Như đã nói ở trên , suốt khoảng thời gian hơn một tháng để ôn thi Đại
học tôi không đăng kí ôn thi ở trung tâm nào cả vì tôi xác định vào Nam làm
việc . Nhưng sau đó nghe lời của nhiều người trong gia đình tôi lại phải lên Hà
Nội thi Đại học với mục đích lấy điểm để học Cao đẳng. Kết quả thi chắc ai
cũng đoán được là trượt Toán : 6 , Lý : 3 , Hóa : 3 cộng thêm 1 điểm khu vực
là 13 điểm đủ vào Cao đẳng.Trời xui đất khiến thế nào tôi lại nghe lời bà cô
vào học khoa Kế toán với lí do sau này dễ xin việc.Tôi thì cũng chẳng biết nó
là cái nghề gì chỉ nghe chữ Toán thì tôi cũng thấy có vẻ mình học ngành này
được.Ai ngờ ngành này toàn gái , nản vãi
Nhân tiện tôi cũng giới thiệu sơ qua về cái lớp Cao đẳng mà tôi học suốt
3 năm mà không hề có một chút lưu luyến hay một kỉ niệm nào để tôi ghi
nhớ.Năm đầu tiên thì cả lớp có tất cả 7 đứa con trai và hơn 90 đứa con gái ,
nhìn lộn nhộn vãi .Đến năm thứ hai chia lớp và một số đứa bỏ nên còn hẳn 2
thằng con trai. Vốn đã không có cảm tình với cái lớp tôi theo học nên cũng
không có ý tưởng làm quen hay chơi thân với bất cứ ai.Thậm chí lắm đứa con
gái làm quen với tôi cũng bị tôi lảng tránh đâm ra ghét tôi.Đến lớp tôi xuống
bàn cuối ngồi nghịch điện thoại rồi giờ ra chơi ngủ gục xuống chả thèm đi đâu
hết có chăng những môn chuyên ngành quan trọng tôi còn chú ý nghe giảng
nên làm bài tập cũng khá.Học suốt 3 năm tôi không nhớ nổi tên của tất cả
học sinh trong lớp , có chăng tôi chỉ chơi qua loa với mấy đứa con gái có vẻ
nghịch ngợm trong lớp.Nhưng bọn này cũng phải sợ tôi vì tôi luôn tỏ thái độ
lạnh lung không thèm quan tâm ai , đôi chút có vẻ nguy hiểm
Có mỗi vụ tôi ngồi xem hoạt hình ở trong lớp thì thầy giáo đi gần đến con bé
bàn trên tính troll tôi kêu lên:
- Dũng mày có tắt ngay phim sex đi không thầy giáo đang xuống đấy.
Ông thầy giáo trẻ có vẻ đỏ mặt vì trò đùa không mấy ý tứ của con thần kinh
này nên cũng chả biết nói gì, bọn xung quanh cười ầm lên phụ họa .Nhưng tôi
tỉnh bơ đáp trả :
- Cái loại mày không ăn được đạp đổ hả con , có mỗi mấy tập phim 18+
mà cứ xớn xác lên đòi mượn điện thoại của tao để xem, không cho mượn hậm
hực tâu thầy để phá. Mày khá lắm.
Lúc này nhìn mặt con này như cái bơm ý, buồn cười lắm các thím ạ .Con
này thuộc thể loại đùa khá trơ nhưng gặp vụ này của tôi nghe vẻ tắt điện mất
rồi còn thầy giáo quát trật tự cho qua truyện.Từ vụ này mà tôi khá nổi
tiếng là nguy hiểm nên chả mấy đứa dám bày trò trêu tôi
Có lẽ kết thúc không nhắc đến cái lớp này nữa cho khỏi dài dòng câu chuyện.
Cuộc sống sinh viên ở khu trọ của tôi thì hoàn toàn ngược lại, vui vẻ hòa đồng
rất ư là thoải mái.Vì vậy tôi chỉ dành thời gian đi chơi cùng mọi người trong
xóm trọ là nhiều,đa số toàn lớn hơn tuổi tôi nên tôi xếp vào hang em út.Có
mấy bà chị hơn tôi một tuổi đang giai đoạn F.A nên rất hay rủ tôi đi chơi khắp
mọi nơi trong nội thành Hà Nội. Cuộc sống tràn ngập niềm vui và tiếng cười
trong những cuộc đi chơi , vì thế tôi không hề có cảm giác cô đơn vì chưa có
người yêu như mấy đứa bạn hay lên facebook than thở.Tôi đang ủng hộ một
cuộc sống độc thân và ao ước nó không bao giờ kết thúc.
Và thế là tết Dương lịch năm 2010 đã đến, năm nay ở Bờ Hồ Hoàn Kiếm tổ
chức lễ hội phố Hoa khá lớn nên xóm trọ tôi tập trung rủ nhau bắt xe buýt đi
xem.Thế là khoảng tám người cùng đi với tôi ra Bờ Hồ chơi, được buổi ngắm
gái sướng hết cả mắt chỉ bực mình mỗi cái là thỉnh thoảng mấy bà
chị lại bắt cầm máy chụp ảnh tùm lum mất hết cả hứng .Buổi đi chơi
diễn ra khá vui vẻ và đến chiều chúng tôi rủ nhau bắt xe buýt về .Hôm nay xe
buýt chật thì khỏi nói, toàn là sinh viên như tôi hí hửng đi xem hội phố Hoa về
rồi bon chen lên xe .Tôi và mấy anh chị cùng xóm trọ không thể đứng cạnh
nhau được vì xe quá đông, tôi kiếm được chỗ đứng đối diện cửa xuống có cái
cột và dựa lưng vào đó ,tay trái bám vào thanh sắt ngang ngực ở bên
cạnh(xe buýt 34 các thím nhé ).Kể ra có chỗ đứng thế này là khá ổn rồi.
Đứng đó được một lát thì có một đứa con gái có dáng người nhỏ nhắn chen
vô, nó chui tọt vào vòng tay của tôi mới ác chứ, xe cũng khá chật thế là
được cơ hội nó dựa luôn vào mình tôi để đỡ phải bám đâu hết.Tôi liếc qua
thấy con bé này khá là xinh xắn nên mặc kệ cho nó “sàm sỡ” mình
Càng lúc con bé này càng áp sát người tôi như thể đôi tình nhân đang ôm
nhau ấy cái đuôi tóc của nó lại còn thỉnh thoảng ngoe nguẩy vào mặt
tôi thơm ra phết.Phải công nhận là con gái bây giờ bạo thật và tôi cũng không
ngu gì mà giữ khoảng cách với nó mà tôi còn áp sát lai gần hơn cho sướng vì
thời tiết mùa đông khá rét lại có đứa dâng chăn 37 độ cho thì chỉ có thằng
ngu mới né.Dần dần khoảng cách của hai đứa cúng tôi phải nói là sát sàn sạt,
với sự xô đẩy của mọi ngời trên xe nên thỉnh thoảng môi tôi chạm vào tai con
bé này. Ban đầu tôi cũng ngại nhưng thấy nó không có phản kháng mà còn có
vẻ quay mặt ngang về phía tôi để tôi có thể thơm vào má nó nữa.Vậy là tôi
cứ đặt môi vào tai em ấy suốt đoạn đường từ Bến xe Kim Mã đến Cầu
Giấy,cảm giác sung sướng và khó tả ra phết.Đã bao giờ tôi được làm như thế
với con gái với sự hợp tác như thế đâu.Vậy là suốt đoạn đường ấy tôi và con
bé này như một đôi tình nhân dính chặt lấy nhau, đến lúc xe buýt có vẻ
thoáng hơn con bé này vẫn không chịu buông tha cho tôi mà đứng dãn ra một
tí.
Mọi việc tưởng chừng bình thường, đến Cầu Giấy con bé này bấm đèn để
chuẩn bị đi xuống tôi bắt đầu thấy tiếc nhưng không đủ can đảm để xin số
của nó. Đến Đại Học Giao Thông con bé này bước xuống tôi vẫn nuối tiếc nhìn
theo thì bất ngờ con bé quay lại nhìn thẳng vào mặt tôi nở một nụ cười quen
thuộc khiến tôi choáng váng vì nhận ra:
- Không ai khác ngoài nụ cười của cô bé mà tôi gặp qua hai lần vào buổi
tan trường lớp 4 và buổi chợ Tết lớp 7 .
Khi nhận ra nụ cười ấy tôi đứng hình trong mấy giây và quyết đình lao
xuống để gặp bằng được cô gái này nhưng không thể.Xe buyt lúc này người
lên xuống rất đông và tôi không tài nào chen ra cửa được.Thế là cánh cửa
đóng lại , chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi bến trung chuyển Cầu Giấy.Lần này
không hiểu sao tôi thất vọng ghê gớm vì không thể tóm cô gái đó lại để hỏi
chuyện .Tôi dám chắc là tôi quen cô gái này bởi trực giác của tôi không thể
sai, tôi có khả năng đoán được suy nghĩ của người đối diện mình rất tốt.Qua
nụ cười đầy quyến rũ vừa rồi thể hiện cô gái đó rất quen thuộc với tôi và nụ
cười đặc biệt đến nỗi tôi không thể quên nổi qua nhiều tháng năm.
Thật sự là từ hôm gặp cô gái này tôi bắt đầu suy nghĩ nhiều , tôi không thể
nào quên được mùi thơm của mái tóc , nụ cười đầy quyến rũ , dáng người hấp
dẫn … rất nhiều thứ khiến tôi tưởng tượng về cô ấy. Lần này tôi lại để cô gái
này tuột mất khiến cho tôi cảm giác mình là kẻ thất bại trong tình cảm. Nhưng
được cái an ủi duy nhất là dạo này trong khoảng thời gian này tôi hay gặp
được cô ấy trong mơ , điều đó làm tôi càng thêm nhớ nhung và hi vọng vào
duyên số một ngày không xa sẽ được gặp cô ấy và tôi hứa với lòng mình là
không thể để cô ấy tuột mất như lần trước nữa.
Trong giấc mơ của tôi, tôi và cô gái bí ẩn đó là một cặp đôi hoàn hảo như
những gì tôi mong muốn về tình yêu, tôi và cô gái ấy cùng nhau đi dạo trong
công viên , nô đùa cùng trẻ con rồi ngồi ôm nhau tâm sự tình cảm ở những
chiếc ghế đá dưới tán cây xanh rờn. Đúng là khung cảnh trong mơ có phần
hoa mĩ hơn ở ngoài , nó khiến tôi mê mẩn cùng người trong mơ . Và tôi đã tự
thú nhận với bản thân là mình đã yêu cô gái này mất rồi , một thứ tình cảm
nghe có vẻ bế tắc này không những không làm tôi suy sụp buồn chán như
những người khác nghĩ mà ngược lại nó làm tôi cực kì hưng phấn và tràn trề
sức sống.Cuộc sống như thế cứ kéo dài khiến tôi không hề thấy mặc cảm hay
ghen tị với những đôi trai gái đang tình tứ ở công viên mỗi khi tôi nhìn thấy
hoặc những cuộc nói chuyện điện thoại của người bên cạnh đang buôn cùng
người yêu, những thứ đó có thể khiến người độc thân cảm thấy tự ái hoặc
ghen tỵ còn đối với tôi họ cũng chỉ bằng tôi mà thôi.Tôi cũng có tình nhân cơ
mà , nhưng người tình của tôi là người tình trong mộng.
Cuộc sống Sinh viên của tôi có quá nhiều niềm vui do mọi người xung quanh
mang lại.Những cuộc vui chơi , liên hoan , ca hát , sinh nhật diễn ra liên miên
và đặc biệt về vấn đề tài chính lúc nào tôi cũng đầy đủ.Không phải là do gia
đình tôi có điều kiện khiến tôi có thể bớt suy nghĩ về vấn đề tài chính mà
ngược lại nhà tôi rất nghèo.Bố tôi mất từ năm tôi lớp 6, mẹ tôi rất vất vả nên
vì thế mà tôi phải cố gắng đi làm thêm ở ngay từ năm đầu tiên lên Hà Nội.Do
năm học đầu tiên còn “chân ướt chân ráo” nên tôi không thể tự lo cho bản
thân được nhưng dù sao tôi cũng kiếm được tiền để đỡ phải xin mẹ nhiều.
Do vừa đi học vừa đi làm nên tôi không có nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ
vẩn vơ về chuyện tình cảm nhiều, có chăng tôi cũng thấy hạnh phúc vì trong
giấc mơ tôi vẫn thường xuyên gặp được “người tình” của mình.
Sang năm thứ hai của đời Sinh viên tôi đã có thể tự lập bằng công việc part
time ổn định ở một nhà hàng. Do đặc thù của công việc này rất hay được tiền
“tip” của thực khách thuộc hạng giàu sang nên tình hình tài chính của tôi có
vẻ dư giả, tôi có thể bỏ tiền ra ăn những món ăn ở vỉa hè mà mình thấy lạ
mắt hoặc mua những thứ mà mình thích.Nếu không đi làm chắc tôi chả dám bỏ
tiền mồ hôi công sức của mẹ mình ra để tiêu vặt vãnh những thứ này.Công
việc partime ở nhà hang tôi làm khiến tôi hết sức hào hứng vì có rất nhiều
đồng nghiệp là sinh viên sàn sàn tuổi tôi, làm việc cùng nhau thân thiết vui
không tả nổi cộng với những chương trình sang trọng vui vẻ của nhà hang làm
tôi càng yêu công việc này hơn.Thế rồi tôi dăng kí làm full time (từ 2h đến
10h30) để có thể kiếm được nhiều hơn tiện thể có nhiều thời gian để vui vẻ
cùng đồng nghiệp của mình.Vì thế mà tôi có vẻ kiệt sức trên lớp học với
khoảng thời gian dành cho cả học lẫn đi lại là 6h đến 12h.
Và thế là ba năm học trôi qua khá nhanh vì tôi là người bận rộn nên cảm thấy
thời gian trôi nhanh và tình yêu của tôi cũng chỉ dừng lại ở những giấc mơ với
cô gái đó mà thôi.Tôi cũng không hi vọng mình có thể gặp lại được cô gái đó
như ngày trước nữa mà đành an phận tự động viên mình rằng cuộc sống cứ
diễn ra yên bình như thế này có vẻ tốt hơn, mình vẫn còn trẻ mà.
Mọi việc tưởng chừng cứ như thế không có hồi kết nhưng cuối cùng cái gì đến
tất nhiên cũng phải đến. Cho đến một hôm cách đây mấy tháng sau khi tôi đã
thi tốt nghiệp Cao đẳng xong mấy bà chị ở cùng xóm trọ tôi rủ tôi đi Chùa Hà
thắp hương, tôi cũng đi theo vì từ dạo đi làm nhà hàng tôi ít được đi chơi với
mọi người cùng xóm trọ. Đến nơi tôi mới bất ngờ nhận ra đây chính là ngôi
chùa dành cho người ta đến để cầu Duyên qua lời giới thiệu của mấy bà
chị.Quả thật là như vậy , tôi thấy rất đông người trẻ tuổi đến đây thắp hương
khấn vái và cười thầm châm chọc mấy bà chị “ế nên phải đi cầu duyên” trong
khi đó mình thuộc hạng “ế hết thuốc chữa” .
Cũng chính vì thế mà lúc thắp hương khấn vái chỉ cầu chúc cho bản thân và
gia đình gặp nhiều may mắn cùng sức khỏe tốt, tôi vốn dĩ không bao giờ xin xỏ
thần thánh những phép màu hoang tưởng như phát tài , đắc lộc.Tôi chỉ cần
sức khỏe tốt và một chút may mắn hay không gặp xui là được rồi.Có lẽ tôi đã
cầu nguyện nhầm nơi “cầu duyên” thành nơi cầu phúc nên ngay buổi tối hôm
đó đã xảy ra một giấc mơ làm thay đổi cuộc sống tình cảm hiện tại của tôi.
Khác với mọi hôm , tối hôm ấy do đi chơi nhiều khá mệt nên tôi ngủ sớm
hơn và lần này tôi lại gặp cô gái đó trong giấc mơ nhưng lần này không phải là
chúng tôi vui vẻ chơi đùa với nhau mà là cô ấy ôm lấy tôi và khóc rất to luôn
miệng nói:
- Em xin lỗi anh, trước giờ em sai rồi, em có lỗi với anh !!!
Tôi chẳng hiểu gì hết, nhưng dù sao cứ thấy con gái khóc là tôi thấy tội
nghiệp thế nào ấy. Vậy là tôi dung đủ lời lẽ để dỗ dành cô ấy nhưng có vẻ
chả giải quyết được gì cho đến khi cô ấy vừa nấc vừa nói với tôi :
- Em biết em không phải người trần và em biết em không thể đến được với
anh nhưng em vẫn cố chấp theo đuổi anh bằng được. Em nhỏ nhen lắm phải
không ?
Lúc này tôi bắt đầu có cảm giác rùng mình khó tả và nhận ra đây là một giấc
mơ và bắt đầu lờ mờ nghĩ đến câu nói không thể quên của ông thầy ngày
trước : “Duyên âm”
Nhiều lúc tôi có những giấc mơ rất đặc biệt, trong mơ tôi biết được mười mươi
là mình đang mơ dù tự nhéo vào má mình thấy không đau.Dẫu biết là mình
đang mơ nhưng tôi vẫn hào hứng hòa mình vào giấc mơ ấy như để tận hưởng
một giấc mơ đẹp.Thường thì những giấc mơ như thế khi tỉnh dậy tôi nhớ như
in và lần này cũng thế.Tôi biết mình mơ và tôi biết nó là hiện thực .
Mặc dù tôi đã đoán được ít nhiều sự thật nhưng tôi vẫn bình tình nói với cô
gái này :
- Em chẳng có lỗi gì cả, anh rất vui khi có được một người yêu mình thật
lòng , anh là người hạnh phúc chứ !!!
- Anh đừng như thế chứ - Cô gái đó nói và nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe
đầy nước mắt – Anh mà như thế càng làm em cảm thấy mình có nhiều tội lỗi.
- Anh chả thấy em có lỗi gì cả , em đừng dằn vặt nữa , dù thế nào đi nữa
anh cũng không trách em đâu. Nhưng anh vẫn tò mò không biết em là ai ? Tại
sao em lại yêu anh ?
- Em là Mai con mẹ Lan nhà ở cạnh bờ sông đó, anh còn nhớ không ?
Lúc này tôi mới giật mình thực sự , không ngờ tôi và Mai chơi với nhau từ hồi
bé xíu như thế mà Mai đã có tình cảm với tôi.Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên và
bang hoàng không biết nói gì thì Mai nói tiếp:
- Hồi nhỏ em chết đuối ở sông nhưng em không biết mình đã chết, hồn em
vẫn lang thang chơi ở bờ sông đó cho đến hôm anh đi nhổ lạc về em vô tình
nghe thấy mẹ anh nhắc đến em rồi anh còn nói muốn được “cưới” em. Vì từ
nhỏ em chơi với anh thân nhất nên em đã thích anh từ đó và quyết tâm theo
anh .
- Vậy thì em đâu có lỗi gì mà phải khóc, anh mới đáng trách vì đã lỡ lời
hứa hẹn lung tung. Yêu là quyền của mỗi người chứ
Tôi trả lời nhằm động viên để Mai khỏi khóc(tôi cũng thích Mai lắm chứ) nhưng
Mai vẫn khóc nhưng có vẻ đỡ hơn nói :
- Anh đừng như thế chứ , từ trước đến giờ em vẫn suy nghĩ ích kỉ như thế
. Em muốn anh là của riêng em mặc dù biết hai chúng mình âm dương cách
biệt nhưng em vẫn bướng bỉnh không chấp nhận số phận rồi em còn tác động
đến suy nghĩ của anh qua những giấc mơ.Em đáng ghét lắm chứ không tốt
đẹp gì đâu, em còn không cho người con gái khác có cơ hội tiếp cận tình cảm
của anh, cướp đi tuổi yêu đương ban đầu của anh. Em hận mình suy nghĩ nông
cạn.
Thực tình trong thâm tâm tôi lúc này không hề ghét bỏ thù hận Mai khi nghe
em nói những gì em đã gây ra cho mình và tôi vẫn tiếp tục an ủi Mai nhưng
Mai vẫn khóc không ngừng khiến tim tôi đau nhói. Tôi thiết nghĩ thà có một
hồn ma yêu mình thật lòng còn hạnh phúc hơn những người bị trần lừa dối
trong tình yêu.Tôi đáng tự hào chứ trách móc gì Mai đâu nhưng tôi vẫn còn
nhiều thắc mắc về những lần gặp Mai ngoài đời có đúng hay không và Mai đã
xác nhận là những lần đó Mai cố ý hiện về để cho tôi ấn tượng sâu sắc hay
nói cách khác để “mê mẩn” tôi và còn thêm một số lần khác nữa mà tôi không
nhớ lại được chỉ có lần Mai nói đã nhập vào Hương để động viên tôi đi học
thêm hồi lớp 9 là tôi nhớ vì duy nhất lần đó tôi thấy nụ cười của Hương khác
biệt. Hoa còn giúp tôi “tai qua nạn khỏi” ở cái hạn ngã xe năm lớp 10 và cảnh
báo có mối “duyên âm” của Hoa để tôi biết đường giữ khoảng cách.Nói chung
là tôi nợ Mai quá nhiều, Mai thú nhận như thế càng khiến tôi yêu Hoa nhiều
hơn mà thôi, những thứ khác Mai gây ra cho tôi có gì để nói đâu. Liệu có ai có
thể yêu tôi được như Mai?
Mọi chuyện diễn ra khá dài khi chúng tôi cùng nhau ôn lại quá khứ rồi cuối
cùng Mai nói với tôi khiến tôi choáng váng:
- Từ mai em không còn xuất hiện trên cõi trần này nữa , em phải cố gắng
đầu thai chuyển kiếp, cũng may hôm nay vị “thánh” ở Chùa Hà đã làm em tỉnh
ngộ không thì em cứ đeo bám anh mãi thì hỏng hết tương lai của anh. Em thật
ngây thơ và ngu ngốc phải không.Anh nhớ phải cố quên em mà tìm một tình
yêu mới để tiếp tục cuộc sống tốt hơn.Như thế em mới an tâm được.
Câu nói làm tôi sững người giống như cảm giác bị người yêu bỏ rơi , tôi cố
gắng thuyết phục Mai đừng rời xa tôi bằng mọi lí lẽ nhưng chỉ khiến Mai khóc
nhiều hơn.Tôi nói tôi đã mất hết niềm tin vào tình cảm hiện tại và chỉ có Mai
là tình yêu hoàn hảo nhất của đời tôi, làm sao tôi có thể kiếm được một cô gái
tốt với tôi như thế.Tôi vẫn bướng bỉnh nhưng không thể nào làm lay chuyển
được Mai. Cuối cùng Mai nói :
- Anh càng suy nghĩ như thế thì càng làm em đau khổ, em đã tác động
quá nhiều đến tâm lí của anh qua những giấc mơ.Con người sinh ra chẳng ai
hoàn hảo hết, nếu anh thật sự yêu em thì cố gắng quên em đi để em gột rửa
được tội lỗi em mới nhanh được siêu thoát mà luân hồi chuyển kiếp.
Mai đã nói thế thì tôi không còn cách nào khác đành phải giả vờ hứa với với
Mai là sẽ thay đổi suy nghĩ chứ biết rằng không thể níu kéo được mặc dù tim
tôi đang đau nhói và thế rồi chúng tôi có tâm sự thêm nhiều điều.
Sáng hôm sau tôi thức dậy và vẫn nhớ như in giấc mơ tối qua, tự dưng tôi
cảm thấy hụt hẫng như mất đi cái gì đó rất quan trọng, cái thứ tình cảm
không hiện thực nhưng còn sâu sắc gấp bội những thứ tình cảm hiện thực giả
dối, nhạt nhẽo mà tôi coi thường khi đọc qua những trang báo, mẩu chuyện
ngắn.Tôi rất buồn và lạc lõng , làm sao tôi có thể tự tin bước tiếp quãng
đường đời tiếp theo của cuộc đời phía trước khi vắng Mai đây????????
HẾT.