ông máu chảy đầy mặt chắc là bệnh nhân quencủa anh ấy. Tiếng kêu đó chắc là của chàng ta. Tôi đoán là chủ nhiệm Chung đanggiúp anh ta sát trùng, khâu lại vết thương.”

Bác sĩ trực ban dỏng tainghe ngóng một hồi, ra vẻ đồng tình, “Đúng là anh chàng tội nghiêp, bị thươngđến mà thảm. Nhưng chủ nhiệm Chung cũng thật yêu nghề, muộn thế này giúp bệnhnhân khâu vết thương không nói làm gì, còn đưa vào tận văn phòng mình... Thậtđáng khâm phục!”

*

* *

Tô Nhất Minh vừa về đếnnhà đã nằm vật ra giường, anh không biết mình bị người khác nghĩ oan, nhưng vẫncảm thấy vô cùng buồn tủi. Anh muốn tìm ai đó đánh cho cái tay bác sĩ trưởngkhoa ngoại lồng ngực một trận cho hả dạ. Nhưng quan hệ giữa Chung Viễn và LâmĐồng xem ra cơ hội tái hợp là rất lớn, đáng để ăn mừng. Hy vọng anh ta vì thếsẽ tha cho bảo bối của mình.

Buồn bã thở dài anh bắtđầu thiếp đi, khi bị tiếng điện thoại đánh thức thì trời đã sáng hẳn. Là điện thoạicủa Chung Viễn.

“A lô! Gian thương!”Chung Viễn không chút khách khí.

“Ừm..Tô Nhất Minh vẫncòn ngái ngủ, toàn thân ê ẩm.

“Dù sao đi nữa cũng cámơn anh vì đã đem Lâm Đồng về cho tôi, tuy rằng anh có ý đồ xấu xa là muốn chiarẽ tôi và Vũ Phi”

“Ừm...” Tô Nhất Minh đauđớn xoa xoa đầu. Khốn kiếp! Muốn cám ơn mình đâu cần vừa mới sáng sớm đã kêuquang quác lên như quạ vậy.

“Nhưng có một chuyện tôinói cho anh biết. Thật ra Vũ Phi chưa đồng ý kết hôn với tôi. Tôi đã cầu hônnhưng cô ấy từ chối không chút do dự. Cho nên... anh phí công vô ích rồi.”

“Mẹ kiếp!” Tô Nhất Minhcuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, ngoác miệng mắng.

“Mẹ tôi mất rồi. Gianthương, nếu anh còn tệ bạc với cô ấy một lần nữa tôi sẽ đánh gãy chân anh.”

“Khốn kiếp!”

“Thô lỗ! Tư chất kém! Hômnay tâm trạng tôi vui nên không tính toán với anh...” Chung Viễn tinh thần sảngkhoái cúp điện thoại.

Tô Nhất Minh tức nghẹnhọng, anh biết tên tiểu tử đó đang vui vẻ vì vừa rớt vào hũ mật, còn mình thìlại đang vật lộn với lửa to nước lớn! Vội vàng nhảy tót xuống giường lật tungdanh bạ để kiếm số điện thoại, anh muốn thuê người dần cho cái tên Chung Viễnnày một trận, để anh ta không lên nổi giường, lết không nổi đến phòng phẫuthuật mấy tháng cho biết tay.

Có tin nhắn. Là ChungViễn gửi. Mở ra thì thấy hai địa chỉ bằng tiếng Anh và một dãy số loằng ngoằng.Không đợi Tô Nhất Minh hiểu ra thì một tin nhắn nữa được gửi tới: Địa chỉ và sốđiện thoại ở Mỹ của Vũ Phi.

Ngớ ra một hồi Tô NhấtMinh lại ngồi lên giường, lấy được rồi. Cuối cùng mình đã lấy được số điệnthoại của cô ấy.

Chương 51: Cuộc đời nhưcon thuyền giữa biển cả mênh mông, khó tránh khỏi lúc chìm lúc nổi (1)

Gần như không suy nghĩanh bấm gọi đi ngay. Đợi hồi lâu mới có người bốc máy. Tiếng “Hello” xa xămkhiến anh phát khóc, Tô Nhất Minh cảm thấy mình dạo này vô cùng yếu đuối. Cóquá nhiều sự việc ập đến, tưởng chừng như không gánh nổi...

“Cưng ơi!” Anh cố kìmnén tâm trạng phức tạp đang gào thét trong lòng, chỉ mở miệng nói được hai chữ.

Trong điện thoại TrìnhVũ Phi im lặng.

“Em... khỏe không?” TôNhất Minh hít một hơi thật sâu. Sau khi biết cô xuất ngoại, anh luôn lo lắng.Cá tính của cô hướng nội, không có sở trường giao tiếp với người khác, lại thêmrào cản ngôn ngữ, chắc là sẽ cô đơn, không thích nghi được với môi trường mới.Nhớ đến những năm lăn lộn ở nước ngoài không ai giúp đỡ, anh hận là mình khôngthể xé xác Chung Viễn ra thành trăm mảnh.

“Rất khỏe.” Câu trả lờicủa cô vẫn dứt khoát và gãy gọn như trước.

“…” Cô ấy sống rất tốt?Tô Nhất Minh thấy hụt hẫng vô cùng.

Trình Vũ Phi ở đầu dâybên kia tiếp tục im lặng.

“Không hỏi anh khỏe haykhông à?”

“Ừm, anh khỏe không?”

“Không khỏe.”

“Sao thế?”

“Công ty có chút phiềnphức. Khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng đến Trung Quốc lớn hơn nhiều so với tưởngtượng, rất nhiều đại gia tài sản đã bị thu hẹp lại, trái đất cũng bị thu hẹplại thành quả bóng bàn rổi, huống hồ gì anh vốn chỉ là một hạt đậu xanh, làmkhông tốt thì sẽ biến mất khỏi thế gian này. Bây giờ đến tiền mua một bát mìanh cũng không có...”

Nói rồi anh thở dài tựgiễu mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, những doanh nghiệp mà anh biết có mấynơi đã phá sản. Sau khi từ Bắc Kinh trở về, anh cũng bận rộn với việc làm ănvới Vu Tuy Văn. Nguyên liệu do anh tìm đủ mọi cách uốn ba tấc lưỡi mới có được,chuyến hàng đầu tiên cuối cùng cũng giao đúng hẹn, ông chủ rất hài lòng. TôNhất Minh trong điện thoại cũng nghe ra sự vui mừng của Vu Tuy Văn, tính cáchđiềm đạm thường ngày của cậu ta cũng không che giấu được. Cho nên anh khuachiêng gõ trống chuẩn bị chuyến hàng thứ hai. Nhưng nguyên liệu là cả một vấnđề, anh không nhận được một chút tiền mặt nào, hóa đơn lần trước còn chưa thanhtoán, người ta cũng không cho anh nợ thêm nữa. Anh rất lo lắng, vì vấn đề vốnmà không thể giao chuyến hàng thứ hai đúng kỳ hạn, có lỗi với người anh em.

Tô Nhất Minh cảm thấymình hiện giờ giống như một con thú đang chui đầu vào rọ, không có đường lui,dùng cái thân thể rệu rã, mệt nhoài khổ sở nghĩ cách thoát khỏi vòng vây. Anhthật sự quá mệt mỏi, mà không tìm được người giúp đỡ, không chừng chẳng mấychốc bại vong. Anh rất bi quan.

Trình Vũ Phi vẫn giữthái độ im lặng. Tô Nhất Minh cảm thấy chẳng chút hứng thú, không chịu đượchỏi, “Vũ Phi, gần hai tháng không gặp nhau, không muốn nói gì với anh à?”

Người ở đầu dây bên kiacuối cùng cũng nói một câu, “Anh có thể đừng gọi điện thoại lúc nửa đêm đượckhông?”

Nửa đêm? Tô Nhất Minhnhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi vù vù, bầu trời u ám, nhưng rõ ràng là ban ngày,nhìn đồng hồ, cũng sắp mười hai giờ trưa. Anh bỗng sực tỉnh ra, chênh lệch múigiờ, giữa họ đã có chênh lệch múi giờ rồi cơ đấy! Lặng lẽ cúp điện thoại, TôNhất Minh bất động hồi lâu. Đau lòng quá, cô ấy hình như không còn quan tâm đếnmình nữa.

Chuông điện thoại reo,anh không nhúc nhích. Tiếng chuông vẫn cứng đầu vang lên không ngừng. Tô NhấtMinh cuối cùng không chịu được nhấc ống nghe lên, uể oải nói: “A lô?”

Giọng nói Trình Vũ Phitrong điện thoại có chút gấp gáp: “Nhất Minh, anh mở ngăn kéo ở đầu giường bêntrái ra đi!”

Tô Nhất Minh ngớ ranhưng vẫn làm theo mở ngăn kéo tủ đầu giường bên trái, một vật đập vào mắt anh,là một ví tiền, chính là cái ví mình tặng cô ấy. Anh luôn cho rằng cô lúc nàocũng trân trọng cất giữ bên mình. Chiếc ví này là do anh thuê người làm thủcông, phía trên còn khắc dòng chữ Tô Nhất Minh yêu Trình Vũ Phi theo ý của anh.Lúc đó cũng có chút ý định tán tỉnh thế thôi nhưng sau này lại thành thật...Vậy mà cô lại trả lại cho anh.

“Bên trong có thẻ ngânhàng anh cho em, tiền trong đó em chưa hề đụng tới một xu… Anh xem thử, có thểđủ mua một bát mì không…” Trình Vũ Phi nói một cách vô cùng thận trọng. Trongbệnh viện trời yên biển lặng, mưa thuận gió hòa, cô nào biết khủng hoảng kinhtế toàn cầu đã làm mưa làm gió ngoài kia. Lúc nãy khi Tô Nhất Minh cúp điệnthoại cô không yên tâm lên mạng lướt web, hoảng hốt phát hiện sóng thần khủnghoảng đang nuốt chửng cả thế giới, càn quét tất cả các lục địa. Một số triệuphú quẫn bách đến mức tự tử. Cô nhớ trước khi chia tay hay thấy Tô Nhất Minhmệt mỏi vò đầu bứt tóc, cô biết công việc làm ăn của anh gặp phiền phức lớnrồi.

Lúc đó cô lên đường sangMỹ mà không nói một lời từ biệt với anh là vì muốn quên hẳn người đàn ông này,ai ngờ khoảng cách càng lớn thì nỗi nhớ càng dày vò. Chưa đầy một ngày cô đãnhớ anh. May mà lí trí giúp cô kiềm chế bản thân không tìm anh. Trong đêm, cuộcđiện thoại không hẹn trước ấy lại khiến lý trí của cô bị đập vỡ tan tành. Côbỗng vô cùng lo lắng cho Tô Nhất Minh.

Tô Nhất Minh tiếp tụclục lọi, phát hiện trong ngăn kéo còn một số thứ khác. Dây chuyền, nhẫn đá,ngọc bội... tất cả những thứ anh tặng không thiếu thứ gì. Cô ấy thật tuyệttình! Tô Nhất Minh nhức nhối, cả anh lẫn tiền của anh đều bị cô xem thường...

Nhưng anh không muốn bỏlỡ tình cảm này, thế là ngập ngừng hồi lâu anh nói với cô, “Vũ Phi, mấy thángnay anh suy nghĩ rất nhiều, chúng ta bắt đầu hơi vội vàng, động cơ của anhkhông được trong sạch cho lắm, có ý đùa giỡn, làm tổn thương em. Sau đó anhphát hiện ra mình thật sự yêu em, toàn tâm toàn ý chiều chuộng em. Tiếc là conngười anh bảo thủ cố chấp, gia trưởng độc đoán, khiến chuyện tốt trở thànhchuyện xấu, lại làm tổn thương em… Sự xa cách mấy hôm nay đã dạy cho anh mộtbài học đau đớn chưa từng có. Nếu đó là sự trừng phạt thì sự trừng phạt có thờihạn không? Nếu đó là quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh hy vọng chúng tacó thể bĩnh tĩnh suy nghĩ thêm một lần nữa, anh hy vọng em có thể cho anh mộtcơ hội bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ trân trọng cơ hội này, không phạm sai lầm nhưvậy nữa.”

Không dám nghe câu trảlời của cô, anh vội vàng cúp máy, cầm thẻ đi đến ngân hàng, bây giờ không phảilà lúc để tự ái vặt vãnh. Phải cứu công ty thoát khỏi khó khăn, rồi sẽ sang Mỹđón bác sĩ bảo bối về.

Trong thẻ còn gần batriệu tệ, rõ ràng là không chỉ để mua mì. Từ trước đến nay, anh luôn hào phóngvới người phụ nữ của mình, một mặt để chứng tỏ ta đây, mặt khác đó là sự bù đắpkhi anh không có nhiều thời gian ở bên cạnh họ. Tận đáy lòng anh cũng xemthường mình, nhưng phải gọi cho phòng tài vụ của công ty cái đã, để họ lập tứcchuyển số tiền này vào tài khoản công ty, rồi gọi cho xưởng cung cấp nguyênliệu, gấp rút lo liệu kế hoạch sản xuất.

Nhưng thất bại lần nàykhiến Tô Nhất Minh ngã quỵ không đứng dậy được! Tình hình kinh tế trong nướcngày càng xuống dốc, hàng loạt nhà máy phải đóng cửa. Việc kinh doanh của TôNhất Minh xuống dốc không phanh. Lúc này anh không thể không thừa nhận NghiêmHoa có con mắt tinh tường hơn mình, những thiệt hại của lần khủng hoảng kinh tếnày lớn hơn tưởng tượng nhiều. Hai lần hợp nhất trước của anh đã được thực tếchứng minh là hành động tự sát, nguồn vốn lưu động của công ty vì đó mà giảmxuống. Món nợ ngân hàng năm ngoái đã đáo hạn, lại thêm Tô Nhất Minh lần trướcmua lại công ty của La Vĩnh Đinh, món nợ thứ hai cũng đến kỳ phải trả, anh quảthật đã hết đường xoay sở.

Phản ứng của anh cũngcoi như nhanh lẹ, khi tình hình tài chính của công ty vừa ló ra một chút khókhăn, anh đã lập tức rao bán căn biệt thự ở ngoại ô của mình với giá thấp bằngmột nửa giá thị trường, đóng cửa một số xưởng sản xuất, cho công nhân nghỉ dàihạn không lương, thậm chí đánh tiếng chuyển nhượng hai phân xưởng. Nhưng thị trườngbất động sản cũng rất ảm đạm, căn biệt thự của anh rao bán mấy tháng trời màchẳng ai ngó ngàng, đến cả hai phân xưởng kia, trong lúc tình hình kinh tế rốiren thế này chắc cũng khó mà bán tháo được.

Tô Nhất Minh thươnglượng với luật sư về món nợ của La Vĩnh Đình, tìm trong hợp đồng hai điều kiệnngặt nghèo, mượn cớ anh ta không thực hiện lời hứa để kéo dài thời gian nợ. LãoLa tức giận chửi Tô Nhất Minh là lưu manh, chỉ muốn thuê người băm anh ra làmtrăm mảnh. Tô Nhất Minh chẳng thèm để ý đến những lời độc mồm ấy, mặc âu phụcvào anh là quý ông lịch lãm, cởi âu phục ra anh là một gã lưu manh chính hiệu,trên giường dưới giường đều như thế, hơn nữa đối thủ của anh nhận thức điều nàysâu sắc hơn những người phụ nữ của anh, điểm này anh chưa bao giờ giấu giếm.Nếu giở trò lưu manh mà được ôm mỹ nhân, có nhiều tài lộc, anh cũng không để ýđến việc người khác nghĩ gì về anh.

Tiếc là ở ngân hàng anhkhông dám giở trò lưu manh, bởi vì ngân hàng lưu manh gấp mấy lần anh. Nếu anhkhông trả tiền đúng hẹn, ngân hàng sẽ đến niêm phong, phát mãi công ty, phânxưởng, nhà cửa của anh, họ chỉ cần lấy được khoản nợ của anh là được. Hơn nữa,điều này còn để lại những hậu quả liên hoàn khác. Có một danh nhân nào đó nóirằng, ngân hàng cho bạn mượn ô lúc trời quang mây tạnh, lúc trời mưa thì hunghãn đòi ô lại. Anh mượn ngân hàng không chỉ một khoản, khi có một khoản anh trảkhông nổi, mất uy tín, không chừng tất cả chủ nợ của anh sẽ ùn ùn kéo đến nhưong vỡ tổ ném đá lên đầu anh. Anh không dám tưởng tượng đến viễn cảnh đó, đimột nước sai không chừng sẽ bị ngân hàng tuyên bố phá sản một cách oan ức.

Tô Nhất Minh quả thậttrong một thời gian ngắn không kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy, đành lấy chỗnày đắp vào chỗ kia, mất không biết bao nhiêu công sức, tận dụng tất cả các mốiquan hệ, chạy vạy khắp nơi năn nỉ ông này bà nọ cho mượn tiền. Tiếc là nhữngtình cảm xã giao này mỏng chẳng khác gì một tờ giấy Tuyên Thành, còn tiền thìlại là một dòng nước mà nó không đụng tới được, vừa đụng đến đã mềm nhũn khôngđáng một xu, đặc biệt đây lại là thời điểm mà ai cũng phải thủ thân cứu mình.Bây giờ người ta quan tâm đến tiền hơn là tình nghĩa.

Tô Nhất Minh quay mòngmòng mấy tháng trời, thời hạn trả nợ đã gần kề, xem ra chắc chắn không trả nổirồi. Tô Nhất Minh rầu rĩ, anh cảm thấy mình hệt như một con kiến bị rơi xuốngnước, một cọng rơm cứu mạng cũng không có, mắt mở trừng trừng nhìn tâm huyếtbao năm gây dựng của mình tan biến như bong bóng xà phòng, tình cảnh trước naychưa hề xảy ra.

Tình cảm nhạt như nướcốc của bạn bè khiến anh đau lòng, dù rằng lăn lộn trên thương trường nhiều nămanh hiểu quy luật khắc nghiệt của nó. Người nịnh bợ thì nhiều, người sẵn lònggiúp đỡ lúc hoạn nạn thì chẳng có. Kinh nghiệm bao nhiêu năm anh biết có rấtnhiều đại gia trở nên khánh kiệt, bỗng chốc biến mất, không tăm tích, cũngchẳng ai buồn nhắc đến. Vậy mà giờ đây lại đến lượt mình, anh vẫn chưa thểthích ứng được.

Bỗng chốc từ một ngườiđược săn đón trọng vọng biến thành một kẻ ai cũng muốn xa lánh. Sự biến đổi vềtâm lý này Tô Nhất Minh nhất thời khó chấp nhận. Đêm đến, anh đứng trước cửa sổlớn nhà mình, nhón chân cúi nhìn thành phố đèn điện sáng rực, cảm thấy vô cùngmỏi mệt. Anh từng cao ngạo cho rằng cả thành phố này nằm dưới chân anh, bây giờnghĩ lại, mình chẳng qua chỉ là người khách qua đường vội vã, đến đến đi đigiống như một cơn gió nhẹ, chẳng ai nhớ đến.

Đối với công ty, nhữnggì Tô Nhất Minh thấy có thể làm được gì thì đều làm cả rồi, còn kết quả thế nàovượt ngoài tầm kiểm soát của anh. Tuy nhiên, điều khiến lòng anh đau đớn nhất,tan nát nhất chính là người phụ nữ của anh, bác sĩ bảo bối của anh, anh khôngbiết phải cư xử thế nào với cô. Cô đã bỏ đi, nhưng anh chưa từng cảm thấy anhthật sự mất cô, anh tin mình có thể thuyết phục cô quay lại. Nhưng bây giờ anhxuống dốc như vậy thì dựa vào cái gì đế thuyết phục cô? Sao có thể thuyết phụccô về chịu khổ cùng anh chứ?

Chương 52: Cuộc đời nhưcon thuyền giữa biển cả mênh mông, khó tránh khỏi lúc chìm lúc nổi (2)

Trình Vũ Phi sang Mỹkhông bao lâu thì đã phải đón tiếp vị khách đến thăm ngoài ý muốn. Chung Viễnqua Mỹ dự hội thảo, tiện đường đến thăm cô. Thần sắc anh không tệ, tuy cổ taybị băng bó. Anh nói là anh không cẩn thận ngã trẹo tay. Anh rất chu đáo mangcho cô rất nhiều thứ, và còn mời cô đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc nữa.

Nghe nói đó là nhà hàngTrung Quốc nổi tiếng nhất ở Mỹ, ăn được vài đũa Trình Vũ Phi đã rơi nước mắt,không một món nào chính gốc. Cô bỗng nhớ nhà khủng khiếp, nhớ những quán ănnhỏ, thức ăn thơm ngon, giá cả phải chăng, rồi tiện thể nhớ luôn cả người đànông lúc nào cũng bận rộn nhưng hễ rảnh lại dắt cô la cà ở những hàng quán lềđường thưởng thức món thịt.

Chung Viễn đau lòng thởdài, “Haizzz, tôi từng ở bệnh viện M rất lâu, lúc đó vẫn cảm thấy thức ăn ở đâyngon. Không ngờ về nước một thời gian, bây giờ ăn thấy chẳng khác gì thức ăncho heo.”

Trình Vũ Phi cười.

“Vũ Phi, tôi lần này đếnchủ yếu là để báo với em một tin vui. Tôi sẽ kết hôn nhanh thôi.”

“?” Trình Vũ Phi tỏ ravô cùng kinh ngạc.

“Với Lâm Đồng”. ChungViễn nói ngắn gọn.

“Thật ư? Chúc mừng anhmong ước đã thành hiện thực.” Trình Vũ Phi vui mừng thay anh.

Chung Viễn cười cười,“Đúng thật là mong ước, thời gian kéo dài quá lâu rồi, niềm vui sướng cũng bịthời gian làm cho nhạt dần đi.”

“…” Trình Vũ Phi thậntrọng nhìn anh.

Chung Viễn lại cười,“Tôi từng nói với em cuộc sống không có gì hoàn mỹ, hơn nữa tôi vẫn còn yêu côấy, cho nên tôi quyết định kết hôn.”

“Chúc mừng.” Trình VũPhi lại một lần nữa vui mừng thay anh.

Chung Viễn ngẩng đầulên, đôi mắt đen láy tuyệt đẹp nhìn thẳng cô: “Vũ Phi, thật ra tôi cảm thấychúng ta có những điểm rất giống nhau. Lúc đó tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ vớinhiều món nợ chồng chất, chẳng có thứ gì, còn Lâm Đồng lại con nhà giàu, aicũng nghĩ chúng tôi không môn đăng hộ đối, nói tôi có ý đồ với cô ấy. Lúc đótôi rất tự ti, trong tình cảm lại rất bị động, tất cả đều do Lâm Đồng chủ động.Khi Lâm Đổng bỏ đi, cô ấy nói với tôi rằng: “Chung Viễn, anh chủ động một lầncó được không? Anh chủ động một lần giữ em ở lại, em sẽ không đi nữa”. Lúc đótôi đau khổ tột cùng, nhưng lúc cốt yếu nhất lại không thể nói ra. Tôi thật làmột kẻ yếu hèn, cứ vậy để cô ấy vuột khỏi tầm tay. Những năm qua hai chúng tôichịu không biết bao nhiêu đau khổ. Vũ Phi, tôi nghĩ, hạnh phúc phải do chínhmình giành lấy. Nếu em không chủ động một chút, có lẽ em sẽ để vuột mất thứ tốtđẹp nhất trong cuộc đời.”

Trình Vũ Phi im lặng hồilâu mới hỏi, “Chung Viên, anh muốn nói gì với tôi?”

Chung Viễn cười nhẹ,“Thật ra tôi với Lâm Đồng tái hợp là công của gã gian thương Tô Nhất Minh củaem. Anh ta đã bỏ không biết bao nhiêu tâm sức bày mưu tính kế để chúng tôi gặpnhau, tác hợp cho chúng tôi.”

“!” Trình Vũ Phi kinhngạc nhìn anh.

“Tính ra tôi phải cảm ơnanh ta, dù tôi biết anh ta cũng chẳng có ý tốt đẹp gì, chỉ là muốn ngăn khôngcho tôi đến với em. Nhưng anh ta vì em đã lao tâm khổ tứ như vậy lại còn bịthương, tôi cảm động đến ngạc nhiên. Sau chuyện này, lần đầu tiên tôi cảm thấyanh ta là người đàn ông rất được.”

“Bị thương? Chuyện gìxảy ra vậy?” Trình Vũ Phi thất sắc.

“Ừm, không nặng, chỉ làchân mày bị rách một đường thôi, là do... bị té ngã. Tôi đã khâu lại vếtthương.”

“Anh khâu cho anh ấy?Tại sao... không phải là bác sĩ khoa ngoại chỉnh hình khâu? Vết khâu sẽ đẹphơn”.

“Ấy... cái đó, tôi khâukhông lấy tiền mà, tặng không đấy!” Chung Viễn có chút khó xử nhướng nhướng cặpchân mày đẹp, che giấu bằng cách nhấp một ngụm nước mơ ngọt lừ, khó chịu đếnmức suýt phun ra ngoài.

Trình Vũ Phi bỗng cúiđầu không nói.

“Sao thế?” Chung Viễnhốt hoảng.

Cô không ngẩng đầu lên,thứ gì đó từ khóe mắt cô ứa ra nóng hổi, “Nhất Minh... anh ấy nói gần đây gặpkhó khăn lớn về vốn, không có cả tiền ăn, tôi cứ nghĩ anh ấy nói đùa. Thì ra,thì ra anh ấy thật sự đang rất thảm thương, đến tiền khám bệnh cũng chẳng có…”

“…” Chung Viễn cảm thấykhó hiểu. Nhưng cách đây mấy hôm anh nghe Nghiêm Hoa nói có gặp Tô Nhất Minh,vẫn đi xe xịn, vẫn khoác lác huênh hoang cơ mà. Tiền ăn không có là nói phét,nhưng khó khăn về vốn thì có thể. Nghiêm Hoa nói gần đây tình hình kinh tếxuống dốc, nhiều công ty nhỏ trụ không nổi nổi. Có phải Tô Nhất Minh cũng trụ khôngnổi rồi không? Thật lòng anh vẫn chẳng có chút cảm tình nào với gã đàn ông này,vì gã đã giành mất người phụ nữ của anh.

“Chung Viễn, anh rấtthân với Nghiêm Hoa đúng không?” Trình Vũ Phi ngần ngừ hỏi anh.

“Ừm, rất thân. Tuy làquan hệ lúc tốt lúc xấu.”

“Chung Viễn, tôi muốnanh giúp một việc.” Trình Vũ Phi do dự một chút rồi ngẩng đầu lên...

*

* *

Trình Vũ Phi đang làmviệc tại phòng theo dõi các bệnh nhân nặng thì có điện thoại nói có người muốngặp cô. Ra ngoài cô thấy một người. Dù cô nhận ra ngay đó là Tô Nhất Minh nhưngvẫn nghi ngờ rất lâu không dám nhận. Trông anh rất tiều tụy, hoàn toàn khác sovới lần cuối cùng cô gặp anh.

“Vũ Phi!” Tô Nhất Minhkhe khẽ gọi cô.

Trình Vũ Phi ngẩn ra hồilâu, rồi bước tới đón lấy va li trong tay anh. Cô xin nghỉ phép, dẫn anh đếnnơi ở của cô. Cảnh sắc ở đó rất đẹp, cây cối sum suê, hoa cỏ um tùm, phía saunhà có một con lạch nhỏ chạy qua cánh rừng nhỏ, nhưng lại rất xa bệnh viện.Điểm này Tô Nhất Minh rất rõ, mấy ngày trước anh từng đến tìm Chung Viễn, ChungViễn bảo anh đến bệnh viện M tìm cô, vì chỗ ở của cô ở nơi hoang vắng rất khótìm.

Đó là một ngôi nhà rộng,rất dẹp, nhưng cô chỉ thuê một phòng nhỏ ở đây, chỉ đủ để đặt một chiếc giường,một cái bàn, còn lại là một lối đi hẹp, nhét hai người thì quả là quá chậtchội.

Hai người ngồi nhìn mônglung, có chút ngượng ngùng. Trình Vũ Phi bước đến mở cửa sổ, cơn gió trong lànhthổi vào căn phòng nhỏ, ngoài cửa không xa có một con lạch nhỏ uốn khúc chạyvào rừng, xa hơn nữa có thế nhìn thấy ánh mặt trời trắng sáng phản chiếu xuốnglòng hồ kèm theo tiếng róc rách vui tai.

“Cảnh sắc ở đây thậtđẹp.” Tô Nhất Minh nhìn khắp lượt những vật dụng đơn sơ trong phòng, trong lòngdậy lên nỗi xót xa.

Trình Vũ Phi không quayđầu lại, căng mình hít thở bầu không khí ẩm ướt ngọt ngào đượm chút giá lạnh,“Đúng vậy. Nhưng buổi tối thì rất yên tĩnh, cảm giác trời đất chỉ còn lại mỗimình em, mọi nông nổi trong lòng đều lắng lại. Những động vật nhỏ cũng là nhữngngười bạn đáng yêu, những chú sóc chuột thường đến viếng thăm cửa sổ phòng em,có lúc còn đem những thứ kỳ lạ đến.”

Tô Nhất Minh cười mộttiếng, “Hồi trước anh du học ở một trường ở Anh, gần nơi ở có một khu rừng rấtrộng lớn, một bầy sóc chuột đỏ sống ở đó, rất đẹp.” Anh từng nghĩ lúc đi hưởngtuần trăng mật sẽ đưa cô đến ngôi trường đó, nắm tay cô đến những nơi dấu chânanh đã đi qua. Nhưng bây giờ... dù là cô đang ở bên cạnh anh, mà sao thấy xavời vợi.

Lại một sự im lặng kéodài. Trình Vũ Phi cảm nhận sự xa cách và khoảng cách giữa hai người, trong lòngbuồn bã, quay người nói, “Giám đốc Tô, lần trước anh nói… công ty đang gặp khókhăn?”

Tô Nhất Minh cười buồn,cố gắng giữ giọng thoải mái, “Đừng gọi anh là giám đốc Tô, giờ khắc này anh vẫncòn là giám đốc Tô nhưng một chút nữa thôi anh sẽ trở thành kẻ khố rách áo ôm.Vũ Phi... gọi anh là Nhất Minh đi.”

Trình Vũ Phi có chútkinh ngạc, Tô Nhất Minh trước giờ không bao giờ trao đổi chuyện công việc vớimình, trước đây anh rat tự hào đắc ý, sao bây giờ lại trở nên thê thảm như vậy?

“Thật... nghiêm trọngnhư vậy sao? Nhất Minh, anh phải nghĩ thoáng một chút..”

“Xe chạy đến chân núitất sẽ có đường, đi một bước nhìn một bước vậy. Vả lại Tô Nhất Minh là một gãlưu manh, đã quen nhìn cảnh lên lên xuống xuống nổi nổi chìm chìm rồi, có gặpcông kích cỡ nào cũng có thể chống cự được. Nếu như chống cự không được, thìcũng là đáng đời một gã lưu manh, đáng để ăn mừng mà. Ấy... em ăn gì chưa? Chưaăn thì bây giờ có thể ăn mừng được rồi…”

Lúc Trình Vũ Phi bê thứcăn lên thì Tô Nhất Minh đã tựa vào đầu giường ngủ say như chết rồi. Cô cũngchẳng muốn gọi anh dậy nữa, chỉ đưa tay vuốt mặt anh. Người anh vừa gầy vừađen, gương mặt tròn trịa đầy đặn như bánh bao giờ giống như cây kẹo mè dài.Khóe mắt anh hằn lên những nếp nhăn, giữa đám râu lún phún đã lấp ló vài cọngbạc. Trên chân mày có thêm một vết sẹo lồi, đường khâu cong cong vẹo vẹo. Đâylà vết thương mà Chung Viễn khâu đấy ư? Trình Vũ Phi tức giận sờ vết sẹo củaanh. Người ta đồn rằng Chung Viễn rất khéo tay, mổ phẫu thuật vô cùng đẹp mắt.Xem ra tin đồn là quá sự thật, khâu vết thương ở trình độ này thì làm sao cóthể khâu những mạch máu tim nhỏ xíu cơ chứ?

Tô Nhất Minh ngủ mê manđến mười lăm, mười sáu tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy thì đã là buổi trưa hôm sau.Trình Vũ Phi ngồi bên cạnh nhìn anh, ánh mắt u buồn, nhưng khi anh nhìn thẳngvào mắt cô thì cô lại vội vàng tránh đi, giọng nói dịu dàng xa xăm, “Anh tỉnhrồi à? Không ngủ mấy ngày rồi? Ngủ... như heo ấy.”

Tô Nhất Minh ngủ đến mụmẫm cả người, hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở Mỹ, anh không nói gì, chỉ chằmchằm nhìn cô, như muốn khắc sâu gương mặt cô, hình dáng cô trong trái tim mình,mãi mãi không quên.

Trình Vũ Phi ngần ngừ,“Nhất Minh, anh sang có việc gì không?”

“Có... Anh sang lần nàyđể dự lễ truy điệu.”

“Ai chết vậy?”. Trình VũPhi giật nảy mình.

“Tình yêu của anh chếtrồi, anh sang đây để làm lễ truy điệu cho nó.”

“Nhất Minh?”

“Vũ Phi, anh đã nghĩ rấtnhiều, cảm thấy chúng ta vẫn là không hợp nhau. Anh đã kỳ vọng quá lớn vào tìnhyêu. Anh muốn tìm một người phụ nữ cùng anh chia ngọt sẻ bùi cả cuộc đời, lúcanh ăn nên làm ra thì cùng anh tận hưởng thành công, lúc anh thất bại thì cùnganh chia sẻ nỗi lo. Bởi vậy từ trước đến nay anh rất kén chọn trong chuyện hônnhân. Lúc anh khó khăn nhất thì em lại không có mặt, lúc anh cần sự an ủi nhấtthì em lại cho anh thêm phiền muộn. Vũ Phi, anh nghĩ mình sai rồi, em khôngphải là người phụ nữ thích hợp với anh... Vũ Phi, anh giày vò mình cũng đã mệtmỏi lắm rồi, không muốn níu kéo thêm nữa. Chúng ta chia tay đi.”

Đợi hồi lâu vần chưanghe câu trả lời từ Trình Vũ Phi, Tô Nhất Minh ngẩng đầu lên, “Vũ Phi?”

Cô ở đó. Đứng quay lưngvề phía anh, bờ vai run run, lại yên lặng không một tiếng động

Tô Nhất Minh đau xót tộtđộ, bỗng vòng tay ôm lấy cô, “Vũ Phi, thật ra anh...”.

Trình Vũ Phi cố gắngvùng thoát ra khỏi vòng tay anh, vẫn đứng quay lưng về phía anh, giọng nói runrun, nhưng âm điệu lại rất bình tĩnh, “Giám đốc Tô, lần này anh đến để chia tayvới em?”

Tô Nhất Minh đau khổ cắnmôi, ngăn mình để không thốt ra bất kỳ lời nào. Anh lo chỉ cần mở miệng anh sẽnói ra những suy nghĩ thực trong lòng anh.

Trình Vũ Phi hít một hơithật sâu, ngăn nỗi đau xót đang trào dâng trong lòng, ngăn không cho nước mắtứa ra. Bao nhiêu đêm không ngủ, trong nỗi nhớ cồn cào, trong nỗi cô đơn bủavây, cô đã hạ quyết tâm đẩy anh ra khỏi trái tim mình, dù đau đớn như đứt từngkhúc ruột. Nhưng chỉ một cuộc điện thoại của anh gọi đến, thành tâm xin lỗi cô,cầu xin cô cho anh một cơ hội bắt đầu lại là tất cả những cố gắng của cô đềuhoài công, cô lại nhen nhóm lửa hy vọng trong lòng, thậm chí muốn chủ động làmhòa, trở về bên anh. Vậy mà bây giờ người đàn ông này lại chạy sang đây đòichia tay với cô. Chia tay... chia thế nào đây? Người đàn ông này từ lâu đã cóvị trí không thể thay thế trong tim cô, chưa bao giờ cô muốn buông tay. Nhất làbây giờ anh đang đứng bên bờ vực thẳm, cô sao có thể buông tay?

“Vũ Phi!”, vẫn là TôNhất Minh lấy lại tinh thần trước. “Anh phải đáp chuyến bay trở về Trung Quốcngay, không có thời gian lưu lại…”

Trình Vũ Phi vẫn khôngnói gì.

“Còn nữa...”, Tô NhấtMinh lấy từ trong túi ra một vật gì đó, nhét vào tay cô. “Đây là nhẫn của em đểở chỗ anh…”

Trình Vũ Phi nhìn chiếcnhẫn mà Tô Nhất Minh đã tặng cô, chiếc nhẫn anh cầu hôn cô ở Cape Town. Khi đicô đã để lại ở nhà anh. Anh đến để nói chia tay, lại đưa nhẫn cầu hôn cho cô,đúng là người đàn ông ngốc nhất trên đời. Nếu sau này cô lấy người đàn ôngkhác, chẳng lẽ sẽ vẫn đeo nhẫn của anh sao?

“Bảo trọng nhé em. Anhđi đây, sớm tìm được ý trung nhân nhé.” Tô Nhất Minh do dự một lát, nhìn dángngười run run của cô, làm động tác ôm vào hư vô. Tạm biệt nhé người yêu củaanh, tạm biệt nhé, người anh yêu nhất. Số mệnh của anh dường như đã an bài.Trong ba mươi sáu năm cuộc đời, một lần nữa anh bị đẩy về vạch xuất phát. Triệuphú Tô Nhất Minh ngày nào giờ sắp trở thành một trong vô số hạt cát bị sóngthần khủng hoảng kinh tế cuốn đi.

Bởi thế, trong cơn tuyệtvọng không gì sánh được, anh cố ý sang đây chia tay với cô, anh không muốn cônhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình, cũng không muốn cản trở tương lai tươisáng của cô. Dù rằng tận đáy lòng anh khát khao được nghe cô nói một câu, côyêu anh, không muốn chia tay, muốn cùng anh đồng cam cộng khổ, cùng vượt quagiai đoạn khó khăn này. Nhưng, anh không muốn cô thương hại... Anh vẫn muốn giữlại chút tự trọng cuối cùng. Anh không nỡ để cô chịu khổ, cô đã từng là ngườianh yêu tha thiết...

Xách hành lý lên, TôNhất Minh rời khỏi căn phòng như trốn chạy, anh không dám lưu lại lâu, một câunói, một hành động cũng có thể làm lung lay quyết định mà anh đã suy nghĩ rấtlâu...

Chương 53: Ánh sáng luônxuất hiện vào lúc tối tăm nhất

Tô Nhất Minh trở vềTrung Quốc sức lực cạn kiệt. Mấy ngày sau, không ngờ anh nhận được điện thoạicủa một người tên Lý Thanh, \\\"Tô tiên sinh, tôi là bạn của Nghiêm Hoa, anhta nói với tôi cần biệt thự của anh đang treo biển bán? Tôi đã xem qua ngôi nhàđó, rất thích bộ bàn ghế bằng gỗ giáng hương, muốn hỏi xem anh có bánkhông?\\\"

Tô Nhất Minh lắc đầu,\\\"Tỏi chỉ muốn bán nhà, không bán đổ đạc trong nhà. Tôi vất vả bao nhiêunăm trời mới sưu tầm được món đồ quý giá đó, không nỡ bán.\\\"

\\\"Nếu tôi mua cả nhàvà đồ đạc trong nhà thì thế nào? Tôi đã mời thầy phong thủy đến xem, biệt thựcủa anh phong thủy rất tốt, nhưng ông ta nói, đồ đạc trong nhà không thể đổi,nếu không sẽ mất phong thủy”

Tô Nhất Minh thầm mắngvớ vẩn, nếu phong thủy tốt thì có đến bước đường cùng thế này.

“Có lỗi với Lý tiênsinh, bộ bàn ghế đó quả thật không bán được. Tôi…”

Lý Thành nói giá cả, TôNhất Minh nghe mà động lòng, nếu bây giờ mà có số tiên mặt nhiều như thế, có lẽcông ty mình có thể từ cõi chết trở về.

Không đợi anh phản ứngđầu dây bên kia đã nói \\\"Anh Tô, anh cứ suy nghĩ đi rồi trả lời cho tôi,tôi thật sự rất thành tâm mua biệt thự của anh. Bây giờ quay vòng vốn khó khăn,tiền mặt lên ngôi vua, trong tay phải có món tiền như vậy mới có thể tồn tạiđược. Nếu may mắn tồn tại được trong cuộc khủng hoảng kinh tế này thì mới cóthể nắm bắt cơ hội mới. Anh Tô là người thông minh, tôi cũng không nói nhiềunữa...\\\"

Tô Nhất Minh do dự mộtlát đã có câu trả lời. Tuy bộ bàn ghế đó vô cùng quý giá, nhưng Lý Thành nóikhông sai. Ghi có cầm nắm tiền mặt đó trong tay mới có tương lai, cơ hội nhưcơn gió thoảng qua, anh bây giờ cũng chẳng có tư cách để trả giá này nọ.

Giao dịch thành côngchóng vánh, Lý Thành quả nhiên là người lắm tiền nhiều của, nói là làm, hợpđồng ký kết vui vẻ, tiền giao đưa cũng rất mau lẹ. Tô Nhất Minh thanh toán hếtnợ nần, vực công ty dậy từ bờ vực phá sản.

Mấy hôm sau Nghiêm Hoagọi điện đến nói rằng anh ta có một người bạn muốn xem hai phân xưởng của anh.\\\"Anh ta tên là Triệu Quân An, làm thiết kế xây dựng giao thông công chính,gần đây muốn mở rộng quy mô nên muốn mua vài phân xưởng nữa, tôi giới thiệu đếnchỗ anh xem.\\\"

Tuy cảm thấy có chút kỳlạ khi gần đây Nghiêm Hoa liên tiếp xuất hiện trong thế giới của anh, nhưng TôNhất Minh vẫn cẩn thận điều tra về tiểu sử của Triệu Quân An, đãi ngộ anh tanhư thượng khách.

Người này ngoài mặt thìkhiêm tôn tự xưng mình là Tiểu Triệu nhưng trong lòng thì ngạo mạn coi trờibằng vung, ép giá để mua hai phân xưởng đang đóng cửa của Tô Nhất Minh, còn nóioang oang, \\\"Anh Tô, bây giờ tình hình kinh tế khó khăn, phân xưởng của anhdóng cửa thật lãng phí, chi bằng bán cho tôi, đổi lấy ít tiền qua cơn bần hànnày.\\\"

Tô Nhất Minh mỉm cườilắc đầu, \\\"Gần đây ngành của tôi thật không được sáng sủa cho lắm, bởi vậyđể vượt qua khó khăn này, công ty tôi đã có phương án đề phòng, điều chỉnhphương châm kinh doanh. Tôi biết chính phủ muốn chấn hưng kinh tế đã có rấtnhiêu hạng mục đầu tư các công trình cơ sở hạ tầng. Bởi thế tôi bỏ rất nhiềucông sức để cải tạo dây chuyền sản xuất, sản xuất các thiết bị liên quan đếnđường sắt. Đóng cửa phân xưởng cũng là để thuận lợi cho việc cải tạo. Hai phânxưởng này là nơi tăng doanh thu mới của chúng tôi, nên tôi không muốn bán. Nghenói công ty của Triệu tiên sinh là đầu tàu về thiết bị ngành đường sắt, chúng tôirất muốn mời Triệu tiên sinh hợp tác.\\\"

Triệu Quân An hơi bấtngờ, hừ một tiếng, nhung chẳng thèm chấp nhặt Tô Nhất Minh, ra vẻ làm ăn khôngthành thì nhân nghĩa vẫn còn, nhiệt tình mời anh ta tham quan dây chuyền sảnxuất sau khi cải tạo, khoe ra những mẫu sản phẩm có tính năng ưu việt của côngty anh.

Tiễn Triệu Quân An ra vềthì phó giám đốc đứng bên cạnh liền hỏi Tô Nhất Minh, vẻ không hiểu, \\\"Giámđốc Tô, hai phân xưởng này chẳng phải là anh đang muốn bán sao? Sao bây giờ lạithay đổi ý định?\\\"

Tô Nhất Minh cười đầy tựtin, \\\"Trước đây tôi có nghe Nghiêm Hoa nói về việc chính phủ đầu tư vàothi công cơ sở hạ tầng, đã sớm có sự chuẩn bị để công ty khai thác sản phẩmmới, thị trường mới nhưng tiếc là vừa rồi do gặp khó khăn về vốn nên dự án nàykhông thực hiện được, không có tiền cải tạo, cũng không có tiền khai thác thịtrường. Cái tay Triệu Quân An này tôi đã điểu tra rồi, gốc gác lớn lắm, thựclực cũng rất mạnh. Nếu lão ta chịu hợp tác với chúng ta, tôi nghĩ đầu ra sảnphẩm không phải chuyện gì lớn.\\\"

\\\"Nhưng ông ta cóchịu hợp tác với chúng ta không?\\\". Phó giám đốc hoài nghi hỏi anh.

\\\"Có thể lắmchứ.\\\" Tô Nhất Minh lại cười, \\\"Chúng ta phải thử xem, nếu không thànhthì bán phân xưởng cho hắn ta. Hắn ta gấp gáp khuếch trương mà, cần dây chuyềnsản xuất hiện đại như của chúng ta, nguyên khu vực Hoa Đông này tôi biết, dâychuyển sản xuất tiên tiến như chúng ta hầu như không có. Đương nhiên hắn ta cóthể vung tiền ra cải tạo dây chuyền sản xuất của mình. Nhưng như thế thì lỡviệc, mất đi cơ hội làm ăn tốt. Con đường nhanh nhất để khuếch trương chính làhợp nhất.\\\"

Không ngoài dự liệu củaanh, một thời gian sau người đàn ông này lại đến, đồng ý hợp tác với anh một dựán mới, nhưng điều kiện vô cùng khắt khe. Tô Nhất Minh cắn răng đồng ý. Hiệntại đang khó khăn, cứ phải sống cái đã, huống hồ gì hợp tác với người này khôngchỉ có thể sống mà còn kiếm được khá khả quan, tuy miêng ngon phải dâng chongười khác. Nhưng đợi thời cơ chín muồi, anh có thể hất cẳng hắn ta, làm mộtmình.

Từ đó Tô Nhất Minh đãhoàn toàn vực dậy được công ty, anh cảm thấy mình vô cùng may mắn. Dù rằng anhbiết vận may của anh đến rất vô duyên vô cớ. Nghiêm Hoa tuy là hàng xóm của anhnhưng giao tình giữa hai người rất nhạt nhẽo. Anh thật sự nghĩ không ra vì saoanh ta lại giúp mình.

Mây hôm sau anh gặp đượcNghiêm Hoa trong một buổi tiệc chiêu đãi. Tô Nhất Minh thường tham gia nhữnghoạt động thế này, nhưng rất ít gặp Nghiêm Hoa. Theo những tin ngoài lề tronggiới của anh, Nghiêm Hoa là một người lầm lì ít nói, khác người, không bao giờhòa nhập với người xung quanh. Nhưng điểu này không hề cản trở việc rất nhiềungười trong giới muốn kết thân với Nghiêm Hoa, kính nể Nghiêm Hoa. Tóm lại,Nghiêm Hoa trong giới làm ăn là một sự tồn tại khác người.

Tô Nhất Minh âm thầmquan sát. Phần lớn thời gian Nghiêm Hoa không nói không rằng ngồi trước bàntiệc, thỉnh thoảng chào hỏi dăm ba câu với những người đi tới, phần lớn là anhta lắng nghe, thỉnh thoảng nói chút gì đó, cũng chỉ là những câu khách sáo. Quảnhiên là một cao thủ tính tình kỳ quái, hành tung khác thường.

Tô Nhất Minh cầm cốcrượu đi tới, vào thẳng vấn đề, \\\"Mr. Nghiêm, vô cùng cảm ơn anh, gần đây đãgiới thiệu cho tôi hai mối làm ăn lớn.\\\"

Nghiêm Hoa thờ ơ gậtđầu, \\\"Tôi chỉ là người đưa tin, làm cầu nối thôi.”

\\\"Nhưng rất đúnglúc.\\\" Tô Nhất Minh chân thành cảm ơn.

Nghiêm Hoa lại thờ ơ gậtđầu, \\\"Tôi biết. Đó là do tôi đã hứa với bác sĩ Trình.\\\"

\\\"Bác sĩ... Trình?Bác sĩ Trình nào?\\\". Tô Nhất Minh suýt chút cắn phải lưỡi, nói lắp ba lắpbắp.

Anh mắt Nghiêm Hoa chợtsắc lẹm, \\\"Trình Vũ Phi, anh còn nhớ cô ta chứ? Cô ta gọi cho tôi nói côngty anh gặp khó khăn, muốn tôi cho vay tiền.\\\"

Tô Nhất Minh tiếp tụcsững sờ.

“Cô ta vay tôi hai triệurưỡi tệ, nói sau trả dần. Tôi nói với cô ta hai triệu rưỡi chỉ như muối bỏ bể,chẳng thể cứu anh ra khỏi dầu sôi lửa bỏng. Nhưng tôi đồng ý với cô ta sẽ giúpanh vượt qua lúc khó khăn này, tôi nghĩ mình đã làm được, cũng chẳng tốn côngsức là bao.\\\"

Tô Nhất Minh đau xót.Hai triệu rưỡi tệ, bảo bối của anh, anh kiêu ngạo, anh thanh cao mà để Trình VũPhí đến trang sức anh tặng cũng không lấy đi, lại mở miệng vay một người đànông không quen không biết hai triệu rưỡi! Anh biết thu nhập một năm của cô vàokhoảng trăm nghìn, năm nay cô ba mươi, làm việc đến lúc nghỉ hưu vừa đúng haimươi lăm năm nữa. Hai triệu rưỡi là do cô ước chừng con số lớn nhất mà mình cóthể trả được. Anh nhớ lại cách đây không lâu đã nói với cô rằng cô đã khôngcùng anh vượt qua hoạn nạn. Anh cảm thấy mình thật là một kẻ khốn nạn.

\\\"Lý Thành luôn muốnlàm hàng xóm của tôi, đúng lúc anh lại muốn bán nhà với giá thấp, tôi nói vớianh ta chuyện này, hai người thuận mua vừa bán. Thực lực của Triệu Quân An rấthùng hậu, vì muốn khuếch trương địa bàn nên rất nóng vội, lại không tìm đượcđối tượng nào thích hợp để mua. Tôi giới thiệu cho anh, kết quả đều thắng lợi. Cuốicùng là do anh hợp tác thành công với anh ta kiếm được khoản lời lớn, đó là dobản lĩnh và vận may của anh, chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi coi như đã hoànthành lời hứa với bạn mình.


Đọc tiếp: Đến đây nào, bác sĩ của anh - Phần 10

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Đến đây nào, bác sĩ của anh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Snack's 1967