XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Phần 10


Em là người nắm giữ trái tim anh

Vừa bước xuống tàu liền cảm nhận được không khí nóng nực của thành phố phương nam xa xôi. Giờ đã cuối tháng Mười nhưng tiết trời vẫn oi bức khó chịu.

Ngồi tàu suốt mười ba tiếng đồng hồ khiến cơ thể mỏi nhừ, thật không gì khổ bằng ngồi tàu đường dài.

“Ân Ân, có mệt lắm không?”, thấy Kiều Ân lau mồ hôi, Thiệu Minh Vỹ xót xa hỏi.

“Không mệt đâu!” Vừa xuống tàu tinh thần Kiều Ân đã khác hẳn. Cô chưa từng đến Quảng Châu nên sự mệt mỏi của cô suốt mười mấy giờ đồng hồ trên tàu đã bị xua tan bởi không khí và những thứ đầy mới lạ nơi đây.

“Chúng ta đến chỗ bạn anh trước đã nhé, em cần nghỉ chút!” Thiệu Minh Vỹ gửi tin nhắn cho người bạn, nói rằng họ đã đến sau đó anh cùng Kiều Ân lên xe bus đi thẳng đến đó.

Uông Kính là bạn của Thiệu Minh Vỹ, dù hơn anh ba tuổi nhưng có quen biết nhau vì Uông Kính từng là ủy viên Hội sinh viên của Đại học T, quan hệ của hai người họ rất tốt. Công ty lần này Thiệu Minh Vỹ đến phỏng vấn cũng là do Uông Kính giới thiệu.

Nhìn Kiều Ân đứng cạnh Thiệu Minh Vỹ, Uông Kính cười tươi tỏ vẻ biết rõ mọi chuyện, chẳng phải đấy chính là cô em gái kết nghĩa thân thiết của Minh Vỹ sao?

“Người anh em, thật sự cảm ơn anh nhiều!” Diện tích căn phòng của Uông Kính đang ở chỉ khoảng mười mấy mét vuông, đơn giản nhưng sạch sẽ, không giống phòng của mấy anh chàng cô đơn.

“Minh Vỹ, bọn em đến thật đúng lúc. Chiều nay anh định về nhà cùng bạn gái, công ty cho nghỉ sớm mà, nên bọn anh muốn lên xe về sớm một chút” Uông Kính vừa nói vừa đưa cốc trà cho Kiều Ân.

“Đi chuyến chiều à?” Chắc chắn bạn gái của Uông Kính đã sắp xếp sẵn rồi, cậu ấy còn giấu nữa.

“Ừ, buổi trưa, bọn anh đi ăn trước, hơn hai giờ chiều xe mới chạy”, Uông Kính chỉ túi đồ trên bàn nói, “Đồ đạc anh cũng sắp xếp cả rồi, mùng Bảy anh mới lên, hai người cứ yên tâm ở đây chơi vài ngày, tiện giúp anh trông nhà luôn”, anh ấy nói có vẻ khách khí. Môi trường sống ở Quảng Châu không phải quá tốt, không ai dám để nhà vắng người, đặc biệt trong nhà lại có những đồ điện tử như máy tính thì lại càng không yên tâm.

“Thật ngại quá, phiền anh rồi!”, Thiệu Minh Vỹ quay sang nhìn Kiều Ân đang ngại ngùng cầm cốc trà nửa muốn uống nửa không. Nhìn bộ dạng trầm lặng, cầm cốc trà khẽ thổi cho bớt nóng của Kiều Ân trông thật đáng yêu.

“Minh Vỹ, em này là?”, Uông Kính nhìn điệu bộ Kiều Ân như vậy cũng thấy rất có cảm tình dù cô hơi béo một chút, nhưng hai má lúc nào cũng hồng hào. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đây là bảo bối của Minh Vỹ rồi.

“Kiều Ân, đây là anh kết nghĩa với anh, Uông Kính, anh ấy từng là nhân vật xuất chúng trong Hội sinh viên trường đấy, chỉ tiếc là khi em vào trường thì anh ấy đã tốt nghiệp rồi”, Thiệu Minh Vỹ đưa tay cầm cốc trà đang bốc khói nghi ngút trong tay Kiều Ân đặt xuống bàn.

Chẳng biết từ lúc nào mặt cô đã bị hơi trà nóng làm đỏ hết cả lên.

Anh không muốn nhiều người thấy biểu hiện đáng yêu này của cô!

“Chào anh!” Không còn cốc trà trong tay, Kiều Ân bỗng thấy hai tay mình thật thừa thãi. Cô ngẩng đầu lên nhìn Uông Kính, cười ngượng ngùng, giọng nói nhỏ và nhanh đến mức không kịp nghe thấy gì.

“Ha ha, cô bé này đáng yêu thật đây!” Nhìn bộ dạng ngại ngùng, xấu hổ của Kiều Ân, Uông Kính cũng thấy mừng cho hai người họ. Giờ thật hiếm cô gái nào đáng yêu, ngây thơ như Kiều Ân. Dễ thương thật đấy!

“Đương nhiên rồi! Cô ấy là bảo bối của em đấy!”, trái tim Thiệu Minh Vỹ chợt rung động khi nhìn thấy bộ dạng đáng yêu vừa rồi của Kiều Ân. Anh vội bước đến bên cạnh ôm Kiều Ân vào lòng, tay anh siết chặt như tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Đột nhiên bị anh ôm như vậy trước mặt người lạ, mặt Kiều Ân càng đỏ bừng. Sao anh lại làm vậy, nhất định Uông Kính sẽ thấy họ rất lạ cho xem!

Uông Kính cúi đầu cười, lắc lắc đầu, không ngờ cũng có ngày Minh Vỹ bị một cô gái chinh phục. Nghe đàn em khóa dưới kể lại anh cặp kè với rất nhiều gái đẹp trong trường nhưng không ngờ cô em gái kết nghĩa mà ngày nào anh cũng nhắc tới lại là tình yêu đích thực của anh!

Tình yêu, đứng là không nhất thiết phải để ý đến dáng vẻ bề ngoài nhưng Uông Kính vẫn không hiểu tại sao Minh Vỹ lại có tình cảm với cô nàng mũm mĩm này. Cô gái đang ngồi trước mặt anh nãy giờ luôn yên lặng, ánh mắt mông lung. Gò má bầu bĩnh trắng hồng, lúc nào cũng như đọng một lớp bụi nước nhàn nhạt trên đó. Khi ngại ngùng đôi má ấy lại càng hồng những cô gái thế này đúng rất dễ làm đám con trai nảy sinh tâm ý muốn bao bọc, bảo vệ. Dáng vẻ đáng yêu ấy dễ khiến người con trai quên đi thân hình mập mạp của cô, ngược lại còn thấy làn da mũm mĩm trắng ngần đó thật giông da em bé.

Thiệu Minh Vỹ thật thông minh! Anh luôn giữ Kiều Ân rất chặt, không để những chàng trai khác có cơ hội nhận ra nét đáng yêu của cô. Với lại hầu hết các chàng trai chi mới thấy dáng người mập mạp của Kiều Ân đều đã chạy hết rồi. Nhìn xem, Minh Vỹ không thích Kiều Ân giảm cân, có vậy anh mới có thể giữ chặt Kiều Ân bên mình.

“Minh Vỹ này, dù nhà bình thường không có gì nhưng cũng nhờ bạn gái chăm lo sắp xếp nên nhờ em đế ý chút nhé!” Dù gì Uông Kính cũng đã đi làm, lăn lộn ngoài xã hội nhiều nên nhìn phòng cũng có thể đoán được phần nào.

“Đương nhiên rồi, em sẽ không làm gì ảnh hưởng đến anh đâu!”, Thiệu Minh Vỹ nhìn anh cười, rồi khẽ tay vòng qua eo Kiều Ân nhéo nhẹ một cái.

Kiều Ân cau mày nhưng không dám phản ứng, sợ sẽ khiến Uông Kính chú ý.

“Ừ, vậy thì được rồi. Nhưng nếu có trót làm loạn thì nhớ phải dọn dẹp lại cho anh là được, trong tủ có ga trải giường mói đấy!”, Uông Kính cười ẩn ý, khẽ nhướn mày nói.

“Anh!”, Thiệu Minh Vỹ căng thẳng gọi lớn, chặn lời không để anh nói tiếp. Tay Minh Vỹ cũng siết chặt Kiều Ân hơn, ánh mắt nhìn Kiều Ân đầy hốt hoảng.

“Ha ha, tên tiểu tử này! Không cần phải giả bộ vói anh.” Trong phòng chỉ có cô nam quả nữ đi chơi với nhau, làm sao có thể nghĩ là sẽ không vấn đề gì xảy ra cơ chứ. Bảo Kiều Ân là một con thỏ trắng ngây thơ cũng chẳng quá, nhưng có đánh chết Uông Kính cũng không tin Thiệu Minh Vỹ lại là một chàng trai trong sáng như thế. Vả lại nhìn Thiệu Minh Vỹ, trong mười phút mà tới năm phút mắt anh không rời khỏi Kiều Ân, có thế nhận ra Minh Vỹ yêu Kiều Ân vô cùng.

“Anh!”, Thiệu Minh Vỹ bước lại gần Uông Kính, hạ thấp giọng nói, “Anh cứ yên tâm, chúng em sẽ không làm gì đâu, em sẽ cư xử sao cho xúng với đảng, với nhà nước và nhất là xứng với Kiều Ân của em”, nói xong, Minh Vỹ còn quay lại cười hết cỡ với Kiều Ân.

Kiêu Ân vốn hay đỏ mặt trước người lạ, thấy Thiệu Minh Vỹ và Uông Kính rỉ tai nhau điều gì đó vẻ thần bí, cô càng không dám ngẩng đầu, chỉ biết cúi mặt liếc nhìn hai người họ.

Đổi ga giường? Uông Kính có gì không vừa ý sao, có lẽ anh ta không thích người khác dùng chung ga giường của mình, chắc chắn là vậy rồi, haizzz. Họ đến thế này đã làm phiền người khác lắm rồi, nhất định không thể làm loạn lên thêm nữa, cô thầm tự nhủ.

Kiều Ân suy nghĩ mọi việc rất đon giản. Nhưng Uông Kính lại nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thiệu Minh Vỹ, khẽ nói: “Nhìn xem, nhất định con thỏ non này sẽ bị cậu ăn thịt thôi!”.

Thiệu Minh Vỹ vội ngăn Uông Kính, không cho anh tiếp tục nói những lời dễ khiến Kiều Ân nghi ngờ. Anh khoác vai Uông Kính, cố ý nói lớn: “Đói quá! Anh trai à, anh không định dẫn bọn em đi thưởng thức những món ăn ngon nhất ở đây sao?”, vừa nói Thiệu Minh Vỹ vừa liên tục nháy mắt ra hiệu cho Uông Kính.

Uông Kính khẽ cười, tha cho tên tiểu tử này, chỉ cần cậu ta đừng làm loạn nhà anh lên là được. “Vậy thì đi thôi!”

Uông Kính vừa bước ra cửa vừa gọi điện cho bạn gái.

Thấy Uông Kính buông tha không chọc ghẹo mình nữa, Thiệu Minh Vỹ mới thở phào nhẹ nhõm rồi nắm tay Kiều Ân kéo ra ngoài cửa. Tuy vẻ mặt Thiệu Minh Vỹ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì nhưng trong lòng anh vô cùng căng thẳng, may quá, Ân Ân không bị ảnh hưởng bởi những lời của Uông Kính.

Ba người cùng đợi bạn gái Uông Kính đến rồi đi ăn trưa.

Ăn xong, Uông Kính về nhà lấy hành lý chuẩn bị ra xe. Anh ta giao lại chìa khóa nhà cho Thiệu Minh Vỹ rồi quay người đi ra ngoài cùng bạn gái.

Tiễn Uông Kính ra xe xong, Thiệu Minh Vỹ và Kiều Ân quay về nhà, lúc này mới được nghỉ ngơi chút.

Thấy Kiều Ân ngồi trước bàn máy tính như có tâm sự gì, Thiệu Minh Vỹ bước đên đứng sau lưng cô rồi anh bỗng cúi người, kề sát mặt cô hỏi: “Sao thế? Sao lại có vẻ không vui vậy?”.

“Di động hỏng rồi, em vẫn chưa gọi điện cho bọn A Nhã.”

“Sao không nói sớm, lấy di động của anh này.” Hóa ra cô lo lắng điều này. Dù bọn A Nhã không biết anh và cô đi cùng nhau nhưng đúng là cũng nên gọi báo một tiếng cho họ yên tâm.

Kiều Ân vội gọi điện về ký túc xá, A Nhã vừa nghe được Kiều Ân cùng Thiệu Minh Vỹ chạy tới Quảng Châu, thì chỉ nghe thấy tiếng kêu la rên xiết ở đầu dây bên kia, nói nào là cô đi máy bay gì, lại còn mắng cô chẳng nói chẳng rằng dám chạy đến tận đó, còn may là đi cùng Thiệu Minh Vỹ, nếu đi cùng Nhan Trinh Tịch thì bọn họ sẽ báo cảnh sát, tố cáo tên họ Nhan kia lừa gạt trẻ em.

Kiều Ân năn nỉ một hồi, đám bạn mới bỏ qua cho Minh Vỹ, rồi A Nhã còn lớn tiếng yêu cầu nhất định cô phải mang đặc sản ngon nhất ở Quảng Châu về thì mới tha tội. Dù sao họ cũng đều là gái phương bắc chưa từng đến Quảng Châu.

Vừa thấy cô tắt máy, Thiệu Minh Vỹ liền hỏi vẻ quan tâm: “Họ không giận chứ?”.

“Không sao, chỉ hơi ngạc nhiên một chút thôi, vì họ cứ nghĩ em đi cùng Nhan Trinh Tịch, giờ tự nhiên lại đi cùng anh.”

“Lẽ ra em không nên đi với cậu ta mới phải!” Nghĩ lại vẫn thấy bực nhưng dù sao cuối cùng Ân Ân vẫn quay về bên anh nên cơn giận dữ trong anh cũng nguôi ngoai phần nào.

“Nhưng em vẫn thấy rất có lỗi với cậu ấy, nêu không đi thì em nên từ chối cậu ấy ngay từ đầu mới phải”, Kiều Ân nói vẻ buồn rầu.

“Được rồi, lần sau nhất định phải nói với anh trước”, thấy cô tự trách mình, Thiệu Minh Vỹ cũng không nỡ lòng, vội an ủi cô.

“Nhưng… di động hỏng rồi”, Kiều Ân đau xót nhìn chiếc di động đang nằm chỏng chơ trên bàn.

Thiệu Minh Vỹ nhìn theo hướng Kiều Ân chỉ rồi quay sang cười nói: “Không sao, mình mang đi sửa là được mà. Còn nếu không sửa được thì mua máy mới”.

“Không mua, em rất thích chiếc điện thoại này. Chỉ cần sửa là có thể dùng được mà”, Kiều Ân buồn bã cầm điện thoại, mân mê bàn phím vẻ tiếc nuối.

“Để anh hỏi Uông Kính sau, giờ mình thử đi quanh đây xem đã.” Nói là làm, anh không muốn Kiều Ân lo lắng.

Cũng may, không xa chỗ họ ở có một khu chuyên đồ điện tử, kỹ thuật số, bán điện thoại di động chính hãng, cũng có dịch vụ sửa chữa, bảo hành.

Hai người ngồi hai chuyên xe mới đến được khu đó, tìm đến một cửa hàng sửa chữa đồ điện tử, nhân viên phục vụ ra tiếp đón hai người rồi bảo phải mở điện thoại Kiều Ân ra kiểm tra thì mới biết có sửa được hay không.

May quá, bảng mạch điện tử chính chưa bị hỏng! Chỉ cần thay một vài chi tiết là ổn, điện thoại có thể dùng được như bình thường.

Đợi nửa tiếng sau di động của Kiều Ân mới sửa xong, dùng thử thấy không có vấn đề gì nhưng pin đã hết sạch nên màn hình bị tắt tối đen, phải về nhà mới sạc pin được.

Hai người liền trả tiền rồi mau chóng quay về.

Vừa về nhà, Kiều Ân đã lấy dây sạc pin điện thoại. Sau đó cô mới yên tâm dựa vào sofa thở dài một cái.

“Mệt lắm hả?”, Thiệu Minh Vỹ ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng vuốt tóc cô. Nhìn mồ hôi cô ra ướt hết tóc, nhất định Ân Ân đáng yêu mệt lắm đây!

“Vâng, buồn ngủ quá!” Thật là, lúc ngồi trên xe đã ngủ thế rồi, sao bây giờ xuống xe còn muốn ngủ tiếp?

“Vậy em đi tắm trước cho mát đi rồi ngủ. Khi nào ăn tối anh sẽ gọi dậy!” Dù Minh Vỹ cũng hơi mệt nhưng anh vẫn nói đầy vẻ quan tâm.

Kiều Ân nghe lời, cầm bộ quẩn áo ngủ vào phòng tắm.

Tắm rửa xong xuôi, Kiều Ân cũng chẳng khách khí, trèo ngay lên giường đánh một giấc ngon lành, chắc đi cả ngày nên cô mệt rồi.

Nhìn gương mặt ngủ say của Kiều Ân, Thiệu Minh Vỹ khẽ cười hạnh phúc. Có Kiều Ân ở bên khiến trái tim anh luôn thấy bình yên, chi cần được ngắm cô ngủ như lúc này cũng làm thấy hạnh phúc vô ngần. Ân Ân của anh!

Kiều Ân ngủ say sưa những hơn hai tiêng đồng hồ, mãi đến hơn sáu giờ mới tỉnh. Kiều Ân mơ màng nhìn quanh phòng, đèn đã được bật sáng trưng.

Cô quay sang bàn máy tính nhìn anh đang lên mạng. Nghe thấy tiếng cô trên giường, Thiệu Minh Vỹ quay người lại. “Dậy rồi à? Đói chưa? Anh ra ngoài mua chút gì cho em ăn nhé.”

Kiều Ân chợt ngẩn ngưòi ra rồi mới từ từ gật đầu. Đúng là cô cũng thấy đói, ngủ cả buổi chiều rồi, giờ cũng nên ăn chút gì đó.

“Anh, anh không ngủ à?” Anh không chợp mắt chút nào sao?

“Không, em đi rửa mặt đi cho tỉnh, anh xuống nhà mua chút gì đó rồi lên ngay.” Thiệu Minh Vỹ tắt máy rồi đứng lên đi mua đồ.

Kiều Ân ngáp dài, ngủ dậy cảm giác thật sảng khoái, so vói ngủ gà ngủ gật, lắc lư trên xe thì thế này dễ chịu hơn nhiều.

Nhìn điện thoại có lẽ đã đã đầy pin, cô bước lại tháo sạc rồi ấn nút mở máy, chưa đầy ba giây sau điện thoại đã mở.

Ha ha, tốt quá, chiếc điện thoại yêu quý của cô lại dùng được rồi. Mặc dù vỏ ngoài đã được thay mới nhưng hình ảnh trên màn hình vẫn quen thuộc nên cô có cảm giác điện thoại của mình đã hồi sinh.

Cô vui mừng mở các chức năng khác của điện thoại ra xem, tất cả đều tốt, không hề bị sao.

“Tít tít…” Chuông báo có tin nhắn vang lên.

Cô mở xem, Nhan Trinh Tịch, haizzz, Kiều Ân khẽ giật thót người, cậu ấy biết cô đến Quảng Châu sao?

Kiều Ân lo lắng mở tin nhắn… “Cậu đang ở đâu?” Kiều Ân do dự không biết trả lời tin nhắn đó thế nào, liệu có nên bảo thẳng vói cậu ấy rằng cô đã đến Quảng Châu với Thiệu Minh Vỹ không?

Một tin nhắn khác lại đến.

“Kiều Ân, cậu đi đâu rồi? Xuống xe rồi sao?” Hóa ra đây là tin nhắn Nhan Trinh Tịch gửi hôm qua sau khi cô trốn đi, vì điện thoại bị hỏng nên hôm nay mở máy lên cô mới nhận được mấy tin đó.

“Kiều Ân, rốt cuộc cậu đi đâu rồi vậy? Mau trả lời mình đi!”

“Cậu không thể có chuyện gì được! Mau trả lời mình đi! Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”

“Kiều Ân, nếu thật sự cậu không muốn đi với mình, cậu có thể nói ra mà, đừng chạy trốn mình như thế, không tìm thấy cậu, không nghe thấy giọng nói của cậu, mình rất sợ! Mình sợ cậu gặp chuyện gì!”

Tin nhắn đến liên tiếp, tin nhắn này được mở thì tin nhắn khác lại đên, chuông báo tín nhắn vang liên hồi, tất cả đều là của Nhan Trinh Tịch!

“Kiều Ân, mình thật sự khiến cậu khó chịu đúng không? Cậu không muốn gặp mình sao?”

“Mình chỉ muốn có một chuyến đi chơi thật vui với cậu. Từ trước tới giờ mình không hề bắt ép cậu, lúc nào mình cũng chỉ muốn được thấy nụ cười vui vẻ của cậu. Nếu thật sự không muốn cậu có thể nói với mình, mình nhất định sẽ không ép cậu đi cùng, nhưng mình có thể xin cậu một điều được không, đừng im lặng và biến mất không chút tin tức gì như vậy.”

“Kiều Ân, cậu đang ở đâu? Tại sao lại không trả lời tin nhắn của mình? Cậu có biết cậu đột nhiên biến mất không chút tin tức gì như vậy sẽ khiến mình rất lo lắng không? Minh vừa gọi điện đến phòng ký túc xá của cậu, các bạn cùng phòng đều bảo cậu đi cùng mình nhưng bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu? Ân Ân, mình rất lo cho cậu!”

“Kiều Ân, cậu không thế gặp chuyện gì được, nếu thật sự cậu gặp chuyện gì đó, mình… mình không biết nên làm thế nào nữa?”

“Bây giờ mình có thể tin rằng cậu ghét mình nên mói cố ý bỏ đi như vậy, mình cũng không hy vọng cậu vì một nguyên nhân nào khác mà bỏ đi, con tim mình không chấp nhận được điều đó! Cậu nhất định không được xảy ra chuyện gì!”

Mười mấy tin nhắn đều là của Nhan Trinh Tịch!

Nhìn màn hình ngày càng mờ mờ ảo ảo, cuối cùng không kiềm chế được, nước mắt Kiều Ân đã rơi xuống!

Trời ơi! Cô đã làm gì thế này? Sau khi tìm mãi vẫn không thấy Kiều Ân, Nhan Trinh Tịch đã không ngừng nhắn tin cho cô. Nhất định cậu ấy cũng đã gọi nhưng vì điện thoại của cô bị hỏng nên không gọi được, tất nhiên những tin nhắn đó cũng chẳng thể nào đến ngay lúc đó được.

Cậu ấy đã đến Bắc Kinh, nhưng có lẽ vẫn không thể yên tâm về cô. Còn có cả tin nhắn gửi lúc nửa đêm hôm qua và rạng sáng hôm nay nữa, chắc lúc gọi về ký túc xá tìm cô, Nhan Trinh Tịch mới phát hiện ra Kiều Ân không về đó nhưng chưa biết cô đã đi đâu nên Nhan Trinh Tịch đã lo lắng suốt đêm không ngủ.

Quá đáng, mình đã quá đáng lắm rồi! Cô đã quên mất phải nhắn tin cho cậu ấy, cô ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân, chỉ muốn ở bên Thiệu Minh Vỹ mà quên đi rằng có một người đang rất lo lắng cho mình.

Nghĩ đến cảnh Nhan Trinh Tịch đứng ở bên xe, lo lắng chạy khắp nơi tìm mình, trái tim Kiều Ân đau nhói. Đáng lẽ cô không nên bỏ đi như vậy, thậm chí cũng nên nói với cậu ấy một tiếng mới đúng.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hai mắt đã ướt nhòe, nước mắt đang tuôn rơi… Nhìn màn hình điện thoại, Kiều Ân bắt đầu bấm từng chữ, nhắn tin cho Nhan Trinh Tịch. Cô không thể khiến cậu ấy lo lắng thêm nữa.

“Mình rất tốt, không sao đâu. Mình đang ở Quảng Châu, xin lỗi, không phải mình cố ý bỏ đi như vậy. Thật sự rất xin lỗi cậu!” Một tin nhắn trả lời đơn giản nhưng cô lại thấy trong lòng thật rối bời. Bàn tay cứ run lên khiến không tài nào bấm đúng con chữ được, bấm sai rồi lại sai, chẳng biết bao lâu mới soạn xong tin nhắn đó.

Cuối cùng, tin nhắn cũng được gửi đi!

Lúc Thiệu Minh Vỹ cầm đồ ăn vừa mua đẩy cửa bước vào thấy Kiều Ân nước mắt giàn giụa, ngơ ngẩn cầm điện thoại ngồi trên giường!

Kiều Ân lại khóc rồi!

Niềm vui của em – Hạnh phúc của anh

Thiệu Minh Vỹ lao vào phòng, vội đặt hộp cơm lên bàn, rồi chạy đến ôm chầm Kiều Ân. Cô ấy sao thế? Sao anh vừa đi một lát mà đã nước mắt giàn giụa thế kia!

“Ân Ân, em sao thế? Có chuyện gì vậy? Mau nói cho anh biết, đừng làm anh sợ!”, nhìn Kiều Ân khóc không thành tiếng, lòng anh hoang mang vô cùng.

Oa… Kiều Ân úp mặt vào lòng anh, lại càng khóc to hơn!

“Ân Ân, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Thiệu Minh Vỹ hỏi vẻ hoảng hốt. Rốt cuộc Kiều Ân bị làm sao thế này? Trước tình cảnh này nhất thời anh không biết phải làm gì, chỉ có thể vỗ nhè nhẹ vào lưng, an ủi cô đừng khóc nữa.

Nhưng Kiều Ân không làm sao ngăn được dòng nước mắt cứ rúc vào lòng anh khóc nức nở. Thấy ngực áo mình đẫm ướt một khoảng, Thiệu Minh Vỹ hoang mang, cố gắng nghĩ cách an ủi Kiều Ân. Bỗng thấy di động trong tay cô, anh vội giật lấy xem và cuối cùng cũng hiểu ra.

Lại là cái tên Nhan Trinh Tịch. Chính cậu ta đã làm Ân Ân khóc lóc thảm thiết tới mức này sao?

“Ân Ân, không sao đâu, anh gọi điện báo cậu ta một tiếng là ổn. Cậu ấy chỉ nhất thời không tìm thấy em nên sốt ruột thôi. Đừng buồn, chỉ cần cậu ấy biết em bình an là được”, dù rất không bằng lòng nhưng anh cũng nhẹ nhàng khuyên giải Ân Ân.

Cuối cùng Kiều Ân cũng từ từ ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên, do dự nhìn anh, đúng là có thể sao?

“Ừ, chỉ cần báo cho cậu ta biết em vẫn ổn, cậu ta không cần lo lắng gì cả là được”, Thiệu Minh Vỹ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Kiều Ân cúi đầu, lấy điện thoại gọi cho Nhan Trinh Tịch.

Đúng lúc đó, Nhan Trinh Tịch nhắn tin đến.

“Chỉ cần cậu bình an là mình yên tâm rồi! Chúc cậu chơi vui vẻ!”, tin nhắn với lời lẽ rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Kiều Ân bỗng ngẩn người, cậu ấy nói vậy là sao…

Thấy vậy Thiệu Minh Vỹ thầm nghĩ, Nhan Trinh Tịch có lẽ bị kích động quá đây mà. Chắc cậu ta không thể ngờ được mình lo lắng cả ngày cho Kiều Ân như thế, vậy mà cô ấy lại chạy đến Quảng Châu chơi.

Kiều Ân nghi hoặc nhìn sang Thiệu Minh Vỹ, hỏi: “Anh, ý của cậu ấy là gì?”.

“Không sao, Nhan Trinh Tịch nói cậu ta yên tâm rồi, mong em cũng đừng áy náy nữa.” Cậu ta không màng đến sĩ diện mà chỉ sợ em đau lòng thôi.

“Thật chứ? Có điều, em thấy lời lẽ của cậu ấy là lạ”, Kiều Ân bất an nhìn màn hình.

“Được rồi, em đừng nghĩ linh tinh nữa, cậu ta biết em bình an vô sự tất nhiên phải mừng rồi.” Đừng nghĩ đên cậu ta nữa.

Kiều Ân lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu. “Ừm, em nên nói sớm với cậu ấy là mình đi đâu mới phải, không ngờ lại khiến cậu ấy phải lo lắng như thế.” Nỗi hổ thẹn trong lòng Kiều Ân vẫn chưa vơi đi phân nửa.

“Bây giờ có nói cũng không giải quyết được gì, em đừng áy náy nữa, là tại anh sơ xuất, đáng ra anh phải gửi tin nhắn cho cậu ta”, Thiệu Minh Vỹ dịu dàng khuyên nhủ.

“Không trách anh được, đều tại em.”

“Thôi nào, không trách ai nữa, bây giờ mọi chuyện đều ổn rồi, nín đi.

Em xem, nước mắt nước mũi lem luốc hết cả rồi, trông như con mèo ấy.” Bàn tay anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, chỉ cần cô không đau lòng, anh có sao cũng được. “Nhanh nào, trước tiên phải đi rửa mặt đã, cơm nguội hết rồi.”

Kiều Ân buồn bã gật đầu rồi ngoan ngoãn đi rửa mặt.

Thiệu Minh Vỹ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, lòng như lửa đốt, không biết phải làm thế nào giúp Kiều Ân hết buồn?

Một bữa cơm căng thẳng và ảm đạm. Dù anh có đùa thế nào, Kiều Ân cũng chỉ ậm ừ vài tiếng, rồi lại lặng lẽ ăn.

Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, tâm trạng của Thiệu Minh Vỹ cũng sắp bị bầu không khí áp lực này làm cho bốc hỏa đến nơi.

Kiều Ân vẫn nghĩ về cái tên Nhan Trinh Tịch chết tiệt ấy!

Nhìn Kiều Ân ngồi đờ người trên giường, lòng Thiệu Minh Vỹ như muốn phát điên. Thật đáng ghét khó khăn lắm mới có dịp cùng Kiều Ân đi chơi thế mà lại bị cái tên Nhan Trinh Tịch kia phá đám, đã thế Kiều Ân còn vì hắn mà hồn xiêu phách lạc nữa chứ!

Dụi điếu thuốc, Thiệu Minh Vỹ ngồi xuống cạnh Kiều Ân, nhìn đôi mắt u buồn của cô mà anh càng giận. Anh không muốn Kiều Ân lúc nào cũng nhớ về cái tên Nhan Trinh Tịch đáng ghét kia.

Anh đột nhiên cắn vào má Kiều Ân một cái nhưng không dám cắn quá mạnh sợ cô đau.

Nhưng vì bất ngờ nên Kiều Ân thốt lên: “Anh!”, rồi trừng mắt nhìn Thiệu Minh Vỹ. Anh làm gì thế?

Cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào anh rồi sao? Xem ra Ân Ân vẫn còn nhớ đên tên họ Nhan kia.

Anh lại cắn một cái vào má bên kia khiên Kiều Ân nổi giận: “Đau quá!”.

“Ai bảo em phớt lờ anh!”, anh vờ giận nhìn cô.

“Anh đừng làm ồn nữa, người ta đang buồn.”

“Em đừng buồn nữa, khuôn mặt mèo con của em mà nhăn nhó thêm nữa là có thể ép chết muỗi được đây”, anh cố tình dùng tay bẹo má cô.

“Đùng… đừng làm ồn nữa, em đang chán đây!”

Vẫn không vui sao? Được, ra tuyệt chiêu thôi!

Bỗng anh đưa hai tay ra không ngừng cù cô. Người Kiều Ân vốn mũm mĩm nên không sợ nhột, nhưng dưới cánh tay là chỗ cô sợ bị nhột nhất.

Quả nhiên, Kiều Ân không nhịn được hét ầm lên, nửa muốn cười nửa muốn nhịn, đẩy anh ra còn mình vội né sang bên cạnh.

Ha ha, xem em còn nhịn cười được nữa không? Thiệu Minh Vỹ vẫn không ngừng cù, càng cù càng mạnh. Anh cù đến mức khiến cô không chịu được nữa, vừa thét chói tai vừa cười ha hả.

Kiều Ân cười ngặt nghẽo, hai cánh tay kẹp chặt không cho Thiệu Minh Vỹ có cơ hội cù tiếp, nhưng anh vẫn cố cù cho bằng được, làm cô cười lăn lộn trên giường.

Kiều Ân bị cù đến thật sự không tài nào chịu nổi nữa. Cô nắm chặt tay anh, nghiến răng cắn thật mạnh không cho anh cù nữa, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

Thiệu Minh Vỹ thấy cô bất ngờ phản công, thì càng hứng thú hơn. Bổ nhào cả người lên trước, tay liên tục cù, miệng cắn đôi má đã đỏ ừng của cô để phạt.

Kiều Ân vừa vội tránh đòn vừa thở hổn hển liên tục xin tha. “Đừng mà… đừng mà! Anh… ha ha, mau dừng tay!”

Thế nhưng, Thiệu Minh Vỹ tuyệt nhiên không có ý định tha cho cô, mỗi lần lại cắn một cái vào má cô. Bị anh đè nặng chẳng thể nào chống cự, Kiều Ân liên tục thở gấp, mặc cho anh cắn má mình. Cô không còn chút sức lực nào nữa, lại thêm bị trọng lượng cơ thể anh đè lên, khiến cô thấy càng khó chịu.

Thiệu Minh Vỹ vừa cắn vừa nhéo má cô. Da Ân Ân rất mịn màng, ấn ngón tay vào giống như ấn vào miếng bông mềm mại vậy. Cảm giác bóng mịn trơn nhẵn ấy trên đầu ngón tay khiến người ta không cưỡng nổi mà vuốt ve không ngừng, muốn bẹo bẹo vài cái.

Đột nhiên anh cắn nhẹ, lúc đầu chỉ cắn để trừng phạt cô một chút nhưng chẳng thể cảm nhận được hương vị. Nhưng chính sự tiếp xúc da thịt đó khiến người ta khó lòng rời ra được. Thiệu Minh Vỹ nghiện thật rồi càng lúc càng muốn cắn khắp gò má tròn trịa mũm mĩm của Kiều Ân. Cô mệt đến mức không còn phân biệt nổi anh đang cắn phạt mình hay đang làm gì nữa, cô chỉ biết rằng cảm giác đau trên mặt càng lúc càng giảm, còn cảm giác nhột nhột lại ngày càng tăng.

Trò đùa vui vẻ của nhũng người yêu nhau rất dễ biến thành phút giây gợi tình.

Kiều Ân bị Thiệu Minh Vỹ đè đến mức sắp thở không ra hơi. Trên mặt, trên cổ đều thấy buồn, không nhịn được phải lắc lắc đầu, muốn thoát khỏi sự tê dại nồng nhiệt ấy. Một thân hình rắn chắc đang áp chặt trên người cô, mùi đàn ông quyến rũ ôm trọn lấy cơ thể cô. Trò đùa vừa rồi đã khiến toàn thân hai người nóng lên, sự tiếp xúc gần gũi lúc này lại càng khiến nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Đầu Kiều Ân bỗng trở nên trống rỗng, hơi thở hổn hển, những mong anh đừng đùa thêm nữa, cô sắp cười đứt hơi rồi.

Cảm giác này thật kỳ lạ, mỗi lần chạm môi lên cơ thể cô đều khiến tim anh xốn xang, phảng phất như muốn thưởng thức tất cả hương vị ngọt ngào của cô. Dường như đôi môi cũng có tri giác, không đợi anh điều khiển đã mơn man làn da mịn màng của cô, lần dọc theo vầng trán, xuống giữa cặp lông mày đến cánh mũi, đôi má hồng, đôi tai và cả khóe miệng cong cong kia nữa!

Tiếng cười của cô dần lắng lại, bên tai chỉ còn tiếng thở nhẹ gấp gáp của cô, hương hoa lan len lỏi vào đầu Thiệu Minh Vỹ, đánh thức dục vọng trong lòng anh. Anh đã sớm yêu cái cảm giác mềm mại, mịn màng đến đắm say lòng người ấy. Trước giờ anh vẫn luôn muốn bên cô, mỗi lần tới gần đều khát khao được chạm vào cô nhiều hơn.

Có vài lần vừa thấy khuôn mặt ửng đỏ, đang cúi xuống đầy ngượng ngùng của Kiều Ân, anh lại muốn ôm cô vào lòng, cắn cô một cái thật đau. Tại sao em lại cuốn hút đến nhường này. Thực ra cô đâu có biết mỗi lần cô đỏ mặt hoảng hốt trước những tên con trai khác là anh đố kỵ biết bao, vì vốn dĩ vẻ đẹp đó chỉ dành riêng cho anh. Nhưng anh không thể không kìm lòng giấu kín tâm tư của mình với cô.

Ân Ân luôn là của anh, và chỉ có thể là của anh.

Từ khi yêu cô, anh đã nhận ra anh là người độc đoán và ích kỷ. Bởi lẽ trong mắt anh chỉ có cô, cho dù anh biết cô luôn khổ sở, tự ti vì thân hình béo mập, nhưng anh không hề muốn cô gầy. Vì anh sợ đến một ngày trong thâm tâm cô không còn nỗi mặc cảm tự ti đó nữa thì sẽ có rất nhiều chàng trai bị cô mê hoặc.

Không được, anh không thể để bất cứ ai cướp Ân Ân của anh.

Do đó, anh luôn nói với cô rằng càng mập càng dễ thương. Còn Ân Ân ngây thơ trong sáng dù có chút không bằng lòng, nhưng vẫn luôn tin tưởng anh. Thế nhưng, dạo này thấy vóc dáng Ân Ân dần thay đổi, nỗi lo lắng trong tiềm thức của anh bỗng trỗi dậy. Anh muốn trước khi Ân Ân chính thức biết tình cảm của mình, thì cô ấy phải yêu say đắm anh đã, để sau này cô không nhớ đến người nào khác.

Anh đã đợi rất lâu rồi nên không muốn tiếp tục chờ nữa. Anh muốn bât chấp mọi thứ mà yêu cô, nếu cô muốn gầy đi thì cứ để cho cô được toại nguyện. Thế nhưng, trước khi cô trở nên thanh mảnh, anh sẽ lấp đầy trái tim cô, để sau này không còn chỗ cho kẻ thứ hai nào xen vào nữa.

A, càng lúc càng nóng, trọng lượng trên người càng lúc càng nặng, khó thở quá, cô không chịu được nữa, đến cả thần trí cũng không còn tỉnh táo nữa.

“Anh!”, Kiều Ân thở một cách khó nhọc, anh đừng đùa em nữa.

Cuối cùng Thiệu Minh Vỹ cũng dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô.

Kiều Ân mỉm cười với ánh mắt khẩn cẩu xin tha.

Chết thật! Cô hoàn toàn không biết ánh mắt cười của cô đối với anh lại trở nên cuốn hút biết bao!

Trò chơi lúc nãy khiến tóc cô xõa cả ra giường, rối bù, đôi mắt cong cong mỉm cười như hai mảnh trăng non nghiêng nghiêng. Đôi môi kiều diễm hé mở, hơi thở nhè nhẹ, thậm chí cả chiếc cằm mềm mại cũng nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống để lộ ra ngấn cổ tuyệt đẹp.

Anh nuốt nước bọt, khát vọng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt khi thấy người đẹp ngay trước mặt. Mắt anh chăm chú nhìn đôi môi hồng diễm lệ đó.

“Ân Ân!” Anh rất muốn nói gì đó, niềm khát khao tràn ngập trong tim chỉ chực trào ra, nhung ngay cả anh cũng thấy mơ hồ về những tiếng phát ra từ miệng mình.

Kiều Ân run lên khi thấy ánh mắt Thiệu Minh Vỹ có gì đó là lạ. Cơ hồ đó là ngọn lửa chuẩn bị bùng cháy, ánh mắt đó như muốn soi thấu tâm hồn cô. Bất giác cô chợt rùng mình, nhưng tự đáy lòng lại nghe thấy một âm thanh nho nhỏ đang thủ thỉ, không việc gì phải sợ. Và cũng chính ánh mắt đó của Kiều Ân cũng không thể né tránh trước sự tha thiết của anh.

“Ân Ân, anh muốn… hôn em.”

Những bông hồng diễm lệ trong tim Kiều Ân như bừng nở. Niềm vui sướng, sự ngọt ngào và cả nỗi thẹn thùng tất cả đều trào ra. Nỗi khát vọng mơ hồ đã khiến tâm trí của Kiều Ân bỗng trở nên trống rỗng, mắt tự động dán chặt vào môi anh.

Thấy Kiều Ân đỏ mặt, mắt hơi khép lại, dường như cũng không phản đối, anh vui mừng khôn xiết.

Đôi môi nóng bỏng của hai người như dính chặt vào nhau. Cảm giác mềm mại khó tả khiến hai trái tim cùng run lên, nhịp thở cũng bị ngắt quãng theo dòng mạch cảm xúc đang thăng hoa đó.

Cái chạm nhẹ nhàng như bướm nhỏ lướt qua trên môi, cảm giác kỳ lạ mà thân mật ấy như thẩm thấu vào trái tim cô từng chút, từng chút một. Xúc cảm nơi đáy lòng bị kích thích, mọi tâm tư tình cảm như bị lạc vào giấc mộng uyên ương, đắm say trong cái hôn thật khẽ.

Anh kiên nhẫn, mơn man từng chút, từng chút đôi môi cô như hạ quyết tâm sẽ hôn thật sâu, không để sót bất cứ chỗ nào.

Mọi phản ứng của cô, anh đều có thể cảm nhận được, anh thích nhất lúc cô nửa mê nửa tỉnh. Khi ấy ánh mắt mơ màng, nhè nhẹ càng khiến ham muốn chiếm giữ trong anh trỗi dậy.

Hôn phớt, âu yếm, vuốt ve rồi hôn sâu… Thiệu Minh Vỹ từ từ thưởng thức cây kẹo bông của mình. Còn cô sớm đã mê đắm đến mức đầu óc mơ màng, chỉ còn cách để mặc cho anh dắt mình chìm trong nụ hôn mãnh liệt và cuồng nhiệt đó.

cái nhìn thắm thiết khi nãy trước khi anh buông cô ra, ngọn lửa ham muốn như in dấu trong mắt anh và trong sâu thẳm trái tim cô. Nghĩ lại bất giác khiến cô vẫn thấy run run, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết rằng cô đã rất hoang mang. Xúc cảm mới mẻ đột ngột bùng cháy khiến cô chỉ muốn bỏ chạy nhưng ánh mắt cương quyết không chút đắn đo của anh đã giữ cô lại?

Thế nhưng, không có gì cả!

Anh nhìn cô hồi lâu rồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, cuối cùng anh buông tay, đứng dậy không nói lời nào mà chạy ào vào nhà tắm.

Nếu… nếu anh không dừng lại và bỏ đi thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Kiều Ân rất muốn biết điều đó nhưng cơ hồ trong đầu cô như bị nhét hàng vạn sợi tơ rối loạn, chúng xoắn bện lại với nhau khiến cô không thể nào suy nghĩ được. Nhưng nghĩ tới diễn biến tiếp theo, cô bỗng thấy căng thẳng rồi buồn rầu nhắm mắt, cố gắng bình tâm trở lại.

Nhưng mỗi khi mắt khép thì những xúc cảm ngọt ngào dường như sống dậy, cùng nhau ùa về.

Xấu hổ quá, sao cô có thể nhớ về những cử chỉ thân mật ấy. Thế nhưng, chính cô cũng không hiếu tại sao mình lại thấy e lệ, rụt rè. Bàn tay đó vẫn không ngừng mân mê bờ môi, tìm lại cảm giác ấm áp khi môi anh chạm vào.

Ôi ôi, cô lắc đầu thật mạnh, lòng như dậy sóng, cô đúng là háo sắc, sao có thể nhớ nụ hôn của anh chứ? Gần đây cô cũng thấy mình là lạ, không phải mơ tưởng bàn tay của anh, mà là nghĩ về cảm giác khi đôi môi ấm áp của anh đặt trên môi mình. A, không phải cô giảm béo quá đến mức nảy sinh ảo giác rồi đấy chứ? Nếu để anh biết cô suốt ngày tơ tưởng đến anh thì thế nào anh cũng mắng cô là hư hỏng cho xem!

Cô rầu rĩ ngồi nghịch chiếc gối, mắt lại nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn, đột nhiên một đôi mắt lo lắng hiện lên trong đầu cô. Nhan Trinh Tịch, ôi, tâm trạng không biết tuột đi đâu, phải xin lỗi cậu ấy thế nào đây? Lần này mình quá đáng rồi, không biết chừng sau này đến tình bạn với cậu ấy cũng chẳng giữ được rồi.

Kiều Ân chuyển hướng nhìn sang cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, bất giác than thở. Trong cô lúc này cơ hồ đang có sự mâu thuẫn giữa một bên là sự ngọt ngào quá mức, một bên là nỗi áy náy day dứt khôn cùng, có vẻ tất cả đều ngoài dự đoán của cô, khiến cô bất giác không biết phải làm gì? Nếu tất cả mọi việc chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu thì tốt biết bao. Mỗi lần nhớ những khi làm nũng bên anh sẽ không có gánh nặng, không phải phiền phức thế này!

Hay là, đúng như Đình Đình nói, sau khi giảm cân cô sẽ có cuộc sống mới! Không cần biết tương lai ra sao, cô chỉ biết rằng nếu phải lựa chọn một lần nữa, cô vẫn sẽ rời bỏ Nhan Trinh Tịch để chạy về bên anh, chỉ đơn giản vì cái ôm của anh là hạnh phúc mà cô lựa chọn!


Đọc tiếp: Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ - Phần 11

Trang Chủ » Truyện » Truyện hay » Chỉ Yêu Cây Kẹo Bông Nhỏ
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com