Đọc truyện

Sống chung sau ly hôn - phần 4


Chương 11: Sự dịu dàng của tình yêu 

Tô Dao dừng bước, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện anh đang nói những lời trong cơn mơ. 

Cô khẽ thở dài, gỡ tay anh ra, đặt vào trong chăn, chần chừ hồi lâu, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt theo đôi lông mày của anh. 

"Xin lỗi." 

Cô khẽ nói: "Chuyện lớn vậy mà đã giấu anh thật lâu. Xin lỗi anh." 

Khi Tô Dao rời khỏi nhà hàng thì trời đã về khuya. Ban đầu cô định bắt xe về nhà nhưng vừa tới sảnh của nhà hàng thì Cố Nguyên gọi điện thoại hỏi địa chỉ để anh tới đón. Vì vậy cô không vội ra cửa mà sang ngồi đợi ở ghế sofa. 

Toàn bộ mặt nhìn ra đường của khách sạn làm bằng kính, bên trong đại sảnh đèn màu rực rỡ, nhìn từ trong ra, bên ngoài chỉ là một màu mờ mờ, chỉ có thể nhận ra đốm sáng của những ngọn đèn đường. Dư âm của đêm Noel vẫn còn, rất nhiều nơi còn treo đèn màu, có thể phải qua tết nguyên đán chúng mới được gỡ xuống. Đêm Noel vừa rồi tuyết rơi rất dày, cô và Hứa Đông Dương bị kẹt xe trên đường quốc lộ. Tô Dao tựa đầu vào lưng ghế sofa mềm mại. Hứa Đông Dương, Hứa Đông Dương. 

Mỗi lần nghĩ tới cái tên ấy, vết thương trong lòng cô dường như sâu hơn. Cô vẫn còn nhớ khi ấy tại sao mình lại quyết định rời bỏ người đàn ông đó, nhớ tới lúc mang bầu Tô Thư, một mình vượt qua những gian khổ. Yêu cũng nhiều mà hận cũng nhiều, tất cả đan xen trong nhau, thời gian trôi, đến giờ cô cũng không phân biệt 

Bên ngoài, một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông cao lớn bước xuống, đẩy cửa đi vào đại sảnh. Tô Dao đứng dậy, nhìn Cố Nguyên đang đi về phía mình. Nếu không phải là em gái hay người thân mà đứng từ góc độ một người phụ nữ nhìn Cố Nguyên thì anh là một người đàn ông như thế nào? 

Có lẽ vì khoảng cách quá gần, có lẽ vì quá thân thuộc nên đã bỏ qua mất quá nhiều thứ, quá quen thuộc với nhiều thứ nên cô vẫn không thể nhìn rõ anh. 

"Sao vậy, sao lại ngẩn ngơ nhìn anh thế?" 

Cố Nguyên bước tới, xách túi cho Tô Dao, nhìn xung quanh cô: "Đồng nghiệp của em đều về hết rồi à?" 

"Vâng". 

Tô Dao đáp lại. Rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô, vừa nắm tay cô trong bàn tay mình thì cô đưa tay lên vuốt lại tóc, lẩn tránh cử chỉ thân mật của anh. 

Cố Nguyên sững người, quay sang nhìn cô, nhưng cô nhìn đi hướng khác. 

Tô Dao như thế này khiến Cố Nguyên thấy khác t 

Nếu cô đã tránh né anh, anh cũng không làm cô khó xử nữa, bèn quay sang vỗ vỗ vai cô, ra hiệu cho cô đi theo anh. 

Hai người lên xe về nhà. Thấy nhà tối om, Tô Dao mới nhớ ra hôm nay bố mẹ đưa Tô Thư về Bình Thành, chỉ còn cô và Cố Nguyên ở lại đây. 

Cô không muốn ở lâu bên Cố Nguyên, im lặng đi thẳng về phía phòng mình, Cố Nguyên bước nhanh theo, đứng chắn ở cửa: 'Dao Dao, em sao vậy?" 

"Em mệt rồi." 

Tô Dao đẩy cửa, Cố Nguyên cương quyết đứng chặn ở cửa không cho cô vào: "Dao Dao, em đang trốn anh." 

Tô Dao buông tay đang đặt trên nắm xoay cửa, cô đứng im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Em xin lỗi." 

"Xin lỗi gì?" 

"Hôm nay tâm trạng em thực sự không thoải mái, em muốn ngủ, có việc gì để sáng mai nói." 

Tô Dao lại đẩy cửa, lần này thì Cố Nguyên không ngăn cô lại, chỉ đứng nhìn cánh cửa trước mặt từ từ khép lại. 

Tâm trạng của Tô Dao càng lúc càng khác thường, thái độ của cô như vậy không phải là một điều tốt. Ai mà có ảnh hưởng lớn với cô 

Cố Nguyên ngồi xuống ghế sofa, cảm giác bất an càng lúc càng rõ nét. 

Thứ sáu, ngày làm việc cuối cùng trước khi nghỉ tết Nguyên Đán, mọi người không còn chú tâm làm việc nữa mà tụ họp nhau lại, nói chuyện về việc đón tết trong ba ngày nghỉ. 

Ban sáng, Tô Dao bưng cốc cà phê từ phòng trà trong công ty ra thì gặp Hứa Đông Dương vừa từ thang máy ra. Nhìn anh thì chắc anh đã về qua nhà, cạo râu và thay quần áo, xem ra tinh thần anh rất tỉnh táo, không còn dấu ấn gì của cuộc nhậu ngày hôm qua. 

Cô nhìn anh gật đầu, chào anh một tiếng "Hứa tổng". Hứa Đông Dương khẽ dừng ánh mắt trên người cô, dường như anh muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, mặt không một chút biểu cảm, anh xoay người bước về phòng mình. 

Bởi vì chuẩn bị nghỉ tết, tổng giám đốc Hàn thông báo mọi người họp nhanh trước giờ ăn trưa. 

Tô Dao và thư kí Trương xuống phòng họp ở tầng dưới trước, các cô gái ở phòng vụ cũng đã tới, mọi người đang thì thầm to nhỏ gì đó, nhìn thấy Tô Dao và thư kí bước tới liền im bặt. 

Không biết có phải là nhầm lẫn hay không nhưng Tô Dao cảm thấy bọn họ nhìn cô với ánh mắt khác lạ. 

Họp xong, Tô Dao đang thu dọn giấy tờ, Hứa Đông Dương đến cạnh cô, gõ gõ vào mặt bàn: "Làm xong thì đến phòng làm việc của anh một lúc. 

Tô Dao đáp lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy đã có mấy người đang nhìn cô, thấy thế, họ vội nhìn đi nơi khác. 

Sao vậy? 

Tô Dao trong lòng hoài nghi, cô quay về tầng mười tám, gõ cửa phòng làm việc của Hứa Đông Dương, đẩy cửa bước vào: "Phó tổng Hứa." 

"Khép cửa lại, qua đây." 

Hứa Đông Dương ngồi sau bàn làm việc, đang cuối đầu xem cái gì đó, anh vẫn không ngẩng đầu nhìn lên. Tô Dao theo lời anh bước lại gần, Hứa Đông Dương lúc này đang xoa huyệt thái dương, dừng lại ngẩng đầu nhìn cô: "Có mấy lời tối qua anh muốn nói, nhưng lúc đó uống nhiều quá nói ra sợ em hiểu lầm là anh say, vì vậy anh quyết định đợi đến sang hôm nay mới nói cho em biết." 

Tô Dao ngẩn người ra. 

"Dao Dao, anh không tin là em không nhận ra tình cảm của anh dành cho em." 

Hứa Đông Dương trầm trầm nói, anh ngửa người ra sau, hai tay đan vào nhau: "Tất nhiên dù em đã kết hôn với một người khác trong một thời gian, nhưng anh tin vào cảm giác của mình, anh không tin em không còn tình cảm với anh khi gặp lại anh." 

"Xin lỗi phó tổng Hứa, tôi nghĩ nói chuyện này ở đây không phù hợp." 

Tô Dao không cho Hứa Đông Dương cơ hội nói tiếp, quay người đi 

"Tô Dao, anh vẫn luôn yêu em." 

Câu nói của Hứa Đông Dương vang lên phía sau khiến cô khẽ dừng bước, giọng cô lạnh đi, nhưng trong lòng đang thổn thức vì đau: "Phó tổng Hứa, xin anh đừng đùa như vậy, tôi không thể đùa được." 

"Em cho rằng anh đang đùa cợt hay sao?" 

Giọng Hứa Đông Dương pha chút phẫn nộ. 

"Phó tổng Hứa." 

Tô Dao khẽ dừng lại, rồi nghiêm túc nhìn anh: "Tôi hi vọng anh không lấy việc riêng ra để trêu đùa với tôi nữa." 

Hứa Đông Dương ngẩn người ra rồi nhìn xuống, cười cười. 

"Em không phải là đang đùa với anh đấy chứ?" 

Tô Dao tiếp tục nói: "Tôi hi vọng anh có thể nhìn rõ hoàn cảnh bây giờ. Anh là một người đàn ông độc thân có thu nhập cao, học vị cao, có nhà có xe, có rất nhiều cô gái có điều kiện tốt đang đợi anh lựa chọn. Còn tôi, tôi là một phụ nữ đã ly hôn, tuổi đã cao, thứ tôi có chỉ là đứa con gái nhỏ vài tuổi và tôi phải có trách nhiệm với nó. Giữa chúng ta khoảng cách rất là xa."' 

Tô Dao khẽ dừng lại: "Có rất nhiều việc bỏ lỡ ban đầu thì sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ. Ngà, anh và tôi có thể rất hòa hợp, nhưng bây giờ có lẽ anh vẫn chưa cảm nhận được, chúng ta đã khác xa nhau rồi. Dù anh có được tôi một lần nữa, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không giống như ngày xưa, không thể trọn vẹn thuộc về một mình anh nữa." 

Tô Dao nói dứt lời rồi mở cửa, đi thẳng ra ngoài. 

Cô tự nhận mình không phải là người phụ nữ có khả năng. 

Khi còn xuân sắc, ở bên cạnh anh thì cô không có đủ khả năng đối phó lại với những người phụ nữ không cam nghèo khổ, mục tiêu rõ ràng. Còn bây giờ cô đã là một bà mẹ ly hôn, tuổi đã cao, làm sao cô có khả năng, làm sao cô có thể giữ một người đàn ông xuất sắc như vậy? Chỉ dựa vào những rung động tình cảm nhất thời của anh dành cho cô thôi sao? 

Hôm nay anh chỉ nhớ lại tình cũ với cô, khó có thể chắc chắn là ngày mai anh không động lòng với một cô gái trẻ khác. 

Tình cảm là thứ không thể tin nhất trên đời này. Dù cho Hứa Đông Dương có yêu cô thật lòng nhưng những người đàn ông như anh, giống như những cây cổ thụ luôn gọi gió lớn, yêu anh không thể không để ý đến anh, nếu có thêm sự ly gián ác ý của người khác thì tình cảm của hai bên sẽ dần dần biến mất trong cuộc sống thường ngày và sự đổ vỡ sẽ là tất yếu. 

Người đàn ông cô cần là người đàn ông có thể cho cô cảm giác an toàn, có thể cùng cô đi hết đoạn đường đời. Cô không cầu phú quý giàu sang, chỉ cầu no ấm; không cầu mặn nồng mà chỉ cầu bình lặng thủy chung. 

Những thứ này cô không hiểu Hứa Đông Dương có biết Băng dày ba tấc không phải vì cái lạnh trong một ngày. Những chuyện xảy ra giữa anh và cô không mất đi theo thời gian, nhiều năm xa cách nó càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. 

Hứa Đông Dương ngẩng đầu nhìn trần nhà, thở dài không nói gì. Anh không ngờ cô lại có suy nghĩ như vậy. 

Quả thực là anh không nghĩ quá nhiều về những gì mà cô vừa nói. 

Có rất nhiều việc đến quá nhanh, quá đột ngột, khi vẫn chưa suy nghĩ một cách thấu đáo và có lý trí, anh đã để nó xảy ra. 

Nếu lý trí một chút, lần gặp lại này hai người chỉ nên giữ ở giới hạn như những người xa lạ thì có lẽ sẽ tốt hơn nhiều; nếu lý trí một chút, khi cô muốn nghỉ việc thì anh nên để cô đi; nếu lý trí một chút, anh nên nghĩ nhiều tới người đàn ông mà anh đố kỵ và cô bé con của hai người; nếu lý trí một chút... 

Thế nhưng khi đối mặt với cô, anh làm sao có thể dung lý trí được? 

Vì vậy đứng trước cô, anh mãi mãi là một Hứa Đông Dương bồng bột luôn khiến cô bị tổn thương. 

Không phải cứ có tình yêu là giải quyết được mọi mâu thuẫn, nhưng giữa hai người đến cả sợi dây tình yêu còn không có, thì coi như chẳng có gì. 

Anh không biết có phải Tô Dao đã đẩy anh tới cảnh cái gì cũng không có hay không nhưng lần này cô xuất hiện trước mặt anh, anh không muốn lại mất cô thêm lần nữa, vì vậy anh đã cố gắng hết sức để tạo cơ hội cho chính mình, để giữ cô mình. 

Hứa Đông Dương phút chốc đã quyết định, nhìn tập tài liệu trên bàn, anh nhấc điện thoại lên, gọi cho Tổng giám đốc Hàn: "A lô, Hàn tổng, hôm trước anh có nhắc tới nhà xưởng ở Triết Giang mà mấy ngày Nguyên Đán không có ai muốn tới quản lý, 

lần này tôi muốn tới đó một chuyến. Dạ, không vấn đề gì. Tôi cũng được phân công quản lý kỹ thuật, những việc đó nằm trong bổn phận của tôi... Được, tôi đi cùng anh Thượng là được. À, đúng rồi, tôi cần một phiên dịch, thư ký của tôi tiếng Đức cũng khá, tôi đưa cô ấy theo. Được, cứ như vậy đi." 

Hứa Đông Dương cúp điện thoại, ngồi một lúc, nghĩ rồi điện thoại cho thư ký Trương thông báo lịch đi công tác cho cô ấy. 

"Công tác?". Tô Dao nghe vậy giật bắn người: "Tại sao trước đây không nghe thấy nói gì?" 

"Quyết định đột xuất." Thư ký Trương tất nhiên không nói là Hứa Đông Dương điện thoại đến yêu cầu cô thông báo cho Tô Dao, với sự khéo léo, cô chuyển toàn bộ trách nhiệm lên tổng giám đốc Hàn: "Tổng giám đốc Hàn nghe nói tiếng Đức của cô rất khá, lần này đúng lúc đang cần một phiên dịch tiếng Đức, vì vậy chỉ định cô đi cùng, cô sẽ được hưởng lương nhân ba, ngoài ra còn hỗ trợ công tác phí và phí dịch viên." 

Tô Dao ôm đầu ngồi xuống ghế: "Tôi đã hẹn với gia đình về nhà ăn tết rồi." 

Thư ký Trương vỗ vỗ vai Tô Dao: "Tôi hiểu trâm trạng của cô, ngày lễ đi làm còn nặng nề hơn là đi ra mộ... Tuy nhiên lần này là đích thân tổng giám đốc Hàn chỉ định cô, không đi cũng không được." 

"Tổng giám đốc Hàn lần này sẽ đích thân đi công tác sao?" 

Thư ký Trương khẽ ngẩn người, cười nhẹ: "Ừm, ngày lễ lớn như thế này, ông ấy nếu không phải vì rất cần một phiên dịch tiếng Đức thì cũng sẽ không làm phiền tới cô." 

Nói thì nói vậy nhưng công tác đột xuất thế này thì phải nói sao với gia đình bây giờ? 

Ngoài sự dự liệu của Tô Dao, lần này Cố Nguyên rất thấu tình đạt lý: "Dù sớm muộn gì em cũng nghỉ việc, nếu tổng giám đốc của em đã có yêu cầu đặc biệt như vậy thì em cứ đi đi." Cố Nguyên cười cười vuốt tóc Tô Dao: "Dù nói như thế nào, nhìn em thế này anh cũng rất vui, chí ít cũng nói lên rằng em là một tài năng." Tô Dao im lặng. 

"Em đi mấy ngày?" 

"Ba tới năm ngày." Tô Dao buồn rầu: "Đi đúng vào ba ngày Nguyên Đán đã đành, lại còn phải ở thêm hai ngày nữa." 

"Tết Nguyên Đán anh lái xe về nhà, việc của em anh sẽ giải thích với bố mẹ" - Cố Nguyên cười, an ủi Tô Dao - "Xét ở góc độ lâu dài thì dù em không định làm việc lâu dài ở công ty này cũng sẽ để lại cho họ một ấn tượng đẹp sau khi đã rời đi mà không phải là một hình ảnh về một người không có trách nhiệm, không chừng đây lại là điểm cộng cho lần xin việc sau của em". 

Thế là tối đó Tô Dao sắp xếp vài bộ quần áo đơn giản rồi đi. Cho đến tận lúc lên máy bay, trước khi nhìn thấy Hứa Đông Dương, cô vẫn đinh ninh người đi công tác lần này là tổng giám đốc Hàn, lúc nhìn thấy Hứa Đông Dương, sắc mặt của cô chợt tái nhợt đi. 

"Thư ký Cố, lại đây, tôi giúp cô để hành lý." 

Chú Thượng đi cùng cô chuyến công tác này nhiệt tình đón lấy túi xách của cô đặt lên ngăn để hành lý. Chỗ ngồi của Tô Dao được đặt ở bên cạnh Hứa Đông Dương. Cô nhìn anh, nắm chặt chiếc vé máy bay trong tay, không nói nên lời 

"Sao vậy?" - Hứa Đông Dương nhướng mày nhìn Tô Dao. 

"Hàn tổng đâu ạ?" 

"Hàn tổng có việc đột xuất, vì vậy chuyến công tác lần này đổi thành tôi." 

Hứa Đông Dương trả kời rất thản nhiên. 

Tô Dao lúc đó thực sự muốn bỏ xuống máy bay ngay tức khắc, nhưng vì nghĩ tới chú Thượng bên cạnh nên cố gắng ngồi xuống. 

Hứa Đông Dương cười, cúi đầu lặt xem cuốn tạp chí trên máy bay, không nói gì nữa. 

Tới nơi đã là buổi chiều, nhà máy phái xe tới đón ba người. Nhà máy đặt ở huyện, vì vậy phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ, đi vòng vòng hồi lâu, tới nơi thì đã chuẩn bị tới giờ ăn tối. Nhà máy đã đặt một phòng ăn trong khách sạn để tiếp đón họ. 

Lần này thì không thể trách uống rượu. Thói quen của người Trung Quốc rất thú vị, có rất nhiều việc được giải quyết trên bàn rượu. Hai bên tiến hành giải quyết sơ bộ một số vấn đề có tranh chấp, còn ký kết hợp đồng thì để đến hôm sau  Tô Dao lần này lại trở thành tiêu điểm được chú ý trong bữa tiệc. 

Trong phòng, ngoài cô còn có hai nhân viên nữ đối tác, vì Tô Dao là người của bên B, lại xinh đẹp nên rất dễ bị chú ý. 

Lần này Hứa Đông Dương không để cho Tô Dao uống rượu, nếu có người đến chức rượu cô, anh không do dự uống thay. Vài lần như vậy cộng thêm phần rượu của anh, rất nhanh, hơi men đã bốc lên. 

Chú Thượng uống không ít, bước đi cũng đã liêu xiêu, được người của nhà mấy dìu về phòng nghỉ ngơi. Hứa Đông Dương uống say rồi cứ cầm chặt tay Tô Dao không buông. Nhìn thấy ánh mắt mọi người hướng về họ, Tô Dao muốn giải thích nhưng không biết phải giải thích thế nào, vừa ức vừa lo, không nói ra lời, cuối cùng chỉ còn cách đưa Hứa Đông Dương về phòng anh. 

Lần này thì anh say thực sự. Tô Dao ban đầu muốn đi nhưng không ngờ chưa kịp bỏ đi thì Hứa Đông Dương bắt đầu nôn. Cô không còn cách nào khác, đành ở lại chăm sóc anh, giúp anh thay quần áo dơ, gọi nhân viên phục vụ lên thay ga giường, sau đó dùng nước ấm rửa mặt cho anh, bận luôn tay luôn chân cho tới nửa đêm, gần sáng mới chợp mắt trên ghế sofa trong phòng anh. 

Hứa Đông Dương tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng ấy. 

Tô Dao nằm cuộn tròn trên ghế sofa, có lẽ là hơi lạnh, cô quấn mình lại, co ro. Lúc này trời hãy còn sớm, vài tia nắng ban mai hắt qua cửa sổ rớt xuống mặt cô. Hứa Đông Dương lấy chăn đắp cho Tô Dao rồi đi vào nhà tắm. Thấy người bốc lên mùi khó chịu, lúc đó mới biết tối qua cô đã phải khổ sở thế nào. Anh không thế nói lên cảm giác của mình lúc này. Tỉnh dậy sau khi say thấy phòng ngăn nắp sạch sẽ, đến cả quần áo bẩn cũng được cô đưa đi giặt sạch. Chỉ có mình cô mới có thể chăm sóc anh chu đáo và tỉ mỉ đến> 

Hứa Đông Dương tắm xong, ra ngoài thì thấy Tô Dao vẫn ngủ rất say. Anh bước lại gần bên cô, cúi xuống nhìn cô hồi lâu, dường như cô ngủ không an giấc, lông mày cô nhíu lại. Anh khẽ bế cô lên, đặt cô xuống giường của mình. Tô Dao trở mình thay đổi tư thế, cô rúc sâu vào trong chăn ấm, vùi đầu ngủ. Hứa Đông Dương cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán Tô Dao. "Dao Dao, Dao 

Dao của anh." 

Tô Dao bị tiếng gõ cửa của người bên nhà máy đánh thức. Cô ôm chăn ngồi dậy, Hứa Đông Dương lúc đó quần áo đã chỉnh tề ngồi trên ghế sofa trước mặt cô, đang cúi đầu xem tài liệu. Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh trả lời rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt nhìn của Tô Dao. Anh khẽ cười, đứng dậy mở cửa. Bên họ đến thông báo giờ ăn sáng dưới lầu rồi tất cả cùng ra nhà máy. 

Khi Hứa Đông Dương quay lại, Tô Dao đang chải tóc, anh dựa người vào tường nhìn cô. Cảnh tượng này khiến anh nhớ lại những kỷ niệm nằm sâu trong ký ức, khiến trái tim anh như mềm ra. 

Tô Dao chải đầu tóc gọn gàng, không nhìn Hứa Đông Dương, lấy đồ của mình rồi bước về phòng. 

Thời gian tiếp sau anh không có nhiều cơ hội để nghĩ về việc giữa anh và cô, toàn bộ tâm trí anh dồn vào công việc. Công việc xem ra rất thuận lợi, ở lại Triết Giang hai ngày thì giải quyết xong toàn bộ. Dù vậy, những ngày lễ tết Nguyên Đán cũng đã qua, tính ra còn một ngày đi về và một ngày nghỉ ngơi. 

Khi máy bay bay về Nam Thành thì trời đã rất khuya, xe của Hứa Đông Dương đậu ở sân bay, anh đưa chú Thượng và Tô Dao về nhà. 

Máy bay vừa đáp xuống, Tô Dao bèn điện thoại cho Cố Nguyên thông báo là mình đã về đến nơi, nói anh không cần ra sân bay đón, cô tự bắt xe về nhà. Hứa Đông Dương nhìn cô qua gương: "Tại sao em không d nói thực với anh ta?" 

Chương 12: Đối diện với anh, quay lưng lại với anh 

Tô Dao không trả lời. 

Hứa Đông Dương nắm chặt tay lái, cô không trả lời, anh cũng không hỏi nữa. 

Vừa vào đến thành phố Nam Thành, Tô Dao đòi xuống xe, cô muốn tự mình bắt xe về nhà. Hứa Đông Dương nhìn cô, như không nghe thấy cô nói, anh vẫn lái xe đi. Tô Dao thấy anh hoàn toàn không có ý tôn trọng mình, cô tức giận dựa người vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Hai người im lặng không nói gì, không khí trong xe vô cùng lạnh lẽo. Hứa Đông Dương quay sang nhìn Tô Dao, cuối cùng anh cũng chủ động cất tiếng, phá tan sự im lặng: "Buổi tối anh ta sẽ tới đón em?" 

Tô Dao không lên tiếng phủ nhận. 

Hứa Đông Dương cười cười: "Em không muốn cho anh và anh ta chạm mặt nhau?" 

Tô Dao quay sang nhìn Hứa Đông Dương: "Tôi sợ gì?" 

"Sợ cũng chẳng tác dụng gì, bọn anh chạm mặt nhau mấy lần rồi." 

Hứa Đông Dương quay tay lái, qua ngã rẽ này, đi thẳng không xa là đến nhà Tô Dao: "Hay là em phát hiện ra mình vẫn còn có cảm tính với anh nên bây giờ thấy giày vò không yên?" 

Tô Dao im lặng không nói, đột nhiên cô lấy túi của mình, đẩy cửa xe. 

Lúc này Hứa Đông Dương đang lái xe qua chỗ quặt, tuy đã giảm tốc độ nhưng xe vẫn đang chạy. Hành động này của Tô Dao khiến Hứa Đông Dương kinh hãi, anh phanh chân gấp rồi kéo cô lại, hét lên: "Em không muốn sống nữa phải không?" 

"Anh đừng có ép tôi nữa được không, Hứa Đông Dương?" 

Tô Dao đẩy mạnh anh ra, rồi đưa tay tháo dây an toàn trên người. Vừa rồi Tô Dao thì giận quá, còn Hứa Đông Dương bị cô dọa cho sợ quá, hai người đểu không chú ý rằng Tô Dao vẫn bị dây an toàn giữ chặt tại chỗ. 

Nhưng vì càng giận thì càng cuống, mở mãi mà không ra được. Tô Dao bực muốn khóc, cô không muốn đối diện với người đàn ông này nữa, cuối cùng không biết phải làm sao, cô bật khóc. 

Hứa Đông Dương sửa lại cổ áo của mình, quay sang nhìn cô. Cô ngồi bên cạnh, hai vai nấc lên, nhìn cô như vậy anh cảm thấy vô cùng xót xa. 

Tại sao bản thân anh lại bộp chộp như vậy? Tại sao anh không kiểm soát được bản thân, tại sao lúc nào anh cũng làm tổn thương cô? Anh muốn quay sang an ủi cô, nhưng nghĩ tới chuyện cô đã về tới Nam Thành, người đàn ông đó đã đứng trước mặt chờ cô là anh lại không kiềm chế được sự đố kỵ, không thể kiểm soát được tâm trạng của mình. 

Hứa Đông Dương mở cửa kính xe, gió thổi từng đợt lạnh lẽo, lúc này anh mới dần bình tĩnh, bắt đầu cảm thấy hối hận. Hứa Đông Dương quay sang đỡ lấy vai Tô Dao, giọng buồn buồn: "Xin lỗi em, Dao Dao, là anh không đúng, anh không nên nói với em những lời như vậy." 

Tô Dao ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ hoe, má còn ướt lệ khiến anh càng thấy buồn. 

"Em phải xuống xe." 

Tô Dao quệt nước mắt, cố gắng nói một cách bình tĩnh. Lần này Hứa Đông Dương không ngăn cô lại, thậm chí anh còn nghiêng người qua tháo dây an toàn giúp cô. Tô Dao xách hành lý của mình, đẩy cửa xe bước đi không ngoái đầu nhìn lại. 

Ngày lễ, khuya như vậy, đêm vắng như vậy làm sao anh có thể để cô đi về một mình? 

Hứa Đông Dương thở dài, anh nổ máy xe, đi chầm chậm sau lưng cô, không xa mà cũng không gần. 

Bên ngoài trời rất lạnh, Tô Dao kéo chặt chiếc áo khoác ngoài, con đường yên vắng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô. Cô biết là Hứa Đông Dương vẫn lái xe đi theo sau cô, cô rảo bước nhanh hơn, trong lòng cảm thấy buồn vô hạn. 

Cô không quay đầu nhìn lại, cũng không biết anh có dụng ý gì, thế là cứ như vậy, một người một xe cùng đi. 

Gần tới ngõ vào kh, Hứa Đông Dương phanh xe lại, chiếc SUV dừng lại im lìm. 

Anh còn nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng ở đầu đường giữa đêm đông, mỉm cười nhìn cô khi cô quay về.Tô Dao chạy nhanh vài bước, Cố Nguyên cởi áo khoác trên người, khoác lấy người cô rồi ôm chặt lấy cô. 

"Em về muộn quá." 

Anh nói thật khẽ, nhưng không hề có ý gì trách móc. Cố Nguyên ôm lấy cô, cô có thể đẩy anh ra, nhưng đằng sau là cái nhìn đăm đắm của Hứa Đông Dương, cô không muốn hành động của mình sẽ mang bất kỳ một tia hi vọng nào cho Hứa Đông Dương. 

"Tô Thư đâu ạ?" 

Tô Dao ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên. Anh cười cười đưa tay vuốt tóc cô: "Anh không nghĩ em sẽ về muộn như vậy, lẽ ra buổi tối còn chuẩn bị nhiều món em thích ăn, kết quả là con không đợi được, ăn trước và ngủ rồi." 

Tô Dao buồn buồn: "Có phải là con bé rất thất vọng không?" 

"Không sao." 

Cố Nguyên ôm Tô Dao dìu cô đi về, mỉm cười: "Ngày mai em dỗ con thì sẽ không có vấn đề gì đâu." 

Tô Dao "dạ 

Cố Nguyên ôm cô thật chặt. 

Đứng từ xa anh đã nhìn thấy cô, cô ôm chặt áo đi một mình vỗi vã. Con đường lớn rộng vắng như vậy, muốn không nhìn thấy một chiếc xe SUV đi sau lưng cô không nhanh không chậm cũng thật là khó. 

Tính ra đây là lần thứ tư anh nhìn thấy chiếc xe và người đàn ông này, vì vậy anh mở rộng vòng tay ôm lấy người phụ nữ trước mắt, ngầm cảnh báo quyền sở hữu của mình. 

Anh rất muốn biết tại sao Tô Dao đi công tác về lại đi cùng với người đàn ông này. Anh nhớ là hôm đó lúc cô đi có nói là đi với tổng giám đốc Hàn. Vậy rốt cuộc là anh ta đến trước anh một bước đón Tô Dao hay là Tô Dao nói dối anh? Lần công tác này thực chất là thế nào? 

Dù như thế nào thì anh cũng không muốn thấy cảnh tượng này. 

Nhưng cô vừa về đến nhà, anh biết bây giờ không phải là lúc hỏi cô, vì vậy anh cố gắng kiềm chế mình. 

Nhìn Cố Nguyên và Tô Dao đi lên nhà, Hứa Đông Dương vẫn chưa rời đi, anh mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc, dựa người vào ghế, nhìn những ngọn đèn. 

Anh có xem qua tài liệu thống kê nhân sự của công ty nên biết rõ chỗ ở của cô, nhìn từ đây thì căn nhà của cô ở nhìn ra hướng này, căn nhà có ban công hình vòm là nhà của cô thì phải. 

Phòng khách trong nhà ánh lên ánh đèn màu cam ấm áp. Hứa Đông Dương mạnh một hơi dài, cảm thấy khói thuốc đắng cay đang thấm sâu vào trong phổi mình. 

Lẽ nào anh đã đoán trúng? 

Cô ấy và anh ta đang định tái hợp? 

Cả hai đều là những người thông minh, dù chỉ mới gặp nhau vài lần ngắn ngủi những hai người đàn ông đều hiểu rất rõ những gì mà đối phương đang nghĩ. 

Cô nói đúng, cô đã không còn là Tô Dao ngày ấy chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. 

Thời gian trôi qua lâu như vậy, cô đã trải qua cuộc sống như thế nào? 

Rời xa anh, gặp một người đàn ông khác, yêu, kết hôn, sinh con, cô lãng quên toàn bộ những gì tươi đẹp thuộc về anh. Rồi anh trở thành một người xa lạ với cô. 

Thời gian chầm chậm trôi, tâm trạng của Hứa Đông Dương dần dần trở nên rối loạn, nền đất bên ngoài cửa sổ xe anh toàn là tàn thuốc, giống như tâm trạng bất an, lo lắng và đố kỵ trong anh lúc này. 

Hứa Đông Dương cuối cùng cũng xuống xe, anh đá mạnh vào cửa xe rồi điềm nhiên đi vào nhà của Tô Dao. 

Tô Dao bước vào thang máy, lẳng lạng đứng sang bên cạnh, rời khỏi vòng tay của Cố Nguyên. 

Cô cho rằng Cố Nguyên không để ý đến hành ấy của cô, còn anh chỉ cười cười, cũng không nói gì, đi theo cô vào nhà rồi ấn mã số của tầng nhà. 

Tô Dao bối rối nhìn đi hướng khác. Thời gian này cô luôn cố tình lẩn tránh anh, những xem ra hôm nay cô khó có thể tránh né anh được. 

"Em ăn chưa?" - Cố Nguyên như không nhận thấy không khí ngượng ngập giữa hai người, bâng quơ cất tiếng hỏi cô. 

Tô Dao gật gật đầu: "Trên đường em đã ăn một chút rồi." 

Cố Nguyên cúi đầu nhìn cô cười cười: "Thế không phải là tâm ý của anh tối hôm nay lại thành uổng công sao?" 

Tô Dao bối rối cười: "Xin lỗi anh, vất vả cho anh quá." 

Mắt Cố Nguyên tối đi, anh không nói gì, chỉ nhìn cô cười buồn rồi ngẩng đầu nhìn đi chỗ khác. 

Anh im lặng khiến Tô Dao càng lúc càng lo lắng buồn bã, muốn nói nhưng rồi lại không biết nói gì, đang định nói thì thang máy đã tới tầng nơi hai người ở. Cố Nguyên giơ tay vỗ nhẹ vào vai cô: "Ngẩn người gì thế? Về nhà rồi." 

Cô "dạ" một tiếng rồi đi trước anh một bước, tới trước cửa đưa tay lấy chìa khóa, nhưng cô tìm mãi trong túi không thấy. Cố Nguyên im lặng đứng sau lưng khiến cô càng lo lắng. Nhưng càng lo lắng thì càng không tìm thấy chùm chìa khóa đó. Tô Dao hơi hoảng, lẽ nào cô đã đánh ròi chùm chìa khóa ở bên Triết Giang. 

"Dao Dao." 

Hơi thở ấm nóng từ đằng sau phả vào cổ khiến cô cảm nhận được rõ ràng rằng anh đang sát gần bên cô. Anh đưa tay bám vào thành cửa, một tay rút chìa khóa từ túi áo của mình ra, đi qua người cô để mở cửa: "Sao em ngốc vậy, về nhà đến cửa cũng không biết mở." 

Hai người ở sát cạnh nhau, hơi thở của anh gần kề bên tai cô. Người Cố Nguyên luôn toát ra một mùi thơm thoang thoảng, sạch sẽ và khoáng đạt. 

Tô Dao phút chốc đứng thẳng người, không nhúc nhích. Anh thấy vậy thì đứng sau lưng cô cười, vẫn cố ý chưa mở cửa, cố tình để cô đứng trước mặt mình. 

"Anh, tại sao anh không mở cửa?" 

Anh không nhúc nhích, cô càng lo lắng đến nỗi tay toát cả mồ hôi. Quá thời gian chiếu sáng, hành lang chợt chìm trong bóng tối, một sự ấm áp bao trùm lấy hai người. 

"Ừ, không biết tại sao, khóa cửa không mở." 

Tiếng Cố Nguyên vang lên sau lưng cô, cô cảm nhận được sự nguy hiểm trong tiếng nói và cử chỉ của anh. Tô Dao cười khan một tiếng: "Thật không? Để em thử xem nào." 

Tô Dao thở nhẹ, dùng lực vặn chìa khoác, cửa mở. Ánh đèn trong phòng lọt ra khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp. Tô Dao rút chìa khóa ra, nhìn Cố Nguyên cười: 

"Cửa mở 

"Ừ." 

Anh đón lấy chiếc chìa khóa, nhìn cô cười âu yếm. Tô Dao lập tức không dám nhìn vào mắt anh, vội nhìn đi nơi khác: "Em... em đi tắm..." 

Nhìn cô hoang mang bỏ chạy, anh chợt thấy buồn. Cố Nguyên khóa cửa, cởi áo khoác ngoài, đi vào phòng bếp pha cho cô một ly sữa nóng rồi quay lại phòng khách, ngồi xuống ghế sofa. 

Cố Nguyên ngồi phòng khách xem ti vi, nhưng tâm trí anh lại đặt cả vào người phụ nữ đang tắm trong nhà tắm. 

Có phải vì sự trêu đùa trước đây? 

Có phải vì sự bất an trong mấy ngày không gặp? 

Cố Nguyên quẳng chiếc điều khiển ti vi sang một bên, ngửa mặt nhìn lên trần nhà thở dài, tại sao khả năng kiểm soát bản thân của anh tối nay lại kém như vậy? 

Trong đầu anh lúc này chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh ngượng ngập và lo lắng của cô ban nãy. 

Tô Dao càng trở nên lo lắng hơn. 

Nước nóng xối vào người, xóa đi cái lạnh tê tái, nhưng không xóa bỏ được sự bất an ở trong lòng. 

Trước đây, khi sống chung với anh, anh lúc nào cũng ôn hòa, còn bây giờ anh khiến cô cảm nhận được, anh rốt cục chỉ là một người đàn ông. 

Anh không cho cô chuyển đi, cô đã làm theo ý của anh, bởi vì một khi rời xa anh cũng có nghĩa là công khai tuyên bố cuộc hôn nhân của hai người đã đổ vỡ. Cô có thể dự liệu được những phản ứng dữ dội của gia đình hai bên và đã có sự chuẩn bị về tâm lý nhưng điều cô lo lắng là Tô Thư. 

Con chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ, nếu cô mang con đi, nó sẽ phản ứng thế nào? 

Tại sao nhiều việc nhìn thì thật đơn giản mà sao làm lại khó đến vậy? 

Có rất nhiều chuyện ban đầu nghĩ rất vẹn toàn nhưng đến khi thực sự làm thì người ta mới phát hiện ra nó không hề đơn giản như tưởng tượng ban đầu. 

Tô Dao như người mất hồn, tắm xong rồi bước ra, Cố Nguyên vẫn ngồi ở ghế sofa xem tin thể thao. Anh không quay lại, chỉ đưa tay chỉ vào nhà bếp: "Có sữa đó, em đi uống đi." 

Tô Dao cảm ơn anh rồi quay người đi vào bếp. Lấy ly sữa từ lò vi sóng, tay cầm cốc sữa vẫn còn nóng, cô chẳng nghĩ ngợi gì há miệng ra uống, không ngờ vừa nuốt vào thì bị bỏng miệng, cô kêu "Á" một tiếng, cốc sữa rơi xuống đất vỡ choang. 

Cố Nguyên giật mình, bật dậy như tên bắn, chạy lại, Tô Dao đang đổ dầu tương vào miệng, ngậm ngậm rồi nhổ ra. Trên đất toàn mảnh vỡ và sữa. 

Anh vội chạy lại bên cô, nâng cằm cô lên: "Sao vậy?" 

"Bỏng" 

Cô trả lời một cách tội nghiệp. Cố Nguyên thấy cô không sao mới yên tâm, hồi lâu mới hiểu là đã xảy ra chuyện gì, anh không nhịn được, lên tiếng trách cô: "Em là mẹ của trẻ con, nuôi con bao nhiêu năm như vậy mà kỹ năng chống bỏng lò vi song cũng quên? Để anh xem xem bỏng có nặng không nào?" 

Cố Nguyên nâng cằm Tô Dao lên nhìn, cô khẽ hé đôi môi hồng dưới ánh đèn của phòng khách. 

Tim Cố Nguyên không kiềm chế được, đập liên hồi. 

Tô Dao dường như cảm nhận được có gì đó không ổn. Anh nhìn cô đăm đắm, tay anh 

siết mạnh hơn. 

"Em không sao..." 

Cô hoảng loạn ngoảnh mặt đi, thoát khỏi tay anh. 

Anh đứng đó không phản ứng gì, im lặng nhìn cô, hơi thở trở nên gấp rút. 

Cô đang mặt áo tắm, thân thể cô không thể cầm được cảm giác muốn lại gần. Chiếc áo tăm rộng ôm trọn người cô càng khiến cô trở nên kiều diễm, phía dưới lộ ra đôi chân thon dài mềm mại, anh dần dần mất đi lý trí. 

Cố Nguyên bước lên trước một bước, không khí trong phòng đang trở nên nóng bỏng thì tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ sự bối rối của cả hai người. 

Cố Nguyên dừng bước, anh nhìn sâu vào mắt cô rồi quay người đi ra mở cửa. 

Tô Dao hồi hộp đến mức như mềm nhùn ra. Cố Nguyên ra tới phòng ngoài, cô mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cuối xuống thu nhặt những mảnh vỡ trên đất. 

Từ phòng ngoài, tiếng Cố Nguyên vọng lại: "Có chuyện gì mà đêm hôm anh phải tới tìm Dao Dao nhà chúng tôi?" 

Rất hiếm khi nghe thấy Cố Nguyên nói những lời không lịch sự như vậy, Tô Dao hoài nghi rồi đứng dậy đi ra ngoài, cô chết sững tại chỗ. Bên ngoài, Hứa Đông Dương đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Cố Nguyên rồi nhìn cô đang khoác trên mình chiếc áo ngủ. Anh nhìn cô với cái nhìn khiến cô vô cùng bất an, Hứa Đông Dương nhếch mép cười lạnh: "À, ly hôn rồi nhưng không ly giường". 

Anh nhìn cô, giọng lạnh băng: "Vừa xuống giường tôi đã vội vội vàng vàng trở về vòng tay của anh ta, Tô Dao, tôi quá xem thường cô rồi." 

Lời nói của Hứa Đông Dương khiến cô tái mặt, người cô như muốn ngã, nhưng cô được Cố Nguyên đỡ lại. 

Tô Dao ngẩng đầu, Cố Nguyên đang nhìn cô đăm đăm. Ánh mắt anh trong giây phút đó thật phức tạp, nhưng cuối cùng anh không hỏi điều gì, chỉ nắm chặt tay cô. 

"Anh có biết mình đang nói gì không?" 

Cố Nguyên quay sang nhìn Hứa Đông Dương, cất giọng trầm trầm. 

Những lời nói đó chỉ là buộc miệng nói ra, nói xong trong lòng Hứa Đông Dương tràn ngập sự hối hận. Nhưng nhìn Cố Nguyên đang đỡ Tô Dao, còn cô thì nắm tay anh ta, sự hối hận trong lòng Hứa Đông Dương không còn nữa, thay vào đó là sự phẫn nộ và ghen tuông trào dâng: "Tôi nói gì, anh nghe không rõ 

Hứa Đông Dương đưa ánh mắt lướt qua Cố Nguyên, dừng lại trên người Tô Dao, lạnh lùng nói: "Tôi có nói oan cho em nửa câu nào không Tô Dao?" 

Hai môi Tô Dao run run, nói không ra lời. 

Sự chỉ trích của anh, thái độ lạnh lùng của anh giống như từng nhát dao đâm vào tim cô, đối với những lời anh nói, cô không một câu phản bác. 

Tô Dao không thốt nên lời, Cố Nguyên đưa tay ôm cô vào lòng, nói thay cô: "Dù những gì anh nói là thực, cũng không có nghĩa là anh có tư cách tới đây làm nhục Dao Dao." 

Hứa Đông Dương giật mình, không nói gì. Hai tay anh nắm chặt không buông. 

Anh ta đang làm gì? 

Anh làm sao có thể lăng nhục Tô Dao? 

Tại sao anh làm việc gì cũng nhằm làm tổn thương cô? 

Rõ ràng là trong lòng anh không nghĩ như vậy, tại sao anh lại tự mình đẩy cô càng lúc càng xa anh? 

Cố Nguyên áp đầu Tô Dao vào lòng, không để cô và Hứa Đông Dương nhìn nhau: "Còn nữa, dù anh và Tô Dao đã từng xảy ra chuyện gì, tôi dù có là chồng cũ của cô ấy, nhưng tôi vẫn là người thân của cô ấy. Còn anh, anh không có tư cách gì để chỉ trích cô ấy bất kể chuyện gì. Mời anh rời khỏi nhà tôi, nhà tôi không chào đón 

Cố Nguyên bước lên một bước, cánh cửa trước mặt Hứa Đông Dương đóng "sầm" một tiếng rồi khép chặt. 

Hứa Đông Dương không biết mình đã đứng ngoài hành lang bao lâu. Chiếc đèn báo tắt không lâu sau đó, anh đứng yên, cô độc trong bóng tối, còn cô đã là thành viên trong một gia đình khác. Anh làm tổn thương cô, có một người đàn ông khác được gọi là người thân đứng ra bảo vệ cô. 

Những việc này lẽ ra phải là anh làm. Vị trí ở bên cạnh cô lẽ ra phải là anh. 

Bây giờ anh chỉ có thể đứng ở đây, ngoài hối hạn vì những hành động của mình, anh chẳng thể làm được gì. 

Cố Nguyên đóng cửa lại, trầm lặng nhìn vào cánh cửa rất lâu rồi mới quay người nhìn Tô Dao. 

Khác với vẻ ngoài bình tĩnh, lòng anh là những cơn sóng trào dâng. 

Ngay từ đầu anh đã cảm nhận thấy, mối quan hệ giữa Tô Dao và người đàn ông gọi là cấp trên của cô không hề đơn giản, hơn nữa, những lời nói mà Hứa Đông Dương nói khi nãy Tô Dao không lên tiếng phủ nhận nửa lời. 

Anh tất nhiên không cho rằng Tô Dao là một người phụ nữ dễ dãi, nhưng để giải thích cho điều đó chỉ có một cách duy nhất 

"Anh ta..." 

Cố Nguyên cất tiếng hỏi, cố giữ cho mình bình tĩnh: "Là cha của Tô Thư?" 

Tô Dao ngẩng đầu lên nhìn Cố Nguyên, cô không trả lời, nhưng thái độ của cô đã nói cho anh biết câu trả lời. Thật buồn cười. 

Thực ra người không có tư cách gì phải là anh. Người đàn ông vừa rồi là cha đẻ của đứa bé, còn anh chỉ là người chồng trên danh nghĩa, thậm chí là người chồng cũ đã ly hôn với cô lại tự xưng mình là người nhà, người thân của cô, còn anh ta thì không có tư cách gì để chỉ trích cô. 

Cố Nguyên ngoảnh đầu đi. Tô Dao từ trước tới nay chưa bao giờ kể chi tiết cho anh về những việc đã từng xảy ra, anh cũng không biết bố đẻ của đứa trẻ là ai. Chỉ là cô gặp lại anh ta, nhưng cũng không hé lộ với anh nửa lời. Thực ra thì Tô Dao không tin anh hay là cô đối với Hứa Đông Dương vẫn còn tình cảm? 

Dù khả năng nào đi nữa thì tất cả đều giồng như những mũi kim châm vào tim anh, khiến anh đau đớn âm thầm. 

Cố Nguyên chợt thấy ân hận vì đã ly hôn với Tô Dao, nếu chưa ly hôn thì chí ít anh còn có thể lợi dụng mối quan hệ trên pháp luật để giữ cô lại. Còn bây giờ, anh dựa vào điều gì để giữ cô lại đây? 

"Muộn rồi, em ngủ đi." 

Cố Nguyên không nhìn Tô Dao, anh đi ngang qua cô, trở về phòng mình. Tô Dao đợi cho đến khi anh chuẩn bị bước vào phòng mới nói: "Đợi đã." 

Cố Nguyên dừng bước nhưng không quay đầu lại. 

Gọi anh lại rồi nhưng Tô Dao không biết mình có thể giải thích với anh điều gì, hoặc tại sao phải giải thích với anh. 

Quan hệ của cô và Cố Nguyên khép lại rồi, giải thích là mình không xảy ra chuyện gì với Hứa Đông Dương cũng có nghĩa là tự thú nhận rằng mình có tình cảm với anh; mà cô, cô vẫn chưa hiểu rõ, Cố Nguyên trong lòng mình thực sự có vị trí như thế nào. 

"Anh... anh đi ngủ sớm đi." 

Tô Dao nói không ra lời. Ánh mắt chờ đợi của Cố Nguyên phút chốc lại tràn ngập sự thất vọng. Anh vẫn không quay đầu lại, đáp lại một tiếng rồi đẩy cửa bước vào phòng. 

Tô Dao bất lực ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy mặt mình. Tại sao lại xảy ra sự việc như vậy? 

Chương 13: Khoảng cách giữa hai chúng ta 

Ngày hôm cô được nghỉ bù một ngày vì đã đi công tác suốt đợt lễ, Tô Dao cũng không muốn đi làm để lại phải đối diện với người đàn ông mà cô không biết phải đối diện như thế nào. 

Mới sáng sớm Tô Thư đã thức dậy, nằm cuộn tròn trong vòng tay Tô Dao. Mấy ngày không gặp mẹ tâm trạng của cô bé dễ dàng trở nên bất an. Tô Dao ôm mãi con trong lòng, nằm trên kể truyện cổ tích Cách Lâm. 

Cố Nguyên thức dậy muộn hơn Tô Dao một chút, anh vừa đẩy cửa bước ra thì Tô Thư đã nhảy xuống, nhào vào lòng Cố Nguyên. 

Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư, nhấc cô bé lên quay hai vòng, đến khi cô bé cười khanh khách mới thôi. Cố Nguyên hôn con, cọ râu mới mọc vào má cô bé khiến Tô Thư bị ngứa, cười ầm lên. 

"Tô Thư có yêu bố không?" "Yêu ạ!" 

Tô Thư ôm chặt lấy mặt Cố Nguyên, hôn lên môi anh: "Tô Thư yêu bố nhất." 

Tô Dao thấy vậy, lòng rối như tơ vò. 

Con còn nhỏ như vậy mà đã yêu Cố Nguyên đến thế, mình làm sao có thể rời xa anh được? 

Đặt Tô Thư xuống đất, Cố Nguyên ngẩn đầu nhìn Tô Dao: "Em dậy rồi à?" 

"Vâng." 

Cũng không biết tại sao, Tô Dao cảm thấy thái độ của Cố Nguyên dường như lạnh lùng hơn. Anh tuy không nói gì, không làm gì nhưng anh thể hiện sự xa cách. Sự xa cách đó khiến Tô Dao lo sợ. 

Người đàn ông này luôn hiền hậu, luôn chăm sóc cô, bao dung cô, yêu chiều cô. Bây giờ anh đột nhiên trở thành như thế này, Tô Dao mới phát hiện ra rằng mình không biết phải làm sao để xóa bỏ sự xa cách ấy. 

"Em... em làm bữa sáng..." "Anh không ăn." 

Cố Nguyên quay người đi vào nhà vệ sinh rồi đi ra, lấy áo khoác và chìa khóa đi ra ngoài: "Anh còn có chút việc bận, hôm nay em trông Tô Thư. Anh nói với dì Dư là cuối tuần này đến muộn một chút, sau chín giờ dì ấy mới đến." 

"Vâng." Tô Dao đáp nhỏ một tiếng. 

Tô Thư không cảm nhận được cơn sóng ngầm giữa người lớn, cô bé nhào qua ôm chặt lấy chân Cố Nguyên, bố đừng đi, bố chơi với Tô Thư." 

"Ngoan nào, bố có chút việc, tối về bố mua cho con gái đồ ăn ngon nhé, được không?" - Cố Nguyên cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Thư. 

Tô Thư tội nghiệp đứng nhìn theo Cố Nguyên rồi lại quay đầu nhìn Tô Dao. 

Mấy ngày Tô Dao không có ở nhà, khó khăn lắm mẹ mới về, bố lại đi ra ngoài, đối với con bé thì cả bố và mẹ cùng ở bên cạnh mới là niềm hạnh phúc lớn nhất. 

Ánh mắt của con khiến cả hai người đều trầm xuống. Cố Nguyên vẫn cúi người, khẽ vuốt tóc Tô Thư, không nói rằng sẽ ở lại nhưng không có ý phải đi ra ngoài ngay. 

Tô Dao do dự một lúc, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: "... Nếu việc không quá gấp, hôm nay anh có thể ở nhà chơi với con được không?" 

Cố Nguyên không đáp, trầm ngâm hồi lâu, anh bế Tô Thư lên, không nhìn Tô Dao, nhung lời thì nói để Tô Dao nghe: "Được rồi, bố không đi nữa, ở nhà chơi với Tô Thư." 

"Bố tốt nhất! Tô Thư yêu bố nhất." Tô Thư ôm lấy Cố Nguyên thơm. Tô Dao khẽ thở phào: "Vậy anh ăn chút gì nhé?" 

Cố Nguyên quay sang nhìn cô: "Ừ." 

Tô Thư tuột xuống khỏi người Cố Nguyên, chạy vào bếp cầm trứng rán và bánh mì cho bố. 

Ăn sáng xong, hai người họ ở nhà chơi với Tô Thư. Chín giờ ba mươi dì Dư mới đến dọn dẹp nhà cửa. 

Chơi tới trưa, Tô Dao đi chuẩn bị cơm trưa. Con gái ăn xong không bao lâu thì buồn ngủ, Cố Nguyên dỗ ngọt một lúc thì cô bé lăn ra ngủ say trong vòng tay của anh. Cố Nguyên ôm lấy Tô Thư đặt về phòng, khẽ khép cửa lại. Tô Dao đang cùng dì Dư thu dọn chén bát trong bếp. 

Anh đứng tựa người vào cửa bếp nhìn cô hồi lâu. Hôm nay mặt trời rất đẹp, ánh nắng rọi chiếu vào nhà bếp, cô như tắm trong ánh nắng mặt trời, Tô Dao làm việc nhà, giống như một người vợ thật sự 

"Dao Dao." 

Cố Nguyên lên tiếng: "Anh muốn ra ngoài mua ít đồ, em đi cùng anh nhé?" 

"Dạ." 

Tô Dao ngẩn đầu lên, vì làm việc nhà nên mặt cô đỏ hồng, dì Dư chạm vào người Tô Dao: "Hai người đi đi, những việc này mình dì làm là xong. Tô Thư chút nữa dì sẽ trông." 

"Vậy làm phiền dì, chúng tôi đi một lúc sẽ về." 

Tô Dao lau tay, cười với dì Dư một cách ngại ngùng. Cô hiểu phần nào dụng ý của Cố Nguyên, có lẽ vì sự có mặt của dì Dư, có một số chuyện không tiện nói với cô trong nhà nên mới mượn cớ kêu cô ra ngoài. 

Hai người thay quần áo, đi xuống lầu. Cố Nguyên không lái xe, ra khỏi khu nhà, hai người đi bộ men theo đường quốc lộ. 

Nơi hai người sống ở gần sông, con sông này chảy qua thành phố, trước kia là nơi trao đổi hàng hóa rất tấp nập. Nhưng bây giờ thì chẳng có tàu bè nào qua lại nữa. Sau này, thành phố cho trồng rất nhiều liễu dọc bên hai bên bờ sông, đổ đường đá, khoác cho nó một diện mạo khác. 

Lúc này tuyết rơi băng đóng, những cây liễu không chịu nổi giá lạnh, giờ chỉ còn lại những cành màu xám khẳng khiu. 

Hai người, kẻ trước người sau bước đi, Cố Nguyên không quay đầu lại nhìn Tô Dao xem cô có bắt kịp anh không, anh đi cũng không nhanh. Tới công viên bên cạnh sông, Cố Nguyên mới dừng bước, hai tay anh chống lên lan can rào chắn của dòng sông, nhìn ra xa xa. 

Cố Nguyên không nói gì, Tô Dao cúi đầu đếm những viên đá vỡ trên đất. 

Khá lâu, cuối cùng anh cũng khẽ thở dài nói: "Anh rất quan tâm." 

Tô Dao chợt thót tim lại. 

Cố Nguyên quay sang nhìn cô, rồi ngồi lên thành đá lan can lạnh như băng, đưa tay kéo Tô Dao lại gần, nửa như ôm cô vào lòng: "Là đàn ông, anh không thể không quan tâm.Như vậy là sự lạnh lùng xa cách mà anh thể hiện khi nãy là vì anh đang tức giận? 

"Dao Dao, trước đây anh đã nói với em những lời đó rồi, tại sao em không suy nghĩ vậy?" 

Cố Nguyên cúi đầu xuống, kéo cô lại gần hơn nữa. Trán của anh dường như chạm vào trán cô, Tô Dao cảm thấy vô cùng bối rối. Cô muốn đẩy anh ra nhưng như vậy không đúng, cô cứ đứng thẳng người ở đó không nhúc nhích. 

"Em." - Tô Dao ngập ngừng, quyết định nói thật - "Em không biết." 

Cố Nguyên im lặng hồi lâu nhìn cô, khẽ thở dài, giọng anh buồn buồn: "Nếu em cảm thấy chúng ta không phù hợp, em có thể nói thẳng với anh, không sao." 

"Em thật sự không biết." 

Tô Dao ngẩn đầu nhìn Cố Nguyên, sáu năm qua anh luôn là người để cô tin cậy và dựa dẫm, cho dù xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn bên cạnh bảo vệ cô. 

Đêm Tô Thư chào đời, khi cô ốm đau, khi công việc không thuận lợi, khi gia đình xảy ra chuyện... dù cho anh luôn có những chuyến đi xa, nhưng khi cô có chuyện gì, anh luôn ở bên cạnh cô. 

Càng nghĩ, Tô Dao càng cảm thấy có một góc trong trái tim mình càng lúc càng mềm ra. Thời gian lâu như vậy, nếu nói không chút tình cảm nào thì rõ là đang dối gạt. Chỉ là cô không biết, cảm giác cô dành cho Cố Nguyên rốt cục là tình yêu hay tình thân. 

Dù anh đã bày tỏ tình cảm với cô ở công viên này ngày hôm đó, cả khi anh chắn cô trong nhà tắm đêm nào, cô đều không cảm thấy tình cảm mãnh liệt mà cô đã từng cảm nhận từ Hứa Đông Dương. Ở Hứa Đông Dương, sự hoảng loạn khiến người ta phải nín thở. 

Cô do dự. Không nói tới việc của Hứa Đông Dương, ở lại bên cạnh của Cố Nguyên xem như là sự lựa chọn tối ưu của cô, không chỉ vì bản thân cô mà còn vì con gái. Thế nhưng, nếu cô đối với Cố Nguyên chỉ là tình thân thì đối với anh thật không công bằng. Người đàn ông này đã bảo vệ cô lâu như vậy, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt hơn cô. 

Cố Nguyên nhìn rõ những hoang mang và bất an tận sâu trong đáy mắt của Tô Dao, chí ít là cô đối với anh không phải là hoàn toàn không có tình cảm. Cố Nguyên đưa tay vuốt tóc Tô Dao, giọng như giãn ra: "Nếu không biết thì em hãy nghĩ về nó nhé." 

Anh vuốt tóc cô, không có ý định buông cô ra, ngược lại, anh kéo mạnh cô ngã vào lòng mình. 

Anh ôm cô ấm áp và mạnh mẽ. Cố Nguyên rúc đầu vào cổ cô, im lặng hồi lâu rồi nói khẽ: "Anh hỏi em câu này, em có thể không cần trả lời anh." Anh dừng lại hồi lâu: "Hai người... có phải là thật như vậy không?" 

Mặt Tô Dao hồng lên, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh vẫn không buông ra. Tô Dao bị ôm chặt, do dự một lúc, cuối cùng cũng nói: "Không có." 

Cố Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Biết anh ta là bố đẻ của con gái là một chuyện, đó chỉ là những việc đã qua, còn giữa họ không xảy ra chuyện gì là việc khác, cũng có nghĩa Tô Dao bây giờ, là của anh. 

Anh quyết định không truy hỏi những việc liên quan đến chuyến công tác đó nữa. 

"Anh ta bây giờ vẫn chưa biết chuyện của Tô Thư đúng không?" 

Tô Dao tái mặt, lắc đầu: "Em định sẽ không bao giờ để anh ấy biết." 

Thế cũng tốt. 

Cố Nguyên cười cười: "Dao Dao, nếu em đã không có ý định quay về với anh ta, cũng không có ý định tìm một người đàn ông khác, vậy bây giờ em cho anh một cơ hội nhé. Thử để anh sống với em với tư cách là một người chồng chứ không phải là một người anh trai có được không?" 

Tô Dao muốn nói gì đó nhưng bị Cố Nguyên chặn môi lại. anh nhìn cô cười âu yếm: "Có lẽ như thế em sẽ hiểu rất nhanh, thứ em muốn rốt cục là gì." 

Hai người ở công viên cạnh bờ sông nói chuyện rồi cùng nhau đi siêu thị mua ít đồ. Cố Nguyên nắm chặt tay cô, không buông. Tô Dao ban đầu thấy lạ lẫm nhưng dần cũng quen hơn. 

Người đi mua sắm trong siêu thị rất đông thanh toán, hai người phải xếp hạng chờ đợi. Tô Dao đẩy xe, Cố Nguyên đứng sau lưng cô, dáng anh cao lớn ôm trọn cô trong lòng, hai tay đặt lên tay đẩy của xe. Hành động của anh không hẳn là quá thân mật, nhưng đủ biết giữa hai người có mối liên hệ thân thiết. 

"Sắp hết năm rồi, tết năm nay mình đón tết ở nhà nhé?" Hai người đi theo dòng người tiến về phía trước, Cố Nguyên cúi người ra phía trước, khẽ nói bên tai cô. 

"Vâng, về nhà nhé." 

Tô Dao không phản đối. Nếu không có gì đột xuất thì Tết nào cô cũng muốn về nhà. Hai năm trước không về đón Tết vì Cố Nguyên ở nước ngoài, bây giờ định cư rồi, bố mẹ hai bên nhất định sẽ kêu hai người về nhà. 

"Đằng nào em cũng định nghỉ việc, hay là em xin nghỉ sớm về Bình Thành. Anh sẽ cho công ty và triển lãm dừng sớm, đợi Tô Thư tuần sau được nghỉ chúng ta cùng về?" 

"Tô Thư được nghỉ?" - Tô Dao ngẩng đầu nhìn. Cố Nguyên "ừ" một tiếng: "Thứ ba tuần sau là con nghỉ rồi", anh dừng lại rồi lại nói tiếp: "Bây giờ nói một tiếng trước với nhà trẻ thì cũng có thể nghỉ, thứ hai tuần sau chỉ là họp phụ huynh thôi, không liên quan tới con nhiều lắm." 

Tô Dao cúi đầu chần chừ. 

Ban đầu phát hiện ra cấp trên của mình là Hứa Đông Dương cô đã định xin nghỉ, nhưng đã bị anh giữ lại, bây giờ hai người đã tới mức này, xin nghỉ trước hai tuần cũng tốt. 

"Vâng." Tô Dao đồng ý với ý kiến của Cố 

Nguyên. 

"Vậy buổi tối về nhà điện thoại cho bố mẹ, chúng mình sẽ về ăn Tết sớm để bố mẹ vui." 

"Vâng." 

Cố Nguyên vuốt tóc cô. Tuy anh không nói nhiều nhưng từ giọng nói của anh cô có thể cảm nhận rằng anh đang rất vui. 

Tô Dao không điện thoại cho Hứa Đông Dương mà điện thoại cho Hàn Thụy xin nghỉ phép. Cô chỉ nói rằng gia đình có việc, bắt buộc phải quay về Bình Thành, qua Tết mới có thể đi làm trở lại. Không hiểu rõ chân tướng sự việc, Hàn Thụy phê duyệt cho tô dao nghỉ phép, còn sắp xếp người tạm thời thay thế công việc của Tô Dao. 

Tô Dao xin nghỉ, Cố Nguyên vội điện thoại đến nhà trẻ của Tô Thư, thông báo cho dì Dư qua Tết mới đi làm trở lại, chiều hôm đó anh lái xe đưa cả nhà về Bình Thành. 

Nhà Tô Dao và nhà Cố Nguyên vốn là láng giềng nằm trong cùng một sân, đối diện nhau. Nhìn thấy các con đưa cháu về sớm để đón tết, bố mẹ hai bên đều vô cùng hỉ hả. Phòng bên nhà Cố Nguyên tương đối rộng nên hai vợ chồng được sắp xếp ở bên đó. 

Tô Dao lúc này mới phát hiện ra một vấn đề. 

Hai năm trước Cố Nguyên không đón tết ở nhà, trước đó thì Tô Thư còn nhỏ, cô phải trông con nên khi đón Tết ở nhà đều không ngủ chung với Cố Nguyên. Nhưng năm nay ông bà hai bên cứ ôm lấy khư khư Tô Thư, bữa tối bất luận thế nào cũng đưa bé đi ngủ cùng, cô và Cố Nguyên không thể viện cớ không ngủ chung được. 

Tô Dao có chút hối hận về sự bồng bột của mình. Không thể không nói rằng vì lẫn tránh Hứa Đông Dương cô mới gấp rút cùng Cố Nguyên về nhà, nhưng từ giờ tới tết còn hơn mười ngày nữa, khoảng thời gian này sẽ như thế nào? 

Ngày trước coi Cố Nguyên là anh trai còn đỡ, bây giờ biết anh có tình cảm với mình rồi thì làm sao có thể ở lại căn phòng này được. 

Bên này thì mẹ Cố Nguyên đang bận rộn thu dọn phòng cho con trai và con dâu, Tô Dao vội chạy qua giúp bà. Cố Nguyên đứng ở cửa, cười cười. 

Anh vội vã đưa cô rời khỏi cũng là vì không muốn cô bị ảnh hưởng từ người đàn ông đó. Nhưng anh cũng quên không nghỉ tới vấn đề này. 

Tô Dao chuẩn bị giường xong bèn đứng dậy, đúng lúc nhìn thấy Cố Nguyên đang đứng ở cửa, ánh mắt cô bắt gặp ánh mắt anh, hai người ngượng ngập nhìn đi chỗ khác. 

Tô Thư rất thích khuôn viên này ở Bình Thành, bởi vì ông bà nội, ông bà ngoại đều ở đây, hơn nữa trong khu này có rất nhiều bạn nhỏ. Tô Thư vừa mới tới đã vội ùa ra sân chơi với các bạn nhỏ một cách vui vẻ. 

Tô Dao không yên tâm, theo ra ngồi ở hành lang trông chừng Cố Nguyên cầm theo đĩa lạc ra ngồi trước mặt Tô Dao, nhìn ra bên ngoài rồi không nhịn được cười: "Ngày bé chúng ta cũng như thế này." 

Tô Dao quay sang nhìn Cố Nguyên, mỉm cười. 

Ngày nhỏ, cô luôn nhõng nhẽo với Cố Nguyên. Cố Nguyên hơn cô năm tuổi, có một người anh trai hơn mình nhiều tuổi như vậy là một việc vô cùng tự hào. Cô vẫn nhớ nhà trẻ và trường tiểu học cách nhau một bức tường, giờ ra chơi Cố Nguyên đứng ở hành lang trên tầng ba của trường 

tiểu học nhìn sang sân bên này của nhà trẻ, nếu có ai bắt nạt cô, anh sẽ là người đầu tiên xông vào. Khi đó rất nhiều người biết Tô Dao có một người anh trai vô cùng lợi hại. 

Hai người ngồi cạnh nhau vừa tắm nắng vừa ôn lại kỷ niệm thời thơ ấu, xem ra rất hòa hợp. Bố mẹ hai bên ban đầu còn lo về hôn nhân của họ, bây giờ nhìn thấy hai con như vậy cũng yên tâm phần nào. 

Bố Cố Nguyên huých tay mẹ Cố Nguyên: "Em xem, hai con không phải là rất hòa hợp sao, em cứ lo lắng quá." 

Buổi tối cả hai gia đình cùng quay quần ngồi ăn tối. Ăn xong bố Cố Nguyên và bố Tô Dao cùng chơi cờ, còn hai bà thì thu dọn trong bếp. Tô Dao ban đầu rất muốn vào bếp phụ hai mẹ nhưng bị hai người đẩy ra: "Ra ngoài chơi, đừng làm vướng tay vướng chân." 

Tô Dao dở khóc dở cười đi ra phòng khách. Cố Nguyên nghe thấy câu nói của hai mẹ thì không nhịn được cười, kéo Tô Dao ngồi xuống bên cạnh, cọ vào mũi cô: "Em à, dù là mẹ của trẻ con rồi nhưng trong mắt mẹ thì em vẫn chưa lớn." 

Tô Dao cười thành tiếng, khuôn mặt cô sáng bừng lên. 

Cố Nguyên nhìn thấy cô như vậy cũng cười vui. 

Chín giờ tối Tô Thư đã bắt đầu buồn ngủ, mẹ Tô Dao bèn đưa cô bé về bên nhà ngủ. Bố mẹ Cố Nguyên, Tô Dao và Cố Nguyên ngồi ở phòng khách nói chuyện một lúc, mẹ Cố Nguyên véo người bố Cố Nguyên, ông bèn ho hai tiếng, đứng dậy nói: "Muộn rồi, hôm nay các con cũng mệt cả ngày rồi, đi nghỉ sớm đi." 

"Đúng đấy, đi nghỉ sớm đi, Cố Nguyên đã lái xe cả chiều rồi 

Mẹ Cố Nguyên đứng lên, vội vã kéo bố 

Cố Nguyên lên gác "Anh đi vào, đi ngủ." 

Bóng hai người nhanh chóng khuất sau cầu thang. Tô Dao quay đầu nhìn Cố Nguyên, cô ngại ngùng tránh ánh mắt của anh. Cố Nguyên cười nhẹ, đứng dậy kéo lấy tay cô: "Đi thôi, chúng ta đi nghỉ nào." 

Trước đây hai người chưa phải là chưa từng gặp trường hợp như thế này, đều là Cố Nguyên nằm ngủ ở dưới sàn. Hai người vào phòng, đóng cửa lại. Tô Dao nhìn lên giường, khi dọn phòng mẹ Cố Nguyên nói bà trải chăn, khi đó cô ra ngoài trông Tô Thư, bây giờ chỉ có một chiếc chăn phủ lên giường đôi. 

Cố Nguyên nhìn lên giường, ánh mắt không thay đổi, anh bật đèn ngủ phía đầu giường, tắt điện phòng, cởi áo khoác ngoài vứt lên ghế, quay sang nhìn Tô Dao, như cười: "Em không ngủ à?" 

Tô Dao đứng ở đó không cử động. 

Cố Nguyên không nỡ trêu Tô Dao, đi tới xoa xoa vào đầu cô: "Đây không phải là lần đầu tiên ngủ cùng anh, lẽ nào em không tin anh?" 

Cũng đúng, lần trước khi hai gia đình đến Nam Thành, hai người đã ngủ cùng nhau hai đêm. Thế nhưng khi đó Cố Nguyên còn lấy cớ xem bóng đá, hầu hết thời gian ngủ ngoài phòng khách. 

Tô Dao nhìn anh gượng cười rồi từ từ cởi áo khoác ngoài ra, mặc áo len và quần ngủ lên giường nằm, quay người quay sang bên không nhìn Cố Nguyên. 

Cố Nguyên tắt điện, nằm cạnh Tô Dao. Căn phòng yên lặng không một tiếng động. 

Tô Dao không ngủ được. Nóng. 

Mặc áo len đắp chăn, không lâu sau cô cảm thấy mồ hôi đang thấm ra. 

Trong phòng rất ấm, làm cô nóng đến mức buồn bực trong người nhưng không dám động đậy, cắn răng chịu đựng, chẳng bù cho Cố Nguyên nằm bên cạnh, mặc quần áo ngủ nên ngủ rất ngon là 

Tô Dao cuối cùng chịu không được, trở mình, nằm thẳng nhìn lên trần nhà, giơ tay sờ sờ trán mình, mồ hôi ướt đẫm. 

"Em không ngủ được sao?" 

Tiếng Cố Nguyên đột nhiên vang lên bên tai cô, Tô Dao khẽ giật mình, chỉ cảm thấy tất cả cử chỉ của mình đều lọt vào tầm mắt của người đàn ông này, thấy cô ngượng ngập vô cùng, rất may là căn phòng chìm trong bóng tối nên không nhìn rõ khuôn mặt của nhau. 

Mặt Tô Dao nóng bừng lên, cô "vâng" một tiếng rồi lại nói thêm: "Nóng." 

"Em mặc nhiều quá." 

Cố Nguyên lật chăn ngồi dậy, có lẽ vì không muốn cô ngượng ngập nên anh không bật đèn, anh lại gần tủ, lấy ra một bộ đồ ngủ của anh trước đây, đưa cho Tô Dao: "Em thay đi rồi ngủ." 

Tô Dao cầm chiếc áo ngủ khẽ "dạ" một tiếng rồi đứng dậy, vào nhà vệ sinh. 

Cô quay trở lại phòng, nằm xuống, cảm giác thoải mái hơn nhiều, cái nóng bức vừa rồi đã tan biến. Cố Nguyên đã nằm yên ở đó. Tô Dao khẽ đóng cửa lại rồi nằm xuống bên cạnh anh. 

Cảm giác buồn bực lo lắng cộng thêm với việc ngồi xe cả buổi chiều khiến Tô Dao cảm thấy buồn ngủ, không lâu sau cô mơ màng chìm vào giấc ngủ. 

Tô Dao nằm mơ. 

Trong mơ có một người đàn ông nhìn không rõ mặt ôm chặt cô vào lòng, hơi thở của anh khiến cô cảm thấy rất gần gũi, nhưng anh càng ôm càng chặt rồi cúi xuống hôn cô. 

Cô dẫy dụa nhưng anh vẫn ôm cô, cuối cùng là cô bị anh đè xuống, cởi áo cô ra và áp vào. 

Cô co người lên, dường như khi anh áp sát vào cô, cô mơ màng nhìn rõ khuôn mặt là anh, là Hứa Đông Dương, nhưng rồi nhìn lại tại sao lại trở thành Cố Nguyên. 

Tô Dao sợ hãi toát mồ hôi cảm giác như không thở được, cô dẫy dụa đau khổ trong giấc mơ và trong thực tại, cuối cùng cô lấy hết sức mở ra thì trời đã sáng. 

Tô Dao từ từ ngồi dậy, bây giờ cô mới phát hiện cô đã cuộn hết chăn lên người mình, còn Cố Nguyên thì thật tội nghiệp, nằm co ro bên cạnh vì lạnh. 

Nhớ tới giấc mơ, Tô Dao ôm lấy mặt, chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng lên. Lẽ nào vì mình cuốn chăn chặt quá nên mới mơ giấc mơ kinh hãi như vậy? 

Cô xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho Cố Nguyên rồi vào nhà tắm dùng nước lạnh vỗ lên mặt. 

"Con dậy rồi à?" - mẹ Cố Nguyên nghe thấy tiếng động trong nhà bếp liền đi ra: "Sao con không ngủ thêm chút nữa?" 

"Con quen dậy sớm rồi ạ." 

Tô Dao ra khỏi nhà vệ sinh, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, bảy giờ ba mươi. 

"Cố Nguyên vẫn chưa dậy?" 

"Hôm qua anh ấy lái xa cả buổi chiều, chắc mệt lắm, để anh ấy ngủ thêm một chút nữa." Tô Dao ngại ngùng nói. Mẹ Cố Nguyên gật gật đầu: "Chút nữa đón Tô Thư qua đây. À, đúng rồi, mới sáng sớm mà bạn Cố Nguyên đã điện thoại tới, nghe nói các con về nên muốn mời họp mặt." 

Tô Dao gật gật đầu, cô chuẩn bị giúp mẹ Cố Nguyên làm bữa sáng, vừa vào nhà bếp thì cửa phòng ngủ bật mở, Cố Nguyên bước ra. 

"Anh không ngủ thêm nữa à?" 

Tô Dao cất tiếng hỏi. Đêm qua cô cướp hết chăn của anh nên mặt có vẻ ngượng ngập. 

Cố Nguyên cười cười nhìn cô: "Không có em, anh không ngủ được." 

Mẹ Cố Nguyên ho hai tiếng, mặt lộ ra nét cười, thế là bà vào phòng bếp. Tô Dao mặt hồng lên, nghĩ tới lời mẹ Cố Nguyên vừa nói: "À, đúng rồi, mẹ nói sáng nay có bạn tìm anh, anh dậy rồi thì đi điện thoại cho người ta." 

Cố Nguyên gật đầu, rồi quay người đi vào phòng. 

Khi anh ra thì mọi thứ đã thu dọn xong. Cố Nguyên bước lại đập nhẹ vào trán Tô Dao: "Em đi sửa soạn lại đi, chúng ta ra ngoài." 

"Đi sớm như vậy sao ạ?" 

Mẹ Cố Nguyên không vui: "Mẹ bận cả sáng, các con không ăn một chút điểm tâm à?" 

"Con không ăn đâu ạ." 

Cố Nguyên vừa nói vừa tìm áo khoác của mình: "Chúng con còn phải lái xe qua đó, đến đó là buổi trưa rồi. Mẹ để Tô Dao cầm đồ ăn sáng theo, chúng con sẽ ăn trên xe." 

"Đi đâu thế, sao phải ngồi xe lâu như vậy?" 

Mẹ Cố Nguyên trách nhưng tay vẫn gói đồ ăn sáng cho con. Cố Nguyên tìm áo khoác và túi của mình, lấy chìa khóa xe: "Hứa Phóng không phải là thuê một đập nước ở Ninh Trân sao? Hai ngày nay, lớp con họp lớp, mọi người đều đi. Cậu này không biết tại sao lại biết chúng con về, nên giục chúng con qua đó." 

"Đập nước trời lạnh như thế này thì có gì hay?" 

Mẹ Cố Nguyên nói rồi đưa đồ ăn sáng cho Tô Dao lúc này đã thay xong quần áo, đang đi từ trong phòng ra: "Lên xe ăn cho nóng, đừng để lạnh nhé." 

"Vâng ạ." 

Tô Dao ngoan ngoãn đáp. Cố Nguyên ôm tay mẹ mình: "Mẹ, không phải là chúng con đi về trước hơn mười ngày sao, chỉ đi qua bên đó chơi hai ngày là về. Tô Thư mấy ngày này, nhờ mọi người ở nhà chăm sóc giúp chúng con." 

"Đi đi, đi đi." 

Mẹ Cố Nguyên đẩy tay con ra nhưng lại gọi họ lại, vào phòng cầm hai chiếc áo khoác lớn: "Cầm lấy, đập nước bên đó lạnh lắm, cứ để ở trong xe, đừng mặc, không đẹp đâu nhưng khi nào lạnh thì đắp lên." 

"Cảm ơn mẹ." Cố Nguyên cầm lấy áo rồi kéo Tô Dao lên xe, rất nhanh, họ rời khỏi.Bạn học của Cố Nguyên, Tô Dao không biết nhiều, những người cô biết chỉ có một vài người bạn thân nhất của anh. 

Có lẽ do giấc mơ hôm qua, Tô Dao cảm thấy tim mình như có một điều bí mật khiến cô bất an, lo lắng bị người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, vì vậy cô ngoảnh đầu nhìn ra ngoài xe mà không dám nhìn anh. 

"Đêm qua em ngủ có ngon không?" 

Như có người nói trúng tim đen, Tô Dao đỏ mặt ấp úng: "Rất ngon." 

Cố Nguyên quay sang nhìn cô: "Anh không biết là em ngủ lại không nằm yên như thế." 

Ý gì đây? 

Tô Dao bỗng chốc lo lắng, quay sang nhìn Cố Nguyên. Anh đang mỉm cười, nhìn đường đằng trước, chăm chú lái xe, nói xong câu này thì anh không nói nữa. 

"Em... làm gì cơ?" Tô Dao hỏi mà giọng run run. Cảm giác va chạm trong giấc mơ hôm qua quả là rất thực, có phải là cô đã làm gì Cố Nguyên rồi không? 

"Em nghiến răng, em nói mơ, em cuộn chăn, em đá người ta." 

Cố Nguyên cười cười nhìn cô. 

Tô Dao càng đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh, không nói nữa. 

Không chỉ có vậy. 

Cố Nguyên nhìn đường trước mặt, tay nắm chặt tay lái. 

Nửa đêm cô ngủ trong vòng tay của anh, thế là anh nhẹ nhàng ôm cô. Ôm cô trong lòng thì có thể làm được gì, anh thức cả đêm cho tới sáng mới chộp mắt được một lúc. 

Cố Nguyên cười khổ sở, trong lòng thầm nghĩ: "Đêm nay mình ngủ thật không dễ dàng chút nào." 


Đọc tiếp: Sống chung sau ly hôn - Phần 5

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Sống chung sau ly hôn
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Insane