Đọc truyện
“Anh mau vào xe đi, ướt hết rồi!”

Nhưng Hoàng Duy chẳng vào mà còn kéo cô lại ôm chặt vào lòng mình. Cô giật mình, định bỏ ra nhưng anh càng giữ chặt cô hơn. Mưa cứ thế rơi, những hạt mưa nặng trĩu rơi vào người cô và anh. Tiếng mưa rất to nhưng không át đi tiếng anh vang bên tai cô:

“Cho anh được yêu em một lần nữa…”

Mưa rào rào.

Hoa lặng đi, và hiểu ra điều gì. Cô dựa chặt vào người anh.

Mưa vẫn nặng hạt.

Hoàng Duy buông Vân Hoa ra, mỉm cười:

“Đi đi, tạm biệt em! Mong sẽ có ngày gặp lại em!”

Vân Hoa suýt nữa thì khóc, nhìn người con trai đã từng là thiên thần hộ mệnh của cô biết bao năm nay, nhìn người mà cô rất yêu, nhưng tình yêu đó không thể dành cho anh nữa rồi…

Cô chạy vào trong sân bay. Bóng cô nhạt nhoà dần, chỉ còn cơn mưa cứ thế rơi.

Hoàng Duy vẫn mỉm cười, nhưng nước mắt từ đâu rơi xuống mặn chát…

Anh phải đi thật rồi!

“Cám ơn em, Vân Hoa! Em đã cho anh những kỷ niệm không quên được. Mãi mãi anh sẽ yêu em…”

Liệu cô có nghe thấy những lời nói ấy nữa…?

Chiếc máy bay lao vút về phía Hà Nội. Hoa ngồi trên máy bay thấp thỏm không yên, mong Hà Nội vẫn chưa hết mưa để cô còn kịp thời gian trở về. Bầu trời xám xịt, tuy thời tiết không quá xấu nhưng đủ để máy bay bay với tốc độ không nhanh nhất, vì thế cô càng sốt ruột hơn, lại lo lắng nếu lại bão thì máy bay sẽ xảy ra chuyện mất…

“2h chiều rồi, mưa giờ chưa tạnh, chỉ ngớt đi, hay là ta hoãn đến mai?” – Người tổ chức nói.

Nhưng các vận động viên đều đồng thanh:

“Không, thi luôn đi!”

Khán giả đang nhốn nháo che ô, mặc áo mưa nghe vậy thì cũng hùng dũng hét vang như sấm:

“Đúng đấy, thi luôn! Thi ngay bây giờ!!!!”

Người tổ chức đành xuống nước:

“Thôi được, nhưng liệu có bảo đảm sức khoẻ được không?”

“Yên tâm, chúng tôi khoẻ như trâu ấy mà! Mưa tí đã sao?” – Bảo Long và Cao Phong (cũng tham gia thi) đáp thay cho toàn bộ những người thi chạy.

“Vậy thì mời mọi người ra vạch xuất phát!”

Hàng chục vận động viên bắt đầu đứng ra, họ đều là những vận động viên tài năng, khoẻ mạnh đã được chọn lọc. Tinh thần của họ lúc nào cũng đứng đầu, không gì cản trở được. Đặc biệt hai anh chàng đáng yêu Bảo Long và Cao Phong thì luôn cười tươi rói. Nhưng cả hai đều không thể bằng Mạnh Duy, chàng trai ấy vẫn nổi bật giữa hàng chục thí sinh thi cùng với mình, anh ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng rực nhìn về phía trước bắt đầu cho trận chiến.

Nhưng anh cũng hơi lo lắng. Con đường đua kia rất dài, anh đâu có chạy maratong, sẽ mất sức rất nhiều. Đôi chân anh còn chưa khỏi hẳn, căn bệnh tim thì có thể cắn xé anh bất cứ lúc nào.

Mặc! Dù chết anh vẫn sẽ không bỏ cuộc! Vì cái gì mà một năm qua anh chịu đau đớn? Vì con đường đua này thôi, và cũng vì người con gái đó.

Liệu cô đã đi? Hay cô còn ở lại? Anh không biết, nhưng anh phải níu kéo cô bằng được!!!

“PÍP!!!!!!!!!!!” – Tiếng còi vang lên.

Tất cả các vận động viên lao mình ra phía trước với tốc độ khủng khiếp. Bụi hoà cùng với mưa, đường trơn nhưng dường như họ quên mất trơn như thế nào, cứ lao về phía trước bằng tất cả sức lực của mình. Chỉ riêng có Mạnh Duy lại chạy ở sau cùng, tốc độ của anh không hề như những người phía trước, nhưng bù lại trông anh không có gì là quá gắng gượng, thở đều. Khán giả cứ hô hào ầm ĩ bảo anh vượt lên, còn có ai nhớ rằng anh luôn chạy lấy sức?

Mưa quá to nên ít ai nhìn thấy, nhưng tốc độ của Mạnh Duy bắt đầu nhanh dần.

Con báo khi nó muốn săn mồi thì thường rình ở một chỗ nào đó, rồi nhẹ nhàng đi tới và phóng vọt đến chỗ mồi. Dù mồi là hươu nai, chạy nhanh đến mấy thì làm sao nhanh được bằng tốc độ xé gió của báo? Mạnh Duy cũng như vậy, bước chân anh chạy mỗi lúc một nhanh và càng lúc càng “nhím Sonic”, gió rất mạnh không biết do thời tiết hay là do tốc độ chạy của Mạnh Duy đang xé gió lao đi. Chục vận động viên đang chạy bằng tất cả sức lực, họ chạy cực nhanh nhưng Mạnh Duy chẳng hề nao núng gì, nhanh chóng vượt lên họ khiến ai cũng ngỡ ngàng, không tin nổi. Mới vừa rồi anh còn tụt ở cuối cùng kia mà?

Câu trả lời đơn giản lắm, họ chạy bằng sức lực, nhưng anh chạy bằng niềm tin!

Nhưng đúng như những điều anh đã lo, anh chạy bắt đầu tốn nhiều sức nên tim anh đập rất nhanh và cơn đau tái phát. Anh cố nghiến răng cho cơn đau qua đi nhưng nó lại càng đến sau những bước chạy của anh. Chân anh bắt đầu đau. Nó cứ dần dần rồi thành một cơn đau khủng khiếp như rạn vào từng khớp xương. Một năm luyện tập của anh chưa đủ để nó hồi phục, và anh ngã quỵ xuống.

Các vận động viên khác vậy thì lao lên như tên lửa bắn và vượt qua anh. Mạnh Duy nắm chặt tay thành nắm đấm, anh bất lực quá rồi. Anh không thể chạy được, không bao giờ có thể được hay sao?

“Mạnh Duy, đừng bỏ cuộc như vậy!!!”

Anh ngỡ ngàng…

Giọng nói này…?

Anh vội vàng ngẩng lên. Ai đã nói vậy? Sao anh chẳng nhìn thấy cả? Khán giả có nghìn người, nhưng anh nhận ra đó là giọng của ai. Làm sao anh tìm được người đó? Rốt cuộc có phải anh nghe nhầm không?

“Anh hãy đứng lên đi, anh đã nói anh không bỏ cuộc mà!”

Anh nhìn về phía trước, anh đã nghe rõ giọng nói ấy ở phía nào.

Mưa rơi trắng xoá đất trời, nhưng hình bóng ấy đã hiện rõ lên trong đôi mắt rực sáng của anh. Đó là…

Đó chính là cô!

Là Vân Hoa! Cô đã trở về với anh thật sao? Cô đã không đi Canada, cô vẫn yêu anh, vẫn muốn ở bên anh và giờ đây cô đang đứng ở phía trước đường đua như muốn nói anh hãy chạy về phía cô, hãy đến bên cô để quay lại những năm tháng yêu thương xưa kia. Còn nếu như anh bỏ cuộc thì cô sẽ lại đi mất, sẽ không còn chờ anh ở cuối chân trời phía đường đua kia nữa…

Niềm tin, ý chí dường như chiến thắng mọi đau đớn. Anh không cảm nhận thấy gì nữa ngoài ước mơ vẫn cứ chảy bỏng trong anh. Anh đứng lên, và lao mình về phía trước…

Chạy bằng tất cả sức còn lại, cũng như niềm tin chiến thắng còn lại.

Các vận động viên khác bỏ lại anh rất xa rồi, họ đã gần đến đích, liệu anh có làm được hay không?

Anh không quan tâm, anh phải chạy về đích để được đến bên cô. Cô đang chờ anh ở nơi đó…

Ốc Sên và Báo Đốm, hai con vật khác hẳn nhau. Một con thì chậm chạp nhất trong mọi loài, một con thì nhanh nhất trong mọi loài, nhưng chúng lại yêu nhau, lại không bao giờ rời xa nhau. Ốc Sên không thể chạy được thì sẽ luôn chờ đợi Báo Đốm, và chính tình yêu của Ốc Sên đã khiến Báo Đốm chạy lại về bên mình.

Cơn đau tim và đôi chân đang ngày càng đau không ngăn cản được Mạnh Duy, anh lao về phía trước bằng tốc độ nhanh nhất của mình, nhanh hơn cả những lúc thi chạy ngày trước, thậm chí nhanh hơn cả lúc anh chạy ở Lào Cai đuổi theo xe ô tô của cô và Kiều Duyên.

Các vận động viên lại một lần nữa kinh ngạc, dù họ rất nhanh, nhưng họ đâu có thể nhanh bằng ý chí của Mạnh Duy. Và cuối cùng, họ đã không chiến thắng được anh!

Mạnh Duy cán đích…

…và cũng là lúc anh ngã xuống.

“Không, Mạnh Duy!” – Hoa vội vã chạy tới đỡ lấy anh.

Chiếc máy bay đã đưa cô về tới đây an toàn, cô đã đến đây rất nhanh và chỉ mong được gặp lại anh, và giờ thì anh đang nằm trong lòng cô, nhưng đôi mắt anh đã nhắm, gương mặt đỏ bừng. Anh đã cạn kiệt hết mọi sức lực, anh đã vượt quá giới hạn mà căn bệnh tim cho phép, vượt qua cả giới hạn mà đôi chân anh có thể làm được.

Hoa ôm chặt lấy anh, cô hiểu ra chuyện gì. Anh đã sống vì ước mơ, và giờ đây thì cũng vì ước mơ mà chết sao? Anh đã không từ bỏ, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Anh chạy không phải vì chiến thắng, không phải vì danh lợi, mà là muốn được thực hiện ước mơ của mình. Không gì ngăn cản được trái tim của người mang ước mơ, kể cả số mệnh…

Cô khóc…

Dù biết rằng chuyện này đã có thể xảy ra, nhưng cô không thể không đau đớn. Anh đã có được ước mơ của mình, nhưng cô thì đã mất anh thật rồi…

Mọi người xung quanh sân vận động đều lặng đi. Họ vẫn nở nụ cười nhưng nụ cười ấy ngập nước mắt. Họ cười cho ước mơ của một chàng vận động viên trẻ đã thành công, nhưng khóc vì anh đã hy sinh tất cả vì ước mơ, đã từ bỏ trái tim mình cho ước mơ đó…

Nước mắt cô tuôn rơi, cô cúi xuống ghé sát anh mà khóc. Anh không tỉnh lại, anh đã ra đi…Lẽ nào cô phải tiếp nhận sự thật này?

Cô nức nở:

“Mạnh Duy, đến cả anh cũng bỏ em sao? Tất cả mọi người đều đã rời xa em rồi, bố mẹ và Hoàng Duy sang Canada rồi, ngay cả anh cũng bỏ rơi em thế này ư? Em sẽ sống thế nào? Anh trả lời em đi…” – Cô gục xuống, khóc to hơn.

“Ai bỏ rơi em, đồ Ốc Sên mít ướt này?”

Ai nấy giật thót mình, cả Hoa cũng tưởng là mình nghe nhầm. Cô vội vàng ngẩng lên…

Đôi mắt của Mạnh Duy hé mở, một nụ cười hiện rõ lên khuôn mặt anh:

“Anh đã tưởng mình chết rồi, nhưng anh không chết được đâu, vì nếu thế thì em sẽ không chừa được cái tính hay khóc nhè đâu đấy!”

Cô ngỡ ngàng, chuyện là mơ hay là thật…?

Anh ngồi dậy, nhìn cô. Phải, có lẽ lúc cán đích anh đã tưởng mình chết. Anh ngất đi để cái chết chuẩn bị đưa mình đi, để cơn đau xâm chiếm mình và cứ thế sẽ rời xa Thế gian này. Nhưng tiếng khóc ấy, những giọt nước mắt ấy và cả tiếng gọi thân thương của cô đã đưa anh trở lại. Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, vì cô mà anh mới thực hiện được ước mơ của mình, chính cô đã đưa anh trở lại với tất cả những gì anh có, đã giúp anh vượt qua biết bao nhiêu khó khăn gian khổ mà anh đã từng muốn bỏ cuộc bất cứ lúc nào.

Anh vén mái tóc dài đang che mất mặt cô ra, để nhìn cô. Cô không thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp và lúc nào cũng mè nheo thế này sao? Giờ thì anh biết vì sao cô hay khóc rồi, “bệnh bẩm sinh” từ nhỏ của cô mà.

“Vân Hoa, anh nhớ em…”

“Anh…” – Hoa vẫn như người trên trời rơi xuống.

“Có lẽ anh sẽ không bao giờ nhớ ra nếu em không thêu hình con báo ấy…”

Hoa giật mình. Anh đang nói gì cơ? Hình thêu con báo…?

“Vậy…vậy anh nhớ ra tất cả rồi…?”

“Đầu óc em chưa tỉnh lại hả, hồn xiêu phách lạc ở đâu đó?” – Anh mắng cô nhưng bỗng nhiên cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn đã kéo mọi ý thức của cô trở về. Mạnh Duy đã không chết như cô nghĩ, anh vẫn sống, vẫn đang ở bên cô và quan trọng hơn tất cả là anh nhớ cô, nhớ tất cả những ký ức năm xưa – điều mà cô đã mong ước biết bao lâu rồi.

Cả sân vận động reo hò, vỗ tay ầm ầm. Phóng viên, nhiếp ảnh, người quay phim cứ thế mà rào rào bấm máy. Những tiếng ồn ào đó đã khiến Hoa giật mình, vội đẩy Mạnh Duy ra, mặt cô đỏ bừng:

“Sao anh lại làm như vậy ở đây?”

“Thì sao? Nếu không thế thì em chạy mất thì anh chết ngay tại chỗ đấy!”

Anh lại hôn cô, một nụ hôn ngọt ngào và đầy nhung nhớ suốt một năm qua. Chính cô cũng không biết làm thế nào nữa, vì cô quá vui, quá hạnh phúc, cuối cùng thì cô đã được ở bên người cô yêu. Cô sẽ không bao giờ chạy mất nữa đâu, cô làm gì có thể chạy nữa vì cô nguyện sẽ yêu con Báo Đốm đáng ghét này cho đến hết cuộc đời.

Ánh mặt trời chiếu rực sáng sau khi cơn mưa đã tạnh. Một mùa xuân mới thật đẹp đã bắt đầu…

************* THE END *************
Ngoại truyện 1

“Oh, he’s very handsome!!!”

“Yes, looks like I love him!!!”

“Me too!”

Hai chàng trai ngồi trong phòng cười:

“Hoàng Duy, anh đúng là có sức hút, đến con gái nước ngoài cũng theo anh như điếu đổ, bớt đẹp trai đi tí nhé. Mau ra tiếp người ta đi, để đứng thập thò ngoài cửa ngắm giai vậy không tốt đâu!”

“Bảo Long, cậu nói thế còn thiếu đấy! Ai bảo Hoàng Duy vừa “ra lò” căn nhà đẹp tới mức Thủ tướng còn phải khen thì bảo làm sao con gái chẳng theo. Ai mà có chồng như Hoàng Duy thì chắc cả đời sung sướng luôn ấy chứ!!!” – Cao Phong ngồi cười ha hả.

“Làm việc đi, ồn ào quá!” – Chàng trai đang ngồi chăm chú vẽ bản thiết kế nghe vậy bực mình.

Cả hai vội vàng im lặng. Haizz chán thật cái tên Hoàng Duy này, làm kỹ sư giỏi như thế, kế nghiệp bố mình năm năm đã nổi tiếng khắp Canada, lại đẹp trai, giàu có, phong độ, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, biết thế Cao Phong và Bảo Long đừng “ham tiền” sang đây làm cùng Hoàng Duy, ở Việt Nam còn hơn!

“Hai người vẽ nốt bản thiết kế đi, chậm rì vậy hả? Có mỗi một tí cũng không xong nữa!”

“Thế cậu vẽ được gì chưa?” – Cao Phong cố bật lại.

Hoàng Duy chỉ vào mấy cuộn giấy. Hai kẻ kia há hốc mồm, tên này chuyên nghiệp thật, vẽ loáng cái xong mấy bản thiết kế. Bảo làm sao nhà lúc nào cũng đẹp!

Anh đứng lên:

“Mấy người làm nốt đi cho xong, tôi đến giờ về rồi!”

Rồi anh lạnh lùng đi ra, còn lại hai anh chàng “mặt dài như ngựa” vì đống việc chất cao như núi.

Hoàng Duy lặng lẽ đi trên con đường gió thổi rất lạnh, tuyết rơi trắng xoá. Đất nước này rất rộng lớn và lạnh giá, điều này càng làm cho anh thêm cô đơn. Một năm qua anh đã có được rất nhiều thành công, nhưng vẫn có một khoảng trống nào đó vô hình trong con tim. Có lẽ vì hình bóng cô vẫn cứ ở lại trong anh. Năm năm đã trôi qua từ ngày cô rời xa anh để quay trở về với người mà cô yêu, chắc cô đang hạnh phúc lắm. Hạnh phúc của cô là niềm vui của anh, nhưng chưa bao giờ anh thấy vui thực sự.

“Anh Hoàng Duy đúng không?”

Hoàng Duy giật mình quay lại. Tuyết trắng xoá khiến anh hơi khó nhìn, hình như là một người con gái. Một cô gái xinh đẹp, liệu đó có phải là…

À không, anh đã nhầm. Không phải cô…

“Anh còn nhớ tôi không?” – Cô gái đó bước lại gần về phía anh.

“Tôi nhớ, trông cô thay đổi nhiều đấy!”

“Tôi nghe nói anh đã làm một kỹ sư rất giỏi và nổi tiếng ở đây, anh theo nghề của bố đúng không? Bố anh thế nào rồi?”

“Bố tôi khoẻ rồi. Tôi chỉ muốn có một công việc làm và phụ giúp bố mẹ. Còn cô, cô theo nghề ca sĩ hả?”

“Không, ca sĩ tôi không theo nữa rồi!”

Bỗng có mấy người Việt kiều đi qua, thốt lên:

“Cô ấy có phải là nữ vận động viên cầu lông nổi tiếng không?”

“Đúng rồi, xinh quá đi mất! Cô ấy có sang đây sao?”

“Cô ấy tên gì nhỉ?”

“Nguyễn Kiều Nga, tôi thuộc rành rành họ và tên luôn!”

Hoàng Duy nghe vậy liền nhìn Kiều Nga:

“Cô theo nghề đó à?”

“Ừ!”

“Cô giỏi rất nhiều môn thể thao, sao lại theo cầu lông?”

“Vì cầu lông là môn mà tôi đã dạy Vân Hoa!”

Hoàng Duy im lặng. Đã năm năm anh mới nghe đến cái tên ấy…

“Hầu như Vân Hoa được Mạnh Duy dạy thể thao, chỉ có cầu lông là tôi dạy chị ấy. Thời gian qua tôi đã nhận ra được rất nhiều điều tốt từ chị ấy, và tôi muốn đi theo môn thể thao này coi như là tình cảm của tôi dành cho Vân Hoa, tôi không muốn mình phải ghét chị ấy nữa. Quả thật tôi đã rất sai lầm, đến giờ vẫn thấy mình chưa đáng để được tha thứ!”

“Đó cũng do cả mẹ cô nữa mà, giờ quan hệ giữa cô và mẹ thế nào?”

“Tôi biết mẹ tôi đã gây ra quá nhiều lỗi lầm nhưng đó cũng là người sinh ra tôi. Khi nào có chuyến đi tập ở Pháp tôi lại tới thăm mẹ. Mẹ đang phát triển một công ty điện ảnh bên đó, có lẽ mẹ tôi cũng muốn thay đổi rồi.”

“Tôi mừng vì điều đó đấy! Nói chung chúng ta đều được bình yên đúng không?”

“Ừ, mọi chuyện đã trở lại đúng vị trí của nó rồi. Cuối cùng thì họ cũng được hạnh phúc…”

“Cô nói đến ai vậy?”

“Mạnh Duy và Vân Hoa ấy. Cách đây năm năm họ đã trở về với nhau, và năm ngoái vừa cưới rồi!”

Hoàng Duy nghe như có tiếng nghẹn lại trong tim. Nhưng anh vẫn cố cười:

“Có phải vì vậy mà cô sang đây?”

“Ừ! Tôi nghĩ tôi đã giúp họ thế là đủ rồi. Nhưng Hoàng Duy này, liệu tôi có thể được tha thứ hay không?”

“Cô đã gây ra cho họ rất nhiều đau khổ…” – Hoàng Duy đáp – “…nhưng cô đã giúp họ bằng tất cả những gì cô còn lại. Có lẽ Mạnh Duy sẽ không thể đi được, chạy được nếu không có cô ở bên. Cô vẫn xứng đáng được tha thứ dù có thể là sớm, hay là muộn.”

Kiều Nga mỉm cười:

“Tôi sẽ tin vào lời của anh! Vậy anh có thể giúp tôi không?”

“Cô cứ nói!”

“Tôi muốn định cư ở đây một thời gian, vả lại nghe nói tập cầu lông ở Canada rất có lợi, tôi cũng thích xứ lạnh nữa. Nghe nói anh là kỹ sư nhỉ, giới thiệu cho tôi chỗ nào tập luyện tốt nhé?”

“Việc đó đơn giản mà, coi như là tôi giúp cô vì cô đã giúp cho hai người họ đấy!” – Cuối cùng Hoàng Duy cũng nở một nụ cười.

Ánh mặt trời chiếu sáng lên những bông tuyết rơi. Quá khứ có lẽ rồi sẽ quên đi, lỗi lầm rồi sẽ có thể được tha thứ, nụ cười rồi sẽ trở lại. Hãy cứ tin vào điều đó, cho dù là sớm, hay là muộn đi chăng nữa. Cứ tiếp tục bước đi, hướng về một tương lai tươi sáng, bạn sẽ tìm lại được chính mình, tìm được những thứ mà bạn đã tưởng mình đánh mất đi…

Ngoại truyện 2

“Nào chạy đi, sắp đến đích rồi!”

Cậu học sinh gầy gò thấp bé thở hồng hộc cố gắng chạy về phía đích. Chân cậu đã bầm dập vì vừa bị ngã lúc chạy, tưởng rằng đã không muốn chạy nữa nhưng thầy giáo và các bạn đều cổ vũ nồng nhiệt, cậu bé cố gắng chạy về phía đích.

“2 phút 30 giây, thế là nhanh với 4 vòng rồi. Mau đưa bạn đến phòng y tế đi!”

Một cậu bé khác chạy ra đưa bạn vào phòng y tế. Lũ con gái quay sang xì xào:

“Ngã đau như thế mà vẫn chạy được về đích, giỏi thật đấy!”

“Gớm không nhờ thầy cổ vũ thì đừng mơ.”

“Ừm đúng đó, thầy luôn cổ vũ bọn mình, dù thế nào, chạy chậm hay nhanh đều chạy đến đích.”

“Càng lúc tao càng thích Thể dục rồi, nhất là chạy ấy!”

“Đúng, học thầy Mạnh Duy thì chỉ có nhất thôi. Sao thầy ấy dạy hay thế nhỉ? Học trò cũ của thầy trước có khác.”

“Ôi chao, dạy không những hay, lại còn đẹp trai nữa!”

“Mày lại mê giai hả?”

“Gớm tao mê giai còn mày mê gì? Lên Facebook mày có cả một album riêng là ảnh của thầy Mạnh Duy đấy, chó chê mèo lắm lông!”

“Ờ tao…”

“Thích cũng phải thôi, thầy ấy vừa dạy giỏi, lại từng là vận động viên đỉnh cao môn chạy, còn đóng phim nữa chứ, phim thầy ấy khỏi chê luôn. Còn gì mà tao không biết về thầy ấy nữa? Hahahaa!! Sau này tao sẽ trở thành vợ thầy mất.”

Mấy đứa con gái cười phá lên:

“Vợ thầy? Mày mơ ngủ hả? Thầy đẹp trai như thế thèm gì lấy con mập như mày?”

“Thì thầy cũng chẳng thèm lấy cái bọn gầy như que củi chúng mày!”

“Gớm thế con Lan, con Thuỷ, mấy con tổ 1 toàn đứa xinh cả đấy, mà nghe nói thầy quý tụi đó lắm đấy.”

“Hừm đáng ghét, sao chúng ta xấu thế nhỉ? Ước gì xinh hơn một tí để thầy quý!”

“Tôi không phải kẻ ham sắc mà cứ xinh là được đâu!” – Giọng nói trầm ấm vang lên.

Lũ con gái giật thót:

“Á dạ dạ…Đâu em đâu nói thầy, hì hì!!”

“Mấy cô thì khôn lỏi lắm! Ngồi đó, chốc nữa kiểm tra tiếp bài thể dục đấy!”

“Ơ thầy đi đâu đấy ạ?”

Bọn con gái thấy Mạnh Duy đi nhanh về phía cổng trường thì cũng đi theo. May quá không có bảo vệ, cả lũ đành đứng ở cổng trường ngó ra xem thầy đi đâu. Tất cả như bất động vì thấy có một cô gái đi về phía thầy. Cô gái xinh đẹp như một bông hoa, nụ cười rất rạng rỡ trên gương mặt trẻ trung, lũ học sinh thấy thế mà phát ghen phát tỵ. Cô gái đó lẽ nào là người quen của thầy Mạnh Duy – thần tượng của học sinh trong trường?

“Sao em lại đến đây?”

“Em đi mua sắm một chút thôi, tiện đi qua xem anh thế nào mà!” – Cô ngó về phía trường, thấy mấy cái đầu đang ló ở đó.

Những tiếng xì xào lại vang lên:

“Ai mà xinh vậy?”

“Bạn gái thầy à?”

“Không, thầy “quang minh chính trực” vậy thì không có bạn gái đâu!”

“Chắc là em gái.”

“Hoặc bạn học cùng lớp.”

Cô gái không nghe thấy gì nhưng Mạnh Duy thì nghe thấy rõ, anh ho một cái cho khỏi cười. Cô gái nói:

“Học sinh lớp mấy đấy anh?”

“Lớp 9, tụi nó đang không biết em là ai của anh đấy.”

“Sao anh không ra mà nói cho tụi nó biết?”

“Anh không thích thế…”

Chưa nói dứt câu Mạnh Duy đã cúi xuống hôn nhẹ lên má cô gái. Dù là anh quay lưng lại với bọn học trò nhưng cũng đủ để tụi nó rụt ngay mặt vào trong (và cũng chính vì quay lưng lại nên tụi nó không biết là lên má hay lên…)

“Ối mẹ ơi cảnh….hot!!!”

“Tao…tao không muốn nhìn đâu…”

“Bạn…bạn gái thầy, chuẩn 100% rồi.”

“Từ nay tao không dám nhìn trộm thầy nữa!”

“Tao sẽ del toàn bộ ảnh của thầy trên Facebook.”

Cô gái ngoài kia cũng vội đẩy anh ra:

“Này, làm cái gì đấy? Đứng trước cổng trường mà dám làm thế à?”

“Thì để cho lũ kia biết em là ai mà!”

“Muốn cho chúng nó biết thì cứ việc nói thẳng chứ sao lại làm thế???”

Mạnh Duy cười:

“Đằng nào tí nữa em cũng đi, ít ra phải làm thế để đỡ nhớ vợ anh chứ?”

“Vợ, vợ! Chẳng hiểu sao mù quáng đi làm vợ anh. Biến đi cho xong!” – Cô gái hậm hực định quay đi về.

“Vân Hoa!” – Bỗng một tiếng gọi vang lên.

Cả hai người quay lại. Một người phụ nữ đứng tuổi nhưng trông bà rất trẻ đang bế một đứa trẻ đi đến. Cô gái vội vã chạy đến:

“Ôi mẹ, sao mẹ lại bế nó đến đây?”

“Đưa cháu nội mẹ đi chơi mà, thằng bé thích đi chơi lắm, và ở nhà thì đang cứ cố tập đi mà chẳng đi được.”

“Hì cái thằng này, sốt ruột quá đấy cưng ạ! Ra mẹ bế nào!” – Vân Hoa đưa tay đón bé.

Nhưng em bé nhìn thấy chàng trai đứng đằng sau cô liền với tay ra, miệng bập bẹ cố nói nhưng chưa nói được. Mạnh Duy thấy thế cũng đủ hiểu liền chạy tới bế lấy con, rồi quay sang Vân Hoa nháy mắt ý nói: “Muốn biến cũng không biến được!”. Vân Hoa chỉ biết lè lưỡi, hai bố con kia dám về cùng phe bắt nạt mình cơ đấy.

Mạnh Duy bế đứa trẻ quay lại. Vân Hoa gọi:

“Này này bế nó đi đâu đấy?”

“Vào trường, mấy thầy cô giáo cứ đang hỏi thằng Mạnh Bảo đâu sao không mang đó đến, giờ tiện quá còn gì!”

“Không được, đưa cho em, ai lại bế con đến trường như thế! Nó khóc thì sao?”

“Khóc kệ nó, lo thì đi vào cùng đi.”

“Anh…” – Hoa tức muốn chết.

Cô Vân đứng đằng sau cười:

“Con đi vào đi, đừng ngại.”

“Dạ…” – Chết thật, còn cái mo nào đậy mặt? Xấu hổ chết!

Vân Hoa đành đi theo sau Mạnh Duy vào trong trường. Lũ học sinh thấy cô gái đó đi vào cùng thầy mình, thầy lại còn…bế một đứa trẻ thì “ngất xỉu”. Thầy giáo trẻ trung, đẹp trai của chúng giờ lại có gia đình đề huề, hix hix!

Nhưng tụi nó cũng chạy ngay theo thầy:

“Hehe thầy ơi vợ thầy hả thầy?”

“Đâu có, con gái cả của thầy đấy!”

“Muốn chết hả?” – Vân Hoa véo mạnh Mạnh Duy một cái.

“Ái đau! Mấy em xem, vợ gì đanh đá nhỉ?”

“Làm gì có, chị ấy xinh mà, lại cá tính nữa!” – Hehe tụi học sinh đổi trắng thay đen, chưa gì đã theo phe người đẹp ăn hiếp thầy. Thầy chỉ còn biết ngơ ngẩn ngẩn ngơ.

“Thầy, con thầy đó hả? Đưa tụi em xem nào!”

“Ối giời mấy cô cậu ngồi đó ôn lại bài cho tôi, làm gì mà sấn lại thế?”

“Cho tụi em xem tí thôi mà. Ôi cha mẹ ơi yêu thế?”

“Con trai hay con gái đây?”

“Con trai, thằng này mày nhìn không biết con thầy là con trai hay con gái hả? Ôi “cute” chết mất, muốn cắn một cái ghê.”

“Thầy, nó tên là gì đấy thầy, mấy tuổi rồi thầy?”

“Ừm, tên nó là Mạnh Bảo, cũng gần 1 tuổi rồi.”

“Tên đẹp quá đi, Mạnh Bảo, chị bế nào.”

“Ra anh đây bế đi bé ngoan!”

“Thằng này nó bắt cóc trẻ con, ra chị bế!”

“Ai cho tụi mày bế nó, để tao!”

Mạnh Bảo thấy vậy không hề sợ vì đông người, ngược lại bé còn cười. Nụ cười của bé cũng giống hệt bố mình, rất đáng yêu và rực sáng như ánh mặt trời. Bỗng bé cựa quậy như muốn trườn khỏi tay bố. Mạnh Duy thấy vậy liền hỏi:

“Sao, muốn tập đi à?”

Bé cười như là đồng ý. Mạnh Duy liền cúi người định đặt con xuống đất thì Vân Hoa ngăn lại.

“Nó đã đi được đâu, đừng có đặt, ngã đấy!”

“Yên nào, ngã thì mới đứng dậy được chứ. Mấy đứa đứng ra xa cho thầy một tí, để thầy cho em tập đi thử.”

“Vâng!”

Mạnh Duy đặt Mạnh Bảo đứng ở một vị trí rồi anh chạy ra phía trước con khoảng một mét, ngồi cúi xuống, vẫy vẫy:

“Ra đây với bố nào!”

Mạnh Bảo đứng đó, ngơ ngác một lúc rồi nhìn thấy thì háo hức hẳn lên. Phải đi về phía bố mới được. Nhưng đi thế nào đây? Bé cúi xuống định bò, nhưng Mạnh Duy nói:

“Không bò, tập đi bố xem! Ở nhà tập thế nào thì giờ cứ đi thử.”

Mạnh Bảo nhìn bố, tự dưng bé thấy sợ. Không phải vì Mạnh Duy không cho bé bò mà sợ đi. Nhưng bé rất muốn được đi, được chạy nhảy như mấy anh chị kia. Thế là bé đứng lên, và bắt đầu đi bước đầu tiên.

Ở nhà bé được tập đi, nên bé đã tiến được mấy bước.

“Cố lên, cố lên!” – Mấy học sinh cổ vũ.

“Cố lên đi em trai!”

“Giỏi lắm, đừng sợ!”

Mạnh Bảo không hiểu những lời đó nhưng biết là mình đang được cổ vũ liền cứ tiếp tục đi. Những bước chân rất run run, không vững nhưng vẫn cứ tiến về phía trước. Bé đi rất chậm, nhưng ai cũng kiên trì đợi. Chỉ có Vân Hoa là sốt ruột:

“Đi thế được rồi mà, bế nó lên đi anh!”

“Kệ nó, một đoạn nữa thôi, đi tiếp đi con!”

Bỗng Mạnh Bảo vấp và ngã xuống đất. Đầu gối ngã xuống trầy một vết, máu chảy ra, tay bé thì xước rất đau khiến bé khóc. Vân Hoa và học sinh hốt hoảng định chạy tới bế, nhưng Mạnh Duy ngăn lại:

“Để yên đó!!!”

Tiếng anh quát khiến ai cũng sợ, phải dừng lại nhưng đều xót xa nhìn em bé. Vân Hoa lo lắng đến phát khóc, bị ngã như vậy thì đau lắm, làn da mỏng manh của Mạnh Bảo chịu làm sao được chứ?

Mạnh Duy vỗ vỗ tay:

“Mạnh Bảo, đứng lên đi con!”

Mạnh Bảo vẫn khóc, không thể đứng được vì bé rất đau.

Mạnh Duy thấy vậy cũng chỉ muốn tới bế con, nhưng nếu làm thế thì đến bao giờ bé mới đi được? Anh liền lấy một cái xúc xắc – đồ chơi mà Mạnh Bảo rất thích, rung rung:

“Nào ra đây bố cho chơi nào!”

Tiếng xúc xắc vang lên thức tỉnh Mạnh Bảo. Đồ chơi ấy đang ở chỗ bố kìa! Nếu không đi tới thì bố cho người khác chơi mất. Mạnh Bảo liền lấy tay làm đà, chân cố gắng đứng lên dù khi gập chân thì đau vô cùng, nhưng bé quyết đứng lên bằng được. Học sinh thấy vậy liền cổ vũ nhiệt tình tới mức cả trường phải ló ra xem có chuyện gì.

“Mạnh Bảo, cố lên nào!”

“Đứng lên đi Mạnh Bảo!”

Và Mạnh Bảo đã đứng lên được! Đầu gối vẫn chảy máu ròng ròng, nhưng chân bé vẫn nhấc lên là bước đi tiếp. Mọi người càng reo hò hơn, sắp đến nơi rồi. Dường như bước chân Mạnh Bảo càng nhanh hơn. Và bé lao vào lòng bố mình.

Ai cũng phải nửa cười nửa khóc nhìn cảnh Mạnh Duy ôm lấy con, còn bé thì mỉm cười rạng rỡ, cầm lấy cây xúc xắc trong tay bố mân mê mà quên đi đôi chân của mình. Vân Hoa cũng cố nuốt nước mắt, cuối cùng con trai cô đi được rồi. Cả Mạnh Duy cũng vậy, anh ôm chặt lấy bé, khẽ nở một nụ cười.

Bước chân đầu tiên lúc nào cũng như thế…

Sẽ có những lúc vấp ngã, sẽ có những lúc phải khóc, thế nhưng mục tiêu vẫn luôn ở phía trước. Mục tiêu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ, cũng như ước mơ không bao giờ phai mờ đi. Ngay cả một đứa trẻ, bước chân chập chững đầu tiên cũng là vì một ước mơ, và cho dù là trong khoảng thời gian nào của cuộc sống bất kỳ thì chúng đều có thể đi được, tiếp bước được và chúng ta cũng hãy như thế nhé! Hãy bước đi dù có bao nhiêu chông gai đi chăng nữa!

Hết


Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

pacman, rainbows, and roller s