Polly po-cket
Đọc truyện

Em nói đi, thật sự em là ai - Phần 1


Chap 1

Trang mở mắt, trước mắt nó là bóng tối bao trùm. Toàn thân nó ê ẩm, đau đớn, nó cảm nhận được mủi máu. Nó đã bị choáng. Nó không nhớ rõ tại sao nó lại như thế này. Bỗng nhiên mùi xăng xộc vào mũi Trang khiến nó buồn nôn. Rõ rồi, nó đã bị đánh, và bị nhốt tại đây. Rồi xung quanh nó nóng dần lên, ánh lửa lập lòe, bén vào xăng bốc cháy. Lửa lan dần lan dần, hơi nóng lan tỏa. Nó rùng mình, chẳng lẽ nó đang bị thiêu sống. Xung quanh nóng, nóng lắm, khói làm nó ho. Nhìn xung quanh chỉ là bóng tối, lửa và khói. Nó nhìn lên phía trên, cửa sổ thông gió của nhà kho, nó có thể trốn được bằng đường đó. Nhưng cửa sổ ấy, ở cao quá. Nó cố gắng đứng dậy. Sự đau đớn lan tỏa toàn thân. Nó nghiến răng chịu đựng, bản năng sinh tồn trỗi dậy.

Nó kê chiếc ghế và trèo lên ô cửa sổ nhỏ. Bên ngoài trời đang về chiều. Nó cố gắng hết sức luồn mình qua ô cửa nhỏ. Đau, đau lắm. Vết thương hở miệng cọ sát với thành cửa sổ còn vướng nhiều mảnh thủy tinh bể, rạch sâu thêm vào những vết thương đau đớn. Máu tiếp tục rỉ ra. Thân hình nó va chạm mạnh xuống đất, tuy khoảng cách với mặt đất không cao nhưng khiến nó càng thêm đau đớn, cảm giác như vỡ vụn. 

Hoàng hôn đỏ ối, chiếu xuống căn nhà kho đang bốc hỏa, tạo nên một khung cảnh thê lương, chết chóc, toàn màu đỏ bao phủ. Nó chạy, chạy hết sức mình. Đau đớn lắm, nhưng nó vẫn chạy, dùng chút sức lực cuối cùng để chạy. Phải sống, phải sống. Những ý nghĩ cuối cùng của nó trước khi ngã gục và ngất lịm đi.

***
Chiếc xe ô tô màu đen chạy băng băng trên đường lớn. Con đường này khá vắng vẻ, nên tài xế lái xe thật nhanh. Bên trong là một cặp vợ chồng trung niên. Người vợ nhìn ra ngoài cửa kính xe, đập vào mắt bà, là một cô bé, toàn thân bê bết máu đang nằm gục bên đường. Người vợ nhanh chóng kêu tài xế dừng xe và cùng chồng mình chạy đến chỗ cô bé đó đang nằm gục.

Người chồng hiểu ý vợ, nhanh chóng bế xốc cô bé đó lên, đưa vào xe, chiếc xe lao nhanh vào thành phố với tốc độ kinh hoàng.

***
Mùi thuốc sát trùng khiến Trang khó chịu, nó mở mắt. Trước mắt nó là màu trắng. Nó đang ở đâu đây, bệnh viện à. Toàn thân nó vẫn đau, nhưng dễ chịu hơn trước đó rất nhiều. Nó cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Từng mảng kí ức lướt qua, khiến đôi mắt trong veo từ từ chuyển sang thù hận. Nhất định nó sẽ quay về để trả thù, nhưng không phải lúc này. Bỗng nhiên tiếng mở cửa làm nó sực tỉnh. Một người phụ nữ trung niên phúc hậu bước vào. Từ bà tỏa ra sự quý phái nhưng cũng rất gần gũi.
_ Cháu tỉnh rồi sao? 
_ Vâng, bác đã cứu cháu?
_ Ừm, vợ chồng ta thấy cháu trên đường trong tình trạng nguy hiểm, nên đã cứu cháu.
_ Cháu cảm ơn.
_ À, cháu tên gì?
_ Xin lỗi bác, cháu không nhớ.
_ Vậy à? Cháu cứ yên tâm, ta sẽ giúp cháu cho đến khi cháu bình phục trí nhớ.
_ Cháu cảm ơn bác. Nhưng tại sao... bác lại giúp đỡ một người lạ không quen biết như cháu. Bác không sợ cháu lừa bác sao?
_ Ta tin cháu mà. Bởi vì cháu rất giống một người, người đó rất đặc biệt với bác.
_ Dạ.
_ Thôi, cháu nghỉ ngơi đi, bác đi mua cho cháu chút thức ăn.
_ Dạ, phiền bác quá.

Sau khi người phụ nữ ra ngoài, Trang thở dài. Nó không nỡ nói dối người phụ nữ đó. Nhưng nó buộc phải làm vậy. Nó cần một thân phận mới, một cuộc sống mới, để dễ dàng thực hiện kế hoạch trả thù của mình. Sau khi thực hiện xong kế hoạch nó sẽ đền ơn bà ấy, bằng mọi giá, ngay cả bằng chính mạng sống của mình. Vì nó đã được bà ấy sinh ra lần thứ hai. Bà đã ban cho nó một sinh mạng mới...


Chap 2

Chiếc xe ô tô lăn bánh trên đường phố đông đúc, nhộn nhịp. Trang nhìn ra ô cửa sổ, nơi này, nó đã sống ở đây cũng lâu lắm rồi, giờ sẽ phải rời xa sao. Nó buồn, nhưng không thể nào làm khác được. Từng giọt mưa bắt đầu rơi, lăn nhẹ trên tấm kính. Mọi người nhanh chóng tìm cho mình một chỗ trú ẩn. Trang khẽ thở dài, một cái gì đó luyến tiếc trong nó. Vết thương đã dần bình phục, nó cũng đã khỏe hơn nhiều, nhờ sự chăm sóc của bà Trúc và ông Tâm, ân nhân cứu mạng của nó. 

Nó sắp phải về quê hương của mình, Việt Nam. Thật trùng hợp, ân nhân của nó cũng là người Việt. Duyên số chăng. Đôi lúc nó nghĩ, nếu như không có cặp vợ chồng tốt bụng ấy thì bây giờ nó đã chết. Nhưng đối với những người quen biết nó trước đây, thì có lẽ họ nghĩ nó đã chết. Ông Tâm và bà Trúc, họ khá giàu có, nên có thể cưu mang nó một thời gian. Bây giờ, họ sắp quay về Việt Nam nên nó sẽ đi theo họ.

Xe ô tô dừng ở một trung tâm mua sắm lớn. Bà Trúc dắt nó vào trong. Tuy Trang không choáng ngợp với những nơi như thế này, nhưng nó không hiểu bà Trúc đưa mình vào đây làm gì. Bà dắt nó đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, lực cho nó thật nhiều trang sức, quần áo, mĩ phẩm đẹp và đắt tiền. Nó đã quen với việc đi mua sắm như thế này, nhưng cảm giác lần này thật khác, nó thấy vui hơn, hạnh phúc hơn bình thường. Vì bây giờ, đã có một người tư vấn, lựa đồ cho nó, quan tâm, chăm sóc nó. Nó thấy bà Trúc giống như một người mẹ hiền. Được đi mua sắm với mẹ, được mẹ lựa đồ, một cảm giác mới mẻ, hạnh phúc, lâng lâng trong nó.
_ Nãy giờ đi cùng bác, cháu thấy mệt không? - Bà Trúc cười nhẹ, ân cần quan tâm nó.
_ Dạ không, cháu thấy rất vui ạ. - Nó cười đáp trả lại, một nụ cười hiếm thấy.
_ Ừm, tại ta không có con gái nên ta rất muốn thử cảm giác đi mua sắm cùng con gái của mình như thế nào. - Bà Trúc nhìn Trang trìu mến.
_ Dạ.

Sau đó, họ chuẩn bị hành lí ra sân bay. Ông Tâm có việc nên đã đi Nhật cách đây vài hôm, bây giờ chỉ còn nó và bà Trúc về Việt Nam. Bình thường, bà Trúc vẫn đi một mình, rất buồn tẻ. Nhưng bây giờ có thêm nó đi cùng, bà rất vui và hạnh phúc, bà không còn cảm thấy buồn và cô đơn. Chuyến bay cất cánh về Việt Nam trong vòng 12 tiếng, một chuyến bay dài và mệt mỏi.

Bước ra khỏi sân bay đã có xe đợi bà Trúc và Trang. Họ cúi chào Trang kính cẩn y như đã làm với bà Trúc. Nó không nói chỉ gật đầu đáp trả. Chiếc xe nhanh chóng đưa họ rời trung tâm thành phố đông đúc. Nó nhìn xung quanh, Việt Nam bây giờ khác quá, không giống như ngày xưa, hiện đại hơn nhiều và đẹp hơn ngày trước nữa. Nó nghĩ về căn biệt thự màu Hồng mà mình vừa đi qua, một cảm giác xao xuyến gợn lên trong nó. Kí ức, kỉ niệm đẹp về một gia đình hạnh phúc, tất cả, nằm đọng lại căn biệt thự ấy. Gia đình nó, cũng từng hạnh phúc.
_ À, ta có một thằng con trai, cũng trạc tuổi cháu. Nó hơi ngông cuồng, cháu thông cảm nhé. - Bà Trúc lên tiếng, khiến nó giật mình.
_ Không sao đâu bác. Mà cậu ấy tên gì ạ? - Nó quay sang hỏi, một chút tò mò về người sắp sống chung với mình.
_ Tuấn Đạt. Giờ bác đăng kí trường học cho cháu luôn nhé. Cháu học chung nội trú với thằng Đạt nhà bác luôn. Mà cháu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? - Bà Trúc thắc mắc.
_ Ơ, cháu không nhớ ạ, chắc khoảng 17 ạ. - Nó cười trừ, nó cảm thấy ngại vì phải giả vờ như không biết gì.
_ Ừm, cháu không nhớ tên mình, vậy bác đặt tạm cho cháu một cái tên nhé. Vũ Quỳnh Trang được không cháu?
_ Dạ được. Tên hay lắm ạ. Cháu cảm ơn bác. - Nó khựng lại, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh. Tên Trang à, không phải chứ. Cái tên gắng liền với quá khứ của nó. 

Xe dừng lại ở trường trung học Blue, ngôi trường khá hoàng tráng với sự đầu tư của nhiều tập đoàn lớn trên thế giới. Nó và bà Trúc bước xuống xe, nó nhìn quanh ngôi trường, nó biết ngôi trường này chứ, vì ba nó cũng đã bỏ một số tiền không ít vào ngôi trường này. Trường Trung học Blue rất rộng, gồm khu giảng đường, với hàng chục lớp học có đầy đủ thiết bị hiện đại hỗ trợ cho việc giảng dạy. Một khu kí túc xá giành cho học sinh nội trú sang trọng, như một khách sạn 5 sao thu nhỏ. Hồ bơi, sân luyện lập thể thao, sàn nhảy,... đầy đủ. Để được học trong trường này phải bỏ ra một số tiền không nhỏ nên tất nhiên chỉ có con nhà khá giả mới vào học được.

Bà Trúc dẫn nó vào phòng hiệu trưởng, thầy hiệu trưởng đã đợi sẵn. Thầy nhìn rất nghiêm khắc, nhưng khi nhìn thấy bà Trúc thì trở nên dễ chịu hẳn. Thầy cúi chào bà Trúc kính cẩn, rồi nhìn nó một lượt, ánh mắt đầy tò mò.
_ Đây là cháu gái tôi bên nước ngoài mới về. Tôi muốn làm thủ tục nhập học cho cháu. - Bà Trúc nói.
_ Vâng, thưa phu nhân. Thưa phu nhân, em ấy học lớp mấy ạ? - Thầy hiểu trưởng hỏi, giọng e dè, kính sợ.
_ Tôi cũng không rõ lắm. Chắc lớp 11. 
_ Tôi có thể cho cháu làm một bài kiểm tra nhỏ không? - Thầy hỏi, nhìn bà Trúc như chờ một câu trả lời.
_ Tùy ông.

Được sự đồng ý từ bà Trúc, thầy hiệu trưởng đưa cho nó một xấp đề thi, bao gồm chương trình cấp 2, cấp 3, và cả đại học. Thời gian làm bài là 1 tiếng. Nó cầm bút và đọc hết toàn bộ đề. Đề hầu như khá dễ đối với nó. Đôi tay thoăn thoắt lướt trên mặt giấy liên tục, phần đề cấp ba đã chi chít chữ. Tới phần đại học, nó vẫn làm được. Nhưng thỉnh thoảng bị khựng lại ở một vài chỗ, nhưng rồi cũng nhanh chóng suy nghĩ ra, và hoàn tất bộ đề. Nó đưa bộ đề cho thầy hiệu trưởng, ông nhìn lướt qua một lượt rồi quay sang nói với bà Trúc.
_ Cháu gái phu nhân trình độ đã ngang ngửa một sinh viên đại học, nên tôi không biết phải xếp lớp như thế nào cho hợp lí. - Ông nhìn bà Trúc ái ngại.
_ Vậy sao? - Bà Trúc nở một nụ cười đầy tự hào.
_ Thưa thầy, cho em học lớp 11. Em muốn học lại chương trình cho vững. - Nó lên tiếng sau một hồi im lặng.
_ Ừm, cháu học lớp 11A2, chuyên khối D, tôi thấy ngoại ngữ của cháu rất tốt nên cho cháu học lớp này. Phu nhân thấy thế nào? - Sau một hồi quyết định, thầy hiệu trưởng đưa ra ý kiến.
_ Ừm, cho con bé học nội trú luôn nha thầy. 
_ Để tôi làm hồ sơ.
_ Con bé tên Vũ Quỳnh Trang. Đề nghị ông giữ nguyên tên, thay đổi họ. Làm toàn bộ hồ sơ giả, thân phận giả dùm tôi. Con bé vào trường với tư cách nhận học bổng. - Bà Trúc nói, theo đúng những gì nó đã nhờ bà trước đó.
_ Vâng thưa phu nhân.
_ Thôi tôi đi trước. Chào thầy!
_ Vâng thưa phu nhân. - Thầy hiệu trưởng cúi chào bà Trúc một lần nữa rồi tiếp tục làm hồ sơ.


Chap 3.

Chiếc xe ô tô sau khi rời khỏi trường trung học Blue chạy ra đường lớn, rồi nhanh chóng rẽ về hướng ngoại thành. Khu ngoại thành thưa thớt nhà cửa, chủ yếu là đất trống đang trong quá trình quy hoạch. Nơi đây không khí trong lành hơn và thoáng đãng hơn. Xe dừng lại ở một căn biệt thự màu trắn với lối kiến trúc cổ.Vài phút sau thì cánh cổng sắt được mở ra, và chiếc xe chạy thẳng vào trong. Khu vườn được chăm sóc rất kĩ lưỡng và công phu với sự góp mặt của nhiều chuyên gia trên thế giới. Đi sâu vào trong nó càng thấy rõ kiến trúc của căn biệt thự hơn, được thiết kế theo lối kiến trúc Tây Âu, mang một nét cổ kính, lâu đời. Nó theo bà Trúc bước xuống xe và đi vào trong nhà.
_ Cháu thấy nhà bác như thế nào? - Bà Trúc sau khi đưa hành lí cho người giúp việc hỏi.
_ Đẹp lắm ạ. Cháu thấy hình như nó theo lối kiến trúc Tây Âu. - Nó nhận xét sau một hồi quan sát.
_ Cháu nhận ra sao? Ta nghĩ giới trẻ bây giờ không hứng thú với kiến trúc cổ nên chẳng thèm để ý đâu. 

Từ trong, một người đàn ông trung niên bước ra, cúi chào bà Trúc. Ông ta khoác một bộ vest đen càng làm nổi bật vẻ nghiêm nghị của ông. Nó đoán chắc là quản gia nhà này. Vì trước kia, nhà nó cũng có một vị quản gia với phong thái tương tự. 
_ Xin lỗi bà, cô đây là...? - Giọng nói ông ta lấp lửng.
_ Quản gia, đây là Trang, một cô bé tôi vừa gặp bên Mỹ, ông đã sắp xếp phòng như tôi đã báo trước chưa? - Bà Trúc giới thiệu.
_ Dạ rồi, thưa bà.
_ Ông kêu thằng Đạt xuống, tôi có chuyện muốn nói với nó.
_ Dạ.

Nói rồi quản gia đi đâu đó. Một cô hầu đem hai li nước đến cho nó và bà Trúc. Nó khẽ gật đầu cảm ơn như nó vẫn thường làm trước kia. Bên trong ngôi nhà được bài trí theo lối kiến trúc hiện đại, trái ngược với bên ngoài. Từ trên lầu, một chàng trai bước xuống, tiến lại phía nó với bà Trúc. Hắn có mái tóc màu đen bồng bềnh, công thêm khuôn mặt anh tú, nhìn rất thu hút. Nhìn cái vẻ bất cần và hơi chút lạnh lùng của hắn khiến nhiều cô gái mê mẩn. Nó nhìn lướt qua hắn vài giây, khựng lại rồi quay đi. " Hắn ta là con trai bà Trúc sao, cũng đẹp nhỉ?" Nó thầm nhận xét.
_ Đạt ngồi xuống đi con, mẹ có chuyện muốn nói. - Bà Trúc ân cần.
_ Có gì vậy mẹ. Cô ta là ai? - Hắn ngồi xuống ghế sofa, hướng mắt về nó, hỏi bà Trúc.
_ Đây là Trang, một người mẹ tình cờ gặp bên Mỹ. Cô ấy sẽ sống ở đây với con một thời gian. Trang học chung trường với con, con giúp đỡ cô bé nhé. - Bà Trúc nói với hắn. - Còn đây là Đạt, con trai bác, nó học trên con một lớp nhé. Hai đứa ở nhà nhớ giúp đỡ nhau. Giờ bác phải đi sang Nhật với bác trai rồi. Các con ở nhà nhớ giúp đỡ nhau.
_ Dạ bác đi ạ./ Con chào mẹ.


Chap 3.1

Chiếc xe ô tô của bà Trúc vừa khuất bóng phía xa, hắn quay sang nhìn hắn một lượt với ánh mắt phớt lờ và khinh khỉnh. Hắn không muốn nhà của hắn có ai vào ở mặc dù thời gian hắn sống ở đây chủ yếu là hè bởi vì hầu hết thời gian là hắn sống nội trú ở trường. Hắn cần phải làm một cái gì đó để nó đi mới được. Dù sao cũng là khách của mẹ hắn đưa về, đuổi đi cũng không được, giữ lại cũng không xong. Thôi đành để người ta tự động mà bỏ đi.
_ Cô tên gì? - Hắn hỏi lạnh lùng, mắt gián vào chiếc điện thoại.
_ Khi nãy mẹ anh đã giới thiệu. Không nghe thì đừng hỏi. - Nó cũng không vừa, chất giọng như muốn khiêu khích.

Hắn rời mắt khỏi chiếc điện thoại, cái quái gì thế này, nó dám nói chuyện với hắn như vậy sao. Trước giờ nữ nhân luôn quỳ rạp dưới vẻ đẹp của hắn đòi phục tùng vậy mà giờ nó dám nói chuyện phớt lờ và khinh khỉnh với hắn như thế sao, hắn thực sự bị shock, không lẽ nó không bị lưu luyến bởi sắc đẹp của hắn à. Hắn như bị dội một gáo nước lạnh, máu nóng nổi lên.
_ Cô nói chuyện với ai vậy hả? - Hắn quay sang nhìn nó quát.
_ Với anh. - Nó trả lời ngắn gọn, bình thản uống nước.
_ Sao cô quen được mẹ tôi? - Hắn cố giữ bình tỉnh hỏi tiếp, như muốn tìm một lí do để đuổi nó ra khỏi nhà.
_ Tôi không có nhiệm vụ phải trình báo cho anh. - Nó nhếch môi, ánh nhìn thách thức.
_ Cô... - Hắn tức lắm, nhưng vẫn kiềm chế mà nói tiếp. - Không dám nói à, chắc là cô cũng như bao kẻ khác, tiếp xúc với gia đình tôi vì tiền chứ gì. 

Và lần này hắn đã thành công trong việc chọc tức nó. Chưa bao giờ nó cảm thấy bị xúc phạm như thế này. Hắn là ai chứ, hắn có quyền nói nó như thế sao. Ánh mắt bình thản lúc đầu biến mất, thay vào đó là ánh mắt đầy tức giận. Nó đứng lên, nhìn hắn một lượt và nói:
_ Anh không có tư cách để nói tôi như vậy? Anh không biết gì thì đừng có lên tiếng ở đây, hiểu chứ? Anh biết gì về tôi mà xúc phạm tôi? Ừ thì anh đẹp trai đấy, nhưng sống kiểu đó, ỷ giàu khinh nghèo hả, cũng thứ cặn bã của xã hội thôi.

Nó nói một hơi rồi nhìn hắn, sự tức giận đã giảm dần. Nó cũng học cách kiềm chế lắm chứ. Mặc dù thân phận nó cũng không đáng để bị khinh, nhưng nó không thể chấp nhận được việc giàu khinh nghèo như thế nên mới lên tiếng, coi như đại diện những người bị hắn xúc phạm đi. Còn hắn, sau khi nghe nó nói một hơi như vậy thì mặt đơ ra, không nói được câu nào. Một lần nữa, hắn bị sock, chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, nó là người đầu tiên, mà cái gì đầu tiên cũng gây ấn tượng mạnh. Tỉnh lại sau cơn mê, máu nóng đã cao nay càng dâng và không có dấu hiệu thuyên giảm.
_ Cô dám nói thế với tôi sao? - Hắn hỏi nó, một câu hỏi thừa.
_ Dám chứ, anh nghĩ anh là ai? - Nó nhếch môi, lại thái độ đó, bình thản, khiêu khích, khiến ai đó tức điên lên.
_ Cô... cô... con nhỏ xấc xược này. - Mặt hắn đỏ gay, thực sự phát điên lên.
_ Tức quá không nói được rồi à. Thôi, ngồi đó mà tức tiếp đi, tôi đi. - Nó quan sát hắn rồi nhận xét. Ánh mắt đầy chế giễu.

Nó theo quản gia lên phòng. Để lại bên dưới một mỹ nam và cái đầu đang bốc hỏa. Lần này hắn gặp đối thủ rồi,đối thủ nặng kí đấy chứ. Quyết tâm đuổi nó ra khỏi nhà càng được quyết tâm thực hiện. Khoảng mấy tuần nữa mới nhập học, hắn chết mất nếu vẫn sống chung nhà với nó.

Nó nằm dài trên chiếc giường trong phòng, phòng nó mang gam màu lạnh, gồm màu đen, xanh dương và xám, rất hợp với tính nó. Nếu người nào đó nhìn sơ qua chắc nghĩ là phòng của con trai nhỉ? Chuyến bay dài khiến nó mệt mỏi, lại động não làm bài kiểm tra năng lực ở trường, cộng thêm việc cãi nhau với hắn làm nó đuối sức. Nó đi tắm rồi ngủ một giấc cho đến tối. Quản gia lên gọi nó xuống dùng bữa. Xuống dưới phòng ăn đã thấy hắn ngồi ở đó, có vẻ hắn đã nguôi giận rồi nhỉ, gương mặt tốt hơn lúc nãy.
_ Con gái gì mà để có người lên gọi mới xuống ăn. - Hắn nói, không thèm nhìn nó.
_ Anh nói ai đó? - Nó hỏi lại, nó hơi bực vì hắn dám nói nó như thế.
_ Tôi nói vậy đó, trúng ai thì người đó nhột. Tôi không biết. - Nói xong, hắn bắt đầu ăn.
_ Anh... tên điên khùng, chết tiệt. - Nó nghiến răng nói thầm, rồi cũng bắt đầu ăn.
_ Cô nói gì? - Hắn dừng ăn, nhìn nó.
_ Không gì cả. - Nó làm ngơ, như không biết gì, vẫn tiếp tục ăn.

Ăn tối xong, hắn có việc ra ngoài. Nó thì lên phòng bấm số gọi cho một ai đó rồi cũng nhanh chóng ra khỏi nhà. Nó vừa ra khỏi cổng là đã có xe đến đón, rồi chiếc xe phóng đi mất để lại một làn khói bụi mịt mù. Nó đến một quán kem của Ý gần hồ con Rùa. Tại đó đã có một người đàn ông trung niên chờ sẵn. Nó nhanh chóng bước tới bàn của ông ta ngồi. Ông ta thấy nó thì vô cùng mừng rỡ. Từ khuôn mặt bơ phờ thiếu sức sống, nay như được hồi sinh.
_ Tiểu thư, người còn sống sao? - Ông ta nhìn nó hỏi, khuôn mặt vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
_ Chuyện dài lắm, một lúc nào đó, tôi sẽ kể chú nghe. Bây giờ thông tin tôi còn sống, mong chú giữ kín để đảm bảo an toàn cho tôi, không thì bà Jane lại giết tôi một lần nữa mất. Chú vẫn tiếp tục điều hành tập đoàn theo đúng kế hoạch, có gì không ổn báo tôi. - Nó nói, nhìn ông ta đầu tin tưởng.
_ Vâng, xin tiểu thư cứ tin ở tôi. 

Cuộc nói chuyện ngắn kết thúc. Nó nhanh chóng lên chiếc xe khi nãy về nhà. Chiếc BMW trắng của nó vừa dừng lại thì con moto của hắn cũng vừa về tới. Nó bước ra khỏi xe thì chạm mặt hắn. Hắn nhìn nó đầy dò xét. Nó thoáng ngạc nhiên và hơi giật mình như đang làm một điều gì đó lén lút nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nó và hắn cùng vào nhà, sau khi cất xe xong thì hắn đuổi theo nó lên tận cửa phòng.
_ Cô mới đi đâu về? - Hắn hỏi đầy dò xét.
_ Không liên quan đến anh. - Nó trả lời, hơi thoáng nét khó chịu. Hắn tò mò quá rồi đấy.

Nó vào phòng rồi mà hắn vẫn đứng bên ngoài. Đúng là hắn có hơi tò mò về cuộc sống riêng của nó. Hắn biết, hắn không nên tìm hiểu hay xen vào cuộc sống riêng của nó, nhưng không biết sao hắn vẫn hỏi. Hắn không điều khiển được hàng vi của mình nữa sao. Hắn thở dài rồi cũng vào phòng mình, căn phòng đối diện phòng nó.


Đọc tiếp: Em nói đi, thật sự em là ai - Phần 2

Truyen teen Em nói đi, thật sự em là ai
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com