Old school Swatch Watches
Đọc truyện

Đến đây nào, bác sĩ của anh - Phần 7


Đêm xuống Tô Nhất Minh lạicàng hứng thú gấp bội, không ngừng làm phiền nàng bác sĩ nhân dân tội nghiệp.Có lúc nửa đêm anh bất thình lình lôi cô ngồi dậy ngắm trăng, Trình Vũ Phi hệtnhư chú chuột chũi tội nghiệp rúc mình vào trong chăn nhưng lại bị con mèo đengian ác không chút thương tình lôi cả người lẫn chăn, bế ra ban công, đặt lênghế.

Ánh trăng quả nhiên làmsay lòng người, Trình Vũ Phi mắt nhắm mắt mở ngắm trăng. Trong màn đêm, ánhsáng từ chiếc đĩa pha lê chiếu rọi khắp mọi nơi, soi mình trên mặt nước hồ bơiphẳng lặng như gương. Cây dừa bên hồ in bóng bên cạnh ánh trăng dưới đáy nước,một khung cảnh vô cùng nên thơ.

“Nhắm mắt lại… Em cónghe thấy tiếng gì không?” Tô Nhất Minh ôm chặt cô, chiếc cằm ram ráp nhẹ nhàngve vuốt má cô.

Trình Vũ Phi nhắm mắtlại nghe thấy tiếng rì rào của những đợt sóng nhỏ vỗ vào bờ, mỉm cười nói,“Tiếng sóng.”

Tô Nhất Minh cốc đầu cômột cái. “m thanh của hạnh phúc.”

Sến quá! Trình Vũ Phinghe mà nổi hết da gà.

Tô Nhất Minh dường nhưnhìn thấu suy nghĩ của cô, từ từ hôn lên tai cô, “Vũ Phi, lòng anh rất lâu rồikhông được bình yên như thế này. Anh ngỡ đây là hạnh phúc.”

Trình Vũ Phi chợt nhớlại lời anh từng nói, đàn ông có mười câu thì chin câu là giả, bất giác cắtngang anh, không dám tin chũng chẳng dám nghĩ nhiều, “Cảnh ở đây thật là đẹp.”

“Không đẹp bằng em.”

“Lại lừa em?”

“Anh thật lòng mà. Emkhông thấy đó sao, anh chẳng đi đâu chỉ quanh quẩn bên em. Em đẹp hơn mọi cảnhđẹp ở đây.”

“Đó là vì anh đến đâynhiều lần rồi, chẳng còn cảm giác tươi mới nữa.”

Ánh trăng như mộng mị,khiến gương mặt cô như được dát bạc. Tô Nhất Minh cười ôm cô chặt hơn, tronglòng rất lâu rồi mới thanh thản mãn nguyện như thế.

Hạnh phúc như mật ngọt.

Chương 39: Quá khứ củaChung Viễn (1)

Những ngày hạnh phúctrôi qua nhanh chóng, giống như từng giọt từng giọt nước rơi vào chiếc túi dacừu, nhanh chóng biến mất nhưng cũng không phải là không để lại dấu vết gì, chíít cái túi da cừu ấy cũng phình ra.

Tất nhiên Tô Nhất Minhchỉ thấy bao tử mình phình to ra, nhưng anh không muốn thừa nhận điều đó. Trướcgương, anh đưa tay vỗ vỗ chiếc bụng lộ rõ của mình, vô cùng ảo não. Là một gãđàn ông đẹp trai, anh luôn chú ý đến bề ngoài của mình, cũng rất chú trọng ănkiêng. Trước đây tối nào cũng phải tiếp khách, lại có thói quen nghỉ ngơi khôngtốt, nhưng anh đều giữ được thân hình hoàn hảo của mình. Không ngờ bây cả sựnghiệp và tình yêu đều đang rất thuận lợi, thế mà anh không thể nào kiểm soátđược bụng càng ngày càng phình to ra của mình. Đúng là gầy ốm là do đau buồn,béo phì là do sung sướng mà.

Anh hạ quyết tâm ănkiêng mấy lần nhưng trước sự tấn công ồ ạt của mùi thức ăn thơm phưng phức bốckhói nghi ngút mà nàng bác sĩ giảo hoạt của anh làm, bụng anh lại sôi lên ùngục. Những món mà bác sĩ nấu hấp dẫn hơn chị giúp việc làm một bậc, bởi vì bácsĩ nhà ta luôn có nhiều sáng kiến độc đáo, nguyên liệu làm thức ăn và cách thứcnấu phong phú đa dạng hơn. Điều này là không thể tránh khỏi vì chị giúp việcchẳng dám như bác sĩ nhà ta thử tất cả những phương pháp mà mình chưa từng nấubao giờ hoặc mua những nguyên liệu đắt đỏ. Và chị ta cũng chẳng thể giống bácsĩ nhà ta sau khi làm hỏng các nguyên liệu đắt đỏ đó lại không một chút để tâmmà dõng dạc nói với Tô Nhất Minh, “Nhất Minh, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn tốinhé. Lần trước anh nói sẽ dẫn em đi ăn món Ấn Độ mà.”

Đây là sự khác biệt giữachủ nhà và người giúp việc. Tô Nhất Minh từ đó rút ra kết luận, nhân viên vàông chủ mãi mãi không thể đứng ngang bằng nhau, vì trách nhiệm không hề giốngnhau.

Có lúc Tô Nhất Minh hạquyết tâm ăn tối ở ngoài, ăn ít một chút, về nhà sẽ không ăn nữa. Ai ngờ bác sĩnhà ta vừa nhìn thấy anh đã bê ngay một đĩa ốc thơm phưng phức đặt trước mặt.Tô Nhất Minh nghĩ ốc ít thịt vì thế không nhiều calori, thế là đau khổ thuyếtphục mình không phụ tâm huyết của Trình Vũ Phi, mút chùn chụt ăn hết tâm huyếtcủa cô, còn ghi nhận nỗi vất vả của cô bằng cách chừa cho cô con ốc béo ngậynhất.

Tiếp đến là cá nướng,cũng là món ăn có lợi cho sức khỏe, Tô Nhất Minh vừa ăn xong, sau đó lại đếnmón sò điệp xào, có lợi cho sức khỏe, rau xanh, không thể thiếu trong bữa ăn dinhdưỡng. Kết thúc, Tô Nhất Minh đang khệ nệ ôm chiếc bụng no nê mãn nguyện chuẩnbị rời khỏi bàn ăn thì món tráng miệng thơm nức mũi lại buộc anh phải ngồi lạivị trí cũ.

Tô Nhất Minh giơ tay đầuhàng vô điều kiện. Anh rất thích ăn ngọt, mẹ anh chính là đầu bếp làm món trángmiệng ngon nhất. Một người đàn ông thích ăn ngọt sẽ bị đồng loại cười thối mũinên anh rất kiềm chế khi ăn ở ngoài. Gần đây rất ít người biết sở thích này củaanh. Nhưng bác sĩ nhà ta lại không hổ danh là nhìn người đoán bệnh, vô cùng mẫncảm với điểm yếu của con người, nhanh chóng phát hiện ra cái bí mật vô cùng bénhỏ này của Tô Nhất Minh, thế là cứ dăm ba ngày cô lại làm một món tráng miệngthơm ngon cho anh.

Tô Nhất Minh đau khổnhìn trân trân món tráng miệng ngọt ngào trên đĩa, đấu tranh tư tưởng hồi lâu,quyết định thả đàn lần cuối cùng. Cùng lắm ăn xong làm việc thâu đêm bù lại. Aingờ, Tô Nhất Minh ăn no rồi không biết làm gì, bắt đầu trêu ghẹo Trình Vũ Phi,kết quả lửa tình bốc lên hừng hực, thô bạo vồ lấy cô, cả tối hôm ấy chẳng rờikhỏi giường. Ngày hôm sau tỉnh giấc thấy bụng mình lại tích thêm một lớp mỡdày.

Mấy lần như thế Tô NhấtMinh đành tự làm tự chịu, lỡ phóng lao phải theo lao. Điều duy nhất an ủi anhlà so dọc so ngang thì thân hình anh vẫn tính đẹp trai phong độ. So ngang chínhlà so với những người cùng lứa với anh, còn so dọc là so với già trẻ lớn bétrong giới làm ăn của anh.

Trình Vũ Phi luôn cóthái độ dửng dưng với chuyện này, nhưng một lần lại nói với Tô Nhất Minh: “Anhlớn nhanh thật đấy.”

Tô Nhất Minh tưởng rằngcô đang khen mình về một phương diện nào đó, thế là tít mắt cười với cô. Khôngngờ Trình Vũ Phi nói tiếp: “Em đang nói đến vòng eo của anh đấy.”

“…” Tô Nhất Minh làm bộdạng đau khổ không thiết sống.

Trình Vũ Phi cười ngặtnghẽo: “Không sao. Em rất thích mào Garfield, luôn mong có ngày được ôm chú mèoGarfield béo phì ngủ. Bây giờ… được mèo Garfield ôm ngủ cũng là tuyệt.” Rồithừa nước đục thả câu, véo véo chiếc bụng đầy mỡ của anh.

Tô Nhất Minh thở dài,đành vậy. Dù sao người phụ nữ của mình thích là được rồi.

Nếu cuộc sống cứ theo đàthuận lợi như thế có lẽ hình tượng đẹp trai của Tô Nhất Minh sẽ bị hủy hoạikhông sớm thì muộn, quả thật quá êm đềm. Anh thậm chí bắt đầu có ý nghĩ muốnbác sĩ Trình thôi việc ở nhà, chuyên tâm săn sóc quanh quẩn bên anh.

Nhất là một hôm Trình VũPhi về nhà anh phát hiện trên cổ cô có vết cào.

“Đây là… cái gì vậy?”Anh giả vờ thờ ơ hỏi cô.

Trình Vũ Phi nước mắtlưng tròng ngẩng đầu lên, kể lể với anh những đối xử bất công mà cô gặp phải.

Tối hôm qua có một bệnhnhân chết đột ngột, hôm nay đi làm cô bị người nhà bệnh nhân xúm lại bao vây.Bác sĩ Trình xui xẻo chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã bị mấy người phụ nữ nhảyxổ vào cào cấu, cắn xé, chỉ đến khi âm thanh nhốn nhào bên ngoài cất lên, “Nhầmngười rồi.”, “Không phải cô ta.”, “Cái con bác sĩ đấy không có ở đây” thì cômới được buông tha.

Trình Vũ Phi chẳng hiểuđầu cua tai nheo cảm thấy vô cùng uất ức, nhưng chẳng đợi cô có thời gian hiểurõ sự tình nhóm người đó đã làm náo loạn ở phòng cấp cứu, đạp phá tan tành dụngcụ khám bệnh, hòng không cho bác sĩ khám bệnh cho bệnh nhân.

Báo vệ được điều đến,cảnh sát cũng được gọi đến. Đám người đó không sợ trời không sợ đất cả ganchống cả người thì hành công vụ, xem ra bọ họ chẳng có chuyện gì là không dámlàm. Cuối cùng những người có chức trách trong bệnh viện mới chịu lộ mặt đàmphán với bọn họ.

“Kết quả thế nào?” TôNhất Minh không kìm được tức giận hỏi cô.

“Kết quả thế nào thì emkhông biết. Có lẽ là bàn về mức bồi thường. Người nhà đồng ý thì thôi còn nếukhông thì sẽ kiện ra tòa.”

“Anh hỏi là mấy ngườiđánh em đó kết quả như thế nào.”

“Kết quả gì chứ, cào cómấy đường, không chết cũng chẳng tàn phế, căn bản là chẳng ai thèm để ý. Bâygiờ trong bệnh viện mọi người chỉ tập trung vào việc làm sao để giải quyết ổnthỏa chuyện này. Suy cho cùng nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rấtlớn đến danh tiếng của bệnh viện.”

“Vậy là đánh khơi khơivậy đó hả?”

Trình Vũ Phi gượng cười,còn có thể như thế nào được nữa? Tất nhiên, cô có thể tự đề cử giải tai họa từtrên trời rơi xuống của bệnh viện mà bị đánh có thể lĩnh được một hai trăm tệxem như tiền bồi thường. Đã từng có một y tá bị tát hai cái bạt tai, một vị cóchức sắc trong bệnh viện cầm phong bì hai trăm tệ đưa tận tay cô ta, kết quả làbị cô y tá làm cho mất mặt ngay tại chỗ, “Tôi đưa anh hai trăm tệ, tát anh haicái bạt tai được chứ?” Sau đó, giải thưởng đó vẫn còn, cũng chẳng còn ai đểtrao nữa.

Tô Nhất Minh sầm mặtlại, “Không được. Bệnh viện em không đòi lại công bằng cho em thì anh đòi…”

“Anh muốn làm gì? Trảthù? Nhất Minh, như thế phạm pháp đấy.”

Tô Nhất Minh hừ mộttiếng, “Vậy em thôi việc đi.”

Trình Vũ Phi ngớ ngườira một lát, “Nhất Minh, anh chưa từng chịu oan ức trong công việc sao? Khôngphải lần trước anh bị một gã đại lưu manh ăn hiếp ư? Anh có nghĩ đến việc rútlui không?”

Tô Nhất Minh im lặng.Muốn rút lui, không phải chưa từng nghĩ đến. Lăn lộn kiếm tiền trong xã hội bâygiờ thường phải tự dối lòng, a dua mịnh bợ, chỉ lừa thành ngựa. Anh cảm thấymình giống như một con cáo, giảo hoạt có thừa nhưng thực lực lại không đủ. Biếtrằng muốn làm ăn nhiều thịt nhất có thể thì phải cậy nhờ sức mạnh của hổ. Hổ ởđây chính là ám chỉ nhưng quan chức lãnh đạo cao cấp của doanh nghiệp quốcdoanh. Anh mong bọn họ để anh kiếm chút lợi nhuận.

Nhưng tính toán của mỗicon hổ khác nhau. Có con thì ôn hòa nghĩa khí, có con lại ra vẻ ta đây. Rấtnhiều lần anh phải móc một số tiền không nhỏ để vỗ béo mấy con hổ đó, rượu thịtê hề, chén chú chén anh say bí tỉ rồi to mồm nói với Tô Nhất Minh, “Mẹ kiếp!Chú em thì thiếu gì tiền? Nhưng có tiền thì làm được gì đây? Anh muốn chú emsang Đông chú em sao dám sang Tây, anh muốn chú em làm một bãi chú em nào dámđánh rắm.”

Tô Nhất Minh lúc đó cũngcó uống một chút, nghe mà tức đến nỗi muốn tuyệt giao với hạng người này ngaylập tức. Nhưng nhớ đến bác Mao khả kính thân thương, bèn nén lại. Về nhà nghĩtài sản hiện nay của mình, nếu bán đứt công ty, không làm ăn gì nữa, ở nhà phèphỡn mấy đời cũng tiêu không hết, thật ra không cần phải nhịn cục tức nghẹnhọng đó, nhưng dù sao cũng đã nhịn rồi.

Thật tội nghiệp.

Thở dài đánh thượt, TôNhất Minh không còn gì để nói, nhưng đầy một bụng ấm ức. Đàn ông ở ngoài kiếmtiền chuốc lấy oan ức thì thôi chẳng nói làm gì, đằng này người phụ nữ của mìnhở nhà mình nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa ra ngoài lại bị người ta ănhiếp. Ấm ức một hồi anh bèn xuống nước với Trình Vũ Phi, “Hay là em xin nghỉphép mấy hôm, ở nhà nghỉ ngơi.”

Ngày hôm sau Tô NhấtMinh cũng không đi làm, ở nhà an ủi bác sĩ Trình tội nghiệp. Bác sĩ cảm thấyanh chuyện bé xé ra to nhưng chẳng biết làm thế nào. Đến chiều, trước sự kiêntrì của Tô Nhất Minh, Trình Vũ Phi bị lôi ra khỏi nhà đi mua sắm, mua được mộtsợi dây chuyền mặt hồng ngọc rất đẹp. Tô Nhất Minh định chấm sợ dây chuyền mặtkim cương nhưng tiếc là bác sĩ quê mùa cho rằng kim cương trong suốt, nhìnkhông nổi bật bằng hồng ngọc.

Trên đường Tô Nhất Minhphát hiện mình không mang theo điện thoại, nhưng cũng chẳng để tâm. Về đến nhàanh mới phát hiện có một cuộc gọi nhỡ, đối tác lớn nhất của anh, giám đốc Châu,gọi đến. Lần trước anh bị hắn ta chơi cho một vố, nhưng nghĩ đến địa vị của lãota, Tô Nhất Minh vẫn thành khẩn gọi lại cho lão.

Lão Châu bớt chút thờigian đến thành phố của Tô Nhất Minh, một lần nữa mời anh đi uống trà. Hổ đã mờira, Tô Nhất Minh nào dám khước từ. Anh thật ra thích đặt mối quan hệ hợp táclâu dài hơn, không thích kiểu làm ăn ăn xổi ở thì. Cho nên anh tự tin về lâu vềdài lão Châu nhất định sẽ bị sự chân thành của mình làm cho cảm động, trở thànhđối tác ruột của anh, giống như lão Vương lúc trước vậy.

Xe vừa chạy đến trướccửa khách sạn của lão Châu thì Tô Nhất Minh nhận được điện thoại của Vu TuyVăn, một cuộc gọi bí ẩn. Vu Tuy Văn hỏi trong điện, “Nhất Minh, giữa cậu vớilão Châu không có xích mích gì chứ?”

Không đợi Tô Nhất Minhtrả lời anh ta nói tiếp, “Không có thì tốt.” Nói rồi cúp điện thoại.

Tô Nhất Minh cảnh giácdừng xe, gọi lại. Vu Tuy Văn lại không nhận điện thoại. Anh suy nghĩ lời nóivừa rồi của Vu Tuy Văn, toát mồ hôi lạnh. Vu Tuy Văn là người rất thông minh,đầu óc vô cùng minh mẫn, chắc chắn không thể vô duyên vô cớ gọi cho mình mộtđiện thoại chẳng đâu vào đâu như thế.

Tô Nhất Minh đoán chắcchắn lão Châu đã xảy ra chuyện, hoặc sắp xảy ra chuyện rồi. Vu Tuy văn vội vàngthông báo cho anh biết nhưng vì một nguyên nhân nào đó mà không thể nói rõ ràng.

Đã vào hè, thời tiết oinồng. Tô Nhất Minh ngồi trong xe lại toát mồ hôi lạnh. Lão Châu chuyên gài bẫyngười khác, anh đã từng lĩnh giáo. Anh tin lão Châu chắc chắn cũng đã từng gàibẫy không ít người, có lẽ lần này bị rơi vào tay một gã lưu manh bự hơn rồi.

Tô Nhất Minh tiên lượngnguy hiểm đang rình rập mình, giữa anh và lão Châu chỉ có miếng ngọc rởm đó.Miếng ngọc này, căn bản là chẳng thể luận tội trước tòa. Anh thận trọng suynghĩ hồi lâu, gọi mấy cuộc điện thoại, sắp xếp đâu vào đó mọi việc. Rồi lại gọiđiện thoại cho lão Châu, giả vờ nói mình đột nhiên phát bệnh, không thế đếnđược, khất lần sau.

Chương 40: Quá khứ củaChung Viễn (2)

Đến chiều tối Vu Tuy Văngọi điện đến, lão Châu quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi. Thật ra trước giờ vẫn cóngười tố cáo lão ta tống tiền, nhận hối lộ, nhưng do lão ta có chỗ dựa rất vữngchắc trong chốn quan trường nên chẳng ai dám đụng vào. Gần đây không biết lãota đã đắc tội với ai, cấp trên ra thông báo điều tra lại, nghe nói đã nắm đượcchứng cứ.

Những chuyện này lẽ ralà bí mật nhưng gia đình Vu Tuy văn có gốc gác ở thành phố B, hôm nay nhận đượctin này, anh ta lập tức nghĩ ngay đến Tô Nhất Minh. Anh ta cảm thấy Tô NhấtMinh gan to, lại thêm luật ngầm chốn thương trường, chắc rằng anh cũng khôngtránh khỏi liên đới nên liền thông báo cho anh. Ai ngờ gọi điện vừa nói đượcmột câu thì có người bước vào, đành nói qua quýt rồi cúp máy.

“Sau đó thì không tiệnnghe điện thoại của cậu. Nhất Minh, cậu nên cẩn thận một chút, tránh phiền phứcsau này.” Vu Tuy Văn không hỏi Tô Nhất Minh rốt cuộc là có quan hệ như thế nàovới lão Châu, chỉ nhắc nhở như vậy rồi cúp máy.

Tô Nhất Minh huy độngmạng lưới tình báo của mình, mấy ngày sau nhận được tin tức xác thực, cơ quanđiều tra đã ra tay, chính vào buổi chiều hôm mà anh hẹn với lão Châu. Nghe đượctin này Tô Nhất Minh một lần nữa toát mồ hôi, chiều hôm đó, anh mang một mónquà định tặng lão Châu. Có thể hôm đó nếu điện thoại của Vu Tuy Văn không gọikịp thời, nếu không phải anh đi mua sắm với Trình Vũ Phi quên mang theo điện thoạithì anh rất có thể đã bị cơ quan điều tra sờ gáy cùng với lão Châu rồi, rất cóthể anh cũng sẽ bị liên đới, không chừng mất cả chì lẫn chài.

Trình Vũ Phi lo lắngnhìn Tô Nhất Minh tâm thần bấn loạn, đến ngồi bên cạnh anh, gọi anh một tiếng.

Tô Nhất Minh định thầnlại, cầm hai món đồ lên tặng cô, cả hai đều là đá quý. Một món là phỉ thúyxanh, một món là miếng ngọc trắng hơi ngả vàng.

“Cái gì vậy?” Trình VũPhi hồ nghi xem tới xem lui hai món đồ.

“Đá quý thượng hạng đấy.Một miếng là phỉ thúy Miến Điện, một miếng là ngọc Hòa Điền.” Tô Nhất Minh nói,đều có giá hơn hai trăm ngàn tệ. Ngọc Hòa Điền là do anh chọn để mua tặng lãoChâu. Lúc đó anh nghĩ, lão Châu đã mở miệng như thế, cho dù là thật hay giả,anh cũng phải làm như thật tặng món đồ này cho lão Châu. Miếng ngọc phỉ thúyrất giống với miếng ngọc rởm mà lão Châu lừa anh mua lần trước. Anh chọn muasau khi nhận được điện thoại của Vu Tuy Văn, để chứng minh lão Châu rất có mắtnhìn, đã bỏ ra hai trăm ngàn mua một miếng phỉ thúy thật sự đáng giá hai trăm ngàn,tuyệt đối không phải là tống tiền hay hối lộ.

“Anh sưu tầm đá quý à?”

“Anh không thích đá, chỉthích gỗ thôi. Anh đã từng nói với em, anh sưu tầm đồ gỗ giáng hương mà, đặt ởcăn biệt thự ở ngoại ô. Lúc nào anh sẽ dẫn em đến xem.” Tô Nhất Minh đưa tayvuốt tóc cô.

“Vậy mấy miếng đồ này làthế nào?” Trình Vũ Phi biết tiền lương mấy năm của mình cũng không mua nổi mónđồ nhỏ xíu thế này, hiếu kì cầm miếng phỉ thúy lên soi dưới ánh đèn. Độ trongsuốt rất lớn, giống hệt như thủy tinh, chẳng lẽ lại là thủy tinh?

“Ấy… miếng ngọc này cóthể trừ tà. Năm nay chẳng phải là năm tuổi của em hay sao? Năm tuổi thườngkhông thuận lợi. Tặng em để trừ tà.”

Trình Vũ Phi suýt nữacắm đầu xuống đất. Tuy cô không giống những người con gái khác, nũng nịu, khăngkhăng không thừa nhận tuổi tác của mình, nhưng dù gì cô cũng biết yêu cái đẹp,nên lên tiếng phản bác, “Không đúng. Năm tuổi phải tính từ ba mươi sáu trở lên.Còn sớm mà!”

Tô Nhất Minh hồn để đầuđâu ừ một tiếng lấy lệ, “Món đồ này tặng càng sớm càng tốt, tránh tà sớm mộtchút cũng tốt mà. Ấy… Vũ Phi này, em có hộ chiếu không?”

Trình Vũ Phi lắc đầu,“Để làm gì?”

“Vậy đi làm đi. Anhthường xuyên ra nước ngoài, lúc nào đó sẽ dẫn em theo. Có hộ chiếu rất tiệnlợi.”

Trình Vũ Phi im lặng,trong lòng có chút lo lắng mơ hồ.

Sau khi lão Châu lênđoạn đầu đài, Tô Nhất Minh đã cắt đứt mối quan hệ làm ăn với công ty lão ta,ngay cả hợp đồng cung ứng lâu dài ký với lão Vương ngày trước cũng bị hủy. Bởithế anh nghĩ khả năng anh bị dính líu vào vụ việc này là rất ít. Ai ngờ một thờigian sau anh nhận được một tin xấu: công tác điều tra được mở rộng, một quan tokhác cũng bị liên đới, người đó có thế lực lớn. Mạnh vì gạo bạo vì tiền, thaybao nhiêu đời giám đốc mà vị trí của ông ta vẫn không suy suyển, tính ra đã lànguyên lão ba triều rồi, người này có mối quan hệ qua lại với Tô Nhất Minh.

Tô Nhất Minh biết cácthủ đoạn của viện kiểm sát Trung Quốc, anh còn nhớ một người bạn chí cốt làmtrong ngành kiểm sát đã từng nói với anh, vấn đề là họ có muốn điều tra haykhông chứ không có chuyện họ điều tra không ra. Anh cũng biết rất rõ ràng, cuộcsống nhung lụa mà anh có mấy năm nay chính là đánh đổi từ những vất vả khổ sởngày trước. Một khi mình cũng bị vời đi, chắc chắn anh sẽ thành Phố Chí Cao,việc như thế không còn đơn thuần là hối lộ.

Hơn nữa anh bây giờ muốngì được nấy, thực ra cũng chẳng cần phải chịu khổ như thế. Đang lúc công ty cóchút việc phải xử lý ở châu u, Tô Nhất Minh liền xuất ngoại, muốn tạm thờitránh xa đợt phong ba này. Anh không nói cho Trình Vũ Phi lúc nào về, bởi anh thậtsự cũng không biết chừng nào mình mới có thể về.

Cứ như thế, mười mấyngày sau, tâm trạng Trình Vũ Phi vô cùng sa sút. Trực giác mách bảo cô, Tô NhấtMinh chắc chắn đã xảy ra chuyện, nhưng anh thì không muốn nói cho cô biết. Mỗitối Tô Nhất Minh đều đúng giờ gọi điện thoại đường dài về, trong điện thoại bahoa khoác lác, giả điên giả khùng, trêu cho cô vui. Nhưng anh càng không để lộbất cứ điều gì, Trình Vũ Phi càng lo lắng.

Mội buổi chiều, trờinhập nhoạng tối, không một ngọn gió, ngoài đường chẳng khác gì một cái lồng hấpkhổng lồ, không khí oi nồng. Trình Vũ Phi rời khỏi bệnh viện được trang bị máyđiều hòa tối tân, vừa đi được vài bước, mồ hôi mồ kê đã nhễ nhại.

Một chiếc xe đẹp chưatừng thấy không biết từ đâu chui ra, hùng hổ lao về phía cô. Trình Vũ Phi kêu“Á” một tiếng, lùi lại mấy bước, giẫm phải một cái hố nông phía sau, ngã nhàora đất. Chiếc xe gấp gáp đánh vòng, cách cô nếu vài mét lại quay đầu, nhắmthẳng hướng cổng bệnh viện, rồi lại gấp gáp thắng lại, đỗ xịch ngay cổng bệnhviện.

Một gã đàn ông nét mặt uám từ trong xe bước ra, bước tới bên cô, giọng nói lạnh lùng, “Có sao không?”

Trình Vũ Phi gượng đauđứng dậy, cà nhắc vài bước, lắc đầu, “Không sao. Chỉ bị sái chân thôi.”

Gã đàn ông ừ một tiếng,móc ra một xấp tiền dày dày đưa cho Trình Vũ Phi: “Tôi có việc gấp phải đi, đâycoi như là tiền bồi thường.” Rồi bỗng nhìn thấy rõ gương mặt Trình Vũ Phi khicô ngước lên, anh ta thở ra một hơi, quay đầu lại chẳng kiêng dè gì nói lớn vớingười trong xe, “Chung Viễn, có người nhìn rất giống bồ của cậu này.”

Một người nghe tiếng gọibước ra, nhìn thấy rõ ràng là Trình Vũ Phi, hét lớn, “Nghiêm Hoa! Anh lái xevậy đấy hả? Đâm phải bác sĩ Trình rồi!”

Nghiêm Hoa lạnh lùng,“Tôi không đụng cô ta, còn cách cô ta rất xa tôi đã rẽ cua rồi.”

Chung Viễn ngồi xuống,xem xét cổ chân bị sái của Trình Vũ Phi, “Chết rồi, sưng lên rồi, e rằng bịnặng đấy. Tôi đưa cô đến khoa xương xem nhé?”

Không đợi Trình Vũ Phimở miệng từ chối, Nghiêm Hoa đứng một bên sốt ruột nói lớn, “Chung Viễn! Đừng ởđó mà xuýt xoa nữa. Tôi đã đưa cho cô ta tiền, để cô ta tự đi khám bác sĩ. QuảQuả còn đang đợi chúng ta ở trường mẫu giáo đấy, đến muộn con bé sẽ thất vọnglắm!”

Chung Viễn vô cùng xótxa sờ cổ chân bị sưng to của Trình Vũ Phi, đầu vẫn không ngẩng lên, “Đồngnghiệp với nhau phải biết yêu thương nhau, động vật máu lạnh như anh làm saohiểu được. Loại người như anh, cứ nghĩ rằng có chút tiền là có thể xem nhẹ tínhmạng người khác! Trong bệnh viện mà phóng xe như điên thế!”

Giọng nói của Hoa Nghiêmcàng u ám, “Lúc nãy không phải cậu vừa khen tính năng chiếc xe này tốt để tôithử tay lái đó sao? Trước đây sao tôi chưa từng thấy cậu yêu thương đồng nghiệpnhư vậy nhỉ? Chỉ nhìn thấy cậu suốt ngày hục hặc với bọn họ. Quả Quả con bé…”

Chung Viễn cắt ngang anhta, “Tôi đã gọi điện cho cô giáo của Quả Quả, anh đi đón con bé trước đi, anhkhông phải muốn ở một mình với con bé sao? Tôi đưa bác sĩ Trình đi khám chân.”

Hoa Nghiêm hừ một tiếngrồi mất dạng, chiếc xe vừa nổ máy đã phóng vọt đi. Chung Viễn lầm bầm mắng gìđó.

Không bị gãy xương, bácsĩ đẹp trai khoa xương thật có lòng thương yêu đồng nghiệp, khuyên lơn hết lờiđể Trình Vũ Phi chịu nẹp chân, còn cho cô mượn nạng miễn phí. Bác sĩ Trình tộinghiệp lẽ ra có thể đi cà nhắc được, nhưng sau khi thăm khám xong thì chỉ cónước chống nạng nhảy lò cò.

Nhảy, nhảy, nhảy… ChungViễn mỉm cười nhìn cô vất vả chuyện động về phía trước, hỏi một câu đầy ác ý,“Bác sĩ Trình, đi như thế có mệt không?”

Trình Vũ Phi đã mấy lầntừ chối để Chung Viễn dìu đi, đành tiếp tục gắng gượng, “Không mệt. May mà bìnhthường làm việc chân tay. Thể lực vẫn còn tốt.”

Chung Viễn cười rạng rỡ,mắt mở to nhìn cô nhảy ra khỏi cửa bệnh viện.

Trình Vũ Phi mệt nhọctựa vào một gốc cây thở dốc, đi lại bằng một chân quả nhiên không xong, đi đượcmột lúc là đã mỏi nhừ. Một chiếc xe dừng cạnh bên cô, Mục Thuần thò đầu ra,“Phi Phi. Chân em sao thế? Anh đưa em về nhà nhé?”

Không đợi Trình Vũ Phiphản ứng, tiếng phanh xe rít lên từ phía sau, một giọng nói hét lớn, “Ai đấy!Ai lại dừng xe ngay khúc cua thế? Đợi tông vào đít à? Dịch ra! Dịch ra!”

Mục Thuần từ tốn dịch xelên phía trước một chút, rồi mở cửa xuống xe, nhưng lại thấy xe Chung Viễn từđằng sau phóng lên, đưa Trình Vũ Phi lên xe rồi lái đi mất. Lúc sắp đi còn hạkính xe xuống nói: “Phó chủ nhiệm Mục, sau này đừng dừng xe bừa bãi thế nữanhé, may mà tôi là tay lái lụa đấy, nếu không…hậu quả khôn lường.”

Mục Thuần lại một lầnnữa ôn tồn cười xin lỗi, nhìn theo họ đến khi khuất hẳn, quay đầu lại bỗng nhìnvào kính chiếu hậu bên đường, cảnh tượng ở khúc cua bên kia hiện ra mồn mộttrước mắt, chỉ biết gượng cười buồn.

Trình Vũ Phi thở dài, cômuốn bắt taxi về nhà, nhưng vì không muốn giằng co với người yêu cũ đã có vợnên đành chọn lên xe của bác sĩ trưởng khoa cổ quái chưa vợ.

Cũng may mà lần này bácsĩ trưởng khoa lồng ngực cổ quái không nói gì, nhanh chóng đưa cô về đến nhà.Chỉ đến lúc dừng xe, bế cô từ trên xe xuống, nhìn thấy ánh mắt ngượng ngùng lẫntức giận của cô, mới nói: “Đừng khách sáo. Tôi rất thích giúp đỡ người khác mà.Hơn nữa cô rất nhẹ, giống như chú vịt con vậy, chả tốn sức là mấy.”

“Tôi sợ người khác nhìnthấy không hay.”

“Không sao. Ở đây khôngai biết tôi. Không tổn hại đến thanh danh của tôi đâu.”

“…” Trình Vũ Phi khó xửnhìn người bảo vệ đứng bên đường, trong lòng nghĩ: “Ở đây không phải có ngườibiết tôi ư?”

Lên đến nhà, Chung Viễnlàm như rất quen thuộc đi lòng vòng trong nhà một lát rồi dừng bên cửa kínhphóng mắt ra ngoài, “Đẹp quá! Cả thành phố bị cô giẫm dưới chân! Chẳng tráchbọn gian thương đều thích ở tầng trên cùng.\\\"

Trình Vũ Phi vứt nạng,thả người xuống sô-pha, nắn nắn bóp bóp bắp chân gần như bị co rút, nhẹ nhàngnhắc nhở Chung Viễn, “Chủ nhiệm Chung, Quả Quả không phải đang đợi anh sao?”

Chung Viễn cười cười,“Không sao. Nghiêm Hoa muốn ở cạnh con bé một lát mà.”

Cái gì đó lóe lên trongđầu Trình Vũ Phi, cô buột miệng, “Người đó là bố của Quả Quả?”

Giọng nói của Chung Viễnkhông mảy may dao động, “Quả Quả không có cha, chỉ có cậu.”

“…” Trình Vũ Phi địnhnói là bố trên phương diện sinh vật học, nhưng không dám tùy tiện trước mặt bácsĩ cấp trên, đành gật đầu.

Chung Viễn là khách màcứ như chủ nhà lấy nước uống cho Trình Vũ Phi, sau cùng mới hỏi: “Cái gã gianthương của cô chừng nào mới về? Để tôi giao cô cho anh ta rồi đi.”

Á? Trình Vũ Phi thấtsắc, “Nhất Minh mấy hôm nay đi công tác chưa về. Chân tôi không có gì đáng ngạicho lắm.”

Chung Viễn ồ một tiếng,gọi điện mua thức ăn vô cùng thành thạo, sau đó đọc địa chỉ nhà Tô Nhất Minh.

“Anh làm gì thế?” TrìnhVũ Phi càng ngạc nhiên.

“Gọi thức ăn! Cô đừngnói là muốn tôi vào bếp nấu nhé? Tôi lúc chưa có tiền thì ăn cơm hộp, có tiềnrồi thì ăn cơm chị giúp việc nấu. Tóm lại rất lâu rồi không hề đụng đến nồiniêu xoong chảo. Cũng đừng nói là cô nhảy nhảy tự đi nấu cơm nhé?”

“…” Trình Vũ Phi hứ mộttiếng, ăn cơm cũng là cả vấn đề, ngày mai cô sẽ gọi chị giúp việc vàng đến nấuăn trở lại.

Trong nhà im ắng. TrìnhVũ Phi rất nhiều lần muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí im lặng này, nhưnglại không tìm được lời nào thích hợp. Chung Viễn dường như nhìn thấu sự gượnggạo của cô, cuối cùng cũng mở lòng từ bi lên tiếng trước, “Một bệnh nhân củatôi, còn rất trẻ, vừa được phẫu thuật thay van tim, hôm qua bỗng dưng bị xuấthuyết não, suýt nữa thì chết”.

Bệnh nhân thay van timcần phải uống thuốc chống đông máu, liều lượng quá nhiều sẽ dẫn đến xuất huyếtnão. Trình Vũ Phi kìm lòng không được, nghĩ bác sĩ khoa ngoại thật sơ ý! Liềulượng thuốc chống đông cũng điều chỉnh không xong! Nhưng không dám nói ra. Hầunhư mỗi bác sĩ đều rất tự phụ, không thích người khác nghi ngờ cách xử lý bệnhcủa mình có gì đó không thỏa đáng.

“…Sau đó mới mời bác sĩkhoa ngoại não hội chẩn, Mục Thuần cũng đến dự, nói là chúng tôi điều chỉnhkhông đúng liều lượng thuốc chống đông nên mới dẫn đến xuất huyết não.”

Ấy! Đúng là chí lớn gặpnhau. Trình Vũ Phi cười gượng gạo, có tật giật mình uống một ngụm nước, ngheChung Viễn nói mà suýt chút nữa phun ra: “Anh ta còn nói lần trước nhìn thấytôi thân mật với một người phụ nữ khác, nói tôi có lỗi với cô.”

“Mục Thuần anh ấythích…nói đùa.” Mục Thuần…thật đã trở thành đầu đất rồi ư? Đến bây giờ mà còn khôngbiết mình đang có quan hệ với người đàn ông nào sao? Hơn nữa… can hệ gì đến anhta kia chứ? Trình Vũ Phi cảm thấy tức giận.

Chung Viễn cười cười,lời nói đầy ngụ ý, “Lúc đó tôi nói với anh ta, bác sĩ không tìm ra căn nguyêncủa bệnh giống như đàn ông tìm không ra tình địch của mình. Chúng tôi thăm khámrất cẩn thận như báu vật những bệnh nhân được làm phẫu thuật, sao lại có thểphạm một lỗi sơ đẳng như vậy được? Vì vậy mới đề nghị anh ta chụp mạch máu nãoxem thế nào. Kết quả là, mạch máu não của bệnh nhân có dị dạng bẩm sinh cho nêngây ra xuất huyết não.”

“…”

“Tiếc là Mục Thuần đúnglà một con mọt sách, chưa nghe rõ lời của tôi đã tiếp tục nói đùa, gọi điện chotôi nói mấy hôm nay thấy cô gầy rạc đi, hỏi tôi tại sao.”

Đầu đất! Đần độn! Ngungốc! Trình Vũ Phi khổ sở đưa tay ôm trán, chỉ muốn chui xuống đất.

“Tôi bèn nói với anhta…”

“Cái gì?” Trình Vũ Phikinh ngạc nhìn miệng Chung Viễn.

“Nói kiểm tra nguyênnhân hao gầy không thuộc chuyên môn của bác sĩ ngoại khoa ngoại lồng ngực chúngtôi, đề nghị anh ta tìm bác sĩ khoa nội mà hỏi.” Chung Viễn cười giảo hoạt.

“…” Trình Vũ Phi tức tốinhìn Chung Viễn, nghĩ mình sao lại gặp những người quý hóa như thế này chứ? Nóivòng vo tam quốc, nhưng câu nào là chết câu đó.

Thức ăn đã mang đến,Chung Viễn trả tiền xong rồi vội vàng cáo từ, “Tôi phải đi đón Quả Quả rồi.Nghiêm Hoa là hạng người không tốt, tôi sợ Quả Quả ở gần anh ta sẽ học thóixấu.”

Trình Vũ Phi mỉm cườikhách khí, trong lòng nghĩ anh chẳng phải cũng xấu xa đó sao. Quả Quả tộinghiệp thật đấy!

Xin nghỉ ở nhà dưỡngbệnh, Trình Vũ Phi làm bạn với sự cô đơn. Không muốn Tô Nhất Minh lo lắng nêncô không nói cho anh biết chuyện chân bị sái. Nhưng có một lần trong điện thoạicô tủi thân đã khóc, khiến anh bồn chồn không yên.

Chương 41: Quá khứ củaChung Viễn (3)

Tuy bác sĩ khoa xươngyêu cầu hạn chế cử động trong 2 tuần, nhưng Trình Vũ Phi thật sự không thể chịuđựng hơn được nữa, mấy ngày sau đã bỏ nạng, bắt đầu cà nhắc đi lại loanh quanhở khu nhà.

Chung Viễn bất ngờ gọiđến, nhờ Trình Vũ Phi trông nom Quả Quả một ngày. Anh phải đi họp ở thành phốkhác, mấy hôm nữa mới về. Thì ra cô chăm sóc Quả Quả bị bệnh xin nghỉ vài hôm,mấy hôm nay anh đành nhờ cậy khắp nơi.

“Ngày mai quả thật khôngnhờ cậy được ai, mới nhớ đến cô dù sao cũng đang ở nhà dưỡng thương, Quả Quả làđứa bé ngoan, cô không phải vất vả nhiều vì nó đâu. Cô có thể giúp tôi trôngcon bé một ngày không? Hôm sau tôi sẽ về sớm nhất có thể. Đừng cử động nhiều,tránh vết thương càng nặng hơn.”

Trình Vũ Phi tuy là conmột nhưng từ nhỏ cũng giúp trông em họ, cho nên cũng rất đồng cảm với nỗi vấtvả gà trống nuôi ... cháu. Hơn nữa trong kí ức của cô, bé Quả Quả dễ dương đóđúng là rất ngoan, nên cô không do dự nhận lời ngay.

Hôm sau, Quả Quả đượcđưa đến nhà Trình Vũ Phi. Đứa bé tội nghiệp mấy hôm nay cứ phải chuyển chỗ ởliên tục, chắc là không kịp thích nghi, cứ thu mình vào một góc chơi với conbúp bê bằng bông, không nói một lời nào. Trình Vũ Phi thầm mắng Chung Viễn vôtrách nhiệm, bỏ bao nhiêu công sức mới gần gũi con bé được một chút. May màtrong nhà có nuôi con chuột lớn Tô Nhất Minh, nên lúc nào cũng có ít đồ ngọt,lấy ra dụ con nít không gì bằng.

Buổi chiều con bé bắtđầu đòi hỏi, muốn đi siêu thị mua búp bê. Trình Vũ Phi thật sự rất thương conbé, thế là chân cà nhắc dẫn con bé đi mua. Con bé cảm thấy cô bước đi rất đặcbiệt nên bắt chước học theo, thích chí cười ha ha. Đến cửa siêu thị con bé độtnhiên vui sướng chỉ ba chữ to ở trên tường reo lên: “Cô ơi! Ba chữ này con biếthai chữ! Một chữ nhân, một chữ khẩu.”

Trình Vũ Phi ngước lên,nhìn dòng chữ nổi bật trên tường: “Lối vào”, nhịn không được phì cười.

Cô mua cho con bé mộtlúc 3 con búp bê. Quả Quả khỏi phải nói sướng rơn lên, chạy nhảy khắp nhà TôNhất Minh, chơi đùa đến rất khuya vẫn chưa chịu ngủ. Trình Vũ Phi lục lọi hếttất cả câu chuyện cổ tích hồi nhỏ thường được nghe còn sót lại trong trí nhớ rakể một lượt, con bé vẫn ríu ra ríu rít như con sẻ nhỏ. Trình Vũ Phi mệt nhoài,may mà điện thoại Tô Nhất Minh gọi về rất đúng giờ. “Nấu cháo” điện thoại xong,Trình Vũ Phi quay sang nhìn thì thấy con bé đã ngủ say tự lúc nào, ấm ức nghĩ,mình nói chuyện với Tô Nhất Minh vô vị như vậy sao?

Ngày hôm sau Chung Viễnđến rất sớm, nghe nói là lo Trình Vũ Phi mệt nhọc sẽ ảnh hưởng đến vết thương ởchân, mới tờ mờ sáng đã lái xe hộc tốc chạy về. Quả Quả ngủ rất say, gọi mãivẫn không dậy.

Chung Viễn vò đầu bứttai, “Quả Quả ngủ thật hay giả vờ ngủ thế nhỉ?”

Quả Quả mắt vẫn nhắmnghiền không động đậy.

Chung Viễn lại một lầnnữa vò đầu bứt tai, “Thế này nhé Quả Quả, nếu con ngủ thật thì dạ một tiếng,còn ngủ giả thì ừ một tiếng nhé, được không nào?”

Quả Quả tội nghiệp trúngkế, mở miệng dạ một tiếng rõ to, bị Chung Viễn bế lên, “Hê hê, con dạ đấy nhé!Cái đầu nhỏ này rất tỉnh táo mà!”

Trình Vũ Phi không nóigì. Quả là một người cậu vô cùng giảo hoạt, Quả Quả thật tội nghiệp.

Quả Quả đã rất thân quenvới Trình Vũ Phi, bị cô dùng nào là đồ ngọt nào là đồ chơi mua chuộc, nằng nặckhông chịu về nhà với Chung Viễn. Bị con bé lâu nay mình nuôi nấng bội bạcnhanh như vậy, Chung Viễn đau lòng vô cùng, lại ngại nổi giận trước mặt TrìnhVũ Phi, đành khuất phục Quả Quả bằng cách hứa mua cho nó bốn con búp bê, lúc đócon bé mới ngoan ngoãn để anh đưa về nhà.

Trình Vũ Phi do dự nóivới Chung Viễn: “Tôi thấy Quả Quả hình như hơi nhút nhát, không dám chơi vớinhững đứa trẻ khác, chủ nhiệm Chung quan tâm đến con bé nhiều một chút.”

Chung Viễn hơi ngẩn ra,thở dài, “Ừ, tôi thật ra cũng cố hết sức rồi. Một mình vừa nuôi cháu vừa làmbác sĩ, tôi không còn hơi sức nữa. Muốn tìm một người để chung vai gánh vácnhưng vẫn chưa tìm được.”

Trình Vũ Phi nhớ đến lờisư huynh, bất giác chau mày, “Chủ nhiệm Chung, mỗi người đều có quá khứ, nhưngđể quá khứ ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại là có vấn đề về tâm lí, anh nên đikhám bác sĩ tâm lí đi.”

Chung Viễn cười đầy ngụý, “Điều này tôi hiểu rất rõ. Tôi đã từng tìm được một bác sĩ, cứ ngỡ đã tìmđược cứu cánh tâm hồn.”

Tim Trình Vũ Phi nhóilên một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Viễn, lựa lời từ chối, “Chỉ vìngoại hình giống bồ của anh mà có thể trở thành cứu cánh của anh sao?”

Chung Viễn lắc đầu thànhthật, “Không chỉ là ngoại hình giống mà cá tính khí chất cũng rất vừa ý tôi.Hơn nữa, tôi đã có Quả Quả, kết hôn rồi vẫn muốn sinh thêm một đứa nữa, nếu tìmmột người vợ giống con nít, tôi một nách ba con… Tương lai như thế tôi chẳng dámnghĩ tới. Bởi thế tôi muốn tìm một người phụ nữ nhân hậu một chút, trưởng thànhmột chút. Thật ra ngoại hình cũng không giống lắm, chỉ là ánh mắt có chút giốngthôi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tôi đã có chút chấn động.”

Trình Vũ Phi vẫn cúiđầu, “Vậy cô ấy nhiều nhất cũng chỉ là cứu cánh cho cuộc sống hỗn loạn của anh,chứ không phải là cứu cánh cho tâm hồn của anh, anh không hề yêu cô ấy. Hơnnữa, cô ấy cũng rất ích kỉ, cũng muốn có ai đó tình nguyện làm cứu cánh. Cô ấyvẫn rất tin vào tình yêu, muốn theo đuổi tình yêu thật sự của mình.”

Chung Viễn thở dài, “Vậylà tôi quá ích kỷ rồi. Tôi cũng tin vào tình yêu, nhưng tôi cũng đã bị ngọn lửacủa tình yêu thiêu rụi một lần, đã biến thành một đống tro tàn, không thể cháylên được nữa. Điều này thật không công bằng cho người đến sau. Ha ha, bác sĩTrình, hôm nào cái gã gian thương của cô làm chuyện có lỗi với cô, cô cũng sẽthành một đống tro tàn, lúc đó nhớ tìm tôi nhé.”

Chung Viễn đưa Quả Quảđi rồi, căn nhà to lớn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, trống vắng. Trình Vũ Phi điđi lại lại trong nhà, câu nói cuối cùng của Chung Viễn khiến cô đau lòng. Mặcdù cô đã cố gắng thuyết phục mình dấn thân một lần vì tình yêu, nhưng cô thậtsự không dám chắc khi cái kết cục đó đến thật thì cô có thể chịu đựng được haykhông. Giọng nói nhõng nhẽo dễ thương của Quả Quả dường như vẫn còn lẩn quấtđâu đấy trong nhà, cô đã sắp ba mươi rồi, nơi sâu thẳm nhất trong lòng luônkhao khát một gia đình, một đứa con. Cô đối diện với lòng mình, đau đớn pháthiện thật ra cô chưa từng có ước muốn xa xỉ là Tô Nhất Minh sẽ cho cô những thứđó.

Đây đúng là một căn hộsang trọng, đẹp hơn, lộng lẫy hơn tất cả những căn nhà của đồng nghiệp mà côbiết. Nhưng vừa nhìn cô đã không thích lắm, bởi vì nó cao sang quá, có cái gìđó lạnh lẽo, xa cách. Khi đến sống ở đây, cô đã cố gắng cải tạo nó. Cô bày biệnkhắp nhà những đồ vật bé bé xinh xinh, chính là muốn làm cho căn hộ vốn lạnhlẽo ấm áp lên một chút.

Nhưng có lẽ sẽ có mộtngày, cô không thể không rời khỏi đây, không biết những món đồ bé nhỏ này sẽ cómột kết cục thế nào? Rơi vào tay người phụ nữ khác hay bị vứt vào thùng rác?Ngón tay của cô lướt qua ánh mắt thánh thiện mà hiểu đời của Tô Đông Pha, thởdài nhè nhẹ. Trong giây phút đó cô đã có một quyết định, nếu có một ngày côphải rời khỏi đây, nhất định sẽ đem tất cả tâm huyết của mình trong cái căn nhànày đi theo.

Buổi tối Tô Nhất Minhkhông gọi điện thoại về như thường lệ, cô ngủ không yên giấc. Trong lúc nửa mênửa tỉnh ấy, cô cảm thấy có người đến bên cạnh nhấc cô lên, trong chốc lát côđã nằm gọn trong vòng tay quen thuộc, người đó không ngừng hôn cô, thì thầm vàotai cô, “Cưng ơi, anh nhớ em lắm, anh nhớ em đến phát điên lên được!”

Cô kinh ngạc kêu lên mộttiếng, ôm chặt lấy anh, như thể sợ anh sẽ chạy đi mất. Bỗng chốc cô chẳng biếtnói gì, chỉ liên tục gọi tên anh, hết lần này đến lần khác.

Hai người không thốt nênlời, chỉ không ngừng ôm hôn nhau. Nỗi nhớ sau bao ngày xa cách trào dâng đếncuồng dại, buồn vui lẫn lộn trong giờ khắc tương phùng, hai tâm hồn hòa quyệnlàm một trong đỉnh điểm của ái ân… Niềm vui sướng đêm đó lên đến tột đỉnh.

Hôn khắp người cô mộtlần nữa, Tô Nhất Minh thỏa mãn kéo cô nằm xuống. Nỗi nhớ giày vò khiến anh nhưphát điên lên. Đi một vòng Nam u, bầu trời Hy Lạp xanh ngắt như trong tranhnhưng anh lại chẳng tìm được cảm giác trong lành sảng khoái. Chỉ có nỗi nhớ nhưtừng mũi kim đâm nát tim anh. Vụ việc lão Châu cuối cùng cũng có người ra mặtgiải quyết, xem như đã kết thúc, không mở rộng nữa. Vừa nhận được tin này, anhlập tức phóng như bay ra sân bay. Nôn nóng trở về, vừa đáp xuống sân bay anh đithẳng một mạch về nhà.

“Em rất lo. Em lo anh sẽđi luôn, không quay về nữa.” Trình Vũ Phi đột nhiên quay người sang ôm lấy anh,run lên nhè nhẹ.

“Không có chuyện đóđâu.” Tô Nhất Minh đáp gọn lỏn. Có những việc anh rất hiểu nhưng lại không thểnói với cô. Thường đi bên bờ sông, khó tránh khỏi ướt giày. Ướt giày không quantrọng, tránh mưa gió đợi đến khi có ánh nắng mặt trời phơi giày một chút làkhô. Anh không phải là kẻ ngốc, mấy năm lăn lộn, trần mình ngoài nắng đã làm anhcứng cáp hơn, nhưng tuyệt đối không thể rơi xuống sông, một khi đã rơi xuống bịngười ta nắm được bằng chứng xác thực, muốn lật lại cũng muộn rồi. Lúc đó mặttrời sẽ tránh bạn như tránh đại dịch, không thể cựa quậy gì được nữa. Bởi thế,chắc chắn không thể đương đầu với gió, bị thổi rơi xuống hồ thì chết toi.

“Dù có thật không trởvề, thì anh sẽ sắp xếp để em xuất ngoại cùng anh. Chúng ta sẽ sống cả đời ởnước ngoài.” Anh tiếp tục đảm bảo, rồi tiện thế hỏi cô, “À, hộ chiếu của em làmxong chưa? Anh đưa em đi chơi.”

Trình Vũ Phi không nóigì, chỉ ôm chặt lấy anh, đời này kiếp này không muốn buông tay ra.

Cùng với thời gian,chuyện lão Châu dần dần được truyền tai trong giới làm ăn, Tô Nhất Minh vuimừng phát hiện thì ra trong chuyện này mình như Tái Ông mất mã.

Lão Châu cũng là mộtnhân tài, tham thì tham nhưng làm việc kín kẽ không để lọt một khe hở nào.Giống như hai trăm ngàn mà Tô Nhất Minh bị lừa, còn rất nhiều tài sản không thểđịnh tính là của tham ô. Xui xẻo lại rơi đúng vào người đối thủ truyền kiếp củaTô Nhất Minh, Mã Tứ Thuận, anh ta tặng đúng mười thỏi vàng, bên trên có khắc số2000. Lão Châu nói rất thiên tài rằng trên thỏi vàng có khắc số 2000, lão nghĩlà hai ngàn tệ một thỏi, mười thỏi là hai chục ngàn tệ.

Ai ngờ cơ quan điều trakhông tha cho anh ta, theo giá thị trường, một thỏi năm mươi ngàn, mười thỏinăm trăm ngàn, thế là định tội anh ta. Năm mươi ngàn, Tô Nhất Minh nghĩ hợpđồng lớn của mình bị lão Mã nẫng tay trên, vừa tức vừa đau, hạ quyết tâm saunày phải học theo thủ đoạn của lão Mã, mưa dầm thấm lâu phải tiến hành đồngthời với đánh nhanh thắng nhanh khiến đối tác ướt mèm, mềm nhũn.

Lão Châu có bề gì thìlão mã cũng khó tránh khỏi liên đới, nhưng nhờ nhanh chóng nắm được tin tức,anh ta đã nhanh chân hơn một bước trốn sang Hồng Kong. Lẽ ra anh ta vốn kiêntrì tìm đường quay trở lại nhưng mấy đối thủ lão làng của anh trong đó có TôNhất Minh đã ngấm ngầm điều tay chân tung hỏa mù bằng những chiêu xưa như tráiđất, thế là hắn ta không còn cách nào đứng trên mảnh đất quê hương được nữa.

Cái gai trong mắt Mã TứThuận được nhổ bỏ như thế đấy, công xưởng của anh ta ở đại lục phải nhờ ngườiphát mãi. Tô Nhất Minh chọn hai xưởng béo bở nhất, rồi móc nối với mấy công tykhác ép giá, cuối cùng thâu tóm được hai xưởng tốt nhất với giá rẻ như bèo.

Mã Tứ Thuận nghiến răngnghiến lợi, hận là không thuê xã hội đen giết người. Tô Nhất Minh ngư ông đắclợi, vô cùng khoái trá.

Cuối tuần Trình Vũ Phiđến một khu nhà cũ nát. Bệnh nhân của cô sống ở khu này, nằm liệt một chỗ thôngống đút thức ăn, ống thông chẳng may rơi ra ngoài, nên mời cô đến thông ốngmới, được trả mấy trăm tệ. Xong việc cô định về nhà thì một bóng người quenthuộc lướt qua trước mặt.

“Chủ nhiệm Chung!” Côgọi lớn.

Chung Viễn quay sang,nhìn thấy người con gái dưới ánh chiều tà, thân mình như được dát một lớp vàngmỏng, nụ cười hiền từ, mái tóc bay bay. Anh như người mất hồn, nở một nụ cườingơ ngẩn, đưa tay về phía cô.

Trình Vũ Phi ngạc nhiênbước đến, đưa tay hươ hươ trước mắt anh, “Chủ nhiệm Chung, ban ngày ban mặt saolại mộng du thế? Sao giống như không nhìn thấy tôi vậy?”

Chung Viễn bỗng hoàn hồntrở lại, cười gượng gạo, “Là…là…bác sĩ Trình à. Tôi cứ nghĩ là…hê hê, hôm naytrời nóng thật đấy.”

Trình Vũ Phi gật đầu,nóng. Thời tiết ở cái thành phố này, vào thu rồi mà vẫn còn nóng hâm hấp, huốnggì là bây giờ, “Chủ nhiệm Chung, anh cũng đến thăm bệnh à?”

“Thăm bệnh?” Chung Viễnhình như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ giữa ban ngày, ngớ người ra rất lâu mới nói,“Không phải. Tôi có một căn hộ nhỏ ở đây, đến xem thế nào. Cô có vội không?Không vội thì giúp tôi cầm một ít đồ, để tôi khỏi phải chạy lên chạy xuốngnhiều lần, rồi tôi đưa cô về nhà luôn.”

Trình Vũ Phi đồng ý,cùng anh vào nhà. Đúng là một căn hộ rất nhỏ, chỉ có một phòng, lại cũ nát.Trong nhà cũng bày biện hết sức đơn giản, gần như là một căn nhà trống, vậtdụng cũng rất ít, không có giường, không có ghế.

Qủa nhiên sở thích củaChung Viễn là nhiếp ảnh, hình treo đầy bốn bức tường. Trong đó có rất nhiềuhình là của một cô gái. Trình Vũ Phi lặng lẽ tiến lại gần ngắm kĩ: tóc ngắn mặttròn, đôi mắt quả thật rất giống mình nhưng thần sắc có vẻ bất cần hơn. Dù saocũng còn trẻ mà.

“Căn hộ này chúng tôitừng thuê sống chung. Ngày đó cô ấy chỉ mới hơn hai mươi tuổi. Sau đó tôi bỏtiền ra mua lại. Chớp mắt đã gần tám năm rồi.” Chung Viễn xếp lại đồ đạc vàomấy thùng giấy, “Nói thật tôi cũng không muốn gặp lại cô ấy. Yêu nhau hồi còntrẻ, bây giờ gặp lại có lẽ sẽ rất thất vọng. “Rơi trong gió lộng hồng phai sắc.Lá thắm còn đây quả trĩu cành”. Có lẽ cô ấy đã sớm kết hôn sinh con đẻ cái rồi,hoàn toàn không còn như ngày xưa nữa.”

Trình Vũ Phi từ từ quayđầu lại, nghiêm túc nhìn anh, “Chung Viễn, anh nên đi khám bác sĩ tâm lí.”

“Tôi chính là bác sĩ tâmlí của mình. Tôi luôn kìm chế mình đến đây thường xuyên, cũng tránh ngồi ở đâymột mình, cô xem căn nhà này chẳng có giường, chẳng có ghế, chính là vì tôikhông muốn mình chìm đắm trong quá khứ. Thế nhưng, tôi vẫn không quên được. Bácsĩ Trình cô nói thử xem, trên đời này có loại thuốc nào làm con người có thểquên đi quá khứ không?”

“Hình như có một sốthuốc mê có thể giúp con người tìm quên nhưng là quên về sau. Sau khi uốngthuốc thì trí nhớ sẽ bị mất trong một thời gian, còn kí ức… tôi không biết cóloại thuốc nào như vậy”. Trình Vũ Phi trả lời rất thật tình.

Chung Viễn phì cười,“Không phải trả lời câu hỏi của cấp trên, cô làm gì mà nghiêm túc vậy? Giúp tôicầm một ít đồ, tôi đưa cô về nhà!” Nói rồi nhét vào tay cô hai chiếc hộp giấy,cô oằn lưng xuống, khệ nệ bê ra ngoài.

Ch ương 42: Quá khứ củaChung Viễn (4)

Hôm sau Trình Vũ Phicũng Tô Nhất Minh đến biệt thự của anh. Khu biệt thự ở ngoại ô, những dòng sôngthiên nhiên cải tại thành mạng lưới nước dọc ngang, lại tụ hội về một cái hồnhân tạo cực lớn. Bên hồ cỏ mọc um tùm, từng ngôi biệt thự soi mình bên dòngnước xanh mát, che mình trong những tán cây to giống như những nụ hoa nửa nhưmuốn bung ra nửa như e ấp, thẹn thùng.

Tô Nhất Minh dẫn TrìnhVũ Phi đi thăm thú khắp một lượt, khoe vườn hoa cùng căn nhà rộng rãi, sangtrọng của mình, cùng bộ đồ gỗ giáng hương đẹp đẽ. Sau cùng tựa lưng vào sô-pha,anh nheo nheo mắt nhìn xéo cô, \\\"Thế nào?\\\"

\\\"Căn nhà này cóthật là để một gia đình sống không? Hệt như mê cung, buổi tối đi vệ sinh có bịlạc đường không?\\\" Trình Vũ Phi không kìm được hỏi một câu vô cùng ngớngẩn.

Tô Nhất Minh muốn téxỉu, không thể hiểu được cái tư duy lôgic của bác sĩ khoai tây, chẳng phải rõràng mỗi phòng đều có nhà vệ sinh đấy sao. Còn nữa, anh lại thấy bệnh viện mớigiống mê cung, củ khoai tâu nhỏ không bị lạc ở cái mê cung bệnh viện to nhưthế, sao lại lạc đường trong nhà mình được chứ?

\\\"Cái hồ bơi ở tầnghai cũng rất kỳ lạ, sao đáy hồ lại trong suốt thế?\\\"

Tô Nhất Minh mụ mị gậtđầu, thật ra anh lại thấy hồ bơi chính là điểm sáng của căn biệt thự này, từtầng một nhìn lên trầm có thể thấy rõ mọi diễn biến trong hồ. Nhà thiết kế rõ rànglà quá hiểu lòng dạ hiểm độc của cánh đàn ông. Hôm nào mới được một bầy gái đẹpđến hồ nhà anh bơi lội nghịch nước còn anh chỉ có việc nằm ương trên chiếcsô-pha ở tầng dưới mắt hau háu nhìn lên trần nhà, cảnh tượng diễm lệ ấy, anhnghĩ thôi mà đã muốn chảy máu mũi.

Tô Nhất Minh nhanh chóngchế ngự luồng suy nghĩ bậy bạ của mình, không bị chảy máu mũi thật thì thảmlắm.

\\\"Căn nhà rộng quá,chỉ một gia đình sống thấy sờ sợ.\\\" Lúc ra về Trình Vũ Phi còn làu bàu chốthạ.

Tô Nhất Minh không nóigì, lướt anh mắt khắp vườn hoa nhà mình rồi xa xăm. Dường như trước đây rấtlâu, anh có một ước mơ, có một người con gái, từng nói: một căn nhà xinh xắn,một người vợ, hai đứa con, một trai một giá, nuôi thêm một chú chó, một chúmèo, vậy là cuộc sống của anh viên mãn. Sau đó anh mua ngôi nhà nhưng vợ anhlại sớm bay đi không biết tận phương nào.

Bây giờ, ánh mắt của anhtừ từ quay trở lại, hướng về phía người con giá đang mê mẩn nhìn ngắm vườn hoanhà anh, không biết mình có thể thực hiện giấc mơ còn dang dở với người con gáinày không?

\\\"Chúng ta đi dạo ởcon đường nhỏ ven hồ đi.\\\" Tô Nhất Minh bỗng dưng không muốn quay về, nắmtay cô dắt đi.

Con đường nhỏ yên tĩnhrợp bóng cây, cơn gió nhẹ mang hơi nước mát dịu phảng phất trên mặt, cảm giácthật dễ chịu.

\\\"Ở đây chẳng có aicả.\\\" Đang ở đô thị ồn ào náo nhiệt bỗng dưng chạy đến một nơi yên tĩnh,vắng vẻ, Trình Vũ Phi cảm thấy giống như một giấc mơ.

\\\"Nghe nói biệt thựở đây đều được bán hết sạch rồi nhưng căn bản là không có người ở. Đi lại ở đâysẽ không gặp bất cứ ai, toàn bộ cái hồ này giống như là hồ của riêng emvậy.\\\" Tô Nhất Minh nắm tay cô, thật ra anh cũng không ở đây, cứ định kỳlại thuê công ty dọn nhà đến dọn dẹp, lau chùi. Ngôi nhà to thế này, nếu ở phảiđến mấy chục người, mà không chắc có ở được lâu không? vì lúc nào cũng có cảmgiác rờn rợn.

Một giọng nói lanh lảnhgiữa không gian yên ắng giống hệt đại bác nổ bên tai Trình Vũ Phi, \\\"Côơi!\\\"

\\\"Quả Quả.\\\"Trình Vũ Phi ngạc nhiên tột độ, ngẩng đầu nhìn quanh quanh, phía không xa cómột người đàn ông đeo kính râm đang nhìn họ, nhưng không phải là ChungViễn.\\\" Quả Quả, sao cháu lại ở đây? Cậu đâu?\\\"

Quả Quả kiêu kỳ hắnggiọng tuyên bố: \\\"Chú Nghiêm mua cho cháu rất nhiều đồ chơi đấy, cháu lấycho cô xem nhé\\\", rồi ngay lập tức chạy đến bên người đàn ông đó, lấy mộttúi to chạy lại, lấy từng món báu vật ra khoe.

Nghiêm Hoa? Trình Vũ Phichăm chú nhìn người đàn ông đó một lát, thật ra hôm đó không nhìn kỹ, khôngbiết có đúng hay không.

Tô Nhất Minh vô cùnghứng thú ngồi xổm xuống, làm ra vẻ dễ gần, \\\"Bạn nhỏ, cháu tên là gì?\\\"

Quả Quả nhìn anh cảnhgiác, đứng nép mình vào Trình Vũ Phi, sau khi có cảm giác an toàn hơn một chútmới hỏi anh, \\\"Chú là ai? Có phải là sói không? Cậu cháu nói trong rừng cóchó sói.\\\"

Trình Vũ Phi nhịn cười,không ngờ đứa bé này lại dễ dàng vạch trần bản chất của anh như vậy.

Tô Nhất Minh cảm thấy vôcùng mất mặt, đành nở nụ cười thành khẩn, \\\"Chú không phải là chó sói, chúlà người tốt.\\\"

Quả Quả không tin, lạicàng nép vào Trình Vũ Phi, \\\"Vậy được. Nếu chú trả lời được câu hỏi củacháu thì không phải là chó sói.\\\"

Tô Nhất Minh cười gượngngạo gật đầu.

\\\"Chú nói xem, mặttrăng vì sao lại mọc vào buổi tối?\\\" Quả Quả làm như thật hỏi anh.

Tô Nhất Minh trầm tư,chọn một đáp án mình cho là thú vị trả lời, \\\"Ừm... bởi vì mặt trăng sợnóng, ban ngày xuất hiện sẽ bị nóng đến chết.\\\"

\\\"Không đúng! Chú làsói! Vì mặt trăng không mặc quần áo, cho nên chỉ có thể len lén xuất hiện vàobuổi tối.\\\"

\\\"...\\\" Tô NhấtMinh bị cái lôgic hùng hổ của con bé đánh bại, suýt nữa thì ngất đi, \\\"Chútrả lời cũng đúng vậy, tại sao đáp án của cháu lại là đáp án duy nhấtchứ?\\\"

Quả Quả sau khi phán mộtcâu xanh rờn xong chẳng thèm để ý đến anh nữa, tiếp tục khoe đồ chơi mới củamình ra vẻ ta đây không cần giải thích.

Tô Nhất Minh không đượcđể ý, nhìn Trình Vũ Phi với vẻ mặt ấm ức, từ từ đứng dậy, đứng sang một bên.Nghiêm Hoa đi tới, nhìn hai người phụ nữ, một lớn một nhỏ đang ríu ra ríu rítvới nhau, quay đầu sang gỡ kính ra nhìn Tô Nhất Minh: \\\"Chúng ta lúc trướcđã gặp nhau.\\\"

Tô Nhất Minh gật đầu,\\\"Mr. Nghiêm.\\\"

Nghiêm Hoa chau mày,\\\"Đúng rồi, lần trước ở hội nghị thượng đỉnh tài chính ở thành phố B. Ngàymười sau tháng chín năm ngoái đúng không, anh là bạn học của nhị công tử.\\\"

Tô Nhất Minh cười cười,\\\"Trí nhớ Mr. Nghiêm tốt thật. Tô Nhất Minh, tôi là bạn học của TuyVăn.\\\"

Nghiêm Hoa cười nhạt,\\\"Tô Nhất Minh? Anh mở công ty đúng không? Bây giờ đang khủng hoảng kinh tếMỹ, thị trường nước ngoài bị thu hẹp, các công ty tư nhân chắc cũng sễ trải quamột thời kỳ đóng băng đây.\\\"

Tô Nhất Minh cười tựphụ, \\\"Ừm, gần đây rất nhiều công ty đối thủ đều không mấy khởi sắc, nhưngcông ty chúng tôi vẫn rất tốt.\\\"

Nghiêm Hoa lạnh lùng gậtđầu, \\\"Đó cũng có thể xem là xuất chúng trong giới rồi. Nghe nói anh vừarồi đã thâu tóm hai xưởng sản xuất của tập đoàn Mã Thị đúng không? Lúc đó tôicó một người bạn cũng muốn tham gia đấu giá, nhưng tôi nói với anh ấy thời kỳđóng băng của các công ty tư nhân sắp tới rồi, khuyên anh ấy nên án binh bấtđộng, quan sát một thời gian nữa.\\\"

Tô Nhất Minh ồ lên mộttiếng, \\\"Nhưng tôi mua với giá rất thấp, rất đáng.\\\"

\\\"Vài tháng nữa sẽkhông đáng đâu. Nhưng... nhà nước sẽ tăng đầu tư cơ sở hạ tầng, sản phẩm củaanh cải tạo một chút có thể thích hợp dùng làm đường sắt, đổi hướng có vẻ đượcđấy.\\\" Nghiêm Hoa nhìn đồng hồ, bước sang cúi đầu xuống, \\\"Quả Quả, đếngiờ rồi. Chú đưa cháu về chỗ cậu nhé, được không?\\\"

Quả Quả chới với TrìnhVũ Phi đang lúc vui vẻ, đâu muốn cứ thế mà về, lâp tức lắc đầu nguầy nguậy.Nghiêm Hoa tiếp tục nhẹ nhàng khuyên con bé, \\\"Thời gian chú mượn Quả Quảhết rồi, nếu Quả Quả không về chỗ cậu đúng giờ, sau này cậu sẽ không đồng ý chochú mượn Quả Quả nữa. Thế thì sau này chú không thể chơi với Quả Quả được nữa,cũng không thể mua đồ cho cháu nữa, chú buồn chết mất thôi.\\\"

Quả Quả do dự một lát,Trình Vũ Phi thừa cơ khuyên vài câu, con bé cuối cùng cũng theo Nghiêm Hoa về.

Lúc Trình Vũ Phi rẽ vàođường lớn thì nhìn thấy Quả Quả bị bế lên một chiếc xe lái đi mất, Nghiêm Hoa ởcách đó không xa đứng bất động, ánh mắt dõi theo chiếc xe cho đến khi nó khuấthắn, hồi lâu không động đậy.

\\\"Người này thậtđáng thương!\\\" Trình Vũ Phi nói nhỏ.

\\\"Đáng thương? Emnói Nghiêm Hoa đáng thương? Con người này dù thế nào cũng không thể dùng đếnhai chữ đáng thương. Đáng thương là những đối thủ của anh ta những người đắctội với anh ta.\\\"

\\\"Anh biết anh tasao?\\\" Trình Vũ Phi ngạc nhiên hỏi anh.

\\\"Không ngờ anh tacũng mua ở nhà ở đây. Người nay trong giới kinh doanh có một truyền thuyết.Nghe nói anh ta xuất thân từ miền núi, nhưng lại thích người ta gọi mình bằngcái tên sặc mùi ngoại quốc: Mr. Nghiêm. Anh ta từng làm ở mỏ, không phải chínhthức, mà là công nhân đào than ở các mỏ khai thác chui. Rồi mỏ xảy ra sự cố,anh ta như từ cõi chết trở về, sau này tốt nghiệp trường đại học hạng hai nàođó.\\\"

Trình Vũ Phi thấy timmình nhói lên, Nghiêm Hoa chính là cậu bé cùng thi đậu đại học với Chung Viễn?

\\\"Sau đó cũng nhờkhai thác mỏ mà anh ta giàu có, lúc đó việc khai thác manh mún, chỉ vài chụcngàn một mỏ, được vài năm thì đã tăng lên mấy chục triệu. Tiếp đó, việc kinhdoanh càng ngày càng lớn, cái gì kiếm ra tiền anh ta nhảy vào làm cái đó.\\\"

\\\"Mấy chục ngàn tănglên mấy chục triệu?\\\" Trình Vũ Phi kinh ngạc nhìn anh, \\\"Sao em chẳnggặp những việc tốt như thế nhỉ? Bố em cho em của hồi môn một trăm ngàn, nếubiết sớm em đã mua một mỏ than, không chừng bây giờ em cũng thành triệu phúrồi\\\".

Tô Nhất Minh cười,\\\"Mạo hiểm lớn, Nghiêm Hoa lúc đầu cũng không phải là thuận buồm xuôi gió.Nghe nói người này thủ đoạt tàn độc, không nương tay với địch thủ bao giờ, từngcó mấy đại ca có chỗ dựa vững chắc trong giới kinh doanh đấu với anh ta đềuthất bại. Trong đó có một đại gia bất động sản nghe nói chết rất thảm.\\\"

\\\"Chết... chếtrồi?\\\" Trình Vũ Phi mặt trắng bệch, \\\"Sao lại có thể như thế được? Anhta giết người? Pháp luật... pháp luật không sờ gáy anh ta ư?\\\"

Tô Nhất Minh lắc đầu,\\\"Có liên quan gì đến pháp luật đâu? Loại người này giết người chắc chắnhợp pháp.\\\"

\\\"Sao lại giết ngườihợp pháp?\\\"

Tô Nhất Minh lại lắcđầu, \\\"Bức người ta đến đường cùng, đành phải tự sát. Chỉ có thế thôi. VũPhi, giới kinh doanh đều là loài lang sói, làm không tốt coi chừng chết khôngcó đất chôn, rất nguy hiểm.\\\"

\\\"...\\\"Trình VũPhi co rúm người lại, \\\"Quả Quả có một người cha như vậy, thật đángthương.\\\"

Tô Nhất Minh giật nảyngười, cảnh giác nhìn dáo dác, \\\"Vũ Phi, em đừng nói lung tung. Quả Quả saolại là con gái của anh ta được chứ? Nhạc phụ của anh ta là quan to đấy, vợ conanh ta đều ở nước ngoài, nghe nói là con trai. Sao em lại quen Quả Quả?\\\"

\\\"Em đoán thôi. Cóthể nào lại là con gái riêng của anh ta?\\\" Trình Vũ Phi tránh nhắc đếnChung Viễn.

\\\"Nói bậy!\\\" TôNhất Minh nghiêm mặt, \\\"Cưng à, đừng nói mò. Những lời vô căn cứ như thếnày đừng có mà truyền đi lung tung. Hại chết người đấy.\\\"

Trình Vũ Phi bị anh dọa,sợ điếng người, chậm rãi ôm lấy anh, \\\"Anh sợ anh ta?\\\"

Tô Nhất Minh vỗ về an ủicô, \\\"Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Có rất nhiều đại họa xuất phát từ những chuyệncỏn con. Anh chỉ sợ Nghiêm Hoa là đại diện cho một thế lực nào đó.\\\"

\\\"Giới của anh thậtđáng sợ.\\\" Thì ra anh chàng này cũng biết nhiều chuyện khủng bố, khủng bốcòn hơn những chuyện mình kể. Trình Vũ Phi do dự không biết có nên khuyên anhrút lui không, nhưng... mình chẳng có quyền là gì cơ chứ?

Tô Nhất Minh lắc đầu,\\\"Anh với Nghiêm Hoa, thật ra không phải là người cùng một giới, giới củaanh ta, anh chẳng thể vào được, cái giới ấy, tài sản một tỉ vẫn coi như kẻnghèo

\\\"Tài sản một tỉ vẫnlà kẻ nghèo?\\\" Trình Vũ Phi như bị ai đám vào ngực, \\\"Vậy em là ăn màyrồi\\\"

Tô Nhất Minh cười,\\\"Anh mới là ăn mày. Còn em ấy à, chỉ là không khí mà thôi. Không đúng,trong không khí có rất nhiều phần tử, em ngay cả không khí cũng chẳng phải nốt,chỉ có điện tích nhỏ. Nhưng em có bố cho của hồi môn, có chút tài sản, là điệntích dương, có người còn thảm hơn, nghéo rớt mồng tơi, là điện tích âm.\\\"

Mới là một điện tích...Trình Vũ Phong không nói một lời, mặt mày u ám bước lên xe Tô Nhất Minh, mộtlát sau nới với anh, \\\"Nhất Minh, từ nay trở đi, em ghét giàu rồi.\\\"

Tô Nhất Minh cười sằngsặc, cúi đầu, thì thầm vào tai cô, \\\"Em rất thích Quả Quả đúng không?\\\"

Trình Vũ Phi ừ mộttiếng.

Tô Nhất Minh lại cười,\\\"Muốn có một đứa không?\\\"

Trình Vũ Phi tim đậpthình thịch, chần chừ một lát, khẽ nói, \\\"Đã qua tuổi sinh đẻ tốt nhấtrồi.\\\"

\\\"Vậy là muốn có mộtđứa.\\\" Tô Nhất Minh suy diễn.

Trình Vũ Phi cắn môi, sợmình lại nói ra những câu ngốc nghếch đại loại như thế nữa.

\\\"Sao, không muốnà?\\\" Hơi thở của Tô Nhất Minh thổi tung mái tóc cô.

\\\"Muốn. Nhưng chuyệncón cái phải tính lâu dài. Đàn ông rất hời hợt trong chuyện này.\\\"

\\\"Ai nói vậy?\\\"

\\\"Dù thế nào thìsinh con bọn anh không mệt, cũng chẳng phải trả giá gì. Chẳng qua chỉ là mộtcon tinh trùng bé xíu. Phụ nữ thì không như vậy, trách nhiệm lớn. Và rất mạohiểm.\\\"

\\\"Nói xàm. Anh rấtthật lòng, rất nghiêm túc mà. Nếu không chỗ nào anh có có con rồi. Trước tiênphải nặn ra hình dáng đứa trẻ rồi mới quyết định có nó. Ngoại hình giống bố haygiống mẹ, tính tình hiền lành hay dữ dằn, anh đã suy nghĩ nhiều năm nay rồi.Cuối cùng đã quyết định hết rồi.

\\\"Con cái... là dođàn ông nặn ra ư?\\\" Trình Vũ Phi cảm thấy suy nghĩ của anh đi ngược lạikiến thức sinh học thường thức, rõ ràng là trí tưởng tượng siêu phàm.

\\\"Tất nhiên. Chỉ cònduy nhất một điều anh chưa quyết định được là sinh con trai trước hay con gáitrước. Đây quả thật là vấn đề nam giải, anh nghĩ lâu lắm rồi nhưng con trai haycon gái đều có cái hay riêng của nó.\\\"

\\\"Cái này cũng doanh quyết định sao? Trình Vũ Phi càng ngạc nhiên hơn.

\\\"Tất nhiên, sách đãnói rồi, sinh con trai hay con gái la do đàn ông quyết định.\\\"

Trình Nhất Minh cười,chầm chậm chồm sang hôn cô, hết cái này đến cái khác, \\\"Vũ Phi rõ ràng làem đang ở bên cạnh anh, sao anh cứ cảm thấy khát khao em như thế nào nhỉ? Giốngnhư là đang uống nước, nhưng vẫn cảm thấy khát cháy cổ vậy. Vũ Phi...\\\"

Trình Vũ Phi tỉnh rụi,\\\"Ùm, uống nước vẫn cảm thấy khát? Có thể là bị tiểu đường. Ngày mai đếnbệnh viện xét nghiệm nhé.\\\"

Tô Nhất Minh ấm ức hừmột tiếng, \\\"Vũ Phi... em không thể nói vì anh đang ở giai đoạn mãnh liệtcủa tình yêu vì anh yêu em sao?\\\"

Trình Vũ Phi ngẩng đầu,săc mặt không hề biến đổi, \\\"Nhưng, tại sao anh không trực tiếp nói anhđang ở giai đoạnh mãnh liệt của tình yêu, anh yêu em?\\\"

Tô Nhất Minh thộn mặtra, điều này anh chưa từng nghĩ đến. Tại sao ư? Dường như anh đã quen rồi, quendùng những câu bông đùa để nói lên tiếng lòng của mình. Tại sao ư? Sợ tổnthương ư? Nếu chẳng may không nhận được phản hồi nồng nhiệt của đối phương, thìnhững lời bông đùa đó coi như là một câu chuyện cười, chẳng gây sát thương choai.

\\\"Ấy... Em cũng chưatừng nói đúng không?\\\"

Trình Vũ Phi nhìn thẳngvào mắt anh, \\\"Vậy em nói đây. Nhất Minh, em yêu anh, yêu anh nhiều lắm,yêu đến mê muội, thời gian không có anh ở đây, em như muốn phát điên lên\\\".

Tô Nhất Minh ồ một tiếng,cảm động đến tận đáy lòng, từ từ ôm cô vào lòng, im lặng hồi lâu, cuối cùng mớimở miệng, \\\"Anh cũng vậy. Vũ Phi, em chọn ngày tốt đi, chúng ta kết hôn.Sau đó sinh hai đứa con... Mình thương lượng chút nhé, sinh con trai trước haycon gái trước.\\\"

Kết hôn, sinhcon...Trình Vũ Phi cố mìm chế những giọt nước mắt đang chực rơi xuống, đưa tayvuốt ve trán, mũi, mắt anh... không sót một khoảng da nào.

Tất cả đều chân thực rõràng dưới tay cô, đây không phải là một giấc mơ. Cuối cùng cũng có thể lấyngười đàn ông mình yêu nhất, sinh con cho anh... Cuộc sống của cô sắp viên mãnrồi.

Viên mãn rồi.

Mấy ngày sau Tô NhấtMinh đem đến một niềm vui bất ngờ cho cô, anh phải đi Cape Town tham dự một hộinghị trong ngành, muốn cô đi cùng: \\\"Vé máy bay và visa anh đã làm xong choem rồi, nhưng em phải chuẩn bị hành lý đấy. Lịch trình hội nghị và tình hìnhthời tiết ở đó anh sẽ cho người gửi mail cho em...\\\"

Trời trong vắt như vừađược tắm gội, nước biển xanh ngắt mát dịu, những ngọn núi như trong mơ, nhữngvườn nho hệt như trong tranh sơn dầu, Cape Town quả như viên ngọc anh quý giá,lung linh diễm lệ, không thể bỏ lỡ. Ở nước ngoài, Tô Nhất Minh quả là một ngườiđàn ông vô cùng chu đáo, nhiệt tình. Anh dẫn cô đi tham quan các nơi, đưa cô đithưởng thức món ăn ngon, mua sắm đồ đạc, còn làm hướng dẫn viên giới thiệu vớicô về lịch sử của mảnh đất này.

Đến tối Trình Vũ Phiphát hiện mình phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, cô không mang theo quầnáo ấm cho cả hai. Cape Town ở Nam bán cầu, tháng chín đã bước sang mùa đông,buổi tối nhiệt độ thường hạ xuống chỉ còn vài độ C.

\\\"Em cứ nghĩ ở châuPhi cả năm đều là mùa hè nóng như đổ lửa... cho nên toàn mang theo quần áo mùahè.\\\" Cô nhìn anh đến tội nghiệp, bệnh viện có người sang châu Phi cứu trợ,hình như ở Ma Rốc? Nghe nói ở đó nhiệt độ cao nhất lên đến 50 độ C.

\\\"Nhưng Cape Town ởcực Nam châu Phi, vĩ độ rất cao, còn có thể nhìn thấy những động vật chỉ có haicực trái đất như chim cánh cụt, báo biển, là khí hậu Địa Trung Hải điển hình...giống ở châu u.\\\" Tô Nhất Minh ca thán, không có quần áo, tất cả những buổigặp mặt buổi tuối anh đều không đền tham dự được... đành ở khách sạn với bảobối vậy.

\\\"Em mù địa lýmà...\\\" Trình Vũ Phi lặng lẽ mặc niệm xấp nhân dân tệ dày. Trước lúc đi côcòn đặt cách bỏ bốn nghìn tệ mua chiếc đầm màu sắc lấp lánh, tưởng tượng racảnh sẽ mặc chiếc đầm đó tung tăng trên khắp đường phố Cape Town, dưới ánh nắngrực rỡ chẳng khác gì một đóa hoa mới nở nắng mặt trời rực rỡ chẳng khác gì mộtđóa hoa mới nở đang khoe sắc, cô thấy ngất ngây. Nhưng rõ ràng... cô chẳng cócơ hội để mặc nó.

\\\"Anh chẳng phải vừađã gửi tài liệu cho em rồi sao?\\\"

\\\"Em không xem kỹ...xin lỗi... em sai rồi.\\\" Trình Vũ Phi rầu rĩ.

Tô Nhất Minh mỉm cười,kéo cô lên giường, dùng môi tỉ mỉ tẩn mẩn vẽ trên lưng cô, \\\"Sai rồi? Vậyanh phải phạt em, vẽ lên lưng em con ngựa...\\\" Một lát sau anh lật người côlại, tiếp tục hôn \\\"... Lại vẽ thêm một con hổ đằng trước nữa... Em là côbé đểnh đoảng, hại anh không có quần áo mặc...\\\"

Khoảng khắc ấy trái timTrình Vũ Phi vừa mềm vừa ướt biến thành một đống bột hồ, chứa đầy cảm xúc lẫnlộn. Khi anh vẽ xong ngựa và hổ, cô chầm chậm ôm lấy anh, thì thầm, \\\"NhấtMinh em yêu anh\\\"

Tô Nhất Minh mỉm cười,lấy một vật gì đó đeo vào ngón tay cô.

Trình Vũ Phi giơ taylên, đó là chiếc nhẫn lấp lánh dưới ánh đèn, \\\"Cái gì thế?\\\" Cô có chúthoài nghi.

Tô Nhất Minh hôn cô,\\\"Nhẫn, anh biết em thích đá có màu, nhưng... cầu hôn phải là kim cương, VũPhi... lấy anh nhé. Em không thể không đồng ý... Nếu em không đồng ý hôm nayanh sẽ nằm trên người em không xuống đâu.\\\"

Trình Vũ Phi bị nhữnglời nói không biết xấu hổ của anh làm cho kinh ngạc, nhưng vẫn tỉnh queo,\\\"Vậy thì tốt. Tô Nhất Minh, để em xem anh có thể nằm được bao lâu.\\\"

Nửa tiếng sau, Trình VũPhi năn nỉ, \\\"Nhất Minh, anh có thể xuống được không? Đè em đến nỗi toànthân đau nhức rồi này.\\\"

Tô Nhất Minh miễn cưỡngdịch chuyển một chút, \\\"Ừm, nhưng nằm trên cái gối đặc biệt này dễ chịulắm. Anh vẫn còn muốn được nằm thêm chút nữa...\\\"

\\\"Được, được... emđồng ý. Anh mau xuống đi, anh là chú heo nhỏ, nặng chết đi được! Lần này về nhàgiảm béo cho chú heo này mới được, không có đồ ngọt nữa đâu nhé.\\\"

Tô Nhất Minh cười đắc ý.

Đến sân bay thành phố.Tô Nhất Minh đi lấy hành lý ký gửi, Trình Vũ Phi nhẹ nhàng giơ tay lên ngắmnghía chiếc nhẫn, cười mãn nguyện. Một cánh tay vòng qua ôm lấy cô, giọng nóiTô Nhất Minh dán chặt vào tai cô, \\\"Cười gì vậy cưng? Vừa rồi có một phụ nữhơi giống em, suýt nữa anh ôm nhầm vợ rồi.\\\"

\\\"Ôm nhầm? Anh chắcchắn cố ý đúng không? Háo sắc.\\\"

Tô Nhất Minh xoay ngườicô lại, \\\"Em xem, có phải giống em không? Nhưng nhìn có vẻ dữ dằn nếu vừanãy ôm nhầm thật không chừng bị cô ta đánh có sứt đầu mẻ trán.\\\"

\\\"Vậy anh không sợem đánh anh sứt đầu mẻ trán à?\\\" Trình Vũ Phi cười, bỗng đi nhanh mấy bước,ngạc nhiên nhìn bóng người đang đi phía trước.

Người đó có vẻ già hơntuổi một chút, tóc dợn sóng nhưng gương mặt vẫn những đường nét đó, đôi mắtsống động biết nói, không có chút thay đổi nào. Dáng người cao hơn mình nửa cáiđầu, đầu ngẩng cao sải bước rộng, toát ta vẻ tự tin, sành sỏi.

Trình Vũ Phi vội vàngmóc điện thoại ra, đuổi theo chụp hai tấm hình, rồi gửi cho Chung Viễn.

Chung Viễn trả lờinhanh, tin nhắn viết: \\\"Tự chụp đấy à? Rất đẹp\\\".

Trình Vũ Phi suýt ngất,\\\"Tự chụp có thể chụp xa thế ư?\\\"

Chung Viễn vẫn trả lờinhanh, \\\"Cho tôi xem tạo hình mới của em à? Tóc dợn sóng rất đẹp.\\\"

Trình Vũ Phi nhìn sắcmặt khó coi từ bên kia, một lát sau điện thoại của Chung Viễn gọi, giọng nóichưa từng hoang mang như vậy, \\\"Alo, bác sĩ Trình, ừm...em...\\\"

Trình Vũ Phi vô cùng đắcý, \\\"Chủ nhiệm Chung, anh xem xem đó có phải là bồ của anh không? Có phảitôi rất tinh mẳt không? Nhìn hình một lần là đã nhớ rồi.\\\"

Chung Viễn im lặng hồilâu, \\\"Vũ Phi. Ừm, cố ấy đang ở đâu?\\\"

\\\"Ở sân bay. Có thểvừa xuống máy bay... Nhưng bây giờ đã đi khỏi rồi...\\\"

\\\"Cô ta sẽ trú ởkhách sạn B\\\" Tô Nhất Minh đi bên cạnh nói.

Trình Vũ Phi ngớ ra,nhìn kỹ qua cánh cửa kính, quả nhiên thấy người phụ nữ đó lên chiếc xe đưa đóncủa khách sạn, phía trên có hàng chữ khách sạn B, cô nói: \\\"Cô ấy lên xecủa khách sạn B, có thể sẽ ở đó. Anh đi xem xem thể nào?\\\"

Đợi cô cúp máy Tô NhấtMinh mới nói với giọng đầy ghen tuông, \\\"Em thân với Chung Viễn lắmà?\\\"

Trình Vũ Phi lập tức kểcho anh nghe chuyện của Chung Viễn, rằng cô gái giống mình đó chính là ngườibạn gái mà Chung Viễn đã chờ đợi từ rất lâu.

Tô Nhất Minh cười nhạthừ một tiếng, thế thì mặc kệ hắn, miễn không giành bảo bối với mình là được.

Chương 43 : Tuyệt thếđại mỹ nhân (1)

\\\"Đến rồi\\\" TôNhất Minh dừng xe trước cổng bệnh viện.

\\\"Lần sau anh khôngcần phải chở em đi làm, em gọi taxi là được rồi, anh còn có thể ngủ thêm chútnữa. Em không muốn ngày nào anh cũng bận rộn như vậy.\\\" Trình Vũ Phi cầmtúi xách chuẩn bị xuống xe, nhưng lại bị anh ôm hôn.

\\\"Em biết anh rấtbận, chỉ là muốn ở cạnh em nhiều hơn chút nữa, một chút thôi cũng được.\\\"Tô Nhất Minh tiếp tục hôn cô.

Tài xế phía sau bị cảnđường, tức giận bấm còi inh ỏi. Tô Nhất Minh thở hổn hển buông cô ra,\\\"Bệnh viện của em thật chẳng có tình người, lối ra vào chật chội. Nên họchỏi nước ngoài, xây lối đi đặc biệt, để cho nhân vuên có thể hôn tạm biệt ngườinhà chứ.\\\"

Trình Vũ Phi thẹn thùngcười, thoát ra khỏi vòng tay anh, chỉnh lại mái tóc rối, nghe Tô Nhất Minh thìthầm: \\\"Tối nay anh về sớm một chút, mời một tuyệt thế đại mỹ nhân dùngcơm.\\\"

Trình Vũ Phi ngẩng đầulên cười nhạo, \\\"Đẹp thế nào? Đẹp bằng em không?\\\"

\\\"Em? Em đâu phải làmỹ nhân, em là tuyệt thế đại bảo bối.\\\"

Trình Vũ Phi xị mặt, bĩumôi xuống xe, Tô Nhất Minh cười từ đằng sau, \\\"Mỹ nhân trong thiên hạ nhiềuvô số, nhưng bảo bối thì bao nhiêu năm anh chỉ tìm được mỗi mình em.\\\"

Trình Vũ Phi chẳng thèmquay đầu lại, chỉ khẽ nhếch miệng lên cười một chút, nở nụ cười nhạt, mắt nhìnthẳng bước vào tòa nhà. Dù sao đi nữa, phải giữ gìn hình ảnh tôn nghiêm của bácsĩ chứ.

Lưu luyến nhìn theo bóngcô cho đến khi khuất hẳn sau khúc rẽ, Tô Nhất Minh mới quay đầu lại. Tài xếphía sau đã không còn giữ được lòng kiên nhẫn, bấm còi inh ỏi vang cả góc trời.

\\\"Trong bệnh viện,cấm bấm còi, chú ý tư cách.\\\" Tô Nhất Minh thò đầu ra khỏi cửa xe, cố ý bắtchước nét mặt, cách nói nghiêm tranh của Trình Vũ Phi.

Người đó hạ kính xe,ngoạc mồm chửi bới. Tô Nhất Minh cười hì hì giơ ngón tay thối trước mặt anh ta,rối khoái chí nổ máy, quay đầu xe lái ra khỏi bệnh viện.

Một ngày mới lại bắtđầu, tâm trạng của anh rất tốt.

Thật ra Tô Nhất Minh đãcó một quá trình thay đổi toàn diện cách nhìn về phụ nữ đẹp. Lúc còn trẻ anhtừng thích những cô gái yểu điệu, đẹp mong manh, thích bọn họ tung hô mình nhưthánh, thích bọn họ đeo dính mình như san, ga tô, ngọt ngào, nhưng ăn nhiều thìngán. Sau đó anh thay đổi cách nhìn, bắt đầu thích những cô gái độc lập kiêncường, thích họ có thể đối đáp bình đẳng với mình, giống như một món ăn vừatươi ngon vừa cay nồng, kích thích những tuyệt đối tinh tế.

Anh từng nói với TrìnhVũ Phi điểm này, \\\"Anh nhìn người con gái điềm đạm tự tin, ví dụ có ba loại\\\"soái\\\": ý soái, luật soái, còn một cái nữa là...\\\"

\\\"Chủ soái.” Đôi mắtlúng liếng của Trình Vũ Phi nhìn anh bỏ cái bánh trứng thứ tư béo ngậy vàomiệng, quyết đoán chốt hạ.

\\\"Phì...\\\" TôNhất Minh vô cùng khó coi phun nguyên cái bánh trứng ra ngoài, ho sặc sụa, rấtlâu sau mới lấy lại hơi tức tối nhìn cô, \\\"Bác sĩ! Tâm địa của em độc ácquá chừng! Đúng là giết người không cần dao mà...\\\"

Trình Vũ Phi cười, phủimặt giúp anh. Tô Nhất Minh cũng cười, trân trọng ôm lấy cô, chúc mừng mình đãcó được một viên ngọc.

Tô Nhất Minh cảm thấyTrình Vũ Phi là một phụ nữ tốt tính. Cô không rắc rối, nói là làm, cô cũngkhông đeo dính anh, nhưng lại rất tận tụy quan tâm đến anh. Lúc nồng nhiệt côcó cái vẻ thẹn thùng e dè mà anh thích, lại rất ăn ý với anh. Anh thích giấcngủ ngon sau khi nghe những câu chuyện khủng bố của cô, thích từ những đe dọathật thật giả giả của cô mà từ bỏ những tật xấu, trở nên khỏe khoắn hơn. Nhưngquan trọng nhất là cô cũng rất yêu anh, tuy tình yêu của cô kín đáo, thẹnthùng. Cô không thích nói những lời có cánh nổi da gà, nhão không kịp chắt nướctrước mặt anh mà chỉ biết chờ anh giả vờ ngủ, có lúc thật sự nửa tỉnh nửa mê,nhưng chỉ dù là trong giấc mơ, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc, niềm hạnh phúc xuấtphát từ đáy lòng.

Anh muốn giữ cái cảmgiác này mãi mãi, và cũng lo sợ cái hạnh phúc này mất đi. Áo cưới, nhẫn cưỡi,giờ lành, tháng tốt, anh đã nhờ người chọn giúp. Anh cũng phải giải quyết côngviệc ổn thỏa trước ngày trọng đại đó để có thể nghỉ một tuần trăng mật dài hơn.Tối nay, anh thật sự có hẹn với một đại mỹ nhân.

Trong kinh doanh, TôNhất Minh tuy lúc mới khởi nghiệp phải trải qua một số vấp váp nhưng sao nàynhìn chung là thuận buồm xuôi gió. Một mặt là vì anh theo kịp xu thế phát triểnnhư vũ bão của Trung Quốc mấy năm trở lại đây, mặt khác cũng không thể khôngnói là liên quan đến tính cách của anh. Trong kinh doanh, anh tuân thủ theonguyên tác bảo thủ nhưng không cực đoan, cấp tiến nhưng không liều lĩnh. Bảothủ có nghĩa là những lĩnh vực nào anh không hiểu rõ thì sẽ không đầu tư, khôngcực đoan có nghĩa là anh phải đi trước đối thủ một bước, để tránh theo khôngkịp sẽ mất thị trường.

Đối với cuộc khủngkhoảng kinh tế toàn cầu lần này, anh phông phải là không biết nhưng anh khôngsợ. Khủng hoảng thì khủng hoảng, có khủng hoảng mới có cơ hội, chỉ là cách xửlý như thế nào mà thôi. Trong lịch sử không phải không có ví dụ như thế, mấy vịđại gia đếm trên đầu ngón tay điều là từ khủng hoảng mà lên, lại gặp thời thếlà phất như diều gặp gió.

Giống như anh từng tựphụ nói với Nghiêm Hoa, công ty của anh xuất chúng trong ngành, gần đây vậnhành rất tốt lợi nhuận tăng so với cũng kỳ năm ngoái, dù cũng bị ảnh hưởng bởikhủng khoảng, tỷ lệ tăng trưởng có hơi thấp một chút. Còn tình hình của nhữngcông ty cùng ngành với anh lại không mấy khả quan, gặp không ít khó khăn, đangcó nhu cầu hợp nhất.

Bởi thế, sau khi nuốttrọn hai công xưởng của Lão Mã, Tô Nhất Minh lại để ý đến công ty của đối thủLa Vĩnh Đình. Công ty của La Vĩnh Đình, vận hành không tệ, quan hệ tài chínhcũng khá đơn giản, là một công ty có thể nói là sạch sẽ, lại đang muốn bán. Kếhoạch hợp nhất được triển khai nhanh chóng, Tô Nhất Minh mời một công ty kiếmtoán đến để kiểm tra tài chính của công ty này.

Hồ Lâm chính là đối tácquan trọng của công ty kiểm toán này, năm ngoái Tô Nhất Minh có một người bạnPháp muốn mua một công ty logistics trong nước, đối phương lúc đó mời Hồ Lâm,anh quen với cô kế toán xinh đẹp thông minh này là vào dịp đó. Sự chuyên nghiệpvà lòng yêu nghề của cô để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng anh. Sắc đẹp của côkhông giống với vẻ đẹp tự nhiên như đóa phù dung trên mặt nước của Trình VũPhi, mà có sự tinh tế được điêu khắc hết sức tỉ mỉ. Từ kiểu tóc đến cách ănmặc, trang điểm, hoàn toàn không thể tìm được một khuyết điểm nào. Lần đầu tiêngặp cô Tô Nhất Minh liền nghĩ, đời này thật không uổng phí anh cuối cùng cũnggặp được tuyệt sắc giai nhân chỉ có trong truyền thuyết. Nhưng ý nghĩ đó chỉlướt qua, sau đó anh gặp được bác sĩ bảo bối của anh, mất bao nhiêu công sứcmới có được cô, rồi cũng chẳng còn tâm trí nào với cái cô tuyệt sắc giai nhân ấynữa. Mãi đến khi khởi động kế hoạch hợp nhất, Tô Nhất Minh mới nhớ đến đại mỹnhân tài sắc vẹn toàn này, hơn nữa giá rẻ hơn nhiều so với mời những công tykiểm toán nổi tiếng khác.

Hai người khởi đầu sựhợp tác vui vẻ như vậy đến nay đã được mấy tháng, kế hoạch hợp nhất cũng tiếntriển rất thuận lợi, xem ra ngày thành công cũng sắp gần kề, hôm nay anh mớiđánh tiếng mới luật sư và kế toán của mình dùng bữa cơm để cảm ơn họ mấy thángnay đã làm việc rất tích cực.

Lúc Hồ Lâm bước vào, TôNhất Minh cảm thấy không gian trước mắt mình sáng bừng lên, chiếc đầm màu hồngnhạt, tông trang điểm nhẹ nhàng càng làm nổi bật khuôn mặt như tranh vẽ của cô.Cổ và tay cô đều đeo trang sức lấp lánh. Tuy là cách phục trang điển hình củaoffice lady, nhưng trong sự lịch thiệp sang trọng vẫn không mất đi vẻ dịu dàng,đằm thắm. Tô Nhất Minh nhiệt tình đứng dậy đón tiếp, nhận tiện ca ngợi sắc đẹpcủa cô.

Hồ Lâm lịch thiệp cảmơn, trong lòng lại dậy lên nhiều cảm xúc lẫn lộn. Cô biết mình giỏi giang, cósức hút đối với đàn ông. Từ khi còn trẻ xung quanh cô không thiếu gì ông vờnbướm lượn, trong khi đó có không ít những đàn ông xuất sắc. Nhưng lúc đó cônuôi chí lớn, chuyên tâm vào sự nghiệp. Đến khi mọi việc như ý rồi thì chẳngthấy những người đàn ông đó đâu nữa. Họ đều đã thành gia thất, sống một cuộcsống đủ màu. Những người đàn ông còn ở bên cạnh sàng lọc cẩn thận cũng đều cógia đình hoặc có trái tim đã thuộc về người khác.

Đúng lúc này thì Tô NhấtMinh xuất hiện, một đại gia độc thân hiếm có ở độ tuổi như anh, hài hước thúvị, tự tin khôn ngona. Hồ Lâm nhanh chóng có tình cảm với anh, không biết vôtình hay hữu ý luôn thể hiện mình trước anh. Tiếc là, Tô Nhất Minh quá bận rộn,cứ như con quay di chuyển với tốc độ chóng mặt từ đểm này sang điểm khác, phụnữ không thể nào trở thành trọng tâm trong cuộc sống của anh. Tuy anh cũnggiống như tất cả những người đàn ông khác ngưỡng mộ nhan sắc của cô, nhưng sựngưỡng mộ ấy chỉ dừng lại trong mắt anh, không chạm được vào trái tim anh. Điềunày cô biết rất rõ, cho nên khó tránh được cảm giác hụt hẫng.

Cô về nhà nghĩ ngợi rútra bài học xương máu, chắc chắn là do mình không chủ động, không bày tỏ rõ ràngtình cảm của mình, xem ra cái dự án hợp nhất đã sắp đến hồi kết, cơ hội cũngchẳng còn là bao, cô quyết định đánh cược lần này.

Nhưng hiệu quả cũngchẳng ra sao, cách ăn mặc, trang điểm chăm chút tinh tế của cô rõ ràng khơi dậytrong mắt anh một đốm lửa nhỏ, nhưng lúc anh lịch sự đứng lên khách sáo mà chânthành ca ngợi sắc đẹp của cô, cô biết mình chỉ dừng lại trong mắt anh.

Lúc luật sư Châu Lỗ đếntrễ một chút, nhưng nhanh chóng tham gia câu chuyện của hai người, không khí vôcùng vui vẻ. Điều này làn Hồ Lâm càng thất vọng, cô không có cách nào dẫn dắtđề tài của câu chuyện hướng về mình. Thời gian trôi qua như tên bắn, chớp mắtđã mười giờ tối, Châu Lỗ không thể nào ngăn được cuộc điện thoại của vợ yêuchốc chốc lại gọi điện đến nên đành cáo từ trước. Tô Nhất Minh cũng nhớ đến bảobối đang ở nhà, khéo léo kết thúc bữa tối, thanh toán rồi cũng đại mỹ nhân bướcra khỏi phòng V.I.P của cửa hàng.

Vừa bước ra thì nghethấy có một giọng nói vô cùng quen thuộc gọi toáng lên, \\\"Ê! Nhất Minh!Tiểu tử cậu sao lại ở đây thế? Thời gian này làm cái gì vậy? Bao lâu rồi khôngnhậu với chúng tôi? Đến đây, đến đây... đến sớm không bằng đến đúng lúc, hôm nayanh em đều tụ tập ở đây cả, qua đây gặp bạn cũ nào!\\\"

Tô Nhất Minh quay đầulại, ngạc nhiên khi nhìn thấy người anh em Giang Bình mặt mũi đỏ gay đang kêugào mình. Anh cũng chẳng lấy làm lạ, nhà hàng này vốn là nơi anh thường tụ tậpnhậu nhẹt với đám bạn chí cốt, chỉ là sau khi có Trình Vũ Phi anh đã từ chốihết các buổi đàn đúm như thế này, chuyên tâm ở nhà chơi với bảo bối.

Giang Bình nhìn thấy HồLâm đứng sau Tô Nhất Minh, ánh mắt bỗng chốc sáng rực như chó sói thấy cừu non,\\\"Ui chà! Nhất Minh, lại còn đem theo một đại mỹ nhân thế kia... Tên tiểutử cậu thật có số hưởng phúc mà...\\\"

Tô Nhất Minh vội vàngcắt ngang lời nói lỗ mãng của kẻ phàm phu tục tử, giới thiệu Hồ Lâm với cậu ta.Giang Bình thô thiển tâng bốc Hồ Lâm, mời Hồ lâm đại mỹ nhân nhập cuộc vui vớimình, chẳng ngờ Hồ Lâm vui vẻ nhận lời

Quả nhiên đều là mấyngười bạn thân thiết trong giới của Tô Nhất Minh, nhìn thấy người đẹp còn hứngkhởi hơn cả gặp bạn cũ, nói năng bỗng chốc như phun châu nhả ngọc. Chỉ đau khổnhất là Tô Nhất Minh vốn rất lâu không gặp nên bị phạt rượu, bây giờ lại thêmtội đi cùng đại mỹ nhân nên trở thành mục tiêu công kích của bọn họ. Nhữngchuyện ngốc nghếch trời ơi đất hỡi của anh đã phủ một lớp bụi dày cả tấc thế màbị lôi ra làm trò cười, thôi thì cũng chẳng sao, anh là người trân trọng thểdiện nhưng vẫn có thể nín cho qua.

Không thể nhịn đượcchính là anh bị chuốc rượu, Tô Nhất Minh bị ép uống hết ly này đến ly khác đếnnỗi miệng méo xệch, đám chiến hữu khốn khiếp lâu lâu mới có dịp đồng lòng nhấttrí ăn hiếp một mình anh. Cũng may Hồ Lâm nhanh trí, nhìn thấy tình cảnh củaanh, bèn trượng nghĩa thay anh uống mấy ly, rồi giả vờ nhắc nhở anh còn phải đigặp một đối tác quan trọng, cứu anh một bàn thua trông thấy. Nếu không Tô NhấtMinh chắc chẳng mấy chốc nữa sẽ nằm đo ván dưới gầm bàn.

Nhưng anh đã thấm hơimen, vừa bước ra khỏi cửa, một cơn gió thổi qua đã khiến cả thân người anh lảođảo.

Ch ương 44: Tuyệt thếđại mỹ nhân (2)

Hồ Lâm tròn mắt nhìn TôNhất Minh chân nam đá chân xiêu lảo đảo đi tìm xe của mình, rồi ngật ngưỡng mởcửa xe chui vào, nhưng không làm thế nào tra được chìa khóa vào ổ.

\\\"Giám đốc Tô, anhuống nhiều rồi.\\\" Cô cuối cùng kìm không được nói.

\\\"Nhiều ư?\\\" TôNhất Minh lè nhè hỏi, hạ thấp chìa khóa xuống một chút, \\\"Để thấp vậy rồimà vẫn không tra vào được.\\\"

\\\"...\\\" Hồ Lâmcười, bước đến, giúp anh khởi động xe, rồi chầm chậm quay đầu, khoe góc độ đẹpnhất của mình. \\\"Giám đốc Tô, bộ dạng anh thế này không thích hợp lái xe.Hay để tôi lái nhé?\\\"

Tô Nhất Minh dù sao vẫncòn một chút lý trí, cho rằng cô nói phải, ngoan ngoãn đổi vị trí.

Chiếc xe chạy êm ru rađường lớn, Hồ Lâm liếc nhìn Tô Nhất Minh, \\\"Giám đốc, nhà tôi gần đây, vềnhà tôi nghỉ ngơi đã nhé?\\\"

Tô Nhất Minh lắc đầu,\\\"Tôi muốn về nhà\\\"

\\\"Địa chỉ?\\\"

\\\" Trên cùng... nhàtôi ở tầng trên cùng.\\\" Tô Nhất Minh lại lè nhè anh cảm thấy lời mình nóicó chút ngốc nghếch nhưng đầu óc lại xử lý không kịp.

\\\"...\\\" Hồ Lâmlại cười, \\\"Giám đốc Tô, có thể nói cụ thể đường nào tòa nhà nào số mấyđược không?\\\"

\\\"Ấy ...nhà tôi... ởphía trước, rẽ phải... rẽ phải... rồi lại rẽ phải... lại rẽ phải...\\\"

Hồ Lâm ôm trán,\\\"Giám đốc Tô, lại trở về vị trí cũ rồi. Nếu vậy tôi thuê phòng khách sạngần đây cho anh nhé? Anh nghỉ ngơi đi, tỉnh rồi hãy về nhà.\\\"

\\\"Không! Tôi muốn vềnhà, nhà tôi ở ngay phía trước, gần lắm. Tôi đi bộ cũng tới mà, cô lái xe saothế hả? Tôi muốn xuống đi bộ về nhà...\\\"

\\\"Được, được... tôiđưa anh về nhà... anh đang say thế này đi bộ rất nguy hiểm.\\\" Hồ Lâm đưatay ngăn Tô Nhất Minh đang chực mởi cửa xe lại. Sao lại giống con nít thế nhỉ?Thở lại một tiếng, cô nghĩ dù gì anh cũng sống độc thân, đi đâu cũng vậy thôi.Đưa anh ấy về, thuận tiện chăm sóc anh ấy. Sự chăm sóc lúc mệt mỏi giống nhưmột chút ấm áp trong mùa đông giá rét, có thể khiến con người ta ghi nhớ suốtđời, biết đâu cái tình cảm mà cô muốn có sẽ lặng lẽ nảy mầm từ sự ấm áp này,rồi từ từ lớn dần lên.

...

Không biết họ đã chạyqua bao nhiêu đường đất, Hồ Lâm nghĩ cứ chạy như thế này mãi cũng tốt. Tiếc làTô Nhất Minh cuối cùng cũng tìm được nhà mình. Vừa bước vào thang máy, anh thởphào nhẹ nhõm, nhưng không thắng nổi cơn say rượu, anh dựa vào tường rồi từ từtuột xuống ngồi bệt ra đất.

Hồ Lâm ngồi xuống kéoanh dậy, nhưng không đủ sức. Ánh đèn tỏa xuống dìu dịu càng làm tăng thêm khôngkhí mờ ảo, lắng đọng, khơi dậy cảm xúc trong lòng cô. Tô Nhất Minh trong mắt côtrước đây luôn là một người đĩnh đạc, lý trí, lịch thiệp thì cái bộ dạng giốngcon nít này đem đến cho cô một cảm giác rất mới mẻ. Cô không kìm được ôm lấyanh, nhè nhẹ hôn lên má anh: \\\"Giám đốc Tô, anh thật đáng yêu.\\\"

Cánh cửa thang máy mở rakhông gây một tiếng động nào, cô vẫn chìm đắm trong lưới tình do chính mìnhgiăng ra, một người phụ nữ bỗng lao tới, sờ soạng khắp người Tô Nhất Minh, lớntiếng gọi, \\\"Nhất Minh! Nhất Minh! Anh sao thế?\\\"

Trình Vũ Phi đang yêntĩnh ở nhà xem sách, đợi Tô Nhất Minh trở về. Sắp đến nửa đêm, thang máy dừnglại ở tầng trên cùng, cô ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn thang máy mở ra, bêntrong một cặp nam nữ đang ôm nhau, hồi lâu không nhúc nhích.

Ban đầu cô cứ tưởngthang máy lên nhầm tầng, nhưng nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông ở trongđó là Tô Nhất Minh, nhìn kỹ hơn, hình như anh không được tỉnh táo. Xảy rachuyện rồi ư? Tim cô bỗng nhói lên, cô lao đến nhanh chóng kiểm tra hơi thở vàmạch đập của anh, thở phào, rồi lớn tiếng gọi anh.

Tô Nhất Minh mở mắt ramột cách khó khăn, nhận ra cô, vui mừng kêu lên, \\\"Vũ Phi!\\\"

Hồ Lâm rốt cuộc vẫn làngười phụ nữ hiểu đại cuộc, cô trấn tĩnh trở lại, hít một hơi thật sâu, từ tốnnói, \\\"Giám đốc Tô uống nhiều quá, tôi đưa anh ấy về nhà.\\\"

Tô Nhất Minh bất mãn lènhè, \\\"Không... Tôi không có uống nhiều.\\\"

Trình Vũ Phi giơ mộtngón tay trước mặt anh, \\\"Không uống nhiều thật ư? Vậy anh nói đây là sốmấy?\\\"

Tô Nhất Minh nhìn tớinhìn lui hồi lâu, cười ngốc, \\\"Một\\\"

Trình Vũ Phi thở phào,\\\"Vậy thì tốt, say không đến nỗi nào, \\\"

Tô Nhất Minh lại tiếptục cười ngốc, nhưng lại rất thông minh nói, \\\"Anh biết là một, tuy nhìnthì thấy hai. Còn một ngón là em biến ra lừa anh...\\\"

\\\"...\\\" Trình VũPhi bật cười khanh khách, chàng ngốc này, đúng là uống nhiều rồi.

Trình Vũ Phi nhờ Hồ Lâmgiúp dìu Tô Nhất Minh lên giường, Tô Nhất Minh tửu lượng rất kém, điểm này côđã biết qua mấy lần trước. Anh uống say thì phải để anh ngủ ngay, nếu không anhsẽ vừa nôn vừa gây náo nhiệt.

Hồ Lâm lặng lẽ nhìnnhững cử chỉ thân mật và quen thuộc của hai người, nhìn những món đồ trang trímang đậm chất phụ nữ trong nhà. Rõ ràng cô đã hỏi thăm nhiều nguồn, Tô NhấtMinh là chàng rùa vàng chưa có chủ, sao ở nhà anh lại mọc một người phụ nữ thếnày?

Trình Vũ Phi cuối cùngcũng xếp đặt ổn thỏa cho Tô Nhất Minh đang mềm nhũn như con chi chi nhưng lạinặng như một bao gạo to, rồi cô ra ngoài chào hỏi khách, dù sao người khách nàycử chỉ có chút kỳ lạ, nhưng không gặng hỏi mối quan hệ giữa hai người để tránhkhông khí ngại ngùng, khó xử. Cô cũng khống muốn khoe khoang thân phận của mìnhđể tránh gây kích động cho khách.

Bao gạo to gọi inh ỏiTrình Vũ Phi trong phòng, cô đành để khách một mình, vào phòng xem bao gạo tocần thứ gì.

\\\"Vũ Phi... ngưởi đócứ cười anh kìa.\\\"Tô Nhất Minh gàn dở chỉ một vật để trong phòng.

Trình Vũ Phi nhìn theohướng tay chỉ thấy một con búp bê mặt mày tươi cười trên bàn, cười bò lằn bòcàng, \\\"Nhất Minh... cái đó, nó chỉ là rất... thích anh mới nhìn anh cườiđấy.\\\"

\\\"Nhưng anh thấy nócười mỉa mai.\\\"

\\\"Được,được...\\\" Trình Vũ Phi cố mỉm cười, nhét con búp bê vào tủ, rồi dứt khoát tắtđèn để anh khỏi phải nghĩ ra trò ma quỷ gì nũa. Tô Nhất Minh say rượu thườnggây ra những chuyện tức cười. cô đã quá quen rồi.

Trình Vũ Phi vừa bắtchuyện với Hồ Lâm được vài câu thì Tô Nhất Minh lại kêu toáng lên trong phòng.Cô đành để khách lại một mình. Hồ Lâm thấy không thể ngồi lâu hơn nên vội vãcáo từ.

\\\"Lại có ai cười anhà?\\\" Trong bóng tối Trình Vũ Phi xoa đầu anh.

Tô Nhất Minh kề sát mặtvào cô, mùi rượu nồng nặc \\\"Hôm nay lúc về em quên hôn anh đấy.\\\"

Trình Vũ Phi kinh ngạcnhưng vẫn hôn anh, hòng dụ anh ngủ, nhưng cô lại không thể khống chế được tìnhhình.

\\\"Vũ Phi, VũPhi...\\\" Tô Nhất Minh vừa gọi liên tục vừa áp sát vào người cô, nụ hôn ấmáp đã dần tăng độ cuồng nhiệt, đầy nhục cảm.

Chết rồi. Trình Vũ Phicố gắng ôm anh nhẹ nhàng, để ngăn những động tác quá cuồng nhiệt của anh lại,nhưng chẳng mấy chốc, Tô Nhất nôn thốc nôn tháo ra đầy giường.

Buổi sáng tỉnh dậy TôNhất Minh cảm thấy vô cùng tủi thân vì phát hiện mình đang ngủ ở phòng đọcsách. Đầu đau như búa bổ, anh lồm cồm bò dậy, thấy Trình Vũ Phi đang ở phònggiặt đồ, liền nhõng nhẽo với cô, \\\"Vũ Phi... sao em lại vứt anh ở thư phòngthế?\\\"

Trình Vũ Phi quay ngườilại, ánh mắt mệt mỏi, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, \\\"Hôm qua anh say, nônra đầy giường lại còn quấy cả đêm nữa.\\\"

\\\"Tuyệt đối không thểnào!\\\" Tô Nhất Minh phản đối đầy chí khí.

Trình Vũ Phi không nóigì, Tô Nhất Minh có tật uống say rồi là làm náo loạn cả lên, tỉnh dậy là phủnhận sạch trơn không nhớ bất kỳ thứ gì.

\\\"Vũ Phi, dạ dày anhkhó chịu quá, muốn ăn cháo.\\\" Tô Nhất Minh không chỉ làm ra vẻ cây ngaykhông sợ chết đứng mà còn được đằng chân lân đằng đầu.

Trình Vũ Phi cười mátmẻ, \\\"Hôm qua uống với đại mỹ nhân rất high đúng không?

Tô Nhất Minh nghĩ từhigh không biết dịch là \\\"cao\\\" của \\\"uống cao\\\" hay là\\\"cao\\\" của \\\"cao hứng\\\". Anh cảnh giác kiểm điểm lại hình vihôm qua của mình, tuy nhớ không rõ lắm nhưng trí nhớ cuối cùng còn sót lại làHồ Lâm đồng ý đưa anh về nhà, hôm nay tỉnh dậy ở nhà, nên không thể nào cóchuyện gì lớn xảy ra. Thế là anh cẩn thận nén cái bẫy trong lời nói của cô, \\\"Hômqua? Hôm qua bị mấy thằng bạn chiến hữu ép uống nhiều quá.\\\"

Trình Vũ Phi thầm hứ mộttiếng. Uống rượu say với chiến hữu lại để một nười phụ nữ đưa về nhà? Theo cáchđối nhân xử thế thì chẳng thể nào hiểu nổi. Nhưng cô vẫn lý trí kìm chế mìnhsuy nghĩ lung tung, chọn cách mù quáng tin anh: \\\"Ồ! Sau này uống ít mộtchút nhé. Cái thứ đó, uống nhiều quá sẽ \\ hiệt thân tốn đức\\\ đấy.\\\"

\\\"?\\\" Tô NhấtMinh nhìn cô với nét mặt không thể thành khẩn hơn.

\\\"Vừa rồi em dùngbiện pháp tu từ đấy. Ý là hại thân, thất đức.\\\" Trình Vũ Phi cụp mắt.

\\\"....\\\" Tô NhấtMinh lại một lần nữa cảnh giác kiểm tra lại trí nhớ hôm qua, chắc chắn không lộbất cứ cái đuôi nào để nàng bác sĩ nắm được, thế là ba hoa, \\\"Không có cáchnào khác, làm ăn mà, có những buổi tiếp đãi không thể từ chối.\\\"

\\\"Bao gồm cả việcmua bán sắc? Bao gồm cả để phụ nữ vừa ôm vừa hôn vừa sờ soạng?\\\" Trình VũPhi không nhịn được nữa, cơn ghen cứ thế trào ra.

\\\"!\\\" Tô NhấtMinh lập tức bị hạ nốc ao, đành giả vờ ôm đầu suýt xao kêu đau, khổ sở cóp nhặtlại trí nhớ bị mất, mơ mơ hồ hồ nhớ ra hình như có người ôm lấy mình, nói cáigì đó mình rất đáng yêu. Người này chẳng lẽ không phải là bác sĩ Trình mà là Hồđại mỹ nhân?

\\\"Đừng vờ vịt, emtận mắt nhìn thấy hết rồi.\\\" Trình Vũ Phi lại tấn công.

\\\"...\\\" Tô NhấtMinh hít mấy hơi thật sâu, \\\"Ừm, cái này... đó là có người phụ nữ khác nhămnhe tài sản riêng của em, ai bảo anh đẹp trai tài giỏi thế này, lại tạm thờichưa vợ nữa. Ví dụ nhé, một con rùa vàng, nếu thả nó vào bể, bên trên có dántem \\ hú cưng rùa vàng thuộc sở hữu riêng\\\, thì chắc chắn người dụng tâm chiếmđoạt nó rất ít. Nhưng nếu nó tự do bơi lội ở biển, chắc chắn sẽ có vô số ngườimuốn bắt cho bằng được nó. Chú ý, đây là một con rùa vàng, một con rùa vàngđược dát vàng nguyên chất.\\\"

Trình Vũ Phi trợn mắt,\\\"Có hai cái sai, thứ nhất, rùa ở ngoài biển là rùa biển chứ không phải làrùa thường. Thứ hai, nếu con rùa đó được dát vàng nguyên chất thì khả năngxuống nước chắc chắn sẽ chìm xuống đáy biển.\\\"

\\\"...\\\" Tô NhấtMinh thở không ra hơi, \\\"Đây không phải là trọng tâm, trọng tâm là dán temkìa.\\\"

\\\"Ồ...\\\" TrìnhVũ Phi ra vẻ vỡ lẽ, \\\"Ý anh là, em cần khắc chữ lên mặt anh, viết là \\\HọTrình độc quyền\\\ hay là \\\"Của riêng, không được nhòm ngó\\\, mới bảo đảm sựtrong sạch của anh?\\\"

\\\"Khắc chữ cũngđược, nhưng có một cách vừa tiết kiệm sức vừa không chịu đau, đeo cái vòng tròntròn vào ngón áp úp của anh là được rồi. Cũng không cần em phải tốn tiền, anhđã mua rồi. Vũ Phi... Anh sắp đặt hôn lễ của chúng ta đâu ra đó rồi, định làtháng mười.\\\"

\\\"Tháng mười! Chỉcòn hơn một tháng nữa? Không được gấp gáp quá.\\\"

\\\"Vậy con rùa vàngcó thể bị người ta câu mất...


Đọc tiếp: Đến đây nào, bác sĩ của anh - Phần 8

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Đến đây nào, bác sĩ của anh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com