Duck hunt
Đọc truyện

Đến đây nào, bác sĩ của anh - Phần 4


Chương 21: Cuộc gặp gỡtình cờ ở quán cà phê (2)

Lục Dã Bình bị sặc càphê không nói được, mặt mũi đỏ gay, lấy tay chỉ chỉ Tô Nhất Minh. Cô Tần ngạcnhiên trợn tròn mắt, hết nhìn Tô Nhất Minh rồi nhìn đến Lục Dã Bình, cuối cùngấp úng mở miệng “Giám đốc Tô, …anh không nói đùa đấy chứ?”

Tô Nhất Minh thu ánh mắtđang nhìn Lục Dã Bình, nở nụ cười mê hoặc “Không đùa đâu. Ngày mai cô có thể đilàm rồi. Còn về lương bổng, năng lực của cô tốt nhưng chưa có kinh nghiệm, mộttháng một vạn trước nhé.”

Cô Tần há hốc mồm, suycho cùng vẫn là một cô gái trẻ tuổi, ngồi cả buổi cuối cùng ấp a ấp úng hỏi“Ừm…hôm nay…không phải là đến …xem mắt sao?”

“Xem mắt?” Nụ cười tắtngóm trên môi Tô Nhất Minh, anh cố làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng lại mừngnhư mở cờ trong bụng “Chẳng phải cô muốn xin làm quản lý ở bộ phận nhân sự củacông ty tôi sao? Hiện nay tôi đã có bạn gái rồi, là một cô nàng hay ghen, thíchthượng cẳng chân hạ cẳng tay không khác gì hổ cái. Cô nhìn một bên mắt tôi nàylà do bị cô ấy đánh đấy. Lúc đó tôi đang đi chung với một cô gái trẻ, cô ấy khôngcẩn thận bị trẹo chân, tôi đỡ cô ấy không ngờ bị bạn gái tôi trông thấy, xôngtới đánh túi bụi…Thử hỏi tôi còn có dám đi xem mắt nữa không?”

Cô Tần chăm chú nhìn vếtbầm trên mắt Tô Nhất Minh, không dám nhiều lời, chỉ nhìn Lục Dã Bình với ánhmắt cầu cứu. Lục Dã Bình cuối cùng cũng dứt được cơn ho sặc sụa, lòng đầy u ámhồi lâu rồi mới lên tiếng “Nghi Gia, để anh đưa em về nhà trước.” Nói rồi đứnglên, chẳng buồn nhìn Tô Nhất Minh một cái, quay đầu bước đi.

Tô Nhất Minh cười rạngrỡ, đứng dậy đưa tiễn, chất cồn lại còn thêm cả cà phê khiến trong người anh cócảm giác lâng lâng, đi không vững. Được vài bước, anh bỗng nhìn thấy hai ngườingồi ở bàn ngay cạnh cửa ra vào, thấy tức tức ở ngực như có hàng vạn mũi kimđâm vào.

Trình Vũ Phi không thíchuống cà phê, đành gọi một ấm trà lớn, uống đầy một bụng nước. Cô nhìn ChungViễn ngồi đối diện, tách cà phê đã nguội chẳng hiểu sao có thể làm ấm ngườiđược.

“..Hồi vừa lên thành phốhọc, cái gì cũng chưa từng nhìn thấy nên có nhiều giai thoại cười ra nước mắt.Lần đầu tiên gọi điện thoại, tôi còn nhớ lúc đó vẫn dùng điện thoại kiểu quaysố, tôi không biết làm thế nào cứ ấn loạn vào những số trên điện thoại…Sau này,lúc nhìn thấy điện thoại nhấn số kiểu mới, tôi chợt nghĩ người lúc đầu phátminh ra nó chắc cũng phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như tôi…ha…ha.”

Trình Vũ Phi nở nụ cườinịnh nọt lần thứ n, trong lòng nghĩ nhất định phải nhân cơ hội này lưu lại ấntượng tốt trong lòng bác sĩ cấp trên xoá tan ấn tượng không tốt trước đó.

Nhưng ông trời thậtchẳng chiều lòng người, một người không biết từ đâu xuất hiện, khật khà khậtkhưỡng xông đến, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh Trình Vũ Phi miệng sặc mùi rượu“Vũ Phi! Sao em lại ở đây?”

Trình Vũ Phi kinh ngạcquay đầu sang, nhìn thấy Tô Nhất Minh quần áo lấm lem, nở nụ cười gượng gạo. Cônhíu mày nhẹ nhàng dịch sang một chút, cố ý nhìn Chung Viễn một cái, cảm thấybẽ mặt vô cùng.

Tô Nhất Minh không hàilòng với hành động tránh né vừa rồi của Trình Vũ Phi, trong lòng vô cùng tứcgiận. Anh quay đầu sang nhìn Chung Viễn vô cùng nghi hoặc, người đàn ông nàykhông tồi, tướng mạo tuấn tú, cao to, chắc cũng sấp xỉ tuổi mình, khí chất khácngười, gương mặt cương nghị mà thanh thoát đến kỳ lạ, xét tổng thể cũng chẳngkém gì mình. Bởi thế Tô Nhất Minh cảm thấy rất lo lắng. Trong ấn tượng của anh,Trình Vũ Phi là một người rất nghiêm túc, không tuỳ tiện cười bao giờ. Vậy màbây giờ cô lại cười toe toét với người đàn ông ngồi đối diện, lại còn ra vẻ rấtăn ý nữa chứ. Anh lập tức xông đến, dự định sẽ phá bĩnh mối quan hệ mờ ám này.

“Người đàn ông này làai?” Tô Nhất Minh hùng hổ nhìn Chung Viễn nhưng lại hỏi Trình Vũ Phi.

“Giám đốc Tô, à, đây làtrưởng khoa lồng ngực của bệnh viện chúng tôi, Chung Viễn.” Trình Vũ Phi lo TôNhất Minh không giữ đựoc mồm miệng đắc tội với bác sĩ cấp trên, không ngăn đượcdùng chân đá anh ta mấy cái dưới gầm bàn.

Tô Nhất Minh lại càngkhông vui, cười gằn một tiếng nhưng ngoài mặt lại vờ như vui mừng “Trưởng khoalồng ngực? Đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói trong bệnh viện thăng chức cứtuần tự nhi tiến, bình thường lên tới chức trưởng khoa đã bốn mươi, năm mươi.Chủ niệm Chung nhìn còn rất trẻ, có lẽ mới bốn mươi?”

“Ba nươi sáu.” ChungViễn cười xã giao.

“Chủ nhiệm Chung nhìncòn rất trẻ, trẻ tuổi như vậy mà đã làm tới chức vị trưởng khoa thật là hiếmcó.” Trình Vũ Phi sợ làm Chung Viễn không vui vội vang nở một nụ cười nịnh bợ,một lần nữa đá vào chân Tô Nhất Minh ra hiệu, thậm chí còn đưa tay véo anh mộtcái.

Chung Viễn cười cười“Cũng không phải là trẻ nhất. Theo tôi được biết ở thành phố chúng ta, một bệnhviện nằm trong top 3 có vị trưởng khoa mới 30 tuổi, còn tôi ấy mà chỉ là do maymắn, sự nghiệp thuận lợi như thế. Học đại học cũng sớm một chút.”

Trình Vũ Phi nhìn vôcùng sùng bái “Chủ nhiệm Chung chắc chắn khi nhỏ học rất giỏi, nhảy lớp đúngkhông?”

Chung Viễn cười ha ha“Tôi học đến lớp 9 thì phải nghỉ ở nhà mua sách trung học tự học ở nhà, banngày đi đào than, buổi tối tự học. Hai năm sau tôi tham gia thi tốt nghiệptrung học…may mắn thi đậu vào một học viện y học, dù đó chỉ là một học việnnghèo nàn…”

Đào than? Trình Vũ Phiđang rót trà vào tách bỗng ngưng lại, ngây người ra, tay run run rót trà nóngvào cả mu bàn tay trái, cô kêu lên rụt tay về, nước trà tràn ra bàn rơi xuốngđất.

“Ấy…tay tôi bị trơn…chủnhiệm Chung…anh nói…đào than?” Ánh mắt cô dừng ở tay Chung Viễn một lát, nhữngngón tay thon dài của bác sĩ khoa ngoại, những ngón tay này đã từng đào than.

Chung Viễn ngoác miệngcười “Làm kinh động đến cô rồi hả bác sĩ Trình? Ngày đó gia cảnh nhà tôi quánghèo. Để có thể tiếp tục đi học không thể không đi kiếm tiền. Đào than chínhlà cách kiếm tiền nhiều nhất mà tôi có thể nghĩ đến, thôn nhà tôi ai cũng điđến các mỏ đào than để kiếm tiền”

“Kiếm tiền nhiều nhất?Có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Tôi làm được hơn mộtnăm kiếm được khoảng hơn 1000 tệ. Sau đó không đi đào than nữa mà tập trung ởnhà ôn thi. May mà tôi đỗ đại học mới thoát được khỏi nơi đó, mười mấy ngườicùng tôi làm ở mỏ than ngoài một người cùng tôi đi thi đại học thì chỉ có mộtmình tôi là sống thôi…”

“Hê hê, chủ nhiệm Chungthật có tài thêu dệt có thể viết thành sách được rồi đấy!” Tô Nhất Minh đưa mắtnhìn chiếc đồng hồ Piaget trên tay Chung Viễn, dây nịt Armani ở thắt lưng vôcùng lạc lõng với một Trình Vũ Phi ăn mặc giản dị có phần quê mùa. Thu nhậpgiữa bác sĩ với nhau mà có khoảng cách lớn thế ư? Bác sĩ Trình nhỏ bé của anhăn mặc đơn giản như vậy, còn cái anh chàng chủ nhiệm Chung lại ăn mặc toàn hànghiệu cao cấp. Có phải lên chức trưởng khoa thì bổng lộc cũng nhiều hơn chăng?

“Ấy, chủ nhiệm Chung…anhthật là không dễ dàng gì…”Trình Vũ Phi nhớ mấy hôm trước cùng bạn bè đi muaquần áo hết mấy trăm tệ, thầm ân hận vì sự ăn xài sung sướng của mình, đồngthời cũng trừng mắt nhìn Tô Nhất Minh. Tô Nhất Minh uống rượu, cô đã ngửi thấynhưng đâu có bị ăn đạn mà lời nói sặc mùi thuốc súng như thế kia?

Trình Vũ Phi rõ ràngđang đứng về phía Chung Viễn, Tô Nhất Minh không chịu được nữa, hừ một tiếngđứng dậy, chân dẫm phải nước trà.

Trình Vũ Phi đang rấtbuồn bã, không hiểu tại sao hôm nay Tô Nhất Minh lại thô lỗ đến vậy, luôn đốichọi với Chung Viễn, nghe thấy tiếng hứ của anh, sợ anh lại nói những lời đắctội với Chung Viễn định đá vào chân anh lần nữa để nhắc nhở, nhưng chân vừa thòra không biết đá trúng phải vật gì.

Tô Nhất Minh bị trượtchân, vội vang lùi về phía sau một bước hòng lấy lại thế thăng bằng nhưng khôngngờ bỗng đâu một cái chân thò ra ngáng mình. Cái đầu ong ong vì rượu cồn phavới cà phê không kịp xoay sở để anh giữ thăng bằng thêm nữa, anh lảo đảo mộtcái rồi ngã nhào ra đất.

Cô Tần nãy giờ đứng mộtbên cùng Lục Dã Bình lịch sự mỉm cười, nhìn ba người diễn trò với nhau, lúc nàynhìn thấy Tô Nhất Minh lảo đảo suýt ngã bèn đưa tay ra đỡ nhưng lại nghe thấygiọng Lục Dã Bình đều đều bên tai “Nghi Gia, đây chính là cô bạn gái thượngcẳng chân hạ cẳng tay của giám đốc Tô đấy.”

Cô Tần ngẩn người vộivàng rụt tay về, sợ hãi nhìn Trình Vũ Phi một cái, rồi nhìn quầng mắt thâm đencủa Tô Nhất Minh toát mồ hôi lạnh.

Tô Nhất Minh tay quơ càonhưng không nắm được ngọn cỏ cứu mạng nào, thân hình nặng nề ngã phịch xuốngđất. Mẹ kiếp! Anh chửi thầm trong bụng, bẽ mặt lúc nào lại bẽ mặt ngay trướcmặt tình địch! Không biết có phải vì quá kích động hay vì quá tức giận, anhkhông kịp đứng dậy, chỉ nằm đó không động đậy.

Cuối cùng người đàn ôngbình tĩnh nhất, Chung Viễn vội vàng nhào tới bên người Tô Nhất Minh, kiểm tramột lát, thò tay ra véo mạnh đùi Tô Nhất Minh “Đau không?”

Tô Nhất Minh đau đếnquặn người lại nhưng anh thấy dù gì cũng là nam nhi chí khí làm sao có thể tỏra mềm yếu trước mặt tình địch, bởi thế mặt anh không biến sắc cắn răng trả lời“Không đau. Không đau chút nào hết!”

Sắc mặt Chung Viễn cóchút kỳ lạ, véo mạnh vào đùi bên kia “Chân này có đau không?”

Tô Nhất Minh vừa nguyềnrủa Chung Viễn vừa tiếp tục lì mặt “Không đau…”

Chung Viễn ừ một cái rồiđứng dậy tuyên bố một cách đầy tà ý, “Gân của anh ấy bị thương, có lẽ bị liệtrồi…” Chết tiệt thật! Tô Nhất Minh trừng mắt nhìn hai người đàn ông cười trênnỗi đau khổ của người khác, đang định đứng bật dậy thì có người chạy bổ đến quỳxuống ôm lấy đầu mình “Bị liệt? Không thể nào! Sao lại ngã bại liệt thế này!Hít thở có khó không? Tay có thể cử động được không?”

Tô Nhất Minh nhìn TrìnhVũ Phi thần sắc hoảng loạn, mừng như mở cờ trong bụng, giả vờ đau “Ai vừa nãyngáng chân anh?”

“Tôi…” Xấu hổ xen lẫn sợhãi, Trình Vũ Phi nước mắt lưng tròng.

“Vậy ai là người tạo ravũng nước dưới đất?”

“Cũng là tôi…”

“Vậy em phải bồi thườngcho anh…” Tô Nhất Minh hạ giọng nói, rồi đột nhiên bật dậy kéo Trình Vũ Phi vàolòng hôn mấy cái liền lên mặt cô.

“Anh…không bị liệt, đồlừa đảo!” Trình Vũ Phi vội vàng đẩy Tô Nhất Minh ra tức đến nổ đom đóm mắt.

“Bị liệt? Đâu phải là doanh nói, là trưởng khoa bệnh viện em tuyên bố đấy chứ!” Tô Nhất Minh vẫn nắmchặt lấy tay cô đứng dậy, áp mặt vào đó không muốn buông tay ra. Hôm nay bẽ mặtkhông còn gì để nói nữa, thôi thì vớt vát được gì thì vớt vát vậy.

Đứng bên cạnh, ChungViễn nhè nhẹ thở dài, Lục Dã Bình mặt dãn ra, cô Tần thả mình theo trí tưởngtượng.

Ra khỏi quán cà phê, mànđêm lạnh lẽo bao trùm vạn vật.

“Chủ nhiệm Chung, đi cẩnthận nhé!” Tô Nhất Minh tay vẫn nắm chặt lấy tay Trình Vũ Phi mắt tiễn ChungViễn rời khỏi.

Cô nhẹ nhàng hất tay anhra “Làm gì mà nắm chặt thế không biết!”

“Tuyên bố chủ quyền!” TôNhất Minh ngoạc mồm.

“...”

“Em xem thế giới độngvật bao giờ chưa? Động vật lo sợ xâm phạm lãnh thổ của mình nên đã ký hiệu lênphần đất của chúng. Anh cũng để lại ký hiệu lên người em, tuyên bố với cả thếgiới em là của anh!”

“Động vật dùng những thứkhông sạch sẽ để làm ký hiệu, còn anh dùng gì?”

“…Tay anh thì chỉ có mồhôi thôi.” Tô Nhất Minh tủi thân nhìn bác sĩ Trình

“Thành phần giống nhaucả thôi.” Trình Vũ Phi hất tay anh ra, bỏ đi.

“Sao em không nghe điệnthoại của anh?” Màn đêm lạnh lẽo như tiếp thêm sức mạnh cho Tô Nhất Minh, anhđuổi theo vài bước, từ phía sau vòng tay ôm lấy Trình Vũ Phi, đầu tựa lên vai cô.Thân hình trong vòng tay của anh khẽ run lên, tố giác từng đợt sóng rung độngtrong lòng của cô. Tô Nhất Minh siết chặt tay hơn nữa, giọng nói bỗng trở nênxa xăm “Anh...nhớ em.”

Trình Vũ Phi co tay lại,cố né tránh hơi thở toát ra từ miệng anh, từ từ thở ra, dồn nén những cơn sónglòng “Tô ....Nhất Minh, đừng như thế! Người chơi với lửa có ngày bị lửa thiêurụi. Trò chơi này tôi cảm thấy không vui, tôi không chơi đâu. Trên đời nàynhững người con gái muốn cùng anh chơi trò tình yêu nhiều không đếm xuể. Còntôi thì không được, tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông nghiêm túc để tiến tớihôn nhân mà thôi”

“Anh không phải là ngườiđàn ông nghiêm túc sao?”

“Ý tôi là tôi bây giờyêu là vì kết hôn. Còn anh thì không phải vậy nên đừng làm phiền tôi nữa!”

Kết hôn, trong lòng TôNhất Minh bật đèn đỏ cảnh giác, nhưng miệng vẫn không buông tha. “Tìm người đànông chưa chắc đã tiến tới hôn nhân. Kết hôn rồi có thể ly hôn mà. Vũ Phi, saoem lại cố chấp như vậy?”

Trình Vũ Phi cuối cùnglấy lại bình tĩnh, từ từ đẩy Tô Nhất Minh ra, “Đúng. Cho nên điều tôi có thểlàm là cố tránh những nguy hiểm có thể thấy được!\\\"

Chương 22: Hoa mai trongngày lễ tình nhân (1)

Tô Nhất Minh vui buồnlẫn lộn. Cuộc gặp ở quán cà phê ban nãy là hoàn toàn tình cờ, nhưng ít nhiềuanh nắm bắt được tâm tư của Trình Vũ Phi. Anh nhạy bén nắm bắt được tình cảm mơhồ mà Trình Vũ Phi dành cho mình, ít ra mình làm nhiều việc như vậy không phảilà công cốc. Nhưng cô ấy quá lí trí, cứ theo đà này thì mình vẫn dùng thái độnhư trước đây thì trước sau gì cũng bị gạt ra một bên.

Đắc tội với người đẹp họTần, anh không nghề ngạc nhiên khi thấy Lục Dã Bình gọi điện đến hỏi tội, TôNhất Minh cười gằn, \\\"Dã Bình, cô gái này có quan hệ gì với cậu? Cậu vì côta mà bán đứng tình anh em nhiều năm trời giữa chúng ta ư?\\\"

Lục Dã Bình cười lạnhlùng \\\"Đúng, là anh em nhiều năm nay, tôi không giấu cậu, cũng không giấunổi cậu. Nghi Gia là em họ bà con xa với vợ tôi. Những chuyện hay ho của củacậu là do bà xã tôi rì rầm với Nghi Gia. Tôi đáng lẽ nên biết sớm tâm bệnh củacậu nên nhắc nhở cô ta đừng đề cập tới tiền của cậu! Nhưng còn cậu nữa, cậucũng quá xem trọng mấy đồng tiền của mình!\\\"

Tô Nhất Minh ngồinghiêng trước bàn, từ từ đưa hai chân gác lên bàn, thủng thỉnh nói: \\\"Nướcphân không thể tưới ruộng nhà người mà, tính toán hay quá nhỉ!\\\"

Lục Dã Bình nghiến răngken két: \\\"Không sai, tôi muốn nước phân tưới ruộng nhà người đấy. Cô gáitốt như thế, tung ra trước mặt còn bày đặt kén chọn! Tôi không nên tội nghiệpcho gã độc thân như cậu, muốn ngắt một đóa hoa nhài cắm vào bãi cứt trâu hôithối là cậu, kết quả lại rơi xuống một Trư Bát Giới soi người trong ngoài đềukhông phải là người\\\"

\\\"Sự việc hỏng rồi,chị dâu có phải bắt cậu quỳ lên CPU rồi không?\\\" Tô Nhất Minh đung chânlười nhác.

\\\"CPU? Vợ tớ cậubiết mà, cô ấy không nỡ\\\"

\\\"Không nỡ làm cậuđau?\\\"

\\\" Không nỡ cái CPU!Đắt thế cơ mà! Làm gì thì cô ấy cũng sẽ tìm miếng ván giặt đồ! Tuy rằng bậy giờmọi người đều dùng máy giặt, ván giặt đồ không dễ mua…Nhưng cô ấy đã chạy khắpnơi kiếm mua cho bằng được…\\\"

Tô Nhất Minh nhịn khôngđược bật cười ha hả, không ngờ mánh khóe của Lục Nhất Bình vừa hại người tiếpđến hại chính mình.

\\\"Nhất Minh, thật ratôi cảm thấy cái đàn ông có thể thu hút phụ nữ là xem anh ta có sức hút gì đúngkhông?\\\"

\\\"?\\\"

\\\"Anh chàng đẹp traidựa vào nhan sắc tán tỉnh phụ nữ, tài tử dựa vào tài cán thu hút phụ nữ, đànông mạnh mẽ dựa vào sự dẻo dai mê hoặc của phụ nữ…Nhất Minh, còn cậu thì sao,mấy thứ này cậu đều không có, chỉ có chút tiền đúng không? Vậy cậu nói phụ nữkhông thích tiền của cậu chứ còn thích gì nữa? Cậu nói cậu đem so sánh với mộtchàng trai hai mươi mấy tuổi, đọ đẹp trai, đọ dẻo dai, cậu làm sao đọ được vớingười ta? Bởi thế tiền của ky cóp trong mấy năm trời, con gái người ta khôngthích tiền thì chọn cậu dựa vào cái gì đây?\\\"

\\\"…\\\"

\\\"Có một câu chuyệncười vẽ người đàn ông, đàn ông 20 tuổi là Pentium, 30 tuổi là Hitachi, 40 tuổilà Microsoft, 50 tuổi là Panasonic, 60 tuổi là Lenovo. Nhất Minh, qua Tết làcậu 35 rồi, cậu còn có thể kén cá chọn canh sao, cậu có thể chọn được thứ gìchứ? Đợi đến khi cậu thành Microsoft, Panasonic thì còn chẳng lưu lại được trênđời này nữa là.\\\"

\\\"Chết tiệt!\\\"Tô Nhất Minh nổi trận lôi đình, không thèm để ý đến hình tượng của mình văngtục chửi bậy Lục Dã Bình. Lục Dã Bình là người miệng lưỡi độc địa, nói năng khónghe thế nào Tô Nhất Minh đều có thể tha thứ, bởi vì anh hiểu thấu tấm lòng củahắn ta dành cho mình, giống như lòng đỏ trứng bắc thảo, mềm mềm ngon ngon chẳnghại đến ai, nhưng lần này anh cảm thấy anh ta chọc đúng nỗi đau của mình.

Trong tình yêu, Tô NhấtMinh là người đàn ông vô cùng kén chọn, đối với người phụ nữ sau này lấy làmvợ, anh kỳ vọng rất cao. Chuyện quá khứ là một con dao cứa vào tâm hồn mỏngmanh dễ vỡ của anh, để lại vết thương không bao giờ lành miệng. Anh khao khátmột tình yêu chân thành, khao khát loại nghĩa nặng tình thâm gắn bó keo sơn,nhưng lại sợ tổn thương, sợ loại bạc tình bạc nghĩa không thể đồng cam cộng khổcùng anh đến răng long đầu bạc.

Bây giờ nghe những lờicủa Lục Dã Bình, trong phút chốc anh cảm thấy sao mình lại yếu đuối đến vậy,cảm thấy anh sẽ không bao giờ tìm thấy tình yêu chân chính trong cuộc đời này.Anh có thể kén cá chọn canh vung tiền mua nhà đẹp xe sang, nhưng còn tình yêuchỉ có thể gặp mà chẳng thể cầu, vung hết tài sản của mình chưa chắc gì đã tìmđược. Đau lòng lại thêm tức giận, anh không kìm nén được cảm xúc, ném luônchiếc điện thoại trên tay cùng với giọng nói chế nhạo của Lục Dã Bình vào cửa,một tiếng \\\"rầm\\\" chúa chát vang lên, điện thoại vỡ tan tành.

Cánh cửa mở ra, một côgái xinh đẹp nõn nà bước vào, nhặt lấy linh kiện điện thoại văng tung tóe khắpnơi, cung kính đưa cho anh, \\\"Giám đốc Tô, em đã có mặt đây.\\\"

\\\"…\\\" Tô NhấtMinh che giấu sự tức giận của mình, hồ nghi nhìn người đẹp, thấy quen quennhưng không nhớ là gặp ở đâu

\\\"Giám đốc Tô, mấyngày trước em đã đến bộ phận nhân sự tiếp nhận công việc, làm quen với môitrường làm việc, em có một số ý kiến liên quan đến việc quản lý nhân lực củacông ty, đã viết báo cáo, anh có muốn xem không?\\\" Người đẹp mặt lộ vẻkhiêm tốn nhưng lại nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Minh như muốn hăm dọa.

\\\"Tần… NghiGia?\\\" Vừa nhắc đến bộ phận nhân sự, Tô Nhất Minh bỗng nhớ ra, trước mặtmình chính là cô Tần xinh đẹp tài năng.

\\\"Giám đốc Tô nhớtên tốt thật đấy. Vừa gặp mặt đã nhớ tên em. Em xin phép về phòng đây ạ, bảnbáo cáo em để trên bàn, có việc gì anh cứ chỉ bảo ạ\\\".

Người đẹp đi rồi nhưngmấy phút dau Tô Nhất Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nghĩ cả buổi anhđành tặc lưỡi lắp các linh kiện điện thoại lại, trịnh thượng gọi cho Lục DãBình.

Lục Dã Bình vừa nãy tứcxì khói, thấy Tô Nhất Minh gọi lại cười một cách vô cùng nham hiểm: \\\"NhấtMinh, cô bác sĩ đó tôi thấy được đấy.\\\"

\\\"Tần NghiGia…\\\"

\\\"Biết rồi, biếtrồi, cô ta không sánh được với Tần Nghi Gia. Cậu biết tại sao tôi thấy cô tađược không? Bởi vì mỗi lần cậu gặp phải cô ta đều bị xui xẻo, tôi thấy đã lắm,rất lâu rồi mới thấy sảng khoái như vậy!\\\"

\\\"Đừng vội mừng! Cáicô em họ bà con xa của vợ cậu sao lại đến công ty tôi làm thế?\\\"

\\\"Không phải cậu kêucô ấy đến sao? Lương 10k một tháng, xì, một vạn nói một vạn, bày đặt 10k! Têntiểu tử cậu không phải người Trung Quốc à? Cậu đúng là cái đồ sính ngoại!\\\"

\\\"Bốc phét! Cậu biếttôi nói như vậy là để chọc tức cậu mà…\\\"

\\\"Đương nhiên là tôibiết, nhưng cô em họ của tôi không biết, cô ấy cứ nghĩ là mình đã gặp được trikỷ, giống như Bá Nha gặp được Chung Tử Kỳ… Thế là lòng mừng khôn xiết, vui vẻđi làm, câu nói tôi phải làm sao? Đúng rồi, cô em vợ tôi còn nói cậu thật làtốt, rất dịu dàng với phụ nữ, đáng tiếc gặp phải cô bạn gái dã man, giữa mặtbàn dân thiên hạ thò chân ngáng chân cậu. Cô ấy nói tôi phải nói chuyện vớicậu, yêu cầu cậu đừng quá hiền lành như thế…\\\"

\\\"…\\\"

\\\"Cô ấy còn tỉ mỉnghiên cứu cách ăn mặc của cô bạn gái bác sĩ dã man của cậu, rút ra kết luận làcậu thích phụ nữ không ăn diện trải chuốt, cho nên mấy hôm nay đi làm cô ấy cốtình không trang điểm…\\\"

\\\"…\\\"

\\\" Nghi Gia ở nướcngoài nửa năm rồi mà chưa tìm được công việc phù hợp. Bà xã giao nhiệm vụ chotôi, một là phải tìm bạn trai cho cô ấy, hai là phải tìm cho cô ấy một côngviệc tốt, Hê hê, không tôi hoàn thành một nhiệm vụ nhanh chóng như vậy, nhờphúc của cậu, bà xã khen tôi hết lời! Còn về bạn trai, tôi dù gì cũng là phógiáo sư của một trường danh tiếng, trong tay có biết bao anh tài. Nghi Gia hiệnnay lại có một công việc tốt, càng có điều kiện chọn lựa rồi…\\\"

\\\"…\\\"

\\\"Nhưng tôi cảnh cáocậu, đó là em vợ tôi đấy, mặc dù chỉ là em họ. Cậu đừng có mà bắt nạt con bé,nếu không đừng trách tôi không nể tình anh em nhé!\\\"

\\\"…\\\"

Lục Dã Bình khoan khoáicăng lồng ngực, cuối cùng cũng đúc kết một câu xưa như trái đât: \\\"…Ngườianh em à, vận đào hoa của cậu đến rồi đấy! Liệu cơm mà gắp mắm nhé!\\\"

\\\"…\\\"

Lục Dã Bình đắc ý cườihê hê cúp điện thoại, lần thứ 2 Tô Nhất Minh chẳng thiết hình tượng của mìnhtức giận ném điện thoại.

Chương 23: Hoa mai trongngày kễ tình nhân (2)

Vì sư huynh hứa mồng 2Tết thay cô trực ban, Trình Vũ Phi mới có thể về nhà ăn Tết. Khi trở lại vừachớp mắt đã đến cuối tuần. Điềm Thiêm vẫn không có nhà như mọi hôm, Trình VũPhi suy nghĩ về những biểu hiện khác thường gần đây của cô bé, cuối cùng mớihiểu thì ra là cô nàng đang yêu. Trình Vũ Phi vừa ngưỡng mộ vừa đoán xem bạntrai của cô bé là ai, vừa hờ hững nấu một bát mì.

Khi Tô Nhất Minh gọi đếncô do dự một lát, nhưng rồi không thắng nổi cảm giác cô đơn đang tràn ngậptrong lòng.

Giọng nói của Tô NhấtMinh thành khẩn như mọi khi. Sau khi biết bộ mặt thật của anh ta Trình Vũ Philuôn cảm thấy có cái gì đó không thật trong mọi hành động, lời nói của anh ta,\\\"Bác sĩ Trình ăn tối chưa?\\\"

\\\"Tôi đang ăn.\\\"

\\\"Phần cho anh mộtnửa nhé.\\\"

\\\"Chỉ có một bátmì…anh đến thì đã nguội rồi\\\"

\\\"Vẫn cònnóng.\\\"

\\\"Vậy thì nở bunghết rồi.\\\"

\\\"Không đâu, anh đãđứng trước cửa nhà em rồi.\\\"

\\\"…\\\" Trình VũPhi kinh ngạc, vội vàng chạy ra cửa, đảo mắt nhìn xung quanh bên ngoài từ lỗmắt cáo trên cửa. Không có ai! Cô thở phào, nhưng trong lòng lại cảm thấy trốngtrải, \\\"Giám đốc Tô lại đùa rồi.\\\"

\\\"Không tin em bướcra ngoài mà xem, anh đang ở bên ngoài.\\\"

Trình Vũ Phi đổi góc độ,một lần nữa qua lỗ kình nhìn hết xung quanh nhưng chẳng thấy ai cả. Cô ngờ vựcmở cửa bước ra ngoài, nghe tiếng Tô Nhất Minh ở tầng trên, do dự một lát, cô cấttiếng gọi, \\\"Nhất Minh!\\\"

Tô Nhất Minh dựa vào trínhớ tìm được nơi ở của Trình Vũ Phi nhưng lại không biết nhà cô ở tầng mấy. Khudân cư kiểu truyền thống trước đây anh đã từng ở, hiệu ứng cách âm rất kém, banđêm điện thoại nhà hàng xóm reo sẽ đánh thức mình dậy nghe điện thoại.

Anh chầm chậm bước lênlầu hai, gọi điện cho Trình Vũ Phi, vểnh tai nghe tiếng nhạc phát ra từ tầngtrên. Tô Nhất Minh mỉm cười đắc ý, lại chầm chậm bước lên, vừa đi vừa nói lungtung với Trình Vũ Phi. Lên đến nơi, anh ung dung gõ cửa, cười toe toét lộ cảhàm răng trắng đều như bắp với người mở cửa, \\\"Em yêu…\\\"

Thiếu niên đứng trướccửa giơ điện thoại lên kinh ngạc nhìn Tô Nhất Minh, tiếng mẹ cậu ta vẫn chátchúa trong điện thoại: \\\"…Thức ăn để trong tủ lạnh, hâm nóng rồi ăn. Ăn xongrồi làm bài tập cho sớm, đừng có mà lên mạng chơi điện tử…Ai đấy? Ai gõ cửađấy? Đừng có tùy tiện mở cửa cho người lạ, cẩn thận kẻo người xấu đấy…\\\"

Tô Nhất Minh thần mặtra, hồi lâu mới mở miệng lắp bắp, \\\"Cho tôi hỏi… có phải bác sĩ Trình VũPhi sống ở đây không?\\\" Thằng bé chưa kịp trả lời anh đã nghe tiếng TrìnhVũ Phi ở tầng dưới gọi tên mình…

Tô Nhất Minh hậm hựcbước xuống lầu, cạnh khóe Trình Vũ Phi, \\\"Bác sĩ Trình sao có thể sống ởdưới đất thế này?\\\"

\\\"Tôi đã nói rồi mà,tôi là củ khoai tây, chân phải quắm chặt vào đất, không ở tầng trệt thì còn điđâu nữa?\\\"

\\\"Mì đâu? Anh sắpchết đói rồi…\\\", Tô Nhất Minh giả vờ đáng thương che giấu sự bối rối củamình

\\\"…\\\"

Vèo một cái, bát mì đãhết veo. Trình Vũ Phi thẫn thờ nhìn chiếc bát không, công ty Tô Nhất Minh bịkhủng khoảng kinh tế rồi ư? Cứ như cả chục ngày chưa có gì bỏ bụng vậy.

\\\"… Anh lỡ ăn hếtrồi, còn em ăn gì?\\\" Tô Nhất Minh dường như định thần lại.

\\\"Không sao. Chỉ mộtbát mì Dương Xuân thôi mà. Để tôi nấu tiếp, rất nhanh thôi. Anh ăn bát nữakhông?\\\"

\\\"Không cần đâu…anh…\\\"

Sợ bị từ chối lần nữa,Tô Nhất Minh vội vàng nắm tay Trình Vũ Phi kéo cô ra khỏi nhà.

Trình Vũ Phi dáo dácnhìn xung quanh, cảm thấy không khí hôm nay có gì đó kỳ lạ. Trong nhà hàng mỗibàn đều có một cặp tình nhân dùng bữa tối trong ánh nến. Cô nhìn các món ăn bàyđầy bàn qua ánh sáng leo lét cửa ngọn nến đặt giữa bàn rồi lại nhìn Tô NhấtMinh ngờ vực hỏi: \\\"Gọi nhiều món ăn thế này, sao anh không ăn?\\\"

\\\"Lúc nãy anh ăn bátmì no rồi.\\\"

\\\"Sao anh ăn nhiềuthế làm gì!\\\"

\\\"Thật ra không đói,nhưng anh sợ… nếu không ăn hết bát mì đó thì em nhất định không chịu ra ngoàiăn với anh.\\\"

\\\"Vừa nãy không phảianh nói sắp chết đói rồi đó ư?\\\"

Tô Nhất Minh cười lunglinh trong ánh nến, núm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, \\\"Vũ Phi, đàn ông nóimười câu cẩu thả thì chín câu là giả, em đừng tin hết, sẽ bị thiệt thòi đấy.Nhớ lấy sau này những người đàn ông khác khua môi múa mép trước mặt, em khôngnên tin.\\\"

* * *

Không khí ngoài đườngcũng có gì đó thật đặc biệt, gái trai từng đôi sánh bước bên nhau, rất nhiều côgái trẻ tay ôm bó hoa hồng to tướng, Trình Vũ Phi có chút hiếu kỳ, \\\"Hômnay ngoài đường sao lắm tình nhân thế?\\\"

Tô Nhất Minh không nhịnđược trước sự ngờ nghệch của cô, \\\"Vũ Phi, hôm nay là ngày gì?\\\"

\\\"Cuối tuần\\\".Trình Vũ Phi nhìn sắc mặt bỗng dưng nghiêm lại của Tô Nhất Minh, vội vàng sửalại, \\\"Mồng 8, Ấy…chẳng lẽ…là sinh nhật của anh?\\\"

\\\"Sinh nhật anh vàongày 6 tháng 8. Hôm nay là ngày 14 tháng 2.\\\" Tô Nhất Minh sắp không giữkiên nhẫn được nữa.

\\\"A! Ngày lễ tìnhnhân..\\\", Trình Vũ Phi cuối cùng cũng hiểu ra, bỗng cảnh giác nhìn Tô NhấtMinh, trong lòng ẩn giấu một niềm mong đợi. Đúng rồi, ngày Valentine. Cô chẳngnhạy bén với những dịp lễ lạt của phương Tây, trước đây cô chưa từng ăn mừngngày này với Mục Thuần, bây giờ lại càng không để ý.

Tô Nhất Minh lắc đầungao ngán. Nhìn những bông hoa hồng nở rộ khắp mọi nơi, anh liền kéo Trình VũPhi vào một tiệm hoa lớn bên đường, bắt đầu chọn hoa.

\\\"Anh … định làm gìthế?\\\" Trình Vũ Phi do dự, thái độ cảnh giác. Anh ta không phải muốn tặnghoa cho mình chứ?

\\\"Đừng rối lên thế.Không phải tặng cho em đâu. Chúng ta đều là những người độc thân, thử xem aidũng cảm hơn. Chúng ta đánh cược nhé, cược xem anh có dám tặng hoa cho ngườicon gái mà gặp đầu tiên khi bước ra khỏi cửa không nhé?\\\"

\\\"…\\\" Trình VũPhi hơi ngạc nhiên, đã từng tuổi này rồi mà chơi trò mạo hiểm này nữa sao?

Tô Nhất Minh chọn mộtnhánh mai vàng rực bước ra cửa. Trong buổi tối mùa đông rét buốt bỗng nhiênphảng phất một mùi hương dìu dịu làm cho không khí chung quanh bỗng ấm áp đếnlạ.Tô Nhất Minh đứng lại, cười tít mắt nhìn Trình Vũ Phi đang đi theo anh bướcra ngoài, liền đưa nhánh hoa mai ra trước mặt cô, \\\"Vũ Phi!\\\"

\\\"Gì thế?\\\"

\\\"Ngốc ạ, em chínhlà người con gái anh gặp đầu tiên khi bước ra khỏi cửa.\\\"

\\\"…\\\" Trình VũPhi chần chừ không dám đưa tay đón lấy, như thể sợ một gói thuốc nổ vậy.

\\\"Chỉ là một cànhmai thôi mà, đâu phải hoa hồng. Tay anh mỏi nhừ rồi.\\\"

Trình Vũ Phi nhận lấynhánh hoa, lại nghe Tô Nhất Minh nói \\\"tốt rồi\\\", bỗng kéo cô sát lại,đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

\\\"Anh làm gìthế?\\\" Trình Vũ Phi kinh ngạc thất sắc, hoảng loạn đẩy anh ra

\\\"Không phải em đãđồng ý làm bạn gái anh rồi sao?\\\"

\\\"Nói bậy…Tôi đồng ýlúc nào…\\\"

\\\"Hoa mai, hoa maiđó, chẳng phải là loại hoa dùng để làm mai hay sao. Em đã nhân bà mai của anhrồi còn gì nữa?\\\"

\\\"Nhưng vừa nãyanh…\\\"

\\\"Vừa nãy anh nóirồi, em không nên tin lời nói của đàn ông, sao không nghe lời chứ? Chịu thiệtrồi phải không? Hê hê..\\\"

Trình Vũ Phi tức điênlên: \\\"Tô Nhất Minh, anh là một gã lưu manh.\\\"

\\\"Phải!\\\"

\\\"Tô Nhất Minh làmột tay lưu manh cáo già!\\\"

\\\"…\\\"

\\\"Được rồimà\\\".Tô Nhất Minh nhịn cười nhìn bác sĩ nhân dân đang tức tối, gập cánh taycầm nhánh hoa mai của cô ra phía sau lưng để người cô áp sát vào người mìnhhơn, chần chừ một lát rồi thành khẩn nhìn vào mắt cô. \\\"Vũ Phi, anh là thậtlòng đấy. Nếu em không phản đối thì…\\\"

\\\"Tôi phảnđối…\\\"

\\\"Phản đối vô hiệu.Đã hôn mấy lần rồi còn gì nữa.\\\"

\\\"Đó là do anh dùngsức mạnh ép buộc.\\\"

Tô Nhất Minh cúi đầu ghésát vào mặt Trình Vũ Phi, \\\"Vậy lần này tới lượt em dùng sức mạnh là đượcrồi chứ gì.\\\"

Trình Vũ Phi lặng lẽ thởdài, xung quanh rất nhiều bóng đôi lướt qua, chẳng ai để ý đến hai người họ. Côngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nụ cười thành khẩn thuần khiết của Tô Nhất Minh,trên đời này, ngay cả lưu manh nhìn cũng thật thà như đếm.

\\\"Được. Tô NhấtMinh, là anh nói đấy nhé. Sau này anh mà phản bội trước, anh tự gánh lấy hậuquả đấy.\\\"

\\\"Hậu quả?\\\"

\\\"Có thể là tôi sẽbáo thù.Tô Nhất Minh, bác sĩ báo thù sẽ khủng khiếp lắm đấy. Không để lại dấuvết gì, như một tai nạn ngẫu nhiên vậy. Nếu anh không sợ, thì thả ngựa quađây.\\\"

\\\"…\\\" Tô NhấtMinh nhìn nét mặt nghiêm trang củaTrình Vũ Phi, thấy lành lạnh sau gáy, bỗngnhiên nhớ ra điều gì vội vàng hỏi: \\\"Đúng rồi Vũ Phi, lần trước sao em ganquá vậy, một mình đuổi theo cướp? Rất nguy hiểm…\\\"

Trình Vũ Phi chẳng hiểumô tê gì, sao lại đột ngột chuyển đề tài như thế chứ? \\\"Tên cướp đó…sắc mặtvàng vọt, vừa chạy vừa thở dốc, chắc chắn có bệnh. Một con bệnh thì có gì phảisợ?\\\"

Tô Nhất Minh mỉm cười,\\\"Trong lúc nguy cấp mà em còn lý trí như thế, báo thù như một tai nạn làthế nào? Không lẽ…\\\"

\\\"…\\\"

\\\"Đúng rồi bác si,xin thỉnh chỉ giáo một chút, ngựa là bộ phận nào trên cơ thể người?\\\"

\\\"?\\\"

\\\"Em bảo anh thảngựa qua đây là muốn anh đưa bộ phận nào sang?\\\"

\\\"Lưu manh\\\"

Tô Nhất Minh lại cười,cúi xuống hôn cô, \\\"Em nghĩ tận đâu rồi? Anh vốn cho rằng đó là tên gọikhác của lưỡi thôi mà.\\\"

Trình Vũ Phi sầm mặtlại, đột nhiên đưa tay kéo Tô Nhất Minh đi, lôi anh vào một bóng cây tối đengần đo. Bóng tối tiếp tay cho hành động mờ ám, Trình Vũ Phi đưa tay ôm lấy cổTô Nhất Minh, rồi từ từ kiễng chân lên.

Tô Nhất Minh thở dài,nhắm mắt lại, rồi bỗng kêu thét lên, ôm miệng nhảy dựng, “Em cắn lưỡi củaanh…\\\"

\\\"Đó là bảo tôi dùngsức mạnh.\\\"

\\\"Thô lỗ.. ai là bácsĩ cũng thô lỗ như thế sao?\\\"

\\\"Bác sĩ rất tinhtế. Tất nhiên ngoại trừ bác sĩ khoa cấp cứu.\\\"

Tô Nhất Minh tội nghiệpkêu ưm ưm vài tiếng. Trong bóng tối con ngươi của Trình Vũ Phi giống như haingôi sao trên trời đang tỏa sáng lung linh, nhưng cũng giống như chiếc giếng cổsâu thắm mê hoặc lòng người. Anh bỗng nhiên đứng không vững, liền ấn cô tựa vàothân cây, nhớ đến bài học lần trước, anh chầm chậm ép sát người vào, nhắm chuẩnvị trí rồi bắt đầu hôn cô.

Cuối cùng nụ hôn của anhcũng được đáp lại. Một nụ hôn dài, dài đến nỗi hai người đều hơi choáng váng,khẽ run rẩy.

\\\"Thế là cuối cùngem cũng bị anh mê hoặc rồi.\\\" Vẫn là Trình Vũ Phi tỉnh táo trước, trongniềm hạnh phúc tột đỉnh ẩn chứa một chút đau lòng. Cô lại thua rồi.

Tô Nhất Minh vịn vàonhánh cây, lá cây xào xạc trong gió, \\\"Là anh bị em mê hoặc.\\\" Anh nói,thở hắt ra, rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống.

Trong khoảnh khắc đóTrình Vũ Phi nghĩ, bản thân Tô Nhất Minh cũng nói là lời anh ấy nói không đángtin, vậy câu này có đáng tin hay không?

Chương 24: Kế hoạch dulịch vô cớ chết yểu (1)

Tô Nhất Minh quyết địnhlên kế hoạch đi Tam Á du lịch. Đó là nơi anh rất thích, mỗi năm phải đến đó mấylần. Vịnh Á Long được thiên nhiên ưu đãi, bờ biển với những bãi cát trắng dàimịn màng lấp lánh như ánh trăng rằm mùa hạ, bởi thế bao quanh nó là vô số kháchsạn năm sao sang trọng lộng lấy. Tô Nhất Minh đã quen với những bụi bặm củachốn thành thị, muốn tìm một nơi yên tĩnh trong lành, phong cảnh hữu tình đểtâm hồn được thư thái nhưng lại không nỡ từ bỏ những thứ tiện nghi của thànhphố sầm uất này, muốn nhìn ngắm non xanh nước biếc của Tổ quốc nhưng lại lườiđến nỗi không lê nổi bước chân, bởi vậy vịnh Á Long chính là địa điểm thích hợpnhất.

Tất nhiên còn một nguyênnhân khác. Hôm nọ anh nói chuyện Phiếm với Trình Vũ Phi, hỏi cô thích gì nhất.Tô Nhất Minh muốn tặng một món quà gì đó để lấy lòng cô người yêu mới này.Trình Vũ Phi nghĩ cả buổi rồi nói: \\\"Những thứ em thích thật ra rất nhiều.Nhưng… ước mơ lớn nhất của cuộc đời em là có thể đi du lịch khắp nơi, đọc hếtsách trên thế giới… Đọc sách và du lịch là hai thứ mà em thích nhất.\\\" TôNhất Minh tuy nhận mình là doanh nhân nho nhã nhưng về bản chất đã mất hết hứngthứ đọc sách, cảm thấy tặng sách chẳng có gì thú vị cả, cho nên anh nghĩ ngợicả buổi, quyết định đưa cô đi du lịch một lần. Với tinh thần \\\"người nhânthích núi người khôn thích biển\\\", anh chọn biển, chú yếu là vì lười biếng.Đồng thời, anh cảm thấy nơi đó rất dễ nảy sinh ham muốn, rung động xác thịt,thuận tiện để anh có thể ăn tươi nuốt sống bác sĩ nhân dân.

Tô Nhất Minh tuy là mộtkẻ lưu manh nhưng anh cho rằng mình là một tên lưu manh có đạo đức, bởi thế anhkhông nôn nóng tỉ tê với Trình Vũ Phi chuyện này, anh thích mọi việc xảy ra mộtcách tự nhiên, giống như sông lớn chảy về đông, nước từ nơi cao chảy xuống nơithấp vậy, tất nhiên cũng cần đào tạo một con kênh xây một con đập nhỏ hay gìđó.

Phụ nữ qua tay Tô NhấtMinh có đến vài người, cho nên anh nắm rõ sở thích của phụ nữ. Anh thích tự tạora một sự lãng mạn dù nhỏ bé, để cho họ vui sướng. Còn nhớ có một lần anh cùngTiểu Mục đi uống trà, lúc thanh toán tiền, cô phục vụ dễ thương xinh xắn mỉmcười nói với họ, \\\"Chúc mừng quý khách đã trở thành vị khách thứ 3000 củaquán trà chúng tôi. Không những được miễn phí, quý khách còn nhận được một mónquà nhỏ của quán chúng tôi.\\\". Nói rồi cô ta đưa ra một chiếc hộp nhỏ, bêntrong mà sợi dây chuyền mà Tiểu Mục mong muốn có từ mấy tháng nay.

Đương nhiên món quà làdo Tô Nhất Minh mua, anh đã thương lượng trước với chủ quán để gây bất ngờ choTiểu Mục. Anh nhớ lúc đó Tiểu Mục vui mừng khôn tả, ôm lấy cổ anh nhảy cẫnglên, suốt cả tuần lễ tâm trạng cứ lơ lửng trên mây, rõ ràng vui hơn nhiều sovới việc anh mua rồi trực tiếp tặng cho nàng. Bởi thế Tô Nhất Minh cũng địnhdùng chiêu này để lấy lòng Trình Vũ Phi.

Buổi tối anh đưa TrìnhVũ Phi đến trung tâm thương mại A mua một ít đồ gia dụng. Ở đó có một nhãn hiệuđang có chương trình khuyến mãi rút thăm trúng thưởng. Tô Nhất Minh năn nỉTrình Vũ Phi điền tên và số điện thoại của cô vào Phiếu dự thưởng. Nể Tô NhấtMinh, Trình Vũ Phi miễn cưỡng làm theo. Cô chẳng tin mình sẽ trúng thưởng,ngược lại còn cảm thấy Tô Nhất Minh là người thích của từ trên trời rơi xuống,có chút nguy hiểm nên bóng gió khuyên can. Tô Nhất Minh gượng cười, trong lòngcó chút ấm ức.

Nhưng sau đó vài ngày,Trình Vũ Phi nhận được điện thoại của nhãn hiệu đó, thông báo cô đã trúngthưởng. Giải thưởng là một chuyến du lịch đi Tam Á sang trọng dành cho 2 người,vài ngày nữa sẽ có công ty chuyển phát nhanh đem giải thưởng đến trao chocô.Trình Vũ Phi vô cùng ngạc nhiên, cô thậm chí nghi ngờ đây không biết có phảilà thủ đoạn lừa đảo mới nhất hay không, cho nên chỉ hờ hững ồ lên một tiếng rồicúp máy. Nhưng công ty chuyển phát nhanh đến thật rồi, hôm đó Tô Nhất Minh cũngcó ở đó, nói là tiện đường đi công tác ghé bệnh viện thăm Trình Vũ Phi.

Thật ra Tô Nhất Minh đếnđể quan sát diễn biến của sự việc. Tất cả đều do Tô Nhất Minh thương lượng vớianh bạn thân Giang Bình đang làm việc ở trung tâm thương mại A bày ra để gâynhạc nhiên thích thú cho Trình Vũ Phi.Tô Nhất Minh chậm rãi nhấp từng ngụm nướclọc mà Trình Vũ Phi mang đến, nhấn nhá chờ đợi xem cảnh tượng bác sĩ Trình sungsướng đến phát cuồng. Giang Bình quả nhiên làm việc đáng tin cậy, đã gọi điệnthông báo trước trưa nay đúng giờ sẽ có người mang giải thưởng đến.

Quả nhiên đúng giờ, khichiếc đồng hồ chậm chạp gõ mười hai tiếng, một nhân viên chuyển phát nhanh mậpmạp xuất hiện ngày trước cửa, nhìn thấy người đó, Tô Nhất Minh suýt nữa bị sặcnước mà chết. Anh kinh ngạc trợn mắt mình Giang Bình trong bộ đồng phục củacông ty chuyển phát nhanh, cảm động hồi lâu không nói lên lời. Anh không ngờGiang Bình lại là người trượng nghĩa đến như vậy, đích thân ra trận. Cải trangthành nhân viên chuyển phát nhanh nhưng Giang Bình tỏ ra không chuyên nghiệpchút nào. Cậu ta quên đối chiếu chứng minh thư của Trình Vũ Phi bởi vì cậu tavừa nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Tô Nhất Minh thì chắc mẩm đó là Trình Vũ Phi.Cậu ta cũng quên đưa cho Trình Vũ Phi ký tên xác nhận đã nhận được bưu phẩm,bởi cậu ta nghĩ không cần thiết. Cậu ta cũng không trả lời được những thắc mắccủa Trình Vũ Phi như nhận được giải thưởng có cần phải đóng thuế hay không, bởivì Tô Nhất Minh không nói cho cậu ta biết những chi tiết này.

Tiết xuân se lạnh, nhưngphó tổng giám đốc Giang Bình tội nghiệp bị xoay mòng bởi vô số câu hỏi, mồ hôinhễ nhại, suýt nữa bị cho tội phạm lừa đảo bị dẫn giải lên đồn công an, may màTô Nhất Minh đứng ra nói đỡ cho, cậu ta mới an toàn rút lui. Lúc sắp rời khỏicậu ta còn len lén làm động tác lau mồ hôi với Tô Nhất Minh rồi nhìnTrình VũPhi bật lên ngón tay cái, ý muốn nói cô gái này thật cứng cỏi, người anh em à,cậu phải cẩn thận đấy.

Tô Nhất Minh chỉ cònbiết gượng cười, cảm thấy Trình Vũ Phi thật là người khó chịu hiếm thấy. Ai ngờđược Trình Vũ Phi bắt đầu đóng vài Sherlock Holmes, đem suy nghĩ đoán từ mọingóc ngách của vụ án lừa đảo này nói với Tô Nhất Minh: \\\"Người này chắcchắn không phải nhân viên chuyển phát nhanh. Da trắng quá, ở ngoài đường cảngày bất kể nắng mưa chạy tới chạy lui giao bưu phẩm thì không thể có làn datrắng bóc như vậy, hơn nữa anh ta không hề thành thạo công việc của mình…\\\"

Tô Nhất Minh càng cườiméo xệch, nhưng trong lòng lại vô cùng bình thản, anh khuyên Trình Vũ Phi gọiđiện thoại cho công ty du lịch kiểm tra tính chân thực của giải thưởng. Bây giờđến lượt Trình Vũ Phi há hốc miệng, cô nói không thể nào, rồi ngần ngừ khôngtin mình trúng thưởng. Dáng vẻ ngờ nghệch của bác sĩ Trình lọt vào mắt Tô NhấtMinh, anh cuối cùng cũng mãn nguyện ra về, cảm thấy mình đã xoay chuyển đượctình thế.

Ra khỏi cửa Tô Nhất Minhgọi cho Giang Bình, trong điện thoại Giang Bình thẳng thắn nói về sự cụt hứngcủa mình. Anh giả dạng thành nhân viên chuyển phát nhanh là muốn xem bạn gái màTô Nhất Minh lao tâm khổ tứ là người như thế nào. \\\"Cậu lâu rồi không bịbạn gái làm khổ như vậy.\\\" Giang Bình nói đầy ngụ ý.

Tô Nhất Minh ừ mộttiếng, trong lòng nghĩ bác sĩ Trình quả là gai góc, thật khó nắm bắt.

Mặc dù diễn biến sự việccó chút ngoài dự tính của Tô Nhất Minh, nhưng anh vẫn rất vui sướng dù trămcông nghìn việc anh vẫn dành thời gian lên kế hoạch ăn tươi nuốt sống Trình VũPhi ở nơi phong cảnh hữu tình vịnh Á Long, nhưng mấy ngày sau cú điện thoại củaGiang Bình làm tâm trạng hân hoan của anh rơi xuống đáy vực.

\\\"Nhất Minh, cô… bạngái đó của cậu sao lại… kỳ quặc thế nhỉ? Giọng Giang Bình rõ ràng có chút ấp aấp úng.

\\\"Sao thế?\\\" TôNhất Minh nghĩ chẳng lẽ cái tên ngu ngốc Giang Bình đã để lộ ra rồi? Lộ ra cũngchẳng sao, chỉ cần thẳng thắn nói sự thật với Trình Vũ Phi, không chừng côkhông vui sướng đến phát cuồng nhưng sẽ cảm động rưng rưng nước mắt.

\\\"Cô ta đến công tydu lịch nằng nặc yêu cầu đổi cặp vé du lịch Tam Á miễn phí thành tiền mặt\\\"

\\\"…\\\"

\\\"Ban đầu người takhông đồng ý, nhưng cô ta làm ầm ĩ lên, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việclàm ăn thường ngày của công ty, họ không chịu nổi đành trả lại tiền cho cô ta.Nhất Minh… cô gái đó… cô ta thích tiền lắm à?\\\"

\\\"…\\\" Tô NhấtMinh kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.

\\\"Giám đốc công tydu lịch đích thân gọi điện cho tôi, tôi thật chẳng còn mặt mũi nào. Dù sao cũnglà bạn bè…\\\" Giang Bình tiếp tục phàn nàn.

\\\"Ồ, thật sự xinlỗi, tôi sẽ gánh chịu tất cả mọi tổn thất. Tiền mặt tôi sẽ chuyển cho cậu ngaybây giờ, rồi nhờ cậu đánh tiếng với người bạn ở công ty du lịch là chuyến dulịch mùa xuân năm nay của công ty tôi giao cho anh ta tổ chức…Giang Bình, cậuthứ lỗi cho nhé. Hôm nào mời cậu dùng bữa cơm coi như đền bù nhé.\\\" Tô NhấtMinh vội vàng xâu chuỗi lại mọi việc đang rối tung lên, bình tĩnh dặn dò GiangBình rồi cúp máy, mặc dù anh không hề để ý đến gương mặt khó coi của mình, thậmchí quên nói tạm biệt với Giang Bình.

Gác điện thoại rồi TôNhất Minh thấy nhói đau, trong cốt tủy của Tô Nhất Minh có chút gia trưởng. Anhcho rằng đàn ông nuôi phụ nữ là điều hiển nhiên, nhưng anh ghét cay ghét đắngloại phụ nữ chỉ biết đến tiền. Điều này hoàn toàn băt nguồn từ cô bạn gái cũcủa anh, Tiểu Mục.

Tiểu Mục từng là ngườiphụ nữ anh yêu nhất. Lúc họ còn ở bên nhau Tô Nhất Minh từng làm ở một doanhnghiệp nước ngoài vài năm, làm đại diện cho công ty, cũng có dăm ba triệu, nghĩkết hôn xong cuộc sống cũng có thể coi là dư dả. Nhưng đúng như đánh giá củaLục Dã Bình, anh là một người tham công tiếc việc, tham vọng rất lớn, liền từbỏ công việc tốt, ra ngoài mở công ty riêng.

Những ngày tháng mới bắtđầu sự nghiệp riêng vô cùng khó khăn. Để có tiền đầu tư, anh phải nhịn ăn nhịnmặc, sống trong một căn nhà hết sức tồi tàn, mặc dù lúc đó vẫn chưa tìm đượcbất kỳ nguồn đầu tư nào. Hơn một năm trời, Tô Nhất Minh vẫn không tìm được đầura, mắt trừng trừng nhìn cổ phiếu rớt giá thảm hại, suýt nữa là tuyên bố phásản.

Tiểu Mục cùng anh sốngnhững ngày vô cùng cơ cực đó, cuối cùng không chịu nổi, không nhìn thấy một tiahi vọng gì ở tương lai, rơi nước mắt rời bỏ anh. Sau đó sự thật đã chứng minh,đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh. Hai tuần sau, Tô Nhất Minh ký mộthợp đồng lớn, rồi mấy tháng sau, anh nhận được một khoản tiền vay lớn từ ngânhàng, từ đó kinh doanh ngày càng phát đạt. Sau khi Tô Nhất Minh có chút thànhcông, Lục Dã Bình động viên anh, muốn anh và Tiểu Mục nối lại tình xưa vì TiểuMục tuy rời bỏ anh nhưng vẫn một thân một mình.

Tô Nhất Minh cự tuyệt,mặc dù tận đáy lòng anh vẫn còn yêu cô ta. Anh thật sự không dám chắc nếu cómột ngày nào đó sự nghiệp của mình một lần nữa rơi xuống đáy vực sâu, Tiểu Mụccó giở chiêu cũ hay không. Sau đó Tiểu Mục lấy chồng, Tô Nhất Minh nhờ Lục DãBình gửi cho cô quà mừng, nhưng không tham dự hôn lễ.

Từ khi Tiểu Mục ra đi,Tô Nhất Minh không còn gặp lại cô một lần nào nữa. Sau khi lấy chồng, Tiểu Mụccũng không được hạnh phúc. Chồng cô ghen với quá khứ giữa cô và Tô Nhất Minh,Lục Dã Bình rất nhiều lần kể với Tô Nhất Minh chuyện này, trách anh đã đẩy TiểuMục đến cuộc hôn nhân không lối thoát này. Tô Nhất Minh bình thường cũng thấymình nhỏ nhen, nhưng cũng không đến mức như thế. Chuyện này trở thành tâm bệnhcủa anh, là một cái gai trong lòng anh, nếu không nhổ đi, đau đớn từ ngày nàyqua ngày khác, còn như nhổ đi thì máu sẽ tuôn xối xả, dẫn đến mất máu cấp màchết cũng không chừng. Không biết đó có phải là báo ứng hay không mà sau chuyệntình cản của Tô Nhất Minh luôn gặp trục trặc, từ một thanh niên dẻo dai cuốicùng biến thành một đại gia trung niên độc thân.

Kinh nghiệm lúc khó khănbị người yêu nhất rời bỏ đã khiến Tô Nhất Minh mất hẳn niềm tin vào tình yêu.Sau đó anh bắt đầu cảnh giác với phụ nữ. Sau khi nhận được điện thoại của GiangBình, Tô Nhất Minh giống như nuốt phải ruồi, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Bácsĩ Trình nhìn bề ngoài thì không có biểu hiện gì là người hám tiền nhưng sựthật đã bày ra trước mắt, Trình Vũ Phi không những tham tiền mà tính toán chili từng tý một.

Cứ nghĩ như thế đến lúcTrình Vũ Phi gọi điện đến Tô Nhất Minh có chút hờ hững. Trong điện thoại Trình VũPhi đắc ý kể cho Tô Nhất Minh nghe chuyện mình đã đổi vé du lịch thành tiền mặt

\\\"Ồ!\\\" Tô NhấtMinh lạnh lùng.

\\\"Em còn mua rấtnhiều đồ nữa, tối nay em sẽ đem đến nhà anh!\\\"

\\\"Tối nay anh bậntiếp khách, em đừng đến. Để hôm khác đi!\\\". Giọng Tô Nhất Minh tỏ vẻ mệtmỏi, cũng chẳng nói cụ thể hôm náo, thực ra anh nghĩ nhân lúc tình cảm chưa sâuđậm, từ từ cắt đứt với Trình Vũ Phi.

Trình Vũ Phi không hềphát hiện ra sự bất thường của Tô Nhất Minh, chi hơi thất vọng ồ lên một tiếngrồi cúp máy.

Chương 25: Kế hoạch dulịch chết yểu (2)

Mấy ngày liền Tô NhấtMinh không vui, anh thầm mắng mình cầm lên được mà buông không xong, vùi đầuvào công việc để quên hết phiền muộn thất bại.

Chiều hôm đó Trình VũPhi gọi mấy cuộc điện thoại nhưng Tô Nhất Minh không nghe máy. Anh đang tứcgiận, vả lại không biết phải đối diện với Trình Vũ Phi như thế nào. Sau đóTrình Vũ Phi nhắn tin: \\\"Đồ đạc em gửi ở phòng bảo vệ, tối anh nhớ ghélấy.\\\"

Tô Nhất Minh ngớ ngườira, cái gì thế nhỉ? Điện thoại của tố quản lý chung cư gọi điện, thông báo anhcó một người bạn để rất nhiều đồ đạc ở chỗ của anh ra, vui lòng đến lấy sớm.

Không còn sớm nữa, côngviệc trong ngày Tô Nhất Minh cũng đã làm xong, không kìm được sự hiếu kỳ, anhlái xe như bay về nhà xem sự thể thế nào. Tất cả đều là những vật dụng nhỏ đểbày trong nhà, lại có một tượng gỗ hình cổ nhân với cái bụng tướng, Tô NhấtMinh hơi nghi ngờ, do dự một lát rồi gọi cho Trình Vũ Phi .

\\\"Sao lúc nãy anhkhông nghe điện thoại của em? Em còn nghĩ anh xảy ra chuyện gì rồi chứ.\\\"Trong giọng bình thản thường lệ của bác sĩ Trình có chút lo lắng.

\\\"À… vừa nãy anhđang họp, không thể nghe điện thoại. Đồ đạc anh đã mang về nhà rồi, đó là nhữngthứ gì vậy?\\\"

\\\"Nhà của anh rấtrộng, rất đẹp nhưng lại lạnh lẽo chẳng có hơi người. Em muốn bày ít đồ nhỏ ở đóđể căn nhà sinh động hơn. Vừa may có một khoản tiền từ trên trời rơi xuống, vậylà em có thể mua những thứ mà trước đây rất muốn mua nhưng lại tiếc tiền.\\\"

Một khoản tiền từ trêntrời rơi xuống? Tô Nhất Minh lập tức nghĩ đến chuyến du lịch ở Tam Á, tức tốihừ một tiếng: \\\"Vũ Phi, sao em lại đổi chuyến du lịch hai người thành nhândân tệ vậy?\\\"

\\\"Đừng nhắc đến nữa,anh không biết em đã tốn bao nhiêu sức đâu. Thật là những điều khoản vô lý mà,em đến công ty du lịch hỏi thì người ta nói thời hạn đã được ấn định, nhất địnhphải thứ tư tuần sau. Mà thứ tư tuần sau em lại có ca trực, em đã rất mất côngđể thương lượng với họ, đổi lại thời gian khác họ không cho.\\\"

Tô Nhất Minh nghĩ khôngphải họ không cho mà là họ không dám, bởi vì thời gian do anh ấn định. Vìchuyện này anh đã tốn rất nhiều công sức, sắp xếp công việc, khéo léo từ chốinhững buổi tiếp khách, không dễ dàng gì có được năm ngày rảnh rỗi. \\\"Thứ tưtuần sau anh lại rảnh.\\\" Anh hừ một tiếng.

\\\"Anh… muốn đi cùngngười khác ư? Em lại nghĩ anh muốn đi cùng với em…\\\"

\\\"Tất nhiên là anhmuốn đi cùng em rồi.\\\" Tô Nhất Minh lập tức xóa bỏ nghi ngờ của cô,\\\"Nhưng em không xin nghỉ phép được sao?\\\".

\\\"Không được đâu,Tết vừa rồi em đã xin nghỉ phép để về nhà rồi, trong khoa có rất nhiều bác sĩlà người ngoại tỉnh, phải luân phiên nhau về thăm nhà. Lúc này là lúc khoa cấpcứu bận rộn nhất, em không thể xin nghỉ phép được. Em đã định tặng cho ngườikhác, nhưng hỏi trong khoa người nào cũng không có thời gian… Điền Thiêm cũngnói là phải làm thêm giờ, công ty anh cũng bận đúng không? Em còn nghĩ là anhkhông có thời gian nữa kìa…\\\"

Điền Thiêm… Tô Nhất Minhhừ một tiếng, đó là do anh cố ý sắp xếp cho cô bé thêm ít việc nữa, là vì loTrình Vũ Phi sẽ đi cùng với cô ta chứ không phải là mình.

\\\"Cái công ty dulịch đó thật chẳng nói đạo lý, em yêu cầu hoàn tiền, bọn họ nhất quyết khôngcho, lại còn không đưa ra được lý do. Cuối cùng em phải gặp giám đốc của họ, họmới đồng ý trả tiền lại…\\\"

Tô Nhất Minh nghĩ ngườikhông nói đạo lý là em mới đúng.

\\\"Không ngờ họ lạitrả hơn hai vạn. Giải thưởng này là do anh mua đồ mà trúng, nên là của anh mớiphải, nhưng em lại là người nghiện mua sắm, cho nên tự quyết đi mua mấy thứ nhỏnhỏ đó, đẹp không?\\\"

\\\"… Đẹp\\\". Imlặng hồi lâu Tô Nhất Minh mới miễn cưỡng trả lời. Thôi kệ, tuy mất đi cơ hội ănthịt cô bé quàng khăn đỏ nhưng trong lòng anh đã thoải mái hơn rất nhiều, TrìnhVũ Phi không phải là người hám tiền.

\\\"Có một tượng gỗhình người anh đã thấy chưa? Anh thử đoán xem là khắc ai?\\\" Giọng Trình VũPhi bỗng nhiên trở lên tha thiết.

Ai chứ? Tô Nhất Minhnhìn hình tượng gỗ đó, nhân vật được khắc họa rất sinh động, đai mão chỉnh tề,áo lụa phất phới. là một cổ nhân. Râu dài, tướng mạo có vài phần tiên phong đạocốt, nhưng bụng hơi to một chút, ánh mắt sáng tựa sao, nhưng lại không giốngcao nhân xuất tục. Là ai vậy nhỉ?.

Trình Vũ Phi cười, giọngnói nghe có vẻ rất đắc ý, \\\"Là Tô Đông Pha, là nhà thơ mà em thích nhất.Sao anh lại đoán không ra nhỉ? Em vừa nhìn đã nhận ngay ra đó là Tô Đông Pha.Nhất Minh, anh có phát hiện ra không, ông ấy rất giống anh, hơn nữa hai ngườiđều họ Tô.\\\"

\\\"…\\\" Giống ư?Tô Nhất Minh kinh ngạc, lập tức tiến lại gần quan sát tượng gỗ, còn gõ gõ vàocái bụng to uềnh oàng của ông ta, cảm thấy oan ức, \\\"Rõ ràng là anh đẹptrai hơn, bụng anh cũng chẳng hề có chút mỡ thừa nào, không tin em có thể kiểmtra.\\\"

Anh nhạy cảm phát giácra sự ngượng ngùng của Trình Vũ Phi, cũng lờ mờ nghe thấy trong điện thoại cóngười khác đang nói gì đó, trong lòng bỗng cảnh giác.

\\\"Ấy… Tượng gỗ nàyem đã thích từ lâu rồi, nhưng không mua nổi, đến mười lăm ngàn tệ cơ. Hôm naycuối cùng cũng mua được nó…\\\"

Mười lăm ngàn tệ? TôNhất Minh kinh ngạc, buột miệng nói, \\\"Em mua đắt rồi, cái này chừng bảytám ngàn là có thể mua được rồi.\\\"

\\\"Ông chủ cửa hàngnói tượng gỗ này được đẽo từ loại gỗ giáng hương mắt chim rất quý…\\\" TrìnhVũ Phi không phục.

\\\"Đắt rồi, anh làngười sưu tầm đồ gỗ quý nên rất hiểu về những thứ này… Cưng à, em bị người tacắt cổ rồi.\\\"

\\\"Em thấy chẳng đắtchút nào. Trên đời này có rất nhiều đồ vật, em lại chỉ thích mỗi cái tượng gỗđó, đó cũng là duyên phận, bao nhiêu tiền cũng không tiếc. Giống như trong mộtbiển người mênh mông mà chỉ yêu một người, sắn sàng hi sinh tất cả vì người đó.Nhất Minh, anh sao để ý đến tiền bạc thế, không phải thứ gì cũng có thể dùngtiền mà đong đếm được.\\\" Không biết vì sao, giọng nói của cô bỗng có chútkích động không rõ ràng, cái mũ mà cô chụp lên đầu anh có vẻ hơi quá đấy nhỉ.

Tô Nhất Minh ừ đại mộttiếng, không muốn tranh luận với cô, dù sao cũng chỉ là mấy đồng bạc thôi mà,Tô Nhất Minh rất sẵn lòng tiêu tiền vì phụ nữ, chỉ cần cô ấy thật lòng yêumình. Bây giờ tiền cũng đã tiêu rồi. Vốn dĩ muốn làm cho Trình Vũ Phi vui vẻ,nhưng mình thì như người mất hồn mấy ngày liền. May mà bây giờ cô cũng cảm thấyvui rồi, khúc mắc trong lòng cũng đã được tháo gỡ, thật sự cũng chẳng cần thiếtphải gây khó dễ cho ai nữa.

Thế là tinh thần anhphấn chấn trở lại, \\\"Cưng ơi, em có ở nhà không? Anh đến đón em, chúng mìnhcùng đi ăn nhé.\\\"

Trình Vũ Phi do dự mộtchút, \\\"Em đã ăn rồi…ái dà, điện thoại hết pin rồi, em…\\\" Chưa nói hếtđã bị ngắt giữa chừng, gọi lại thì quả nhiên nghe thấy thông báo điện thoại đãtắt máy.

Tô Nhất Minh lấy khănlau bức tượng Tô Đông Pha, cẩn thận đặt ông lên kệ sách, trong lòng thầm chútân hận, không phải chỉ với Trình Vũ Phi.

Anh nhớ đến những cô bạngái trước đây, dường như chưa có ai phá hỏng kế hoạch dù là nhỏ bé của anh. Bọnhọ lúc nào gọi là có mặt, hết lòng chiều chuộng anh. Từ trước đến nay, anh luôncảm thấy mình mới là người tốn tiền tốn sức nhọc công nhọc lòng, là người hisinh nhiều nhất. Chẳng qua là chưa ai kể lể mà thôi, anh cũng chẳng để ý, anhđã bị cưng chiều đến hư hỏng rồi. Thở dài một tiếng, anh cất bước ra khỏi nhà.

Trình Vũ Phi luôn cảmthấy cuộc sống có được có mất, tự dưng trúng giải thưởng lớn chắc chắn sẽ gặpđiều gì đó không thuận lợi. Hôm nay bệnh viện đông khủng khiếp, hơn nữa còn gâyra những chuyện dở khóc dở cười.

Đầu tiên là một ngườidàn ông được cáng đến, nói là do ăn thi với người ta bị trướng bụng. Trình VũPhi trong lòng cảm thấy thật buồn cười, trên đời này có chuyện ăn no đến trướngbụng, cô cẩn thận lấy dụng cụ đè lưỡi xuống, rồi cho người cáng bệnh nhân đếnphòng vệ sinh để nôn.

Tiếp đến là một cậu béchừng mười mấy tuổi, nói là do lỡ nuốt phải một đồng xu.

\\\"Nuốt đồng xu? Saolại thế?\\\" Bác sĩ Trình kinh ngạc.

\\\"Cháu học ảo thuật,kết quả là làm không được nên đồng xu rơi vào trong bụng rồi…\\\" Cậu béngượng ngùng.

Trình Vũ Phi không nhịnđược mỉm cười, cậu bé lo lắng hỏi, \\\"Bác sĩ… làm sao bây giờ?\\\"

Trình Vũ Phi mở to mắt,\\\"Cháu nghĩ xem phải làm thế nào? Đỗng xu đó thải ra ngoài được rồi cháuvẫn muốn dùng nó sao?\\\".

Cậu bé hiểu rất nhanh,ngớ người ra, cuối cùng vui vẻ nhảy cẫng lên, \\\"Bác sĩ, ý cô là cháu sẽ tựthải nó ra được?\\\"

Trình Vũ Phi gật đầu.

\\\"Nhưng… đó là đồng1 tệ… rất to..\\\"

Trình Vũ Phi không kiềmchế được muốn an ủi cậu bé rằng cơ quan trong người có công năng rất lợi hại,cô từng nhìn thấy rất nhiều vật bị nuốt vào bụng, trứng gà, đinh ốc, thậm chícó cả một lần rất ngầu, người ta nuốt cả một bình rượu. Tất nhiên có lúc hậuquả rất bi thảm, từng có trường hợp vì thế mà dẫn đến các bệnh đường ruột.Nhưng nhìn ánh mắt trong veo của cậu bé cô lại thôi, dù sao cũng chẳng phải gãlưu manh Tô Nhất Minh, nói vậy không chừng làm cậu bé hoảng sợ.

Thế là cô nghiêm mặt gậtđầu, \\\"Chắc chắn thải ra được\\\".

Hết giờ làm Trình Vũ Phiđem vài thứ đến nhà Tô Nhất Minh. Đối với người đàn ông này, cô lúc nào cũngphải cảnh giác, nhưng lại không thắng nổi trái tim mình, dần dần yêu gã lưumanh này lúc nào không biết. Tiếc là người này thật sự có chút không đáng tin,dường như chỉ là đang đùa giỡn, vừa gần vừa xa. Mặc dù cô đã dùng lý trí kiềmchế mình không được suy nghĩ lung tung, nhưng cuối cũng dần dần cũng mê muộirồi.

Tô Nhất Minh không có ởnhà, gọi điện cũng không bắt máy, cô không muốn xách đống đồ nặng trịch này vềnên để lại ở phòng bảo vệ.

Lúc về nhà đi cô ngangqua một nhà trẻ, ngắm nhìn những đứa trẻ giống như những chú chim nhỏ được sổlồng, ngồi sau lưng cha mẹ nói cười ríu rít. Đến một ngã rẽ bỗng nhiên có chiếcxe hơi đỗ xịch trước mặt, Chung Viễn thò đầu ra, \\\"Bác sĩ Trình, là cô à.\\\"

Trình Vũ Phi cung kínhchào chủ nhiệm Chung, đứng khép nép bên đường nhìn Chung Viễn. Chung Viễn cười,\\\"Đứng ngớ ra đó làm gì? Lên xe đi. Có phải cô đang về nhà? Địa chỉ nhà côtôi vẫn còn nhớ, tôi đứa cô về nhé.\\\"

Trình Vũ Phi hơi do dựtrước sự nhiệt tình của anh ra, nhưng vẫn bước lên xe. Một cô bé mặt tròn trĩnhnhìn cô cười, rồi dưới sự chỉ bảo của Chung Viễn, cất giọng ngòn ngọt,\\\"Chào cô ạ.\\\"

\\\"Con gái của anh à?Dễ thương quá!\\\" Trình Vũ Phi không bỏ lỡ cơ hội nịnh bợ.

\\\"Giống không?\\\"Chung Viễn cười cười.

Trình Vũ Phi chăm chúnhìn cô bé một lát, đôi mắt quả thật có chút giống. Thế là cô liền nói,\\\"Giống lắm! Con gái thường giống bố nhiều hơn.\\\"

Vừa dứt lời Trình Vũ Phinghe cô bé gọi một tiếng cậu. Cô cười gượng gạo. Chung Viễn cười ha ha, đạpchân côn rồi phóng vút xe đi.

\\\"Sai rồi chủ nhiệmChung, nhà tôi không phải ở hướng này.\\\" Trình Vũ Phi kêu to.

Xe vẫn tiếp tục lao vútđi, không một chút chần chừ. Giọng Chung Viễn rất lưu loát, \\\"Đưa Quả Quảvề nhà trước đã. Tôi mời cô ăn cơm. Có một số vấn đề chuyên môn muốn trao đổivới cô.\\\"

Trình Vũ Phi chỉ cảmthấy ong ong trong đầu. Vấn đề chuyên môn. Trao đổi?... Mình nổi tiếng trongbệnh viện đến thế sao? Đến chủ nhiệm Chung còn biết? Ấy… không thể nào, cô vẫnbiết tự lượng sức mình mà.

\\\"Quả Quả, thì ratên cháu là Quả Quả. Cái tên thật đáng yêu.\\\" Trình Vũ Phi xoa xoa đầu côbé.

Cô bé e thẹn nhìn côcười, không nói gì.

Chương 26: Kế hoạch dulịch chết yểu (3)

Xe dừng lại ở một chungcư, Chung Viễn gọi điện thoại, một người phụ nữ trung niên xuống đón Quả Quảlên nhà.

Trình Vũ Phi thầm đoánthân thế của người phụ nữ ấy: Chị gái? Hình như hơi lớn tuổi một chút. Mẹ? Lạiquá trẻ. Chung Viễn dường như nhìn thấu ruột gan cô, cười nói, \\\"Đấy là chịbảo mẫu nhà tôi thuê để chăm sóc Quả Quả. Chị ấy rất hiền lành, rất yêu trẻ con.Cô không biết, tôi rất bận, một mình chăm sóc Quả Quả thật quá vất vả.\\\"

Một mình chăm sóc QuảQuả? Trình Vũ Phi trầm ngâm một lát, cuối cùng không kiềm chế được thốt lên,\\\" Chủ nhiệm Chung, anh nuôi Quả Quả ư?\\\"

Đến lượt Chung Viễn trầmngâm, xe lại chạy bon bon trên đường, chẳng mấy chốc dừng ở một quán cơm nằm ẩnmình trong những bụi trúc xanh biếc. Chung Viễn rất tự nhiên, chẳng hỏi ý kiếnTrình Vũ Phi, nhanh chóng gọi món ăn.

\\\"Tôi có một chịgái, nhưng đã mất rồi.\\\" Thức ăn nhanh chóng dọn ra đầy bàn, Chung Viễn mớibắt đầu kể, rồi nở nụ cười, cố giấu đi những đau đớn thoáng qua trên mặt.

\\\"Xin lỗi.\\\"Trình Vũ Phi rất bất ngờ lại lúng túng, vội vàng chuyển đề tài, \\\" Vậy… chaQuả Quả đâu?\\\"

\\\"Quả Quả không cócha.\\\" Chung Viễn cố làm ra cứng cỏi

\\\"…\\\" Lại hỏisai rồi, Trình Vũ Phi vô cùng bối rối, nhưng câu nói vừa rồi của Chung Viễn ẩnchứa rất nhiều thông tin, \\\"Chủ nhiệm Chung, anh vẫn… độc thân ư?\\\"

Chung Viễn vừa gắp thứcăn, vừa nhìn Trình Vũ Phi cười, \\\"Bác sĩ Trình không biết sao? Tôi là thanhniên chưa vợ ưu tú của bệnh viện đấy.\\\"

\\\"?\\\" Trong bệnhviện thật có những giải thưởng rất vô duyên, như giải đôi vợ chồng nhân viênhòa thuận nhất, giải nhịn nhục giỏi nhất của y bác sĩ khi bị đánh mắng, còn cáigiải này xuất hiện lúc nào thế nhỉ?

\\\"Trong khoa có mộty tá nói tôi là một trong ba đại gia độc thân của bệnh viện\\\"

\\\"…\\\" Trình VũPhi cảm thấy tâng bốc cũng không phải, phủ nhận cũng không phải, chỉ nghĩ tayChung Viễn quả thật mặt dày.

Chung Viễn rõ ràng rấthài lòng với biểu hiện này của Trình Vũ Phi, liên tiếp quăng thêm mấy quả bomnữa, làm Trình Vũ Phi chóng cả mặt, \\\"Nghe nói đàn ông qua ba lăm rồi màchưa kết hôn, nếu không có khuyết điểm về thể trạng thì là tâm lý bị biếnthái.\\\"

\\\"…\\\" Trình VũPhi sốc vô cùng, nghĩ thầm trong bụng, người như thế mà dám nhận mình là bác sĩcấp trên.

\\\"Nhưng hai mặt đótôi đều bình thường. Chỉ có một suy nghĩ sai lầm này thôi. Tôi từng yêu mộtngười con gái, yêu nhiều lắm, thề đời này kiếp này phải lấy bằng được cô ấy,kết quả là cô ấy rời bỏ tôi, còn tôi vẫn ôm mối tình tuyệt vọng ấy, không muốntìm người con gái khác.\\\"

\\\"…\\\" Trình VũPhi nghĩ suy nghĩ sai lầm đó cũng là một phạm trù của biến thái tâm lý nhưngtất nhiên cô không dám nói ra, thế là cúi đầu đếm số tôm trong đĩa, tổng cộngcó hai mươi bốn con, một con số may mắn.

\\\"Tiếc là… suy nghĩsai lầm đó cũng không thắng nổi sư cô đơn trong lòng. Cuộc sống một mình quảthật khó khăn, tôi hối hận rồi. Bây giờ lại muốn lấy vợ nhưng chưa tìm đượcngười thích hợp…\\\"

\\\"Không đâu, chủnhiệm Chung tài giỏi như thế, con gái cứ xếp hàng chạy theo, sao lại không tìmđược người thích hợp cơ chứ?\\\" Trình Vũ Phi cuối cùng cũng tìm được một câuđể tâng bốc.

Chung Viễn nhìn cô trầmngâm, ánh mắt sâu tựa giếng khơi, khoảnh khắc đó Trình Vũ Phi bỗng nhiên giậtnảy mình, điện thoại Tô Nhất Minh gọi điện đến.

Đúng là bản chất lưumanh không bỏ, nói được ba câu là đã giở trò. Trình Vũ Phi vô cùng khó xử,giọng Tô Nhất Minh rất to, không biết Chung Viễn ngồi đối diện có nghe thấykhông. Cô liếc trộm Chung Viễn một cái, may quá, anh ấy đangvùi đầu vào ăn.

Sau đó nữ, cô quên mấtlà mình đang ở đâu, cứ trò chuyện rôm rả với Tô Nhất Minh, vì bức tượng gỗ đó,mà hình như không phải vì bức tượng gỗ, cô không biết mình muốn nói điều gì.Điện thoại ngắt đột ngột, cô mới bất chợt nhận ra mình đang trao đổi vấn đềchuyên môn với bác sĩ cấp trên.

Cô trấn tĩnh lại, mỉmcười, định nói gì đó thì bị những lời nói của Chung Viễn làm cho bối rối.

\\\"Cô nói rất hay…Giống như trong một biển người chỉ yêu một người, sẵn sàng hi sinh tất cả vìngười đó. Chính vì nguyên nhân này… có tình yêu thì bất chấp tất cả, không cótình yêu thì kén cá chọn canh. Có lẽ bởi vì không yêu nên tôi gặp rất nhiều côgái nhưng chẳng có chút cảm xúc nào cả. Có lần suýt nữa thì kết hôn nhưng đếnphút cuối lại bỏ của chạy lấy người, \\\"

Trình Vũ Phi thần người rarất lâu mới nhớ lại những lời mình vừa nói, ậm ừ cho qua, bỗng dậy lên niềmđồng cảm với cô gái bị Chung Viễn bỏ rơi khi sắp đến ngày kết hôn, \\\"Tạisao vậy?\\\"

\\\"Không biết nữa.Lúc nào tôi cũng cảm thấy hình như phía trước có người đang đợi mình…\\\"

\\\"Đó là người đã bỏrơi anh phải không?”

Chung Viễn không trảlời, lại vùi đầu vào ăn.

\\\"Lúc đó tại sao côấy ra đi?\\\"

Chung Viễn dừng một lát,\\\"Lúc đó tôi là một kẻ nghèo hèn không một xu dính túi, cô ấy bị gia đìnhthúc ép, không thể không…\\\"

\\\"Là giả đấy. Áp lựcgia đình đều là giả. Xét cho cùng là vì cô ấy không yêu anh đủ nhiều, tình yêucó vấn đề nhất định đó là vấn đề của hai người, những nguyên nhân bên ngoài chỉlà giả…\\\"

Chung Viễn nhíu mày,không muốn tranh luận về vấn đề này nữa, cười nói \\\"Có kiến giải. Bác sĩTrình quan sát nhạy bén, suy nghĩ sâu sắc, quan niệm độc đáo, không biết trongcông tác chuyên môn có kiến giải được như vậy không?\\\"

Trình Vũ Phi thẫn thờ,một lần nữa nhớ ra mục đích chính của cuộc gặp hôm nay, không phải để phân tíchtình sử của bác sĩ cấp trên nên vội vàng ngồi thẳng người lên rửa tai lắngnghe. Chung Viễn mỉm cười: \\\"Khoa ngoại lồng ngực dự định cùng với khoa cấpcứu nghiên cứu một dự án về ứng dụng lâm sàng máy thở ô xy với bệnh nhân nặng,lần trước cô cũng đã đến nghe báo cáo, tôi muốn đề nghị trưởng khoa cho phép côtham gia dự án này…\\\"

Trình Vũ Phi tiu nghỉu,\\\"Lần đó… trưởng khoa chỉ định sư huynh của tôi tham dự đề tài này. Sưhuynh có thâm niên, kỹ thuật toàn diện, thích hợp hơn.\\\"

Chung Viễn lại cười,\\\"Không ngại gì. Vẫn còn một đề tài nữa, thuộc lĩnh vực khoa học xã hội,không biết bác sĩ Trình có hứng thú không?\\\"

Khoa học xã hội? TrìnhVũ Phi vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ chủ nhiệm Chung chính là nhân tài đa ngànhkhoa học trong truyền thuyết đó ư?

\\\"Tôi luôn muốnnghiên cứu đề tài \\ ếu thông qua sự lựa chọn và sắp đặt cẩn thận, hôn nhânkhông có tình yêu có thể hạnh phúc được không\\\. Không biết bác sĩ Trình có bằnglòng tham gia nghiên này không?\\\". Chung Viễn chậm rãi mà kiên quyết nóixong, ánh mắt sáng rực chăm chăm nhìn Trình Vũ Phi.

Giây phút đó Trình VũPhi bị sự thẳng thắn của Chung Viễn làm cho sợ hãi, đồng thời nghe như có ai đóđang nói trong tâm tưởng mình, bất giác cảm thấy bất an.

Từ nhỏ đến lớn, ngoàitình yêu ra, cuộc sống của cô luôn thuận buồm xuôi gió, bởi cô rất nỗ lực. Tiếclà tình yêu giống như khám bệnh vậy, không phải mình cho bao nhiêu thì sẽ nhậnđược bấy nhiêu.

Cô đã từng rất yêu MụcThuần, đó là tình yêu sâu sắc nhất, nồng nàn nhất, giống như thanh socola, lúcăn thì ngọt, nuốt rồi mới cảm thấy dư vị đắng đắng rất khó quên của nó. Sau khichia tay anh ta, một thời gian dài cô đã rất khủng hoảng, cô bỗng cảm thấy mìnhđã yêu không lối thoát. Cũng có vài người đàn ông bày tỏ tình yêu với cô nhưngcô không có chút tình cảm nào, trái tim cô dường như có một lớp băng rất dàybao phủ.

Lúc đó cô đã nghĩ đinghĩ lại nhiều lần, hôn nhân không có tình yêu có thể hạnh phúc không, cô dườngnhư đã quyết định thực dụng chọn một đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối, cótrách nhiệm. Tiếc rằng đúng lúc đó Tô Nhất Minh xuất hiện. Một gã lưu manh khuamôi múa mép khiến người ta rất khó cự tuyệt, huống hồ gì đó lại là một gã lưumanh trong lốt rùa vàng. Trực giác cho Trình Vũ Phi biết anh là một cạm bẫy phủđầy hoa hồng, thậm chí bản thân anh cũng là một đóa hoa anh túc, tuy có độc nhưnglại làm mê đắm lòng người.

Trình Vũ Phi từng suynghĩ một cách lý trí, chọn Tô Nhất Minh là chọn tình yêu, thành thật với tráitim mình nhưng có thể thứ mà cô nhận được chỉ là một tương lai đau khổ. Chọnmột người đán ông khác thành thật đáng tin là chọn hôn nhân, thành thật với lýtrí của mình, nên sẽ có một tương lai yên ổn.

Tiếc là phụ nữ vẫn làmột loài động vật cảm tính, suy nghĩ mãi, cuối cùng cô quyết định đánh cược,cho tình yêu một cơ hội, thế là bất chấp tất cả nhảy vào cạm bẫy có tên Tô NhấtMinh. Ai ngờ Chung Viễn lại nhảy vào đúng thời điểm này, muốn mình trao đổi đềtài khoa học xã hội gì đó chứ…

Chuông điện thoại reothật đúng lúc, cắt ngang tâm trạng rối bời của Trình Vũ Phi. Chung Viễn vẫn vớigiọng quyết đoán như thường lệ, \\\"Có một bệnh nhân VIP bị nhồi máu cơ tim,có lẽ phải phẫu thuật gấp. Bác sĩ trưởng khoa nội tim đã ở đó, tôi phải chạyđến đó ngay bây giờ. Bác sĩ Trình, cô không cần phải trả lời vội, thong thả suynghĩ… Hôm khác chúng ta nói tiếp vậy. Tôi vẫn còn một vài điều muốn nói vớicô\\\".

Trình Vũ Phi bối rối gậtđầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Chung Viễn, thò nĩa đếm xem trong đĩa còn mấycon tôm. Ấy, chỉ còn lại bảy con… Chung Viễn thật biết ăn.

Chung Viễn đi rồi. Saunhững hào quang sáng chói dát trên người chủ nhiệm Chung là một cuộc đời vấtvả, mặc dù anh có vẻ không để tâm nhưng Trình Vũ Phi vẫn thấy buồn thay anh.Khi phiếu tính tiền được mang đến, nỗi buồn của cô lên đến đỉnh điểm. ChungViễn đi gấp quá quên cả tính tiền, một bữa cơm mà mất những bốn chữ số. TrìnhVũ Phi đau khổ tính tiền, tiện tay gói hai chiếc bánh tráng miệng đem về. Côthề với lòng mình sẽ không bao giờ dùng bữa với vị bác sĩ khoa ngoại có lươnggấp mình mấy lần nữa.

Tô Nhất Minh vốn dĩ làngười không đáng tin cậy, bây giờ trong phút bốc đồng có một quyết định táo bạonhư vậy, Trình Vũ Phi khó tránh được cảm giác rối bời. Cô cố sắp xếp lại nhữngngổn ngang trong lòng mình nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cô suy nghĩmông lung như vậy bất giác cô đã về đến nhà.

Cô bật đèn lối cầuthang, bỗng có người lao đến ôm chầm lấy cô.

Trình Vũ Phi đang địnhhét toáng lên thì người đó đã cúi xuống hôn vào môi cô, hành động vô lại tuyệtchiêu này lại an ủi phần nào sự hoảng loạn trong cô. Tô Nhất Minh, ngoài gã lưumanh này còn có ai khác nữa, Cô thả lỏng người mặc anh giữ lấy, nhưng lại thấygã lưu manh đó hít hít mùi trên cơ thể cô, \\\"En vừa ăn món tôm mã não ở nhàhàng Thúy Hiền phải không?\\\"

\\\"…\\\" Trình VũPhi nghĩ như vậy có khoa trương quá không, ngửi mùi tôm thì có thể hiểu được,sao lại còn đọc cả tên nhà hàng tên món ăn nữa?

Tô Nhất Minh nhẹ nhànggõ gõ vào túi thức ăn trên tay Trình Vũ Phi. Cô mới hiểu ra. Phía trên hộp đúnglà có in tên nhà hàng Thúy Hiền. Hàng ngày anh tiếp đãi khách rất nhiều nênthuộc làu tên món đọc của các nhà hàng lớn cũng là điều dễ hiểu.

\\\"Em ăn tối với aithế?\\\"

Trình Vũ Phi nhớ lạinhững lời của Chung Viễn, bỗng dưng không muốn nhắc đến người này trước mặt TôNhất Minh, cô bèn nói lảng, \\\"Giám đốc Tô sao lại giống một chú cún con thếnhỉ?\\\"

Tô Nhất Minh hứ mộttiếng, \\\"Đâu phải chỉ một chú cún con, sắp thành chó vô gia cư rồi.\\\"

\\\"Sao thế? Anh báncăn hộ rồi à?\\\"

\\\"Căn hộ không phảinhà, có người thân mới là nhà. Nếu em chạy theo người đàn ông khác, anh khôngphải là chó vô gia cư rồi sao?\\\"

Người thân… nhà… Tráitim Trình Vũ Phi bỗng nhiên mềm nhũn, tan chảy, \\\"Anh lại lừa em.\\\"

Tô Nhất Minh lặng lẽ thởdài, anh cảm thấy lời nói của mình hơi quá. Cho dù nịnh cho cô ấy vui anh cũngchưa nghĩ đến điều gì xa xôi. Anh do dự một lát rồi thì thầm vào tai cô,\\\"Vũ Phi, đã mấy ngày không gặp nhau rồi… anh rất nhớ em. Ngày mai em córảnh không? Đến nhà anh nhé…\\\"

\\\"Không được, ngàymai em trực rồi.\\\"

Chương 27: Chiếc ví hiệuLV (1)

Tô Nhất Minh không gọiđiện cho Trình Vũ Phi mà trực tiếp mò đến bệnh viện. Hành lang dài đối diện vớiban công ngoài trời, chút gió xuân lành lạnh từ cửa sổ thôi vào làm bay mái tócngắn mềm mượt của anh. Mùa xuân cuối cùng cũng đã đến.

Anh đi loanh quanh mấyvòng, bệnh viện đối với anh như một mê cung. Mặc dù Trình Vũ Phi đã từng đưaanh đến phòng khám một lần nhưng anh vẫn không tìm được đường đến đó.

Có tiếng động từ hànhlang vọng đến, Tô Nhất Minh hiếu kỳ đưa mắt nhìn về hướng đó, chỉ nghe thấy mộttiếng rầm từ sau lưng, Tô Nhất Minh quay đầu nhìn lại, bất giác sợ đến nỗi taychân luống cuống.

Một ông già từ bên ngoàicửa sổ nhanh thoăn thoắt nhảy vào trong, toàn thân ông ta lõa lồ, nét mặt hoảnghốt, ánh mắt hoảng loạn, nhưng kỳ quặc nhất đó là trên người lủng lẳng mộtchiếc túi ni lông, bên trong có chất dịch màu vàng. Ông ta giống như một conthú bị nhốt đang tìm đường tháo chạy, Tô Nhất Minh cảm thấy ánh mắt ông ta đangnhìn mình.


Đọc tiếp: Đến đây nào, bác sĩ của anh - Phần 5

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Đến đây nào, bác sĩ của anh
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com