Đọc truyện

Người yêu của tôi là sao chổi - phần 2


~~Sở thích mỗi người là không thể chà đạp!!!~~ 
Hai hôm sau…Công ty của Lương Gia Vũ… 

- Này! Tôi tới rồi đây!!!-Tôi mở cửa phòng hắn, ung dung bước vào. Hôm nay tôi mặc bộ đầm trắng, thắt lưng mà xanh lam nên nhìn rất có thiện cảm. Hừm! Hình tượng mà, không thể để mất sỉ diện thế được. Mái tóc rối ngày thường cũng được tết bím gọn gàng ở phía sau. Nhưng…có lẽ tôi không quen tết bím nên trước trán còn rũ vài sợi tóc con. Nhìn không thấy vô duyên quá chứ??? 
- Ô…Cô hả? Khác với bữa tiệc lần trước ghê nhỉ???-Hắn trố mắt nhìn tôi. Hứ! Thế là có ý gì? Nhạo báng tôi ư? 
- Hừ! Anh nhanh nhanh giùm tôi đi. Tôi còn bận nhiều việc lắm!!!-Tôi kiêu ngạo nói. 
- Bận gì? Bận cho bé rùa Taro của cô ăn ư??? 

Tôi đang uống cà phê thì bị lời nói của hắn làm không kịp giữ hình tượng, phun sạch cà phê ra ngoài luôn. Trời đất! Mặc dù mỗi người đều có một sở thích nhưng không thể để người ngoài biết con gái thương nhân có tiếng, vừa xinh đẹp lại thông minh đi chơi với một con rùa chậm chạp được. Chuyện này bị đồn đại không những thanh danh tôi mất mà ba mẹ cũng bị đồng nghiệp cười. Thằng cha này độc ghê quá!!! 

- Cô sao thế? Sao phản ứng mạnh thế?-Hắn vô tội nhìn tôi chằm chằm. 
- Con bà nó! Dám…dám…Thì ra cái xe màu vàng chói lòe chói loẹt í là của anh hả? Quỷ tha ma bắt anh đi!!! Đồ con gà!!!-Tôi bắt đầu vực dậy mắng anh ta xối xả. Chết tiệt! 
- Oài. Đừng nóng, đừng nóng…Phải giữ gìn hình tượng nữa chứ, mỗi người đều có sở thích cá nhân mà!!! 
- Câm cái miệng chó của anh lại!!! 
- Tôi chỉ là tình cờ thôi… 
- Tình cờ con khỉ!!! Tôi cóc đóng giả bạn gái anh nữa. Trả dây chuyền. 
- Dây chuyền đây! Nếu có bản lĩnh thì tới lấy!!!-Hắn chìa dây chuyền trước mặt tôi, tôi không có chút nghi ngờ liền đến lấy ai ngờ lại mất đà nhào vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của hắn. Đê tiện! 
- Buông-ra!-Tôi rít lên. 
- Là cô tự nhào vào tôi mà!!!-Hắn lại giở quẻ, nói với giọng vô tội. Trời ơi!!! Sao tôi ghét cái tên này quá à!!! 
- Mau bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra!!!!-Tôi ngẩng mặt lên, mắng hắn. Nhưng không may, đầu tôi va cái cốp vào cằm hắn. Huhu…Đau chết mất!!! 
- Cô không định lấy dây chuyền hả??? 
- ANH!!! Tôi nhất định kiện anh là đồ ăn cắp!!!!-Tôi tức giận vô cùng. Grừ! 
- Hả? Tôi có ăn cắp sao??? Bằng chứng đâu? Cô nửa đêm nửa hôm lẻn vào văn phòng tôi, tôi chưa kiện cô là hay lắm rồi!!! 
- Tôi không có ăn cắp nha!!! Anh lấy dây chuyền của tôi thì tôi phải lấy lại chứ!!! Anh trả đây! 
- Chấp nhận đóng kịch hết hôm nay không? 
- … 
- Chịu hay không? 
- Chịu!!! Mau trả. 
- Tôi tạm giữ. Lỡ cô giật đi luôn thì sao! Tôi đâu có ngu!!!! 
- Anh… 

********************Sunflower 

- Gia Vũ. Đây…là bạn gái con ư? Rất xinh đẹp!!!-Mẹ hắn ta nhìn tôi chằm chằm, tôi bỗng dưng cảm thấy khó chịu. Cơ thể cứng ngắc. 
- Vâng.-Hắn huých tay tôi, í bảo tôi giới thiệu chứ đừng có câm như hến cái nữa. 
- Ơ…Dạ…Cháu tên…là…Diên Diên Lãng.-Lưỡi tôi bất giác cứng lại. Cảm giác này tôi hoàn toàn chưa từng trải qua. 
- Mẹ! Bạn gái con rất xinh đẹp phải không ạ??? 
- Ừhm…Diên Diên Lãng. Ba mẹ cháu làm nghề gì? 
- Ơ…Dạ…Họ…đều là thương nhân ạ!!! 
- Bọn họ có biết cháu là bạn gái của Vũ không??? 
- Ơ…Dạ…biết!!!-Tôi gật đầu. 
- Vũ…Con không phải tìm đại một cô gái xinh xắn về giả danh chứ???-Mẹ hắn nhìn tôi chằm chằm, nhưng lời nói lại chỉa mũi nhọn về phía hắn. Đáng đời nha!!! 
- Tất nhiên không phải. Diên Diên Lãng là bạn gái con thật mà! Nhỉ?-Hắn mỉm cười nhìn thẳng vào tôi. Đáy mắt dường như lấp lánh lấp lánh. ORZZZ…Tự nhiên thấy ghen tị quá!!! 
- Dạ dạ!!!-Tôi gật đầu như gà mổ thóc. Dù gì cũng chỉ là diễn, tôi cũng là thiên tài về việc diễn kịch mà. 
- Mẹ thấy chưa???-Hắn nói. Mẹ hắn mới dẹp bỏ ánh mắt nghi ngờ. Tôi và hắn không hẹn mà nhất loạt thở phào nhẹ nhõm. 
Ngồi trên chiếc xe quý giá màu vàng rực rỡ được hắn gọi là “tình nhân đáng yêu” tôi trề môi suốt một chặng đường. 

- Cô đang làm nghề gì? Người mẫu đóng quảng cáo phải không???-Hắn lên tiếng. Tôi “ưhm” một tiếng, không thèm nói gì thêm. 
- Sao cô không phải là diễn viên nhỉ? Cô đóng kịch rất là giỏi!!!-Hắn gật gù khen. Hừm! Là khen hay là nói móc nói méo tôi đây??? 
- Ba mẹ cô…thường xuyên ở nhà chứ? 
- …Không. Bọn họ là thương nhân. Lúc nào cũng bận rộn, ngay cả tôi điện thoại đến cũng không thể trả lời…-Tôi nói, càng lúc âm lượng càng nhỏ dần, nhỏ dần, giống như sợ hãi người khác biết được mình là người thiếu thốn tình cảm gia đình trầm trọng vậy. 
- … 
- … 
- Cho nên vì vậy mà cô chơi với con rùa Taro “iu” dấu của cô??? 
- Anh!!!! Anh nói vậy là có ý gì??? Tôi nói cho anh biết, sở thích của mỗi người là không thể xúc phạm. Nếu anh dám sỉ nhục tôi, tôi quyết sẽ kiện anh đến không còn đường sống!!!-Tôi cau có tháo mắt kính đen trên gương mặt, trừng mắt to mắt nhỏ nhìn hắn. 
- Đanh đá thật!-Hắn chép miệng ra chiều thương cảm thay. Con bà nó! Ai mượn hắn giả nhân giả nghĩa chứ!!! 
- Đến nhà tôi rồi! Bye!-Tôi không chờ hắn ra vẻ ta đây gallant liền mở cửa bước ra. Nào ngờ, hắn hoàn toàn không có ý lái xe về mà định theo tôi vào nhà luôn. 
- Ê!!! Anh muốn gì hả??? 

Cuối cùng, tức quá chịu không nổi, tôi vứt ngay cái kiểu nhã nhặn ngày thường mà gào lên ầm ầm. 

- Tham quan.-Hắn đáp như là một điều dĩ nhiên. 
- Đây là nhà tôi chứ không phải là viện bảo tàng nha!!! Chẳng có gì để tham quan cả!!!-Tôi gắt lên. 
- Cô không muốn lấy lại sợi dây chuyền??? 
- Anh!!! Yaaaa…-Tôi tức quá, tức chết mất. 
… 

Hắn bước vào nhà, đưa mắt nhìn quanh. Tôi không thèm mời nước, chẳng thèm mời ngồi, cũng không có nói chuyện với hắn mà đi thẳng một mạch vào phòng lấy quần áo vào nhà vệ sinh thay. 

Vừa mở cửa bước ra tôi liền nhìn thấy cái người đáng ghét ấy ngồi trên giường. 

- Ai cho anh vào phòng tôi. Ra-ngoài! 
- Con Taro cưng của cô đây ư?-Hắn dốc ngược cái mai con rùa cưng của tôi xuống. Suýt chút tôi theo quán tính oaoa khóc vì hắn dám bắt nạt con rùa cưng của tôi. 
- Trả Taro đây! Này…không được dốc ngược lại, nó sợ đó!!!-Tôi gào lên, giật con rùa từ tay hắn. Hắn ban đầu còn ngỡ ngàng sau đó lại ôm bụng cười haha. Tôi tranh thủ giơ chân đá hắn ra khỏi giường. 
- Giờ tôi đã biết cô có nick name là gì rồi. Là rùa! Sặc…-Hắn không màng đến tôi đang tức muốn giết người mà vẫn hồ hởi chọc. 
- ANH CÚT NGAY!!!!!!! 

Vậy là, tôi liền ném phứt hắn ra ngoài. Ung dung ôm bé rùa đi vào phòng. 

Welcome to 15giay. xtgem. com

~Mưa ấm áp hơn khi bên ta có thêm một người…~~8h sáng…Tôi cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành, mép miệng còn có nước miếng chực trào ra. Nếu mấy “bé fan” của tôi mà thấy Idol ngủ kiểu chết người này chắc chắn sẽ dzọt mất dép cho xem. 

Taro không biết từ khi nào đã bò đến giường tôi, cọ cọ mai rùa vào tay tôi làm tôi mơ màng tỉnh giấc. 

- Ư…Mấy giờ rồi nhỉ???-Tôi theo thói quen tự hỏi mình. Liếc nhìn di động mới phát hiện đã 8h3’ rồi. 

Tôi uể oải bước vào nhà vệ sinh, rửa mặt cho sạch sẽ, còn mái tóc thì vẫn rối bời bời. Tôi tùy tiện vớ lấy dây cột tóc cột cao lên, sau đó kẹp mấy sợi tóc con bướng bỉnh trên đầu. 

Ôm thức ăn chén sạch một hơi, tôi đi ra ngoài phòng khách xem phim Enchanted. Bộ phim nói về một cô gái ở thế giới cổ tích không may bị phủ thủy-mẹ kế của hoàng tử ác tâm đẩy xuống vực, lạc vào thế giới hiện đại. Và ở đây, cô ta đã gặp được một tình yêu đích thực. Nhưng hình như tôi thức dậy hơi trễ thì phải, lúc mở lên thì phim đã chiếu tới khúc khiêu vũ mất rồi. Đoạn nhạc So close trầm ấm vang lên. Tôi chăm chăm nhìn thẳng vào ti vi. 

Đang lúc hay tự nhiên chuông cửa vang lên. Oài! Ai mà có duyên thế??? 
- Hello!!!-Một nụ cười rạng rỡ chiếu về phía tôi. Tôi hóa đá mất 2 giây, liền sau đó quát lên: 
- Trời ạ!!! Sao anh xuất hiện ở đây chứ??? 
- Sao là sao??? Ô…Cô đang coi phim Enchanted ư? Tôi cũng thích phim này lắm!!! Nào, mời tôi vào xem đi chứ??? 
- Khỉ! Anh cút ngay. Sáng sớm nhà tôi không có rước cô hồn!!! 
- Vậy ban đêm có rước không??? Hử?-Hắn ta nói. Tôi cảm giác trong lời nói hơi bị mờ ám nên im lặng. 
- Sao? Không nói gì tức là đúng??? 
- Đúng cái đầu heo nhà anh!!!!!!-Tôi dồn sức đẩy hắn ra ngoài, định đóng cửa lại nào ngờ hắn nhanh tay nhanh chân kéo tôi ra luôn! 
- Oái!!!...Anh??? 
- Diên Lãng!!! Đồng ý đi chơi với anh nha??? Nha? Bé cưng!!!-Hắn cọ cọ mũi vào tóc tôi. Tôi dễ dàng cảm nhận được da gà mình đang nổi lên từng mảng, từng mảng. Cái quỷ sứ gì đây??? 
- Anh??? Anh bị gì đó??? 
- Bé yêu. Đừng dỗi nữa mà!!!-Hắn tiếp tục mùi mẫn. Nhưng ánh mắt lại đánh khẽ về phía góc cây đằng xa. Ở đó, thấp thoáng có một bóng người, hình như là đang theo dõi chúng ta. A! Chắc chắn là mẹ hắn không tin tưởng nên mới sai người theo dõi bọn tôi chứ gì. Hahaha… 
- Ưhm…Người ta là giận anh ghê lắm đó. Nhưng…thấy anh thành tâm như vậy…em sẽ hết giận anh nha!-Vừa áp sát vào người hắn, vừa nũng nịu nói. Dứt lời, tôi liền đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn. Dù gì cũng là diễn kịch. 
- Haha…Môi em thật là ngọt ngào. Nào! Chúng ta đi ra ngoại ô như đã hẹn chứ??? 
- Ok!!! 
Tôi mặc áo hai dây màu vàng nhạt được xếp tầng, dây có điểm một cái nơ nho nhỏ làm tăng sức hấp dẫn cho bờ vai trắng trẻo của tôi. Áo hai dây đi với quần jean ngắn bó sát, tóc cột cao nên trông tôi cứ như mấy con nhỏ nữ sinh lanh chanh lóc chóc vậy. 

- Diên Lãng! Mau lên!!!-Hắn bên ngoài giục giã. Tôi nhanh chóng xỏ chân vào đôi giày bata màu trắng rồi nhảy loi choi ra ngoài. 
- Hey! Người ta ra rồi nè!!! ^^ 
- Hắc! Rất…rất…rất là dễ thương!!!-Hắn trố mắt. Tôi vờ e thẹn cúi đầu, mặt hồng hồng. 
- Chúng ta đi chứ?-Tôi nhắc khéo. Nhưng ánh mắt thì rủa hắn: Ngậm cái mõm chó của anh lại đi!!! 
- Ok! Đi thôi.-Hắn lịch sự mở cửa xe cho tôi, ánh mắt đáp trả: Đừng có tưởng mình hay lắm. Bà chị! 

Chiếc xe lái như tên, nhanh chóng bỏ xa tên gián điệp khi nãy. Tôi quay sang hắn, mắng: 

- Mau! Dừng xe lại cho tôi về nhà!!! 
- Hử? Cô tưởng tôi là gì? Tài xế của cô hả? Đừng có mơ nha! 
- Ê!!! Không lẽ anh định chở tôi đi dạo luôn hả??? Dở hơi! 
- Ưhm…Đúng vậy. Tôi vừa biết nơi này rất đẹp. 
- Con khỉ! Có anh thì Bồng Lai cũng thành địa ngục!!!-Tôi nói xéo. 
- … 

Đột nhiên, chiếc xe thắng két lại, tôi không kịp biết trước nên theo quán tính té ra phía trước luôn. Oaoa…Hắn…hắn cố ý!!! Huhu… 

- Anh bệnh hoạn gì vậy hả??????-Tôi tức giận xoa cái trán sưng vều lên, nước mắt rưng rưng. Hắn cười cười: 
- Hề hề…Sorry nhé! Tới nơi rồi!!! 
- Anh!!!! 

Tôi chầm chậm đi phía sau hắn. Một cái đồi nho nhỏ hiện ra trước mắt. Trên đồi tràn ngập hoa lau, thỉnh thoảng lại có hương thơm thoang thoảng đưa qua. 

- Thích không? 
- Ưhm…Tôi gật gật. 
- Đi theo tôi!!! 

Hắn chìa tay trước mặt tôi. Ánh nắng rực rỡ đậu lên mái tóc hắn. Đôi mắt hắn như tỏa ra ngàn vạn ý cười, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong cong tựa như trăng khuyết. Càng nhìn càng làm tôi say đắm. Trông con người đáng ghét ấy lúc này như có một lực sát thương vô hình khiến tất cả mọi người không đỡ nổi. Quả nhiên, sắc đẹp luôn là vũ khí có ma lực nhất!!! 

- Này! Nhìn gì đó? Cảnh đẹp lắm à?-Hắn ghé sát mặt vào tôi, tôi có thể cảm thấy hơi thở nóng ấm của hắn phả vào gương mặt. Rất kỳ lạ!!! 
- Ơ…Đúng! Cảnh đẹp!-Tôi vuốt tóc lấy lại bình tĩnh. Hú hồn! Xém tí nữa là nhục mặt rồi!!! 
- Cô có thích chơi xích đu không??? 

Xích đu??? Oa…Trời ơi! Tôi ham cái trò này lắm nha. Mặc dù nhiều người nói đây là trỏ chơi tẻ nhạt nhất nhưng tôi thích cực kỳ, có cảm giác giống như là đang bay vậy. Hahaha… 

- Không thích! Trò trẻ con! Hứ!-Tôi kêng kiệu hất tóc. Hắn ung dung bỏ tay vào túi, lắc đầu: 
- ORZZZ…Tưởng cô thích chứ… 
- Ê! Nhưng…thấy anh có lòng như thế, tôi…sẽ nể tình chơi cái trò chán ngắt này một lần.-Tôi ra vẻ ta đây, bước đến cái xích đu màu trắng treo ở cái cây to ơi là to, yểu điệu ngồi xuống. Hắn cũng nối bước, ngồi lên xích đu. Đây là lần đầu tiên bọn tôi ở gần mà không cãi nhau chí chóe như chó với mèo. 
- Này! Anh phải đẩy xích đu chứ?-Tôi trợn mắt, thiếu điều muốn nhe nanh ra hù hắn. 
- Không! Tôi phải ngồi đây chứ! 
- Vậy ai đẩy???-Tôi phồng mồm giận dữ. 
- Cả hai chúng ta cùng đẩy. 
- … 
Tôi quên mất khi nãy bản thân đã nói là ghét trò chơi trẻ con này mà chơi đến cười ha hả. Chân vừa chạm đất liền bay lên, cứ như thế, xích đu càng ngày càng cao cứ như là sắp chạm tới bầu trời xanh vậy. 

- Cô thích không???-Hắn quay qua hỏi. Tôi gật đầu, nói to: 
- Thích! Thích lắm lắm luôn!!! 
- Sao khi nãy cô nói trò này chán ngắt, cô không thích mà?! 
- … 

O_o 
Thằng cha này nhớ dai quá. Quên nữa! 

- ORZZZ…Thôi đi. Stop lại. Tại tôi thấy anh mê quá nên không nỡ làm anh mất hứng thôi a! Hứ!-Tôi hất mặt nói, sau đó ngoe ngẩy đi thẳng. 

Chưa kịp nghe hắn phản ứng tôi đã thấy bầu trời tối sầm lại, gió cũng lạnh hơn khi nãy. Có ma sao??? 

- Trời sắp mưa rồi!-Hắn dửng dưng nói. Cô không kịp đáp lại thì trời bắt đầu mưa lất phất, 1’ sau bắt đầu đổ mưa. Tôi há mồm đứng ngẩn ra đó, hắn phản ứng rất là nhanh-gọn-lẹ là kéo tôi vào tán cây to lúc nãy sau đó đứn trước chắn mưa cho tôi. 
- Anh??? 
- Cô có lạnh không hả??? 
- Ơ…Không…không lạnh. 

Còn cảm thấy rất ấm thì có. Kỳ lạ, hồi đó ở nhà trời mưa là tôi chui liền vào chăn nằm cuộn mình ôm Taro ngủ gà ngủ gật vì trời lạnh chết đi được. Nhưng…tại sao…bây giờ lại không thấy lạnh nhỉ??? 

Hồi đó, mỗi lần thi đấu với Yến Yến ngay buổi trời lạnh là tôi khổ sở vô cùng. Chẳng lẽ ôn dịch có thể chữa bệnh này sao??? 

- Tôi thấy là cô lạnh lắm rồi đó. Xem nè, tay lạnh cóng rồi!-Hắn áp bàn tay to lớn vào tay tôi, chà xát cho bớt lạnh rồi khoác áo khoác cho tôi. Ưhm…Cứ thấy sao sao ấy??? 

Tôi há mồm nhìn hắn, hắn đổi tính? 

- Diên Diên Lãng! Nếu như…tôi thật sự tiếp cận cô với mục đích không tốt…cô…có tha thứ cho tôi không???-Hắn nghiêm túc hỏi. Tôi hơi ngỡ ngàng, tôi cau mày đáp trả: 
- Tất nhiên là không! 
- Nhưng…người xưa có câu “đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại” mà?!-Hắn cũng nhíu mày. 
- Hứ! Tôi là chạy đi chạy lại gì cũng oánh hết đó!!! Tốt nhất là chạy luôn đi!-Tôi khoa trương nói. Hắn cười khe khẽ. 

Đồ khùng! Cái gì cũng cười được hết là sao chứ? Hứ! 

… 

Nếu như…tôi thật sự tiếp cận cô với mục đích không tốt…cô…có tha thứ cho tôi không??? 

Welcome to 15giay. xtgem. com

~Liệu Yến Yến có nhận ra kẻ đối đầu nhiều năm liền hay không???...~~Tôi vừa ăn sáng vừa đọc báo, tiêu đề báo giật gân làm tôi không khỏi tò mò. Ô~Con nhỏ Yến Yến cuối cùng cũng có người rước sao??? Ai vô phúc vậy ta??? Nghê Hạo Tử? Ô~Tội nghiệp, đẹp trai mà bị mù! Hứ!!! 

Tôi dẹp phắt tờ báo sang một bên, bật ti vi lên. Ô…Tin hot gì đây??? 

Tôi chăm chú dán mắt vào ti vi xem tin, hóa ra…là đưa tin giám đốc tập đoàn Nghê Dương-Nghê Hạo Tử lấy vợ. Xùy! Đài truyền hình dở hơi lá cải. 

Í!!! Không biết bây giờ có còn nhận ra Diên Diên Lãng xinh đẹp này không nhỉ??? Ưhm…Chồng nó cũng Ok quá nhỉ? Thử xem sao… 
Tra cứu thông tin, lí lịch của Nghê Hạo Tử, tôi bắt đầu “tiến hóa thành tinh” đi quyến rũ hắn. Kỳ này nó còn dám không nhận ra tôi?! 

Công ty của Nghê Hạo Tử đúng vào dịp tuyển nhân viên, tôi giả vờ thanh tao thoát tục đến xin việc. Tóc dài xõa ra, đơn điệu với cây kẹp mái hình…con rùa. Quần jean đen, áo phông trắng, mặt chỉ kẻ mắt chứ không trang điểm như mọi khi. 

Phòng phỏng vấn, gương mặt Nghê Hạo Tử lạnh lẽo như Bắc Cực. Hứ! Làm cao! 

Tôi tuy trong lòng không ưa anh ta nhưng vẫn dịu dàng chớp mi, trả lời lưu loát câu hỏi, khóe miệng cười tươi tắn. Cuối cùng cũng lọt vào vòng trong. Ưhm…Thằng cha này cũng khó “đổ” ghê nha!!! Chậc… 

… 

Hai ngày sau… 

- Anh! Hạo Tử ơi, người ta muốn thử đến nhà anh xem mặt mũi vợ anh ra sao à! Nha??? Nha anh?!!!-Tôi õng ẹo nói, mắt chớp chớp nói với Hạo Tử. Oẹ! Sao mà mắc ói thế này??? 
- Tất nhiên rồi!-Anh ta bỡn cợt đưa tay vuốt cằm tôi. Tôi mà không kềm chế là tay anh dính dấu răng của tôi rồi a! 
- Hihi… 
Thấy mặt Yến Yến mừng quấn quít, tôi cũng hiểu được hôn nhân bọn họ là bị ép buộc. Hahaha…Đáng đời!!! Trời ạ, vui quá đi mất!!! 

Tôi õng ẹo dựa sát thân vào người Nghê Hạo Tử. Đặng Yến Yến mở miệng uy hiếp, lại còn lấy mẹ của anh ta ra uy hiếp nữa chứ. Nó…nó…nó dám không nhận ra tôi a???? Grừ… 

Tôi ngậm ngùi quay đi vì bị uy hiếp nặng nề. Đặng Yến Yến! Kiếp này tôi với nó đã định sẵn phải đấu đá nhau thế mới vừa lòng. Chờ đó, chưa có xong đâu nha!!! Tôi nhất định phải thắng, phải thắng!!!! 

… 

- Diên Lãng! Honey ơi, tối nay đi ăn nha?!-Lương Gia Vũ cười cười. Tôi chỉ chú tâm đến mỗi việc là lấy lại dây chuyền. 
- Anh bớt nói nhảm đi. Trả dây chuyền mau!!! 
- Ê! Đừng nóng, đừng nóng mà! Người đẹp… 
- Câm cái miệng chó của anh lại đi! Hứ!!!! 
- Oài! Hình như…tôi là mất sợi dây chuyền đó rồi nha?! 
- CÁI GÌ???????????? LÀM MẤT?!!!!!!!!!!!!! 
- Em tiếc ư? Hay là…em…dùng nụ hôn ngọt ngào lần trước để đổi lại vậy?!!!-Hắn ghé sát mặt vào môi tôi. Tôi theo phản xạ lùi lại ba bước sau đó quay người chạy bán sống bán chết ra khỏi công ty của Vũ. Má ơi!!! Sợ chết mất. 

Tôi run run lấy di động ra, điện thoại cho mẹ: 

- Mẹ? 

[Con…con gái? Ngoan nhé! Ba mẹ bận lắm!!!...] 

- Chỉ 1 phút thôi mà!!!!-Tôi hét lên. Lúc nào cũng vậy… 

[Nhưng…ba mẹ bận lắm!!! Có chuyện gì vậy???] 

- Mẹ! Một tuần nữa là sinh nhật của con… 

[Ờ…Mẹ…mẹ…mẹ sẽ gởi quà về cho con…] 

- Con không có cần quà!!!!!!! Con cần ba mẹ về thôi!!!!!!!!!!!-Tôi tiếp tục gào lên sau đó chủ động cúp máy. Thoáng nghe thấy tiếng nấc nhỏ của mẹ bên đầu dây kia. 
10 tuổi, tôi bắt đầu thấy ba mẹ quay mải miết với công việc, khi thì đi nơi này, khi thì đi nơi khác, tôi chỉ sống với quản gia cùng một đám người hầu bận rộn. Không ai chơi cùng tôi, không ai trò chuyện cùng tôi, không ai chủ động đoán xem tôi nghĩ gì, tôi cũng bắt đầu học cách kiêu ngạo, cũng học cách bận rộn như họ. Khi thì đi tham gia lễ này, khi thì dự tiệc kia, miệng luôn cười nói, khoe khoang gia đình hạnh phúc của mình nhưng thực chất là một người đã sớm tự lập, đã sớm thiếu đi tình cảm gia đình. Và khi đó, kẻ làm tôi hứng thú tranh cãi nhất chính là Đặng Yến Yến. 

Aiz…Xem ra năm nay lại phải một mình ăn sinh nhật với Taro rồi. 

Tôi lắc đầu quay người đi mất. Tâm trạng có chút gì đó cô đơn đáng sợ. 

Welcome to 15giay. xtgem. com

Hãy thử hình dung một buổi tiệc không có người thân xem nào…~~ 
Tôi lang thang trên khắp hẻm lớn hẻm nhỏ, tay ôm bọc bánh sinh nhật đi lòng vòng, tôi thật sự không muốn, không muốn phải về ngôi nhà lạnh ngắt đó ăn sinh nhật. 

Ba mẹ thật sự gởi quà về cho tôi, chính là chiếc váy mới nhất của nhà thiết kế nổi tiếng nhưng tôi bỏ xó nó ở nhà, không thèm liếc mắt tới. 

Vì sao chứ? Vì sao hôm nay sinh nhật tôi mà không ai thèm chúc mừng, vì sao ngay cả quà tặng cũng không có?... 

Tình cờ, tôi bắt gặp Nghê Hạo Tử đang dùng bữa ở một nhà hàng hạng sang, tôi liền đi vào, tự nhủ gọi vài món ăn cho đỡ buồn cũng tốt. 

- Diên Lãng!-Nghê Hạo Tử chủ động bước đến bắt chuyện. Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh ta. 
- Sinh nhật bạn cô hả???-Anh e dè hỏi, tôi với anh vốn chỉ là trêu chọc nhau thôi chứ chẳng có tình ý gì. 

Lắc đầu nhẹ nhàng. 

- Sinh…sinh nhật…cô? 
- Ưhm… 
- Tại sao không có ai tới? Cô không mời ai ư?-Anh lại tiếp tục hỏi, lần này lại chạm đúng vào nhược điểm của tôi. Buồn cười! Tôi ngoài ba mẹ với thằng ông nội Gia Vũ thì còn ai thân quen chứ?!!! 
- Tôi…-Tôi cúi gằm mặt. Anh tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện với tôi. Tôi ngạc nhiên vô cùng. 
- Sinh nhật vui vẻ nhé, Diên Lãng! 
- …-Tôi cong khóe miệng lên, cười rạng rỡ. 
- Nào! Ăn mau lên để tôi đưa cô đi mua sắm ha?-Anh như dỗ trẻ con. 
- Ok!!!!-Tôi cười còn tươi hơn khi nãy. 
Tôi suốt buổi đi chơi với Hạo Tử,cười haha không ngớt. Anh tay xách tay mang túi lớn túi nhỏ của tôi. Tôi cũng tạm quên nhưng phiền muộn của mình. 

Kết thúc sinh nhật, tôi cúi người lịch sự chào anh: 

- Cảm ơn anh nha. Hôm nay tôi vui lắm!!! 
- Ưhm…Nhớ sinh nhật năm sau lại mời tôi nhé!!! 
- Ok! Bye bye!!!-Tôi cười muốn cứng cả miệng. Nhưng hôm nay thật sự vui quá đi. Chẹp! 10h30’ rồi à?! Ô~ Sao mà nhanh thế?! 

… 

Tôi định mở cửa thì chiếc xe màu vàng đập ngay vào mắt, hở…LƯƠNG GIA VŨ?!!!!!!!!!!!!! 

- Anh! Anh tới đây làm gì chứ?!!!-Tôi thay đổi thái độ ngay tức khắc. 
- Tôi định đến trả dây chuyền cho cô nhân ngày sinh nhật!-Điệu bộ uể oải của hắn cho tôi biết rằng hắn đã chờ lâu lắm rồi. 
- Anh biết ngày sinh nhật của tôi?! 
- Tất nhiên! Tôi có mua cả bánh sinh nhật và quà cho cô nữa. Nhưng…hình như cô đã ăn sinh nhật rồi?!-Ánh mắt hắn có chút gì đó luyến tiếc. 
- Ưhm…Tôi đi ăn với gia đình tôi nè! Rất là vui nha. Baba tôi còn nói năm sau lại…-Tôi chưa nói hết hắn liền chen ngang: 
- Cô nói dối nữa rồi!!! Lần trước nói điện thoại chẳng phải người nào đó nói rằng ba mẹ không thể về, chỉ cần ba mẹ về không cần mua quà hay sao???-Hắn chế giễu. 
- ANH!!!! Anh nghe lén???? 

- Thèm vào! Xem ra….bánh kem và quà…vứt đi!-Hắn dứt lời liền vứt hai thứ đó trước mặt tôi. Ơ~ 
- Còn dây chuyền, hôm khác tôi đưa nhé?! Bye!-Hắn nhanh chóng nhảy lên xe vọt đi. Tôi ngỡ ngàng. 

“Nếu như…tôi thật sự tiếp cận cô với mục đích không tốt…cô…có tha thứ cho tôi không???” 

Tôi tò mò nhặt bánh kem lên, mở ra. Cái bánh kem to ơi là to, ở giữa còn có hai con rùa đang nâng trái tim. Hàng chữ xinh đẹp: Happy birthday Turtle Baby. 
Hơ hơ…Cái này…cái này… 
Tôi run run mở hộp quà kia, bên trong là bộ sưu tập Turtle Baby mà tôi rất thích nhưng không bao giờ mua. Hắn…hắn….hắn lại biết cả sở thích của tôi?! Huhu…Đừng có đối xử tốt với tôi thế mà!!! Oaoaoa… 
Lần đầu tiên tôi chủ động gọi điện thoại cho hắn. Điện thoại vừa có tín hiệu bắt máy, tôi liền nghe thấy tiếng rên nho nhỏ, tiếng thở dồn dập ở đầu dây bên kia. Ưhm…Không cần nói cũng biết là tôi hoang mang đến thế nào rồi. Hắn chỉ hỏi một câu: 

[Chuyện gì?] 

- Cảm ơn về quà sinh nhật… 

[Còn gì nữa không?] 

- …Không… 

[Bye!] 

- …Ơ~ 

Hắn…là giận tôi sao??? Một câu nói văng vẳng lên: 

“Nếu như…tôi thật sự tiếp cận cô với mục đích không tốt…cô…có tha thứ cho tôi không???” 

Thế…là sao? Mục đích không tốt ư? Hắn có mục đích không tốt với tôi sao??? 

… 

Hôm nay tâm tình không tốt, tôi liền nhớ tới kẻ thù trăm năm-Đặng Yến Yến. Gọi điện thoại cả buổi mà nó không thèm nghe gì hết (Cái này ai đã đọc fic Ok!!! Sẽ hiểu vì sao chị Yến nhà ta không thể nghe điện thoại. Hắc hắc…) nên tôi nhắn tin hẹn nó. 100% là nó sẽ tới. Haha… 
Tôi chờ nó hơn 15’ thì gặp mặt. Yến Yến vẫn như thế, dáng vẻ thoải mái không gò bó, ăn nói tùy tiện không chừng mực, là kiểu người thẳng thắn. Nhưng hôm nay gặp tôi nó lại lúng túng như gà mắc tóc, cả người còn toát ra mùi hương mờ ám. Đặc biệt… 

- Yến…Yến Yến? Trên cổ cô có dấu hôn kìa…-Tôi nhìn thấy dấu hôn trên cổ nó, mày cũng nhíu chặt lại. Quái! 
- Hở? Dấu…dấu hôn? Ở…ở đâu???-Nó theo phản xạ đưa tay lên che cổ, mặt hồng lên. Yaaa! Giờ thì tôi hiểu rồi a!!!! 
- Không lẽ cô với Hạo Tử…hai người….đã… 
- Ê!!!! Không phải! 

Mặt nó còn hồng hơn làm tôi khẳng định 100% là đúng rồi a. Chậc! Nghê Hạo Tử, anh cũng gian thật đó!!! 

… 

Buổi tối, tôi tranh thủ đi nhà hàng ăn một bữa thì bắt gặp cặp vợ chồng son Nghê Hạo Tử-Đặng Yến Yến đang tình thương mến thương dùng bữa ở đây. Chậc! Trời đánh còn tránh bữa ăn, nhưng Diên Lãng này thì chuyên lựa bữa ăn mà đánh thôi. 

Tôi vờ vịt cười ngọt ngào đến bắt chuyện. Ưhm…Tốt, mấy món ăn trên bàn cũng đủ để nói thay tôi rồi. Tôi hiền lành gắp cho nó, dường như nó cũng hiểu nên mỗi lần tôi gắp món gì ch.ửi xéo nó là nó liền đáp trả. Hừm! Chỉ tội cho Nghê Hạo Tử chả hiểu khỉ khô gì hết! 

Tôi thuận mắt liếc ra cửa, ai dè nhìn thấy bóng của Lương Gia Vũ. Dường như hắn cũng phát giác ra tôi nên sải bước đi tới. Tôi hốt hoảng định chuồn ngay, nào ngờ Yến Yến cười gian, nói lại: 

- Tôi nghe Bạch Như Y nói lần trước thấy cô chạy trối chết từ công ty của Vũ ra…Có chuyện gì ư??? 

Oái! Con nhỏ Như Y này…Bà nội nó! Chính là cái lần mà tôi đòi dây chuyền bất thành còn bị hắn trêu về nụ hôn ư? Oái, thằng cha ấy sắp tới rồi kìa. Ặc. Dzọt lẹ!!! 

- Ơ…Tôi…Tôi còn có việc…tôi đi trước. Bye! 

Dứt lời, tôi liền phi như tên bay vào phòng ăn đã đặt trước của mình, chốt cửa lại, thở phào nhẹ nhõm. 

10’ sau…Tôi đang ung dung ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vừa thưởng thức ly cà phê đăng đắng thì tiếng gõ cửa vang lên, tiếng một người phục vụ nam vang lên: 

- Cô Diên Diên Lãng, có người gởi quà cho cô! 
- Hử? 

Tôi đi nhanh tới mở cửa, đập vào mắt là thằng cha Gia Vũ, hắn đuổi khéo tên phục vụ kia đi rồi tiến vào trong phòng. Ơ~ 

- Anh?! 
- Cô ăn xong rồi hả? 
- … 
- Vậy chúng ta đi về thôi. 
- Khoan! Chúng….chúng ta là sao chứ??? 
- Thì là tôi với cô. 
- Anh cút đi!!!! Đồ ăn cắp vặt!-Tôi lườm.. 
- Cô thật là hung dữ… 
- Kệ cha tôi nha!!! Hứ!-Tôi bực bội xoay người chạy đi mất tiêu. Chú ý, là chạy đó!!!


Đọc tiếp: Người yêu của tôi là sao chổi - Phần 3

Trang Chủ » Truyện » Tiểu thuyết » Người yêu của tôi là sao chổi
Powered by XtGem
Copyright © 2018 15Giay.Xtgem.Com

Pair of Vintage Old School Fru