XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Ma hả yêu luôn - Phần 5


Thế rồi đang ngủ ngon thì thằng nhóc bỗng giật mình thức giấc.Trẻ con mà,đang ngủ mà thức giấc là khóc liền.Thằng nhóc cũng vậy.Nó khóc òa lên làm cho cả Hân và Ju đều thức dậy luôn.Thấy nó lại khóc,Ju liền ngồi dậy bế nó lên dỗ nín.

- Ờ..ờ..nín..nín..đi..kưng...sao đang ngủ mà cục kưng thức dậy khóc thế này?

- Chắc nó đói bụng nữa hả?-Hân vừa dụi mắt vừa nói

- Ko đâu.Nó đâu phải là đứa ham ăn mà đói bụng liền liền!

- Sao Ju biết nó ko phải ham ăn hay vậy?

- >"< nói chung là vậy đó!

- Ờ..ờ...thì là vậy.Dỗ nó nín mau đi.Hàng xóm qua la bây giờ.

- Nó khóc như thế này gọi là khỏe mạnh áh!

- Mít ướt thì có.

- Xía,đi rửa mặt đi.Cũng 3h chiều rồi.

- Ờ,phải trả nó về nhà thôi.

Hân đứng dậy vươn vai nói rồi đi vào phòng tắm.Ju thì tiếp tục dỗ nó nín.

- Nín đi.Nín đi mà...kưng khóc hoài àh,xấu trai lắm biết ko?

- Oaoaoa.....

- Nín đi...mama kể chuyện cười cho kưng nghe nha.Có 1 học sinh làm đề tài nghiên cứu về con châu chấu.Quá trình nghiên cứu của nó thế này.Tôi đang nghiên cứu 1 con châu chấu.Tôi đặt nó lên bàn rồi đập mạnh tay xuống nói:"Nhảy lên!".Con châu chấu liền nhảy lên.Lần này tôi cũng làm tương tự như vậy nhưng tôi cắt 2 chân của nó.Tôi đặt nó lên bàn và đập tay kiu nó :" nhảy lên!" Nhưng lần này nó ko nhảy lên.Thế là tôi kết luận:Sau khi con châu chấu bị cắt chân thì nó sẽ bị điếc! Kưng thấy mama kể chuyện zui ko?

- o_0 - thằng nhóc nín khóc nhìn Ju mắt tròn xoe.Lúc đó Hân cũng vừa đi vào và nghe câu chuyện của Ju kể.Hân cũng đứng im re trước cửa nhìn Ju.Ju thấy thằng nhóc nín liền nói với nó:

- Hi..hi...mama tài quá.Kưng nghe xong nín khóc luôn.Nhưng sao kưng ko cười hả?

- Nó ko hiểu Ju kể cái gì nên nín.Chứ nó mà hiểu và biết nói chắc nó sẽ nói chị Ju kể chuyện nghe sock óc quá àh!

Hân bước vào lên tiếng.Ju xoay qua nhìn Hân mặt tức giận nói:

- Gì mà sock óc?

- Thì chuyện nghe thấy ghét quá mà.

- Xí,Hân hay quá thì kể chuyện cười xem.Có được như Ju đâu mà bày đặt nói thế?

- Ừa,Hân làm sao đủ trình độ kể được chuyện như Ju.

- Biết vậy là tốt!

- =.= thôi đi cô nương.

- È..è.. -Ju lè lưỡi với Hân nhưng Hân ko thèm quan tâm mà nựng nựng cái mặt của thằng nhóc.Thấy Hân,thằng nhóc đưa tay ra đòi ẫm.Ju đưa đứa bé cho Hân rồi cả 2 đi khỏi nhà,bắt đầu hành trình đi trả nợ.Lần này ko đi xe đạp mà đi bộ cho tiện.

Hân bế đứa bé đi được 1 đoạn thì lại đổi tư thế cho nó ngồi lên vai mình luôn.Còn Ju thì bay bay kế bên cười đùa với thằng nhóc.Ju nói:

- Bây giờ đi đâu để kiếm bà mẹ trả lại đây?

- Thì đi đến siêu thị lúc nãy.

- Ủa?Nhưng lúc đó bà ấy lạc thằng nhóc liền leo lên taxi đi rồi.Làm sao trả?

- Thì bà ấy lạc thằng nhóc nên mới vội chạy đi.Có lẽ bà ấy ko phải mẹ của thằng nhóc.

- Sao Hân biết ko phải?

- Vì nếu là mẹ thì đã vội đi kiếm khắp nơi rồi báo công an với bảo vệ trong siêu thị rồi.Đằng này bà ấy lại chỉ kiếm trong siêu thị rồi báo với bảo vệ thôi.Xong lại chạy đi về thì có lẽ bà ấy là vú nuôi của thằng nhóc thôi.Bà ấy vội lên xe đi như vậy chắc là đi thông báo với người mẹ.

- Vậy sao Hân biết là người ta sẽ ở siêu thị lúc này?

- Thì người mẹ muốn tìm con mà.Phải trở lại chỗ mà nó lạc chứ?Với lại tìm khắp nơi ko có thì phải về lại chỗ siêu thị vì biết đâu bảo vệ ở đó người ta tìm được rồi sao?

- Ờ,Hân hay thế?Giống đệ tử của Conan quá

- Cái đó đơn giản thôi,có gì mà hay?Chỉ có khờ như Ju mới ko biết!

- Nói ai khờ hả?Mới khen 1 chút đã lên mặt.Xí,Hân biết rõ như thế sao lúc nãy ko ở đó chờ người mẹ đến trả nó mà đem về làm gì?

- Vì thích nó nên cố tình bắt cóc về chơi được ko?

- Éc?-Ju ngớ người ra nhìn Hân

- Ko phải Ju cũng thích nó sao?

- >.< ừa.Thích chú nhóc này quá!

Ju đưa tay lên nựng má của thằng nhóc.Thằng nhóc ngồi trên vai của Hân nãy giờ chỉ cười toe toét thích thú mà ko hề biết thì ra mình dễ xương quá ơới bị bắt cóc.

Đúng như mọi điều Hân nói,người mẹ và cả ba của thằng nhóc cùng bà vú nuôi đang lo lắng đứng ở siêu thị tìm khắp nơi.Hân bước đến trả thằng nhóc cho bà mẹ.

- Ah..con tôi!Con của tôi...cám ơn cháu.Sao...sao cháu lại tìm được nó vậy?

- Dạ,tình cờ thôi ạh!

- Gia đình tôi phải làm gì để cám ơn cháu đây?-người cha lên tiếng

- Dạ thôi,ko cần đâu chú.Chuyện ko có gì mà!Cháu xin phép đi!

Hân cúi chào rồi vội đi.Thằng nhóc nằm trong lòng của mẹ nhìn theo gọi:

- Papa...ma..ma...

- Hiz... -Ju xoay lại nhìn luyến tiếc

- Thôi,đừng lưu luyến nữa.Nó phải về với mẹ của nó chứ?-Hân nói

- Biết là vậy nhưng đã có với nó 1 kỉ niệm vui trong mấy tiếng mà!

- Mấy tiếng vậy đủ rồi.Còn tiếc gì nữa?

- Hiz...!

- Bây giờ mình đi đâu tiếp nè?

- Đi đâu là đi đâu?

- Thì hôm nay nói đi chơi suốt ngày mà,bây giờ mình đi đâu?

- Ừa ha!Giờ mình đi Đầm Sen chơi đi.

- Cũng được!Vậy đón xe buýt đi.

- Ừa!

Thế là cả 2 đi bộ đến trạm xe buýt đón xe đến Đầm Sen.Vì là buổi chiều mát nên cũng ít ai đi xe buýt nên chỗ ngồi rất thoáng.Hân đi xuống ngồi phía sau xe.Định ngồi kế cửa sổ thì Ju liền bay vào ngồi và nói:

- Ju thích ngồi gần cửa sổ

-  nhiều chuyện!

Hân nói rồi ngồi xuống ghế kế bên.Người khác đi chung xe ai cũng thắc mắc sao lại ngồi chừa ra 1 chỗ?Hân biết chắc ai cũng cho là mình quái dị nên giả bộ nhắm mắt ngủ để khỏi phải nhìn cặp mắt tò mò của mọi người.Còn Ju thì chẳng để ý gì hết.Leo vào ngồi là cứ nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh thôi.Thiệt là...vô tư!


Thế rồi chỉ mất 20p đến được Đầm Sen.Hân vừa bước xuống xe chưa kịp mua vé vào cổng thì Ju đã bay vào bên trong hối Hân:

- Lẹ..lẹ..đi..Hân!

- =.= Chưa mua vé lấy gì mà lẹ?

- >.<

Hân đi chậm đến quầy mua vé rồi bước vào cùng Ju.Ju phấn khởi hỏi:

- Mình đi chơi cái gì trước?

- Tùy.Ju muốn chơi gì?

- Chơi tàu lượn siêu tốc đi.

- Ko!

- Ơ?Sao ko?

- Hân ko thích chơi trò đó!

- Sao ko thích?Trò đó zui mà?

- Zui thì cũng kệ.Hân ko chơi đâu!

- Éc,Hân ko chơi sao Ju chơi?

- Có gì đâu?Chơi 1 mình đi.Bám lấy cái đuôi tàu bay theo nó!

- >”< Ko!Thích ngồi chơi đàng hoàng àh!

- Hân ko chơi cái đó!

- Áh àh,hay là Hân ko dám chơi?

- Ai ko dám chơi?Ko thích thôi!

- Vậy chơi với Ju đi.Còn ko thì Ju ko tin đâu.

- ....Chơi thì chơi!

Hân đi đến chỗ xếp hàng mua vé còn Ju thì đứng cười đắc thắng vì đã dụ được Hân.Thế là cả 2 bước lên tàu lượn.Người soát vé thắc mắc:

- Sao đi có 1 người mà mua 2 vé thế này?

- Dạ,tại cháu muốn ngồi 1 mình.Nhưng biết người ta thế nào cũng dồn lên ngồi nên mua 2 vé.Coi như 2 chỗ này 1 mình cháu.

- Thế đâu được?

- Cháu biết ko được nhưng cháu ko quen ngồi kế ai.Chú cho qua 1 lần đi được ko?

- Hừm...thôi được!

- Cám ơn chú!

Hân ngồi xuống chỗ của mình.Hiz..hà..ngồi phía đầu luôn mới ghê chứ?Ju ngồi kế bên thích thú định thắt dây an toàn vào thì Hân ngăn cản:

- Ju ko được cài dây an toàn vào!

- Sao ko?Ko thắt rồi 1 chút bay khỏi tàu luôn làm sao?

- Biết là vậy nhưng thắc bây giờ người ta sẽ thấy có 1 khoảng trống.Như thế lại làm người ta chú ý!

- Ờ ha!Cũng đúng.Nhưng nếu vậy thì làm sao mà Ju chơi?

- Ai biết.Lúc nãy Hân nói rồi,ko chơi nhưng Ju cứ đòi chơi cho được thì Ju chấp nhận bay luôn đi!

- >.< Ko chịu đâu!

- Ko chịu thì biết tính sao?

Cả 2 đang nói thì bánh xe bắt đầu chuyển động.Bất giác,Ju nắm tay Hân lại.Hân giật mình nhìn Ju thì Ju đã nhắm mắt lại vì tàu lượn đang chạy vòng vèo khiến Ju ko dám mở mắt ra nhìn.Hân lắc đầu nghĩ thầm trong bụng:”sợ đến nhắm tịt 2 con mắt mà đòi chơi cho được!Đúng là phiền phức ko?Nhưng...tay nắm chặt thế này cũng tốt!Ủa mà mình lại đang nghĩ gì nữa vậy? >”< “

Lúc này,Hân mới thoát khỏi suy nghĩ 1 mình trở về thực tế thì...hiz..điếc tai luôn.1 con mắm ngồi kế bên la chưa đủ mà còn mấy người đi chung ngồi phía sau cũng la nữa(-.-“)

Hết 3 vòng đi,Hân bước xuống ù ù tai.Còn Ju thì cười khì lên:

- Zui quá!Mình đi tàu cá chép tiếp đi!

- Nữa àh?

- Ừa.Đi cái đó cũng hay mà?

- Nhưng mà cứ nhắm mắt lại thì cũng như ko!

- >"< Kệ người ta đi!


Cũng như lần đi tàu lượn,Hân phải mua 2 vé rồi xin được chừa 1 chỗ trống kế bên với 1 lí do hết sức vớ vẩn:”cháu ko quen ngồi kế ai! >.< “Nhưng rồi lần đi chơi cá chép này còn kinh khủng hơn lúc nãy.Ju ko chỉ nhắm mắt,kêu la thảm thiết như thấy người chết mà lúc đi xong,mặt mũi xanh lè[ma mà,ko có ói đâu >”<]Hân tuy ko sợ cũng phải thấy choáng 1 tí[may là ko ói luôn >.<]Hân cùng Ju đi đến 1 băng ghế ngồi xuống nghỉ mệt.Nhìn thấy mọi người đang chơi trò bong bóng nước hay hay,thế là Ju quên mệt,mắt sáng rỡ nói:

- Hân ơi,chơi trò đó đi.Nhìn hay hay.

- Thôi,chơi cái đó lỡ ướt hết người thì đồ đâu mà thay?

- Thì đi zô Băng Đăng lạnh 1 chút là khô mà!

- Hay quá ha!Ju ko sợ bệnh nhưng Hân thì sợ bệnh đó!

- Thôi mà,đâu có ai đi cái đó ướt hết đâu?Có ở trong bong bóng ko sao đâu.Đi đi mà! >.<

- =.=

- Hân nói hôm nay đi chơi hết ngày luôn mà.Giờ lại ko chịu đi với Ju là sao?

- Rồi..rồi..được rồi!Thì đi.

Hân nhăn mặt đứng lên đi mua vé.[ sai lầm là ở chỗ đó,chơi trò đó rồi mới chít


Trò chơi mới ở Đầm Sen bao giờ cũng thu hút nhiều người chơi.Hân phải xếp hàng khá lâu mới đến lượt của mình và cũng may là trò này chơi 1 mình cũng được.Ko bắt buộc 2 người trở lên nên Hân ko cần phải mua 2 vé và năn nỉ người soát vé nữa. Hân bước vào quả bóng rồi Ju cũng tranh thủ bay vào luôn.Quả bóng được đóng lại và được đẩy xuống nước.Đương nhiên mỗi quả bóng đều được gắn dây lại vì sợ mọi người trôi ra xa và hết oxi trong đó thì ngu lun.[ coi zậy chứ cũng nguy hiểm ]

[ min minh họa 1 phát để mọi người dễ tưởng tượng ]

Vì có dây giữ lại nên ko thể đi xa,người này đụng người kia thành 1 đống bong bong nước hỗn loạn.Ju ở bên trong với Hân bị người ta chen lấn đẩy bong bóng trúng thế là đứng bên trong lắc lư,mất thăng bằng.Nhưng ko chỉ có Ju mất thăng bằng mà Hân cũng thế.Mà ai cũng biết khi mình mất thăng bằng thì sẽ té.Mà té rồi thì phải nằm xuống mới gọi là té.Đúng ko? Thế nên Hân té trước,Ju té sau nằm lên người Hân.Cảnh đẹp thế mà người bình thường ko ai nhìn thấy được và cũng đâu ai chú ý đến nên họ làm gì kệ họ đi. 4 mắt nhìn nhau,Ju như nghe được tiếng tim đang đập của Hân.Dường như loạn nhịp rồi thì phải.Ngây thơ quá chăng?Ju hỏi trong tư thế vẫn nằm đè lên Hân:

- Sao tim của Hân đập lạ vậy?

- Lạ đâu mà lạ?-Hân cố bình tĩnh trả lời

- Ko,lạ thật đấy.Lạ lắm!

Ju cúi đầu xuống đặt tai sát tim của Hân để nghe rõ hơn thì tiếng tim của Hân ngừng đập mất tiêu.Hết hồn,Ju tưởng Hân có chuyện định ngước lên nói với Hân:"Hân ơi,tim Hân ngừng đập luôn rồi!" thì vô tình môi lại chạm môi với Hân.Nhưng lần này,Ju ý thức được,ko như cơn mê lần trước nên liền đứng dậy định xin lỗi thì Ju quên mất mình đang ở trong bong bóng mà.Làm sao có dụ đứng phắt dậy dễ dàng như thế?Ju đứng lên thì bong bóng như đàn hồi đẩy Ju té tiếp.Ju ngã tập 2 đè lên Hân.Hân la lên 1 tiếng rõ đau:

- A..a..! [ thử kiếm 1 người đè mình là biết cảm giác ]

- Áh,xin lỗi Hân,Ju ko cố ý!

Vừa ngước lên nói thế xong thì lại nữa.Cũng là tập 2 vô tình.Ju lại định đứng dậy thì lần này Hân kéo Ju lại hôn luôn.Ko cho trốn nữa 1 giây...2 giây....3 giây....tíc tắc..tíc..tắc...Ju ko biết đây là cảm giác gì nữa.Nụ hôn này sao mà mãnh liệt quá khiến Ju ko thể kháng cự lại được.Nhưng nó cũng thật ngọt ngào,cứ như Ju đang được Hân đút cho ăn kẹo socola ấy,ngọt quá,ko thấy đắng tí nào....có điều ma cũng phải thở chứ,làm thế sao chịu nổi?Ju cố gắng nói:

- H..Hâ..n...Hân...ng..h..ẹt...nghẹt...th...�� �...thở....qu..á...!

- Xin lỗi!

Hân liền ngừng lại nói và buông Ju ra.Ju ngồi dậy nhìn Hân ko biết nên nói gì thì Hân đã mở miệng ra nói trước:

- Hân..Hân...kì quái..lắm ko?

- .....!- Ju im lặng lắc đầu

- Hân xin lỗi!Hân ko cố ý làm thế.Chỉ là...chỉ..là..Hân ko biết giải thích thế nào nữa...!

Thấy Hân khó xử và ko biết giải thích thế nào,Ju mỉm cười nói:

- Chỉ là vô tình thôi mà.Tai nạn!Coi là vậy đi.Hân đừng tự trách mình.Ju có giận Hân hay ghét đâu?

- ......

- Hì..hì...

- Ko Ju àh,Hân..Hân...muốn..nói..là..là...

Hân đang định nói ra tất cả.Nói về cảm giác của Hân.Những suy nghĩ của Hân về Ju.Hân muốn nói đến chuyện của cả 2 nếu...nếu...nhưng chưa kịp nói hết thì hết giờ chơi.Nhân viên trên bờ kéo cái bong bóng của Hân và Ju vào bờ cắt ngang mọi cố gắng của Hân.


Hân và Ju ra khỏi bong bóng và tiếp tục buổi đi chơi nhưng nó ko còn vui như lúc đầu nữa.Giữa cả 2 bỗng có 1 khoảng trống của sự ngại ngùng,hơi ngượng,ko biết nói gì với nhau hết.Rồi trời dần dần tối.Những ánh đèn màu được bật lên khắp nơi.Khách đến vui chơi bắt đầu đông hơn.Đầm Sen bây giờ sáng rực lên giữa những ánh đèn đủ màu.Chơi suốt cả buổi nên Hân và Ju cũng bắt đầu mệt.Cả 2 ngồi xuống 1 cái ghế ở gần bờ hồ.Im lặng,chỉ im lặng nhìn người ta đi qua đi lại,nói cười vui vẻ.Khó chịu thật,Hân muốn phá tan cái không khí im lặng này.Hân nói:

- Ju muốn uống gì ko?Hân khát nước rồi.

- Ừm,cũng được!-Ju đứng dậy nói, định đi cùng Hân nhưng Hân cản lại

- Thôi,Ju ngồi đó đi.Hân đi nhanh lắm rồi về!

- Ờh!

Nghe Ju ờ xong,Hân liền vội đi.Nhìn Hân bước vội chen vào đám đông rồi mất bóng,Ju bỗng thấy có 1 cảm giác kì lạ.Dường như là ko muốn Hân đi xa như thế,ko được đi lâu quá,ko và ko.....chẳng biết nữa.Ju chỉ biết ngồi nhìn chung quanh và chờ....

Hân đi mua nước thật mau rồi quay lại thật nhanh nhưng khi đi gần đến chỗ Ju ngồi thì Hân bỗng dừng bước lại núp vào 1 chỗ khuất.Hân ko biết sao mình phải núp nhưng đứng từ đây nhìn Ju như cảm nhận được Ju đang bận suy nghĩ gì đó và Hân ko muốn cắt ngang suy nghĩ đó.Và...có lẽ đứng đây mới có cơ hội nhìn Ju thật kĩ.Mái tóc ép thẳng dài xuống vai,đôi mắt thật trong sáng sau cặp kính đáng yêu đang nhìn về xa xăm.Gương mặt thiên thần đó sao mà yêu đến thế?

Càng nhìn Ju,Hân càng cảm nhận rõ cảm giác của mình.Có lẽ là ko sai...Hân đã yêu Ju mất rồi...đã yêu thật rồi và Ju thì sao?Hân ko biết nên Hân sẽ hỏi...sẽ hỏi rõ...dù Ju có trả lời như thế nào....Nghĩ thế,Hân mạnh dạn bước ra khỏi chỗ núp đi đến chỗ Ju.Thấy Hân,Ju liền hỏi:

- Hân đi mua nước lâu vậy?

- Ừm..tại..đông người!

- Tại đông người hả?Hay tại Hân lo ham chơi ghé ở đâu rồi?Nhìn lon nước kìa,chảy nước ra quá trời,chắc hết lạnh rồi!

- Áh,chết rồi,Hân quên mất!-Hân nhìn lon nước trên tay la lên.Thấy Hân nhăn mặt như thế,Ju bỗng cười nói

- Hì..hì...nhìn mặt Hân nhăn xí chưa kìa.

- Ế,gan quá ha,dám nói vậy àh?

-  Thì sao?

Ju lè lưỡi ra chọc rồi bay đi.Hân cầm lon nước rượt theo.Thế là khoảng trống giữa 2 đứa bỗng biến mất.Cả 2 lại có thể vui vẻ đùa giỡn lại như lúc đầu.Ju bị Hân rượt đến chỗ đu quay.Nhìn thấy đu quay đẹp thật nên Ju ko chạy nữa mà đứng lại nhìn.Hân nói:

- Mình đi đu quay đi.

- Ừa,đi đu quay đi!

Hân vội đến quầy vé mua vé rồi xin người soát vé được đi 1 mình trong 1 khoang.Đương nhiên người ta ko đồng ý nhưng Hân đưa hết số vé dành cho số người ngồi trong khoang nên người soát vé đành đặc biệt cho Hân ngồi 1 mình 1 khoang.Hân bước vào khoang rồi Ju cũng tranh thủ bay vào ngồi kế.Đu quay bắt đầu xoay thật chậm thật chậm cho đến khi khoang của Hân và Ju ngừng lại trên đỉnh của đu quay.Hân ngồi nhìn gương mặt của Ju đang thích thú ngắm cảnh đêm ở trên cao rồi chợt nhớ ra lúc nãy mình đã mua 1 thứ dùm 1 thằng nhóc.Hân vội lấy cái đó ra rồi mở cửa sổ ra.Vì mãi ngắm cảnh nên Ju ko để ý Hân đang làm gì.Cho đến khi Ju nhìn thấy nhưng bong bóng bọt đang bay lơ lửng bên ngoài không trung...

Ju ngạc nhiên nói:

- Wow...đẹp quá!Hân ơi,nhìn này,tự nhiên có mấy cái bong bóng bọt bay giữa không trung nè!

Ju xoay qua nói với Hân thì thấy Hân đang thổi những bong bóng bọt đó.Ju mỉm cười nói:

- Trời,ra Hân làm đó hả?

- Hì..hì..!-Hân ngừng thổi nhìn Ju cười

- Chuẩn bị hồi nào sao Ju ko biết vậy?

- Cho Ju biết rồi thì còn gì hay nữa?

- Hì...hay thật đấy.Nhìn lãng mạn quá,còn tụi mình giống tình nhân ghê!-Ju buộc miệng nói đùa

- Ju thấy thế nào nếu Hân nói Hân yêu Ju?

- Hả?- Ju mở tròn mắt nhìn Hân bất ngờ nghĩ rằng mình vừa nghe nhầm nhưng gương mặt Hân thật nghiêm túc nhìn Ju,ko chút nào là đùa hết chờ câu trả lời của Ju.Ju đỏ mặt ấp úng nói:

- Ju...Ju...Ju..ko..biết...nữa...

- Xin lỗi!Coi như là Hân chưa nói gì.

Ánh mắt của Hân thoáng buồn nhìn qua chỗ khác.Thấy Hân như thế,Ju cúi mặt xuống nói thật khẽ:

- Ju..Ju..ko..biết...nói..sao..hết!Chuyện..ch uyện..này.thật..lạ..Ju..Ju..chỉ..là..1.. con..ma..mất..trí..nhớ.Ko biết..mình là ai?Ko nhớ gì những việc lúc còn sống.Ko biết tại sao mình chết...Ju..Ju..ko biết giữa 2 người con gái có thể...có thể...có..được...ko?lại...lại...thêm.. Ju..ko..phải..người...nữa...Ju..Ju...

- Suỵt....Ju ko cần phải lo nghĩ nhiều,ko cần phải nói gì nữa.Ju chỉ cần nói cho Hân biết,Ju có cảm giác gì khi ở bên Hân?Ju có cùng 1 cảm nhận giống như Hân đang cảm nhận ko?-Hân quì gối xuống trước mặt Ju đưa ngón tay lên che miệng Ju lại rồi hỏi Ju với tất cả sự chân thành.Ju đưa tay lên nắm lấy tay của Hân đang che miệng mình rồi đặt nó vào ngực của Ju.Ju nói:

- Ju ko biết Hân có cảm nhận được tiếng tim của Ju đập ko?Nhưng..nhưng...nó nói rằng ở bên Hân rất vui...rất vui...dường như nó chưa bao giờ vui như vậy.Nó ko biết như thế gọi là yêu chưa nhưng chắc chắn rằng nó thích được bên cạnh Hân.

Hân mỉm cười nhìn Ju rồi đứng dậy ôm Ju vào lòng hạnh phúc.Ju cũng đưa tay vòng qua người Hân ôm Hân thật chặt.Cả 2 bây giờ đã thực sự hiểu rõ nhau và ko cần phải nói thêm điều gì nữa.Nhưng cái tình yêu đó chỉ là mới chớm nở.Nó cần phải qua thử thách thì mới có thể trở thành vĩnh cửu và thử thách dành cho cả 2 cũng bắt đầu....

Vòng đu quay chấm dứt.Hân và Ju bước ra khỏi khoang đu quay rồi đi về nhà vì cũng đã đến lúc về rồi.[Sáng mai Hân còn đi học nữa mà >.< ] Đi cùng nhau trên con đường về,cả 2 cười nói vui vẻ với nhau về chuyến đi hôm nay thế nào?Ngày mai sẽ làm gì?Mà ko hề biết ở nhà đang có 1 rắc rối đang chờ họ.Đi bên cạnh nhau nhưng Hân cứ nhìn nhìn xuống tay của Ju.Hân muốn nắm tay Ju đi về nhưng lại ko biết nên làm thế nào?Chẳng lẽ nói:"Ju đưa tay cho Hân nắm" hơi bị zô duyên.Nhưng rồi cơ hội đến với Hân.

Vì mãi nói và nhìn tay của Ju xem chừng nào có thể nắm được mà Hân ko nhìn phía trước nên đụng đầu vào cột điện 1 cái cốp u 1 cục Hân ôm đầu ngồi xuống đau quá thì Ju liền cười Hân trêu:

- Lo ngó đâu mà để bị đụng cột điện vậy?Hi..hi...!

- >"< người ta đau quá trời mà còn đứng đó cười nữa!

- Ờ..ờ..tình yêu của Ju đau lắm hả?Đưa Ju coi coi nà!-Ju nói giọng tinh nghịch ngồi xuống đưa tay lên kéo tay của Hân ra xem.Đỏ chót cái trán rồi >.<.Ju xoa xoa nhẹ chỗ đau cho Hân nói:

- Đã hết đau chưa nà?

- Hì,hết rồi!

Hân cười nhìn Ju khiến Ju lại đỏ mặt liền đứng phắt dậy nói:

- Hết đau rồi vậy đi về thôi,chẳng lẽ cứ ngồi đây mãi àh?

- Ừa..ừa...!

Hân vừa nói vừa đưa 2 tay lên cho Ju.Ju hiểu ý nhăn mặt nắm 2 tay của Hân kéo Hân dậy nói:

- Lười thế?

- Hì..hì..!

Hân đứng dậy nhưng tay vẫn nắm tay của Ju ko buông ra.Cả 2 lại tiếp tục đi nhưng ngón tay của Ju đang đan xen với ngón tay của Hân.2 người đã nắm tay nhau luôn rồi Nhìn Hân cười vui như con nít,Ju cũng mỉm cười vì sự ngốc nghếch của Hân:"Muốn nắm tay mà cũng ko dám nữa!Ngốc thật!"

Thế rồi khi cả 2 về gần đến nhà thì Ju bỗng bỏ tay của Hân ra.Bất ngờ khi tự nhiên Ju làm vậy,Hân định hỏi sao vậy thì ánh mắt của Ju đang nhìn về phía trước,gương mặt mất đi nụ cười.Hân ngước nhìn theo thì thấy Thy.Gặp Hân,Thy bước đến nói:

- Hân vừa đi đâu về vậy?Hôm nay ko thấy Hân đi học tưởng Hân bệnh nên Thy ghé qua thăm Hân.

- Sao Thy biết nhà của Hân?

- Thy hỏi cô Loan.

- ......!

- Hân sao vậy?Ko mời Thy vào nhà àh?

- Ờh,mời Thy vào!

Hân đến mở cửa mời Thy vào nhưng vẫn ko quên nhìn Ju.Ju ko nói gì hết bay đi thẳng vào trong rồi vào phòng luôn,để Hân ở lại nói chuyện với Thy.Thy bước vào nhà nhìn quanh rồi ngồi xuống nhìn Hân.Hân nói:

- Thy muốn uống gì ko?

- Gì cũng được.

- Ừm,chờ Hân 1 tí!

Hân bước vào bếp mở tủ lạnh ra lấy nước uống thì Thy nói vọng vào:

- Thy có đem theo tập cho Hân chép nè,Hân có muốn Thy chép bài phụ ko?

- Ko cần đâu.Hân tự làm được!

Hân bước ra,tay bưng nước đặt lên bàn nói với Thy.Thy cầm ly nước lên uống 1 ngụm rồi nói:

- Nhưng nếu có gì ko hiểu thì sao?

- Thì mai Hân sẽ vào lớp hỏi lại.

- Nhưng ngày mai có kiểm tra về phần hôm nay học.

- .......!

- Hay tối nay Thy ngủ lại đây với Hân nhé!Có gì ko hiểu hỏi Thy.

- Vậy ko được!

- Sao lại ko được?Đều là con gái mà có sao đâu?

- Hân ko quen ngủ chung với ai!

Thấy mặt Hân lạnh băng,Thy cũng ko dám làm tới nữa nên nói:

- Vậy thôi Thy về,đây là số dt của Thy có gì ko hiểu thì cứ gọi dt cho Thy.Dù lúc đó có là 12h đêm Thy cũng sẽ trả lời!-Thy đưa 1 tờ giấy nhỏ cho Hân

- Cám ơn!

- Hì,Thy về đây!Ngủ ngon!

- Bye,ngủ ngon!

Tiễn Thy ra khỏi cửa xon,Hân liền chạy vào phòng xem Ju thế nào thì thấy Ju đang nằm trên giường nhưng gối ngủ thì bị quăng xuống đất hết.Hân cúi xuống nhặt lên,leo lên giường nói:

- Tình yêu của Hân bực mình chuyện gì mà ném gối xuống hết vậy nè?

- Xí!

Ju ko thèm trả lời nằm quay mặt qua bên khác.Hân cười trừ nói:

- Thôi mà,có gì đâu mà giận thế?Thy chỉ đến đưa tập cho Hân chép thôi mà!

- Ừa,đúng rồi.Đâu có gì đâu?Ko có mà người ta đòi ngủ lại.Ko có mà số dt cũng cho mà còn nói dù 12h đêm gọi cũng sẽ tiếp Hân.Có mù cũng biết người ta có ý với Hân rồi!

- Thì người ta có ý kệ người ta.Hân đâu quan tâm đến đâu.

- Ai biết được?

- >"< Ko ai biết được thì Hân cũng đành chịu nhưng Ju thì phải biết được chứ?Ju rõ Ju là gì với Hân mà?

- Xí!

- Hì..hì..thôi mà honey của tui.

Hân nằm xuống cạnh Ju vòng tay qua ôm Ju vào lòng.Ju xoay qua nhìn Hân nhéo vào 2 bên má của Hân nói:

- Tránh xa người ta ra biết ko?

- >.< ui..đau..biết mà.

Ju buông Hân ra ko nhéo nữa mà lại xoa xoa.Hân cười hun nhẹ lên má của Ju nói:

- Hân chỉ có mình Ju thôi!

- Hì! Nói thì phải nhớ đó.

- Nhớ mà!

- >__<

Cả 2 ôm nhau thật chặt.Ju nằm trong lòng của Hân hạnh phúc rồi 2 đứa chìm vào giấc ngủ thật ngon.[ trẻ em ko được yêu cầu thêm điều gì


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com