XtGem Forum catalog
Đọc truyện

Công chúa Hoa Tường Vi - Phần 13


Tại văn phòng của bộ trưởng bộ pháp thuật:

“vẫn chưa tìm ra chiếc hộp gỗ của tiểu thư Như Nguyệt sao? các người làm ăn kiểu gì thế hả?có biết chiếc hộp đó quan trọng như thế nào với sự tồn tại của thế giới pháp thuật này không?Chiếc hộp đó nắm giữ vận mạng của tất cả chúng ta đó” - Bộ trưởng Bộ pháp thuật Bùi Nhất Đăng hét lên đầy tức giận.

“kìa, ông Bùi. ông đừng có lo lắng quá như thế. sẽ không có truyện gì xảy ra đâu” - Trịnh lão gia lên tiếng

“Cụ Trịnh, sao tôi không lo lắng được chứ. Đã tìm kiếm cả hơn 10 năm nay mà vẫn không chút tung tích gì về hộp gỗ Ánh sáng của tiểu thư Như Nguyệt. tôi….nhỡ chiếc hộp đó rơi vào tay của phe chống đối học viện Dracate thì sao?” - ông Bùi thoáng tái đi

“Thì sao uk?sẽ chẳng sao đâu.chỉ có chủ nhân của chiếc hộp mới mở được nó ra thôi. Nói cách khác là ngoài công chúa Carey ra thì sẽ không còn ai có thể mở được nó nữa.mà cả cô ấy thì đã…” - nói đến đây giọng ông Trịnh bỗng trầm xuống.

*********************************

Đầu óc của tôi đang quay cuồng.Tôi thấy tim mình sắp nổ tung lên. không thể tin vào mắt mình được nữa.tôi ngỡ là tôi đang mơ.Chiếc hộp gỗ này là…

“Cháu hãy cầm lại chiếc hộp của mình này, cô bé. ta đã giữ đúng lời hứa.ko cho ai động vào hay biết đến sự tồn tại của nó .và bây h hãy nhận lại này, Như Nguyệt, chiếc hộp cháu đã nhờ ta cất giữ ngày đó” - ông lão nói và đặt trước hộp vào lòng bàn tay tôi. Tay tôi bây h run quá.

“Chiếc hộp Ánh sáng…g…g “ - tôi cố gắng thở đều

“Như Nguyệt uk? Cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó.” - Đỗ Kì Bình lên tiếng. Còn tên Thế Trung thì ngồi im không nói gì. vì hắn đâu biết gì mà nói

“Như Nguyệt là tên mẹ em.” - nói rồi tôi nắm thật chắc chiếc hộp gỗ trong tay như sợ nó sẽ rơi mất.Chiếc hộp quý giá của gia tộc tôi. Chiếc hộp mà anh trai tôi- Hạ Tường Luân đã cất công đi tìm kiếm bao nhiêu năm trời. Chiếc hộp đã thất lạc cùng với sự ra đi của bố mẹ tôi. Họ ra đi quá đột ngột mang theo bí mật về nơi cất giấu chiếc hộp ánh sáng này xuống nấm mồ của mình.Cả thế giới pháp thuật này đã bỏ ra rát nhiều công sức mà vẫn không thể tìm thấy manh mối gì về nó. VÀ h đây, ngay trong giây phút này, tôi đang cầm nó trên tay. Tôi tưởng mình đang bị mộng du chứ.

“cháu không phải là Như Nguyệt. Mà là con gái của Như nguyệt uk” - ông lão nhìn tôi ngạc nhiên

“Vâng. Như nguyệt là mẹ cháu. mẹ cháu đã mất cách đây 14năm rồi ak” - tôi nhìn ông lão

“vậy uk” - ông ấy có vẻ buồn quá - “đáng tiếc thật.ta phải đi rồi.hẹn gặp lại cháu vào lần khác. tạm biệt” - ông lão không nghe tôi nói gì đã đi ra khỏi cửa.tôi lặng nhìn bóng ông dần mất hút ở cuối con đường

“Chiếc hộp này có gì ak mà em nâng niu dữ vậy” - Kì Bình hỏi tôi

“bảo vật của gia đình em đấy. bí mật. không cho anh biết thêm gì nữa đâu. nên không hỏi nữa nha anh.” - tôi nháy mắt. nhìn mặt Đỗ Kì Bình tiu nghỉu. Sau đó chúng tôi quyết định đi về trường Dracate,dù sao cũng sắp hết thời gian làm nhiệm vụ lần này rồi. chúng tôi phải trở về thông báo kết quả. Mà mấy ông thanh tra không thể nói gì chúng tôi được.nhiệm vụ này đâu có phải là dễ chứ. đặc biệt khi đối tượng lại là nhân vật cấp cao của phe chống đối Học viện Dracate. tuy nhiên chúng tôi không biết rằng có 1 nguy hiểm đang chờ đợi chúng tôi ở phiá trước con đường trở về. 

Tôi vẫn đang rất hoan hỉ với việc nhận được chiếc hộp Ánh sáng thì bỗng có 1 tiếng nổ lớn vang lên ở phía sau lưng. 3 người chúng tôi vội quay lại nhìn. có 1 toán người xuất hiện trong màn khói.Họ mặc áo choàng màu đen. đứng giữa là 1 cô gái trẻ và xinh đẹp.Cô ta có mái tóc óng ả như suối.làn da trắng nõn và môi chúm chím như hoa anh đào.Quả là 1 mĩ nữ.

- Để ta đoán, bọn mày là cẩu của học viện Dracate phải không - Cô gái lên tiếng

- Cô là ai? - Kì Bình lên tiếng

- Là người mà bọn cẩu chúng mày đang đi tìm đó - cô ta cong môi

- Ra cô là Lynxia Queen. lâu rồi không gặp.cô h cũng là cẩu cho phe chống đối rồi nhỉ - Kì Bình cười khinh bỉ

- Mi là Đỗ Kì Bình phải không? đàn em năm dưới mà ăn nói vô lễ như thế với đàn chị sao?xem ra Dracate không dậy dỗ bọn mày nghiêm chỉnh rồi. - Lynxia cười khuẩy

- Cảm ơn, nhưng bọn tôi chỉ được dậy phải ăn nói lịch sự với con người thôi. còn với loại chó dại như cô chúng tôi được yêu cầu phải ném đá cho chết - tôi lên tiếng. có lẽ nỗi tức giận lần bị chị ta vu khống ngày trước trong tôi h đang được dịp bùng phát

- Mày là…con ranh con.mày dám nói thế với tao đấy hả.mày chán sống rồi ak - lynxia rõ ràng đang rất bực mình khi bị tôi chơi cho 1 vố như vậy. mụ ta tím tái mặt mày - Số bọn mày xui rồi. tao đang đi tìm bảo vật cho chủ nhân nhưng tại bọn mày lại xuất hiện làm ngứa mắt nên nếu có chết cũng đừng trách tao ác độc.


Nói rồi khoảng 10 tên mặc áo choàng đen bao vây kín chúng tôi. Có vẻ như là họ sẽ lao vào giết chúng tôi vậy. Và đúng lúc đó thì tên đồng hành với tôi - Thế Trung ngất xỉu.Chắc do hắn sợ quá. hix. thế là chỉ còn mình tôi và Đỗ Kì Bình phải đối phó với hơn 10 tên của phe chống đối. Các thần chú cứ bay xèn xẹt trên đầu tôi.tôi không thể sử dụng pháp thuật được. vì vậy tôi tìm cách né các câu thần chú.lúc đang nghiêng người để tránh câu thần chú “bất tỉnh” của 1 kẻ chùm mặt thì 1 tia sáng từ bàn tay của Lynxia phóng về phía tôi. tôi biết sức mạnh của chị ta. sấm sét. nếu bị trúng sét của chị ta, e rằng tôi sẽ lành ít dữ nhiều. và luồng sét này đúng là được chị ta phóng ra để tấn công tôi thật.tia sét của chị ta đã lao đến chỗ tôi. tôi hét lên: “KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Chúa ơi, xin hãy ở bên con!!!!!!!!!!


Một tiếng phịch vang lên. 1 người vừa đổ xuống nền đường. Là Đỗ Kì Bình.Anh ta đã lao ra đỡ cho tôi và bị trúng sét của Lynxia Queen.VÀ bây h thì anh ta đang ở trong tình trạng bất tỉnh. ôi má ơi. Sao tôi lại có những người đồng hành như thế này chứ. Điều này có nghĩa là tôi sẽ phải tự chiến đấu 1 mình hả trời. Đồng ý là Đỗ Kì Bình vì tôi mà bị thương nhưng…anh ta ngất đi thế này thì có khác gì bảo tôi cũng chuẩn bị xuống địa ngục cùng anh ta không. Lynxia sẽ xử đẹp tôi cho mà coi. Hết cách rồi. Có lẽ mình phải sử dụng sức mạnh thật rồi. Ôi, Triết Vũ ơi, cậu đang ở chỗ nào, có biết là cô bạn thân của cậu sắp vĩnh biệt cõi đời ở nơi này rồi không? Lynxia nhìn tôi, nhếch mép cười

- may cho mày là thằng ngốc đó đã đỡ đòn tấn công của tao. nếu không người nằm trên đất lúc này là mày rồi, ranh con ak

- Okie, tôi sẽ gửi lời cảm ơn tới anh ta sau. - tôi vẫn bình tĩnh lắm. kinh nghiệm từ ngày còn nhỏ mỗi khi đi thực hiện nhiệm vụ, tôi cũng luôn phải đối mặt với những tình huống như thế này rồi. nên có lẽ tôi đã được rèn luyện để không còn cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với cái chết.và bây h khi đối diện với Lynxia Queen tôi thấy chẳng sao cả. chẳng hề sợ hãi luôn.

- Mày, mày… - chị ta có vẻ mất bình tĩnh

- tôi thì làm sao? Lynxia Queen này, chị nghĩ pháp thuật của chị hay lắm sao. chơi với lửa sẽ bị lửa đốt, chơi với sấm sét sẽ có ngày chị cũng bị chính sét chị tạo ra đánh thôi. - tôi cười mím chi. ặc

Lynxia nhìn tôi như nhìn 1 thứ đã tuyệt chủng lâu lắm rồi h mới xuất hiện. Cô ta gầm lên và lao vào tấn công tôi. Cô ta liên tiếp tạo ra các luồng sét và mục tiêu tất nhiên là tôi rồi. Cô ta ra đòn thì tôi tránh, tôi bay, tôi lượn, tôi trốn. Dù sao Đỗ Kì Bình cũng đã ngất xỉu rồi, tôi còn sợ bị lộ thân phận gì nữa. Cô ta càng tức giận hơn. Và cuối cùng cô ta quyết định ra tuyệt chiêu với tôi. không ngờ sức chịu đựng và kiếm chế của cô ta tệ như vậy. luồng sét của cô ta lần này rất lớn. nó sáng bừng cả 1 góc đường. kì lạ thật, sao nãy h không thấy ai đi ngang qua và làm ơn chứng kiến cảnh tượng này hộ cái. Và trong lúc tôi còn đang trợn tròn mắt ngó luồng sét ở tay cô ta thì bỗng dưng có ai đó giữ chặt tôi ở đằng sau. ôi, mình lơ là quá. thì ra là có 1 tên mặc áo choàng đen (chắc là tay sai của mụ Lynxia rồi) đã lợi dụng lúc tôi không tập trung và giữ tôi lại, không cho tôi chạy nữa.Hơ hơ, muốn bắt tôi uk? mơ ngủ hả? tôi có khả năng dịch chuyển tức thời mà. Có tóm tôi chặt đi nữa tôi vẫn chạy được thôi.Và tôi bỗng biến mất trong sự ngỡ ngàng của mấy vị mặc áo choàng đen. Lynxia ngó dáo dác tìm kiếm tôi

“ mau ra đây đi, con ranh kia. hay mày muốn nhìn 2 thằng này chết hả” - cô ta đe doạ tôi. hừ, đúng là 1 cái lũ vô tích sự. cho 2 tên ngốc này đi đúng là vướng chân mà. thế là tôi đành phải xuất hiện. Tôi lên tiếng ở phía sau lưng Lynxia

“Hey, chị tìm tôi ak?sao chị nóng thế. trước đây, chị giữ bình tĩnh rất tốt mà. từ khi bị trục xuất khỏi trường Dracate chị cũng thay đổi tâm tình rồi nhỉ, bà chị Ác ma sấm sét” - tôi cười nhạt

“Con ranh con, đừng có bao h nhắc tao nhớ lại cái thời khắc đáng xấu hổ đấy nữa. mày có biết cái quái gì về tao đâu.” - Lynxia mặt đỏ gay gắt vì tức giận. và trong nháy mắt, chị ta phóng luồng tia sét về phía tôi. Quá bất ngờ tôi không kịp thi triển khả năng dịch chuyển tức thời của mình.Luồng sét của chị ta phóng về phía tôi và lao về phía tôi như tên bắn. nhưng sắp chạm vào tôi thì luồng sét đổi chiều, quay ngược lại và tấn công mấy tên mặc áo choàng đen đứng gần chỗ Lynxia. tội nghiệp chị ta. chị ta đâu có biết sức mạnh của tôi đâu. nếu biết rồi chắc chị ta không bao h dám sử dụng sức mạnh mà tấn công tôi nữa. Ngay cả anh Tường Luân còn không dám thi triển sức mạnh của anh ấy để khống chế tôi nữa là. Tôi chỉ sợ bị trúng thần chú, chứ còn năng lực của các phù thuỷ uk? truyện nhỏ. tôi chẳng sợ sức mạnh gì cả. đó là lí do tôi không còn sợ cây Scrollion sau lần bị cây đấy cắn hồi bé nữa. vì nhờ có truyện đó mà tôi đã phát hiện ra tôi có sức mạnh này.Cây Scrollion mà cắn tôi để hút sinh khí và pháp thuật thì ngược lại, chính cây đó sẽ bị chết thôi. Người chết không bao h là tôi, khờ khờ. Thôi, nói tiếp về lynxia, sau khi chứng kiến cảnh tượng hoành tráng vừa rồi thì chọ ta mặt cứ nghệt ra, không hiểu gì cả. MẶt chị ta tái đi, không biết là vì hoảng loạn, vì sợ hãi hay vì gì nữa.

“Sao…ao…lại…ại…thế. ta không hiểu” - nhìn chị ta đến phát tội. còn mấy tên mặc áo choàng đen chạy tan tác, mấy tên bị trúng sét thì nằm lăn quay ra đất, bất tỉnh là cái chắc. mà có khi chết rồi cũng nên. Có Chúa mới biết được mấy tên đó có bị sao không.tôi nhìn chị ta ra vẻ ngây thơ, vô (số) tội

“tôi không biết gì đâu nhé. tại chị không biết điều khiển sức mạnh của chị nên mới làm quân phe mình bị thương, tôi vô can.” - bộ mặt tôi nhơn nhơn làm chị ta nổi trận lôi đình. Chị ta lại tạo ra sét nữa kìa. hình như chị này không còn sức mạnh gì nữa thì phải, dùng mãi 1 chiêu cũ ak. chán ghê. nhưng không hiểu sao luồng sét chị ta tạo ra cứ to ra 1 chút thì ngay lập tức lại thu nhỏ lại. chị ta mím môi cố gắng nhưng không có tác dụng gì. tôi muốn bò ra đất mà cười quá. sức mạnh của tôi rất thú vị phải không. có thể điều khiển sức mạnh của người khác theo ý bản thân mình. đặc biệt có thể làm dội ngược lại các đòn tấn công của người khác khi họ chĩa về mình. thay vào việc tôi bị thương thì người ra đòn sẽ bị thương.có thế thôi.vì vậy ai có sức mạnh gì thì đừng có khai triển ra trước mặt tôi nhé. tôi sẽ điều khiển lại sức mạnh đó đấy. khi đấy, bạn sẽ không phải là chủ nhân của sức mạnh nữa đâu.mà tôi mới là người quyết định sức mạnh của bạn.Lynxia có lẽ quá đuối sức, quá mệt mỏi nên đành nhìn tôi bằng cặp mắt căm thù. chắc chị ta phải khó khăn lắm mới thốt ra được câu này nhỉ.

“may cho mày là tao đang có việc phải làm. không rảnh để ở đây chơi với mày nữa. nhưng nên nhớ nếu lần sau để tao gặp lại, mày hãy nói lời tạm biệt với cha mẹ mình đi là vừa.” - xì, có mà không đánh lại được tôi thì cứ nói thẳng ra đi. lại còn vong vo, nói giảm nói tránh. tôi nhìn chị ta cười nhăn nhở. Chị cũng chỉ là Ác ma thôi. còn tôi thì là Công chúa Ác ma nè, cả nghĩa đen và nghĩa bóng luôn. đâu có ai vượt qua được tôi mà dành lấy danh hiệu này.Nói xong thì Lynxia cùng đội quân vô tích sự của chị ta biến mất.Tôi ngao ngán nhìn 2 cái xác của 2 thằng con trai đang nằm sõng soãi trên mặt đường mà tự hỏi, liệu mình sẽ tha họ về bằng cách nào đây. e là họ sẽ chưa tỉnh ngay lại được. nhưng mà tôi hơi lo xa rồi, vì tay của tên Kì Bình bỗng giật giật. Chà, xem ra vết thương của hắn không nặng như tôi tưởng. hoặc là do hắn khá mạnh nên mới có thể tỉnh nhanh được như vậy. Đỗ Kì Bình lồm cộm bò dậy, hắn quay ngang quay ngửa như đang tìm kiếm điều gì đó

“Anh tìm cái gì ak, Kì Bình?” - tôi nhìn hắn bằng cặp mắt thương hại, có khi nào lúc hắn ngã xuống đường, đầu bị va đập nên bây h mới cư xử không bình thường như vậy không

“mụ ta đâu?” - sau 5s Đỗ Kì Bình mới lên tiếng nổi. rồi hắn khạc máu ở trong mồm ra

“ai?mụ nào?” - tôi nhìn Kì Bình bằng đôi mắt ngây thơ, long lanh và tròn như 2 viên bi ve - “ak, ý anh là Lynxia Queen chứ gì?”

“đúng vậy, cô ta đâu rồi Tường Vi.em có sao không, có bị thương ở đâu không?” - Kì Bình cuống lên lo lắng

“em không sao, em ổn. sau khi anh ngất đi thì chị ta bỗng bảo thuộc hạ mình là phải đi khỏi đây ngay lập tức. thế là họ biến mất.chị ta cũng chẳng thèm làm gì em luôn” - tôi nói dối trặng trợn.ko hiểu sao lúc đấy mình lại có thể bịa ra 1 cái lí do hay và hợp lí như thế nữa. Đỗ Kì Bình thì tin sái cổ và không ngừng suýt xoa : “số chúng ta hên quá.Lynxia rất mạnh, nếu chỉ có 3 chúng ta mà đánh trực diện thì thua chắc rồi”. nhìn tên này quả là đáng thương hại. thật ra công bằng mà nói thì Lynxia chỉ là tép riu.chị ta cũng chỉ là quân tốt của người đứng đầu phe chống đối Dracate thôi. đằng sau chị ta còn muôn vàn cao thủ nữa vẫn chưa lộ mặt. và tôi biết 1 trong số đó. Người có khả năng tẩy não người khác. nhân vật tôi rất sợ.


Chúng tôi trở về trường Dracate trong tâm trạng vô cùng mệt mỏi. vụ bất ngờ tìm lại dược chiếc hộp Ánh sáng của mẹ cũng không còn làm tôi cảm thấy phấn chấn nữa. Lúc gần về đến trường thì tên Thế Trung mới tỉnh lại. Tội nghiệp Đỗ Kì Bình đang bị thương mà phải cõng hắn cả 1 đoạn đường khá dài. chắc anh ta cũng đuối sức rồi.vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại và te tua của nhóm chúng tôi thì bọn Triết Vũ vội chạy lại hỏi thăm, trong đó cũng có cả mấy ông thanh tra và hiệu trưởng trường này nữa.

Triết Vũ(lo lắng): đã xảy ra truyện gì vậy?nhìn bộ dạng của 3 người giống như là vừa đi đánh trận về ấy.

Kì Bình(thở hổn hển, lấy cánh tay băng bó của mình ra mà quệt mồ hôi): thì chẳng thế, vừa bị phe chống đối tập kích. may mà thoát chết trong gang tấc.mà mọi người chắc không đoán ra bọn tôi bị ai tấn công đâu. ÁC ma sấm sét Lynxia Queen, kẻ phản bội Học viện Dracate đó

Nghe đến đấy mặt mọi người đều tái lại

Triết Vũ(lắc mạnh vai tôi, vẻ mặt hoang mang cực độ): Đầu heo, cô không sao chứ. có bị thương ở đâu không. Cô đâu có…mà thôi, cô có bị thương chỗ nào thì mau nói ra, đừng chịu đau mà mau xuống phòng y tế đi

Kì Bình:nầy, Âu Triết Vũ. đáng ra cậu nên dành câu nói đó với tôi thì mới phải. Tường Vi không bị làm sao đâu. tôi đã đỡ cho cô ấy 1 đòn của Lynxia rồi. chỉ có tôi bị thương thôi, còn 2 người này đều ổn.

Tử Khiêm(thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tường Vi như đã trút được 1 gánh nặng): vậy cậu không sao chứ gì, tốt quá.

Chấn Thiên:Kì Bình đã nói là Maruvi không sao thì có nghĩa là cô ta không sao. Hai cậu không cần phải lo lắng thái quá như vậy. nhìn cô ta vui vẻ thế kia là biết rồi mà.

Trúc Lam(mỉm cười): uk, Tường Vi thì sao có thể bị thương được, đúng không. cậu là Ca…, cậu biết mình định nói gì rồi phải không, Tường Vi?

Tôi(gật đầu): uk, mình vẫn ổn mà. - Suýt quên là Trúc Lam đã biết mình là Carey.nhìn cô ấy kìa, chẳng có chút xíu lo lắng gì cả. cả mấy ông hiệu trưởng nữa. bình tĩnh kinh khủng

Lana và Giai Đình từ đâu xuất hiện, nhìn tôi bằng ánh mắt toé lửa

Giai Đình:chúc mừng cậu đã hoàn thành bài thi cuối. thế nào, kết quả có thu được gì không ?thành công chứ

Lana(liếc tôi bằng nửa con mắt):hi vọng là cô đủ điểm để được ở lại trường

Tôi(cười): cũng chẳng biết nữa. nhưng vòng thi này thì tôi nghĩ là ổn, chắc cũng được hơn 5 điểm chứ. vì ít nhất bọn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ

Sau đó bọn tôi báo cáo lại những gì đã nghe được từ chính miệng Lynxia Queen. kết thúc phần báo cáo, tôi, Thế Trung và Đỗ Kì Bình được đưa tới phòng y tế để kiểm tra lại 1 lần cho chắc chắn. Không hiểu sao Triết Vũ nhất quyết đi theo chúng tôi xuống tận chỗ thầy Alan. Cậu ấy đi sát tôi, thỉnh thoảng lại quay qua tôi hỏi xem tôi có mệt quá không.có thể đi bộ xuống phòng y tế được chứ. tôi phải liên tục gật đầu để chứng tỏ tôi ổn thì cậu ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Vui quá, Triết Vũ đang quan tâm và lo lắng cho tôi. Sau 1 tiếng đòng hồ thầy Alan đã khám xong hết cho 3 người bọn tôi. thầy bảo chỉ có Kì Bình là bị thương ở tay. nhưng may là anh ta khá mạnh nên vết thương không nguy hiểm.còn tôi và thằng bạn vô tích sự kia thì không sao, khoẻ như voi, không cả 1 vết xây xát.

Chúng tôi trở lại sân trường để nghe thông báo kết quả thi lần này. ở đây, tôi gặp Thiên Dã và các thành viên còn lại của hội hs. nhìn thấy tôi, anh Thiên Dã đã bay đến ngay hỏi han

Thiên Dã:anh nghe nói là bọn em bị Lynxia Queen phục kích. em không sao chứ, Tường Vi.anh rất lo cho em đấy

Tôi(cười rạng ngời): em ổn mà. mọi người không phải lo đâu. Thầy Alan vừa kiểm tra xong cho bọn em mà

Chí Kiệt:may mà em không sao. bọn anh nghe xong tin mà lo muốn chết luôn

Vô Kị(vẫn kiệm lời như bình thường):không sao thì tốt

Kì Bình(hậm hực): êk, mấy cậu. tôi có còn là bạn của mấy cậu không vậy. sao mấy cậu chỉ biết hỏi Tường Vi thế, còn tôi thì sao. tôi là người duy nhất bị thương mà. sao không thấy có ai quan tâm vậy. các cậu đúng là đồ “trọng sắc khinh bạn” mà

Chí Kiệt(vỗ vai Kì Bình an ủi): ôi, ai dám bỏ rơi ông anh. chẳng qua người ta là con gái mỏng manh lại không có pháp thuật trong người nên bọn tôi mới quan tâm. còn ông bạn tài giỏi và đẳng cấp vậy thì sao có thể bị Lynxia hạ đo ván được. nếu hỏi thăm cậu thì có khác gì xúc phạm cậu không

Đúng là Đường Chí Kiệt.thuyết phục quá hay. Tên Đỗ Kì Bình không ho he gì nữa, ngoan ngoãn im lặng luôn. chắc đang sướng vì được khen. Bó tay. đúng là ngốc

Triết Vũ:thế bọn anh biết kết quả chưa

Thiên Dã(gật đầu):rồi, bọn anh đều qua.

Chí Kiệt:Thiên Dã được 28 điểm, điên thật, hình như ai cũng bị mất điểm ở phần thi điều chế Ma dược hay sao ấy. đề thì khó mà yêu cầu trong thời gian rõ ngắn, đúng là kinh khủng, dã man và ác độc mà.

Trúc Lam:thế anh được bao nhiêu điểm. pha chế ma dược là thế mạnh và cũng là sở trưởng của anh mà. em tưởng anh được điểm tuyệt đối.

Chí Kiệt:tuyệt đối cái đầu em ý. được có 9,5 điểm thôi. nhưng lại bị mất điểm ở phòng thi 1. tổng chỉ được có 27,5 thôi ak. Vô Kị cũng được 27,5. còn tên thiên tài này (chỉ vào Đỗ Kì Bình) thì đứng thứ 4 trong bọn năm 2 của đại học. hắn được 26 điểm

Đúng lúc ấy thì thì tiếng của thanh tra Vương vang lên

Ông Vương:và đây là kết quả của năm 1 khối đại học.$%^*^@#$!@#$&%*&(&(%^@#$!#^$. Bùi Anh Thư được 24,5 điểm. Trịnh Trúc Lam được 23 điểm, Lâm Vũ Giai Đình 25 điểm, Giang Chấn Thiên 27,5 điểm . Trần Tử Khiêm 27 điểm. Âu Triết Vũ 29,5 điểm

Cả trường: oa, không hổ danh là thiên tài của Dracate.cậu ấy dành được số điểm cao nhất trường rồi còn gì. mà nghe nói cậu ấy bị trừ 0,5 điểm ở phần điều chế ma dược đấy

Ông Vương:trật tự. và người cuối cùng của năm nhất, Hàn Tường Vi đượccccccccccc…………… - Ông Vương nâng gọng kính của mình lên và ông khẽ mỉm cười - Như đã thông báo, nếu hs nào không được trên 20 điểm thì chúng tôi sẽ yêu cầu đuổi học những em này. vì vậy những người mà tôi đã và sẽ đọc mà có tổng điểm chưa đến 20 thì hãy biết mình phải làm gì. Và hs cuối cùng của năm nhất khối đại học Hàn Tường Vi được………………


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com