Đọc truyện

Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại - Phần 2


Chap 5:

Có những lúc ngồi nhớ T mà trong người cứ nôn nao khó chịu kiểu j ấy…Đó là khoảng thời gian thi học kì xong, cuối năm và được nghỉ 1 tuần tết dương lịch. Chán. Ở nhà chỉ có 3 việc: ăn ngủ và đi đá pes. K có j đặc biệt và k có j đáng nhớ. Tối hôm ấy ra quán pes thì đóng cửa, lủi thủi về nhà. Buồn buồn bỏ đt ra nt hỏi thăm T:
- Về nhà phát là quên ngay bạn bè đấy (kèm theo cái icon >.<)
- Ơ...Đêm 31 tớ nt chúc mừng năm mới c mà...k nhận đc à?
- Hic...Ko...Chắc hôm ấy nghẽn mạng. Tớ cũng chúc mà tưởng c bơ. – e chém gió thế thôi chứ hôm ấy đi ngủ sớm có nhớ j đâu
- Hì...Mấy hôm nay thế nào? Về nhà vui k?
- Haiz...chán lắm...Chỉ muốn đi học để đi ăn sữa chua mít thôi.
- Xí...Bảo mẹ mua mít vs sữa chua, thạch...về mà tự làm
- Ấy...Ăn cùng c mới ngon chứ...
- Ọe ọe...Đc thôi...Lần sau cứ trả tiền là t đi ngay.
- Đơn giản. Đợt này lên mua 1 thùng mì để dành tiền đi ăn vs ng đẹp
- J cũng đùa đc >.<...À mà c sinh nhật ngày nào?
- Ớ...15/4 (mai nhé )...Sao?
- Thế là Bạch Dương hả...Tham ăn dại gái...Quá chuẩn =))
- @@ t chả bao h tin mấy cái đấy. Mà sn c là bao nhiêu?- tiện thể hỏi luôn vì chưa biết
- 15/11. Thần Nông. Kém c đúng 7 tháng. Thần Nông dễ gần và đáng eo. Hị hị.
- Á à...thế gọi bằng anh đê.
- Để xem đã...Phải có điều kiện j chứ nhế...
- Thế thích lsao?
- Hát “Chúc bé ngủ ngon” cho t nghe.
- Đơn giản. Chờ đấy.
Tưởng e gọi rồi hát hả, còn lâu đi =)) E ghi âm rồi gửi file cho T. Thế có lúc nào muốn nghe là T đều mở ra nghe đc k? Hề hề...Gửi xong khoảng 1,2p e mới gọi:
- Dạo này lạnh viêm họng quá. Hát chả hay j cả, nhề?
- Hị hị. Hay mà. Giọng c ấm và lừa tình hơn bên ngoài nhiều.
- Cậu cái j mà cậu! >.< gọi a mau!
- Hic…Dạ vầng…Anh D đẹp zai hát hay mai lại hát nhá.
- Được thôi. E cứ ngoan như này thì kể cả a câm a cũng hát cho e nghe =))
- Thôi đi a ạ. Đi ngủ.
- Ok e iêu ngủ ngon nhóe. Hí hí.
Thế thôi…Chả có j đặc biệt cho đến khi lên trường học lại. Kể ra bởi đó là 1 bước ngoặt nâng tầm quan hệ từ cậu tớ thành anh em…Hê hê
Sang học kì mới thì chuyển học sáng. Cũng hay rủ T đi ăn sáng các thím ạ. Nhưng hầu như là e dậy muộn…Mẹ, đêm nào cũng chém chế đến 2,3h sáng. Trời thì rét, chăn nó cứ giữ. 7 rưỡi cuống cuồng trốn vào để điểm danh. Chỉ hôm nào dở hơi dậy sớm thì mới đi ăn sáng đc. Quán bánh mì quen thuộc với hương pate nồng nàn lưu giữ vô số kỉ niệm ăn uống của 2 đứa…Lần nào ăn ở đấy T cũng phải đợi, vì e toàn ăn 2 cái, mấy hôm vào muộn toàn chui cửa sau. 1 lần như thế thằng H hỏi e:
- M vs cái T thân nhể?
- Thân j…Bạn cùng đi ăn sáng k đc hả?
- Đấy là t nói thế thôi chứ t biết thừa cái T có ny rồi. M còn lâu mới sánh đc vs T, càng k nên so vs cái anh Tây kia nhé
- Đệch…Sao m biết?
- Phây búc cái j chả có. M mới dùng internet à?
- Đệch…tý đá pes đừng bảo bố nhường con ạ…
Thế rồi lại ngồi cắm đầu học toán. Rút kinh nghiệm kì 1 nên kì 2 phải cố gắng hơn cho điểm nó đỡ bết. Hề hề.
Vậy mà cũng trong 1 buổi sáng tháng 1 như thế, e đã lỡ hẹn ăn bánh mì vs T. Bthg` thì k hẹn, lên lớp gặp mới rủ, nhưng tối hôm ấy lại hứng chí nt hẹn mai ăn sáng. T vui vẻ đồng ý, kêu là ăn 1 mình k thích nên hay nhịn. Bực 1 nỗi hôm ấy Real có trận bóng, mà bóng đ** j đá 4h. Có phải El Classico k nhở. Chuẩn, thua Barca 1- 2. Tức quá ngủ mịa nó mất. 8 rưỡi dậy, chả kịp điểm danh môn đầu, nên 9h mới lết lên lớp học 2 tiết sau. Vừa vào nhìn thấy ánh mắt bất thường của T mới sực nhớ ra. Hic. Ánh mắt ấy h e vẫn còn nhớ, vừa có chút giận dỗi, vừa có sự tủi thân. E biết quả này xác cmn định rồi…Bỏ đt nt xl luôn:
- Hic…Xl e nha. A ngủ quên
- A có lỗi j đâu mà…- ặc…ghét nhất câu này luôn…
- A ngủ quên nên lỡ hẹn với e. A xl. A biết lỗi rùi.
- Thế muốn tha lỗi chứ j?
- Chứ còn j nữa. Hỏi thừa. Hì.
- Chiều nay 2h ăn mặc cẩn thận đi xe máy sang đón e.
- Rõ thưa chỉ huy. Mà đi đâu thế?
- Vườn đào Nhật Tân chụp ảnh.
E vừa đọc xong tin nhắn ngẩng lên thì T quay xuống, lườm e rồi bĩu môi (vẫn 4 từ cũ: yêu k tả đc ) ra cái điều: Cho chết!
Phù. Thở phào nhẹ nhõm vì đc tha tội 1 cách vô cùng đơn giản, lại còn sung sướng nữa chứ. Đc đi chơi vs nàng cả buổi chiều. Ui ui. Cả buổi chả học tý j. Chỉ chăm chăm về ăn cơm nhanh sửa soạn đi chơi.
Ăn cơm xong là 12 rưỡi, e tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc quả áo khoác xám mới mua, quần bò xanh vs đôi giày Tommy hàng fake 1 chất lừ. K quên vuốt tý keo vs lại lăn tý cánh cho thơm.
Đúng 2h, e tung tăng trên con Giấc mơ Thái Lan thân yêu bon bon đến đón nàng đi chơi.

Chap 6:

Đỗ xe cái xịch trước cổng khu trọ, đang định lôi đt ra gọi thì T chạy ra. Hề hề. Đúng giờ gớm…Ui, e ăn mặc đã đẹp thì T còn phải đẹp gấp bội. 1 cái áo len màu hồng nhạt, quần đen, Converse hồng thì phải, k nhớ rõ. Rõ nhất là quấn 1 cái khăn qua cổ, vòng lên làm mũ luôn. Tìm mãi mới có 1 cái ảnh để minh họa, đại loại là như này nhé.

Đấy, bảo sao mà e k đứng hình.
Ngơ ra 1 lúc, e bị T oánh 1 phát vào lưng:
- Nhìn cái j mà nhìn…Chưa nhìn thấy minh tinh bao h à? =))
- Yêu tinh chứ minh tinh cái nỗi j…Á á bỏ ra nói nhầm thôi mà…Á…
Trên tầng 3 bỗng có tiếng nói vọng xuống, chua ngoét đích thị cái Tr:
- Anh chị đi chơi thì đi nhanh lên cho tôi nhớ. Đứg đấy mà véo nhauuuuuu!
Cả 2 gân cổ lên gần như đồng thanh:
- Kệ người ta! Dơ!
Thế rồi e cũng nổ máy đi. Trên đường đi T có hỏi e mang ba lô đi làm j, e bảo “bí mật”…T nói chuyện luyên thuyên 1 hồi, líu lo như chim hót ý, thì bọn e cũng tới nơi. T bảo e đi gửi xe, còn T đi mua vé. Mọe, thế đ** nào gửi xe mà cũng đắt v~…Gặp nhau ở cổng, bọn e thong dong đi vào.
Ều, đẹp vãi. T khẽ thốt lên: “Ui nhiều hoa thế! Hị hị…” E nhìn sang, mỉm cười. Khung cảnh lãng mạn làm con người ta phấn chấn, nghĩ linh tinh đến mấy điều ngọt ngào. Công nhận chủ vườn biết nắm bắt cơ hội để kinh doanh thật. Cho dựng hàng rào trắng, đặt ghế đá, dựng khung giàn tre rất bắt mắt…Gần Tết nên đào bắt đầu chớm nở…Đẹp vô cùng…T vớ ngay đc cái ghế đá gần đấy, đưa ip định bảo e chụp. Lúc ấy e mới lôi trong ba lô ra 1 cái máy ảnh loại du lịch thôi, lúc trưa e mới đi mượn của thằng bạn người HN. Mắt T long lanh có vẻ thán phục:
- Uầy…A mang cả máy ảnh cơ à…Chuyên nghiệp thế…
- Xời, khen a bằng thừa…- e ưỡn ngực tự hào…Thế là T lăng xăng giật luôn cái ba lô của e:
- Xem nào, mỗi máy ảnh thì k thể nặng thế đc. – và rồi mắt T càng sáng lên…– 2 chai c2 này…O’star này…Bò khô này…
Lục xong xuôi thì bỗng T quay ra mắng e:
- Dở người à…Đi chụp ảnh mang nhiều đồ ăn thế này làm j?
- Ơ…Thì…A sợ e đói…- lúc ấy mặt e đỏ phết rồi
Đang cau có bỗng T cười hiền trìu mến:
- E đùa đấy…A chu đáo lắm…Hị hị…
- Giời…Làm người ta cứng cả họng…
T bám bám lấy tay e, 2 đứa lững thững đi:
- Hì…Cô nào sau này phúc lắm mới lấy đc a nhể?
- Thôi tôi xin…Cô rách việc quá…đứng vào cho ngta chụp ảnh!
- Hị hị. Vâng ạ…
Thế là cả buổi chiều bọn e lê la khắp vường, chỗ nào cũng phải để lại vài kiểu ảnh…T chụp ăn ảnh thôi rồi…Chỉ cười thôi mà cả khu vườn lung linh thêm gấp bội. Mà T làm dáng cũng chuyên nghiệp cơ, về nhà xem lại mà e chả thấy trùng lặp kiểu nào…Nào là chu môi, phồng má, nheo mắt, làm tay hình trái tim…Ôi nhiều lắm. E chỉ nhớ là đi theo chụp khá mỏi chân, và về nhà kiểm lại thì cũng mấy trăm cái ảnh…@@ Thấy e lẽo đẽo đi theo chụp k ý kiến j, T giành lấy máy ảnh rồi bảo:
- E chụp nhiều quá rồi…A đứng ra cái hàng rào kia e chụp cho.
- Thôi, kệ a. K thích chụp lắm.
T trợn mắt lên quát nhẹ:
- E nói phải nghe, đứng ra kìa…
Thế là e lủi thủi ra đứng cạnh hàng rào, mặt nghiêm nghiêm k tý cảm xúc nào. T ức chế mới bày trò, tiến lại gần giơ cao máy ảnh lên tự sướng cho cả 2. Đấy, cùng vs cái tấm chụp ở bờ hồ, là 2 tấm chụp chung đẹp nhất của bọn e. Thực ra thì cũng chỉ có 3,4 dịp chụp chung như thế T thì đứng trc cầm máy, e ở ngay sau, 2 khuôn mặt, 2 ánh mắt cùng hướng về máy ảnh…1 khoảnh khắc đẹp trong 1 khung cảnh đẹp tràn ngập hoa…Đột nhiên e thấy T gần gũi lạ kì…Có cái j đó thú vị ở T mà e k thể hiểu nổi…Chỉ biết rằng ở bên T e cảm thấy thân thuộc, thoải mái và rất thú vị.
Chụp chán chụp chê, có vẻ miễn nhiễm vs vẻ đẹp của vườn hoa, bọn e ngồi lại 1 cái ghế gỗ, bỏ đồ ăn ra chiến đấu. Sạch bách mới ghê chứ. Chưa phải tết nhưng có mấy đôi ra đây chụp ảnh cưới nên cũng khá đông. Bọn e vừa ăn vừa chăm chú xem 1 cặp vợ chồng đang chụp ở cái giàn tre khá lãng mạn. Anh chồng thì cao ráo, trắng trẻo, trông phong độ lắm. Chị vợ thì có vẻ bình thường, da hơi nâu và nhìn hơi già hơn so với chồng.
E buột miệng bảo:
- Cô dâu vs chú rể như thế mà vẫn đến vs nhau nhỉ…
T quay sang e, nghiêm mặt vào nói luôn:
- A đừng nói thế. Chỉ cần yêu nhau thực sự thì k có j là k đến đc vs nhau cả!
E im im, gật gù…Trong lòng thì ngổn ngang suy nghĩ…T cũng lặng lẽ nhìn xa xăm…Câu nói ấy cứ quanh quẩn trong đầu e…“Chỉ cần yêu nhau thực sự thì k có j là k đến đc vs nhau cả!”…E nghĩ về chuyện của e và T, mà đâu có biết…T đang nghĩ về chuyện của T và Robert…
Trong cuộc sống, có những thứ tình cảm k thể định nghĩa, có những mối quan hệ k thể đặt tên…
Và có cả thứ tình yêu k hề toan tính và vụ lợi…

Chap 7:

Lúc bắt đầu ngồi viết chap này, trong đầu e chợt nghĩ nên viết về cái j…Đã nên kể về biến cố hay chưa…Hay lại kể về quãng thời gian êm đềm đầy ngọt ngào mà 1 thằng sinh viên năm nhất như e thấy mình khá may mắn…Chap này, e xin đc kể linh tinh, nhớ j kể nấy, kể luôn cả về những ng` bạn xung quanh cùng lớp đại học vs e.
Đầu tiên có lẽ là thằng H. Thằng này quê Thái Bình, ngồi cạnh e từ hồi đầu năm. Nói chung nhìn cũng sáng sủa mặt mày, mỗi tội trông hơi già trc tuổi. Nó vs e chung hồi hết mọi sở thích, pes, chế, đá bóng. Nó thích thêm cả dota nữa, còn e thì ko. Nói chung là nó chơi đc, tốt tính, có lần điểm danh hộ e, vs lại 1 lần thày toán khó khăn quá, nó điểm danh thay cho e, vì e nghỉ mất 2 tiết rồi, nghỉ nữa khỏi thi, trong khi nó chưa nghỉ buổi nào. Tất cả cũng tại ngủ ngày cày đêm mà e ra nông nỗi ấy. Đến hiện tại thì nó chuyển đến cạnh phòng e ở luôn, vs cả thằng C. Bộ tứ gồm e, thằng Tùng, thằng H, thằng C cứ gọi là cái j cũng đủ 4 đứa.
Thằng C thì hay ngồi kế bên thằng H. Nó quê Phú Thọ. Có ny cùng trường. Chúng nó tình yêu đẹp từ thời cấp 3. Nhà nó cũng thuộc dạng khá giả, tính tình xởi lởi nên đc lòng mọi người. Nó k chơi game mấy, chỉ hay đi đá bóng vs e. Dạo này mới đầu độc đc nó đá pes, nhưng trình còn non lắm. À nhân tiện đây các bác cho e hỏi Pes 14 bao h ra ạ?
Kể thằng C thì cũng nên kể ny nó luôn. Ny thằng C tên là Ch (lằng nhằng chưa), tại sao kể ra là bởi vì cái Ch ở cùng khu trọ vs T vs con Tr, nên túm lại là bọn e chơi khá thân vs nhau, thành 1 vòng tròn kín như thế. Mấy vụ liên hoan tụ tập cũng gồm 6 đứa: e, 2 thằng H,C và 3 đứa con gái là T, Tr và Ch (dễ hiểu chưa ạ?)
Sau hôm đi vườn hoa về, nhóm bọn e có tổ chức 1 bữa lấu thập cẩm…Dĩ nhiên địa điểm là bên phòng mấy đứa con gái. Hôm ấy có tý rượu, lại chơi kiểu uống bằng thìa, vãi…Nhớ lại vẫn còn tởm. Say bét nhè…ăn xong bọn e nằm lăn quay ra đất ngủ. Mất chất quá…Ngủ tít thò lò từ 8h tối đến sáng. Còn 3 đứa con gái kéo sang phòng cái Ch ngủ, khóa ngoài luôn mới ghê chứ…Hôm sau 5h sáng lũ con gái mò sang mở cửa dựng dậy, bắt về nhà tắm rửa còn chuẩn bị đi học.
Đang xỏ dép đi về, cái Tr gọi giật e lại, thì thầm:
- Này, hôm qua ông nói năng linh tinh lắm biết k hả?
- Tôi nói cái j cơ?? – e ngoạc mồm ra hỏi…
- Thôi về tắm rửa đi. Tý lên trường tôi hỏi tội…
Hic…chả hiểu j nữa…E nói linh tinh j nhỉ…Say rồi thì có biết trời đất j đâu…Thôi cứ chạy ù về nhà tắm phát đã…6h hơn, 3 thằng rủ nhau đi ăn bánh bao…đổi món tý…Thằng nào nhìn trông cũng bơ phờ…Mọe, rượu ngấm vãi…Lên lớp ngồi học mà người vẫn còn đơ đơ…Trong lòng e vẫn tháp thỏm, mông lung thắc mắc là hôm qua e đã nói linh tinh cái j…
Ra chơi, Tr vẫy e ra quán trà đá ngồi…
- Hôm qua ngủ sao k ngủ luôn đi…Cái mồm còn liên thiên cái j đấy…
- Sao bà hỏi tôi? Thế tóm lại tôi nói cái j?
Nhấp ngụm trà đào xong xuôi, con Tr mới chậm rãi kể. 3 đứa con gái đang lúi húi rửa bát thì e kêu T vào. Rồi bắt đầu lè nhè, dù mắt vẫn đang trong tình trạng ngủ say. Nào là “e có biết từ trc đến giờ a chưa rung động trc đứa con gái nào k…”, “a biết a k bằng ai cả, nhưng còn cả tương lai phía trước. Chưa nói nên điều j”…Nào là “yêu ai thì yêu chứ mấy thằng tây là k tin tưởng đc…”
Nghe đến đâu e rụng rời tay chân đến đấy. Mẹ kiếp, chỉ vì rượu mà…Thôi quả này toi rồi. Biết ăn nói thế nào vs T đây…E ngồi thần ra 1 lúc, lo lắng cực độ. Cái Tr thấy thế mới an ủi e:
- Yên tâm…Đêm qua tôi đả thông tư tưởng nó rồi. Nó bảo nó suy nghĩ nhiều lắm. Lúc nào nó cũng coi ông như 1 thằng bạn tốt, rất tốt. Còn tình yêu vs cái anh Robert robeo j j ấy, thì bố nó ngăn cấm đã đủ khổ lắm rồi…Ông đừng nói linh tinh đả động j vào nhé…
- Ừm…m…tôi biết rồi…
- Thế thôi…coi như vẫn bình thường…Chưa có j xảy ra…Nhé!
E lại gật đầu, bần thần…K ngờ mọi chuyện lại như thế…Sau chuyện này T có bình thường vs e ko? Còn mặt mũi nào mà gặp T…Ôiii cái mồm tôiii…
- Thôi trả tiền rồi vào lớp. Nhanh k muộn. – cái T đứng dậy, cắt ngang suy nghĩ mông lung của e…
Trước khi vào đến lớp, Tr chợt hỏi e…
- Có biết cái T nó thông thạo tiếng Đức hơn tiếng Anh ko…
- Ừm…m…Ko…
- Nhớ là đừng để mọi chuyện trở nên khó xử…
Thế rồi bọn e đi vào lớp…Suốt buổi chẳng học hành j, toàn nghĩ xa xôi, nhưng chẳng thứ j ra hồn…Haizz…Tr bảo cứ bình thường thì đành cứ bình thường vậy…E nt hỏi T:
- Bao h đc nghỉ tết ấy nhỉ?
- Lớp trưởng bảo thứ…, 23 tết. Sao a? (dấu…vì e k nhớ rõ)
- Ờ…A hỏi thế để báo cơm nhà cho sớm. Hì
- È…Linh tinh. Học đi.
Phù, yên tâm là T vẫn bình thường rồi…May thế. Hí hí…
Khoảng thời gian trước tết ấy, trời lạnh…Mấy hôm được nghỉ vì cô giáo ốm…Ngồi nhà chám chế chán chê, e lượn lờ fb…Chủ yếu vào xem tường của T, xem ảnh hôm đi chơi T post lên…Hầu hết là ảnh T, duy có 1 cái chụp chung…Anh Robert kia vào cmt, tiếng đức các thím ạ…T cũng có trả lời lại…Comment từ hôm đi chơi về mà h e mới đọc. Copy vào gu gồ translate thì là như này các thím ạ:
Anh ta: Em ơi, người này là?
T: Bạn của e
Anh ta: Ah a nhớ rồi. Anh chàng hôm ấy.
T: Vâng
E lại thở dài…Chả biết vì chuyện j…E dám chắc vs thím rằng, câu “Nhìn người mình yêu hạnh phúc là mình cũng vui” ấy, là câu nói giả dối nhất. Tình yêu là thứ thiêng liêng, quan trọng, k phải cứ tỏ ra cao cả như thế mới là hay…Nhưng nghĩ lại…Thấy mình cũng chẳng ra j…Chẳng có quyền j xen vào cả…Chỉ là 1 thằng sinh viên ham chơi ham ngủ, chẳng có j đảm bảo tình yêu k giống 1 bản pes, thỉnh thoảng phải cập nhật, và mỗi năm ra 1 bản mới…
Lại cắm đầu vào đá pes. Đá 1 mình cũng chán, quay ra nghe nhạc…Hồi ấy hay nghe bài này, nghe nhiều nghiện luôn…Tại nó hợp hoàn cảnh quá…à mà có hơi khác…Các thím nghe đi nha, xem lyric nữa…Chào…

Chap 8:

Còn chục ngày nữa là nghỉ tết…Không khí lớp trở nên rạo rực lạ thường…Mọi kế hoạch trở nên vội vã hơn…Mọi người rục rịch sắp xếp những lịch trình về quê. Bài vở cũng nhẹ nhàng, e bỏ đt nt vs T.
- 10 ngày nữa là phải về rồi…Chán nhỉ…
- E nhớ bố mẹ lắm…Nhớ Mộc Châu thân eoooo
- Mộc Châu thì có j mà đẹp?
- Thác Dải Yếm, đỉnh Pha Luông, nông trường chè…Nhiều lắm…Mùa này hoa mận, hoa ban nở đẹp cực :x
- Thích nhỉ…Hôm nào phải đi chơi 1 chuyến mới đc
- À, hay là rủ cả bọn nó nữa…Nhóm mình đi chơi luôn
- Bao h cơ?
- 23 đc nghỉ đi luôn a nha. 3 ngày là đủ rồi
- Ờ hay đấy…E rủ bọn con gái nhé. Thằng H vs thằng C thì đi ngay ấy mà J
Thế là kế hoạch được quyết ngay trong tối hôm ấy…T gọi điện đặt xe, rồi gọi cả về nhà để mẹ chuẩn
bị đón tiếp. Bọn e thì gọi về báo gia đình là 26 tết mới được nghỉ Xong…Lúc đầu e còn rủ thằng Tùng đi cùng nhưng vì nó ngại nên đành bắt nó ở lại đánh điện tử vài hôm chờ e về cùng. Lại còn cho e vay ít tiền ăn chơi nhảy múa nữa chứ. Hí hí. Nghĩ đến lúc đc về nhà T chơi, đi thăm những nơi thân thuộc vs T mà e cảm thấy phấn chấn lạ thường. Cả tuần ấy cứ đứng ngồi nhấp nhổm, ăn k yên, ngủ k no E sắm thêm cái quần, vs lại cái áo khoác mới. Đi chơi cơ mà, trông phải bảnh bảnh tý. Hí hí.
Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến. Mấy thằng con trai bọn e rục rịch dậy từ sớm, mang vác đồ đạc ra xe cho bọn con gái nữa. Đúng 7h thì xe chuyển bánh đưa 6 đứa chúng e đi vào cung đường Hà Nội – Mộc Châu, bỏ lại sau lưng thủ đô tráng lệ, xô bồ…Dọc đường đi, e cũng chẳng nhớ cụ thể cảnh sắc thế nào, nhưng nói chung là rất xanh và mát mắt…Khác hẳn HN. Trên xe bọn e có nói chuyện, cười đùa vui vẻ, thỉnh thoảng lôi nhau cùng pose ảnh. Vui lắm…
Những cánh đồng hoa. Vườn mận. Thác núi. Nhà sàn…Tất cả đã hiện ra trước mắt…Bọn e ai cũng tròn mắt thích thú ngắm cảnh, còn T thì mỉm cười tự hào. Mộc Châu đẹp thật đấy…Nhắc mới nhớ hơn 1 năm rồi chưa quay trở lại, k biết có khác j k…
Ô tô đưa bọn e vào trong thị trấn MC, đông dân hơn và nhiều nhà cửa hơn. Bắt đầu đoạn này có hơi gió máy 1 chút, 1 phần vì e k nhớ rõ chi tiết, 1 phần vì sợ nằm vùng ạ…Xe dừng lại trước cổng 1 ngôi biệt thự khá to, phải nói là to nhất những nơi bọn e đã đi qua. Trước nhà có hàng rào trắng, bên trong là vườn hoa, thảm cỏ xanh mượt, càng làm toát thêm vẻ lộng lẫy của ngôi nhà sơn trắng tinh khôi. Đang lúi húi lấy đồ khỏi xe thì mẹ T chạy ra niềm nở tiếp đón, T cũng chạy đến khoác tay mẹ luôn:
- Mấy đứa đã đến nơi rồi à…
- Cháu chào bác ạ.- cả lũ đồng thanh, ríu rít.
- Ừ mau vào nhà đi mấy đứa…
Lúc bước vào thì quả thật đứa nào cũng phải trầm trồ vi căn nhà to đoành, bên trong nội thất được bài trí khá đẹp mắt. Bố mẹ T đúng là có con mắt thẩm mĩ, chả trách T ăn mặc cũng k chê vào đâu đc. Hóa ra thừa hưởng từ 2 ng`…Cái Ch nói nhỏ vs T:
- Nhà to thế!
- Ờ…1 tay bố t dựng nên đó…
Rồi T dẫn bọn e lên tầng cất đồ…3 đứa con gái thì ở trong phòng T, còn 3 thằng bọn e thì bác gái dẫn sang phòng đối diện, niềm nở nói lúc mở cửa phòng:
- Đây là phòng anh trai T. Nó lấy vợ rồi ra ở riêng nên phòng để trống cũng lâu. Lúc sáng bác mới bảo giúp việc quét dọn lại, các cháu cứ thoải mái nhé.
- Dạ vầng, bác cứ kệ bọn cháu. Thanh niên trai tráng ở thế nào mà chẳng được ạ. – thằng C nhanh nhảu.
- Ừ, tốt. Mấy đứa cất đồ tắm rửa rồi xuống nhà ăn cơm nhé.
- Dạ vâng.
Rửa mặt mũi xong xuôi nằm vật ra giường thì bọn con gái chạy sang kéo lên ra ban công. Ui, trước mắt là bạt ngàn 1 màu xanh mát mắt của cây cối, núi rừng, bên cạnh những ngôi nhà mái lợp kiểu ngói đỏ tươi xen lẫn. Ngay gần là 1 dòng suối nhỏ chảy từ phía xa, len qua đám lá…Đấy là khung cảnh thơ mộng phía sau nhà T, k khác hẳn cảnh dân cư đông đúc là tấp nập phía trước nhà…Cả bọn đang ngơ ngẩn ngắm thì có tiếng mẹ T gọi dưới nhà vọng lên:

- T ơi…Bảo các bạn xuống ăn cơm con.
- Vâng ạ. Xuống ăn cơm mọi ng` ơi
Đọc tiếp: Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại - Phần 3

Truyen teen Chạy Đi Em, Đừng Ngoảnh Lại
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

XtGem Forum catalog